watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 21:10 ngày 20/05 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
 
LOVE DIARY

Xuống Cuối Trang

Chap 8:

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay tôi đi xe bus, vì anh chàng ngựa sắt của tôi không hiểu sao tự nhiên dở chứng, không tài nào nhúc nhích dù chỉ một một xen-ti-mét. Trên đường về, tôi xuống tại một điểm dừng chân ở gần tiệm bán hoa. Đang ngơ ngẩn nhìn trời nhìn đất thì nghe thấy tiếng gọi khẽ tên tôi.

- Vỹ Du! Vỹ Du…

Tôi quay người lại thì nhận ra đó là người bạn học từ những năm cấp ba. Chúng tôi ngớ người một lúc lâu mới chắc chắn rằng mình không nhận nhầm người.

- Vỹ Du, nhìn bà khác ngày xưa nhiều quá!

- Tôi vẫn thế mà. Bà vẫn nhận ra tôi từ đằng sau còn gì.

Thật ra bạn tôi nói đúng. Tôi thay đổi nhiều từ sau khi vào đại học. Những cuộc cải cách về hình thức thực sự hoành tráng. Bây giờ nhắc lại tôi cũng phải tự tủm tỉm cười mình.

Đầu tiên, khi đỗ đại học, tôi cắt phăng mái tóc dài chấm mông của mình đến ngang vai, ép thẳng. Tóc tôi thật ra xoăn tít thò lò, xoăn như cái lò xo ấy, thế nên tôi luôn ao ước một lần được để tóc thẳng. Nghĩ sao làm vậy, tôi khám phá ra mình ở một diện mạo mới: tóc chấm lưng, thẳng mượt và đen nhánh.

Vào đại học năm nhất, tôi quen anh người yêu cũ, cũng là người yêu đầu tiên của tôi. Tôi trong vai trò một cô người yêu thảo mai, ngoan hiền và dịu dàng hết mực, lúc nào cũng ngây ngô ngốc nghếch. Sau một khoảng thời gian, tôi bị đá. Bạn biết đấy, khi người ta thất tình, người ta thường nghĩ nhiều về kỉ niệm, buồn nhiều với quá khứ và đột nhiên muốn… cắt tóc!

Tóc tôi một lần nữa được đem ra để thay đổi. Lần này tôi cắt ngắn hơn, làm xoăn mì tôm, nhuộm vàng. Liền một lúc tôi biến đổi mái tóc của mình như những vòng quay của chong chóng, quay tít mù, không thể định hình nổi.
Tôi hả hê khi có ý nghĩ:

“Khi không có người yêu thật tuyệt, thích làm đầu tóc thế nào cũng được, không bị ai quản thúc, không sợ ai chê bai, càng không bị bắt để tóc dài, đen nhánh!”.

Sở dĩ tôi nghĩ thế vì tôi chứng kiến nhiều cặp đôi, đa số những chàng trai đều thích những cô gái của mình để tóc dài, thẳng vào nếp, suôn mượt và đen nhánh. Khi tôi còn yêu cũng vậy. Và khi hết yêu rồi lại là một cảm giác khác. Những lọn tóc bị cắt đi rơi rụng dần xuống nền đất mà tôi không mảy may có ý nghĩ gì cả. Không vui mừng, không sợ hãi, không lo âu thấp thỏm. Hoàn toàn là cảm giác dửng dưng. Dửng dưng với chính mái tóc của mình.
Cho đến khi nó hoàn thành. Tôi thích nó vì nó là tóc ngắn, tóc xoăn cá tính. Tôi hả hê vì mình không thấy tiếc khoảng thời gian dài ngồi chờ đợi tại tiệm cắt tóc. Nhưng… mọi người xung quanh chê tôi GIÀ. Vâng, già đau đớn và tuyệt vọng. Duy chỉ có cô bạn cùng phòng tôi lúc ấy khen tôi cá tính, khen tóc đẹp. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy vui.

Đó là hai lần tôi thay đổi mái tóc của mình và đó cũng là hai lần thay đổi lớn nhất từ khi tôi sinh ra. Và thêm lần mới đây nữa là ba, ba lần cả thảy khiến cô bạn cùng học cấp ba của tôi lớ ngớ.

- Lại cắt tóc ngắn à? Nhìn khác quá!

- Ừ. Cắt ngắn. Để thế kia nóng lắm!

Sau quả đầu xoăn tít mì tôm, tôi lại cắt ngắn. Mặc dù tóc tôi chẳng còn được bao nhiêu để mà cắt ngắn lên nữa, nhưng dù sao đó cũng là việc của người làm tóc. Với tôi, chỉ cần nói ra yêu cầu của mình là đủ. Lần này, tôi lại muốn cắt.

Không hiểu sao khi buồn người ta lại hay nghĩ đến việc đi cắt tóc nhỉ? Lần này rõ ràng tôi không thất tình, nhưng tôi cũng vẫn muốn đi cắt tóc. Bởi tâm trạng cứ ủ dột, à ê như một bà già đau khổ thứ thiệt.

- Nhưng lần này xinh hơn!

Cô bạn tôi cười, tôi cũng cười. Không biết đó là lời nhận xét chân tình hay mang tính xã giao, nhưng tôi dễ tin đó là lời khen thật hơn là một lời khen cho có. Bởi mọi người sau khi nhìn tóc mới của tôi đều nói thế, và tôi cũng nhận thấy thế. Hơn nữa, cô ấy là ai cơ chứ? Là bạn cấp ba của tôi, không phải những người xã giao ngoài xã hội, cô ấy thậm chí còn ngồi cùng với tôi một khoảng thời gian dài khi chúng tôi còn là những cô nữ sinh dưới trường trung học.

Rồi chúng tôi nói chuyện trên trời dưới đất. Hết chuyện này đến chuyện khác, nói bao nhiêu cũng thấy sao còn thiếu thiếu. Cho đến khi trời tối mịt, chỗ hàng bán hoa của bạn tôi dẹp nghỉ bán tôi mới hoảng hốt.

- Chết! Mấy giờ rồi nhỉ?

- Mười giờ rồi. Sao thế?

- À, tôi…

Tôi vội chào cô bạn, chạy nhanh ra bến xe bus. May mắn thay tôi còn nhảy lên được chuyến xe bus cuối cùng trong ngày, trên xe vắng hoe, chỉ có đúng ba người: bác tài, phụ xe và tôi…

Cuộc gặp mặt của chúng tôi thật khác so với tưởng tượng của tôi. Chúng tôi nói chuyện một cách thoải mái và vui vẻ, đến nỗi quên cả thời gian. Vậy mà tôi đã nghĩ sẽ rất khó khăn để tôi có thể nói chuyện trở lại với các bạn cấp ba. Vì một thời gian dài rồi tôi không gặp họ. Mặc dù một số người học tập và làm việc cùng dưới một bầu trời với tôi, chẳng xa xôi gì để đặt vài cuộc hẹn gặp mặt. Ấy mà điều gì đó đã cuốn tôi đi xa họ. Có những lúc tôi cảm tưởng khoảnh khắc ấy là rất xa… Tôi có nhiều mối quan hệ, nhiều những con người mới. Có phải vì thế mà tôi dần lạc khỏi bạn bè của mình không?

Ôi chao, tự nhiên nhớ ơi là nhớ! Những câu chuyện mà chúng tôi hồi tưởng lại tự nhiên hiện lên rõ ràng và sắc nét trong tâm trí của tôi. Ngoài trời mưa lâm thâm, qua những ô cửa kính lòa loẹt ánh đèn đường, tôi cảm giác lòng mình se lại. Bỗng có cảm giác như xa xôi, như gần gụi. Bỗng có cảm giác thèm thuồng đến lạ kỳ có một ai đó đang chờ đợi mình. Họ sẽ chờ ở đó để đón tôi về, để ôm vào lòng và hỏi sao về muộn thế? Sao lại đi bộ và đi dưới trời mưa? Rồi tôi sẽ kể về những chuyện vui hôm nay, rằng tôi gặp lại bạn,… Trước khi tôi còn nghĩ ra nhiều thứ điên khùng hơn thế, tôi nghĩ tới việc lấy máy nghe nhạc ra nghe. Lúc lục tay vào túi đồ, tôi cầm trong tay cái điện thoại, mở ra mới thấy điện thoại của tôi bị hết pin, màm hình tắt ngóm, đen ngòm đến tội nghiệp. Tôi nhún vai, đeo tai nghe và lẩm nhẩm một vài bài hát trước khi về đến nhà.

Khi xe bus trả tôi tại điểm dừng, dường như chẳng còn ai đi lại ở đường cả. Tôi lang thang trên đường khi chân tay đá lung tung. Mưa nhẹ, hạt mỏng tang, thấm ướt đôi rèm mi. Tôi cố bước thật chậm để tránh cái cảm giác cô đơn đang ập tới, bủa vây và làm tôi trở nên yếu đuối.

- Em về rồi đấy à?

Tôi đã có thể về tới nhà, đứng trên bậc thềm tam cấp, đối mặt với một người, một giọng nói khi xa lạ, khi gần gũi. Tôi ngạc nhiên.

- Ai thế?

Vì đèn đường tối hay vì tôi đang cố tình gặng hỏi? Rõ ràng tôi biết… và phần nào đó mong chờ. Như lúc tôi đã hình dung ra trên xe bus, nhưng tôi không dám tin rằng mình đã đúng, tôi không dám khẳng định vì sợ mình sẽ bật lên vì vui sướng. Tôi không hạnh phúc, nhưng tôi vui.

- Em trả đũa việc anh cho em leo cây lần trước nên đã không đến à?

- Đâu có!

Tôi đáp gọn lỏn, thấy người mình nằm gọn trong vòng tay của anh ta. Anh ta đang ôm tôi vào lòng, ôm cả những giọt nước mưa ngoan cố làm ướt đẫm cả áo.

- …

- Anh không gọi được cho em. Em sao thế?

Khoan đã! Quan hệ giữa chúng tôi là gì nhỉ? Cảnh tượng này giống như một đôi tình nhân dành hai năm để tìm hiểu, để yêu thương và để thương yêu. Nhưng tôi… với anh ta…

- Tự nhiên em biến mất…

- Em...

Tôi đang cố làm cho tâm trí mình tỉnh táo. Anh ta có thể mùi mẫn với tôi như thế này sao? Hay là với bất cứ cô gái nào anh ta cũng như thế? Tôi cảm động chứ, tôi thừa nhận. Vì tôi đã tìm thấy một người nhất định chờ tôi, dưới hiên nhà, trên bậc thềm tam cấp…

- Anh vào uống nước đã nhé! Hình như em làm anh ướt rồi.

Tôi hơi bối rối và thoáng đỏ mặt khi cố gắng nói trọn vẹn câu đó mà không bị vấp. Anh ta dường như nhận ra sự lúng túng nơi tôi, buông lơi tay và lặng lẽ đi vào nhà.

Cuộc hẹn với anh ta ở Trịnh Ca đã bị tôi vô tình quên mất. Thì ra khi hội ngộ bạn cũ tôi có thể nói chuyện nhiều đến thế. Thậm chí quên cả việc hẹn hò với người yêu (hờ). Cũng may đó là người yêu hờ, không thì tôi không biết mình sẽ bị đối xử như thế nào nữa. Bởi quả thật, tôi nhìn bộ dạng anh ta trước mặt tôi thật đáng thương. Tại sao lại phải chờ tôi lâu như thế? Tại sao lại phải lo lắng cho tôi khi mà tôi hoàn toàn không xuất hiện trước mặt anh ta?

- Mấy ngày nay em biến đi đâu mất thế?

- Em qua nhà dì.

Tôi đưa một cái khăn bông cho anh ta để anh ta lau người. Lát sau mang ra cho anh ta một tách trà ấm.

- Nhà dì em ở đâu? Cả điện thoại cũng không liên lạc được. Ở miền núi à?

Anh ta hơi chau mày, nhìn bộ dạng lúc này thì lại chẳng tội nghiệp chút nào. Giống như đang tra khảo tôi vậy.

- Em không thích nghe máy. Em tắt điện thoại. Anh có việc gì cần tìm em à?

- Đi ra mắt…

- Hả?

Tôi suýt nữa thì sặc. Tôi biết ngay mà, chắc chắn không có chuyện tự nhiên anh chàng người dưng này lại đi tìm tôi. Nếu có việc quan trọng thì đó nhất định là liên quan đến những vụ đi ra mắt. Thế mà tôi không nghĩ ra. Làm gì có người nào tự nhiên tốt đến lạnh người như anh ta nhỉ? Đã không mắng nhiếc lại còn tỏ vẻ quan tâm. Hờ hờ, hóa ra cũng chỉ là làm việc có lợi cho anh ta mà thôi.

- Thật ra… em không nên để anh mồ côi người yêu sớm như thế! Bạn bè anh sau khi gặp mặt em đều rất thích. Nhưng họ thắc mắc là liệu em có quá bận để yêu anh hay không? À, ý họ là… chưa lần nào họ “tình cờ” gặp em xuất hiện ở công ty anh cả.

- Vậy em phải thường xuyên (giả vờ) tình cờ xuất hiện ở công ty anh trước mặt họ à?

- Ừm. Đại loại vậy. Nếu em xuất hiện một lần rồi biến mất, liệu họ có nghi ngờ không?

- Tất nhiên là không, vì họ chắc không rỗi hơi đến thế đâu nhỉ?

- Ừm… họ… có đấy!

Tôi hơi khó hiểu. Mặt anh ta hôm nay nhìn cứ thộn thộn kiểu gì ấy. Ừm, nói thế nào nhỉ? Tức là nó không tinh anh và sáng sủa như mọi khi. Haizz, tôi nghĩ là tôi quá mệt để tiếp tục quan sát anh ta. Thực sự là tôi buồn ngủ. Tôi muốn ngáp một cái thật to quáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Nhưng anh ta cứ ngồi trước mặt tôi như thế, làm sao để gợi ý khéo cho anh ta biết rằng đã rất muộn rồi nhỉ? Và việc ở trong nhà chỉ có cô nam quả nữ vào lúc vạn vật ngủ say như thế này thật chẳng hay ho chút nào. Với tôi danh tiếng là rất quan trọng. Gì thì gì tôi cũng cần lấy chồng chứ, nếu chồng tôi biết…

- Mai em sẽ không biến mất chứ? Anh qua đón em đi làm.

- Vâng. Em xin lỗi vì đã biến mất mà không thông báo gì cho anh. Nhưng em sẽ cố gắng để không biến mất lần nào nữa trước khi chúng ta “chia tay”.

Nhìn xem, tôi nói từ “chia tay” nhẹ như bẫng. Đây là điều mà hẳn cô gái nào cũng mong muốn, bởi các cô lúc nào cũng nước mắt nước mũi tèm lem khi thốt ra từ này. Nhưng với tôi thì không. À, chính xác là trong trường hợp này. Nghe thì câu nói của tôi có vẻ mỉa mai, nhưng sự thực thì tôi không hề có ý đó. Đơn giản vì tôi nghĩ mình nên hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Kể cả đó là một nhiệm vụ: Học + tập yêu một ai đó!

Anh chàng ra về, trước khi khuất sau cánh cửa gỗ, tôi còn thấy anh ta thần người một lúc nhìn con ngựa sắt của tôi. Do đúng lúc đó có chuông điện thoại nên tôi chạy vào nhà để nghe, một lát sau ra thì chỉ còn thấy cái bóng của anh ta vẫy vẫy trên cửa xe ô tô đang đỗ trước cổng nhà.

 

Chap 9:

Ngày… tháng… năm…

Con ngựa sắt của tôi đã được đưa đi bảo dưỡng. Với lý do là tôi quá lười, lại thêm việc chẳng bao giờ để ý tới bệnh tình của tình yêu ngựa sắt của mình nên mới dẫn tới tình trạng chàng ta đổ bệnh nặng. Anh chàng kia như vẻ đồng cảm, thấu hiểu cho chàng “ngựa sắt”.

- Đến con người khi làm việc quá sức còn đổ bệnh huống hồ cái xe máy hả em.

- Em làm sao biết được nó muốn ốm lúc nào.

Tôi chống chế một cách yếu ớt, vì tôi biết tôi sai, sai lè lè. Nói thật, nếu không có anh ta qua đưa đi làm, lại một thân một mình với con ngựa sắt nằm ì một chỗ ở nhà đình công thì tôi không biết sẽ xoay sở như thế nào. Nhưng hôm nay cái người đang ngồi sau vô lăng và nói chuyện với tôi chẳng giống cái người tối qua đã chờ tôi ở trước cửa nhà, thậm chí, đã ôm tôi vào lòng với câu hỏi đầy vẻ lo lắng.

“Em về rồi đấy à?”

Thật khó hiểu. Chắc là hôm qua anh ta… say. Say nước mưa!

- Mà em vẫn chưa cho anh biết có chuyện gì xảy ra với em.

- Em đã nói là có chuyện gì đó xảy ra à?

- Tức là không có sao?

- Em cũng đâu có phủ nhận.

Tôi quay mặt ra phía cửa xe, nhìn cột đèn giao thông đang nhảy nhót từng giây, nhìn dòng người đang hối hả và bon chen từng xen-ti-mét với mong muốn… đi nhanh hơn chăng. Một lúc sau bơ anh chàng bên cạnh, tôi cảm nhận được hơi ấm đang đậu trên bàn tay tôi. Chính xác là có những ngón tay thon dài đang đặt hờ trên tay của tôi, rất rõ rệt, cái cảm giác ấy…

- Đừng bướng như thế! Anh muốn biết nên anh mới hỏi.

- Vì em không muốn anh biết nên em mới không trả lời!

Tôi quay mặt lại, chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của anh ta. Có gì đáng ngạc nhiên ở đây? Chúng tôi đâu có thỏa thuận là sẽ kể chuyện riêng cho nhau nghe, cũng đâu có thống nhất là sẽ chia sẻ cùng nhau cái gì đó giống như những đôi tình nhân thật sự? Nếu anh ta quan tâm, tôi cảm ơn, nhưng tôi không quen nhận sự quan tâm ấy, từ phía một người đàn ông lạ.

- Em sợ à?

- …

- Sợ sẽ yêu anh đúng không?

Giờ cao điểm thật sự đông đúc đến đáng sợ. Tôi chẳng nghe thấy anh ta nói gì cả.  Ừm, thực ra là nghe thấy một chút âm thanh nhỏ xíu. Nhưng tôi có thể giả vờ như không nghe thấy, với tay bật nhạc và nhịp tay theo giai điệu. Bàn tay anh ta đã không còn đặt trên tay tôi nữa, anh ta quay sang tôi nhìn, một lúc đủ lâu, cái nhìn ấy chuyển sang hướng khác – hướng những người đang chuyển động trước mũi xe của chúng tôi.

Ngày… tháng… năm…

Tôi đi bar, gọi rượu ra uống ngon lành như một đứa con gái ăn chơi sành sỏi. Thật ra tôi chưa đi bar bao giờ, cũng chưa uống rượu một mình bao giờ. Tửu lượng của tôi kém, chỉ nhấp một chút rượu thôi cũng thấy mặt mình chếnh choáng. Nhưng tôi nổi hứng muốn uống rượu, muốn đi bar. Tôi muốn mình chìm đến chết ngạt trong cái không khí ồn ã, náo nhiệt nơi đây. Để rốt cuộc tôi lặn lội từ trong tâm khảm, bới móc, tìm tòi cho mình một khoảng lặng. Cái mà đứa con gái hai tư tuổi đi tìm như tôi lúc này là gì? Tình yêu đích thực ư? Hay là sự tự trọng quê mùa không được cứu vớt?

Tôi cảm giác rằng mình đang yêu đơn phương một người. Yêu đến nỗi tim đập rộn không yên khi gặp người ấy. Rõ ràng xa là nhớ nhưng lúc được gần lại chẳng dám gần. Tôi còn sợ sệt che giấu tình cảm của mình bằng cách gay gắt và lạnh lùng. Tôi tỏ ra hư đốn và nguy hiểm đến đáng gờm. Nào ai biết được rằng đó là mặt trái của một đứa con gái lâu ngày chẳng biết đến tình yêu.

“Linh à…”

“Ừ. Du hả, mày ở đâu mà ồn thế?”

“Club Rose, trên đường XXX, đến ngay với tao nhé! Mình nhậu đi!”

Tôi say… chếnh choáng, tôi gọi cho Linh. Tôi nhớ lúc Linh đến, tôi nhìn thấy hai Linh và hai người đàn ông giống hệt nhau. Rồi tôi ngủ gục trên bàn rượu, ai đó đã bế thốc tôi, di chuyển…

Tôi say thật, say thảm hại @.@

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Chap 10:

Ngày… tháng… năm…

Tôi mở mắt ra khi cảm giác rằng có những tia nắng đâm xuyên qua lớp cửa kính. Vừa mới mở mắt, tôi nghe vang vang câu nói:

- Chết chết, gạo đã nấu thành cơm!

Tôi hơi hoảng, bật dậy nhanh như lò xo. Nhìn quanh quẩn thì đây nhất định là nhà của tôi, bộ đồ tôi đang mặc cũng rõ ràng là của tôi. Nhưng hôm qua ai đã đưa tôi về? Và về bằng cách nào?

- Mày dậy rồi à?

- Linh hả?

- Không tao thì chẳng lẽ là anh Phong chắc!

Linh cười tủm tỉm, tôi đâm ra khó hiểu với nụ cười của nó. Nhưng đầu tôi đau vảng vất, lật đật chạy vào nhà tắm vục mặt vào bồn rửa mặt. Tiếng Linh bên ngoài vọng vào.

- Tao nấu cháo đặt trên bếp cho mày rồi, lát ăn đi nhé! À, hôm qua anh Phong đưa mày về đấy! Mày lẩm bẩm khiến tao đến ngại. Lần sau đừng có mà uống say như thế nữa đấy con hâm ạ.

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa “sập” một cái. Nhìn mình nhem nhuốc trong gương là tôi có thể hình dung ra bộ dạng thảm hại của mình đêm qua.  Chắc chắn là nôn thốc nôn tháo vào người anh ta. Lần nào say tôi cũng nôn, rồi ăn nói lung tung vẻ phấn khích lắm. Sau đó lăn nhoài ra ngủ.

Nhưng mà… điều quan trọng là… tôi đã nói gì? Nói những gì mà Linh lại phản hồi như thế nhỉ? Có phải tôi lỡ lời nói điều gì đó bí mật không?

Trời ơi, xấu hổ quáaaaaaaaaaaaaaa.  Xấu hổ chết được mất >”< Lần trước anh ta đã châm chọc vì phát hiện ra tôi uống rượu rồi mà @.@

Sau khi ăn cháo và cảm thấy đầu óc ổn định hơn, tôi quyết định gọi cho anh ta.

“Anh đang làm gì thế?”

“Làm việc. Sao thế?”

“Lát em qua công ty anh nhé!”

“Em cần đi đâu tiện đường ghé qua à?”

“Không. Em cần (giả vờ) qua bên anh. À, em sẽ chuẩn bị bữa trưa cho anh nên đừng ăn gì cả.”

“Ok. Cảm ơn em!”

“À…”

“Sao thế?”

“Chuyện đêm qua… cảm ơn anh…”

“Đêm qua? Đêm có chuyện gì à?”

“À… không… dù sao thì… cũng cảm ơn anh.”

Tôi gác máy bất thình lình, tự nhiên thấy mình ấp úng, lúng túng kiểu học sinh cấp một bị gọi lên bảng trả bài và cô giáo bắt quả tang là một trò lười học. Đầu óc tôi bình thường có thể toan tính nhiều thứ, nặng nề gấp vạn lần những toan tính cỏn con này. Thế nhưng thực sự tôi lại chỉ có thể nghĩ cách làm sao để cảm ơn anh ta và làm sao để gặp anh ta một cách tự nhiên nhất.

Và cuộc gọi vừa rồi chứng tỏ một điều rằng: tôi THẤT BẠI. Thật sự là chẳng tự nhiên chút nào cả.

Tôi ngồi thần mặt một lúc. Sau đó chạy đi lo bữa trưa cho anh chàng người yêu. Cứ nhẩm tính theo ngày thì cũng đã được hai phần ba quãng đường rồi. Chúng tôi đã là người yêu của nhau trên dưới hai mươi ngày. Còn vẻn vẹn mười ngày nữa thôi…

Ôi, tự nhiên sao thấy nó gần thế, nhanh thế. Và đáng để nuối tiếc thế. Tự nhiên tôi thấy buồn là sao??? Tự nhiên tôi lại muốn khóc nhè quá thế này nhỉ???

Này, người đàn ông ngạo mạn kia, làm ơn đừng đánh cắp trái tim tôi đi. Please!!!

*Tôi biết là anh ta không đọc được và cũng chẳng bao giờ nghe được đâu, nhưng tôi thấy việc lẩm bẩm như thế này đôi khi cũng có ích. Nhất là trong việc trấn tĩnh tinh thần của bản thân!*

 

Chap 11:

Ngày… tháng… năm…

Chúng tôi đã ngồi ăn trưa với nhau. Và đúng như mong muốn, bạn bè của anh ấy khi đi ngang qua đều ngoái nhìn. Một số người trong bọn họ còn dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi anh ta xem tôi có đích thực là bạn gái hay không.

Trời đất, tôi cá là bạn bè anh ta lo lắng việc anh ta “Ế” còn hơn cả bạn bè tôi. Haha, tôi biết việc so sánh như thế này rất trẻ con, nhưng tôi hả hê lắm!

- Sao tự nhiên em lại qua bên anh?

- Anh không yêu cầu nhưng cũng gián tiếp yêu cầu mà.

- Anh xin lỗi…

- Vì cái gì? Em chểnh mảng thì anh có quyền nhắc nhở mà. Dù sao đó cũng là mối quan hệ cộng tác. Em chẳng có lỗi cho anh xin đâu.

Tôi mỉm cười. Lần đầu tiên thấy nhẹ nhõm và bình yên khi ăn một bữa cơm với anh ta. Mọi lần lúc thì vì ngại, lúc thì vì có người ngoài, lúc lại vì cáu kỉnh và bực bội. Xét cho cùng tôi cũng thuộc dạng cô nàng khó ưa, khó chiều. Mặc dù CV dự xét tuyển vào Hội kiếm chồng của tôi có ghi: tính tình tương đối dễ chịu, nhưng xét cho cùng thì đó cũng đã giảm bớt đi đôi phần với thực tế.

Bất chợt trời đổ mưa. Lại là những cơn mưa tháng bảy đến bất ngờ và ra đi bất chợt. Tôi lơ đễnh nhìn ngó ra ngoài trời. Cả một nền xám xịt, mưa giăng trắng nhòa. Không khí trong khu nhà ăn của công ty người yêu đặc quánh, cái dư vị của sự cô đơn lại phảng phất, đánh nhẹ vào mặt làm tôi bừng tỉnh.

- Em sao thế?

- Dạ?

- Sao ngồi tần ngần ra thế kia? Em thích mưa à?

- Khồng. Em ghét!

- Sao lại ghét?

Anh ta tự nhiên mỉm cười. Điệu cười rõ đẹp, rõ duyên. Tôi ghét cay ghét đắng những người có nụ cười đẹp. Vì khi nhìn thấy họ cười, tôi chẳng muốn rời mắt ra khỏi họ nữa. Họ cứ như là trung tâm của vũ trụ, thu hút tất cả mọi sự chú ý. Và tôi lại là một trong những phần tử sở hữu trái tim yếu mềm sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào trước những con người ấy.

- Anh đừng cười!

- Sao cơ?

- Anh cười xấu lắm. Xấu xí lắm!

Tôi nhăn mặt, lấy hai tay đặt lên má, cố ép cho cái miệng kia khép lại. Anh ta hơi ngạc nhiên, tôi đọc được nét sững sờ trên khuôn mặt ấy. Tự nhiên tôi rụt tay lại, có lẽ vì thấy mình đã quá đà. Má tôi đỏ ửng.

- Tối nay em bận gì không? Đi dạo với anh nhé!

- Ừm.

Tôi lúng búng không biết nên nhận lời hay không. Vì lẽ ra, theo như lý thuyết, tôi không được phép từ chối. Chúng tôi là người yêu của nhau cơ mà. Nhưng mà… tôi sợ. Gần đây hay có cảm giác sợ sệt kiểu trẻ con này. Chẳng qua là một cơn cảm cúm, nhưng tôi không biết cơn cảm cúm này sẽ dai dẳng được bao lâu. Và nếu nhất định phải là anh ta thì tôi càng không muốn mình bị một căn bệnh mãn tính. Rõ ràng tôi không thể mở lòng. Mặc dù tôi có… thích!

- Em sẽ làm tốt. Vậy nên anh bỏ qua cho em về cuộc hẹn hôm nọ nhé!

- …

- Cả chuyện em say xỉn hôm qua nữa!

Tôi xấu hổ, lí nhí nói như sợ ai nghe thấy mất. Anh ta hơi chững lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói chầm chậm bằng chất giọng trầm và ấm lạ.

- Em sẽ làm tốt gì cơ?

- Thì… việc đóng giả người yêu anh ý. Em đã nhận lời thì em sẽ cố gắng làm tốt. Mặc dù thời gian qua… em làm chưa được tốt lắm… nhưng em sẽ cố gắng trong thời gian còn lại.

Tôi cười toe, trưng ra khuôn mặt mang tính chất “đảm bảo 100%”. Cứ nghĩ rằng anh ta sẽ vui mừng và cười đáp lại tôi một nụ cười điên đảo nữa nhưng…

- Đối với em việc hẹn hò cùng anh chỉ mang tính chất hợp đồng, hứa hẹn và giao kèo thôi à?

Tôi lặng thinh. Cảm giác như mình vừa bị đánh rơi xuống vực thẳm. Có cái gì đó gõ leng keng vào thành trái tim của tôi. Tôi chới với giữa những âm thanh rất lạ, cứ vang vọng ngày một nhiều.

… “hợp đồng”, “hứa hẹn”, “giao kèo”…

Có phải anh ta đang bắt lỗi tôi không? Có phải anh ta đang cho rằng tôi là một đứa vô tâm không nhỉ?

Tôi không muốn hợp đồng hóa chuyện tình cảm. Dĩ nhiên. Nhưng sao tôi lại thể hiện nó một cách quá rõ rệt qua ngôn từ đến thế? Để rồi… anh ta ném cho tôi mấy từ khô khốc kia. Nhìn sâu vào đôi mắt anh ta, cái sự buồn dường như lan ra thành dòng, loang loáng tựa mặt hồ một sớm thu.

- Anh đã nghĩ rằng em sẽ khác. Nhưng hình như…

Anh ta chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo. Tôi buồn âm ỉ. Tôi biết làm sao? Tôi chẳng biết phải làm sao cả. Anh ta buồn vì tôi ư? Anh ta thất vọng vì tôi ư? Tại sao lại thế?

Còn tôi? Tôi đã làm gì mà tự nhiên lại trở nên ngớ ngẩn như thế này? Sao tôi lại quan tâm đến cảm xúc của anh ta? Sao lại phải quan tâm đến cảm nhận của anh ta dành cho tôi?

Ôi, tôi điên mất!

Cuộc điện thoại kết thúc, anh ta đứng nhanh dậy. Trước khi đi, anh ta nói vẻn vẹn với tôi một câu.

- Anh có việc cần đi gấp! Em tự về công ty nhé! Còn tối nay, nếu em không muốn thì cũng không cần phải đi.

Nói rồi anh ta đi thẳng. Tôi ngồi ngơ ra ở đó, thấy má mình âm ấm. Hình như tôi vừa chảy nước mắt, một cách khó hiểu. Đúng là tôi không hiểu sao mình lại khóc. Càng không thể lý giải tại sao tôi thấy tim mình như có sợi chỉ thít chặt lại.

Tôi có đơn thuần là thích anh ta không?

Thế nào là thích và thế nào là yêu nhỉ? Làm sao để tôi phân biệt được ranh giới này đây?

Với anh ta, tôi có thể thích, nhưng không thể yêu!

Vậy thì tôi đang thích hay là đang yêu?

Lý trí của tôi như một kẻ lắm lời, lúc nào cũng nhằng nhẵng bên tai tôi, nói ra nói vào rằng tôi không nên yêu, không được yêu…

Còn tình cảm… nó đã chạy đi vào một con đường khác. Con đường đỏ thẫm, mềm mại mà đầy gai. Nó lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng. Để rồi đến khi tôi thấy đau, nó tự dưng lên tiếng.

“Hình như… mình không còn đơn thuần là thích nữa!”

 

Chap 12:

Ngày… tháng… năm…

“Mày thích ông ý rồi hả?”

“Đâu…”

“Đừng chối. Tao biết mà. Ông ý hoàn hảo thế, mày thể nào cũng thích. Có điều…”

“Có điều gì?”

“À không. Không có gì. Nếu mà thích thật, thì tao khuyên mày một câu. Nghe không?”

“Nếu tao bảo là không nghe thì mày có ngừng nói lại không?”

“Hừm. Thế thôi, không nói với mày nữa. Tao đi thu dọn đồ đạc đi chơi đây!”

“Ờ. Bye!”

Cuộc gọi kết thúc, Linh bắn nhanh như súng liên thanh rồi thoắt phát bỏ rơi tôi với câu hỏi còn bỏ ngỏ.

“Mày thích ông ý rồi hả?”

Đừng nói là Linh, ngay cả tôi cũng không biết được câu trả lời của mình.  Nhưng dù sao tôi cũng là đứa luôn đối phó với tình huống bằng cách “trốn chạy”. Từ trước đến nay, hễ gặp chuyện gì khó suy nghĩ, khó giải quyết, tôi luôn là đứa tìm cách để chạy trốn thay vì đối đầu. Mặc dù việc làm ấy chẳng mang lại lợi ích gì, và trước sau tôi cũng phải tự mình giải quyết.

Rốt cuộc, tôi lại giống một con ốc sên đang chậm chạp bò, chậm chạp suy nghĩ và chậm chạp hành động.

Giờ tan sở, khi đang đi ra chỗ để xe để tìm đến với tình yêu ngựa sắt, tôi bị một người đi sau vỗ nhẹ một cái vào lưng khiến tôi giật mình.

- Ê! Nghe đồn có người yêu hả?

- Ai đồn thế?

- Ai đồn không quan trọng, quan trọng là có đúng hay không?

Cô bạn nháy mắt. Chưa kịp nghe tôi trả lời đúng, sai hoặc phân trần, cô bạn nói luôn.

- Vậy là cũng lừa được một chàng nhắn tin hỏi thăm khi trời mưa, đánh xe qua đón nếu nàng “trót quên” không mang áo mưa rồi nhỉ?

Tôi chẳng biết mặt mình nên cười hay nên mếu. Vì thừa nhận thì không đúng mà phủ nhận cũng chẳng xong.

- Mất công tìm cho bồ một mối. Có mối này khá được. Nhưng bồ lại có bạn trai rồi.

Như người chết đuối vớ phải cọc, tôi gật đầu lia lịa.

- Đâu đâu? Người như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm gì, ở đâu thế?

- Ơ hay…

- Chưa có người yêu thật mà. Giới thiệu cho Du đi!!!

Tôi ra vẻ khẩn khoản, cô bạn tin là tôi thành thật. Mà sự thật thì tôi đã có người yêu đâu cơ chứ, tôi vẫn phải đi gặp mặt, rồi hẹn hò. Mẹ tôi sẽ giục tôi quýnh quáng cả lên nếu từ giờ đến cuối năm tôi không dắt được chàng nào về ra mắt.

- Vậy để thu xếp cho bồ gặp anh ta nha! Nhưng nếu chàng ghen thì đừng có mà…

Cô bạn lườm tôi một cái ra chừng đe dọa. Tôi cười toe, chào cô bạn rồi thong dong dắt xe ra về.

Buổi tối, tôi nhắn cho anh ta một cái tin lạ lùng. Đến cả tôi còn thấy là nó lạ chứ đừng nói là anh ta. Tôi không biết phản ứng của anh ta như thế nào khi đọc tin nhắn đó, nhưng chắc chắn sẽ là một vẻ mặt rất buồn cười. Tôi tiếc ngẩn ngơ vì mình không được chứng kiến.

“Này anh, đưa em đi khóc nhé!”

Ba mươi phút sau anh ta có mặt trước cửa nhà tôi, tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi đã chuẩn bị cho buổi đi chơi một cách cẩn thận. Nhìn tôi có vẻ xinh hơn mọi ngày, đáng yêu hơn mọi ngày thì phải. Đó là nhận xét chân tình khi tôi tự soi mình trong gương

- Em chuẩn bị đi khóc như thế này à?

- Vâng. Không ổn ạ?

- Ừ. Có vẻ cầu kì hơn so với việc “đi khóc”.

Anh ta nhún vai, mở cửa xe cho tôi và nhanh chóng đưa cả người cả xe lên đường cao tốc. Khi thấy tôi lặng yên, anh ta quay sang hỏi.

- Em đã suy nghĩ về những gì anh nói à?

- …

Tôi tiếp tục lặng yên. Đúng ra tôi nên đáp lời anh ấy, nhưng tôi không biết mình nên nói như thế nào. Bởi tôi có quá nhiều điều muốn nói. Kỳ thực, tôi muốn tối nay sẽ thật khác.


Lên Đầu Trang

TRANG 4

Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: wap, doc, truyen, teen,, truyen, tieu, thuyet,, truyen, kiem, hiep,, truyen, tinh, cam
index.html,wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam.