watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 11:41 ngày 01/12 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
 
LOVE DIARY

Xuống Cuối Trang

- Anh xin lỗi… bữa trưa anh đã hơi nặng lời thì phải.

- Không sao ạ. Em đã bảo không có lỗi cho anh xin rồi mà!

Tôi bật cười. Nhưng kỳ thực tôi thấy mắt mình rơm rớm.

- Có lẽ em không biết. Hoặc em giả vờ không biết. Nhưng anh…

Phía bên ngoài cửa xe, gần chỗ chúng tôi đi xảy ra một vụ tai nạn. Nạn nhân là một người nam, tuổi trung niên, máu từ chỗ ông ta ngã xuống tạo thành vũng lớn. Tôi thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Mọi thứ như quay cuồng trong màu máu. Tôi sợ hãi đến tột độ. Bất giác, tôi nắm lấy tay người ngồi cạnh, mồ hôi trên trán đầm đìa. Anh ta nhìn tôi lo lắng.

- Em không sao chứ?

Tôi không thể nói nổi bởi sự sợ hãi đang áng ngữ. Tôi chỉ còn biết run rẩy và bấu chặt vào tay anh ta. Anh ta vẫn bình tĩnh để đi xe qua chỗ tai nạn ấy. Khi đến một công viên, anh ta cho xe dừng ở đó.

- Em không sao chứ?

Bố tôi mất năm tôi chưa tròn ba tuổi. Khi ấy, mẹ tôi mang trong mình đứa em mới cấn bầu hai tháng. Ông mất trong một tai nạn xe máy. Mặc dù tôi không chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng những năm tháng tuổi thơ cho tôi biết thế nào là bất hạnh. Và tai nạn xe của ngày định mệnh ấy cho tôi biết thế nào là nguồn cơn của bất hạnh. Từ sau tuổi thơ ấy, khi dần lớn lên, tôi vô tình chứng kiến những vụ va chạm. Đã có lần tôi sợ hãi đến mức cắn cho môi mình bật máu. Tôi run rẩy và mất hết bình tĩnh. Tôi bị ám ảnh rằng đó là hình ảnh của bố tôi nhiều năm về trước, đằng sau cảnh tượng ấy sẽ là một mái ấm không còn trọn vẹn.

Lần đầu tiên, tôi nép vào người anh ta. Tôi không thể bật lên thành tiếng nói. Mắt tôi nhìn vô định, môi va vào nhau lập bập. Chỉ cần mất bình tĩnh một chút nữa thôi, tôi cũng sẽ cắn chặt cho môi mình bật máu.

- Đừng sợ, anh ở đây!

Anh ta vụng về đưa tay ôm tôi vào lòng. Có vẻ như anh ta thấu hiểu được nỗi sợ hãi trong tôi. Cho đến khi tôi dần bình tĩnh trở lại, anh ta tuyệt nhiên không nói, chỉ vỗ nhẹ vào vai tôi như an ủi.

- Anh đi mua nước nhé!

- Cùng đi đi!

Tôi níu tay anh ta lại, ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt đối diện. Anh ta mỉm cười, đỡ tay tôi và chúng tôi cùng đi mua nước uống.

- Em đã rất sợ phải không?

- …

- Nếu có gì không ổn, nói cho anh nghe được không?

Từng câu, từng chữ của anh ta đều nhẹ nhàng. Tôi như bồng bềnh trên những đám mây xốp. Tiếc rằng buổi đêm mây không thể nhìn thấy, tôi thở dài thườn thượt.

- Em không thể kể. Em không muốn kể.

- ???

Vẻ mặt anh ta hơi nhíu lại vì không hiểu lý do. Tôi lại chẳng có gì để giải thích.

- Tự nhiên trưa nay nghe anh nói, em muốn khóc nhè quá! Mà em khóc nhè thì người đưa em đi khóc phải là anh mới được. Vì anh làm em tức đến phát khóc mà.

Chúng tôi ngồi xuống một băng ghế đá, hai lon nước lạnh trên tay.

- Em đã muốn có thể hợp đồng hóa chuyện tình cảm. Nhưng anh nói xem, có thể không?

Anh ta im lặng, chúng tôi im lặng. Không gian xung quanh chỉ có gió. Cả hai người đều ngước lên trời nhìn những vì sao lạ. Tôi không biết chúng ẩn giấu điều gì mà lại đẹp đẽ đến thế. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hễ nhìn thấy chúng lấp lánh trên màn nhung đen thẫm đều cảm giác rằng chúng rất đẹp.

- Thế nên anh mới nói… đâu phải chỉ đơn giản là hợp đồng, là hứa hẹn, là giao kèo.

Tôi chỉ cảm nhận được rằng tay mình đang ấm dần lên. Bàn tay ấy đặt trên tay tôi, ấm áp và rắn rỏi. Khi tôi muốn rút tay lại, bất giác bị nắm chặt hơn.

- Cảm ơn em!

- Vì gì thế?

- Vì đã rủ anh đưa em đi khóc!

Anh ta mỉm cười, lúc nói vẫn không quay sang nhìn tôi. Tôi lặng im, để tay mình nằm im trong bàn tay ấy. Chúng tôi ngồi yên như thế, không gian chỉ còn tiếng gió. Gió hun hút thổi và nhịp tim khẽ hát trong lồng ngực. Đêm dần khuya, sương giăng mảnh nhưng lạnh buốt. Chúng tôi ra về khi nhận ra rằng đã ngồi quá lâu và im lặng quá lâu.

 

Chap 13:

Ngày… tháng… năm…

Chắc chắn là tôi muốn khẳng định lại tình cảm của mình. Chuyện giữa tôi và anh ta hình như đang chuyển biến theo một hướng khác. Tức không đơn thuần là giả vờ yêu nhau trước mặt người khác nữa, chúng tôi thậm chí còn tự cho phép mình quan tâm và dành tình cảm cho đối phương. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ anh ta, thậm chí cả bản thân tôi. Nhưng tôi lúc nào cũng muốn phủ nhận. Chỉ cho đến khi buổi tối ngày hôm qua diễn ra như thế, tôi mới phần nào ngờ ngợ rằng: tôi muốn yêu, muốn gắn bó với một người. Tôi muốn mình thôi không còn cô đơn nữa…

Sáng nay, mẹ tôi gọi điện lên hỏi thăm con gái. Sau một chuỗi những câu dặn dò mà tôi có thể thuộc như nằm lòng, mẹ tôi bắt đầu một bài ca mới.

“Bao giờ thì con về?”

“Con chưa biết được mẹ ạ, khi nào con thu xếp được công việc thì con về ngay với mẹ.”

“Về cùng với bạn trai nhé!”

“Dạ?”

“Con gái con lứa, hai mươi tư tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại để mẹ nhắc việc này nữa…”

“Mẹ…”

“Đấy, tùy cô. Làm thế nào thì làm, cuối năm dắt bạn trai về ra mắt. Bây giờ các cô cứ tẩm ngầm tầm ngầm, làm sao mẹ biết được. Nhưng yêu đương thì mẹ không cấm, mẹ chỉ cần xem mặt mũi thằng đó ra làm sao thôi. Cứ giấu như mèo giấu ***”

“Kìa mẹ!!! Con không có thật mà, nếu có thì con dắt về ngay.”

Tôi ngấm nguẩy gác máy. Mẹ tôi lại bắt đầu nhắc đến đề tài muôn thuở. Lúc nào cũng phải chắc chắn có một tấm chồng thì mẹ mới yên tâm. Mẹ tôi nói, nuôi con gái lớn trong nhà cứ như ôm quả boom nổ chậm.

Bạn biết rồi đấy, ở thời đại này, con gái hai tư tuổi chưa lo chồng con, ham chơi hơn ham yêu thì cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng với nhị vị phụ huynh thì đó là điều đáng lo ngại. Nhất là mẹ tôi lại ở vùng nông thôn, khi mà ngày ngày đi chợ, mẹ tôi được những bà mẹ khác hỏi han xem tình hình con gái thế nào. Mẹ tôi lúc nào cũng tự hào về tôi. Từ bé đến lớn chưa hề phàn nàn tôi điều gì. Mỗi lần có ai hỏi thăm con gái, mẹ tôi lại được dịp khoe ra, khoe một cách khéo léo. Thế nhưng kể từ khi tôi bước sang tuổi hai tư, mẹ tôi e dè hơn khi kể về tôi cho bà con hàng xóm, bởi lý lẽ là tôi đến tuổi cập kê nhưng chưa có mối nào. Mẹ nói mẹ rầu, rầu lắm! Mẹ lo…

Haizz. Thật ra tôi chưa lo thì mẹ tôi lo làm gì nhỉ? Chuyện yêu đương đã khó, kết hôn lại còn khó hơn. Từ nhỏ tôi đã có ý nghĩ mình có thể yêu một ai đó, một vài người nào đó. Yêu thật, sống thật. Nhưng khi cần kết hôn thì tôi lại chẳng muốn kết hôn. Tôi nghĩ mình sẽ trở thành “single mom”. Bởi tôi chứng kiến không ít cảnh các gia đình tan vỡ, cảnh chồng đánh vợ, cảnh ông ăn chả bà ăn nem… rồi sau tất cả những mảnh vỡ ấy, bất hạnh dồn lên đầu những đứa trẻ. Có lẽ tôi bị ám ảnh, ám ảnh đến mức ghê sợ cảnh kết hôn. Nói đúng hơn, tôi không đủ dũng cảm để tin tưởng rằng mình có thể hạnh phúc, cũng không đủ dũng cảm để tin tưởng rằng những đứa con bé bỏng của mình sẽ được sống an toàn trong vòng tay của cả bố và mẹ.

Có lần, tôi tâm sự chuyện này với một ông anh. Anh tôi cười chua chát.

- Con gái mà ai cũng nghĩ như em thì sẽ thành cái gì nhỉ?

- Sao cơ ạ?

- Ai cũng không muốn lấy chồng, chỉ muốn có con, rồi coi đàn ông bọn anh là thứ đồ chơi để tiêu khiển…

- Không. Ý em không phải thế. Sao lại là đồ chơi để tiêu khiển? Em chả nói là vẫn yêu còn gì, khi yêu sẽ yêu hết mình còn gì ạ!!!

- Nhưng thế cũng có khác gì nhau đâu em, em yêu người ta, nhưng không cho người ta được phép chăm sóc cho em, không cho người ta được làm chồng em, làm cha của con em… đó thì được coi là gì?

- …

- Hơn nữa, không phải tên con trai nào cũng đểu. Biết là người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều. Nhưng em né tránh sự đổ vỡ bằng cách không kết hôn, thì những đứa con của em sẽ như thế nào khi nó chỉ có mẹ và không có bố? Anh nghĩ… em hiểu hơn ai hết chứ…

Tôi cũng mất một thời gian dài để suy nghĩ về những câu nói đó. Rằng tôi có quá ích kỷ không khi mà tôi tự mình quyết định cho những đứa trẻ của mình mồ côi bố từ khi chúng còn chưa thành hình?

Rốt cuộc, tôi lại bỏ chạy với vấn đề của chính mình. Tôi thất tình một lần, càng đâm ra chán nản. Có thể chơi bời, có thể bạn bè, có thể anh em, nhưng tuyệt đối không nuôi dưỡng tình yêu với bất kỳ một ai cả. Vì tôi sợ sẽ yêu nhiều, sẽ tổn thương nhiều. Tôi càng ngày càng giống một con ốc sên bò chậm chạp. Đến bây giờ, khi mẹ tôi thúc vào mông, mới hối hả cố gắng ì ạch kéo cái vỏ ốc đi nhanh hơn một chút.

Đang suy nghĩ bâng quơ, tôi có điện thoại. Là anh…

“Em đang ở đâu thế?”

“Ở nhà ạ.”

“Anh qua nhà em nhé?”

“Dạ?”

“Anh đang ở gần nhà em, năm phút nữa anh qua.”

Nói rồi anh gác máy. Tôi bần thần một lúc. Chắc không phải cố tình vào nhà tôi đâu nhỉ? Chắc là có việc gì tiện mới ghé qua. Anh đã nói như thế mà!!!
Nhưng tại sao lại vào nhà tôi? Tại sao?

Thật là lú lẫn hết mức, tôi còn muốn không cho người yêu mình vào nhà mình nữa cơ đấy! Tất nhiên, người yêu hờ, nhưng tôi muốn tin là THẬT quá chừng >”<.

Đúng hẹn, năm phút có chuông cửa. Lúc tôi lật đật chạy ra mở cửa thì bắt gặp dáng người quen thuộc ấy.

- Anh có việc gì đi ngang qua đây à?

- Ừ. Em không định mời anh vào nhà à?

Tôi lừ anh một cái, tự thấy má mình hồng lên.

- Anh đi có việc, tiện tạt qua xem em như thế nào.

- Em như thế nào?

- Ngốc thế! Chỉ là cái cớ thôi mà.

Anh lẩm bẩm, níu tay khi tôi đi ngang qua định ra tủ lạnh lấy nước cho anh.

- Em biết mà.

Tôi nói như thể mình không có cảm giác gì. Nhưng thực sự tôi thấy tim mình như nở hoa ấy!!! Ôi chao, ngày đẹp trời, người yêu đẹp trai, những cảm xúc ngọt ngào đến chất ngất. Tôi có thể dứt mộng lúc bấy giờ không? Những cô gái nếu ở tình huống như tôi có thể dứt mộng ngay được không? Tôi cá là không. Vì anh ấy thực sự khiến tôi không muốn dứt ra khỏi.

- Em vui khi anh qua nhà em đúng không?

Anh ta nhìn tôi chăm chú, vừa hỏi vừa mỉm cười.

- Tất nhiên là không rồi.

Tôi lè lưỡi, nguýt dài.

- Em đã nhầm anh với một anh chàng đẹp trai nào đó. Hình như anh ta cũng hẹn hôm nay đến nhà em mà.

Anh nhìn tôi với dáng vẻ nghi ngờ.

- Còn ai khác ngoài anh à?

- Có chứ! Còn nhiều lắm! Hôm nọ bạn em mới giới thiệu cho em một chàng, nghe bảo cũng được lắm!

- Em gặp mặt chưa mà chắc chắn thế?

- Em tin bạn em. Chắc ít ra cũng hơn anh nửa phần.

Tôi thích thú nhìn phản ứng trên khuôn mặt anh, mày hơi chau lại, mắt lại tỏ vẻ lườm lườm nhưng kỳ thực đang lén quan sát phản ứng của tôi. Nếu tôi tiếp tục nói, chắc chắn anh sẽ không để tôi yên. Tôi chỉ mỉm cười, vớ lấy cái remote, hất hàm nói với anh.

- Nhưng mà anh yên tâm đi, từ giờ tới cuối tháng, em chỉ yêu mình anh thôi!

Tôi ngó lơ, nhìn vào màn hình TV, không để ý tới thái độ của anh. Trong khi đó, anh đã chuyển ra ngồi cạnh tôi lúc nào không hay. Lúc anh ho một cái, tôi quay mặt sang thì bị ngón tay trỏ đặt cạnh má chọc vào một cái khiến tôi giật mình.

- A…

- …

- Anh thù vặt đấy à?

- …

Việc anh im lặng khiến tôi như phát sốt. Ánh mắt anh cứ nhìn vào tôi chăm chú như không thể chăm chú hơn. Tôi cảm giác má mình nóng bừng, máu trong cơ thể như chảy rần rần, nhột nhạt cả sau gáy. Má anh tiến lại gần má tôi hơn, mắt tôi cứ tròn xoe vì không biết anh định làm gì. Ngay khi môi anh cách môi tôi chừng một xen-ti-mét, anh nói nhỏ.

- Cuối tuần ra mắt mẹ chồng nhé!

- Dạ?

- Em thất vọng à?

- Sao cơ?

Tôi lúng túng, đẩy anh ra xa tôi. Trong khi đó, anh càng được thể trêu tôi khiến tôi càng lúc càng thấy xấu hổ.

- Em đã mong chờ một nụ hôn à?

- Còn lâu.

Tôi vùng vằng, toan đứng dậy đi về phía bếp, anh kéo tay tôi lại và dùng lực mạnh hơn một chút khiến tôi ngồi thụp xuống ghế, ngay bên cạnh anh, ở vị trí cũ.

- Trẻ con thế, anh trêu thôi mà!

Tôi quen dần cái cảm giác gần bên anh. Thực sự tôi đã nhìn thấy một bước chuyển biến lớn kể từ sau tối hôm đó. Tôi cảm giác được sự bình yên và nhẹ nhàng mỗi lúc bên cạnh anh. Cả cảm giác an toàn và mong muốn yêu thương anh nữa. Đã có lúc tôi thầm trách mình ngốc nghếch. Tại sao tôi lại vội xiêu lòng trước một người sớm muộn gì cũng sẽ rời xa tôi? Sự sắp đặt đã chỉ ra rằng chúng tôi sẽ rời xa nhau. Và vì thời gian một tháng đã gần hết, tôi lại không thể trụ đến ngày cuối cùng…

Anh nói với tôi về mẹ anh, người phụ nữ mà với anh là tuyệt nhất. Tất nhiên, với mỗi người con, mẹ mình luôn là người tuyệt vời nhất, vĩ đại nhất. Dù họ có hoàn cảnh như thế nào, xuất thân từ đâu, rốt cuộc họ vẫn là những người có tấm lòng rộng mở và luôn sẵn sàng là bến đỗ với những đứa con ngàn đời vẫn chưa đủ lớn. Chẳng nói đâu xa xôi, ngay như mẹ tôi ấy thôi, bình thường nghe mẹ cằn nhằn vì tôi hay bỏ bữa, hay nghe mẹ nhắc xa nhắc gần về chuyện lấy chồng, tôi vẫn chẳng thể trách mẹ, chỉ trách mình sao lúc nào cũng để mẹ phải lo.  Một đời người phụ nữ chỉ có hai đối tượng mà họ cho là quan trọng nhất. Đó là chồng và con, cũng vì hai đối tượng ấy mà họ có thể hy sinh tất cả. Những đứa con có thể lớn khôn, có thể trưởng thành sớm muộn gì cũng nhận ra tình yêu thương trong họ bao la biết nhường nào.

Và anh cho tôi thấy rằng anh là một người con có hiếu. Anh tôn trọng mẹ anh, anh mong muốn tôi cũng vậy.

- Vì đó là mẹ anh, nên em hãy coi như là mẹ của mình nhé!

- …

- Người khác thì anh không chắc chắn, nhưng anh có thể tin tưởng ở em, đúng không?

Anh nhìn tôi cười hiền, vuốt những sợi tóc xòa trên trán tôi. Bỗng chốc tôi thấy mình nhỏ bé, trở nên yếu đuối và cần che chở trong vòng tay anh. Bỗng chốc tôi nhận ra rằng tôi ngày càng lún sâu hơn trong cái hố mà mình tự tạo. Nhưng thay vì mong muốn được thoát khỏi, tôi lại mong muốn được chìm sâu hơn.

 -------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Chap 14:

Ngày… tháng… năm…

Anh sẽ đi công tác ba ngày, và ngay khi anh về chúng tôi sẽ đi gặp mẹ anh. Tôi nên nói như thế nào nhỉ? Rằng tôi mong chờ được đến ngày ấy? Hay tôi lo lắng, hay hồi hộp hay…

Tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi thật buồn vì phải xa anh. Giữa tôi và anh chẳng có chút quan hệ nào cả, chúng tôi chỉ cảm nhận được tình cảm dành cho nhau, rồi tự nhiên đối xử với nhau tốt hơn, thân thiết và gần gũi hơn. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi mong muốn anh là người đàn ông của tôi

Ôi, xấu hổ thật đấy! Cái con người hoàn hảo ấy chỉ có mỗi nhược điểm là Ế thôi sao? Còn cái đứa đầy những nhược điểm như tôi lại chỉ có mỗi cái ưu điểm là Ế thôi sao? Sao chúng tôi lại gặp nhau nhỉ? Để rồi bây giờ tâm tư tôi rối bời như thế này. Buồn quá là buồn!

Kể cả khi anh đi công tác, tôi cũng mong ngóng được nhìn thấy anh mỗi ngày. Cái thói quen có người chờ đợi trước cổng mỗi sáng, cùng nhau đi làm, cùng đi ăn trưa, cùng nói chuyện vào buổi tối và sẽ đi dạo quanh con phố khu tôi ở trước khi đi ngủ. Ngần ấy những việc, tôi đã từng làm một mình và sẽ tiếp tục làm một mình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ tốt hơn nếu có anh ở bên cạnh, có anh làm bạn và những lúc ấy cái gã mang tên “cô đơn” chẳng thể làm tôi khóc.

Vậy mà anh đi những ba ngày, ba ngày cơ đấy! Tôi có thể xa người yêu tôi ba ngày?

Ừ, người yêu hờ, hờ hững lướt qua nhau mà thôi. Đó là lý do vì sao tôi luôn ép mình phải viết chữ “hờ” vào sau từ “người yêu”. Căn bản để tự nhắc nhở mình một lẽ đơn giản rằng: chúng tôi chỉ là hờ của nhau như thế, sẽ sớm thôi, sớm kết thúc chuỗi ngày hờ hững thôi!

Ngay khi tôi miễn cường chấp nhận sự ương bướng nơi mình, tôi lại gặp một rắc rối khác. Anh đã nói dối tôi một cách hoàn hảo, che đậy một mối tình cảm cũng vô cùng hoàn hảo. Và tôi nhận ra rằng mình hệt như một con ngốc.

Lúc tôi căng thẳng chờ đón tình yêu nơi anh nhường nào thì lúc nhận ra điều đó, tôi cảm thấy tệ hại nhường ấy.  Tôi thậm chí không kìm nổi nước mắt và khóc nức nở. Nhưng tôi lại chán ghét chính bản thân mình, trách móc mình nhiều hơn là trách móc anh.

Đó là ngày mà tôi gặp chị. Tôi gặp lại chị hoàn toàn tình cờ. Chúng tôi giáp mặt nhau trong sảnh của khách sạn.

- Vỹ Du!

Chị đã nhận ra tôi và gọi tôi trước. Thoáng giật mình, tôi nhận ra chị sau năm giây lục tìm trí nhớ. Gương mặt chị xinh đẹp một cách dễ chịu, khiến ai đó nhìn vào lần đầu cũng muốn khắc sâu hơn một chút vào tâm trí. Có lẽ vì thế mà tôi có thể nhận ra chị, cũng có lẽ vì thế mà anh luôn nhớ về chị trong những năm đi du học. Thậm chí, đến bây giờ vẫn nhớ! Thật đau lòng.

- Em chào chị!

- Còn nhớ ra chị à? Chị tưởng em quên rồi.

Chị cười rất tươi. Tôi hơi chạnh lòng vì mình không xinh đẹp được như chị. Nếu đem ra so sánh, chắc tôi vục đầu vào gối mà khóc rưng rức quá.

- Chị em mình nói chuyện một lúc nhé!

- Vâng.

Tôi hơi ngần ngại vì tôi hầu như không biết gì về chị. Ừm, ngoài việc chị là người yêu đầu tiên của anh. À không, mối tình đơn phương đầu tiên của anh. Anh thậm chí còn chung thủy với mối tình ấy cho đến tận bây giờ, sau nhiều năm họ chẳng gặp mặt nhau. Thế đấy, tôi có nên cảm thấy tự ti không nhỉ?
Vì tôi không xinh đẹp. Và vì tôi không phải là tình đầu…

Chị và tôi ngồi ở một quán café gần chỗ làm của chị. Tôi đã không thể đoán được nội dung câu chuyện. Và tôi đã sock thực sự khi nghe chị giãi bày.

Chị yêu anh. Chị mong muốn tôi nhường anh cho chị!

Tôi thì có gì để nhường cho chị đâu? Mà đúng hơn, thứ chị nghĩ rằng của tôi đáng lẽ ra cũng thuộc về chị. Chỉ là chị không biết điều đó mà thôi. Tôi lặng yên nghe chị nói. Tôi chỉ có thể hỏi chị một câu.

- Sao chị lại nói với em điều này?

Chị không nói. Đôi môi xinh đẹp khẽ run. Có lẽ chị khóc. Đến tôi còn mủi lòng trước cảnh chị khóc. Tôi tưởng tượng xem nếu anh mà chứng kiến, anh còn đau lòng như thế nào?

Tôi có nên đóng vai trò là một người được quyền ghen không nhỉ? Có nên tỏ ra rằng mình bị ức hiếp và cố chấp không chia sẻ người yêu không?

Kể cả khi tôi cho phép mình được quyền như thế thì tôi cũng không tự tin rằng mình làm được. Tôi chỉ thấy đắng lòng mỗi phút mỗi giây khi cứ nghĩ đến anh. Tự nhiên tôi cảm giác được sự mất mát đang luồn qua kẽ tay. Và chị sẽ có được anh. Họ là một đôi đẹp hơn bất cứ một cặp đôi nào. Họ sinh ra như thể là của nhau.

Tôi khóc trước mặt chị khi không thể kìm nén được hơn nữa. Chị thoáng ngạc nhiên nơi đáy mắt. Cả hai người con gái cùng khóc vì một người đàn ông. Liệu người đàn ông ấy có hạnh phúc không? Anh có hả hê không khi biết rằng mình đắt giá đến thế? Rằng hóa ra anh không hề Ế như anh nghĩ. Phải không?
Tôi khóc lặng lẽ, câm nín và ngoan ngoãn vô cùng. Nước mắt tôi chảy vòng quanh trên má, tôi không nấc, không vừa khóc vừa nói như chị. Chị khóc đáng thương, còn tôi khóc thật buồn cười.

- Chị xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của anh ấy… cũng như không nhận ra tình cảm của chị. Chỉ cho đến khi gặp em, lúc mà anh ấy giới thiệu là bạn gái… chị đã biết rằng mình…

Chị có gì mà phải khóc? Chị có anh, có tình yêu của anh. Chỉ cần sau ba ngày anh đi công tác trở về, chị tìm gặp anh, khóc lóc như đang khóc trước mặt tôi, rồi họ sẽ nhanh chóng biết rằng họ là của nhau. Chị có đáng thương đến mức phải đau đớn vật vã như vậy không?

Còn tôi. Một kẻ trắng tay. Không tình cảm, không người yêu. Cũng sẽ chẳng còn bất cứ một tia hy vọng hạnh phúc nào cả. Người làm tôi thấy hạnh phúc không thuộc về tôi, người làm tôi nuôi hy vọng không còn là của tôi… Tôi có nên lấy đó làm niềm tủi thân cho mình không?

Tôi không phải là một đứa ích kỷ. Thậm chí có lúc tôi đã nghĩ, nếu chị và anh đến với nhau, hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc, và tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho họ. Nhưng tôi sai rồi. Đó là khi tôi chưa yêu anh, tôi chưa có bất kỳ ý nghĩ nào về việc sở hữu anh. Tôi thật ngây thơ biết mấy. Nếu yêu một người mà mong muốn người đó hạnh phúc cùng một người con gái khác thì tôi có giả tạo quá không?

Thực lòng tôi không muốn thế. Không muốn một chút nào.

Cuộc gặp gỡ trở nên dài vô tận. Mưa lại đến bất ngờ bên khung cửa sổ. Bên cạnh đó, hai người con gái vẫn đang khóc. Một người khóc trong đau khổ, tuyệt vọng. Một người khóc bình thản và dửng dưng. Nhưng nỗi đau trong họ lớn ngang nhau, sự đau khổ ngập ngụa ngang nhau. Chẳng biết nên vẫy vùng như thế nào cho đúng. Ai cũng muốn thoát ra, nhưng là người ngồi đối diện thoát khỏi, còn họ vẫn mong muốn mình được vẫy vùng trong nỗi đau ấy.

- Tình yêu thật rắc rối!

Tôi buông một câu rồi lấy tay lau nước mắt. Tôi xin phép chị về trước. Bởi tôi không biết mình nên trả lời chị như thế nào. Tôi có quyền gì mà tỏ ra đồng ý hay không đồng ý? Trước mặt chị tôi là bạn gái của anh, nhưng trong mắt anh tôi là người yêu hờ, kẻ thế chân cho một ví trí mà đáng ra nó là của chị. Tôi ra về, dầm mình trong mưa lạnh buốt. Lần đầu tiên tôi đi trong mưa, mặc kệ những ánh nhìn xa lạ. Hôm nay tôi đi bus, tôi tự cho mình cái cớ để dầm mưa. Rồi những phút sau cùng, khi sự bất ngờ vượt khỏi ngưỡng của sự mong đợi, tôi thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Tôi nhớ anh đến cồn cào. Nhớ da diết. Nhớ như thể ngày mai không được gặp anh, tôi có thể chết héo vì chờ đợi. Tôi thực sự rời xa người con trai ấy. Người cho tôi biết rằng trái tim mình từng ngày đang ấm dần lên.

 

Chap 15:

Ngày… tháng… năm…

Những ngày cuối tháng bảy, tôi nằm bẹp giường vì ốm. Sau ngày gặp chị, sau lần dầm mưa ấy tôi bị sốt cao.  Tôi xin nghỉ việc, sang nhà dì tạm lánh. Tôi không biết nên mong chờ ngày anh trở về hay nên xua đuổi ngày ấy đi. Bởi anh trở về, anh sẽ đến gặp tôi, sẽ cho tôi thấy một anh bằng xương bằng thịt chứ không phải một anh ảo ảnh vẫn hay đi vào tâm trí mỗi đêm tôi ngủ. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ thuộc về chị, sẽ là của chị. Và tình yêu của tôi đơn phương bị chấm dứt. Hợp đồng cũng chẳng còn cứu vãn gì được nữa. Những ngày cuối cùng của tháng bảy đang qua còn anh thì đi công tác.

Mưa dầm dề suốt từ sáng, tôi mệt mỏi nhìn những hạt mưa bay bên cửa sổ. Tôi cầm trong tay khư khư cái điện thoại. Nhưng điện thoại đã bị tôi tắt máy, đen ngòm không sức sống. Tôi nhìn vào nó mà cười khẩy. Vì tôi không sao lý giải nổi sự mâu thuẫn trong mình. Tôi chờ anh gọi hỏi han, chờ anh nhắn tin giục tôi ngủ sớm.  Nhưng mắt tôi lại cay xè nhận ra rằng tôi có thể lỡ lời kể với anh về chị, về tình cảm và lời cầu xin từ chị. Tôi biết làm sao khi mà tôi ích kỷ một cách vụng về như thế? Lòng tôi chẳng thể thanh thản được…

- Chị ăn gì chưa?

- …

- Mẹ em nấu cháo đây rồi, chị ăn một chút cho nóng nhé!

Cô em họ lại gần, tôi mỉm cười gượng gạo. Cuối cùng, như tôi đã nói, gia đình vẫn là nơi yêu thương tôi nhất. Mỗi lần vấp ngã, mỗi lần đau, tôi lại về với gia đình của mình. Một gia đình nhỏ, một gia đình lớn. Bất cứ nơi nào cũng đều yêu thương tôi như thế. Tôi mãn nguyện với niềm hạnh phúc đó của mình. Chẳng cần anh nữa, không cần anh thì tôi vẫn là một đứa con gái hạnh phúc. Thật đấy!

- Chị đau à?

- Không. Chị khỏe mà.

- Thế sao chị khóc?

Tôi lặng đi, thấy mình ngốc nghếch. Trước mặt em gái, tôi không nên tỏ ra yếu ớt đến đáng ghét như thế.

- Bụi thôi. Mưa bụi tạt vào cửa sổ.

- Nhưng…

Cửa sổ đóng. Tôi lặng thinh. Cô em nhìn tôi ái ngại. Một lúc sau khi tôi ăn, em gái đi ra nhà ngoài. Tôi tìm đến một giấc ngủ. Và trong giấc ngủ ấy lại có anh. Anh xuất hiện như chàng hoàng tử, bảnh bao và lịch lãm. Anh khoác tay cô dâu của mình. Tôi đứng đằng xa để nhìn họ, dù cố gắng mấy cũng không tài nào nhìn thấy mặt cô dâu. Tôi ấm ức đến nức nở.  Phút trao nhẫn, cô dâu xinh đẹp của anh bỗng nhiễn quay ra phía tôi và mỉm cười. Tôi nhận ra đó là chị. Chị thậm chí còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần. Tôi lặng lẽ bỏ đi, dần dần bóng tôi tan biến, mất hoàn toàn khỏi cái lễ cưới xa hoa kia.

Đoàng!!!

Sấm nổ ầm trời, chớp rạch những đường ngang dọc, tôi giật mình tỉnh giấc, thấy tay mình bị níu giữ bởi vật gì đó. Khi tôi mở mắt, có thể nhìn rõ bóng hình anh. Tôi không tin vào mắt mình, mắt tôi tự nhiên nhòe nước, tôi lắc lắc đầu phủ nhận.

- Em tỉnh rồi à?

- …

- Sao lại khóc thế? Bụi à? Anh đóng cửa rồi mà, để anh xem nào.

Anh cúi sát vào mặt tôi, nhìn tôi chăm chú. Tôi thấy mình tệ hại, chắc chắn là rất tệ hại. Người ta nói con gái trước và sao khi make up khác một trời một vực. Tôi bình thường đã không được xinh đẹp, make up lên mới trông bắt mắt hơn một chút, vậy mà lại để anh nhìn thấy tôi trong bộ dạng của cô mèo hen đang ốm… chắc chắn là không đẹp đẽ gì cả. Huống hồ… chị lại xinh ngần ấy, chắc chẳng cần make up chị cũng đã xinh đẹp rồi. Tôi tủi thân muốn khóc. Vì tôi không xinh bằng chị. Vì tôi chẳng có gì hơn chị cả T.T

 

Chap 16:

Ngày… tháng… năm…

Tôi đã lo chu toàn công việc của cơ quan, chuyến công tác đáng ra phải hoàn thành trong ba ngày thì tôi đã làm nó tốt như mong đợi và sớm hơn một ngày. Sếp lớn hài lòng, gợi ý phòng tôi nên nghỉ ngơi thư giãn và tận hưởng thành quả lao động của mình. Quái một điều là tôi chỉ háo hức mong được về nhà.Vì tôi biết có một cô gái đang chờ tôi, cô gái ngốc nghếch ấy nhất định nhớ tôi nhiều lắm. Tôi có thể hình dung ra đôi mắt em ươn ướt nhưng không dám khóc to. Những lúc em như thế, tôi biết chắc rằng mình đã yêu em từ nhiều năm về trước. Ngay khi gặp em lần đầu. Chỉ có điều, tôi chưa bao giờ dám nói cho em biết.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Tôi đã gửi đi rất nhiều tin nhắn, sau đó lại có rất nhiều tin nhắn báo về rằng sms đã gửi không thành công. Khi tôi nhấc máy gọi, muốn nghe giọng em để chắc chắn rằng em vẫn khỏe thì chỉ có tiếng trả lời tự động quen thuộc. Rốt cuộc vì sao em tắt máy? Chẳng lẽ điện thoại hết pin và em ngoan cố đến mức hai ngày liền không sạc pin điện thoại? Ngoài máy điện thoại mà em hay dùng, tôi chắc là em chẳng dùng thêm một cái nào khác để sơ cua cả.

Vậy thì tại sao?

Tôi gọi cho Linh, lúc ấy con bé đang còn ngái ngủ.

“Alo, anh Phong à?”

“Em đang làm gì thế?”

“Ngủ. Hư…ư… Mà anh gọi cho em có việc gì thế ạ?”

“Không có việc gì thì không được gọi cho em đúng không?”

“Không. Nhưng chắc anh chẳng tốt bụng đến mức sáng sớm ra đã gọi để hỏi thăm em. Anh muốn hỏi Vỹ Du hả?”

“Em thông minh đấy!”

“Có ngốc mới không nhận ra được ý đồ của anh. Huống hồ em còn là ai cơ chứ? Là em họ của anh đấy nhé!”

“Ừ, được rồi. Em biết tin gì của Vỹ Du không? Mấy hôm nay anh không liên lạc được.”

“Chắc nó lại tắt máy rồi. Con hâm ấy. Anh gọi vào số này giúp em nhé! Để em send sms cho.”

“Ok!”

Vừa kết thúc cuộc gọi tôi liền nhận được một tin nhắn từ Linh. Trong đó là dãy số điện thoại. Nhìn dãy số, tự nhiên tôi mỉm cười. Không hiểu sao tôi lại có duyên với cô bé ngốc nghếch kia đến thế.

“Khánh Hà à, lâu rồi anh em mình không nói chuyện, em khỏe chứ?”

“Vâng, em vẫn khỏe. Nghe nói anh dạo này vi vu ác lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường mà em. À, cho anh hỏi thăm, chị Vỹ Du có bên nhà em không?”

“Có. Chị ấy qua nhà em chơi mấy hôm rồi. Á! Mà sao anh biết chị Du nhà em?”

“Bí mật. Cảm ơn em nhé!”

Tôi úp mở rồi đột ngột kết thúc cuộc hội thoại. Kể ra thì tôi còn bất ngờ chứ đâu chỉ Khánh Hà. Thật chẳng ai ngờ cô bé thực tập sinh tại phòng tôi hai năm trước lại là em họ của Vỹ Du.  Sự thật ấy hiển nhiên nhưng tôi vẫn thấy nó ngô nghê như một phép màu. Cuối cùng, đầu óc tôi lại suy nghĩ.

“Vỹ Du, em có ngoan cố như thế nào thì cũng vẫn nằm trong bàn tay của anh. Trái đất tròn và nhỏ bé hơn anh nghĩ thì anh biết làm thế nào?”

Tôi thu xếp hành lý và chào mọi người về sớm một ngày. Mọi người đều lấy làm tiếc vì tôi không đi chơi cùng họ trong ngày cuối ở lại đảo. Tất nhiên tôi phải thể hiện rằng chuyện ở nhà còn quan trọng hơn thì họ mới cho tôi về, chứ không sẽ chẳng dễ dàng như thế.

- Sếp nhớ người yêu hả? Sao về gấp vậy?

- Việc của Sếp lớn xong rồi, tôi cũng về thôi chứ ở lại đây làm gì?

- Thì hưởng thụ thành quả chứ làm gì ạ! Nghe bảo Sếp lớn hài lòng về Sếp nhỏ lắm!

Một cậu trai trẻ mới vào phòng tôi làm việc nhanh mồm nhanh miệng. Cậu ấy có thực tài, lại khéo ăn nói, tôi đã nhìn ra tương lai rộng mở, sáng lạn của cậu ấy. Bất giác thấy thấp thoáng hình bóng của tôi mấy năm về trước. Chỉ có điều, tôi không may mắn như cậu ấy, những ông Sếp của tôi lúc bấy giờ hắc ám hơn chúng tôi đối với cậu ấy bây giờ nhiều lần. Nhưng cũng chưa biết thế nào, vì nếu tôi không gặp mấy ông sếp đó, sao có tôi như bây giờ.

Tôi tặc lưỡi, thấy mình đã trở nên già và lẩm cẩm. Rồi liệu cô nàng trẻ trung kia có chấp nhận một con người già cả, cố chấp như tôi không? Nếu tìm cách chia tay tôi đột ngột trong mấy ngày tôi đi công tác thì sao? Nghĩ là thấy chột dạ, bởi những ngày tôi đi xa rơi vào cuối tháng bảy, đó cũng là thời điểm mà chuyện hẹn hò giữa chúng tôi kết thúc. Em lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng cắt đứt liên lạc, tự nhiên tôi thấy người ngợm nóng ran. Chắc ở nhà xảy ra chuyện gì đó.

“Thuê bao…”

Lại một lần nữa cái giọng nữ vô cảm vang lên, tôi tức đến mức suýt thì đập tan máy.

“Khánh Hà à, bây giờ anh qua nhà em được không?”

“À… vâng…”

Cô bé ấy ấp úng chắc chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra làm sao, đến tôi cũng thấy mình đường đột và trở nên vội vã. Đúng ra, tình yêu ở tuổi của tôi không hề giống tình yêu của mấy cậu nhóc mới lớn. Là vồn vã, là nôn nóng, sốt ruột, lo lắng cuống cuồng này nọ. Tôi đã đủ ngưỡng lớn để vượt qua những cái đó. Cảm xúc trong tôi tưởng chừng như chẳng gì có thể đẩy lên mức cao trào. Nhưng rốt cuộc vẫn ngả mũ chào thua em. Việc em cứ đột nhiên biến mất làm tôi điêu đứng hết lần này đến lần khác. Vậy mà… tôi vẫn chọn em và nhất định chỉ là em. Tôi không biết mình có bị “ngớ” không nữa.

 

Chap 17:

Ngày… tháng… năm…

Tôi gặp Khánh Hà khi em vừa đi chợ về, từ ngoài cổng em đã nhận ra tôi. Cô bé ấy có cái răng khểnh cười rất duyên. Thật ra, chị em nhà này đều có cái tài làm người khác nhớ đến mình. Vỹ Du có một lúm đồng tiền bên má trái, bình thường tôi hay trêu em đó là lúm đồng xu. Mỗi lần em cười tít mắt, cái lúm ấy lại ẩn ẩn hiện hiện, nhìn đáng yêu lạ.

- Anh tìm chị Vỹ Du đúng không? Anh chị quen nhau à?

- Ừ. Nhưng chuyện dài lắm, chắc anh không kể vắn tắt cho em nghe được.

- Em biết cả rồi. Chị Linh vừa gọi buôn cho em.

- …

- Anh tưởng em có thể cho anh dễ dàng gặp chị em trong khi không biết quan hệ giữa hai người là như thế nào sao?

Khánh Hà lém lỉnh, em cười tươi và khoe ra cái răng duyên.

- Mọi lần có anh chàng nào theo đuổi, chị em lại chạy trốn qua bên nhà em. Thế nên việc có ai đó tự nhiên tìm đến nhà và hỏi chị Vỹ Du là em đã đoán ra năm bảy phần. Chỉ có điều…

- Chỉ có điều làm sao?

- Em không ngờ có một ngày người đó lại là anh.

- Ờm… thì…

Tôi bỏ lửng vì không biết trả lời như thế nào. Liệu tôi có nên thú nhận tình cảm của mình dành cho Vỹ Du trước mặt Khánh Hà hay không? Nhưng nếu làm thế… tôi lại thấy không được hợp lý lắm. Vì tôi thậm chí còn chưa ngỏ lời với Vỹ Du. Lấy tư cách gì để nhận làm bạn trai của em?

- Chị em đang trong nhà, chị ấy vừa ngủ được một lúc. Để em vào đánh thức chị ấy nhé?

- Không. Để anh chờ. Cảm ơn em. Em cứ làm việc của em đi, đừng lo cho anh.

Tôi lúng túng, tự nhiên mặt nóng ran. Rõ ràng đây đâu phải là nhà tôi mà tôi nói trôi chảy cứ như thể tôi là chủ nhà vậy. Biết rõ Khánh Hà đang nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi lại càng thấy ngại hơn.

- Thôi, anh vào đi. Em đi nấu cơm đây không mẹ mắng!

Tôi rón rén đi vào nhà trong, thấy Vỹ Du nằm trên giường ngủ. Khi đến gần, đặt tay lên trán tôi mới biết là em đang sốt, người nóng hầm hập, trán lẫm chẫm mồ hôi. Tôi đặt tay em lên tay mình, siết nhẹ và ngồi xuống chờ đợi bên cạnh em. Bên ngoài trời mưa to hơn, sấm chớp nhiều hơn, chắc chắn là em đang sợ hãi. Tôi biết rất rõ những sở thích, sở ghét, sở trường, sở đoản của Vỹ Du, tất tần tật đều do cô em họ cung cấp. Nhưng cuối cùng, tôi lại không biết xoay sở ra sao mỗi lần chứng kiến em sợ hãi.


Lên Đầu Trang

TRANG 5

Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: wap, doc, truyen, teen,, truyen, tieu, thuyet,, truyen, kiem, hiep,, truyen, tinh, cam
index.html,wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam.