Gần cái nhà Khánh định đến người ta đổ vật liệu xây dựng nên taxi không vào đc. Khánh phải đi bộ vào . Gần đến nơi thì bấm máy gọi Hà. Vén tóc sang một bên. Trán Khánh lấm tấm mồ hôi vì vừa phải đi bộ.
Hà ở đâu chui ra. Nhìn Khánh mắt con bé sáng lên.
- Sao mày biết tao định làm gì mà nhìn trông đúng như tao muốn thế.
- Là sao?
- À tao nói với bà hàng xóm cái nhà đấy là mày là vợ thằng Vũ. Mày làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi nó với con. Nó thì ăn trắng mặc trơn rồi còn cặp bồ. Định mua nhà này cho bồ. Nên tao dẫn mày đến cho mày sáng mắt ra. Định mày đến bới cho xơ xác mà nhìn đã xơ sẵn rồi.
- Tự nhiên mày bịa chuyện thế làm gì.
- Hôm qua tao lân la đến đây xem. Thấy tao thập thò thì bà ấy hỏi. Bà ấy nói nó thỉnh thoảng lại đến. Ở 1,2 ngày rồi lại đi. Toàn đến buổi tối. Mỗi lần đến nó lại dẫn theo gái đến. Mình biết nó bồ bịch mà. Nhưng mỗi lần là một con khác.
- Ừ rồi sao.
- Bà ấy để ý vì mỗi lần đi là thằng Vũ lại sang gửi chìa khóa với tiền bà ấy. Bảo để đóng tiền điện nước, dịch vụ nếu nó không ở đấy không người ta cắt điện cắt nước. Lúc làm lại thủ tục khó. Hàng xóm láng giềng nên tin tưởng nhau.
- Ô thế là mày lừa người ta à. – Khánh ngại ngần khi thấy không thoải mái khi nói dối người khác như thế.
- Cứ đi đã. Mà kể bà này cũng nhiều chuyện. Nghe tao nói thế cứ xuýt xoa khổ thân con bé . Rồi còn bảo nếu thằng này đểu thế mà con vợ không tin cứ dẫn đến cho nó xem nhà. Rồi còn bảo rình hộ hôm nào nó đưa bồ về chứ.
- Ai lại lợi dụng lòng tốt của người ta thế.
- Thôi đi nhanh không bà ấy chờ.
Nói rồi con bé kéo tay Khánh, lôi xềnh xệch đi. Khánh lẩm bẩm:
- Mình dính vào chuyện gì đây trời.
Bà hàng xóm đang đứng trước cửa nhà. Mắt lấm lét nhìn qua ngó lại. Thấy hai đứa bà ấy chạy lại.
- Đây hả? Khổ. Nhìn con bé xinh xắn, hiền lành, thật thà thế này mà nó nỡ lòng nào .
- Đấy cô thấy khổ chị cháu không. Cháu nhìn mặt thằng anh rể đã không ưa rồi. Dặn phải cẩn thận mà không nghe. – Hà thêm thắt. Quay ra nhìn Khánh. Đá chân chờ phụ họa.
- Cháu bận làm cơ quan rồi chăm chồng chăm con. Chuyện bên ngoài chẳng để ý bao giờ. – Khánh hùa theo. Trong lòng thấy đầy tội lỗi.
- Đây chìa khóa đây. Vào nhà xem có thấy cái gì chúng nó để lại không. Về rồi dọa cho chúng nó sợ. Cô ở ngoài này trông cho.
Bà ấy dúi chìa khóa vày tay Khánh rồi đẩy hai đứa đến trước cửa nhà. Quay lưng nhìn ra ngoài trông chừng. Hà cầm chìa khóa, tra vào ổ. Quay ra nhìn Khánh. Có lẽ nó hồi hộp. Khánh cũng thấy khó thở.
Bên trong căn nhà đồ đạc bày biện đã đủ cả. Chỉ hơi bụi. Có lẽ do ít được dọn dẹp. Đầy đủ từ salon, ti vi ngoài phòng khách đến bàn ghế, tủ lạnh trong bếp. Khánh thấy có gì đó ngờ ngợ.
- Mày ơi. – Tiếng Hà ở phòng trong gọi lại.
Khánh bước vào nhưng vẫn ngoái lại phòng khách nhìn. Khi bước vào phòng ngủ, đưa mắt nhìn một lượt Khánh giật mình, đánh rơi cái túi xách đang cầm trên tay.
Chap 24:
Khánh chạy lại ra phòng khách nhìn một lượt nữa.
- Giống y hệt. – Khánh chớp mắt. Nói khẽ. Quay ra nhìn Hà. Nhìn mặt cô lúc này vừa có gì đó ngỡ ngàng rồi tiếp đến là lo lắng. – Mày ơi giống y hệt nhà cũ của tao với nó.
Hà tiến lại gần, mặt nó lúc này cũng ngỡ ngàng chẳng kém gì Khánh. Nhà cũ của Khánh với Vũ ngày trước Hà có đến vài lần, khi Vũ đi công tác thì hai đứa hay ở với nhau mấy ngày cho Khánh đỡ sợ vì khu ấy không an toàn lắm . Con bé cũng ngờ ngợ ra nét quen quen của căn nhà.
Nhưng cái làm Hà bất thường thấy trước tiên là bức ảnh được phóng to treo trên đầu giường phòng ngủ. Trong ảnh là Khánh. Chụp từ rất lâu rồi, hồi ấy Khánh vẫn để tóc dài, thẳng. Chụp ở khe suối nào đó khi Vũ đưa Khánh đi nghỉ mát. Khánh cười rất tươi, mắt nheo lại vì nắng nhưng ánh mắt vẫn hiện lên sự vui vẻ, hạnh phúc.
- Mày để lại ảnh cho nó à. - Hà thắc mắc.
- Tao không rõ, lúc đi tao có mang đi nhưng không nhớ là mang hết hay không. Với lại còn ảnh chụp lưu trong máy tính nữa.
- Cái này chụp lâu chưa.
- Lâu lắm rồi.
- Nó để ảnh mày ngắm cho đỡ nhớ à. Mà lại còn phóng to thế nữa.
-… Khánh im lặng.
Căn nhà có kiến trúc không giống căn hộ cũ của Vũ. Nhưng nội thất trong các phòng thì y hệt. Nếu không muốn nói toàn bộ số đồ ấy chuyển từ cái nhà cũ ấy sang. Cũng phải. Khi Khánh đi chỉ dọn đồ dùng cá nhân và vali quần áo.
Từ cái lọ hoa có cắm mấy bông lau giả để bên cạnh TV, Khánh không thích hoa nhưng thích bông lau. Cho đến cái giá đựng rượu có hình hai con thỏ Khánh mua ở Đà Lạt hồi đi công tác. Cả bộ ga trải giường màu kem thêu hoa vàng từ lâu lắm rồi. Khánh đi chọn với Vũ khi hai đứa mới chuyển đến ở với nhau. Ngay cả mấy con thú nam châm gắn trên cánh cửa tủ lạnh để kẹp mấy mảnh giấy Khánh cũng vẫn nhớ.
Lúc này Khánh bình tĩnh hơn. Quay lại phòng ngủ. Giường tủ y hệt. Mọi thứ vẫn thế. Đứng quay lưng lại cái tủ đứng đựng quần áo. Nhìn ra phía giường.
Tự nhiên có gì đó thôi thúc Khánh mở tủ quần áo. Khánh chầm chậm kéo cánh tủ. Bên trong tủ không có quần áo của Vũ, nhưng có vài cái váy của Khánh. Khánh nhớ hồi đấy dọn đồ vội còn quên vài thứ. Nhưng nghĩ cũng chẳng cần thiết lắm. Quần áo thì có thể mua được. Còn có những thứ không thể mua được mà Khánh vẫn bỏ lại cơ mà. Và Khánh nghĩ không Vũ thì Trinh cũng sẽ dọn chúng đi.
- Khánh ơi váy này của mày đúng không? – Tiếng Hà gọi từ hiên sau nhà.
Khánh bước ra ngoài theo tiếng Hà gọi. Ngoài hiên, trên mắc phơi quần áo là một cái váy ngủ của Khánh. Màu trắng, ngắn, thêu hoa bằng lụa. Với lại một cái áo phông của Vũ mà hồi đấy Khánh hay lấy mặc ở nhà.
- Giặt phơi thế này chắc là phải có người mặc. – Hà đưa tay với cái váy rồi treo lại chỗ cũ.
- Mày ơi về thôi. Tao không thích ở đây. – Khánh nói với Hà. Ở đây mọi thứ đều quen nhưng cảm giác của Khánh không hề thân thuộc. Nếu không muốn nói là còn thấy gì đó lạnh lẽo.
- Ừ về thôi. Tao cũng thấy không ổn. – Hà nói. Nhặt cái túi của Khánh nãy giờ vẫn ở trên sàn nhà.
Hai đứa bước ra ngoài, khóa cửa. Đưa lại chìa khóa cho bà hàng xóm.
- Sao, có thấy gì không. – Bà ấy sốt sắng hỏi Khánh.
- Không bác ạ, chắc hôm nào chị em cháu phải rình bắt tận tay. – Hà nói thay Khánh. Nhìn mặt Khánh Hà biết chẳng có tâm trạng nói chuyện với bà kia.
Hai đứa chào bà ấy rồi Hà chở Khánh về, Khánh nhắn tin cho chị đồng nghiệp nói xin nghỉ cả ngày luôn. Chẳng có tâm trạng đi làm nữa. Nói vẫn chưa hết mệt. Trên đường về Khánh im lặng không nói gì.
Về đến nhà, Hà cũng tự lấy nước uống rồi lấy cho Khánh.
- Thế là thế nào mày nhỉ. – Khánh hỏi Hà.
- Tao cũng không biết. Nhưng như này không bình thường, không ổn mày ạ. Nó lại còn theo dõi mày nữa.
- Tự nhiên tao thấy sợ sợ. – Khánh nhìn Hà nhăn mặt.
- Tao mà còn sợ đây này. Chả hiểu là nó làm gì. Dẫn gái về đấy là để hú hí thì chắc rồi. Nhưng mà còn cái nhà với đồ của mày thì…
- Anh Bảo nói có khi nó bị ám ảnh tao.
- Có khi thế thật. Mà dạo này có thấy nó theo dõi mày nữa không.
- Tao không để ý lắm. Nhưng hình như không.
- Mà nó bị phát hiện rồi khéo giờ cẩn thận, kín đáo hơn. Cũng chẳng biết được. – Hà chép miệng. – Hay tao sang ở với mày nhé. Mày ở một mình tao không yên tâm lắm.
- Không cần đâu, mấy hôm nữa bố anh Bảo lại vào nam thì anh ấy dọn sang ở với tao rồi.
- Hai đứa ở cũng hả. – Hà hỏi. Khánh gật đầu. - Ừ thế cũng được.
- Mà mày có kể với anh Bảo không?
- Hôm qua tao vừa bảo hôm nay về sẽ kể rồi. Nhưng chẳng biết kể thế nào cả. – Khánh vừa nói vừa thả con Lavin ra chơi với Hà.
Thằng bé chạy lại, đu lên người Hà. Cố liếm lên mặt nhưng Hà không cho. Còn ôm nguyên đầu con Lavin vặn vẹo hai cái tai của nó.
Trưa Hà ăn cơm rồi ở lại với Khánh. Con bé rất thích ăn đồ Khánh nấu. Và vì không biết nấu nên được ai nấu cho ăn thì lại càng thích. Nhưng ăn với Khánh y như rằng Hà phải rửa bát.
- Tao kể chuyện hôm nay với anh Phong nhé.
- Sao lại nói chuyện này với anh ấy làm gì?
- Thì không bình thường mà. Nó vẫn là em rể anh ấy. Với lại… - Hà bỏ lửng câu nói.
- Với lại gì? Nói thì nói hết đi chứ.
- Chuyện của mày thế nào anh ấy chả quan tâm. – Hà nói khẽ. Nghe giọng Hà, Khánh thấy lộ rõ một tí tự ti, một tí ghen tị và cũng một tí tủi thân.
- Anh ấy cũng để ý đến mày mà.
- Thật à. – Hà quay ngoắt lại. Mắt sáng lên. Hiệu ứng lan truyền làm mắt con Lavin dưới chân cũng sáng lên theo.
- Ờ. Chơi cho lắm vào, nhưng có biết gì về tình cảm không.
- Nhưng anh ấy đối xử với tao bình thường mà. Lúc nào cũng đều đều. Chẳng giống như yêu nhau gì cả. – Hà chắp tay ra sau lưng, di di chân dưới sàn, mặt cúi gằm xuống đất.
- Bình thường với mày nhưng không bình thường với người khác. Mà đã chính thức yêu nhau đâu đã đòi hỏi.
Đầu giờ chiều Hà nghe điện thoại ai đó rủ đi chơi là lại phóng như bay đi. Khánh ở nhà một mình. Xem TV, online mua sắm chán Khánh lăn ra ngủ. Khánh dễ ngủ. Một trong những thú vui tao nhã khi không có gì làm là ngủ. Khánh dậy thì đồng hồ đã chỉ 5h kém. Uể oải ngồi dậy rồi lại gục mặt xuống gối. Khánh ngại nấu ăn.
Với cái điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhắn tin hỏi Bảo có rỗi không. Tối hai đứa đi ăn. Nhưng Bảo lại bận đi cùng bố anh đến gặp mấy người bạn cũ của ông nếu xong cũng phải đến tận 8h. Khánh chép miệng, ăn muộn tí cũng được. Rồi nói với Bảo chờ anh rồi đi ăn.
Rồi lại gục mặt xuống, nằm cố thêm một lúc nữa. Sau đó thì dậy rửa mặt, cho con Lavin ăn. Vẫn sớm. Khánh lôi hộp kem trong tủ ra, bật TV xem phim. Lại chiếu CSI. Tự nhiên Khánh lại nhớ chuyện bị ám ảnh bởi người yêu cũ. Rất là… đáng sợ.
Có tiếng lạch cạch ở cửa, phòng khách nãy giờ ngại bật đèn nên Khánh chỉ để mỗi TV sáng. Mới hơn 7h. Chưa đến giờ Bảo sang. Khánh khẽ đặt hộp kem xuống bàn, quay sang tóm chặt con Lavin. Mắt dán chặt vào cửa. Tiếng chìa khóa leng keng rồi xoay tay nắm. Bảo bước vào nhà. Trước mặt anh lúc này là một người một chó ngồi ôm nhau. Mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
- Em làm gì con Lavin thế kia. – Bảo hốt hoảng nhìn con Lavin bị Khánh ôm nhìn như lè cả lưỡi vì ngạt thở. Nhưng thực ra là lúc nào lưỡi nó cũng lè lè như thế.
- Anh mới làm gì thì có. Sao lại sang giờ này. Còn không gọi trước. Sợ hết cả hồn. – Khánh gào lên ăn vạ Bảo.
- Ô, về sớm cũng bị mắng. Mà tự nhiên hôm nay nhát chết thế. – Bảo cười như mếu.
- Đang xem phim giết người đây. Lại còn… - Khánh buột miệng định nói chuyện hôm nay nhưng lại nhìn lại. – Anh ơi gọi gì về ăn nhé. Em ngại ra ngoài.
- Ừ cũng được. Anh cũng đói quá. Gọi gì nhanh nhé.
…
30phút sau, Khánh yên vị ngồi trong lòng Bảo trên salon ăn pizza. Mỗi đứa thích một vị nên cuối cùng là gọi hai cái. Một cái Hawaii có dứa một cái với sốt bò hầm. Trong tủ vẫn còn mấy chai bia cho Bảo còn Khánh uống nước cam. Con Lavin chỉ được một miếng bánh, có vẻ hậm hực vì vẫn muốn ăn nữa.Khánh không thích cho nó ăn đồ ăn nhanh với nhiều dầu mỡ. Sợ nó béo phì.
- À mà hôm qua em bảo có chuyện kể cho anh mà. – Bảo vừa đưa chai bia lên miệng vừa hỏi.
Đang cắn dở miếng pizza Khánh chầm chậm đặt xuống cái hộp còn lăn lóc 1,2 miếng. Rút tờ giấy ăn lau tay lau miệng. Thả tờ giấy xuống cái hộp. Chui lại vào lòng Bảo. Hai tay nắm lấy cánh tay anh. Rón rén nhìn Bảo.
- Anh uống bia nữa không?
- Em câu giờ đấy à. – Bảo nhìn Khánh, không hiểu Khánh lần sờ lâu thế làm gì.
- Anh à.
- Ừ sao em. Mà nay lại nhỏ nhẹ thế. – Kéo Khánh ngồi sát lại, một tay tựa thành ghế chống lên đầu, một tay cầm tay Khánh nắn nắn.
- Chuyện người yêu cũ của em ấy ngày trước ấy.
- Ừ. – Giọng Bảo đã có vẻ không vui nhưng vẫn vuốt tay Khánh. – Mình biết tự nhiên ỏn ẻn với mình là bất thường mà.
- Em kể lúc em đưa địa chỉ giả để anh ta không tìm được nhà em ấy.
- Mà rồi nó lại tìm được rồi còn gì.
- Ừ cái nhà hồi đấy e thuê để lấy địa chỉ giả ấy, nó mua lại cái đấy.
- Sao em biết?
- Thì hôm nay em đến đấy.
- Em đến đấy? – Bảo nghiêm giọng. Nắm chặt tay Khánh. Hình như hơi bị bực mình rồi.
- À không chị Lâm kể với em với cái Hà. Rồi cái Hà nó lại lân la đến đấy dò hỏi. Xong hôm nay nó bảo em đến đấy. – Khánh xua tay thanh minh, mặt nhìn như con mèo ướt.
- Xong rồi gặp thằng kia à?
- Không. Cái Hà tìm được cách vào nhà. Nên nó gọi em đến xem sao Vũ lại mua cái nhà đấy. Chứ em gặp nó làm gì.
- Em cứ nói tiếp đi. – Bảo với chai bia lên tu một hơi.
Chap 25:
Sau một hồi kể lể, thanh minh, thuyết phục về việc hôm nay xảy ra. Rồi ngồi im chờ phản ứng của Bảo. Anh im lặng không nói gì . Khánh chột dạ. Từ hồi yêu nhau toàn Bảo xuống nước nhường Khánh. Lúc nào Khánh cũng có cớ giận dỗi làm nũng anh. Chưa thấy anh giận hay dỗi gì. Không biết lúc giận hay dỗi thì sẽ như thế nào. Mà cái gì người ta không biết thì người ta mới sợ.
Khánh tròn mắt chờ Bảo nói gì đấy nhưng không thấy gì.
- Anh không nói gì ạ? – Khánh trèo vào lòng Bảo, đưa hai tay lên ôm cổ dỗ dành. – Giận em à?
Bảo rút điện thoại ra, bấm số rồi áp lên tai.
- Anh gọi ai đấy?
- Alo. Bố ạ.
- Sao lại gọi bố? – Khánh kêu lên khe khẽ.
- Suỵt. – Bảo đưa tay lên môi ra hiệu Khánh im lặng.
- Anh khoe bố em đi gặp người yêu cũ à. – Khánh tiu nghỉu xị mặt xuống
- Bố ơi hôm nay con không về nhé. Khánh ốm, lại ở một mình. Con ở lại không sợ đêm không có ai bên cạnh... Vâng… À đây ạ. – Quay sang áp cái điện thoại vào tai Khánh.
- Ốm hả Khánh? – Tiếng bố anh hỏi.
- Dạ… - Ngơ ngác không hiểu Bảo làm gì. - À thay đổi thời tiết nên cháu hơi mệt thôi ạ.
- Có cần đi viện không?
- Chắc không đâu ạ. Lại phiền anh Bảo ở bên này với cháu.
- Ừ thế mệt nghỉ sớm đi nhé.
- Vâng ạ. Bác cũng ngủ sớm ạ. – Khánh đưa điện thoại lại trả Bảo.
- Thế bố khóa cửa, xích con Vic lại rồi ngủ luôn nhé.
Nói xong Bảo tắt máy, đặt cái điện thoại xuống bàn. Nhấc chai bia còn một ít lên tu nốt.
- Sao anh lại bảo bố em ốm? Tự nhiên lại nói dối bố thế.
- Để tối nay ở lại đây. Chiều mai bố bay, đêm nay không ở nhà cũng phải có lí do chính đáng một tí.
- Anh ở lại làm gì?
- Em hỏi nhiều làm gì? Anh chưa hỏi em là may rồi đấy. Lên nhà đi tắm rồi đi ngủ. Anh mệt rồi. – Nhấc Khánh đứng dậy rồi ôm eo đẩy cô lên nhà.
Khánh vẫn chẳng hiểu Bảo định làm gì. Nhưng mà đang rất ấm ức vì đã dỗ nãy giờ mà không thèm nói câu nào tử tế. Nên lại lên nước như bình thường.
- Ừm. Em cũng mệt rồi.
Lên nhà Khánh để kệ Bảo nằm trên giường, đi vào nhà tắm. Tâm trạng phụng phịu khó chịu. Khánh đã làm gì quá đáng đâu. Chỉ đi mà không bảo anh trước thôi. Mà là đi xem nhà chứ có phải đi gặp Vũ đâu. Cũng chẳng phải Khánh tự thích đi mà Hà lôi đi.
Tắm nước lạnh mà đầu Khánh nóng bừng. Không phải hôm qua nói hôm nay kể chuyện thì Khánh cũng chẳng thích kể cho anh nghe làm gì. Càng nghĩ càng tức nên Khánh quyết định tắm xong sẽ lơ Bảo luôn, không hỏi không nói thêm gì nữa. Đi ngủ. Kệ cho anh giận dỗi gì thì giận dỗi.
Đưa tay khóa vòi nước, lấy tay lau hơi nước bám mờ trên gương. Tự nhiên Khánh nhớ ra. Khánh quên không lấy quần áo cũng không lấy khăn tắm. Hậm hực lên nhà rồi phi vào nhà tắm luôn. Làm sao bây giờ, đang định giả lơ.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
- Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Mất 1,2 phút đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng…
- Anh ơi.
- Gì em?
- Em quên khăn tắm với quần áo rồi… lấy hộ em.
Tiếng cửa ban công mở, Bảo đứng trước cửa nhà tắm. Khánh hé cửa thò tay ra định lấy khăn thì Bảo đẩy hẳn cửa ra.
- Á, làm gì thế hả. – Khánh hét.
Bảo quấn cái khăn tắm ngang người Khánh rồi nhấc bổng lên.
- Người ta lấy khăn cho mà kêu cái gì.
- Bỏ xuống em lau người mặc quần áo. Ướt hết bây giờ.
- Ướt một lúc thì khô chứ gì.
- Lạnh. Thả em xuống. – Khánh cau mặt lườm Bảo.
- Đây thả đây. – Bảo đặt Khánh xuống giường. – Anh đang bực mình đấy.
- Em biết rồi. – Vặn vẹo kéo cái khăn lau người, Khánh càu nhàu. – Em dỗ rồi còn gì. Mà em có làm gì đâu.
- Anh đã bảo không thích em liên quan đến thằng đấy nữa rồi cơ mà. – Bảo ghé sát mặt vào mặt Khánh.
- Thì em chỉ đi xem như thế nào thôi mà. – Khánh bối rối quay mặt đi. – Mà quay mặt đi cho người ta mặc quần áo.
- Mặc làm gì, không cần mặc đâu. Mặc vào rồi lại phải cởi ra.
- Này định làm gì đấy hả.
Bảo tháo cái khăn tắm vứt xuống nền nhà . Kéo chăn trùm lên cả hai đứa.
- Anh không tắm à. – Khánh đẩy Bảo ra. Tất nhiên là đẩy có lệ, không thấy tí lực nào.
- Anh tắm rồi mới sang đây. – Đưa tay tháo cúc áo sơ mi rồi thò tay ra ngoài vứt xuống đất.
- Á, lạnh thế.
Thắt lưng Bảo chạm vào bụng Khánh. Kéo chăn ra ngoài, Bảo bỏ hết một lượt rồi lại chui vào. Khánh vẫn nằm im.
- Còn ý kiến gì nữa không.
- Không. – Khánh nheo mắt cười, kéo Bảo xuống. – Hôm nay mới thấy anh cũng biết dỗi đấy.
- Anh có Bảo anh không biết… ừm… ừm.
Bảo đẩy Khánh lên sát hai cái gối. Ghé sát môi vào tai Khánh. Khánh vòng tay ôm cổ anh.
Bảo định nói tiếp nhưng Khánh kéo lại hôn nên phải nhiệt tình đáp lại thôi.
…
Khánh nằm gọn trong lòng Bảo, thở khe khẽ. Bảo ôm Khánh từ phía sau. Đưa tay kéo chăn lên trùm kín cổ hai đứa, trời lạnh.
- Em ngủ chưa?
- Em chưa. Vừa vận động mệt. Đang nằm nghỉ. – Khánh hóm hỉnh trêu.
- Thế hôm nay vào nhà đấy em có nghĩ gì không? – Giọng Bảo có chút gì đó buồn buồn. Hình như anh nghĩ Khánh sẽ có cảm xúc gì đó khi nhìn thấy những thứ quen thuộc. Hoặc thấy nhớ người cũ.
- Không. À, thấy hơi lạnh lẽo. Với lại… - Khánh quay người lại, áp má vào ngực Bảo. – Thấy không bình thường, không yên tâm.
- Em còn yêu người ta không?
- Không. – Khánh trả lời, ngạc nhiên nhìn Bảo. – Anh nghĩ em vẫn còn tình cảm à?
- Ừm.
- Em quên lâu rồi. Cũng hết yêu và không muốn yêu lại nữa. Em không có thói quen nhặt lại cái gì đã vứt đi. Nhất là khi cái gì đó làm em đau.
- Người ta chẳng bảo tình cũ không rủ cũng đến còn gì. – Lúc này đến Bảo xịu mặt xuống.
- Em có tình mới rồi, hiện tại là tốt hơn nên không nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ đến tình cũ.
- Thật không.
- Thật. – Khánh đưa hai tay áp vào má Bảo, khẽ kéo gần anh lại. Đặt lên đó một nụ hôn. – Em yêu anh.
- Lần đầu tiên em nói yêu anh đấy. – Mặt Bảo vừa ngạc nhiên vừa rạng rỡ.
- Em biết chứ. – Khánh cười. – Hôm nay thấy anh giận kể cũng đáng sợ thật. Em không thích với sợ kiểu người lầm lầm lì lì. Không nói cũng không làm gì. Rất khó nắm bắt. – Quay lưng lại để Bảo ôm eo. Khánh nói nửa đùa nửa thật.
- Thì để lần sau em biết đường mà không làm anh bực mình nữa. Anh nói rồi, anh có hiền đâu. Chẳng qua chiều em thôi.
- Anh nói bao giờ.
- Hôm bố hỏi có sợ em không còn gì.
- À, em tưởng anh nói đùa.
- Đùa là đùa thế nào. Mà chuyện kia anh thấy không yên tâm, chiều mai đưa bố ra sân bay rồi anh mang ít đồ sang luôn nhé. Khéo anh nói nó bị ám ảnh từ hồi em bỏ nó lại đúng đấy.
- Anh ta bỏ em đấy chứ.
- Chẳng phải lúc nó định lấy tiền nói em đi cùng em từ chối còn gì. Như thế thì không hẳn là coi tiền hơn em đâu. Có khi em bỏ nó nó lại điên tình ấy chứ.
- Điên mà có thấy làm gì em đâu, à cái nhà thì… nhưng nó lại không ảnh hưởng đến em.
- Tóm lại là giờ mình phải cẩn thận. Hay nhốt em ở nhà cho yên tâm nhé. Khéo ra ngoài lại bị bắt cóc. – Bảo trêu.
- Thôi đi ngủ đi. Muộn rồi đấy. – Khánh dí ngón tay lên trán Bảo mắng yêu. Rồi nhắm mắt. Một lúc sau Khánh đã ngủ được ngay.
Còn Bảo thì chưa ngủ được. Anh nằm im nhìn Khánh ngủ ngon lành. Cuối cùng Khánh cũng nói ra câu yêu anh. Tự mỉm cười mãn nguyện, nhưng rồi lại cau mày suy nghĩ điều gì. Đêm đó Bảo ngủ muộn.
Chap 26:
Sáng ra Bảo dậy sớm về nhà, Khánh bị đánh thức dậy mà chưa ngủ đã giấc nên cứ lơ mơ.
- Tối anh mang đồ sang nhé. Mang ít quần áo, đồ cá nhân, lap. Gì nữa không nhỉ?
- Vâng.
- À tối đi siêu thị mua ít đồ linh tinh, anh mua mới luôn. Đồ ở nhà cứ để lại ít cũng đc.
- Vâng.
- Em chưa tỉnh ngủ à mà cứ vâng thế. - Bảo đang cài cúc áo sơ mi thấy Khánh lơ ngơ thì hỏi.
- Vâng.
- Ngủ ít nên thế à. Mà kể cũng phải, nửa đêm hôm qua còn bị gọi dậy nữa.
- Tại ai?- Giờ thì Khánh hơi tỉnh.- Có biết như thế là bóc lột sức lao động của em không?
- Em cứ rèn luyện dần, từ giờ anh ở hẳn đây mà.
- Này em đuổi về đấy.
- Mở cửa cho anh về rồi ngủ tiếp nhé.
- Ưm. - Khánh dụi mắt. Lật đật theo Bảo xuống mở cửa.
...
Chiều tối Bảo mang đồ sang nhà Khánh, có mỗi một vali quần áo với một cái cặp to đựng lap và ít giầy tờ của anh. Khánh dọn cho Bảo một ngăn to trong tủ quần áo. Rút bớt ít đồ treo trên móc gấp gọn là cái tủ lại rộng. Bảo cũng chẳng nhiều đồ. Mấy bộ quần áo, một vài chai nước hoa, hộp đựng đồng hồ, kính. À còn 2,3 đôi giày thì xếp dưới nhà rồi.
- Anh cũng ít đồ nhỉ. Như này mang đi nhẹ nhàng mà lúc mang về cũng dễ.
- Sao anh chưa ở em đã nghĩ đuổi anh về thế.
- Đâu đâu em có nghĩ thế đâu.
- Thế đi siêu thị luôn nhé? Anh mua dầu gội, sữa tắm. Chai nhà dùng dở anh để lại thỉnh thoảng về dùng.
- Vâng thế đợi em thay quần áo.
Khánh loay hoay ở gian hàng đông lạnh chọn thức ăn. Hôm nay hai người đi muộn nên đồ ngon còn lại ít. Khánh định làm sườn xào chua ngọt mà lại hết mất sườn ngon. Nên phải đổi sang món khác.
Bảo đi nhặt mấy chai dầu gội, sữa tắm nên Khánh ra gian bán đồ thực phẩm trước. Khánh chọn nhiều vì giờ đồ cho hai người. Sau một lúc khom người nhìn ngó nhặt một gói nấm, Khánh chống tay đứng lên. Hơi lảo đảo vì bị tê chân nên Khánh mất thăng bằng. Va vào người đối diện.
- A. Xin lỗi.
- Không có gì. Ơ. Mình có biết không nhỉ.
- Ơ... - Khánh định thần. Trước mặt là người đàn ông tầm 30 tuổi. Mặt anh ta có vẻ quen. Hình như Khánh đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng vẫn chưa nhận ra.
- À. Em là người yêu Vũ. À... người yêu cũ. Anh xin lỗi. - Bối rối vì biết nói điều gì đó không phải. - Anh làm cùng với Vũ. Trước có gặp em vài lần khi đi liên hoan cùng công ty. Em là...
- Khánh ạ. - Khánh gượng cười. Cảm thấy không thoải mái lắm. - Anh đi siêu thị ạ. - Tìm hướng lái câu chuyện đi để hai người đỡ ái ngại.
- Ừ hôm nay vợ anh về muộn nên anh đi hộ. Em đi một mình hay đi với ai.
- Em đi cùng người yêu ạ.
- Vũ à?
- Dạ... không anh. - Khánh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi ấy.
- À, anh tưởng Vũ với vợ nó ly thân là quay về với em. Mấy lần liên hoan uống rượu say thỉnh thoảng nó vẫn nhắc tên em. - Anh ta có vẻ ngại vì hỏi Khánh câu trước. - Thế anh đi trước nhé.
- Vâng chào anh. - Khánh quay lưng đi, tai hơi ù vì cuộc nói chuyện nhanh gọn vừa rồi. Vũ ly thân với Trinh rồi à? Vì sao? Từ bao giờ? Sao Phong chưa bao giờ đề cập đến. Tự nhiên trong đầu Khánh nhảy ra hàng loạt câu hỏi.
- Em sao thế. - Bảo tiến đến, trên tay anh là mấy chai lọ, bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt...
- Anh ơi.
- Ơi sao em, nhìn mặt em như kiểu có chuyện gì à?
- Vũ ly thân với vợ rồi.
- Sao em biết?
- Em vừa gặp đồng nghiệp làm cùng, anh ta nhận ra em.
- Ừm. Thế mình về nhé. Em chọn xong đồ chưa?
- Vâng về thôi anh. -Khánh đưa tay lên khoác vai Bảo. Bảo thấy tay Khánh run run. Đặt tay mình lên tay cô. Anh lấy cái giỏ kéo từ tay kia. Khánh tựa đầu vào vai anh.
...
- Em đang nghĩ gì thế? - Bảo vòng tay ôm lấy Khánh từ đằng sau khi cô đang rửa bát. Từ khi đi siêu thị về Khánh có vẻ bất an.
- Em thấy không yên tâm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Không sao, có anh đây rồi. - Bảo ôm Khánh chặt hơn.
Khánh quay lại, ôm lấy Bảo. - Những lúc tưởng như đang có được hạnh phúc, em rất sợ có điều gì bất thường lại đến.
- Anh sẽ không để có chuyện gì đâu. Không sao nhé.
- Anh ơi.
- Ừ em nói đi.
- Em muốn tìm hiểu chuyện này. Nếu không chắc em sẽ nghĩ nhiều. Tính em hay lo.
- Ừ. Thế em muốn làm gì?
- Em phải nói chuyện với anh Phong. À anh chưa gặp anh ấy nhỉ. Em nghĩ là hai người sẽ hợp nhau đấy.
- Thế em định khi nào gặp?
- Khi nào em hẹn được... anh đi với em nhé. - Khánh ngẩng lên nhìn Bảo.
- Anh đi cùng em có sao không? - Bảo hơi ngạc nhiên khi Khánh nói anh đi cùng.
- Không sao. Giờ anh là người yêu em mà.
Bảo cúi xuống, hôn lên trán Khánh.
- Anh thấy tự nhiên em gặp người lại kể chuyện về Vũ xem ra không bình thường lắm. Tình cờ quá.
- Em thì chỉ không hiểu đang có chuyện gì thôi.
...
Tối Khánh gọi luôn cho Hà. Tóm tắt ngắn gọn những gì Khánh mới biết và nói Hà khi đi gặp Phong thì đi cùng. Vì Khánh đi với Bảo nên có lẽ mình Phong thì hơi ngại. Hà bảo sẽ nói lại với Phong rồi hẹn ngày mọi người gặp nhau một thế.
Sau đó thì Phong gọi cho Khánh.
- Em có nhớ tên anh ta không?
- Không, em chỉ nhớ mặt quen quen thôi. Anh cũng không biết gì chuyện này à?
- Ừ. Từ hồi chuyển về đây anh ở riêng. Bố anh lại đang không ở đây nên anh ít về nhà. Có gặp cái Trinh vài lần nhưng không đi cùng Vũ mà nó lại không hề nhắc đến chuyện này. Không biết bố anh biết chuyện này biết chưa.
- Thế còn... thế còn Vũ. Anh có hay gặp anh ta không?
- Cũng ít. Vì công việc hai nơi nên không mấy khi gặp nhau. Hơn nữa mối quan hệ giữa bọn anh vốn không tốt lắm.
- Thế giờ sao nhỉ?
- Để anh gặp cái Trinh hỏi cho rõ rồi nói chuyện với em nhé.
- Vâng. Hôm nào hẹn nhau thì alo trước cho em nhé. À mà... em muốn giới thiệu người yêu em với anh.
- Ừ được. Anh cũng muốn gặp lâu rồi nhưng chẳng có lí do gì. Thế nhé.
- Vâng chào anh. - Khánh cúp máy.
Bảo vừa tắm xong. Cởi trần mặc mỗi quần sooc. Bảo phi lên giường, vẫn quàng cái khăn tắm ở cổ.
- Lạnh quá.
- Đưa khăn em lau tóc cho.
Bảo ngoan ngoãn ngồi im cho Khánh lau. Trời lạnh, Bảo sụt sịt.
- Em sấy cho nhanh khô nhé. - Khánh hỏi.
Bảo gật gật. Ngồi im ngoan ngoãn cho Khánh sấy tóc. Mặt Bảo có vẻ rất thích thú.
- Anh chuyển sang ở như này có người chăm sóc thích thế.
- Từ mai là phải giúp em nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Sang ở không em không lấy tiền phòng rồi.
- Thật à.
- Chứ gì nữa. Sao? Anh ngại à. - Khánh cất cái máy sấy, quay ra nằm gối lên đùi Bảo.
- Không sao. Mà em phải nấu nhiều món ngon cho anh ăn. Với lại...
- Với lại gì?
- Thỉnh thoảng chịu khó thức khuya như hôm qua là được.
- Chỉ thế là nhanh. - Khánh lườm Bảo.