watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 02:02 ngày 01/12 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng

Phù Dung hết sức cho cả hai kỳ thi đầy vất vả, khó khăn. Sau khi dỡ bột thì kỳ tốt nghiệp và đại học đến. Cả hai kỳ thi địa điểm đều xa nhà nên cô phải xin ông quản gia cho cô đến nhà Đan Phượng để thuận lợi cho thi cử. Dù bản thân mình cố gắng nhưng Phù Dung không kỳ vọng lắm vì ôn tập không được nhiều nhất là những tháng cuối mà còn không bài bản nào cả nhưng trời không phụ lòng người cuối cùng cô cũng đỗ được Đại học Luật lại còn được học bổng hai kỳ liên tiếp. Đan Phượng cũng đỗ như cô và hai người cùng lớp. Niềm vui như được nhân đôi, thế là cô vẫn có thể cùng cô bạn thân mình học tiếp rùi. Cô báo cho ông quản gia biết mình đỗ và muốn đi học. Ông quản gia gật đầu bảo sẽ báo lại hỏi ý kiến bà. Bà không nói gì để ông quyết định. Ông nói cô có thể đi học nhưng các khoản chi phí ăn học cô phải tự lo. Phù Dung hỏi lại thì bà vú bảo hai anh chị đi du học rất tốn kém, cô đi học trong nước chả được cái tích sự gì cho đi là tốt, không thích thì có thể ở nhà.

 

Ngày anh chị đi du học cả nhà như náo loạn lên nhưng cô đi trong lặng lẽ, lẻ loi một mình. Hôm anh chị đi cũng là ngày cô nhập trường nên một thân một mình chuẩn bị mọi thứ để đi, không một lời quan tâm, không lời động viên và gần như không có đồng tiền nào trong người. Nhìn anh chị được ba mẹ chuẩn bị chu tất, lại lo lắng quan tâm khiến cô không khỏi rơi nước mắt. Lắng nghe những lời dặn dò của ba mẹ nào phải tự lo lấy sức khỏe, ăn uống tốt, nào là học hành chăm chỉ đừng đua đòi…. khiến Phù Dung nghẹn ngào không nói lên lời, giá như một phần nhỏ đó giành cho cô thì tốt biết mấy. Nuốt từng giọt nước mắt vào tim, tự an ủi bản thân rằng những lời đó giành cho mình. Thế là vác cái ba lô cũ mèm có vài bộ quần áo cũ, sách vở và một ít tiền, Phù Dung rời nhà vào trường, ngôi trường mang cho cô bao hy vọng, niềm tin.

 

Phù Dung cùng Đan Phượng nhập trường trong lòng đầy háo hức và lo lắng. Đan Phượng dù sao vẫn còn có sự hỗ trợ của gia đình, còn cô thì không có ai. Hai đứa nhập học hôm trước rồi đăng lý ở ký túc xá cho rẻ thì hôm sau tất tả đi kiếm việc làm thêm để kiếm sống. Phù Dung sống dựa vào tiền làm thêm và học bổng các kỳ. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng đầy vui vẻ, yêu thương. Cô làm rất nhiều nghề từ giao báo, phát tờ rơi, khuân đồ ngoài cảng…. miễn là có tiền ăn học là được, dựa vào bàn tay mình kiếm những đồng tiền lương thiện thì cô không nề hà gì cả dù vất vả, cực khổ đến đâu?

 

Anh Lâm Phong đã ra trường đã vào phòng hình sự của sở công an thành phố do những thành tích xuất sắc của anh đạt được và thi thoảng có thời gian lại đi thăm hai đứa và tiếp tế một phần lương thực. Anh rất thương và đối xử tốt với Phù Dung, luôn giành cho cô sự động viên và an ủi chân thành đến với cô. Cô luôn cảm thấy ấm lòng trước tình cảm của gia đình Đan Phượng đối với cô. Những ngày cuối tuần cô thường theo Đan Phượng về nhà, trừ những dịp lễ tết cô mới về nhà nhưng từ ngày anh chị đi học thì bà cũng đi lên biệt thự ở Đà Lạt, còn những ngày lễ tết thì thường sang Singgapo thăm anh chị. Ông bà quản gia cũng theo luôn. Ba cũng rất bận rộn với công việc, mẹ thường theo ba nên ít gặp. Hầu như nhà không có người, Phù Dung trở về cũng là đơn thân một mình….

 

Vật lộn với những tháng ngày sinh viên đã để lại trong cô những cảm xúc không lời gì diễn đạt được. Cô phải cố gắng rất nhiều để có tiền ăn học, lăn lộn với cuộc mưu sinh khiến cô trưởng thành nên rất nhiều. Phù Dung trở nên xinh đẹp có sự chín chắn, đĩnh đạc nhưng vẫn mang theo những nét vô tư, trong sáng và ngày càng trở lên im lặng. Đan Phượng vẫn cùng sát cánh bên cô chia sẻ những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống và đôi lúc có những giận hờn nhưng càng làm cho tình bạn ngày càng thân thiết…. Vậy là đã hai năm trôi qua và cô đang bước sang năm thứ 3. Trong cô vẫn mang theo chút nhớ nhà, những yêu thương không thể nói thành lời…

 

Sáng nay khi cô lên giảng đường về thì ông quản gia nói gặp cô bảo rằng bà nội muốn gặp cô. Cô hồi hộp không biết bà nội tìm cô có việc gì? Hay là gia đình có việc gì, đã lâu lắm cô về nhà rồi.

 

- Mày vẫn định về đấy à? Họ có bao giờ quan tâm mày sống chết thế nào đâu? Chả tốt đẹp gì đâu?

 

Đan Phượng hét ầm lên khi nghe Phù Dung nói vậy. Chả hiểu gia đình Phù Dung nghĩ cái quái gì nữa. Họ quẳng nó đi, chả quan tâm xem cuộc sống của nó ra sao. Mấy năm nay nó sống cơ cực lại chả nhận được bất cứ trợ cấp gì từ phía gia đình. Đối với họ thì chỉ có anh chị nó mà thôi? Anh chị nó đi du học thì được cung cấp tới "chân răng kẽ tóc" còn bản thân nó đi thì chả được xu nào lại còn bảo đi rồi không được tích sự gì chỉ phí công tốn tiền mà thôi? Thế mà mỗi lần nhắc tới gia đình quỷ quái đó thì mắt nó lại sáng rực như đèn pha ô tô….

 

- Tao cứ phải về? Biết sao được, nhỡ nhà có chuyện thì sao? Không thể trách người nhà tao được. Năm tao sinh có quá nhiều biến cố nên mọi người khó chấp nhận, nhất là sự ra đi đột ngột của ông nội tao. Còn anh chị tao học giỏi lại có tài nên cho đi học cũng đúng thôi mà du học thì tốn kém lắm. Tao thì bõ bèn gì?

 

- Con này mày điên thật rồi. Không nói mày nữa. Đi đường cẩn thận…

 

Phù Dung mỉm cười trước sự bỏ đi đùng đùng của Đan Phượng. Nó miệng nói thế nhưng vẫn quan tâm đến cô lắm. Nếu mấy năm nay không nhờ có gia đình nó thì cô sẽ không biết phải thế nào nữa. Cuộc sống sinh viên nhất là cuộc sống của những sinh viên xa nhà như cô thật vất vả, khó khăn. Cô nhớ những bữa gặm bánh mý thay cơm vì chưa có lương hay những tháng ngày chạy từng đồng học phí do học bổng chưa có. Nếu không có gia đình Đan Phượng thì cô không biết có thể học tiếp hay không?

 

*******

 

Phù Dung bước vào phòng của bà mà lòng đầy lo sợ. Căn phòng rất đẹp được trang trí theo phong cách châu Âu, không gian rộng rãi đầy ánh sáng. Bà ngồi trên ghế sô pha đầy nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng vẫn mang dáng dấp của sự sang trọng, quý phái trông gần gũi mà xa lạ, ấm áp nhưng đầy kiêu hãnh, giản dị nhưng lịch thiệp. Mái tóc dù ở tuổi 70 nhưng cẫn đen dày được búi lại càng tôn lên vẻ đạp của một quý bà như ở độ tuổi 50.

 

- Dạ, thưa lão phu nhân. Cháu đã về rồi! - Phù Dung khép nép cúi đầu thưa.

 

Bà nhìn Phù Dung từ đầu đến chân. Con bé này càng lớn càng giống đứa con dâu của bà, xinh đẹp mà quyến rũ, nhất là đôi mắt sao giống người chồng quá cố của bà thế. Đáng chết, ông ấy mà còn sống thì tốt rồi! Phù Dung đã có sự chín chắn, đĩnh đạc, sự trầm lặng và có cả sự dịu dàng cần có.

 

- Mày sống thế nào trong mấy năm qua?

 

- Dạ. Con là sinh viên năm 3 của Đại học Luật. Con sống cũng tốt lắm.

 

- Vậy sao?

 

- Vâng!

 

- Ta cứ vào chuyện chính đi? Hiện nay công ty của gia đình đang có một dự án hợp tác với một công ty khác. Công ty này vốn là của người bạn thân của ông nội ngươi. – Giọng nói của bà nhẹ hơn – Dự án này rất lớn đòi hỏi phải có sự tin cậy lẫn nhau mà sự tin cậy ấy tốt gì hơn bằng một cuộc hôn nhân giữa con cháu hai gia đinh. Vốn hai gia đình có hôn ước với nhau, giờ lên thực hiện. Một công đôi việc, ngươi hiểu ý ta chứ?

 

- Dạ! Ý bà là…. – Phù Dung mở tròn đôi mắt. Cô đã hiểu ý bà nhưng tại sao lại là cô mà không phải chị Thu Hương.

 

- Thu Hương đang du học tại nước ngoài, hơn nữa ta cũng nói thẳng. Ta muốn Thu Hương có thể tự lựa chọn cho mình một cuộc hôn nhân cho riêng mình không phải là một cuộc hôn nhân mang tính kinh tế?

 

- Bà… Bà…. Nhưng mà vốn dĩ không ai biết con tồn tại trong gia đình. Họ có thể tin tưởng được sao?

 

- Họ biết. Vốn hai gia đình có mối quan hệ mật thiết với nhau. Ngày ngươi ra đời họ cũng có mặt.

 

- Thế ba mẹ con thì sao? – Phù Dung cố lên tiếng dù trong giọng nói có sự run rẩy, tưởng chừng sắp khóc.

 

- Ba mẹ ngươi không ý kiến. Ta hy vọng ngươi cũng có thể đóng góp cái gì đó cho gia đình này….

 

- Vâng. Com hiểu ý bà. Nếu ba mẹ con không ý kiến thì con cũng không dám.

 

- Vậy thì chủ nhật này, 5 giờ ngươi hãy có mặt ở nhà! – Giọng nói nghiêm lại như ra lệnh.

 

Phù Dung gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng này. Nó thực ấm áp nhưng không giành cho cô. Cô bước vô hồn, không có bất cứ định hướng nào cả. Vì sao chứ? Tại sao cô không thể có những yêu thương của bà, ba mẹ, anh Hai và cả ông bà quản gia như chị Thu Hương. Quá khứ đè nặng họ vậy sao? Cuộc sống của chị Ba như một nàng công chúa còn bản thân cô là nàng lọ lem ngay trong chính gia đình của mình. Cô khóc hòa cùng những giọt mưa. Trận mưa to trút xuống bất ngờ khiến người đi đường vội vã nhưng mình cô bình thản. Chị ấy có thể tự lựa chọn cho mình cuộc hôn nhân, cô là người thay thế. Cô chỉ là cái bóng mờ nhạt, không chút ý nghĩ gì. Không gì cả, dù chỉ là một chút xót thương từ gia đình mà chỉ có sự thống hận mà thôi!

 

*******

 

- Cái gì? Họ nói thế với mày sao? Mày cũng gật. Điên thật rùi. – Đan Phượng hét khi nghe Phù Dung kể. May mà hôm nay cuối tuần mọi người về nhà hết chứ không thì lủng tai với âm lượng giết người.

 

Phù Dung ngồi trên bậu cửa sổ ôm con gấu bông to đùng cũ kỹ của mình. Mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt buồn nhìn xa xăm khiến tăng thêm vẻ cuốn hút của cô. Dù cuộc sống đầy những bộn bề, lo toan nhưng bản thân Phù Dung luôn giữ cho mình sự bình thản, nét tự nhiên trên khuôn mặt mà ngay sự ưu tư cũng không làm cô mất đi điều đó. Cô trầm ngâm khẽ nói:

 

- Tao phải là sao đây? Dù sao từng ấy năm tao cũng chả có cái gì đóng góp cho gia đình. Thôi coi như lần này tao có chút công lao. Tao nghe ông quản gia nói dự án rất lớn. Anh chị tao còn phải về hỗ trợ trong thời gian sắp tới. Tao chả nhẽ ngồi không, không giúp gì?

 

- Nhưng bản thân họ có coi mày là thành viên trong gia đình không mới được chứ? Mày ra ngoài mấy năm đều tự bản thân mình bán sức lao động mà nuôi thân. Dạo gần đây mới nhẹ nhàng đi chút. Kệ họ đi. Chị Ba mày đâu? Hưởng thụ cuộc sống giàu sang thì cũng nên có chút đóng góp chứ? Ai lại để cái con bé bị coi là ăn nhờ ở đậu, bị ruồng bỏ gánh đỡ chứ?

 

- Bà nói muốn chị ấy có cuộc hôn nhân tự chọn không liên quan tới kinh tế.

 

- Mẹ nó! Lại còn thế nữa cơ đấy.

 

Đan Phượng hằm hằm cái mặt. Dù gì cũng là con cháu sao lại bất công thế. Con người ta gây ra lỗi lầm lớn thế nào huống hồ Phù Dung lại là đứa tốt chả gây ra tội lỗi gì? Có lỗi chăng là nó sinh vào ngày giờ không tốt, đúng lúc có những chuyện không may. Nhưng đó chỉ là trùng hợp thôi mà, chỉ là trùng hợp…. Phù Dung không có lỗi gì cả mà bao năm nay cô biết nó dằn vặt không nguôi, cứ khi gia đình có chuyện đều nghĩ tại nó xui xẻo kéo theo gia đình gặp vận không may. Cho nên dù bị đối xử thế nào nó cũng không ca thán nửa câu….

 

- Tao chấp nhận rồi. Mày tưởng tao không buồn sao nhưng bây giờ thì làm gì khác.

 

Nước mắt Phù Dung rơi xuống đầy đau khổ, tuyệt vọng làm cho Đan Phượng cũng trùng lòng, giọng nói cô thấp xuống:

 

- Còn anh Lâm Phong thì sao?

 

- Anh Lâm Phong thì liên quan gì tới chuyện này? – Phù Dung ngơ ngác hỏi.

 

Đan Phượng im lặng. Không gian cũng im lặng theo chỉ còn tiêng mưa rơi. Phù Dung lại chìm trong suy nghĩ của mình. Đan Phượng liếc nhìn Phù Dung rồi leo lên giường nằm. Đúng là đồ ngốc! Anh Lâm Phong rất yêu Phù Dung nhưng con bạn cô thì vô tư coi anh ấy như anh trai mình. Anh Hai thì chỉ im lặng không nói tình cảm của mình… Giờ thì sao chứ? Phù Dung là đứa quyết đoán nên đã quyết định thì trời sập cũng không gì đỡ được. Hai người này không duyên không phận chỉ có thể là anh em thôi? Khó trách được, "không duyên không phận đâu nên nghĩa phu thê"……

 

********

 

Chiều Chủ nhật, theo lệnh của bà cô về nhà từ sớm và đã chuẩn bị chu đáo cho cô một chiếc đầm màu trắng trông thật đep. Mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ nhàng lượn song cùng khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng làm cho cô thay đổi rât nhiều. Đôi mắt to hút hồn, đôi môi hồng gợi cảm cùng chiếc váy trắng tôn nên nét quyến rũ, vẻ đẹp nhưng vẫn tạo nên những nét chấm phá riêng dễ thu hút đối phương. Phù Dung không tin đó chính là mình.

 

Cả nhà gần như choáng ngợp trước sự xuất hiện của cô. Ba mẹ nhìn cô nhưng chỉ thoáng qua như gợi lên điều gì đó khiến họ có chút gì đó không tự nhiên. Bà sau cái nhìn thì tối xầm lại, không khí trở lên yên ắng đến vô cùng.

 

Chiếc xe dừng lại tại một khách sạn năm sao, theo sự hướng dẫn của nhân viên thì mọi người được đưa tới một gian phòng riêng rộng rãi, yên tĩnh và rất sang trọng. Đây là lần đầu tiên Phù Dung đặt chân đến những nơi như thế này nên cô vô cùng ngạc nhiên. Khi mọi người đã yên chỗ, cô im lặng nhìn chung quanh thì cánh cửa bật mở cùng với sự xuất hiện của ba người. Cô sững lại nhìn người nam giới đi cuối cùng. Sao lại là anh ta cơ chứ?

 

- Vợ chồng cháu chào bác. Kẹt xe nên vợ chồng cháu đến muộn. Hoàng Tuấn, Ngọc Diệp lâu lắm mới gặp hai người. Cứ như là vợ chồng son ý nhỉ?

 

Ông Hoàng Tuấn nở nụ cười vỗ vai người bạn đã lâu không gặp:

 

- Vợ chồng cậu thì khác gì nhau đâu? Thế cậu út nhà cậu đâu rồi?

 

- Đang ở Mỹ học. Hôm nay chỉ có thể đem cậu cả đi thôi. Cao Phong chào bà và hai bác đi con.

 

- Chào bà và hai bác ạ? Con là Cao Phong? – Nam nhân im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

 

Hai người phụ nữ tíu tít từ nãy đến giờ quay ra. Bà Ngọc Diệp nhìn dịu dàng nói:

 

- Mai Thùy! Cậu không nói với mình là cậu có người con trai tuấn tú đến thế này.

 

- Đừng khen nó thế chứ? Nó sẽ kiêu ngạo đấy. – Bà Mai Thùy nở nụ cười không giấu được sự hãnh diện.

 

- Nào! Nào! Nào! Mọi người đùng mải nói chuyện thế chứ? Bà già này mỏi chân quá rồi.

 

- Vâng. Cả nhà ngồi đi. Đừng khách sáo quá chứ?

 

Cả nhà ngồi xuống, lúc này bà Mai Thùy mới để ý thấy sự có mặt của Phù Dung. Ôi chao, con bé thật xinh đẹp.

 

- Ngọc Diệp. Cậu không giới thiệu cô con dâu của mình sao. Cô bé thật xinh đẹp kia phải không?

 

- Phải. – Ngọc Diệp lúng túng thừa nhận. – Đây là Phù Dung. Chào hai bác đi.

 

Phù Dung nhẹ nhàng gật đầu cúi chào. Cao Phong ngỡ ngàng khi gặp Phù Dung. Lúc đầu anh còn ngờ ngợ nhưng khi nghe đến cái tên Phù Dung thì anh không thể nhầm được. Bà Mai Thùy thì có vẻ hoàn toàn ưng cô con dâu này.

 

- Phù Dung! Đây là con trai bác Cao Phong.

 

- Chào anh! – Phù Dung nhoẻn miệng cười với Cao Phong.

 

- Chào cô. Không ngờ gặp cô ở đây. Lạ mà hóa quen.

 

Cao Phong nhếch miệng cười đáp lại Phù Dung. Cái nhìn như xuyên thấu khiến cô có chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. Cao Phong ngỡ ngàng trước nét đẹp đó của cô khiến anh hơi ngỡ ngàng.

 

- Hai đứa biết nhau à? – Bà Mai Thùy hỏi trước sự ngạc nhiên của hai gia đình với hàng ngàn câu hỏi.

 

- Vâng. Có thể nói thế. – Cao Phong nhẹ nhàng trả lời thay Phù Dung.

 

- Thế thì coi như có nhân duyên rồi đấy. Thôi đôi trẻ biết nhau rồi thì chúng ta bàn luôn chuyện đám cưới đi. Thân lại thêm thân.

 

Suốt bữa ăn cả hai gia đình bàn chuyện đám cưới cùng dự án kia. Cao Phong và Phù Dung hoàn toàn im lặng không hút ý kiến bởi có lẽ họ biết không thay đổi được điều gì cả nên để tùy người lớn quyết định.

 

Phù Dung khẽ ngước nhìn Cao Phong rồi lại cúi đầu. Quả là trái đất nhỏ bé thật. Cao Phong chính là tổng giám đốc công ty xây dựng Minh Hòa - một công ty xây dựng lớn và có tiếng khắp cả nước với những công trình xây dựng lớn và cô thì đang làm trợ lý cho thư ký của anh ấy. Chị Minh Thanh vốn là thư ký của Cao Phong được anh rất trọng dụng. Công việc của thư ký thì rất nhiều chứ không phải giống như "những bình hoa di động" mà theo người đời hay nghĩ chỉ theo sếp tới các bữa tiệc, các buổi ký hợp đồng mà uốn éo, liếc mắt đưa tình với sếp. Nhất là với những người yêu cầu cao như Cao Phong. Anh đòi hỏi thư ký của mình phải lắm vững chuyên môn, thông thạo ngoại ngữ, xử lý văn bản nhanh chóng và đừng làm mất thời gian của anh. Thư ký của anh phải nhanh nhẹn, hiểu chuyện và đừng có nhập nhèm công tư. Chính vì thế mà không biết bao nhiêu cô thư ký phải ra đi chóng vánh trừ Minh Thanh nhưng khi chị có em bé mà công việc cùng các dự án càng nhiêu nên một mình không kham nổi nên cần có một người giúp sức. Được sự giới thiệu của anh Lâm Phong vốn là bạn thân của chị nên Phù Dung được vào làm.

 

Ngày đầu tiên đến làm thấy Cao Phong thì Phù Dung đã rất có cảm tình. Anh trông rất tuấn tú, đẹp trai, ngũ quan dễ nhìn nhất là đôi mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhưng vẫn rất ấm áp. Cao Phong đòi hỏi rất cao trong công việc nhưng bình thường rất hòa đồng với mọi nhân viên. Do Phù Dung buổi sáng đi học nên buổi chiều có thể đến làm việc nhưng phải làm đến 8 giờ. Công việc chủ yếu của cô là soạn thảo văn bản, dịch tài liệu, sắp xếp các lịch hẹn cùng ngàn công việc không tên. Cô làm việc chăm chỉ rất được việc lại rất nghiêm túc, ham học hỏi, dễ gần nên làm việc ở đây được gần một năm rồi….

 

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc và hai gia đình quyết định đám cưới sẽ được diễn ra vào cuối tháng. Theo ý của bà do hai anh chị cô còn đang ở nước ngoài nên tổ chức gọn nhẹ và giản dị thôi, chỉ cần mời những người thân thiết không mở rộng nếu không e chuẩn bị không kịp. Phù Dung không ý kiến gì cả.

..hãy nhớ kênh truyện chấm prồ và giới thiệu cho mọi người nữa nhé..

Cao Phong không ngờ cô dâu của mình lại là Phù Dung, trợ lý thư ký của anh. Điều anh ấn tượng ở Phù Dung là đôi mắt đen mang chút u buồn không thể nói thành lời hơn nữa cô gái này làm việc cẩn thận, chu đáo khó chê trách điều gì mặc dù lúc mới nhận vào anh hơi long lắng một chút vì còn là sinh viên nhưng thời gian đã xóa tan tất cả những lo lắng đó. Phù Dung có vẻ rất ôn hòa, dịu dàng và mang chút phảng phất của có cái gì đó hơi cam chịu mặc dù cô rất quyết đoán, mạnh mẽ.

 

Đám cưới diễn ra chóng vánh. Ngoài Đan Phượng và gia đình cô bạn thì Phù Dung không mời bất cứ người bạn nào. Anh Lâm Phong đang theo chuyên án ở xa nên cô không thể thông báo được.

 

Cao Phong khẽ nhìn Phù Dung sau khi hai người từ tiệc cưới trở về nên trông cô có vẻ mệt mỏi và rất căng thẳng.

 

- Anh có chuyện muốn nói với em! – Anh đột ngột lên tiếng.

 

- Dạ! Em biết rồi nhưng em có thể đi rửa mặt một chút được không? – Phù Dung e ngại lên tiêng hỏi vì khuôn mặt cô dày một lớp phấn cộng với mồ hôi khiến chúng bết lại thật khó coi.

 

Cao Phong gật đầu đồng ý. Phù Dung chuyển về căn hộ của anh. Căn hộ này khá nhỏ nhưng với hai người là quá đủ. Nó gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp, phòng khách và phòng làm việc của anh. Anh hy vọng cô có thể sống thoải mái ở đây. Mặc dù hôn nhân của họ không phải xuất phát gì từ cái gọi là yêu đương say đắm nhưng giờ đã là vợ chồng không tình thì nghĩa "vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa trăm năm" nên anh cũng phải đối xử tốt với cô.

 

- Anh có chuyện cần nói với em ạ? – Phù Dung ngồi xuống đối diện anh dịu dàng khẽ hỏi.

 

- Uhm. Anh nghe mẹ nói em không sống cùng gia đình? – Anh khẽ hỏi nhưng nhìn vào đôi mắt anh thấy đau lòng. Nó như chứa đầy tâm sự và hình như anh đã chạm nỗi niềm của cô.

 

- Vâng! – Phù Dung thẳng thắn gật đầu. – Sau khi em chào đời không lâu, ông quản gia đã giao em cho một bà lão. Em sống với bà cho đến khi bà mất thì mới về ở với gia đình nhưng cũng mấy năm thôi vì sau đó em đi học đại học ít khi về nhà.

 

- Sao em phải đi làm thêm? Gia đình em giàu có lắm.

 

- Tay làm hàm nhai thôi anh. – Phù Dung lạnh giọng khi nói với anh điều đó.

 

- Sau này em có muốn tiếp tục làm việc ở công ty nữa không?

 

- Có và em cũng muốn đi học, được không ạ? – Phù Dung e dè lên tiếng hỏi.

 

- Được. Anh không nuôi em được đâu nhưng công tư phân minh nha – Cao Phong ngạc nhiên khi thấy Phù Dung mừng rở như thế nào khi thấy anh nói được. Ánh mắt cô sáng nên đầy vui vẻ - Và đây – Anh chìa tấm thẻ ATM ra trước sự ngỡ ngàng của cô – Em cũng cần phải chi tiêu trong ra đình và học tập nhưng nhớ tiếp kiệm nha, bà xã. Chồng em làm việc vất vả lắm đấy.

 

Phù Dung ngạc nhiên rồi đỏ mặt khi nghe Cao Phong gọi mình là "bà xã" một cách thân thiết. Cái gì mà "bà xã" cơ chứ, anh này thật kỳ cục. Cao Phong bật cười trước thái độ đáng yêu của cô, thuận tay anh xoa đầu cô càng khiến cô hai má lựng đỏ.

 

- Sao mặt em đỏ bừng thế? Nghĩ xem đêm tân hôn thế nào đây? – Anh khẽ cúi đầu thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng đầy ma thuật

 

- Anh! Anh…. – Phù Dung càng trở lên lúng túng chân nọ đá chân chiêu ngã nhào may mà anh đỡ kịp. Cô ngã nhào vào vòng tay anh, hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Vòng tay anh rắn chắc, nụ cười đáng ghét nở trên môi làm trái tim cô hơi lọa nhịp. Đồ ngốc! Phù Dung khẽ củng đầu mình một cái thật đau. Điều này càng làm cho Cao Phong muốn thêm trêu trọc cô. Thật đáng yêu, vậy mà lâu nay làm việc với cô, anh không nghĩ cô lại đang yêu như thế? Đôi má kia lại ửng hồng lên như trái đào đang chin, đôi môi như cánh sen hồng hơi bặm lại và đôi mắt như đang long lanh chút nước khiến anh mê hồn. Oái, không là tình yêu sát đánh chứ, anh tự nhiên thấy tim mình hơi nhảy nhót một tý, cánh tay đang siết chặt lấy vòng eo cô.

 

- Em nghỉ đi. Anh không ép. Vợ chồng sống với nhau cả đời mà. Không phải vội. Anh có chút việc của công ty, em ngủ sớm đi. Cả ngày vất vả rồi.

 

- Vâng! Anh cũng vậy!

 

Phù Dung trở về phòng ngủ. Căn phòng rộng được trang trí rất đẹp. Giường thật mềm và êm, cái chăn này thật ấm. Thay bộ đồ cô leo lên giường nhìn quanh quẩn. Phòng được sơn màu nâu nhạt trùng màu với màu chăn đệm tạo nên một sự hài hòa nhưng không tạo sự nhàm chán. Trong phòng có thêm một bàn trang điểm và tủ quần áo to đùng. A, có cả cái tivi nữa. Phù Dung kiếm chiếc điều khiển bật tivi. Cô rất thích xem các chương trinh tivi bằng tiếng Anh nhưng ít dịp xem nên giờ cô vô cùng khoái chí như kiếm được món đồ chơi yêu quý vậy. Ôm chú gấu bông quen thuộc vào lòng cô chăm chú xem một cách thích thú….

 

Sau khi giải quyết một số các giấy tờ cần thiết, Cao Phong trở về phòng thì thấy cô vợ của mình đang ôm gấu ngủ ngon lành, tivi thì vẫn dang phát chương trình. Anh tắt tivi đắp lại chăn cho cô vợ nhìn cô ngủ ngon anh không khỏi ngáp dài nằm xuống bên cạnh. Đêm tân hôn kiểu gì vậy trời?

 

*******

 

Ánh sáng khẽ len vào trong phòng qua rèm cửa sổ làm Phù Dung hơi chói mắt một chút. Cô cảm giác mình đang ôm một vật gì đó mềm mềm nhưng rắn chắc lại còn rất ấm. Cô co mình tìm hơi ấm rồi vô thức dụi dụi. Không phải gấu bông vì gấu bông đâu có cựa quậy được. Cô mở to mắt. Oái, không phải gấu bông mà là Cao Phong, anh đang ngủ ngon lành. Cô lúng túng vội buông tay ra. Còn sớm mới có 5 giờ sáng. Nhẹ nhàng rời khỏi giường, cô nhanh nhẹn đi đánh răng rửa mặt. Căn hộ này tuy không rộng nhưng không có bàn tay phụ nữ nên hơi xuề xòa, có chút bụi. Cô vội tìm kiếm đồ để lau chùi, dọn dẹp nữa. Cô làm nhanh chóng, lau sạch từng góc cạnh rồi còn cẩn thận rửa thêm bộ tách trên bàn lại còn tiện tay pha thêm trà nữa. Phù Dung mở tủ lạnh xem có gì để làm bữa sáng không nhưng mà tủ lanh chỉ còn độc một ít rau và một nồi cá kho tộ mua sẵn ở siêu thị. Cô nhanh tay cắm cơm, nấu canh và hâm lại cá kho. Bữa sáng theo kiểu ở quê không biết Cao Phong có quen không nhỉ? Ở nhà Đan Phượng thì ăn sáng thế này cho chắc dạ mới làm được việc đồng áng.

 

Cao Phong tỉnh giấc thì đồng hồ đã báo 6h rồi. Anh lười biếng bật dậy thì thấy bên cạnh mình đã trống từ lúc nào, mùi thức ăn từ bếp mang tới khiến anh không thể không xoa bụng được. Cả ngày hôm qua bận rộn làm anh ăn rất ít nên giờ thấy đói. Tắm rửa thay đồ xong anh bước ra khỏi phòng mà không tin nổi nữa. Mọi thứ được lau chùi sạch sẽ, gọn gàng và bóng loáng. Cao Phong không thích có người lạ trong nhà mình nên phải có tinh thần tự sướng cao nhưng mà đàn ông nên khó có thể thường xuyên. Căn nhà không đến nỗi bừa bải bẩn thỉu nhưng để đạt tới trình độ này thì không thể được. Vào bếp, anh thấy Phù Dung đang dọn cơm. Oa, ăn sáng mà như ăn trưa với tối thế này thì lần đầu tiên anh thấy nha. Gia đình anh ở nước ngoài lâu rồi nên bữa sáng thường là bánh mì, trứng ốp la và cà phê chứ ăn cơm buổi sáng thế này thì là lần đầu tiên.

 

- Anh dậy rồi à? Em vừa nấu xong bữa sáng đang định gọi anh dậy. – Phù Dung cười đặt nốt tô canh lên bàn.

 

- Bữa sáng ăn cơm à? – Cao Phong nhìn quanh một lượt có canh thập cẩm và cá kho tộ lại thêm gì thế này. Anh vội hỏi : - Sao giống xoài cắt miếng vậy ta?

 

- Uhm – Phù Dung gật đầu. – Xoài dầm mắm ăn kèm cá kho thì ngon lắm. Buổi sáng ăn cơm cho chắc dạ. Nếu anh không quen thì mai em sẽ không làm nữa.

 

- Không sao? Anh dễ tính lắm. Nấu nướng không cần cầu kỳ đâu.

 

Bữa cơm diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Cao Phong lần đầu ăn cơm sáng nên cảm giác hơi lạ. Cắn một miếng xoài kèm với cá kho tạo vị ngọt xem lẫn vị chua chua của xoài cùng vì mằn mặn thật dễ ăn. Cao Phong ăn một cách ngon lành tới tận hai chén cơm. Canh có vị ngọt thanh không đậm không nhạt.

 

- Em nấu ăn ngon nhỉ? Em học ở đâu vậy?

 

- Em hay về nhà bạn em nên mẹ cô ấy dạy hai đứa đấy. Cô ấy nấu ăn giỏi lắm. Thức ăn qua cô ấy là thành một món ngon tuyệt vời, ăn hoài không chán đâu.

 

- Vậy sao? Có vẻ em hay về đó. Cô bạn hôm qua tới dự đám cưới chúng ta. Tên Đan Phượng. Ba mẹ cô ấy cũng rất dễ gần – Cao Phong tò mò nhìn cô.

 

- Vâng! Hầu như cuối tuần và các dịp lễ tết. – Phù Dung gật đầu.

 

- Vậy em không về nhà sao? – Cao Phong ngạc nhiên hỏi.

 

- Anh biết đấy. Ba mẹ em đi vắng thường xuyên, bà em nên biệt thự ở Đà Lạt sống. Vào các dịp lễ tết thì sang thăm anh chị em ở Singgapo nên ở nhà không có ai cả….

 

- Sao em không đi cùng họ? – Lại một sự ngạc nhiên nữa đến với anh.

 

- Ông nội em mất vào ngày em sinh. Nó là nỗi đau quá lớn nên bà em khó chấp nhận lắm. Em ít khi có mặt ở nhà để cả nhà không phải nhớ lại chuyện buồn đó.

 

- Thế à?

 

Thảo nào mà Cao Phong thấy Phù Dung cùng gia đình rất gượng gạo, không thân thiết. Hôm đám cưới, tiệc chưa tàn thì họ đã xin phép về sớm không một chút lưu luyến, buồn bã. Anh chị cũng không về trong đám cưới em mình. Anh thấy lạ nhưng không tiện hỏi. Thì ra thế? Vậy lý do ấy cũng là lý do cô sống với người khác từ nhỏ.

 

- Vâng! – Phù Dung gật đầu thú nhận vẻ mặt buồn bã.

 

- Vậy thì cuối tuần này rảnh, chúng ta về đấy đi. Anh cũng phải cảm ơn gia đình đã quan tâm tới em nhiều như thế chứ?

 

Đôi mắt long lanh của Phù Dung sáng lên vẻ mặt lộ nên nét vui sướng khiến anh cũng có cảm giác hạnh phúc len theo.

 

- Giờ anh đi làm! Chiều em cứ đến công ty bình thường. Nếu em không muốn mọi người trong công ty biết chúng ta là vợ chồng cũng không sao. Anh sợ em ngượng thôi, không ý gì đâu? Chiều em về sớm đi, anh muốn ăn cơm nhà.

 

- Em biết rồi. Cứ theo ý anh đi cũng được. Em về sớm nấu cơm tối đợi anh về.

 

*******

 

Phù Dung mang tâm trạng vô cùng thoải mái vào lớp làm Đan Phượng vô cùng ngạc nhiên. Có vẻ như Cao Phong đối xử với nó rất tốt nên trông Phù Dung rất vui vẻ. Phù Dung lặng lẽ ngồi xuống bàn mỉm cười với Đan Phượng. Cô chán nản giở qua mấy trang sách chống cằm hỏi bạn:

 

- Đêm tân hôn của my thế nào? Không đi tuần trăng mật à?

 

Quyết định của Phù Dung khiến cô vừa giận vừa thương nó. Anh trai của cô thì tính sao đây, không biết có chịu được tin này không? Anh đi đánh án cả tháng nay không thể liên lạc được nhưng biết đâu thế lại hay! Lúc anh về có thể cho anh thời gian để thích ứng. Đan Phượng không ngừng thở dài ngó con bạn đang mân mê mấy quyển sách.

 

- Này! Mày có nghe bạn nói gì không đấy?

 

- Mày nhỏ miệng vào hộ tao cái nào? Oang oang cái gì?

 

- Ai bảo mày bơ con cá thác lác tao? – Đan Phượng chu môi đáp.

 

- Mày không thấy tao đang làm bài tập à? Nghỉ một tuần thật là khủng khiếp.

 

Phù Dung càu nhàu trước đống bài vở. Tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu nhao lên với những bài tập khó nhằn. Ai cũng tranh thủ mượn tập của nhau để hoàn thành nốt những bài tập đó. Dân Luật mà mù mờ luật thì còn cãi được cho ai nên những môn học liên quan đến chuyên ngành thì thường đòi hỏi rất cao. Các thầy cô siêu khó tính cùng với những lý luận sắc bén dễ khiến bọn sinh viên một phen tẽn tò. Phù Dung luôn là đứa chăm chỉ nhất lớp nên bài tập thường rất đúng hạn và rất ít bị vặn từ trước ra sau, từ trái qua phải, vặn vẹo đến chóng mặt như những đứa khác.

 

- Mày dừng lại để tao thẩm vấn tý chứ? – Đan Phượng cự lại.

 

- Chả có gì, được chưa? – Phù Dung cứ chăm chăm lấy cuốn "Pháp luật doanh nghiệp" cùng đống Slide Bài tập về luật doanh nghiệp không thèm để ý đến cô bạn đang sắp bùng nổ của mình.

 

- Mày nói cái gì? Chưa có gì là sao? Chúng mày mới có danh chưa có thực à? Chẹp chẹp…

 

- Tin hay không thì tùy? Anh ấy hiền khô à lại rất thích bông đùa nên tâm trạng tao rất thoải mái. Trước anh ấy làm sếp tao cũng thấy là ở trên mình rất nhiều nhưng không ngờ anh ý gần gũi thế? – Phù Dung vừa cắm cúi vừa trả lời. – Mà bọn phòng mình có thắc mắc gì về việc tao chuyển đi không?

 

- Tao nói là mày đến nhà bà con ở?

 

- Uhm. Cảm ơn!

 

- Cảm ơn suông được à? Mày bỏ tao bơ vơ tếch đi ở nhà đẹp cùng một ông chồng tạm xếp hạng 3? – Đan Phượng bĩu môi đáp

 

- Mày muốn gì?

 

- Một chầu chè bà Tám? Ok

 

- Bao giờ? – Phù Dung vẫn chúi đầu vào quyển sách không thèm ngước lên.

 

- Chiểu nay đi? – Đan Phượng ngó cái đầu vào nghiêng nghiêng vẻ mặt vô vàn hớn hở.

 

- Chiều tao phải về nấu cơm sớm. Phong về sớm ăn cơm.

 

- Mày giờ có chồng thì quên bạn. – Đan Phượng giọng đầy hờn dỗi.

 

- Thông cảm đi. Ba mẹ chồng tao về Mỹ. Tao phải làm việc nhà chứ. Mà cuối tuần tao có thể về nhà mày thăm hai bác đấy.

 

- Ủa? Về hả? Uhm. Sao về?

 

- Cao Phong muốn về để biết nhà và cảm ơn gia đình mày đã cưu mang tao từ trước đến nay.

 

- Oa, không ngờ lão ý cũng biết trước sau nhỉ?

 

Đan Phượng to mắt ra nhìn đầy ngạc nhiên. Phù Dung để cạnh kệ cô bạn đang tròn mắt ngạc nhiên lại lao đầu vào đống bài tập kia. Sắp ra trường rồi phải cố gắng mới được.

 

Cuộc sống với Cao Phong không khó khăn như Phù Dung tưởng. Anh rất khó khăn trong công việc nhưng cuộc sống bình thường thì vô cùng đơn giản. Anh ăn uống không kén chọn, nấu gì cũng được mà khoản tiền nong thì vô cùng thoải mái. Hôm kiểm tra thẻ ATM cô choáng, đi chợ có cần nhiều tiền thế không, thế này thì cô đi được khoảng nửa năm ấy chứ? Phù Dung rất tiết kiệm chi tiêu, luôn cẩn thận khiến Cao Phong rất hài lòng và ngạc nhiên. Anh thấy Phù Dung tiết kiệm đúng lúc đúng chỗ không keo kiệt, cần thì tiêu không bo bo. Cô cũng không giống những cô vợ khác là kiểm tra từng đồng của chồng, không hẳn họ chưa phải là vợ chồng chính thức.

 

Cô cũng rất khéo léo, sắc xảo trong cư xử, có những lúc công ty có việc bực mình làm anh cáu bẳn vô cớ nhưng cô không hề cự lại hay to tiếng chỉ nhẹ nhàng im lặng chờ anh qua cơn bực tức. Ở công ty cô làm việc đúng chuẩn mực của nhân viên chưa bao giờ tỏ ý mình là vợ anh, đôi khi còn bơ lác anh một cách tàn nhẫn. Đấy, điển hình lúc anh vào phòng giao giấy tờ cho nhân viên xử lý thấy cô, anh mỉm cười rõ tươi thế mà cô chả thèm để ý cứ lao vào làm coi anh như không khí vậy.

 

Sau bữa tối, họ thường ngồi bàn công chuyện, một số vấn đề liên quan tới Luật nên cô nắm khá kỹ, trao đổi thẳng thắn không hề câu nệ và anh cũng tập với thói quen rửa bát mỗi bữa ăn, phơi quần áo hay nấu đồ ăn mỗi khi cô về muộn. Tối nay là điển hình cho việc cô về muộn, còn anh là sếp nhưng không còn việc thì biến về sớm. Đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, Cao Phong đang nấu thì nghe tiêng chuông cửa reo liên lục. Anh chắc mẩm không phải là Phù Dung vì cô có chìa khóa, quên cả bỏ tạp dề anh chạy vội qua luôn.

 

Cao Phong chưng hửng khi mở cửa. Ai thế này? Đúng là khách không mời mà đến. Anh quay lưng 180 độ thẳng vào bếp không thèm để ý tới nhân vật mới xuất hiện.

 

- Anh Hai có cần vô tình vậy không? Em về thăm anh chị mà? Hôm đám cưới không kịp về, giờ em về. Anh xấu!

 

- Chứ không phải chạy nạn à? – Cao Phong liếc cậu em của mình. Tên cậu em thì nghe vô cùng hoành tráng Cao Thiên nhưng kèm với đó là những bản thành tích vô cùng hoành tráng mà ba mẹ anh vô cùng đau đầu.

 

- Anh Hai? Cho em ở một tháng, chỉ một tháng thui.

 

- Không cho! Biến đi. Nhà chật không đón khách. – Cao Phong không ngần ngại huỵch luôn. Anh đâu muốn chứa bom nổ chậm trong nhà. Chả biết một ngày đẹp trời nào đó trong một tháng nó ở nhà anh lại có một giấy nợ tiền nào đó với khoản chi bốc trời hay một cô gái nào đó mang một đứa bé vô cùng đáng yêu đến bảo con của thằng em trời đánh.

 

- Anh có cần nhẫn tâm thế không? - Cao Thiên nhăn mặt hỏi.

 

- Là anh không muốn tự đào hố chôn mình thôi. – Cao Phong tỉnh bơ đáp: - Giờ anh có gia đình, có vợ con phải lo rồi nên không muốn chết sớm đâu.

 

Không khí đang vô cùng hừng hực trước thái độ kiên quyết và van nài thì Phù Dung bước vào. Cô thấy ngoài cửa có vali, hình như nhà có khách:

 

- Anh à? Nhà có khách hả?

 

- Khách không mời. Sẽ đi ngay thôi!

 

- Em chào chị dâu. Em là Cao Thiên, em trai anh Cao Phong. Hôm đám cưới thật xin lỗi vì không về dự. – Cao Phong liền liên mồm. Oa, không ngờ chị dâu lại xinh đẹp thế, không phấn son nhưng vẫn tươi tỉnh, hồng hào và đầy nét xuân phơi phới. Ánh mắt cậu sắp nổ thành hình trái tim rồi nè.

 

Phù Dung hơi ngượng ngập trước cái nhìn của em chồng. Cô nghe chồng nói rất nhiều về cậu em này rồi. Hình thức được nhưng tính cách thì chưa biết thế nào? Phù Dung khẽ dịu giọng nói:

 

- Không sao? Câu về chơi là tốt rồi?

 

- Và sẽ đi ngay? – Cao Phong tiếp lời.

 

- Anh Hai? Anh có cần độc ác thế không? – Cao Thiên tức đến xì khói luôn. – Ít nhất phải cho em ăn bữa cơm với chị dâu, ngủ một giấc chứ?

 

- Uhm. – Phù Dung quay lại phía chồng nói. – Dù sao chú ấy ở xa về, chúng ta nên hiếu khách một chút.

 

- Chị dâu quả là lương thiện. Vô phúc cho chị lấy phải ông anh tàn nhẫn của em. – Cao Thiên không ngừng "hót". Thế chứ, cậu sắp nhẵn túi rồi. Vé máy bay đã ngốn không ít tiền rồi.

 

- Nhưng… - Phù Dung nghiêm giọng lại. – Cậu ở bao lâu cũng được nhưng đừng nếu là chuyện gì vui vui như có giấy thanh toán khoản nợ hay một cô nào đó đến giả con thì cậu tự hiểu?

 

Cao Thiên chỉ cần nghe giọng nói của chị dâu cũng đủ lạnh sống lưng rồi, "cáo đội nốt cừu", quay ra phía anh Hai cầu cứu nhưng Cao Phong quay ngoắt nhún vai một cái coi như đó là chuyện hiển nhiên. Đúng là "lấy vợ theo vợ"! Phù Dung quay về phòng tắm rửa. Cô từng nghe Cao Phong nói về cậu em đầy đau đầu này rồi và để tránh cho anh những phiền phức không hay nên cô cần phòng ngừa một chút.

 

Sau bữa tối nghiến răng nghiến lợi của Cao Thiên phải dọn dẹp rửa bát theo lệnh của Cao Phong nếu không muốn biến khỏi nhà ngay lập tức. Cao Phong đang ngồi trên giường ôm laptop làm việc, Phù Dung yên phận ngồi bên bàn trang điểm làm bài tập. Cô hơi nhíu mày khi gặp vấn đề khó khăn. Tuy hai người ngủ chung phòng nhưng Cao Phong rất tôn trọng cô. Hai người vẫn "đồng sàng nhưng dị mộng", không có chuyện gì.

 

- Vừa rồi cảm ơn em nhé! – Cao Phong vẫn chăm chú vào màn hình laptop.

 

- Cảm ơn cái gì cơ? – Phù Dung ngừng bút ngước nhìn Cao Phong.

 

- Em đã cho em anh ở nhờ.

 

- Ối trời, đây là nhà anh hơn nữa chú ấy là em trai anh. Anh tuy ngoài miệng dữ dằn nhưng chắc cũng không nỡ để cậu ấy phải ở khách sạn. – Phù Dung toe toét cười nói.

 

- Uhm. – Cao Phong thừa nhận anh chỉ ngoài cứng chứ trong mềm lòng. – Nhưng không sợ nó gây chuyện gì đó hay ho, vui vui đến sập nhà chứ?

 

Phù Dung khẽ cười, đôi mắt thản nhiên nhìn trang sách đáp: - em không giám định chuyện này đâu nha! Cậu ấy lớn rồi, anh phải để cậu ấy tự quyết. Anh theo cậu cả đời được chắc?

 

Cao Phong gật đầu công nhận ba mẹ và anh đã quá nuông chiều Cao Thiên, mỗi khi nó gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ thì cũng cả nhà đứng ra chiu còn nó thì đứng ở ngoài xem như vô tội không có chuyện gì xảy ra cả.

 

- Mai chúng ta về nhà Đan Phượng đi. Mai cuối tuần rồi hơn nữa đã hoãn mấy tuần rồi? Chúng ta không thể thất hứa được. – Cao Phong lên tiếng.

 

- Ủa? Anh vẫn nhớ à? – Phù Dung tròn mắt hỏi.

 

- Em nghĩ anh là kiểu gì đấy? – Cao Phong mang chút hờn dỗi, sống với nhau mà chả hiểu anh gì cả.

 

- Uhm. Em tưởng anh công việc nhiều cũng có thể quên chứ? Mai ta về nhà. Đi xe máy nghen, đường vào nhà Đan Phượng nhỏ như thế, ô tô khó vào lắm.

 

- Uhm! Anh ngủ đây. Mà em đi lấy bằng xe máy đi, đi học bằng xe bus bất tiện quá.

 

Cao Phong để laptop nên bàn rồi trùm chăn nói vọng ra. Ngáp một cái dài ngủ ngon lành. Phù Dung lắc đầu cười, khẽ đắp lại chăn cho ngay ngắn, chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa. Anh chúa ẩu, không bao giờ nhớ phải tắt đèn cho dịu mắt dễ ngủ hơn lại hay quên chỉnh điều hòa để sáng hôm sau ho sù sụ. Cô không phải sáng ra thấy anh hay ho sù sụ hỏi mới biết đêm anh không chỉnh lại điều hòa. Cô đành ghi nhớ đợi anh ngủ là chỉnh lại cho phù hợp, còn cẩn thận kéo chăn cho anh.

 

Cuộc sống đôi khi thật giản dị. Từ ngày làm vợ anh, cô đã bắt đầu có những lo toan tuy đôi khi vụn vặt nhưng thật khiến cho người ta có cảm giác gia đình. Ám áp, ngọt ngào, hạnh phúc có nhưng cũng có những giận hờn, lo lắng, những ưu tư phiền muộn. Tất cả như một bản hòa tấu không lời khiến cuộc sống của mỗi người thêm phần sôi động, có lúc lại trầm lắng nhưng nếu thiếu đi thì không thành một đời người. Những yêu thương, những quan tâm và đôi khi là sự lo lắng trong lòng, những lúc giận dữ, buồn bực… Cuộc sống gia đình là tình sắc muôn màu. Những bữa cơm gia đình, sự tất bật để lo cơm áo gạo tiền, những khoản cân đối thu chi… vụn vặt đấy nhưng lại tạo thành hai tiếng "gia đình". "Hỉ, nộ, ái, ố" chính là bản sắc của gia đình chăng?

 

Phù Dung khẽ mỉm cười đi vào giấc ngủ….

 

Sáng hôm sau, Cao Phong và Phù Dung đi về nhà cô bạn thân từ rất sớm khi Cao Thiên còn đang ngon giấc, tất nhiên là sau khi đã nhét đầy tủ lạnh thức ăn hai ngày cho cậu. Phù Dung sợ cậu lại cuộc chiến với mỳ tôm nên cô đã phải làm qua một số thức ăn và làm rau thật sạch sẽ để tủ lạnh.

 

Hai người thong thả đi trên con đường. Nhà Đan Phượng ở khu ngoại thành, không khí thật trong lành, cánh đồng trải dài như đến tận chân trời, mùi thơm của lúa non thoang thoảng khiến tâm trạng thật thư thái, dễ chịu. Con người như bước vào một thế giới khác vậy. Những hàng cây chạy dài theo con đường, le lói những ánh nắng nhảy nhót qua hàng cây. Tiếng gió thổi vi vu cùng những nét rạng ngời của người dân thật là tuyệt. Cao Phong khẽ cười huýt sáo. A, một bản tình ca. Mái tóc buông dài của Phù Dung thi thoảng lại chạm nhẹ vào má anh khi gió nhẹ nhàng thổi qua khiến anh nhột nhột thích thú. Mùi bồ kết từ tóc cô ngọt ngào thoang thoảng khiến anh cảm thấy thật dịu ngọt mang chút bâng khuâng. Anh tận hưởng tất cả!

 

Xe dừng lại trước một cánh cửa gỗ. Cao Phong thấy một căn nhà nhỏ nằm lọt giữa một khu vườn rộng đầy cây trái, có một khoảng nhỏ có trồng rau. Ao cá nhỏ nhưng đẹp. Khung cảnh miền quê thật khiến người ta cảm giác bình yên nhưng đôi khi bình yên quá thì sẽ nhàm chán. Anh thích cuộc sống ồn ào, gấp gáp của thành phố và chỉ chừa một chút yên tĩnh khi về khuya. Lúc đó lòng người mới lắng xuống, thêm ly ca cao nhấm nháp thì thật tuyệt. Còn ỏ đây gần như quanh năm yên tĩnh, bốn mùa tươi vui, con người hiền hòa và chỉ cần một tách trà sáng sớm cũng tạo nên một cái gì đó vô cùng thi vị.

 

Phù Dung nhẹ nhàng mở cửa bước vào trước sự ngạc nhiên thú vị của Cao Phong.

 

- Đừng ngạc nhiên thế chứ anh? Ở quê không có khái niệm khóa cửa đâu anh. Cuộc sống chủ yếu là tự cung tự cấp nên bà con thường chạy sang nhà nhau để xin thứ này thứ nọ. Mà cuộc sống nông thôn thường rất bận, ít khi có ai ở nhà lắm trừ buổi trưa và tối nên cửa mở để hàng xóm có thể sang xin khi ít rau thơm hay thi thoảng mang sang cho nhau ít trái cây vườn nhà. Nếu gia chủ không có nhà thì có thể để lại trong nhà.

 

- Thế à? Họ thân thiện nhỉ mà rất tin nhau…

 

- Uhm. – Phù Dung gật đầu xác nhận một cách chân thành. Cô chỉ cho Cao Phong chỗ để xe rồi dẫn anh vô nhà. Cửa chỉ khép hờ, bên trong nhà thật đơn giản. Nhà có ba gian, gian giữa là bàn thờ tổ tiên và phòng khách. Cách sắp xếp chứng tỏ gia chủ là người có con mắt rất tinh tế. Gọn gàng, ngăn nắp và rất sạch sẽ.

 ...bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ...

- Anh ngồi đi! Để em lấy nước cho anh uống nhá. Trà sen bác gái làm uống ngon lắm. Bác tự ướp đấy nên là trà sen chính hiệu đấy, không pha tẩm gì đâu?

 

- Em có vẻ thân thuộc nơi này nhỉ? – Cao Phong ngồi xuống: - Ai kia?

 

Phù Dung theo chỉ tay của anh đang nhìn vào bức ảnh treo trên tường. Bức ảnh chụp cô, Đan Phượng và Lâm Phong khi anh làm lễ tốt nghiệp ra trường.

 

- Đan Phượng thì anh biết rồi. Con người ở giữa là Lâm Phong, anh trai cổ. Chụp hôm anh ấy ra trường.

 

- Anh ấy làm công an a? Giống anh tên Phong nghen. – Cao Phong cười hỏi

 

- Uhm. Nhưng anh ấy là gió giữa rừng, còn anh là ngọn gió cao ngạo.

 

Phù Dung gật đầu xác nhận thêm một chút bông đùa trêu trọc. Anh khẽ nhìn kéo cô về phía mình cù cù mấy cái.

 

- Em dám nói anh thế à? Ừ đấy, anh là ngọn gió cao ngạo nhưng mà là ngọn gió dễ thương.

 

Phù Dung bị anh cù cười đến chảy nước mắt, cô giẫy dụa nhưng càng giẫy thì càng dính sát vào anh khiến cho người ngoài nhìn vào trông hai người thật vô cùng tình tứ, thân mật và có một đôi mắt khẽ cụp xuống khi nhìn thấy hình ảnh đó.

 

Cô vẫn vậy nhưng trong thật quyến rũ trong bộ váy trắng. Nụ cười trong vắt như tiếng nước khiến lòng người xao đông. Nụ cười chưa bao giờ tươi hơn thế, nó e ấp, dịu dàng lay động như gió thoảng bên tai, như cánh hoa thắm đỏ trên đôi môi hồng kia. Thân ảnh cuốn quýt bên nhau như cặp uyên ương nồng thắm, đôi mắt như rạng ngời đầy hạnh phúc. Không khí như tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười. Nam nhân bên cạnh cô tuấn tú, dịu dàng và đấy chất nam tính, nụ cười anh khẽ nở trên đôi môi, bàn tay khẽ vén những sợi tóc đang rủ xuống trán cô. Phù Dung khẽ cười trước cử chỉ thân mật của anh. Hai người không để ý đang có người đang nhìn mình với ánh mắt xa xăm, buồn bã đầy đau khổ.

 

Lâm Phong trở về sau đợt công tác dài thì nghe tin Phù Dung lấy chồng. Một cuộc hôn nhân theo Đan Phượng nói là dựa trên lợi ích kinh tế của hai gia đình, không tình yêu. Anh như suy sụp, đau khổ và đầy lo lắng cho Phù Dung chỉ sợ cô không hạnh phúc với cuộc hôn nhân đầy tính toán đó. Anh cũng không có can đảm để gặp cô nhưng trái tim anh thì vẫn hướng tới cô. Anh nghĩ Phù Dung còn nhỏ lên lời yêu đành giữ trong lòng đợi ngày cô ra trường nhưng giờ thì "Sáo đã sang sông". Thật đúng là "Hoa đến thì thì hoa phải nở, đò đã đầy đò phải sang sông. Đến duyên em phải lấy chồng". Tình yêu không đợi bất cứ ai, anh tới chậm nên đành im lặng nhưng có lẽ những lo lắng trong anh có lẽ đã dư thừa. Phù Dung có vẻ rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân sắp đặt này. Người chồng có vẻ rất ôn nhu, điềm đạm nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ quan tâm trân trọng cô. Bản thân anh giờ có chút ghen tỵ. Lâm Phong cố lấy vẻ bình tĩnh hắng giọng để hai người kia biết sự xuất hiện của mình. Phù Dung thấy Lâm Phong liền đẩy Cao Phong trên mặt phơn phớt ủng hồng đầy ngượng ngập. Lâm Phong liền cất giọng trước:

 

- Phù Dung. Em về bao giờ không báo thế? Ai đây? Ông xã hả?

 

- Em muốn bất ngờ mà. – Phù Dung nháy mắt cười. – Giới thiệu với anh đây là Cao Phong, chồng em. – Cô quay ra phía Cao Phong khẽ nói: - Đây Lâm Phong, anh trai Đan Phượng mà em đã nói qua.

 

- Chào anh.

 

Hai người bắt tay nhau xem chừng rất thân mật nhưng ánh mắt thì đầy dò xét nhau. Cao Phong thấy trong giọng nói của Lâm Phong mang chút hờn dỗi, ánh mắt nhìn vợ anh đầy những yêu thương. Phù Dung vô tư không thấy sự khác lạ nên khẽ hỏi:

 

- Cả nhà đâu rồi anh?

 

- Ba ra đồng kiểm tra lúa, còn mẹ và Đan Phượng thì đi chợ sắp về.

 

- Oa, thế là lại được ăn ngon rồi nghen.

 

Phù Dung cười khuôn mặt rạng ngời theo vô thức anh khẽ xoa đầu cô nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt của người đối diện, anh liền rụt tay lại khẽ nói:

 

- Hai người ra giếng rửa chân tay thay quần áo cho thoải mái đi nghen. Rồi ra vườn hái rau tý còn phụ làm bếp đấy nhé.

 

- Anh sao lại thế? Em mới về mà đã bắt lao động là sao? Bất công. – Phù Dung chu miệng phản đối.

 

- Muốn ăn lăn vô bếp nhé. Quy tắc rồi. – Lâm Phong khẽ lắc đầu quay ra người đang bị bỏ rơi nãy giờ giọng đầy an ủi: - Tôi vô cùng chia buồn với anh nhé. Ai anh không lấy lại đâm đầu vô tiểu quỷ này cơ chứ. Số khổ, số khổ.

 

Cao Phong bật cười trước sự đùa vui của Lâm Phong. Anh bạn rất gần gũi, không câu nệ. Để rồi mặc sự tức giận của Phù Dung, anh theo lời rủ của Lâm Phong đi bắt cá….

 

Gia đình Lâm Phong rất gần gũi, chân thành và mến khách. Mọi người đối xử với anh như người một nhà không câu nệ lễ nghi. Anh cũng như mội người trong nhà không phải vì khách mà được ngồi chơi, cũng phải chạy qua chạy lại phụ bác trai một tay, phụ Lâm Phong chút việc. Đôi khi vô tình hay hữu ý lại gần Phù Dung làm bếp. Điểu này khiến Cao Phong thoải mái và vô cùng dễ chịu. Đan Phượng thi thoảng trêu khiến anh cười không nhịn được. Thảo nào mà Phù Dung luôn miệng kể về cô bạn này. Bác gái luôn tay nhưng vẫn hỏi thăm anh về gia đình, công viêc. Cao Phong lễ phép trả lời không chút khó chịu khiến mọi người nhanh chóng có cảm tình với anh.

 

Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và vô cùng vui vẻ. Mọi người ăn uống ngon lành. Quả là danh bất hư truyền. Ngon, rất ngon! Cao Phong cảm thấy rất ngon miệng. Cá kho vừa chín tới, rất vừa lửa nên vẫn giữ được vị ngọt, mềm, ăn vừa miệng. Cơm trắng dẻo thơm lại hơi khô khô ăn cùng cá kho thật là tuyệt. Canh cua ngọt nước vừa miệng lại thêm vị giòn chua của cà muối khiến người ăn không thể buông đũa. Phù Dung khẽ cười trước nét mặt khoái chí của Cao Phong. Cô nhẹ nhàng gắp vào bát của anh một miếng cá kho vàng rộm. Cử chỉ thân mật khiến cho người khác có chút ghen tỵ. Đan Phượng phản đối đầu tiên:

 

- Bất công! Quá bất công. Sao tớ không được gắp?

 

- Ơ? Con bé này? – Ba Đan Phượng trợn tròn mắt nhìn cô con gái nhỏ của mình. – Vợ chồng son phải quan tâm lẫn nhau. – Ông quay ra nhìn Cao Phong khẽ cười. – Cậu cũng phải nhanh nhẹn lên chứ. Lấy nhau cũng hơn 3 tháng gì mà chả thấy động tĩnh là sao?

 

Sặc! Câu trước câu sau khiến Cao Phong trố mắt nhìn, sặc cả cơm còn Phù Dung thì đỏ mặt. Bác gái cười ra chiều ủng hộ chồng mình ghê lắm. Đan Phượng thầm trộm nghĩ vợ chồng nó còn trong sáng lém, ba muốn có động tĩnh thì đến tết Ma – rốc nghen. Chỉ có Lâm Phong ngồi im lặng không đáp, anh khẽ nhìn Phù Dung chốc chốc lại liếc trộm Cao Phong hai má cứ đỏ dần lên hai trái táo, đầy e ấp.

 

- Bác cứ trêu con hoài. Con giận rồi. – Phù Dung ngoảnh mặt bước vội xuống bếp để tránh ánh nhìn của Cao Phong. Đáng ghét!

 

- Hừm. Đúng là gái mới về nhà chồng. Bác muốn bế cháu lắm nghen con! – Ông Tư nói với theo giọng đầy hưng phấn. – Này bà nó, dọn dẹp rồi bảo con Phượng làm ít đồ nhắm đi. Để cánh đàn ông ra vườn làm tý chơi.

 

Ông vỗ vỗ vai Cao Phong đang ngồi phỗng một chỗ. Em bé, một điều đáng chú ý nghen. Người ta bảo ở lâu ắt nảy sinh tình cảm, "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Anh với Phù Dung sống với nhau không lâu nhưng tình cảm rất tốt. Cô đối xử với anh rất chu đáo và chân thành, rất mực là một người vợ đảm đang. Cô xinh đẹp nhưng không lả lướt, ngược lại rât mạnh mẽ, ôn hòa, chăm sóc anh rât dịu dàng, ân cần, lo từng bữa ăn giấc ngủ, quan tâm những điều nhỏ nhặt. Phù Dung làm việc với anh cũng rất ăn ý nghen, luôn lắng nghe, cần mẫn với công việc không để anh phải bận tâm. Từ ngày có cô bên cạnh anh thấy mình trách nhiệm hơn, bớt tính nóng nảy vì mỗi lần anh nóng tính dù cô nhẫn nhịn, ôn nhu chịu đựng không một lời kêu ca, oán trách nhưng ánh mắt buồn của cô khiến cho anh không chịu được. Hai người như trái dấu nhau nhưng lại vẫn có thể tạo lập một gia đình.

 

- Thằng này sao lại ngồi như phỗng thế hả? – Ông Tư vỗ vỗ cái vai anh thật mạnh làm anh thật tinh táo. Anh chỉ lắc đầu ra ý bảo không vấn đề gì cả. – Thằng Phong vào lấy cho ba chai rượu "ông uống bà khen hay đi".

 

- Ba! – Lâm Phong hơi gắt nên. – Cả ngày cậu Phong đã phải phụ ba giờ rượu mấy chè cái gì.

 

-Ô hay! Bảo mày thì mày đi nghen. – Ông Tư trợn tròn mắt nhìn thằng con đi vô nhà rồi quay ra nói nhỏ với Phong: - Rượu này bác cất lâu lắm rồi nghen. Ngày xưa, bác uống rượu này vô có thằng Phong đấy. Cố gắng đi!

 

Giờ tới lượt Phong trợn mắt. Hắc, hắc! Anh liếc Phù Dung rồi tủm tỉm cười.

 

*******

 

Sau khi cùng bác Tư với Lâm Phong làm mấy chén rượu, Anh và Phù Dung cùng nhau đi dạo mát. Quả là rượu ngon, mùi thơm của rượu còn thoang thoảng bên anh. Theo lời giới thiệu của Đan Phượng, anh cùng cô chạy ra hồ sen cuối làng ngắm trăng.

 

Trăng thanh gió mát, khung cảnh hữu tình cùng với hương sen thoảng qua khiến lòng người mang chút bồi hồi. Ánh trăng sáng lung linh rọi chiếu muôn nơi, ánh trăng vàng ươm. Hai thân ảnh sát cạnh nhau cùng nhìn ra phía hồ sen. Ánh trăng làm cho những bông sen thêm sắc lung linh, huyền ảo. Cao Phong cảm thấy trong tim mình có chút xuyến sang. Phù Dung đi đôi chân trần, mái tóc dài bay nhẹ trong gió mang theo một mùi hương dễ chịu quyện với hương sen tạo nên một sự e ấp, ngòn ngọt đến nao lòng người. Ánh trăng mang đến cho cô nét thu dịu nhẹ pha lẫn nét xuân ấm áp hoà với chút nét đông hơi lành lạnh nhưng lại mang chút nét hè rực rỡ. Cô là bốn mùa đẹp nhất mà anh biết. Phù Dung đang nhìn xa xôi đầy suy nghĩ miêm man, không biết cô có nghĩ đến anh không?

 

- Anh nhìn gì mà nhìn em ghê thế? – Phù Dung nhột nhạt trước cái nhìn của anh. Cái nhìn mê luyến như muốn hòa cùng cô trong không gian rộng lớn, tươi đẹp này.

 

Phong giật mình khi nghe Phù Dung gọi. Anh nhìn lên cánh môi hồng của cô. Nó có ngọt không nhỉ? Đôi môi ấy có mang theo hương sen kia không? Dịu dàng, ngọt ngào nhưng đằm thắm, thiết tha. Hương thơm ấy quấn lấy cùng men rượu khiến anh không kìm nổi sự tò mò của mình. Bất ngờ anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, áp nhẹ môi mình vào môi cô trước sự ngỡ ngàng của Phù Dung. Đôi môi quả là ngọt, anh mãnh liệt hôn cô thật sâu. Mùi rượu trong anh khiến cô mang chút choáng váng, cô dịu dàng ôm chặt lấy anh như không nỡ tách rời. Bàn tay anh càng lúc càng xiết chặt lấy cô hơn như muốn hòa cùng cô. Mái tóc cô hơi rối, hơi thở cô dồn dập đầy cuốn hút khiến anh không thể rời môi cô. Phù Dung không kháng cự, nụ hôn đầu của cô. Thật bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng đầy hấp dẫn và ma lực. Anh cho cô những đê mê, cuốn hút. Cô để mặc anh hôn lên cổ, lên vai. Chiếc áo bị kéo lệch, quần áo hơi hỗn độn. Phù Dung để mình trải theo những cảm xúc đê mê, những ham muốn trỗi dậy trong mình mà cô chưa từng cảm nhận qua.

 

Cao Phong không thể kìm nén được cảm xúc của mình, anh càng lúc càng mê luyến cô. Ôm cô trong vòng tay mình thật chặt, hôn nhẹ lên chiếc cổ thanh và bờ vai thon khiến anh cảm giác như mình sắp bùng nổ. Dưới anh trăng, hai thân ảnh như quấn lấy nhau không muốn rời ra.

 

Mãi một lúc lâu, anh mới rời cô ra. Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi môi hơi sưng lên, trên cổ đậm những dấu hôn khiến cô càng trở lên đẹp kỳ lạ. Phù Dung thở dồn dập, hơi cúi đầu tránh ánh mắt anh. Mọi việc quá ngờ với cô khiến cô ngỡ ngàng. Anh hôn cô, một nụ hôn mãnh liệt nhưng dịu dàng đã hút đi toàn bộ sinh khí của mình.

 

- Anh có làm em đau không? – Cao Phong khẽ đỡ lấy cô trong vòng tay mình, lòng đầy hạnh phúc.

 

Phù Dung khẽ lắc đầu. Trong đầu cô đang ỗn độn những cảm xúc không lời. Cô khẽ dựa vào vai anh. Anh khẽ ôm eo đỡ cô.Trong vòng tay anh, cô cảm thấy bình an và hạnh phúc. Họ đi không trong im lặng không bao lâu thì về đến nhà. Đêm đã khuya lắm rồi. Cả nhà đã đi ngủ hết. Cao Phong đưa cô vao gian buồng trái mà bác Tư đã xếp cho hai vợ chồng.

 

Phong nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống khẽ hôn vào trán cô dịu dàng nói:

 

- Em nghỉ sớm đi!

 

Phù Dung khẽ gật đầu mắt nhắm nghiền. Anh khẽ đóng cánh cửa gỗ, tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô. Mệt mỏi anh chìm vào giấc ngủ

 

Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: XtGem.com
2.html,XtGem.com, XtGem.com, XtGem.com, XtGem.com.