chap 33
Reng reng ...
- Alo?
- Cậu có biết tôi đã gọi mấy chục cuộc không ?
- Xin lỗi, tôi bận xử lí một số chuyện.
- Chuyện gì tôi không quan tâm. Bây giờ tôi sẽ cho người đến đón người đẹp của tôi.
- Người đẹp của ngài ? Sao người đẹp của ngài lại ở chỗ tôi?
- Gì ? Cậu nói gì hả? Ý cậu là hủy bỏ cuộc trao đổi phải không ?
- Ai bảo thế. Hôm qua chính tay tôi đã giao người đẹp cho ngài, từ lúc ấy giao kèo đã có hiệu lực. Sau đó xảy ra chuyện gì , tôi đâu chịu trách nhiệm được. Nếu không tìm thấy cô ta là do ngài, chứ đâu do tôi ?
- Cậu ... ...
- Ngài Uyliam , bao nhiêu khách có mặt trong bữa tiệc đã chứng kiến cuộc trao đổi ấy, tôi hi vọng con trai ngài Ủy viên không phải nói kẻ xoàng ?
- Lâm Chấn Khang ! Cậu giỏi lắm ! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu !
Tít tít tít ...
Khang hạ di động xuống , mặt có vẻ thích thú vô cùng.
- Cậu chủ thay đổi quyết định rồi sao ? – quản lí của Khang bước vào.
- Ta chỉ làm những việc mà lợi ích lớn thôi.
- Em tưởng cuộc trao đổi ấy , cậu chủ hời rất nhiều ?
- Phải. Hời nhiều nhưng có thể mất tất cả đấy !
- Ý cậu ... cô gái ấy ... là tất cả ?
- Nhầm rồi. Cô ta không là tất cả ... nhưng ta càng lúc càng tò mò về cô ta đấy ... không chỉ ngang ngược và liều lĩnh ... bộ não của cô ta cũng không đơn giản đâu ...
- Cậu chủ đang nói về điều gì vậy ?
- Đoán xem cô ta đã làm gì để buộc ta bằng mọi giá phải giữ cô ta ở bên cạnh ... Có lẽ ta phải tập cách chĩa họng súng ... về phía người con gái của ta thôi ... – Chấn Khang bước đi – Sẽ khó khăn đây ...
Tay quản lí vẫn chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói của cậu chủ. Nhưng chí ít, cô gái ấy không bị bán đi cũng làm Sheeply thấy vui.
...
- Cậu chủ định giải thích sao về sự cố tối qua ?
- Gửi thư xin lỗi đến tất cả khách có mặt trong bữa tiệc và nói là do sự cố kĩ thuật, nhưng đã tìm hiểu được lí do thực sự chưa ?
- Không phải lỗi kĩ thuật, không phải động đất. Em cũng đã sang hỏi bên cậu Chấn Phong và được biết lò phản ứng vẫn hoạt động bình thường, tức là không hề dính líu đến sự cố tối qua.
- Rốt cuộc nguyên nhân là gì ?
- Đến giờ vân chưa kết luận được ạ ... À, vì sự cố đó nên đã huy động gần hết kẻ dưới để giải quyết, cả bọn cảnh vệ của khu B . Có cần sắp xếp lại việc quản lí lũ chó hoang không ạ?
- Dạo này chúng có lên cơn dại nữa không ?
- Vì 1 thời gian bị quản thúc chặt hơn nên có lẽ đã yên thân .
- Thằng Leader sẽ khó chịu vì bị quản thúc đấy . Được rồi, để thế này đã. Còn nữa, để mắt đến Hoàng Yến Chi nếu cô ta xuất hiện trong khu biệt thự.
- Vâng.
... ...
- Là do cậu chủ phải không ? – quản lí của Phong nhìn trừng trừng cậu chủ và giọng nói không phải phán xét mà như đang kết tội – Chính cậu chủ đã gây ra sự cố tối qua ?
Đương nhiên, câu trả lời là sự im lặng. Phong luôn thấy không cần thiết phải giải thích việc mình làm cho ai cả, đúng hơn cậu thấy chẳng việc gì cần thiết tới mức phải mở lời , dẫu não bộ vẫn nhận được hoàn chỉnh câu hỏi thu về khi mà tiếng nhạc từ mp3 vẫn bay thẳng vào vùng xử lí thông tin liên tục.
- Em biết em phải giúp đỡ cậu chủ chứ không phải quản lí những điều cậu chủ làm, nói thẳng ra là em có muốn cũng chẳng quản lí được. Nhưng em thật sự ngày càng lo lắng ... những gì cậu chủ làm ... bắt đầu đi quá xa rồi đấy. Em chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu là gì, em cũng không có quyền được phản đối nó, nhưng ... với trách nhiệm 1 người quản lí , em sẽ làm mọi cách để trừ khử những kẻ ngáng đường , những kẻ muốn tiếp cận cậu với mục đích xấu , những kẻ là mối nguy hiểm cận kề ... Và cái gọi là nguy hiểm đó , trước mắt , ngay lúc này , là ...
Cổ họng tay quản lí ngưng lại trước khi buột ra 1 cái tên ... Hắn quay người, hạ giọng 1 câu trước lúc chân bước ra cánh cửa :
- Thứ năng lượng trong khả năng điều khiển của cậu chủ ... cậu không nên sử dụng vào việc vô ích , nhất là với kẻ là mối – nguy – hiểm ... Không biết sau cậu Chấn Nam , mục tiêu tiếp theo sẽ là ai...
Quản lí của Phong bước khỏi phòng 102, đầu vẫn mãi suy nghĩ về cậu chủ và 1 người con gái , được cho là mối – nguy – hiểm khi có mặt trong khu biệt thự.
- Cô ta đã bị bán tối qua và giờ này vẫn có mặt trong khu biệt thự. Hi vọng cậu cả đủ tỉnh táo để biết điều gì là quan trọng. Không nói về cậu cả, chắc chẳn ông chủ sẽ không dẫn một đứa trẻ không rõ lai lịch về rồi vứt đó cho 3 cậu con xử lí. Chắc chắn ông chủ không thể không suy nghĩ về chuyện cậu ba ra đi nguyên nhân chính là do cô ta ... Vậy mà ông chủ vẫn không 1 hành động dò xét ? Không ... Không thể nào ... Hay mình đã lo lắng thừa?
Tay quản lí dừng chân, gõ nhẹ vào đầu để sắp xếp lại suy nghĩ . Chợt hắn thấy quản lí của Khang cũng đang tiến lại.
- Hành động cứu mĩ nhân trong sự cố tối qua ... quả không tệ đâu.
- Là quản lí của cậu cả, việc bảo vệ người con gái của cậu cũng là trách nhiệm của tôi.
- Là trách nhiệm? Hay vì cũng như cậu chủ ... trước 1 người con gái đẹp ... đã ... “ say “ ?
- Yêu 1 vẻ đẹp không phải 1 cái tội , phải chứ ?
- À ... nhưng yêu đến “ say “ ... sẽ bị tiêm thuốc độc lúc nào không biết đâu .
- 1 lời cảnh báo vô căn cứ đấy à ?
- Thế cậu nghĩ “ thiên thần” ấy trong trắng và thuần khiến như vẻ ngoài ?
- Qủa thực chính tôi hay chính cậu cả cũng chưa thể hiểu thiên thần nghĩ gì hay muốn gì . Nhưng điều đó buộc quản lí của 1 người bất cần như cậu Chấn Phong lưu tâm sao ?
- Như đã nói , chỉ là lời cảnh báo thôi.Những bông hoa có gai thường rất đẹp. Và ác quỷ thường đội lốt mĩ nhân đấy ...
- Cảm ơn lời cảnh báo. Cứ thử 1 lần nghe giọng nói ấy đi, cậu sẽ biết ngay là ác quỷ hay là thiên thần .
Quản lí của Khang bước tiếp ... để quản lí của Phong ở lại , với 1 nụ cười nhạt ...
- Tôi không phải kẻ dễ bị lừa phỉnh bởi vẻ bề ngoài ... Đúng là ... chủ nào tớ ấy. Chắc chắn tôi sẽ không để cậu Chấn Phong bước đến cái bẫy mà chắc chắn hơn , cậu Chấn Phong đủ thông minh để tránh xa nó .
1 tên đàn em đang bước tới, hơi cúi đầu.
- Nhưng trước mắt, tìm hiểu đôi chút về ác quỷ đội lốt thiên thân và 1 phần suy nghĩ trong kế hoạch của ông chủ ... Ngươi ! Cố tìm xem 1 bức ảnh lúc cô ta mới về khu biệt thự , nếu không thể thì chụp 1 tấm bây giờ cũng được, kín đáo vào . Tìm đến khu nhà kho ông chủ giải quyết phi vụ Zach- cơ 3 năm trước , bằng mọi cách tìm ra lai lịch của con bé 14 tuổi ấy, cả chuyện ông chủ đã tình cờ gặp con bé thế nào.
- Con bé ấy ...
- Là người tình của cậu Chấn Khang hiện giờ.
...
Với những điều các cậu quý tử làm, Lâm Chấn Đông thường đứng ngoài và không can dự, không giúp đỡ. Ông muốn tạo tính tự lập cho các con và quan trọng hơn, ông muốn đứng ngoài xem cách xử lí của chúng và thích xét đoán, đánh giá , áp đặt những gì ông yêu cầu. Đây là cách để các cậu ấm tự do nắm quyền điều khiển nhưng vẫn trong khuôn khổ do Lâm Chấn Đông vạch ra ...
Chấn Khang bước ra khỏi phòng cha mình, trên mặt thoáng 1 chút khó chịu. Cậu đã nói với cha về chuyện gây phật ý Uyliam Davinci . Dĩ nhiên Lâm Chấn Đông không ngạc nhiên về chuyện cô bé mình đưa về. Còn cậu con trai thay đổi quyết định , nhưng ông cũng chẳng hài lòng về chuyện gây hấn với nhà Uyliam . Rốt cuộc, Lâm Chấn Đông muốn Khang chuộc tội bàng cách phải đích thân mang con tàu chở thiết bị từ Ma Cao về nước qua cảng an toàn và tất nhiên Khang sẽ là người chịu toàn bộ trách nhiệm nếu nhà Uyliam muốn trả thù, Davinci chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Cậu chủ!
- Chuẩn bị mọi thứ cho ta, ngày mai ta sẽ ra mặt lo vụ đưa tàu thiết bị về nước.
- Chẳng phải tàu thiết bị của ông chủ sao ?
- Hình phạt từ vụ với Davinci đấy, đúng là động tới lửa không dễ chịu tý nào.
- Vậy hôm nay có vẻ nhiều việc đây. Tên Leader nói muốn gặp trực tiếp cậu chủ nói chuyện.
- Chuyện quái gì thế ? Không bị quản thúc chặt nữa lại thích phải tiêm phòng chó dại đấy à ?
- Có vẻ như hắn muốn nói về việc quản lí khu B , hắn không thoải mái khi ...
- Mày ra bảo chúng ngậm miệng lại cho tao , không thoải mái thì cút ra đường! Thời gian của tao không dư thừa tới mức đi nghe chó sủa đâu.
- Em sẽ chuyển lời.
- Mẹ kiếp, rắc rối đủ kiểu còn thêm bọn chó đó.
- Cậu chủ định sao? Xe ngài Uyliam Davinci vẫn đợi ngoài cổng .
- Máy tính thằng hai vẫn chưa chấp nhận à?
- Cậu chủ không nên gây thù oán với Davinci , chỉ rước họa vào thân thêm.
- Được rồi, ra cổng nói cậu cả mời ngài Uyliam vào.
- Vâng
.
.. ...
Xe ô tô của cậu ấm nhà Uyliam đã chờ từ chiều. Bao nhiêu cuộc gọi đến máy Chấn Khang không ai nhấc máy nhưng Davinci vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Đầu hắn rối tung lên, muốn nghĩ cách đối phó với Lâm Chấn Khang rốt cuộc não chỉ hiện lên được mỗi hình ảnh ... là khuôn mặt thiên thần sau chiếc mặt nạ. Và hắn phải gật đầu công nhận, nếu tối qua người đẹp bước ra với khuôn mặt phô bày thì thật sự ... sẽ xảy ra hỗn chiến mất.
- Ngài Uyliam , thất lễ quá đã để ngài đợi lâu. Chiều đến giờ hơi bận nên không biết ngài ...
- Không phải kiểu cách nữa. Vào vấn đề luôn đi , người đẹp của tôi giờ ở đâu?
Khang hơi mỉm cười:
- Lại phải nói câu đó. Người đẹp - của ngài , sao lại hỏi tôi ?
- Cậu giả vờ giả vịt giỏi nhỉ. Được rồi, tôi không có thời gian tranh luận với cậu . Nếu cậu nói rằng không biết người đẹp ở đâu thì trả lời 1 số câu hỏi của tôi , nếu vậy tôi sẽ vẫn chấp nhận cuộc giao dịch.
- Ngài tự nhiên.
- Cậu có thể chắc chắn rằng, cô ấy bây giờ không có trong khu biệt thự này.
- Tất nhiên – Khang trả lời không 1 chút do dự trong lúc Davinci cố dò trên gương mặt cậu 1 chút gì giả dối.
- Vậy là từ sự cố tối qua , người đẹp đã tự ý bỏ chạy?
- Ngài phải nhớ sau khi giao cô ta cho ngài, tôi đã trở về phòng. Vì vậy câu hỏi này tôi từ chối trả lời vì không thể chắc chắn.
- Tôi có thể xem camera ghi hình buổi tiệc tối qua ?
Khang lại hơi nhếch mép cười , nghĩ tên Davinci này thật ranh ma.
- Về điều này tôi phải từ chối tiếp. Vì tôi không quản lí an ninh khu biệt thự và tôi cũng không cho người đặt camera ở buổi tiệc tối qua, thưa ngài.
- Cậu và cô gái ấy có quan hệ từ khi nào ?
- Mới đây , 1 tuần hoặc 2 gì đó.
- Cậu gặp cô ấy ở đâu ? À không , cô ấy là tiểu thư nhà ai ? Thân thế ra sao ?
- Tôi chỉ quan tâm thân thế khi chọn người yêu thôi. Còn người tình , bất kể ai , chỉ cần làm tôi thỏa mãn khi trên giường , thưa ngài.
- Ý cậu là không biết gì về cô gái ?
- Nếu tôi không nhầm thì cô ta là gái vũ trường , vũ trường nào tôi chẳng rõ – Khang đang cười thầm trong bụng vì những chi tiết bịa bừa ra lại làm Davinci vô cùng chăm chú. – Nhưng ngài Davinci , 1 cô gái không còn trong trắng có quan trọng tới mức làm con trai ngài Ủy viên mất thời gian thế này không ?
- Tôi không tin với khuôn mặt như thế lại khó khăn để tìm ra cô ấy. Nếu tìm được, dù ai đổi cả đất nước để lấy cô ấy, tôi cũng sẽ từ chối đến cùng. Qúy hơn bất kì một loại đá quý nào. Khuôn mặt ấy là vô giá ...
... ... ...
Hành lang khu giữa.
Một tên cảnh vệ có vẻ thận trọng bước tới cửa phòng 101, trên tay hắn cầm chiếc máy ảnh mini, để chế độ chờ chụp. Nhiệm vụ của hắn chỉ là vào phòng cậu cả, chụp được tấm hình của người tình cậu cả, một cô gái mà hắn chỉ được biết là đẹp và sẽ chẳng quan tâm hắn làm gì .Hiện cậu cả đang tiếp chuyện một vị khách quan trọng nên hắn chỉ cần 3 phút cho một tấm ảnh và chuồn lẹ ra ngoài là xong.
Tên cảnh vệ đẩy cửa, rón rén bước vào không một tiếng chân phát ra. Hắn chậm rãi tiến vào phòng ngủ phía trong , cực kì bình tĩnh với chiếc máy ảnh đã giơ lên trước mặt, chỉ cần nhận dạng đối tượng và chụp tách cái là OK ... Chân bước nhè nhẹ ... Căn phòng tĩnh lặng với ánh sáng quá đủ cho một bức hình đẹp.
Tên cảnh vệ dừng chân. Đây rồi, màn hình máy đã thu được hình ảnh một cô gái nằm thả mình trên giường ... Chiếc váy ngủ trắng bằng lụa. Không quá đầu gối, mái tóc thật dài trải trên đệm giường êm ái, đôi tay buông thả tự do thoải mái và đôi chân trần thon, trắng nõn thả xuống không chạm đất.
Tách.
Mắt vẫn nhìn dán vào màn hình máy chụp , tên cảnh vệ có vẻ ưng ý vì được một tấm với góc chụp quá ổn.Hắn từ từ hạ máy xuống , chân tiến thêm vài bước với ý định chụp cận cảnh khuôn mặt phát nữa ... Và lúc này, khi hắn đang tiến lại gần, khi mắt đang nhìn rõ dần khuôn mặt Băng lúc ngủ ...
Bộp ... ...
Chiếc máy ảnh rơi xuống sàn. Tên cảnh vệ đứng yên như phỗng, không chốp mắt, miệng há hốc ... Thế này gọi là ... “ say” !
Cả người hắn bất giác run lên, mắt vẫn không dời khuôn mặt trên chiếc giường và theo cảm tính, tay hắn đưa lên quệt qua mũi, hắn bị chảy máu cam. Lúc này hắn mới trở về thực tại, tay áo lia lịa lau chùi cho sạch máu rớt ra ... Hắn cố đưa ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu lý trí đang trấn an : “Nhiệm vụ ! nhiệm vụ ! mày đang làm nhiệm vụ ... người tình của cậu cả mà, đương nhiên phải đẹp rồi ... không được ... không được ...”Vài giây đấu tranh tư tưởng trôi qua . Hàng trăm từ “ không được “ vẫn bay qua đầu hắn, hắn quay lưng , bước nhanh vài bước. Rốt cuộc khựng lại, hắn quay đầu :
- Mẹ ơi ... mẹ nói với con là không được đi mẹ ... Đẹp quá ...
Lý trí bị đè bẹp rồi, hậu quả cũng mặc kệ luôn. Trong mắt hắn lúc này , chỉ có một hình ảnh duy nhất : cô gái với chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang, đường cong quyến rũ và một khuôn mặt khi ngủ ... làm sự kìm chế của một thằng đàn ông trở về “ zero “.
Ham muốn tột cùng trỗi dậy, chân hắn đang bước đến cạnh giường ngủ của Khang với 0% lý trí, 0% suy tính và 100% bản năng. Đúng là việc ngoài ý muốn, chỉ định vào chụp tấm hình 3 phút là xong, giờ hắn đã đứng đây quá 10 phút ... Mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt ấy, cảm giác mình đang bay trong cõi mộng và nhìn thấy thiên thần. Tay hắn từ từ đưa lên ... chạm nhẹ vào cánh tay Băng , ngón tay lướt trên làn da trắng mịn như ngọc, cảm giác như dòng điện chạy qua đừng đốt ngón tay xuyên thẳng đến tim ... Dây áo váy từ từ bị kéo tuột xuống, Băng vẫn ngủ ngon lành. Tên cảnh vệ cúi xuống, gần , gần hơn và...
Cạch.
- Người đẹp, em biết ta đã gặp ...
Bước chân Khang khựng lại trc cảnh tượng không thể nào dễ chịu hơn, cậu cũng bất động luôn.
Tiếng mở cửa và giọng nói của Khang bay thẳng vào tai tên cảnh vệ ... Dĩ nhiên là hắn dừng mọi động tác, bỏ tay ra khỏi người Băng . Từ từ thẳng người dậy ... từ từ quay đầu. Mặt hắn trắng bệch ra , miệng lắp bắp mãi được một từ :
- Cậu ... cả ...
Chấn Khang mặt đã tối sầm, 2 hàm răng nghiến chặt lại ... Kìm chế ! Kìm chế đã nào ... Khang bước thêm vài bước . Tên cảnh vệ cảm thấy chân tay bủn rủn.
- Cho ngươi 10 giây giải thích – Giọng Khang không lớn nhưng thực sự rất nguy hiểm – 1 ... 2 ...
- Cậu ... cậu cả ... em ...
- ... 4 ... 5 ...
- Em chỉ định chụp ... à không , không phải ... em đi ngang qua ...
- 8 ... 9 ...
- Em không định ... em không ...
- 10. Câm miệng !
Tay Khang đang rút một khẩu súng từ trong áo ra, nhưng chợt nhớ chuyện gì ... Khang bước lại phía bàn làm việc, cậu nghĩ nên dùng súng giảm thanh. Một khẩu súng khác được lôi ra cùng những hộp đạn. Vài kĩ thuật đơn giản, Khang đang nạp đạn vào súng với một vẻ khá bình tĩnh nhưng thực chất, cơ thể đang muốn phát điên lên bất cứ lúc nào.
- Cậu cả. Em sẽ giải thích, em sẽ ... – hắn nhìn Khang với ánh mắt khẩn khoản đầy tội lỗi – cậu cả cho em cơ hội ... xin cậu, xin cậu tha mạng ... – Hắn tiến lại từng bước đến chỗ Khang .
Cạch ! Khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên cảnh vệ.
- Câm miệng – Khang rít lên _ Nếu làm người tình của ta thức giấc, ta sẽ băm vằm ngươi ra cả xương lẫn thịt.
Hắn im miệng luôn.
Khang bước đến rất gần hắn, giọng nói nhẹ nhàng đi.
- Cảm giác thế nào?
- Dạ?
- Cảm giác chạm vào người tình của ta ... thế nào ?
Tên cảnh vệ toát mồ hôi hột, vẫn trả lời thật chậm:
- Phê hơn ... dùng chất kích thích ...
- Nói tiếp xem ... người tình của ta ... thế nào ?
- Đẹp ạ .
- Thế nào?
- Rất đẹp ?
- Vậy thôi ?
- Đẹp chết người ... à không , chết hàng vạn người ... à không ... chết hết đàn ông trên thế gian này ...
Khang khẽ mỉm cười, chân bước lùi ra xa, súng trên tay vẫn chĩa về phía tên cảnh vệ.
- Được lắm, ngươi phải cảm ơn cái miệng của ngươi đi. Khi bước vào, suy nghĩ đầu tiên của ta là xông đến xé xác ngươi ra thành trăm mảnh đấy ... Còn bây giờ ... sẽ cho ngươi một cái chết dễ dàng hơn.
Tên kia run bắn lên, nhưng đã biết mình thân mang trọng tội khó cứu vãn, có trách nên trách vẻ đẹp ấy làm mất hết lí trí.
Họng súng của Khang chĩa về phía một cánh tay tên kia:
- Nếu ngươi kêu một tiếng , ta sẽ thực thi hình phạt ban đầu. Phát này tặng cho bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào cô ấy
Một viên đạn bay ra ghim vào tay tên cảnh vệ, nhưng hắn cắn răng và lấy tay kia bịt lại vết đạn đang túa máu tức khắc.
- Phát này tặng cho bàn chân liều mạng dám bước vào phòng ta.
Tên ấy khụy xuống, thêm một phát vào đùi nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng.
- Phát này tặng cho đôi mát hau háu đã nhìn người con gái của ta với ý nghĩ tồi tệ.
Họng súng vẫn chĩa thẳng, kĩ thuật bắn súng của Khang thường chuẩn mục tiêu 90%, lần này chắc hẳn tên này sẽ chết ngay vì viên đạn xuyên qua mắt sẽ đâm thẳng vào trung tâm não. Ngón tay chuẩn bị giật cò súng ... thì ...
- Máu. Mùi ghê quá !
Đứng chặn họng súng của Khang là ... Hải Băng . Khang hạ súng xuống
– Làm em thức giấc sao?
Khang đã tiến lại, 2 tay vòng ôm lấy eo của Băng .
- Ta đang xử kẻ đáng chết thôi . Em muốn xem không ?
- Không !
Khang nhếch mép cười, liếc nhìn tên cảnh vệ:
- Mày có thể thôi nhìn người tình của ta hau háu thế không ? Cúi lạy cô ấy đi ... vì ta sẽ tha mạng cho ngươi tối nay, nhưng sau này , bất kể lúc nào, ta gặp được ngươi trong khu biệt thự. Ta sẽ không nói gì và chỉ rút súng ra thôi. Giờ thì ... cút !
Tên cảnh vệ dập đầu vài cái tỏ vẻ biết ơn ... rồi khó nhọc đứng dậy lặc chân đi ...
- Gía mà em biết được , ta điên tới mức nào khi thấy bàn tay khôngẻ khác chạm vào em . Em là ... sở hữu của ta! Chỉ ta thôi !
Bàn tay Khang rời khỏi làn vải mềm. Cậu bước lại nhặt chiếc máy ảnh lăn lóc dưới sàn.
- Một tên cảnh vệ không to gan tới mức dám lén vào phòng ta, trừ khi có chỉ thị từ trên . Coi nào , ai trong khu biệt thự này có quyền ra lệnh muốn có một tấm hình của em nhỉ, người đẹp? Muốn ngắm hay còn có ý định gì khác ? ... Chà , ta thấy ngày càng mệt rồi đấy .
Khang đã đứng ngay sát Băng , những ngón tay vuốt ve những lọn tóc dài.
- Ngày càng có thêm nhiều kẻ ... “ say”. Em biết không , con trai ngài Ủy viên nói nếu có được em thì dù ai mua em bằng cả một đất nước, hắn cũng nhất quyết không bán và chắc giờ này, hắn đang cho người lùng sục khắp các vũ trường để tìm em đấy. Thật đau đầu ... ta lại chỉ muốn em là của riêng ta thôi – Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên làn môi mềm như mọng nước.
………………
Tên cảnh vệ bị một phát súng vào tay và một phát vào đùi nhưng không dám kêu than, đi lặc trên hành lang, máu từ vết thương thấm đẫm quần áo.
- Đúng là khổ đời con mà mẹ. Đau quá mẹ ơi ... giờ gặp quản lí lại xong đời cho coi. Con đã nói mẹ bảo” Không được” rồi... ... ôi ôi ... nhưng sao trên đời lại có người đẹp như thế, bảo con kìm chế sao cho được. Nhẽ ra nên chụp xong rồi chạy luôn ... à không , à không . Nhẽ ra nên vào sớm hơn 10 phút thì đã “xong việc” , lúc ấy cậu cả có vào thì chết không hối ... Trời ... giờ nói sao với quản lí đây. Ờ cứ nói lúc chụp bị cậu cả bắt, cậu cả dám đụng vào người của cậu hai, vậy mình thoát tội , ha ha ... Ừ , kể ra đụng đến người con gái của cậu cả ... ừm ... tội cũng hơi hơi nặng...
Hắn đang cố nhấn giọng chữ “ hơi” bỗng đứng khựng lại:
- Cậu chủ!- Hắn cúi đầu vì nhận ra Phong đứng ngay trước mặt. Phong đang dựa tường nghe mp3. Tay cảnh vệ không sợ lắm vì biết cậu 2 không quan tâm tới những chuyện linh tinh.
- Em làm nhiệm vụ do quản lí giao nhưng không tốt nên ...
Chấn Phong chợt mở mắt, đứng thẳng dậy , không dựa vào tường nữa ... Đôi mắt lạnh từ từ đưa ngang ... :
- Không - phải – hơi – nặng ! Là - rất - nặng ! – Phong quay người, bước đi , mắt nhắm nghiền lại ...
Tay cảnh vệ vẫn đứng như trời trồng, há hốc miệng. Lần đầu tiên từ khi bước vào khu biệt thự , hắn nghe được giọng nói của cậu hai. Hắn từ từ cúi xuống, nâng một bàn tay lên. Bàn tay run bần bật, đang tím tái ... rồi biến màu thành.. thâm đen. Hắn mắt trợn tròn, kinh hoàng tới độ không thể hét lên ... bàn tay ấy bốc cháy trong giây lát , bén lửa trên tay áo. Và cũng trong giây lát, quần áo trên người hắn bốc cháy ngùn ngụt, nhiệt độ không phải của ngọn lửa thường, nhiệt độ tỏa ra hàng trăm độ C ...
Tên cảnh vệ có lẽ không nhận ra, bàn tay ấy là bàn tay đã chạm vào ... người con gái của Chấn Khang .
Trên hành lang, bước chân Phong vẫn đều đều ... Đôi mắt từ từ mở ra ... trên nền đen sẫm màu cafe , hằn vài tia đỏ ...
Chap 34
Sáng mai. Khu B.
- Leader ! Leader !
- Mày sốc thuốc à mà mới sáng la ó thế .
- Im đi. Tao đi nghe ngóng thông tin cho đại ca.
- Sao?
- Thời cơ đến. Chiều tối cậu cả sẽ ra ngoài , hình như vụ tàu thiết bị gì đó , nhưng nói chung là sẽ ra ngoài.
- Oa ... đến lúc ta trả thù rồi.
- Một tuần nay bị quản thúc chặt đến nghẹt thở. Mới hôm qua bọn chúng điều người đi, hôm nay đã có cơ hội. Đúng là trời giúp mà.
- Phải đấy Leader . Cậu cả lúc nào cũng coi tụi em như lũ chó dại thật khiến người ta khó chịu. Lại còn không thèm tiếp chuyện Leader nữa chớ.
Tên Leader dựa người vào ghế , 2 chân gác lên bàn, điệu bộ coi vẻ thư thái , nhàn hạ :
- Chẳng phải tao đã hứa là sẽ khiến cậu chủ bước chân sang đây tiếp chuyện tao trong thời gian gần nhất sao ... dám không coi lời tao ra gì , hắn sẽ phải trả giá. Tốt lắm ... Seiky cũng đang đói mà ...
...
- Tiểu thư, đi đường này.
- Không cần, tự tôi đi được rồi
- Nhưng bên này mới tới phòng cậu cả ạ. Quản lí dặn em phải đưa tiểu thư đi không ...
- Tôi không tìm cậu cả mà. Không sao đâu, cô cứ làm việc đi
- Dạ ...
- Không sao mà, có gì tôi chịu cho.
Cô giúp việc đi rồi, Yến Chi quành sang một dãy hành lang khác ... Đứng trước phòng 102, Chi vuốt lại tóc, rồi một tay xách túi đồ, một tay lôi gương trong một túi xách ra soi ... Chưa bao giờ chuẩn bị gặp một người đàn ông mà Chi lại phải tỉ mẩn như vậy ... Xưa nay nhỏ luôn tự tin về vẻ ngoài của mình và cũng chưa một gã đàn ông nào có thể phớt lờ cái vẻ ngoài nổi bật ấy.
Chi mở cửa, bước chân thật khẽ.
Chấn Phong đang ngồi dựa tường dưới khung cửa sổ, laptop kê lên chân và 2 tay lướt trên bàn phím. Ánh sáng màn hình hắt ra làm hiện rõ khuôn mặt lạnh với đôi mắt màu café đặc như chẳng bao giờ chớp, con ngươi chuyển động liên tục theo hình ảnh trên màn hình.
- Chào thiếu gia . Em không làm phiền chứ ?
Đôi mắt sững lại trong một giây, nhưng không nhìn lên. Tay Phong vẫn lướt tiếp trên bàn phím như không nghe thấy gì ... Chi bước đến gần và ngồi xuống .
- Em định chịu đựng 3 ngày ở nhà rồi mới đến đây, để anh nhớ em . Rốt cuộc mới hết một ngày, đã không chịu nổi ... không biết thế này có gọi là kẻ bám đuôi không nữa.
Chi nhìn Phong , cố găng quan sát từng nét mặt thay đổi nhưng sự là khuôn mặt ấy vẫn lạnh băng. Đặt túi đồ xuống đất, nhỏ mở nó ra :
- Chắc anh chưa dùng bữa nào trong ngày phải không . Em thấy giúp việc nói ... không thích ăn cho lắm. Có phải đồ ăn ở nhà không hợp khẩu vị không ? Em mùa mì Ý nè, nhà hàng Ý này tuyệt lắm đấy. Mình cùng ăn nhé .
Giơ hộp mì và đôi đũa trước mặt Phong, chờ phản ứng của người đối diện.Nhưng một phút trôi qua, Phong vẫn chăm chú với chiếc máy tính, Chi đành bỏ hộp xuống.
- Mình em ăn thì chán lắm ... Anh Phong ghét em lắm phải không ? Nếu không hài lòng về điều gì thì nói cho em biết đi.
- Ở nhà, em chẳng làm được gì cả , mở mắt ra cũng nghĩ đến ... anh Phong, nhắm mắt lại cũng nghĩ đến anh Phong. Em thật hết chịu nổi rồi, lần đầu tiên em gặp một người con trai mà thành ra thế này đấy.
Kệ cho cô con gái của Hoàng Bá Nguyên cứ độc thoại, Phong vẫn phớt lờ như chẳng nghe gì . Chi nói một tràng dài, mỏi miệng thì dừng lại ngắm người con trai trước mặt ... Nhỏ xê người lại, gần hơn.
- Anh đang bận sao ? Biết rồi. Anh quản lí an ninh khu biệt thự này phải không ?
Chi ngó vào màn hình máy xem, rất nhiều con số phức tạp như những dãy mật mã dài dằng dặc.
- Em có học về máy tính nhưng cỡ này cũng chưa hiểu nhiều. Chắc anh Phong giỏi máy tính lắm. Anh học ngành nào thế ?
Chi ngước mắt nhìn ( gần quá, cách mấy cm thôi) Nhỏ nuốt khan và mắt không dời khỏi Phong
- Không muốn trả lời cũng được, cho em xem anh Phong làm việc chút nha. Em sẽ không làm phiền nữa, chỉ nhìn thôi.
10 phút trôi qua ...
15 phút trôi qua ...
20 phút ...
“ Ba ơi ... ba có tưởng tượng được có ngày có người đàn ông ngồi sát con gái ba thế này mà nửa giờ đồng hồ rồi cũng không liếc nhìn con lất một lần không ... Nhìn anh ấy làm việc chăm chú chưa này , men quá ! Con cảm nhận được cả mùi trên áo sơ mi của anh ấy nữa ... lạ lắm ... quyến rũ chết người ... Anh ấy có nghĩ con là kẻ háo sắc không chứ , nãy giờ con cứ nhìn chằm chằm anh ấy thế này mà ... “
... Chi hơi xoay người dựa tường ngay cạnh Chấn Phong . giọng nhỏ chậm rãi và lí nhí như chẳng muốn ai nghe.
- Em ... mệt ... quá ... cho em mượn ... vai anh Phong ... chút ...
Thật từ từ, từ từ ... Chi nghiêng đầu , nghiêng dần ... cho đến khi dựa vào bờ vai rộng, bím tóc nhỏ trượt trên mảnh áo sơ mi, nằm im lặng ... Phong vẫn không một hành động phản đối. Đôi tay cậu vẫn làm việc không dừng ... Chi khẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra hình ảnh nhỏ lúc này ... “ Cảm giác tuyệt quá ... hạnh phúc và an toàn vô cùng ... giá mà cứ thế này mãi ... giá mà khi tỉnh dậy thấy đôi tay anh ấy ... đang ôm mình ... giá mà ...” Dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Chi đang mơ một giấc mơ đẹp thật đẹp ...
Phong thường làm việc nhiều giờ liên tục . Mối quan tâm của cậu lúc này hoàn toàn không một chút liên quan đến cô nàng bạo dạn bên cạnh. Phong thường không thích phòng mình có thêm người , ghét việc kẻ khác chạm vào mình. Nếu Lâm Chấn Đông không muốn cậu giữ quan hệ tốt với con gái Hoàng Bá Nguyên thì Phong đã không để cho Yến Chi sống đến giờ với những hành động tự nhiên thế. Lúc này Phong chỉ coi như Chi không hề tồn tại thôi.
12h trưa . Cô giúp việc bê đồ ăn vào phòng 102 . Cô ta định quay ra cúi đầu chúc cậu chủ ngon miệng , nhưng đương nhiên cái cảnh tượng không thể bàng hoàng hơn ấy đập vào mắt cô trước. Cô ta chỉ lắp bắp được vài từ “ ôi trời ơi ...” rồi quay đầu chạy như bay ra ngoài ... Tự dội một cốc nước vào mặt mình để chắc chắn thần kinh mình vẫn bình thường và cô ta nhận ra , mình hoàn toàn không phải đang mơ. Cô ta bỗng gào to lên trong nhà vệ sinh :
- Không thể nào có chuyện đó !!! Không thể !!! Không thể nào !!!!!!!
1h chiều. Chi đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào có hoàng tử và bạch mã giữa vùng thảo nguyên mênh mông vi vu gió.
Phong gõ nhẹ lên phím Enter, trở lại camera ngoài cổng chính , để chế độ tự động. Nhiều giờ ngồi một chỗ làm việc, khá mỏi cổ, Phong lắc nhẹ đầu, vẫn không để ý đến cái đầu đang dựa vào vai mình .
Trong giấc mơ của Chi, nhỏ đang ngồi trên bạch mã, đằng sau là hoàng tử đẹp trai, ngựa phi vun vút trên thảo nguyên đầy cỏ lau.
Cộp !- Á
Phong đột ngột đứng dậy và chẳng quan tâm đến kẻ đang ngủ say bên cạnh. Và Chi bất ngờ mất chỗ dựa đã dập cái cộp đầu xuống sàn . Nhỏ ngóc đầu dạy, tay xoa xoa đầu.
Chi mở mắt, mặt vẫn còn phụng phịu kiểu trẻ con. Nhỏ nhìn Phong đang đi vào phòng trong.
- Anh làm việc qua trưa sao ? Lại không ăn uống gì thì lấy sức đâu mà sống ... Con người kì lạ ...
Chi nhìn đồng hồ :
- Ghê thật , mình ngủ mấy tiếng liền ... – Chi liếc chiếc laptop đặt dưới sàn vẫn để chạy .
- Camera ngoài cổng ? Biết ngay mà, khách vào phải được sự chấp nhận từ máy tính của anh .
Chi cúi xuống, mắt căng ra nhìn bàn phím phía dưới, những ngón tay sờ nhẹ nhẹ lên những phím bấm trong suốt.
- Thì ra ... những phím bấm có bề mặt cảm ứng , kiểm tra cả dấu vân tay người dùng . Loại máy này chưa có mặt trên thị trường .
- Anh ... đi đâu thế nhỉ ? Không sợ mình nghịch gì sao ?
Ngồi một lát , thấy khó chịu, Chi đứng lên rón rén lại phía cửa phòng ngủ ... thò đầu vào ... . Phòng trong tối om, Chi chỉ thấy đèn phòng tắm sáng , tiếng vòi nước xối xả. Chợt tiếng nước ngưng. Cạch. Cửa phòng tắ mở ra. Mắt Yến Chi tròn xoe ... Phong bước ra chỉ với chiếc quần jean chưa gài xong xăng tuy, cởi trần , tóc còn ướt nước, nước nhỏ giọt xuống mặt , xuống cổ, xuống bổ ngực vạm vỡ ... Chi nuốt nước miếng , mắt vẫn không chớp . Phong kéo nhẹ chiếc tủ xây âm, vớ đại một chiếc sơ mi rồi mặc vào. Cậu đang bước ra phía cửa, Chi lúng túng vài giây rồi chạy trở lại chỗ chiếc cửa sổ. Để Phong nhìn thấy nhỏ nhìn trộm thế thì xấu hổ quá ...
Phong bước ra phòng ngoài, mắt vẫn không một lần liếc nhìn người con gái trong phòng . Cậu dừng lại ở chiếc bàn kính, đưa tay lấy một cốc sữa uống một hơi rồi bỏ lại chỗ cũ .
- Chỉ uống sữa không đủ chất đâu. Nếu anh không thích ăn đồ ăn người làm nấu thì từ giờ em sẽ mua thức ăn nhà hàng đến.
Chi tiến lại gần Phong. Cùng lúc, cậu đi lướt qua mặt Chi không mảy may đoái hoài . Chi thấy hơi khó chịu vì vẫn chưa thể làm Phong chú ý tới mình. Phong lại ngồi xuống dưới chiếc cửa sổ, trước khi đến phòng thí nghiệm, cậu phải khóa hệ thống và chuyển tín hiệu điều khiển đến máy của quản lí. Phong đặt laptop xuống đất, cắm dây sạc vào ở điện rất gần đó và chuẩn bị đứng dậy.
Yến Chi đứng cách chỗ Phong vài bước , nhỏ không thể cứ đứng một bên và độc thoại nhìn Chấn Phong chẳng bao giờ liếc lại mình một lần. Không được ! Phải ! Không được để yên thế này ... Phong đang chống tay đứng dậy và Chi ... tiến nhanh đến ...
- Oái ... Rầm !!
Chi ngã người về phía trước một cách rất tự nhiên, đâm vào người Phong và đẩy cậu chận xuống đất,
Lúc này ... Phong đang ngồi dưới đất, đầu bị dập nhẹ vào tường. Chi trận vào người cậu và hai tay đang vúi chặt lấy áo sơ mi của Phong . Nhỏ nhắm mắt ... lại cái cảm giác đó nữa ... áo anh chẳng khuy hết ... mùi trên người anh men-ly vô cùng ... ôi ôi ...
Thế này thì Phong muốn coi Yến Chi không tồn tại cũng không được nữa. Mùi nước hoa oải hương rất dễ chịu với người thường nhưng vô cùng khó chịu với Phong đang xộc vào cánh mũi cậu ... thật không thể chịu đựng thêm! Bàn tay rắn chắc Của Phong túm lấy vai Chi và không dùng hết sức , cậu cũng đẩy được nhỏ ra một cách thô bạo . Chi cảm thấy bị đẩy rất mạnh và toàn bộ cơ thể bị xô ra phía trước ... Nhỏ nhìn Pohng , lúng túng . Khi ánh mắt lạnh lùng đó đang dán vào mình . Phong đứng dậy , cơ thể đang cố kìm chế để giữ bình tĩnh . Hai tay cậu giật phăng hàng khuy áo ... chiếc sơ mi bị ném văng ra đất. Cậu bước vào phòng trong lấy một chiếc áo khác và trở ra khi tay đang cài khuy.
- Anh ... em xin lỗi. Em bị trượt chân ( chém gió quá đi )
- Anh ... đừng đi ... em không cố ý mà ...
Vô ích. Phong đi lướt qua nhỏ và mở cửa ra khỏi phòng.
- Hix ... mỗi lần chạm vào anh ấy là anh lại thay áo sao . – Chi đưa vạt áo lên mũi – Thơm đấy chứ. Mình mất hàng giờ để chọn nước hoa mà ... từ giờ sẽ không dùng loại này nữa …
Chi mở cửa bước ra khỏi phòng 102. Đúng lúc quản lí của Phong chuẩn bị vào. Tay quản lí hơi cúi đầu.
- Tiểu thư chắc là ...
- Hoàng Yến Chi
- Rất vui được biết. Tôi là quản lí của cậu 2. Cậu 2 mới đi có việc ...
- À không , tôi đã gặp anh Phong trong phòng lúc nãy rồi .
Tay quản lí hơi nhíu mày vì cách gọi thân mật của cô tiểu tthuw này .
- Có vẻ như ... tiểu thư rất quan tâm đến cậu chủ của tôi.
- Tôi thích anh Phong !
Quản lí sút bật cười vì câu trả lời đơn giản và thẳng thẳn ấy .
- Tôi còn chưa biết cậu chủ và tiểu thư quen nhau lúc nào ... Nhưng tôi phải nói thật rằng, cậu chủ của tôi ... không ... dễ tính cho lắm.
- Còn gì nữa ?
- Ừm ... cậu chủ xưa nay không ưa có người ở cạnh mình, nhất lại là con gái. Và cậu ... rất sễ nổi nóng nếu có người làm phiền .
- Có coi người ta tồn tại đâu cơ chứ ... nhưng chắc nổi nóng chút thôi hả?
- Một chút ?? à ... đến mức giết người thì có gọi là một chút không ?
- Ôi trời ơi!
Quản lí không định làm Yến Chi sợ Chấn Phong , nhưng tốt nhất nên cảnh báo trước vài điều.
- Dù sao nếu tiểu thư muốn tôi cũng sẵn lòng giúp
- Cảm ơn. Vậy là ... thích làm việc dài dài, thích yên tĩnh một mình , thích nghe mp3 ... thỉnh thoảng nổi nóng ... có khi giết người ...
- Kha khá đúng đấy !– Tay quản lí nói vẻ ái ngại.
- Trời . Anh men quá ! Có biết anh thích loại nước hoa nào không ?
- Cái này thì ...
- Không biết thì thôi. Tôi về đây, mai đến nha .
Chi giơ mấy ngón tay vẫy vẫy rồi thủng thẳng bước về, để lại tay quản lí vẫn đứng sững sờ ...
- Không thể tin nổi. Con gái bây giờ lạ thật ... Nhưng cũng tốt , cậu chủ không cần làm gì cũng xong việc ông chủ giao. Nếu cậu biết cách nắm giữ con cá vàng ... sẽ có ích lắm đây.
... ... ... ...
6h tối.
- Cậu chủ. Dùng bữa tối đã.
- Không cần. 6h40 tàu về cảng rối. Ngươi qua phòng ta đưa cô ấy sang khu A ăn tối, nói là ta có việc về muộn.
- Vâng !
Xạch xạch ! Khang nạp đạn đầy 2 khẩu súng ngườiắn và súng tỉa, dắt bên thắt lưng. Cậu thường không phải ra mặt lo những vụ nguy hiểm trực tiếp chạm mặt lũ hải quan và cảnh sát cơ động nhưng lần này là bất đắc dĩ.Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đưa kho thiết bị về an toàn thì chắc chắn Lâm Chấn Đông sẽ không dừng ở việc chỉ trích nữa. Khang khoắc chiếc áo choàng đen ôm người, khá gọn gàng. Đeo bao tay và đội một chiếc mũ lưỡi trai đen.
- Cậu chủ cẩn thận !
- Biết rồi .
... ... ... ...
- Leader ! Cậu cả vừa ra khỏi cổng.
- Hành động đi !
... ... ...
Sheeply – quản lí của Khang bước nhanh về phòng cậu chủ , không hiểu sao hắn thấy vui vui vì cậu chủ quan tâm tới Hải Băng ... Bỗng, một tên đàn em chạy đến, vẻ mặt hớt hải :
- Có người báo vài tên bên khu Băng chạy ra ngoài, đánh bị thương 2 người quản lí của khu B và 3 tên cảnh vệ nữa ạ.
- Phát hiện lâu chưa ?
- Không biết chính xác nhưng hình như vừa lúc cậu cả dẫn người đi ...
Sheeply đã chạy như bay đi ... Hắn vào phòng cậu chủ mắt dáo dác tìm một người ... rốt cuộc không thấy đâu .
- Nguy rồi ... Mình chủ quan quá !
Quản lí của Khang rút di động :
- Alo?
- Bọn chó hoang lại xổng chuồng , còn đánh bị thương cảnh vệ nữa.
- Mẹ kiếp . Mày không biết phải làm gì hả? Sao việc gì cũng đổ dồn lên đầu tao thế ? Sắp ra đến cảng rồi, cúp máy đi .
- Cậu chủ, nhưng bọn chúng nhắm vào cô ấy ! – Giọng Sheeply liến thoắng .
- Sao ?
- Chắc tên Leader sai người bắt cô ấy về khu Băng rồi !
Sững lại 3s , đầu bên kia bỗng vang lên tiếng gắt :
- Đầu óc mày là đầu óc bã đậu hả ? Phải biết chuyện gì quan trọng hơn chứ ! Mày nghĩ giữa cô ta và mục tiêu của tao thì tao chọn thứ gì ? – Giong Khang sầm xuống – Mày không xử lý được thì ... mặc kệ luôn đi !
Tít ... tít ... tít ... ...
- Nhưng ... cậu chủ ...
Khang đã tắt máy. Tay quản lí đã nhầm, dù Khang có tình cảm với Băng thật lòng đi nữa thì so với sự nghiệp của Khang nó cũng chẳng là gì .
- Quản lí ?
- Điều vài người sang khu B cho tôi.
- Xin lỗi. Người cậu cả đã điều đi hết rồi. Chỉ còn người của cậu 2. Nếu không có chỉ thị từ phía cậu 2 thì em không quyết định được .
- Đang có việc quan trọng, tôi chỉ mượn vài người ...
- Em nhắc lại nếu không có chỉ thị của cậu 2 thì em không thể ...
Tít ... tít ... Sheeply đã dập máy vì biết không thể nói nhiều với mấy kẻ dưới này ... Quản lí của Khang bước nhanh ra ngoài, tay rút khẩu súng trong người kiểm tra đạn.
Quản lí của Phong vừa bước khỏi phòng 102 đã chạm mặt Sheeply :
- Cậu 2 đâu ?
- Có chuyện gì ?
- Tôi cần gặp gấp . Tôi cần mượn vài kẻ dưới ...
- Không được ! Cậu nghĩ cậu 2 sẽ cho quản lí của cậu Khang mượn người để bảo vệ cho người tình của cậu Khang ?
Sheeply không ngạc nhiên vì quản lí của Phong đã biết hết tình hình .
- Cậu không thể thấy chết mà không cứu ! Vì cậu cả không có nhà nên tôi bất đắc dĩ phải làm thế này .
- Vậy ... cậu nói sao về chuyện cậu cả vẫn thường giết kẻ dưới của cậu 2 không thương tiếc ... Tôi không ác đến độ thấy chết không cứu nhưng với đứa con gái đó thì không thể!
- Cậu ...
Đây không phải lúc tranh cãi, Sheeply lập tức bỏ đi. Quản lí của Phong xoay người nhìn theo, thoáng một nụ cười.Chợt, hắn quay phắt lại, sững 1giây rồi cúi đầu :
- Cậu chủ !
... Khu B ...
- Hơn một tuần không gặp, nhớ em quá đấy.
- Ở với cậu cả chắc được ăn ngon ngủ ấm , trông khỏe đẹp hẳn lên.
- Thế nào ? Muốn ở tiếp với cậu cả hay qua đây phục vụ bọn anh ?
- Qua đây đi ... đêm nào anh cũng chiều . Ha ha ha ... ...
- Leader ! – Cả lũ đồng thanh.
Tên cầm đầu đang bước từng bước chậm chậm đến , mắt gườm gườm nhìn Băng cái nhìn đểu cáng .
- Bất ngiờ thật ... Người tình của cậu cả đến giờ vẫn là em ... Vậy em có vẻ được lòng cậu cả lắm!
Hắn đã đứng ngay trước Băng , cúi xuống sát mặt nhỏ :
- Lâu rồi ta mới gặp nhau trong phòng này, nhớ những cảm giác đó không ?
Băng quay mặt đi như chẳng nghe thấy gì . Tên Leader mặt sa sầm xuống , bàn tay thô kệch của hắn đưa lên vòng qua túm lấy mớ tóc của Băng và đẩy nhỏ ngã sầm xuống đất. Hắn rít qua kẽ răng :
- Em cũng cao ngạo như Lâm Chấn Khang đấy !
Hắn cúi xuống, bàn tay bóp cổ Băng lôi nhỏ đứng dậy, nhỏ nhìn chằm chằm Leader không sợ hãi và một chút khó chịu, bàn tay hắn vẫn ôm ghì lấy cổ Băng :
- Anh giết em dễ như bóp một con gián thôi ... Gía mà ... cũng làm thế được với Lâm Chấn Khang . Nhưng hành hạ người tình của hắn cũng làm anh đủ thỏa mãn rồi ... – Tay hắn bóp mạnh hơn , mắt hắn trợn trừng nhìn cô gái trước mắt đang gồng lên với cái khí quản bị siết chặt.
- Leader . Làm gì mà nóng vội thế.Giết cô ta lúc nào chẳng được .
- Phải đấy. Chẳng thà để tụi em mua vui một lúc.
Leader buông bàn tay ra ... Băng lùi lại , gập người ho sù sụ. Tên quái thú bật cười khanh khách .
- Nhìn em nó sợ hãi chưa này ... chết cách đó dễ dàng và uổng hpis quá, phải rồi ... Nhưng trước khi cho em hưởng cái chết khác ... muốn nghe em nói câu cuối cùng trong đời. Nói đi ... nói Lâm Chấn Khang trả thù cho em chẳng hạn ... nói đi ...
Vài tiếng “nói đi” đai theo phía sau đầy thích thú . Băng nhìn tên Leader, vẫn chẳng tỏ vẻ gì :
- Sao nào ! Nói đi chứ em ...
- Bệnh – hoạn ! – 2 chữ phát ra thật khẽ trong miệng Băng .
Máu trong người tên quái thú đang sôi lên , sôi sùng sục .
- Leader ! Bình tĩnh để tụi em xử trước cho.
- Phải đấy, cho tụi em 20p thôi ...
Hai tay Leader đã nắm chặt kêu răng rắc , nhưng hắn không tiến lại chỗ Băng mà giọng vẫn rít lên kẽ răng :
- Chúng mày ... cần mua vui ?
- Vâng, đại ca
- Nhìn hấp dẫn thế kia không chịu nổi anh .
- Được rồi – Leader tiếp tục – nếu muốn , chúng mày ... cứ ở lại mua vui . Nhưng phải cột nàng vào đã , không nàng chạy mất ...
một nụ cười nửa miệng – ... Leader quay đầu bước đi, một tên tội phạm đã chuẩn bị sẵn dây cùng một tên khác lại kéo Băng xuống , buộc tay nhỏ lại rồi buộc đầu dây kia vào chiếc giường gần nhất . Băng chống cự yếu ớt , bất lực :
- Ngoan đi , tụi anh nhẹ tay.
- Người đẹp thế này, chết uổng lắm .
- Chúng mày, xông vào đi chứ !
- Này , không thấy kì sao ?
- Lại gì nữa ?
- Leader dễ dàng để anh em mình hưởng lạc thế này.
- Ưà cũng thấy nghi nghi ... Hay là ...
Vài tên trợn mắt, cùng đồng thanh – Seiky !!! Cả đám cùng quay đầu ... Sau 5s định thần, 2 tên bỏ đi, 3 tên khác chạy theo sau. Rốt cuộc cả đám lũ lượt xô đẩy nhau đi ra khỏi phòng ... vẻ mặt khá thất thần .
Trong lúc này, Băng vẫn cố tìm cách cởi cái dây thuengf ra khỏi tay. Nhỏ không biết tại sao lũ tội phạm đột nhiên bỏ đi và cũng không cần biết. Lũ tội phạm ấy đã cùng nhìn thấy ... ở cuối phòng lớn ... chiếc tủ kính rất to không được phủ bằng tấm rido thường ngày. Quan trọng là ... trong chiếc tủ ấy ... Seiky ... đã biến mất !
Chap 34 (con tiếp)
..hãy nhớ Kênh truyện chấm prồ để lần sau còn vào đọc truyện ^^..
... Chiếc cửa lớn khép lại. Tên Leader đang đứng dựa tường, cười khẩy vì đám tội phạm cũng đã kéo hết ra ngoài .
- Tao tưởng chúng mày ... muốn mua vui.
- Tụi em đâu dám tranh giành với ... Seiky ... đại ca ...
- Chúng mày đã làm gì ? – Sheeply hét lên giận dữ vì nghe đến cái tên “ Seiky”. Đám tội phạm cùng quay lại .
- Ồ. Xem ai đây. Khách không mời.
- Chúng mày im miệng lại. Đến lúc cậu cả về chúng mày sẽ không toàn thây đâu.
- Cậu cả đâu? Sao lại để quản lí đơn thân độc mã thế này ?
- Không được vô lễ - Giong tên Leader đầy uy quyền. Cả đám tản sang 2 bên nhường đường , tên cầm đầu bước lên :
- Có chuyện gì vậy, quản lí ?
- Chúng mày ... đã bắt người con gái của cậu Chấn Khang ?
- Nhầm rồi. Tôi chỉ sai người đi mượn tạm về chơi chút thôi.
- Được . Muốn mượn hay chơi gì thì để cậu cả về rồi hỏi cậu cả ! Còn giờ trả cô gái ấy đây .
- Người con gái của cậu cả, sao có thể dễ dàng trao vào tay ngươi chứ ?
- Còn trao vào tay lũ bẩn thỉu các ngươi thì được sao ?
Tên Leader bật cười :
- Quản lí à ... ngươi nghĩ mình đến la lối om sòm vậy thì có thể đem cô gái đó về an toàn sao ?
- Chúng mày mà làm gì ,chắc chắn cậu cả sẽ không để một tên nào toàn thây ?
- Đừng có đứng đó dọa nạt. Lúc cậu cả về thì ... tất cả đã quá muộn .
- Chúng mày ...
………..
Lúc này, phía trong phòng của lũ tội phạm. Băng vẫn cố nới cái dây thừng , nó có vẻ hơi hơi lỏng ra một chút . Căn phòng hoàn toàn yên ắng ... Bỗng nghe tiếng cạch nhẹ ... giống như tiếng dịch chuyển của một đồ vật. Băng ngẩng đầu, nhìn lên ... Chẳng có ai bước vào . Mắt Băng mở to hơn chút để nhìn cho rõ thứ - gì – đó đen ngòm như đang chuyển động dưới gầm một chiếc giường cách chỗ nhỏ khá xa ...
Thứ gì đó ... đang trườn ra khỏi cái gầm giường ... ngóc cái đầu to lên không trung ... trườn ra ... cái thân dài ... dài ...
Người Băng cứng đơ như bị đóng băng, đôi mắt mở to không chớp , tim như chẳng còn nhịp đập. Nhỏ đang thấy ... một con trăn ... to ... dài ... đang trườn về phía mình !
Vài giây tự trấn an , Băng bắt đầu tiếp tục cố nới cái dây buộc tay mình, đã khó , trong lúc hoảng hồn này còn khó hơn. Nhỏ cố thở đều đều để lấy bình tĩnh , nhưng không làm sao xua đi được hình ảnh con vật to gấp 10 mình kia . Ghê tởm! Đáng sợ !! Đang trườn về phía mình ... Con trăn vẫn trườn đi một cách chậm rãi, cái thân hình nặng nề dài ngoằng có vẻ ngoan ngoãn nghe theo nó. Lưỡi nó thè ra đánh hơi , chắc chắn nó cảm nhận được cái mùi vị hấp dẫn từ hơi người . ..Con mồi ở ngay trước , chỉ cách vài mét , nó không thể để tuột mất .
Băng đã bắt đầu cuống lên, những ngón tay run bần bật, nhỏ không thể đấu nổi với con vật kinh khủng kia , chỉ có cách thoát ra và chạy đi thôi, nhưng cái dây ... cái dây buộc chặt quá ...
Con trăn đã tiến lại quá gần ... 2m ... 1m ...
Băng không thể cởi cái dây ra , nhỏ buộc phải bỏ cuộc, cố dịch người ra xa , xa ... xa hơn chút , nhưng bị cái dây giữ lại. Nhỏ nhìn con vật ghê tởm kia, khắp người run lên, đôi mắt hoảng hốt :
- Tránh ... tránh xa ra ... – Miệng lắp bắp không tròn chữ , giờ Băng chẳng còn suy nghĩ được gì thêm ... Con trăn ngóc đầu cao hơn, thè cái lưỡi đỏ lòm ...
... ... ...
- Nếu không tránh ra , đừng có trách! – Sheeply giơ khẩu súng chĩa về phía tên Leader . Hắn lại cười khoái trá :
- Bóp cò đi. 6 viên , cùng lắm là giết được 6 tên , ngươi chẳng đủ sức cứu con nhỏ kia. Mà lại còn mắc tội lớn với ông chủ ...
- Tao bảo tránh ra !!!
Lũ tội phạm cười ngặt nghẽo , chúng biết quản lí của Khang không dám bóp cò .
- Cái chức quản lí quèn mà dám ra lệnh cho bọn tao sao ? – một tên chế giễu…
- Còn tao có được phép ra lệnh cho chúng mày không ? Lũ chó má !!!!
Cả lũ trợn tròn mắt. Quản lí của Khang quay lại khi nghe cái giọng giận dữ quá quen của ... Chấn Khang !
Khang đang đứng ngay trước lũ tội phạm, tay cầm khẩu súng tỉa K115 , họng súng không hề chĩa lên. Nhưng đằng sau Khang, 5 tên đàn em đang chĩa 5 họng súng vào lũ tội phạm, súng đã lên đạn. Giọng Khang ra lệnh nhưng đã nhẹ nhàng hơn :
- Nếu chúng nhúc nhích nửa bước , chúng mày cứ bắn cho tao !
...
Con trăn ngóc đầu hơn 1m, cái cổ dài cong lại, cái miệng há hốc lộ 4 chiếc răng nanh nhầy nhụa nước dãi và nọc độc ... Đôi đồng tử giãn rộng, Băng nhìn vào khoang miệng tối om của con vật ghê tởm ... Nhỏ nhắm mắt , quay đi chờ một cú tấn công khủng khiếp ... Nhưng .
Rầm !!!
Pằng ! Pằng ! Pằng !! ... ...
Hàng chục phát súng liên tiếp nhằm thẳng vào thân mình con trăn lớn nghe nhói tai từng đợt ... Băng mở mắt , nhìn con trăn đã trườn xa hơn, nó dang quằn quại, uằn mình đau đớn , cái thân dài loang lổ uằn lên từng khúc này đến khúc khác . Cảnh tượng trước mắt Băng ... thật kinh khủng , tim nhỏ như ngừng đập ... Băng từ từ quay đầu . Phía gần cửa , Khang đang đứng với chiếc súng tỉa trên tay , đầu hơi cúi xuống và mắt nhắm một bên nhìn vào mục tiêu cách đó gần 10m . Với bộ quần áo đen bó sát người , chiếc mũ lưỡi trai đen đội sụp, Khang trông như một tên sát thủ chuyên nghiệp . Cậu đã dừng bắn , hạ súng xuống nhìn con vật to lớn quằn quại ... Nhưng ! Con trăn không chết! Trong nỗi đau đớn tột cùng , nó nuốt hận thù vào trong, miệng nó há rộng , nọc độc rớt xuống đất ... và chỉ 2 lền uằn mình dưới đất ... nó đã ... tiến sát tới người Băng ! Nó muốn trả thủ !
Súng của Khang không kịp giơ lên lần nữa , cậu đứng im như chôn chân xuống đất nhìn con vật kia đang tiến tới vồ cô gái bé nhỏ .Và lần này , Băng cũng chẳng kịp quay đầu đi để tránh ... Cái khoang miệng cách đầu Băng 30cm ...
Phừng ...
Cái đầu con trăn bốc cháy !!!
Lửa ngùn ngườiụt lan xuống thân mình nó trong tích tắc ... Con trăn nằm vật xuống ngay trước mặt Băng ... Nó hoàn toàn không có không có thờn gian giãy giụa trong đám lửa ... Thịt nó teo tóp lại và vụn ra thành than ... Nhiệt nóng tới múc làm cái giường gần nhất bốc cháy theo , nhưng Băng chẳng có cảm giác gì . Giờ nhỏ chỉ thấy một vệt đen dài mấy m dưới đất rất gần mình, vài mảnh da trăn mỏng tang bay nhè nhẹ rồi đáp xuống sàn .
Chấn Khang cũng chưa tin nổi vào mắt mình .
Một phút để định thần ... Khang đang tiến lại phía Băng . một đám lửa lớn vẫn lan nhanh cháy phừng phừng .
Băng ngồi bệt dưới sàn , bất động. Khang ngồi xuống , rút trong người một con dao sắc lẻm , cắt đứt cái dây thừng nhỏ buộc chặt tay Băng . 2 tay nhỏ buông thõng dưới sàn , mắt vẫn nhìn không chớp cái vật cháy đen dài. Khang túm lấy tay nhỏ kéo đứng dậy.
- Không sao chứ ?
Băng vẫn bất động như kẻ mất hồn .
Điện thoại của Khang bỗng rung :
- Alo ?
- Cậu chủ . 5 phút nữa tàu về cảng rồi , cậu chủ đi đâu vậy?
- Sẵn sàng hết chưa ?
- Xong rồi. Chỉ đợi cậu chủ đến nữa thôi.
- Biết rồi.
Khang tắt máy, quay đi. Đầu đang nghĩ sẽ phóng mô tô đến hết tốc độ, dù không kịp giờ tàu về cảng thì cũng sẽ cố đến sớm nhất có thể. Trong đầu Khang , chẳng còn ý niệm nào về người con gái đằng sau, điều cậu quan tâm và khó chịu vô cùng là nhiệm vụ được giao sẽ thất bại chỉ vì 1s không chịu nổi cái suy nghĩ , Băng sẽ gặp nguy hiểm trước “ lũ chó dại “, và Khang đã cho xe quay đầu trở về nhà. Khang định bước thật nhanh. Nhưng ... cậu bỗng khựng lại. Khang hơi cúi đầu ... nhìn một bàn tay yếu ớt vừa nắm lấy tay mình từ đằng sau .
- Đừng ... đi ... – Giọng nói nhỏ nhẹ như có chút van nài vang lên . Khang hơi xoay người .
- Vì em mà ba đã không hài lòng về ta . Bây giờ em muốn vì em mà ta lại không hoàn thành nhiệm vụ nữa sao ? Giờ em có chết trước mắt ta thì ta ... cũng kệ ! Bỏ tay ra đi.
Khang gạt tay Băng xuống và định quay đi ... Nhưng ... một lần nữa khựng lại . Tim cậu đập lạc một nhịp ... khi ...
Đôi tay ấy đưa lên ... ôm chầm lấy người Khang !!
Mặt Băng úp vào ngực Khang như muốn tìm sự an toàn hạn hữu .
- Đừng ... đi – nhỏ lặp lại y như lúc nãy .
Chính nhỏ cũng chẳng hiểu tại sao lại làm thế ... chỉ biết nhỏ vừa trải qua một điều kinh hoàng chạm đến nỗi sợ hãi tột cùng thôi . Tất cả những điều lo lắng của Khang bay đi đâu hết. Thay vào đó , cậu chỉ cảm thấy ... cánh tay dịu dàng ấy đang ôm lấy mình ... giọng nói ngọt ngào ấy vang lên muốn Khang ở lại ... Lần đầu tiên ! Là lần đâu tiên Băng chủ động ôm lấy Khang như cần một sự bảo vệ , như – cần – có – KHANG ...
Khang cúi xuống hôn nhẹ lên tóc người con gái ấy ...
- Ừ . Không đi .
... ...
Chấn Khang kéo tay Băng về phía cửa , trong phòng , vòi phun chữa cháy tự động đang làm việc. Trước khi bước cùng Khang ra ngoài , Băng ngoái lại nhìn cảnh tượng ấy lần nữa ... một vệt cháy dài ... nhỏ ngẩng đầu lên , hình ảnh cuối cùng hiện ra trong võng mạc nhỏ là ... một khoảng trần nhà có những lỗ sáng li ti như hàng vạn mũi kim xuyên qua , mang theo ánh nắng chiếu xuống mất dần như tan vào không trung ...
- Tao đang bận nên sẽ giết lũ chó hoang chúng mày sau !
Khang hằn học nhìn tên Leader . Lũ tội phạm đang bị mấy tên đàn em của Khang chĩa súng vào nên không dám ho he gì . Chỉ có tên Leader là nhìn Băng , cười nhạt.
- Rút – Khang ra lệnh cho đám đàn em .
... ...
- Ư a a ... ... ...
Tiếng hét man sợ vang lên như tiếng sấm , dội đến khắp các dãy hành lang khu B ... Tiếng hét như của một kẻ vừa bị chặt mất 4 chi, đau đến tột cùng của nỗi đau ... Tiếng hét của tên quái thú Leader . Hắn vừa nhận ra ... Seiky ... đã chết !
...
Khu A. Sau bữa tối không ai đến dùng bữa, đám giúp việc vẫn phải dọn thức ăn , rửa bát đĩa .
- Cẩn thận vỡ chén, để tâm vào .
- Mày điêu vừa thôi.
- Không , tao thề với trời đất tao nói thật. Rõ ràng tao thấy cô tiểu thư đó ngồi cạnh cậu 2, hai người thân mật vô cùng.
- Mày bảo tiểu thư đó và cậu cả nằm chung một giường tao còn tin được chứ với cậu 2 ...
- Trời ơi, đầu tiên tao cũng nghĩ mắt bị lé đấy chớ . Nhưng đúng là sự thật 1000%.
- Chả nhẽ cô tiểu thư ấy muốn cưa cả 2 cậu chủ nhà mình ?
- Cỡ đó cũng dễ lắm ... nhưng mà ... với cậu 2, è , không tin được !
- Phải đấy, cậu 2 xưa nay có ưa con gái đâu. Ai đụng vào còn chết như chơi ấy chứ .
- Tao thề tao nói thật mà, tiểu thư đó đẹp quá chứ bộ.
- Không lẽ 2 cậu chủ nhà mình yêu một người ?
- Như phim truyền hình ý nhỉ ... hi ...
Thụy An trở ra phòng ăn, gặp cô quản gia .
- Chị nghe về chuyện bên khu Băng chưa ?
- Rồi. Con ranh đó may mắn lắm.
- Chúng ta không cần phải loại cái gai trong mắt bằng sức của mình nên nhờ một kẻ khác .
- Ai?
- Leader …
- Chẳng phải hắn đã thất bại và bị cậu cả ...
- Hắn sẽ không dừng lại đâu. Lần này chỉ là thiếu tính toán nên mới vậy. Chị nghĩ sao nếu ... chúng ta giúp hắn đây.
- Ổn lắm ... ngày càng thông minh đấy , Thụy An.
Chap 34 (tiếp)
... ... ...
23h hơn.
Băng nằm trên giường ngủ ngon lành. . Khang ngồi cạnh mải nhìn nhỏ ngủ, tay vẫn nắm lấy tay Băng . Quản lí bước vào .
- Cảm ơn cậu chủ.
- Vì sao?
- Vì đã quay trở về cứu cô ấy.
- Cô ấy là người của mày sao mà cảm ơn ?
- Em có thể biết tại sao ... cậu chủ quay về không ?
- Không biết. Nhưng không có lần sau đâu.
Reng. Di động của Khang rung, cậu mở máy :
- Sao ?
- Em xin lỗi , cậu chủ. Cảnh sát cơ động rượt ghê quá. Tụi em chỉ cho được một ô tô vào kho phê thải gần công viên được thôi. Một ô tô còn lại và đám anh em bị tóm mất rồi ạ.
Bàn tay Khang bỏ ra khỏi tay Băng . Cậu đứng dậy, người bắt đầu nóng lên .
- Vậy là chỉ giữ được một nửa kho thiết bị ?
- Em xin lỗi. Không ngờ lần này lũ cớm xiết ghê quá.
- Được rồi. Chúng mày rút đi. Cho tao địa chỉ chính xác cất chiếc xe còn lại.
- ... ...
Khang tắt máy, nuốt khan.
- Không đưa được hàng về sao cậu chủ ?
- Bị lũ hải quan giữ lại nhưng chúng đã dỡ lên ô tô trốn đi. Rồi lũ cảnh sát cơ động đuổi theo bắt được một ô tô , nửa kho thiết bị. Giờ phải tìm cách đưa chiếc xe còn lại về đây.
- Vậy là ... mất một nữa . Nếu cậu chủ đến nói chuyện với bọn hải quan trước ... có lẽ đã ...
- Im đi. Nếu mày không gọi giữa chừng , tao sẽ đến được .
Khang lại phía bàn , mở ngắn kéo lấy ra chiếc ipad , mở bản đồ thành phố . Ngón tay Khang di chuyển trên màn hình .
- Đây là chỗ bọn đàn em giấu chiếc xe. Chắc chắn xe của lũ cảnh sát đang tìm kiếm. Nếu chỉ là cục điều tra của thành phố thì không vấn đề gì , nhưng bọn cảnh sát cơ động của quốc gia thì ... không dễ chơi.
- Phải tìm cách đưa chiếc xe về trước lúc ông chủ hỏi đến .
- Được rồi , tao sẽ lập kế hoạch. Mai hành động. Nếu thất bại nữa , là mất trắng, là mắc tội lớn với ba !
... ...
1h sáng. Nhạc từ mp3 không đủ để khiến Phong ngủ được. Cậu quyết định đến phòng thí nghiệm làm việc ...
Phòng TN nằm ở khu cuối cùng căn biệt thự, cạnh những phòng quan trọng cũng lắp đặt hệ thống bảo vệ JPA cấp cao ... Phong bước vào , cửa tự động khóa lại để chế độ hỏi mật mã. Không mặc áo bảo hộ , Phong chỉ đeo 2 chiếc găng tay trắng. Phòng TN ngổn ngang những bàn đá xây kính bao bọc , đặc những chất hóa học , chất điều chế và những chất cần thiết khác. Phong đã sắp hoàn thành việc chế lạo một lô kịch độc M1xx mới.
... Cúi người kéo ngăn kéo , tay Phong lấy ra một ống đựng dung dịch rỗng, nhưng không may làm một cuốn sổ nhỏ hất ra và rơi xuống sàn . Phong , theo phản xạ tự nhiên , cúi tiếp nhặt cuốn sở lên.
Lật vài trang ... đó là cuốn sổ ghi chép của Chấn Nam về một căn bệnh rất nguy hiểm hiếm gặp trên thế giới , biểu hiện của bệnh, phân tích mức độ nguy hiểm và hướng điều chế thuốc chữa , khá phức tạp.
Phong chẳng quan tâm lắm, cho tới khi thấy ở một dòng cuối cùng trang giấy, Chấn Nam đã ghi tên một người con gái ... “HẢI BĂNG” !.Tay Phong lập tức giở lại đọc những biểu hiện của bệnh. Giọng nói khẽ buông ra :
- Smith – agen ??
... ... ...
- Leader . Em xin đại ca. Bình tĩnh đã.
Rầm !!!!!!!
Tên quái thú dùng 2 tay nâng cả chiếc giường lên lậy cho nó đổ đến rầm, mắt hắn long sòng sọc , miệng rít lên từng tiếng rên đau đớn và uất hận. Hai tay hắn xiết chặt , những đường gân xanh nổi lên chằng chịt. Thân hình to lớn của hắn như một ngọn núi lửa muốn phun trào và nổ tung tức khắc .
- Đại ca, phải bình tĩnh mới giải quyết được việc.
- Phải đấy ạ.
Lũ tội phạm đứng xung quanh nhưng cách xa tên cầm đầu, đang tìm mọi cách để trấn an hắn. Chưa bao giờ chúng thấy Leader nổi điên lên đến mức đáng sợ thế này. Chúng không một lần dám nhắc đến cái tên Seiky .
- Đại ca à , nếu muốn chúng ta có thể tìm một thú cưng khác ... .
Vài tên quay lại nhìn tên tội phạm không biết ăn nói kia. Còn Leader thì đã nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt muốn tóe lửa , tay với xuống tìm thấy một tấm nan giường bị long ra ... crắc– crắc .
Tên tội phạm giơ 2 tay :
- Leader ! Leader ! Em sẽ im ... xin ... xin anh ...
Tên Leader đang tiến lại với thanh gỗ dài trên tay . Hắn đã tìm được kẻ để trút giận – Seiky !! Seiky của tao !!! – hắn gầm lên . Hắn cứ thẳng tay đập liên tiếp vào tên tội phạm, đập mạnh và túi bụi cho đến khi tên ấy máu me đầy người , gãy xương vai, đầu dập gần 1/3 và nằm bẹp dưới đất như một con gián bị giẫm . Hắn thoi thóp thở lúc máu vẫn ngập miệng và mũi thở ra toàn máu đen thẫm . Tên quái thú vẫn chưa nguôi giận và vẫn muốn giơ tay tiếp tục đánh ... Lũ tội phạm không dám can ngăn , nhìn và im re .
- Sao phải nóng tính thế. Có thù thì nên trả.
Tên quái thú quay phắt lại , hắn vẫn thở hồng hộc. Cô quản gia vừa bước vào với một sự liều lĩnh nhất định .
- Muốn gì ? – một tiếng gầm lên dữ dằn trong hơi thở mạnh.
- Muốn giúp trả thù thôi. Cách tốt nhất là cho cậu cả thấy người con gái của cậu chết một cách khổ sở thế nào . một mạng đền một mạng.
... ...
5h sáng.
- Cậu chủ đi sớm vậy sao ?
- Phải làm xong trước khi bọn chó săn phát hiện ra chiếc ô tô và trước khi cha ta hỏi đến . Nhưng rất nhiều khả năng lũ cớm sẽ theo đuôi ta .
- Cậu chủ phải cẩn thận , nếu không thể đem được về thì thôi, bị bắt sẽ mệt hơn đấy ạ
- - Biết rồi. À, còn chuyện này, ngươi đã thử nghiệm K115 bao nhiêu lần vậy?
- Phải hơn 10 lần, nhưng em đã gửi ghi chép kết quả lại cho cậu chủ rồi mà .
- Chuyện hôm qua bên khu B khiến ta ngạc nhiên, chưa một lần thử nào cho thấy khẩu K115 tỉa hết tuýp đạn sẽ giải phóng năng lượng nhiệt khổng lồ, đến mức thiêu rụi cả một con trăn .
- Nếu không liên quan đến K115 thì sao ạ ?
- Thì sẽ liên quan đến sự cố ở party !
Tay quản lí hơi nhíu mày, cố nghĩ xem cậu chủ đang phán đoán chuyện j. Trong lúc này, Khang vừa đội chiếc mũ lưỡi trai đen sụp xuống đầu, vừa bước lại phía giường mình .
- Ta sẽ để một nửa cảnh vệ lại, đề phòng chuyện như tối qua. Vậy nên dù chuyện gì thì cũng đừng gọi cho ta, nếu ngươi không muốn ta bị cha trách phạt. Nhưng đến lúc ta về , nàng mà xây sát chỗ nào , ngươi sẽ phải đền tội đấy.
Khang đang đứng cạnh giường, cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi mềm. Băng hơi cử động, vùi nửa khuôn mặt xuống chiếc gối êm và dày, ngủ tiếp. Ở cự li gần, Khang nhìn khuôn mặt ấy không chớp, chợt cười, rồi đứg thẳng dậy, quay người .
- Nhiều nhất phải đi 2 ngày, người lo luôn chuyện trong nhà cho ta. Lũ chó hoang ta đã điều thêm người quản thúc rồi, về ta sẽ xử 1 thể!
Khang đưa tay kéo chiếc mũ sụp hơn xuống, bước về phía cửa. Tay quản lí đằng sau cúi đầu.
2 tên cảnh vệ đứng ngoài cửa phòng, chúng theo lệnh đến để bảo vệ Băng khi cậu chủ vắng mặt. Khang biết Băng sẽ an toàn chỉ khi ở phòng cậu. Nếu “lũ chó hoang” có xổng chuồng và sang khu giữa gây chuyện thì cũng không 1 tê nào, kể cả Leader, dám mò vào phòng cậu chủ. Khi đó sẽ là việc quản lí an ninh của Chấn Phong
- Cậu chủ! – 2 tên cảnh vệ cúi đầu chào
- Không được rời tầm mắt khỏi cô ấy! Ngoài quản lí không được cho ai gặp. nếu xảy ra chuyện gì, 2 ngươi sẽ chết đầu tiên đấy.
- Dạ!
Khang định đi thì khựng lại, chợt nhớ đến tên đàn em của Phong mò vào phòg mình hôm trước:
- Còn nữa, không được lại quá gần cô ấy, ko được nói chuyện, không được nhìn trộm, không được chạm vào cô ấy dù chỉ là 1 ngón tay! Tao cấm!
- Rõ, thưa cậu chủ! – 2 tên này không hiểu sao cậu chủ phải đề phòng đến vậy nhưng chúng biết tốt nhất nên nghe lời.
Không có Khang ở nhà, Băng có khi còn cảm thấy thoải mái hơn. Nhỏ ngủ 1 mạch đến gần trưa, dậy thì quản lí đã chuẩn bị sẵn đồ ăn. Ăn xong thì lôi tạp chí ra đọc, chán thì nghịch mấy xếp bài. Nhỏ không phải ngoan tới mức nghe lời Khang ở yên trong phòng, chỉ là nhỏ chẳng muốn bị bắt cóc sang khu B lần nữa. Suýt vào bụng con Seiky, thật là 1 điều khủng khiếp!
…..
- Quản lí , Hoàn toàn không có thông tin gì ạ !
- Không có sao?- quản lí của Phong có vẻ hơi thất vọng
- Không có ảnh nên cũng khó tìm hiểu. Nhưg theo nhữg gì có được thì em phán đoán là trẻ mồ côi ak!
- Ukm! Vừa rồi qua phòng ông chủ, ta chợt nghĩ về 1 điều…
- Gì ak?
- Trả thù!! Ông chủ gây rất nhiều oán thù và thường khi giải quyết xong 1 kẻ thì gia đình kẻ đó và những người liên quan sẽ bị thủ tiêu luôn.
- Ông chủ luôn diệt cỏ tận gốc mà. Nhưg quản lí muốn nói về điều gì ?
- Về chuyện… 10 năm trước! Khi xử 1 kẻ, ông chủ đã tha cho 1 sinh mạng trong gia đình ấy.
- Là vụ… tên điệp viên CIA, Hunter?
- Phải! Hắn có 1 đứa con gái được ông chủ tha mạng. Nhưg sự việc thế nào ta không rõ… Đứa con gái ông chủ đem về có 1 cái đầu rất sâu sắc, nhưg không ai hiểu cô ta nghĩ gì ..
- Ý quản lí là cô ta giống Hunter? Là con gái của Hunter và cô ta đến đây để trả thù ?! Nhưng… không lẽ ông chủ có thể ….
- Đó là lí do ta không dám khẳng định suy đoán của ta là thực! Không cần điều tra về con bé đó nữa! Điều tra về Hunter và vụ xử tử tên điệp viêc CIA ấy gần 10 năm trước cho ta!
- Vâng!
………….
2 tên cảnh vệ canh gác cửa phòng Chấn Khang :
- Nghe nói là rất đẹp. Có kẻ thấy mà ngẩn ngơ cả tuần cơ mà! Vậy cậu cả mới bảo vệ vậy chứ!
- Ukm! Cậu cả chưa bao giờ hành động mà để 1 nửa người lại chỉ vì muốn bảo vệ cho người tình. Cô gái này không tầm thường đâu!
- Mình đứng đây cả ngày mà không thấy mặt 1 lần cũng phí nhỉ?
- Muốn chết à ?Bỏ cái suy nghĩ điên rồ ấy đi!
- Chỉ nhìn thôi, có làm gì đâu!
- Thôi ngay!
- Đẹp! nghe nói đẹp lắm… chỉ nhìn thôi cũg phê như chơi thuốc rồi..
- Tao bảo thôi ! – tên này gắt lên - Đừng có làm tao rớt nc miếng ra ….
- Này…
Tiếng kéo cửa nhè nhẹ và giọng nói trong veo cất lên. 2 tên cảnh vệ đang tranh cãi… bỗng im re, bất động. Rồi, theo phản ứng tự nhiên, 2 tên cúi đầu, quay lại, lùi xa Hải Băng 2 bước ..
-Chị cần gì ak?
Băng nhìn điệu bộ tức cười của chúng, dửng dưng:
- Kém tuổi à ?
- Dạ? – 1tên mới chớp thời cơ đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào… Hải Băng ! Lập tức, đôi đông tử của hắn dãn rộng. Tên còn lại liếc lên nhìn bạn hắn.
- Mày…. Mày bị sao…
- Không! Tao không kìm chế nổi nữa…- Vừa nói, hắn vừa quay đầu, co giò chạy thục mạng. Tên kia hoi với theo những không được đành quay lại định giải thích vài câu với Băng . Nhưng lập tức, hắn cũng đơ hình vài giây, rồi lúng túng:
- Chị.. à không .. cậu chủ… à không … tên kia… à ….- Mắt hắn giờ đang nhìn chằm chằm xuống chiếc vai trần của Băng, nơi 1 chiếc dây váy bị tuột nhẹ xuống . Băng nhận ra, không hề bối rối, đưa tay kéo cai dây lên, thuận tay vuốt luôn 1 lọn tóc dài vắt ra phía trước.
- Quản lí ? - Nhỏ buông 1 câu hỏi vắn tắt nhất có thể, đơn giản vì đã quá giờ ăn, đói rồi mà vẫn chưa tâhý quản lí đâu.
- À.. quản lí .. quản lí nói… ra ngoài… bận… -Tên cảnh vệ lùi thêm 2 bước , đưa ánh mắt ra chỗ khác và cố, cố nén cái ham muốn nhất thời xuống … Băng chẳng để ý đến sự khó xử của hắn, định quay vào…
- Chưa ăn sao? Hay sang khu A dùng cơm đi? – Cô quản gia đang bước đến với cái vẻ “thân thiện” vô cùng. Băng liếc nhìn, tên cảnh vệ đã bước lên trước:
- Quản gia, bữa tối sẽ do quản lí của cậu cả lo!
- Chẳng phải quản lí đang ra ngoài sao? Hay…
- Dù vậy cũg không được! tôi chỉ làm theo lệnh của cậu cả thôi, không được cô gái này ra khỏi phòng cho đến lúc cậu về!
- Chỉ ăn thôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà – Như đưa mắt nhìn Băng – Tôi không định làm gì ngu ngốc nữa đâu, đừng lo. Chỉ là 1 bữa cơm xin lỗi thôi mà, được chứ/?
Băng nhìn cái vẻ giả tạo không chớp mắt của quản gia, đóng đạt thật đấy nhưng Băng chẳng dại đến nỗi tự hại mình.
- Không cần – Băng nói, lại định trở vào.
- Thực ra tôi muốn nói chuyện… nói chuyện… cậu Chấn Nam!!- Như nói nhanh như sợ kẻ khác cướp lời. Băng khựng lại khi nghe đến 2 chữ “Chấn Nam”!
- Chuyện quan trọng, không thể nói ở đây được , tôi xin 5 phút thôi.
Băng nhìn cô quản gia, không muốn tin nhưng nhỏ muốn biết có chuyện gì về Chấn Nam . Băng quay người, bước về phía Như đang chờ. Lập tức, tên cảnh vệ chạy đến, giơ 1 tay ra cản:
- Không được! Cậu cả nói không được ra khỏi phòng. Nếu cần, tôi sẽ gọi thêm người đi cùng.
Băng hơi quay mặt lại, ánh mắt khẽ chạm vào mắt tên cảnh vệ:
- Bỏ tay xuống ! Đừng đi cùng!
Tên cảnh vệ nghẹn họng vì ánh mắt đó, như 1 con robot, hắn hạ tay, lùi ra xa. Băng bước theo cô quản gia, nhỏ không biết Như đang mỉm cười…
………
- Hix. Tao bị chảy máu mũi dòng dòng luôn…
- Chết rồi…
- Trời ạ! cả mày cũg bị giật điện chứ gì ? Hoàn hồn đê! Tao đã bảo đẹp lắm mà… đẹp thật…
- Chết rồi…
- Trời ak! Mày sao thế?
- Cô gái ấy đi cùng cô quản gia và biến mất 1 tiếng đồng hồ rồi!!!
- Hả?Hả ???????????
chap 35
…….
Ào….
Cả cốc nc tạt vào mặt Băng . Nhỏ hơi cựa quậy và dướn người dậy… Từ từ mở mắt, nhỏ thấy đầu hơi choáng. Chuyện gì đã xảy ra? Đi cùng cô quản gia… bỗng bị ai bịt miệng, thứ gì đó xộc vào mũi, rồi chẳng còn biết gì … Và giờ, nhỏ đang ngã bệt dưới sàn.. và đôi mắt lờ mờ thấy… thấy căn phòng của .. “lũ chó hoang”!
- Dậy rồi kìa! Haha..
- Ngủ lúc nữa có phải đỡ khổ không? lần này thì tổng thống cũng chẳng cứu nổi.
- Đừng nói thế, nàg sợ đấy! Có phải nàng sát hại Seiky nhà mình đâu?
- Nhưng vì nàng mà Seiky chết! nàng phải đền tội!
- Thế nào?
- Lột da ra… dội nước sôi vào…
- Nghe đã quá… làm đi.. hahaha…
Đám tội phạm cười ngặt nghẽo, chúng chỉ nói cho sướng tai thôi, chứ xử lí đứa con gái kia, phải để Leader !
- Lột da … e tội nghiệp cô em quá- Leader đã xuất hiện, mắt nhìn xuống, chằm chằm vào Hải Băng – Em làm Seiky của anh mất mạng! Seiky! Seiky yêu quý của anh! Anh làm sao bắt em chết ngay được chứ ?.. anh muốn em chết từ từ.. chết trong đau đớn, hãi hùng… Nhưng mình em chịu đau thôi chưa đủ.. phải rồi… chưa đủ!
Tên Leader ra hiệu cho 1 tên đàn em mang lại 1 chiếc máy quay phim.
- Phải để Lâm Chấn Khang nhìn thấy cảnh em đau đớn ra sao, phải để hắn tận mắt thấy người con gái của hắn thuộc về tay kẻ khác thế nào, phải để hắn lồng lộn lên.. như lúc anh nhận ra…. Seiky… đã chết… Nào! bắt đầu! máy chạy!!
- Nói xem, em muốn chơi gì trước, người đẹp? – 1 tên tội phạm quay hình rất gần, Leader đang cởi áo.
- Nói đi! Anh muốn nghe em nói lắm..
Băng quay mặt đi, không muốn nói gì với kẻ bệnh hoạn trước mặt. Như mọi lần, tên quái thú lập tức nổi cơn điên. Hắn bóp cổ Băng, trận nhỏ vào tường, miệng rít lên:
- Nói! Nói! Có nói không???
Băng không chống cự, tảng lờ đi. Tên Leader vẫn rít lên.
- Seiky của tao!! Mày giết Seiky của tao!!
Hắn bỗng buông tay, quay người đi bò tới chiếc bàn yêu thích của hắn..Tay chân hắn như phát điên lên, hắn lôi từ gầm bàn ra 1 nắm nghe sột sột, rồi hắn lại chồm tới gần Băng
- Nhìn đây! Mày đã giết chết Seiky của tao!!Nhìn đây!
Băng đưa mắt nhìn tay tên Leader. 1 nắm da trăn! Sần sùi. Loang lổ. Mỏng tang. Bóng láng dưới ánh đèn. Tay tên quái thú nắm chặt lại, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, bàn tay run lên.. 1 tay hắn giơ lên, thô kệch, hung bạo, bóp miệng Băng, nhỏ lắc đầu không chống cự được. Ngón tay hắn như bọc sắt, ép miệng Băng phải mở ra .Và tay kia, hắn ập tới, nhét cả nắm da trăn vào cái miệng khốn khổ. Leader như 1 con thú điên dại, hắn dùng hết sức trận Băng vào tường và nhét bằng hết thứ da gớm ghiếc kia vào miệng nhỏ, đẩy 2 hàm nhỏ ngậm lại. Băng vẫn cố vùng vẫy nhưng bất lực.. Máy quay vẫn làm việc. Tên quái thú buông tay, ngửa cổ cười ha hả… Băng gập người … móc họng lôi ra cả mớ kinh khủng kia, rồi ho sù sụ trong lúc tên tội phạm và đồng bọn vẫn cười khoái trá.
Leader ngừng cười, Băng đã thở đều hơn, không biết lũ bệnh hoạn kia còn muốn gì . Tên Leader cúi xuống …
- Sao? Vui không em? - Hắn cúi xuống gần hơn, mặt hắn sát mặt Băng, cách vài cen-ti - Tại Lâm Chấn Khang nên em mới khổ vậy đấy.. Giờ hắn đâu rồi? không đến cứu em nữa sao? Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này .. – Leader thè đầu lưỡi, liếm nhẹ lên gò má Băng , nhỏ nhắm nghiền mắt, 2 tay nắm chặt lại, cố giữ cho người không run lên…
……..
Quản lí của Khang về, nhận ra mình về hơi muộn, đã quá giờ ăn đã lâu.
- 2 ngươi có biết đường mang bữa tối đến cho cô ấy không vậy?
- Dạ.. quản lí ..
- Sao thế? Có chuyện gì ak ?
- Quản lí .. chúng em… chúg em….
- Sao? Chuyện gì ? – Sheely gắt lên.
- Không.. không thấy cô gái đó đâu cả ạ…
Sheely muốn điên lên tức thời, nhưg kiềm chế được , phải tìm cách giải quyết:
- Không thấy từ lúc nào?
- Là quản gia đưa đi.. hơn 1 tiếng rồi không quay lại ạ…
Quản lí lao về phòng mình, phải biết quản gia đã đưa Băng đi đâu. Trong phòng của các quản lí, có máy tính với chức năng duy nhất là xem camera trên tất cả các dãy hành lang của khu biệt thự.
- Điều hết người sang khu B! Chuyện quan trọng!
- Chuyện gì mà….
- Nhanh lên! Trước khi cậu cả về xé xác cả lũ ra!!
……….
Băng vẫn bị trận vào tường… nhỏ cố xua đi cái cảm giác ghê tởm mỗi lần lưỡi tên quái thú chạm vào minh…ghê tởm! Cho đến lúc, hắn dừng lại, 2 hàm răng mở ra và cắn vào cổ Băng như.. gặm 1 miếng thịt. Băng không đau, chỉ thấy thứ gì sắc, xuyên vào da, làm máu chảy ra. Tên Leader ngẩng lên, miệng hắn đầy máu… Băng muốn phát ói khi thấy hắn liếm máu nhỏ trên môi hắn, trông như 1 thứ đồ uống ngon lắm vậy. Vài tên tội phạm chẳng hiểu sao Băng bị cắn cho chảy máu mà chẳng kêu rên gì. Máu vẫn túa ra từ vết cắn…
- Bây giờ.. cho máu em.. dính hết lên cơ thể em nhé…
Hắn lôi Băng lại và trận xuống đất, hắn định giơ tay xé tung cái váy trắng và làm trò đồi bại, mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
- Đại ca! quản lí của cậu Khang đến!
Leader dừng lại, rộng miệng cười nhạt:
- Em lại gặp may rồi, nhưng anh sẽ không để em đi dễ dàng đâu.
Hắn ra hiệu cho máy quay dừng. 2 tên khác lại kéo Băng lên.
- Đại ca, giấu cô em ở đâu?
- Chơi vậy đủ rồi, để nó đói và sợ hãi đến chết đi!
- Hiểu rồi.. đại ca!
2 tên kéo Băng đi sềnh sệch, nhỏ mệt và không phản kháng được nữa.. Chúng cùg đẩy chiếc giường phía trong cùng phòng - giường của Leader ra, dưới gầm giường có 1 nắp đậy giống như nắp xuống tầng hầm. Tên tội phạm kéo nắp, phía dưới tối om, tên còn lại đẩy Băng xuống . Nhỏ không chịu, nhưg 2 tên qúa khoẻ, chúng nhận cho Băng ngã xuống . Băng bị bóng tối nuốt gọn. Nắp đóng lại cùng tiếng ngã của nhỏ…
- Lũ điên kia! Trả người tình của câu Chấn Khang đây!
Giọng quản lí cất lên khó chịu. Tên Leader đang tiến lại, tay kéo lại áo khoác chỉnh chang.
- Có việc gì mà quản lí đến giờ này? Oh, còn mang theo nhiều chó canh nhỉ? - Giọng điệu nhạo báng của Leader không lam Sheeply quan tâm, Sheely đang để ý tới cái miệng đỏ lòm máu của tên tội phạm, máu dính cả ngoài miệng và trên tay hắn.
- Mày…
- Có gì đâu! Bữa tối thật ngon. Có điều không bắt chước Seiky nuốt chửng con mồi được thôi
- Thằng điên! Mày giấu cô ấy đâu rồi?
- Ai kia? Tôi chỉ vừa ăn sống 1 con cừu non thôi mà.
Không thể chịu đựng thêm, quản lí của Khang ra hiệu cho đám đàn em tiến lên, 1 nửa giương súng, lên đạ, nhằm vào đám tội phạm.
-Còn lại lục soát phòng!
-Rõ!
Đám tội phạm đứng nguyên cho đám cận vệ lục soát. Tên Leader vẫn nhìn tay quản lí vẻ nhởn nhơ.
- Cứ thoải mái thôi! Tôi đâu dám ăn trộm thứ gì của cậu cả chứ.
- Lát nữa rồi biết! – Quản lí đã thấy 1 tên tội phạm kéo Băng vào phòng này trên camera, vậy nên chắc chắn nhỏ phải ở đâu đó trong này.
- Quản lí, không thấy đâu ak!
- Gì cơ? Tìm khắp nơi chưa? Nhà tắm, khu vệ sinh, tủ quần áo ?
- Tìm hết rồi ak!
Vẻ mặt quản lí chợt căng thẳng
- Cho rút quân được chưa? Chúng tôi chẳng vui vẻ gì khi cứ bị quấy rầy thế này đâu!
- Cậu cả về rồi cả lũ chúng mày sẽ không toàn mạng!
- Rất vui lòng chờ - Leader cười.
….
- Đại ca, cứ để cô ta dưới đó ak?
- Nếu muốn, chúg mày xuống đó mà mua vui.
- Dạ không.. tụi em không có ý đó…
- Để coi cậu cả đáng kính sẽ làm gì … Oh, hoá ra cô quản gia khu biệt thự này lại đáng yêu như vậy… hahaha…
1 lần vô tình, 1 tên tội phạm đã phát hiện ra cái tầng hầm phía dưới căn phòng của chúng. Phía dưới tối om và rọi đèn pin thì đáy khá sâu, chẳng nhìn rõ gì . Chúng kết luận là nhà kho để không và chẳng quan tâm đến nữa. Chúng không hề biết bí mật phía dưới tầm hầm thứ nhất ấy của khi biệt thự, chẳng tên nào dám nhảy xuống đó điều tra 1 việc không đâu cả.
.... Quản lí của Khang đi qua đi lại trong phòng cậu chủ, nghĩ về chuyện tại sao Băng có thể biến mất trong 1 căn phòng kín… Mọi suy nghĩ đều dẫn tới giải pháp :gọi cho cậu chủ! Nhưng lần này, Khang lại làm hỏng việc nữa thì.. Nếu Khang về thì lũ tội phạm có nghe lời và thả người ? Chắc chắn chúng sẽ chối bay chối biến. Hệ thống camera chỉ đặt ở các phòng sinh hoạt chung và trên tất cả các dãy hành lang, không hề có camera trong 1 phòng riêng nào để bảo vệ sự riêng tư… Vậy nên Khang về thì cũng đâu biết Băng bị giấu ở đâu? Nhưng, tay quản lí không thể chịu đựng thêm khi nghĩ cô gái ấy đang gặp nguy hiểm, lũ bệnh hoạn kia không biết đã giở trò gì … Sheeply rốt cục vẫn quyết định gọi cho Khang
- Mẹ kiếp! Tao chết đến nơi rồi mà mày vẫn không tha hả ? - Giọng Khang gằn lên nhè nhẹ, có vẻ cố nói nhỏ để xung quan không nghe
- Cậu chủ, xong việc chưa ak?
- Đang bị cớm xiết, dập máy đi!
- Khoan cậu chủ! Hải Băng bị…
- Đừg có gọi tên cố ấy! Có chuyện gì thì đem người ra giải quyết, tao chưa về được đâu!
- Cô ấy bị lũ chó bắt cóc…. Em nghĩ tên Leader trả thù vụ Seiky…
- Lũ cớm!!! Tao gọi sau!!
Tit..tit….. tit…Khang đã tắt máy. Tay quản lí cũg chẳng rõ cậu chủ có nghe được gì không …
…
Băng từ từ mở mắt, từ lúc bị đẩy xuống cái hầm, nhỏ đã bị ngất đi gần 2 tiếng. Vết cắn ở cổ đã ngậm miệng nhưng vết thương trên đầu do lúc bị đẩy xuống đã đập xuống sàn thì vẫn còn chảy máu. Không đau, nhưng Băng thấy đầu hơi choáng. Nhỏ chống tay cố sức ngồi dậy. Xung quanh tối om, im bặt. Đây là đâu? Nhỏ chẳng thấy được gì cả, như đang bị nhấn chìm trong bóng tối dưới đáy vực thẳm. Băng xoay người tìm khắp nưoi 1 nguồn sáng… Và giữa bóng tối rờn rợn bủa vây, nhỏ dễ dàng tìm được 1 lỗ nhỏ trên bức tường. Vậy là chỗ này bị bao bọc bởi 4 bức tường kín? Nhìn phía trên, tối om và chẳng biết trần cao bao nhiêu. Cái lỗ sáng nhỏ kia chẳng đủ để nhìn thấy thứ gì … Quan trọng là lúc này, cơn choáng váng qua đi, nhỏ chơt nhận ra dưới này, nhiệt độ thấp hơn phía trên rất nhiều… Nhỏ thoáng rùng mình, biết cơ thể bắt đầu không điều chỉnh được nhiệt. Nhỏ quờ quặng bàn tay xây xát dính máu trên bộ váy lụa. Đằng trong lớp váy xoè ra, Băng thường nhet hộp zkilico vào 1 túi nhỏ. Giữa bóng tối mịt mùng, Băng đã tìm thấy cái hộp và nhét được 1 viêc thuốc vào miệng. Zkilico tan ra trong tích tắc và Băng cảm giác như có ngọn lửa đang nhen lên ở cuống họn, tràn xuống … Làm sao có thể ở đây và chốg lại cái lạnh = zkilico có hạn? Làm sao có thể ngồi yên đây và hi vọng ai đó tới cứu mình? Không! trước khi có người tới cứu, phải tự tìm cách cứu mình đã. Sau khi nhiệt độ cơ thể Băng bắt đầu thăng bằng trở lại, bộ óc bắt đầu làm việc. Không thể trèo lên và trở lại phòg của lũ tội phạm , chỉ còn cách tìm lối ra. Nhỏ xua tay quờ quặng khắp xung quang. Máu từ vết thương vẫn rỉ ra nhưng lúc này căn bệnh mất cảm giác thật có ích… Chợt, Băng chạm vào thứ gì đó… rồi vài thứ khác, chúng dài dài và có vẻ nhẹ, nằm cạnh nhau như có sự sắp xếp… Không có ích, Băng sờ chỗ khác, lại là những thứ tương tự, va vào nhau nghe tiếng cộp rất nhẹ. Không thể đoán ra là thứ gì ,có lẽ chúg tràn lan dưới này… Băng quyết định bò đi, có thể sẽ tìm thấy thứ gì đánh ra lửa được …
Bàn tay Băng chạm vào 1 vùng ướt nc … rồi đụng đến 1 đồ vật, nhỏ đoán là chai thuỷ tinh. Cõ mùi gì đó là lạ, Băng đưa tay dính thứ nc ấy lên gần mũi.. Là rượu nồng độ cao! Chắc đã bị bay hơi nhiều, vậy là gần như cồn. Nhỏ lại sờ tiếp, lần nay dưới đất cố tìm 2 hòn đá hay thứ gì cứng nhẵn có thể đánh ra lửa. Lần trong bóng tối thật khó khăn nhưng Băng vẫn giữ bình tĩnh… May mắn, nhỏ đã tìm được 2 viên đá, nhỏ quay trở lại chỗ rượu đổ…
Vài lần cọ thật mạnh 2 viên đá với nhau, lửa đã nhen lên lập loè. Băng ném nhẹ xuống chỗ rượu bị đổ dưới sàn, lập tức lửa bùng lên, Băng ngồi sát đống lửa, nhìn xung quanh đang sáng dần lên. Nhỏ thấy mâp mờ những bức tường ngăn cách, quả thực căn hầm này kín và không hề lớn. Băng với tay thu mấy trai thuỷ tinh lại, trong ấy rượu vẫn còn. Vậy là đã có người cũng bị đẩy xuống dưới này? Vừa nghĩ Băng vừa lùi ra xa 1 chút.. Nhỏ bỗng chạm vào thứ gì đó.. là những vật dài dài, nhẹ nhẹ có rất nhiều dứơi này mà khi nãy Băng không đoán ra nổi là gì . Nhỏ từ từ quay đầu..và… Đôi đồng tử giãn rộng, trong vài giây, Băng không thở nổi… NHỏ đang chạm vào… những khúc xương sườn…. ngay bên cạnh, 1 bộ xương người nữa đang nằm duỗi và không hề bị suy suyển.. hộp xương sọ trắng ngà ngà với 2 hốc mắt rỗng, sâu hoắm…
Băng lùi, lùi dần…. bỗng, lại chạm vào thứ gì đó… 1 bàn xương tay với những đốt xương choãi rộng và vài mảng thịt chảy ra chưa teo hết… Đốt sống lưng ớn lạnh, người Băng khẽ run lên… nhỏ lại lùi… lùi về phía khác… Ánh sáng từ đám lửa cho Băng nhìn rõ hơn toàn cảnh căn hầm… Ngổn ngang.. ngổn ngang những bộ xương người trong nhiều tư thế.. vài hộp sọ lăn lóc rời khỏi thân. Băng không muốn thấy nữa! Quá khủng khiếp! Nhỏ nhắm mắt, lắc đầu quầy quậy và chân vẫn đẩy người lùi dần… Bộp! Nhỏ đã dựa vào 1 bức tường… Băng mở choàng mắt! Lạnh! Lạnh quá! Bức tường như phả trên lưng nhỏ những luồng hơi lạnh, cảm giác như từ nhữg mảng băng Bắc Cực. Băng lồm cồm đứng dậy, cố không chú ý đến những bộ xương… Nhỏ bước nhanh ra xa bức tường, rồi quay lại nhìn nó. Đằng sau bức tường là phòng đông lạnh sao? …. “Tháp làm lạnh!” – 1 ý nghĩ loé lên trong đầu Băng . Nếu tầm hầm dưới cùng là lò phản ứng thì tầm trên này phải có tháp làm lạnh!... Về đêm sẽ hoạt động công suất cao… Băng sẽ đóng đá nếu ở đây mất. Vừa suy nghĩ cách cứu mình… nhỏ vừa lùi vài bước . Dẫm lên vài thanh xương, Băng khẽ nghiến răng chống lại nỗi sợ hãi… Tự nhủ phải bình tĩnh… bình tĩnh!! Rầm!!!
Băng vướng chân vào 1 vật gì đó to lớn và ngã rầm xuống .. Vật đó nằm sát góc tường. Băng xoay người dậy, mắt nhìn thấy không lớp áo bò, cảm thấy tay mình vừa dính thêm máu… Băng từ từ nhìn lên và lập tức… ngã ngửa ra sau, suýt chút là hét lên rồi.. Nhỏ vừa ngã vào… 1 tên tội phạm với thân hình to lớn… đang nằm sóng soài dưới sàn! Hắn đã chết! và đôi mắt mở trợn ngược… như đang nhìn Băng!! Băng thấy từ hốc mũi, miệng và tai hắn, máu đen chảy ra và chưa khô. Có lẽ hắn mới chỉ chết được vài ngày. Bàn tay Băng nắm chặt lại, răng nghiến vào nhau mà vẫn nghe lập cập…Nhỏ quyết định bò ra chỗ khác và lần này nhìn đường để không chạm vào thứ gì kinh khủng nữa.
Làm sao để ra khỏi đây? Băng ngồi co ro 1 chỗ, 2 tay ôm đầu gối, mắt nhìn đám lửa cồn sắp cháy hết.. Đầu cố suy nghĩ tìm cách, và đám lửa cháy rụi khi Băng chưa nghĩ ra được giải pháp nào.
Thu mình trong bóng tối, Băng đang cố đè nén nỗi sợ hãi ám ảnh ngày 1 phình to ra. Mình nhỏ trong căn hầm đầy xương và cả xác chết.. chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ làm toàn thân nhỏ run lên, mồ hôi túa ra làm nhớp nháp những vết máu đã bết lại trên tóc, mặt và cổ Băng … Giữa bóng tối, 1 lần nữa Băng lại thấy cái tia sáng nhỏ nhoi từ 1 lỗ hổng trên bức tường…
……….
2h sáng.
Sheely vẫn đứng ngồi không yên trong phòng Chấn Khang , vừa lo lắng cho người tình của cậu chủ, vừa lo lắm cho Khang .
Rầm!!!
Khang bước vào, quần áo xộc xệch và lấm lem vài vết máu. Cậu vứt phăng chiếc lưỡi trai đen lên giường. Vài tên đàn em cũng bước vào sau.:
- Cậu chủ! Lúc đó ra tay chúng ta vẫn có cơ hội lấy lại kho hàng. Sao cậu chủ lại cho rút?
- Chỉ có 1 nửa số đàn em! Ta không làm việc gì mà không chắc chắn sẽ thắng!
- Thế sao cậu chủ lại nói chỉ cần 1 nửa cũng xong được? Thật mâu thuẫn! Em thấy không phải vì chỉ có 1 nửa số anh em hay vì sợ lũ cớm, mà chính cậu chủ không tập trung được để hành động!
- Im miệng! – Khang gắt lên – Cút về chỗ của chúg mày cho tao! Không ai trong chúng mày có quyền phán xét tao! Ở đây, tao hay chúg mày là chủ??
Khang càng lúc càng giận dữ, đám đàn em biết không nên nói thêm gì lúc này, cùg cúi đầu và bước ra ngoài.
- Thất bại, vì cậu chủ mất tập trung sao? – tay quản lí đang tiến lại phía Khang
- Tìm thấy cô ấy chưa?
- Là vì lo lắng cho cô ấy sao?
- Thằng điên kia!!! Tao hỏi tìm thấy cô ấy chưa???
- Chưa ạ! Theo rõi camera thì có lẽ vẫn ở trong phòng với lũ chó hoang!
- Mày!!! Tao đã dặn mày thế nào? Tao để người lại ở nhà để trưng bày sao mà không đi đưa cô ấy về ? Hả??
- Em đã tìm rồi! Nhưng không thấy đâu cả, chúng đã giấu cô ấy đi và nói chẳng làm gì sai! Không lẽ em bảo chúng, tao đã xem trên camera và thấy cô ấy bị đưa vào phòng chúng mày?
- Việc quái gì phải nói với lũ khốn đó! Giết cả lũ đi cho nhanh!!
- Không đc! Ông chủ đã ra lệnh khi cậu nhận quản lí lũ tội phạm đó, là không được để bất kể tên nào chết trước khi chúng giúp ích được gì . Cậu vừa để mất cả kho hàng mấy triệu USD, giờ còn gây ra chuyện này nữa… ông chủ sẽ…
- Đừng có nhắc đến cha tao! – Khang đã hạ giọng, nuốt khan vì nghĩ đến sự nghiệp của mình – Dù sao tao cũng không để lũ khốn đó làm gì đến người tình của tao đâu!
- Vì cậu chủ… đã yêu cô ấy rồi?
- Không! Vì danh dự của tao không cho phép điều đó! Tập hợp người theo tao sang khu B!
- Vâng!
Khu B. Rầm!!
- Cậu chủ sang chơi hay có chuyện gì vậy?
- Khuya rồi mà còn sang thăm chúng em sao?
Vài tên tội phạm dời khỏi ván bài, ra đón tiếp cậu chủ. ...bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,chúc các bạn vui vẻ...
-Đừng có sủa nữa điếc tai tao! Thằng chó Leader đâu? – Khang cố không tỏ ra giận dữ nhưng vẫn nói = tông giọng cao và gằm ghè.
- Cậu chủ hỏi tôi sao? – Tên Leader tiến đến, như thể hắn đã chờ Khang
- Tao vừa về và vừa nhận ra, người con gái của tao… mất tích trong chính căn biệt thự này.
-Ôh`, nghiêm trọng nhỉ? Cậu chủ muốn chúng tôi tìm giúp không? – Leader đưa tay lên, dùng lưỡi liếm vài vết máu vẫn còn dính trên tay hắn, là máu của Băng – ukm… tôi ban nãy vừa xử lí 1 con mồi hấp dẫn lắm… cả mùi máu và mùi cơ thể… đều hấp dẫn…
Khang nhìn cái bàn tay dính máu của tên tội phạm, cái cách hắn nếm vị máu với 1 sự kích thích và thèm muốn, cái giọng mỉa mai ám chỉ của hắn… Và Khang đã hiểu ra, con mồi Leader nói, là ai!
- Trước khi tao nổi điên lên, mày nên câm miệng và trả cô ấy đây!! – Khang nghiến 2 hàm răng, giọng rít lên.
- Cậu chủ đang nói chuyện gì vậy? trả ai kia??
- Đừng có vờ vịt trước mắt tao! Mày có tin tao sẽ xé xác chúg mày ra, từng đứa không hả??
Khang vừa dứt lời, mấy chục cây súng đằng sau đã giương lên, chĩa về phía lũ tội phạm . Tên Leader cười nhạt:
- Tôi.. thật không biết đã mắc tội gì với cậu chủ đấy..
- Vậy để tao nói cho mà biết. Đụng đến người con gái của tao quá đủ để tao tuyên chúng mày… tử hình!
Xạch!Xạch! Xạch! Mấy chục cây súng đằng sau Khang đã lên đạn.
- Định giết chúng tôi sao? – Leader cười nhạt – Tôi e là không được đâu. nếu ông chủ biết cậu thay vì quản lí 1 lũ tội phạm lại đi giết tất cả thì sao? Chỉ 1 lũ tội phạm cũg không quản lí thì làm sao có tư cách cầm quyền?
- Nói hay lắm! Nhưng giết thịt 1 lũ chó dại thì không sai, phải chứ?
- Vậy bắn đi! Xem cậu sẽ nói với ông chủ thế nào?
2 bàn tay Khang xiết chặt lại, những đường gân tay nổi rõ, cậu sắp điên lên thật rồi, nghe máu sôi sùng sục trong lồng ngực. Nhưng trước khi để Khang ra lệnh bắn, tay quản lí đã bước nhanh lại.
- Chúng đã biết lệnh của ông chủ :không được để chúng chết! Cậu chủ! Bình tĩnh đi@ Mục tiêu! Hãy nghĩ đến mục tiêu!
Khang thở hắt ra, chịu đựng chuyện này thật không dễ. Vì 1 người con gái mà làm trái lệnh cha? Điều này Khang chưa và sẽ không bao giờ làm!
- Nói đi! Chúg mày đã làm gì cô ấy? Và chúng mày muốn gì ?
- Cậu chủ đã thẳng thắn vậy, tôi cũng không giấu nữa. Cậu chủ giết Seiky, nợ máu phải trả = máu! Nhưng yên tâm, hiện giờ cô ta vẫn an toàn!
- Được rồi! Nói tao biết, có thể dùng thứ gì để đổi lấy cô ấy?
- Mạng sống của cậu chủ chẳng hạn!
Leader vừa dứt lời, quản lí của Khang đã rút súng và sẽ bắn bất kì tên nào có ý định tấn công Khang.
- Cất súg đi! Không sao đâu! – Khang nói và cậu bỗg.. bật cười khanh khách:
- Đúng là 1 lũ ngu xuẩn! Mày nghĩ tao sẽ đổi mạng sống của mình để 1 cô người tình được sống ak? – Khang lại bật cười nhu không có gì buồn cười hơn – Ngươi nhầm to rồi đấy!
- Tôi biết là không thể! Vậy chỉ còn 1 thứ tôi muốn thôi!
- Nói coi!
- Cậu chủ quỳ xuống xin tôi tha mạng cho cô ta!
Leader dứt lời, Khang dừng cười, tay quản lí nhìn biểu hiện của cậu chủ.
- Sheely! – Khang gọi tên tay quản lí 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể
- Vâng. Cậu chủ?
- Rút về!
Khang quay người , đám đàn em tản ra nhường đường.
- Cậu chủ… nhưng…
- Im miệng và rút về!
Cả Leader và Sheely đều đã hiểu ý Khang : chẳng có gì đáng nói nữa, so với mục tiêu của Khang, mạng sống và lòng tự tôn… Băng chẳng hơn 1 hạt phân tử không khí!
- Khoan đã nào! Tôi muốn gửi cậu chủ thứ này.
1 tên tội phạm bước đến, cầm chiếc máy quay. Khang vẫn đi và Sheely quay lại nhận
- Nói hộ với cậu cả, không chỉ là… chạm tay đâu. Có nhiều trò thú vị lắm đấy!
Sheely cầm máy quay và ra khỏi phòng, đám đàn em cũng đã rút đi.
- Leader! Sao biết ông chủ không cho phép cậu cả ra tay với anh em mình vậy?
- Ông chủ cho người báo với tao đấy, 1 quyết định tuyệt vời đấy chứ!
- Còn con bé đó thì sao ạ ?
- Nếu là người bình thường, vài đêm nó sẽ chết vì đói và rét thôi!
---------- Post added at 01:57 AM ---------- Previous post was at 01:55 AM ----------
Chap 36
Đó là với người bình thường, còn người mắc bệnh kì dị như Băng thì khác, chỉ cần 15phút đối với người thường là lạnh cóng nhưng trong mức chịu đựng thì với Băng , là con đường dẫn đến cái chết!
5h sáng. Cái hầm tối.
Băng ngồi co ro 1 chỗ, mặt úp xuống đầu gối, tay ôm bó lấy chân và người run nhè nhẹ. 1 đêm khó khăn! Đúng như Băng nghĩ, giữa đêm tháp làm lạnh sẽ hoạt động công suất cao. Và bức tường như đóng băng kia cứ chậm rãi phả hơi lạnh vào căn hầm, nhưng nhỏ qua được vì dốc toàn bộ hộp zkilico vào miệng. Xung quanh vẫn tối đen như mực và Băng biết chỉ đêm qua thôi, nhỏ đã gặp may. Trong hôm nay phải tìm cách thoát ra trước khi đêm xuống . Phải sốg! Chắc chắn phải sống! Nhưng cơ thể cứ run thế này, trước hết phải kiếm gì sưởi ấm đã. Không được dùng lửa cồn bừa bãi, Băng nhớ ra 1 thứ có thể dùng được khi chiếc váy của mình mỏng tanh và rách vài chỗ. Chắc chắn không ai trong tình trạng của Băng có thể đủ liều lĩnh và bình tĩnh hơn: nhỏ đang nghĩ đến chiếc áo bò mà tên tội phạm đã chết đang mặc, đang nằm sóng soài 1 góc nào đó trong căn hầm tối này…
…………
Sáng.
Chấn Phong ngồi trên bàn máy, ngả người vào ghế tựa, mắt nhắm nghiền tưởng như chăm chú và chiếc mp3 nhưng thực ra tai đang để ý vào màn hình máy. Không phải camera ngoài cổng chính mà là camera ghi hình hành lang sang khu B tối hôm qua, tua đi tua lại cảnh 2 tên tội phạm kéo Băng vào trong phòng lũ chó hoang.
Cạch! Có tiếng mở cửa rất nhẹ… Yến Chi đang bước vào, Phong chợt mở mắt, 1 tay đưa lên bàn phím, trở về camera ngoài cổng chính trước khi có kẻ nào tò mò nhìn thấy.
- Hay đến chơi vậy… chắc không làm phiền anh Phong đâu nhỉ?
Không 1 cái liếc nhìn, cũg chưa 1 lần có câu trả lời từ Phong dù Chi luôn cố đặt câu hỏi để có thể nghe thấy giọng cậu.
- Đương nhiên không phiền, tiểu thư đến lúc nào cũng được ! –Tay quản lí đang bước ra từ phòng phía trong.
- Cảm ơn.
- Không có gì . cậu chủ của tôi không có bạn, mà lại cũg không thích nói chuyện với tôi nên có 1 cô gái bên cạnh cũng tốt.
- Vậy, tôi ở lại dùng bữa trưa nhé?
- Tất nhiên là được, tôi sẽ cho người mang bữa trưa đến. Còn giờ tôi sẽ ra ngoài để tiểu thư và cậu chủ được riêng tư.
………
Phòng 101. 1h chiều.
Khang vừa dậy sau giấc ngủ từ lúc gặp Leader về đêm qua. Cậu dùng 2 cánh tay hất văng cả bàn thức ăn mà quản lí đã chuẩn bị xuống đất, bát đĩa loảng xoảng, thức ăn tung tóe.
- Cậu chủ nên dùng bữa khi đói.
- Tao không đói! Quẳng hết cho tao! Cả mày! Cũng cút đi cho khuất mắt!!
Sheely cũng hiểu Khang tức giận vậy là vì điều gì. Khang lo lắng cho Băng nhưng lại tự phủ nhận điều đó. Cậu luôn nghĩ, luôn làm những việc, luôn nói những điều mà đối với cậu, Băng chẳng là j. Nhưng thực ra trong lòng lại khó chịu vô cùng. Khang muốn cứu Băng, đương nhiên cậu không phủ nhận điều đó, nhưng cậu nghĩ đó là bảo vệ danh dự cho mình khi kẻ khác chạm tới người con gái của mình, chứ không phải vì có tình cảm với Băng . Và càng tự lừa dối chính mình thì Khang càng muốn phát điên lên.
- Sao cậu chủ phải tức giận như vậy? cậu chủ đã mặc kệ cô ấy cho lũ chó hoang thích làm gì thì làm, mà rõ ràng vì cậu đã giết Seiky nên Leader mới trả thù. Bây giờ cậu nên vui vẻ mới phải chứ?
- Tao giết Seiky vì cô ta mà! Hay mày tính bảo tao quỳ xuống trước mặt chúng cầu xin? Hay đổi tính mạng? không bao giờ! Không bao giờ!
- Ít nhất cậu cũng không nên bỏ mặc cô ấy.
- Tao không muốn nghe tới cô ta nữa. Cô ta làm tao đau đầu! Cô ta làm tao mất cả kho hàng của cha, nhiệm vụ đầu tiên tao không hoàn thành! Chỉ có thằng ngu xuẩn mới si tình tới mức đem tính mạng hay tự tôn để người tình được sống thôi!
- Nhưg cậu chủ…
- Gọi gái đến cho tao! Càng nhiều càng tốt!
- Được! em sẽ gọi. Nhưng trước đó, cậu chủ nên xem thứ này đi. – Quản lí đem cái máy quay lại.
- Gì ?
- Em chưa xem. Đúng hơn không dám xem. Nó dành cho cậu chủ đấy!
……..
“ – Nói xem, em muốn chơi trò gì trước, người đẹp?
- Nói! Nói! Có nói không???
- Seiky của tao! Mày giết Seiky của tao!!
- Sao? Vui không em??... Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này?
- Bây giờ.. cho máu em… dính hết lên cơ thể em nhé! “
Đoạn video đã dừng, còn Khang, mắt vẫn dán vào màn hình, người cứng đờ…. Và chỉ 3 giây, mặt cậu đã biến sắc…
Bộp!!! Chiếc máy quay bay xuống đất. Khang đứng dậy , bước đi như không tự chủ. Cậu đang bắt đầu điên lên và sẽ khó dừng lại nếu không giết – người!
Khang nạp đạn vào khẩu súng ngắn và cầm thêm khẩu K113. Cậu ra khỏi phòng.
- Giết! Tao sẽ giết hết lũ chúng mày! Tao sẽ giết!!
- Cậu chủ đi đâu vậy?
Tay quản lí ngáng đường và lập tức bị 1 cú hích mạnh khiến phải lùi sang bên. Hắn thấy cậu chủ đằng đằng sát khí với ý nghĩ muốn giết người quá rõ.
- Cậu chủ! Ông chủ gọi đến!
Khang khựng lại, suy nghĩ chạy qua khỏi 2 chữ “giết người”
- Có lẽ ông chủ đã biết chuyện kho hàng. Cậu nên gặp ông chủ rồi quyết định xem có giết chúng nữa không!
…………
5h chiều. Yến Chi vẫn trong phòng 102.
- Em nói thật đấy. Sinh ra trên đời mà chẳg nói, chẳng cười, chẳng tỏ cảm xúc gì, ngày nào cũg làm việc như cái máy thì người ta không gọi là sống mà chỉ gọi là tồn tại thôi! Như anh Phong đấy, là tồn tại!
Chi liếc nhìn Phong, màn triết lí không gây ảnh hưởng gì . Tay nhỏ mân mê trên thành cửa sổ, tiếp tục:
- Kể cả anh vô cảm thì chí ít anh vẫn là 1 thằng đàn ông trưởng thành. Đứng trước con gái cũng phải cảm thấy gì chứ? Chắc chắn có, không tình yêu thì cũng là dục vọng!
Chi quay lại nhìn Phong vẫn ngồi trước màn hình máy. Cậu chợt mở mắt, đứng dậy, đi lướt qua mặt Chi, vào phòng trong. Cửa phòng đóng lại và nghe tiếng khoá cửa lạch cạch.
- Anh… anh ơi…- Chi nhìn theo, mặt ngẩn ra.
Phòng ngủ phía trong, 1 bức tranh lớn từ từ dịch chuyển, lộ ra chiếc thang máy hình hộp trong suốt. Phong bước vào và định xuống tầng hầm thứ nhất. Hệ thống vừa báo có trục trặc ở… tháp làm lạnh!
…Căn hầm tối.
Băng không rõ được thời gian nhưng thấy nhiệt độ ngày càng xuống thấp nên hiểu màn đêm đã buông xuống. Nhỏ vẫn co ro 1 chỗ, nhưng lần này có chiếc áo bò rộng thùng thình. Có mùi máu tanh và hôi hám nhưng Băng không quan tâm, quan trọng là sống tiếp được lúc nào hay lúc ấy. Nhỏ lần tìm chiếc hộp zkilico, cố sức dốc xuống
nhưng không 1 viên nào rơi ra, chỉ còn vỏ hộp rỗng.. Cứ thế này đến nửa đêm sẽ khó sống được, nhân lúc còn chịu được phải làm gì đó… Và nhỏ, chợt thấy cái lỗ hổng trên tường với vệt sáng chiếu xuống …
Bên kia bức tường có thể có người? Nếu không sao lại có ánh sáng? Vậy phải tìm cách báo hiệu! Nhưng cách nào, bức tường rất dày và Băng kiệt sức rồi, vừa đói vừa lạnh sao kêu được?... Băng nghĩ.. cố nghĩ và… Khói! Nếu đốt lửa khói sẽ bay qua lỗ hổng! Hi vọng phút chốc bừng lên, Băng lần đi tìm mấy chai rượu. Ý nghĩ sẽ được cứu làm nhỏ quên hết nỗi sợ hãi về những bộ xương người
Nhưng.. lửa cồn hầu như không có khói, phải có gì để đốt.. Phải! Chiếc áo bò…
……..
Khang bước ra từ phòng Lâm Chấn Đông, nỗi tức giận lắng xuống thành nỗi khó chịu.
“ Được, ta bỏ qua chuyện kho hàng, với điều kiện con sẽ mua lại nó trong tháng này. Nhưng con đừng nghĩ ta không biết tại sao con làm mất lô hàng. Ta không nghĩ con là loại đàn ông coi trọng đàn bà đâu. Chỉ là cảm xúc nhất thời nên quên đi, con cần biết thứ gì là quan trọg nhất! Còn nữa, ta biết rất rõ chuyện về lũ chó hoang đấy. Nếu, dù chỉ là trong ý định thôi, con muốn cứu con bé đó = cách ra tay với chúng, ta nghĩ, con không có 1 chút tư cách hay bản lĩnh để cầm quyền! Đương nhiên con có thể cứu con bé theo cách khác, hoặc quên nó đi, ta sẽ rất hài lòng về con.”
Khang thấy càng lúc càng khó chịu… Quên sao? Quên 1 người con gái, chẳng phải chuyện quá nực cười để Lâm Chấn Đông phải nhắc đến sao? Cậu có thể vứt 1 đám vào thùng rác sau khi đã qua đêm… Nhưng Băng, Băng khác hoàn toàn đám con gái đó…
……
Băng cố dịch ra xa bức tường lạnh như băng, nhìn đám lửa vẫn cháy, thỉnh thoảng kêu lách tách vì vài bò. Khói bắt đầu bốc lên… ngập phòng. Băng ho sù sụ rồi cố lết ra xa hơn. Càng ngày càg lạnh mà lại chỉ phong phanh chiếc váy lụa, Băng biết cơ hội không có nhiều. Chỉ trước nửa đêm thôi, nếu không ai xuống tầng hầm và phát hiện ra khói thì nhỏ không thể sống được tới sáng mai!
- Cậu chủ! – Sheely đang bước đến
- Sao rồi?
- Em cho người đến lục soát lại và vẫn không tìm thấy, không 1 cái cửa nào dẫn sang phòng khác!
- Điên đầu! Tao muốn điên đầu lắm rồi! Chỉ vì 1 đứa con gái mà tao…
- Em biết cô ấy làm ảnh hưởng tới cậu chủ rất nhiều, nên em sẽ không muốn cậu phải làm gì nữa… Mục tiêu…
- Quan trọng nhất! Tao sẽ lấy lại sự hài lòng của cha!
- Bên cậu 2 cho báo tháp làm lạnh gặp trục trặc. Sẽ sửa sớm nhưng dễ ảnh hưởng đến công nhân trong xưởg chế tạo. Em nghĩ cậu chủ nên xuống kiểm tra.
- Xuống tầm hầm? Lâu rồi, tao cũng không đi kiểm tra…
- Vậy bây giờ…
- Không! Tao không có hứng. Cả ngày nay điên đầu lắm rồi. Tao đã hẹn mấy thằng bạn đi đua xe. Xảy ra chuyện gì mày lo đi.
- Cậu chủ…
- Tao đang tìm cách để quên nàng thôi. - Bạo lực, tốc độ và gái là cách khiến Khang quên 1 chuyện không vui nhanh nhất – Tin tao đi, ý nghĩ nàng sẽ chết ở đâu đó chỗ lũ khốn kia không làm tao dễ chịu tí nào.
Khang bỏ đi, tay quản lí vẫn đứng đó.
- Nhưng cậu chủ vẫn mặc kệ cho cô ấy chết, đền mạng cho Seiky. Em không thể làm gì hơn để cứu cô ấy, em hận chính mình!
………
2 cánh cửa trắng lớn bằng sắt từ từ khép lại, vài làn hơi mỏng đột ngột bị xua đi trong không khí, Chấn Phong vừa bước ra với 1 chiếc áo choàng trên người. Cậu chịu lạnh tốt nhưng ở dưới này, nhiệt độ luôn âm nên buộc phải mặc áo nếu không muốn bị đóng băng. 1 hành lang dài, trắng toát. Trên hành lang, không khí như ngưng tụ và hơi lạnh toả ra khắp nơi. Dưới này, những bức tường rất rắn chắc và rất dày để giữ nhiệt không quá thấp như ở khu tháp làm lạnh, đủ để cho người thường sống được .
Phong vẫn sải bước trên hành lang sáng…
Cậu bỗng dừng chân, nhíu mày thật nhẹ và hơi quay đầu. Một lớp khói trắng đục phun ra từ 1 lỗ hổng nhỏ ngang tầm mắt Phong. Bên kia bức tường không phải khu làm lạnh… Phong đang nhớ xem theo bản thiết kế khu biệt thực và tầng hầm cậu đã làm thì bên kia bức tường là gì .. Chưa thể nhớ ra! Và điều đó có quan trọng với Phong? Không hề!!
Chân Phong bước tiếp….
.................
---------- Post added at 03:46 AM ---------- Previous post was at 01:57 AM ----------
Chap 37
…
10h đêm. Băng ngồi co ro 1 góc, chân tay đã tím tái. Lửa đã tắt từ lâu, khói cũng thôi không bốc lên nữa, căn hầm lại bao trùm bóng tối. Băng bỗng thấy không nên dùng chiếc áo bò để tạo khói và nuôi hi vọng. Đến bây giờ thì chẳng có ai phát hiện ra cái lỗ hổng ấy cả, tức là không ai có thể đến cứu Băng. Nhỏ cảm thấy hơi lạnh từ từ ngấm vào từng thớ thịt, làm máu chảy chậm lại và tim co thắt không đều. Đến ngưỡng giới hạn, khí quản sẽ bị xiết chặt, người đông cứng như đóng băng và sẽ chết vì thiếu oxi. Gần 2 ngày không ăn, nhỏ đã đói lả, cùng sự mất máu khá nhiều làm nhỏ gần như kiệt sức…Chắc chắn giới hạn sẽ đến rất nhanh.
….
- Cậu chủ không dùng bữa tối sao? Có chuyện gì vậy? – Quản lí của Phong khá lo lắng khi thấy thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.
- Hay cậu chủ mệt? À, em đến để báo 1 tin mừng. Chắc cậu chủ biết chuyện đứa con gái đó bị lũ chó hoang trả thù rồi? và giờ đến cậu cả cũg đã bỏ mặc cô ta. Em đoán lũ chó sẽ không để cô ta chết dễ dàng đâu. Thật may vì có kẻ “xử đẹp” mối nguy hiểm cho khu biệt thự này trứơc. Để đến lúc tròn 17t, không biết cô ta có thể làm ra những chuyện gì rồi.
- Cậu cả không quản lí nổi lũ chó hoang, chẳng phải cơ hội tốt cho cậu chủ thể hiện sao? Đương nhiên em vẫn biết cậu không có hứng thú với việc nắm quyền và lũ chó hoang cũng không dễ quản thúc. Em sẽ đi tìm hiểu tiếp, xem lúc nào thì chính thức tìm được …xác “thiên thần”.
Quản lí đang bước đi, bỗng dừng lại:
- Nhưng em cũg hơi tò mò đấy. Lũ chó hoang giấu cô ta ở đâu mà người của cậu cả không thể tìm được chứ? Căn phòng ấy kín mà..
Tay quản lí đi rồi, Phong từ từ mở mắt. Điều cậu đang suy nghĩ cũng chính là thế.Làm sao mất tích được trong 1 căn phòng kín? Tiếng nhạc từ mp3 làm nhiễu dòng suy nghĩ của Phong , cậu rút 2 tai phone ra và vứt chiếc mp3 xuống giường.
Phong mở latop ( 1 chiếc khác đề phòng laptop điều khiển hệ thống an ninh chính trục trặc thì thay thế), cậu mở bản thiết kế khu biệt thự và hiển thị quay 3D
Con ngươi đưa đi thoăn thoắt và suy nghĩ chạy rất nhanh. Phòng của lũ chó hoang bên khu B, hoàn toàn không có đường dẫn sang phòng khác. Vậy… tầng hầm??? Phong di chuyển chuột tìm không gian phía dưới căn phòng ấy, và phát hiện 1 khoảng trống. Vì căn biệt thự đã xây lại gần 10 năm nên Phong quên mất điều đó, khoảng trống trên bản thiết kế nhẽ ra là kho chứ đồ nhưng sau đó vì 1 số lí do nên được xây kín thành 4 bức tường và để không. Suy nghĩ vẫn chưa dừng lại…
Phong đóng laptop, đứng dậy, cậu vửa nghĩ đến lỗ hổng phun khói đục trên bức tường dưới tầng tháp làm lạnh!
…12h đêm
Cảm giác như từng phân tử khí bị ngưng tụ xung quanh Băng ! Nhỏ nằm co ro dưới đất, người co lại hết mức có thể. Nhỏ đang bị đóng băng, người không còn run lên nữa mà tím tái toàn thân. Nhỏ đang khó thở, cố hít oxi vào miệng nhưng có gì đó chặn lại ở khí quản. Nhỏ cố hít thở gấp gáp nhưng ngày càng bất lực. Từng đốt ngón tay, ngón chân cứng dần lại và như bất động. Trong lúc cơ thể thiếu oxi trầm trọng, giới hạn sẽ xảy đến: co giật và chết!
……
Phong đã xuống tầng hầm, vừa đi vừa kéo lại chiếc áo khoác. 12h đêm là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất. Phong đã tìm ra cái lỗ hổng ấy. không suy nghĩ thêm, cậu biết căn bệnh Smith – agen kị cái lạnh tới mức nào. Cậu lùi sau vài bước , và bắt đầu tập trung. Đôi mắt sâu màu café đặc như gằn xuống dưới dàng mi rậm và từ từ hằn lên những tia đỏ mờ…
Bức tường… đang bốc khói, chưa thể tạo lửa vì nhiệt độ quá thấp. Phong hơi nhíu mày như thể vừa ra thêm 1 câu lệnh. Và bức tường 1 mảng, đang nứt dần, nứt dần… Không cháy nhưng từng hạt phân tử đang biến thành than và vỡ vụn ra do phản ứng hóa học quá mạnh trên bề mặt. Trong vài tích tắc, 1 mảng tường đã đen kịt và cứ dần vỡ ra rơi xuống hết lớp này đến lớp khác. Vài tích tắc nữa, 1 mảng tường lớn như khối than rơi ầm xuống . Than vụn ra và làm ta lầm tưởng là vật cháy. Trên bức tường, đã lộ ra 1 lỗ hổng lớn như 1 cánh cửa nham nhở dẫn vào. Ánh sáng từ hành lang tràn vào phía trong căn phòng.
…Mái tóc xoã dưới đất và cả bết vào người , Băng chẳng còn biết mình có thể thở hay không, nhỏ ngất đi khi cơ thể bắt đầu co giật nhẹ, từng mạch máu co lại ngăn cho máu chảy đến tim…
Hoàn toàn kiệt sức…. vô vọng và bất lực…
Cái chết ư????..........
Bàn chân Phong đang bước vào, dẫm lên vài khúc xương chằng. Phong đưa mắt xuống nhìn, xung quanh chân Phong có vài bộ xương không hoàn chỉnh nữa. Cậu đưa tầm mắt ra xa hơn tìm kiếm. Ánh sáng không nhiều nhưng đủ để Phong nhận ra chiếc váy trắng nằm bệt ở 1 góc tường. Khuôn mặt vẫn không 1 biểu hiện lo lắng hay vội vã nhưng chân thì đang tiến nhanh lại. Lập tức, Phong nhận ra cô gái đang bất động và trông thật – kinh - khủng kia đang chạm giới hạn. Đôi mắt đã trở về màu đen sậm vốn dĩ nhìn trân trân vào cái cơ thể ấy. Phải! Trông thật kinh khủng! Đầu tóc xoã xượi, mặt và cổ, tóc, tay, váy bê bết máu, 2 tay 2 chân co lại như đông cứng, cơ thể tím tái và mặt trắng bệch ra.
Phừng! Phừng! Phừng!
Những đám lửa đột ngột đốt lên xung quanh Băng và Phong thì đang tiến lại gần nhỏ hơn. Cậu ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy hộp zkilico trong túi và cho 1 viên vào miệng Băng . Zkilico tan ra, chảy xuống cái họng khô rát và làm nó nóng lên. Phong cởi áo khoác và đắp lên người nhỏ. Ánh lửa làm nhói lên trong mắt Băng, nhỏ hơi cựa người và… he hé mắt. Phong đã làm mọi cách có thể để đưa thân nhiệt Băng trở về bình thường, thật may là còn kịp. Giờ mắt cậu đang nhìn dán vào khuôn mặt ấy, vào mí mắt đang từ từ chuyển động. Phong đã quên mất cảm giác quan tâm hay nghĩ cho người khác quá lâu rồi. Thế này đã đủ để trở thành kì tích. Băng gần như đã được cứu, cơ thể đang ấm dần lên. Và Phong, định đứng dậy, trở về phòng!!
Nhưng…
Những ngón tay lạnh buốt khó khăn đưa lên bỗng túm nhẹ lấy bàn tay Phong , cậu khựng lại, cảm giác như đốt tay bị giật điện. Ánh mắt Băng nhìn Phong như van nài…
Phong cúi xuống và bế người con gái ấy lên, trong khi đưa 1 cô gái về phòng mình là điều cậu chưa từng nghĩ đến.
Trên hành lang lạnh lẽo, chân Phong bước đều đều và tay cậu vẫn bế người con gái ấy. Băng đang choàng chiếc áo khoác của Phong, bỗng thấy làn hơi lạnh phả vào mặt. Nhỏ hơi quay đầu và úp mặt vào ngực Phong, cơ thê cậu ấm hơn nhiệt độ bên ngoài nhiều…
……..
- Em nghĩ cậu chủ sẽ đi qua đêm ?
- Tao mệt nên về trước.
- Cảm thây đỡ hơn chưa? Có thể.. quên cô gái ấy chưa?
- Đâu phải việc quá khó khăn! Tao đi ngủ đây.
- Vâng
Tay quản lí của Khang bước khỏi phòng 101. Vẻ mặt mệt mỏi của Khang lập tức trở nên tỉnh táo. Cậu rút di động.
-Sao rồi?
- Không phải căm hầm kín, thưa cậu chủ! Có 1 lỗ hổng lớn nham nhở như bị phá vậy. Nó dẫn ra hành lang ngay cạnh khu tháp làm lạnh
- Vậy đúng là có đường từ phòng chúng dẫn xuống tầng hầm?
- Từ 1 nắp không lớn trên mặt đất nhưng em nghĩ chúng chưa biết về bí mật, em lẻn vào cũng không tên nào phát hiện được. Chắc chắn!
- vậy mày tìm thấy gì?
- Rất nhiều xương người, chai lọ linh tinh và
- Tao chỉ muốn biết người tình của tao có dưới đó không thôi!
- Có 1 xác người, em rất tiếc…
Bộp, chiếc điện thoại trên tay Khang rơi xuống. Cậu chưa nghe tên đàn em nói hết . “Cậu chủ. Không phải! ý em là có 1xác tên tội phạm và không tìm thấy cô gái nào… câu chủ!!”
Nhưng Khang đã không còn nghe thấy gì nữa, cơ thể như bất động, đứng chôn chân xuống đất…
… 1h đêm
Quản lí của Phong vào phòng ngủ của cậu chủ:
- Cậu chủ! Người của cậu Khang đến hỏi…
Thay vì thấy Phong ở đâu đó trong phòng ngủ, tay quản lí lại thấy …1 cô gái đang nằm trên giường Phong!- chuyện kì lạ nhất hắn từng biết! Hắn bước tới gần và kịp nhậ ra cô gái ấy là ai. Không tin nổi vào mắt mình, Wind chợt thở hắt ra:
-Cô… cô chưa chết ?? – Tay quản lí nhìn Băng 1 lượt, vẫn choàng chiếc áo của Phong ánh sáng đèn tường đủ để hắn nhìn thấy vài vệt máy dính trên mặt nhỏ.
- Sao cô.. có thể ở đây chứ? Không lẽ … là cậu hai… Không đời nào! Cô đã làm gì mà có thể sống sót mà nằm ở đây vậy chứ? Không thể tin nỏi.. cô..
Tay quản lí đang cố nghĩ ra lí do đơn giản nhất cho cậu hỏi của hắn, và câu trả lời chỉ có thể có 1 : Băng đã dùng cách nào đó đến đây trong bộ dạng thảm hại này để cầu xin cậu chủ cứu nhỏ!
- Cái lốt thiên thần của cô, cô nghĩ là có thể quyến rũ được cậu hai sao? hết hi vọng với cậu cả nên chuyển sang cậu 2, cô thật quỷ quyệt! Đương nhiên,cậu 2 sẽ không mắc bẫy nhưng tôi không bao giờ muốn một mối nguy hại nào đến gần cậu chủ của tôi! Tôi không biết nếu cô còn sống thì sẽ còn những quỷ kế gì. vậy nên tốt nhất… cô nên xuống Điạ Ngục đi!
Hắn rút ra 1 khẩu súng, lên đạn và chĩa về phía Băng :
- Tạm biệt… “thiên thần”
Ngón tay hắn chuẩn bị bóp cò!!!
Cạnh!
Một họng súng dí vào thái dương của tay quản lí . Hắn hạ súng, và từ từ quay lại.
Là Chấn Phong!!!
- Cậu chủ? cậu đang làm gì vậy?
Phong chưa bao giờ đụng đến súng và càng không bao giờ chĩa súng vào quản lí của mình, nên đã làm tay quản lí bất ngờ vô cùng!
- Không lẽ.. cậu chủ đã đưa cô ta đến đây?
Phong vẫn chưa hạ súng và vẫn nhìn chằm chằm tay quản lí của mình
- Cậu chủ! cậu không biết cô ta quỷ quyệt tới mức nào sao? Cô ta là 1 mối nguy hiểm. Và em, bằng mọi cách, sẽ không để cô ta sống!
Tay quản lí vừa dứt lời, khẩu súng trên tay Phong đã bị ném văng ra xa = một lực rất mạnh và chỉ trong giây lát, Phong đã lao đến, 2 tay xiết lấy cổ áo sơ mi của tay quản lí, xốc lên. Hắn không kịp phản ứng và chỉ biết nhìn cậu chủ = đôi mắt bất ngờ lần nữa. Hắn thấy Phong bây giờ, không còn cái ánh mắt vô hồn thường ngày, thay vào là đôi mắt như hằn sâu xuống, đáng sợ vạn lần. Hắn không biết vừa phạm phải 1 tội lỗi trầm trọng thế nào.
Phong vẫn nhìn tay quản lí cái nhìn của Thần Chết! Đôi mắt cậu đang hằn lên.. vài tia đỏ. Tay quản lí hiểu điều đó có nghĩa là.. án tử hình! Người hắn đang nóng lên, những đốt ngón tay muốn căng ra, chỉ cần vài giây, hắn có thể sẽ bốc cháy và tan thành tro bụi… chỉ cần vài giây !!
Sắc mặt Phong không thay đổi và tay quản lí đang chờ … Tử Thần!
Và…
- Chấn Nam…
1 giọng nói nhẹ như sương cất lên, Băng đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Nhỏ lặp lại tiếng gọi lần nữa.
Phong đã bỏ tay khỏi áo quản lí. Hắn thở gấp vài lần.
- Vậy đấy! Cô ta lấy mạng cậu ba, và giờ vờ vịt gọi tên cậu ba trong tiềm thức như thể biết lỗi lắm. Hay cô ta thấy khó mà quyến rũ thêm cậu chủ nào nên muốn cậu 3 sống lại? Cậu chủ phải nhận ra bộ mặt thật của “thiên thần” rồi chứ?
Phong liếc nhìn tay quản lí 1 cái sắc ngọt, giọng dằn xuống quyền lực:
- Còn muốn sống… im miệng và cút ra!!
Từng chữ làm sống lưng tay quản lí ớn lạnh. Hắn chần chừ 1 chút rồi cũng bỏ ra ngoài, dù lòng còn khó chịu vô cùng.
Phong bước lại sát chiếc giường. Băng đang kéo chiếc áo choàng lên như còn thấy lạnh. Phong từ từ ngồi xuống , nhìn nhỏ ở cự li gần.
- Lạnh… Lạnh…. Chấn Nam…
Phong với chiếc điều khiển ở đầu giường và tăng nhiệt điều hoà. Cậu định đứng dậy ra khỏi phòng để Băng được ngủ ngon.. Nhưng, 1 lần nữa, bàn tay ấy lại đưa lên giữ lấy tay Phong . Băng mắt vẫn nhắm và khẽ lắc đầu:
- Đừng.. đừng đi… Chấn Nam..
Không muốn, nhưng tim Phong vẫn nhói lên khi nghe 2 chữ “Chấn Nam”. Cậu để yên cho bàn tay ấy giữ lấy bàn tay mình, bàn tay ấy thật yếu ớt như luôn cần sự giúp đỡ.
Một lát, Băng lại chìm sâu vào giấc ngủ. Bàn tay kia của Phong khẽ đưa lên, những ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc ấy, rồi lần xuống cổ, nơi vết cắn của tên Leader chưa lành. Vết cắn khá sâu và những vết răng thâm lại, máu bê bết xung quanh. Nếu là Chấn Nam, những vết máu đã được lau sạch và vết thương đã được tra thuốc, nhưng như đã nói, Phong không phải người biết quan tâm kẻ khác. Trong đầu cậu lúc này đang có 1 cái tên rất rõ ràng: Leader!!
……
Buổi sáng, khu A.
- Cậu chủ lại không dùng bữa sáng rồi, chị Như
Cô quản gia vươn vai:
- Chắc cậu chủ đang đau đầu chút thôi. Cô người tình bị cướp ngay trong nhà mình chứ sao!
- Chị nghĩ mấy tên tội phạm có để con bé đó được sống không?
- Yên tâm đi. Chị đoán hôm nay sẽ tìm thấy xác em nó thôi
- Vui thật, trả thù cho cậu ba, cả con Yến nữa.
Cô quản gia cười ranh ma, liếc nhìn Thuỵ An. An cũng cười đáp lại. Nụ cười không dành cho cái chết của của Băng (nếu đó là thật) mà dành cho…Kiều Như !
….
-Cậu chủ! – Vài tên cảnh vệ cúi đầu, nhìn Khang bước lảo đảo vào phòng mình. Chẳng ai biết cậu đi đâu tối qua, giờ thì thấy Khang về phòng, tay cầm chai rươu mạnh sắp cạn và người thì say mèm.
Khang vào phòng, ném chai rượu xuống đất, nó vỡ tan tành. Cậu lai lảo đảo vào phòng trong. Không mấy khi uống rượu giải sầu, nhưng việc nghĩ Băng đã chết làm Khang khó chịu tột cùng và muốn say để quên hết. Cậu giờ muốn đập phá cho căn phòng tơi bời luôn.
Khang tiếp tục lảo đảo lại phía giường. Mắt cậu lờ mờ thấy có người ngủ trên giường, chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc dài quen thuộc. Chân Khang vẫn bước lại, cậu bật cười:
- Mày điên rồi Lâm Chấn Khang! Giờ nhìn đâu mày cũng thấy 1 người con gái đã chết sao?... phải, mày điên rồi.
Khang bò lên giường, đầu chóng vánh vì rượu.
- EM muốn trả thù ta đấy à? Vì ta không cứu em à? Em muốn ám ảnh ta làm ta điên lên phải không?
Bàn tay Khang đưa lên, lại gần hình ảnh trước mặt, cậu nghĩ nó sẽ tan ra trong không trung, như ảo ảnh thôi. Nhưng…
Ngón tay Khang vừa chạm vào da thịt của người! Không phải ảo ảnh! Khang mở căng mắt, lấy lại tỉnh táo. Cậu lắc mạnh đầu, ngón tay chạm vào cơ thể Băng lần nữa. Rồi lại lắc đầu, chạm lần nữa. Cậu gần như tỉnh hẳn vì.. quá shock!
- Không! Không thể nào!
Khang lại chạm vào người Băng và lần này dùng cả 2 tay lay người nhỏ.
- Băng! Em! Em!
- Khang lay rất mạnh làm Băng chợt tỉnh. Nhỏ cựa người, mở mắt nhìn, thấy khuôn mặt Khang. Khang đang nhìn nhỏ với vẻ bàng hoàng đến nực cười.
Băng cố, cố dướn người dậy, thấy cơ thể dã dời và đầu óc quay cuồng. Còn Khang vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Em.. em chưa .. chết sao??
Băng lúc này cũng vừa nhận ra… mình chưa chết!! Những hình ảnh lúc chạm mặt Tử Thần hiện lên, thật kinh khủng!
Và… bỗng..
Băng dang tay .. ôm chầm lấy Khang! Để chắc chắn mik còn sống! Mình đã được an toàn! Có lẽ trong lúc này, ở cạnh Khang thế này, làm nhỏ thấy được an toàn nhất! Khang sửng sốt tập 2. Cậu từ từ kéo Băng ra, để nhìn xác nhận lại lần nữa!
- Em có thể nói với ta là làm cách nào mà em vẫn sống và trở về đây được hả??
- Đói!
- Gì cơ?
- Khát nữa! – Băng nhìn Khang , cất lời thản mặc. Khang đơ vài giây, rồi liếc nhìn Băng một lượt:
- Em trông tệ quá! Ta sẽ cho người chuẩn bị bữa ăn, trng lúc đó em nên sửa soạn lại mọi thứ trên người.
Khang bước xuống giường
- Ta đã nghĩ em đã chết cơ đấy, cảm giác kinh khủng thật!
Tay quản lí của Khang đang bước vào, và hắn là người thứ 2 sửng sốt khi thấy Băng
- Cậu chủ.. thế này là…
- Giá mà tao biết được vì sao cô ấy còn sống đấy!
- Vậy, chẳng phải tốt quá sao. Có lẽ em lầm rồi. Nghĩ cậu chủ đang không vui nên em đã.. gọi gái Pady đến.
Từ sau Sheely, 1 cô gái bước lên, chẳng hiểu gì. Khang nhìn cô ta 1 lượt, rồi quay lại nhìn Băng.
- Này! – Khang nhìn cô gái mới đến – Cô khéo tay chứ?
- Dạ ?
- Nhìn người tình của tôi này, cô ấy tệ quá. Tôi thì không quen nhẹ tay cho lắm. Nên cô giúp cô ấy lau vết thương và sửa sang đầu tóc đi. Cả tra thuốc khử trùng, kháng viêm gì gì đó.. làm cẩn thận vào đấy!
- Nhưng mà em..
- Tiền = tiền bao 1 đêm. Làm nhanh đi!
…. Tay quản lí khẽ cười và trở ra ngoài. Đưong nhiên việc Băng còn sống làm hắn vui.
Trong lúc cô gái không dưng bị bắt làm giúp việc kiêm y tá giúp Băng xử lí vết thương, Khang lại bàn máy mở laptop. Cậu thật muốn biết Băng đã về phòng cậu = cách nào…
Và cảnh em trai Khang – Tên bất cần nhất cậu từng biết, bế Băng từ hành lang vào cửa phòng Khang .. thật là 1 điều làm Khang vừa ngạc nhiên vừa khó chịu vô cùng!
Khu B.
- Leader! Có nên xuống tìm xác cô ta rồi trả về cho cậu cả không?
- Thích thì mày xuống đi1
- Hê hê, em đâu dám.
- Đại ka à, giờ có thể thoải mái sống rồi.
- Ừa, phải đó. Đến cậu Chấn Khang còn chẳng dám đụng vào chúng ta..
- Cậu cả không dạy dỗ được các ngươi thì không còn ai có thể dạy dỗ được các ngươi sao?
Quản lí của Phong đang bước vào, không 1 tên đàn em nào đi theo.
- Oh`, lại ai đây nữa?? – đám tội phạm xôn xao.
1 tên lại nói với Leader “ Nếu em không nhầm thì là quản lí của cậu chủ thứ 2, cậu chủ suốt ngày ở trong phòng đấy!”
Tên Leader bật cười khanh khách, đứng dậy tiến về phía quản lí
- Không lẽ chúg tôi có người quản thúc mới sao? Cũng vui đấy! Thế cậu 2 ấy đâu? Sao không cho chúng tôi biết mặt? Cả ngày rúc trong nhà thì.. chắc cũng chẳng làm được việc gì ra hồn đâu!
Lũ tội phạm nhìn nhau cười khoái trá. Tay quản lí có phần khó chịu. Đúng lúc, Chấn Phong bước vào, không gây 1 tiếng động.
Lũ tội phạm ngừng cười, nhìn kẻ vừa bước vào, cao, với đôi mắt lạnh, chiếc mp3 đeo trên tai và chẳng có vẻ gì là sẽ quát tháo giận dữ như Chấn Khang thường làm.
- Có lẽ chưa ai được gặp. Đây là cậu hai : Lâm Chấn Phong !
Phong đưa mắt nhìn tên Leader, không 1 biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cái vẻ phớt đời của Phong làm tên Leader khá tò mò. Nhưng hắn thấy sẽ có trò vui hơn là sợ.
- Thì ra đây là cậu hai của ông chủ. Không biết hôm nay đến co điều gì dặn dò?
Phong im lặng và vẫn nhìn chằm chằm tên Leader, hắn đang cười nhạt.
- Thời gian qua các ngươi đã vi phạm quy định quá nhiều và cậu cả không xử hết được nên cậu hai sẽ dạy dỗ chúng mày tử tế đấy.
- Vậy sao? – Leader lại cười, hắn nhìn Phong – Tôi rất mong chờ xem cậu hai sẽ cho tôi ân huệ gì … như cậu Chấn Khang đã cho tôi 1 ân huệ khá lớn. À, không rõ cậu hai đây có người tình không nhỉ? - Hắn ngừng lại nhìn vẻ mặt Phong, nó vẫn lạnh tanh. Vài tên tội phạm cười khúc khích khi nghe 2 chữ “người tình”
- Nếu có thì tốt quá. Không biết có hấp dẫn = .. người tình của cậu Khang?- Leader đưa 1 ngón tay ra. Thè lưỡi liếm trên đầu ngón tay- Quả thực, cô ta… cả mùi máu và mùi cơ thể… đều hấp dẫn vô cùng..
Lũ tội phạm lại định nhe răng cười.
- Á á… á.. á…..
Nhưng, tiếng kêu man rợ của tên Leader đã át tất cả. Lũ tội phạm chưa hiểu gì, chỉ thấy rất nhiều vật nhỏ nhỏ, trăng trắng văng ra, cùng máu. Và cả thân hình nặng trịch của tên Leader ngã phịch xuống . 2 tay hắn bịt lấy miệng mà vẫn thấy máu tràn ra tứ tung. Bây giờ thì tất cả đã hiểu: những thứ nhỏ nhỏ màu trắng văng ra lúc nãy là… mấy chục cái răng của tên Leader!!
Trong 1 giây, Phong đã nhớ đến vết cắn sâu trên cổ Băng! Lũ tội phạm đứng xung quanh, trợn tròn mắt và vẫn chưa hết kinh hoàng. Tên Leader vẫn rên la thảm thiết. 1 tên tội phạm đã hoàn hồn, lao đến chỗ Phong ..
- Dám đụng đến đại ca…
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, tay quản lí chưa kịp rút súng tên tội phạm đã căng người ra, 1 luồng điện mạnh xuyên qua não hắn xuống đến từng đốt ngón chân, họng hắn nghẹn lại và cũng chưa kịp kêu lên thì đã vật xuống, ngất đi…
Đám tội phạm nhìn tên cầm đầu, rồi nhìn Phong, cậu vẫn lạnh tanh như đang đứng 1 mình và nghe nhạc vậy. Không 1 tên nào có ý định manh động nữa. Chúng không biết Phong đã làm gì nhưng tốt nhất phải tránh xa cậu.
- Thằng khốn! … Mày…. Mày… - Tên Leader rên lên từng chữ khó khăn, 1 tay vẫn ôm miệng, 1 tay chỉ vào Phong. Hắn trợn trừng mắt và cố dướn người. Đập vào mắt Phong, là bàn tay đầy máu bẩn thỉu của tên quái thú, bàn tay nhơ nhuốc đã chạm vào Băng! Mắt Phong hơi dằn xuống…
Phụt!!!!!
- Ưa…a…aa…..
Vài vật gì nhỏ, đỏ lòm bắn ra khắp nơi, trong lúc tên Leader ngửa cổ hét lên 1 tiếng nữa, to, dài và man rợ hơn lúc nãy. Có lẽ hắn quá đau đớn! Lần này thì không chỉ lũ tội phạm mà cả tay quản lí cũng kinh hoàng! Tên Leader giơ 2 bàn tay lên không trung, mắt hắn trợn ngược. Hai bàn tay hắn đã mất… 10 đốt ngón tay đầu tiên trên 10 đầu ngón tay!!!!
Máu túa ra, chảy ròng ròng trên cánh tay Leader, hắn gầm lên:
- Không ai được giết tao!!! Ông chủ… nói… không… ai…
Hắn vừa dứt lời, thì cả cơ thể hắn ưỡn lên, căng ra, miệng hắn há hốc. Hắn đau đến nỗi không thể hét lên trong cổ họng nữa. Hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào 10 đầu ngón tay đã mất, đau như bị đứt từng dây thần kinh vậy.
Lũ tội phạm đứng im không nhúc nhích, không dám thở. . Tay quản lí tiến lại chạm nhẹ vào Phong:
-Đủ rồi, cậu chủ! hắn sẽ chết mất!
Phong quay người, 1 tay đưa lên chỉnh lại tai phone, và chân bước về phía cửa. Việc còn lại là của tay quản lí .
- Ngươi nói đúng! Ông chủ bảo không được giết các ngươi – Quản lí của Phong nhìn Leader , hắn đã đỡ hơn, nằm vật vã và thở dốc, máu me lênh láng dưới sàn – Và các ngươi thấy đấy, cậu 2 có giết ai đâu! Chỉ là Leader, ngươi phải chịu tội vì không coi ai ra gì . Ban nãy, thứ được đưa vào những đốt tay ngươi.. (quản lí tránh nói đến 3 chữ “tia phóng xạ” ) như 1 thức kịch độc vậy. Cứ 2h, cơn đau sẽ tái phát lại, càng lâu cơn đau càng diễn ra chậm và dài hơn, cho đến lúc, ngươi không thể chịu nổi nữa, ngươi sẽ phải tự kết liễu mình! Và nên nhớ… là ngươi tự muốn chết! Không phải cậu 2 giết ngươi!
Lũ tội phạm rùng mình, chúng không ngờ, cậu 2 lại “nham hiểm” đến thế. Tay quản lí quay người :
- Từ giờ, lũ tội phạm chúg mày nên biết phải ngoan ngoãn thế nào rồi đấy! Cậu 2 thường, thích làm hơn là thích nói!