_tối nay Thu rãnh ko ????
_làm gi`?
_a`……..uhm………tối nay Thu đi xem phim với tôi được ko?
_tối nay a’?...dc nhưng mà một nam, một nữ đi chung thì ko hay lắm……..dể tui hẹn B.Anh đi luôn cho vui
_trời!.... người ta muốn hẹn hò riêng vậy mà!!!!!_ hắn cười méo xẹo,lầm bầm 1 mình
_ha? Cái gì? Duong nói gí? Tui nghe ko rõ
_ co’ gì đâu! Thôi, về đi sắp hết tiết 5 rồi
…………………………………………† ?……………………………………
_Woa!!! Nhaø B.Anh goïn gaøng thieät.!
_Quaân ko thaáy noù nhoû sao? Ko ñeïp nhö nhaø Quaân. Vôùi laïi……..
_vôùi laïi caùi gì????? Ngöôïc laïi tui thaáy ôû ñaây raát aám cuùng….neáu coù theå,toâi chaáp nhaän ñoåi taát caû nhöõng gì toâi coù ñeå …..ñoåi laáy ngoâi nhaø nhoû beù, aám aùp naøy!!! Thaät ñaáy.
_thui ñi oâng noäi ôi!! Uoáng loän thuoác roài ha??? Khi ko lai noùi chuyeän dôû hôi.Ngoài chôi ñi, deå tui di roùt nöôùc cho quaân _vöøa noùi B.Anh vöøa di laáy caùi gheá cho caùi anh chaøng ñang luùng ta luùng tuùng
Quaân gaõi ñaàu,gaõi tai:
_tui noùi thaät maø!! Nhaø tui tuy giaøu thaät ñaáy nhöng toâi lai raát coâ ñôn….
_tui cuõng coù hôn jì Quaân! Moãi ngöôøi deàu coù noåi khoå rieâng,Quaân bieát ko? Luùc nhoû tui soáng raát hanh phuùc! Nhöng chính ba toâi ñaõ phaù hoaiï taát caû… <B.Anh rôm rôùm nöôùc maét>…..oâng aáy haïi meï con toâi phaûi vaát vaû, oâng haïi meï toâi baây giôø phaûi lao löïc ñeán sinh beänh! Oâng ta daäp taét luoân caû öôùc mô cuûa toâi! Toâi haän oâng aáy, caû dôøi naøy toâi cuõng ko bao giôø tha thöù cho oâng ta… caû ñôøi naøy… caû ñôøi…..höùc… höùc…._ngheïn ngaøo B.Anh noùi ko ra tieáng,
Hai ha`ng nöôùc maét laên daøi khieán cho Quaân baát ñoäng coøn aù khaåu nöõa.Hix ko nieát phaûi laøm sao, Quaân voäi vaøng ñöa tay leân, quaøng vaøo vai B.Anh… coøn naøng cuõng töø töø töïa ñaàu vaøo vai chaøng< e heøm!! Chuyeän ji daây??>
<B.Anh nguû roài, troâng cuõng dzeã thöông ñaáy chöù!! > Quaân nghó thaàm!!! Chàng ta len leùn… len leén… kiss B.Anh! lợi dụng dễ sợ lun! Hix!hix! hem bik B.Anh mà bik dc thì sao nhỉ????Blablablabla…..
Bất ngờ,Quân ôm ngực mặt đực ra!!!! <sao dzị nè trời??? sao tim cứ đập thình thịch thế này??? CÓ THÔI KO THÌ BẢO!! _hjx hình nhu no’ ko nghe lời Quân rồi!! đập cứ như trống ấy!! <hjx!! Mình kiss con gái hoài, đã có cảm giác này bao giờ đâu!! Why?why?whyyyyy???!!! liếc nhìn B.Anh 1 cái, mặt biến từ đỏ sang xanh rồi sang xám ,cứ như con tắc kè á!!
Đột nhiên B.Anh tinh dậy:
_Quân! Sr! tự nhiên ngủ quên mất!! trông tui ngủ xấu lắm ha?? Mặt quân sao dzậy?? bi bệnh ha? Để tui coi coi!_B.Anh đưa tay sờ lên trán của Quân
Quân gạt nhanh tay B.Anh ra, lúng túng như gà mắc đẻ, trong bùn cười dễ sợ
_KO! Tui ko sao! Ko sao hết! tui…tui… Tui Về Đây!! Bye bye!
_uhm! Quân về đi! Mà này…. Cảm ơn quân về chuyện hôm nay nhé!!! Hj`hj`
_chuyện ji` cơ??_quân ngớ mặt ra!!
_về chuyen đã giải vây cho tôi!! Còn cả chuyen lắng nghe tâm sự của tôi nữa!! cảm ơn!!
_hì hì_Quân gãi đầu_ ko co’ ji` đâu!! Ban bè cả mà!!!
_Quân đừng nói chuyện này với ai nhé!! Đó là bí mật!! bí mật của hai chúng ta!!
_hj`! uhm bí mật của…. cái… cái.. gì… của …..của 2 chúng ta, chỉ… co’ 2 chúng ta thôi sao….._ Oh My God…. Happy… happy…..
_uh! Của Quân và B.Anh! ko co’ ai bik nữa!! co’ vấn đề gì sao???
_ko…ko…sao…
_vậy thì hứa rồi đó!! Mình móc nghéo đi! Ai mà nói ra thì là con cún con!!!_B.Anh đưa ngón tay út ra,vẩy vẩy nheo,nheo mắt 1 cách tinh nghịch
_ok! Sợ ji`!!<bí mật của chàng và nàng thì có thằng ngu mới nói ra>
_vậy là giao ước đã xong!! Quân về đi!! A` mà chiều nhớ đi làm đó!! Ko được lười đâu!! Lơ ngơ là tui đuổi việc đấy!!
B.Anh nở 1 nụ cười “thiên thần” có ai giúp tui tả được cái khuôn mặt mắt chữ O, miệng chữ A của Quân ko??? Ngố cực kì!!! Ke!ke!ke!
_uhm! Tui về……._ quân lao vội ra ngoài, đâm sầm vào cánh cửa 1 cái rầm!
_QUÂN! Co’ sao ko?! Mắt mũi để đâu vậy??
_tui ..tui…_
quân xấu hổ, phóng nhanh ra xe! Nghe 1 tiếng “vèo” thế là mất hút!! Bỏ lại 1 mình cô nàng B.Anh cười tủm tỉm 1 mình mình! Lấy con bup’ bê ghi âm ra:
_từ nay, chắc mình sẽ ko còn cô đơn nữa đâu…. Đã có người nghe mình nói, chia sẻ với mình…. Cảm giác thật lạ, bờ vai ấy thật đặc biệt,cho mình 1 cảm giác thật an toàn, mình…mình…oc! Nghĩ đi đâu vậy trời!! thật là!! _B.Anh lấy tay gõ vào đầu lia lịa_ ko xong rồi!! ko xong thiệt rồi!! đi nấu cơm… đúng đi nấu cơm
_anh bi bệnh a???? sưốt cả bưổi chiều thẩn thẩn,thơ thơ như bi tâm thần ấy!!
_này! thoi di nhá, đanh đá như em thì đố có thằng nào nó lượm đi giùm! bớt lời giùm cái đi
dành cho ông anh trai yêu quái 1 cái nguýt dài đến cả con muỗi bay vo ve trên đầu cũng mất máu mà rớt xưống bình bich <hơi cường diệu 1 tí kekeke>
_tối nay họ ko ăn tối ở nhà!! bảo anh em mình tự lo (họ ở đây là từ chỉ ba & mẹ của anh em Quân & ngọc)
_ngày nào chả thế!! thông báo làm ji`??? anh di đây bye!!
ném cho ong anh cái bánh mì ấm sực,Ngọc chỉ nói gọn lõn:
_bữa trưa! đi sau khoá cửa
Nhìn cái bánh mì,nhìn sang cô em gái moden đủng đỉnh bước ra cửa,Quân chỉ biết ngao ngán,thở dài.Dường như nổi cô đơn,buồn bã đang bao trùm lấy Quân.1 ngôi nhà to,thật là to nhưng......
Nhìn mọi thứ xung quanh với một đôi mắt vô hồn, Quân chỉ biết thở dài rồi lẳng lặng bỏ về phòng của mình. Từ nhỏ, anh đã thiếu đi tình thương từ cha mẹ, không những thế, anh lại không có tình thương anh em. Anh luôn ước mong rằng gia đình mình sẽ được đoàn tụ như những gia đình khác nhưng không...ước mong đó quá xa vời...nó quá xa đối với tầm tay của anh. Quân nằm xuống giường và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc này ngay tại nhà Bảo Anh, cô vẫn cảm thấy như trong lòng mình mới chớm nở thêm một niềm vui mới. Niềm vui này làm cô quên đi một chút hận thù cha mình ngay trong lòng. Cô vẫn không thể quên được gương mặt lúng ta lúng túng của Quân như thế nào. Cô khẽ mỉm cười một lần nữa, nụ cười của một "thiên thần"
Thời gian dần trôi, gần đến ngày sinh nhật của Quân thì ba mẹ Quân đi công tác trở về. Cả hai vợ chồng chợt nhận ra rằng mình đã quá chú tâm đến công việc mà quên đi thằng con "quý tử" của mình. Hai ông bà gõ cửa phòng Quân:
- Vào đi... - một giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng vang lên.
- Chào con trai, con thế nào rồi?
- Vẫn khoẻ, chưa chết là được - Quân vẫn không nhìn thẳng vào mặt của ba mẹ mình mà trả lời, dường như đó đã là thói quen của anh.
- Thôi nào, đừng giận ba mẹ, ba mẹ xin lỗi vì bấy lâu nay chỉ lo đi làm ăn công tác xa. Ba mẹ quay trở lại đây chủ yếu là để tổ chức sinh nhật cho con đấy!
- Hả???????? :-o - Quân quay đầu lại đúng 180 độ, hai con mắt ngạc nhiên nhìn ba mẹ mình - Con có nghe lầm không vậy???
- Hì.......dù gì con cũng là con trai quý tử của ba mẹ mà, chẳng lẽ ba mẹ lại quên đi ngày sn của con sao? Nhất định sinh nhật con sẽ là bữa tiệc lớn nhất của nhà ta. Còn bây giờ thì con lo đi sắm đồ mới để "diện" bữa đó đi. Ba mẹ đi đặt nhà hàng nấu ăn. - nói xong, hai ông bà bước ra khỏi phòng.
Quân dường như không thể tin vào tai mình nữa. Lần đầu tiên, ba mẹ anh để ý đến ngày sinh nhật của anh. Từ trước đến giờ, chỉ khi nào anh nhắc tới thì họ chỉ quăng cho anh một xấp tiền dày để đi ăn chơi này nọ với bạn bè của mình. Đùng một cái, lại quan tâm đến, anh bỗng chốc nhận ra rằng gia đình của anh không tệ đến mấy......từ khi.....anh gặp Bảo Anh......
__________________________________________________ _______________________
- Hey con kia!!! Làm gì mà cứ ngồi đó thơ thẩn thế??? - Thu đập tay một phát lên lưng làm Bảo Anh giật mình.
- Úi da...mày có cần phải đánh mạnh thế không? - Bảo Anh xoa xoa cái lưng của mình.
- Có tin cho mày nè, nghe không? Không nghe hơi bị uổng đó!!!
- Tin gì mà mặt mày tươi rói thế kia? Hay là....gặp chuyện gì với anh chàng Dương kia rồi...
- Mày....ăn nói tầm phào!!! :"> - mặt Thu có hơi đỏ lên một chút.
- Vậy là tao đoán đúng....
- Thôi! Bỏ qua chuyện đó đi! Chuyện này liên quan tới Quân của mày đấy hehe
- Quân của tao hồi nào? Nói gì thì nói lẹ...còn không thi đi chỗ khác để tao bán hoa...
- À chuyện là thế này nè...(9)
(TO BE CONTINUED_______________________________)
...bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ...Thu kéo Bảo Anh đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, bắt cô thử không biết bao nhiêu là đồ. Bảo Anh mệt mưốn đứt hơi khi Thu lại kéo Bảo Anh đi sang tiếp 1 cửa hàng bên cạnh
-trời ơi, tao mệt quá, mày có cần hành hạ tao như thế hay không? Bảo Anh vừa thở vừa nói qua mang tai. Đi từ sáng tới giờ quả thật cô rất mệt. Và điều quan trọng nhất là từ sáng tới giờ cô chưa có gì bỏ bụng. hiz hiz
-mệt gì chứ, phải tìm cho mày một bộ đồ thật model, thật style, thật đẹp để dự sinh nhật Quân chứ ! Thu cười khì và lôi Bảo Anh xềnh xệch vào trong.
-chị, cho em thử cái này, Thu lấy ngay 1 cái đầm trắng bắt Bảo Anh thay
-Tao lạy mày! Bảo Anh chắp 2 tay rồi vái vái trước mặt Thu, mày có thể tha cho tao được không? tao quả thật mệt lắm rồi , không còn sức đi với mày nữa đâu
-thì mày thử nốt bộ này đi rồi đi ăn, tao cũng đói vậy
-hết bộ này thôi nhá, không đi thử nữa đâu
-ok, hết bộ này thôi. Thu cười tinh quái
Bảo Anh vào trong và mặc thử, công nhận Thu có khiếu chọn đồ ghê<chuyện, có người ở ngoài đang nở mũi kìa>.
-Xong chưa?
-rồi, Bảo Anh thẹn thùng khi Thu bước vào và cứ nhìn Bảo Anh với con mắt........ <không bik dùng từ gì để tả>
-Quân sẽ lac mắt cho coi. Thu gật gù, được, lấy bộ này, chị ơi, gói lại cho em. Xong lại kéo Bảo Anh đi đến một quán phở
Bảo Anh thở dốc, cô vốn không phải là người hay vận động nên đi nhiều như thế này ckhông có sức, mà có phải đi bình thường đâu, cái con mắm kia nó cứ lôi đi xềnh xệch, cứ như mình là tội phạm ấy. Bảo Anh ăn ngấu nghiến khi thức ăn được mang ra. hiz hiz, chưa bao giờ cô cảm thấy được ăn một món gì ngon như thế này.
-Chị ơi, tính tiền. THu nói lớn rồi lại kéo Bảo Anh đi
-này, chầm chậm thôi tao đau chân lắm rồi đây này
-chậm gì , mau mau theo tớ nào. Thu kéo Bào Anh vào 1 hair salon gần nhất mà nó thấy
-chị, làm từ trên xưống dưới cho con này cho em, làm sao cho nó đẹp nhất, xinh nhất, dễ thương nhất, đáng yêu nhất....... Thu nói 1 hơi không nghỉ, vừa nói nó vừa ấn Bảo Anh ngồi xưg ghế, Thu đưa tay kéo cái cô tóc của Bảo Anh xưống, lấy cái lược chải chải làm cho đầu Bảo Anh rối tung lên, trông kinh không thể tả
-hiz, đã nói là không đi nữa mà. Bảo Anh nhăn nhó
-Thì nói là không đi thử đồ nữa chứ có nói là không đi vào đây đâu. Thu ngồi xuống ngay bên cạnh Bảo Anh rồi tháo tóc ra. Chị, chị làm cho em sao hợp với khưôn mặt em nhé, em mưốn trông thật ok
-tao không làm đâu......
-mày nhiều chuyện quá, tao nói mày ngồi im đó đi. Thu gắt lên, thấy thế Bảo Anh im lặng, mỗi khi Thu mà gắt lên thì.......Thu nhìn Bảo Anh qua gương, biết ngay con bạn sẽ không chịu nên THU Đã phải gắt lên, mỗi khi mà nó gắt lên thì......heheheha
Bảo ANh không dám mở mắt ra nhìn vào gương, đó không phải là cô. trong gương là một con bé lạ hoắc với mái tóc bưông xoã tự nhiên, khưôn mặt trắng hồng rất baby<tự nhiên mà có roài^^>, đôi môi đỏ hồng......
Cô không nhận ra mình trong gương, ôi mẹ ơi......
THu cười mỉm, đúng là người đẹp nhờ lụa, đảm bảo rằng Quân nhìn thấy sẽ...... kekeke chết lun cho mà xem ^^. nhìn khưôn mặt Bảo Anh lúc này nó mún hun nhỏ 1 cái, trời ơi, người đâu mà dễ xương quá đi mất, giá mà mình là con zai^^. Thu rút di động ra bấm bấm, 1 lúc sau có 1 chiếc BMW<chuyện zai nhà giàu mà đi cái khác thì "bèo"-không chơi> đỗ xịch ngay trước tiệm, Quân bước ra nhìn Thu 1 cách khó hiểu còn Thu thì đá lông nheo với Quân. Quân nhìn vào người bên cạnh, cậu sững người......
-Bộ trông ghê lắm hay sao??? Bảo Anh e thẹn
-không, không, rất xinh..... Quân lúng túng, cậu không ngờ là Bảo Anh sau khi trang điểm lên thì ăn đứt cả hoa hậu hoàn vũ <chưa trang điểm cũng đã xinh roài mừ^^>
-e hèm, Thu hắng giọng lên tiếng, sorry mày nhá, vì tao không đi xe nên phải gọi Quân đến, nếu như mà bắt mày đi bộ nữa thì chắc sẽ kẹt xe mất nên.............
Bảo Anh lườm Thu bằng con mắt sắc lạnh," mày chết với tao, con mắm!"
Quân chở Bảo Anh về nhà, Thu hẹn khoảng 6h là qua đón 2 đứa, và tất nhiên , Quân cũng phải chuẩn bị gì để cho xứng với người đẹp chứ ^^
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Bảo Anh khi cô xuất hiện, cô mặc một bộ đầm trắng bó sát người<3 vòng chuẫn nhá ^^ > Khi nhìn thấy Bảo Anh, bà Như<mẹ Quân> chợt giật mình, bà chạy ra cầm lấy tay cô ngắm kĩ , ánh mắt ấy, nụ cười ấy...........
-MẸ! Quân la lên khi thấy Bảo Anh bị mẹ "săm soi" kĩ như thế, mẹ làm gì vậy? mẹ đừng làm khó dễ bạn con chự mặt Bảo Anh hiện giờ còn
bà Như chợt tỉnh
-ôi, mẹ xin lỗi, cô bé giống với 1 người bạn của mẹ quá, làm cho mẹ........
Bà nắm tay Bảo Anh vào trong và hỏi han cô đủ điều, nhìn ánh mắt con trai, bà biết là nó đã chết mê cô bé rồi, và điều bà vui nhất là người bạn thửa xưa mất liên lạc nay lại có con gái sắp trở thành con dâu bà <chẹp, nhanh thế ^^>(11)
-Ái Như! bà Lan <mẹ Bảo Anh> xúc động, bà ôm chầm lấy người bạn thân mà bấy lâu nay bà không gặp, nước mắt bà tưôn rơi. 2 người ôm lấy nhau hồi lâu mới bưông tay. đã bao năm không gặp, bà Như vẫn như thế, vẫn sang trọng, trẻ trung......
-sao mà cậu biết mình ở đây? bà Lan nắm lấy bàn tay mềm mại của bạn hỏi
-nhờ con gái cậu đấy
-Bảo Anh á?
-Uh, vừa nhìn thấy cô bé là mình nghĩ ngay đến cậu, giống mẹ, xinh không chỗ nào chê..... bà Như cười hiền hậu, hôm nay mình đến đây có việc
-gì thế?
-uhm, đầu tiên là mình mưốn giúp cậu minh oan cho anh Hoàng, sau là.......
Bà Lan rướm nước mắt, đã bao năm nay bà lưôn đau về nỗi oan của chồng nhưng không một ai đứng ra giúp mẹ con bà cả, họ vơ vét tất cả gia sản của gia đình bà, đẩy mẹ con bà ra đường với hai bàn tay trắng, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chồng bà, làm cho gia đình bà tan nát khi Bảo Anh sưốt bao năm hận cha nó. Giờ nhắc đến nỗi đai ấy bà không thể không mưộn phiền
-vậy còn tiếp theo là......?
-từ từ mình nói cho nghe, bà Như bí mật cười cười, 2 người bạn lâu năm không gặp, ríu rít như chim non, nói chuyện cả ngày mà không biết chán.
Sau gần 5 năm bị tù oan, cưối cùng ông hoàng cũng được giải nỗi oan khuất tất ấy. ông tưởng chừng như không bao giờ được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình nữa, nhưng giờ đây khi mà nó chạy lại ôm ông và gọi "ba ơi!" thì nước mắt ông lại rơi ra. lần gần đây nhất khi ông khóc là lúc con gái ông nói " CON hận ba" lúc đó trái tim ông như rơi ra. CHỉ vì quá tin vào bạn bè mà ông mất tất cả, ông đã thế rằng sẽ không bao giờ tin vào bất kì 1 người bạn nào nữa. nhưng giờ đây có vẻ như lời thề đó không còn tác dụng khi mà vẫn còn 1 tình bạn chân thành.
-Ngọc Lan này....
-sao thế Ái Như? bà LAn hỏi người bạn gái của mình khi mà cứ thấy ngập ngừng....
-mình muốn nói đến tụi nhỏ !
-tụi nhỏ sao?
-à, mình mưốn đến hỏi Bảo Như cho thằng Quân nhà mình
-hả?????? bà Lan ngạc nhiên
-uhm, cậu đừng giận nhé, mình không biết là có được hay không, mình sợ cậu không đồng ý
-không không không, mình tất nhiên là...... nhưng.... con bé Bảo Như nó có đồng ý hay không, và quan trọng là con trai cậu ấy chứ
-à, thắng Quân thì cậu khỏi lo, mình biết nó mà, thằng bé mê mệt con bé nhà cậu đến nỗi quên ăn quên ngủ.....
-thế à, vậy thì..... cứ để cho 2 đứa nó tự nhiên đi
-nhưng mà thằng Quân lêu lổng quá, mình muốn cho nó trưởng thánh hơn chút, tụi mình cho tụi nhỏ đính hôn nhá?
-uhm, vậy thì túy cậu vậy
-----*****------
-Quân này, tao nghe vịt đâu đó đồn mày sắp lấy vợ phải không? Dương hỏi quân lúc này mặt mày đang ủ rũ
-hic, tao chẳng hiểu mẹ tao mưốn gì nữa, tự nhiên bắt tao đính hôn đính hiếc gì đó
-vậy còn Bảo Anh thì sao?
-tao kiên quyết phản đối, ngoài Bảo Anh ra tao thề không lấy bất kì người nào khác. Quân hùng hổ tuyên bố. Phía bên kia tường
-mày thấy chưa, Quân nó đã nói vậy rồi mà mày còn lo lắng gì nữa chứ?
-nhưng mà.......
-nếu nó mà nghe lời mẹ nó đính hôn với cái con mất nết nào đó thì tao thề tao sẽ giết chết nó !!!!
-thôi, mày đừng có như thế mà........
---000----
-Bảo anh à, con thay đồ đi chuẩn bị đi ăn tiệc với ba mẹ, bà Lan giục Bảo Anh
-dạ, đi đâu vậy mẹ?
-khách sạn New World<thề với mấy bà là tui phải buzz thằng con zai để hỏi nó từ "thế giới "Đấy >&< >
---000---
-Quân, con chuẩn bị đồ đi xong chưa?
-con đã nói là con không đồng ý đính hôn với người mà con không thích mà
-cấm cãi, thay đồ mau lên
---000-----
Bảo Anh, sao lại ở đây? Quân ngạc nhiên khi thấy Bảo Anh ở tiền sảnh of khách sạn, thế này chết mất thội. Quân nhủ thầm
-Bảo Anh đi dự tiệc với bố mẹ, còn Quân.....
ơ Quân..... Quân lúng túng
-sao không còn chịu dắt cô dâu vào đây nữa , mưốn bố mẹ 2 bên chờ đến bao giờ đây hả? Ngọc, em gái quân giục, cả 2 quay đầu lại thì thấy dương, ngọc, thu đang đúng tủm tỉm cười
-ghê ha, lấy chồng mà không chịu mời bạn bè gì hết trơn, tính giấu hả, Thu chọc
-mày cũng ghê thiệt, lấy vợ mà không nói với tao 1 tiếng, bạn bè lâu năm mà tệ thế đấy , Dương giở giọng trách móc
-anh hai cũng ghê ha, đến lượt Ngọc châm chọc
thôi thôi, mấy con đừng có đứng đó mà nhiều chuyện nữa , quân , con ma dắt vợ con vào đi chứ, khách đến đông đủ rồi
-ơ, mẹ.....
-nếu con không thích cô dâu này thì mẹ sẽ tìm cho con cô dâu khác , con thấy sao ?
-ko ko con....
-vậy thì vào mau đi, mấy đứa cũng vào mau đi, sắp khai tiệc rồi
Dương, Ngọc thu cười mỉm nhìn 2 người nắm tay nhau ắt bánh lkem với nụ cười hạnh phúc. cưối cùng hoàng tử cũng đã lấy được người mỉnh yêu mến
the end