CHẠP 10:
- Về phòng..............
- Này đau......cái chân của tôi...... đau ...... anh dừng lại mau........
tôi mặc sức la hét còn hắn thì vẫn kéo tôi đi không thương tiếc.
"Rầm"
Hắn đóng sầm cửa,.... mạnh tay đẩy tôi xuống ghế lun.
-Giỏi lắm... em-họ.!
Hắn gằn từng chữ ánh mắt tưởng chừng có thể thiêu cháy cả tôi
Làm gì vậy chứ?
Chẳng lẽ ghét tôi đến vậy sao?
Mà tôi có làm gì nên tội đâu. tất cả là tại anh thôi , là tại anh tự bế tôi mà. Hơn nữa tôi cũng đã biện minh giúp anh rồi. Anh có biết khi tự nhận là em họ anh trong lòng tôi đau thế nào không?
bây giờ còn dùng thái độ đó với tôi.
Càng nghì lại càng tức tôi không nhịn được nữa:
- Anh có cần nổi nóng với tôi vậy không? Tôi tự nhận là em họ rồi anh còn sợ người ta hiểu lầm nữa sao?......- khóe mắt tôi đã cay cay, tôi cuối mặt cố giấu đi giọt nước vừa ngấn mi.
- Hiểu lầm.....
Không nhìn nhưng nghe giọng hắn thì dường như đang cố tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi cười nhạt:
- Anh không cần giấu nữa. lúc sáng tôi.....đã ..... thấy...... anh nổi nóng với tôi chẳng phải là vì cô gái đó sao?
- Cô ghen ah?
- Không có!............ tôi ...tôi ghen gì chứ ..... nhảm nhí.........
Như phản xạ tự nhiên khi có người nói trúng tim đen mình. Tôi hấp tấp nhìn hắn thanh minh mà không hề hay biết rằng mặt tôi lúc này chẳng khác nào một quả gấc.
- Vậy à?
Môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt cũng không còn lửa nữa.
Hắn định đi ra ngoài.
- Này anh đi đâu vậy?
- Cô không cần quan tâm. không muốn bị cảm thì đi tắm đi.
Hắn đi rồi.
Hic ! hỏi là hỏi vậy thôi chứ tôi biết thừa là anh đi đâu rồi. Người vẫn còn ướt như chuột mà vội vàng vậy thì chắc chắn là đi gặp người ta để giải thích, năn nỉ
ỷ ôi rồi.
" Hắc..........xì.........."
"Hắc..........xì.........."
Tôi mệt mỏi lấy đồ vào WC.
Hy vọng làn nước ấm sẽ cuốn đi nỗi buồn trong tôi.
................................
Tôi mệt mỏi thức giấc. thấy minh vẫn còn ngồi trên ghế. Đêm qua tôi đã ngồi đợi hắn mà ngủ lúc nào không hay.
Căn phòng vẫn vắng lặng . Vậy là cả đêm hắn không về à?
Tôi đứng dậy.
Có vật gì đó nhẹ nhẹ trên vai tôi.
Là một cái mền.
Tôi đã lấy nó đêm qua sao?
Tôi không nhớ.
" Ring"....
Tôi mở cửa.
Anh phục vụ của khách sạn. Tôi hơi thất vọng.
Anh đưa cho tôi một cái khay đựng thức ăn. Tôi không biết nói gì nên chỉ gật đầu cảm ơn.
Một mảnh giấy nhỏ đặt cạnh dĩa cơm cùng với một tuýp salonpas gel.
- Bôi thuốc đi.
- Anh họ này phải đi làm hòa với người yêu.
- Phiền "em họ " ở nhà một mình rồi.
Nhìn dĩa cơm. tôi chẳng buồn ăn.
Khẽ kéo rèm cửa sổ. tôi tựa lưng nhìn những cánh đào đang nhẹ bay trong làn gió nhẹ.
Yên tĩnh.
Đẹp!
Nhưng ảm đạm.
Cũng như lòng tôi bây giờ.
Lúc này bên ngoài kia hắn cùng người ta chắc vui vẻ lắm.
Một giọt nước lại tràn từ khóe mi.
Khung cảnh trước mắt tôi lại nhòe dần.
CHẠP 11:
Máy bay hạ cánh.
Kết thúc một chuyến du lịch mà với tôi có lẽ là một chuyến đi tồi tệ nhất.
Cái chân của tôi chỉ vừa mới khỏi thôi vậy mà hắn bắt tôi phải xách cả đống đồ.
- Này ! khi về phải vui vẻ lên đấy. Phải cho mọi người thấy là chúng ta đã có một "tuần trăng mật" hạnh phúc. Cô nhớ chưa hả?
- Biết rồi............
Tôi trả lời hắn ỉu xìu. Làm sao mà vui cho được chứ, gần cả tuần phải nằm trong phòng gặm nhấm nỗi buồn trong khi hắn cùng người ta vui vẻ du ngoạn bên ngoài.
***********************
Vui !
Hạnh phúc?
Liệu tôi sẽ có được hay không?
Hay chỉ là những nỗi buồn dai dẳng?
Tôi nên tiếp tục yêu hắn?
Hay nên từ bỏ?
- Mẹ ơi! ba rất yêu mẹ phải không ạ?
- Uhm! Con yêu. ba rất yêu mẹ và yêu cả con nữa.
- Mẹ ơi ! sau này lớn lên con cũng muốn có một người yêu con như ba yêu mẹ vậy!
- Đừng bao giờ từ bỏ tinh yêu của mình. Con sẽ có được những gì mà con muốn.
Đừng từ bỏ!..............
Sẽ có được!...............
Mẹ đã từng nói với tôi như vậy. Và hạnh phúc của bà cũng chính là sự cố gắng, là một tình yêu chân thật đã làm tan chảy trái tim băng lạnh của cha tôi.
Tôi khẽ nhìn hắn hy vọng một ngày...............!
********************
- Chúng con về rồi ạ!
Hắn dịu dàng choàng eo tôi. cùng bước vào nhà.
- Khanh Khanh của bà về rồi ah!
- Chà! hai đứa mua quà nhiều quá há.
Bà và mẹ nói rồi cùng nhau kéo tôi ngồi xuống ghế. Hỏi han đủ điều.
Nói chung là mọi người trong nhà này ai cũng rất yêu mến tôi. những ngày sau đó tôi sống cũng rất vui. Hắn cũng đối xử với tôi tốt hơn (có lẽ là để mọi người trong nhà không nghi ngờ), biết là hắn chỉ giả vờ nhưng tôi vẫn thấy vui. Chỉ cần ở bên hắn , chỉ cần cứ như thế này biết dâu một ngày nào đó hắn sẽ...... yêu tôi . Vì từ lúc về tới giờ hắn chỉ bên tôi suốt , không có gặp lại cô ta nữa. "Nhất cự ly mà."
Nhưng ông trời dường như không thương tôi.
10 ngày sau đó.....
Chi nhánh trên Đà Lạt đang chuẩn bị cho việc quảng bá sản phẩm mới. Giám đốc ở đó bất ngờ xin nghỉ việc.
- Hùng này ! Có lẽ con phải lên Đà Lạt một chuyến. Vị trí điều hành không thể bỏ trống dc.- Ba hắn nói trong lúc cả nhà đang dùng cơm.
- Dạ!
- Có lẽ con sẽ ở đó lâu đấy. Mà mai con phải đi ngay , vì chúng ta sắp ký hợp đồng với bên người mẫu đại diện rồi.
- Hình như nghe nói là người mẫu lần này là cô Chu gì gì đó phải không anh? - Mẹ hắn xen vào.
- Chu Thiên Vân!- Hắn buông một câu ngắn gọn.
Tôi từ nãy giờ yên lặng lắng nghe , cái tên Chu Thiên Vân vừa thốt ra khỏi miệng hắn đã làm tôi nghẹn cứng, vội vã vớ lấy ly nước tôi uống một hơi. vội quá nên bị sặc lun.
- Con sao vậy khanh.?
- không .... con ..... khong sao......
Tôi lắc đầu rồi bối rối tiếp:
- Con ....con muốn đến công ty làm cùng anh Hùng....
- Không được!
Hắn hét lớn trong khi mọi người vẫn chưa có phản ứng gì. Hứ! sợ tôi lên đó rồi cản trở hai người hả. Anh đừng hòng, tôi không để hai người tự do như vậy đâu.
- Bà ! .............- Tôi quay sang cầu cứu bà vì tôi biết bà là người thương tôi nhất, và cũng là người có uy nhất trong nhà này.
- Khanh Khanh muốn đi làm thì cứ cho nó đi, dù sao thì vợ chồng cùng làm với nhau cũng tốt mà.
Đúng là lời bà có tác dụng , hắn không thể nào từ chối nhưng cũng còn dùng dằng:
- Được! nhung mà.....
- Nhưng mà sao chứ?
Tôi đưa mắt nhìn hắn kiểu như - anh dám cãi lời bà không?
- Nhưng mà giám đốc mới mà đưa vợ của minh vào làm e rắng không hay cho lắm. mọi người sẽ bảo là con thiên vị.
Thiên vị gì chứ. Ai biết tôi và anh là gì của nhau mà nói với không nói chứ. Anh tính viện cớ hả?
- Thì đừng cho mọi người biết chúng ta là vợ chồng là được rồi.
Tôi buột miệng mà không hay biết mình đã bị lừa.
- Được!
Hắn đưa mắt nhìn tôi khẽ nhếch môi.
CHAP 12:
- Khanh Khanh của bà! con mang theo cái này đi . Đà Lạt lạnh lắm con à!
Bà khoác cho tôi cái áo len. Khẽ vuốt tóc tôi bà rưng rưng:
- Bà thật không muốn xa con chút nào.
Bà là thế, tuy thời gian gần nhau không bao lâu nhưng tôi biết bà rất yêu tôi. Ôm lấy cánh tay bà tôi lay lay:
- Con cũng yêu bà lắm ạ!
- Bà ơi tụi con phải đi rồi!- Hắn cười giả lả kéo tay tôi
- Hai đứa đi dường cẩn thận nha!- "Ba" và "mẹ" cùng dồng thanh ( hi họ lúc nào cũng vậy)
Hắn choàng lấy vai tôi. Kéo vai ly đi.
- Này!- Bà vẫn không yên tâm gọi với theo- Lên đó rồi phải nhớ chăm sóc tốt cho Khanh Khanh của bà đó nghe ... nếu không bà sẽ.....
Hắn quay đầu lại nở một nụ cười giả tạo.
- Dạ! Con biết rồi mà , lúc nào mà con chẳng đối xử tốt với cô ấy. Đúng không vợ yêu!
Tôi cũng phải căng cơ mặt lên mà cố tạo một nụ cười gật gật đầu.
- Đi thôi!
Hắn nghiêng đầu sát mặt tôi. giả vờ như đang đặt một nụ hôn nhẹ lên má cho mọi người phía sau thấy nhưng thực chất lại nói môt lời đe dọa chỉ vừa đủ cho tôi nghe:
- Cô giỏi lắm! Còn lấy lòng được bà tôi cơ đấy.
Hắn lại cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
*************************
Sau gần 5h đi đường ,cuối cùng tôi và hắn cũng đến nơi.
Một căn nhà nhỏ khuất sau hàng hoa dã quỳ đang khoe sắc vàng như nắng.
Đây là nơi mà gia đình hắn chỉ dùng để ở mỗi khi lên đây nghỉ mát, đa số thời gian còn lại nó bị bỏ trống. Nên dù rất gọn gàng nhưng trong nhà tất cả mọi nơi đều phủ một lớp bụi mờ.
Mệt quá. tôi phủi phủi bụi trên một cái ghế thả valy rồi ngồi xuống luôn. Định bụng ngồi một lát cho đỡ mệt thôi. Nào ngờ mông tôi còn chưa chạm ghế thì đã nghe tiếng hắn sang sảng bên tai:
- Làm gì vậy hả? nhà cửa thế này sao mà ở nổi, mau đi dọn dẹp đi!
- Trời ơi! anh làm ơn tốt bụng một chút có được không? người ta đang mệt phải cho nghỉ ngơi chút chứ!
Tôi mệt mỏi nhìn hắn trân trối. Ấy vậy mà hắn vẫn một mực khăn khăn:
- Không! dọn ngay cho tôi. Bây giờ tôi ra ngoài, cô phải làm xong tất cả trước khi tôi về, nếu không .... cô chết chắc....
Hắn đi rồi tôi vẫn còn đứng chôn chân nhìn theo.
Mày sao vậy Phi Khanh?
Trừ cậu mợ ra thì khuất phục người ta đâu phải là bản tính của mày.
Đáng lẽ ra mày phải quát thẳng vào mặt hắn rằng: " Anh thích thì tự làm lấy, anh có quyền gì mà bắt buộc tôi chứ?"
Nhưng rốt cuộc mày cũng không làm được, tại sao lại như vậy chứ. Mày đúng là tự chuốc khổ cho mình mà.
...................
Cuối cùng cũng dọn xong rồi. Nhìn khắp một lượt tôi hài lòng với công sức mình bỏ ra.
Bây giờ đi nghỉ ngơi được rồi!
Roạt........
Tiếng gì vậy nhỉ? Tôi khựng lại, còn chưa biết là âm thanh gì, đang cố nghe thử thì......
Roạt......roạt.......
Thì ra "thủ phạm" làm gián đoạn ý định nghỉ ngơi của tôi lại chính là......cái bụng đói meo của mình...... hix!
Cũng may . lúc dọn dẹp tôi thấy trong tủ nhà bếp có mấy gói mì còn hạn sử dụng, nếu không thì.......đói chết mất.
Đặt tô mì lên bàn, tôi đi rửa tay ( hi phải vệ sinh trước khi ăn mà).
Đến lúc quay ra thì tôi thấy hắn... đang húp mì sùm sụp:
- Ngon quá!
- Ngon thật không?- Tôi cười híp mắt ( hắn khen mình nấu ngon kìa)
- Uh!...... "rột"......"rột"......
1s.....
2s....
3s....
Tôi như người mộng du chợt tỉnh giấc.
Mì! Hắn đang ăn mì của mình mà
Nhanh như chớp. tôi lao tới giằng lấy tô mì trong tay hắn:
- Sao anh ăn mì của tôi hả?
- Là mì của tôi!- Hắn tỉnh bơ.
- Là mì của tôi vừa mới nấu , vào rửa tay quay ra thì anh đã......
- Đây là nhà của tôi, mì ở đây đương nhiên là của tôi, cô có nấu thì cũng là nấu mì của tôi mà.- Hắn giật lại tô mì của tôi.
Ôi trời ơi. sao trên đời lại có người như hắn chứ. Đúng là........
- Tôi mặc kệ là mì của ai. tôi nấu thì nó là của tôi . anh muốn ăn thì tự đi mà nấu......
Tôi lao tới còn hắn thì cũng rất nhanh thụt lùi liền hai bước, tay còn bê tô mì giơ lên cao nữa chứ.
- Anh tưởng làm vậy là tôi không lấy được ah!
Tôi lại lao tới nhưng lần này không may cho tôi. có lẽ vì đói quá nên chân không vững đá vào nhau...
vèo........
xoảng.......
Tô mì vỡ toang trên sàn nhà. Còn tôi thì hạ cánh an toàn trên... người hắn. Cảm giác trên môi mình ươn ướt.
Tôi mở to mắt cũng nhìn thấy mắt hắn mở to không kém.
Vài giây sau. Cảm giác phần thân thể đang va chạm với nhau. Tôi mới giật mình đứng phắt dậy lúng túng quay cái mặt đang nóng bừng đi chỗ khác.
Mất vài giây sau nữa, tiếng hắn kéo tôi quay lại.:
- Này ! sao cô "sàm sỡ" tôi hả?
Gì gì ? sàm sỡ á! tôi thích hắn thật nhưng làm gì có ý định đó chứ.
- Anh điên ah! tôi.....tôi..... làm gì có ..... chỉ là ..... sơ ý té nên mới ......
Đột nhiên hắn đổi giọng, nhìn tôi cười:
- Là lần đầu đúng không?
- Lần đầu gì? -
-Thì là lần đầu tiên cô hôn người khác.
- Sao sao anh biết?- Đúng là tôi chưa từng chủ động hôn ai bao giờ.
- Uhm thì!- hắn bâng quơ- Tại tôi thấy môi cô cứ cứng như đá ấy.
Hừ dám nói môi mình cứng như đá. Chẳng phải hắn đã từng.......
- Ai nói! Môi tôi rất mềm. chỉ là phải xem đối tượng là ai.
Tôi nghênh mặt nhìn hắn kiểu như: " chỉ với anh môi tôi mới cứng vậy thôi, còn với người khác thì....."
- Cô.... ! Nhìn gì ... mau dọn chỗ mì này đi, còn nữa, cô dọn lại phòng khách đi, bẩn không chịu được.
Trời ơi tôi dọn cả buổi chiều rồi, làm gì còn bụi mà dọn chứ.
- Anh đừng có bắt nạt người quá đáng, tôi dọn sạch lắm rồi, còn dọn gì nữa, tôi còn chưa ăn tối đấy.
- Tôi nói chưa sạch là chưa sạch, muốn ăn thì dọn dẹp xong đi rồi hãy ăn. Không được cãi lời tôi!
Hắn giận dữ quát lớn rồi bỏ đi một mạch.
Tôi lại đắc tội gì với hắn nữa vậy trời.
CHẠP 13:
Đang là mùa nắng nhưng buổi sáng ở Đà Lạt tiết trời vẫn se se lạnh. Tôi lười dậy kéo mền quấn quanh người nướng thêm chut nữa. ( hi ở đây mình được ngủ riêng một phòng hẳn hoi rồi nhé! )
- Cốc..... cốc.......
Hừ! kẻ nào dám quấy rối giấc ngủ của bổn cô nương này chứ.
- Cốc .... cốc.....
Tiếng gõ cửa vẫn vang đều.
- Đi chỗ khác chơi đi đừng có phá người ta!
Tôi giận dữ hét cho kẻ đáng ghét nào đó . rồi tiện thể dùng tay lấy lun hai cái vạt mền áp kín vào tai , ngủ tiếp.
Trời ơi!
Tôi phát điên lên mất!
Bên ngoài âm thanh ngày càng dữ dội hơn. như muốn phá cửa không bằng..
Thật chịu không nổi mà, muốn ngủ một chút cũng không yên. Tôi quơ luôn mấy cái gối, đặt sau gáy, nằm úp mặt xuống nệm rồi dùng hai tay ấn hai bên gối vào tai.
Hi hình như hiệu quả thật, không nghe thấy gì nữa, tôi an tâm tiếp tục giấc ngủ của mình.
Nhưng chỉ được một lúc.
"Rầm"...."rầm"......
Lần này không chỉ là gõ thông thường, mà chính xác là hắn đang đập cửa phòng tôi. Hét vọng vào:
- Cô còn nướng đến bao giờ hả ................ không mau mà dậy đi làm ah?
" Đi làm" !
Thôi chết!
Tôi bật dậy như cái lò xo. Đúng là tôi đã quên khuấy đi mất mục đích của mình đến đây là để làm gì.
- Tôi biết rồi!
Trả lời hắn. tôi vội vàng làm thủ tục vệ sinh buổi sáng.
Xong!
Tôi mở tủ quần áo, chọn cho mình một cái sơ mi màu hồng tay ren, chiếc váy ngắn xếp ly màu trắng sữa. Đi thêm đôi giày bupbe cao gót cũng màu hồng nốt ( hi kinny thích màu hồng ). thả mái tóc bồng bềnh, Xoay người trước gương mấy vòng tôi mới yên tâm bước ra ngoài.
Hắn đang đứng đó.
Vận một bộ vet đen.
..hãy nhớ kênh truyện chấm prồ và giới thiệu cho mọi người nữa nhé..Tay đút túi quần , tựa hờ lưng vào chiếc Audi A8 đời mới đen bóng loáng.
Trông hắn bây giờ rất có khí chất, vẫn cái dáng đó- lạnh lùng ,cao ngạo.
Tôi bất giác ngẩn ngơ, nghe nhịp tim mình đập dữ dội.
Trước đây, nhịp tim của tôi cũng đã đập nhanh vì hắn nhưng hình như bây giờ nó lại càng nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
- Nhìn đủ chưa hả?
Tiếng hắn lạnh lùng làm tôi giật bắn người. Không ....không biết tôi đã nhìn hắn bao lâu mà đến nỗi bị hắn phát hiện . Tôi vội vàng chống chế... cảm giác hai tai mình đang nóng bừng:
- Làm gì có..... tôi tôi..... đâu có nhìn anh.
Nói xong tôi vội vàng mở cửa xe chui vào trong không đợi hắn bảo.
Nhưng.....
Pặt.......
Cánh tay tôi bị một lực kéo từ phía sau giật ngược lại.
Chúi người.
Một bờ vai rộng.
Tôi ngẩng đầu , bắt gặp tay hắn đang lướt nhẹ trên tóc tôi.
Nhịp tim lại thình thịch liên hồi, tôi biết mặt mình đang rất đỏ nên không dám nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn thích mình rồi sao. Tôi vui quá đi mất, nhưng với bản tính e thẹn của con gái, tôi khẽ đẩy nhẹ hắn ra, mắt vẫn lấy mặt đất làm tâm điểm nhìn, lí nhí:
- Anh làm gì vậy?....
Thường thì tôi thấy trong phim những cảnh thế này nhân vật nam sẽ nói rằng : "hôm nay em đẹp lắm" hay " trông em thế này, hình như anh thích em mất rồi"...vv....vv.... đại loại là những câu tương tự như vậy.
Tôi mơ màng chờ một câu trả lời ngọt ngào của hắn, ai ngờ hắn buông một câu lạnh còn hơn nước đá:
- Trên tóc cô có dính lá khô, tôi sợ làm bẩn xe!
(Cha này chúa xạo đó mấy bạn, làm chi có lá khô nào)
................................................
Hix ! vậy mà tôi cứ tưởng.
Nhưng mà không sao, ít ra hôm nay hắn cũng không hành hạ tôi.
Hắn đánh thức tôi dậy , còn chờ tôi cùng nhau đến công
ty nữa.
Coi như là có tiến triển tốt.
Tôi tủm tỉm cười. Hình như là hắn thấy nên đang lái xe mà vẫn quay sang nhìn tôi.
- Cô cười gì vậy hả?
- Đâu có..... không có gì hết...... - tôi lúng túng.
Nhưng cũng may hắn không quan tâm nữa. lại tiếp tục lái xe.
Mọi việc như thế có lẽ sẽ không sao. nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi hắn một câu vô cùng ngớ ngẩn:
- Hom nay anh không ngược đãi tôi nữa ah?
Hắn chợt trầm ngâm như nhớ ra gì đó rồi.
Kittttttttttt...........
Hắn thắng gấp:
-Xuống xe!
Chap 14:
Hắn nhấn ga phóng vèo đi trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo.
Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ nói. Hắn đã quên rồi thì nên mừng đi, khi không lại nhắc cho hắn nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà.
Tôi tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau rồi cũng phải mon men lê từng bước.
Đoạn đường này xe buýt không có, đến một cái taxi cũng không, haiz!....... chán thật.
***********
Hả!
Ngã rẽ!
Tiêu tôi rồi, giờ tôi mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết đường đến công ty của hắn.
- Việt Hùng! Anh đúng là cái đồ đáng ghét mà. Biết là tôi chưa đến đây bao giờ vậy mà nhẫn tâm bỏ tôi lại đây, còn không thèm chỉ đường cho tôi nữa chứ......
Còn đang bực mình, chưa biết tính sao thì may thay phía trước có người đang lại gần, chắc cô ấy là dân ở đây , không chừng sẽ biết đường. Tôi lân la định lại gần hỏi thăm nhưng đi được mới có hai bước thì chỉ kịp nghe cô ấy la lên một tiếng rồi toàn thân bị đẩy ngã xuống lòng đường.
-" Cướp...ướp...."
Một gã thanh niên mặt mày bặm trợn vừa giật mất túi xách của cô ấy.
Đúng là quá đáng mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dở trò cướp giật. Còn đẩy người ta ngã nữa.
Máu "anh hùng" của tôi nổi lên.
Xem ra bản cô nương này không cho mi một trận không được.
Lựa lúc hắn đang chạy về hướng mình.(Chắc nghĩ tôi là con gái nên hắn không đề phòng).
Tôi lộn vòng chặn trước mặt hắn. Nhanh như chớp tôi giật phăng lại cái túi xách, rồi tiện tay tặng cho hắn một quả đấm luôn.
Bị bất ngờ hắn choáng váng giật lùi mất bước, rồi đưa tay thủ trước ngực ý thách đấu.
-Đấu thì đấu , tưởng ta sợ mi à.
Tôi chuẩn bị ra đoàn tiếp thì.......
Hắn đã co giò chạy mất dép.
Hừ! vậy mà cũng ra oai.
Tôi định duổi theo hắn nhưng nghe người phía sau đang rên rỉ nên đành thôi.
- Cứ xem là mi may mắn.... lần sau mà còn để ta gặp lại thì....
Vội vã lại gần cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất đau, hình như là chân bị thương, máu ra không ít.
- Cô không sao chứ?- Tôi rút luôn cái khăn choàng cổ vừa nâng chân cô ấy lên quấn lại vết thương cho cầm máu.
- Không sao. ... hơi đau chút thôi.... cô cảm ơn cháu......
- Hi hi ..... có gì đâu cô..... thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi mà..... - tôi xua xua tay (cho nổ một chút hi), rồi đưa lại túi đồ cho cô ấy.- Của cô đây ạ!
- Cảm ơn cháu!- Cô ấy nhận lấy nó từ tay tôi lại cám ơn lần nữa.
- Dạ!......
- Mẹ!......
Cả tôi và cô ấy cùng quay lại bởi tiếng kêu thất thanh của một người.
Là một anh chàng rất đẹp trai, tuổi chắc cũng tầm tuổi hắn. Ăn mặt khá là "bụi".
Chỉ với hai bước chân anh ta đã phóng đến trước mặt chúng tôi:
- Mẹ sao vậy? Chẳng phải con dặn mẹ ngồi trong xe chờ con sao? Sao lại ra ngoài này? Chân mẹ sao lại ....
Chắc là lo lắng quá nên anh ta quên luôn sự có mặt của tôi , chen vào đỡ lấy mẹ mình làm tôi suýt té ngửa.
- Con xem con kìa- Cô ấy khẽ liếc nhẹ con mình- Mẹ vừa bị cướp nhưng không sao . may nhờ cô gái này.
Bây giờ anh ta mới để ý , thấy tôi nên ngại ngùng:
- xin.... lỗi .... cô tại tôi...... lo cho mẹ mình quá. Cám ơn cô đã giúp mẹ tôi.
- Có gì đâu.
Tôi cười, rồi xem ra thấy chỗ chân cô ấy còn chảy máu nên quan tam nhắc nhở:
- Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện đi . để lâu vết thương dễ nhiễm trùng lắm đấy.
................
Tôi giúp anh ta dìu mẹ mình lên xe . Trước lúc đi anh ta còn không quên nói lời cám ơn:
- Cám ơn cô rất nhiều. hy vọng có cơ hội gặp lại.
Họ đi rồi.
-Sao mình thấy như quên quên cái gì ấy nhỉ?
Thôi chết!
Tôi lại quên hỏi thăm đường rồi.
CHẠP 15:
Cuối cùng sau một hồi mò mẫm hỏi thăm đường tôi cũng đến được công ty , nhưng đã quá 8h.
Ai đã vào việc nấy.
Haiz!
Hắn còn chưa cho tôi biết là sắp xếp tôi làm ở đâu.
Thiệt tình!
Điên lên mất.!
Thôi đành đến phòng nhân sự hỏi vậy.
Mà nó ở đâu nhỉ?
- Chị ơi cho em hỏi : phòng nhân sự đi hướng nào ạ?.....
Tôi hỏi mấy chị ở quầy tiếp tân nhưng dường như họ chẳng nghe lọt tai lời nào của tôi, mắt còn mải ngó đi đâu:
- Ôi! anh ấy kìa. Đẹp trai quá!
Một chị mắt long lanh suýt xoa vừa kéo kéo chị còn lại chỉ về hướng cửa ra vào.
- Uh đúng là đẹp thật! Cực kỳ đẹp lun.
Đôi mắt của hai chị này giờ chỉ thấy *hình trái tim* thôi. Tôi mà có cố hỏi nữa chắc họ cũng không nghe thấy đâu.
Thôi thì tự mình tìm lấy vậy.
Tôi lắc đầu quay đi thầm nghĩ không biết người đó đẹp cỡ nào mà khiến mấy chị này như vậy....... nhưng tôi cũng chẳng buồn nhìn xem người đó như thế nào.
- Mày nói anh ấy chính là giám đốc mới của chúng ta hả Xuân. Vậy sau này ngày nào cũng được gặp anh ấy, vui quá mày nhỉ? hi hi
Tiếng cười khúc khích của hai chị tiếp tân làm tôi giật mình.
Giám đốc?
Vậy chẳng phải người mà họ đang nói đến là hắn sao?
Tôi xoay người 180 độ .
Chính xác là hắn.
Vậy thì cứ hỏi hắn là được rồi.
Nghĩ sao làm vậy , tôi vội vã chạy nhanh đến chỗ hắn:
- Này! Việt........
Lời tôi chưa dứt thì đã gặp phải ánh mắt lạnh lùng của hắn:
- Cô là nhân viên mới à? Ngày đầu đã đi trễ vậy rồi, có muốn làm việc không hả?
"- Ôi ! Giám đốc giỏi thật vừa mới nhận chức mà đã biết cô ta là nhân viên mới rồi.
- Có phải vậy không ? hay là họ có quen biết nhau đấy?
- Quen gì tôi thấy cô ta đang chài mồi giám đốc đấy................
-.................."
Trời trời!
Mấy cô nàng trong công ty này đúng là rảnh quá mà.
Tôi còn chưa kịp nói gì với hắn .
Mồi chài gì chứ , thiệt hết chỗ nói.
Mà tôi quen hắn thật , có phải giả đâu.
Sao khi không lại vu cho tôi cái tội mồi chài đàn ông chứ.
Tôi tức khí đang định quay ra mắng cho họ một trận , nhưng hình như hắn đoán được ý định của tôi nên vội vã e hèm:
Phòng nhân sự - đi thẳng rồi rẽ phải- nếu không muốn bị đuổi việc thì mau đến đó đi. Nhân tiện cho cô biết tôi là giám đốc ở đây, lần sau còn để tôi thấy cô đi làm muộn như vầy thì cô không cần đến làm nữa.
Hắn nói rồi bỏ đi một mạch không quên ném lại cho tôi một cái nhìn nẩy lửa kiểu như:
" Đừng tỏ ra quen biết tôi"
Mấy cái người nhiều chuyện kia lại được thể bàn tán xôn xao.
Khỏi phải nói là bàn tán không hay về tôi rồi.
Thôi thì mặc kệ họ.
Ở đời vốn dĩ vẫn tồn tại nhiều người như thế mà.
************************
-Cô là Hạ Phi Khanh?
Chị trưởng phòng nhân sự nhìn tôi với ánh mắt dò xét từ đầu đến chân.
- Dạ!
Tôi gật đầu trả lời chị ta lại vừa nghỉ thầm:
Cái chị này đúng là lạ thật , không lẽ nhân viên mới nào chị ta cũng phải nhìn như vậy sao?
- Cô là gì của giám đốc Hùng?
Cuối cùng chị ta không nhìn tôi dò xét nữa nhưng trong giọng nói lại như chứa đầy lửa.
Nhưng mà chị ta hỏi vậy là sao?
Không lẽ chị ta...... cũng như mấy người kia.......
- Gì là gì ạ........? Em không quen với giám đốc Hùng nào hết.
Tôi cười giả lả. Tốt nhất là làm như không biết, nếu để bọn họ biết tôi và hắn......... , nhớ lại thái độ lạnh lùng của hắn lúc nãy ...... tôi bất giác rùng mình.
- Đi theo tôi!
Trông chị ta có vẻ như không tin lời tôi nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì. chỉ ôm lấy đống giấy tờ dày cộm thả mạnh vào tay tôi- hix làm tôi suýt té vì nặng- rồi mở cửa ra ngoài.
*********************
Chị ta dẫn tôi tới một cái bàn trống trong phòng kế hoạch.
- Cô ngồi ở đây đi.
Chị ta nói rồi toan quay đi nhưng dường như nhớ ra gì đó lại quay lại:
- Ah! Còn nữa tất cả tài liệu cho kế hoạch quay quảng cáo đều ở đây- chị ta chỉ vào đống giấy tờ đã đưa cho tôi lúc nãy- Cô làm bản báo cáo chi tiết rồi mang lên phòng giám đốc vào đầu giờ chiều nay, nhớ rỏ chưa.
Chị ta đi rồi tôi mới nhìn vào đống giấy tờ đó mà phát hoảng.
"- Trời ơi nhiều thế này mà bắt phải xong vào đầu giờ chiều ư. Phản đối! Phản đối! Chế độ áp bức sức lao động của nhân viên công chức. hix hix!"
Tiếp Chạp 15:
Đã gần 10h rồi mà bản báo cáo kế hoạch vẫn chưa đâu vào đâu.
Tôi còn đang đau đầu thì cái máy tính chết tiệt lại bị nhiễm vi rút. Toàn bộ dữ liệu đều mất hết.
Thế là công toi.
Đành phải làm lại từ đầu nhưng dùng cái máy này làm tiếp thì không ổn rồi.
Liếc thấy trong phòng vẫn có vài người không dùng đến máy tính, tôi lân la sang xin dùng nhờ:
- Chị ơi máy của em bị hư rồi. Không biết chị có thể cho em mượn tạm máy chị một lúc không ạ?
Tôi nở một nụ cười vô cùng thân thiện " Đã nhờ người ta thì phải như vậy chứ hj" .
Ấy vậy mà tôi có ngờ đâu chị ta phang cho tôi một câu làm tôi bật ngửa.
- Tránh ra chỗ khác đi! Tôi phải dùng nó bây giờ. Mà có để không tôi cũng không cho cô mượn.
Chị ta nói rồi ngó lơ chỗ khác xem tôi như "không khí".
Tiếp sau lời chị ta là những tràng cười giễu cợt của mấy người còn lại trong phòng:
- Phải rồi , phải rồi ! hô hô....
-Ha ha..........
-.................
-.................
Vậy là sao hả trời?
Tôi có làm gì đắt tội với họ đâu mà lại đối xử với tôi như vậy.
Tôi thậm chí mới gặp họ là lần đầu mà.
Tôi căng óc cố lục lại trí nhớ mình xem thử mình có làm gì nên tội không.
Và dĩ nhiên là không hề!
Nhưng họ đã tỏ thái độ như vậy rồi chẳng lẽ tôi còn muối mặt đứng đây sao?
Quay về bàn làm việc của mình.
Tôi tiếp tục làm bản báo cáo bằng cách ...viết tay.
Phía sau những ánh mắt vẫn nhìn tôi không thiện cảm.
Nhưng thôi mặc kệ.
Điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo này.
********************
Xong!
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Buông viết, lắc lắc cái tay mỏi nhừ.
"Hix! Tôi đã phải bỏ cả bữa trưa để làm xong nó."
Đã 2h chiều!
Tôi mang bản báo cáo đến phòng hắn theo lời của chị trưởng phòng.
Thấy tôi hắn không hề ngạc nhiên.
Chỉ hỏi một câu rất ngắn gọn:
- Đến rồi à?
Vậy vậy là sao?
Chẳng lẽ hắn biết mình sẽ đến đây?
Vậy cái bản báo cáo này chính xác là hắn bảo chị trưởng phòng để cho mình làm rồi.
" Hừ anh giỏi lắm Việt Hùng!
Tính gây áp lực cho tôi chịu không nổi mà tự động nghỉ việc ở đây hả?
Anh đừng có mơ!
Tôi mà nghỉ thì hai người được tự do à"
***********
CHẠP 16:
Còn mãi hậm hực vì hắn thì một giọng nói trong trẻo từ trong phòng vọng ra làm tôi chết lặng.
- Ai vậy anh Hùng?
Giọng nói ấy không lẫn vào đâu được.
Tôi vẫn nhớ rất rõ- là giọng của Thiên Vân!
Mặc trên người cái váy trắng mỏng tang. Lại khoác ngoài bằng chiếc áo vet của hắn.
Rất tự nhiên cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, gục đầu lên vai.
- Cô ấy là ai vậy? Hình như em thấy quen quen?
- Là nhân viên đến đưa bản báo cáo thôi. Em quan tâm làm gì?
Hắn....vẫn lạnh lùng!
Cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹn- Đau!
Giọt nước mắt như chực trào ra khóe mi.
Tôi cố gắng kìm chế mình.
Giữ nét mặt thản nhiên, nói bằng giọng bình thường nhất có thể:
- Giám đốc!...... bản báo cáo này tôi làm xong rồi....... Không biết giám đốc còn gì ..... cần tôi làm ..... nữa không?
Hắn dửng dưng cầm lấy bản báo cáo trên tay tôi lật lật rồi bảo:
- Không ! cô đi được rồi.
Chỉ chờ có vậy tôi vội vã bỏ đi thật nhanh. Tôi sợ rằng nếu chỉ đứng đó thêm vài giây nữa thôi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.............
Cái hành lang không dài lắm lúc tôi đi vào sao mà bây giờ xa thế, tôi có cảm giác như mình đi hoài mà vẫn không tới được phòng làm việc của mình.
Cảm Giác như có cái gì đó mằn mặn chảy vào khóe môi.
Tôi không biết là mình có còn đang bước đi hay không?
Chỉ biết bây giờ tôi đau -rất đau, không chỉ ở tim mà hình như nỗi đau ấy kéo dài xuống .... bụng nữa.
Buồn cười nhỉ?
Tôi chỉ nghe nói nỗi đau trong tình yêu là một nỗi đau "quặn thắt cả con tim" , chứ có bao giờ nghe nói đến "đau bụng" đâu.
Có lẽ vì tình yêu của tôi dành cho hắn vốn dĩ đã không giống ai , nên "đau" cũng chẳng giống bình thường chăng?
Bụng tôi lại co thắt từng cơn.
Chân tôi loạng choạng.
Mọi vật trước mắt tối sầm.
Sau đó...... sau đó.........
Tôi không biết gì nữa.
Chỉ thấy như cả người mình được nhất bổng, bay đi nhẹ nhàng.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng mà chỉ mới nghe mùi thôi đã biết là ở đâu rồi.
Vâng! mùi ete đặc trưng.
Và ! tôi đang nằm trong bệnh viện!
Tôi chống tay, trườn người ngồi dậy. Thấy nơi bụng mình vẫn còn đau âm ỉ.
Dưới ánh đèn xanh mờ, tôi thấy có người đang ngồi gục đầu bên thành giường.
*Là hắn!*
Hắn đưa mình vào đây ư?
Chẳng phải hắn đang ở cùng cô ta sao?
Sao bây giờ lại ở đây?
Là hắn lo cho mình ư?
Tôi tự hỏi mình rồi lại tự cười cho chính mình:
-" Mày ngốc thật mà. Hắn ta thì làm gì mà lo cho mày chứ?
Chỉ vì một chút vầy thôi mày đã tự suy diễn rồi."
Hắn và người ta đã đến mức đó rồi, mày còn mong gì có thể thay đổi được tình cảm của hắn chứ?
Lại nhớ đến hình ảnh hắn và cô ta lúc chiều. Bất giác, dòng lệ lại tuôn trào lặng lẽ.
Có phải tôi đã đi sai đường?
Có phải tôi nên buông tay?
Người ta vẫn nói " Có một nỗi đau gọi là hạnh phúc"
"Hạnh phúc" khi người mình yêu được "Hạnh phúc"
Lau khô giọt nước mắt .
Tôi sẽ chúc phúc cho hắn và người ta!
...bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ...
Những ngày tháng còn lại của tôi và hắn, tôi chỉ cần được ở cạnh hắn , được nhìn thấy hắn vui vẻ , hạnh phúc với tôi vậy là đủ rồi!
CHẠP 17:
- Cô tỉnh rồi à?
Câu hỏi đột ngột của hắn làm tôi luống cuống quay người vào trong.
Mặc dù ánh đèn ngủ rất mờ nhưng tôi vẫn sợ hắn thấy mình ......đang khóc.
- Này! cô ổn rồi chứ?
- Tôi không sao!
Quay người kéo mền, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi nửa lo lắng nửa giận dữ:
- Sao cô ngốc vậy hả? Việc có thể làm lúc nào cũng được sao lại nhịn đói hả? cô có biết là.......
Một hy vọng cuối cùng, tôi muốn xác định xem thật ra hắn có chút tình cảm nào với tôi không trước khi quyết định thực hiện "tình yêu cao thượng"- làm kẻ đứng sau chúc phúc cho hắn, tôi nhìn hắn lấy hết can đảm :
- Anh .... có thích tôi không?
Vài giây yên lặng, nét mặt hắn thay đổi nhưng ánh đèn quá mờ không đủ để tôi nhận ra biểu cảm trên mặt hắn:
- Cô đáng sao?
Cái giọng vẫn lạnh như băng, một câu hỏi ngược thay cho câu trả lời của hắn.
Dù đã biết trước là câu trả lời có lẽ sẽ không như ý, nhưng sao vẫn thấy gì đó nghèn nghẹn trong lòng.
" Cô- đáng -sao?"
Câu nói của hắn cứ xoáy sâu vào tim tôi- thắt lại.
Phải!
So với một ngôi sao bạc như Thiên Vân thì tôi làm gì mà xứng với hắn.
Tôi lại cười nhạt với chính mình.
"Mày đúng là mâu thuẫn quá mà Phi Khanh. Đã bảo là sẽ chúc phúc cho người ta rồi mà sao lại có ý muốn níu kéo vậy hả?"
Nhưng mà trong tình yêu đâu ai nói bỏ là dễ dàng từ bỏ được đâu!
Nếu từ bỏ mà không đau thì không phải là tình !
Nếu buông tay dễ dàng mà không luyến tiếc thì chẳng phải là yêu!
Tôi yêu hắn!
Và:
Tôi chấp nhận tiếc nuối và đau thương cho mình chỉ cần...... Hắn hạnh phúc!
- Anh yêu Thiên Vân?
Tôi hỏi hắn mà nghe cổ họng mình đắng nghét.
- Dĩ nhiên!- trong giọng nói của hắn thoáng như có tiếng cười.
Chỉ bấy nhiêu thôi, tôi hiểu rồi..........
Im lặng!
Tôi kéo mền trùm qua người không nói gì thêm nữa.
Bóng tối bao trùm che đi dòng lệ cứ lăn dài.
Chỉ một lần này nữa thôi.
CHẠP 18:
2 ngày nằm viện, hắn chăm sóc tôi rất ân cần. Dù biết hắn làm vậy cũng chỉ vì ở đây tôi chẳng quen ai ngoài hắn, chứ chẳng phải xuất phát từ tình yêu thương gì. Nhưng tôi cũng rất vui vì cái cảm giác ấm áp khi hắn bên cạnh.
Dẫu sao thì trước khi từ bỏ tình yêu với hắn, tôi cũng đã có một kỉ niệm để nhớ.
Nhìn hắn đang làm giấy xuất viện, tôi hít một hơi dài.
Rồi tất cả sẽ trở lại bình thường.
Anh sẽ ở đây, ở nơi sâu thẳm trong tim tôi.
Anh sẽ là quá khứ của tôi- một tình yêu chưa hề được đáp lại.
Kể từ hôm nay, anh sẽ đi con đường hạnh phúc của anh với cô ấy.
Còn tôi sẽ trở về là một cô vợ hờ đúng nghĩa, không hơn không kém.
Tôi sẽ chẳng đòi hỏi gì ở anh nữa hết.
*********************
Sáng hôm sau, tại phòng làm việc của tôi.
- Phi Khanh ! cô khỏe rồi à?
- Mày hỏi thừa quá đi. Đi làm được là đương nhiên khỏe rồi, phải không Phi Khanh?
-.............
-................
Tôi thật sự choáng.
Mấy người ở công ty này không phải mấy hôm trước còn hằm hè với tôi sao?
Tự dưng hôm nay lại quan tâm đặc biệt với tôi vậy?
Không biết là có ý đồ gì đây.(hi! thông cảm bản tính đa nghi)
- Uhm! tôi không sao. Cám ơn mọi người đã quan tâm.
Tôi cười gượng gạo, trả lời họ, thật sự thì tôi vẫn thấy sao sao ấy không thể hòa đồng với họ được.
Dường như nhận ra , một cô trong số họ vội vàng giải thích.
- Ah! Khanh này cho chúng tôi xin lỗi. Tại hôm cô mới vào chúng tôi có chút hiểu lầm nên ...... cô bỏ qua nha!
Tiếp đó họ ai ai cũng nói xin lỗi, rồi tỏ ra vui vẻ với tôi. Nên tôi cũng không ngại gì mà không hòa đồng với họ.
Cũng nhờ vậy mà công việc của tôi làm cũng bớt căng thẳng hơn.
Trua đó , chúng tôi lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
-Chúng tôi dẫn cô đến quán này, đảm bảo ngon tuyệt luôn!- Thủy xuýt xoa giơ giơ ngón tay cái trước mặt tôi .
- Đúng ! Rất ngon mà lại rẻ nữa.- Nhã Đan lại cười toe phụ họa.- Ăn ở đó sẽ tiết kiệm được khối tiền đấy haha!
"Tiền."
Chết... nhắc đến tiền tôi mới nhớ là mình để quên ví .
- Tôi quên mang tiền rồi. mọi người chờ tôi một lát, tôi quay lại ngay.
Nói rồi tôi vội vã quay về phòng làm việc.
Tôi đúng là đãng trí, lại đi nhét cái ví vào tập hồ sơ, tìm mãi mới ra.
Sợ mọi người chờ lâu, tôi lại co giò mà chạy.
Bộp.!
Đống giấy tờ rơi khắp sàn....
Tôi luống cuống cuối xuống nhặt vừa rối rít xin lỗi.
Không cần đoán cũng biết sao tôi phải xin lỗi rồi.
(Tôi vừa đâm vào người ta, làm rơi đồ của họ đó.....)
Tôi nhặt hết cái này đến cái khác.
Chợt, tôi khựng lại, phát hiện người đó từ nãy tới giờ vẫn đứng yên như tượng.
Người gì mà kỳ cục vậy?
Dẫu là do tôi vô ý đâm phải, cũng không cần phải để tôi nhặt một mình vậy chứ.
Tôi thở dài, tức giận cố nhặt cho lẹ mấy thứ còn lại trên sàn.
- Không cần nhặt nữa đâu!
Tôi lại quá đỗi ngạc nhiên với thái độ của người đó. Từ nãy đến giờ cứ đứng yên nhìn, rồi giờ lại bảo không cần nhặt, anh ta có vấn đề hay sao vậy?
Tôi đứng dậy xem thử cái người kỳ lạ này là ai thì...... phát hiện một khuôn mặt rất quen.
Anh ta vẫn đang cười, mắt không dời khỏi tôi.
...................Hết Chạp 18......................
(nói qua hai nhân vật này một chút:
Nhã Đan chính là cái người đã thẳng thừng từ chối không cho Phi Khanh mượn máy tính hôm trước.
Còn Thủy là người đầu tiên a dua theo Nhã Đan có thái độ không thiện cảm với Phi Khanh.
Và giờ thì họ bắt đầu trở thành bạn của Phi Khanh.
Nhung hai người này không phải là tự nhiên mà tốt với Phi Khanh vậy đâu.
Mọi việc đều có lý do hết......)
CHẠP 19:
Khác với tôi nghĩ, cái người đang đứng trước mặt tôi nhìn không đáng ghét chút nào. Trái lại còn có một nụ cười rất ..... dễ mến.
Không khó để tôi nhận ra, dù hôm nay anh mặc đồ công sở rất lịch thiệp- khác hẳn với phong cách "bụi" mà ngày đầu tôi gặp anh.
(Có ai nhận ra anh chưa nhỉ?)
Anh không phải ai khác- chính là chàng trai mà tôi gặp hôm..... bắt cướp đấy.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi cô bé - anh khẽ cười nhìn tôi- hóa ra anh và em cũng có duyên đấy chứ......?
Tôi cười đáp lại nhằm cho anh biết tôi cũng đã nhận ra anh.
- Anh cũng làm việc ở đây à.........?
- Em làm việc ở đây sao..........?
Hai chúng tôi cùng lúc hỏi, rồi lại ngập ngừng nhìn nhau, sau đó là cùng phá lên cười.
Cứ như là quen nhau lâu rồi ấy, lần đầu tiên tôi có suy nghĩ-" Con trai đâu phải ai cũng khó ưa."
- Hạ Phi Khanh.
- Hả....?
Anh gọi bất ngờ làm tôi hơi giật mình.
Mà sao anh biết tên tôi?
Từ sau hôm đó , đây là lần đầu tôi gặp lại anh, mà tôi đã cho anh biết tên mình đâu.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh nghi ngờ:
- Sao anh.....
Tôi còn chưa kịp hỏi hết câu " sao anh biết tên em ?" thì anh đã nhanh chóng giải thích thắc mắt của tôi.
- Đó không phải thẻ nhân viên của em sao?- anh chỉ vào cái thẻ tôi đeo trên cổ cười cười.
Đúng là tôi quên mất, nhân viên nào cũng có đeo thẻ tên của mình mà.
- À.... em quên mất- tôi gãi gãi đầu nhìn anh , cũng tìm xem cái thẻ tên của anh nhưng..... không thấy.
- Anh là Vĩnh Cường!
Anh đoán được tôi đang nghĩ gì.
Một lần nữa anh lại làm tôi bất ngờ.
Nhưng bị người ta đoán được suy nghĩ, ai cũng không thoát khỏi ngượng ngùng.
Nhất là lúc này anh vẫn đang nhìn tôi, môi lúc nào cũng có một nụ cười... ngự trị.
Cứ có cảm giác nhồn nhột sao ý. Tôi vội vàng tìm cách ..... đổi chủ đề:
- Ah! Mẹ của anh .... , cô ấy sao rồi?
- Uhm! Không sao chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cám ơn em hôm đó đã........
- Này ! Phi Khanh mau lên không trễ bây giờ.
Nhã Đan từ ngoài chạy vào hối thúc. Tôi mới nhớ là mọi người đang chờ mình. vội quay sang anh :
- không có gì đâu. Mà em phải đi rồi , mọi người đang chờ em, gặp lại anh sau nha!
Tôi chào anh rồi vội vàng ra ngoài cùng Nhã Đan, phía sau còn nghe anh nói với theo gì đó nhưng tôi nghe không rõ vì Nhã Đan kéo tay tôi di9 khá nhanh:
- Mau lên ! Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.