-Ko,anh Huy ơi đừng làm em sợ,hu hu,bác ơi cứu anh cháu,anh ơi huhu.Còn gì đau khổ hơn nhìn người mình yêu thương phải vật lộn giữa sự sống và cái chết mà ko biết làm gì,nó ngàn lần muốn đây chỉ là một cơn ác mộng,khi tỉnh giấc sẽ ko sao hết,sẽ ko thấy đau tim như lúc này.
Chợt một bác kêu lên:
-Thằng nhỏ đây rồi,nó ko sao.Rồi đưa huy vào bờ.Con bé ôm chặt lấy Huy :
-Anh ơi anh mở mắt ra đi,huhu,em xin lỗi.
-Con nhỏ này ồn ào quá,để cho anh thở chút đi.My cười:
-Anh ..anh ko sao rồi,em sợ huhu em xin lỗi.
-Thôi mà nín đi,đừng có nói cho bố mẹ nghe.
-Em bít rùi.Rồi nó quay sang chỗ mấy bác:
-Cháu cảm ơn các bác.
-Ờ từ sau phải cẩn thận nghe chưa!
-Vâng ah.
23h30 phút đêm có một người vẫn lăn qua lăn lại ko tài nào ngủ được ,ko bít lý do là gì nhỉ?
Duy bật dậy tức tối:
-Sao lại ko ngủ được thế này,ko bít cả ngày nay lợn thui làm gì nhỉ,chắc giờ cô ta ngủ rồi.
Tự nhiên hắn giật bắn mình:
-Mình bị cái quái gì zay sao tự nhiên lại nghĩ đến cô ta.Hay..hay mình nhớ cô ta,Duy lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó:
-Không thể nào,mình làm sao mà nhớ cô ta được,cô ta đáng ghét thế mà,chắc chắn là cô ta ám mình,đúng rùi phải đi ngủ thui.
5 phut sau:Hắn lại bật dậy ôm đầu,trông rất tôi nghiệp:
-Ông trời ơi,tại sao cái mặt con lợn thui đó lại ko chịu rời khỏi đầu con,nhất định là cô ta ám cỏnoif,ông nhớ trừng phạt cô ta nghe ông,con sẽ phúng vái ông đầy đủ mừ.(t/g thằng này đúng là điên từ rất lâu rồi)Haizz bây giờ phải đi ngủ.
10 phút sau khổ thân thằng nhỏ ghê hok làm sao ngủ được.
-Sao mà lại ko ngủ được thế này,hic,đúng rồi phải nói chuyện với cô ta thui,hỏi số điện thoại của cô ta trước đã.
-Alo,ai đấy có biết bây giờ là mấy giờ ko hả?
-Xin lỗi,tôi Duy nè,cậu có biết số điện thoại nhà hay là số di động của con nhỏ lợn thui ko?
-Ờ biết,số di động của nó nè 01656690742.
-Cảm ơn nha,bye.
Duy hí hửng gọi ngay cho nhỏ My,chợt hắn khựng lại"Ủa nhỡ cô ta hỏi mình gọi làm gì thì biết nói sao,hok lẽ lại bảo cô ta nhớ cô ta đến nõi ko ngủ được.A đúng rồi,mình bảo mình phá hok cho cô ta ngủ,ố la la mình thiệt là thông minh"(nham hiểm chứ thông minh nõi gi)
My mắt vẫn nhắm nghiền,cua quạng cái điện thoại,lòng đang trào dâng một nỗi niềm căm hận kẻ đã phá giấc ngủ của ta.
-Alo,ai đấy.Ko biết bây giờ là mấy giờ ah,bộ bị đui ko nhìn được đồng hồ hả?
-Cô đúng là đồ con gái thô lỗ,ko biết con người ta là ai cũng ****.Bổn công tử nè.
-Là thằng nào?
-Cái giề,cô ko nhận ra cả giọng nói cao quý của tui sao.Dậy,dậy mau,con lợn thui ngủ gì mà ngủ.
Nghe tiếng nói "cao quý"của hắn đã giúp nó tỉnh cả ngủ,con nhỏ căm hờn gào lên:
-Cảm ơn đã làm cho tôi tỉnh ngủ,bây giờ thì cậu chết chắc với tôi rồi.Đồ khỉ điên thần kinh ko ổn định.Mà đừng nói với tôi là bệnh của cậu nặng tới mức mà nửa đêm gọi điện cho tôi chỉ để cãi nhau đấy nhá.
-Ờ thì tôi ko muón cho cô ngủ,hehe,có tức ko?
-Tôi ko tức,.Cậu được lắm tôi sẽ chơi với cậu đến cùng để xem ai sẽ phải thức trắng đêm,mai mắt cậu sẽ thâm quầng như gấu trúc cho xem,mà nếu cậu có ngủ được thì mong gặp thiệt nhiều ác mộng vào hờ hờ.
-Này cô ko thể dịu dàng như bọn con gái khác hả,với cái bản tính sư tử Hà đông của cô thì mai sau cô ế chồng là cái chắc.
-Tôi ế chòng hay ko ko khiến cậu phải lo,đồ nhìu chuyện,Mà cậu tưởng cậu ko ế vợ chắc,đưa nào lấy cậu thì chỉ có bị điên thôi,ờ há cậu nghĩ xem hai vợ chồng nhà cậu kể cũng hợp nhau đấy nhỉ.
-Cô nói đúng nghen,mai sau nếu tôi ko lấy được vợ thì tôi đành hạ mình lấy cô thui cô bị điên rất nặng mà,phải hông.
-Cậu ...được lắm,nói với cậu thật là ức chế,tôi khuyên cậu dù có điên đến mức nào thì cũng đừng làm nghề bác sĩ nha,ko thì bệnh nhân bị cậu làm cho đau tim ngỏm tỏi hết cả lượt luôn đó.
-Tôi ko có ý định làm bác sĩ,mà nếu có làm thì nhất định tôi sẽ chữa bệnh cho cô,dể xem ai ngỏm tỏi,mà cô làm nghề mổ lợn rất hợp đấy.
Hai đứa cãi nhau chí chóe đến gần hai giờ sáng thì nhỏ My ko thể bám trụ đã lăn ra ngủ mất tiêu.
-Lợn thui,cô ngủ rồi hả,Lợn thui!
Duy đành ngậm ngùi tắt máy,thỏa mái hơn nhìu rồi,nhưng mà cơn ác mộng bây giờ mới đến.Gậy ông đập lưng ông,hắn thao thức đến sáng mới ngủ được,đang lang thang trong giấc mơ thì bị một tiếng gọi như xé vải kéo về thực tại đau khổ hic.
-Duy!có dậy ngay ko,sắp muộn giờ học rồi.
-Con ko dậy đâu,con ko đi học đâu,con buồn ngủ lắm.
-DẬY MAU!
-Ko!
-Con có dậy ko,mẹ đánh con bây giờ.
-Mẹ có đánh chết con cũng ko dậy đâu.
-Ờ con cư ngủ đi,mẹ xin lại cái xe nghe cưng!
Nghe thấy thế hắn liền lồm cồm bò dậy
-Híc ở trường một con sư tử chư đủ hay sao,sao về nhà cũng có vậy
Duy «m hai con m¾t th©m quÇng nh gÊu tróc nghÜ ®Õn c¶nh My sÏ ngåi cêi h¶ hª biÕt sao giê.
Võa vµo líp th× mét mét tóm con trai ®ang ngåi bu«n chuyÖn:
-Nµy chóng mµy thÊy líp m×nh nhá nµo ®îc nhÊt?
-Th× nhá Trang ®ã,võa xinh ,l¹i lµ tiÓu th,tr«ng rÊt sang träng ,kiªu k×.
-Trêi tao chóa ghÐt lo¹i con g¸I kiªu,nhá My ch¼ng ®îc h¬n sao,võa xinh,võa nghÞc ngîm ,®¸ng yªu.
C¶ bän ®ång t×nh:
-ê,c«ng nhËn,nhá My dÔ th¬ng h¬n.
-Nµy th»ng Minh h×nh nh thÝch My,®ang t¸n nhá sao ®ã.
Duy trßn m¾t nhng mµ vÉn tiÕp tôc l¾ng nghe.
-Th»ng Minh lµnh nh côc ®Êt Êy cã mµ ®åi t¸n nhá,nhá nghÞc ngîm thÕ chØ hîp víi nh÷ng ngêi nghÞc ngîm nh tao thui.haha
-SÆc,mµy cã mµ ®ßi.
-ThËt hok nÕu tao t¸n ®îc nhá mµy mÊt tao c¸I g×.
Duy mÆt h»m h»m,®Ëp tay ®¸nh rÇm xuèng bµn:
-Tao cÊm chóng mµy ®éng ®Õn nhá My nghe ko!
Th»ng Dòng ®øng lªn:
-Mµy lµ c¸I g× cña nhá Êy mµ mµy cÊm tôi tao.
-Th× nhá My lµ bå cña tao,®õng cã mµ ®éng vµo.
-ThiÖt ko ®ã,®Ó tao x¸c minh c¸I ®·.
Bän con g¸I x«n xao bµn t¸n,cßn con nhá Trang th× tr«ng y nh nói löa s¾p phun trµo ®ã.May mµ nã cha ®Õn.
-Em vÒ líp ®©y!
-õ,häc ngoan nh¸!
Hai anh em võa chia tay ë cÇu thang,®ang tung t¨ng ®Õn líp th× cã mét ngêi l¹ ho¾c gäi nã l¹i.
-Em lµ My em g¸I anh Huy ph¶I kh«ng?
-V©ng,cã chuyÖn g× ko chÞ?
ChÞ ta ch¾c häc líp 11,nh×n rÊt xinh.ChÞ Êy rót bøc th trong cÆp giói véi vµo tay My.
-ChÞ lµ Nga,em ®a giïm bøc th nµy cho Huy ®îc ko/
Nã cêi:
-V©ng em biÕt råi.
Tõ ngµy vµo trêng nã ®· trë thµnh ngêi ®a th bÊt d¾c dÜ cho Huy mçi ngµy,l¹i cßn bÞ tra kh¶o ®ñ thø vÒ «ng Huy n÷a chø,nªn quen råi.
Nã võa ch¹y vµo líp th× mäi con m¾t ®Òu ®æ dån.
-£ ,sao l¹i nh×n t«I k× zËy ,mÆt cã nhä sao.
Duy th× ®ang chuÈn bÞ tinh thÇn s½n sµng ¨n ®Ëp,hic.
Minh mÆt ®á bõng,ch¾c võa nghe bän kia nãi,nã hái My:
-My ¬I ,b¹n lµ b¹n g¸I cña Duy µ?
My trßn m¾t tëng m×nh nghe lÇm:
-T«I ¸!Cã nhÇm ko,t«I mµ lµ b¹n g¸I cña con khØ ®ã h¶,ha ha chuyÖn zí zÈn,ai b¶o Minh thÕ?
-Th× chÝnh Duy b¶o chø ai,vËy lµ ko ph¶I µ,tèt qu¸!
My lêm h¾n b»ng ¸nh m¾t cßn h¬n dao c¹o,ai ai ®Òu ph¶I ín l¹nh:
-Sao cËu d¸m nãi ví vÈn thÕ h¶?
-Th× v× c« chø ai.
Nã ®ang ®Þnh tiÕp tôc th× con nhá Trang ®· cong cín:
-Ai ®Æt ®iªï cho cËu,ko ph¶I cËu mong ®îc thÕ l¾m sao.
-T«I mong!t«I còng cha ®iªn nh mät sè ngêi,t«I nãi cho cËu biÕt tríc sau chóng t«I ®Òu lµ b¹n,cËu cã cho kh«ng c¸I t×nh yªu cña cËu t«I còng ko thÌm.
Con nhá Trang tøc ®Õn tÝm mÆt:
-B¹n µ,th«I c« ko ph¶I gi¶ vê,ko ph¶I c« lóc nµo còng b¸m lÊy Duy hay sao ,®å con g¸I tr¬ trÏn.
-C« muèn ®îc nh t«I l¾m chø g×,nhng mµ c« nªn biÕt ®èi víi c« cËu ta cã thÓ rÊt quan träng ,cßn ®èi víi t«I cËu ta ch¼ng lµ g× hÕt,nªn tuú c« th«I c« muèn nghÜ sao th× nghÜ.
Duy s÷ng ngêi nh×n con nhá,cã thËt t«I ch¼ng lµ g× víi c« ko?
-Sao ..sao c« d¸m nãi nh thÕ tríc mÆt Duy.
-§Ó c« khái ph¶I ghen tu«ng víi lo¹i con g¸I tr¬ trÏn nh t«I ®îc cha,
-C«…c«.BèP ..con nhá Trang vung tay t¸t nã.
Duy qu¸t Çm lªn:
-C« lµm c¸I g× thÕ,sao c« d¸m t¸t lîn thui.
Minh còng g¾t lªn:
-Sao c« l¹i t¸t My,cã sao ko My.
Trang khãc,níc m¾t giµn giôa:
-C« ta nãi Duy nh vËy sao Duy cßn bªnh c« ta.
-Kh«ng ph¶I viÖc cña c«.
Nãi råi h¾n quay sang hái th¨m nã,mÆt nã ®á bõng bõng:
-Cã sao ko lîn thui.
Nã nh×n h¾n tr©n tr©n,m¾t long lanh-nã khãc:
-ê,nhê phíc cña cËu t«I vÉn cha chÕt.
Nã quay lng bá ®I,h¾n véi ch¹y theo.
-Lîn thui ah,t«I xin lçi.
Nã võa ch¹y,võa bÞt tai,níc m¾t r¬I l· ch·:
-T«I ko muèn nh×n they cËu n÷a ,cËu cót ®i.
-T«I xin lçi mµ.Duy ®uæi kÞp nã.
-C« khãc µ,t«I ko cè ý mµ,thùc ra lµ t¹i tôi th»ng Dòng cîc nhau ®Ó t¸n c« nªn t«I míi nãi vËy,t«I cã ý tèt mµ.
H¾n véi lau níc m¾t cho nã,nhng mµ nã g¹t ngay tay h¾n ra:
-§õng cã ®éng vµo t«I ,t«I ghÐt cËu l¾m!
-hu hu ,anh ¬I ,anh b¶o mçi lÇn My buån anh còng buån c¬ mµ.
Duy nghe hok hØu:
-Anh nµo?anh trai c« h¶.?
-Hu hu ,anh ¬I anh ®©u råi.
-Th«I mµ nÝn ®i!
Trong líp,tù nhiªn Huy thÊy nãng ruét.
-Líp trëng ¬I ,cho tí ra ngoµi tÝ nh¸.
-õ!
Huy véi xuèng líp My,biÕt chuyÖn Huy ch¹y to¸n lo¹n ®I t×m.
-Kia råi! Huy mõng thÇm,võa nh×n thÊy My ,nhng tù nhiªn Huy khùng l¹i v× em ko chØ cã mét m×nh,Em ko cÇn anh lau níc m¾t n÷a µ?.Huy bíc tíi:
-Em l¹i khãc µ?
My ngíc lªn ,ng¹c nhiªn:
-Anh!sao anh biÕt.
-Th× anh cã nãi dèi em bao giê ®©u.
Con bÐ gôc mÆt xuèng vai Huy khãc nøc në:
-Anh ¬I, h¾n b¾t n¹t em
-ê,anh biÕt råi.
Duy lÆng nh×n con bÐ khãc,lÇn ®Çu tiªn nã thÊy ®au lßng khi nh×n thÊy mét ®øa con g¸I khãc.Mäi khi mçi lÇn nã ®¸ mÊy nhá,nhá nµo còng khãc ghª ghím l¾m vËy mµ nã còng hok m¶y may ®éng lßng.
My ®Êm bïm bôp ko ngõng nghØ vµo con khñng long b«ng cña Huy:
-§å con khØ chÕt toi ,xÊu xa,®ª tiÖn.Ta sÏ tr¶ thï ng¬i.
Huy giËt véi con khñng long khái tay nã,hic,khæ th©n r¬I vµo tay bµ nµy chØ cã tµn ®êi chø cßn g×.
-Em nh×n cho kÜ,®©y lµ con Cubi cña anh chø ko ph¶I th»ng nhá ®ã ®©u.
-Anh ¬I gióp em tÝnh kÕ phôc thï nã ®ª!
-Ko,anh ko tham gia,em tù tr¶ thï nghen.
My xô mÆt xuãng lÐn lót cï lÐc Huy.
-Cho anh síng nÌ,ko gióp em nÌ.ña sao anh ko buån µ.
Hic tõ bÐ ®Õn giê Huy chuyªn m«n cï lÐc con nhá cßn con nhá th× cha lÇn nµo cã c¬ héi nªn ko biÕt.Huy cêi:
-Ha ha anh ko cã bÞ buån ®©u ,cßn em th× cã ®Êy!
My ch¹y to¸n lo¹n,gµo lªn Çm Çm:
-Kh«ng,tha cho em,mÑ Tr©n ¬I cøu con!
Sau khi ®· dån nhau mÖt phê r©u hai anh em nã t¹m ®×nh chiÕn.
-MÖt qua! µ anh ¬I cã chÞ Nga nµo ®ã göi cho anh th nÌ.
-Anh ko ®äc ®©u,em muèn lµm g× th× lµm.B¶o em ®õng nhËn rïi mµ.
-Sao l¹i thÕ,ngêi ta göi th× ph¶I ®äc chø.
-Th«I ®I em ¹,anh ®· d¹i dét nghe lêi em vµ ko bøc th nµo ®äc ®îc ®Õn dßng thø 5 v× qu¸ sÕn,mµ anh th× ghÐt nhÊt c¸I ®Êy råi.
Chît Huy nh×n th¼ng vµo m¾t con bÐ dß xÐt:
-Em thik gióp ngêi ta göi th cho anh l¾m µ?
Nã vÉn th¶n nhiªn:
-V©ng,em thik gióp ngêi kh¸c mµ(Pã tay víi con nµy råi).§»ng nµo anh ch¼ng vøt ®I nªn em nhËn cho hä ®ì buån.,anh ghÐt con g¸I l¾m mµ.
Huy luèng cuèng:
-ThËt ra th× còng ko h¼n..
Nã trßn m¾t:
-Hok lÏ anh thik ai?
-ThËt ra th×..anh cã thik mét c« bÐ..
Nã lÆng ngêi,m¾t ®¨m ®¨m vµo bøc th ®ang më,sao l¹i thÕ h¶ anh?Nã lu«n nghÜ r»ng anh Huy ghÐt tÊt c¶ nh÷ng ngêi con g¸I kh¸c trõ nã,nªn nã lu«n vui vÎ gióp chÞ Th¶o hay bÊt cø ai thik Huy.,giäng nã buån buån:
-Ai vËy anh?
Huy g·I ®Çu g·I tai,nh×n rÊt lµ khæ së:
-C« bÐ ®ã h¶,anh ko nãi ®îc,bao giê cã c¬ héi anh sÏ nãi cho em.
Nã nãi ®Òu ®Òu mét c¸ch v« thøc:
-C« Êy cã hay khãc,cã ®anh ®¸ ko anh?
-Ko ®©u ngµy tríc c« Êy ko bao giê khãc ®©u,nhng d¹o gÇn ®ay thØnh tho¶ng còng cã,cßn ®anh ®¸ th× cùc ®anh ®¸ lu«n,nhng mµ rÊt ®¸ng yªu.
Nã l¹i tiÕp tôc:
-ThÕ th× ®óng mÉu ngêi anh thik råi cßn g×.Nhng mµ t¹i sao em ko bݪt c« Êy.
-Em biÕt mµ,h«m nµo em ch¼ng gÆp(Nh×n qua g¬ng Êy mµ).Nã s¾p khãc tíi n¬I råi,hok chÞu ®ùng ®îc n÷a ®©u.
-Anh cã yªu c« Êy nhiÒu b»ng em ko?
-TÊt nhiªn! Mµ c«ng nhËn em lµ con bÐ ngèc nhÊt mµ anh tõng biÕt ®Êy.
-ThËt µ,lóc nµo anh nhí nãi cho em biÕt ®Êy,em vÒ phßng ngñ ®©y buån ngñ qu¸,(t/g sao mµ ngèc thÕ h¶ giêi cßn ai ngoµi nã n÷a h¶)
Ông Hưng liếc nhìn đồng hồ,sắp muộn giờ họp rồi mà lại tắc đường.Ông đưa mắt nhìn bâng cua về phía bên đường.
Một cái bóng nhỏ thân thuộc!
Đôi mắt ông sợ hãi ,sợ cái bóng dáng ấy sẽ ko còn ở đó nữa.!
Ông lao ra khỏi xe,tim đập thình thịch."có phải con đó không?''Người lái xe giật mình:
-Ông chủ!ông sao vậy.
Ông nhìn khắp con đường,cô bé có đôi mắt tròn xoe ấy đi mất rồi,ông khóc!
-Con đâu rồi My ơi?bố xin lỗi,con làm ơn về với bố đi con!
Người lái xe vội đưa ông Hưng vào xe,giọng hoảng hốt:
-Ông chủ bị sao vậy?
Ông lặng thinh ko trả lời,đêm nào bố cũng mơ thấy đôi mắt ngây ngô của con ,con biết ko,bao giờ mới lại được thấy con cười hả My?
Hôm nay trường nó lao động,lớp nó phải khiêng ghế đá mới chuyển vào những gốc cây.
-Ê lợn thui !
Mấy đứa con gái huých tay nó:
-Kìa My,Duy gọi!
Nó giật mình:
-Hả???
-Ôi trời,bà này tâm hồn treo ngược cành cây mất rồi,Duy gọi kìa.
-Cô bị điếc ah,sao tôi gọi mãi ko thưa.
My bĩu môi:
-Ủa,sao hôm nay hotboy chuyên trốn lao động lại đi lao động zaay,chuyện lạ nha,mấy bà cẩn thận tí có mưa lớn đấy.
-Ai kêu cô là tôi trốn lao đông,vớ vẩn
-Mà có việc gì.
-Tôi..tôi..
-Làm sao,bộ ăn dính nấm độc sao mà ko nói ra lời zaay.
-Có cô thì có,tôi chỉ là nhìn thấy việc chướng tai gai mắt nên đành ra tay.
-Thế thì cậu lo mà về rút gai ra nhá,ở đây chỉ tổ làm vướng chân mọi người thui.
-Nhìn lại cô xem ,khiêng ghế đá nhìn có nhếch nhác ko,tránh ra ngay cho tôi khiêng (t/g ghớm muốn khiêng hộ thì nói tuỵet ra lại còn bày đặt)
-Ờ tốt quá,hôm nay đồ tiểu nhân lại ra tay nghĩa hiệp,he he.
Vừa nói xong thì một con kì đà to đùng đã xuất hiện,Minh chứ ai:
-My để tớ khiêng hộ cho.
Bọn con gái xúm vào chọc Minh làm nó đỏ bừng cả mặt:
-Ông thiên vị vừa thui,sao khiêng hộ nhõn bà My.Mà bà My sướng nhá được cả hai anh tranh nhau.
-Tất nhiên,tôi đâu có *** tài như mấy bà!
Duy mặt hằm hằm,đẩy nó ra:
-Cô tránh ra chỗ khác xem nào.Minh ngơ ngáo:
-Tôi khiêng hộ My cơ mà.
-Cậu tránh ra luôn đi.
-Tôi ko tránh.
Nó tức giận hét tướng lên:
-Hai ông bị hâm ah,ăn nhầm đồ ăn ôi thiu ah,ai khiến đâu mà cãi nhau.Tốt nhất là tránh hết ra!
Hai đứa liền nín de,nhìn cái bộ mặt tức xì khói của nó-Cười!
-Nhìn tôi tức vui lắm sao mà cười.
-Ờ rất vui,nhìn mặt cô như quả cà chua thật tức cười ha ha
Nó giẵm một cú trời giáng vào chân hắn.
-Cho chết này.
-Cô làm cái quái gì thế?
Duy ngồi bó gối xem thằng quốc tưới cây cảnh cho bố.Khổ bị phạt bắt làm xong mới được đi chơi.
-Ông già tao thật ******,lại còn dọa chết cây nào thì tao đừng hòng yên thân chứ.Ko phải ông yêu quý lũ này hơn cả con thì tao đã cho đi hết rồi.
Duy thở dài..
-Ê sao mày cứ thở dài hoài zaay.Mà sao nhìn mặt mày như cái bánh bao thiu thía?
-Tao đang nghĩ làm sao để tỏ tình!
-CÁI GIẾ! kinh nghiệm cua gái bao nhiu năm mà giờ mày phát biểu một câu xanh rờn,bị hâm hả?
-Tao có cần cua đâu toàn tự đổ đấy chứ,nhưng lần này khác nhỏ đó ghét tao.
-Ghét mày? có nhầm ko,có phải cái con bé hay **** nhau với mày hok?
-Thì đúng thế,tuy có hơi dữ một chút nhưng rất đáng yêu.Có cách gì giúp tao đii mày.
Quốc đặt vòi nước xuống đi đến chỗ hắn:
-Mày cứ yên tâm ,có tao đây rồi-một bầu trời kinh nghiệm.
-Nổ vừa thôi bố ah!
-Đối với những con nhỏ kiểu này,dùng nam nhân kế ko ăn thua,phải dùng chiêu anh hùng cứu mĩ nhân.
-Là sao?
-Sao mày ngốc thế,có nghĩa là mày sai mấy thằng đàn em giả vờ trêu nhỏ đó,xong thì mày xông ra cứu,kiểu gì chẳng đổ,
-Được hok đó,nhỏ này hung dữ lắm,mà mày bảo chúng nó đừng có mà động vào một sợi tóc của My nhá ko tao đập thiệt đó.Mà tao nghi My mà biết tao bày trò chắc xé xác tao ra mất.
-Kinh khủng thế cơ ah,mày cứ yên tâm tao sẽ ngầm đi thêo nếu có gì tao sẽ ra tay.Mày cứ yên tâm kiểu gì chẳng thành công,tao làm mãi rồi.(T/g thiệt hok tự tin thía)
Bước 1:
-Lợn thui ơi tí nữa cô rảnh ko?
-Sao?có thì sao mà ko thì sao.
-Thì tôi định mời cô đi ăn kem để xin lỗi cô việc hôm trước.
-Ờ!
-Yeah!(Bước 1 thành công)
Bước 2:
-Này cô đợi tôi ngoài cái ngõ kia nhá,để tôi đi lấy xe.
-Ờ!
Con nhỏ vừa xem đồng hồ thì ngước lên đã thấy một toán con trai,nhìn toàn dân ăn chơi,đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ chắc hok phải người tử tế,bọn chúng cười rất nham nhở:
-Ê cô em sao đứng đây một mình thế này?
-Nhìn em xinh thế,đi vũ trường với bọn anh đi.
Chúng dồn con nhỏ vào tường.
-Các ông ghê thiệt ,giữa đường giữa chợ mà dám trêu con gái nhà lành,các ông có tin là tôi hét lên một cái là mấy ông chết chắc ko(Tiếng hét của nó thì phải nói-Một thứ vũ khí lợi hại).
-Sao em dữ thế,ngoan ngoãn một chút bọn anh tha cho.
-Việc gì tôi phải ngoan còn lâu tôi mới sợ mấy ông nhá!
Bọn chúng thì thầm:
-Hic,anh Quốc nói ko sai sư tử thiệt mày ah,lúc đầu tao còn ko tin.
Duy hí hửng chạy ra,từ xa đã nghe thấy tiếng con nhỏ thất thanh:
-Cho chúng mày chết nè!BỐP Duy lắc đầu ngao ngán;
-Là sao?Ra đến hiện trường thì choáng toàn tập,nó thì ko mảy may thương tích,ko ngừng **** rủa,còn bọn đàn em thì nằm la liệt mọt đống.Khổ thân bọn này ko dám phản lại theo chỉ thị của ông Quốc nên mới ra nông nỗi này.
-Cái gì thế này,cô là con gái sao mà khủng khiếp thế,đáng nhẽ phải chờ tôi đến chứ,hỏng hết cả kế hoạch.
-Kế hoạch gì???
-Ko,tôi nhỡ mồm."Quá đau lòng người ơi anh quá đau lòng,hic"
Trong quán kem.
Hắn ngồi gãi đầu gãi tai :
-Lợn thui này à ko My này tôi muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng.
Nó vẫn ko rời khỏi ly kem,thản nhiên đáp:
-Cứ nói đi !
-Tôi bảo là tôi muốn nói chuyện với cô, ít nhất cô cũng phải ngẩng mặt lên nhìn tôi chứ.
Nó vẫn kiên cường bám trụ:
-Tôi có điếc đâu mà cậu phải lo(con này chỉ ăn với uống)
-Trời ơi sao tôi lại đến nông nỗi này hả giời.
-Thôi được rồi cô ko ngẩng mặt lên cũng được nhưng phải nghe cho rõ đấy.
Tôi muốn nói với cô là tôi.. tôi..
-Nói tiếp đi
-Tôi..thik My,My làm bạn gái tôi được ko?Nó vẫn ko có phản ứng,hok rời khỏi ly kem:
-Ừ thì sao.
Duy tròn mắt:
-Cái gì!cô có nghe rõ ko đấy.
-Trời tôi thông minh lắm ko dễ bị lừa đâu mà cậu phải bày trò.
Duy té ngửa:
-Ai đùa,tôi nói thật lòng mà,thông minh quá mất(ngu hok thể tả)ko thể tưởng tượng cô lại ngốc nghếch tệ hại như vậy.
-Thôi đi ,mà hôm nay có phải ngày cá tháng tư đâu.
-Trời,tôi nói là tôi thik My là thật lòng,tôi ko có nói đùa.
Lúc này nó -miệng ngậm cái thìa ngước lên nhìn hắn:
-Bị hâm hả,mới lúc trước còn rất ghét tôi cơ mà,hay là bị ngộ độc cái gì ?
-Tôi có ghét My đâu,My có đồng ý ko?
-Tôi xin lỗi nha,ko được đâu.
-TẠI SAO???
-Tại..tại tôi thik người khác rồi.
-Sao cơ ,My có bạn trai rồi?,thằng đó là thằng nào sao tôi ko biết,nó học lớp nào?có đẹp trai,nhà giàu,đáng yêu như tôi ko?
-Anh ý đẹp trai hơn cậu kia,nhà tuy ko giàu lắm nhưng mà rất tốt.
Duy lặng thinh nhìn đôi mắt vui vẻ,tự hào của nó khi kể về người ấy......
...kênh truyện chấm prồ...My vui thế cơ ah?
-Sao cơ?
-Khi My kể về hắn nhìn My rất vui,tôi thực sự chẳng là gì đối với My đúng ko?
-Sao cậu lại nghĩ thế chẳng qua hum đó tôi giận quá nên mới nói vậy thui,cậu là bạn thân của tôi mà.Nhưng tôi thưc sự hok hiểu làm sao mà tự nhiên cậu lại thay đổi như vậy với lại tôi cũng có gì đâu mà cậu lại thik tôi.
Duy cười đau đớn:
-Nếu có một người khiến My cười thực sự,vui thực sự và yêu thực sự thì My có thik người đó không?
Mặc My nói sao tôi ko muốn nghe đâu,coi như tôi chưa nghe My nói gì nhá.Thôi đi về đi !
(Haizz đúng là Thiên thu vạn cổ yêu là khổ
Vạn cổ thiên thu khổ vẫn yêu)
-My ơi!
-Dạ!!!
-Sao con ngồi ăn cơm mà cứ như người mất hồn ấy,có chuyện gì ko con?
-Không ah!
Cô Trân quay sang chỗ Huy:
-Huy này,mẹ với cô Nga bàn nhau rồi con với cái Thảo chơi với nhau từ nhỏ,con bé lại rất ngoan,mẹ với cô Nga lại là chỗ chị em kết nghĩa ,hj nên mẹ sẽ làm mai mối cho con với Thảo,chịu ko con ?
SẶC!!!một đứa thì sặc một đứa thì mắc nghẹn.Còn chú Hoàng thì ngồi cười ha hả.
-Anh cười cái gì mà cười,thế ko tốt sao.
-Ha ha con bé Thảo mà làm vợ thằng Huy chắc thằng bé thân tàn ma dại quá.
-Mẹ nói hay quá ha,con với nhỏ Thảo ah,KO BAO GIỜ,mà đúng là mấy bà mẹ con cái còn bé tí mà đã bày đặt mai mối.
-Mẹ thik thế đấy,thì sao nào,mà con bé Thảo thì có làm sao,vừa xinh,vừa hiền,ngoan ngoãn,nó lại thik con từ nhỏ chứ.
-Sao..sao mẹ lại biết.
-Vì mẹ là mẹ của con ông tướng ah.
-Con ko biết đấy chứ mẹ con là quân sư quạt mo chuyên nghiệp đấy,mẹ con giúp cô bạn mẹ tán bố hok hỉu sao mẹ con mai mối kiểu gì cuối cùng bố lại lấy mẹ con chứ hok phải cô bạn.
-Mẹ chuyên nghiệp quá ha,haha
Cô xoa đầu My:
-Con về phe mẹ phải hok,con phải khuyên anh nghe con,nó chỉ nghe lời mỗi con thôi.
Nó cười trừ:
-Vâng ah..!
Bây giờ tên Duy thay đổi 180 độ,nói năng rất tử tế,lại còn hay cãi nhau với Minh vì nó chứ nhưng nó hok thik thế tí nào.
-Này cậu bình thường lại đê,uống nhầm thuốc thì cũng đừng hâm thế chứ.
-Con gái gì mà kì cục ,sao cũng được,My đi chỗ này với tôi hok có cái này hay lắm.
-Cái gì?nhưng phải về sớm đấy.
-Yên tâm,đi thôi.!
Hai đứa đi ra tít ngoại ô,những ngôi nhà cao tầng,sự náo nhiệt của thành phó xa dần,chỉ còn tiếng gió nhảy múa trên những rặng cây ven đường,thiên nhiên luôn làm người ta có một cảm giác thật bình yên.
-Sắp đến nơi chưa,sao lâu thế?
-Còn một tí nữa thôi.
Kia rồi!
Hai đứa dừng chân dưới một quả đồi.
-Ở đây hả,tôi thấy có gì hay đâu.
-Cứ bình tĩnh ,để tôi bịt mắt My lại cho bất ngờ.
Nó bước dần lên cao,gió ở đây thổi mạnh đến mức nó có cảm giác như đang bay vậy.Nó từ từ mở mắt.
-Wow!,nó cười,thích thú chạy nhảy lung tung,nó đang đứng giữa một rừng lau,những bông lau cao đến vai nó nhẹ nhàng đu đưa theo gió,mềm mại mà thật tinh khôi,xung quang còn đầy những bông hoa sim màu tím thẫm,hoa mua,hoa muối trắng tinh rất đẹp.
-Đẹp quá!sao cậu biết chỗ này hay vậy.
-Lúc nào buồn tôi thường ra đây,ở đây rất thoải mái,nhưng chưa hết đâu My ngồi xuống đây tôi chỉ cho cái này hay hơi nhiều.
Nó ngồi xuống bên cạnh hắn,thắc mắc:
-Còn cái hay hơi sao?
-My nhìn lên trời thử xem.
Nó reo lên thích thú:
-Mặt trời lặn đẹp quá!
Mặt trời đang từ từ xuống ngọn núi đằng xa,to đến mức như có thể với tới vậy,cả bầu trời nhuộm một sắc vàng trầm buồn,nhưng đến khi mặt trời gần như mất dạng thì những đám mây lại có màu hồng rất đẹp,thỉnh thoảng lại có những cánh chim chiều vội vã bay về tổ,nó cười hồn nhiên như một đứa trẻ hok giống cách nó vẫn thường tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ để che giấu đi vẻ yếu đuối của mình.
-My có một nụ cười rất hồn nhiên ,tại sao khi trên lớp My lại hok cười như thế?
-Tôi cũng ko biết nữa.Tôi tưởng cậu là người thích ồn ào?
-Tôi cũng tưởng mình là một người ồn ào,nhưng khi đến đây rồi tôi mới niết mình thực sự thích cái cảm giác bình yên này.
-Anh tôi bảo ai cũng cố tạo cho mình một vỏ bọc,cậu thì là một tên công tử nghỗ nghịc,chơi bời,còn nếu tôi bảo ngày trước tôi là một con bé rất hiền,hok biết gì cả cậu có tin ko?
-Tất nhiên là tôi tin,nhưng tại sao phải làm thế hiền lành ko dễ thương hơn sao.
Nó ngước lên ,nhìn về một phía xa xăm,nơi thiên đàng,thật buồn cười nếu nói rằng nó đã sống suốt những năm tháng tuổi thơ vì tin vào một lời nói dối,tin rằng nếu nó ngoan thì mẹ sẽ trở về.
-Tôi đã từng chỉ có một mình thôi nhưng mà lúc đấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ,tôi đã tưởng sẽ hok thể vượt qua nhưng anh Huy bảo tôi phải mạnh mẽ bởi vì nếu tôi ngoan thì tôi sẽ được gặp mẹ tôi,từ lúc ấy tôi hok bao giờ khóc nữa,gần như là vô cảm vậy đó,chính anh Huy dạy tôi cãi nhau đấy.
Duy rất thắc mắc về chuyện gia đình nó nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn của nó duy lại thôi.
-Thôi đi về đi ,muộn quá rồi,chắc mẹ Trân mắng tôi chết.
My vừa chạy vào nhà đã đụng ngay phải ông Huy,huy dí đầu nó:
-Em về muộn sao ko bảo anh,em hư quá!
-Em xin lỗi mừ,bố mẹ đâu anh?
Huy nén cười phải trêu con này một vố,thực ra bố mẹ Huy có việc ra ngoài cả rồi.
-Em chuẩn bị vào mà nghe cải lương đi,bố mẹ nổi trận lôi đình luôn,em chết chắc rồi!
Nó sợ xanh mặt,bám chặt lấy tay Huy sợ sệt nhìn vào trong:
-Thật hok anh,chết em rồi cứu em với anh ơi.
-Em tự chịu đi dám làm dám chịu chứ,em ko biết đâu mặt mẹ hết sức kinh khủng trông như núi lửa ấy,còn bố thì thôi rồi khói bay tứ tán,haizz em bị xử lí là cái chắc ,anh bị lãnh chưởng rồi thừa sống thiếu chết luôn!
mặt nó giờ chuyển sang màu xám ngoét,nó mếu máo:
-Anh đừng dọa em,hic em sợ lắm,hic
Huy ko nhịn nổi cười khi nhìn cái mặt thảm thương của nó,đúng là đồ con nít:
-Ha ha em bị lừa rồi ngốc quá,haha nói thế mà cũng tin sái cổ.
-Anh lừa em hả?
-Ha ha bố mẹ ra ngoài kòn lâu mới về,nhìn mặt em xám ngoét kìa buồn cười quá.
Nó đứng chống nạnh.tức giận:
-Anh được lắm,em sẽ cho anh biết tay.
-Ấy bình tĩnh,em định làm gì?
--Ko biết hả đồ ngốc,em đánh anh chứ còn gì.
Hai anh em nó dồn nhau khắp nhà,chợt nó bị vấp ngã,Huy cuống cuồng chạy lại đỡ nó dậy.
-Có sao ko?ai biểu dồn anh làm chi,đau ko anh lấy dầu xoa cho nhá!
Nó nghĩ thầm"Phải chơi lại một vố mới được".Nó giả vờ khóc:
-Hu hu tại anh đấy,ko biết đâu đau quá hu hu.
Lần này thì Huy hoang mang thực sự:
-Đau lắm à?anh xin lỗi đừng khóc mà.
-Em cứ khóc ,anh bắt nạt em hu hu.
Con này đúng là chuyên nghiệp,ăn vạ mà nước mắt phải nói là thôi rồi,tầm tã luôn,vô cùng lâm li bi đát.
-Sao em cứ khóc hoài vậy,lớn rồi mà cứ như con nít thế.(Ông này đang định dùng chiêu khích tướng cho nó nín khóc nhưng mà còn lâu đê,đúng là kẻ cắp gặp bà già rùi)
-Kệ em liên quan gì đến anh,con nít thì sao,mà anh là loại người lớn gì mà đi bắt nạt trẻ em hic hic
Đối với Huy lúc này chỉ có hai chữ bất lực.
-Nhưng anh xin lỗi rồi mừ,phải làm thế nào thì em mới nín hả?
-Hu hu anh phải lau nhà cho em một tuần hu hu
-Ừ,có thế mà ko nói sớm,giờ thì nín đi.
-Ko,chưa hết,đấy là tội làm cho em ngã,còn đây là tội anh lừa em anh phải xin lỗi em thế này cơ"Em xin lỗi chị My vì hành động ngu si đần độn của mình"hic anh nói đi.
Huy tròn mắt:
-Sao em đểu thế.
-Hu hu ko nói thì thôi,Huhu bố mẹ ơi anh Huy bắt nạt con .Nó gào lên thống thiết.
Huy đành nói giọng chịu thua:
-Thôi được rồi,nhưng mà anh nói xong thì phải nín ngay nghe hok ,
-Biết rồi!
-Em xin lỗi chị My vì hành động ngu si đần độn của mình.hic.
Nó ôm bụng cười lăn lộn,vừa khóc vừa cười,trước khi Huy nhận ra mình bị lừa nó đã nhanh tay véo tai,đấm đá đủ kiểu,Huy ngớ ra.
Nói diễn lại y chang câu nói của Huy lúc nãy:
-Ha ha anh bị lừa rồi,ngốc quá,haha nói thế mà cũng tin sái cổ.lêu lêu.
Nó lè lưỡi chọc ông Huy đang điên tiết ko ngờ bị nó lừa cho một vố đau đớn.,lại còn phải lau nhà một tuần nữa chứ,đau nhất là phải kêu nó bằng chị hic.
-Em được lắm.
Nó lại tiếp tục nhái lại:
-E hèm,em xin lỗi chị My vì hành động ngu si đần độn của mình,haha em Huy ngoan quá,
-Lần này thì em chết chắc rồi.
Hai anh em nó lại đánh nhau tóe khói,hai anh em con này vui ghê ha
CHẠY TRỐN QUÁ KHỨ
Duy liếc nhìn cái ô tô ở ngoài cổng:
-Lại có khách à?
-Mẹ ơi con đói quá!
-Con về muộn thế,xem ai đến chơi này.
Duy chưa kịp hiểu ra thì Trang đã đứng lù lù trước mặt:
-Sao cô lại ở đây?
-Trang sang chơi với mẹ ,bác bảo tớ ở lại ăn cơm luôn!
Mẹ hắn gọi vọng ra:
-Con đi tắm nhanh lên rồi xuống ăn cơm.
Hắn tức tối:
-Con ko ăn đâu,ko đói!
Trang thấy rất buồn vì hơn ai hết nhỏ hiểu mình chính là nguyên nhân.
Cốc..cốc..cốc:
-Ai đấy?
-Trang!Duy mở cửa ra đi!
-Tôi đã bảo tôi ko muốn ăn rồi mà!
-Bác bảo Trang đem cơm lên cho Duy.
Hắn đành miễn cưỡng ra mở cửa:
-Được rồi để đấy cho tôi!
Trang đứng nhìn hắn trân trân,Duy nhướn mày:
-Sao cô còn chưa ra ngoải?
Nhỏ ngước đôi mắt đen long lanh nhìn thẳng vảo đôi mắt lạnh băng của hắn,biến mất ko còn giấu vết đến cả đôi mắt cũng ko còn như xưa:
-Tại sao Duy lại thay đổi như thế?cậu bé luôn cười với Trang,luôn bảo vệ Trang đâu rồi?làm ơn trả lại cậu ấy cho Trang được ko?
Duy thoáng bối rối:
-Cô nói cái gì vậy?
-Duy hiểu mà đúng ko?nhưng mà Trang ko hiểu tại sao lại đối xử voqia Trang như vậy,chẳng lẽ tình bạn bao nhiêu năm qua Duy quên rồi?
Nếu nói hai người này đã từng là bạn thân liệu có ai tin hok?
Trang ngước đôi mắt chờ đợi,
-Phải,tôi quên rồi!
Khóc!cô bé cũng ko biết là mình đang khóc,lại là nước mắt ,sao mãi mãi vẫn chỉ là nước mắt,có ai hiểu
được cảm giác thất vọng thế nào khi nghe câu nói đó hok?Hai đứa đã từng là bạn rất thân từ hồi nhỏ,Trang
chỉ có duy nhất một mình Duy là bạn thân,nhỏ lại rất cô đơn bố mẹ lúc nào cũng chỉ có công việc nên việc hắn
luôn bảo vệ nhỏ,đi đâu cũng cho đi cùng khiến cô bé coi hắn như người thân vậy,chẳng ai thay thế được.
Nhưng tất cả mọi việc đã thay đổi kể từ khi Trang nói với hắn về tình cảm của mình,Duy trở nên vô tình,lạnh
lùng,ghét bỏ Trang mà hok cần có lí do gì hết.
Duy nhìn cô bé lạnh lùng nói:
-Cô đừng bám theo tôi nữa,tôi thik người khác rồi.
-Duy vẫn thường thay bạn gái mà,
-Sao mà cô vẫn ko chịu hiểu,tôi nói là thật lòng.
Có lẽ chẳng bao giờ Trang biết tại sao Duy lại làm như vậy vì nó có thể làm tổn thương bất cứ đứa con gái nào nhưng bạn thân nó thì không,vì ko muốn Trang hi vọng nên Duy mới trở nên như vậy,chỉ mong nhỏ sẽ ghét mình,nhưng mà dường như đó là một sự lựa chọn sai lầm cuối cùng người tổn thương vẫn là cô bé.
Nhỏ Trang nói trong hai hàng nước mắt:
-Có phải con nhỏ My ko?có phải ko?
Duy gật đầu:-Giờ thì cô ra ngoài đi!
Cô bé run rẩy:
-Cuối cùng..cuối cùng thì cô ta hơn Trang cái gì?
-Vì cô ấy có trái tim rất đẹp ,và vì tôi ghét cô!
Đau đớn!hok lẽ quá khứ chỉ là giả dối'
-Tại sao khi người ta lớn người ta lại thay đổi,nếu là ngày xưa Duy sẽ ko bao giờ đối xử với Trang như thế!
Cô bé quay đầu chạy ra khỏi phòng,bà Trâm Anh hoảng hốt:
-Con làm sao thế Trang,sao lại khóc thế này thằng Duy nó bắt nạt con ah?
-Con chào bác con về!
Duy lặng lẽ nhìn bóng con bé khuất dần.Xin lỗi! vì tôi là một thằng tồi,tôi ko đáng để Trang phải khóc nhiều như vậy....
"Có một nấm mồ ko đáy thời gian
Có một nỗi buồn ko tan trong thời gian ko đáy"
-Này Duy sắp đến sinh nhật con rồi đấy,lần này con phải mời nhiều bạn bè vào nghe ko!
Duy vừa ăn kem vừa làu bàu:
-Sinh nhật sinh nhẽo gì,con hok tổ chức đâu.
-Mẹ bảo làm là phải làm cấm cãi,hj mẹ vừa học cách làm bánh sinh nhật xong nên mẹ sẽ làm cho con.
-Haizz hóa ra là lấy con ra làm thí nghiệm,nhưng may mà mẹ nói sớm để con bảo tụi nó chuẩn bị sẵn Becbolin,ko nhỡ đau bụng cả laotj thì con chết.
Bà T.Anh nhéo tai hắn:
-Ái đau!mẹ làm cái gì đấy.
-Con trai gì mà ko bao giờ nịnh mẹ được câu nào,dám chê mẹ nấu ăn dở tệ hả?
Cũng hok có gì là khó hiểu,bà là tiểu thư con nhà giàu lại là đứa con độc nhất nên từ bé đã được nuông chiều hok phải làm gì cả suy ra là bà nấu ăn cực tệ.
-Mẹ tự nói đấy chứ,nhưng chính mẹ dạy con phải luôn nói thật đúng hok sự thật mất lòng mà mẹ,ha con còn nhớ nguyên văn mặt bố sau khi thưởng thức món sườn xào chua ngọt của mẹ,phải nói là kinh đến già luôn.
-Con nói hay quá ha,được rồi đã thế từ nay mẹ sẽ nấu ăn.
Hắn shock toàn tập:
-Mẹ nói gì kì zaay,ai mà ăn nổi món cơm trên sống dưới khê tứ bề nhão nhoét của mẹ,thôi mà đừng giận nữa mẹ con nói đừa cho vui thôi mừ.
-Mẹ có thể tha vụ nấu ăn nhưng mà mẹ nhất định sẽ làm bánh sinh nhật cho con cấ,con cấm được chối nếu ko mẹ sẽ ko đùa cho vui đâu ha.
Hắn lại giở giọng nịnh nọt:
-Mẹ ơi,mẹ à,con chỉ nói đùa thui mừ đừng trút giận lên con thế!
-Đừng có nịnh mẹ vô ích thui,muộn rồi con trai ạ!
Hắn hậm hực bỏ lên phòng,tất nhiên việc đầu tiên hắn nghĩ đến là phải mời nhỏ My.
-Alo,My ah?
-Uk,có chuyện gì thế?
-Ờ,tối thứ bảy đến sinh nhật tôi được hok?
-Sinh nhật cậu á?tôi cũng hok biết được,chưa chắc bố mẹ đã cho đi đâu.
-Bảo cả anh My nữa chắc là đựoc đi chứ?
-Nếu có anh tôi đi thì được.
-Được rồi,bảy giờ tôi đến đón nha!Bye
-Uk bye!
Cả nó và hắn đều ko biết rằng bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó lại là bắt đầu của một chuyện buồn,cũng có thể là niềm vui đoàn tụ nhưng hạnh phúc sẽ chỉ đến vào lúc sau cùng mà thôi.
7h30,ngày thứ bảy:
-Đến nơi rồi,hai người vào nhà đi!
Bà Trâm Anh vội chạy ra:
-Về rồi hả con,Ơ cháu là?
My vội nhanh nhảu:
-Con chào bác ah!
-Con là bạn cùng lớp của Duy à?bác ko biết con,con tên là gì thế?
-Con tên là My ,con là bạn cùng lớp với Duy
Bà thoáng giật mình:
-Tên đầy đủ của con là gì?
-Dạ,Nguyễn Hà My ah.'-
-Thế bố mẹ con làm nghề gì hả My?
Nó ngơ ngáo hok biết trả lời sao,Huy vội nói:
-Bố mẹ cháu làm bác sĩ.
-Con là anh trai của My hả?
-Vâng ah!
Duy vội chạy ra kéo nó vào:
-mẹ làm cái gì mà như hỏi cung người ta thế?
Bà thở dài:
-Vậy là ko phải rồi?
-Ko phải cái gì hả mẹ?
-Ko có gì.thôi các con cứ tổ chức đi mẹ lên phòng đây ko các con lại mất tự nhiên.
Bà bước vào phòng thấy ông Hưng đang sửa soạn quần áo chuẩn bị ra ngoài:
-Ông định đi đâu đấy?
-Ở công ti có việc gấp tôi phải đi ngay.
-Ông già rồi làm việc ít thôi,nhìn ông xem mới ngoài 40 mà đã như ông cụ rồi!
-Làm sao tôi bỏ bê công việc được ,thôi tôi đi đây.
----------------------------------------
My kéo tay hắn:
-Này cậu ko gọi bố mẹ xuống à?
-Ko có họ ko phải vui hơn sao.
-Cậu thật là,bố mẹ cậu sẽ buồn đấy,sinh nhật thì người đầu tiên phải nghĩ đến là bố mẹ chứ.
-Tôi...
Nó tươi cười:
-Thôi cậu cứ ở đây với bạn cậu tôi lên gọi hộ cho.
-Ờ,cái phòng to nhất ở giữa đại sảnh ấy,bảo cô giúp việc chỉ cho.Cảm ơn My nhá!
-Ko có gì.
Nó tung tăng chạy đến chân cầu thang,tươi cười ngước mắt lên trên,nó chợt tắt cười ,ánh mắt kinh ngạc!
4 con mắt nhìn nhau!Hạnh phúc và hận thù!