Giấc Mơ Tuyết Trắng
truyện:giấc mơ tuyết trắng.
tác giả;mình (vanveopt or voimap đều là mình)
thể loại:tình cảm teen,tình cảm gia đình...
Giới thiêu nhân vật chút nha.
Nguyễn Hà My :mẹ mất,bố bỏ hai mẹ con từ lúc nó còn nhỏ nên phải làm con nuôi nhà bố mẹ Huy
Hoàng Huy:đẹp trai ,lạnh lùng chỉ hay cười với My thui,là anh nuôi của My(la hot boy của trường )
Nguyễn Anh Duy:đẹp trai,sát gái,ăn chơi ,sành điệu ,vì là đại công tử của tập đoàn Xuyên Á,học cùng lớp với My.truyện lúc đầu hơi buồn,nhưng sau rất vui,Nó núp sau cô Trân thút thít khóc,cái nỗi đau mà nó phải chịu có lẽ quá lớn đối với một con bé mới có sáu tuổi,đôi mắt ngây thơ của nó sưng mọng _nó có lỗi gì đâu.
-Ai đây mẹ? Con cô Trân hỏi.
-Đây là Hà My ,con bé là con của chị kết nghĩa của mẹ,chị ấy bị tai nạn mất rồi,bố nó thì ***** con nó đi bây giờ cũng chẳng ai liên lạc được .Khổ thân con bé.Bây giờ con bé ở nhà mình con nhớ đừng bắt nạt em đấy.
Thằng bé lạnh lùng đáp:-Vâng!Cô Trân quay sang con bé:-Đừng khóc nữa con,từ nay đây là gia đình của con .Đây là anh Huy anh hơn con 1 tuổi đấy,chào anh đi con.
Nó ngước đôi mắt ậng nước sợ sệt nhìn thằng bé:
-Hic,em..chào.hix anh.
Huy ko thèm liếc con bé một lần,lạnh lùng quay đầu bước đi:-Đồ con gái mít ướt.Nó là một thằng bé cô đơn,lạnh lùng,nó ko thik sự xuất hiện của con nhỏ chút nào vì đơn giản nó ghét bọn con gái ,ghét phải chia sẻ mẹ với người khác.Lúc Huy đang xem tivi chợt nó sợ sệt bước lại gần:
-Anh ơi cho em xem cùng được ko?Thằng nhỏ khó chịu nhìn con bé:-Nói trước tôi hông có xem búp bê với lại mấy cái hoạt hình con gái đâu đấy.
Nó ngoan ngoãn:-Vâng,em biết rồi.Huy càu nhàu:-Thiệt là phiền phức.
Cô Trân gọi:-Huy ơi lên xem em tắm xong chưa bảo nó xuống ăn cơm đi.
-Sao con lại phải đi gọi nó,đúng là con gái đến ăn cũng phải hầu.Nói vậy thui nhưng nó vẫn lên.Nó gõ cửa :
-Ê,xuống ăn cơm.Ko thấy tiếng con bé trả lời ,nó đâm cáu:-Điếc rùi hả,Vẫn hok trả lời ,nó bực mình đẩy cửa bước vào,nó thấy một cảnh tượng con bé đang ngồi ôm con gấu trong xó tường khóc nức nở,tự nhiên Huy lại thấy thương con bé.Nó bước lại gần:
-Nín đi .Con bé vẫn hok ngừng khóc
-Sao lại khóc?Nó nấc nghẹn:
-Em nhớ mẹ hic..mẹ ơi hu hu mẹ về với con đi,bố ơi bố ở đâu ,bố mẹ ơi hu hu hu..Cái hạnh phúc gia đình của nó đã tan vỡ rồi chẳng bao giờ tìm lại được ,chẳng lẽ nó đủ lớn để phải chịu đựng những vết thương mãi mãi ko bao giờ lành lại được,nó đâu có tội j đâu.Huy lau nước mắt cho con bé,thì thầm:
-Em nín đi,tí nữa anh cho kẹo.Nó ngước đôi mắt tròn xoe nhìn thằng bé:-Anh ơi,người ta bảo mẹ lên thiên đàng rồi,nếu em ngoan sẽ được gặp mẹ phải hông anh,?
-Thật chứ ở đấy đẹp lắm,chỉ cần em ngoan sau này nhất định sẽ gặp được mẹ em.Bây giờ xuống ăn cơm nhá.
_Vâng ah.Từ hôm đó Huy hok còn ghét con nhỏ nữa nó là một con bé đáng thương.Huy đang chơi xếp hình,My lon ton chạy đến.:-Anh cho em chơi cùng được hok.
-Không!
-Tại sao lại ko? Nó liếc mắt nhìn My:-Vì em là con gái,con gái phiền phức lắm,suốt ngày mít ướt,anh ko thik thế thôi.
Nó nhìn Huy bằng ánh mắt ngây thơ:-Em hứa sẽ ko khóc nữa,cũng ko làm phiền anh,anh cho em chơi cùng nhá.Nó nhìn con bé nghi ngờ:-Thật ko,nào ngoắc tay anh mới tin.Thế là hai đứa trẻ ngoắc tay nhau,từ đấy chúng như hình với bóng vậy.
Hôm nay bạn của cô trân sang chơi,nên bé Thảo cũng đi theo.Thảo chạy ùa lên tầng tìm Huy:
-Huy ơi! Nhưng chẳng may do chạy nhanh quá nên Thảo đã va phải My,cốc nước My đang cầm đổ hết vào chiếc váy của Thảo.
-Đi đứng kiểu gì làm hỏng hết váy người ta rồi.My cúi đầu lắp bắp:
-Em xin lỗi.Thảo quắc mắt lên nhìn My :-Ủa mà đây là ai zaay,ah chắc con cô giúp việc rồi ,người đâu mà hậu đậu vậy ko có mắt ah.
-Cậu thôi ngay đi ,có đổ một tí nước vào mà cũng kêu ,đúng là đồ con gái.Mà đây ko phải con của cô giúp việc mà là em gái nuôi của tớ nên đừng có mà bắt nạt nó.Thảo nín de ko nói câu nào,còn Huy vội kéo tay nó đi vào,ao mà em ngốc thế ,người ta mắng thì phải biết nói lại chứ.Haizz lại phải đào tạo cho một khóa dạy cãi nhau thui.
-Cái anh này..
Mười năm thoắt cái đã trôi qua.Hà My năm nay đã vào lớp mười ,mười năm sống ko có tình yêu thương ,che chở của cha mẹ ,nhưng mà con ko buồn đâu mẹ ah,vì con biết rằng con sẽ gặp lại mẹ thôi,Vì con ko hề cô đơn ,con có mẹ Trân ,có bố Hoàng,có cả anh Huy nữa.Cô Trân gọi với theo:
-My đi học ngoan con nhá!My cười:-Vâng con biết rồi ,mẹ Trân cứ làm như con còn trẻ con ấy.
Huy véo má em:-Thế em tưởng em là người lớn ah,thui đi nhanh lên muộn bây giờ.
Hôm nay là ngày khai giảng trừong rất đong vui nhộn nhịp.
-Anh ơi lớp anh ở đâu thế ,tí cho em lên chơi nhá.
-Không cho ,cho em lên để em phá lớp anh ra ah.Con bé cười giòn tan ,vừa chạy vừa ngoái đầu lại:
-Lêu lêu em cầm cặp anh này.Huy cười phá lên :-Ha ha đồ ngốc hôm nay khai giảng anh cần cặp để làm gì.Mà cẩn thận kìa.
Con nhỏ nhỏ đâm sầm vào một thằng nhóc.
-Ê đi đứng kiểu gì thế,mắt mũi làm sao thế ko bít.Huy đứng cười xem em chuẩn bị thực hành.Con nhỏ lườm thằng bé ,đứng chống nạnh:
-Bộ cậu tưởng mắt cậu to lắm ah,mà mắt to thế sao còn đâm vào tôi,hay là trông thế thôi nhưng mà bị lé hả.Mà con trai gì mới bị ngã đã kêu trời kêu đất ko bít.Thằng bé bị ăn một hồi liên hoàn cước ko nói được câu nào.
-Thôi tôi đàn ông chân chính ko thèm chấp đồ con gái vô duyên.
-Còn cậu ah,cái đò con trai thối,cãi nhau với cậu chỉ tổ làm hạ thấp tôi thôi.Nói rồi con bé đi về chỗ anh,còn thằng bé ôm nguyên một nỗi giận tư bé đến giờ chưa ai giám nói với nó như thế , khổ nỗi cậu ta nguyên là đại công tử tập đoàn Xuyên Á , lại đẹp trai nên là ước mơ cua biết bao cô gái thế mà lại bị một con nhỏ **** không thương tiếc . My năm tay anh đi tung tăng khắp hành lang mà không để ý bao nhiêu con mắt đang đổ dồn :
-Anh thấy em có được không,ha ha nhìn cái mặt hắn lúc đó thiệt là tức cười nha.
-Ờ công nhận em **** hay ,học trò của anh thì phải thía chú.Con bé ngơ ngác nhìn xung quanh :
-Ủa sao mọi người cứ nhìn mình vậy anh,mặt anh có nhọ đâu ,mặt em có hok?
-Thôi em ko hỉu đâu lũ con gái phiền phức ấy mà.(t/g GỪ thằng này chán ssoongs rùi)
-Ê anh nói cái gì đấy bộ em ko phải là con gái ah.
-Em khác.Lúc này nhỏ My mới để ý tiếng thì thào bàn tán.
-Này con bé nào đi cùng với Huy kia.hok phải bạn gái chứ,từ trước giờ cậu ý làm gì thân với đứao nào như thía.
Như đã hỉu ra chuyên nó ,nó véo tay Huy:
-Em bít rùi anh là hotboy chứ giề, người ta tưởng em là bạn gái anh,Ha ha hay quá ,cho anh sướng luôn,nó ôm chặt lấy tay Huy:-Anh iu..
bọn con gái nháo nhào lên,-Trời nó gọi Huy là anh iu kìa.Huy cười :
-Đúng là em tốt của anh
-Cái giề anh ko muốn làm hotboy ah,thui em vào lớp đây
-Ờ ngoan đấy đừng có mà cãi nhau
-Em biết rồi.Nó lon ton chạy đến chỗ con nhỏ bạn thân từ hồi cấp 2
-Phương ơi,mày giữ chỗ cho tao chưa đấy
-Rồi ,bàn ngồi 3 nên mày ngồi giưa nhá tao thik ngồi cửa sổ.Nó giẫy nảy :
-Ứ ừ tao ngồi đầu bàn cơ.
-Ko được đâu có đứa ngồi rồi
-Đâu đứa nào để tao bảo chuyển chỗ.Phương chỉ tay vào thẳng nhỏ:
-Kia kìa.Làm cho cả hai đứa hét toáng lên.
-Là cô ah.
-Cậu...tôi phải ngồi với đồ khỉ mốc nhà cậu sao.Phương ngơ ngáo ko hỉu gì hết trơn:
-Sao thía hai người quen nhau ah,My nó muốn cậu chuyển chỗ cho nó ra ngoài.
Cậu ta cười nham nhở:-He he ko bao giờ ****** thui ah.
-Cậu bảo gì,cậu chán sống roài ah,hôm nay bị sao quả tạ này chiếu rồi,tôi sẽ cho cậu bít tay.Thế là hai đứa dồn nhau khắp nơi,pó tay vừa mới quen.Hai đưa ngồi lườm nguýt nhau,chắc ko lành lặn với con nhỏ bà la sát này rồi.Phương thì thầm:-Mày với Duy có chuyện j thía.My cố nói to:
-Chẳng bít sáng nay mình bước chân trái ra ngoài hay sao ấy tự dưng lại đâm dính một thằng âm,thần kinh bất ổn khổ ghê.Duy tức muốn ói máu,kéo tay thằng bạn bàn trên:
-Này Cường cậu nhìn thấy sư tử Hà Đông bao giờ chưa,sáng nay tớ nhìn thấy rồi đấy.Ban đầu thấy hao hao giống con lợn thui nhưng mà tiếng gầm ko lẫn đi đâu được ha ha.My lộn ruột lên :
-Trên đời dưới đất chưa thấy một khỉ nào khả ố hơn cái thằng cha đấy mày ah.Sao lại thả rông ko bít,phải nhốt vào chuồng thú chứ.Đang tức thì một con nhỏ kéo tay con nhỏ .Nó quát lên:
-Cái giề!!!
-Ơ cho tớ hỏi tí.Nó cười giả lả:-Xin lỗi bạn hỏi gỉ cơ
-À,chị tớ nhờ tớ hỏi cậu có quan hệ với anh Huy vậy.My cười lăn lộn:
-Ôi buồn cười quá ,bảo chị bạn ko phải lo,anh trai mình đấy.Con bé tròn xoe mắt :
-Anh trai! thiêt ah sao chẳng giốn nhau gì cả.Bất giac MY thấy đau tim,mình chẳng có gì hết ,có phải anh trai của mình đâu.Cô bé kia hoảng sợ khi nhìn thấy bộ mặt xám nghoets của con bé.
-Bạn sao vậy?
-Ko,ah anh mình ko thik con gái hiền lành đâu.
-Sao lại thế
-Vì anh ấy bảo con gái phiền phức,lại hay mít ướt nên anh ấy hok thik,mình phải hứ ko bao giờ khóc anh ấy mới cho mình chơi cùng đấy,thấy có hâm ko.
Duy chen vào :-Đúng là anh nào em đấy.My lườm nó:
-Anh mình vừa học giỏi,đẹp trai,tính tình hơi kì quái là việc đương nhiên,nhưng mà một số người đẹp trai hok thấy đâu,IQ chỉ có hai chữ số,mồm mép thì ngang đàn bà thế mà vẫn hâm mới lạ.
Chap tip nè.
Duy cứng họng luôn,còn ai nhìn ra con bé ngây thơ ngày nào hok,người ta mắng cũng hok dám cãi bây giờ thì...
Bên lớp Huy thì:
-Này nhỏ đi cùng mày lúc nãy là ai thía,bồ ah nhìn xinh thật đấy.Huy cười:
-Bạn gái á cứ coi như thế đi ,hì đùa thôi em gái tao đấy.
-Em mày ! con bé xinh thế mà chẳng giới thiệu bao giờ,giới thiệu cho tao đi mày
-Không bao giờ.
Đang ngồi trong giờ dự khai giảng,thì một con bé cùng lớp nhìn rất xinh,có vẻ như con nhà giàu có,quay xuống chỗ My:
--Ra ngoài nói chuyện một chút được ko.My cười ó chuyện j mà trông nghiêm trọng thế bạn.Hai đứa đi đến một hành lang:-Từ sau bạn đừng ăn nói với Duy kiểu đó.Con nhỏ tên Trang vênh mặt lên nói.
-Tại sao tôi lại phải làm thế,tôi thích nói những gì ,nói với ai ,bạn ko có quyền gì để quan tâm.
-Vì tôi thik Duy,tôi ko muốn bạn lăng mạ cậu ấy.
-Nhưng mà cậu ta chẳng là gì với tôi hết.Con nhỏ Trang tức tối:-Cậu thật ko bít điều ,có biết cậu ấy là đại công tử của tập đoàn Xuyên Á ko hả?
My nhếch môi cười:-Thế thì sao,nhà giàu à,hẳn nào nhìn ngông nghênh thế.
-Cậu là cái đồ con gái gì vậy,cha mẹ cậu ko dạy cậu à.
Cha mẹ ,tư nhiên tim con bé nhói lại,tại sao lại cứ đâm vào vết thương đang rỉ máu của nó,dù nó có ra sao thì nó cũng ko muốn ai nói bố mẹ nó như vậy.Nó nhìn Trang lạnh lùng:
-Im đi!
-Tôi nói sai sao.
-Tôi bảo cậu im đi cơ mà,đừng bao giờ nói bố mẹ tôi như vậy.Nói rồi nó vụt chạy đi ,nó muốn khóc thực sự muốn khóc,bao nhiêu sự kìm nén trong suốt mười năm qua bỗng nhiên vỡ òa chỉ vì lời hứa ngoắc tay với Huy,nó đã luôn cắn chặt môi để ko bao giờ khóc,nó nhớ mẹ ,nhớ bố thực sự rất nhớ.Tự nhiên Huy thấy lo,nó nhìn quanh chợt thấy cái bóng nhỏ liêu xiêu của nhỏ My.Huy vội dồn theo:
-My ơi,em làm sao thế ,đứng lại anh xem nào,đừng chạy nữa.Huy dồn kịp con bé ,cậu giữ chặt vai My,nhìn thẳng vào đôi mắt tròn ngây thơ,nhưng mà sâu trong đó là nỗi đau mãi mãi hok bao giờ xóa được.
-Em bình tĩnh đi nói cho anh xem nào có chuyện j vậy.
-Anh ơi em ,em muốn khóc,em nhớ bố mẹ em,tại sao bố ko tìm em ,tại sao hả anh...
-Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi ,đừng như thế này nữa.
-Nhưng còn lời hứa ngoắc tay,em ko muốn là kẻ thất hứa..
-Đồ ngốc ,anh chơi với em ko phải vì lời hứa đó ,mà chỉ vì em là Hà My thôi,hiểu chưa.
-Anh ơi ...My gục đầu vào vai Huy khóc nức nở,bao nhiêu nước mắt kìm nén của mười năm qua bông nhiên trào ra.Huy thật sự thấy đau lòng ,ngày ấy ko phải vì cậu ghét con gái khóc nhè mà chỉ là ko muốn thấy con bé khóc thêm một lần nào nữa,cậu đã quyết tâm phải bảo vệ con bé suốt đời,nó sinh ra chỉ là để cười thôi.Huy lẵng lẽ lau nước mắt cho con bé:
-mười năm rồi anh mới lại lau nước mắt cho em ,vẫn như ngày xưa trông cư như trẻ con ấy.
Câu chuyện đã đc một người vô tình chứng kiến,Duy tự dưng thấy đau lòng đến lạ ,đó có phải con bé đanh đá vừa cãi nhau với mình ko,sao giờ trông hiền lành đáng thương đến vậy.Hai anh em đang trên đường về nhà,thì :
-Huy ơi đợi tớ với.Huy làm bộ ko nghe ,ra sức đạp.My đánh vào lưng Huy:
--Anh Huy dừng lại kìa ,người yêu gọi
-Con nhỏ này tí về chết với anh.
-Lêu lêu có chị Thảo em còn sợ gì,sợ anh chết thui ha ha.Huy vò đầu:-Đi anh roài Thảo mà đến nhà mình thì anh chết,đi đâu cũng đi theo bực mình ko thể tả.mà sao em nặng thế ,mệt muốn đứt hơi.Tiếng Thảo vẫn réo rắt đằng xa.Thảo đuổi đến nơi thở hổn hển:
-Tai cậu có bị làm sao ko vậy ,tớ gọi khản cả cổ,Huy cười xớn xác:
-Hi hi tại con nhỏ này kêu đạp xe nhanh cho mát nên tớ mới..Mà có việc gì hông?(thằng này trông thía mà đểu)My véo thằng bé một cái đau điếng ko dưng bịa đặt cho nó:
-Ko phải đâu chị ơi anh ấy nói dối đấy,ha ha cho anh sướng.Biết ngay mà bà Thảo nhà ta la toáng lên:
-Bộ cậu ghét ghặp tớ lắm sao.Thảo giận dỗi ,chọc đúng điểm yếu của ông Huy nhà ta rồi sợ nhất con gái giận:
-Ai bảo tớ ghét gặp cậu,cậu nghe làm gì lời con nhỏ này.Vừa nói mắt vừa lườm nhỏ My,thì thào:
-Em được lắm tí về chết với anh.My gào tướng lên:
-Chị Thảo ,anh ấy nói dóc thật mà,anh Huy còn dọa tí về anh ấy cho em biết tay nữa cơ.
Thảo mắt rưng rưng :-Mình biết ngay mà.Huy thì tròn mắt đau đớn ,hic bị con bé này cho lên thớt rùi,cứ nghĩ đến viễn cảnh mẹ sẽ cho một bài ca hi vọng rồi bắt đi dỗ Thảo là Huy đã thấy rùng mình ớn lạnh(t/g cho sướng đời ai biểu làm lơ với con gái hậu quả thế đấy)
Huy ngồi trên ghế salong ung dung xem tivi vì đã nghĩ ra kế phục thù con nhỏ,
-Anh Huy anh ko lau nhà à, trời còn chưa nấu cả cơm,anh hứa sẽ làm cho em một tuần mà.Nó chạy đến lôi Huy dậy:-Dậy đi làm mau,anh ko làm rồi biết tay em.
-Nè con nhỏ kia lần trước anh bảo nếu em dỗ con bé Thảo cho anh thì anh sẽ làm việc nhà cho em cả tuần đúng ko.
-Không phải lần ấy em giúp chị ấy hết giận anh rồi còn gì.
-Nhưng mà anh có nói thởi gian đâu nhỉ ,rõ ràng hôm nay em làm Thảo giận anh chứ có giảng hòa gì đâu.Biết mình bị hớ rất nặng:
-Em ko biết anh chơi xấu,anh hứa rồi thì phải làm chứ.Huy véo má nó :
-Ai biểu hôm nay em hại anh cho sướng đời ,đi làm đê ko mẹ về mắng bây giờ.Con bé cười rất chi là gian,nó cầm điện thọa lên ,nói to:
-Haizz em cũng ko muốn làm thế này đâu nhưng mà tại anh cả thui,đành gọi chị Thảo sang làm cùng cho vui zaay.Nghe thấy Thảo là Huy té ngủa ra ghế ngay lập tức ,sau đó là vội vàng giật điện thoại từ tay con nhỏ:
-Đừng gọi ,anh làm.
-Ai biểu cư bắt em phải ra tay.Ha ha con bé nắm thóp được điểm yếu của ông này ,vì từ ngày bé thấy Huy ở đâu là Thảo phải đi theo như hình với bóng vậy,trốn thì ngay lập tức bà Thảo sẽ nào là khóc nè,dỗi nè ,hậu quả là Huy bị cô Trân mắng tơi bời ,sau đó là bắt đi xin lỗi bao giờ Thảo hết giận mới được về.(khổ ghê)
Hôm nào đi học là My cũng khản cả cổ vì cãi nhau quá nhiệt tình với tên Duy.Tên Duy nhanh chóng đã trở thành hotboy với khuân mặt vốn dĩ rất đẹp trai,nhà lại giàu ,ăn chơi ,sành điệu,nên con nhỏ ngày càng ghét.
-Ê hot dog ko chép bài đi,nhìn thiệt là ngứa mắt.
-Ê lợn thui cô ko nói ko ai bảo cô câm đâu,tôi rất thắc mắc là tại sao cô lại được ưu ái tạo thành từ nhìu động vật đến vậy,này nhé óc thì là óc lợn,người là lợn thui,tay chân của khỉ,tiếng gầm của sư tử ,đúng là sống đến bây giờ mới thấy được một người toàn diện như cô ha ha,
My tức điên lên:-Thật vinh hạnh là đến loài đọng vật như cậu mà cũng biết tôi toàn diện,Cậu có cần tôi cho mượn cái gương để soi lại mình ko,óc thì đúng là óc bò ngu ko thể tả,mặt thì đúng là con khỉ mốc ko sai đi đâu được..hứ
Trận đấu đang đến cao trào thì:
-Hà My ,Duy hai cô cậu giỏi thật dám cãi nhau trong giờ hay hai cô cậu coi thường tôi hả.Đứng lên xem nào.Nhìn cái bộ mặt giận giữ của ông thầy My lý nhí(t/g ông này coi bộ *** tài quá đang cãi nhau hay)
-Em xin lỗi thầy ah lần sau em sẽ ko thế nữa.Nhìn đôi mắt tròn xoe ,ngây thơ của con nhỏ ông thầy đang hạ hỏa (t/g con này dám dùng thỏ non kế với cả thầy giáo cơ đấy),thì nhìn thấy cái mặt tên Duy cứ vavs lên trời nên khói lại bốc tứ tán.:
-Cậu Duy cậu có thái độ gì vậy,hai cô cậu ra ngoài ngay.Thế là con nhỏ đành ngậm ngùi ra đi,hĩ,nó lườm Duy ko thương tiếc:
-Tất cả là tại cậu,đúng là cái đồ sao quả tạ nhà cậu ,sao từ ngày gặp cậu tôi đen đủi thế ko bít.
-Thế cô tưởng gặp cô tôi sướng lắm ah,còn ngồi gần cô nữ thì sớm muộn tôi thủng màng nhĩ,hoặc bị ám sát chết thui,Thui bye nhá tôi đi về đây .Sướng quá được bỏ tiết một cách quang minh chính đai,ông ấy đuổi mình về mà ha ha.
-Cậu bị điên ah ai cho cậu về,bị đuổi ra khỏi lớp còn cười một cách nham nhở,sướng lắm sao.
-Tất nhiên là sướng.Duy rút điện thoại ra:-Cô là cái đồ down tui ko thèm chấp.
-Alo quốc ah,tí bảo đứa nào sang lớp đem hộ tao cái cặp về nhá.Tao đi chơi đây mày cũng trốn về đi ,tao chờ.
-Con bé hôm nọ ah tao đá xong rùi,tại nó cả thôi nhõng nhẽo ghét ko chịu nổi.Mà mày thấy con BMW của tao ngon ko đòi mãi bà già mới mua cho đấy.
My nghe xong từng lời mà thấy ớn,tưởng hắn thần kinh có vấn đề thui ,ai dè lại còn chơi bời hư đôns,thay bồ như thay áo hok thể chấp nhận.My nhìn hắn lắc đầu:
-Đúng là đồ cà chớn,ko coi con gái ra gì ,sao mà chúng nó dại trai thế nhỉ,lại còn gọi mẹ là bà già bao giờ ko.
-Này ko phải việc của cô đừng có xen vào ,Thik lo chuyện bạo động.My quát lên :
-Cậu đúng là chẳng ra gì có mẹ để yêu thương lại còn ko bít quí trọng.
-Cô ko có sao mà phải lắm chuyện.
My giật mình ,đau nhói,mình đâu có được cái hạnh phúc ấy.Nhìn bộ mặt buồn buồn của cô bé làm tên Duy giật mình:
-Cô ko sao chứ.Nó nhớ lại cái sự việc hôm trước đã vô tình chứng kiến,chắc hẳn gia đình cô bé có chuyện gì nên mới vậy.
-Ê lợn thui!
-...............
-Này sư tử!
-Hả ???
-Cô ko bị gì đấy chứ?Ha ha nhìn tướng sư tử Hà Đông của cô ko ngờ lại mít ướt.Chết rồi lỡ mồm chẳng lẽ lại thừa nhận mình chứng kiến hôm cô ta khóc_Duy nghĩ thầm.
-Ai bảo cậu tôi là mít ướt hả..???Duy luống cuống hok bít nói sao:
-Ờ thì ,nhìn cô là biết liền..
-Cái gì cậu có mát dây ko nhìn tôi mà giống mít ướt mà,nhìn lại đê giống đâu mà giống,trông rất là đanh đá cơ mà.(t/g con này ham hố cái danh đanh đá quá t/g cũng thấy giống mà)
-Thôi tôi đi đây ko thừa hơi cãi nhau với cô,
-Đồ hotdog ,quả bom biến đê cho khuất mắt tôi.Trên đường về:
-Anh ơi hôm nay em bị ra ngoài vì tội cãi nhau trong giờ,em phải ngồi gần thằng đó nữa chắc em chết,cãi nhau suốt ngày.Huy cười :
-Lại cái thằng hôm em đâm phải chứ gì,thì xin cô đổi chỗ đi có sao đâu.My cười hớn hở:
-Ôi thế mà em ko nghĩ ra ,haizz ko nhìn thấy mặt nó nữa làm sao mà cãi nhau được hj.
-Đồ ngốc!
My đấm thùm thụp vào lưng Huy :-Anh bảo ai ngốc hả,em cho anh bít tay.
-Này anh đang lái xe.
-Bố ơi bố đi đâu đấy?
-À bố đi công tác ,bé My ở nhà ngoan nhé!
-Bao giờ bố về hả bố?Bố về nhớ mua kẹo cho My nha!
-Ờ bố sẽ mau về thôi.
-Bố hứa phải mau về để chơi với My bố nhá.Bố hứa đi.
-Ừ bố hứa.
My choàng tỉnh giấc lại là giấc mơ đấy,mười năm qua con đã mơ bao nhiêu lần rồi hả bố ,tại sao bố vẫn chưa về,bố hứa rồi cơ mà,mãi mãi nó ko thể nào quên đôi mắt đau khổ ,đẫm nước mắt của mẹ ôm nó vào lòng lúc bố ra đi ,nó ngây ngô nghĩ rằng mẹ buồn vì bố phải đi công tác xa,nhưng nó đâu ngờ ngày hôm ấy là dấu chấm hết cho những ước mơ hạnh phúc gia đình của nó.Mãi mãi!My lặng lẽ ra ngoài,chỉ còn phòng Huy sáng đèn.Chợt Huy đứng trước mặt nó,rồi xoa đầu con nhỏ:
-Em lại nằm mơ ah?Con bé mở tròn mắt:
-Sao anh biết?Huy cười:
-Đồ ngốc mỗi lần My buồn là anh cũng buồn vậy đó.Con nhỏ nghi ngờ:
-Thật ko.
-Tất nhiên thấy anh nói dối em bao giờ chưa.Em đừng buồn anh tin nhất định bố em sẽ về với em thôi.Nó lại khócố nói dối em ,bố ko về đâu .Huy ôm nó vào lòng:
-Em phải tin bố chứ,em còn có bố mẹ ,có anh cơ mà,nhất định anh sẽ bảo vệ em.
-Hic ..hic cảm ơn anh.Cư mỗi lần My buồn là luon có Huy bên cạnh ,đối với nó Huy luon là một chỗ dựa ko ai thay thế được.
Hôm nay Thảo đến nhà Huy ăn cơm nên là thằng nhóc trốn biệt ở trong phòng,cho dù Thảo có năn nỉ tha thiết đến đâu thì nó cũng kêu có việc ko cho vào.hic.Lần gọi thứ mấy chục rồi:
-Huy ơi!
-Đã bảo đang bận rồi mà.
-Cô bảo cậu xuống ăn cơm.Huy đành miễn cưỡng ra mở cửa.Thảo mắt rưng rưng nhìn Huy:
-Cho tớ nói chuyện một chút được ko?
Huy bối rối:-Ừ có chuyện gì ah.Hai đứa đi ra ban công,không khí thiệt là căng thẳng:
-Cậu...cậu ghét tớ thế cơ ah?
huy nghĩ thầm "tiêu rồi bít làm sao đây,My ơi em ở đâu kíu anh..hic hic"
-Tơ đâu có ghét cậu đâu ,chỉ là có việc bận thật mà.Như ko để ý lờ của Huy,Thảo tiếp tục nói,đôi mắt buồn mà thật xa xăm:
-Từ ngày bé cậu đã luôn ghét tớ,cậu luôn tìm cách tránh mặt tớ bằng mọi cách.Bởi vì tớ phiền phức ,tớ hay giận dỗi,nhiều lúc tớ thầm ước tớ được như My,nó cũng đâu phải là anh em nhà cậu nhưng nó luôn đc cậu quan tâm,cạu chỉ cười duy nhất với mình nó thôi.NHưng mà cậu bít là tớ thik cậu đúng ko,tại sao cậu lại vẫn làm thế,Cậu có biết tớ buồn và thất vọng đến mức nào ko.
Huy bối rối:-Tớ..tớ xin lỗi.
Cô bé cười đau khổ:-Xin lỗi! chỉ vì những lời xin lỗi của cậu mỗi khi tớ giận mà tớ đã ngây ngô nghĩ rằng vì cậu quan tâm đén tớ nên mới làm thế.Nhưng mà tớ đã nhầm nếu mẹ cậu ko bắt thì cậu cũng bỏ mặc tớ thôi.
cậu có thể nói thật cho tớ được ko,cậu thik ai rồi đúng ko.Huy giật mình,chẳng lẽ cô ấy biết.
-Ko! làm gì có,sao tự nhiên cậu lại hỏi thế.
-Nhìn cậu là biết đúng rồi ,nhưng dù cậu có thik ai thì mình cũng ko từ bỏ đâu.Chẳng hiểu sao Huy lại gật đầu.
-Ừ mình có thik một cô bé từ lâu lắm rồi.
-Thôi xuống ăn cơm đi ko mọi người chờ.Thảo ko muốn nghe thêm nưa cô ko thể bị nhụt chí được.
...kênh truyện chấm prồ...Hôm nay MY sẽ xin cô chuyển chỗ,thực ra trong lòng chẳng muốn tẹo nào,tự nhiên đi học ko được cãi nhau với hắn kể cũng buồn,nhưng vì sự nghiệp học tập đành phải hi sinh thui.
-Ê lợn thui sao mặt cô nhìn như cái bánh bao chiều zay.My thở dài:
-Thôi tôi ko thèm cãi nhau nữa cho cậu ra đi mát mẻ,tí nữa tôi sẽ xin cô chuyển chỗ..Chư kịp nói hết câu thì Duy tròn mắt nhìn con bé.
-Cô bị điên ah ,sao tự nhiên lại đòi chuyển.
-Đồ thần kinh nhà cậu,cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng tưởng cậu bảo ngồi cạnh tôi sớm muộn cũng sẽ bị thủng màng nhĩ,mới lại bị ám sát.Duy bối rối:
-Ờ thì đúng thế, nhưng mà...NHưng mà tôi ko thik..Đúng rồi vì tôi ko thik nên cô ko được chuyển đi đâu hết.
-Này tôi chẳng phải là con cậu,cũng hok phải bồ của cậu,việc j toi phải nghe lời cậu,Ah lư luyến tôi quá hả,sợ ko có ai chữa bệnh thần kinh cho chứ gì.
-Cô bị điên nặng rồi,ai lưu luyến cô ,nhà cô bán dưa bở ah.
My lườm hắn:-lại còn chối,thế sao ko muốn cho tôi đi.
-Ai ko muốn cho cô đi..vớ vẩn ,cô di luôn đi ,nhìn cô thiệt là ngứa mắt.Nói xong thì lập tức hối hận ,hic giờ lấy ai mà cãi nhau.
-Cậu tưởng nhìn cậu ko ngứa mắt sao,nhìn cậu thêm nữa chỉ có nước mù hai con mắt iu quí của tui thui.BYE!
Nói rồi nó đứng lên(đang trong giờ sinh hoạt lớp) :-Em thưa cô ,cô cho em với bạn Phương chuyển chỗ khác được ko ah.
-Cô biết rồi ,cô cũng đang có ý định vì cô nghe các thầy cô giáo phản ánh em với bạn Duy rất hay mất trật tự trong giờ.Chợt con nhỏ Trang đứng lên:
-Em thưa cô ,cô cho em với bạn Hương chuyển xuống bàn bạn Duy,cho hai bạn lên bàn em ah
-Được rồi các em chuyển chỗ đi.
Nhìn mặt tên Duy sa sầm lại,ngồi gần con nhỏ Trang cũng là một nỗi kinh hoàng của nó,con nhỏ đó bamd còn dai hơn đỉa ko sợ mới là lạ,gia đình nó lại là chỗ thân thiết với gia đình Duy nên đương nhiên ko dám làm gì.
Ngồi gần suốt ngày cãi nhau nay ngồi xa mới thấy nhớ,hai đứa đứa nào cũng buòn so,mồm ko đc hoạt động thiệt là khó chịu.
-Duy ơi bài toán này làm thế nào ,bảo tớ với.Nhỏ Trang nói với một chất gịng ngọt xớt,Duy làm bộ ko nghe,bị con nhỏ hành hạ suốt ngày hết làm cái này đến cái nọ.
-Duy! Lại với cái giọng mía lùi làm thằng nhỏ sởn cả da ga,hic nghe tiếng sư tử gầm quen rồi bây giờ chắc ko quen.
-Rồi!bài này cũng ko làm được,phiền phức.
-Duy ơi cho tớ mượn cái bút.
-Đây,khổ quá,nhờ cái gì nhờ một lượt cho xong.
-Duy ơi tớ chưa chép bài kịp cho tớ mượn vở.
-Duy ơi...Duy hét toáng lên:
-Dừng lại,tôi hết chịu nổi cô rồi,còn ngồi gần cô nữa tôi thà chết cho xong.Cả lớp trố mắt ra nhìn,Duy thì mặt tím lại vì tức giận,còn Trang thì khóc thút thít.Tất nhiên cô giáo thì:
-Cậu Duy cậu làm cái gì đấy hả?
Hắn tức tối xách cặp:-Em về luôn cô giáo ko cần phải đuổi nữa,ko thể chịu nổi.Cô giáo tức giận:
-Ai cho cậu về đứng ngay lại.NHưng mà hắn đã đi tận đâu rồi.
Ông Hưng nhìn vợ lắc đầu mệt mỏi:
-Vẫn chưa tìm thấy con bé bà ạ,không biết bây giờ nó ra sao,tôi thật có lỗi với con bé.Ngày ấy tôi và cô ấy
ko được gia đình chấp nhận vì nhà cô ấy rất giàu còn nhà tôi thì rất nghèo,cô ấy đã từ cha mẹ để cùng
tôi chạy trốn ,thế mà cuối cùng thì tôi đã làm gì cho cho cô ấy.Tôi lại đi nghi ngờ vợ tôi yêu người bạn thân
của cô ấy.Nhưng mà tại sao khi tôi nói vậy,Hương lại ko giải thích,cô ấy chỉ nói với tôi đúng một câu"Nếu đã
ko tin được nhau nữa thì tốt nhất là chia tay",tôi là một ông bố tồi,một thằng chồng tồi.
Những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên gương mặt khắc khổ của ông,bao nhiêu năm rồi chưa một phút nào
ông thoát khỏi cảm giác hối hận ,dằn vặt,lúc biết mình đã sai ông đã quay về nhà nhưng mà họ bảo người ấy
đã bị tai nạn qua đời,còn đứa con gái của ông thì đã được một gia đình đưa về nuôi rồi.Mất tất cả!Đau đớn,
ông tưởng mình đã ko còn sống được nũa,nhưng mà bà Trâm Anh đã giúp ông vượt qua những đau đớn để
tiếp tục sống_ngừoi phụ nữ với mối tình đầu nhầm nhỡ phải một mình nuôi con,bà đã tình nguyện theo ông
cho dù biết cả đời này ông chỉ yêu có một người mà thôi.Bà cũng khóc:
-Ông đừng khóc nữa,đối với tôi ông mãi mãi là người chồng tốt nhất cảm ơn ông vì đã yêu thương con trai tôi như con đẻ của mình,nhất định sẽ tìm thấy con bé thôi.
Chợt có tiếng gõ cửa,bà quản gia nói vọng vào:
-Thưa ông bà chủ,cậu chủ đã về,mời ông bà xuống ăn cơm.
-Tôi biết rồi!
Bà Trâm Anh cốc đầu Duy:
-Con giỏi thật biết mấy mấy giờ rồi ko,con đi chơi ở đâu hả?
-Con đi học.
-Con còn n ói dối mẹ,cô giáo gọi diện đến bảo côn nghỉ học cả ngày hôm nay rồi,mà con làm gì mà bác Nga
bảo tại con mà con bé Trang cứ ở trong phòng khóc suốt thế.Duy tí nã thì sặc:
-Con xin mẹ đừng nhắc đến con nhỏ đấy nữa,cô giáo mà ko chuyển chỗ nó đi chỗ khác là con ko đi học
đâu.Con đã nẻ mặt nhà bác Nga ko thèm nói gì thế mà nó hành hạ con,ko chịu nổi.Mẹ mới bác ấy còn định
kết thông gia chắc con đâm đầu vào đâu chết cho nhanh.
Bà Trâm Anh phì cười:
-Thằng quỷ con cứ nói quá ,con bé dễ thương đấy chứ.Nhưng mà ko nói nhiều mai phải đi học nghe chưa,
-Con ko đi !
-Con có đi ko hay để mẹ cho nghỉ đi xe luôn.Duy nhìn bố cầu cứu,ông Hưng cười:
-Bố vô can trong vụ này,ráng chịu nhoa con trai.Duy thất vọng:
-Bố!Thôi được rồi con đi,mẹ ko được đụng vào cái xe của con của con đâu đấy
"hôm nay ko bít tên khỉ đó còn nghỉ nữa ko"-My nghĩ thầm.Vừa nhắc đến Tào Tháo thì đã lù lù xuất hiện
-Ra đây nói chuện với tôi một chút.My nhướn mắt lên:
-Ko,tôi với cậu thì có gì để nói hả.
-Đồ cứng đầu cứng cổ.Nói rồi Duy cầm tay con nhỏ lôi ra ngoài,tạo nên một cnhr tượng hết sức bi hài,thằng bé thì ra sức lôi,con bé thì ra sức giật lại la hét om sòm,khiến ai ai cũng phải ngước nhìn:
-Bỏ ngay cái tay khỉ bẩn thỉu của cậu ra,cậu bị điên ah,tôi cắn tay cậu bây giờ,bỏ ra đồ thần kinh.
Khó khăn lắm mới lôi nó đến được cái hành lang vắng:
-Cô im ngay cái miệng đi ,điếc tai quá,sao người ta ko thuê cô làm còi báo động nhỉ,coi bộ rất có tương lai.
-Đồ khỉ điên hôi hám có chuyện gì,nói mau.
Duy hắng giọng:
-Cô về chỗ đê!
Con bé chống nạnh cườit tươi như hoa,cuối cùng cũng có ngày phải cầu cạnh mình.
-Ko bao giờ,tôi đang ngồi chỗ mới rất vui,ko có hứng đi đâu nữa.
-Tôi bảo cô về đi mà lại.
-Ko ,chẳng việc gì tôi phải nghe lời cậu cả.Biết dùng cương ko đc đành chuyển sang dùng nhu.
-Lợn thui xinh đẹp! về đi năn nỉ mà!
-"lợn thui xinh đẹp" cậu đang nịnh hay đang **** tôi thế.
-Tất nhiên là đang ****...úi quên đang nịnh,tôi đang nịnh rất thật lòng mà.
-He he tưởng ngồi gần bạn Trang xinh đẹp phải sướng lắm.Duy nhìn méo mó khổ sở.
-Ờ sướng,tôi sống đến ngày hôm nay là một kì tích rồi,thà bị cô đánh chết luôn còn hơn bị nó làm cho sống ko bằng chết,hic,có thấy thương tâm ko,cứu tôi đi mà cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà.
-Uhm,tôi thấy rất chi là...
-Thương tâm đúng ko,tôi biết mà.
-Ko,rất chi là vui mừng ,đuổi tôi đi rồi mời về ko dễ đâu,nhưng mà tôi có thể xem xét nếu cậu thực hiện hai yêu cầu của tôi,ok
-Cô muốn gì tôi cũng đồng ý hết.chỉ cần giúp tôi thoát khỏi con nhỏ đấy thui.
-Uhm,vậy thì thỏa hiệp rùi,điều kiện một là...
-ĂN!Cả hai đòng thanh,nó vỗ vai thằng bé;
-Đúng là kẻ thù thật là hiểu nhau,điều kiện thứ nhất đương nhiên là đi ăn uống.
-Đúng là lợn thui ko sai mà.Còn đk thứ hai,Con bé cười rất chi là gian
-Nghe kĩ nè,cậu phải nói"Chị My yêu quý,em là con khỉ đáng ghét nhất trên đời".Nói đê!
Duy há mồm:-ko ,làm sao tôi nói được.
-Ko thì thôi,ráng chịu nha.Cuối cùng Duy đành phải nói giọng chịu thua:
-Thôi được rồi ,tôi nói,Chị My...
-Tốt,tiếp đê!
Duy hô toáng lên:
-YÊU QUÁI,CÔ LÀ CON LỢN XẤU XÍ NHẤT TRÊN ĐỜI,ha ha.NÓi xong thì nhanh chóng zotj lẹ.
Nhưng mà may cho Duy là nó ko thèm tính toán nên Duy thưa với cô cho nó về chỗ cũ thì nó vẫn đồng ý,
Nhưng mà cô giáo bắt hai đứa phải hứa ko mất trật tự trong giờ nữa,con nhỏ Trang đương nhiên là căm thù My đến tận xương tủy(khiếp)
Hết giờ học:
-Này may cho cậu là tôi rất rộng lượng,ko thèm chấp kẻ tiểu nhân như cậu nhá.Duy nghĩ thầm"Có may
cho cô là tôi đang nhờ vả cô đấy,ko thì chết với tôi rồi,dám nói mình là kẻ tiểu nhân,cô ta là cái đồ cơ hội"
Khó khăn lắm hắn mới nặn ra được một nụ cười:
-Ừ cô rất là rộng lượng,lòng tốt thiệt là bao la vô đáy.
-Hôm nay mới thấy nói được một câu giống người nha.
-Này cô nói vậy thì có nghĩa mọi ngày tôi nói giống vật hả?
-Hê hê đấy là cậu tự nhận,tôi có nói gì đâu.,thui đình chiến tôi muốn đi ăn trong hòa bình,để tôi đi bảo anh tôi về trước đã.
Duy thì thầm:
-Đi luôn đi,còn quay về làm gì nữa.
_cậu nói cái gì đấy hả.
-ko tôi có nói gì đâu.Nó nhủ thầm"thính thế hả giời,nói nhỏ thế mà cũng nghe thấy,thật bái phục thú tính của cô"
My tung tăng chạy đến chỗ hắn:
-Đi thôi.Duy vào xe.
-Cô vào đi,còn đợi tôi rước vào nữa hả.Con bé lắc đầu:
-Tôi ko đi xe với cậu đau,tôi chưa muốn chết,tôi vẫn còn yêu đời lắm,nhỡ cậu cho tôi xuống cái hố nào
thì sao
Duy quát toáng lên:
-Cô bị điên ah,tôi cũng chưa điên đến mức xuống hố cùng cô đâu.Có lên ko thì bảo.
-Thôi được rồi,vì ăn đành liều mạng thui.
Hai đứa đi đến một quán kem rất to và sang trọng,con bé cứ ngó nghang ngó dọc bên trong nhìn rất chi là đẹp.Duy lắc đầu:
-Nhìn cô cứ như mán lên thành phố ấy.
-Kệ tui liên quan gì đến cậu.
Chị phục vụ niềm nở:
-Hai em ăn gì.
-Cho em kem socola đi chị.Nó nói.
-Em cũng thế.Nó quay sang lườm thằng nhỏ:
-Sao bắt chước tôi,
-Ai thèm bắt trước cô,tôi cũng thích chứ bộ.Duy cứ vừa ăn vừa cười ,nhìn con bé ăn hết sức là ngỗ nghĩnh như là trẻ con ấy.Nó nhìn chòng chọc vào Duy:
-Cậu bị điên rồi hả,tự dưng lại ngồi cười trông thiệt là nham nhở.
-Ha hacứ nhìn cô ăn tôi lại liên tưởng đến một cỗ máy xé thịt gà chuyên nghiệp,buồn cười ko chịu nổ,haha nhìn cô kìa ăn gì mà dơ ko chịu nổi dính lung tung rồi kìa.Con bé cuống quýt :
-Đâu ở đâu zaay chỉ tôi với.Hắn thích thú ngồi cười nhìn nó cứ lau tứ tung:
-Tôi ko chỉ cho cô đâu,để thế nhìn cho xinh.
-Đồ hẹp hòi,xấu xa.
-Thui đùa tí thui đưa cái mặt cô đây xem nào.Mà cô gọi trà sữa luôn đi tôi ko muốn nợ nần gì cô đâu.My liếc nhìn đồng hồ rồi la toáng lên:
-Chết rùi,hơn sáu giờ roài tôi phải về đây ko mẹ Trân tôi mắng chết.
-Thế thì cô gọi về đi.Con bé nhếch mép cười,ta phải trả thù vụ chọc quê ta vừa rồi.
Chị phục vụ lại ngọt ngào:
-Em dùng loại gì?
-E hèm tôi phải mua về cho tôi nè,cho anh tôi nè,bố mẹ tôi nè,ah gì tôi nè,chú tôi nè..............
Chị phục vụ giọng đều đều:
-47,48,49
-Mình còn bỏ sót ai nữa ko nhỉ..
-Nào tiếp đê ,cô chơi tôi ah,để tôi xem cô kể được đến bao giờ.
My reo lên:
-Đúng rồi ,còn con Milu nhà tôi nữa.Duy té ngửa:
-Pó toàn thân với cô roài,trần đời chưa thấy đứa con gái nào quái dị hơn cô
Con bé lè lưỡi:
-Tôi cũng chưa thấy một đứa con trai nào khả ố hơn cậu.
Cuối cùng thì cũng đã về đến nhà,My reo lên:
-A cuối cùng đã về đến nhà thân yêu rồi,cậu biến về đi.
-Thế cô tưởng tôi muốn đến cái chỗ kì quái này lắm hay sao.Thằng nhóc nhìn con bé chạy tung tăng vào nhà và cười rất tươi,chợt Duy kêu toáng lên:
-Ê lợn thui vỏ chuối kìa!.Con bé hoàn toàn ko hỉu,vẫn vừa chạy vừa ngoái đầu lại:
-Khỉ thèm chuối hả,ko có đâu nghen.
-Đồ ngu,trượt vỏ chuối té bầm mặt bây giờ.Nhưng mà con bé đã tiếp đất một cách rất gọn gàng,Duy vội chạy lại đỡ con bé dậy.
-Đầu làm bằng bã đậu hay sao mà ngu dữ vậy.
-Cậu là cái đồ độc ác,nhắc kiểu quái gì thế làm sao mà tôi biết được,ôi ê ẩm cả người,sao mà từ ngày gặp cậu tui đen thế hả giời về đến tận nhà rồi mà vẫn bị ám,đồ quả bom!
-Này tôi có ý tốt nhắc nhở cô mà cô lại **** ân nhân thế hả,thui tôi đi về còn nhìn cô nữa thì cô sẽ làm cho quãng đời tươi sáng của tôi trở nên đen kịt mất.
-Cậu cút về điđồ quả bom nguyên tử xấu xí,đểu giả.
My vừa vào nhà cô Trân đã sốt sắng:
-Sao con về muộn thế làm mẹ lo quá.
-Con xin lỗi.Huy chen vào:
-Tí nữa đi ngủ sớm đi mai về quê đấy!Con nhỏ tròn xoe mắt,xong rùi là nhảy cẫng lên chạy lung tung khắp nơi:
-Về quê! ôi sướng quá được về quê thật hả mẹ,con đi tắm đây,sướng quá!Cả nhà ai cũng phải phì cười.,Huy cốc đầu nó:
-Làm gì mà em vui dữ vậy,chỉ khổ anh thui.Cư nghĩ đến mỗi lần về quê,Huy lại thấy oải thể nào cũng bị con nhỏ lôi đi khắp nơi đến thân tàn ma dại ,hic
Sáng hôm sau,cả nhà lên đường sớm.Quê của Huy là một vùng quê nghèo hẻo lánh,ở đó có rất nhìu rừng,đồi núi,đồng ruộng,nói chung là sẽ rất thú vị.Vừa xuống xe,My đã chạy ào đến chỗ ông bà.
-Con chào ông bà ah,cháu chào bác bá,cháu chào chú thím,em bé đâu hả thím cho cháu bế với.Bà xoa đầu nó:
-Ghớm con bé này chưa thấy người đã thấy tiếng rồi,thế hè có ở đây với ông bà ko con.Nó nhõng nhẽo:
-Con muốn ở đây với ông bà lắm nhưng mà con phải học hè.A! con ra cho cái Chi bà nhá.
-Ừ chạy vừa thôi kẻo ngã đấy con.My chạy ào đến chỗ nhỏ Chi,nhà bà Chi ở sát vách nhà ông bà My,hai đứa lại cùng tuổi nên chơi rất thân với nhau.
-Ui tao nhớ mày qua,dạo này khỏe ko mày.
-Ờ khỏe,sao mà mày vẫn như trẻ con thế,bệnh nói nhiều vẫn ko hề thuyên giảm.
-Con nhỏ này,mày á mày thì vẫn xứng danh" hoa khôi sở điện lực"(cái hình đầu lâu xương chéo ở cột điện ý mà có nghĩa là nhỏ này rất gầy).Thấy Huy đi đến,nhỏ Chi quay ngoắt 180 độ đang từ hằm hè chuyển ngay sang dịu dàng:
-Em chào anh Huy ạ!
-Ừ chào em.
My bĩu môi:
-Cái đồ thấy anh Huy là mắt sáng lên,đá bay bạn bè ko thương tiếc,đồ chết vì giai.Chi bịt mồm con nhỏ lôi đi chỗ khác:
-Anh đừng nghe con nhỏ này nói lung tung.
-Ừ!( sao mà tiết kiệm lờ quá zay)
Hai con bé lôi nhau ra một góc thì thầm to nhỏ,rồi đi thẳng đến chỗ Huy nhìn như sắp làm chuyện mờ ám vậy.Nó lôi tay Huy:
-Anh Huy đi làm cái này với bọn em.
-Ko nói đi đâu là anh ko đi đâu.
-Anh nói nhìu đi rồi khắc biết.Huy đứng lại:
-Phải nói đi đâu đã ,nhỡ em lôi anh đi làm chuyện xấu thì sao.
-Ờ thì đúng thế.Đi ăn trộm!Huy gào lên:
-ĐI ĂN TRỘM!hai đứa có nhầm ko,anh ko làm đâu,mà ăn trộm cái gì?ở đâu?mà tại sao phải ăn trộm?
My bịt mồm thằng nhỏ lại:
-Trời ơi đi ăn trộm mà anh lại gào tướng lên thế.Chi giật tay nó raỏ ngay tay mày ra.Sau đó là quay sang Huy ngọt ngào:
-Bọn em đi ăn trộm xoài xanh ở nhà bà em,bà em ko cho ăn xanh đâu,mà đi ăn trộm mới vui.Anh Huy đi cùng đi mà !
-Cái giề,đi ăn trộm ở nhà bà mình,hai đứa ko hâm đấy chứ,anh thần kinh rất bình thường anh ko đi đâu
My cũng giở giọng nịnh nọt(t/g thương thằng này quá bị thập diện mai phục roài)
-Đi mà anh Huy ,anh chỉ việc ngồi trông cho bọn em thui mừ anh Huy.
-Anh Huy!
-KO! hai đứa đừng nói nữa đau đầu lắm.túm lại là anh ko đi đừng năn nỉ vô ích.
My quay đi cười rất chi là đểu"anh chưa thấy quan tài chưa rơi lệ hả"tất nhiên là con bé nắm rất rõ yếu điểm của thằng bé trông lạnh lùng thế thôi nhưng mà cực sợ con gái giận luôn nhat là nó.Nó kéo tay nhỏ Chi đi:
-Thôi đi anh ấy ko muốn thì thôi, ko cần anh nữa,em ghét anh lắm.Hai con mắt còn long lanh mới ghê chứ(t/g con này đóng kịch tài ghê)
-Thôi được rồi,đừng giận nữa.My cười tươi rói.
-Ui anh yêu quý anh đúng là số dzach.Sau đó là quay sang nhỏ Chi thì thầm:
-Thấy tao siêu ko?
-Ờ siêu hum nào truyền cho tao ít bí quyết đối phó với anh Huy nha mày.
-Còn lâu ,mơ đi em
Vườn nhà bà Chi với vườn nhà ông bà Huy chỉ cách nhau cái tường rào nên nhiệm vụ của Huy là ngồi trên bờ tường canh chừng cho chúng nó hành động,hic(khổ thân lần đầu làm chuyện xấu)
-Cái gì anh phải ngồi trên này hả,nhỡ có ai đến anh biết làm sao
-Thì anh kêu là anh ngồi đây chơi,xong thì báo động cho bọn em chạy,đơn giản lắm mà.
-Đơn giản,nhỡ có ai phát hiện chắc anh chết vì xấu hổ mất,hic.Nói rồi đành ngậm ngùi trèo lên bờ tường,hai con nhỏ trèo qua sang vườn nhà bà Chi(t/g cháu đi ăn trộm nhà bà bó tay roài).Vừa ngồi được một lúc thì có một người lù lù đi đến,làm ruột gan Huy lộn tùng phèo,hic sao ông trời bất công zaay đáng nhẽ lần đầu con đi ăn trộm phải cho con thuận buồm xuôi gió chứ.Bà Chi mới đau chứ.
-Huy ah,sao lại ngồi đấy hả con ngã bây giờ vào nhà bà chơi đi,mà con bé My với cái Chi đâu rồi,hai con tiểu quỷ này.
-Cháu ...chào ..bà ah!(run lập cập)Sau đó là nhớ ra nhiệm vụ của mình,huy gào tướng lên(khéo lại giấu đầu hở đuôi):
-A HÔM NAY TRỜI ĐẸP BÀ NHỈ!
Bà nhìn Huy thắc mắc:
-Ừ,nhưng sao mà phải nói to dữ vậy con,Hai con bé nghe thấy tiếng Huy liền vội vã tẩu thoát,My vội vàng lao đến chỗ bà(con này có nhiệm vụ cầm chân bà để cho nhỏ Chi đem xoài tẩu thoát)(các bạn làm lần nào chưa,cái vụ này là sự thật đấy mình cũng đã từng bị mấy đứa bạn thân lôi đi ăn trộm xoài xanh nhà chính bà nó và cũng bị bà hỏi thăm)My ôm ngay tay bà Chi,tình cảm thía:
-Cháu chào bà ah,
-Sao biết bà ở đây mà ra hả,con bé này lớn tướng rồi,nhưng mà chỉ lớn được người thui,từng này tuổi rồi mà vẫn như trẻ con ấy.
-Con mà giống trẻ con á bà,con rất là người lớn mà.Phải ko anh Huy ,em làm sao mà giống trẻ con được,ko giống một tí nào đâu.Huy ôm bụng cười ngặt nghẽo:
-Ha ha em mà đòi là người lớn,haha anh mới là người lớn này.(ông này tự sướng kiểu này bít ngay cũng là đồ trẻ con).Sau vụ này Huy được tha cho một lúc,sau đó thì con bé lại vác cái mặt bí xị đến chỗ Huy,haizz bít ngay là điều ko hay ho gì rùi.
-Anh Huy đi chèo thuyền với em,nhỏ Chi bị mẹ bắt về trông em rồi.Anh ko được từ chối,đứng lên đi luôn đi nha.Huy biết chối cũng hok được nên tốt nhất là đi luôn cho đỡ tốn hơi.Hai đứa chèo thuyền trên cái hồ ở làng,nó cũng khá rộng và sâu,My thích thú nghịc nước:
-Nước mát quá,a !anh Huy trèo thuyền qua chỗ bông sen kia đi,đẹp quá!
Bông sen lại mọc trong chỗ người ta quây rào để nuôi cá nên là phải với tay vào mới lấy được.
-Trời sao lại quây rào vào đúng chỗ này zaay.Nó với tay cố với lấy bông sen,nhưng mà dòng nước đẩy cái thuyền ngày một xa bông sen.
-Cẩn thẩn ko ngã đây!Huy nhắc nhở.Nó vẫn cứ cố để với.Huy gào lên:
-My ơi! nó trượt tay té thẳng xuống nước,nhưng mà nó ko bít bơi.Nó vùng vẫy sợ hãi:
-Cứu em với!Huy vội lao xuống,may cho con nhỏ là huy biết bơi.
-Bình tình nào,Huy đưa con nhỏ vào gần thuyền rồi đỡ nó lên.
Chợt chân Huy giật mạnh,đau buốt,toàn thân như tê liệt-Nó Bị CHUỘT RÚT.( eoo bị chuột rút đau lém)
My hoảng sợ:
-Anh Huy anh bị sao thế,anh đừng dọa em.Huy cố vùng vẫy,hok còn một chút sức lực nào hết.Con bé vội gào lên kêu cứu,may là có mấy bác làm đồng ở gần đó nên đã vội bơi ra.Nó khóc:
-Anh ơi,anh đưa tay cho em,anh ơi,Huy cố lắc đầu:
-Lật... thuyền.Nó lo nếu kéo nó lên thì thuyền sẽ bị lật,Anh đã hưa bảo vệ em rồi mà.
-Em xin anh mà anh đưa tay cho em,anh ko được chết hu hu,anh làm ơn đi mà anh Huy.
Nước mắt tuôn rơi nhạt nhòa,tim nó đang rất đau,đau muốn vỡ tan ra mất,nó sợ,nó ko muốn người nó yêu thương lại rời xa nó,có cái gì đó bóp nghẹt trái tim"Anh ko được chết bởi vì nếu anh chết em cũng ko muốn sống nữa đâu,anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời cơ mà".
Huy cư chìm dần,chìm đần.Mấy bác nông dân đã bơi ra đến nơi,My gào lên: