Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Nhìn con bé có vẻ ngây thơ dễ thương. Nhưng trên mặt thì đầm đìa nước mắt. vùng vẫy, quẫy đạp trong khi tay bị một tên túm chặt, tên còn lại đưa tay sờ mó trên người con bé. Nhìn chướng cả mắt.
- hai anh làm gì một cô bé nai tơ thế?- nó nói giọng khinh khỉnh.
Hai thằng kia quay mặt ra nhìn nó.cất một tràng cười đểu không tả được. một trong hai tên lên tiếng với tên còn lại:
- hôhô. Không thấy bọn anh đang làm việc hả cô bé? Chà. tự nhiên lại có thêm một em dẫn xác tới. haha. thế này anh em mình khỏi tranh giành nhau rồi. bé nào cũng xinh thế này. Haha
- chú mày chỉ được cái nói đúng. thế nhường con bé này cho chú. Anh thích con bé kia hơn rồi đấy.
bọn chũng vừa nói vừa cười dâm đãng. một tên buông tay con bé kia tiến lại phía nó. Nó cứ thản nhiên đứng nhìn. Không có vẻ gì là sợ sệt. tên kia đi gần lại phía nó, giơ tay định chụp lấy nó thì nhanh như cắt, nó né sang một bên, giơ chân đạp một cái vào lưng tên kia. Do mất thăng bằng mà cũng không ngờ nó có võ nên tên kia ngã chỏng chơ trên nền đất. miệng hét với tên còn lại:- anh ơi con này có võ.- giờ mới biết hình như quá muộn thì phải.
trên đời nó chúa ghét bọn ăn trộm ăn cắp. mà ghét nhất là bọn chuyên đi làm chuyện đồi bại như thế này nên nó không hề cảm thấy nên nương tay với bọn kia. Nó thẳng chân đạp tới tấp vào người tên bị ngã. bất ngờ nó bị tên đó túm chân lại. tên kia buông con bé ra, thò tay vào túi quần rút ra một con dao bấm sáng choang chạy lại phía nó. Không kịp tránh vì chân đang bị tên kia cầm chặt, dù sao sức nó cũng là sức con gái, không thể thoát ngay khỏi đôi tay to chắc của tên kia nên nó đưa tay lên đỡ con dao. xoẹt… một đường dao đi qua tay nó… máu chảy ra từ miệng vết thương. lại máu…ngày hôm nay nó đã thấy máu hai lần. một lần là máu của người khác, do nó gây ra. lần này lại là máu nó do bọn này làm. Nó không thích nhìn thấy máu…nó ghét…ghét cái mùi tanh tanh nồng nồng…khó chịu… điên tiết… nó đạp mạnh cái chân đang bị tên kia cầm chặt. thoát được chân, nó ra sức đánh…đánh mạnh…nhìn nó đáng sợ thật. con dao văng xuống đất cùng lúc mặt mũi hai tên kia cũng sưng vù.bồn cười thật. hai thằng con trai to khoẻ lại thua một đưa con gái.nghĩ mà cười.
nó đứng dậy đưa tay phủi phủi váy. bẩn quá mà.
-chị …chị…gì ơi…- cô bé kia lắp bắp lên tiếng khi nó đang cúi xuống nhặt cặp sách bị rơi dưới đất. mà đúng hơn là nó quăng đấy chứ.
Nó cứ nghĩ con bé đã bỏ chạy lâu rồi chứ. Hoá ra vẫn còn đứng đây nãy giờ. Mà bỏ chạy sao được khi thấy nó đang tả xung hữu đột ( giang hồ tí) vì cứu con bé kia. lại còn bị thương nữa chứ.
- sao thế nhóc? Xong rồi đấy sao không về nhà đi. Lần sau nhớ cẩn thận đấy nhé- nó cười với con bé. mặt hơi nhăn lại vì vết thương bắt đầu đau.
- cảm ơn chị. Nhưng…chị không sao chứ? Xin lỗi,vì em mà chị bị thế này…em xin lỗi- con bé nói mà nước mắt rưng rưng.
- không sao đâu nhóc.- nó lại cười, cốt làm cho con bé kia yên tâm chứ thực ra nó đang đau chế đi được ấy.
- nhưng mà…
- chị đã bảo không sao mà. Mau về đi. Không lại gặp chuyện như thế này nữa đấy. chị không giúp được nữa đâu nhé.
- nhưng tay chị đang chảy máu kìa.
Nó định mắng con bé nhưng ơn trời ông lái xe sau 30 phút lòng vòng cũng tìm thấy nó đang đứng đây, tay chảy máu be bét. Hic…
- tiểu thư làm sao thế ạ?- ông ta hôt hoảng
- không sao bác ạ. về thôi. Lát nữa cháu nói sau.- nó nói.
- vâng, nhưng có cần qua bệnh viện không? Tay tiểu thư đang chảy máu thế kia. về nhà kiểu gì ông bà chủ cũng lo lắng đấy.
- được rồi không sao đâu. Ghé qua bệnh viện một lát cũng được. đi thôi.
Nó leo lên xe, không quên dặn con bé nhớ về nhà sau khi đá cho hai thằng kia mấy cái làm chúng bỏ chạy không dám quay đầu nhìn lại.
“ôi mình chưa kịp hỏi tên chị ấy. chị ấy đẹp quá. lại giỏi nữa. mình phải tìm cho ra chị ấy mới được”- con bé kia nghĩ thầm, rút máy điện thoại ra bấm bấm, gọi gọi, nói nói. một tiểu thư chính hiệu.
chap 6:
Nhà nó…
- satomi…con đi đâu thế? Có biết mọi người lo lắng lắm không?sao không gọi điện về hả?- ba nó mắng. hic. Lo lắng quá đây mà.
- dạ…con đi có chút việc mà quên gọi điện cho mọi người. con xin lỗi- nó thấy có lỗi thật. mọi người thì ở nhà lo lắng cho nó. Còn nó thì…hét ngắm hoa rồi sang đánh nhau. Nói đến đánh nhau, cái tay của nó giờ đã hết thuốc tê, đau khiếp. nó nhăn mặt. mấy thằng ******* kia nhớ cái mặt đấy. để nbó ặgp lại lần nữa là chết với nó đấy.( đấy. nó lại giang hồ rồi. đúng là con gái của dân xã hội đen có khác. Hoho).
- con sao vậy? khó chiu. ở đâu à. Nhưng…tay con làm sao thế hả? sao lại băng trắng thế kia? Đưa mẹ xem nào.- thấy mặt nó nhăn lại, cái tay thì quấn băng trắng xoá, mẹ nuôi nó hốt hoảng chạy lại
cầm tay nó lên xem xét.
- á…- nó khẽ kêu. Đau thật mà.hic…
- đau lắm hả con? bị sao thế này? Ai làm con ra nông nỗi này hả?- mẹ nó xót xa nhìn cái tay đang rơm rớm máu. Cũng khá sâu mà.
- đứa nào làm gì con hả? nói ba nghe coi. đứa nào làm con ba ra nông nỗi này?- ba nó sừng sộ.
- dạ không sao. Con không cẩn thận bị ngã ấy mà. Không sao đâu mẹ. con không sao thật mà.ai dám làm gì con gái ba chứ.hì- tuy rất đau nhưng nó nói cứng, vẫn cười để ba mẹ nó yên tâm.
- ừ không sao thì tốt. tưởng đứa nào dám đụng đến tiểu thư của ba. Thôi con lên phòng thay đồ chuẩn bị đi với ba mẹ. con không quên bữa tiệc hôm nay đấy chứ?- ba nó nói.
- dạ con thay đồ ngay đây. Ba mẹ chờ con một lát. Con không quên mà. Nên mới về sớm thế này chứ. Không thì …hìhì…- nó nói rồi vọt lẹ lên phòng. Không đứng đó mà bị ba nó cốc đầu cho à. Hehe…quen quá rồi nên phải chạy chứ.
15 phút sau… nó bước xuống nhà trong tiếng xuýt xoa khen ngợi của ba mẹ nó và mọi người trong nhà. Ôi dào nó thì khi nào chả xinh. Khen làm gì cho mệt. đùa thế thôi chứ nó không dám nói ra đâu. Dù sao thì ai trong cái nhà này cũng biết cô chủ nổi tiếng lạnh lùng mà. Nhưng mà được khen thì ai mà chả thích. Hôhô.
Nó đi cùng ba đến một sòng bài nằm trong khu vực quản lí của ba nó. bữa tiệc sẽ được tổ chức tại đây.
Satomi bước xuống xe khoác tay ba nó đi vào. Có khá đông khách mời với đủ mọi thành phần.
Lúc nó và ba đi vào, mọi người dồn sự chú ý vào cha con nó. Hôm nay nó là trung tâm của bữa tiệc mà. Nhìn nó thật sự đẹp và sang trọng trong bộ đầm hở vai dài chấm gót màu đen đính đá. Nhìn nó như như một quý cô lạnh lùng. Mái tóc con gái Việt đen nhánh, dài ngang lưng thả xuống mềm mại. ai cũng xì xầm đôi câu về nó. một vài người hình như là bạn làm ăn của ba nó đều trầm trồ khen ngợi nó trước mặt ba nó. Ba có vẻ rất hài lòng. chỉ có một khiếm khuyết nhỏ nhưng cũng không làm mất đi vẻ sang trọng quý phái của nó. Đó là dải băng tay màu trắng. vết thương của nó.
bỗng một con bé chạy lại chỗ nó. Là con bé lúc chiều được nó cứu đây mà. Con bé dắt theo một người đàn ông trung niên. Có vẻ là ba của con bé đó. Hoá ra con bé này là tiểu thư của một trong những đối tác của ba nó trong thế giới ngầm này. Cùng là con gái của dân xã hội đen mà sao con bé này có vẻ hiền hiền sao ấy. chả đủ sức tự bảo vệ bản thân gì hết. con bé có khuôn mặt xinh xắn với đôi má hồng hồng, khuôn mặt tròn bầu bĩnh đáng yêu, mái tóc xoăn nhẹ buộc một dải nơ hồng cùng màu với chiếc váy đang mặc. trông con bé cứ như một công chúa nhỏ ở toà lâu đài vậy.
con bé nói với ba rằng nó là người đã cứu con bé lúc chiều. ông ta rối rít cảm ơn nó rồi quay sang ba nó nói:
- ông có một cô con gái tuyệt vời thật. tiểu thư đã cứu con gái tôi nên mới bị thương thế kia. Thành thật cảm ơn và xin lỗi tiểu thư nhà ông cùng gia đình.
- tiểu thư Satomi, vết thương của cô không sao chứ? Xin lỗi cô vì đứa con gái ngốc của tôi mà tiểu thư mới bị thương.- ông ta quay sang nói với nó.
- cháu không sao đâu. Đi ngang qua thấy em bị bắt nạt nên cháu giúp thôi. Ai thấy cũng làm vậy mà. vết thương này là do cháu không cẩn thận thôi. Không liên quan gì đến em ấy đâu ạ.- nó nói lễ phép.
- thế là sao Satomi? Ông ấy nói gì mà ba chẳng hiểu. không phải con bị ngã mới bị thương sao?- ba nó ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi nó.
- à thì…không phải con bị ngã. Mà không sao đâu ba.- nó trả lời qua loa. Dù sao nó cũng không muốn giải thích nhiều cho mệt. lại làm ba nó thêm lo lắng.
- dạ chị ấy vì cứu cháu nên mới bị thương đấy ạ.- con bé kia lau chau xen vào. rồi hí ha hí hửng kể lại chuyện lúc chiều được nó cứu. thỉnh thoảng lại thêm vào vài chi tiết cho thêm phần gay cấn. đúng là con nít. Nó bật cười rồi đưa tay đập trán vẻ ngao ngán với con bé này. Hai ông bố thì chăm chú ngồi nghe con bé trường thuật gián tiếp. thỉnh thoảng lại có vài hành động quá khích, tỏ ra thích thú. Rồi lại chêm vài câu bình luận đúng chất xã hội đen. Hic.
chốt hạ. ba con bé nhìn nó khâm phục còn ba nó thì quay sang luờm lườm nó vì tội nói dối. nhưng cũng mừng ra mặt ấy chứ. Nó không làm mất mặt ông mà. đường đường là con gái ông mà chả lẽ không giải quyết nổi hai tên tép riu chắc. ông có vẻ tự hào về nó trước mặt ba con bé kia. Còn nó với Haya – tên con bé kia thì lè lưỡi nhìn hai ông già tâng bốc con gái mình lên tận mây xanh.
Haya mới 15 tuổi. con bé mất mẹ từ khi 10 tuổi nên rất được ba cưng chiều. cũng như nó thôi. Ba mẹ nuôi xem nó như con ruột. hết lòng chăm sóc quan tâm nó. Cũng một phần vì chính ông bà đã làm nó mất trí nhớ. mất gia đình thật sự. nhưng nó vẫn thấy hạnh phúc khi ở bên gia đình mới này. Tuy hạnh phúc không được trọn vẹn.
Hôm nay Kaishi- anh hai nó cũng đến. tất nhiên phải
có mặt chứ. tiệc lớn mà.Kaishi nhìn thấy Satomi. đứng từ xa, anh ngắm cô em gái của mình. Khác hoàn toàn với Satomi của lúc chiều- ngổ ngáo. Nhìn em thật kiêu sa trong bộ váy ấy. bất giác anh không muốn nghĩ Satomi là em gái anh. Nhưng có phải em gái ruột đâu nhỉ? sẽ ra sao nếu anh…yêu Satomi? mọi người sẽ nghĩ thế nào? …ôi…sao tự nhiên lại nghĩ lung tung vậy nhỉ? Làm sao mà yêu được con bé kia chứ. đến cười nó cũng chưa bao giờ cười với anh một cái cơ mà. Anh thật sự rung động vì nó ư? Kaishi mà cũng biết rung động ư? Thôi. Không nghĩ nữa. vớ vẩn quá đi mất. Kaishi lắc đầu như muốn xua đi cái ý nghĩ vừa lướt qua đầu anh. Anh bước đến chào hỏi mọi người. Satomi gật đầu chào anh. đấy, nó vẫn không thèm cười lấy một cái. người đâu mà lạnh như tảng băng ấy. nổi tiếng lạnh lùng như anh mà cũng phải chịu thua nó.
một bản nhạc cất lên. mọi người bắt đầu khiêu vũ. mẹ nuôi nó cũng vừa đến. nhìn ba mẹ nó khiêu vũ thật đẹp đôi. Nó từ chối hết tất cả lời mời của mấy cậu quý tử con các vị khách mời, thản nhiên ngồi nhấp từng ngụm rượu vang đỏ. Con bé Haya cũng đang khiêu vũ với một anh chàng khá điển trai nào đó. Nhìn anh chàng kia rất quen. Hình như nó đã trông thấy ở đâu rồi thì phải. a..nó nhớ rồi…đàn em của Kaishi đây mà…nói đàn em chứ thực ra Kaishi xem cậu ta như anh em. Nhìn con bé Haya và anh chàng kia có vẻ rất vui. Hai người cứ cười suốt không thôi.
Kaishi đi lại gần Satomi, chìa tay mời nó ra khiêu vũ. một bản nhạc mới khá nhẹ nhàng. Nhưng nó không muốn ra cho lắm. nó thích cảm giác ngồi đây và ngắm mọi người hơn. vả lại cái tay bị thương đang hành hạ nó. Nó lắc đầu với Kaishi.
lần đầu tiên có người từ chối anh. bực mình thật. con bé này bướng thật. anh trai mời mà cũng không chịu. anh đã xuống nước với nó lắm rồi đấy mà nó cứ trơ trơ ra. bực mình quá đi mất. chả lẽ khó khăn đến vậy. hôm nay nó là trung tâm của bữa tiệc, nó không ra thì còn gì hay nữa. anh nhất quyết kéo bằng được nó đứng dậy.
- sao em không ra? Ba mẹ sẽ buồn đấy.- Kaishi nói với nó.
- em không thích. Anh mời người khác đi.- nó trả lời lạnh lùng.
- nhưng anh muốn khiêu vũ với em.- Kaishi bướng bỉnh.
- em đã nói không. Anh tìm người khác đi. ở đây thiếu gì con gái. Sao cứ phải là em- nó hơi bực, tại vết thương bắt đầu giở chứng. nó đứng dậy định đi chỗ khác tránh Kaishi thì bị anh nắm tay kéo ngược lại. anh nắm đúng chỗ đau của nó.
- á đau. Anh làm cái gì vậy?- nó gắt lên, giật tay khỏi tay anh.
vết thương trở nên đau nhói. Nó nhăn mặt. máu bắt đầu rơm rớm thấm qua lớp băng mỏng. Haya từ xa trông thấy liền chạy ngay lại đứng cạnh Satomi. Con bé cầm tay nó lên coi rồi quay sang mắng Kaishi:
- anh làm cái quái gì vậy? không thấy chị ấy đang bị thương hả?
- chị không sao Haya. Anh ấy không biết mà.
Kaishi ngơ ngác. Anh không biết Satomi bị thương.
- anh xin lỗi. anh không cố ý.
- được rồi. không sao. Haya vào đây giúp chị băng lại vết thương đi. Nó lại chảy máu rồi.- nó quay sang nói với con bé Haya.
- vâng.
Nói rồi Satomi và Haya đi thẳng vào phòng vệ sinh băng lại vết thương để lại Kaishi và Tamaki- anh chàng vừa khiêu vũ với Haya đứng ngơ ngác. Kaishi thấy có lỗi quá. Nhưng quả thật anh không biết Satomi bị thương. Mà sao con bé bị thương nhỉ? Anh đi ra hỏi ba thì biết chuyện Satomi bị đâm vì cứu con bé Haya. Quay sang Tamaki, anh nói:
- điều tra cho anh thằng nào làm.- anh lạnh lùng nói.
- Ok. Mà từ trước tời giờ có bao giờ anh quan tâm đến cô chủ đâu?- Tamaki ngạc nhiên vì thái độ của Kaishi.
- đừng hỏi nữa. làm đi.
ừ nhỉ? tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của con bé đó cơ chứ?
chap 7:
Vì con bé là em gái anh- cuối cùng Kaishi cũng nghĩ ra được cái lí do dễ chấp nhận.nhưng mà nói cho đúng ra thì đã bao giờ anh xem Satomi là em gái đâu. nhất là bây giờ, ngay lúc này đây, anh lại càng không muốn Satomi là em gái anh.
để tiện cho công việc điều tra, Tamaki đã đi cùng Haya vì dù sao Haya cũng nhớ mặt hai thằng kia. đặt xấp ảnh cùng một tệp giấy lên bàn Kaishi, Tamaki nhăn mặt:
- lần sau đùng bảo em đi làm mấy cái việc rỗi hơi này nữa. điều tra thông tin về hai tên nhãi ranh. lần sau bảo đứa khác làm đi. Chán ngắt. may mà có con bé Haya đi cùng.
- than thở cái gì đấy? không có việc cũng kêu chán. giờ giao việc cho mà làm cũng kêu chán. Mà chán gì nữa. có người đẹp đi cùng còn kêu.
- thì…hìhì… lần sau có việc gì thì nhớ để con bé đó đi cùng anh nhá. Con bé đó hay lắm. hì hì…- tamaki gãi đầu cười.
- tao biết đâu đấy. lần này là vì có liên quan đến nó với con em tao nó mới đi chứ. Mày thích nó hả?- Kaishi nghịch ngợm hỏi.
- anh này… làm gì có…hì…mà…hình như có thích thì phải…em không biết nữa.
- thích thì nói đi còn bày đặt ngại ngùng nữa chứ. Anh dạy mày thế hả?
- thì…em không
biết nữa. mà anh nhá…em nghi ngờ anh có gì gì đó với cô chủ nhá…nói thật đi…
- gì gì là gì. Mày điên à. Nó là em gái tao. Có quái gì được. nói vớ vẩn.- Kaishi chối bay chối biến.
- nhưng cô chủ có phải anh em ruột với anh đâu. Có quan hệ máu mủ gì đâu.
- nói bậy bạ. thôi đi làm việc của mày đi. Anh bận rồi. đi mà gặp con bé kia đi.- Kaishi đuổi Tamaki.
- lại đuổi em. Đi thì đi. Có việc thì gọi rành nhanh. Xong việc thì đuổi người ta thế đấy.
- được rồi. ra cho tao nhờ cái thằng lắm chuyện này. Có đi không thì bảo? – Kaishi giơ nắm đấm lên doạ. Tamaki co giò chạy lẹ. để Kaishi cho vài đấm chắc nằm viện cả tháng mất.
Kaishi đang cầm xấp ảnh xem, Tamaki lại nghiêng đầu nói vọng vào phòng:
- anh khỏi lo, em xử đẹp bọn nó rồi. mà cô chủ cũng không vừa nhỉ. Khi em gặp bọn nó thì đứa nào đứa nấy mặt mày sưng vù, không nhìn ra mặt nữa cơ. Kinh khủng thật. em cho bọn nó thành thái giám rồi. hehe. Thôi em đi đây.
Kaishi thở dài ngao ngán. Đáng ra anh định tự tay xử lí nhưng Tamaki đã làm đến thế rồi thì anh biết làm gì nữa. chả nhẽ cho bọn chúng về chầu diêm vương à. Thôi vậy. anh nghĩ lại câu nói của Tamaki. Anh với Satomi không có quan hệ máu mủ gì hết,chả lẽ anh thích Satomi thật?mà hôm qua không biết con bé có đau lắm không. Nhìn nó nhăn mặt mà anh thấy nao cả ruột. tự dưng thấy lo lắng quá. Anh định đi sang phòng Satomi hỏi thăm nhưng lại thấy ngại. dù sao thì từ trước tới giờ đã bao giờ anh sang phòng con bé bao giờ đâu. Mà sao tự nhiên giờ lại muốn sang xem nó thế nào quá. đắn đo một lúc anh quyết định sang phòng con bé. Phòng Satomi ở tầng 2 còn phòng anh ở tầng 3. hình như Satomi không ở trong phòng. Anh nhìn quanh mà không thấy nó đâu. Phòng con bé khá đơn giản.nổi bật nhất trong căn phòng là một bức tranh chụp cánh đồng hoa hướng dương vàng rực rất đẹp. bức tranh to chiếm gần hết một bức tường. trên đầu giường có một bức ảnh chụp Satomi. một satomi đơn giản, không ngổ ngáo như khi ở trưòng, không lộng lẫy kiêu sa như trong buổi tiệc tối qua mà có vẻ gì đó hoang dại, mộc mạc. bức ảnh chụp nghiêng một bên mặt. trong ảnh Satomi hướng mắt nhìn lên trời. một bức ảnh đẹp. lại một lần nữa anh khám phá ra một nét mới trong con người của cô em gái từ trên trời rơi xuống.
- anh vào phòng em làm gì?- giọng Satomi bất ngờ cất lên phía sau lưng anh.
- à anh tìm em xin lỗi chuyện tối qua. Tay em không sao chứ? – Kaishi giật mình ngoảnh lại. Satomi vừa đi tắm gội. mái tóc xoã ra còn ướt. anh lại ngơ ngẩn nhìn con bé. Nó mặc một chiếc váy hai dây máu trắng. nhìn nó cứ như thiên thần vậy. anh nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của nó. nước từ mái tóc nhỏ xuống từng giọt, nhìn con bé thật gợi cảm. anh nuốt nước bọt khan trong cổ. anh lấm lét nhìn nó như người phạm tội bị bắt quả tang. rồi không biết làm sao nữa, anh đi thẳng ra khỏi phòng con bé, chạy ùa về phòng mình và đóng cửa lại. tim đập thình thịch. Sao anh lại có cảm giác ấy với em gái của mình được chứ. Không được. nó là em gái mình. Không được nghĩ lung tung. Anh lắc đầu quầy quậy như một thằng điên. Mà đúng anh đang điên thât. Anh điên vì em gái anh.
………………….
Nó nhìn anh hai chạy vội ra khỏi phòng nó. Không hiểu chuyện gì xảy ra. chỉ thấy dạo này Kaishi lạ lắm. đối xử với nó không còn lạnh lùng như trước. không phải nó cố ý lạnh lùng với Kaishi mà tại từ trước tới giờ anh luôn tỏ ra lạnh lùng không hề để ý, quan tâm gì đến nó. cứ như nó là người vô hình vậy. nó thấy lạ là tại sao mấy hôm nay Kaishi lại ngoan ngoãn ở nhà chứ không đi biệt tăm biệt tích như lúc trước. lúc trước có bao giờ anh ở nhà được quá một tiếng đồng hồ đâu. Sao tự dưng ngoan đột xuất thế không biết. nó mỉm cười thích thú với phát hiện của mình.
Hôm nay là chủ nhật, nó và Kaishi được nghỉ học. ba mẹ nó đi công việc, anh cả đi chơi với vợ sắp cưới. người làm thì nghỉ hết, chỉ có Kaishi với Satomi ở nhà.
Hôm nay lạ thật. cứ bước ra cửa là anh lại chạm mặt Satomi. Mà cứ mỗi lần nhìn thấy con bé là tim lại đập loạn xạ. chưa bao giờ anh có cảm giác này với bất kì cô gái nào mặc dù anh có một cơ số bạn gái. Cái cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh. chả lẽ anh thích con bé thật.mỗi lần đi xuống cầu thang, anh đều cố tình đi qua phòng con bé nhìn xem Satomi đang làm gì. kết quả anh luôn thấy nó nằm trên giường đọc truyện. con bé này có vẻ mê truyện khiếp. đọc từ sáng đến trưa mà chưa thấy chán. Không bù cho anh, cầm quyển truyện đọc được vài trang là mắt ríu cả lại.
“ her. Cái ông này hôm nay lạ nhỉ. Không đi chơi mà cứ ngồi lì ở nhà. thỉnh thoảng lại lượn qua phòng mình ngó nghiêng. Làm cái trògì đấy không biết. thôi kệ. đọc truyện đã.”- nó nghĩ thầm. cảm thấy khó hiểu về ông anh hai của mình.
Cũng khá
trưa rồi. nó bắt đầu thấy đói. từ sáng đến giờ ngồi trong phòng đọc truyện chưa có gì vào bụng. hôm nay người làm xin nghỉ. mẹ lại không có nhà. Ăn gì đây không biết. đành xuống nhà bếp coi còn thứ gì nấu ăn được không.xuống đến nơi thì thấy Kaishi đang loay hoay với đống thức ăn. Nhìn vụng không thể tả.
- anh làm gì đấy?- nó lên tiếng. nhìn anh nó thấy buồn cười quá.
- anh đang tìm xem có cái gì ăn được không. Đói quá.- Kaishi giật mình khi bị nó hỏi. tim lại đập thình thịch. luống cuống thế nào lại bị đứt tay.
- á. đứt tay rồi- Kaishi kêu khẽ.
- ôi trời. đưa em xem nào.- Satomi phì cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Kaishi. đứt tay có một tý mà kêu rạo cả lên. Ai nhìn thấy chắc không tin đây là Kaishi lạnh lùng phong độ mọi ngày. Nó cầm tay anh lên ngó nghiêng rồi đưa luôn lên miệng ngậm. thói quen của người việt Nam mà. Hic.
- em làm gì vậy? - Kaishi ngạc nhiên nhìn nó.
- cầm máu chứ làm gì nữa. nhìn mà không biết hả? đứng đây đợi em đi lấy bông băng. Anh vụng về quá. để đấy em nấu cho. Sao không gọi em?
Kaishi lại nhìn nó ngơ ngác. lần đầu tiên anh thấy con bé thế này. Không lạnh lùng với anh nữa. lại tỏ ra quan tâm nữa chứ.
- làm gì đấy? đưa tay đây em băng lại cho.- Satomi vừa đi ra, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kaishi.
Anh ngoan ngoãn chìa tay ra cho Satomi băng bó. Công nhân con bé băng rất khéo.lại nhanh nữa. anh cứ nhìn Satomi chằm chằm. cảm giác có ai đó đang nhìn mình ( còn ai ngoài anh hai nó chứ. Có ai ở nhà nữa đâu). Satomi ngước mắt nhìn lên thì thấy Kaishi đang nhìn mình chăm chú, nó đỏ mặt, quát:
- anh nhìn cái gì đấy hả? bộ em là người ngoài hành tinh chắc.
- anh có nhìn gì đâu. chỉ là thấy em hôm nay khác mọi ngày thôi.- anh giật mình nhìn đi chỗ khác.
- khác thế nào hả? nói lung tung.
- thì… bình thường nhìn em lạnh lùng khó gần chết được.
- anh có bao giờ ở nhà lâu đâu mà biết em thế nào hả. ăn nói lung tung thôi. Anh tưởng anh dễ gần lắm đấy hả? hơn gì em.- nó gân cổ lên cãi lại.
- ờ thì… mà thôi không nói nữa đâu. Đói quá em nấu gì ăn đi.- anh đỏ mặt không biết nói gì nữa bèn nói lảng sang chuyện khác.
- xì. Ăn gì?- nó bĩu môi. Chu kái miệng xinh xinh lên.
- có gì ăn nấy. mà em có biết nấu ăn không đấy hả? có cần chuẩn bị thuốc đau bụng trước cho chắc ăn không?- Kaishi lém lỉnh trêu satomi.
- cứ chờ mà xem. Trong nhà này có mỗi anh là không biết nấu ăn thôi.
- này này. Nói đểu anh đấy hả? đánh cho bây giờ.
- đòi đánh em á. Dám không đấy? her her.- nó lại chu mỏ thách thức.
Chưa đợi nó nói tiếp Kaishi đã xăn ống tay áo định đánh nó nhưng không kịp. nó bỏ chạy khi vừa thốt ra câu thách thức cơ mà. Hai anh em nó đuổi nhau chạy lòng vòng khằp nhà. Leo hết tầng trên xuống tầng dưới. từ trong nhà ra ngoài vườn. mà vườn nhà nó có phải bé đâu. phải nói là rộng thênh thang ấy chứ. lần đầu tiên hai anh em nó như thế này. Thân mật như hai anh em ruột. người này nghĩ người kia không khó gần như đã tưởng. nói thật là giống hai người đang yêu thì đúng hơn.
Kaishi đuổi theo Satomi sát nút. Nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, rồi lại cười. hoá ra Kaishi không như nó tưởng. anh cũng có lúc dễ thương như thế này cơ đấy. không chú ý phía trước, nó vấp phải hòn đá, ngã trên thảm cỏ. may mà cỏ dày chứ mà toàn đá thì vỡ đầu như chơi. Nhưng cái đáng nói là Kaishi chạy theo nó sát nút nên nó ngã trước, đưa tay định vịn vào Kaishi cho khỏi ngã, ai ngờ kéo anh ngã theo luôn, lại còn… hic hic…đè trên người nó nữa chứ…và thế là mắt chạm mắt… môi chạm môi… cả hai đếu mở tròn mắt nhìn nhau chằm chằm… cứ đơ ra.
5s…10s trôi qua…
Nó đẩy anh ra khỏi người nó rồi chạy ào lên phòng và đóng sầm cửa lại. tay ôm lấy ngực. tim đập thình thịch.
Không khá hơn nó là bao, Kaishi vẫn ngồi nguyên ngoài vườn, đưa tay lên sờ môi. Anh còn cảm nhận được nụ hôn bất ngờ vừa rồi.nhưng mà… hic hic…miệng anh đập mạnh vào miệng Satomi nên bị chảy máu rùi. Huhu…nhưng mà cảm giác vui vui làm sao ấy. hơhơ.
chap 8
…………………
Việt Nam……….
- anh sao thế? Nó đi rồi. đi thật rồi. có ai muốn tin đâu. Nhưng anh thế này để được gì chứ? Anh nghĩ nó vui khi thấy anh thế này ư?anh xem lại anh bây giờ đi. Có còn là anh nữa không hả?- Kai hét lên đau đớn.
từ ngày Kim ra đi, nó buồn. nhưng nó biết Khánh còn buồn hơn nó. Ngày ngày anh vùi đầu vào men rượu. khi say thì lảm nhảm đủ thứ. Khi tỉnh thì đòi đi tìm Kim. Nó không muốn tin Kim đã ra đi nhưng sự thật phơi bày ra trước mắt, bảo sao nó không tin cho được. nhưng nó không đến mức như Khánh- tìm quên trong men rượu. nó thích đi ra biển một mình nhưng trong thâm tâm thì vẫn luôn có Kim hiện diện bên cạnh. Nó ngắm biển cũng một mình. ngắm biển- thứ trước đây Kim rất thích. Nghe nhạc- bản nhạc yêu thích của Kim. Nó cũng như
Khánh, đắm chìm trong ảo tưởng rằng Kim vẫn đang ở bên. Nó yêu Kim- một tình bạn trong sáng bền chặt. nó yêu đứa bạn thân hay khóc nhè, thích nhõng nhẽo. có lúc nó thấy ghét Kim lắm, ghét cái tính nhõng nhẽo của Kim lắm nhưng giờ đây nó thấy nhớ- nhớ cái tiếng gọi “ Kai iu” của Kim. Vì tình bạn này mà nó chư bao giờ nói ra tình cảm của mình. rằng nó yêu Khánh. Nó yêu người mà nó vẫn luôn miệng gọi là anh ba. Nó yêu anh lâu rồi. trước cả Kim. Nhưng nó chưa kịp nói ra thì Khánh đã nói yêu Kim mất rồi. nhưng nó không hối hận vì lời yêu chưa nói. Suy cho cùng nếu bắt nó chọn lựa giữa tình bạn và tình yêu thì nó sẽ chọn Kim- người luôn ở bên nó những lúc nó cần. nó chỉ mong được là đứa em gái thôi. thế là đủ rồi. nhưng giờ đây Kim không còn nữa. nó có nên nói ra tình cảm của mình hay không? Đã bao đêm trằn trọc không ngủ được vì câu hỏi đó, cuối cùng nó vẫn quyết định không nói vì nó biết Khánh còn quá yêu Kim. Nói bây giờ chẳng phải điều tốt cho cả 2.
Nhưng nhìn Khánh bây giờ nó đau lòng lắm. nó hiểu vì quá yêu Kim nên anh mới trở nên như thế này. Anh luôn nói tại sao người ra đi không phải là anh mà lại là Kim. Anh đã bị bệnh. Anh đã chuẩn bị cho cái chết. vì thế anh đã làm tổn thương người con gái anh yêu. Vì anh không muốn Kim đau khổ khi anh ra đi. Nhưng ông trời sao lại bất công thế. Sao Kim lại ra đi còn anh thì ngồi đây. sống mà không bằng chết. anh như chết một nửa rồi. trái tim anh đã chết từ ngày Kim đi. bệnh thì chữa được nhưng người yêu thì không còn. Trái tim thì đã chết.
- để anh yên. Ai nói em Kim chết. Kim vẫn sống mà. Kim đang chơi trốn tìm đấy. anh phải tìm cho ra.- Khánh say, giọng lè nhè.
- anh tỉnh lại đi. Kim đi rồi. đi thật rồi. anh phải chấp nhận sự thật này đi chứ.- Kai thật sự không biết phải làm sao nữa. nó đến ngồi cạnh Khánh. chỉ ngồi bên cạnh. Thế thôi.
- em lừa anh. Kim chưa chết đâu. mọi người bị lừa đấy. chưa chết. chưa chết đâu mà.- giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh gục xuống bàn. miệng lảm nhảm gọi tên Kim.
- anh đừng như thế mà. Em xin anh đấy. cứ là anh như trước kia không được sao?- Kai cũng khóc.
- anh xin lỗi. xin lỗi em. Kim ơi… anh sai rồi…
- anh say rồi. em đưa anh vào phòng. Anh đứng lên đi.
- anh không say. Không say thật mà. Sao anh lại không say chứ. Anh không say…
- đứng lên đi.
Kai dìu Khánh vào phòng. Anh say thật rồi.dáng đi xiêu vẹo. anh ngã vào người Kai. miệng lẩm bẩm Kim…Kim…rồi anh tưởng Kim đang nằm trước mặt anh…Kim đang khóc…gọi tên anh…
Anh đưa tay lau nước mắt cho người con gái đang nằm đó… luôn miệng… “đừng khóc…anh sai rồi.em đừng khóc”…
Kai nằm khóc. Nó đau đớn nhìn Khánh. Không còn là anh nữa. khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt vô hồn. nó có thể làm gì cho anh đây. Ôm anh thật chặt nhé…nó ôm anh. Ôm thật chặt. anh lau nước mắt cho nó. Nó biết anh tưởng nó là Kim nhưng nó mặc kệ. nó chỉ biết bây giờ nó nên ở bên anh.
Anh say. Nên anh không biết anh đã làm gì. Nhưng nó không say. Nó biết nó vừa làm gì. Nó biết anh vừa làm gì nó. Anh đã lấy đi thứ quý giá trong đời ngườ con gái của nó. Nhưng không sao. Nó tự nguyện. nhưng nó khóc. Đau thì ít mà tủi thân thì nhiều. vì nó hiểu rằng anh không hề yêu nó. tất cả chỉ là sai lầm.
Sáng. tỉnh giấc. anh nhìn thấy Kai ôm quần áo đi ra khỏi phòng anh. Trên người anh không một mảnh vải. lúc đi ra Kai cũng thế. Đêm qua anh say. chuyện gì đã xảy ra vậy? anh không nhớ chút gì hết. anh đã làm gì thế? Anh ôm đầu. đầu anh đau lắm. chắc tại tối qua anh uống hơi nhiều. anh chỉ nhớ Kai nói chuyện với anh. Kai nói Kim đi rồi. sau đó Kai dìu anh vào phòng. anh nhớ anh nhìn thấy Kim khóc. rồi anh không nhớ gì nữa hết. tại sao anh lại thấy Kim khóc chứ? Chã lẽ anh nhìn nhầm. tối qua anh biết chỉ có Kai ở bên cạnh anh thôi mà.
Anh bước xuống giường vơ quần áo mặc vội vào người. khi đi ra phòng khách thì trông thấy Kai đang dọn đồ ăn lên bàn. Khuôn mặt bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
- anh dậy rồi à? lại ăn sáng đi. Em về đi học đây.
Kai nói rồi quay bước định đi ra cửa. anh nhìn thấy khoé mắt Kai hơi đỏ. Hình như Kai mới khóc xong. chả lẽ đêm qua anh đã… với Kai ư? Không thể tha thứ được.
- em… tối qua… anh…anh uống say nên…anh không làm gì em chứ?- Khánh ấp úng hỏi.
- không. Không có chuyện gì hết. em về đi học đây.- Kai nói rồi chạy thẳng ra sân. Nó định đút chiếc chìa khoá vào ổ thì Khánh đã chạy theo sau giữ tay nó lại.
- buông em ra. Em đã nói không có chuyện gì mà.- mắt nó rưng rưng
- anh xin lỗi. quả thật anh say…anh không cố ý- Khánh nói giọng hối hận.
- em đã nói không có chuyện gì. Buông tay để em đi.- Kai hét. Vùng khỏi tay Khánh.
Nó lên xe. chạy thẳng một mạch. Không nhìn lại. vì nó đang khóc.
Khánh đứng như trời trồng nhìn nó. người mà anh luôn coi như em
gái. Nhưng tối qua anh hình như đã lảm tổn thương nó. Anh không thể tha thứ cho bản thân mình được. anh gọi cho Kai nhưng nó đã tắt máy. Nó cần thời gian để suy nghĩ. Hôm nay nó bỏ học. làm sao mà đi học được với tâm trạng này chứ. Nó lại ra biển. nó có nên trốn chạy thực tại như Kim đã làm để rồi ra đi như thế không nhỉ? Có nên chăng? Hay cứ đối mặt. hay cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Nó có làm được không? chắc chắn là không rồi. nhưng nó không muốn trốn chạy như Kim. Nó không muốn ra đi lãng xẹt như thế. Thôi chuyện gì đến nó sẽ đến. trốn tránh không phải cách tốt nhất. nó đâu phải là người yếu đuối.
……………………
chap 9 :
Trở lại với Satomi. hết bất ngờ, nó đi xuống nhà bếp vì cái bụng đang biểu tình dữ dội. hic. Nó lại đụng mặt Kaishi nữa mới khổ chứ. Hai anh em nó nhìn nhau ngại ngùng. rốt cuộc chính nó phải lên tiếng để phá tan bầu không khí đáng sợ này:
- hmm… chuyện lúc nãy… em xin lỗi…vì em kéo anh nên anh mới ngã…- nó đằng hắng, má ửng hồng lên ngại ngùng.
- thật ra thì… anh mới phải xin lỗi. vì anh mà… thôi… xem như chưa có gì nhá…- hic. Kaishi cũng ngượng gần chết. mặt anh đỏ như gấc chín.
- ừm coi như chưa có gì đi. Anh ăn gì không em nấu?- Satomi hỏi.
Sao có thể xem như không có gì được chứ. Hai đứa nó vừa mới… vài chục phút trước đây cơ mà. Nhưng mà chả đứa nào dám nhắc lại cả. ngượng chết được. đấy. cứ như thế thì ai tin hai đứa nó là anh em được cơ chứ. Có mà người yêu thì đúng hơn.
cuối cùng thì Satomi nó cũng bê một cái nồi nghi ngút khói đặt lên bàn. Đưa tay quệt giọt mồ hôi vương trên trán, nó cười nói:
- mì tôm kiểu Việt Nam. nếm thử xem. Không chết đâu mà lo.- nó láu cá. tạm quên đi chuyện lúc nãy vậy. nhìn nó chả có chút gì gọi là lạnh lùng cố hữu cả. ai thấy chắc ngạc nhiên lắm. đến Kaishi còn mắt tròn mẳt dẹt nhìn nó cơ mà.
- an toàn thật chứ?- Kaishi lại hỏi xóc nó. Nhìn cái mặt hiện lên chữ ngờ to đùng.
- ăn không? Không thì biến. bực anh quá đấy.- nó nói tức tối, kéo nguyên nồi mì lại trước mặt, không thèm múc cho Kaishi miếng nào, nó đưa lên miệng ăn ngon lành, còn xuýt xoa kêu nóng nữa chứ. Nó đang nhèm nhèm chọc tức Kaishi đó mà.
- ai bảo không ăn. Đưa đây.- Kaishi giật cái nồi lại phía mình, giữ chặt như thể sợ Satomi lấy mất vậy.
- haha. Anh đúng là đồ con nít. – nó phá ra cười trước hành động quá ư trẻ con của Kaishi.
- con nít cái gì? Có em mới con nít. Tham ăn. Có mỗi miếng mì tôm cũng không cho. Hư ăn.- Kaishi chu mỏ cãi lại. tay vẫn giữ chặt thành nồi bằng hai miếng đệm mút.
- được rồi. không nói với anh nữa. đói quá. Đưa em ăn với chứ. Đưa đây em múc ra bát nào.
- không được ăn một mình đâu đấy
- rồi. cha trời. như con nít.- Satomi lẩm bẩm.
- em nói cái gì đấy?
- đâu nói gì. Nói anh người lớn. nói anh đẹp trai. được chưa hả ông tướng.
- anh mà lại. khi nào chả đẹp. há há há. – Kaishi hếch mặt lên trời đầy vẻ tự hào. Nhin mà muốn rút dép lên đập cho một phát quá đi mất.
………………..
bọn nó đang đánh chén ngon lành thì pama về. hai ông bà nhìn bọn nó ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ.
- ba nó ơi, em nhìn nhầm hả?- mẹ nó nhìn chòng chọc vào hai anh em nó, miệng hỏi ba nó.
- em này… nhầm đâu…- ba nó cũng ngạc nhiên không kém. Thì đây là lần đầu tiên anh em nó hoà thuận thế này. lại ăn cùng nhau nữa. chỉ có hai đứa mới lạ. đến hai điứa nó còn ngạc nhiên huống hồ gì là hai ông bà già.
- ba mẹ về rồi hả? có ai muốn ăn mì không nhỉ? Cô út nhà ta hôm nay trổ tài đấy. con thử nghiệm trước rồi. không có vấn đề gì.- Kaishi láu cá nhìn nó trêu chọc.
- thật không đấy? để ba xem con gái cưng trổ tài nội trợ nào.- ba nó nói, tiến về phía nồi mì, tay cầm đũa xêu một phát rồi bỏ vào miệng nuốt cái ực.
- chà. Ngon ghê nhỉ?.
- ba trêu con hả? mì ăn liền bỏ vào nước sôi chứ có gì mà ngon.
- thì… chỉ cần con gái nấu là ngon hết. hìhì.
4 người nhà nó nhìn nhau cười hạnh phúc. Thêm anh cả vừa đi chơi với vợ tương lai về nữa là năm người. một gia đình đầm ấm. nhưng một phần sâu thẳm trong thâm tâm nó vẫn luôn muốn tìm được nguồn gốc của mình. biết bao đêm nó nằm mơ những giấc mơ lẫn lộn không rõ ràng. Bao nhiêu khuôn mặt hiện ra trước mắt nó nhưng nó không nhớ một ai. Đã bao đêm nó giật mình tỉnh giấc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. nó đã muốn về Việt Nam tìm lại kí ức nhưng nó nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Nó muốn tốt nghiệp xong đã. phải giúp ba nuôi nó quản lí một số công việc cho ổn định đã. trước sau gì nó nhất định phải về Việt Nam.
…………………
thời gian thấm thoắt trôi qua… cũng 3 năm rồi. nó đã tốt nghiệp. đậu Đại học. rồi trở thành cô chủ quản lí mọi việc thay ba nó vì ba nó cũng muốn an nhàn hưởng tuổi già với mẹ nuôi nó.
Anh cả không cùng chí hướng. chỉ còn nó với Kaishi có thể giúp được ba mẹ nó. dạo gần đây ba mẹ nuôi thường vắng nhà. Hai ông bà rủ nhau đi du lịch khắp mọi nơi. Ba nó tin tưởng vào năng lực quản lí của nó và Kaishi. Tuy Kaishi nóng tính dễ hỏng việc nhưng có nó bên cạnh nên cũng đỡ phần nào. Nó có thể điều hành mọi thứ. vấn đề là đến lúc nó muốn về Việt Nam thì ba mẹ lại không ở nhà. Đành chờ vậy.
ba năm. Kaishi hiểu rằng anh không xem Satomi là một cô em gái đúng nghĩa. Ngày ngày chỉ có hai anh em ăn cơm với nhau. Thay phiên nhau quản lí công việc của tổ chức. Satomi thật sự có uy tín đối với mọi người. ai cũng nể nó. tất nhiên anh cũng vậy. thời gian trôi qua khiến anh hiểu rằng anh đã yêu Satomi sâu đậm. nhưng anh không dám nói ra. Anh không biết Satomi sẽ nghĩ như thế nào khi anh nói anh yêu nó. từ trước giờ anh cảm thấy Satomi chỉ xem anh như một ngườ anh trai. Anh không hiểu nó nghĩ gì. Nó luôn mang một bộ mặt lạnh băng. Cũng đúng, không thế làm sao điều hành được công việc. bao lần anh muốn nói nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.
còn nó- Satomi. Nó cũng như anh thôi. Sau nụ hôn bất ngờ đó nó bắt đầu có suy nghĩ khác về anh. Rồi bao nhiêu việc xảy ra nó dần dần có tình cảm với anh. Nhưng nó không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm của mình. Nó cảm thấy trong tim nó còn có nút thắt chưa gỡ được. là gì thì bản thân nó không biết được. nó không muốn để lộ tình cảm của mình nên nó lại tỏ ra lạnh lùng với anh. đối xử với anh như một đứa em gái với một người anh trai.
chap 10:
một lần nó tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với Tamaki.
- anh. Anh thích cô Satomi phải không?- tamaki hỏi Kaishi
- thằng điên, nói vở vẩn cái gì đấy. nó là em gái tao. Thích cái gì. Nói lung tung tao đánh cho bây giờ.- Kaishi đỏ mặt cãi lại. anh không biết Satomi đứng ngoài đã nghe thấy hết lời anh vừa nói. Anh không dám nói cho ai kể cả Tamaki biết. anh sợ. một nỗi sợ vô hình rằng Satomi sẽ không thích anh. Nó sẽ nghĩ thế nào? lỡ nó tránh mặt anh thì sao? Thà cứ thế này ngày ngày anh còn trông thấy nụ cười của nó. nếu nó lại trở nên lạnh lùng với anh như trước kia thì anh cảm thấy khó chịu lắm.
- hoá ra với anh em chỉ là một cô em gái không hơn không kém.- nó lẩm bẩm. đành vậy thôi. Nó đã định tỏ ra lạnh lùng mỗi khi gặp anh nhưng không làm được. cứ thấy anh cười là nó lại cười với anh. Nhưng nó đau lắm. nó cứ tưởng những cử chỉ hành động của anh bao ngày qua là anh yêu noá. Hay ít ra cũng thích. Anh em thì không thể như thế được. hoá ra nó đã lầm. trong suy nghĩ của anh nó chỉ là cô em gái bé bỏng thay thế người em đã mất của anh thôi. Nhưng không sao. Đành vậy. cứ là một cô em gái ngoan cũng được rồi. chỉ cần được ở bên anh, trông thấy anh hằng ngày. thấy anh cười. thế là đủ lắm rồi. 3 năm cho một tình yêu không nói. Cũng không sao.
Nó vẫn là nó thôi. Nhưng trong trái tim đã không còn cô dộc như trước nữa. vì nó đã khắc tên một người vào đó. Tuy người ấy chỉ xem nó như em gái nhưng chỉ cần nó biết nó yêu người ấy là đủ rồi.
- Satomi, hômn ay rảnh không? Đi chơi nhé. – Kaishi bước vào phòng Satomi. Nó đang ngủ. một gương mặt bình yên đến lạ. mi mắt khép hờ hững. miệng hơi hé mở. đôi môi hồng nhạt ướt át. Tóc xoã ra trên gối. anh dựa cửa nhìn nó say đắm. ước gì anh được đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh xắn kia. Anh tiến lại gần nó. ngồi lên một bên thành giường, Đưa tay vén mấy sợi tóc xoã trên mặt. hình như nó ngủ say lắm. không động đậy gì. chỉ có hơi thở đều đều. chắc công việc của ba giao cho nó nặng nề quá. Dù sao nó cũng chỉ là con gái. điều hành cả một băng đảng quả thật đến anh còn thấy khó nữa là. Kaishi miết nhẹ ngón tay trên cánh môi Satomi rồi từ từ, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. cảm giác thật êm dịu.
một lần nữa anh nhìn lại gương mặt đang say ngủ của nó. mỉm cười rồi bước ra, đóng cửa phòng lại. anh lại không biết rằng có người đang ngạc nhiên tột độ vì hành động của nh vừa rồi. là Satomi. Hoá ra nó không ngủ như anh tưởng. nó thức từ lúc anh ngồi lên giường kia. Nhưng nó chưa kịp mở mắt lên tiếng thì… nó bất ngờ quá. Không phải anh chỉ xem nó như em gái thôi sao? vậy hành động vừa rồi là sao?.... sao lại khó hiểu đến thế?...nó cứ ngồi ngây ra thế.
Nghe tiếng xe quen thuộc của Kaishi đi ra cổng, nó nghĩ anh đã đi ra ngoài nên bước xuống nhà định rủ Sakura và Haya đi dạo cho thoải mái. đầu óc nó đang căng thẳng tột độ. Ai ngờ vừa bước xuống phòng khách đã nghe tiếng Kaishi hỏi sau lưng:
- em dậy rồi hả? lúc nãy anh qua phòng định rủ em đi chơi nhưng thấy em đang ngủ nên thôi.- anh nói thản nhiên. Thì anh có biết lúc nãy nó đã thức đâu.
- lúc nãy em hơi mệt nên ngủ thiếp đi. – nó nói mà không dám nhìn mặt
anh. Nó vẫn nhớ lại cảnh lúc nãy. Ôi ngượng quá. Hic.
- ừm. đi dạo với anh không? Hình như cũng lâu rồi anh chưa đi biển thì phải. em có muốn đi cùng không?
- cũng được. đợi em thay đồ đã.- nó nói rồi ôm cái mặt đỏ như gấc chạy lên phòng thay đồ. ở dưới nhà Kaishi đang nhảy cẫng lên sung sướng. lâu lắm rồi anh với Satomi mới có dịp đi chơi riêng. Toàn là bọn Tamaki, Sakura với Haya đòi đi cùng.
Nó bước ra cổng, Kaishi đã ngồi trên chiếc môtô đợi sẵn. tiếng xe lúc nãy là Tamaki đến mượn xe ôtô của Kaishi chở Haya đi chơi. Làm nó tưởng là anh đi. Hôm nay nó không mặc đồ đen như mọi ngày mà thay vào đó là một bộ yukata cách điệu màu vàng nhạt dài đến đầu gối. trông nó không ngầu như lúc làm việc. đi chơi mà, phải thư giãn chứ. cứ ăn mặc như bình thường ra biển chơi người ta biết nó là dân xã hội đen mất. hic. Đen đủi. nó quên mất anh đi môtô nên mặc cái đấy. phải ngồi nghiêng một bên rồi. lại còn phải ôm chặt nữa chứ. Hay là lấy quách xe nó đi cho tiện chứ ngồi như thế chắc…tim nó rớt ra khỏi lồng ngực mất. ai bảo ngồi gần thế cơ mà. thế nên rốt cục thì sau một hồi thương thuyết anh cũng đồng ý đi bằng ôtô- chiếc mui trần màu đen của nó.
Trên đường đi chẳng ai nói với ai câu gì cho ra hồn. đúng hơn là nó không nói. chỉ toàn anh hỏi còn nó ậm ừ cho xong chuyện. nó có để ý gì đâu. Tâm trí đang nghĩ lại nụ hôn của anh lúc nãy. Nó cứ thắc mắc không biết tại sao anh lại hôn nó lúc nó đang ngủ cơ chứ.
Gió biển… thích quá…đã ra đến biển rồi cơ đấy… lâu rồi nó chưa ra biển. mở cửa xe, nó chạy ào xuống bãi cát. rồi lại chạy ra đùa giỡn với tứng con sóng nhỏ tấp vào bờ. nó thích cảm giác ấy. nước mát lạnh cả chân. Nó cứ giỡn chơi như thế, tạm thời quên đi nụ hôn kia, không để ý có người đang đứng dựa lưng vào ôtô nhìn nó như bị thôi miên. Nhìn nó cứ như một đứa trẻ con được người lớn đưa đi biển lần đầu vậy. hồn nhiên chơi hết chỗ nói. Nó chụm hai tay lên miệng làm thành loa hét lên gọi Kaishi xuống chơi. Anh mỉm cười lúc lắc đầu nhìn nó, nhìn cái vẻ đáng yêu ít thấy của nó. Càng nhìn nó, ngắm nó, trông thấy nó, anh lại cảm thấy anh yêu nó biết nhường nào. quyết định đi. Có nên nói hay không. Đây là thời điểm thích hợp nhất rồi. có nên chăng? Anh chạy ào xuống chỗ nó. Nhìn nó cười mà trong lòng anh hồi hộp lạ thường. thật không hiểu nổi anh nghĩ gì nữa, anh bất ngờ nói:
- Satomi…anh…hmm. Anh ôm em được không?- miệng Kaishi lắp bắp.
- hả? gì cơ?- nó giương mắt nhìn anh.
- à không..thì…chỉ là…mà anh em ôm nhau là chuyện bình thường mà…thôi quên đi. Xem như anh chưa nói gì nhé. – hic. lại nói lung tung rồi. anh vừa dứt câu, định quay người đi thì bị một bàn tay kéo ngược anh trở lại. Satomi kéo anh lại rồi bất ngờ đưa tay ôm ngang bụng anh.
Kaishi ngơ ngác.
- em…làm gì vậy?
- thì anh vừa nói anh em ôm nhau là bình thường mà. Em ôm anh thì khác gì anh ôm em chứ. Hì hì- nó ngượng ngùng nhe răng cười với anh. Phô hàm răng trắng tinh đếu tăm tắp.
Anh đứng như trời trồng để mặc nó ôm. chẳng biết phải làm gì. rồi thật nhẹ nhàng anh cúi xuống nâng mặt Satomi lên, vuốt ve bên khoé miệng rồi một lần nữa, anh hôn nó. Còn nó… mắt mở trừng trừng nhìn anh…nó ngạc nhiên buông tay khỏi người anh…đứng trơ ra như khúc gỗ. như kịp định thần lại, anh dứt nụ hôn. mắt cũng mở to nhìn nó.
- anh.. anh xin lỗi…cái đó…anh không cố ý đâu…anh xin lỗi…em là em gái anh mà…anh xin lỗi. anh đi mua nước…đợi anh…- Kaishi vụt chạy. anh muốn trốn tránh đôi mắt của nó. Đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên. Đôi mắt trong veo ngây thơ kia. Anh vừa làm cái quái gì vậy. anh chạy bỏ nó đứng một mình trên bãi biển. người nó cứ đơ ra.
chap 11:
Nó ngồi phịch xuống bãi cát, mắt nhìn ra xa xa về phí chân trời. nó không hiểu nổi tại sao nó lại ôm anh và tại sao anh lại hôn nó nữa. chẳng phải anh nói anh chỉ xem nó như em gái thôi sao. thật không hiểu nổi nữa.
- hey you? U’re very cute.- một đám thanh niên tiến về phía nó trêu choc. bọn này tới số rồi. chọc đúng lúc nó đang không được vui vì nghĩ nát óc không ra chuyện.
- where are you from?- nó hỏi.
- Vietnamese. Are you the Japanese?- một tên hất hàm kênh kiêu hỏi nó. bọn còn lại đứng xung quanh nó. một tên giơ tay vuốt tóc nó.
- bỏ cái tay mày ra khỏi người tao.- nó hất mạnh tay của thằng kia ra. giọng lạnh băng. Kaishi mà ở đây chắc bọn này không còn tên nào sống sót.
- ô. Hoá ra cô em cũng người Việt Nam cả. sao lại đứng đây một mình thế này? Đi chơi với anh đi. Đúng một mình buồn lắm.- tên vuốt tóc nó lúc nãy nói giọng nhão nhoẹt. cả bọn còn lại 5 đứa cười rần rần.
- ngậm miệng lại và cút khỏi đây trước khi tao nổi điên.
- hôhô. Cô em làm gì mà nóng vậy. bọn anh chỉ đùa chú cho vui thôi mà. Cùng là dân
Việt cả. giúp nhau bớt cô đơn thôi. chiều bọn anh thì bọn anh không làm em đau đâu mà.haha.- vừa nói, tên kia vừa tiến lại gần nó hơn, cúi mặt sát mặt nó. Tên này định đưa tay rút Obi ( thắt lưng dùng với Kimono của người Nhật í mà) sau lưng nó thì bị nó cầm ngang cổ tay bẻ ngược về phía trước.
- á. *** con ranh này. Mày dám làm thế với ông à. rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả? mày cũng ghê đấy. bọn mày vô. đứa nào thích chơi thì chơi đi.- thằng nhãi vừa bị nó bẻ tay hét lên, xoa xoa cái cổ tay đang đỏ ửng. lại có đứa ngoại lại dám đụng vào cô chủ một băng đảng xã hội đen thế lực ư? một lũ đầu to óc quả nho. Dù bọn nó có là băng đảng nổi tiếng nào ở Việt Nam đi chăng nữa thì cũng nên nhớ đây là Nhật Bản chứ.
cả bọn nghe tiếng quát của tên đầu đàn thì xông vào nó như hổ đói vồ mồi. ai bảo giữa bãi biển mêng mông vắng người này nó lại xinh quá làm gì.
Nó đưa tay lên phía thắt lưng, rút thanh kiếm quen thuộc ra. Đây là lần thứ hai nó phải dùng cây kiếm này chém người. lần đầu là cách đây 3 năm, lúc nó còn đang là học sinh. Ngay ngày đầu đi học, Sakura- giờ là cô em kết nghĩa ngoan ngoãn của nó gây sự với nó. Đó là lần đầu tiên. Và đây là lần thứ hai. Chưa có thêm lần nào nữa nó phải dùng đến kiếm. vì đi đâu nó cũng chỉ ngồi trong xe và ra lệnh. mọi chuyện đánh chém tranh giành địa bàn xảy ra như cơm bữa đều có Kaishi, Tamaki, Sakura lo. Còn Haya thì luôn kè kè bên nó nửa bước không rời. lần này ắt hẳn nó phải ra tay rồi.
Satomi vung kiếm. một tên, hai tên rồi bốn tên ngã xuống nằm sóng xoài trên bãi cát rên rỉ. tên có vẻ là đàn anh nhìn nó rồi nhìn xuống đám đàn em đang lăn lóc trong vũng máu mặt mũi tái mét.
vừa đúng lúc Kaishi đi mua nước về. từ đằng xa anh nhìn thấy Satomi tay cầm kiếm còn một bọn nằm quằn quại giữa bãi cát. Còn một tên đang đứng cách Satomi một khoảng. anh vội cho xe tấp vào thành đường rồi chạy xuống chỗ Satomi.
- có chuyện gì vậy?- anh hỏi nó.
- không có chuyện gì đâu. Đùa nhau tý thôi.- nó nói hờ hững với anh. Rút khăn ra lau kiếm, nó quát:
- Cút đi.
- nhưng rốt cuộc là có chuyện gì? Em không sao chứ?- Kaishi lo lắng hỏi. nhìn nó bây giờ mặt lạnh tanh, không giống nó mấy phút trước còn vô tư hồn nhiên chạy nhảy dưới làn nước biển xanh ngắt.
- không sao. về thôi. mất cả hứng.
cả bọn kia nghe nó quát thì đứa nọ dìu đứa kia đứng dậy chạy. tên đầu sỏ còn ngoái đầu lại nhìn nó, buông một câu đe doạ:
- mày nhớ mặt tao đó.
Nó nhếch môi cười khinh bỉ. làm quái gì phải nhớ cái loại đó. Nói rồi nó bước về phía chiếc xe của nó, không nói thêm câu gì với Kaishi, nó mở cửa sau leo lên ngồi, mắt hướng về phía biển. một phàn vì nó không biết nói gì với anh sau chuyện cái ôm và nụ hôn bất ngờ kia. phần nữa là do mới đánh nhau nên nó hơi mệt. nó thiếp đi trên băng sau, đầu dựa vào tấm kính xe trong suốt. gương mặt nó lại thanh bình.
suốt quãng đường về anh vừa lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn nó qua tấm gương trước mặt. nụ hôn lúc nãy làm anh bối rối. nếu nó thức thì chắc hẳn anh cũng không biết phải nói gì với nó. nếu nó hỏi tại sao anh làm vậy thì anh càng chịu thua. Không giải thích nổi.
về đến nhà, anh ngắm nó ngủ một lúc rồi gọi nó dậy. nhưng mà nó ngủ say quá, hết cách, anh bèn mờ cửa xe rồi bế nó leo nguyên mấy tầng cầu thang đưa nó lên phòng. đặt nó nằm ngay ngắn lên giường, anh lại ngắm nhìn gương mặt của nó. Hic. cứ một lần nhìn cái miệng chúm chím hé mở của nó là anh cứ muốn hôn nó. Thêm một lần chắc không sao đâu nhỉ? với lại nó đang ngủ mà. Lúc trước cũng hôn lúc nó đang ngủ mà nó có biết gì đâu. thế là anh lại nhẹ nhàng chạm nhẹ môi anh vào môi Satomi. một chút tham lam, anh muốn thời gian ngừng lại ngay lúc này, để anh chìm vào thứ hạnh phúc giản đơn này.
- anh yêu em.- anh thì thầm vào tai nó. Nhưng lần này thì nó ngủ say thực sự nên chẳng nghe thấy gì. Đúng lúc anh nói cái câu quan trọng nhất thì nó lại ngủ thật mới chết chứ. Hic.
..………………
- ba, mẹ, 2 anh. Con có chuyện muốn nói.- sau buổi cơm chiều, khi mọi người đang ngồi quanh bàn ăn tráng miệng, nó nói.
- sao thế con gái? Có chuyện gì vậy?- ba nó hỏi thân mật.
- con muốn về Việt Nam một chuyến. mọi người có muốn đi với con không?
- về Việt Nam? ừ. Cũng đến lúc con nên về lại que hương con rồi. - mẹ nuôi nó nói giọng trầm buồn. bà sợ nó về đấy, nhớ ra tất cả, bà sẽ mất nó. Tuy nó không phải đứa con do bà mang nặng đẻ đau nhưng trong thâm tâm bà luôn xem nó như đứa con gái út trong nhà, hết lòng yêu thương chăm sóc nó. giờ nó muốn về nơi nó sinh ra và lớn lên, bà không thể phản đối. bà không muốn hằng đêm nó phải giật mỉnh tỉnh dậy vì những giấc mơ không đầu không cuối. nhìn ánh mắt buồn buồn của nó mỗi
khi nhắc đến gia đình, bà không cầm được nước mắt. tuy bà cũng cho nó đủ mọi thứ, không để nó thiếu thốn tình thương, nhưng bà hiểu giữ nó lại bên cạnh bà suốt đời không phải là cách tốt nhất.
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé