- Anh.... Anh dám....- Nó tức tối mặt đỏ lựng xấu hổ nhưng lại đáng yêu kinh khủng
- Này lại còn chạy nữa à. Tôi mà bắt được thì anh tàn đời - Kim lại hét lên khi Bin đã chạy xa hàng km
Một lúc sau
- A, a đau. Đừng có đánh nữa mà, suốt từ nãy đến giờ rồi - Bin nhăn nhó xoa xoa cánh tay
- Ai bảo anh dám trêu tôi - nó đáp giọng vẫn chưa hả giận
- Thôi thế cũng đáng, được gọi bằng "anh" thế này sướng hết cả lỗ tai nhưng phải xưng "em" nữa chứ nhỉ - Bin khoái chí cười
- Em cái gì mà em? Lại còn sướng nữa à. Tôi cho anh sướng tiếp nhé? Nó lại giơ tay lên, ánh mắt hằm hè dọa nạt
- Thôi, thôi mà. Bin lùi lại, vẻ mặt van nài
Nó cũng chả thèm đánh nữa. Đánh hắn nó cũng sung sướng gì đâu, tay rát hết lên rồi. Mà công nhận sức chịu đựng của hắn cũng giỏi phết, chịu đòn mà không dám phản công gần nửa tiếng, không bầm dập thì cũng phải la oai oái. Thế mà hắn chỉ than vài câu, kể cũng tội tội.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nó cùng Bin dạo bước trên con phố vắng. Im lặng. Đã gần 11h rồi, đường phố vắng vẻ chỉ còn lá cây xào xạc và những cơn gió se lạnh. Mua đông đến rồi sao? Nó thích cảm giác chớm đông này quá. Hai tay dang rộng, nó muốn ôm trọn cảm giác này: se se buốt buốt khiến cho người ta phải rùng mình nhưng lại vô cùng dễ chịu và thích thú.
- Lạnh à? Bin hơi nhíu mày trước cái rùng mình của nó
- Hơi hơi - nó mỉm cười đáp
- Nhưng anh không có áo khoác đâu - Bin thất vọng
- Không sao, đây đâu phải là phim Hàn Quốc - nó lại cười nụ cười rạng rỡ như mùa xuân hé mở
Bin ngây người ngắm nó. Đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác này. Kim thấy hơi ngại khi thấy Bin nhìn hòai không thôi. Nó sẵng giọng:
- Xinh lắm hay sao mà nhìn?
Bin sực tỉnh, hơi giật mình trước câu nói của nó:
- Anh đâu có nói em không xinh
Nó mỉm cười. Mái tóc đen dài xõa xuống che đi đôi má hồng hồng vì ngượng. Nó ngẫm nghĩ có lẽ hôm nay là ngày nó ngượng nhất trên đời. Cứ hễ hắn mở miệng ra là nó lại ngượng không thì lại xấu hổ hoặc tức giận. Bực mình thật, sao hắn lại có tuyệt chiêu trêu ghẹo nó vậy? Nhưng mà hôm nay nhờ hắn nó cũng được cười thoải mái và dường như nỗi đau trong nó cũng vơi bớt.
---
Bin nhìn đồng hồ rồi quay sang nó :
- Sắp 11 rưỡi rồi, để anh đưa em về
- Nhà tôi ở đâu anh cũng biết à?
- uh biết
Nó không hỏi "tại sao anh biết" nữa, chỉ là một cảm giác khá thú vị đang len lỏi trong tim và nó lại nhoẻn miệng cười. Nhưng điều đó chưa đủ để làm trái tim nó lành lại vết thương
Im lặng
---
"Hey Bin đứng lại". Từ một góc khuất 3 thằng du côn cầm gậy bước tới chặn đường chúng nó. Kim thấy khó chịu và tức giận khi bị làm phiền trong khoảnh khắc tuyệt vời. Nó lừ mắt với ba thằng kia. Thằng cầm đầu mắt lác đang hầm hè tiến sát Bin. Bin chỉ cười khẩy nhận ra người quen:
- Tưởng ai hóa ra Cường lác. Hôm trước tao mới chọc một mắt, hôm nay định xin chọc nốt cho đều hả?
- Để xem thằng nào hôm nay được "chọc" - thằng cầm đầu cũng tỏ vẻ giễu cợt. Chúng mày đâu lên đi chọc mù mắt nó cho tao
Bin nhìn nó cười bảo: "Đứng xa ra em, cẩn thận chúng nó chọc nhầm thì khổ"
- Vẫn còn giỡn được à. Kim này mà sợ đánh nhầm hay sao. Nó tức giận khi bị đánh giá thấp. Nó đã đai đen karate rồi đấy chứ. Nó nói tiếp, giọng chẳng mấy vui vẻ:
- Hai thằng đằng sau tui xử cho còn cho anh xử thằng Cường lác
- Hả? đến lượt Bin shock
- Hả gì nữa, nhanh lên chúng nó đánh cho bây giờ
Nó nhanh nhẹn tung một cú đá trúng mặt thằng bên trái. Hắn loạng choạng ngã ra đất. Liên tiếp các cú đấm, hất hàm của nó được tung ra làm tên béo còn lại bầm dập. Béo thế này đánh vô bụng sướng hết cả tay. Rồi nó tung một cú đá quyết định vô mặt khiến béo ta lăn quay ra đất. Kim hí hửng quay sang Bin, tay giơ chữ V khoái chí. Bin thì chẳng phải nói, hắn là trùm đánh nhau rồi. Tuy vậy hắn luôn biết giữ mình, đánh trăm trận thì cả trăm trận hắn vẫn ung dung, nhà trường không biết, bố mẹ không hay. Và tất nhiên Bin vẫn là một hs ngoan hiền hết mức (- - *)
Thằng Cường lác nằm bò ra đất mặt máy tím tái. Con mắt còn lại của hắn đang u lên một cục. Nó nhìn Bin cười. Bin cũng nháy mắt tinh nghịch với nó. Bỗng thằng béo lổm cổm bò dậy, cầm con dao đang tiến về phía nó. Bin hốt hoảng kêu lên:
- Kim, cẩn thận
Nó nhanh chóng quay lại nhưng trở tay không kịp. Nhanh như cắt, Bin túm lấy lưỡi dao đang chĩa trước ngực nó. Còn 5 phân, đây là lần thứ 2 nó thoát chết trong ngày. Nhưng ôi không, nó hốt hoảng khi nhìn bàn tay đẫm máu của Bin. Như sực tỉnh, nó đá vô ngực tên béo khiến hắn ngã nhào xuông đất. Con dao văng ra, máu đỏ tươi nhỏ giọt chảy xuống đường. Nó lại hốt hoảng. Phải làm thế nào đây? Tim nó đập loạn xạ như muốn rớt khỏi lồng ngực. "Á, máu, máu, phải làm sao đây?" Nó cuống hết cả lên, nó cảm giác chân tay lúc này thật thừa thãi mà chẳng biết làm gì. Bin vẫn đứng đấy, tay trái nắm chặt cổ tay phải để cho máu không chảy tiếp. Bin đau đớn nhưng vẫn gắng kiên cường trước nó:
- Bình tĩnh đi. Anh không sao?
Bình tĩnh, bình tĩnh làm sao được chứ. Trong lúc hoảng hốt, nó chỉ biết nắm lấy bàn tay lành lặn của hắn mà chạy. Đêm đông đen kịt không một vì sao, dưới bóng đèn đường mờ ảo, có hai bóng người đang đổ dài xuống đường. Chạy. Nó kéo Bin chạy mãi. Lạnh lẽo và ấm áp. Nó run rẩy. Bàn tay nó ươn ướt và lạnh giá trong khi tay hắn lại ấm áp đến lạ kì. Hắn đang bị thương mà sao tay vẫn ấm dữ vậy? Nó cảm thấy đỡ bình tĩnh hơn. Nhưng nó không kịp nghĩ nhiều khi thấy một chiếc taxi vụt qua. Nó gọi to:
bạn đang đọc truyện tại
- Taxi, Taxi
Kim dìu hắn lên xe:
- Cho tôi đến bệnh viện, nhanh lên
- Không đến bệnh viện
- Đến
- Không
- Đến
- Không
...
- Anh điên à, muốn chết sao? - nó tức giận
Khóe mội nhợt nhạt của Bin nhếch lên một nụ cười:
- Anh không thích mùi bệnh viện, khó chịu lắm
- Trời ạ. Thích chết hay thích khó chịu đây
- Thích chết- Bin vẫn nhăn nhở được
Nó lo lắng rầu rĩ rồi như sực tỉnh, Kim nói với bác tài
- Rẽ phải đi bác, cháu biết một phòng khám
- 12h rồi, phòng khám nào mở cửa. Hắn lại cười nhạt
Nó thực sự như phát điên lên. Đến giờ này rồi sao hắn vẫn thản nhiên điên rồ đến thế. Hắn muốn chết thật sao? Nó nhìn thẳng vào mắt Bin đáp:
- Chắc chắn sẽ mở
Bin hơi sững người trước ánh mắt cương quyết của nó. Dường như có một sức mạnh vô hình khiến hắn bị hút theo. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, có chút xót xa, quan tâm và lo lắng. "Sao... sao mà giống Kún thế?" Bin cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch. Đã lâu lắm rồi nó không thổn thức như vậy. "Vì Kim ư? Không, không phải. Chỉ là vì ánh mắt đó giống Kún thôi". Bin dần dần thiếp đi. Chỉ còn bờ vai bé nhỏ, chỉ còn ánh mắt quan tâm, chỉ còn con tim của ai đang đập loạn lên vì hắn.
6.30am Mun's house
- Này, này, t.y ơi dậy đi sao lại thế này? Thằng cha này ở đâu ra thế? Sao hắn lại ở đây? Sao t.y lại đi chung với hắn?...bla bla bla- Mun lay Kim dậy
- Gì đấy t.y, cho tui ngủ thêm lát nữa đi mà - nó lè nhè không muốn dậy
- Dậy, dậy mau. Không dậy là tui đập thằng đó đó - Mun chỉ tay về phía Bin
- Ơ chả liên quan. - ngủ tiếp
- ư....ư.... - Chắc do ồn quá, Bin từ từ tỉnh dậy. Mun thấy vậy càng lay dữ
- Nè thằng đó dậy rồi sao t.y vẫn chưa dậy. Dậy, dậy đi mà, pleaze...
Mặc kệ Mun dùng mọi tuyệt chiêu, nó vẫn ngủ say như chết (ặc ặc)
- Thôi kệ t.y muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ, oải quá rồi - Mun ngán ngẩm nhìn nó bất lực
Bin đã tỉnh một lúc, quan sát đủ mọi màn tra tấn mà vẫn không thấy nó tỉnh bèn buông một câu xanh rờn:
- Bộ thích ngủ cạnh anh lắm hả cưng?
1,2,3 "what???". Nó vùng dậy, mắt mở tròn xoe, mồm há hốc cũng chả kém phần. Liếc thấy Bin cười khúc khích, nó mới biết mình vừa bị chơi một vố. Nó tức giận lấy cái gối quất vô Bin thật lực
- Bộ thích giỡn lắm sao? Bốp, bốp, bốp
- hey, anh đang bệnh đó nha, mà anh bệnh vì em đó. Đừng có oánh nữa mà- Bin lấy tay che che đầu, miệng không ngừng xin tha
Kim thấy vẻ mặt tội nghiệp của Bin cũng thương tình không oánh nữa. Tuy vậy nó vẫn liếc xéo hắn dọa nạt:
- Lần sau dám lừa tôi nữa thì chết chắc đó.
Nói rồi nó nhảy xuống giường định đi về nhà. Chỉ vì Bin mà nó phải ở đây, lại còn phải canh hắn ngủ nữa chứ, gần sáng mới được chợp mắt. Thế nên hôm nay nó mới thích ngủ nướng như vầy chứ. Mới lết thân ra ngoài cửa thì Mun đã gọi nó lại:
- Nè sao t.y đưa thằng cha này tới nhà tui vậy? - Mun chỉ tay vô Bin
- Vì nhà t.y là phòng khám mà
- Thế sao t.y gặp hắn mà hắn lại bị thương zậy?
- Dài dòng lắm, tui phải về đây, không kể đâu - nó cằn nhằn
- Thôi, thôi mờ t.y nói đi - Mun năn nỉ
Nó đến chịu với cái kiểu mè nheo này của Mun. Chưa bao giờ nó thoát cả và hôm nay cũng thế. Nó tuôn một lèo tất tần tật chuyện hôm qua.
- Đó đó, hiểu chưa mỏi mồm quớ - nó xoa xoa cái miệng
Mun đứng ngẩn tò te một lúc rồi mới mở mồm:
- Bộ t.y thích hắn rồi hử?
- Ai bảo thế? Tôi chưa có điên àz - Kim quạu lên
- Thật không?
- Thật- nó gật gật cái đầu
- Không - Bin xen vô. Hắn đã ra ngoài từ nãy và nghe hết câu chuyện
- Anh ở đâu xen vô đó. Tôi nói thích anh hổi nào? Nó tức tối hỏi, cái mặt xị xuống nhưng đáng yêu kinh khủng
- Chưa thích rồi sẽ thích - Bin mỉm cười. Từ tối qua đến giờ hắn không biết đã cười bao lần rồiVà tất nhiên người khiến Bin cười không ai khác ngoài nó
- Xí, ai thèm - nó bĩu môi rồi lôi Mun đi mất.
Một cảm giác khó chịu trong tim. Kim cũng nắm tay thằng con trai khác chứ không riêng gì hắn. Bực mình, khó chịu, hắn nhìn theo dáng nó phía trước mà nhủ thầm "nhất định em phải thích anh, không được nắm tay ai khác ngoài anh, không được cười với ai khác ngoài anh, không được yêu ai khác ngoài anh vì...vì... đó là sự trả thù đau đớn nhất dành cho hắn"
---
7.12am, Green Street
- Hey t.y ơi nhanh lên đi, sắp muộn rồi. Sao hôm nay t.y chậm như rùa bò thế? Thui cả tôi rồi - nó dài giọng trước vẻ mặt đau khổ của Mun
- Đừng... đừng... có nói nữa- Mun khó nhọc đáp- Mọi hôm đèo t.y đã nặng chết khiếp rồi, hôm...hôm nay lại đến... đến "con nhợn" này... chậm như rùa bò còn... còn nhanh chán
Thấy vẻ mặt tội nghiệp của Mun, nó cũng đạp chậm lại, không trêu nữa. Ngó thấy Bin ngồi đằng sau đang chén bánh mỳ ngon lành nó tức lộn ruột, Sao hắn giàu thế mà không kêu người tới đón, bày đặt kêu "đi chung cho nó vui" (Ặc, vui cái con khỉ). Thế mà không hiểu sao, nó vẫn gật đầu cái rụp. Trời ơi giờ nghĩ lại nó thấy mình ngu quá, hối cũng chả kịp nữa rồi chỉ tội Mun - t.y của nó phải ì ạch đèo "nhợn". Hỏi không ức sao được. Lại còn cái bánh mỳ nữa. Nó nhìn mà thêm tức. Chuyện là nó mới mua cái bánh chưa kịp ăn đã được Bin dụ "Con gái ăn nhiều bếu đó, để anh giải quyết hộ cho" rồi giật không thương tiếc. Nó chưa kịp phản ứng thì cái bánh đã được hắn ngoạm một miếng. Ôi tiếc đứt ruột 10k ăn sáng của nó. Người đâu mà duyên thế không biết.
Tùng! Tùng! Tùng! Trong khi nó chưa kịp nuốt trôi cục tức này thì một cục tức khác đã xuất hiện. "Trời ơi là trời, vào trường kiểu gì bây giờ? Huhu" nó than ngắn thở dài với Mun. Mun cũng nhìn nó tiu nghỉu. Nó chán nản quay ra đằng sau, ngay lập tức cái mặt Bin ăn bánh mỳ lù lù xuất hiện. Như vớ được chỗ trút giận nó giật phăng cái bánh mỳ hắn đang gặm dở, quát lên:
- Mấy giờ rồi mà còn ăn, anh có biết vì anh mà tôi vs Mun đi muộn rồi không? Lần đầu đấy
Đáp lại vẻ mặt tức giận của nó, Bin vẫn bình thản nói:
- Đừng có nhăn nhó thế, mau già lắm đó
- Anh anh phải làm tôi tức thế nào mới hả dạ hả? - Nó ức chế muốn điên lên, mặt phừng phừng đỏ lựng chỉ thiếu đường nắm tóc hắn mà giựt
Bin thấy vẻ mặt tức giận của nó cũng không dám trêu nữa
- Thôi anh xin lỗi nếu có làm em khó chịu, anh giúp em vào trường coi như chuộc lỗi nhé - hắn nhăn răng cười
Nó nghe hơi shock, không còn tức giận mà ngạc nhiên, nghi ngờ
- Anh thì có chiêu gì mà giúp? Đừng có mà ba cái miếng mèo cào như là trèo tường hay đu cây hay đại loại như thế nhé. Tôi không có xài đâu nha - nó thận trọng nói
- Haizz anh chỉ có mỗi miếng mèo cào cũ rich, em không thích thì vào sau nhé - hắn nháy mắt rồi đi về phía cánh cổng đã khép hô to
- Bác Đi là bác nào ấy nhở, ra mở cổng đê, mới hơn 7h đã đóng rồi. Đầu tuần mà đã tụt hết cả cảm xúc"
Nó choáng: "Sao hắn dám... dám như thế nhỉ? Kiểu gì cũng chết với lão mắc dịch đó"
Vậy mà chỉ 2 phút sau lão Đi "gấu" đã lật đật chạy ra mở cổng. Nó với Mun chỉ biết nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt.
- Bin hả, vào đi cháu - lão niềm nở khi thấy Bin
Bin quay đầu lại đắc ý
- Có gì em vào sau nhé
Hắn vẫy vẫy tay rồi bước qua cổng
- Khoan đã!- nó gọi thất thanh
- Gì đấy? Bin hí hửng quay lại
- Đợi tôi với - nó lí nhí
- Hả? gì cơ - Bin vờ như không nghe thấy
Nó đỏ hết mặt mũi cố nói to hơn
- Bác Đi cho cháu vào với nhá
bạn đang đọc truyện tại
Thấy động chạm tới quý danh của mình, bấy giờ lão Đi mới ngó tới chúng nó. Mặt lão bỗng chốc trở nên gian xảo:
- Ồ thì ra là hai cháu. Bác tưởng hai đứa không biết đi học muộn là gì chứ. Thế là bác hết cơ hội tuyên dương hai đứa rồi. Thế có chán không cơ chứ.
Nó và Mun ức chế cúi gằm mặt xuống đất, tay vân vê vạt áo. Thấy dáng vẻ tội nghiệp của nó, Bin động lòng:
- Bạn cháu đấy, để cho họ vào đi
Lão Đi vừa mừng rỡ ra mặt, nghe xong câu nói của Bin bỗng đờ người. Đôi mắt lão tức giận nhưng bất lực. Lão hằm hè một lúc rồi bỏ đi. Trong khi nó vẫn còn ngơ ngác "sao hôm nay lão chập thế" thì Bin đã kéo tay nó vào:
- Sắp chào cờ rồi đấy nhanh lên
Nó ngớ người ra nhưng cũng kịp vẫy vẫy Mun:
- Nhanh lên t.y
---
# Hành lang
- Hộc...hộc... 5 tầng, xong rồi, sướng quá - nó thở không ra hơi nhưng cũng vui ra mặt vì đã hoàn thành "bài thể dục sang"
- Nhanh lên t.y, cất cặp rồi còn phải xuống sân nữa đấy - Mun giục
Kim thẫn thờ trước câu nói ấy. "Ờ nhỉ hôm nay thứ 2 mà, phải xuống sân nữa. Trời ơi, tý nữa lại lên. Ôi chết mất thôi". Nó ngồi bệt xuống đất ăn vạ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại "Đả đảo cái trường này, sao lại cho hs học ở cái tầng cao khủng khiếp như thế. Chán hết cả người" nó than thở, mặt buồn rười rượi
- Tưởng mỗi em biết mệt hả - Bin nói vọng ra từ trong lớp hắn
- Không liên quan tới anh - nó cằn nhằn khó chịu
- Sao lại không liên quan, em cằn nhằn anh nghe mà nẫu hết cả ruột
- Bịt tai vào - nó quạu
- Ra bịt hộ anh cái - Bin cười đểu
- Trời ơi đừng có nói nữa, cãi nhau với anh đau hết cả đầu, mệt hết cả óc - nó nói mà mặt đỏ lựng lên, tức lộn ruột nhưng cũng mong sao hắn đừng chọc nữa. Vậy mà Bin vẫn không tha
- Điên hết cả tiết nữa chứ
Lần này Kim nối sung thật sự. Nó đứng phắt dậy, hai bàn tay nắm chặt run run nhưng cũng đầy thách thức. Từ từ quay đầu lại, nó nhìn Bin bằng ánh mắt sắc lém, đỏ rực đầy tức giận. Nhưng thôi ối giời ơi, một tiếng động vang lên "Chụt", nó đơ hết cả người. Cảm giác vừa có cái gì mềm mại chạm vào má nó ướt át, tê tê . Vội vàng đưa tay lên sờ, Kim giật mình khi nhận ra có...có...ai đó vừa... hôn nó. "Chẳng lẽ, hắn...hắn dám" - nó nghĩ thầm. Từ cứng đơ, người nó chuyển sang nóng hổi, đôi má đỏ hồng đáng yêu. Kim không dám quay đầu lại nữa, xấu hổ quá! Nó chạy một mạch xuống sân để lại ai kia đang ngẩn ngơ hững hờ. Nhìn bóng dáng bé nhỏ ấy dần mất hút, Bin cũng không dám tin mình vừa làm gì nữa. Chỉ...chỉ là nhất thời thôi mà còn vì sao thì...chính hắn cũng không biết nữa
- Mày hành động nhanh nhỉ? Dũng từ đằng sau đi tới vỗ vai Bin
Bin nhếch môi lạnh nhạt
- Tao có thể hiểu đó là lời khen hay chế giễu?
- Cách thứ 2 đi - Dũng cũng lạnh lùng trả lời
- Vậy thì chúng ta đâu còn gì để nói, xuống sân thôi - Bin quay đi
- Mày hãy bỏ ý nghĩ điên rồ ấy đi - Dũng hét lên
- Đừng cản tao - Bin cũng dằn từng chữ. Ánh mắt sắc lạnh nhìn Dũng
- Mày sẽ hối hận đấy - Dũng khẳng định
- Nếu mày nói nữa thì chính mày mới phải hối hận - Tiếng nói khô khốc vang lên từ cổ họng Bin: buốt giá đến rùng mình.
Ánh nắng mùa đông lạnh lẽo trải dài trên hành lang vắng vẻ. Một bóng dáng cô đơn đang bước đi chầm chậm. Dường như có bao nhiêu nắng chăng nữa thì trái tim băng giá kia cũng không thể tan chảy.
#Sân tường GreenPearl
Nhỏ Hạnh sửng sốt chạy lại khi thấy Kim đang hồn xiêu phách lạc
- Lúc nãy bà ở trên tầng đúng không? - nhỏ lay lay tay nó
- uh - nó thẫn thờ đáp
- Vừa xuống đúng không?
- uh
- Bà quen Bin đúng không?
- uh
- Bin vừa hôn bà đúng không?
- uh. À HẢ, bà vừa nói cái gì đấy - nó trợn tròn mắt kinh ngạc
- Chẳng lẽ Bin vừa hôn bà thật sao? Nhỏ cũng ngạc nhiên không kém
- Không không có - nó xua xua tay, đầu lắc nguây nguẩy, mặt mũi lại đỏ rực lên
- Nhưng bà vừa bảo - Hạnh lại ngẩn ngơ
- Đã bảo không phải mà - Nó giận giữ làm nhỏ Hạnh tái mặt
- Các lớp mau tập trung, lớp trưởng xuống cuối hàng quản lớp - tiếng thầy phụ trách vang lên kịp lúc cứu nguy cho nó. Chỉ đợi vậy nó cuống cuồng chạy đi để mặc con bạn vẫn còn đang đứng hãi
Thế mà khi đã ngồi yên vị trong hàng nó vẫn chưa hết đỏ mặt. Đầu óc quaỵ cuồng, nó đang nghĩ về hắn. "Trời ơi, xấu hổ chết mất, phải làm sao đây" - nó lẩm bẩm.
- Em đỏ mặt xinh lắm - trong khi Kim đang mien man suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên đưa nó về hiện tại
Nó lại đơ người khi nhận thấy kẻ phá đám đó chính là Bin. Máu nó dồn hết lên mặt, càng đỏ rực nhưng cực dễ thương. Đôi mắt đen hút hồn trào dâng sự ngượng ngùng xấu hổ. Nó quay đi, mái tóc dài buông xõa vô tình che giấu đi khuôn mặt đáng yêu đang cúi gằm nhưng lại nó lại toát lên nét e thẹn, vẻ đẹp bí ẩn của thiếu nữ mới lớn.
Bin lại được phen ngẩn ngơ hồn xiêu phách lạc. Tim hắn đập rộn ràng. Có lẽ cô gái đang ngồi trước hắn còn đẹp hơn tất cả sắc nắng đất trời gom lại, đẹp đến mức trái tim băng giá kia phải dần tan ra.
- Đừng như thế nữa được không? Sau một hồi ngơ ngẩn, Bin chợt sực tỉnh
- Như thế là như thế nào? Tại sao không được như thế?" Nó nhíu mày thắc mắc.
"Tại vì em đáng yêu thế làm sao anh chịu nổi" - hắn nghĩ ngợi một lúc nhưng rồi lại thốt ra một câu chẳng ăn nhập gì với suy nghĩ:
- Đang chào cờ đấy đừng có cúi gằm xuống, chả có ý thức gì cả
Kim trố mắt ngạc nhiên nhưng sau một lúc nó cũng lấy lại bình tĩnh và vẻ lạnh lùng "nhân tạo".
- Bây giờ là chuyên đề sinh hoạt dưới cờ của chuyên đề lớp 11A2
Một tràng vỗ tay vang lên. Giọng nói dễ thương của nhỏ Cúc ấy khiến nó phải chú ý.
- Mở đầu chương trình là bài hát "show me the meaning of being lonely" do bạn Hoàng Anh trình bày
Nó giật mình khi nghe cái tên quen thuộc ấy Hoàng Anh - chẳng phải Bun sao. Chuyện gì thế này? Ánh mắt lạnh lùng của nó bỗng trở nên đờ đẫn và ngây dại. Hạnh phúc và bất hạnh, vui vẻ và khổ đau, hy vọng và thất vọng, tất cả đang hiện hữu trong nó. Đầu nó như một cuộn băng đang tua lại tất cả các ký ức ấy. Những đau khổ tột cùng đang bủa vậy, giằng xé, nhần chìm trái tim băng giá đang hướng về người con trai trên sân khấu. Chẳng lẽ nó đã xây bao thành lũy cho trái tim này mà vẫn vô hiệu sao?
Và rồi giọng hát ấy vang lên, trầm bổng và ngân nga, đau khổ và bất lực khiến trái tim nó trở nên run rẩy trong nỗi đau tuyệt vọng
Show me the meaning of being lonely
Is this the feeling I need to walk with
Tell me why, I can't be there where u are
There's something missing in my heart
Đôi môi nhợt nhạt của nó mấp máy không nên lời. Nó đau khổ khi nhìn thấy anh. Bài hát này có lẽ hợp với nó hơn anh thì phải. Không phải chính anh đã bỏ rơi nó sao? Vậy thì bài hát này chắc chắn không phải dành cho nó. Nó đã từng bị sự nhẹ nhàng sâu lắng ấy chinh phục nhưng tất cả chỉ là nó tưởng tượng hoặc là... anh diễn kịch mà thôi. Đôi mắt vô hồn của nó từ từ khép vào. Khuôn mặt lạnh lùng, bờ môi nhợt nhạt, tất cả như không có chuyện gì xảy ra.
- Không sao chứ? - Bin hỏi, ánh mắt u buồn nhìn nó
- Không, tôi bình thường - nó cố mỉm cười gượng gạo
"Làm sao mà bình thường được, anh đâu phải thằng ngốc, em yêu hắn đến vậy mà" - Bin nghĩ thầm lòng không khỏi ganh tỵ. Tất cả hình ảnh Kim lúc nãy hắn đã nhìn thấy hết. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong tim. Lẽ nào mình luôn phải chịu thua hắn. "Kún rồi lại Kim, sao hai người yêu hắn sâu sắc mà chút tình cảm cũng không dành cho mình?" - hắn đau khổ nghĩ ngợi. Ánh mắt sâu thẳm lại thêm sắc lạnh và u uất. Dường như mọi nỗi đau lại trỗi dậy, quen thuộc mà lạ lẫm. Quen là bởi Bin đã chịu đựng cảm giác này gần một năm rồi, lạ là bởi trong nỗi đau ấy không chỉ có Kún.
Trong tiếng hát sâu lắng và tha thiết, ba con người ba trái tim đau khổ đang siết chặt, đang vùng vẫy đang tái tê. Biết bao cảm xúc thăng trầm trong tình yêu ngang trái ấy. Liệu có thể gỡ được?
---
# Lớp 11A3
- Hey Kim sao mày thẫn thờ từ nãy thế? - nhỏ Hiền tò mò ngó nhìn nó
- Đâu có - nó cãi
- Lại còn chối à - ánh mắt nhỏ lém lỉnh nhin
- Đã bảo là không mà - Kim lạnh lùng đáp
Nhỏ hơi hẫng, nhìn nó đăm đăm
- Dạo này mày sao thế, lạnh lùng kiểu gì ý. Hôm trước lại còn dám tát nhỏ Thu nữa. Nó vẫn thù mày lắm đấy!
Kim vẫn thờ ơ đáp
- Việc của tao mày đừng quan tâm
Nhỏ Hiền nhìn nó đến nản bèn quay lên buôn với mấy đứa khác
Chỉ đợi vậy, nó lại thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Dạo này lắm chuyện xảy ra quá, cuộc sống của nó cứ đảo lộn hết lên. Bây giờ nó chỉ muốn yên tĩnh. Gió đông lạnh lẽo lùa từng cơn qua cửa sổ. Cái lạnh tê tái rùng mình ấy lại khiến nó thích thú. Cuộn tròn trong chiếc áo ấm nó buồn ngủ díp mắt "Oaizz... mệt mỏi quá".
- Á...á đến rồi - Tiếng hét của lũ con gái vang lên khiến nó giật mình tỉnh giấc
Vừa thiu thiu chưa kịp ngủ đã bị làm phiền nó tức điên lên:
- Trời ơi, cái gì đấy. Ngủ một tý cũng không được à?
Giọng nó còn to hơn cả lũ vịt zời kia khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn. Hơn 40 cặp mắt tròn xoe chằm chằm nhìn nó. Nó vẫn khó chịu ra mặt:
- Xinh lắm hay sao mà nhìn - nó nói không biết ngượng chỉ biết tức lộn ruột
- Đâu có ai nói em không xinh - Từ trong đám đông Bin bước ra với nụ cười rạng rỡ của thiên thần.
Cả đám con gái há hốc mồm nhìn. Bin lạnh lùng đã đủ đẹp zai lắm rồi, giờ lại còn cười thì...ôi chết mất! Kim cũng shock, mắt chữ a mồm chữ o, nó lắp ba lắp bắp:
- Sao...sao anh lại ở đây?
- Thì tại thầy hiệu trưởng sắp anh vô đây để học...nhờ - Bin thản nhiên
- Nhờ là nhờ thế nào? - nó vẫn ngẩn tò te chả hiểu mô têz gì
Thấy nó cứ như người trên trời rơi xuống Mun mới ghé sát tai nó giải thích:
- Trường mình đang thiếu phòng, lớp A2 có mấy đứa được xếp học chung với lớp mình khoảng vài tháng
Nó "ồ" lên một tiếng rồi gật gù hiểu hiểu. Bin nhìn bộ dạng ngây ngô của nó không nhịn nổi cười. Thế là cả đám con gái lại được phen ngây ngất còn nó thì lại thấy xấu hổ vô cùng, mặt đỏ lựng lên, môi mấp máy:
- Xin...xin lỗi, lúc này tôi...nhầm
- Tưởng xin lỗi là xong à? - Bin nháy mắt cười. Trong mắt nó nụ cười ấy sao mà đểu đến thế, nó cảm giác như sắp rớt xuống địa ngục đến nơi. Ấy vậy mà trog mắt những đứa con gái khác thì hắn đúng là "thiên thần rớt xuống trần"
Nó lại đơ người, mồm há hốc. Chỉ đợi vậy, hắn tiến sát xuống chỗ nó nói:
- Cho anh ngôi cạnh em nhé ^^
- Ra chỗ khác mà ngồi, ở đây full rồi - nó lạnh lùng đáp
Hắn ngó lơ đãng
- Nhưng chỗ khác cũng full rồi
- Thế thì ngồi đất - nó khoái chí cười cười
- Bin à ngồi đây đi - Nhỏ My thấy vậy vẫy vẫy tay gọi Bin
Ấy vậy mà hắn lại lạnh lùng đáp
- Tôi không ngồi đấy đâu
Rồi hắn chỉ tay vào chỗ cạnh nó nói:
- Chỗ này ai ngồi đây, nhường tôi được không?
Nó giật mình lắc đầu nguầy nguậy
- Không được đâu, chỗ đó là của Mun rồi - nói rồi nó quay sang Mun ánh mắt cầu cứu
Mun gật gật đầu đồng tình "sorry nha, không nhường được đâu". Bin nhíu mày khó chịu nhưng rồi lại chỉ vào ghế trên
- Thế chỗ này?
- Cũng không được - nó nhanh nhảu đáp rồi quay ngoắt sang Quân nài nỉ.
May sao Quân cũng đồng tình với nó:
- Ờ ờ không được đâu
Bin bắt đầu bức xúc và nó cũng bớt căng thẳng hơn. Nhưng chưa mừng được bao lâu thì nó lại té xỉu với nhỏ Hiền
- Thế thì ngồi chỗ mình nè - nhỏ nói ánh mắt long lanh nhìn hắn
Bin khoái chí gật đầu cái rụp
- Thanks nha! Hắn nhăn nhở
Nhỏ Hiền lại được phen rụng tim còn nó thì được phen choáng thảm hại. "Ôi cái cuộc đời này, loạn thế vẫn chưa đủ sao?" - nó ngán ngẩm
Nhưng mà ngán thế vẫn chưa đủ đâu, trời vẫn chưa tha cho nó. Không chỉ Bin mà cả Bun cũng học cùng với nó nữa. Bun không ngồi gần mà cách xa nó hai dãy bàn nhưng như thế cũng đủ để nó bứt rứt không yên rồi.
---
- Nè sao t.y dạo này trong chán đời thế - Mun hỏi ánh mắt quan tâm
- T.y cứ nhìn trên ngó dưới thì biết - Nó nằm gục xuống bàn đáp
Mun thấy vậy cũng ngó quanh và gật gù ra vẻ đồng tình
- Ừa cũng phải tình cũ và tình mới cùng hội tụ thì cũng oái oăm thiệt
- Nè đừng chọc nữa nha. Đang buồn thối ruột đây - Nó nhăn nhó
Mun thấy nó tội nghiệp liền an ủi
- Xin lỗi t.y để tui đền cái này hay lắm - Mun thò tay vào trong túi
Nó hí hửng như bắt được vàng
- Nè - hắn chìa ra trước mặt nó một... cái kẹo. Nó nhìn Mun shock
- Cái, cái này hay lắm sao? Tôi đâu phải con nít
- Thì tại chả còn gì cả, còn mỗi cái này thôi à - Mun gãi tai tỏ vẻ biết lỗi
- T,y ko ăn thì thôi zậy. Để tôi ăn cho - hắn lại cười cười rồi bóc vỏ kẹo ra
- Ê, ai bảo không ăn hồi nào - Đưa đây, nó chìa tay
- Ủa thế sao bảo đồ con nít - Mun thắc mắc
- Con nít cũng ăn - Nó lại giơ cao tay hơn
Mun đành đưa cho nó cái kẹo chuối đang bóc dở, lòng tiếc hùi hụi.
- Hì hì trông cũng ngon đó. - nó nhăn nhở
Kim bóc nốt vỏ kẹo ra đang chuẩn bị cho vào mồm thì... chiếc kẹo đã không cánh mà bay. Nó đơ người khi "mỡ dâng tới miệng rồi mà không đớp nổi"
- Kẹo ngon ghê!
"Cái giọng sao mà đáng ghét thế" - nó bức xúc nhìn lên trên thì thấy kẻ nỡm tay trên của nó đang ngồi tóp tép.. nhai
- Sao cướp kẹo của tôi - Nó tức giận quát
- Con nít ăn kẹo nhiều sâu răng đó - Bin đáp thản nhiên
- Thế anh người lớn chắc - nó càng cáu
- uh - hắn lại cười nhăn nhở
- Đồ.. đồ người lớn cướp kẹo con nít. Suy ra người lớn còn con nít hơn cả con nít - mặt nó đỏ au vì tức
Ấy vậy mà hắn vẫn thản nhiên ngồi mút tay khoái chí. Máu sôi như trào lên não, nó lầm bẩm:
- Đừng tưởng cướp kẹo con nít thì dễ
Nói rồi nó lườm Bin gian xảo, hai ngón tay trỏ giơ lên chuẩn bị cho tuyệt chiêu "chọc sườn" lợi hại
- Á - Bin giật nảy mình kêu thất thanh. Viên kẹo đang nhai dở trong miệng hắn phun ra ngoài
Nó cười lăn lộn mặc kệ nạn nhân đang đỏ au vì tức giận mà không làm gì được. Nhưng rồi Kim chợt giật thót tim khi một giọng nói vang lên:
- Cái gì thế này?
Thì ra cái kẹo từ miệng Bin đã phi trúng nạn nhân kế tiếp và người đó không ai khác mà là... Bun. Nó đờ người khi thấy Bun đang nhìn xuống dưới, ánh mắt ngạc nhiên pha chút giận giữ. Nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau, dường như sự giận giữ tan biến mà thay vào đó là nét gượng gạo. Bun quay lên không nói lời nào. Kim hơi hẫng, trái tim lại nhói đau, nó lí nhí:
- Xin lỗi
- Không sao - Bun không quay lại , chỉ đáp lại lạnh lùng.
Sự lạnh lùng ấy khiến Kim trầm tư cả buối, nó không nghe không nói không nghĩ tới bất cứ thứ gì, ánh mắt chỉ hướng về một người. Cái dáng cao cao, đôi mắt đen xa xăm bất tận, tưởng chừng có thể chạm vào nhưng rồi lại tan biến
---
#Tiết sinh hoạt:
Thời gian trôi nhanh thật, giờ đã tiết 5 rồi và nó ngắm Bun đã được... 4 tiết. Đôi mắt nó vẫn thẫn thờ nhìn về nơi xa xăm ấy, đau khổ và hụt hẫng.
- Nè Kim, sao hôm nào mày cũng đơ đơ thế - thằng Hào nái quan tâm
- Sao dạo này đứa nào cũng nói tao đơ là thế nào - Kim phản bác
- Thì tại mày đơ nên mới hỏi, không đơ hỏi làm gì
- Tao không có đơ - nó cáu
- Lại còn hay cáu nữa chứ - thằng Hào thêm dầu vào lửa
- Im đi - nó lại quát lên
- Thế chứng tỏ mày không đơ đi. Lúc nãy ông Huy phở vừa thong báo cái j'?
Lần này thì nó cứng đờ không cãi đi đâu được. Lúc nãy đang bận ngắm zai mà. Nó ậm ừ không biết nói sao thì Mun đã giải nguy kịp lúc:
bạn đang đọc truyện tại
- Quay lên đi nái, ông ý đang liếc mày đó
Và thế là chẳng đợi câu trả lời của Kim, thằng Hào ngay lập tức quay ngoắt 180 độ, lưng thẳng đứng ánh mắt chăm chú, khoanh tay ngoan ngoãn nhìn ổng. Nó được thoát nạn, quay sang Mun cảm kích:
- Thanks t.y
- Đừng nhìn thằng Bun nữa, suốt 4 tiết rồi đấy - Mun nghiêm nghị nói
Nó tái mặt
- Sao biết?
- Không chỉ tôi biết đâu
Nó giật mình ngó quanh lớp. Quả thật có vài con mắt đang tò mò nhìn nó. Nó liền chăm chú nhìn lên bảng, giả vờ như đang nghe ông Huy nói. Mun ghé sát tai nó bảo:
- Đừng lạnh lùng hay tức giận vô cớ với người khác nữa, mọi người sẽ xa lánh t.y đấy
Như bị nói trúng tim đen, nó lại đờ người. Chẳng phải đây chính là vỏ bọc nó muốn tạo ra sao? Một trái tim băng giá sẽ làm mọi người xa lánh nhưng nó sẽ không còn đau khổ nữa. Phải rồi nó đang làm rất tốt, nó sẽ không bao giờ cởi bỏ đâu.
- Mời lớp phó văn thể mỹ nêu ý kiến về chuyên đề dưới cờ sắp tới của lớp ta - giọng ông Huy oang oang
Sau một hồi "chú ý lắng nghe" nó đã ngấm khá kĩ những lời ông thầy nói nên không còn lúng túng nữa. Nó đứng dậy
- Thưa thầy đây là hoạt động đầu tiên trong năm lớp 11 của lớp ta nên em cùng các bạn sẽ cố gắng hoàn thành tốt. Các tiết mục em sẽ cho cả lớp đăng ký rồi sau đó sẽ thong qua thầy. Ngoài ra em cũng có một số ý tưởng mới hy vọng sẽ khiến cho chuyên đề lớp mình thêm phong phú ạ
- Được rồi, vậy thì cả lớp mình bàn bạc lên tiết mục và tập đi nhé, mấy hôm nữa thầy sẽ duyệt. À suýt quên, lớp A2 có mấy bạn tham gia chuyên đề tuần trước rồi nên không nhất thiết phải tham gia nữa. Cả lớp nghỉ đi
- Cả lớp đứng! - giọng thằng Hùng dõng dạc
Chúng nó ồ lên sung sướng
- Ê, bà có ý tưởng gì mới đó - nhỏ Hương tíu tít hỏi
Nó chỉ cười lạnh nhạt đáp lại
- Mai sẽ biết
Nói rồi nó đi thẳng ra bãi xe. Mun thấy bộ dạng của nó, tỏ ra chán nản nhưng cũng không muốn nói nữa.
#Bãi xe
- Nhanh lên t.y, tôi đèo về
Kim nhìn thấy Mun vẫy tay gọi nó nhưng không mấy hứng thú
- T.y à hôm nay tôi muốn đi bộ, t.y về trước đi - nó nói rồi quay lưng bỏ đi
...
Gió lạnh lùa qua mái tóc nó tung bay. Gió lạnh vờn trên đôi mi nó trĩu nặng. Gió lạnh xen vào tâm hồn nó hiu quạnh. Gió lạnh làm con tim nó nhói đau. Gió không làm nó thêm thích thú nữa. Nó thấy thật cô đơn trong mùa đông băng giá này. Nó thèm muốn nhưng không dám đón nhận sự ấm áp xung quanh. Nó sợ đau thêm một lần nữa.
- Em yêu hắn thế sao? - một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau nó
Nó giật mình quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn. Đôi mắt cô đơn ánh lên những tia rực rỡ. "Vào lúc nó cô đơn nhất ông trời cũng đã động lòng rồi chăng? Nhưng tại sao lại là hắn" - nó thất thần. "Phải chăng lại là một sự giễu cợt?"
- Sao anh lại hỏi thế? Tôi không hiểu anh ám chỉ ai? - giọng nó lạnh lùng khô khốc
- Em hiểu mà, em yêu Bun đến thế ư? - giọng Bin như lạc đi
- Không - nó dứt khoát
- Em không lừa được anh đâu
- Nếu vậy thì đã sao? - nó cười nhạt
- Quên hắn đi
- Nếu quên được tôi đã không khổ sở thế này
- Anh sẽ khiến em quên được hắn - Bin nói, ánh mắt nhìn nó, lạnh lùng mà ấm áp, yêu thương nhưng cũng tổn thương
- Tại sao lại giúp tôi? - nó nghi hoặc
- Anh không muốn em đau vì hắn
Nó thẫn thờ nhìn bóng dáng cô đơn ấy quay đi. Nhói đau, tim nó lại nhói đau lần nữa. Nó đau vì câu nói ấy hay vì người con trai kia. Nó và Bin một cảm giác thân thuộc mà lạ lẫm. Dường như hắn và nó giống nhau, đều tạo ra một vẻ ngoài lạnh lùng để che giấu con tim yếu đuối
---
# 11A3
- Nè t.y sao sáng nay không qua nhà tôi zậy, làm tôi chạy hụt hơi suýt muộn nè - Kim than thở
- À, tại vì tôi dậy muộn nên không kịp qua - hắn gượng gạo - À mà có lẽ mấy hôm nữa tôi cũng không qua được đâu
Nó nghi ngờ
- Tại sao zậy? Đừng bảo dậy muộn có hệ thống nha - Nó dỗi
- Tôi có việc mà - Mun nói rồi bỏ đi
Kim sững người, Mun hôm nay sao vậy? Nhưng rồi nó không suy nghĩ được nhiều bởi trước mắt nó Bun đang cười nói với nhỏ Trang vui vẻ. Một cảm giác tê tái quặn đau tận đáy lòng. Nó bỏ chạy vào lớp trong tâm trạng hoảng loạn. Ngồi vào chỗ, nó gục ngay xuống bàn không nói chuyện với bất cứ ai.
- Ăn sáng chưa - một giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc thoảng qua tai nó. Nó từ từ ngóc đầu dậy và tròn xoe mắt:
- Sao lại hỏi tôi? - nó thắc mắc
- Quan tâm thì hỏi thôi, nè anh mới mua đó, ăn đi. - hắn chìa một gói xôi trước mặt nó
Gói xôi xéo thơm nghi ngút khói. Từ sáng đến giờ nó chỉ biết chạy thục mạng thôi chứ biết gì đến mùi xôi thơm lừng thế này. Hít hít hà hà một lúc, nó mỉm cười khoái chí
- Cảm ơn anh!
Bin cũng cười lại với nó, nụ cười thiên thần rực rỡ và ấm áp, sưởi ấm cho nó một góc nhỏ trong trái tim băng giá
- Thế anh ăn chưa?
Bin ngớ người
- À chết quên - hắn bụp tay vào miệng như lỡ nói ra điều gì sai trái
- Èo thế sao tôi dám ăn - nó xị cái mặt xuống
- Thì cứ ăn đi, coi như anh ăn rồi là được
- Coi thế sao được, người ta lại... đánh giá- nó ỉu xìu
- Ai biết mà đòi... đánh giá - Bin cười
- Có anh biết - nó gân cổ lên rồi lại cúi gằm mặt xuống tránh ánh mắt săm soi của hắn
- Sợ anh đánh giá từ lúc nào thế?
- Đâu có, anh ăn thì ăn đi cãi nhau chán không muốn ăn rồi - nó xấu hổ nói rồi đi thẳng ra ngoài
Bin cũng đi theo
#Hành lang lớp học
bạn đang đọc truyện tại
- Em không ăn anh cũng chẳng muốn ăn - hắn nói nghe vẻ sầu não
- Sao không ăn, hâm vừa thôi - nó cáu
- Muốn anh ăn không?
- Có! À mà kệ xác anh, không liên quan tới tôi - nó "hứ" một tiếng rồi quay ra...ngắm sân trường
- Thế để anh mang đi vứt - Bin ngân dài giọng
- Oái - nó giật mình - hâm vừa thôi, ăn đi
- Vậy thì chúng mình ăn chung đi - hắn mời mọc giọng không giấu nổi sự đểu giả
Cái gì? "Chúng mình, ăn chung?" nó điên mất. Cái viễn cảnh hai đứa... đút xôi cho nhau làm nó buồn "lôn"
- Điên vừa thôi người, cho người ta còn điên với - nó giận giữ
- Không ghê như mức em tưởng tượng đâu - Bin bình thản
- Tôi tưởng tượng cái gì anh biết được hả? Sao dám bảo tôi ghê? Nó oang oang nhưng rồi im bặt khi bị Bin kéo thẳng đi không thương tiếc (shock ấy mà)
#Tầng thượng
- Sao kéo tôi lên đây? - nó thắc mắc
- Thế định cho người ta thấy có 2 đứa ăn chung gói xôi à? - Bin đáp
- À ờ, không không. Nhưng, nhưng mà... ăn chung thế nào? - nó rụt rẻ
- Nè - Bin đưa cho nó một cái thìa rồi mở gói xôi ra.
- Đây nhớ, anh chia đều rồi, phần em em ăn, phần anh anh ăn, không ai được xâm phạm. Nếu ăn xong rồi mà bên kia chưa hết thì không được xin, chỉ được ngồi nhìn (Ặc)
- Xí, để xem đứa nào xong trước - nó hất mặt lên
- Được rồi ăn đi - Bin nói rồi lấy cái thìa của mình ra
Trên sân thượng những tia nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông đang tỏa sáng ở một góc sân. Tiếng nói cười vui vẻ như xóa bớt lạnh lẽo trong 2 trái tim băng giá
- Này sao em ăn chậm thế?
- Để anh ăn xong phải thòm thèm - nó tinh quái
- Ặc nhưng còn 2 phút nữa là vào tiết
- Hả cái gì? - nó trố mắt
- Ăn nhanh đi, nếu không kịp anh ăn hộ cho - Bin đề nghị
- Còn lâu đi, chính anh bảo ăn xong trước chỉ được "thòm thèm" thôi mà - nó đắc ý
- Được rồi, vậy em ăn đi, anh vào trước nhá - hắn nháy mắt
- Không được - nó dỗi nhảy tưng tưng
- Thế thì nhanh đi, còn 1 phút
- Không kịp - nó nhăn nhó
- Hay là vứt
- Không
- Thế phải làm sao - hắn cũng cáu rồi
- Định ăn xong rồi vào à?
- uhm, được đấy - nó cười cười
- Thế định trốn tiết luôn sao?
Nó cũng bức xúc không kém "Đã thế thì trốn"
- Đừng có hối hận đấy - Bin thận trọng
- Không bao giờ - rồi nó lại cười khoái chí
- Ngồi xuống đi, nhìn tôi ăn mà...thèm - nó bắt chước điệu bộ Bin lúc nãy
Nhưng trái với những gì nó suy đoán, hắn chả tỏ vẻ gì thèm thuồng cả làm nó ức suýt nghẹn.
- Nè ăn xong rồi, làm gì tiếp? - nó hỏi
- Em thích làm gì? - Bin hỏi
- Không biết, anh có trò gì chơi không?
- Xuống vườn trường chơi đi - Bin đề nghị
Nó lẩm bẩm:
- Không nên vào những nơi lãng mạn như thế với loại người như anh
- Loại người nào cơ - hắn cáu
- Dzê cụ - nó lè lưỡi chế giễu
- Anh dê lúc nào?
- Mọi lúc mọi nơi - nó cười lăn lộn
- Đã thế thì... - hắn nhìn nó bằng ánh mắt hình "dê cụ",cười một nụ cười "dê cụ", hai tay giơ về phía trước cũng "dê cụ" nốt
- Đừng có thế mà, đồ dê kia - nó hét lên
- Anh dê mà, em thông cảm làm cừu non vậy
- A đừng có đuổi nữa mà
- Thế thì đừng có chạy
...
- Hộc hộc, mệt quá - nó thở không ra hơi
- Ai bảo em chạy - Bin cũng mệt mỏi đáp
- Ai bảo anh đuổi tôi
- Thôi, không cãi nhau nữa
- Coi như hòa nhớ
- uhm hòa
Nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, cười. Nó không hiểu tại sao nữa. Những khi bến cạnh hắn nó hay cười, hay nổi giận, hay cáu, hay xấu hổ nhưng tuyệt nhiên nó không thể tỏ lạnh lùng được. Hắn như mặt trời rực rỡ ngày đông tuy không làm tan đá bắc cực nhưng lại làm trái tim nó ấm áp, đập rộn ràng.
---
- Nè Bin, mấy giờ rồi - nó hỏi
Bin ngán ngẩm nhìn đồng hồ
- Còn 25 phút nữa mới hết tiết cơ
- Sao lâu zữ zậy? - nó than thở
- Hối hận rồi sao?
- Không, tôi chưa bao giờ hối hận khi... bùng học
Hắn toe toét
- Đồ không có ý thức, anh hối hận khi đi với em rồi đấy
- Hứ, đi với tôi chán thế sao?
- uhm, ngồi không thế này không chán mới lạ - hắn thở dài ra vẻ não nuột
- Đi - nó nói rồi kéo hắn đứng dậy. Máu tự ái nổi lên, nó không cho phép Bin được chán, chưa có ai dám nói đi chơi với nó chán cả
- Đi đâu? - Bin hơi bất ngờ
- Đi chơi - nói rồi nó kéo Bin ra bờ tường
- Anh trèo trước xong rồi đỡ tôi nhá, tôi trèo sau - nó nhanh nhảu
- Sao anh phải trèo trước?
- Thế anh để con gái trèo tường trước à? Đồ không biết ga-lăng - nó chem.
Hắn nhíu mày
- Ai bảo em thế? Không ga lăng vs ai còn được chứ với Kim thì
- Thì sao?
- Không có gì - hắn nhún vai rồi trèo ra trước
Nhờ có lợi thế... con trai và cái chân dài Bin chỉ cần nhún phát là có thể bật ra. Còn nó, tuy cũng có tướng nghịch ngợm nhưng làm sao bằng hắn được. Nó nhảy mãi mới lên được bờ, đang hí hoáy nhảy xuống thì ôi thôi "xoẹt" cái đinh chiết tiệt mắc vào quàn làm nó chơi vơi ngã nhào xuống đất. Bin hốt hoảng sợ nó ngã vội chạy lại đỡ. May sao vừa kịp. Thế là hắn ôm nó, nó cũng ôm hắn
- Oái, xa ra - nó thất thần kêu lên
Hắn cũng lúng túng gãi đầu
- Xin, xin lỗi, em có sao không?
- Không sao - nói rồi nó cố đứng dậy. Chân nó xước nhẹ, quần cũng bị xoạc một đoạn gần ống, may là cũng không rõ lắm
Nó đi trước, hắn theo sau. Im lặng một lúc hắn lên tiếng
- Đi đâu đây?
Sau một lúc, Kim cũng bình tĩnh hơn, nó quay lại nhoẻn miệng cười
- Sắp đến rồi
#Trường tiểu học GreenPearl
- Vào đây làm gì? - hắn thắc mắc
Nó chỉ về phía khu vui chơi
- Vào kia chơi đi - nó vui vẻ
- Lớn thế này rồi mà còn thích đu quay hả - hắn shock
- Đi, đi mà - nó nũng nịu
Thấy dáng vẻ trẻ con này của nó, hắn không thể không nhận lời được
- Nào thì đi
...
- Hú uuuuuuuuu, za sướng quá - nó thích thú reo lên
- Nè trượt chưa được 2s có gì mà thích thế - Bin khó chịu
- Trượt thử thì biết, sao anh không trượt?
- Không thích
- Làm gì có ai không thích - nói rồi nó chạy lại chỗ Bin kéo hắn vào chơi cầu trượt
...
- Nè trượt đi chứ - nó thắc mắc
- Làm sao mà trượt được - hắn nhăn nhó
Nó trố mắt nhưng rồi cũng hiểu ra vấn đề "Tại sao hắn không thích". Chân dài thế này mà, chạm luôn đất rồi khỏi trượt. Nó khoái chí cười
- Khổ thân thằng bé, chân dài cho lắm vào haha
- Hừ đợi đấy - Bin tức xì khói
...
- Chơi trò khác - hắn chỉ vô nhà bóng
- Đi thì đi - nó hếch mũi
- Á - nó kêu thất thanh
- Cho chết nè, dám trêu anh hả
- Đợi đấy xem ai chết
- Oái, mạnh dữ zậy
- Haha
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé