Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
- Là JiHoo đã nói với em sao _ YiJung nói _ Đó là chuyện của ông ta ông ta phải tự lo lấy
- Nhưng đó là ba anh _ GaEul nói
- Ông ta kô phải, đâu có người ba nào như ông ta, có người cha nào chỉ tìm đến đến con trai mình khi có chuyện nhờ vả ? Đâu có người cha nào kô biết rõ ngày sinh của con trai mình ? Có người cha nào luôn khiến con trai của ông ta đau khổ và coi đó như 1 trò đùa ? ... Tại sao anh phải chấp nhận 1 người cha như vậy _ YiJung quát lên
- …
- Anh xin lỗi GaEul _ YiJung lấy lại bình tĩnh _ Anh … anh cần ra ngoài 1 chút em có cần gì kô ?
- Kô em kô cần gì cả _ GaEul nói
YiJung bước ra ngoài, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại và bước nhanh ra chỗ cầu thang bộ. Anh ngồi gục xuống ở đó, lúc nãy anh dường như kô thể kiềm chế nổi mình anh kô biết phải làm sao.
YiJung đi rồi, GaEul nhìn ra ngoài cửa sổ cô cảm thấy buồn và bối rối vô cùng. Bỗng có tiếng gõ cửa, GaEul quay ra cô tưởng là JanDi :
- JanDi à, cậu cứ vào đi
- Xinh chào _ Người bước vào kô phải JanDi mà là Suri
GaEul ngạc nhiên vô cùng khi thấy Suri, cô nói :
- Chào cô Suri, à ùm… YiJung kô có ở đây đâu anh ý vừa ra ngoài rồi
- Tôi biết, tôi đã đợi anh ấy đi rồi mới vào _ Suri lên tiếng
- Hả _ GaEul ngạc nhiên
- Tôi có thể nói chuyện với cô 1 chút đc chứ _ Suri mỉm cười thân thiện
- Vâng _ GaEul cũng cười lại
- YiJung, anh ý có vẻ rất yêu cô ? _ Suri nói
- Không … k … _ GaEul ấp úng
- Cô kô phải chối đâu tôi đã thấy cả rồi _ Suri cười
- Cô thấy ? _ GaEul nói
- Đúng vậy tôi đã thấy đc tình yêu mà anh ấy dành cho cô _ Suri ngưng 1 lát rồi nói tiếp _ Cô biết kô ? Khi tôi hỏi chuyện của cô và anh ấy, YiJung đã kô từ chối mà anh ấy đã kể cho tôi mọi chuyện. Khi nhắc đến tên cô trông anh ấy thật dễ chịu, đôi mắt anh ý dịu dàng và nụ cười đó là thật. Anh ấy đã nói là muốn hủy hôn với tôi.
- Suri, tôi … _ GaEul cảm thấy như mình có tội
- Kô, kô sao mà, dù gì thì tôi cũng kô muốn lấy người kô yêu mình. Mặc dù tôi rất yêu anh ấy _ Suri cười đau khổ_ Tôi đã kô định bỏ cuộc nhưng cho tới mấy hôm trước khi tôi định vào thăm cô, tôi đã thấy YiJung ở đây anh ý ngồi bên cạnh cô suốt. Anh ý đã khóc đã nắm tay cô thật chặt, anh ý nâng niu và quý trọng cô đấy GaEul à
- Suri …
- Cô kô cần nói gì cả, tôi đã quyết định tồi _ Suri cười rồi đứng dậy _ Tôi sẽ làm việc mà tôi muốn
- Suri … _ GaEul gọi khi suri bước ra cửa
- À, đúng rồi GaEul à _ Suri dừng lại và cô quay đầu lại _ Chúng ta có thể là bạn chứ ? Nói chuyện với cô tôi thấy rất dễ chịu
- Được _ GaEul khẽ mỉm cười
- Vậy tạm biệt GaEul _ Suri cười rạng rỡ bước đi
Sau khi nói chuyện với Suri kô hiểu sao trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Có lẽ cô mới chính là người phải cảm ơn Suri, GaEul mỉm cười và định đứng dậy 1 chút. YiJung mở cửa ra anh kô thấy GaEul trong phòng, YiJung lo lắng chạy đi tìm, anh chạy khắp bệnh vện để tìm cô. Khi ra đến ngoài sân anh thấy cô đang đứng chơi với mấy đứa trẻ, YiJung vội chạy lại anh nói với giọng lo lắng và tức giận :
- GaEul, em chạy ra đây làm gì ? Em làm anh lo lắm đấy
- Oppa _ GaEul quay lại và nở 1 nụ cười tươi tắn
YiJung kô thể giận cô đc vì nụ cười đó, nụ cười mà anh chờ đợi và mong muốn được thấy. Nhìn GaEul cười đùa vui vẻ với lũ trẻ YiJung cảm thấy cô thật đáng yêu. Nhẹ nhàng anh tiến lại gần cô và ôm cô từ phía sau và thì thầm vào tai cô :
- GaEul à, em thích trẻ con vậy ư ?
- Oppa _ GaEul khẽ giật mình rồi cô lại mỉm cười _ Vâng bọn trẻ rất đáng yêu
- Vậy chúng ta hãy cùng nhau có thật nhiều con nhé _ YiJung cười và nói nhẹ vào tai GaEul
- Oppa … _ GaEul đỏ ửng mặt lên
YiJung cười và ôm chặt GaEul hơn :
- Anh yêu em, GaEul
- Em cũng vậy _ GaEul bẽn lẽn nói
Họ cứ đứng đấy bên nhau ngắm nhìn bầu trời đầy nắng, không gian yên lặng dịu dàng bỗng 1 giọng nói cất lên phá vỡ không khí yên lăng đó :
- GaEul cậu đây rồi _ JanDi lo lắng nói
- JanDi _ GaEul vội chạy về phía JanDi
Theo sau JanDi còn có F3, họ đang tủm tỉm cười khi thấy YiJung và GaEul. GaEul đỏ bừng mặt còn YiJung thì vẫn nở nụ cười tươi chào mọi người.
CHAP 16
Ở trong viện được 2 ngày thì GaEul cứ nằng nặc đòi về cho dù JanDi và F4 nói thế nào thì cô vẫn cứ muốn về nhà. Kô còn cách nào khác họ đành làm thủ tục xuất viện cho GaEul. YiJung đưa GaEul lên xe, anh phóng xe về nhà mình. GaEul rất ngạc nhiên khi đứng trước nhà anh :
- Oppa, sao lại …
- Em sẽ ở đây GaEul ạ _ YiJung bình thản đáp
- Sao, em muốn về nhà _ GaEul ngạc nhiên
- Kô đc em sẽ ở đây, anh sẽ chăm sóc em _ YiJung kiên quyết nói
- Oppa _ GaEul bực tức đuổi theo YiJung vào trong nhà
- Quản gia Kim đây là cô Chu GaEul bắt đầu từ bây giờ cô ấy sẽ ở đây _ Vào đến nhà YiJung lập tức nói với người quản gia
GaEul vôi cúi chào, kô để cô lên tiếng chào YiJung liền kéo tay cô đi. Anh mở cửa phòng và nói :
- Đây là phòng của anh em có thể ngủ ở đây
- Vậy oppa ngủ ở đâu _ GaEul hỏi
- Tất nhiên là ngủ ở đây rồi em hỏi gì lạ vậy _ YiJung thản nhiên đáp
- Cái gì, nhưng ở đây chỉ có 1 cái giường _ GaEul hốt hoảng chỉ về phía cái giường
- Vậy thì sao chứ ? _ YiJung trả lời
- Vậy … làm sao ngủ chứ … cả em và anh … _ GaEul nói
- Chúng ta sẽ ngủ chung, dù sao thì em cũng sẽ là bà xã của anh mà có sao đâu _ YiJung cười khoái trí nói
- Gì chứ ai nói là sẽ lấy anh đâu _ GaEul đỏ mặt nói
- Em dám từ chối anh sao _ YiJung giật mình nói
- Em kô biết nhưng anh và em kô thể ngủ chung đc _ GaEul kêu lên
- Vậy em định để anh ngủ ở đâu chứ _ YiJung hỏi
- Hay anh ngủ ở đây nhé _ GaEul vui vẻ chỉ về phía chiếc ghế sô fa
- Sao cơ, anh kô ngủ ở đây đâu _ YiJung kêu lên
- Tại sao chứ cái ghế này khá to và cũng êm đấy chứ _ GaEul vỗ bịch bịch lên chiếc ghế rồi cười đắc thắng _ Vậy nhé oppa, oppa sẽ ngủ ở đây nhé
Nói rồi GaEul vui vẻ sắp xếp đồ đạc kô nghe YiJung phàn nàn thêm nữa. Sau bữa tối, GaEul đi tắm và định đi ngủ cô thấy YiJung ngồi giận dỗi trên sofa GaEul nhõng nhẽo lại gần :
- Oppa, oppa sao vậy
- … _ YiJung kô nói gì giả vờ giận dỗi
- Oppa giận sao _ GaEul nhõng nhẽo húych vào người YiJung 1 cái
- … _ YiJung liếc nhanh mắt về phía GaEul rồi quay mặt đi
- Oppa có lạnh kô _ GaEul ghé sát vào người YiJung và ôm lấy anh
- Kô cần đâu, dù gì thì cái sofa này vừa êm vừa ấm mà _ YiJung nói
- Thôi mà oppa _ GaEull ôm lấy YiJung nũng nịu _ Hay oppa kô muốn em ôm
YiJung liền ôm lấy GaEul, mùi hương từ mái tóc của cô bay thoang thoảng khiến YiJung cảm thấy dễ chịu. Anh ôm GaEul và nói với với giọng điệu hờn dỗi :
- Vậy anh lên ngủ với em nhé
- Kô đc _ GaEul giật mình nhổm dậy đỏ mặt nói
- Được rồi mà em nằm yên đi _ YiJung bực tức nói rồi ôm chặt GaEul vào lòng.
Nằm trong lòng YiJung, GaEul cảm thấy an toàn và ấm áp. Giống như giấc mơ bấy lâu nay của cô như thành sự thật. Đầu cô áp sát vào ngực YiJung cô có thể nghe rõ tiếng tim anh đập, GaEul mỉm cười nói :
- Oppa tim oppa đập nhanh quá
- Em nói nhiều quá đấy _ YIJung gắt lên che đi sự ngượng ngùng của mình
GaEul mỉm cười cô biết anh đang hồi hộp giống cô vậy. GaEul cảm thấy buồn ngủ cô đần nhắm mắt lại trong mùi thơm ấm áp của anh.
Sáng hôm sau, những ánh nắng chiếu qua khe cửa GaEul nghe thấy có tiếng ai đó nói trong phòng. Cô nhổm dậy ngái ngủ nhìn xung quanh, GaEul bỗng giật mình khi thấy JunPyo, JiHoo, WoonBin đang đứng cười khúc khích còn JanDi thì đứng như trời trồng :
- Sao … sao mọi người lại ở đây _ GaEul giật mình nói
- Không có gì bọn anh kô định làm phiền 2 người đâu _ JiHoo cười nói
- 2 người ??? _ GaEul ngơ ngác nhìn sang bên cạnh
Cô giật mình khi thấy YiJung đang nằm cạnh cô, GaEul giật mình kêu lên. YiJung tỉnh dậy khó chịu nói :
- Em làm gì mà la to vậy chứ ??
- Oppa … sao oppa lại nằm đây ? _ GaEul vội hỏi
- Đây là giường anh mà, anh kô nằm đây thì nằm đâu chứ sao em hỏi lạ thế _ YiJung bực bội nói
- Nhưng hôm qua kô phải chúng ta đã thống nhất là oppa ngủ trên sofa sao _ GaEul nói
- Ha ha ha GaEul em nỡ để YiJung ngủ trên nghế sofa sao _ WoonBin bật cười
- Các cậu … các cậu đến sớm thế làm gì _ YiJung bây giờ mới để ý thấy họ
- Vốn là JanDi muốn đến xem GaEul thế nào khi sống ở đây nhưng … mình nghĩ cô ấy đã biết rồi _
JiHoo mỉm cười nhìn về phía JanDi đang đứng ngơ ngẩn
- JanDi, em sao thế _ JunPyo huých mạnh vào JanDi
- Em … YiJung sunbae !!!! _ JanDi hét lên _ Anh đã làm gì GaEul ?
- JanDi à _ GaEul đỏ mặt nói
- Anh đã làm gì đâu, cô ấy ngủ còn sớm hơn anh nữa _ Ỵiung nói với vẻ mặt tiếc nuối
- Ohhh … GaEul em đã làm thế nào mà YiJung lại kô động vào em trong 1 đêm vậy thật đáng ngạc nhiên _ WooBin tròn mắt nhìn GaEul
- Sunbae … _ GaEul đỏ mặt cô vội chạy vào nhà tắm để tránh những tiếng cười trêu chọc
Đóng cửa nhà vệ sinh lại nhưng tiếng cười của F4 và tiếng cãi nhau của JanDi vẫn vang lên rõ ràng. GaEul đỏ ửng mặt lên, cô cố dùng nước rửa mặt nhưng làm thế nào cũng ko thể bớt đỏ đi chút nào cả. GaEul ngập ngừng mở cửa, cô ngó ra ngoài xem mọi người còn đó kô. Khi bước ra ngoài cô chỉ thấy YiJung đang ngồi trên ghế GaEul tiến lại gần hỏi :
- Oppa mọi người đâu cả rồi ?
- Họ chờ chúng ta dưới phòng ăn, em mau thay quần áo đi chúng ta sẽ xuống đó _ YiJung nói và đi vào nhà tắm.
GaEul ngoan ngoãn làm theo lời anh, sau khi dùng bữa sáng xong, Woon Bin mới đứng lên nói :
- Hôm nay bọn mình chỉ định đến thăm GaEul thôi nhưng kô ngờ lại được biết thêm 1 thứ khá hay _ Woon Bin cười gian nhìn YiJung _ YiJung à lần này cậu phải có thứ để trao đổi đó
Nói rồi WooBin lấy điện thoại ra đưa cho YiJung và GaEul xem. 2 người đều ngạc nhiên khi thấy bức ảnh trong máy, đó là lúc YiJung và GaEul đang ngủ trên giường. GaEul ngượng chín mặt nói :
- Ơ … Sunbae sao …sao lại
- Đẹp đấy chứ _ YiJung cười trêu GaEul
- Kô được oppa mau xóa nó đi _ GaEul vội chồm lên nói
- Sao phải xóa anh thấy nó khá đẹp mà _ YiJung nói
- Đúng đó, mà nếu em muốn xóa thì chắc phải xóa cả trong máy của JunPyo và JiHoo nữa _ WoonBin cười
GaEul đỏ ửng mặt kô biết phải làm gì, YiJung thì bật cười nhìn bức ảnh. Sau khi mọi người đã ra về hết, YiJung nắm tay GaEul đưa ra ngoài GaEul ngạc nhiên hỏi :
- Oppa chúng ta đi đâu vậy ?
- Đi gặp mẹ anh _ YiJung quay lại cười với GaEul _ Bà rất mong được gặp lại con dâu tương lai của mình đó
- Oppa _ GaEul đỏ chín mặt
Khi đến nơi, căn nhà vẫn vậy không khí nơi đây vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái giống như chính chủ nhân của chúng vậy. Lần này đến GaEul cũng bớt ngại hơn so với lần trước, YiJung đưa GaEul đến thắng chỗ mẹ anh. Bà đang ngồi ngoài vườn hóng gió, YiJung đưa GaEul đến chào hỏi bà khi thấy GaEul bà mỉm cười đôn hậu nhìn cô. GaEul cúi chào lễ phép rồi nói :
- Bác vẫn khỏe chứ ạ ?
- Ùm ta vẫn khỏe _ Bà nhìn GaEul cười _ Ta nghe nói cháu bị tai nạn cháu có sao kô ?
- Dạ kô cháu đã đỡ hơn rồi_ GaEul nói rồi giơ tay lên ra hiệu là cô đã khỏe lại
- Vậy ta yên tâm rồi _ Bà cười và nhìn GaEul _ Vậy bao giờ hai đứa định kết hôn vậy
- Dạ … _ GaEul giật mình đến suýt làm đổ tách trà trên tay _ Chuyện … chuyện đó
- Sao 2 đứa kô cá ý định đó sao ? _ rồi bà nói với ánh mắt hơi nuối tiếc _ YiJung con kô phải là rất yêu GaEul sao ? Sao kô hỏi cưới nó ta muốn nó là con dâu
- Con có hỏi đó chứ nhưng cô ấy kô chịu _ YiJung nói rồi liếc sang GaEul
- Kô ạ nhưng … _ GaEul ấp úng _ Trà nguội rồi để cháu vào đổi trà cho bác nhé
GaEul vội cầm lấy bình trà chạy vào nhà, cô thở phào khi vào bên trong cô kô biết phải trả lời câu hỏi của bà như thế nào cả. Cô yêu YiJung và muốn ở bên anh suốt đời nhưng có 1 thứ gì đó, 1 cảm giác gì đó cứ ngăn cản cô giống như có 1 khoảng cách kô cho cô với tới YiJung. Khi GaEul bưng trà ra mẹ YiJung lên tiếng :
- Cháu hãy thường xuyên đến thăm ta nhé, ta muốn hiểu rõ hơn về cô con dâu của mình _ Bà cười nhìn GaEul
- Dạ _ GaEul đỏ mặt _ Vâng cháu sẽ đến
Hai người ra về, người phụ nữ nhìn theo với niềm vui và 1 hi vọng mới được mở ra trong lòng bà. Một tương lai đẹp đẽ hơn sẽ đến với con trai bà.
CHAP 17
Hằng ngày GaEul dường như có thêm 1 công việc nữa để làm đó là đến chỗ mẹ YiJung. Mỗi ngày cô đều đến chỗ bà để trò chuyện và thỉnh thoảng bà dạy cô về gốm. GaEul cảm thấy thích thú mỗi khi đến đó, ở bên cạnh bà đôi lúc khiến cô nhớ đến mẹ của mình. Hằng tháng, cô vẫn nhận được những bức thư do bố mẹ cô gửi về. Họ nói cho cô biết về cuộc sống mới và cuối thư kô bao giờ họ quên cổ vũ cô và nói yêu cô nhiều. GaEul rất nhớ ba mẹ mình, cô đứng tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ
- Trời hôm nay thật đẹp _ Cô nhẹ thốt lên khi nhìn bầu trời đêm đầy sao
- Đúng vậy _ YiJung nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau _ Em có tâm sự gì sao ?
- Oppa, kô có gì _ GaEul nhìn anh cười _ Em chỉ cảm thấy nhớ bố mẹ
- Em đừng lo lắng qua, anh chắc họ sẽ kô sao đâu _ YiJung an ủi cô
- Vâng hi vọng là vậy _ GaEul cười buồn
YiJung quay người GaEul lại rồi anh nhẹ nắm lấy tay cô :
- GaEul à _ Anh nhìn cô say đắm và chắc chắn _ Anh sẽ luôn bên em, anh sẽ nắm chặt lấy bàn tay này anh sẽ kô buông ra đâu. Nên em hãy yên tâm nhé
- Oppa _ GaEul xúc động cô nhìn YiJung _ Anh muốn nắm chặt nó vậy sao ?
- Từ lúc bắt đầu gặp em chẳng phải anh đã nắm lấy bàn tay này rồi sao ? _ YiJung cười _ Cho nên bây giờ anh nắm chặt hơn nữa cũng đâu sao. Đây sẽ là duyên phận của anh và em.
GaEul mỉm cười nhìn YiJung, cô nhẹ tựa đầu vào anh. Đúng thế thật từ ngay từ lần gặp đầu tiên , chẳng phải YiJung đã nắm lấy tay cô rồi sao ?. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó đã hình thành nên 1 sợi dây gắn kết cô và anh. Bàn tay này của cô đã thuộc về YiJung ngay từ đầu rồi, cho dù anh kô nắm lấy thì cô cũng sẽ chỉ để mình YiJung nắm được mà thôi. GaEul hạnh phúc nép vào lòng anh, cô cảm thấy mình như đang tiến gần đến 1 happy ending. Sáng hôm sau, giống như mọi ngày GaEul đến nhà mẹ YiJung. Hôm nay bà hứa dạy cô làm món ăn YiJung thích, GaEul rất nóng lòng để được làm cho YiJung ăn, nhưng cô có biết đâu rằng có 1 người đã đặc biệt đợi cô ở đó.
- Thưa cô Chu mời cô qua bên này _ 1 người đang ông nói với gaEul
- Ơ, … Vâng _ GaEul vô cùng ngạc nhiên nhưng cô cũng bước vào theo người đang ông đó
Hôm nay cô cảm thấy rất lạ, căn nhà này mọi hôm kô có bóng dáng người đàng ông áo đen nào vậy mà hôm nay cại có nhiều ô tô và vệ sĩ đến vậy. GaEul bước vào phòng khách, cô thấy dáng 1 người đàn ông đứng quay lưng lại phía cô. Thoạt nhìn cô còn tưởng là YiJung nhưng người này có vẻ già hơn. GaEul tiến đến gần, người đàn ông quay lại nhìn cô cười :
- Chào cháu GaEul, trông cháu thật đáng yêu hơn những gì ta tưởng tượng
- Dạ cháu chào bác _ GaEul lễ phép cúi đầu chào _ Xin hỏi đang có chuyện gì xảy ra và bác là …
- Ta là Hyun Sub bố của YiJung _ người đàn ông nói _ Có lẽ cháu chưa biết vợ ta đã nhập viện từ sáng sớm rồi.
- Ôi, vậy bác ý có sao kô ạ ? Cháu muốn đến thăm bác ý _ GaEul hốt hoảng
- Kô sao chỉ là khám sức khỏe định kì thôi, ta có chuyện muốn nói với cháu _ Ông Hyun Sub mỉm cười nhìn GaEul _ Cháu cho ta 1 chút thời gian chứ ?
- … Vâng _ GaEul gật đầu nhưng trong lòng cô thật sự muốn từ chối cuộc nói chuyện này. Cô muốn thoát khỏi nơi này, cô cảm thấy có điều gì đó kô hay sẽ xảy ra nếu cô lắng nghe cuộc trò chuyện này.
…
Cùng lúc đó tại phòng làm việc của YiJung.
- Thưa cậu chủ, có điện thoại của bà chủ đến báo tin là sáng sớm nay bà phải nhập viện để kiểm tra sức khỏe. Nên cô GaEul kô cần đến vào hôm nay. _ Thư kí Park nói
- Vậy sao, Nhưng GaEul đã đến đó rồi mà. _ YiJung suy nghĩ 1 chút _ Nếu kô thấy mẹ ở đó đáng lẽ ra cô ấy phải gọi ngay cho mình rồi chứ
YiJung càng nghĩ càng lo, tại sao cô kô gọi điện cho anh. Với tính cách của cô thì sẽ hốt hoảng gọi điện cho anh ngay vậy mà …
- Thư kí Park tôi ra ngoài có chút việc _ YiJung vội vàng
- Thưa cậu, … _ Thư kí Park ngập ngừng gọi giật lại
- Có chuyện gì ? _ YiJung nói
- Ông chủ sáng sớm cũng đã đến đó rồi ạ
- Cái gì _ Nghe đến đấy sắc mặt YiJung đanh lại _Tôi biết rồi
YiJung bước ra ngoài cổng, sắc mặt anh vô cùng giận dữ:
- Ông mà làm gì GaEul thì tôi nhất định sẽ kô tha cho ông đâu
Anh phóng xe hết tốc độ đến nhà mẹ mình. Đến nơi, bước đến cổng anh gặp bố mình. Ông ta cười vỗ vai anh :
- Con trai, con đến sớm vậy sao ?
- GaEul đâu ? _ YiJung nổi nóng
- Ha ha ha Ta đâu thể làm gì 1 cô bé đáng yêu vậy chứ _ Ông Hyun Sub cười lớn
- Ông …
- Oppa … _ tiếng GaEul vang lên
- GaEul em kô sao chứ ? _ YIJung lập tức chạy đến chỗ cô
- Em kô sao _ GaEul mỉm cười nhìn YiJung
- Thôi ta về đây. Chào con trai và cả cháu nữa GaEul _ Ông ta cười
- Vâng _ GaEul gật đầu chào lại và để lộ ra 1 ánh mắt buồn.
Ngồi trên xe, GaEul kô nói gì cả cô chỉ chầm ngâm nhìn ra ngòai cửa sổ. Cô khiến YiJung lo lắng :
- Em kô sao chứ ? Ông ta đã nói gì với em vậy ?
- Em … Kô có ông ấy kô nói gì với em cả. Anh yên tâm đi _ GaEul nhìn anh cười.
- Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ bảo vệ em _ YiJung nắm chặt lấy tay GaEul
GaEul mỉm cười, nhưng sự lo lắng, buồn phiền trong lòng cô kô thể vơi bớt được.
CHAP 18
- Thưa tổng giám đốc, cậu YiJung đến ạ _ Thư kí Chan nói
- Được cho nó vào, ta cũng đang đợi nó đây _ Ông Hyun Sub mỉm cười nói
YiJung bước vào, anh kô nói gì tiến thẳng đến chỗ bố mình :
- Hôm qua, ông đã nói gì với GaEul
- Sao vậy con trai, vừa đến con kô chào ta 1 câu sao ? _ Ông Hyun Sub cười nhìn YiJung
- Ông hãy trả lời câu hỏi của tôi đi _ YiJung tức giận nói
- Kô gì cả, ta chỉ hỏi thăm cô bé thôi _ Ông ta vẫn tỉnh bơ
- Chắc chăn ông đã nói gì với cô ý _ YiJung đập bàn nói
- Nếu kô tin ta con có thể hỏi GaEul
- Ông … Nếu GaEul có chuyện gì thì tôi sẽ kô tha cho ông đâu
Nói xong anh tức giận bỏ ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại Ông Hyun Sub ngồi nhìn chăm chăm :
- Con trai càng ngày con càng giống ta rồi đấy
Tại quán cháo, GaEul ngồi thất thần khiến JanDi chú ý. Cô lại gần hỏi :
- Kô có gì thật mà JanDi. Mình nói thật đấy _ GaEul huých nhẹ JanDi 1 cái.
- Chắc chắn có, nếu kô thì sao mà cậu cứ như người mất hồn vậy chứ ? _ JanDi chắc chắn _ Có
phải liên quan đến YiJung sunbae kô ??
- JanDi à … _ GaEul liếc nhìn JanDi _ Kô có gì mà thật đấy, chỉ là dạo này mình hơi mệt thôi
- Thật kô ? _JanDi nghi ngờ
- Thật _ GaEul cười
- Thôi được tha cho cậu đó _ JanDi nói rồi bỏ vào trong
- Phùuuùu _ GaEul thở phào
Trong lòng cô hiện đang rối nhơ tơ vò. Từ sao cuộc nói chuyện với bố của YiJung, lúc nào GaEul cũng suy nghĩ đến điều ông ta đã nói :
-----------------
- Cháu có yêu YiJung thật lòng kô ?? _ Ông Hyun Sub chầm chậm đưa tách trà lên miệng
- Dạ vâng _ GaEul nói
- Vậy sao ? _ Sắc mặt của ông ta kô hề biến đổi _ Thật đáng mừng khi con trai ta yêu 1 cô gái thật lòng. Nhưng …
- Dạ _ GaEul giật mình
- Có vẻ như nó đã chọn nhầm đối tượng _ Ông ta nói và hơi nhỏen miệng cười
- Ý bác là sao ạ ? _ Geul cố gắng giữ bình tĩnh
- Cháu đã cảm thấy mình xứng đáng với nó chưa ?
- …
- So YiJung, 1 cái tên mà bất cứ phái nữ nào nghe thấy đều cảm thấy trái tim run rẩy. Nó là 1 người nổi tiếng, là 1 chàng trai hào hoa. Và còn là bộ mặt của dòng họ So _ Ông Hyun Sub nhìn thẳng vào mắt GaEul _ Nói đến đây chắc cháu đã hiểu ta muốn nói gì rồi chứ ?
- Kô đó kô hẳn là điều ta muốn _ Ông ta nói _ Tuy ta kô phải 1 người cha tốt nhưng ta kô quá tàn nhẫ đến nỗi chia rẽ con trai mình với người nó yêu.
- Vậy bác muốn cháu làm gì ? _ GaEul như muốn bật khóc
- Bình tĩnh nào cô bé _ Ông ta vẫn thản nhiên uống trà _ Ta chỉ muốn cháu hiểu vấn đề. Cháu chỉ cần hiểu là người cháu yêu là So YiJung người được coi là quốc bảo thứ 4 .Là nghệ nhân gốm nổi tiếng chứ kô đơn thuần là 1 người bình thường. Ta chỉ mong cháu có thể làm điều gì đó để YiJung cũng như dòng họ So giữ được danh tiếng. Rồi sẽ có 1 ngày cháu sẽ nhận ra khoảng cách giữa cháu và YiJung.
- …
- Ta chỉ nói có vậy thôi _ Ông ta mỉm cười rồi đứng lên _ Cảm ơn cháu vì đã lắng nghe ta nói. Có vẻ như con trai của ta sắp đến rồi.
Rồi ông ta cười bước đi.
Những lời nói đó cứ lập đi lập lại trong đầu cô, dù có làm gì thì từng câu từng chữ cứ hiện lên 1 cách rõ nét trong tâm trí cô. GaEul cảm thấy có 1 cái gì đó cứ đè nặng lên tim cô khiến cô khó chịu và đau.Cô cứ như 1 người khác vậy, cô tránh đi ra ngoài cùng YiJung, đi đâu cô đều cố gắng che mặt đi. Điều đó khiến YiJung cảm thấy khó chịu, anh cảm thấy cô rõ ràng đang giấu anh điều gì đó. Nhưng có hỏi như thế nào cô cũng kô chịu nói. Rồi cho đến 1 ngày, khi công ty của YiJung tổ chức tiệc giới thiệu sản phẩm mới. F4 và JanDi đều đến dự nên GaEul kô thể kô đi cùng, Khi F4 và 2 cô gái xuất hiện mọi người ai cũng nhìn họ trầm trồ. Tuy đi dự tiệc đã quen nhưng GaEul vẫn có chút ngại ngùng. JanDi bây giờ đã là vợ của JunPyo là bà giám đốc nên cô ấy luôn bị những bà lớn vây quanh lấy lòng, soi mói. JunPyo, JiHoo và WoonBin thì … kô cần nói thì cũng đủ biết là họ bận lắm rồi. Còn YiJung cũng phải tiếp những nghệ nhân quan trong và đi cùng bố anh để chào hỏi các vị khách. GaEul đứng 1 mình trong góc khuất, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài nơi 1 thế giới sang trọng xa lạ đang diễn ra. Bỗng có 2 cô người mẫu đi ngang qua, 1 trong số họ dừng lại khi nhìn thấy GaEul.
- Ý Đây chẳng phải là cô gái đi cùng YiJung sao ?? Sao cô lại đứng đây 1 mình vậy _ Cô ta nói với giọng khó nghe
- Ơ, YiJung oppa đang bận nên tôi … _ GaEul chưa nói hết câu
- Oppa ư ? Thân thiết nghê nhỉ ? _ Cô gái còn lại lên tiếng, rồi đưa mắt nhìn GaEul từ dưới lên trên _ Tuy tranh phục cô đang mặc toàn đồ đắt tiền nhưng con người cô vẫn quê mùa nhỉ ? Chẳng xứng với YiJung gì cả. Kô biết tại sao YiJung lại chọn cô
- Này, các cô đang nói gì thế _ JanDi từ đâu xông ra quát _ Các cô thì có tư cách gì nói cô ấy, tuy GaEul quê mùa nhưng cô ấy tốt hơn các cô gấp trăm lần
- Cô … _ 2 cô người mẫu tức đỏ mặt nhưng kô nói gì được đành quay gót bước đi
JanDi vội quay lại nhìn GaEul hỏi :
- Cậu có sao kô ?
- Kô mình kô sao _ GaEul mỉm cười _ JanDi à, cậu kô cần phải lo lắng vậy đâu
- Sao cậu lại chịu im lặng vậy chứ _ JanDi noi _ Bon họ thật quá đáng, cái đám người mẫu vô dụng đó thì có gì hay ho chứ ? Chỉ được cái chân dài hơn người bình thường mà đã kiêu
- Hi hi JanDi thôi mà _ GaEul bật cười _ cậu kô ra với JunPyo à ?
- Á thôi chết _ JanDi giật mình kêu _ Mình quên mất, anh ta hẹn mình ra ngoài ban công. Chết, mình đi ra đây 1 chút rồi sẽ vào với cậu nha
- Um _ GaEul mỉm cười _ Cậu cứ đi đi
JanDi đi rồi, GaEul lại đứng 1 mình. Cô chợt thấy YiJung đang đứng 1 mình, nhìn anh bồn chồn ngó nghiên như đang tìm ai đó. GaEul mỉm cười nghĩ YiJung đang tìm cô, cô định cất tiếng gọi thì bỗng đến bên anh 3 cô người mẫu. Kô hiểu sao GaEul kô thể phát ra tiếng để gọi anh được, nhìn anh đứng giữa họ thật đẹp, thật hợp. Có thứ gì đó chẹn vào cổ họng cô khiến cô kô thể phát ra tiếng được, cô định tiến đến chỗ anh nhưng bỗng tiếng nói của Hyun Sub vang lên :
- Cháu đã cảm thấy mình xứng đáng với nó chưa ?
Chân cô như đeo 1 vật nặng kô thể nhấc lên nổi, cô nhìn anh bây giờ sao quá xa vời. GaEul đưa tay lên muốn với tới anh, muốn để anh thấy cô nhưng như có 1 bức vô hình chắn ngang giữa anh và cô. YiJung mà cô yêu, người mà khi nghĩ đến sẽ khiến trái tim đập liên hồi. Người luôn bên cô, gần gũi với cô sao giờ xa vời quá. “Rồi sẽ có 1 ngày cháu sẽ nhận ra khoảng cách giữa cháu và YiJung.” Ngày đó đã đến rồi sao ? Ngày mà cô nhận ra kô thể ở bên anh được nữa, ngày mà cô kô mong muốn. Chẳng lẽ đây chính là lí do khiến cô luôn cảm thấy bất an trong lòng. Đứng trong 1 căn phòng sang trọng, dự 1 buổi tiệc linh đình, đi cùng người mình yêu đó chẳng phải đã từng là ước mơ của cô sao ? Nhưng bây giờ GaEul cảm thấy dường như mọi con mắt đang đổ dồn về phía cô, những cặp mắt soi mói, khinh bỉ.
- Tuy tranh phục cô đang mặc toàn đồ đắt tiền nhưng con người cô vẫn quê mùa nhỉ ? Chẳng xứng với YiJung gì cả.
Lời nói đó vang lên trong đầu cô đúng vậy cô là 1 con bé quê mùa, vậy tại sai YiJung lại chon cô ? Liệu đó có phải là sự thương hại ? Lúc này GaEul cảm thấy mình thật đáng thương. Mắt GaEul bỗng nhòa đi, cô cảm thấy khó thở giống như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim cô. GaEul cảm thấy mình kô thể đứng vững được nữa, cô vội bỏ chạy ra ngoài . Cô muốn chạy trốn, thoát khỏi cái thế giới xa hoa đó, 1 thế giới kô thuộc về cô nhưng ở đó có người cô yêu. GaEul bước thật nhanh để chở về nhà, nhưng cô phải về đâu ? Nhà JanDi ? hay chỗ của YiJung ? GaEul bỗng giật mình, từ bao giờ nhà của YiJung là ngôi nhà của cô , là nơi để cô nương tựa thật nhiều. Nhưng giờ đây 1 bức tường lớn đang chắn giữa cô và anh, làm thế nào để cô có thể tìm được 1 cánh cửa duy nhất đi qua bức tường đó. GaEul thẫn thờ đi trên đường , chuông điện thoại của cô bỗng kêu lên
- Alô _ GAEul bất hần đưa điện thoại lên tai
- GaEul, em đang ở đâu vậy ? Sao lại bỏ về trước, em làm anh lo quá. _ Giọng YiJung giận giữ vang lên _ Mau nói cho anh biết em đang ở đâu.
- Em … _ GaEul dường như kô thể cầm được nước mắt, cô cảm thấy đau khổ khi nghe tiếng của anh _ Em … đang ở trước cửa nhà oppa
Tiếng nức nở của cô trong điện thoại khiến YiJung cảm thấy lo lắng. Anh lập tức phóng xe về nhà gặp GaEul. Về đến nơi anh thấy GaEul đang đứng chờ anh ngoài cổng, YiJung vội vàng chạy về phía cô :
- GaEul, sao em kô vào nhà ? _ Anh nhẹ nhàng cầm tay cô lên
- Em kô muốn vào _ GaEul vội rút tay lại
- Em sao vậy GaEul _ YiJung cảm thấy có gì đó khác lại ở cô
- Em kô sao cả chỉ là … _ GaEul nói
- Sao vậy, em làm anh lo đấy _ YiJung rối lên
- Oppa, … _ GaEul ngẩng lên nhìn YiJung _ Chúng ta chia tay đi
- Em nói cái gì _ YIJung vô cùng bàng hoang khi nghe cô nói vậy _ Có chuyện gì xảy ra với em thế ?? Có phải đã có ai nói gì với em kô ?
- Kô có gì cả . Cũng kô có ai nói gì với em cả. Chỉ đơn giản là em muốn chia tay chỉ vậy thôi _ GaEul lạnh lùng nói.
- Kô anh kô tin chắc chắn có chuyện gì đó với em. _ YiJung nắm chặt lấy tay GaEul nói _ GaEul à, hãy nói cho anh biết đi
- Em kô yêu anh nữa, em muốn chia tay. Oppa kô hiểu sao ? _ GaEul hét lên _ Em chán khi phải chờ đợi, em kô muốn 1 tình yêu như thế này. Oppa kô phải là mẫu người đàn ông của em. Xin lỗi.
GaEul hất tay ra và bỏ đi. YiJung nắm tay cô kéo giật lại
- GaEul, anh kô tin những lời em nói là sự thật _ YiJung nhìn thẳng vào mắt cô
- Vậy sao. _GaEul lạnh lùng nhìn anh rồi cô lấy tay đập vào tay của mình, tay của YiJung bật ra _ Vậy là rõ rồi nhé, kô phải anh nói sẽ giữa lấy tay em mãi mãi sao ? Đó là duyên phận phải kô ? Bây giờ duyên phận giữa chúng ta đã đứt rồi nên cầu mong oppa hãy buông em ra.
Nói rồi GaEul quay lưng bước đi thật nhanh, có 1 chiếc taxi đã đợi sẵn ở đó. GaEul đi rồi, YiJung ngồi gục xuống, anh kô tin nổi là anh vừa chia tay GaEul. Anh kô thể tin là anh đã để tuột mất bàn tay cô 1 lần nữa. Anh cảm thấy nét mặt GaEul lúc cô đập mạnh tay mình để khiến anh buông ra, trái tim anh nhói đau khi thấy cô làm điều đó. YiJung bật khóc, anh khẽ gọi tên cô, từng lần gọi là mỗi nhát dao đâm vào trái tim.
GaEul bước lên xe, người tài xế hỏi :
- Thưa cô, cô muốn đi đâu _ kô có tiếng trả lời _ Thưa cô …
Kô nghe thấy tiếng đáp lại, người tài xế quay lại và ông thấy GaEul đang ôm mặt khóc. Cô đau đớn quằn quại, thật khó khi hải nói chia tay. Làm sao cô có thể nói dối là kô còn yêu trong khi trái tim cô yêu anh sâu sắc ? “ GaEul à, mày đã rất kiên cường rôi” Cô thầm nói trong tiếng nấc. Nhưng sự đau khổ cứ lớn dần trong cô. Cô phải kìm nén bản thân để kô chạy lại phía YiJung và ôm lấy anh, cô đau khổ và muốn gọi tên anh. Nhưng sao lúc này tên anhlại khó gọi đến thế, tại sao cô không thể bật ra thành lời. Tại sao chỉ nghĩ thôi cô lại càng thấy đau khổ. Rốt cục quyết định này của cô là đúng hay sai ??
CHAP 19
1 tuần trôi qua, kể từ sau khi chia tay YiJung, GaEul thơ thẩn như người mất hồn. Cô đổi số điện thoại tránh F3 và JanDi. GaEul thẫn thờ bàn trong quán cháo, cô đã như vậy từ nửa tiếng trước rồi. Ông chủ Lee lại gần nhìn GaEul rồi kêu lớn
- GaEul !!!!
- Hả _ GaEul giật mình
- Cô định lau cho cái bàn này mòn đi hả, cô xem nó bóng đến nỗi có thể soi gương được đó _ Ông chủ nói rồi nhing lên mặt bàn
- Ơ, xin lỗi mình … _ GaEul nhìn xuống mặt bàn, chính cô cũng ngạc nhiên về độ bóng của nó
- Thôi được rồi nếu hôm nay cậu mệt thì nghỉ chút đi, mà dào này cậu sao vậy cứ như người mất hồn ý _ Ông chủ Lee hỏi
- Kô … kô có chuyện gì đâu _ GaEul chỉ mỉm cười
- Vậy sao ?? Mà dạo này JanDi tìm cậu đó _ Ông chủ Lee thắc mắc _ Cậu tránh cậu ta à ?
- Kô chỉ là mình hơi mệt kô muốn nói chuyện nhiều _ GaEul nói _ Thôi để mình vào rửa bát cho cậu nha
GaEul vội đi nhanh vào trong tránh những câu hỏi của ông chủ Lee. GaEul vào được 3 phút thì JanDi đến, vào đến nơi JanDi hỏi ngay :
- GaEul có đây kô ??
- Có, ở trong kia kìa _ Ông chủ Lee nói rồi chỉ vào bên trong
JanDi định đi vào thì ông chủ Lee giữ lại :
- Khoan đã, có vẻ như cô ấy có chuyện gì buồn thì phải ??
- Cậu ấy đã chia tay với YiJung sunbae rồi _ JanDi nói
- Sao cơ, GaEul đã chia tay với hoàng tử đẹp trai rồi à ??
- Ùm _ JanDi gật đầu
- Tại sao ??
- Mình kô biết, bây giờ phải tìm cậu ấy để hỏi cho ra nhé đây này
Hai người đang nói chuyện bỗng nghe có tiếng đổ vỡ bên trong, JanDi và ông chủ Lee vội chạy vào. Họ thấy GaEul đang ngồi dưới sàn nhà bên cạnh những mảnh vỡ, JanDi lo lắng hỏi :
- Cậu kô sao chứ GaEul ??
- JanDi … Mình … mình kô sao đâu _ GaEul vội lấy tay nhặt những mảnh vụn lên _ Chỉ cần dọn 1 chút là được mà, do mình bất cẩn
- Cẩn thận đấy _ JanDi lo lắng nói
Vừa dửt lời 1 mảnh thủy tinh cứa vào tay GaEul khiến cô bị chảy máu. JanDi vội chạy lại cẩm tay GaEul cuống quýt cầm máu.
- Mình đã bảo rồi mà cậu kô nghe
GaEul nhìn vết thương, cô thất thần như nhớ đến điều gì đó. Bỗng cô nhớ đến 1 cảm giác quen thuộc, đó là cái cảm giác khi YiJung lo lắng cho cô khi cô bị bỏng. Nếu anh có ở đây lúc này thì có lẽ anh sẽ lo cho cô cuống lên mất. GaEul vừa muốn cười vừa muốn khóc, nếu … chỉ là nếu thôi ư ?? Bậy giờ khi nghĩ đến anh cô chỉ có thể dùng từ nếu thôi ư ??
- Cậu có đau kô ? _ JanDi vội hỏi
- Đau ?? _ GaEul nhìn vết thương mắt nhòa lệ _ Có … mình đau … đau lắm
Rồi cô bật khóc, nước mắt cứ rơi mãi kô ngường. Giống như cô khóc suốt 1 tuần nay vẫn là chư đủ. Vết thương này làm cô đau, đúng vậy nó khiến cô đau nhưng kô phải đau ngoài da mà trong trái tim cô. 1 vết thương lớn đang chảy máu mà cô thì kô cách nào chữa cho nó lành lại được. GaEul đau khổ ôm lấy lồng ngực mặc cho máu ở ngón tay thấm lên áo cô, cô khóc, khóc mãi trong lòng JanDi. JanDi gần như muốn bật khóc khi thấy GaEul như vậy, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra với người bạn thân nhất của mình.
Một lúc sau, JanDi và ông chủ Lee ở bên trong dọn dẹp còn gaEul thì ngồi bên ngoài quán. Từ bên trong nhìn ra, JanDi thấy GaEul ngồi nhìn đăm chiêu ra cửa sổ. Ở ánh mắt cô có 1 chút hi vong xen lẫn sợ hãi, khi có 1 chiếc xe ô tô nào đi qua ánh mắt đó như muốn lẩn tránh sợ sệt. Nhưng khi chiếc xe chạy qua thì nó lại lộ ra vẻ thất vọng rất lớn, kô cần đoán nhiều JanDi cũng biết chiếc xe GaEul mong mỏi là của ai. Tội cho bạn cô, 2 bên mắt thâm quầng và sưng húp lên 1 cách đáng thương, trông GaEul tiều tụy đi nhiều. JanDi tiến về phía GaEul ngồi xuống đối diện cô, cô nhẹ nhàng hỏi :
- Cậu đã thấy đỡ hơn chưa ?
- Um, mình thấy đỡ hơn rồi _ GaEul nhẹ mỉm cười
- Vậy à , … _ JanDi dừng lại 1 lúc _ GaEul này, mình có chuyện muốn hỏi cậu
- Là chuyện giữa mình và YiJung ?? _ GaEul nói
- Um _ JanDi gật đầu _ Minh biết là cậu và sunbae đã chia tay
- Um _ GaEul im lắng nhìn ra ngoài
- Tại sao vậy ?? _ JanDi hỏi _ Có phải do bố sunbae kô ??
- Kô, kô do ai cả _ GaEul vội nói _ Là do mình, mình cảm thấy kô còn yêu YiJung nữa
- Kô đúng, đó kô phải là sự thật _ JanDi nói và nhìn thẳng vào mắt GaEul _ GaEul nhìn mình này, mình kô tin là cậu kô còn yêu YiJung sunbae chắc chắn là còn có lí do khác đúng kô ??
- Kô cò lí do nào cả, chỉ là tình yêu của mình dành cho YiJung đã hết. Đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của bọn mình _ GaEul cố tránh ánh mắt của JanDi
- Mình là bạn thân của nhau phải kô ? Mình biết cậu đang nghĩ gì, mình biết cậu là người như thế nào mà _ JanDi nói _ Trái tim của cậu đâu phải 1 khung ảnh, cậu đâu thể thay bức ảnh trong đó 1 cách dễ dàng. Cho dù có để cho cậu hàng trăm, hàng nghìn bức ảnh trước mặt thì cậu cũng sẽ chỉ chọn duy nhất 1 bức thôi. Cậu hiểu lời mình nói chứ GaEul ??
- Mình … mình cảm thấy hơi mệt mình muốn về nhà _ GaEul đứng dậy và chạy ra ngoài cổng
Cô bước thật nhanh trên đường, cô hiểu những lời JanDi vừa nói. Đúng vậy cho dù có cho cô lựa chon hàng trăm lần thì cô vẫn cứ chọn YiJung, trong hàng nghìn người cô vẫn chỉ thấy YiJung. 1 tuần qua GaEul tránh mặt JanDi chỉ vì 2 người là bạn thân, vì JanDi hiểu cô quá rõ và cô cũng kô muốn JanDi lo lắng nhiều. GaEul rất sợ, cô sợ khi gặp JanDi như lúc nãy cô sẽ kô kìm được sẽ nói hết tất cả. Sẽ nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, sẽ nói ra tình yêu của cô đối với YiJung vẫn rất sâu sắc. GaEul mệt mỏi trở về nhà, đối diện với cô đơn lạnh lẽo và nỗi nhớ mong đến quằn quọai.
Lúc này, tại nhà của YiJung
- Ya, cái thằng này sao lại thành ra thế này cơ chứ _ Giọng WoonBin tức giận vang lên. Sau khi đưa YiJung trong tình trạnh say khướt về nhà
- GaEul … em đừng đi. GaEulllll _ YiJung đau khổ la lớn
- 1 tuần nay, 1 tuần trong tình trạnh say khướt này là vì GaEul sao ?? Cái thằng này _ WoonBin nhìn YiJung nói
- Thôi đừng nói nhiều nữa, mau đưa cậu ta vào phòng đi _ JiHoo đi từ cửa vào
Sau khi đã đưa YiJung vào phong, JiHoo và WoonBin ngồi trong phòng khách nói chuyện :
- JiHoo, phải làm gì đi chứ cậu định để hắn ta thế này mãi sao ?? _ WoonBin khổ sở lên tiếng
- Đừng hỏi mình, hãy hỏi người ngây nên chuyện này ý _ JiHoo nhún vai
- Ya GaEul, cô ấy đúng là bạn thân JanDi mà. Chuyện của JanDi và JunPyo đã làm bọn mình khổ sở rồi bây giờ đến cô ấy và YiJung _ WoonBin càu nhàu
- Cậu nói thế có ích gì, có giỏi thì nói trước mặt người thật ý _ JiHoo nói
- Chà, nhưng phải công nhận là GaEul lợi hại chỉ câu nói chia tay mà đã khiến Play Boy của chúng ta tàn tạ như thế này rồi _ WoonBin nói
- Đúng vậy, nhưng mình nghĩ có gì đó kô đúng ở đây. Với tính cách của GaEul thì cô ấy kô thể dễ dàng chia tay với YiJung đc. Có lẽ chúng ta phải gặp GaEul thì mới biết đc lí do _ JiHoo chầm ngâm nói
- OK, dù sao như vậy còn hơn là đi theo YiJung. Nhờ cậu ta mà bây giờ mình chán đến các club rồi _ WoonBin tán thành
- Kô được, cậu phải đi theo cậu ta _ JiHoo kiên quyết _ Cậu còn nhớ vụ YiJung bị gãy tay đợt trước chứ ??
- Ùm, vậy mai mình sẽ tiếp tục theo cậu ấy, còn cậu đến gặp GaEul nhé _ WoonBin nói
- OK
Tít tít tít … tiếng chuông báo thức, GaEul mệt mỏi mở mắt . Mắt cô sưng vù lên, tối qua cô đã khóc rất nhiều. Tỉnh dậy với cảm giác cô đơn và mệt mỏi, căn phòng tuy nhỏ thôi nhưng với GaEul nó thật lạnh lẽo. Cô đã quen với cảm giác có YiJung bên cạnh, quen với hơi ấm của anh. Bỗng có tiếng gõ cửa, GaEul mệt mỏi lên tiếng :
- Ai đấy ???
- Là anh JiHoo đây
GaEul cố lê từng bước ra mở cửa, cô mỉm cười :
- Chào sunbae, anh vào đi
- Um _ JiHoo mỉm cười nhìn cô
GaEul pha trà mời JiHoo :
- Hôm nay, sunbae đến đây có chuyện gì ??
- À … vì chuyện của YiJung _ JiHô nhấm ngụm trà
- Sunbae định hỏi lí do em muốn chia tay ?? _ GaEul nói
- Kô, chuyện đó JanDi đã nói qua cho anh rồi. Anh chỉ muốn hỏi là em đang cảm thấy thế nào ??
- Ý sunbae là … ? _ GaEul hỏi
- Em hạnh phúc? Vui ? hay buồn chán ?? Trong trái tim em có còn hỉnh ảnh của YiJung kô ?
- Em … em kô hiểu ý của sunbae _ GAEul ngập ngừng đáp
- Em hiểu, chắc chắn là em hiểu _ JiHoo nhìn sâu vào mắt GaEul _ Em kô phải 1 cô gái kém thông minh. Chỉ là em kô muốn trả lời câu hỏi của anh.
- Em …
- Anh muốn em thành thật trả lời cho anh biết, em còn yêu YiJung phải kô ?? _ Anh nhìn GaEul trông đợi
- Em … em …
- Nếu em kô muốn trả lời thì thôi vậy _ JiHoo hơi thất vọng đứng dậy _ Mà còn điều này nữa, YiJung … cậu ta …
- Kô … kô có gì, chỉ là … cậu ta kô còn là chính mình nữa thôi _ JiHoo nói, trên mặt JiHoo có 1 nụ cười thoáng qua
- Oppa làm sao ạ _ GaEul càng lo lắng hơn với câu trả lời kô rõ ràng đó
- Em thử đến gặp cậu ta xem. Có lẽ em nên tận mắt thấy cậu ấy giờ này _ JiHoo nói rồi anh bước ra khỏi cổng _ Anh mong em có thể sớm cho anh biết câu trả lời của em. Hãy nghe xem trái tim em nói gì. Tạm biệt GaEul
JiHoo đi rồi, để lại cho GaEul 1 mớ tơ vò khó gỡ. Trong lòng cô bây giờ bồn chồn kô yên, YiJung làm sao ?? Anh ấy đã xảy ra chuyện gì ??? GaEul bật khóc khi nghĩ có chuyện gì xảy ra với anh.
YiJung khó nhọc tỉnh dậy trên giường, đầu anh đau như búa bổ. Mệt mỏi, đâu đầu, YiJung như muốn phát điên lên. Anh đặt nhẹ tay lên chiếc gồi bên cạnh mình, hình ảnh GaEul đang ngủ ngon lành bỗng hiện lên. Và rồi khi anh đưa tay lên muốn vuốt mái tóc cô thì cô vụt biến mất. mùi hương của cô vẫn còn thoang thoảng quanh anh. Mỗi khi sáng sớm, khi mở mắt ra nhìn thấy khoảng trống bên cạnh trái tim YiJung lại nhói đau. GaEul bỏ đi đã được 1 tuần, cô đã ra đi và mang theo trái tim của anh. Anh biết mình phải quên cô ngay lập tức. Nhưng điều đó thật khó, giá mà anh có thể quên GaEul như đã từng quên mối tình đầu của mình. YiJung bật cười, anh cười chính mình, 1 Play boy như anh kô thể giữ nổi người con gái mình yêu. Anh cười và nước mắt cũng tuôn rơi, “GaEul … chỉ có em … chỉ có em mới có thể làm anh ra nông nỗi này ”
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé