Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
CHAP 75: CÓ NHỮNG THỨ MANG TÊN...HẠNH PHÚC (PHẦN 2)
.
Devil không phản ứng gì trước hành động này, nhưng không phải vì thế mà cậu nhóc không ngạc nhiên, vì Devil vẫn luôn nghĩ rằng cái đề nghị vừa rồi của mình là một việc làm quá khó với Nim – một cô gái yếu đuối, hiền lành, rụt rè và trong sáng. Nhưng hơn hết, đây là điều mà chính cậu nhóc cũng mong đợi. Sau vài giây ngỡ ngàng, Devil cũng đưa nhẹ tay lên lưng Nim. Có thể chưa phải là yêu…nhưng đã làm cho con người biết nhớ….có thể chưa phải là sâu đậm…nhưng cũng đủ cho con người khao khát được gần nhau…
.
“Thật ngốc!” Đó là những gì Nim nghĩ khi thấy mình đang khóc trên vai Devil. Có lẽ cho tới tận giây phút này, Đỗ Quyên của chúng ta mới biết trái tim mình đã có chủ…và bây giờ thì chính cô bé đã can đảm đối diện với sự thật đó, và cũng can đảm tình nguyện đưa chiếc chìa khóa trái tim cho người chủ của mình….
.
- Đừng khóc khi ở bên tôi…vì điều đó khiến tôi thấy giận mình vì đã không ngăn được nỗi đau của bạn…Không thể chắc chắn rằng tôi sẽ cho bạn hạnh phúc…nhưng tôi biết rằng từ bây giờ mình không thể thiếu bạn trong cuộc đời này…
.
Nim nhắm chặt mắt, những giọt nước trong veo trào ra ướt đẫm một bờ vai……cô bé thoáng mỉm cười…có thể gọi đó là niềm hạnh phúc…
.
Thế đấy! Yêu là đau, yêu là khổ, yêu là tuyệt vọng…Ấy vậy mà người ta vẫn đâm đầu vào rồi tự tin cất lên câu nói : Yêu là không nuối tiếc! Những kẻ chưa yêu chắc hẳn sẽ thắc mắc không hiểu vì sao…nhưng trong vô vàn cái gọi là “đau thương” mà nó đem lại thì vẫn còn đó một món quà mang hai chữ “ yêu thương” mà suốt cả cuộc đời này…. người ta có thể vì đó để chết cho nhau….
………………………………………..
.
Sáng sớm!
.
Vì ngồi đối diện với cửa sổ nên Nim bị đánh thức bởi tia năng đầu ngày. Cô bé nhíu mắt lại rồi từ từ mở ra. Angle vẫn còn ngủ, bác Lan cũng thế. Nhưng đến khi nhìn lại mình thì Nim mới tá hỏa. Đây là lần đầu tiên Nim ngồi mà có thể ngủ ngon lành suốt hơn 6 tiếng đồng hồ. Cụ thể là đầu cô bé đang tựa vào vai Devil, vì Nim mà ác quỷ cũng phải chịu chung số phận là … ngủ ngồi! Dường như cậu nhóc vẫn còn say giấc. Nim khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Toàn bộ gương mặt Devil khi nhìn nghiêng đã được cô bé thu vào tầm mắt. Dù biết là cậu nhóc rất đẹp trai nhưng khi nhìn trực diện như thế này thì Nim vẫn không khỏi ..rụng rời. “Nếu so với anh trai thì sao nhỉ??? “ Một phép so sánh đột ngột xuất hiện trong đầu Nim. Không phải là bênh người nhà nhưng từ trước đến giờ đối với Nim thì chưa có ai có thể vượt qua mặt anh Đỗ Quốc về khoản “nhan sắc”. Cô bé tự hào lăm lắm khi lúc nào đi chơi với anh trai cũng được vinh dự chú ý ké khi hàng trăm hàng ngàn người con gái đổ dồn đôi mắt vào anh mình. Lâu dần cũng thành quen, Nim mặc định trong tư tưởng rằng anh trai là mỹ nam số 1. Cho đến khi gặp Devil thì mọi chuyện mới có chút lung lay…
.
Đột nhiên ác quỷ cựa mình cắt đứt dòng suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu cô bé. Hàng mi dài đầy ma lực rung nhẹ rồi mở dần ra. Đáng lẽ trong tình huống này thì Nim nên nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng với một Đỗ Quyên trong sáng và đôi chút ngây ngô thì việc cô bé cứ mở tròn mắt mà nhìn Devil là một cử chỉ hoàn toàn có thể hiểu được!
.
- Dậy rồi sao không nói? – cậu nhóc hơi bị giật mình liền hỏi ( không giật mình sao được khi Nim đang giương đôi mắt to hơn “mắt bò” nhìn ác quỷ chứ???)
.
Cô bé quýnh quáng ngồi hẳn dậy, mặt dần dần ửng đỏ. Sau vài giây bối rồi thì Nim mới đứng bật dậy định đi ra cửa.
.
- Đi đâu? – Devil đột ngột nắm tay Nim kéo lại.
.
( À ờ! Đi đánh răng rửa mặt!) – Nim huơ huơ.
.
- Tới đây và ngồi xuống! – vẫn luôn là cái giọng ra lệnh hách dịch xì dầu.
.
Chả bao giờ Nim hiểu được Devil muốn làm gì, lúc này cũng vậy, cô bé đành lụi hụi ngồi xuống. Giương đôi mắt tò mò nhìn cậu nhóc.
.
Mặt Devil vẫn lành lạnh như mọi ngày, cậu nhóc buống tay Nim ra rồi trong vòng 5 giây, ác quỷ đã thực hiện một hành động khiến cho cô bé bị “lao đao” cả một ngày trời…
.
(Chắc trong số những độc giả thân yêu của Kawi sẽ có người đoán ngay được đó là “hành động” gì…Nhưng chắc là tác giả vẫn phải…nói!)
CHAP 76: CÔ GIÁO VÀ NHỮNG ĐỨA TRẺ.
.
Nim dường như bị giật điện, tê liệt mọi giác quan khi bị Devil kiss bất ngờ như thế. Trong lúc Nim chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu nhóc đã buông tay cô bé rồi đột ngột cúi sát mặt Nim và… Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ tính bằng giây thôi nhưng làm cho Nim cảm giác như mình đang xỏ tay vào cái ổ cắm điện 220V! Không bị co giật là may lắm rồi!
.
- Rồi! Đi đánh răng rửa mặt đi! – Devil ngẩng mặt dậy, cố gắng che dấu nụ cười rồi cất giọng” bình thản, lạnh lùng” như mọi ngày.
.
Nim làm theo như một cỗ máy. Tình hình là hồn phách cô bé vẫn ở trên mây chưa kéo xuống được!
.
Devil nhìn theo Nim với dáng vẻ đờ đẫn ngơ ngơ thì không nhìn nỗi phải bụm miệng cười. Chả bao giờ cậu nhóc thích cười, chỉ trừ khi ở bên Nim mà thôi!
.
Nhưng sự đời oái oăm là vậy. Khi ta đang hạnh phúc thì ở đâu đó, cũng có kẻ đang đau khổ. Trong tình huống này, nơi đó không ở đâu xa mà chỉ cách giường Devil đúng hai bước chân mà thôi….
.
Phải! Đó chính là giường của Angle!
.
Sự thật thì cậu nhóc đã tỉnh dậy từ rất sớm, sớm hơn cả Nim. Nhưng cái cảnh đầu tiên đập vào mắt trong ngày mới lại khiến Angle đau như dao cắt. Chẳng thằng con trai nào đủ mạnh mẽ đến mức có thể không nổi khùng khi nhìn thấy người con gái mình thương yêu đang tựa đầu ngủ ngon lành bên cạnh một thằng khác. Angle giương đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn Nim đang say ngủ, nhưng khi thấy cô bé chuẩn bị tỉnh dậy thì giả vờ nằm im, đó là vì cậu không muốn để Nim biết mình đã nhìn thấy tất cả. Nhưng mọi chuyện đã lên tới đỉnh điểm khi Devil đột ngột làm một hành động mà đã có lúc Angle định làm với Nim nhưng đã bị cô bé phũ phàng từ chối. Nếu không vì vết thương trên đầu thì có lẽ ngay lúc đó Angle đã bay đến chỗ Nim để hỏi cho ra lẽ, để hỏi vì sao mà với Devil thì được nhưng với cậu thì không????. Nhưng với một cái đầu thực tế thì thiên thần nhận ra rằng đó chỉ là một hành vi ngu xuẩn, và rồi cậu nhóc cười cay đắng. Cười để xoa đi nỗi đau, nhưng cười cũng để ngăn những giọt nước chực trào ra trên khóe mắt!
.
Có lẽ dấu trừ lớn nhất cho tình yêu chính là sự ích kỷ…chỉ có thể chọn một chứ không thể chọn hai….
.
Và những rắc rối chính thức bắt đầu…
.
Trước tiên là ở việc ăn uống…
.
Sáng hôm nay bác Lan phải có hẹn đột xuất với bác sĩ trưởng khoa nên nhờ Nim cho hai quý công tử ăn sáng…
.
Sau khi đổ cháo ra hai tô cho cả Devil và Angle, Nim tươi cười bưng ra trước mặt hai cậu nhóc thì mới phát hiện một sự thật đau lòng: đó là cả hai không thể nào tự ăn được!
.
- Hơ hơ! Nim ơi! Đầu tôi vẫn đang đau, tôi không thể cúi xuống mà múc cháo lên ăn được! – Angle ôm đầu nhăn nhó.
.
Nim méo mặt nhìn sang giường Devil. Cậu nhóc cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Tuy phần bị thương nặng nhất là lưng và ngực, nhưng tay phải Devil thì cũng bị dính vài nhát dao nên hiện tại không thể cử động nhiều được, nếu không sẽ rất đau ( nói đến đây mới thương ác quỷ của chúng ta ghê gớm, dù tay đau nhưng tối qua vẫn cố gắng…ôm Nim +_+).
.
Nim nhìn qua nhìn lại hai đại thiếu gia, mặt nhăn nhó. Muốn Nim đút cho ăn cũng được. Nhưng Nim chỉ có một mình, làm sao đút cho cả hai ăn được chứ???? Chẳng lẽ cứ cậu này một muỗng rồi chạy sang giường bên cho cậu kia một muỗng???? Cô giáo nuôi dạy trẻ cũng không thảm thương đến mức đó! Cô bé vò đầu bức tai. Devil và Angle cũng khó xử không kém, nhưng không thể nhịn đói được.
.
Sau một hồi vật lộn với mớ suy nghĩ trong đầu, cuối cùng Nim cũng nãy ra một…sáng kiến ( Nhưng chưa chắc đã …sáng!)
.
Cô bé đặt tô cháo xuống bàn bên cạnh giường Devil, rồi nhanh nhảu chạy sang chỗ Angle đỡ cậu nhóc đứng dậy. Thiên thần trố mắt nhìn với những dấu hỏi to đùng.
.
- Bạn tính làm gì vậy Nim????
.
Cô bé không phản ứng gì, chỉ nhìn Angle rồi cười một cái giống như …động viên tinh thần!?!
.
Mất 3 phút Nim mới “vác” được cái xác to tướng của cậu nhóc sang giường của Devil. Thật ra Angle chỉ bị thương ở đầu nên việc đi đứng cũng không khó khăn mấy, có lẽ vì thế mà Nim mới dìu cậu nhóc qua đây.
.
Sau khi hai mỹ nam đã an tọa trên giường. Nim hí hửng chạy đi bưng chiếc ghế sắt rồi đặt ngay phía trước và ngồi xuống. Tay cầm to cháo to đùng rồi bắt đầu múc muỗng cháo đầu tiên…
.
- Này! Làm gì thế???? – Devil nãy giờ im lặng quan sát hành động của Nim nhưng đến lúc này thì phải lên tiếng vì không thể nào hiêu được.
.
Nim không trả lời, chỉ đưa muỗng cháo lên rồi làm hiệu cho Devil há miệng ra.
.
Không thống nhất từ trước nhưng hai cậu nhóc lại cùng nhau đồng thanh:
.
- Không phải chứ???? Bạn muốn tôi và cậu ta ăn cùng muỗng, đút theo thứ tự như đút con nít ở nhà trẻ hả???????????
.
Nim cười xuýt xoa, đưa tay ra hiệu “Tốt lắm vì 2 bạn đã hiểu!” khiến Devil và Angle trợn tròn mắt…kinh hãi!
.
Cô bé lại cười! Tay vẫn cầm nguyên muỗng cháo đưa trước miệng Devil. Nhưng đời nào ác quỷ lại chịu cảnh ăn uống “nguyên thủy” như thế chứ????
.
- Không được! Tôi không ăn!
.
- Tôi cũng không chấp nhận được cái kiểu ăn sáng quái dị này! – Angle cũng phản đối.
.
Nim nhíu hai hàng lông mày lại, gương mặt cô bé thoáng bực mình. Nim đặt tô cháo lại trên bàn rồi hướng ánh mắt đầy….quyền lực về phía hai đại công tử.
.
( Tôi không biết! Các bạn phải ăn mới có sức chứ??? Tôi cũng đâu có muốn làm như thế này đâu! Nhưng 2 bạn đều không thể tự mình ăn, mà tôi thì chỉ có một mình, làm sao chạy qua chạy lại mà đút cho mỗi người được. Các bạn phải thương tôi chứ???? Muốn tôi vào viện nhập hội cùng hai bạn phải không????) – Nim nghiêm nghị “bày tỏ ý kiến”.
.
Cả hai cậu nhóc cứ ngơ người ra trước mấy cái huơ tay loạn xạ của Nim, cũng may là có Devil hiểu được.
.
- Bạn ấy nói gì thế???? – Angle quay sang hỏi.
.
- Bạn ta nói là tôi với bạn không được ý kiến, lo mà ăn đi, nếu không thì chịu khó nhịn đói luôn! Vì Nim không thể chạy qua chạy lại đút cho từng người! – Devil làm ràm, mặt thoáng chút đau khổ. Angle quay sang nhìn Nim ái ngại.
.
Nim chỉa tia nhìn bực bội về phía ác quỷ, cô bé tự hỏi sao lúc nào cậu ta cũng dịch quá so với nội dung chính mà Nim nói. Biết thế thà kiếm mảnh giấy viết vào cho xong.
.
Hai cậu nhóc đột ngột im lặng, mặt đầy suy tư. Nim thì vẫn nhìn chằm chằm từng người, ánh mắt vừa thuyết phục vừa…răn đe!
.
- Đành vậy! – Angle buông một lời chấp nhận đầy bức rức.
.
Devil thì không nói gì, chỉ nhìn Nim, cái ánh mắt đó đủ để cô bé biết rằng cậu nhóc đã đồng ý.
.
Nim nở một nụ cười mãn nguyện rồi khệ nệ bưng tô cháo lên. Ánh mắt long lanh như muốn nói rằng “Nào mấy con! Lại đây cô đút cho mà ăn! Ngoan nào! Ngoan nào!” ( Thật tội nghiệp cho những đại công tử của chúng ta, cũng có ngày phải chịu nỗi “nhục nhã” lớn lao như thế này!)
.
Vậy là Devil ngồi bên trái, Angle ngồi bên phải. Nim đút theo thứ tự từ trái sang. Mấy cậu nhóc đành bấm bụng hả miệng rồi nuốt ừng ực, mong sao cho tô cháo mau hết. Nhìn Angle và Devil có ai mà nghĩ rằng họ đang ăn cơ chứ, trông giống như đang chịu phạt hay tra tấn thì đúng hơn vì mặt mũi người nào người nấy đều nhăn nhó, khó chịu đến phát tội. Riêng Nim thì vẫn vui tươi, cứ đút hết muỗng này sang muỗng khác, chốc chốc lại nhìn hai người bạn mến yêu nở một nụ cười khích lệ tinh thần.
.
Rõ là khổ! Mới chỉ là việc ăn uống mà đã thế rồi….
.
Tô cháo vơi dần, vơi dần…
.
- Cái gì thế này????????????????????????????? – một đống âm thanh hỗn tạp vang lên khiến cả ba hoảng hốt ngoái đầu nhìn ra phía cửa phòng.
CHAP 77: VÒNG VÂY MỸ NHÂN
.
Không phải là một người…mà là rất nhiều người!
.
- Ôi anh Angle của em, anh bị thương mà sao không nói cho tụi em biết! Tội anh quá à! Nhìn anh thế này mà em bật khóc lên được!
.
- Trời ơi! Hoàng tử Angle của đời em, sao anh lại ra nông nổi này chứ????
.
Vân vân và vân vân….
.
Nim tròn mắt kinh ngạc, còn Angle giật mình hãi hùng, riêng Devil thì lắc đầu ngán ngẩm…
.
Nếu đếm sơ sơ thì cũng hơn 20 cô nữ sinh của trường Linh Nam ( đều là fan hâm mộ của Angle và Devil) đang đứng trong phòng bệnh. Mọi người ai nấy nhốn nháo, “vui hơn là đi hội”.
.
Thêm một bóng dáng nữa bước chân vào phòng. Không ai khác chính là Hạo My. Cô nàng đeo chiếc cặp xách trên vai nheo mắt với Angle một cái đầy ngạo mạn.
.
- Cũng may là chị Hạo My thông báo với toàn trường là anh cùng với anh Devil đang bị thương nằm trong đây, nếu không thì tụi em đâu có biết! Tụi em đúng là có lỗi mà! – Mấy cô nàng cứ bu quanh lấy Angle, người sờ đầu, kẻ vuốt má, người quàng tay chân lảnh lót cái giọng thống thiết khiến cậu nhóc rụng rời, gai ốc nỗi cả lên.
.
- Chị! Sao chị nỡ….- Angle chưa nói hết câu đã bị một cô ôm mặt nhìn chằm chằm.
.
- May phước là mặt anh vẫn đẹp trai như thường, chưa có gì sứt mẻ cả!
.
Hạo My cười khà khà sung sướng:
.
- Chị đã cảnh báo với em rồi mà! Em mà đuổi chị về thì sẽ gánh hậu quả. Như thế này là nhẹ lắm rồi! Ha ha…
.
Devil đưa đôi mắt đầy bực bội hướng thẳng về phía Hạo My khiến cô nhóc giật mình im bặt. Nói gì thì nói, Hạo My vốn vẫn rất “khiếp” Devil.
.
Sự việc này đã chứng minh cho hậu quả của sự thân thiện mà Angle thể hiện khi học ở trường. Nếu như cậu nhóc cũng lạnh lùng, băng giá như Devil thì bây giờ có phải tốt hơn không???? Lũ con gái lúc này chỉ dám bu quanh thiên thần chứ không dám động tay động chân vào ác quỷ ( dù rât muốn +_+). Nim thì vẫn cầm tô cháo trên tay đứng trơ như tượng. Ánh mắt cô bé đầy cảm thông khi nhìn cậu bạn thân yêu bị vây *** giữa vòng nữ nhi.
.
Không khí càng lúc càng ồn ào, người ta nói hai người đàn bà và một con vịt thì đã thành cái chợ, đằng này, không cần vịt nhưng chỉ mỗi cô một câu cũng khiến cả phòng bệnh như một hội chợ hàng Việt Nam chất lượng cao!
.
Devil đã bắt đầu nổi khùng, Angle thì càng lúc càng đuối trong mớ người xung quanh, Hạo My vẫn đừng dựa vào cửa cười cười mãn nguyện, còn Nim thì lắc đầu thở dài ngán ngẩm cho cái gọi là “hotboy”…
.
- Tôi cho mấy người 3 phút, nếu kẻ nào vẫn còn đứng trong này thì đừng trách tôi ác! – Devil nói to.
.
Tất cả im bặt.
.
1 phút…
.
2 phút…
.
2 phút 30 giây….
.
Cô nữ sinh cuối cùng đã “dời gót ngọc” ra khỏi phòng. Trước khi đi không quên để lại ánh mắt đầy tiếc nuối.
.
Bây giờ trong phòng chỉ có 4 người. Nim, Devil, Angle và Hạo My!
.
- Hơ hơ! Cám ơn cậu nhé! Phù phù! – Angle vừa ôm đầu vừa nói với Devil.
.
- Đúng là một lũ nhện nhện! – Devil phán một câu nhận xét rồi hướng ánh mắt về phía Nim – Đi lấy nước cho tôi!.
.
Nim giật bắn mình chạy tới bàn đựng đồ dùng cá nhân, rót đầy hai ly nước rồi đưa cho mỗi cậu một ly. Hình như Devil vẫn còn bực mình, cậu nhóc vốn không thích bị người khác quấy rầy.
.
- Cậu về giường của cậu đi! Tôi không ngồi được lâu, phải nằm! – Devil vừa cầm ly nước vừa lầm rầm.
.
Angle nhíu mày nhìn sang.
.
- Này! Làm gì mà cậu dữ thế hả???? Tôi cũng có muốn bị như thế đâu! Bạn bè gì mà kì cục!
.
Nói rồi cậu nhóc vùng vằn đứng dậy, Nim thấy thế liền vội chạy lại đỡ một tay. Không ngờ hai cậu này cũng có lúc giận dỗi nhau như con nít. Nim ngạc nhiên khi phát hiện ra một điều lý thú như vậy.
.
- Còn cô! Có muốn ngay ngày hôm nay tên mình bị gạch ra khỏi danh sách của trường không hả?– Devil đặt ly nươc lên bàn rồi nói “bình thản”.
CHAP 78: THỰC HIỆN NHIỆM VỤ.
Hạo My mặt biến sắc.
.
- Đừng bắt tôi phải nhắc lại chuyện cũ, gia đình cô còn nợ của tập đoàn Russ chúng tôi gần 3 trăm ngàn đô. Bây giờ thì hãy biến đi! Tôi không thích nói nhiều đâu! – Devil nói giọng đều đều.
.
Cô bé liếc cả ba người một cái rõ dài rõ dai rồi đóng cửa cái rầm bỏ đi.
.
Nim thở dài. Một buổi sáng không mấy suông sẻ. Cũng may là cô bé đã hoàn thành xong nhiệm vụ cho hai công tử ăn sáng. Nghĩ đến đây Nim đã thấy vui vui trong lòng.
.
- Đến giờ rồi! Bạn đi đi! Quản gia đang đứng đợi ở cổng bệnh viện.– Devil vừa nằm xuống vừa nói.
.
Nim ngẩn người một cái rồi chợt hiểu ra. Nhưng nếu đi bây giờ thì lấy ai chăm nom hai cậu ta.
.
Thấy Nim vẫn đứng ở đó, Devil ngẩng mặt lên nhìn cô bé bằng ánh mắt giận dữ khiến Nim tá hỏa phóng vù ra cửa. Chả bao giờ Nim thoát được nỗi sợ hãi mỗi khi thấy Devil giận. Vừa may ra đến cổng đã thấy bác Lan đi vào…
.
- Cháu đi đâu đấy????
.
( Cháu có việc phải đi gấp, bác chăm sóc hai bạn ấy giúp cháu nhé!) – Nim vội chìa mảnh giấy rồi chào bác và chạy thẳng đến chiếc xe ô tô đen của Devil đang đậu ở đằng trước.
.
Bác Lan chỉ kịp ú ớ vài câu rồi cũng lắc đầu đi vào trong….
.
Hôm nay lại là một hành trình dài…
.
Trong phòng bệnh.
.
- Này! Nim có phải là osin của cậu đâu mà cứ sai làm việc này việc khác thế hả???? – Angle bất bình.
.
- Đó không phải là chuyện của cậu, ngủ đi! – Devil lạnh lùng đáp.
.
- Thật đúng là! Đồ máu lạnh! – Angle nghiến răng “đớp” lại rồi nghiêng người về phía khác.
.
Có lẽ đến cả Nim cũng không hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa Devil và Angle…đó không đơn thuần chỉ là tình bạn….
.
………………………..
.
Trong xe của Devil…
.
- Cô chủ đúng là người đặc biệt! – quản gia mỉm cười nhìn Nim nói.
.
Cô bé ngẩng đầu lên đầy thắc mắc trước những gì vừa nghe được.
.
- Ngay cả tôi – người nuôi dạy cậu chủ từ nhỏ đến lớn mà cũng không được biết mật mã vào phòng của cậu ấy, thế mà Trình Kha lại đưa cho cô chủ! – quản gia than vãn nhưng ánh mắt vẫn hiền từ.
.
Nim chẳng nói gì. Đôi khi cô bé cũng thắc mắc những gì Devil làm cho mình. Chưa bao giờ Nim hình dung được mình là gì đối với cậu nhóc, chỉ đơn thuần cô bé biết rằng, mình thích Devil, thế thôi! Nghĩ đên đây, những kí ức về nụ hôn vội sáng nay lại khiến Nim đỏ mặt. Cũng có lúc xấu hổ thế đấy!....
.
Chiếc xe dừng bánh trước nhà Devil, quản gia ngồi trong phòng khách đợi còn Nim chạy nhanh lên phòng cậu nhóc để làm theo những gì Devil đã dặn.
.
Đứng trước cửa phòng, cái khóa điện tử đập ngay vào mắt Nim. Cô bé nhẹ nhàng bấm từng con số …. 24192….Tách! Cửa phòng mở ra. Nim vội đẩy nhẹ để bước vào trong. Trong đầu vẫn còn hoài nghi về dãy số mật mã này….
.
Tình hình là phòng cậu nhóc quá tối, Nim mò mẫm tìm công tắc mở đèn. Sờ hết tường bên trái sang tường bên phải cũng không tìm được, Nim bắt đầu thấy bực bực. Cô bé dừng lại bặm môi. Chả lẽ Devil ở trong phòng mà không cần đèn???? Đen tối đến thế là cùng. Thế là Nim đành tiến lại phía cửa ra vào. Phụt….Đột ngột cả căn phòng bừng sáng! Sáng đến mức khiến Nim hết hồn vì chói mắt. Cái đáng ngạc nhiên nhất chính là mọi đồ vật trong phòng tuy đều là màu đen nhưng lại được gắn đèn, vật nào cũng có đèn. Cả chiếc gường ngủ rộng thênh thang ở phía đằng kia cũng lung linh trong dàn đèn gắn trên thành giường và chân giường. Sự tương phản giữa màu đen của đồ vật và màu trắng của ánh đèn khiến cả căn phòng cực kì ấn tượng. Đúng là Devil có khác, làm cái gì cũng độc đáo và khác người. Sau vài giây lây lại tinh thần, Nim bắt đầu đi tìm nguồn gốc để khiến mấy cái đèn trong phòng bừng sáng mặt dù rõ ràng là không có cái công tắc nào cả trên tường. Ngó trước ngó sau, nhìn quanh nhìn quất nhưng cô bé vẫn không tài nào tìm được. Chợt Nim thấy dưới chân mình có cái gì đó cộm cộm. Cô bé cúi xuống nhìn. Và tin được không???? Công tắc bật đèn nằm ở góc trái của nền nhà sát với cửa ra vào, chỉ cần lấy chân ấn xuống một phát là mở được điện. Nim hứng thú với phát hiện này. Devil sống phong cách thật!
.
Quá mất thời gian với những suy nghĩ vớ vẩn, hình ảnh đôi mắt giận dữ của Devil lại hiện lên khiến Nim giật mình. Cô bé bắt đầu nhìn xuống nền nhà và…đếm! Tại nơi Nim đang đứng là ô gạch hoa thứ 1, rồi cô bé bước từng bước chậm rãi, vừa đi vừa đếm, cuối cùng cũng tới ô gạch hoa thứ 32, hình như đây là vị trí chính giữa của căn phòng. Nim khẽ quỳ gối xuống, theo như lời Devil dặn thì chỉ cần lật tấm gạch hoa này lên là lấy được cái hộp đó, cô bé dùng tay miết rìa tấm gạch rồi khảy nó lên, đúng là dưới đó có một ngăn bí mật, không lớn nhưng đủ để cất những thứ quan trọng, một chiếc hộp bằng gỗ được chạm trỗ tinh xảo đập vào mắt Nim, cô bé cầm nó lên ngắm nghía nhưng dù tò mò mấy cũng không dám mở ra. Sau khi đặt cẩn thận tấm gạch hoa về vị trí cũ, Nim đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nhưng một điều kì lạ lại khiến cô bé không thể không để tâm. Đó chính là một tấm rèm lớn ở phía trên đầu giường của Devil, Nim chắc chắn rằng đó không phải là rèm để che cửa sổ mà để che đi một tấm ảnh hay đại loại là một vật gì đó gắn trên tường. Đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng Nim cũng cắn răng trèo lên giường của cậu nhóc, với tay kéo tấm rèm sang một bên. Tò mò là bản chất của con người, mỗi khi nó nỗi lên rồi thì không tài nào khống chế được….
.
Và những gì Nim chứng kiến sau bức rèm đó khiến cô bé chới với, suýt ngã xuống giường….
CHAP 79: BÍ MẬT SAU BỨC RÈM KÌ LẠ
.
Nim đoán không hề sai, sau bức rèm là một khung ảnh cỡ lớn….một bức ảnh được đóng trong một chiếc khung chạm trỗ tinh xảo với những viên ngọc nhỏ lấp lánh như những giọt nước mắt…
.
Và người trong ảnh….
.
Không ai khác….chính là cô bé!
.
Phải mất vài phút Nim mới lấy lại bình tĩnh để nhìn trực diện chân dung của mình. Cái ảnh này được chụp lúc Nim đang ngồi một mình ở ghế đá ngoài sân sau của trường. Sở dĩ cô bé biết được điều đó là vì cảnh vật trong bức tranh thấp thoáng những chậu hoa thủy tiên cùng mấy hàng đồng tiền – những loài hoa đặc trưng ở sân sau – nơi cô bé thường hay tới mỗi khi thấy buồn lòng. Gương mặt Nim trong ảnh là một gương mặt buồn, đôi mắt cô bé đang nhìn xa xăm vào khoảng không bao la trước mặt. Nhưng tại sao Devil lại chụp được bức ảnh này, chụp bao giờ??? Và vì sao lại treo nó trong phòng, đóng khung kĩ lưỡng và đậy lại bằng chiếc rèm này???? Những thắc mắc lại bủa vây trong đầu khiến Nim vừa xúc động vừa bối rối. Tâm trạng cứ hỗn độn cả lên….
.
Tiếng chuông báo hiệu 10h sáng của chiếc đồng hồ cổ trong phòng đưa Nim trở lại với thực tại. Cô bé vuốt trán gạt đi những giọt mồ hôi rồi bước xuống giường và tiến ra khỏi phòng. Trước khi đi, Nim còn ngoái đầu nhìn lại tấm rèm kì lạ, nơi mà đằng sau đó là hình ảnh của chính mình….
.
………………………………….
.
Xuống tới phòng khách, quản gia nhìn cô bé mỉm cười:
.
- Xong rồi phải không cô chủ? Chúng ta đi thôi!
.
Nim gật đầu.
.
Nhưng người ta thường bảo: Oan gia ngõ hẹp! Những kẻ không hạp nhau thường hay chạm mặt nhau vào những thời điểm then chốt của vấn đề…
.
- Cô làm gì ở nhà tôi thế này? – Nhã Trúc đứng ngay trước cửa phòng khách, trợn đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn tức giận.
.
Nim khựng lại. Mỗi lần đối mặt với cô gì ghẻ là cô bé lại thấy khó chịu. Có cái gì đó giả tạo và cực đoan trong cách cư xử của Nhã Trúc.
.
Quản gia tinh ý nhanh chóng chạy lại đứng trước Nim rồi cười xuề xòa:
.
- Bà chủ đã về đấy ạ! Mong bà chủ đừng giận, cô Đỗ Quyên đến đây là theo lệnh của cậu chủ!
.
- Cái gì??? Trình Kha sai nó tới hả??? Tại sao chứ???? – cô ta điên tiết rít lên.
.
- Dạ vì hiện tại cậu chủ đang bị thương nên không tiện làm việc….
.
Quản gia chưa nói hết câu thì Nhã Trúc đã “nhảy vào họng”:
.
- Ông vừa nói cái gì??? Trình Kha bị thương ư???? Khi nào thế???? – thái độ cô gì ghẻ hết sức hoảng hốt, đánh rơi cả chiếc túi xách xuống nền đất, khuôn mặt Nhã Trúc biến sắc.
.
- Ơ! Tôi tưởng ông chủ đã nói với bà chủ rồi chứ??? Ngay lúc cậu chủ được đưa vào bệnh viện thì tôi đã báo cho ông chủ rồi! – quản gia đầy vẻ ngạc nhiên.
.
Nhã Trúc đứng chết lặng, bặm môi tỏ sự tức giận cực độ. Lúc này Nim mới để ý là trên tay cô ta có bế một đứa nhỏ nữa, tầm 1 tuổi, nhìn rất đáng yêu và kháu khỉnh. Chắc là con trai của Nhã Trúc vì có lúc Nim nghe lũ bạn đồn rằng cô ta “nhờ” có thai với ông tổng nên mới được làm dâu nhà này! Thằng bé cũng khá giống Devil, nhất là đôi mắt, máu mủ đúng là hơn, anh em một nhà nên giống nhau là chuyện thường.
.
Sau vài phút, cô ta mở điện thoại rồi nói rất nhanh:
.
- Đem xe đến chở tôi vào bệnh viện ngay!
.
Xong xuôi đâu đấy, Nhã Trúc bồng đứa nhỏ quay lưng tiến ra cổng. Trước khi đi cũng không quên ngoái đầu nhìn Nim một cái thật sắc. Nhưng dù sao cô bé cũng thấy được sự lo lắng của cô dì ghẻ dành cho Devil….Chợt cô bé thấy có cái gì nghẹn nghẹn trong lòng….
.
Sau khi bóng Nhã Trúc khuất sau chiếc cổng sắt, ông quản gia thở nhẹ một cái rồi quay sang nói với Nim:
.
- May thật! Chúng ta đi thôi cô chủ!
.
…………………………………..
.
Theo tờ giấy ghi địa chỉ mà Devil đưa hồi tối, chiếc xe chở Nim ra ngoại ô thành phố rồi dừng lại trược một ngôi nhà tầng trệt nằm tách biệt với cái ồn ào nhốn nháo của chốn đô thị phồn hoa. Nim mở cửa xe bước ra, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt Nim khiến cô bé ngỡ ngàng xen lẫn thích thú! Một căn nhà được bao quanh là những giàn hoa giấy màu đỏ tươi giống y như giàn hoa giấy trước cổng nhà Nim ngày nào. Ngoài hoa giấy còn có khá nhiều loại hoa khác nữa. Căn nhà như một vườn thần tiên của mẹ thiên nhiên vậy. Sau một hồi ngẩn ngơ, Nim mới bước lại phía chiếc cổng thấp bằng gỗ. Ở đây không có chuông thì phải, cô bé ngước mắt nhìn vào bên trong. Quản gia đứng bên cạnh cất tiếng…
.
- Có ai ở nhà không ạ????
.
Một phút sau, bóng dáng một người phụ nữ trung niên bước ra. Bà ta dừng lại trước cổng, đưa đôi mắt đầy hiền từ nhìn Nim và những người đi cùng cô bé.
.
- Chúng tôi đến đây theo lời dặn của cậu chủ Thái Trình Kha! – quản gia mỉm cười giới thiệu.
.
Mắt người phụ nữ sáng lên rồi gật gật đầu. Từ nay đến giờ Nim vẫn đứng yên quan sát bà ấy. Quả thật có cái gì đó ở người phụ nữ này khiến Nim thấy gần gũi đến kì lạ….Và có cái gì đó ở bà ta rất giống Nim….
.
Chiếc cổng được mở nhẹ ra, Nim bước vào. Chợt cô bé khựng lại khi thấy quản gia và những người đi cùng mình vẫn đứng ở ngoài.
.
- Thưa! Cậu chủ căn dặn chúng tôi không được vào trong, phải đứng đây đợi cô chủ ạ! – quản gia giải thích.
.
Nim ngớ người ra tự hỏi vì sao. Nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng của người phụ nữ khiến Nim quay lại nhìn….
.
( Đi vào thôi nào con!)
.
Nim nhìn sững….Bà ấy…bà ấy cùng bị câm giống Nim sao???????????
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 80: NGƯỜI MẸ CỦA BÓNG TỐI (PHẦN 1)
.
Và thế là người phụ nữ trung niên dắt Nim vào trong nhà, cô bé vẫn còn bất ngờ về việc bà ấy không nói được….
.
Vào đến trong nhà, Nim đưa đôi mắt ngước nhìn xung quanh. Trang trí cũng đơn giản nhưng toát lên vẻ ấm cúng, đặc biệt có khá nhiều khung ảnh đủ mọi kích cỡ được đặt ở những vị trí trang trọng trong ngôi nhà. Thật bất ngờ khi đó toàn là ảnh của Devil từ lúc mới sinh cho đến khi trưởng thành. Nim bắt đầu đặt những dấu hỏi lớn nhất về người phụ nữ này…thật ra bà ta là ai??? Có mối quan hệ gì với Devil????
.
( Uống nước đi con!) – người phụ nữ đặt ly nước lọc trước mặt cô bé rồi nở một nụ cười hiền hậu…
.
Nim gật nhẹ đầu nhận lấy.
.
( Trước khi con đến đây! Ta đã hình dung về con rất nhiều….Nhưng con đẹp hơn ta nghĩ…) – và bà lại mỉm cười, nhìn Nim với ánh mắt trìu mến.
.
( Sao ạ???? Bác đã biết con sẽ tới đây ư???) – Nim ngạc nhiên.
.
( Đúng thế! Mỗi khi Devil đến đây đều nói về con. Ta rất bất ngờ khi thằng bé có thể thích một đứa con gái đến vậy! Nó thương con đôi khi còn nhiều hơn thương ta nữa kia!)
.
Nim càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra….
.
( Chắc con đang thắc mắc về ta lắm phải không? Con dâu!)
.
Nim quýnh quáng suýt đánh rơi ly nước trên tay khi nghe bà ấy gọi mình là “ Con dâu”.
.
( Bác…bác đang nói gì thế ạ???)
.
( Ta không nói sai đâu con ạ! Ta là mẹ ruột của Trình Kha, tên ta là Thoại Mỹ, nhưng ta đã không còn là phu nhân tập đoàn Russ từ lâu rồi! Đúng hơn là ta bị phản bội và ruồng bỏ ngay từ cái lúc sinh Trình Kha…. Chuyện phức tạp lắm…Rồi sau này con sẽ hiểu!)
.
Nim tròn mắt nuốt từng lời của người phụ nữ ấy. Ở bà ta có cái gì đó rất giống Devil, lạnh lùng…phải! Lạnh lùng….
.
( Khi Trình Kha nói rằng con bị câm giống ta thì ta đã rất bất ngờ… Nhưng quả thật nó đã chọn không nhầm người. Còn với Nhã Trúc, chúng nó chỉ là nợ nhau thôi chứ không có duyên phận…) – nói đến đây đột ngột bà ấy dừng lại, mặt thoáng buồn.
.
( Bác không sao chứ ạ?) – Nim lo lắng hỏi.
.
( À không! Ta không sao! Mà ta muốn hỏi con một câu! Con trả lời thật nhé!)
.
Sự nghiêm túc của bác Thoại Mỹ khiến Nim thấy hơi run run…Cô bé gật nhẹ đầu.
.
( Con thương Trình Kha đến mức nào?)
.
Nim bối rối nhìn lên, một câu hỏi thật khó trả lời….
.
( Không cần phải ngại, ta không phải là người lạ, trước sau gì cũng là người một nhà!) – bác ấy nói chắc nịch giống như rằng đây là một sự thật hiển nhiên.
.
Nim hít một hơi thật sâu, biết nói sao nhỉ????
.
( Cái này…con cũng không biết…nhưng là rất rất nhiều ạ!)
.
( Nhiều đến mức có thể tha thứ mọi lỗi lầm của nó không?)
.
( À ờ…Vâng ạ!) – Nim lưỡng lự một hồi rồi cũng gật đầu. Đối với cô bé, tha thứ không phải là cái gì đó quá khó, riêng Devil, cô tin, cậu ấy đủ chín chắn để không làm gì vượt quá giới hạn của mình.
.
(Ta chỉ cần câu nói này của con mà thôi! Trình Kha không giống những thanh niên khác, nó lớn lên với những vết sẹo quá lớn của cuộc đời, là mẹ, nhưng ta chỉ biết khóc rồi ôm nó vào lòng chứ không thể ngăn cho nó thoát khỏi đau khổ. Tuy nhiên, ta nghĩ…con sẽ làm được!)
.
Nim không hiểu bác ấy muốn nói gì, nhưng qua thái độ cũng đủ biết rằng đây là một người phụ nữ rất thương con và cũng có điều gì đó bí ẩn….
.
Nói chuyện một hồi lâu, Nim mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa làm xong việc mà Devil giao. Cô bé mở chiếc cặp xách ra rồi lấy cái hộp gỗ và đưa cho bác Thoại Mỹ.
.
( Thằng bé đã giữ đúng lời hứa!) – người phụ nữ mỉm cười mãn nguyện.
.
Thật lòng Nim rất tò mò về cái hộp này. Chắc chắn phải là cái gì đó quan trọng thì Devil mới cất giữ cẩn thận như thế!
.
( Chắc con tò mò lắm phải không? Nhưng chưa đến lúc con được biết về bí mật này…Một thời gian nữa, tự con sẽ tìm được đáp án!) – Bác Thoại Mỹ đặt chiếc hộp xuống bàn rồi nhìn Nim an ủi.
.
Nim gật đầu tỏ ý hiểu rồi đưa mắt nhìn quanh, ảnh Devil hình như tràn ngập không gian trong phòng. Mà trông cậu ta lúc còn bé nhìn đáng yêu cực kì, lại rất mập mạp như không cao lớn và rắn rỏi như bây giờ. Nim xin phép bác Mỹ lại gần những khung ảnh để xem kỹ hơn…
.
( Đây là ảnh lúc nó mới sinh…Thật may là ông trời không nỡ cướp đi sinh mạng nó nên mới cho Devil sống sót sau ca mỗ…Nếu không nó đã chết từ trong bụng mẹ rồi!)
.
Nim lặng người….
.
( Lúc ta mang thai Devil là lúc cuộc sống ta khốn đốn nhất, ta bị chính ông chồng của mình cho người truy đuổi và giết hại. Nghe qua thì thật buồn cười phải không?)
.
Cô bé tròn mắt ngỡ ngàng….
CHAP 81: NGƯỜI MẸ CỦA BÓNG TỐI
.
( Vì đơn giản, Devil không phải là con trai của Thái Chấn Song – chủ tập đoàn Russ!)
.
Thái Chấn Song????? Cái tên này dội vào đầu Nim những mảng kí ức lệch lạc mà cô bé không tài nào có thể nhận ra được! Chỉ biết là nó rất rất quen….
.
Nhưng điều khiến Nim ngạc nhiên hơn chính là việc Devil không mang dòng máu họ Thái trong người, vậy mà vẫn được kế thừa gia sản của tập đoàn Russ. Bao nhiêu thắc mắc cứ xoay vòng cô bé…
.
( Ồ! Chắc con đang tự hỏi tại sao biết không phải là con trai mình mà ông ta vẫn nuôi nó rồi để lại toàn bộ gia sản cho nó phải không? )
.
Nim thoáng bàng hoàng, người phụ nữ hình như có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì phải????
.
( Ta giao tiếp với người đời bằng suy nghĩ và nét mặt chứ không phải bằng ngôn ngữ, vì thế con đừng thắc mắc làm gì!) – và bác ta mỉm cười đầy tự tin.
.
( Tuy Devil không phải là con ông ta, nhưng khi nó đã được sinh ra thì Chấn Song bắt buộc phải thừa nhận để không bị lời nguyền của dòng họ xử tội. Đó là một lời nguyền rất cay nghiệt và ác độc, nhưng chính lời nguyền này đã trở thành tấm khiên che chở cho tính mạng con trai ta. Nhưng đó không chỉ là lý do duy nhất, nguyên nhân chính khiến ông ta không thể giết Devil là….)
.
Người phụ nữ đột ngột dừng lại, hướng thẳng vào mắt Nim hồi lâu…Cái nhìn xoáy sâu vào tâm can con người, Nim bắt đầu toát mồ hôi hột… Đây không thể nào là một phụ nữ đơn giản…
.
Và bỗng nhiên bà ta nở một nụ cười, nhưng cũng không hẳn là cười, chỉ nhoẻn miệng…
.
( Vì ông ấy yêu ta! Tình yêu có những sự ràng buộc nhất định mà không kẻ nào có thể chối bỏ được!)
.
Nim ngẩn người nghe từng lời nói của bác ấy, hình ảnh người phụ nữ hiền lành lúc đầu gặp gỡ đã dần dần biến thành một người phụ nữ sắc sảo, thông minh, pha chút bí hiểm. Càng lúc Nim càng không hiểu nỗi bác Thoại Mỹ… Cứ như rằng bác ta muốn điều khiển con người thông qua ánh mắt và cử chỉ vậy!
.
( Hôm nay nói chừng này thôi, tối rồi, con nên về bệnh viện chăm sóc thằng nhỏ dùm ta! Hơn 10 năm nay, cái tên Thoại Mỹ đã trở thành dĩ vãng trong tầng lớp thượng lưu rồi. Đây chưa phải là thời điểm để ta xuất hiện trở lại. Vì thế người mẹ này không thể ở bên cạnh đứa con thân yêu của mình. Con hiểu chứ?)
.
Nim suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.
.
Mẹ Devil tiễn cô bé ra cổng, trước khi rời khỏi nhà, Nim chợt nhớ ra mình phải làm một chuyện gì đó…
.
( Bác ơi! Con muốn xin bác một chuyện!) – Cô bé quay lại nhìn bác Thoại Mỹ với ánh mắt tha thiết.
.
Bác Thoại Mỹ nghiêng nhẹ đầu…
.
( Bác có thể cho con….xin một tấm ảnh của Devil không ạ?) – Nim hơi ngượng ngùng.
.
Như hiểu ra chuyện gì, mẹ Devil bật cười. Bà nắm chặt tay cô bé…
.
( Đừng lưu kí ức qua những bức ảnh, hãy ghi nhớ bằng cái đầu và cả trái tim, ảnh thì cũng có lúc bị hư hỏng, nhưng cái đầu và trái tim chỉ ngừng hoạt động khi ta đã chết đi mà thôi! Con hiểu ý ta chứ???)
.
Và rồi bà ấy đưa hai tay ôm Nim, một cái ôm nhẹ nhưng ấm áp….
.
……………………………….
.
Lúc ngồi trên xe rồi, đầu óc Nim vẫn còn lơ lửng với những câu nói của mẹ Devil. Nhưng dù sao đi nữa cô bé vẫn phát hiện ra một điều: Là rằng, bà ấy cũng rất thương mình!
.
Chiếc xe màu đen tuyền đưa Nim trở lại bệnh viện. Quản gia bảo có việc phải đi nên để Nim lên phòng bệnh một mình.
.
Trời đã về chiều, mặt trời đã lặn dần sau mấy hàng núi xa để nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Nim bước từng bước trên cầu thang bệnh viện, cũng có thang máy để đi nhưng hiếm khi cô bé sử dụng đến phương tiện hiện đại này, bởi theo Nim thì thang máy cực đúng với hai chữ “ hại điện”! Cái lần bị nhốt trong thang máy của khu trung tâm thành phố là một bài học để đời của cô bé. Sau hơn 5 tiếng đông hồ đứng chôn chân giữa bốn bức tường, không khí càng lúc càng vơi dần, Nim tưởng mình đã có thể chết đi, cũng may là anh trai nhanh trí nghĩ cách thoát thân chứ thôi thì hai anh em chết ngạt trong đó. Khi nhân viên kĩ thuật tới làm việc thì họ chỉ phán một câu rồi xin lỗi qua loa: là rằng, hệ thống bị mất điện!
.
Đang suy nghĩ bâng quơ, chợt Nim nhìn thấy ở hành lang phía sau lưng mình có tiếng động. Cô bé quay lưng lại nhìn thì chứng kiến một cảnh tượng không thể tin được....
CHAP 82: CƠN ÁC MỘNG MANG TÊN: CON NÍT!
.
Một trai và một gái đang đứng ở góc khuất của hành lang ôm nhau thắm thiết!
.
Nếu là người lạ thì không việc gì phải khiến Nim bận tâm…Nhưng mọi người sẽ nghĩ sao nếu đó là Nhã Trúc? Còn chàng thanh niên kia thì không phải là Devil????
.
Vì ánh sáng quá ít nên cô bé không thể nhìn thấy rõ, nhưng cái dáng người của Nhã Trúc thì không thể lẫn vào đâu được. Thế thì kẻ mà cô ta đang ôm thắm thiết ấy là ai???? Nim nhìn mà điếng người…. Hóa ra những gì mà cô dì ghẻ nói với Nim, nào là Devil là lẽ sống duy nhất! Nào là không có Devil thì cô ta sẽ chết! Tất cả đều là giả dối!
.
Nim bấm tay vào thành tường, khuôn mặt đã bắt đầu tức giận. Cô bé cảm thấy thật nực cười cho sự ngây thơ quá đáng của mình khi đã suýt đánh đổi tình yêu chỉ vì những giọt nước mắt cá sấu của người phụ nữ đáng sợ kia. Sau vài phút trấn tĩnh, Nim quay lưng bước đi lên phòng bệnh….
.
Đang suy nghĩ có nên cho Devil biết tin này hay không thì Nim chợt nghe tiếng con nít cười đùa trong phòng. Qua khe hở của cánh cửa, Nim nhìn thấy Devil đang chơi đùa rất vui vẻ với đứa nhỏ mà hồi sáng cô bé thấy Nhã Trúc bế trên tay. Nhìn hai người họ chơi đùa với nhau rất thân thiết, Nim khẽ mỉm cười. Devil cũng không đến nỗi lạnh lùng với tất cả!
.
Cô bé nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng rồi lách mình vào trong, Devil ngẩng đầu lên nhìn. Lần đầu tiên trong “lịch sử”, cậu nhóc chào hỏi Nim bằng một nụ cười:
.
- Bạn về rồi à?
.
Nim chết lặng hồi lâu trước cái biểu hiện thân thiện quá mức của Devil, ngay cả với cô bé, chưa bao giờ cậu nhóc mỉm cười thoải mái như vậy….
.
- Sao thế? – khuôn mặt lạnh lùng lại trở về…
.
Nim giật mình rồi huơ tay cười xòa ý bảo không có gì, nhưng trong đầu cô bé lại đang rất hỗn độn…
.
- Ấy! Sao con lại đánh cậu chứ? Không được đâu nhé! Con mà đánh cậu là cậu không thương nữa đâu!
.
Nim ngồi trên ghế, lặng nhìn hai cậu cháu. Trông Devil khi ở trước mặt đứa bé hiền từ đến lạ. Công nhận là đứa trẻ đó đáng yêu thật. Đôi mắt của nó y như một bản sao của Devil nhưng trong trẻo hơn. Có nằm mơ cô bé cũng không ngờ cũng có lúc ác quỷ lại tình cảm và thân thiết như vậy. Thằng nhỏ cứ múa may loạn xạ lên trên giường bệnh của Devil cùng đống đồ chơi của nó mà chả hề thấy cậu nhóc có một biểu hiện tức giận hay khó chịu gì, trái lại là rất vui vẻ nữa. Devil còn cúi xuống hôn má đứa bé rồi cười tươi đùa giỡn với nó. Chợt trong tâm trí Nim dấy lên một suy nghĩ có phần hơi…tội lỗi! Đó là…
.
- Mệt lắm sao mà tôi thấy bạn ngồi im vậy?
.
Câu hỏi của Devil cắt ngang dòng suy nghĩ khiến Nim thoáng bối rối ngẩng mặt lên nhìn.
.
( Ờ không! Không mệt cho lắm! Mà bạn ăn gì chưa?)
.
- Nhã Trúc có mua cháo rồi, tôi cũng ăn được vài muỗng! – nói rồi cậu nhóc lại cúi xuống cười cười với thằng nhỏ.
.
Nim thở dài. Nhưng đột ngột cô bé phát hiện ra hình như mình đã bỏ qua một điều gì đó…
.
Phải rồi! Angle! Từ nãy đến giờ không thấy cậu ta đâu cả!
.
- ( Angle đi đâu rồi?) – Nim chỉ về phía giường thiên thần hỏi.
.
- Bác Lan đưa cậu ta đi khám cái gì đó, tôi cũng không rõ. Đi khá lâu rồi.
.
Nim gật đầu tỏ ý hiểu. Chắc là bác ấy đưa Angle đi chụp não. Khổ! Đêm nào nằm ngủ bác cũng than thở lo sợ cậu nhóc bị di chứng vùng đầu!
.
- Nim! Lại đây! – Devil đột nhiên kêu lên.
.
Cô bé chạy nhanh tới giường cậu nhóc.
.
- Bế nhóc Banh đi giải quyết dùm tôi với! Nó vừa mới ra hiệu….
.
Nim ngớ người. Đi giải quyết hả???? Ôi trời! Thằng nhỏ chưa được 1 tuổi mà có thể ra hiệu được sao???? Cô bé chần chừ giây lát rồi cũng bế xốc thằng nhỏ lên.
.
Cũng may đây là phòng vip nên có tolet riêng nằm ngay trong phòng, Nim đặt thằng nhỏ lên bồn cầu rồi bắt đầu…cởi quần nó ra! ( Mấy bạn thông cảm, cháu nó chỉ mới có 1 tuổi thôi! Đừng nghĩ sâu xa! Tội tác giả!).
.
Thằng bé dường như rất biết nghe lời và hiểu ý, sau khi tè xong xuôi, nó cười khằng khặc nhìn Nim. Đúng là đứa trẻ này đáng yêu thật, chả trách gì Devil thương nó thế. Sau khi hoàn tất “nhiệm vụ”, Nim bế nhóc Banh đi ra. Nhưng thật không may cho cái tính hậu đậu của cô bé, lúc mở cửa phòng vì không để ý nên cánh cửa bật ra hơi mạnh, va vào đầu thằng nhỏ khiến nó khóc um lên. Nim hoảng hốt xoa xoa đầu đứa trẻ, lòng xót xa, chắc là nó đau lắm mới khóc to như thế.
.
- Cô làm gì con tôi thế này????? – Nhã Trúc không biết từ đâu chạy xộc vào tolet la toáng lên khiến Nim giật bắn mình.
.
Chưa kịp phân trần, cô dì ghẻ đã giật lấy thằng nhóc từ tay Nim, đôi mắt đầy giận dữ:
.
- Đồ ác độc, con tôi mà có chuyện gì thì cô đừng có trách!
.
Nói rồi cô ta vung văng bỏ ra ngoài, vừa đi vừa dỗ đứa nhỏ.
.
Nim ngơ ngơ một lát rồi cũng bước ra, lòng đầy mặc cảm…tội lỗi!
.
Nhưng không hiểu sao thằng nhóc cứ khóc ngày một to hơn!
.
- Làm gì mà nhóc Banh khóc to thế???? – Devil sốt ruột hỏi Nhã Trúc khi nhìn thấy mặt thằng nhỏ giàn giụa nước mắt.
.
- Thôi con ngoan, nín đi nào, mẹ thương! Cậu đừng hỏi tôi, hỏi đứa bạn gái ngây thơ của cậu ấy! Không biết cô ta đánh đập thằng nhỏ ra sao mà nó khóc nãy giờ không chịu nín! – Nhã Trúc vừa dỗ thằng nhỏ vừa …nghiến răng kèn kẹt!
.
- Cái gì????? – Devil ngạc nhiên thốt lên, cùng lúc đó thì Nim cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
.
Tuy không thể hiện ra mặt nhưng cậu nhóc lại hướng đôi mắt đầy khó hiểu pha chút giận dữ nhìn Nim. Dù biết là lỗi do mình nhưng không hiểu sao Nim vẫn thấy tủi thân. Thực ra cô bé đâu có cố ý chứ!
.
- Có chuyện gì mà ồn ào thế???? – Bác Lan cùng Angle mở cửa phòng bước vào, thấy có tiếng khóc trẻ con nên ngạc nhiên hỏi.
.
- Không có gì ạ! – Devil buông một câu nói đầy nặng nhóc rồi quay mặt đi hướng khác.
.
- Sao lại không có gì chứ???? Bác xem này, cô ta bồng thằng nhỏ vào nhà vệ sinh, không hiểu làm gì con của cháu mà từ nãy đến giờ nó cứ khóc mãi không nín! – Nhã Trúc nói như “tàu bay”.
.
- Đưa ta xem! – bác Lan nhìn Nim một cái rồi bế thằng nhỏ từ tay cô dì ghẻ, Angle nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi việc, lúc nào cũng thế, thiên thần luôn nhìn Nim bằng một ánh mắt rất cảm thông và thân thiện.
.
Nhưng điều bất ngờ là từ khi bác Lan bế thằng nhỏ thì nó nín khóc dần dần và cuối cùng thì im bặt! Chỉ còn tiếng nấc cất lên do đã khóc một quãng thời gian lâu.
.
Bác Lan “soi mói” nhóc Banh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài để tim coi có vết thương nào hay chỗ nào bị đau hay không. Nhưng sự thật thì, nguyên nhân chính của việc thằng bé khóc um sùm lên như vậy không phải do tính hậu đậu của Nim, vì sự va đập đó không mạnh, chỉ đủ để thằng nhỏ khóc một chút mà thôi, cái cốt yếu gây ra sự cố này thì chắc hẳn là không ai có thể ngờ đến…..
CHAP 83: MÚT...TAY?!?
.
- Ta hiểu rồi đó! – sau một hồi nhìn ngó thì bác Lan đã đưa ra kết luận.
.
Và mọi người ai cũng tò mò với đáp án cần tìm…
.
- Cô cởi sợi dây chuyền cô đang đeo ra khỏi người đi đã! – bác Lan nhìn Nhã Trúc rồi nói.
.
Không ai bảo ai, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía cô dì ghẻ, mà đích ngắm chính là sợi dây chuyền. Quả thật đúng là Nhã Trúc, cái gì mà cô ta xài cũng muốn khác thiên hạ. Sợi dây chuyền dài quá ngực, tượng của nó là hình một quả cầu pha lê…có gai! Thân dây thì kết toàn hột đá chạm trỗ tinh xảo nhưng khá góc cạnh. Nói chung là nhìn cực kì hoang dại!
.
- Ơ! Sao cháu phải cởi nó ạ???? – Nhã Trúc ngơ người.
.
- Cô nhìn này! Hông của thằng bé vẫn còn dấu lằn do bị mặt tượng có gai nhọn của cô ấn vào. Nó không khóc mới là chuyện lạ đó! Bế con thì cũng phải cẩn thận chứ??? Da thịt con trẻ còn non nớt mà cô lại đeo mấy cái thứ đó! – bác Lan càm ràm.
.
Và mọi người ngẩng người ra. Việc nhóc Banh khóc…là do mẹ nó chứ không phải ai khác! Chậc…chậc….
.
Vậy là Nim không can hệ gì trong việc này ( nói không cũng chưa hẳn đúng nhưng vẫn không phải là nguyên nhân chính!). Cô bé thở phào, nếu thằng nhóc có mệnh hệ gì chắc Nim ân hận suốt đời mất!
.
Riêng Devil, ánh mắt cậu nhóc thay đổi liên tục, khi thì tò mò, lúc thì giận dữ, còn bây giờ thì “tặng” nguyên cho Nhã Trúc một cái nhìn đầy trách móc. Angle lúc này mới mỉm cười vỗ vai bác Lan.
.
- Thôi! Thằng nhỏ đã nín rồi. Mọi người bỏ qua cả đi! Nào Banh, đưa cậu Phụng bế nào!
.
Xem chừng Angle cũng khá thân thiết với đứa trẻ này. Nhóc Banh cứ lấy tay sờ sờ mó mó cái đầu băng trắng bóc của thiên thần khiến mọi người cười sặc sụa. Nhưng Nhã Trúc thì chả lấy làm vui cho lắm. Tưởng có thể cho Nim một vố đau, ai dè, mình lại làm đau chính con mình.
.
Nim cố tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng chợt có cái gì đó buồn buồn. Ánh mắt của Devil lúc nghi ngờ Nim làm đau đứa bé lại hiện lên trong tâm trí…. Thằng nhỏ đó, quả thật, rất quan trọng với Devil sao???? Dù không muốn nghĩ, nhưng những gì đã xảy ra khiến Nim càng có đủ bằng chứng để chứng minh cho cái “suy nghĩ tội lỗi” trong đầu mình….
.
………………………………….
.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn 3 người là Nim, Angle và Devil, bác Lan về nhà thay quần áo, Nhã Trúc thì bế thằng nhỏ đi ăn tối. Dù biết không nên trách Devil nhưng không hiểu sao Nim thấy khó nói chuyện với cậu nhóc, và hình như Devil cũng vậy. Angle thì nằm trên giường “độc thoại” mặc dù chả có ai trong phòng đáp lại.
.
- Hai người kì cục ghê! Nãy giờ tôi nói một mình mỏi cả miệng mà chả ai trả lời một câu! Nim thì tôi không trách gì, nhưng Devil, sao cậu cứ ngồi im như phỗng thế hả????
.
- Cậu không nói thì cũng không ai bảo cậu câm đâu! – Devil bực mình.
.
- Này! Ai cho cậu nói với tôi bằng cái giọng đó hả???? Có tin tôi nhảy sang giường cậu đấm cho cậu một cái bầm mắt không??? – Angle sửng cồ.
.
- Cứ việc! Nếu cậu có thể! – Devil bình thản trả lời rồi nằm hẳn xuống, kéo chăn lên quá vai.
.
Nim đang gọt táo, nhìn hai cậu bạn cãi nhau thì bụm miệng cười. Đôi khi họ con nít dã man, chả giống gì với Angle và Devil nổi tiếng thường ngày. Nhất là Devil, dường như đợt nằm viện này khiến cậu nhóc thay đổi khá nhiều. Lắm lúc Nim còn thấy ngạc nhiên trước hình ảnh mới của ác quỷ….Đột ngột trong tâm trí cô bé lại dấy lên câu hỏi: “Mình có nên nói với Devil chuyện của Nhã Trúc không nhỉ???”
.
- Nim này! Bạn tới đây tôi nhờ một việc được không??? – Angle cất giọng “đàng hoàng” gọi í ới.
.
Nhưng đối với một kẻ đang bận rộn với mớ suy nghĩ trong đầu thì câu nói của Angle đủ làm cho Nim giật bắn mình. Cây dao lệch đường cắt vào tay cô bé một nhát đau điếng. Nim hoảng hốt thả cây dao xuống đĩa, máu từ vết cắt dần dần rỉ ra, Angle và Devil không nói không rằng ngồi bật dậy nhìn cô bé với vẻ lo lắng.
.
- Nim! Không sao chứ????
.
Bạn nghĩ đó là lời của ai???? Tất nhiên không phải là Devil rồi! Vì khi câu hỏi đó cất lên thì cậu nhóc đã đứng ngay bên cạnh Nim ( mặc dù bác sĩ đã căn dặn là phải hạn chế việc đi lại, chỉ nên nằm trên giường thôi! +_+), cầm ngón tay bị đứt lên và “nhìn ngắm”.
.
Nim bối rối định rút tay lại thì cậu nhóc đưa luôn vào miệng và..mút! Hành động này khiến cả cô bé lẫn Angle kinh ngạc, mắt mở to, miệng ú ớ.
.
Thế đấy! Nim cảm giác bất lực trước Devil! Vì mỗi khi cô bé dự định sẽ giận cậu nhóc thì ngay lúc đó ác quỷ lại khiến cho Nim hồn xiêu phách lạc theo cái cách biểu lộ tình cảm không ai giống ai!
.
………………………………………..
.
Ngón tay Nim đã được băng lại cần thận. Người băng không ai khác chính là Devil mặc dù chủ nhân của miếng băng cá nhân lại là Angle! Đôi khi Nim cũng không hiểu vì sao bên người cậu nhóc thiên thần luôn “trang bị” mấy cái đồ y tế đó ( trong khi cậu nhóc đang nằm bệnh viện)! Quả thật là kì lạ! Có lúc cô bé còn nhìn thấy mấy chục bịch bông gòn và chai oxy già trong … cái cặp đi học của Angle!
.
……………………………..
.
Bây giờ là 9h30 đêm.
.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ về nhà thay áo quần và đem thêm vài thứ cần thiết, ông quản gia đưa Nim trở lại bệnh viện. Từ ngày Devil “tạm trú tạm vắng” tại đây thì ông quản gia nghiễm nhiên trở thành tài xế riêng của Nim. Cô bé nhiều lần thấy ngại không muốn làm phiền ông ấy nhưng Devil cứ bắt buộc phải đi xe của cậu nhóc, không được đi một mình nên Nim đành bấm bụng nghe lời. Ngay cả việc đi lại cũng bị ác quỷ quản thúc. Dần dần Nim thấy mình bị phụ thuộc quá nhiều vào Devil!
.
Nim bước từng bước nặng nề lên cầu thang, hôm nay là một ngày khá mệt mỏi nhưng nhờ đó mà Nim biết được nhiều thứ, nhất là về người mẹ đầy bí ẩn của Devil và lai lịch đầy dấu hỏi của cậu bạn trai kì lạ. Chợt cô bé thấy vui vui trong lòng, Devil hình như đang ngầm nói cho Nim tất cả về mình theo cách riêng của cậu ấy. Như vậy thì đối với Devil, Nim không phải là một cô bạn bình thường! Nghĩ đến đó, cô bé tự cười một mình….
.
Nhưng hạnh phúc thường rất đỗi mong manh…………
.
Yêu đó….
.
Rồi giận đó……….
.
Hạnh phúc đó………..
.
Rồi thoáng chốc nhạt nhòa…..
.
Cánh cửa phòng bệnh không đóng kín, Nim vội vã tiến tới, trong lòng đầy hứng khởi……
.
Nhưng một lần nữa, cái khe hở của cánh cửa, lại khiến Nim rơi vào những nỗi đau không thể ngờ………
.
Đôi mắt Nim, đang chứng kiến, Nhã Trúc đưa tay ôm chặt Devil, và cậu nhóc, chẳng hề phản ứng gì……………
CHAP 84: NGANG TRÁI
.
Nim lặng người, đôi tay nắm chặt, run run. Cô bé không biết mình nên làm gì lúc này…Bỏ đi??? Hay ở lại đối diện???? Sự lựa chọn nào cũng đau khổ….
.
Nhưng Nhã Trúc đã kịp nhìn thấy Nim, cô ta mỉm cười đầy ẩn ý rồi đứng hẳn dậy:
.
- Thôi! Tôi về đây! Hai cậu ngủ sớm đi! Mai tôi đem đồ ăn sáng lên cho! – cô dì ghẻ nháy mắt với Devil rồi xách chiếc cặp đen cách điệu bước ra phía cửa.
.
Nim vẫn đứng ở đó, cảm giác như bị chôn chân không tài nào nhấc lên được.
.
Nhã Trúc đẩy mạnh cánh cửa, nhìn Nim bằng gương mặt đắc thắng:
.
- Chào cô! – và rồi cô dì ghẻ đi thẳng ra phía hành lang, cái quệt vai đầy khiêu khích của cô nàng trước khi chính thức biến khỏi đây càng khiến Nim bức xúc.
.
Devil vẫn ngồi yên lặng, không nói gì, cũng không biểu hiện gì. Lạnh lùng, băng giá là hai tính từ có thể dùng để miêu tả thái độ của cậu nhóc lúc này. Nim tự hỏi chẳng lẽ Devil không cảm thấy chút gì có lỗi với cô bé hay sao????? Người khác thì có thể như vậy, nhưng đây là Nim cơ mà???
.
Người Nim lạnh toát, từng sợi dây thần kinh căng lên nén đi cảm giác giận dữ xen thất vọng. Cô bé thở dài một tiếng rồi bước vào.
.
- A! Bạn tới rồi hả???? – Angle đang mân mê mấy viên bi sắt trên tay ngẩng đầu nhìn Nim cười tươi.
.
Cô bé gắng gượng nở một nụ cười nhẹ, uể oải tiến lại chiếc bàn để dụng cụ cá nhân thả chiếc cặp xách lên đó rồi kéo ghế ngồi. Devil vẫn im lặng và nhìn Nim. Trong cái nhìn đó có chút gì rất hứng thú và tò mò. Cô bé thật không thể hiểu nỗi cậu nhóc đang nghĩ gì nữa. Cơn giận dữ càng lúc càng sôi sục, Nim nắm chặt hai tay đặt trên đùi, đôi mắt mở to nhìn về phía Devil, môi mím chặt…..Con gái khi ghen đáng sợ là thế!
.
Thấy tình hình có nguy cơ bùng nổ chiến tranh, Angle nhăn mặt đặt mấy viên bi sắt trên giường rồi cất lời phá tan bầu không khí căng thẳng:
.
- Này này! Hai người lại bị gì nữa thế???? Sao nhìn nhau như nhìn kẻ thù vậy hả??? Thôi chứ!
.
Đáp trả lại thiên thần vẫn là sự yên lặng đến đáng sợ.
.
- Thôi nào! Mà Devil này! Tôi có một thắc mắc cần cậu giải đáp nè! – Angle nhìn Devil cười cười.
.
Ác quỷ vẫn im lặng, nhưng cũng đã quay mặt sang nhìn Angle…
.
- Nhóc Banh là con của ba cậu, tức là em trai của cậu. Sao cứ xưng cậu – con với nó mãi thế????
.
Điều này Nim cũng đã từng thắc mắc nhưng không để ý, bây giờ nghe Angle hỏi nên cô bé cũng thấy tò mò….
.
Devil im hơi lặng tiếng vài giây rồi trả lời chậm rãi:
.
- Có gì mà thắc mắc chứ? Tôi không thích làm anh nó, tôi muốn làm cha nó, nhưng không thể bắt nó kêu mình bằng cha vì ông già vẫn còn sống, nên đành xưng cậu – con với nó thôi! Xưng hô như thế tôi mới có cảm giác mình là người sinh ra nó chứ không phải là ông già!
.
Angle suýt…tắc thở khi nghe lời giải thích của cậu bạn. Còn Nim thì cứ như mới bị một cây kim thật nhọn đâm vào lỗ tai rồi xuyên thủng trái tim…. Devil nói ra những điều đó mà vẫn vô cùng bình thản….Nim đưa tay lên ôm đầu ... “Là người sinh ra nó chứ không phải ông già????” – cái gì thế này chứ????????????
.
- Cậu….cậu….cậu đừng có đùa kiểu đó! – Angle lắp bắp, khuôn mặt vẫn hoàn vẻ sửng sốt.
.
- Devil không phải là kẻ thích đùa! – ác quỷ phán một câu ngắn gọn nhưng có thể ví như một cái ấn tín nặng ngàn cân giáng thẳng xuống cái sự thật phũ phàng này.
.
Nim không thể chịu đựng được nữa. Cô bé thấy khó thở …
.
Nim hít một hơi thật sâu, lấy chút sức lực còn sót lại nhìn thằng vào mặt cậu nhóc cố tìm kiếm một điểm tựa cuối cùng … Nhưng vẫn không có gì khá hơn, Devil vẫn nhìn Nim theo kiểu đó….Lạnh lùng, băng giá và xen chút hứng thú tò mò….
.
Như bị dồn đến giới hạn của sự chịu đựng, Nim đứng bật dậy toan chạy ra khỏi phòng. Nhưng đến ngang giường của Devil thì tay cô bé bị níu lại…
.
- Tối rồi! Bạn định đi đâu? – Devil không nhìn Nim nhưng vẫn hỏi.
.
Cơn giận dữ càng lúc càng tăng độ, Nim hất mạnh tay cậu nhóc ra rồi chạy đi…
.
Nhưng chẳng những cô bé không bước thêm được bước nào mà còn bị nắm lại chặt hơn. Nim muốn bật khóc lên, thật to, thật mạnh…Thực sự cô bé không thể hiểu nỗi những việc mà Devil đang làm có ý định gì nữa… Tại sao cứ như trò thả mồi bắt bóng thế này chứ??? Cứ ngỡ là hạnh phúc nằm trong tay nhưng cuối cùng lại toàn ảo ảnh….
.
- Không đi đâu hết!
.
Devil lạnh lùng ra lệnh. Kèm theo đó là một cái lôi thật mạnh khiến cô bé ngã vào người cậu nhóc và bị ác quỷ khóa môi ngay tại chỗ. Angle ngỡ ngàng trước những gì đang xảy ra, trong người cậu nhóc có cái gì đó bị đạp nát, đau tê tái. Còn Nim, quá bất ngờ với những hành động của Devil, cô bé bất động…bờ môi mất cảm giác….. Nhưng bỗng chốc một cảm giác tủi hờn len lỏi trong tâm trí, Nim thấy mình như đang bị xúc phạm. Devil luôn làm những gì mà cậu ấy muốn, chẳng bao giờ biết đến cảm nhận của người khác. Nim bắt đầu thấy sợ với cái tình yêu quái quỷ mà Devil dành cho mình. Nó quá mãnh liệt nhưng cũng đầy gai góc mà cô bé không đủ tự tin bám vào, vì cứ mỗi lần bước được một bước thì người lại rỉ máu đầy đau đớn. Nim nhắm chặt mắt để mặt những giọt nước trào ra mặn chát nơi đầu môi mà cả hai người – Nim và Devil vẫn đang chạm vào nhau….
.
Angle bấm chặt tay xuống thành giường, đôi mắt giương to cố nén đi nỗi đau khổ rồi nhanh chóng quay mặt sang phía cửa sổ. Cứ ngỡ là đủ mạnh mẽ để có thể chịu đựng….ai ngờ….” Devil! Cậu đã đi quá giới hạn của mình!”……….
.
2 phút cho một cái hôn dài đầy những xúc cảm phức tạp, Devil buông nhẹ Nim ra. Khuôn mặt cô bé vẫn ướt đẫm vì nước mắt. Có lẽ lúc này cậu nhóc mới nhận thức rõ ràng mình đã gây ra một tổn thương rất lớn cho người mà cậu yêu thương…..
.
Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Một cái tát đủ mạnh để khiến Devil phải sửng sốt. Phải nói là Nim không thể nào chịu đựng hơn được nữa…. Chưa bao giờ cô bé cảm thấy mình bị thiếu tôn trọng như lúc này….
.
( Bạn đã làm tôi đau!) – Nim đưa tay ra hiệu rồi bỏ chạy….
.
“Em để lại đằng sau một mối tình
Một mình chạy trốn với đinh ninh
Rằng anh đã phạm lời yêu cuối
Tiếc nuối lau đi một bóng hình…..” Kawi)
.
…………………………………………….
.
Bây giờ là 10h30 tối….
.
Nim buông lỏng người bước từng bước nhẹ tênh trên vỉa hè. Lúc này đây cô bé cũng không biết mình đã đi qua những đâu và hiện tại mình đang ở đâu. Chỉ biết rằng đi bên cạnh mình là nỗi đau khổ và cô đơn chất ngất….
.
Đường phố vẫn đông đúc. Hình như người ta chả bao giờ ngơi nghỉ trên con đường tìm kiếm danh vọng. Nhưng sao không thấy ai đi kiếm tình yêu nhỉ??? Nim tự hỏi ngây ngô rồi mỉm cười một mình.
.
Đứng đối diện với vạch phân cách cho người đi bộ, bất giác Nim muốn bước qua bên kia đường. Không thể cứ mãi đi một con đường, phải chọn cho mình càng nhiều lối đi càng tốt. Dòng người nhạt nhòa trong đôi mắt của Nim, họ như chìm dần trong những ánh đèn lung linh nhốn nháo của màn đêm. Cột đèn báo hiệu nhảy sang vòng tròn màu xanh dành cho người đi bộ. Nhưng Nim vẫn đứng yên. Đơn giản vì cô bé đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ trong đầu: về Devil, về nhóc Banh, về Nhã Trúc, về anh trai, về tất cả những con người có mặt trong cuộc đời cô bé nhưng lại khiến cho Nim đau khổ….
.
Như một phản xạ không điều khiển, Nim bước xuống lòng đường. Cô bé cảm thấy mệt mỏi, muốn bước đi càng nhanh càng tốt…..
.
Bip … bip………….
.
Tiếng còi xe inh ỏi được bấm liên hồi, kèm theo đó là thứ ánh sáng chói lóa phát ra từ mũi xe của một chiếc limo mui trần khiến Nim chói mắt. Cô bé sợ hãi nhưng tất cả hình như đã đi quá mọi sự giải quyết………
.
Nim ngã xuống mặt đường………….
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé