Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Chap 22:
_ Nóng, nóng quá ! - Quỷ Quỷ nói
Quỷ Quỷ quay sang một người đang đứng cùng với cây roi.
_ Này, anh làm cái gì mà cột tôi vậy?
_ Này cô em, cô em câm cái miệng lại đi! Tôi biết là cô là con nhà giàu nên mới bắt cô em. Chứ sao cô em tới cái chỗ này được. - một người lạ cười một cách nham hiểm
_ Anh nói oan cho tôi quá, tôi không phải.............
" Chát........"
Quỷ Quỷ bị tên lạ mặt đánh cho một phát ngay vai
Quỷ Quỷ ngậm miệng chịu đựng.
_ Tôi không hề nói oan cho cô đâu! Cái đó là sự thật. - Tên lạ mặt
_ Không..........
" Chát....... "
_ Không gì hết. Không ai nói oan cho cô đâu. - Tên lạ mặt đánh thêm một phát ngay hông
Bên đám Vương Tử,
_ Vui thiệt ấy! - A Ngọc
_ Ai lên kêu Quỷ Quỷ xuống ăn tối đi! - Phức Chân
Vương Tử lại phòng tiếp tân, kêu gọi Quỷ Quỷ xuống. Cô tiếp tân với vẻ mặt lo lắng kể hết mọi chuyện cho Vương Tử.
_ Sao cô không nói từ sớm hả. - Vương Tử
_ Dzạạạạ - cô tiếp tân ấp úng
_ Tôi đuổi việc cô. Dọn đồ ra khỏi cái đảo này đi. - Vương Tử
_ Này em, bình tĩnh một chút đi! Đừng có giận dữ quá ! - Vương Trinh chạy lại
_ Làm gì mà bình tĩnh được . Mọi người chia nhau tìm kiếm đi! - Vương Tử
Cả đám lên xe mỗi người, chạy đi kiếm khắp nơi. 1 ngày, 2 ngày, cũng không ra tính hiệu gì. Cả đám đều mòn mỏi vì ê mông và chân.
Quỷ Quỷ cũg không sướng gì hơn. 1 ngày , 2 ngày tàn tạ với kẻ lạ mặt.
_ Vương Tử. - Vương Trinh
_ Dzạ? - Vương Tử
_ Có một bức thư của kẻ tên là Áo Đen gửi cho em là. - Vương Trinh.
Code
Nếu muốn thả cô bạn gái của anh thì hãy trả cho tôi số tiền lớn nhất mà cậu có. Tôi sẽ trả cho cậu con bé.
_Thiệt là khốn kiếp. - Vương Tử
Chap 23
_ Đừng có quá nóng nảy mà Vương Tử. - Vương Trinh
_ Thiệt là sơ xuất. - A Ngọc cầm tờ giấy bước tới chỗ Vương Tử
_ Sao vậy cưg? - Vương Trinh
_ À ,cái tên lạ mặt nó đưa bức thư thứ nhất chỉ ghi số tiền thôi còn bức thư nữa nè.
Vương Tử giật bức thư trên tay A Ngọc. Vương Tử đọc xong xé luôn.
Code
Ta quên một điều nữa. Hẹn ngay ở kho chất hàng cũ , lúc 3 g chiều nha! Ký tên : kẻ lạ mặt
_ Nói với mọi người dùm anh, tại phòng anh, HỌP. - Vương Tử nhấn mạnh chữ họp rồi đi tuốt luốt lên phòng
VÀI PHÚT SAU..., TẠI PHÒNG VT
_ Chúng ta phải làm gì với cái kho cũ đó? - Ca Lâm
_ Việc quan trọng là kiếm đâu ra tiền? - A Ngọc
_ Sắp tới 3g rồi tính sao đây? - Phức Chân
_ Ý em sao Vương Tử? - Vương Trinh
_ Mấy người im lặng, tôi đang suy nghĩ...- Vương Tử
_ À, Ca Lâm nghĩ cách này nè. - Ca Lâm
Cả đám trố mắt ra nhìn Ca Lâm.
_ Hay mình giả vờ để bom ở trong vali như có tiền ở trong trỏng đi. - Ca Lâm
_ Muốn chết hả? - Tiểu Kiệt
_ Không dám. - Ca Lâm
_ Hay là cử ra một người cầm cái vali không, đứng ngay kho cũ ấy, mọi người trốn đợi tên ấy ra. Lúc hắn nhận kho hàng thì quánh bể đầu tên đó un. - A Ngọc giơ tay
_ Cái ý kiến đó cũng được nhưng ai là người cầm cái vali rỗng? - Phức Chân
_ Là chị/em/Phức Chân đó! - cả đám chỉ vào Phức Chân
_ Sao lại là tui ? - Phức Chân
Chap 24
_Vì chị rất hợp với vai trò cầm vali rỗng. Với lại chị có chiều cao cân đối. - A Ngọc
_ Nhưng cũng đâu có liên quan gì đến chuyện đó! - Phức Chân
_ Nhưng mà tụi này muốn như thế, vậy thôi. - Tiểu Kiệt
_ Đi thì đi. - Phức Chân
Khi đã sắp xấp đội hình ở ngay kho cũ thì cả đám đẩy Phức Chân.
Phức Chân đi ra ơới khuôn mặt sợ hãi.
3g........
_ Cô là ai. - Một gã áo đen hỏi
_ Tôi đến đây nộp tiền. - Phức Chân nói với giọng sợ hãi
Gã áo đen bịt miệng Phức Chận kéo vào nhà kho.
Cả đám lộ diện nhưng không kịp, cái nhà kho cũ bị khóa chặt.
_ Trời ơi bị khóa rồi. - Tiểu Kiệt
_ Chúng ta chậm quá ! - Ca Lâm
_ Bây giờ làm sao? - A Ngọc
Lúc đó, Vương Trinh đi vòng vòng cái kho cũ một lát sau mới quay lại với cả nhóm.
_ Ê, có cái của sổ đằng kia! - Vương Trinh - Đứa nào đục đi vào đi.
MỘT LÁT SAU.........
_ Á........Sao người ra ý kiến mà bị hại sao? - Vương Trinh
Bây giờ Vương Trinh không còn trên mặt đất mà mọi người đều bế Vương Trinh lên trời và bắt Vương Trinh âấy chân đục thủng kính.
_ Trong đám chỉ có chị và Phức Chân đeo guốc. Bây giờ Phức Chân bị bắt nên chị làm. - Ca Lâm
[ Đùng.........]
Vương Trinh bị thương ngay gót, mọi nuòời giao A Ngọc ở ngoài chăm cho Vương Trinh rồi leo vào.
Chap 25
Trong đó,
" Chát..."
_ Á....... - Phức Chân la lên
_ Tao nói rằng đem cho tao tiền mà, ai bảo đem vali đâu. Ý tưởng của mày phải không? - Gã áo đen chỉ cây roi vào Phức Chân
Phức Chân chưa kịp phản ứng gì thì thêm một cây giáng xưống vai của Phức Chân.
_ Là chị nghĩ ra à? - Quỷ Quỷ
_ Cái vali rỗng là chị. - Phức Chân
_ Còn bị bắt? - Quỷ Quỷ
_ Ngoài ý muốn. - Phức Chân
_ Mỗi đứa một gậy vì thông đồng. - kẻ lạ mặt đánh mấy đường ở 2 khuôn mặt trắng trẻo,xinh xắn của Quỷ Quỷ và Phức Chân.
_Anh đừng tưởng có cái cây đó là làm gì được. - Quỷ Quỷ
_ Ừ, tao nghĩ có cái cây đó là đánh được mày đó! - Kẻ áo đen đánh Quỷ Quỷ đến ngất xỉu
_ Quỷ Quỷ... - Phức Chân lấy vai lay lay Quỷ Quỷ
Trong khi Vương Tử, Ca Lâm và tiểu Kiệt đang đi trong bóng đêm.
_ Ca Lâm ơi, - Tiểu Kiệt la lên
_ Có tôi đây. - Ca Lâm la lên
_ Ca Lâm ơi, Vương Tử đâu rồi. - Tiểu Kiệt
_ Đây nà, PaPa. - Vương Tử
Đi được một đoạn dường tối gấp mấy tiếng kêu cọt kẹt nghe đáng sợ.
_ Á.á.....á...... - Vương Tử té xuống
Miễn chai dâm vào chân Vương Tử rất sâu, máu chạy ra nườm nượp.
_ Có sao không? - Ca Lâm
_ Không có sao hết, chị bị miễn chai đâm trúng mắt cá chân thôi. - Vương Tử
_ Để đưa qua bên kia cho A Ngọc chăm luôn. - Tiểu Kiệt
_ Cõng Vương Tử đi đi. - Ca Lâm
_ Thôi khỏi. - Vương Tử - bò về được rồi. Cố cứu Phức Chân với Quỷ Quỷ đi! Mau.
Cả đám chạy, còn Vương Tử thì quay lại lết từng bước về chỗ cũ.
----
_ Ngươi kêu cũg dzậy thôi. Cái gì Quỷ Quỷ cua mi xỉu rồi. - tên áo đen.
Chap 26
_ Tên kia, thả cây roi xuống. - Ca Lâm núp sau một cánh cửa hỏng
_ Ai? - tên áo đen nói
_ Thiên thần. - Phức Chân
_ Im ngay. - Tên áo đen
[ Bộp.....Bộp......Chat]
TRong khi tên áo đen đang kiếm Ca Lâm thì bị cú đá ngay đầu của Tiểu Kiệt.
_ Không ngờ 5 năm khổ luyện bây giờ nó mới hiểu quả. - Tiểu Kiệt
_ Cứu tôi với nào. - Phức Chân
Tiểu Kiệt chạy qua cởi trói cho Phức Chân và Quỷ Quỷ
Còn Ca Lâm thì đập cho tên lạ mặt một trận oồi quay sang bên Quỷ Quỷ và Phức Chân.
_ Nè Ca Lâm, nhanh lên. Quỷ Quỷ xỉu rồi. Đưa Quỷ Quỷ về đi. Tôi đưa Phức Chân đi cho - Tiểu Kiệt vừa nói vừa đưa Phức Chân lên lưng
Lúc đó, Ca Lâm đứng hình, thân người như đóng băng nhìn theo Tiểu Kiệt và Phức Chân. Trong lòng thấy nó nhói nhói sao sao ấy.
_ Nè, có nghe không đấy?- Tiểu Kiệt
_ Ờ, nghe. - Ca Lâm chạy về hướng Quỷ Quỷ cõng cô lên và đưa ra khỏi chỗ đó.
Vài ngày sau,...
_ Ơ, tôi đang ở đâu đây? - Quỷ Quỷ
_ Chị tỉnh rồi hả? - A Ngọc - Hay quá em đi gọi mọi người đây.
A Ngọc chạy đi. Quỷ Quỷ nằm một mình suy nghĩ:
_ Cái đầu mình sao không nhớ gì hết vậy? Lúc đó mình bị đánh, chắc là mình đã xỉu rồi mọi người đưa mình đến đây.
Chap 27
Cánh cửa từ từ hé mở, một bóng người bước vào cầm một bó hoa tươi.
_ Hi em. - Đó là anh Jimmy Lin nhà ta đó
_ A, anh Lin. Em nhớ anh đi về Mỹ rồi mà. - Quỷ Quỷ
_ Anh làm xong hết công việc rồi. Nghe tin em nhập viện thì anh về nè. - Lin
_ Cám ơn anh nha! - Quỷ Quỷ
_ Không sao đâu! Anh là anh của em mà. - Lin nắm tay Quỷ Quỷ
Cánh cửa chầm chậm mở cửa nhưng không ai thèm để ý. Người đó nghe ngóng tất cả, hoạt động và lời nói. Nhưng lại suy nghĩ không đâu ra đâu. Và người đó cùng gương mặt tức giận ngồi trên xe đi đâu đó . [ Vương Tử đó ]
_ Hoa của em nè! - Lin đưa hoa cho Quỷ Quỷ
_ Cám ơn anh. - Quỷ Quỷ
_ Em muốn biết cái chuyện này không? - Lin
_ Chuyện gì anh? - Quỷ Quỷ
_ Thật ra cái vụ ôm tuần trước là do anh và chị Vương Trinh sắp đặt còn nắm tay hồi nãy cũng vậy. - Lin
_ Em không hiểu? - Quỷ Quỷ
_ Anh chị biết tin rằng, Vương Tử thích em nên muốn thử lòng cho vui một chút. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế! -Lin - Cho anh xin lỗi.
_ Em không giận anh đâu ngoại trừ Vương Tử thôi. - Quỷ Quỷ cười hiền hậu - Mà anh nới Vương Tử thích em nghĩa là sao?
_ Không có gì đâu? - Lin - Tốt nhất là em đừng nhớ.
Nhưng Quỷ Quỷ vẫn ghi nhớ trong " Nhật Ký Trong Đầu " của Quỷ Quỷ 3 từ thắc mắc đó.
_ Hai người nói chuyện gì đó? - Vương Trinh mở cửa cho mọi người vào
_ Hi Quỷ Quỷ. - Mọi người
_ Helu mọi người.- Quỷ Quỷ - Mà Phức Chân, Ca Lâm với Vương Tử đâu rồi?
_ Phức Chân với Ca Lâm đang đi từ từ ở dưới á. - Tiểu Kiệt nói rồi cười sặc sụa
_ Thả tui ra coi. Phức Chân đi được mà. - tiếng văng vẳng từ xa của Phức chân
Thì ra Phức Chân cũng bị thương nên đi không được nhưng muốn qua thăm Quỷ Quỷ. Ca Lâm bế Phức Chân qua phòng Quỷ Quỷ.
Tới nơi, Ca Lâm đặt Phức Chân ở giường bên cạnh Quỷ Quỷ.
_ Hai người ghê nha! - Quỷ Quỷ
_ Có gì đâu! Tại chị muốn qua bên đây mà!- Phức chân
Quỷ Quỷ cười rồi quay qua hỏi:
_ Mà còn Vương Tử đâu?
_ Vương Tử " lái xe" đi đâu rồi. -Vương Trinh
_ Lái xe đi đâu? - Quỷ Quỷ
_ Chắc là lái vòng vòng bệnh viên. - Ca Lâm
_ Lấy xe ô tô lái vòng vòng bệnh viên.? - Quỷ Quỷ mở to mắt nhìn Ca Lâm
_ Xe lăng đó chị. - A Ngọc - Lúc cứu chị Đại Ca cũng bị dính miễn chai rất sâu, nên bị bó bột lun.
_ Ồ, thì ra là vậy! - Quỷ Quỷ - Mà hai ba ngày rồi em chưa có ăn gì hết, bây giờ đói quá à!
_ Để anh và chị Vương Trinh đi mua đồ ăn cho mọi người ha! - Lin
_ Ok. - Cả Đám.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
_ Cám ơn bạn đã ủg hộ, nhưng đừng có hội đồng Ky nghen
[ hantieudu1996 ]
_ Cám ơn bạn đã ủng hộ. Chúc bạn thi tốt nhé!
---
Chap 28:
Vài ngày trôi qua, mấy cái băng trên đầu, tay, chân và vai của Phức Chân, Vương Tử và Quỷ Quỷ cũng được bột, cả đám liền soạn đồ và lên máy bay về nước.
_ Bye anh Lin nhà. - Ca đám
_ Bye mấy em, - Lin
_ Anh, sổ sách em để trên bàn phòng anh , nhớ kiểm nha! - Vương Trinh đi lên máy bay
_ Anh biết rồi. - Lin
3 tiếng đồng hồ trên máy bay, mỗi người làm một việc. Phương Trinh thì lo xem sổ sách trên đảo, Quỷ Quỷ thì ngước mặt lên trần cố nhớ cái nỗi đau lúc bị bắt và cái nụ hôn ấy ấy,đáng lẽ ra đã Second kiss với Vương Tử, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác.
Quỷ Quỷ chạm lên môi mình trái tim cứ đập mãi.
Vương Tử ngồi xuống cứ lấy tấm hình chụp với Lin, xé một cách không thương tiếc. Ca Lâm thì mơ mộng đến cái chuyện vài hôm trước ngồi cười cười khẹc khẹc.
Phức Chân ngồi xoa xoa cái chân vì vết thương vẫn còn xẹo.
Tiểu Kiệt và A Ngọc thì rút điện thoại bấm bấm hoài.
[ Tít........] - phát ra từ 2 điện thoại của A Ngọc và Tiểu.
[ Có tin nhắn........Có tin nhắn.....] - A Ngọc
[ Tin nhắn đến rồi.........Tin nhắn đến rồi...... ] - Tiểu Kệit
Tiếng chuông điện thoại khác nhau nhưng dòng tin nhắn thì lại không khác nhau.
[ Chắc Tiểu Kiệt/ A Ngọc không cố ý đâu nhỉ? Làm hòa đi!]
Cả 2 nhìn nhau cười gật đầu vui sướng.
Bước tới nhà thì cũng gần 12h trưa, cả đám nằm thoải mái trên chiếc giường của mình. Vương Tử lấy trong vali của mình một chiếc vali và một cái gì đó [ theo sự quan sát của Quỷ Quỷ ] bị che mất.
Vương Tử nhét cái gì đó vào học bàn rồi cái vali cũng cất vào tủ.
_ Đúng là Quăng tiền qua cửa sổ. Mua xong rồi dep luôn. - Quỷ Quỷ
_ Kệ tôi. Không liên quan gì đến cô.- Vương Tử lớn tiếng
_ Làm gì mà dữ thế? - Quỷ Quỷ - Tui ngủ đây.
Vương Tử leo lên sân thượng, nơi mà PaPa của Vương Tử và Vương Tử hay năắm sau, cái kính viễn vọng lâu ngày chưa ai xem nên bụi đã bám đầy vào kín.
Bốn cái ghế ngày xưa sạch sẽ nhưng chẳng bao giờ cái ghế cuối cùng được đứng yên một chỗ.
Bây giờ, bụi bẫm cứ bám rít cái ghế nhưng rất ngăn nắp.
Hai cây kiếm đồ chơi mà PaPa Vương Tử mua cho Vương Tử hồi còn bé để dạy múa kiếm và võ. Nhưng bây giờ, hai cây kiếm bị bụi đeo kín mít.
Vương Tử hét lên bẽ cây kiếm làm đôi rồi 2 hàng mắt rưng tưng trên má.
Chap 29
Thời gian lăng thầm trôi qua, mới đây mà đã 6g, mọi người hội tụ xuống phòng ăn. Món ăn đã đầy bàn nhưng không hề thấy Vương Tử đâu hết.
_ Ủa, sao không thấy Vương Tử đâu hết? - Vương Trinh ngó dáo dác
_ Thưa cô, Vương Tử lấy xe máy của dì Dương đi rồi. - Quản gia cúi đầu
_ Trời ơi, sao ông để Vương Tử đi xe máy. Nó có biết chạy xe máy đâu. - Vương Trinh
_ Cài gì? Biết đi xe hơi mà không biết đi xe máy à? - Quỷ Quỷ
_ Nó chỉ biết chút chút về xe máy, nó không có bằng lái xe máy. Nó chỉ nghĩ xe máy y như xe đạp thôi. Mà lúc nhỏ, nó có dám đi xe đạp 2 bánh đâu, toàn là 4 bánh thôi à! - Vương Trinh nói với vẻ mặt lo lắng
_ Nhưng tôi thấy cậu Vương Tử lái xe chạy vù vù có gì đâu ạ? - Quản Gia
_ Ông không biết thì thôi, thằng em trai tôi một đoạn đường ông có thể nhìn thấy nó chạy được nhưng lúc đoạn đường ông không thấy được, thì nó sẽ té. - Vương Trinh
_ Vậy em sẽ đi tìm Vương tuử. - Quỷ Quỷ
_Cho anh đi với. - Ca Lâm
_ Thôi, anh ăn đi! Em nghe tiếng sôi trong bụng anh đấy!- Quỷ Quỷ chạy đi.
Trên con đường mưa dông, Quỷ Quỷ chạy đi kiếm Vuong Tử từ con phố này sang con đường khác. Người của Quỷ Quỷ bây giờ ướt đẫm , còn người ướt hơn Quỷ Quỷ, vừa chạy trên cái xe mà mình không biết chạy trên con phố vắng.
" Đùng................." - Xe Vương Tử đụng vào một gốc cây cổ thụ to lớn , Vương Tử chạy máu ra lia lịa nhất là ở chân.
May sao, Quỷ Quỷ cũng đi lạc vào đường đó. Thấy Vương Tử nằm lăn dưới đất. Quỷ Quỹ đỡ Vương Tử dậy.
_ Này, sao lại đi xe máy chứ? Sao bị như vậy thế? - Quỷ Quỷ
_ Kệ tôi, cô đi về đi! - -Vương Tử
Vương Tử đưa tay quơ trúng Quỷ Quỷ làm Quỷ Quỷ té xuống, Vương Tử đứng lên nhưng đau qua lại té xuống.
_ Thôi, để tui đưa anh tôi bệnh viện.
Quỷ Quỷ lên xe đưa Vương Tử tới bệnh viện.
_ Vết thương không sao, anh ta có thể đi về rồi. - ông bác sĩ nói với Quỷ Quỷ
Quỷ Quỷ vào phòng Vương Tử,
_ Này, đi về thôi. - Quỷ Quỷ [ Lần thứ nhất]
Vương Tử cũng không có phải ứng gì.
_ Này, đi về thôi - Quỷ Quỷ [ Lần thứ 2 ]
Vương Tử cũng không phản ứng gì.
_ NÀY, ĐI VỀ THÔI - Quỷ Quỷ tức điên lên
_ Cô đang là GF của Lin à! - Vương Tử
_ Không đâu, về thôi. - Quỷ Quỷ
_ Cô nói dối. - Vương Tử
_ Tôi nói dối hồi nào đâu thiệt đó. - Quỷ Quỷ
_ Sao cô ôm Lin, sao cô nắm tay Lin? - Vương Tử
_Đó là kế hoạch hoàn hảo của anh Lin và chị Trinh đấy! - Quỷ Quỷ
_ Là sao? - Vương Tử ngước mắt về phía Quỷ Quỷ
_ Cái đó để thứ lòng anh coi anh có thích tôi không ấy mà? - Quỷ Quỷ - Ủa mà sao anh thích tôi.
_ Không có gì hết.Đó là lời nói dối. - Vương Tử
_ Vậy thôi, đi về. - Quỷ Quỷ
_ Khoan, nếu lời nói dối đó là sự thật thì sao? Cô chịu không? - Vương Tử
Quỷ Quỷ quay về phía Vương Tử.
_ Anh đã làm cho tôi mất hết 2 nụ hôn đầu tiên. Tôi bắt anh phải làm BF của tôi.
Cả 2 đứa cùng cười rồi bỏ đi về bằng taxi.
Còn chiếc xe thì để lại cho bệnh viện ai thích cướp thì cướp. Xe đó là của dì Dương nhưng đó cũng chính là niềm vui của dì Dương vì..........có xe mới .
----
Từ bây giờ, là ngày Quỷ Tử sẽ có rất nhiều sóng gió.
Chap 30
Về đến nhà, Vương Tử và Quỷ Quỷ nắm tay nhau vào nhà. Vừa bước vào nhà thấy mọi người ngồi ở mọi ngóc nẻo ngủ.
_ Chào. - Vương Tử
_ Vương Tử? - Mọi người - Quỷ Quỷ?
_ Thấy ngạc nhiên không nào? - Vương Tử
_ Hai người... - Tiểu Kiệt
_ Có thắc mắc gì không? - Vương Tử
_ Không. - mọi người
_ Tôi có thắc mắc - Dì Dương - Thưa, chiếc xe tôi đâu ạ?
_ Xe của dì được tụi con mua cái mới rồi. - Quỷ Quỷ
_ Và để đáp lại công ơn mượn xe con cho dì Dương nghỉ ở nhà 2 ngày. - Vương Tử
_ Dzạ, cảm ơn cậu. - dì Dương
"Bríp.......Bríp......."
_ À, xe người ta giao rồi kìa. Dì về đi! - Quỷ Quỷ
Dì Dương vui mừng lấy chiếc xe mới của mình.
_ Ủa, chị thắc mác- Vương Trinh - Sao em nhảy lò cò vậy?
_ Chị ơi, Vương Tử xe máy đụng phải cây cổ thụ nên ra vậy . - Quỷ Quỷ
_ Thôi, cũng trễ rồi. Lên phòng ngủ. - Ca Lâm
_ Ai đưa anh Vương Tử lên phòng đây? - A Ngọc
_ Để Quỷ Quỷ đi. - Ca Lâm
_ Anh ta nặng như yêu quái, sao mà cõng được. - Quỷ Quỷ lắc đầu.
_ Em còn nặng hơn anh kìa. - Vương Tử
_ Thay đổi cách xưng hô nhanh quá vậy? - Quỷ Quỷ
_ Bây giờ ai đưa Vương Tử lên đây? - Ca Lâm
_ A NGọc. - Tiểu Kiệt
_ Sao lại là em ? - A Ngọc
_ Vì em có sức hơn yêu quái. - Tiểu Kiệt
_ Anh á! - A Ngọc quạo
_ Em á! - Tiểu Kiệt
_ Anh.......
_Thôi, đừng có cãi lộn nữa - Ca Lâm - Tôi dẫn Vương Tử lên cho.
_ Hứ. - A Ngọc liếc Tiểu Kiệt một cái thật sắt bét
Sáng thức dậy, Quỷ Quỷ vươn vai ngáp dài nhìn Vương Tử cười.
Ngày hôm qua vì hạnh phúc nên quên gạch hết ngày vào tờ lịch. Quỷ Quỷ liếc tấm lịch của mình rồi hét lên.
_ Á............................. - Quỷ Quỷ
Làm cho mọi người tỉnh giấc.
_ Cái gì mà em la rần rộ thế? - Vương Trinh
_ Tới......... - Quỷ Quỷ chĩ vào tờ lịch
_ Tới cái gì? - Ca Lâm cầm tấm lịch lên rồi há hốc miệng ra làm rơi tờ lịch xuống
_ Cái gì thế? - Vương Tử
_ Tới......tới.......
_ Tới cái gì? - Tiểu Kiệt
_ Tới ngày đi học rồi. - Quỷ Quỷ
Chap 31
Cả đám nháo nhào đi làm VSCN, thay đồng phục rồi đến trường. [ Nói cái chữ đồng phục vậy thôi chứ cái áo sợ mi mỗi đưa một màu ]
Hôm nay cả đám chọn đến trường bằng cách đi bộ để đánh dấu ngày đầu tiên đi học trễ trong năm
_ Hôm nay trời đẹp nhỉ? – Ca Lâm
_ Sau cơn mưa trời lại sáng mà. – Vương Trinh
Vương Trinh cũng đến trường để nhận chức [ chức vụ gì thì lát nữa biết nhé! ] .
Đến trường, cả đám trông thấy một người đàn bà đứng tuổi, có hai ba cọng tóc bạc, đeo mắt kính dày cộm . Cầm một chiếc khăn lau mồ hôi.
_ Kính chào thiếu gia và tiểu thư. – người đàn bà đó cúi đầu lễ phép
_ Chào cô. – Quỷ Quỷ
Mọi người trố mắt ra nhìn Quỷ Quỷ, ngay cả bà cô cũng ngạc nhiên. Vì có bao giờ cả đám này chào, có bao giờ thấy Quỷ Quỷ bao giờ.
_ Sao mọi người nhìn em dữ vậy? - Quỷ Quỷ
_ À, không có gì đâu. – cô hiệu phó – Mà cô là ai vậy?
_ Là bạn gái em đó. – Vương Tử choàng vai qua người Quỷ Quỷ - Con đối tác của mẹ em.
_ Nè, em có giàu đến vậy? - Quỷ Quỷ
_ Nghe lời anh, im lặng là vàng.- Vương Tử
_ A, cho tôi thứ lỗi. – người đàn bà cúii đầu nhân lỗi
_ Dạ không sao đâu! – Quỷ Quỷ
_ Mời thiếu gia và tiểu thư vào nhận lớp. – người đàn bà trả lời
Cả đám theo người đàn bà nhưng không biết bà là ai. Ca Lâm lên tiếng.
_ bà là ai vậy?
_ Tôi là hiệu phó trường Tứ Điệp đây! – người đàn bà đẩy gọng kính cao hơn
Vì là người mới, được bộ giáo dục nhắc đến 5 tên của 5 đứa trong đám. Nhưng không biết có ai đó đã hơn chức vụ của bà.
Vào trong lớp 12A2, trong lớp đó, tất cả học sinh y như cái chợ. Ngay cả thầy giáo cũng trốn chui trốn nhủi ở trên bàn. Trông ông thầy cũng không đến nỗi nào, bị con gái trong lớp tán tỉnh thầy là chuyện bình thường.
“ Tuýt……….” – Một tiếng còi dài của thầy dạy thể dục.
_ ĐẾN GIỜ HỌC THỂ DỤC RỒI! ĐI HỌC.- Thầy giáo thể dục quát lớn
_ Cái trường này hình như bị kì kì. – Quỷ Quỷ
Đợi cả lớp xuống sân, bà Hiệu Phó dẫn cả đám vào.
_ Chào thầy. – Bà Hiệu Phó
_ Chào cô. – ông thấy đứng lên với bộ quần áo nhầu nát. Chắc là do các hs nữ hành hạ
_ Học trò mới của anh mà tôi nói là đây nè. – bà Hiệu Phó chỉ cả đám
Thầy giáo không hề nhìn cả đám mà nhìn Vương Trinh.
_ Sao? – Thầy giáo – Tôi dạy em này à? - Thầy giáo chỉ về phía Vương Trinh
_ Không. – Vương Trinh – Tôi là Hiệu Trưởng trường này.
Bà Hiệu Phó ngạc nhiên đến rớt cái mắt kiếng yêu quý của mình.
Mặt ông thầy nửa vui nửa buồn, vui vì Vương Trinh chung trường với ông thầy, buồn là Vương Trinh không phải học sinh của thầy.
_ Chào mấy em, mấy em thấy cái bàn nào có 2 đôi dép thì ngồi vào nhé!
Cả đám cố tìm bàn cho mình. Thấy 3 cái bàn nằm liền nhau không có 2 đôi dép liền lân la vào. Ca Lâm cố dành bàn thứ nhất, Tiểu Kiệt dảnh bàn thứ 2 và Quỷ Quỷ và Vương Tử thì tất nhiên sẽ ngồi bàn cuối. A Ngọc tiến về phía Tiểu Kiệt lướt nhìn Tiểu Kiệt như muốn cậu ngồi bàn trên
Tiểu Kiệt phồng má tỏ ý không chịu.
_ Phức Chân qua đây nè! – Ca Lâm
_ Ờh – Phức Chân đến chỗ Ca Lâm
A Ngọc đá ghế ra ngồi xuống tỏ vẻ không chịu.
Chắc các bạn thắc mắc vì tuổi trên lệch nhưng cùng chung một lớp đúng hok? Đó là IQ ngang nhau, A Ngọc được lên một lớp vì IQ cao như một học sinh lớp 12 nên được pama cho vào chung với Vương Tử. Còn Phức Chân, Ca Lâm và Tiểu Kiệt ra trường nhưng ở nhà buồn quá học lại lớp 12 cho vui. Còn Vương Tử và Quỷ Quỷ thì vẩn bình thường [ Có điều IQ cao hơn rất nhiều so với một hs ơớp 12 ].
Chap 32
“Reng…Reng…”
Giờ ra chơi bắt đầu, Phức Chân, Ca Lâm, Tiểu Kiệt, A Ngọc, Quỷ Quỷ và Vương vẫn ngồi yên một chỗ vẫn chưa có một kế hoạch nào cả.
Vương Trinh thì xuống tham gia phòng Hiệu Trưởng.
Bước vào, căn phòng được bao phủ bởi màu cam nhạt sặc mùi hoa Quỳnh. Trong phòng, có 2 cái bàn, một bàn được dùng để tiếp khách có khăn trải bàn màu trắng, bàn còn lại là bàn làm việc chất hàng đống hồ sơ và máy vi tính.
Vương Trinh ngả người vào chiếc ghế xoay, xoay một vòng và bất ngờ khi thấy trước mặt mình là ông thầy lúc này. Quần áo chỉnh tề hơn, đeo thêm một cái kính [ mới vừa tịch thu của hs ] tỏ vẻ mình là dân mọt sách.
Vương Trinh cúi đầu, thầy giáo nhe răng cười nói:
_ Xin chào, tôi tên là Dương Đoãn. Cứ gọi tôi là thầy Dương nhé!
_ Chào, tôi là Vương Trinh. Hiệu Trưởng trường Tứ Điệp. – Vương Trinh
_ Vương Trinh à? Cô mấy tuổi rồi? – thầy
_ Ừmm 22 tuổi. – Vương Trinh
_ Tôi 25 rồi! – Thầy
Bây giờ, Vương Trinh chỉ biệt gật đầu và cười.
_ Thầy Dươngggggggg- một giọng nói của hs Nam – Trả em mắt kính, em không thấy dường
_ Thầy Dươngggggggggggggg – Giọng tụi con gái – Đi ăn kem với bọn em.
_ Ok, thầy ra liền. – Thầy ngồi thêm một lúc lâu…
Cả bọn nhào vào phòng Hiệu Trưởng lôi thầy ra ngoài,
_ Mở tay thầy ra mấy em, - ông thầy la oai oái trong vô vọng
Hs Nam lấy mắt kính của mình rồi đi ra ngoài.
“ Cốp…”
_ Ui Da…!!!! Thầy tự đi được. – Ôg thầy la lối
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé