Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
CHAP 10 (tt)......Mãn Nguyện
========================
- Giỡn hoài
- Thiệt đó.
- Thiên không thích Minh đùa kiểu đó - Nó nghiêm mặt
- Minh nói thiệt. Minh thích Thiên rất rất thật lòng…
- Nếu Minh cứ như vậy thì Thiên về đây – nó bước ra khỏi ghế
Minh đứng lên vội nắm tay nó lại và ôm lấy nó. Nó đẩy Minh ra. Nó thực sự không biết tên này bị gì nữa, Minh đưa mặt lại định “kiss” nó một cái thì…bốp… năm dấu tay in trên khuôn mặt điển trai đó. Nó đang thật sự tức giận
- Làm gì vậy hả? Minh coi tôi là cái gì vậy hả? đừng có mà giở cái trò đó ra với tôi – nó định bước ra khỏi quán
- Thiên… thật sự… không có chút cảm tình nào với tôi hết sao? Chẳng lẽ một thằng đẹp trai như tôi mà Thiên có thể từ chối sao?
Nó quay phắt lại
- Cái gì? Đẹp trai hả? đẹp trai thì là cái gì? Đó chỉ là cái vỏ bề ngoài thôi. Đừng có mà tự tin quá như vậy. có lẽ với khuôn mặt này Minh có thể dụ được mấy cô gái khác đấy. nhưng với Thiên thì không. ừ mà Thiên muốn nói một câu nữa. đừng có mà đem cái câu “anh thích em” đó ra, nghe trơ trẽn lắm…Thiên ghét nhất là ba từ ấy…….thôi chào Minh nhé !
Nó bước ra khỏi quán, đi thẳng về nhà. 12h trưa nó về tới. thấy hắn ngồi dựa vào cột…ngủ, mà sao trông hắn giống khóc thế. Nó khom xuống nhìn kĩ gương mặt hắn, rõ ràng hắn đang khóc, có nước mắt nữa nè. Nó lấy tay quẹt nước mắt trên mặt hắn làm hắn giật mình
- Làm gì vậy? – hắn bực bội
- Ê! khóc á?
- Đồ khùng. Tôi mà khóc.
- Hứ! người ta quan tâm mà làm cái giọng phát ghét. Grừ….
- Không cần, đi chơi vui lắm mà hả?
Rồi không đợi nó trả lời, hắn dong thằng lên phòng. khi nó đi, hắn lo lắng cho nó phát khóc, giờ thấy nó về nhà bình yên rồi, tự nhiên hắn thấy bực. "dám đi chơi với thằng con trai lạ. hừ! thật là bực mình, lại còn thấy mình khóc nữa chứ"
Lát sau, chuông điện thoại reo lên réo rắt :
“ I guess our love was just a fantasy……I guess our love was never meant to be……..
you said I'm not the one for you………I can't make all your dreams come true….I have to let you go no matter how….”
- Gì vậy? đi chơi vui lắm à? Mày sắp thắng rùi đó
- Thắng con khỉ, đang ê mặt nà.
- Là sao?
- Con nhỏ khó thấy sợ, ôm nó một cái cũng không cho………..khuôn mặt “ so baby cute” của tao đang có một dấu ấn lịch sử nè
- há há há !!! Cái gì vậy ba ? Nói chuyện nghe thấy ghê vậy ?
- Kỷ niệm của Thiên………. Năm ngón tay xinh đẹp ấy đang in hằn trên má của tao…. Chỉ muốn kiss nó một cái thôi …. Vậy ra thế đấy !!!!!
Hắn cười ….. cười rất lớn….. Hắn.. chỉ cần có vậy thôi……..há há há………..
- Ai mượn mày háo sắc quá chi. – hắn vui mừng khi biết tin đó, hắn đã từng ôm nó, có sao đâu chứ !!!!!
- Hứ, tao dùng hết vẻ mặt đẹp trai dễ thương cảu tao ra tỏ tình, mà nó vẫn lạnh như băng ấy mới đau chứ !!!
- Lạ vậy – hắn đắc ý – tao tưởng mày thành công mĩ mãn rồi chứ
- Không hiểu nữa, chưa có con nào từ chối tao thẳng thừng như nó. Nó thiệt là lạ. tao bỏ cuộc, mày ráng mà giữ…
- Biết rùi. Ha ha
- Cười con khỉ. Mày ở đó mà cười tao đi. Thử coi mày có cua được nó không. Mày mà cua nó được tao kiu mày bằng sư phụ. Thôi ! Không nói nhiều, mệt quá, bye.
……….Tút tút tút………..
Hắn thấy vui ghê, hơn cả trúng số nữa. hắn cười một mình. Đáng đời thằng bạn háo sắc. "vậy mà mình cứ lo xa".
Hắn ngồi trong phòng suy nghĩ cho tới chiều. Công nhận nó cũng lạ thật. thằng bạn hắn ra tay là chưa bao giờ thất bại. Minh là tay cua gái số một vậy mà bại dưới tay nó. Tối hắn qua phòng nó
- làm gì mà ngủ hoài vậy, đúng là heo.
- Kệ tui!
- Bị gì vậy, đi chơi vui lắm mà – hắn mĩa mai
- Vui con khỉ. Không ngờ thằng đó thay đổi 180 độ sau một ngày. Tui mà giỏi võ là đấm cho nó mấy đấm chứ một cái tát không ăn nhầm gì hết. khốn kiếp – thấy nó dữ ghê chưa
- Khụ khụ… hắn làm gì cô mà đòi đấm.
- Cái thằng trơ trẽn thấy sợ, gì mà "anh thích em, thật lòng" nghe phát gớm, nổi da gà. Cũng may là tui còn dằng lại được chứ không hắn thành cám rùi
- ủa, sao hôm qua khen nức nở mà
- hôm qua là hôm qua. Mà công nhận hôm qua hắn đâu có đáng ghét vậy đâu. Đúng là không thể đánh giá một người khi mới gặp lần đầu.
- Trời. cô cũng biết điều đó à
- hizzzzzzz
- gì vậy trời, đừng có thở dài, mau già lắm.
Nó ngồi đấy ngẩn ngơ giây lát rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện với hắn :
- ê, có cha mẹ sướng thiệt ha…
- Tự nhiên chuyển đề tài vô duyên vậy ?
- Vô duyên gì? Thiệt mà, có cha mẹ sướng thấy mồ
- Sướng chỗ nào, chán chết.
- Chán hả? khùng.
- Vậy cha mẹ cô…?
- …Chết hết rùi… phải chi họ còn sống… dù nghèo khổ đến mấy…tôi cũng vui…
- Họ yêu cô lắm phải không?
- Tất nhiên, cha mẹ mình mà không thương mình thì ai thương… nếu họ còn sống chắc là vui lắm…chắc sẽ hạnh phúc lắm… sẽ không cô đơn…không bị xem là một đứa mồ côi, nghèo hèn…không bị ức hiếp… không bị khinh…và luôn có một chỗ dựa vững chắc để khi có vấp ngã vẫn có thể đứng lên… tui khùng quá phải không, tự nhiên nói gì đâu không… - nó nói trong màn nước mắt.
- …
- Nhiều khi ước một lần được gặp lại mẹ cũng không được… mẹ không còn bên tôi nữa… cha cũng vậy… ngay cả giấc mơ thôi… một giấc mơ được ở cùng cha và mẹ, tôi cũng không có… Sao ông trời lại bất công vậy chứ… - rồi những giọt nữa mắt tuôn ra nhiều hơn, trôi ra từ hai hàng mi của nó tạo thành những tiếng nấc nghẹn ngào. đôi vai bé nhỏ của nó run lên, nó ngồi cuộn lại ôm lấy đầu gối, gục đầu xuống mà khóc……….
Có lẽ bao nhiêu tủi nhục, đau buồn mà nó kiềm nén bấy lâu nay đang trào ra. Bây giờ hắn thật sự thấy nó nhỏ bé, mỏng manh và dễ vỡ, hắn thấy nó khóc mà cũng đau lòng không kém. Nó mất đi gia đình từ nhỏ, không được sự bao bọc yêu thương của cha mẹ. tội cho nó. Nhưng hắn cũng có hơn gì nó đâu, tuy gia đình thuộc loại giàu sang nhất nhì nước, có cha mẹ đầy đủ nhưng có khi nào họ xem hắn là con đâu. Hắn không được tự do, luôn bị sắp đặt, lúc nào họ cũng sợ tổn hại địa vị, sợ mất uy tính. Cha mẹ hắn chưa bao giờ cho hắn một bữa cơm gia đình đầm ấm nào mà không nói về công việc, ngay cả sinh nhật hắn họ cũng không hề có mặt. có gia đình như thế thì có hạnh phúc gì đâu chứ? Hắn ôm nó vào lòng còn nó thì cứ thút thít ướt cả áo hắn. chưa bao giờ hắn thấy nó khóc nhiều như vậy. nó tâm sự nhiều lắm, rằng: đôi khi nó cần có một người tâm sự cũng chẳng có, anh Vũ thì ra nước ngoài từ nhỏ, Chi bạn thân của nó thì cũng có nhiều việc nhà, bà dì của nó thì quá oan nghiệt. nó ghét bà ta lắm. tấm hình duy nhất còn sót lại nó chụp cùng cha mẹ bà ta cũng xé mất. lúc đó nó muốn đánh bà ta thật mạnh nhưng nó không làm được, vì bà ta là dì nó. Nó nghĩ trên đời này nó trơ trọi, cô đơn và không ai quan tâm đến nó nữa, có khi nó muốn chết rồi đấy chứ, nhưng nó không có can đảm. khi xuống dưới ấy, gặp cha mẹ nó thì nó phải ăn nói ra sao với họ, thật là nhục nhã. Nó muốn làm cái gì đấy cho cha mẹ nó ngậm cười nơi chín suối. nó kể cho hắn nghe về cha mẹ nó, tuy đã hơn mười năm rùi nhưng họ vẫn trong lòng nó và sẽ không bao giờ phai nhạt…một lúc sau cả hai ngủ thiếp đi…
................................
Sáng ra, nó mở mắt, thấy hắn đang nằm trên giường…….và………ôm chặt………nó……..!!!!!!!!!!!!!!
CHAP 11 :THIÊN THIÊN LÂM NẠN !!!!!!!
=================
Sáng ra, nó mở mắt, thấy hắn đang nằm trên giường ôm chặt nó, nó la lên, quên cả chuyện hồi tối hắn an ủi nó
- Á, buông ra, buông ra không hả? đồ dê sòm, biến ra chỗ khác cho tuiiiiiiiiiiiiii
- Gì vậy trời? mới sáng sớm làm gì mà la thấy ghê vậy “heo” ?
- Buông ra !!!!!!!!!! lợi dụng hả ??????????????? - nó hét chập hai
- Thì buông ra là xong chứ gì, mệt ghê. Con gái gì mà dữ thấy sợ.hix….. ai mà dám ưng cô trời ?
- Biến cho đẹp trời! hixhix
- Haha, mắc cười quá…
Tự nhiên hắn cười sặc sụa làm nó không hiểu gì hết. Có chuyện gì mà làm cho hắn cười đến thế ? Hắn vẫn ngồi đấy và cười…………….
- Khùng à, bò xuống giường lẹ lên !!!!
- Tui có ôm cô nữa đâu mà đuổi giữ vậy, dù gì đây cũng là phòng tui mà.
- Saxxxxxx, đi ra không thì bảo?
- Được rồi, ra thì ra.
Hắn lết xuống. Nó né qua cho hắn xuống thì
- Oái… bụp………………..
????????????
Nó bị rớt xuống đất, nằm dài. Hắn định chạy lại đỡ thì cũng
- AAAAAA ….bộp
Hắn vấp cái mềm, ngã nhào lên người nó. Hai cái mặt cách nhau có 10 milimét, chuyện gì sẽ xảy ra? Và rồi chuyện gì đến nó đến…..
Hắn nhìn nó, bi giờ khoảng cách gần đến nỗi hắn nghe từng nhịp tim của nó đang… nhanh dần đều. Hắn cứ nhìn nó như thế, hai……… ba……… bốn………. năm……..sáu giây rùi hắn cúi xuống…… “KISS” nó một cái.
Nó chết trân, người nó cứng lại không còn phản ứng gì nổi… mười giây sau, nó bắt đầu từ những phản ứng cơ bản, tự nhiên và nhẹ nhàng nhất :
Nó vừa hét vừa tung cước, đá tùm la trúng tùm lum !!!!!!!
- Hehe, có vậy mà cũng la giữ, thôi tui xin lỗi, tại mỏi cổ quá nên gục lúc nào không hay, không phải tui “kiss” cô đâu…
Hắn vừa đỡ đạn vừa phân trần cho cái hành động đáng yêu của mình !!
- Biến ra nhanh đừng có ở đây. Tui không muốn thấy mặt mấy người
Và rồi nó tiếp tục hét lên, hắn sợ run cả giò….. không ngờ giọng con này lại hùng mãnh đến thế !!! Hắn phải van xin nài nỉ nó :
- Làm ơn, cái nhà tui bay mất nóc rồi kìa, tui ra ngay đây……
Hắn chạy ra nhanh hơn tên lửa, nó ngồi bệt xuống giường, cái mặt đỏ rân. "dám kiss mình, tức thật" nó cấp tốc chạy vào phòng vệ sinh súc miệng,rùi chà chà cái môi xinh xinh . Nó rửa mặt cho tỉnh rồi thay đồ di học. không thèm nấu cơm luôn.
- Ê, bộ tính bỏ đói tui luôn hả? không ăn cơm sao học nổi trời ?
- Cho chết đói luôn. – nó đi thẳng một nước, không thèm nhìn lại
- Còn giận hả? thôi, xin lỗi mà… tui cho “kiss” lại há
Câu nói đùa vô tư của hắn làm nó tóe lửa, đầu nó bốc hai dòng khói trắng……..mắt nó chuyển từ màu đen sang màu đỏ…. Những tia lửa đầu tiên bắt đầu được phóng thích @^@
Vậy là nói rượt thằng nhỏ suốt quảng đường . cũng may là thằng nhỏ có võ nếu không chắc chết với nó. Vô tới lớp mà hai đứa còn quýnh nhau đùng đùng,tay nó quánh, chân nó đá. Tay hắn đỡ, chân hắn vọt…. vòng vòng lớp học làm cả lớp nhốn nháo.
Chi chặn nó lại và hỏi :
- Ê, mày làm gì mà quýnh Nam giữ vậy?
- Tao cho nó chết luôn, thằng mắc dịch…quánh thế nhằm me gì !!!! Nó chết với tao……..!!!
Thằng nhỏ ngốc đầu lên dò xét tình hình :
- Haha, mệt rồi hả?
Nó vừa thở vừa trả lời :
- Chờ đó đi cưng, lát chị xử cưng sau…
- Mà sao hai người rượt nhau giữ vậy?
Lần này tới lượt mấy đứa trong lớp thắc mắc :
- ………
Nó im ru, không biết phải trả lời ra sao nữa…… mặt nó đỏ bừng lên hết !!! ^^!
- Tại tui “kiss” đấy
Hắn đáp gọn lỏn làm nó tức mún xì khói, xấu hổ chết mất, muốn bay lên mặt trăng trốn luôn không muốn xuống nữa !!!
Không phải con Chi mà cả lớp đều há hốc mồm ,rồi cả lớp nhìn nó cười gian gian.Cái giọng cười làm người khác ngứa ngấy và nổi cả da gà………. Hé hé hé
- Không….không phải như mọi người nghĩ đâu…tụi tui không có gì hết…thằng đó bị khùng đấy, mọi người đừng nhìn tui như vậy được không ? Trời ơi ! Ngượng chết mất !!!!!!!!!! Làm ơn đi mấy bà ………. Tha cho tui !!!!!
- Hahahaha, tụi tui có nói gì đâu? Chỉ là kiss thôi mà… đúng rồi….đâu có gì quá đáng đâu ha mấy bà ~.~ Nam chỉ là “KISS” Thiên thôi mà….há há há
Cái chữ “kiss” được nhắc đi nhắc lại cả chục lần….Hixx, chết mất, chết mất…… cái thằng điên đó sao lại nói ra không biết. May mà cả lớp không để ý đến cho lắm…..
Ra chơi, nó thở phù chạy xuống căn tin để tránh ánh mắt soi mói của mấy đứa con gái trong lớp. Nhưng hỡi ơi, mấy con mắt ở ngoài còn đáng sợ hơn. Tụi nó nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Ở đâu một đám kéo ra, mười mấy đứa con gái, năm thằng con trai cao to, cũng hơi đẹp đẹp nhưng thua xa hắn. tụi nó dồn nó vô góc tường.
- Mấy người muốn gì vậy?
Nó hỏi, cố giữ mặt bình tĩnh………….mặc dù nó đang cảm thấy lo lắng vì không biết chuyện gì xảy ra cho nó !!!
- Làm gì hả? lát nữa mày sẽ biết. Cỡ như mày mà cũng quyến rũ được Nam hả?
- Ê, ăn nói cho đàng hoàng nha. Ai quyến rũ ai hả? Mà mấy người là ai ?
- Chị mày học cao hơn mày một lớp, mà mày hỏi làm gì. Lát nữa tao cho mày bò về lớp luôn coi mày còn mê hoặc Nam được nữa không !!!!
Cái mặt tụi nó hầm hực đầy sát khí………..mọi tia lửa đạn dồn về nó trong giây phút này……. Nó hiện giờ là cái gai trong mắt tụi con gái trong trường….. Nó phải làm gỉ đây ?
Mấy đứa này là học sinh 12, chắc bữa trước thấy Nam nên mê quá, lập fan ngầm yêu đơn phương chứ gì. Nó thấy khó hiểu, mấy đứa này sao mà mê trai trơ trẽn vậy không biết. !!!!
- Tôi chưa đắt tội với mấy người à nha, tôi về lớp đây !
Nó định bước đi nhưng một bàn tay nắm lấy tóc nó giật ngược lại một cách thô bạo kèm theo một cái tát
- …..Bốp… !!!!
Mặt nó đỏ lân in hẳn năm dấu tay của con nhỏ đó…….( Ngũ lôi chỉ thật lợi hại ^^! ) Nó đưa tay xoa xoa mặt, nhìn con nhỏ kia nẹt lửa
- Ê, đừng ỷ đông hiếp yếu nha. Đừng thấy tôi không làm gì rồi quá đáng nhá…
Nó bắt đầu bẻ tay rôm rốp…. dường như chuyện động tay động chân lại không thể tránh khỏi nữa rồi…. mà cũng đã lâu nó không được vận động tay chân…. Lần trước tại bận làm “tiểu thư đài cát” nên phải để cho hắn đánh đấm một mình…. Lần này thì đông quá nhưng…. Khởi động trước cho chắc ăn ^@^
- Haha, mày làm gì được nào, cái thứ như mày thì làm gì được tao,có ngon thì tới đây
Nó bẻ tay, nó từng theo Vũ đánh lộn nên hăng máu lắm, nghe con nhỏ kia thách, nó sôi gan lên cộng với tính bà chằn sẵn có, chất xúc tác là cái tát ban nãy, phản ứng học xảy ra mãnh liệt........
Nó nhảy vào lột guốc cắm cả hai chiếc vào đầu con đấy rồi đánh tới tấp , nó nắm áo con kia lại, tặng cho ba…… bốn…….. năm……. sáu cái tát vô mặt, thêm hai cái nữa nà, rùi đạp một cái vào bụng…. con kia chỏng queo lăn cù cù cù trước sự kinh ngạc của bao nhiêu người…………….( một đứa thì không sao… còn tụi nó hiện giờ là một đám….phen này khổ cho con bé rồi !!! )
CHAP 12 : ĐAU....................
=======================
Sau những cú đánh mãnh liệt của nó .Con kia đau quá, la lên
- Tụi bây đứng đó chết hết à, đánh chết nó cho taoooooo.
- Mày ngon hả? dám đánh chị ấy? cho mày chết
Cả đám xông vô, trời ơi kì này nó tiêu chắc. trai có, gái có sao đánh nổi. nó đứng thủ thế, một thằng nắm tóc nó từ phía sau, tán một cái vào mặt nó khiến nó choáng váng, đánh lén sau lưng đố đứa nào thủ kịp. hai cái tát nữa từ bàn tay thô bạo đó vào mặt nó, đến nỗi miệng nó chảy máu luôn, tụi nó còn nhồi vào bụng nó một cú, nó không kịp đánh trả gì hết
… hự…
nó ngã xuống, nhưng nó cố hết sức đứng lên, rồi tụi nó nhào vô đánh nó. trông nó thấy thương quá. Mấy đứa đứng xem không ai dám làm gì vì con quỷ kia là đại ca của khối 12, nhiều tay chân, lại hay gay sự, bây giờ tụi nó đang khoanh tay đắt ý. nó khụy xuống. bỗng có một cánh tay đỡ ngang hông nó, kéo nó đứng lên
- Heo, heo !!!! có sao không…
Hắn đấy… Hắn đã đến rất kịp lúc…. hắn hỏi đầy lo lắng, nét mặt đầy vẻ đau khổ … còn nó vẫn nằm trót lọt trong vòng tay ấm áp của hắn :
- À !!! Là cậu…hả? – nó thìu thào nhưng yếu lắm.
- Thằng nào…….? bước ra cho tao.
Cặp mắt hắn long sòng sọc, cơn điên tiết hiện lên trong đó,ánh mắt sắt như dao ấy quét ngang chỗ bọn nó đang đứng…… hắn đang tức giận….. thật sự đang tức giận…!!!!!
Năm thằng bước ra, có vẻ tự mãn lắm. con kia củng lết tới.
- Tụi tui đánh đấy, sao nào? Chỉ là một con nhóc thui mà. Hotboy thì đừng có nóng vậy chứ, nhìn mất hình tượng hết
Hắn dìu nó ngồi vào một gốc cây, xong hắn bước trở ra.Tay chân hắn kêu rắc rắc….lần này thì hắn không nhịn được nữa rồi :
- Tao sẽ cho tụi bây biết thế nào là khổ, dám đánh bạn gái tao à?
Hắn nhào vô, đánh túi bụi làm mấy thằng đó không đỡ kịp. hắn đánh như trút cơn giận vào bọn nó. Dù tụi nó có gục xuống hắn cũng không tha, hắn vực tụi đó dậy, tiếp tục đánh tới tấp vào mấy cái thân xác đang rũ rượi....... còn mấy nhỏ kia đứng chết trân. Không chạy nổi nữa. Thiên Vũ và Liên Chi ở đâu chạy lại, thấy hắn ôm nó rủ rượi trong lòng, Vũ hiểu ngay ra mọi chuyện.
- Thiên, có sao không vậy nhóc, sao thảm vậy nè. Ai đánh nó vậy?
- Chính là mấy đứa đó đó !
Hắn trả lời, vẫn ôm ngang hông nó. Bi giờ nó đỡ rồi nhưng còn hơi choáng, nó yếu lắm…
- Ai chủ mưu?
Thiên Vũ quay ra hỏi, gương mặt đáng sợ không thua gì hắn lúc nãy
Hà…. – mấy đứa đứng ngoài giơ tay chỉ con ác phụ đó. Con đó sợ gần chết mà còn giữ giọng chị hai
- Là tôi đấy thì sao nào? Tại ai mượn nó quyến rũ hotboy chi? Mà nó cũng hay thật, hai thằng hót boy của trường đều bị nó mê hoặc hết.
- …………Bốp….. mày dám đánh bạn tao hả?
Liên Chi ở đâu xăm xăm đi tới thẳng tay tát vào mặt con đó một cái thật mạnh…… con nhỏ bạo lên từ hồi nào không biết, dám đánh cả chị hai của khối 12 luôn. Con nhỏ kia cũng không vừa, định đáp trả lại Chi một cái tát……thì :
- Bốp…tôi cảnh cáo cô không được đụng tới con nhóc đó nữa nếu không thì cô cữ ráng giữ cái mạng quèn của cô đi.... cô liệu hồn với tôi !
Thiên Vũ tố cho con đó một cái trời giáng thứ hai, hơi vũ phu nhưng cũng đáng, ai mượn đánh nó làm chi. Rồi Vũ quay sang hắn:
– đưa nó xuống phòng y tế đi. Tui lo vụ này cho
- Uhm……
Hắn bế nó lên phòng y tế, xem xét vết thương cho nó. Hắn muốn khóc luôn, thấy nó xanh xao, bầm tím tùm lum hắn xót quá, "ước gì người bị đánh là mình"…
Hắn đem nó về nhà khi chưa tan học…hắn cỏng nó trên vai mà lòng hắn thắt lại….. suốt quãng đường đi hơi thở nó cứ thoi thóp rồi yếu dần….hắn đau khổ lắm….. Liên Chi và Thiên Vũ cũng đi theo về......
Cả hai cùng há hốc mồm khi biết nó ở nhà hắn, nhưng không quan tâm lắm về chuyện đó, tụi nó đang lo cho con bé, nó bị đánh đến như vậy, chắc đau lắm. lát sau nó cựa mình, thấy những gương mặt quen thuộc ngồi xung quanh nhìn nó.
- Làm gì mà mọi người nhìn tui giữ vậy, làm như tui sắp chết không bằng.
- Con nhóc này, bị đánh tơi tả vậy mà còn leo lẻo cá miệng
Vũ lên tiếng chọc nó còn Chi thì mếu máo muốn khóc:
- Con quỷ, làm ta lo mún chết, bị đánh mà không kêu tao, chịu một mình vậy hả?
- Trời ơi tao có chết đâu mà khóc, tại tao kêu không được chứ nếu được là tao kêu mày chịu đòn phụ rồi, hihi. ………..ủa mà hai người…đến đây hả?
- Tụi tao biết rồi, Từ khi mày dọn đi tới giờ mày ở đây hả? – Chi nheo mắt, mặt thấy ghét
- …uhm…tại chưa tìm được nhà… nên…
- Thôi, mày nghĩ đi cho khỏe, tao hiểu mà hihi, thôi tao về nha…
- Uhm…
- Anh cũng về nha nhóc… ở lại dưỡng sức đi rồi bữa nào anh em mình đi đánh lại trả thù há
Thiên Vũ nở nụ cười rồi mi lên trán nó một cái.
- Anh về há…
Hai người họ kéo nhau về bỏ lại nó và hắn, nãy giờ hắn không nói gì, chỉ nhìn nó.
Hắn lủi ra ngoài, cái mặt đâm chiu bùn hiu thiệt là khó hiểu. nó thấy cơ thể ê ẩm, không cử động tự nhiên được. hình như nó mà nhích một cái là mấy vết bầm co lại, đau chết được. nó tính lồm cồm ngồi dậy lấy ly nước thì
… ẦM…
Nó ngả chỏng gọng, nguyên thân hình mảnh khảnh nằm dài xuống sàn nhà…. Hắn nghe động đất vội chạy vào, thấy nó nằm với tư thế như vậy, mặt không còn giọt máu.
- Trời ơi! Làm gì vậy hả? có sao không ?
- Ui… không sao đâu….. Tính lấy ly nước, ai dè…
Hắn đỡ nó ngồi dậy rồi bế nó lên giường.
- Làm ơn nằm đây dùm cái. Lục đục lộn xộn nữa là mấy cái xương nó gãy hết bây giờ.
- Thiệt tình. Kiểu này là chết rồi, mai sao đi học.
- Thì nghỉ. Vầy mà lết xác lên trường là nổi tiếng hơn siêu sao liền á.......! Bộ cô muốn làm "super star" thiệt à ?????
- Hix, dám đánh hội đồng… bữa nào khỏe lên, bà đây sẽ cho tụi bây chết hết.
- Bị vậy rồi mà tính chằn vẫn không giảm tí nào. Pó tay
- Kệ tui.
- Nè, uống đi
- Uhm…
ực…ực…ọc…ọc…ọt…ot….
- Xong rồi………… cám ơn nha. Tui ngủ à, tự lo cơm chiều đi há.
Nói xong là nó ngủ thiếp đi. Hắn xuống bếp bắt nồi cháo lên, cứ coi sách nấu ăn mà nấu, dễ ợt mà…
- Dậy, dậy đi heo…ăn cháo nà, nhanh nhanh đi.
- ………
- Dậy đi nghe không hả ??????????
Hắn bực mình.Gọi thế nào nó vẫn không chịu dậy.
- ………..
Nó vẫn im re, không hề nhúc nhích hay cử động…. hắn bắt đầu hốt hoảng… những tiếng la thất thanh bắt đầu cất lên :
- Heo, dậy đi mà…!!! Heo !!!
Hắn tiến đến, lay tay nó :
– Heo, sao vậy nè trời, dậy đi, dậy nhanh heo, không được ngủ nữa, nghe tui nói không hả? đừng ngủ…… dừng ngủ mà..... tui xin cậu.... đừng ngủ.... dậy đi heo.......!!!!!!
Nó nằm đó, bất động, hơi thở yếu ớt……..Phải….. nó đã bất tỉnh…… !!!!!!
Ò í e ……….ò í e…………ò í e……………..
………………………………
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện có hai thằng nhóc, một thằng ngồi lo lắng còn một thằng đã khụy xuống dựa đầu vào tường đau khổ………… và một con bé đang òa khóc.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, hình bóng quen thuộc với màu áo trắng tinh khiết….người bác sĩ bước ra chậm rãi…
- Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy sao rồi, có nguy hiểm không?
Hắn lay lay đôi vai ông bác sĩ hỏi tới tấp trong sự đau khổ và tuyệt vọng…………
Bác sĩ chậm rãi... trấn an hắn rồi từ từ trả lời :
- Bình tĩnh nào…….cậu bình tĩnh lại đi………. con bé ổn nhưng………..
- Nhưng gì? Ông nói đi chứ !!!!!!!!…
- Phải chờ bệnh nhân tỉnh lại, do chấn thương hơi mạnh ở đầu nên………..
Tim hắn thắt lại, hắn thấy choáng. chắc là khi tụi nó đánh, nó ngã xuống va đập vào đầu.
- Chấn thương thì sao bác sĩ ?
Thiên Vũ hỏi tới tấp, hắn cũng lo lắng không kém gì tên kia.
- Uhm… mọi người nên chuẩn bị sẵn tâm lý… tuy tính mạng không sao, nhưng… chúng tôi cũng chưa chắc chắn được điều gì. Có thể có nhiều trường hợp có thể xảy ra:
Trường hợp tốt nhất là cô ấy có thể tỉnh lại
Thứ hai là cô ấy tỉnh lại nhưng mất hết ký ức
còn thứ ba thì …… :
- Thì sao? Thứ ba thì sao hả ?
Hắn hỏi dồn dập…. hắn không còn giữ được tí bình tĩnh nào nữa…..mọi thứ đang quay cuồng hắn trở nên đau khổ tột đĩnh…. Trời ơi…. Hắn không muốn trường hợp nào xảy ra hết….. hắn chỉ muốn nó trở lại là nó… là Thiên Thiên của hắn như ngày nào…. “ Làm ơn đi ! Trời ơi !”
Bác sĩ vẫn đứng đấy.... nhẹ nhàng nói cho hắn biết trượng hợp xấu nhất có thể xảy ra :
- Thứ ba : có thể cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi…mãi mãi
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 13 : Ký Ức........
=======================
Đời sống thực vật ư !!! Hắn như chết lặng, không tin vào tai mình nữa. đôi chân rắn chắc khụy xuống, không đứng vững nổi……..Nước mắt rơi xuống……hắn đã khóc……người nó thương yêu nhất đang nằm đấy, ngay trước mặt nó….nó chả còn biết phải làm gì nữa…. xung quanh hắn đang tối xụp lại..., đứng ngay đây, trong khoảnh khắc này…. Hắn chỉ biết cầu nguyện cho nó :
- Cầu trời cho Thiên Thiên được bình an ! Nếu có thể xin hãy để người nằm đấy là tôi ! Hãy cho cô ấy được khỏe mạnh tỉnh dậy !!!
Nước mắt hắn vẫn cứ tuôn chảy như cuốn theo những đau thương, những nỗi niềm từ bấy lâu nay tồn tại và chất chứa trong lòng của hắn….không chỉ có hắn khóc…còn con Chi, nó khóc to lên, Thiên Vũ thì ngồi im thin thít như tượng đá, không cử động, không nhúng nhích…. Tất cả hiện giờ chỉ con trông đợi vào số phận
Hắn gượng đứng lên, bước vào nơi nó nằm. dây nhợ chằng chịt bao vây lấy nó. Nó phải thở bằng ống oxi. Trông nó thế này, hắn đau lắm, hai hằng nước mắt tuôn trào ra như suối…
Hai ngày………Đã hai ngày trôi qua, hắn vẫn ngồi bên cạnh nó không rời nửa bước. hắn muốn khi nó tỉnh lại, người nó thấy đầu tiên sẽ là hắn……
Ngày lại ngày hắn càng trở nên tiều tụy, gương mặt xanh xao nhưng vẫn giữa được vẻ đẹp thiên thần. Vũ bảo hắn về nhà ăn uống tắm rửa, vậy mà Con quỷ vương đó ở dơ thấy sợ. Vũ bảo thế nào thì hắn cũng không chịu về…...Hắn cứng đầu thật… thế nên Thiên Vũ đành phải mua thức ăn vào cho hắn.
Hắn ngồi đấy như một cái xác không hồn… cặp mắt của hắn dán thẳng vào nó không giây phút nào rời khỏi nó…… nắn chặt tay nó… hắn hồi tưởng lại những khoảnh khắc khi hai đứa ở cùng bên nhau…..hắn cười…. không biết hắn đã nhớ những gì mà trên gương mặt hắn xuất hiện những nụ cười….Nhưng…. nụ cười cất lên trong màn nước mắt mỏng manh, những giọt nước mắt vẫn làm ngơ, vẫn vô tình đua nhau chảy xiết trên gương mặt của hắn…. Chợt chuông điện thoại vang lên :
“ I guess our love was just a fantasy……I guess our love was never meant to be……..
you said I'm not the one for you………I can't make all your dreams come true….I have to let you go no matter how….”
- Alo – hắn đáp, không hề có một chút sinh khí
- Thiên Thiên sao rồi hả Nam ?
Sau vụ việc chấn động đó thì Minh cũng đã nghe tin tức về Thiên và vô cùng lo lắng nên điện thoại về để hỏi thăm tình hình của cô tiểu thư bé bỏng này……Nghe câu hỏi của Minh….. hắn đau khổ, cắn chặt môi mà trả lời :
- …vẫn vậy…
Thấy hắn trong tình trạng thế này…. Là bạn thân của hắn nên Minh cũng thấy buồn và khổ lắm…. Hiện tại không thể làm được điều gì giúp cho hắn nên duy nhất Minh có thể làm chỉ là……..chia sẽ ……..và ………an ủi hắn :
- … con bé sẽ tỉnh dậy mà…. Mày đừng lo lắng nữa….. mày cứ như vậy hoài, nếu con bé biết được chắc nó cũng sẽ đau khổ như mày đấy….. phải kiên cường, vui vẻ lên để chờ đợi giây phút nó tỉnh dậy chứ !!! Ráng lên đi…….
- Nhất định…nhất định sẽ tỉnh……Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại…..
Hắn tràn trề hi vọng, hiện giờ hắn chỉ còn biết đặt cược với số mạng mà thôi ! Nếu thật sự đó là sự an bài cho nó thì hắn sẽ không bao giờ oán trách số phận…. nhưng nếu chỉ còn một tia hy vọng…hắn nhất định không bao giờ bỏ cuộc…
- Cái lũ đó mày tính xử sao?
- Đánh………..Đánh tụi nó cho tao…….. Đánh chết hết cho tao…….Đánh……Đánh….. !!!!!!!!!!!!!!
Hắn trút hết bao nhiêu căm hận vào tai thằng bạn.
- Ok, tao sẽ xử tụi nó, khi nào Thiên tỉnh nhớ điện nha. Bye mày !!!! Ráng bình tĩnh và đừng khụy xuống nhé !!! Thiên cần mày đó !!!!!
-………bíp bíp…………
Hắn lặng lẽ, ngồi nắm tay nó.
- Làm ơn tỉnh lại đi heo, làm ơn đi mà, đừng ngủ nữa…đừng như thế, tỉnh lại để mà rượt tui nữa chứ, mình sẽ chạy đua tới trường, đi chơi, nấu ăn…. Đừng nằm như vậy nữa mà, làm ơn……làm ơn đi mà…..làm ơn đi….tỉnh lại đi heo… hắn ngồi mà lảm nhảm một mình với cái xác bất động chỉ còn thoi thóp thở. Nước mắt vẫn cứ tiếp tục rơi theo những lời nói…….
---------------------
Một tuần rồi……đã một tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh, nỗi lo sợ ngày càng lớn dần trong tâm trí hắn. hắn ngồi lảm nhảm kể chuyện gì đâu, rồi năn nỉ nó tỉnh lại, nhưng nó cứng đầu quá, cứ nằm im, không nhúc nhích.
Đền ngày thứ 9 ………. tay nó bắt đầu những cử động đầu tiên :
- Thiên, em tỉnh phải không ? Em tỉnh rồi….Đúng thật là em đã tỉnh rồi….. Nam, nó tỉnh rồi nà…Nam….
Thiên Vũ hét toáng lên khi Hắn đang ngủ gục bên giường của nó.
- Heo, heo, tỉnh rồi… bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi
Hắn vội vã chạy tìm bác sĩ rồi dọt lẹ vào phòng ….. Heo, cuối cùng cũng đã tỉnh rùi… hắn mừng rỡ khôn xiết…. không gì có thể diễn tả nỗi vui mừng của hắn ngay lúc này …
Nó từ từ mở mắt ra, nheo nheo rùi xoa xoa cái đầu.
- Mày tỉnh rùi. Hihi, mày tỉnh thiệt rùi, làm tao lo quá
Liên Chi cười nhưng rơi cả nước mắt…. cười vì vui mừng…khóc vì hạnh phúc……………
- Nhóc làm anh lo quá trời, thiệt tình, hơn cả tuần lễ…
- Anh…Vũ ? Anh về khi nào vậy ? mà…..mà em nằm như vậy đã bao lâu rồi ????
- Chín…. Em nằm như thế đến nay đã chín ngày rồi đó………. nhóc ngủ chín bữa là chín đêm thằng Nam nó thức trắng đó.
- Nam…nào ?
Nó hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên :
– Bạn em có đứa nào tên Nam đâu?
-………………… Em ….em làm sao thế ……?
Câu hỏi của nó làm hắn chết lặng, nó không biết thằng Nam, nó không nhớ hắn, nó mất trí nhớ rồi, nó quên tất cả về hắn, nó thật sự đã lãng quên hắn rồi…. Giờ đây hắn chỉ là một con số không đối với nó. Hắn thấy nghẹn nghẹn, tim hắn dường như không còn co bóp gì nữa.
- Em sao vậy Thiên ? Thằng Nam cho em ở chung nhà đó, thằng nhóc đánh lộn vì em mà còn hay cãi nhau với em đó, em nhớ không, nó nè…. Nó đây nè………..!
Thiên Vũ nói với vẻ mặt lo lắng, vừa đẩy hắn lên cho nó nhìn rõ mặt hắn….Nhưng….
Hắn nhìn nó, ánh mắt khẩn thiết như van xin nó làm ơn đừng quên, đừng quên hắn, hãy nhớ hắn dù ở khía cạnh xấu xa cũng được, dù những kỉ niệm về hắn trong nó là một con người lạnh lùng, khó gần, vô duyên, xấu xa hay gì cũng được, miễn là nó nhớ được rồi
- Mình……có quen bạn không ?
Nó ngơ ngác hỏi hắn, câu hỏi này như xé trái tim hắn ra thành ngàn mảnh. Mắt hắn rưng rưng, cổ họng nghẹn lại không nói được câu nào.
Bác sĩ vào tới xem xét nó
- Bác sĩ…bác sĩ, em tôi nó bị sao vậy nè ? Nó bị gì vậy ?
- Theo tôi đoán chắc là lâm vào trường hợp hai…
- Nhưng nó nhớ tôi mà…
- Có lẽ bệnh nhân chỉ quên những việc gần nhất thôi, từ từ gây dựng lại kí ức cho cô ấy…. có lẽ vẫn còn cơ hội để hồi phục lại phần ký ức đã bị quên lãng…
Con Chi vội vàng chạy lại bên cạnh nó
- Thiên, mày nhớ tao không ? Mày nhớ tao không vậy Thiên ?
- Con này giỡn hoài…mày bị khùng hả ? Tự nhiên hỏi điên giữ vậy ? mày là bạn thân của tao không lẽ tao không nhớ ? Tao bệnh chứ có phải mày đâu à ! Hỏi khùng hết biết….
- Vậy mày nhớ Nam không ? Nam đó, hay cãi nhau, gây sự với mày á, là bạn trai mày đó
Liên Chi làm hơi quá !!! Cố để cho nó có lại ấn tượng nhưng rồi :
- Tao không biết… không biết hắn. Mà bạn trai cái khỉ gì, mày khùng à ? Mày biết tao ghét con trai mà… ui da, cái đầu nhức quá…………
- Hix….mày nằm xuống nghĩ đi…có lẽ mày vừa tỉnh dậy…. mày không nên suy nghĩ nhiều nữa… có gì rồi từ từ cũng được…
- Uhm…mày ở lại với tao nha…
- Uhm…. Đương nhiên…. Tao sẽ luôn ở bên cạnh mày mà
- ………….Cám ơn mày………….
---------------
CHAP 14 : HOÀN HỒN ....
================
Nó đã mất trí rồi sao… giờ đây tim hắn như tan chảy, không còn hy vọng gì nữa…. làm sao có thể trải qua bao nhiêu chuyện mà nó có thể dễ dàng quên hắn như vậy chứ……hắn đau khổ đến tột đỉnh…. Lủi thủi bước ra ngoài…..Thiên Vũ khẽ an ủi hắn trong cái thời khắc oan nghiệt này :
- Đừng lo nữa nhóc à, rồi nó sẽ nhớ lại thôi mà.
- Cô ấy quên thật rồi… cô ấy đã loại bỏ hình bóng của tôi trong cuộc đời của cô ấy.… ông trời thật không công bằng.. ..ông thật quá nhẫn tâm… nhưng dù sao cũng tốt……thà để nó quên đi tôi còn hơn là nhìn thấy nó sống đời sống thực vật… nếu là như thế thật thì có lẽ tôi cũng phải chết đi cho nhẹ lòng nhẹ dạ… Chỉ cầu mong cho cô ấy mau khỏe lại thôi….
- Về tắm đi, có Liên Chi ở đây với nó rồi
Nói xong Thiên Vũ cặp lấy cổ hắn bước ra về, hắn đi như một bức tượng, một bức tượng vô hồn…
Trong phòng bệnh…..
- Mày gọt tao trái lê đi, đói quá rồi….
- Uk, mày…ngủ mấy bữa mà nhìn mày xanh quá………đây nè, ăn đi cho lại sức…
- Thấy cái này mới nhớ, hồi trước ông Nam gọt trái lê cho tao, còn có cái lõi không hà, tao cười muốn lộn ruột luôn. hì hì…….
Nó cười phá lên trong khi đó con Chi đứng chết trân không động đậy nhúng nhích gì cả :
- Mày…mày nói…Nam hả ? mày không mất trí nhớ… mày nhớ phải không ?
- Hihi, nãy giờ giỡn chút cho vui thôi, mà thằng đó phản ứng ghê quá, nhìn giống cái xác ướp quá, hehe
- Trời ơi, con quỷ, làm tao tưởng mày mất trí thiệt rồi chứ !!!!… mà mày ác quá, tự nhiên bày cái trò này… mày biết không khi mày nằm hôn mê hắn ở đây không rời xác mày nữa bước luôn đó, cả tắm hắn cũng không tắm luôn.
- Vậy hả? ai biết đâu à…….kì này chết tao rồi…. con quỷ vương đó nó dễ nổi điên lắm…. Hix….. Cứu tao…..
- Cho mày chết luôn… cứu cái gì mà cứu…. mày gan chọc ổng thì mày gan chịu đi…..
- Sao giờ mậy?
- Uhm…ai biết, tới đâu hay tới đó, bây giờ mà mày nói nãy giờ mày giỡn là thế nào ổng cũng giận mày cho coi…
- Uhm… hix……
Lát sau hắn bước vào, mặt cũng buồn hiu, nhìn nó bằng con mắt lạ lắm.
- Nà heo, ăn đi, cô ngủ 9 bữa rồi đó !… - hắn đưa cho nó hộp cơm
Nó nhìn hắn, thấy tội tội. hắn xanh quá, mặt mày hốc hác hẳn, ốm hơn lúc trước nhiều lắm. hắn ra nông nỗi này vì nó mà nó lại nỡ đùa, giờ nó biết phải làm sao đây ???
- Anh ở đây với tui 9 bữa rồi hả? – nó nhận hộp cơm rồi hỏi hắn….
- ……………..
Hắn im lặng……………………
- Cám ơn nha, Qủy Vương !!!!!!
Gương mặt hắn sáng rỡ lên, nó vừa kêu hắn là Qủy vương, nó nhận ra hắn rồi, nhìn hắn mừng ghê lắm
- Cô…nhớ tui, nhớ ra tui hả ? cô nhớ tui mà phải không ? – hắn nắm tay nó giật giật
- Buông ra coi, tui đạp văng ra cửa bây giờ. Làm gì quýnh quáng lên giữ vậy? điên chắc.
- ừ, điên thiệt rồi, mà điên luôn cũng được, hihi…………….hihih
- khùng! Anh trốn viện mới ra hả? có cần tui đưa vô trong đó lại không ?
- Cần lắm, cô mau mau khỏe đi rồi đưa tui đi đâu cũng được.
- Uhm… ọt ọt… - tiếng bao tử hắn trả lời thay cho cậu chủ của mình !^^!
- Trời, vậy là chưa ăn hả ? thôi ăn chung đi, mắc công anh chết đói ở đây là tui bị liên lụy á. Với lại hộp cơm bự quá, ăn sao hết.
- Uhm… cũng được
Vậy là nó một muổng, hắn một muổng, nó vừa ùm vừa đút hắn, thiệt giống y chang con nít. ThiênVũ với Liên Chi bước vào, thấy cảnh tượng đó sửng sốt hết.
- Hai người làm gì ngơ ngác vậy, chưa thấy mẹ đút bé ăn bao giờ à? – nó hỏi
- Đúng là tao chưa thấy pà mẹ nào đút cho một đứa con cùng tuổi với bã hết… mày là bà mẹ khùng đầu tiên tao vừa gặp… hé hé…..
- Haha, xem ra nhóc nhớ lại hết rồi hả? – Thiên Vũ hỏi nó, mặt gian ơi là gian. Chắc con Chi kể hết ra rồi còn gì mà hỏi nữa chứ !!!!!
- Rồi sao nào? Muốn em mất trí lắm hả?
- Đâu dám, đâu dám hihi
- Mà nãy giờ hai người đi đâu vậy? – hắn hỏi
- Đi hỏi bác sĩ coi chừng nào nó xuất viện
- Vậy chừng nào?
- Mai
- Yeahhhhh, khoẻ quá, sắp ra khỏi đây rồi
Nó hét lên rồi ôm lấy cổ hắn đứng phóng lên giường giật giật…
- Cô điên à…. Gãy cổ tui bây giờ !!!
- Cho chết luôn… tui sống là được rồi…. he he
- Mày khỏe là mừng rùi, thôi, tao đi học nha, trễ hai tiết luôn rồi….
- Uhm
- Anh cũng đi luôn nha…
- Uhm… bye hai người
rồi nó quay sang hắn… nhìn hắn ngơ ngác….:
– sao hok đi học luôn đi ? Ở đây làm gì ?
- Tui đi ai chăm sóc cô ?
- Trời, làm như tui là con nít vậy?
- Còn hậu đậu hơn con nít nữa là…….
- Ê ê, muốn ở lại đây thì khép cái mõm lại nha, nơi đây là bệnh viện đó, la um sùm là bị tống cổ ra ngoài luôn bây giờ
- Biết rồi… khổ lắm…. nói mãi…..
Lát sau…
- Ê !
- Gì vậy cô nương ?
- ở đây chắn quá, về sớm đi
- sao được ? Bác sĩ không cho sao về ?
- thì trốn !! Ngu giữ vậy ?
- trời! trốn viện hả?
- ừ
- thôi, chừng nào bác sĩ cho về rồi về, không trốn !!!!!!!!!!!!!
- vậy thì ở đây một mình đi, tui đi về à !!!
Nó lén lén bước ra, hắn cũng phải đi theo, hai đứa cứ rón rén, chạy ra khỏi bệnh viện đón xe về nhá
- Haiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, thoải mái quá, ở trong đó chút nữa chắc ngộp chết mất
- Lên phòng nghĩ đi, cô còn xanh lắm…
- Anh còn xanh hơn tui nữa đó. Trời ơi mới có mấy bữa không gặp mà nhìn anh như cái xác di động vậy.........hix... thảm quá.....
- Kệ tui…
Hắn thấy bực bực, hắn ra nông nổi này vì ai? Lại còn mấy bữa không gặp… bữa nào mà hắn không ở bên nó, tại nó không thấy thôi………
---------------
Ba hôm sau, nó đi học lại, bạn bè nó hỏi thăm quá chừng. mấy cái lũ kia không thấy đâu nữa, nghe đâu bị một băng nào đó đánh tới nổi nằm viện luôn rồi. Giờ ra chơi
- Né vô, nước sôi bà con làm ơn né vô…
Nó ong óng cái miệng. thiệt hết nói, mỗi lần nó xuống căn tin là ai cũng né nó hết. trông nó cứ như người ngoài hành tinh vậy, hắn ngồi đằng xa cũng phải bật cười.
- Mày làm gì mà ăn như heo vậy? từ từ thôi, mới hết bệnh mà ăn nhiều quá không tốt đâu.
- Kệ nó đi, ăn được cứ ăn, cho nó thành con heo luôn – Thiên Vũ chọt cái mõm vào phá nó !!!!
- Ừ, ăn cho đã, sống nay chết mai, ai biết được, lỡ mai chết rồi sao ăn?
Nó vừa ăn, vừa diễn thuyết… dạy cho Chi với Vũ biết ý nghĩa cuộc sống…. đối với nó : “ăn là sống….nhịn là chết” thà ăn chứ không nhịn….
- Khùng, nói năng gì kì vậy? mày chán sống à ?
Liên Chi liếc nó….. khủa nó vài câu
- Hihi, nói chơi thôi, tao còn muốn sống lâu lâu nữa để chờ chuyện hai người.
- Hai người nào ?
Chi và Vũ đồng loạt cất tiếng hỏi :
- Saxx, đừng làm bộ ngây thơ nữa, tui biết hết rồi…
- Là sao ? – cả hai lại hỏi
- Là chuyện hai người đó, tui thấy hai người hợp lắm, thành một đôi cho rồi.
- Nói điên nà
Bụp………. hai đứa cốc đầu nó
- Oái…đau, nói sai chỗ nào đâu?
- Còn nói nữa hả ?
Thêm hai cái cốc nữa. nhìn nó thấy thương ghê, bị đánh hoài……….hắn đứng xa xa cười không ngớt…. còn nó ở đây bị quánh không ngừng…. tội nghiệp con bé !!!!
- Mệt, không nói với mày nữa, tao lên trước – Chi bỏ chạy một mạch mất dạng
- Anh cũng đi à, ngồi ăn một mình đi há.
- Uhm….mà nhớ nha anh Vũ, con Chi được lắm đó nghe… he he he
Tùng….tùng….tùng……
Nó uể oải bước lên, nhìn qua bàn bên kia thấy trống trơn, hắn lên từ khi nào nhanh vậy không biết….
Trưa về tới nhà, nó nằm phịch xuống cái ghế, mệt mỏi.
- Sao không nấu cơm đi ? Mệt lắm à ?
- Biết rồi…………..khổ lắm……….nói mãi……………
- Ê, hôm nay nấu canh chua đi
- Uhm… phụ một tay à nha.
- Ok, hôm nay tui rửa chén cho……
- Ok
Hắn vô bếp phụ nó. Hai đứa nói cười vui vẻ…………..trong chốc lát tiếng chuông quen thuộc lại réo đại thiếu gia inh ỏi :
“ I guess our love was just a fantasy……I guess our love was never meant to be……..
you said I'm not the one for you………I can't make all your dreams come true….I have to let you go no matter how….”
- Alo
- Anh hả?
- Ai vậy?
- Em nè, nhớ anh quá hà.
- Là cô à? Tôi không rảnh
- Vẫn lạnh lùng thế, em nhớ anh thiệt mà. Em sắp tới sân bay rồi, anh đón em nhé.
- Cái gì? Sân bay gì, cô về đây à?
- Vâng, em về với anh… anh ra đón em nhé !!!!!
- Tôi không rãnh
- Vậy thì tự em về cũng được, bye anh, lát nữa em tới. chụt…. xxx……….
- Con này điên rồi.
Hắn lầm bầm, lo lắng chuyện gì đó. Thấy hắn kì kì, nó hỏi
- Weee, sao vậy?
- Không có gì, chỉ là… tôi muốn nói cho cô một hung tin, có lẽ……một lát nữa sẽ có một con khùng ghé đây. Cô chuẩn bị tinh thần đi nhá………….
--------------------- ---------------
CHAP 15: XUẤT HIỆN..............
=====================
Hắn lầm bầm, lo lắng chuyện gì đó. Thấy hắn kì kì, nó hỏi
- Weee, seo zậy?
- Hok cóa gì, chỉ là… tôi mún nói cho cô chuẩn bị tinh thần, có lẽ lát nữa sẽ cóa một con khùng ghé đây.
Con khùng………. Một đứa bị kêu là con khùng chắc con này cũng không hề bình thường và đơn giản tí nào ? Hắn bắt đầu rầu rỉ…… còn nó thì vẫn thắc mắc :
- Ai vậy?
- Một đứa con gái…
- Bạn gái anh à?
- không phải
- Cô ấy tên gì vậy ?
- Châu Ngọc Nhi: một con khùng có đẳng cấp bên New York
- Ừ…..mà tui có cần trốn không ?
- Không
- Nhưng lỡ…
- Vậy thì cô chịu thiệt một chút vậy, cứ nói là osin trong nhà là được rồi.
- Uhm…
Hai tiếng sau…
Tính tong… tính tong.
- Để tui ra mở cửa cho, tui là osin trong nhà mà
Nó quay sang nói và giành đi mở cổng…. nhưng vẫn không quên để một nụ cười cho hắn yên lòng…hắn nhìn theo bóng nó chạy ra ngoài mà thấy xót xa…. Bắt nó phải chấp nhận làm osin trong khi nó cương quyết không bất cứ lí do gì nó chịu làm osin cho mình…. Vậy mà giờ nó lại phải nhịn nhục chịu đựng…. xót cho nó quá !!!!
- …..……………
Nó mở cửa ra, trước cửa là một đứa con gái ăn mặt moden hết cỡ, khoác chiếc áo khoác sặc sỡ, chiếc váy ngắn củn cởn, tóc nhuộm vàng hoe. Đứa con gái đó gỡ kính ra, nhìn nó như một quái vật.
- Cô là ai?
- Tui…là osin…ở đây ạ !!!
- Hứ, osin ô siết gì mà bấm chuông mấy cái mới ra. Muốn cho bổn tiểu thư đứng đây luôn hả ?
- Dạ xin lỗi, mời cô vào
Nó lầm bầm **** rủa một mình : “người gì thấy ghét.” Con nhỏ này ở chung với nó dài dài thì chắc cũng có chuyện dài dài xảy ra….!^^!
- Cậu chủ đâu – con đó hỏi giọng khó ưa
- …cậu chủ…trong nhà !!
Trả lời chứ nó cũng chả biết ở chỗ nào mà chỉ cho con đó….nó đảo mắt kiếm xem thằng nhóc đó có ra chưa
- Tui đây. Có gì không ? Mà cô lếch cái xác về đây làm gì vậy? – hắn lạnh lùng tiến đến.
Tức thì đứa con gái kia chạy lại ôm chặt hắn trong sự ngỡ ngàng của nó. Con đó cứ nhảy tửng tửng lên y chang con khùng
- AAAAAA, nhớ anh yêu quá, gặp lại anh yêu mừng quá…
Không chờ hắn nói thêm câu nào cô ả nhón lên định…kiss hắn nhưng bị hắn chụp cái mõ và đẩy ra ngay lập tức…. nó đứng trước cổng nhìn vào miệng nhoẻn cười toe toét : “đáng đời con khùng”
- Cô làm gì vậy, buông ra coi – hắn đảo nhanh mắt sang nó
Nó bây giờ đang shok trước thái độ con kia. Hai mắt nó buông xuống đất, rồi nó đi đến khép cổng lại, sau đó chui vào bếp. tự nhiên nó thấy buồn buồn, chính nó cũng không hiểu vì sao nữa. "mình bị gì vậy trời ? Buồn cái gì chứ ?" nó lẳng lặng làm tiếp các món ăn mà tâm trí cứ trôi dạt đi đâu…..!
- Anh yêu sao cứ lạnh lùng với em vậy ? em có gì không tốt hả ? em đẹp đâu thua gì mấy đứa con gái khác, với lại nhà em cũng giàu…tính tình em cũng dịu dàng nữa…. túm lại em cũng hoàn hảo mà anh ?
- Tôi không thích.Nhìn cô tui muốn bựa…. cả cây số vẫn không dám dòm huống chi………….
- Nhưng mà cha mẹ chúng ta đã quyết định chuyện hứa hôn rồi mà?
- Họ……….. chứ không phải tui. Mún cưới thì qua Mỹ đăng ký kết hôn cưới họ đi…. Đứa nào hứa thì đứa đó vác mặt đi cưới…. tui không tham gia vào cái phi vụ này… biến dùm tui cái….
- ……..
Con nhỏ câm luôn, không nói nữa. đã một năm rồi, kể từ khi nhỏ đó gặp hắn, lúc nào hắn cũng lạnh lùng, thua cả người xa lạ.
- Nếu không có việc gì nữa thì về đi, tui bận.
- Em không về, em sẽ ở lại đây với anh yêu.
- Gì Hả ?????????? Cô điên à
Hắn hét toáng lên… cả căn nhả rung chuyển… còn nó đứng trong bếp như chết lặn…. cái cây dao trên tay nó…..cũng run run…. Cứ như…. Con dao ấy đang muốn bay thẳng ra ngoài này… nhưng cũng may nó có thể cầm vững được : hắn nhìn con đó trân trân….
- Cô đùa đấy hả ?
- Em nói thiệt, em xin hai bác rồi.
- Nhưng tui không đồng ý. Họ có quyền gì mà cho phép cô hả?
- Em nói rồi, nếu muốn thì anh cứ hỏi hai bác đi, em lên phòng đây
Nói xong con nhỏ gọi với vào nhà bếp :
- Ê, osin, ra giúp tôi đem đồ lên phòng coi.
- …
Nó vẫn không nói gì, lẳng lặng bước ra xách đồ của con quỷ đó lên phòng của nó…
Hắn đang tức giận, bấm điện thoại nhanh mún mát.
- Alo !!!
- Tại sao lại kêu con đó về đây, tại sao lại cho nó ở nhà của tui. Hai người làm vậy là sao hả?
- Con bình tĩnh nào. Ta làm vậy để hai con có cơ hội gần nhau thôi. Con đừng tưởng trốn được chuyện này, ta đã quyết định rồi thì không được cãi.
- Tôi không đồng ý. Quá đáng thật. tôi muốn ở một mình. Mấy người phiền quá.
Hắn cúp máy cái rụp. đang bực mình mà. Vậy là cái nhà này từ nay có thêm một người nữa, vui đấy chứ !! con bé hám trai kia chọn cái phòng đối diện phòng hắn. trong nó nhí nhảnh nhưng cũng có gì đó đáng sợ lắm……
- Osin đâu rùi? Nấu cơm cho tui. Làm cho tui món pittet, sườn chua ngọt, cả spageti nữa nhá !!!! à…. Còn nữa… khui cho tui một chai rượu thượng hạng để tí nữa tui với cậu chủ dung bữa….
- Xin lỗi…mấy món đóa tui không bít làm…cô dung món khác được không ?
- Hứ, osin cái kiểu gì hả? làm mấy món đó cũng không biếtt. Cô không cần làm ở đây nữa, tui sẽ mướn người khác…Cô đi được rồi đó !!!
- Ai cho cô đuổi người của tui hả? cô mà cà chớn phách lối thì lếch ra đường mà ở ?
Hắn nghe con kia đuổi nó máu hắn sôi ùng ục lên….. tại ba mẹ hắn quyết định mọi chuyện nên hắn cũng không muốn xé truyện ra to… để yên cho cái con này trong nhà thôi !!!
- Em…em…tại con này…nó không biết nấu gì hết, em tính mướn người khác…
- Tôi nhắc lại lần nữa, không được đụng tới người của tui nếu muốn ở đây lâu dài… - hắn nhìn sang nó – chuẩn bị cơm đi nhóc, tui phụ cho
- Uhm…
Nó cười, tự nhiên nó thấy vui vui trước thái độ dịu dáng của hắn đối với nó. Còn con kia thì ngạc nhiên hết sức. "osin mà hắn lại đối xử như vậy, còn mình…"
- Anh có làm sao không vậy ? công tử mà lại vô bếp…
- Không phụ thì đừng có ăn – hắn đáp gọn lỏn
- Nhưng em có biết làm gì đâu
- Thì im cái miệng lại cho tui nhờ.
- Uhm… mà anh biết nấu ăn hả ? – con kia hỏi
- ….
- Hắn… uhm…cậu chủ nấu ăn được lắm đấy
- Xời…….. anh không biết có bị gì không nữa, tự nhiên vô bếp, để con osin nó làm được rồi……….
- Thôi cậu lên nói chuyện với cô ấy đi, để tui làm cho, nghe lùng bùng lỗ tai quá
- Ráng chịu chút đi. Con đó tui ghét lắm mà sao cứ đụng hoài, chán ghê. không nói chuyện với nó đâu.
- Sao vậy? đẹp mà…
- Nhưng mê trai. Lại thêm cái tật ham địa vị, chảnh chẹ, ra vẻ ta đây. Nói chung mẫu người tui không thích….
- ủa sao thấy cũng vui vui, dễ thương lắm mà.
Nó nói vậy chọc hắn nhưng có nghĩ vậy không thì cũng chả ai biết…. tâm tư của nó cũng lộn xộn xà bần chả ai đoán biết được điều gì…….!
- Từ từ rồi biết. Nhớ cẩn thận nha
- Làm như nhỏ đó là ác quỷ không bằng
- Xong rùi nà – hắn gắp một miếng rau – thử coi được không ?
- Uhm…. Ok, ngon lắm, công nhận ngày càng tiến bộ ta – nó cười, hắn cũng cười luôn. Đâu biết có người đang nhìn chăm chăm ngoài kia…..
Con kia ở ngoài nhìn vô thấy cảnh hắn đút nó là máu nóng nổi lân "mày chờ đấy, osin mà ngon hả?". lát sau hắn lên phòng tắm rửa, chuẩn bị ăn cơm. Con kia vẫn ngồi chéo ngoải trên ghế, sơn móng tay, điệu thấy ớn.
- Con kia mày xong chưa vậy, định cho tao đói chết luôn à?
- … xong….đã xong hết rồi ạ…mời cô…
Từ trong bếp nó nói với ra: khó ưa – nó rủa thêm nhưng nhỏ lắm, con kia chả nghe được gì
- Mày làm gì mà như rùa vậy hả? bổn tiểu thư chưa bao giờ chờ cơm lâu như vậy. đồ hậu đậu, mày như vậy mà làm osin, thật tủi cho cái nghề quá.
Cái con đó ngồi chéo giò phẩy phẩn cái tay…. Cái miệng thì buông lời mỉa mai nó……
Lúc này cái đầu nó bắt đầu bốc khói trắng… hết nhịn được rồi chứ đâu….. Nó nhìn thẳng con đó, quắc mắt lên
- Rồi sao hả ? Tao thích như vậy được không? Tao làm giúp việc cho Nam chứ không phải làm mọi cho mày… Muốn ăn thì tự dọn chén mà ăn…. Đừng tưởng tiểu thư thì mày ngon à nha…. Tao không sợ mấy đứa tiểu thư như mày đâu…. Đừng có nghĩ tao dễ ăn hiếp mà lên mặt…. mày tự dọn thì mày ăn… không dọn thì ngồi đó nhịn nghe con….
-----------------------------
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé