Chap 12:
Nụ hôn dài khoảng 2 phút của 2 trái tim yêu nhau say đắm, trong một chiều mưa bay
...mưa đã thưa dần, mình cõng em về, em ôm chặt mình, cằm tựa vào vai, em ghé vào tai mình và thì thầm hát...em hát hay lắm...giọng hát này, đôi môi này cả đời mình sẽ không thể quên được.
- "ước gì mình cứ thế này mãi..."
- "anh cũng muốn vậy lắm...nhưng...nhưng mà..."
- "có chuyện gì vậy..."
- "chiều mai anh phải về HN rồi...anh...anh...chỉ ở đây có 4 ngày thôi..."
- "anh nói dối"
- "...không là thật đấy, chiều mai anh đi rồii..."
- "em không để cho anh đi đâu, em yêu anh nhiều lắm..."
- "anh cũng thế, suốt 4 năm nay, trái tim anh chỉ có mình em..."
Em bắt đầu khóc, nước mắt em lăn dài trên má, ướt đẫm vai áo mình. Mình thương em nhiều lắm, yêu cũng nhiều lắm.
- "YN, đừng khóc nữa"
- "anh đi rồi, vài tháng anh lại vào thăm em"
- "thật nhớ"
- "thật, anh HỨA đấy"
- "khi nào học xong, anh sẽ vào trong đấy xin việc, rồi CƯỚI em"
- "...em sẽ ĐỢI anh..."
Hai đứa im lặng không nói với nhau câu gì nữa. Ngày hôm sau, mình và em dành hết những giờ phút còn lại để bên nhau và để yêu thương...
Chiều rồi, em tiễn mình lên xe, mình nhớ lúc đó em khóc nhiều lắm, ôm chặt mình như một đứa con nít gặp mẹ lúc mẹ nó đi xa về, em cũng nói nhiều lắm"anh đi rồi nhớ trở lại với em nhớ"...Và mình cũng HỨA nhiều lắm"anh hứa, anh sẽ về với em, nhanh thôi, YN ơi". Mình buông em ra, đến giờ lên xe rồi, em cố mỉm cười , cười mà hơn khóc, em đưa tay vẫy mình...
- "em chào anh, anh đi mạnh giỏi..."
- "chào YN, anh đi nhé..."
Mình dứt áo ra đi mà lòng đau nhói. Mình cảm thấy có lỗi với em nhiều lắm, bên em chỉ vên vẹn 3 ngày, nhưng trong 3 ngày đó em và mình đã dành hết tình cảm cho nhau...nên sự yêu thương và hình bóng của em trong trái tim mình sẽ không bao giờ lu mờ đi...cho dù...đó có thể là thời gian...đi chăng nữa.
Chap 13:
Thấm thoắt một năm nữa trôi qua, em và mình thỉnh thoảng cũng nhắn tin hỏi thăm nhau, lúc nào nhớ quá thì chát webcam , gọi điện thoại. "Lao động hăng say tình yêu sẽ đến"đó là khẩu hiệu của riêng mình, cả năm trời mình đi làm thêm, bớt đi chơi với bạn, bớt tiêu pha mua sắm linh tinh, cốt là để dành ít tiền hè này vào thăm em. Vừa được nghỉ là mình xin phép bố mẹ, lúc đầu các cụ không cho cơ, nhưng mà nịnh tí là lại gật đầu đồng ý. "Thôi con nó lớn rồi, em cứ để cho nó đi chơi , cho biết đây biết đó, không lại mang tiếng ác"
Sáng sớm mình đã sắp xếp hành lý, bắt taxi ra ga HN, đúng 7h tàu chạy. Mình mua vé giường nằm, 4 giường 1 phòng. Phòng mình có 4 người, 1 nam , 3 nữ. Nam thì không phải nói, còn nữ thì gồm hai bà già, hai bà ấy đi thăm con ở Quảng Bình và Nha Trang thì phải. Ngoài ra còn có một cô bé nữa, khá xinh, mình nhận xét như thế. Dáng chuẩn, tóc đen, da trắng, môi trái tim, mình đoán cũng chỉ chạc tuổi mình.
Một bà xin mình đổi giường tầng hai lấy tầng một, bà ấy cũng có tuổi rồi, leo trèo thật không tiện, vậy là mình leo lên tầng hai, đối diện là cô bé đó. Tàu chạy, đôi mắt mình hướng ra thành phố HN nhỏ bé, ngắm con người và sự vật nơi đây. Đến trưa, vì là con trai, mình đi mua cơm hộ 3 người, sau khi ăn xong mình cũng là thằng đi vứt, khổ vì đàn bà mất...Đang ngồi ngẩn ngơ nhớ tới em, thì cô bé kia hắng giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ:
- "bạn gì ơi"
- "...ơi...bạn gọi mình"
- "ừ, không thì ai vào đây nữa...bạn tên là gì đấy"
- "Mình tên là *** "
- "ừ, tớ tên là UN...bạn năm nay bao tuổi rồi"
- "mình 23, còn bạn"
- "22...thế gọi là anh cho tiện nhớ"
- "ừm, cũng được đó"
Em tên là Uyên Nhi, đang học ở HN, mà nhà em cách nhà mình đâu có xa là bao, chừng 5km thôi. Mình thấy em ý là một người thông minh, vui tính và cũng dễ thương. Hai đứa nói chuyện rất chi là hợp, từ mấy cái chuyện cỏn con như trường lớp đến vặt vãnh cuộc sống hàng ngày. Sở thích của em cũng giống mình nữa, thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân, dạo đêm, câu cá...bla...bla...Nếu như là trước kia mình chưa yêu YN(Yến Nhi), thì chắc mình cũng kết em này nổ đĩa rồi.
Chả hiểu tại sao, cái điều hòa phòng mình lại bị hỏng, bảo nhân viên mãi mà không sửa được, ai đấy đều rét run hết cả người, nhất là hai đứa nằm trên cùng thì...thôi rồi lạnh...Đêm trên tàu, thấy UN cứ run run, thò ra thụt vào trong cái chăn mỏng ngắn tũn, mình thấy tội tội, thương thương.
- "này cho em cái chăn của anh này, đắp đi"
- "ơ còn anh"
- "không sao, anh là con trai lạnh như thế này có là gì, quen rồi"
- "nhưng mà"
- "đã bảo anh không sao mà"
- "ừ, hihi, em cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon"
Trời ơi...lạnh thế này mà ngủ được thì lạ lắm đây, mình quằn quại đến gần sáng mới thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy thì đã 8 giờ và chả biết ai đắp thêm chăn cho mình nữa, chắc là em, mình đoán thế. Đi rửa mặt thì cũng gặp em ở đấy, đang đánh răng.
- "Tối ngủ được không em"
Em nhe cái miệng đầy bọt của mình cười toe một cái, rồi gật đầu liên tiếp 2 phát. Lúc em xúc miệng xong thì cũng là lúc mình đang đánh răng. Em quay sang nhìn mình.
- "cái anh này ngốc, không nhìn thấy em đang làm gì còn hỏi"
- "...mà anh không mang khăn mặt à, đây lấy của em đây này, tí nhớ mang vào trả nhé...hi"
Con bé này thật là...Suốt một ngày mình và em ấy buôn chuyện không biết trời đất là gì, chả mấy chốc tàu đã đến nơi. Em tạm biệt mình, đi ra trước, biến mất trong đám đông mờ ảo...
Mình bước xuống sân ga, nhắm mắt cảm nhận...một cơn nhé nhẹ thổi qua..."YN ơi, anh tới rồi đây"
Chap 14:
Lần này mình vào không cho YN biết, mục đích là tạo bất ngờ với em. Mình thuê khách sạn ở quận Phú Nhuận gần nhà em thôi. Sắp xếp xong hành lý, thì cũng là lúc trời đã về đêm. Dạo đêm, đúng vậy, đến nơi đâu mình cũng làm như thế, đi lanh quanh ngắm SG thành phố không bao giờ ngủ.
Được nửa tiếng, mình ghé vào một tiệm hủ tiếu bình dân, kêu một tô to, đặt đít chừng 2 phút, thì có một người con gái khác bước vào bàn, ngồi chung với mình.
- "ủa?là anh hả"
- "UN lại gặp em nữa, em đi đâu vào giờ này thế?"
- "đi ăn chứ còn đi đâu, anh hỏi chuối thế. "
- "ừ...hì hì...nhà dì em có ở gần đây không"
- "có, ngay ở cái ngã tư kia kìa, anh thấy không"
- "ờ...thấy rồi"
Mình và UN lại buôn chuyện, vui vẻ như những người bạn tri kỉ. Em nói chuyện lém lắm, cười thì tươi, đôi mắt sáng và long lanh...mình biết em là người có nhiều ước mơ và hoài bão. Ăn xong hai đứa tạm biệt nhau về, mình cũng không xin sđt hay bất cứ thông tin gì thêm về em nữa...coi như chỉ là thoáng qua...trong tim mình bây giờ chỉ có YN, YN mà thôi. Đi một mạch về khách sạn, trút bỏ bộ đồ bẩn ngấm mùi mồ hôi, mình đi tắm. Tiếng nước chảy tí tách, nghe như tiếng mưa rơi những lần mình ngồi cùng YN, dưới cơn mưa Đà Lạt. trong tim mình chợt cháy rực khát khao, khát khao về một tình yêu mà mình luôn tôn thờ và chờ đợi...
Chap 15:
6 giờ 30, chiều ngày hôm sau, lễ tân khách sạn chỉ cho mình chỗ thuê xe máy, rồi mình lang thang tìm mua ít quà cáp để vào nhà biếu bố mẹ YN. Hai gia đình đã biết nhau từ trước nên mình cũng không ngại gì việc này. Mình biết lúc nào YN cũng ở nhà tầm đó để phụ mẹ nấu cơm tối. Gửi được xe ở một quán ăn ven đường, mình đi bộ vào nhà YN, trên tay bịch quà to tướng. Càng đi sâu vào ngõ nhà YN, trong lòng càng mừng rỡ vì sắp gặp được người yêu sau 1 năm xa cách. Những tưởng thế là vui nào ngờ khi đi ngang qua cổng, một cảnh tượng đập thẳng vào mắt mình...
Nó khiến mình lùi lại, nép sau 1 góc tường, em từ nhà đi ra cùng với một người...người yêu mới của em...Mình biết thế khi thấy em và hắn nắm tay bước khỏi cổng, em ngồi trên xe hắn, em ôm hắn thật chặt, hôn nhẹ lên gò má đen xạm của hắn và vút đi...Mình như chết lặng, cố lấy lại sự điềm tĩnh mà lâu nay mình đã rèn luyện. Mình bước vào nhà em, chào to.
- "cháu chào hai bác"
- "à, *** đấy à, vô đây con"
- "dạ thôi cháu xin phép hai bác, chứ cháu có việc gấp phải đi ngay, bố mẹ cháu có lời hỏi thăm hai bác và biếu bác ít quà"
- "ừ, bác xin, con ở lại dùng bữa với bác đã, bố mẹ không vào đây à con"
- "vâng bố mẹ cháu không vào, cháu xin phép hai bác để khi khác cháu qua...cháu bận lắm...thôi cháu chào 2 bác nhớ...cháu đi đây"
- "ừ, con đi cẩn thận nghen. "
Bước khỏi cổng, mình chạy hộc tốc ra trục đường chính, ngáo ngác nhìn quanh. Đường tầm này đang tắc, đông nghìn ngịt. Được một lúc thì mình nhận ra em, áo trắng hai dây, quần sooc bò ngắn, ngồi trên con xe tay ga đắt tiền mà cả mấy năm đi làm thêm của mình cũng không mua được nổi...Lấy xe máy, mình đuổi theo, kinh nghiệm luồn lách trong khi tắc đường của mình hồi ở HN dường như phát huy tác dụng. Chẳng mấy chốc đuổi kịp em. Đi đằng sau em, mình nhận thấy, em không phải là em nữa, mà thay vào đó là cảm giác xa lạ như chưa từng quen biết.
Chap 16:
Em và hắn đi ăn, mình ngồi ngoài rình, 8 giờ tối, bụng mình đang cồn cào, nó sôi lên không phải bởi cơn đói, nó sôi lên bởi vì sự lo lắng cho người con gái đang ngồi trong kia, qua lớp cửa kính, rõ mồn một, người con gái đó là một kẻ phản bội.
Hai tiếng sau, chiếc xe ga tiếp tục dừng lại ở một quán bar lớn, lớn hơn cái quán nào mình từng thấy. Em và hắn bước vào tr6ong, mình cũng hơi bất ngờ, không biết là bố mẹ em có biết về chuyện này không, và một cô gái ngoan và nề nếp như em sao lại đến những nơi như này.
Cố bình tĩnh, mình tìm chỗ gửi xe và đi sâu vào trong. Bên trong là tiếng nhạc xập xình nghe nhói tai, đèn nháy chớp lia lịa. Mình thấy em và đám bạn đang ngồi ở một dãy đằng xa. Mình ghé lại gần, vào quầy bar, bartender làm cho mình 1 cốc, mình nhấp vài ngụm rượu quay sang nhìn về chỗ em. Người yêu em hắn cao to, da ngăm đen, cũng khá đẹp trai, quan trọng hơn hết là hắn có tiền. Em và hắn cùng đám bạn uống hết chai này tới chai khác và chen vào nhảy trong dòng người đông đúc. Đến khi thấy em và hắn ôm ấp, hôn hít nhau, mình mới không thể kiềm chế nổi. Mình bước tới, đẩy mạnh thằng kia ra, khiến nó lùi lại một khoảng thật xa. Mình nắm tay em, chen qua dòng người chật chội, lôi em ra khỏi chỗ nhơ bẩn đó, em giằng tay mình , cào xước cả cánh tay mình, van xin khóc lóc, nhưng nhạc to quá mình chả nghe được rõ nữa.
Ra khỏi quán, em giật một cái thật mạnh:
- "anh là ai..."
Mình quay mặt lại nhìn em...em nhận ra mình, đôi mắt mở to...xấu hổ...vội vã quay sang một bên:
- "YN anh không ngờ được đấy"
Không một lời đáp trả...
- "em đang làm gì ở đây..."
- "không...không phải như anh nghĩ đâu..."
- "không phải ư...anh đã nhìn thấy gì em biết không..."
- "không phải..."
- "em từng nói là sẽ đợi anh mà, chờ anh mà, sao em..."
- "...em xin lỗi...em không thể...xa anh lâu quá...bây giờ...em không...em không...Kkkhông...còn yêu anh nữa..."
- "nhưng anh...anh vẫn yêu em...mà YN", vừa nói đôi tay mình lay mạnh vai em.
- "ngày trước, anh bảo là 2, 3 tháng anh lại vào thăm em một lần cơ mà, sao cả năm nay bây giờ anh mới tới"
- "anh xin lỗi...anh xin em đấy...anh HỨA từ giờ trở đi vài tháng anh sẽ lại vào thăm em một lần...được không...được không hả YN ơi! "
- "anh hứa sao...HỨA hoài saoo..."
Nói đến đấy em bỏ mình đi, em đi tới chỗ người yêu mới của em, hắn đang đứng ở đằng xa, nhìn mình với anh mắt khinh bỉ. Mình không trách em, chỉ trách bản thân mình và ông trời...Trời ơi sao nỡ đối xử với con như vầyyy...
Lại một lần nữa, em và hắn biến mất, không một dấu vết, mình thì cứ đứng đấy, một lúc sau mới cất được bước, tiếp tục đi. Chừng được 10 nhịp chân, có ánh đèn pha chói mắt chiếu vào mặt mình, một đám thanh niên đi xe máy từ đằng xa tới, tiếng rồ ga nghe thấy sự phẫn nộ...Bụp...tiếng tuýp sắt đập vào lưng mình...Bọn thanh niên dừng xe, thế rồi liên tiếp là những cái quật, những cái đạp vào người mình...mình ngã xuống đất chỉ biết ôm đầu, chống chịu...5 phút sau bọn chúng tẩu tán, mặc mình mình ở đấy, cơ thể đầy vết bầm tím. Ánh đèn cao áp chiếu mờ mờ xuống đất, quãng đường to và vắng lặng, mình nằm sấp trên mặt đất, mắt đỏ hoe, mờ đi nhưng không khóc, từ trong miệng trào ra một dòng máu đỏ và đen thẫm...nó đen như chính cái cuộc đời này dành cho mình vậy...
Chap 17:
Mình thấy YN đang cười với mình, thấy YN và mình đang ngồi trên cái thuyền con vịt, trao nụ hôn đầu tiên, thấy tất cả những ngày mình mới bắt đầu quen em, đi chơi với em, thấy em đi cùng với người khác, thấy cả cái cảnh mình bị đánh túi bụi. Tất cả kí ức ùa về...Mình bật dậy, đầu bình phải băng một mảng, mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là một người con gái, đang ngồi trên ghế và thiếp đi bên cạnh mình...
YN, mình khẽ đưa tay vuốt mái tóc che kín khuôn mặt em sang một bên, trong lòng thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc...Em đã trở lại bên mình rồi, em hiểu ra rồi...và mình đang ngồi ngắm em ngủ say sưa , dễ thương như một chú mèo con...nhưng không phải...không phải là YN mà là người mình không thể ngờ tới, enm chính là em...UN...
- "Ôi, anh tỉnh dậy rồi đấy à..."
- "ừ...anh tỉnh rồi..."
- "hì hì...^^anh còn đau không"
- "cũng đỡ nhiều rồi...thế ai đưa anh vô đây đấy...mà anh xỉu lâu chưa"
- "khiếp anh ngất từ tối qua đến tận bây giờ, cái lúc em đi chơi về thấy người ta bâu lại đông quá, hóa ra là anh, em nhận là người quen rồi cùng dì chở anh vào đây ngay"
- "dì em đâu rùi"
- "cái anh ngốc này, dì em còn phải đi làm chứ..."
- "ừ...hihi tại anh không nghĩ ra...cảm ơn em "
- "không có chi..."
Mình xuât viện, không quên hỏi em địa chỉ nhà, số điện thoại. Em cũng vui vẻ cho và chỉ dẫn nhiệt tình lắm. Không ngờ trên đời vẫn còn một người tốt. Mình đi về khách sạn, tắm rửa, bôi thuốc, đi ăn, không quên mua một cái mũ đội lên đầu. Mình đang cố quên người con gái bội bạc đó, xóa đi những kỉ niệm đẹp, quên đi tất cả mọi thứ về YN, thầm nghĩ...tất cả chỉ là dối trá...và lừa lọc...
Tối nay mình đến chơi nhà dì UN, mua một món quà thay cho lời cảm ơn. Dì tốt lắm, nấu cơm lại ngon nữa, hiếm có người Bắc nào lại tốt thế, dì đối xử với mình như con cháu trong nhà. Mình thì có cơ hội gần UN và hiểu thêm về em.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Em là người HN gốc, xinh lại còn học giỏi, không lăng nhăng, nói chuyện cởi mở, dễ gần, không chảnh, điệu đà như các ẻm khác. Ăn xong hai đứa tranh nhau rửa bát, tranh xem tivi . Dì mới hỏi là hai đứa quen nhau lâu chưa, thì em bảo là quen mình từ hồi cấp 1 cơ, khiến mình cứ tưởng thật. Em còn rủ mình mấy hôm nữa đi chơi cùng, vì ở đây em chẳng có bạn mà dì còn bận công việc, ừ thì đồng ý.
Cả tuần sau, em và mình lang thang mọi ngóc ngách SG, lang thang thật đấy vì làm quái có tiền mà taxi, có con Honda cũ kỹ của chú UN cho mượn, thế là hai đứa đèo nhau mà phóng, lắm lúc chả biết mình đang ở bộ lạc nào, hai đứa nhìn nhau suýt khóc, may có mấy bạn đi xe đạp chỉ trỏ cho một hồi dài dài, vì mấy bạn ý nói nhanh quá, mình lại không quen, rốt cuộc thì cũng tìm được đường. Có lần đi chơi mấy cái trò mạo hiểm như thuyền bay, đĩa bay, tàu lượn...linh tinh và linh tinh ở mấy cái công viên, em đều bấu chặt lấy áo mình, ôm chặt mình, mình vốn cái gì cũng không sợ...sợ mỗi gay với đồng cô, thế là cứ để cho em ý thỏa mái ôm mà sờ xoạng, vuốt ve.
Một hôm đi bơi cùng nhau thì em ấy đố ai bơi sang bờ bên kia trước sẽ thắng và sai người kia một việc, em nghĩ bụng, quả tiêu rùi, mình đã bơi ngu thì chớ, thế là ngu thật, em nó bắt mình đi chợ, mặc tạp dề, nấu cơm, tắm cho chó, quét nhà, rửa chén...đúng nghĩa một bà nội trợ đích thực. Mấy hôm đấy mình toàn ăn cơm cùng gia đình dì UN, em hành mình mệt lử cả người, nhất là quả tắm cho con chó Mực thì mình sợ phát vía, chó chiếc gì đâu mà to gấp đôi chó ta, mồm lồm ngồm dãi, mình tắm xà bông cho nó thì nó chạy quanh sân, vung vẩy, làm mình ướt hết cả người...Em thì cứ ngồi trên hiên nhà mà cười như bố đẻ em bé...
Mấy ngày hôm đấy, bận bịu cùng UN, UN làm mình thấy đỡ buồn và nhớ YN, em cũng tâm lý lắm chả bao giờ nhắc cái chuyện mình bị ăn đòn hôm nọ, chả bao giờ nhắc đến cái chuyện tình yêu tình báo gì hết,...hai đứa giống một đôi bạn thân, suốt ngày quấn quít bên nhau...Nhưng một lần nữa, số phận , mình nghĩ thế, số phận lại cho mình gặp YN, thêm một lần nữa, để thay đổi...thay đổi cách nghĩ của mình về em, em...chính em...người con gái tôi vẫn hàng ao ước...
Chap 18:
Buổi chiều trên cầu SG, mưa đang rơi, phía đằng xa là hoàng hôn, mặt trời đang lặn...những hạt nắng cuối cùng chiếu xuống dòng sông SG lấp lánh, bên kia chân trời hình như mưa đã tạnh...bên này thì vẫn rải rác lắm...cầu vồng...ừ nó đẹp thật...không biết ai đã từng nghĩ như mình chưa...trong cuộc đời chúng ta phải trải qua bao khó khăn để đạt được hạnh phúc, cũng như qua cơn mưa mới có cầu vồng, điều này liệu có đúng thật không?
Hôm nay là chiều chủ nhật, con đường vắng đến lạ thường, đi dạo trong cơn mưa, mình muốn ghi nhớ cái thành phố này, có lẽ đây là cơ hội cuối, tối mai mình phải ra HN...mình sẽ không bao giờ vào đây nữa, vì nó là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc chuyện tình 5 năm của mình, 4 năm yêu đơn phương, 1 năm yêu trong ảo tưởng...hờ...chả có gì thuộc về mình hết, thành quả bằng con số 0 tròn trĩnh. : ">
Mình chợt dừng bước, dấu mặt vào trong chiếc ô lớn. Phía trước là em, YN , cùng với em là hắn, người yêu em. Hai người ướt sũng, YN đang van xin tên kia điều gì đó, hắn dường như đang nhiếc mắng trách móc YN, hai người cãi nhau dữ dội lắm, YN đang khóc, níu lấy vai hắn, xin xỏ gì đó có vẻ rất khổ sở, hắn thì đẩy em ra cười khẩy, em lại nắm chặt vai áo hắn, úp mặt vào đó tiếp tục nài nỉ...tội lắm, và rồi...Bộppp!...hắn tát mạnh vào má em, cơ thể bé nhỏ của em không thể chịu được cái tát thật mạnh đó, em ngã gục sang một bên, hắn thì lên xe máy phóng đi mất hút...để mặc lại YN ngồi đó khóc...
Không thể kìm lòng, mình rảo bước thật nhanh tới chỗ em, mọi sự căm hận em như tiêu tan gần hết. Tiến lại gần em, mình lấy ô che cho em, cầm lấy tay, kéo em đứng dậy, nước mắt em hòa vào mưa như một, những tiếng nấc nhẹ của em khiến lòng mình xót xa vô cùng, rõ ràng mình vẫn còn yêu em nhiều lắm.
- "YN, đừng khóc nữa, có anh đây rồi, dừng khóc nữa em"
- "huhu...thôi anh bỏ...bỏ em mặc đi...em không đáng đâu anh ơi...hức hức..."
- "anh không bỏ ra đâu, em đi về, anh đưa em về, con gái ngồi ngoài này nguy hiểm lắm"
- "huhu anh ơi...em xin anh...em không xứng với anh đâu...buông tha cho em đi huhu anh ơi..."
- "được rồi, đứng dậy, anh không yêu em nữa đâu, anh có người yêu mới rồi...thật đấy...đây này ảnh của cô ấy đây này"
Mình mở điện thoại, mở hết mấy tấm ảnh mình đi chơi với UN ra cho em xem, lúc đấy chả biết tại sao mình cũng khóc nữa.
- "em thấy chưa, người yêu anh đấy...xinh không...em đứng dậy đi...anh đưa em về...anh không yêu em đâu...thật đấy...không yêu em đâu...huhu"
Cuối cùng sau nhiều lời thuyết phục, em cũng đứng dậy, em dại quá ướt hết người rồi em ơi, rét run hết người rồi em ơi, mình vội cởi cái áo khoác thể dục, choàng tạm lên vai em, rìu em bước đi.
- "được rồi, có chuyện gì với em nói cho anh nghe đi"
- "huhu anh ơi, em không thể"
- "nói cho anh đi, giờ anh không còn là người yêu em nữa, mà là bạn thân đấy, bạn thân thì phải chân thành với nhau đúng không hả YN"
- "huhu"
- "...em nói đi, nói với anh đi, đã có chuyện gì với em, nếu em không nói anh sẽ chết trước mặt em. "
Dứt lời mình đoạn lao tới dòng sông, nhưng em kéo tay mình lại...Và em bắt đầu kể...Tiếng mưa rơi cùng với tiếng nấc nghẹn của em, khiến mình không kiềm được lòng. Câu chuyện bắt đầu từ hắn chính hắn người yêu mới của em...
Chap 19:
Hắn tên là V, là một thằng công tử bột, ham chơi và phá phách. Cậy mình có tiền, V làm mọi điều mình muốn, nhà V rất giàu bố làm giám đốc nhưng đã ly dị vợ, V sống với mẹ. Mẹ V có mỗi mình V nên cưng chiều hắn lắm, muốn bao nhiêu tiền bà cũng cho.
V học cùng trường YN, trong một lần đi sinh nhật, YN đã lọt vào tầm ngắm của V, YN ngay lần đầu gặp đã không thích V, nhưng V làm tới, YN chả làm được gì, đành mặc đấy. V trêu mặc kệ, miễn là về được tới nhà. : ">
buổi sinh nhật đứa bạn thân của YN, V biết nên cũng đến, hôm đấy cả bọn đi hát karaoke, YN thì ngồi yên xem mọi người hát, V đưa cho YN một cốc bia, nhưng mới chỉ nhấp được vài ngụm YN đã lịm đi từ lúc nào không hay. Có lẽ trong cốc bia đó đã pha thêm thuốc ngủ...V nói với lũ bạn YN là để hắn đưa em về...
Đến khi YN tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm cùng V: shot: , V đã cướp đi đời con gái của YN. YN tát vào cái mặt khốn nạn của V rồi bỏ đi, V thì cứ đứng đó mà cười. Vài ngày sau V đến nhà YN dọa dẫm em phải yêu hắn, YN đuổi V đi, V đe dọa nếu em không yêu hắn...V sẽ phát tán những tấm ảnh h...những tấm ảnh của em và hắn...Nói đến đây thì YN òa khóc...
Từ ngày đó, YN phải công nhận V là người yêu của mình với tất cả bạn bè, dẫn về giới thiệu với gia đình. Em phải trốn cả học để đi chơi với V, V đi đâu cũng lôi em đi cùng, YN thành một con nô lệ cho hắn. Vừa rồi V bảo YN yêu bạn của hắn, hắn có người yêu mới rồi. Em xin xỏ năn nỉ nhưng vô ích, V tát YN ở trên cầu và cho em 24 giờ để suy nghĩ không thì đừng trách hắn...Và rồi nước mắt em lại tuôn ra, mình lấy tay lau nước mắt cho em...
- "Thôi YN, em đừng khóc nữa, có anh đây rồi...đừng lo...từ từ rồi sẽ có cách"
- "huhu...anh ơi em chỉ muốn chết thôi...huhu"
Bây giờ thì mọi sự căm ghét em , oán thù em đã tan biến sạch sẽ, sạch không còn một cái gì, mình thấy thương em hơn cả bản thân mình. Tại sao?...tại sao một người con gái tốt như em lại gặp phải nhiều loại khốn nạn đến thế, mất dạy đến thế...Em có làm gì chúng nó đâu mà chúng nó lại hại đời eem...Mình đưa em đến cổng nhà...
- "em vào nhà đi, hãy ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn cả thôi...vào đi em..."
- "...dạ, anh về đi không phải lo cho em đâu, huhu"
- "lên nhà đi em..."
- "...hức...em chào anh..."
Em đi vào nhà với bộ dạng bơ phờ và tuyệt vọnggggg...và mình biết mình sẽ chả làm được gì cho em cả, mình là một thằng vô dụng...
Chap 20: Dạ Khúc.
Buổi sáng ngày hôm sau mình ghé vào một quán cà phê nhỏ, để suy nghĩ về em, suy nghĩ cho tương lai bất hạnh của em...càng ngẫm nước mắt mình chảy vào trong, nó mặn chát và đắng.
Bỗng dưng mình rợn người...
- " mấy tấm ảnh con bé YN mày cất đâu zậy"
- "có 1 tấm trong điện thoại, còn đâu nằm hết trong lap rồi"
- "mày nói với nói chưa?"
- "nói rồi, thời hạn là nếu chiều nay, nếu nó không chịu, tao cho nó lãnh hậu quả"
- "mày tính làm thiệt hả V"
- "Chứ sao, tao đâu có nói chơi"
- "hê hê, anh em mình sắp có người đẹp rồi, hê hê"
- "thằng người yêu con YN hôm nọ anh em mình đánh giờ sao rồi hả V"
- "kệ mẹ nó đê"
- "Hôm nọ 3 anh em mình hơi nặng tay đấy"
- "thế còn nhẹ"
- "thôi không cần quan tâm, uống nhanh lên còn về mấy cha nội"
- "trưa này mày gọi con YN qua nhà tao nhé V, mai bảo qua nhà thằng S sau"
- "ok"
Không giữ được bình tĩnh, mình đi vòng ra trước , nhảy lên bàn, một chân đạp thẳng vào mặt V khiến hắn ngã bổ ngược ra đất, một đứa, mình lấy cái cốc cà phê đập thẳng vào mắt nó, thằng còn lại kịp ôm lấy mình và đẩy mình ra, nó quá khỏe, mình không thể nhích được...nó đấm mình một cái mình ngã nhào sang một bên xô đổ hết bàn ghế, nó tiếp tục xông tới , mình vớ lẹ được cái then cửa bị rớt xuống đất...quay lưng lại và...phốc!...nó ngã lăn ra đất. Mình chạy nhanh lại, lấy chiếc laptop, moi điện thoại của V và vội bước ra, 2 cô bé bán hàng nhìn mình sợ hãi, tay run run định gọi công an, mình lại gần , gom hết số tiền còn lại trong ví đưa cho hai cô bé.
- "em cầm lấy, anh xin lỗi..."
Đặt chiếc laptop lên bàn format lại hết ổ cứng, tháo ra cái thẻ nhớ điện thoại của V, mình nhờ hai cô bé phục vụ tí nữa đưa lại giùm cho hắn.
Rồi mình chạy thật nhanh trên phố, băng qua những con đường, hàng cây, cột đèn, muốn chạy thật nhanh đến nhà em, báo tin vui cho em, nếu biết được chắc em mừng lắm , vừa chạy tay rút điện thoại gọi cho YN..."ò e í...thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"...em tắt máy rồi, chắc là sợ V gọi đến đây mà...YN ơi! không sao đâu, mọi chuyện qua hết cả rồi, không sao nữa đâu! Trời lại đổ mưa rồi, lại như ngày xua rồi, mình sẽ lại yêu lại từ đầu YN nhé!...hùng hục...chạy và chạy...
Mình chạy tới cổng nhà em, người mình bỗng dưng tê lại cảm giác hồi hộp, lo lắng, sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thế, căn nhà em chật kín người...đầy một màu tang tóc. YVi em gái YN cũng nhận ra mình, nó chạy đến, mắt nó đỏ hoe đầy nước mắt...
- "anh *** ơi, chị YN huhu, anh ơi huhu
- "sao có chuyện gì, em nói anh nghe coi"
- "anh ơi, huhu chị em...huhu...chị em...chị em...mất rồi...huhu"
- "sao"
- "anh ơi, chị YN nhờ em gửi lại cho anh lá thư này này...huhu...anh cầm lấy đi..."
Mình cầm vội lá thư, rồi chạy thật nhanh lên phòng YN, căn phòng màu tím, đầy thú bông, con chó bông to nhất mà mình tặng em hồi 2 đứa ở Đà Lạt được em xếp trên chiếc kệ lớn ở giữa, xung quanh là mấy con vịt, con gà, con gấu...Tấm ảnh 2 đứa chụp chung lần đó cũng được em đóng khung đặt ngay ngắn ở đầu giường, bên cạnh là lọ thuốc ngủ bị đổ với những viên thuốc rơi ra nằm lăn lóc dưới đất. Em nằm đó, người đây mà tình đâu, mình đã khóc, khóc rất nhiều, gọi tên em rất nhiều...YN ơi quay về với anh em nhé! YN ơi...huhu
"Anh *** thân mến!
Nếu anh đọc được những dòng này thì em đã đi thật xa, xa thật rồi...
Anh biết không, em yêu anh nhiều lắm, từ cái ngày anh hôn em ở Nội Bài ấy...lúc đấy em bực lắm nên tát anh một cái, có đau không anh ^^. Em thì đau lắm, không phải đau tay đâu mà đau tim ý, hì hì!
Thế mà em lại giận anh, để mấy tháng sau ngày nào anh cũng viết mail xin lỗi em, em đọc hết, em vẫn còn giữ đây này, chưa xóa 1 cái nào đâu nhé!
Rồi trời lại cho em lại gặp anh ở Đà Lạt, mấy ngày đó vui...anh nhỉ!...Đến khi xa anh rồi ngày nào em cũng nhớ nhung anh cơ, nhớ phát điên nên được ấy.
Nhưng mà anh ơi, chúng mình có duyên nhưng không có phận, em có lỗi với anh nhiều lắm. Anh hãy sống tốt và quên em đi nhé!
văn em dốt lắm chỉ viết được đến đây thôi! Em đi rồi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, mùa đông ngoài đó lạnh lắm phải không anh, mặc ấm vào nhé. Anh phải ăn thêm nhiều nữa, chứ không em thấy anh gầy quá đi mất, anh béo lên thì mới đẹp, gầy trông anh xấu lắm ấy không có cô nào theo đâu...À quên anh có người yêu mới rồi nhỉ, người yêu anh xinh lắm đó, chúc anh hạnh phúc thật nhiều nha, em sẽ luôn dõi theo anh.
Send My Love
Kí tên...Yến Nhi
...
...
Người ra đi sẽ không quay về chốn ấy
Đã đến lúc mây tìm bay về trời
Cho bao nhiêu ước mơ thành gió bay lên muôn vì sao hỡi em
Em quên đi không gì tiếc nuối
Có nhớ đến ân tình xưa nồng nàn
Con tim anh khát khao mong ngày quay về
Còn riêng anh nơi đây đêm buồn trống vắng
Giấu nỗi nhớ sau màn mưa lạnh lùng
Bao yêu thương đã theo người đến nơi xa anh còn mãi nhớ mong
Xin cơn mưa xóa mờ dĩ vãng
Vẫn mãi hát câu tình ca ngày nào
Trong đêm mưa thoáng nghe một dạ khúc buồn...
....Hết....