- Vừa rồi có nhìn thấy đứa nào mặc máy màu trắng, tóc dài ngang lưng không? - Góc đứng của anh với ban công chéo nhau một đoạn, khi cô gái đó quay mặt đi chỉ kịp thấy một phần đằng sau, nếu anh đứng ngay dưới có khi đã không bị sao bởi đường cong của những tia nước trong miệng cô gái đi theo quỹ đạo hypebol.
- Mặc váy trắng? Ở đây có biết bao người! Cậu lại vướng bận vào chuyện tình duyên à? Sao bạn mình đều lận đận thế nhỉ? -
Tuấn Kiệt còn đang lo cho Lạc Thiên, nay lại thêm người nữa.
- Con quỷ cái đó mà để ta biết thì chết đi! Ta sẽ hủy hoại dung nhan nhà ngươi! Có ai thấy con điên nào đứng ở cái ban công này không? - Vẫn còn nguyên cơn giận, Gia Minh rủa ra tiếng, nói to hỏi những phục vụ và người xung quanh.
- Vừa nãy tôi có để ý, hình như là...- Tuấn Kiệt lúc rồi cũng tìm kiếm Khả Vy ở đâu, anh và Trần Hùng đang điều tra quan hệ lập lờ của cô gái này với Lạc Thiên.
- Nói xem, nó ở đâu? - Vũ Gia Minh không kiềm chế nổi, thúc giục.
- Cô ấy mặc nợ gì cậu à? - Tuấn Kiệt xem xét trước khi nói, dù sao hôm trước gặp Lạc Thiên và cô gái thấy hai người nói chuyện cũng gần gũi, còn xưng ông xã bà xã với nhau, tốt nhất nên tránh rắc rối cho cô vợ tương lai của bạn thân với giả sử trường hợp này xảy ra.
- Bạn có biết Triệu Khả Vy là ai không? - Tâm Như ra vẻ hỏi chuyện một cô bạn ở gần chỗ hai người đàn ông, giọng nhẹ nhàng, cô đứng quay lưng với họ.
- À, là cô gái vận đồ trắng đứng lâu lâu ở ban công thứ ba ấy hả? - Chỉ cần nói đến đây, mấy cô gái đạt được mục đích thì lẩn chỗ khác.
Biết tên được con quỷ to gan, không chần chừ mà Vũ Gia Minh hét lên:
- Triệu Khả Vy là con cóc ghẻ nào? Mau ra đây, đừng để Vũ Gia Minh này chờ đợi! Cho nhà ngươi hai giây để chuẩn bị rồi ra nhanh!
Tiếng nói to dù không dùng mic khiến mọi người khựng lại, cái tên Triệu Khả Vy vợ chưa cưới của Cao Lạc Thiên thì ai chẳng biết, họ xầm xì to nhỏ. Cách ăn nói thô lỗ xuất phát từ một chàng công tử ăn mặc lịch sự, khuôn mặt khôi ngô, người xung quanh cũng đều nhận ra chủ nhân chất giọng tức tối đó là Vũ Gia Minh với biệt danh “đại gia chơi bời!”, đã có chuyện gì xảy ra, chẳng ai biết.
Chăng chỉ tò mò vì sao cô gái Khả Vy đó lại quen biết với cả hai đại gia sát gái là Lạc Thiên và Gia Minh.
Khả Vy chất vấn Triệu Đông Kỳ, anh khăng khăng phủ định không phải do mình, chẳng cớ gì anh lại châm chọc cô cả. Đột nhiên một tiếng nói thất thanh vang lên át cả tiếng nhạc, Khả Vy mải suy nghĩ là ai, lập tức nghe thấy cái tên người “Vũ Gia Minh” nhớ lại lời của người phục vụ.
- Khả Vy, đừng nói là cô gây chuyện với người ta đó? - Triệu Đông Kỳ hướng mắt ra trung tâm dò hỏi.
- Ai thèm?! Đâu, anh ta ở đâu? Phải làm rõ vụ này mới được!
- Xin cô, hãy nghĩ tới danh phẩm của nhà họ Cao mà đừng làm liều! Cô nên nhớ mình sắp là người của Cao Lạc Thiên rồi, không được làm bậy! - Triệu Đông Kỳ không thấy vị quản gia Tôn đâu, nhưng anh chưa kịp can ngăn thì cô đã nhấc gót cót két đi.
- Này anh kia! Tôi là Khả Vy đây! Anh là ai mà dám khiêu khích tôi?!!!!!!
- Đúng con nhỏ này rồi! - Vũ Gia Minh nheo mắt ném điếu xì gà đã thấm nước vào người Khả Vy.
Dường như chẳng ai không để tâm tới hai người họ, Tâm Như thích chí cười ha hả, kể mà có Lạc Thiên ở đây thì hay biết mấy. Hành động ném rác vào phái yếu của công tử họ Vũ thật đáng lên án.
Quản gia Tôn tìm ra chỗ Nhược Lam, ông đang an ủi cô. Ngay từ nhỏ ông đã biết thân phận của cô nhưng cứ nghĩ ba người Lạc Trung, Lạc Thiên và cô chơi với nhau chỉ như anh em nên không để ý. Sau này khi phát hiện ra tình cảm của hai người ông đã chủ động nói với Nhược Lam trước để cô khuyên nhủ cậu chủ. Ông là người trung thành với nhà họ Cao nên cũng cố gắng tìm cách cho cô được hưởng sự chăm sóc của người cha đẻ.
Cô thu lu một góc khóc nức nở, vậy là hết tất cả.
Lạc Thiên chính là người đề nghị ông ở bên cô lúc này, anh không an tâm để cô lại một mình, mà anh chưa thể chấp nhận sự thật kia, tìm một khoảng trời nho nhỏ trải lòng.
- Gia Minh, cậu bình tĩnh xem chuyện gì đã xảy ra, đừng nóng vội! - Tuấn Kiệt can thiệp, bữa tiệc này dường như anh không phải chủ nhân hay sao mà vai trò nhạt nhòa quá.
- Anh nói xem? Tại sao lại chơi xấu như thế? - Khả Vy vẫn đang dùng lời lẽ lịch sự, cô chưa biết tính cách anh ta thế nào, không thể mạnh miệng ngay được.
- Hai người làm ơn vào trong phòng tôi nói chuyện được không? - Tuấn Kiệt ra hiệu cho Trần Hùng kéo Khả Vy đi, còn anh nhận trách nhiệm dịch chuyển người đàn ông này. Nhìn sắc mặt của cả hai thật đáng sợ.
Mất hơn mười phút bữa tiệc mới lấy lại không khí, Tâm Như hậm hực không được xem kịch nhưng hẳn đoạn gay cấn đang diễn ra.
- Bỏ ra! - Khoát tay người bên cạnh ra khỏi mình, Gia Minh sấn sổ tiến đến. - Con cóc ghẻ kia, mi có triệu chứng về thần kinh hay thích trêu ngươi ta hả?
Trần Hùng không thể để cô gái bị bắt nạt dù anh chưa hiểu việc gì, cô gái này sắp là phu nhân của người anh thân quen. Anh dang tay ngăn cản.
- Anh này đứng tránh ra, tôi phải nói lý với con người kia! - Khả Vy kéo Trần Hùng ra, hùng dũng tiến lên. - Từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa bao giờ ức chế như lúc này, chưa thấy một kẻ nào thô lỗ chơi trò trẻ con ngu xuẩn như thế đâu!!! - Đầu lưỡi cô vẫn còn vị tê tê của ớt cay, cổ họng đắng ngắt, ngay cả tiếng nói phát ra cũng cảm nhận thấy vị rượu, dạ dày như bị tạt loại axit chanh chua loét. Cô còn không biết anh ta là ai, càng không thể chuốc giận được mà lại cư xử và hành động lỗ mãng.
- Thế cô nghĩ tôi đã từng gặp con quỷ cái như cô à? Tôi cam đoan rằng cô là kẻ vô duyên nhất trần đời! - Cứ coi như cô ta bị sặc nước thì cũng phải biết ý tứ mà phun trào chứ, mắt toét hay sao không thấy mình đứng dưới, chắc chắn là cố tình rồi.
Lí lẽ của cả hai hoàn toàn hợp lí, vấn đề ở đây người trong cuộc không chỉ có hai, nên góc nhìn một phía của họ không được chấp nhận bởi đối phương. Sau một hồi đấu mắt, họ nhận ra chẳng khai thác được gì từ nhau, anh muốn gột rửa lại thể xác và thể diện, còn cô chỉ muốn nhét thứ nước đó vào miệng anh để cho biết mùi vị.
- Anh nói lại coi! Thái độ của anh là gì? Đồ chết trôi!
- Tôi còn sống lù lù thế này không chết được đâu, mà cô chui từ đâu ra vậy? Ở cái nơi văn minh phồn thịnh này lại tồn tại một nhỏ thổ dân, đúng là chuyện lạ! - Theo anh chỉ có thổ phỉ mới bạ đâu phun nước ra đấy.
Khả Vy thở dốc, chiếc váy đã lấm thấm giọt mồ hôi.
- Nghỉ tí đã! - Khả Vy chưa tìm được câu nào chém chả, cô ngồi xuống giường, vắt một chân lên điềm tĩnh suy nghĩ, tên này còn xấu tính hơn cả Lạc Thiên nhiều nhiều.
- Tôi đây không có thời gian rảnh chơi với thổ dân! Một người thành đạt như Vũ Gia Minh đây luôn bận rộn! - Tuy nhiên anh cũng chưa có đề xuất gì để trả thù.
- Xí! Trước nay tôi cứ đinh ninh rằng đàn ông hễ là trưởng phòng, giám đốc hay cái gỉ gi gì đó, ăn mặc lịch sự, nhìn mặt đẹp trai sáng sủa phải là người đứng đắn... mãi cho đến một ngày tại hạ mới mở mang tầm mắt, toàn một lũ khùng!
- Chị dâu, chị đang nói ai vậy? - Trần Hùng không biết cô đang ám chỉ Vũ Gia Minh, anh hay Tuấn Kiệt đứng cạnh, hoặc là cả Lạc Thiên nữa. Từ “lũ” là số đông.
- Hahaha, con nhỏ này mà có chồng á? Chồng nó là ai, có vấn đề gì về thị lực hay chức năng sinh lí không? - Thấy ngạc nhiên trước lời nói của Trần Hùng, Gia Minh công kích, - Chỉ có thằng nào đầu bò mới lấy con nhỏ này!
- Trời ơi, nực cười! - Khả Vy rít một hơi khí - Kẻ tiểu nhân này không nói lại mình nên tìm cách nói nhảm đây mà!
- Ai cho phép anh nói Lạc Thiên như thế? - Trần Hùng tức thay thân chủ, đứng về phe Khả Vy.
- Chẳng lẽ tôi nói sai à? Tôi nói con bé này vừa bẩn tính, nói năng thiếu suy nghĩ, đã xấu bụng lại còn xấu mặt! - Gia Minh làm bộ mặt xám xịt.
Xem ra anh chàng này nói không sai, Tuấn Kiệt và Trần Hùng đồng quan điểm, Lạc Thiên sao lại chọn cô được chứ. Khuôn mặt cũng ưa nhìn nhưng không lấy gì là đặc sắc, tính nết thì đến ngày hôm nay họ đã tường minh,nhưng những gì anh chàng Gia Minh kia nói âu cũng là nói chính bản thân anh ta đấy chứ, hai người đành nhìn nhau nhịn cười.
- Mấy người IM giùm một lúc đi!!!!! - Lạc Thiên từ phòng ngủ nhỏ bên trong bước ra, mặt anh đỏ ngàu.
Sự xuất hiện của kẻ thứ năm bất giác làm bốn người còn lại giật mình. Họ trân trối nhìn anh.
- Thằng kia là ai mà dám lên lớp ở đây? - Gia Minh nhìn bộ quần áo xộc xệch của anh ta, lại còn cầm một chai rượu trên tay chẳng khác bộ dạng một tên say xỉn.
- Là... chồng chưa cưới của cô Triệu đây! - Tuấn Kiệt lên tiếng.
- Haha, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Tiếng cười sản khoái phát ra ngay lập tức đã bị chai rượu từ cự ly mười mét phi tới. Lực đủ mạnh nhưng hướng nhắm bị lệch nên lao thẳng vào tường, ngay vừa chạm vào mảng vật chất đã phát ra một tiếng xoảng vô tình, dung dịch bên trong bắn tung tóe cùng những mảnh thủy tinh, tựa như con tim của một chàng trai sau một nhịp đập cuồng nhiệt tan vỡ thành những vụn nhỏ sắc lẹm, chọc rách hoàn toàn huyết mạch trong cơ thể khiến máu ồ ạt chảy.
- Lạc Thiên, cậu bị sao vậy? - Tuấn Kiệt vội vàng chạy tới, anh rơi vào trạng thái suy hô hấp trầm trọng.
Trần Hùng nhanh chóng nối gót bỏ rơi Khả Vy và Gia Minh đứng đó chưa hết bàng hoàng.
Chết vì tình là cái chết bất thình lình, câu nói này không bao giờ cổ. Chắc cô vợ của hắn bị xúc phạm nên mới hàm hồ! - Gia Minh tặc lưỡi lườm Khả Vy một cái. Anh còn chưa tính chuyện tên Lạc Thiên đó ném chai rượu vào mình đâu.
Khả Vy chợt ý thức, cô mở cửa để Tuấn Kiệt cõng Lạc Thiên xuống lầu. Trần Hùng nhanh chóng rút điện thoại gọi bác sĩ. Tránh mọi người ở bữa tiệc, Tuấn kiệt đi đường vòng, tìm một phòng nghỉ chuyên dụng y tế, không muốn làm lớn chuyện này lên.
- Đôi vợ chồng này, các người cứ nhớ mặt ta đấy! Tức cha chả là tức!
Đến đây vẫn chưa kịp trả thù Gia Minh phát hiện Khả Vy đã khuất dạng, lại còn nhận một cú ném thiếu suy nghĩ của người chồng cô ta. Anh sẽ ghi nhớ hai cái tên này.
Việc trị thương cho Lạc Thiên phải bí mật bởi nếu Cao phu nhân biết sẽ trách móc Tuấn Kiệt và Trần Hùng không chăm sóc cậu quý tử. Do đó sau khi quản gia cùng Lạc Trung đưa Nhược Lam về, Khả Vy đành nói dối để ở lại chăm sóc.
Bác sĩ khám tương đối cẩn thận, nói rằng anh bị tụt huyết áp và cảm lạnh do dùng nhiều bia rượu, chất aldehitde nồng độ cao đốt cháy nội tạng tức thời, khiến khí quản bị tắc và có chỗ bị phồng rộp ở dạ dày. Bên cạnh đó các enzim không có lợi tồn tại ở mầm lúc mạch và men hoa quả trong rượu hoành hành toàn bộ nơi chúng đi qua, ruột già và ruột non bị tổn thương, chất làm trong dung dịch gây hại trực tiếp cho sức khỏe.
Vị bác sĩ yêu cầu anh phải từ bỏ rượu bia trong thời gian ngắn, ăn uống điều độ kết hợp với các bài tập thể dục cải thiện sức khỏe, kiêng những hoạt động mạnh và khuyến khích hít thở không khí trong lành.
Sau khi pha chế thuốc giải rượu theo bài thuốc khoa học, Khả Vy và Trần Hùng khốn khổ bón cho anh. Người thì giữ cằm, nắn miệng anh mở ra, người thì đổ từ từ từng giọt nước mát qua thìa vào cuống họng bệnh nhân. Tới chiều muộn ngày kế tiếp Lạc Thiên mới tỉnh táo trở lại.
- Đã xảy ra chuyện gì với anh vậy? - Khả Vy đem đồ tới cho anh thay, ngồi xuống giường quan tâm.
- Chẳng liên quan gì tới cô!
Cộc lốc, bất cần, vô trách nhiệm là trạng thái của sáu từ ngữ anh cất lên. Thấy vậy cô cũng chẳng hỏi gì hơn, để yên cho anh nghỉ ngơi.
***
Ba ngày công tác ngoài nước đạt kết quả như mong đợi, hai bậc cao nhân trở về, Lạc Thiên cũng được hoàn trả kịp thời, Khả Vy thở phào nhẹ nhõm.
Vị phu nhân mới vài ngày không gặp nom Lạc Thiên mà chua xót, anh gầy hẳn đi, tuy không ra ngoài nhiều nhưng làn da xạm, dù đã cạo râu, trang phục phẳng là mà vẫn chẳng thể giấu sự nhợt nhạt dưới con mắt đã nhìn anh lớn lên suốt hai mấy năm qua. Bà nghe Lạc Trung nói vì công ty phân việc cho Lạc Thiên dồn dập, anh làm tăng ca nên sinh bệnh.
Khỏi nói thì những người trong nhà đều ngầm hiểu anh mắc tâm bệnh chứ nào phải gì khác, nhưng không ai nói ra miệng vì sự tồn tại của Khả Vy.
- Hôm nay chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới! - Cao phu nhân dừng ly trà lại.
- Dạ!? - Phần nhiều câu trả lời của Khả Vy mang ngữ điệu nghi vấn, đi chụp hình đương nhiên phải cả hai vợ chồng cùng đi, tại sao Lạc Thiên không hề xuống lầu và cũng không có ý định ra ngoài cùng.
Chưa kịp suy nghĩ cô đã bị kéo đi tới một trung tâm Studio. Váy cưới được chuẩn bị sẵn. Nhân viên đem trang phục tới, yêu cầu cô thử ngay bởi nếu có sai số họ sẽ nới rộng hoặc bóp vào. Mấy hôm nay so với ngày trước cô có phần gầy đi, cũng may số đo lấy từ lúc đầu họ đều trừ đi một hai phân nên khá vừa vặn. Làm trang điểm cô dâu xong, cô bước ra đứng trước gương.
Thật khó tin đó là mình. Một bản sao hiện lên trong tấm gương, là một Khả Vy quyến rũ, mang một vẻ đẹp sắc sảo rạng ngời, chân mày thanh kẻ đậm, hàng lông mi giả cong vút được lồng khéo léo cùng lông mi thật tạo nên sự tự nhiên thuần nhất. Sống mũi dùng loại phấn chuyên dùng tăng thêm độ cao và thẳng, nhỏ vừa phải cân đối, làn môi điểm lớp son và vẽ đường trái tim ngọt ngào. Nở một nụ cười, Khả Vy hạnh phúc ngắm nhìn bản thân.
Váy cưới màu trắng ngọc được thiết kế cầu kì, không dùng kim sa mà hoàn toàn là pha lê lấp lánh, điểm xuyết những hạt ngọc trai trang nhã. Người thiết kế đặc biệt chú ý tới dáng áo, chọn kiểu bó chẽn, ôm sát những đường cong cơ thể, đồng thời để lộ bờ vai trần thon thả, xương cổ mảnh dẻ, thông qua việc không may cổ áo mà để tựa áo nịt góp phần nổi bật vòng eo thon gọn. Găng tay thiết kế theo lối cổ điển, dài tới khuỷu tay kéo lại sự trang trọng thuần khiết. Linh hoạt hơn bất cứ phần nào của chiếc váy cưới, đuôi váy có khả năng thay đổi, chính là phần thân sau kéo dài trên sàn nhà khi cô dâu sải bước, càng thêm lộng lẫy cho những short hình.
- Đẹp lắm!
Cao phu nhân vỗ tay khen ngợi, điều đó tác động tích cực đến tâm trạng của Khả Vy lúc này. Thông thường những cô dâu hay có người thân đi kèm, coi như đây là một phần gia đình của cô vậy. Ông quản gia cũng không kiệm lời mà ca tụng.
Thì ra không có chú rể, người ta thuê một chàng người mẫu cao ráo, dáng tựa Lạc Thiên chụp thay. Bức ảnh đầu tiên, Khả Vy ngồi trên ghế, người mẫu nam mặc áo đuôi tôm đứng bên cạnh, không gian bố trí theo lối cổ điển quý tộc. Tiếp theo là cả hai cùng ngồi, chiếc váy cô dâu xòe rộng, đóa bách hợp trên tay người mẫu nam hướng về phía Khả Vy. Họ còn chụp thêm nhiều bức hình nữa, nhưng chỉ chọn duy nhất một tấm, Khả Vy thấy vậy liền xin họ sao ra đĩa cho mình giữ lấy làm ki niệm. Ai cũng hiểu cảm giác không thoải mái của cô nên quản gia Tôn đề nghị rửa ảnh cỡ nhỏ kẹp vào album tặng riêng
cô.
Tiếp đến là phần phục chế, vị phu nhân đưa cho họ một cái USB hình thù ngộ nghĩnh, chuyên viên chỉnh sửa cắm vào máy tính, mở tệp ảnh ra, toàn là những bức ảnh của Lạc Thiên chụp chung với Nhược Lam. Chỉ có bên cô ấy anh mới nở những nụ cười thoải mái nhất. Chiếc USB chính là lấy từ chỗ Nhược Lam. Phần mềm photoshop 9.0 được đem ra sử dụng, dùng lệnh cắt khuôn mặt của chàng người mẫu ra và thế vào khuôn mặt thích hợp nhất của Lạc Thiên, sửa sang lại những nét cạnh cho thật, không quá nửa tiếng đã tạo hình một bức ảnh cưới tuyệt vời. Cô dâu và chú rể cười tình tứ, bên dưới là dòng chữ tên của hai người và ngày cưới.
Khả Vy sau khi tẩy trang và thay trang phục bước ra, thấy hai vị kia đang làm thủ tục thanh toán, qua phòng phục chế, một màn hình lớn có ảnh cưới của mình, cô nhìn chăm chú, thấy lạ vì sao khuôn mặt chú rể đã là Lạc Thiên.
- Lần trước thì phải chỉnh kĩ thuật khuôn mặt của cậu Lạc Trung thành mặt cậu hai Lạc Thiên, giờ thì lại ghép mặt! Cuộc hôn nhân của gia đình này thật phiền phức! - Một kĩ thuật viên nói chuyện với người bên cạnh.
- Có gì khó hiểu đâu! Cậu hai Lạc Thiên nổi tiếng bắt gái sáu tay, đám cưới là hình thức còn cô dâu chỉ là manocanh!
Khả Vy thầm hiểu, họ để mình đi thay trang phục lâu thế là vì lí do này, muốn tránh cho mình chạnh lòng chắc? Có gì phải buồn chứ! Khả Vy quay mặt đi, vô tình phát ra tiếng động. Rồi đành thở dài trước ánh nhìn ái ngại của người khác. Ngay từ đầu anh ta không muốn lấy mình rồi, cũng là từ đầu đã có người bắt buộc giả danh chú rể, từ ảnh xem mặt tới ảnh cưới, Khả Vy nghĩ, chỉ dám mong cho hôm đám cưới chú rể không đội mặt nạ. Nhưng cô sợ điều đó là mơ.
Chia tay với Studio, họ hẹn chừng sáu ngày nữa sẽ có kiệt tác. Nhà họ Cao tốn không ít tiền vào việc bao nghệ nhân phác họa chính xác bức ảnh đó với vật liệu phối bằng những hạt cát màu cao cấp, đúng là thú tiêu tiền của nhà giàu.
Tiếp đến là phần chọn đồ nội thất trong nhà, Khả Vy sẽ được sống trong một căn nhà mới nên Cao phu nhân muốn để cô được tự lựa đồ thỏa thích.
- Chọn đi con! - Cao phu nhân buộc miệng, nhớ lại ngày trước bà cũng phải tự mình làm những việc này nên có phần đồng cảm.
- Dạ, ý cháu sao cũng được! Đồ nội thất cháu không rành lắm! - cô tế nhị từ chối.
- Phải tự chọn mới thoải mái, có những thứ do mình tự lựa sẽ thích hợp, còn để người ngoài chọn giúp chưa chắc đã vừa ý!
Nói vô tư nhưng câu nói của Quản gia Tôn này sao giống với cuộc hôn nhân này quá, Khả Vy được phép chọn chú rể ư?
- À thì ý ta là cháu sống ở nhà mới, thích sơn tường màu gì, rèm cửa và chăn đệm giường ngủ nữa, tùy cháu!
- Vâng ạ!
Khả Vy khiêm tốn chỉ lựa những đồ mang tính chất cá nhân, còn sử dụng công cộng với Lạc Thiên thì để Cao phu nhân giúp đỡ. Không gọi được anh đến thì cũng chỉ biết bố trí đồ đạc dựa sở thích hoặc theo y nguyên bản gốc trong phòng của anh ở nhà.
Nhìn những đôi vợ chồng trẻ tíu tít bên nhau mua sắm, họ tranh luận về kệ bếp, rồi là tủ quần áo, ngay cả đến những chi tiết nhỏ nhặt như bát đũa, khăn lau... thật sự đã chạm vào nỗi lòng của Khả Vy. Chỉ cần thời gian thôi, mất một năm, sau đó thì cô sẽ được tự định đoạt cuộc đời.
- Ngốc à, cơ sở này thuộc một trong những chi nhánh về lĩnh vực đồ dân dụng của Trường Tồn, con cứ chọn đồ cao cấp, không phải lo ngại về giá cả đâu!
Khả Vy ngượng cười, bà tốt quá nhưng đôi khi tiền tài của cải chẳng thể đổi lại cảm giác thoải mái của con người ta. Bà gọi một tư vấn viên tham vấn cho cô nhiều mẫu sàn nhà và các thứ khác.
- Cháu rất cảm ơn!
Trở về nhà họ Cao, Khả Vy ráp mặt với Lạc Thiên, anh đang ngồi thơ thẩn bên chậu đỗ quyên. Hoa đã bị dập nát, lá cây ngả một màu nâu chết, anh không buồn tìm lí do vì sao chậu cây này lại bị thế, bởi khi tìm ra nguyên nhân là lúc mất hết tất cả.
Không mở lời, Khả Vy bước qua anh. Cô thực sự rất muốn quay lại, nhìn thấy anh ta dường như mọi chất chứa khó chịu trong lòng dâng lên nghẹn ứ.
Tại sao ngày ấy Cao phu nhân lại chọn cô trong số sáu người con gái tròn mười tám tuổi, tại sao lại bắt cô phải đi theo con đường của họ, làm mọi thứ họ muốn. Cứ cho là anh ghét cô vì người con gái khác đi, nhưng có cần phải vô trách nhiệm như thế không? Thà rằng anh nói hủy cái đám cưới này đi, rằng cuộc đời của cô chẳng liên quan đến một giây phút nào của anh thì cô có khi đã được giải thoát. Ai là người đáng thương ở đây nhất? Cô giờ chẳng cần một sự đảm bảo trong tương lai sau khi đã li hôn nữa, càng không phải là ăn bám nhà họ Cao. Cô không tin cuộc sống này sẽ khép lại nếu như vất bỏ kế hoạch của họ. Lấy anh ta để làm gì? Đúng là ban đầu cô đã mơ tưởng hão huyền nhưng hết rồi, cô tỉnh ngộ rồi. Trước khi quá muộn cô muốn họ trả lại bình yên cho mình, lấy chồng giàu để làm gì, anh ta có đẹp trai hay như nào chăng nữa cũng có đem lại hạnh phúc cho cô. Hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu, điều kiện này cả hai đều không đáp ứng vậy thì kết hôn đúng là vô nghĩa!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Đằng nào cũng là có lợi cho anh ta, bây giờ cô sẽ bảo anh nói với hai bậc phụ huynh. Vừa nhẹ nhõm, cô lại không cắn dứt lương tâm với bản thân. Họ có bắt đền thì cô sẵn sàng làm a hoàn cho tới khi trả xong nợ số tiền đã tiêu. Khả Vy này là người ngay thẳng, tuyệt đối không tham lam! Từ bỏ những câu chuyện cổ tích, đây mới chính là cô!
Bước chân tiến lại gần Lạc Thiên, Khả Vy đã sẵn sàng vĩnh biệt vinh hoa phú quý.
- Chúng ta phải nói chuyện, anh không muốn nghe thì cũng phải để tôi nói!
Anh vẫn ngồi, nắm chặt một vật gì đó như là máy quay phim. Còn cô đứng thẳng thắn trước mặt.
Thái độ phớt lờ của anh càng làm cô tức tối hơn. Không biết cuộc nói chuyện với Nhược Lam ở nhà họ Hoàng hôm đó đã làm anh phiền muội thế nào nhưng việc bỏ qua những lời cô nói là không được. Anh yêu ai thì mặc kệ anh, cô chẳng thèm quan tâm nhưng đừng có nhất nhất nghĩ về người đó mà quên đi cách cư xử với người khác.
- Tôi không muốn kết hôn!
Anh thậm chí còn không mở mắt nhìn lại.
- Chẳng phải tôi đang tìm cho anh và người anh thương một con đường riêng hay sao? Đừng tỏ ra chỉ có mỗi Nhược Lam của anh tồn tại xung quanh cái thế giới này, nói cho anh biết tôi chẳng thèm lấy anh! - Khả Vy nói mà lòng thanh thảnh, cô chẳng có dây mơ rễ má gì với Lạc Thiên, vậy thì vì món há cảo của Nhược Lam mà quyết định không kết hôn để hai người đó đến với nhau.
Nói xong xuôi thì cô quay đi, mỉm cười với bản thân, thầm nghĩ : Mấy đứa con gái nào mà mê muội yêu thằng cha này đúng là có vấn đề, hắn đúng là kẻ đàn bà yếu đuối, gặp chuyện tình cảm trắc trở chưa gì đã chùn bước, may mà có một tiên nữ giáng trần như mình tốt bụng giúp đỡ.
- Nhưng... Cao Lạc Thiên nhất định phải lấy Triệu Khả Vy!
Từng câu từng chữ rành mạch xuất phát từ chính miệng Lạc Thiên, anh chắc chắn câu nói đó. Mở mắt, phủi lá rụng trên vai áo, đứng dậy đi ra khỏi ghế đá, anh bước chân tới chỗ cô, vỗ vai và cho cô một ánh nhìn khó hiểu.
- Phải cho người đã làm hỏng chậu đỗ quyên của Lạc Thiên này một sự mất mát chứ!? - Đi tới cửa anh ngoái lại một câu, nở một nụ cười.
- Tại sao hắn lại biết là mình? Mất mát? Mất cái gì? - Khả Vy nhăn mặt nhìn chậu đỗ quyên, cô chưa từng thấy hổ thẹn khi vô tình làm chết chúng.
Một làn gió thoảng qua cũng khiến hai má cô ửng hồng.
***
Thực tế thì Lạc Thiên đâu có biết ai đã làm hỏng chậu hoa, câu nói của anh nên hiểu theo nghĩa bóng. Bởi lẽ nếu biết là cô, anh đã không dùng từ «người» một cách kiêng nể. Đó chính là Cao Lạc Trương.
Chậu hoa đó tượng trưng cho người con gái đã đang ở trong trái tim anh. Cũng là vô tình khi tối qua anh đến thư phòng lấy vài cuốn video cũ, vốn là những kỉ niệm bên Nhược Lam, muốn xem lại để ôm miền kí ức. Anh dự định làm một clip cuối cùng cho cô, chỉ là nói vài điều trước khi chấp nhận sự thật phũ phàng, bật camera, sau đó Cao phu nhân gọi anh tới phòng bà hỏi chuyện có đi chụp ảnh cưới không, và hỏi han các thứ. Mất bao nhiêu lâu khi quay lại, đoạn video đáng lẽ là hỏng lại cho thấy một cuộc nói chuyện vô cùng hệ trọng. Ban đầu anh không định xem lại chẳng may nhấp màn hình đến đoạn giữa, nghe thấy tiếng quản gia Tôn và cha anh.
Đoạn video không quay được hình của hai người nhưng giọng nói không lẫn vàn đâu được :
- Cậu Lạc Thiên đã biết quan hệ ruột thịt giữa tiểu thư Nhược Lam và ngài rồi!
- Sớm muộn thì nó cũng phải biết thôi! Quan trọng phu nhân ta không biết chứ? Còn Lạc Thiên, nó có giận ta không? Dù thế nào vẫn phải tổ chức đám cưới giữa nó với con bé kia!
- Phu nhân bà ấy vẫn chưa biết, còn cậu Lạc Thiên đương nhiên phận làm con sao có thể giận ngài được. Nhưng nếu để phu nhân hay cậu chủ biết ngài vẫn còn giữ liên lạc với bà Trịnh thì không được đâu! Mà lỡ ông Trịnh biết tiểu thư Nhược Lam không phải con đẻ của mình hẳn sẽ không để yên.
- Biết làm sao được! Ta đa tình như thế đấy! Thằng con Lạc Thiên cũng là thừa hưởng cái gen này! Việc nó không đến được với Nhược Lam quả là đáng tiếc nhưng Nhược Lam và Lạc Trung mang tới cho ta cả một món lợi. Con bé rồi sẽ thừa hưởng tài sản nhà họ Trịnh, Lạc Trung sẽ lên làm tổng giám đốc, rồi ta sẽ ép nó lấy cháu gái bốn đời của ta, gia sản nhà họ Cao cũng dồn về tay nó, bố nó bảo chẳng lẽ lại không nghe, cuối cùng là quyền thừa kế của Lạc Thiên, ắt phải về tay Lạc Trương này! Ha ha!
- Ngài đừng tính toán như thế được không, chẳng phải ngài đã có quá nhiều tài sản rồi. Phu nhân đã quyết định, nếu cậu Lạc Thiên lấy Khả Vy sẽ toàn quyền sở hữu công ty Trường Tồn.
- Nói gì vậy?
- Còn nếu không xảy ra cuộc hôn nhân đó tài sản lớn nhất mới được chia đều cho cả Lạc Trung và Lạc Thiên!
- Không không, phải tổ chức đám cưới cho chúng! Tại sao lại lấy cuộc hôn nhân đó làm điều kiện?
- Tất cả là vì ngài không chung thủy. Tôi đứng trên lập trường của cả phu nhân và ngài, tôi biết bề ngoài ngài có quyền nhưng thực chất là phu nhân nắm giữ. Lạc Trung và Lạc Thiên đều là con bà, cả cô Lạc Nhã nữa, nếu ngài có ý đồ tranh giành tài sản thì bà sẽ chuyển toàn bộ cho ba người đó hoặc đem từ thiện, không để lại cho ngài đâu. Phu nhân đã quá vị tha và nghĩ tới tổ ấm mới chấp nhận để cậu Lạc Thiên phải lấy vợ vì ngài đó. Tôi không muốn nói lại chuyện này. Là một quản gia nên tôi không có quyền được nói nhiều, nhưng việc lần này không thể giúp ngài được!
- Quản gia! Ông dám phản bội ta ư?
- Tôi không phản bội, tôi vẫn còn nhớ ơn của ngài đã tạo điều kiện cho tôi được làm việc tại ngôi nhà này nhưng phu nhân đối đãi với tôi rất tốt, cả gia đình họ Cao đều tốt, tôi không muốn các người chia tài sản chỉ vì bất cứ lí do gì. Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ giữ kín cho ông những việc cần thiết.
Lạc Thiên không ngờ cha mình lại xấu xa và tham lam tới thế. Nhà họ Cao chính là họ ngoại của anh, Lạc Trương thực chất theo họ vợ nên đương nhiên không có vinh hạnh sở hữu tài sản lớn. Anh và Lạc Trung là con trai ắt sẽ là người được thụ hưởng. Theo lẽ thì Lạc Trung được phần lớn bởi anh ta là con trưởng. Lạc Trung vốn là một người đàn ông chú trọng sự nghiệp, anh thành công ở tuổi còn trẻ, tài sản do anh thừa kế hẳn sẽ bị cha đẻ chiếm dụng bởi anh là người cầu tiến chứ không tham lam. Tài sản nhà họ Cao đâu chỉ bao gồm mỗi công ty Trường Tồn, còn rất rất nhiều đất cát và các cổ phiếu ở sàn chứng khoán. Lạc Trương đã đề cập đến việc ép hôn, chẳng lẽ ông muốn cả hai đứa con mình phải phục vụ cho mục đích ích kỉ của ông.
việc Lạc Thiên kết hôn với Triệu Khả Vy là xuất phát từ ý của Cao phu nhân, về con người của Triệu Khả Vy anh không cho rằng cô ta xấu xa bởi đích thân bà lựa chọn chắc chắn không liên quan đến cha anh. Điều đó có nghĩa ông Trương muốn điều gì đó từ việc kết hôn chứ không phải cần một đứa con dâu. Mấu chốt chính là chỗ anh chưa đoán ra này. Người cha mà anh luôn tôn kính, ông luôn tỏ ra yêu thương anh nhiều nhất trong gia đình không ngờ lại chỉ muốn dựa hơi con trai để chuốc lợi. Được thôi vậy chiều ý ông, anh chọn cách tiến tới hôn nhân với Khả Vy để bảo đảm gia sản nhà họ Cao còn vẹn nguyên, để xem ông định giở trò gì. Đối với Lạc Trung, anh sẽ cảnh báo trước mới anh trai mình, ông ta có thể gài cháu họ xuất hiện bất cứ lúc nào nhằm tán tỉnh Lạc Trung, Lạc Trung lại là người chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình ái, rất dễ bị dụ khị. Lạc Thiên quyết định rồi, sẽ vì người mẹ đáng kính mà chấp nhận sự sắp đặt.
***
Youtube.com
Triệu Đông Kỳ không đạt được kết quả như ý từ việc tìm kiếm các đoạn video trên trang mạng xã hội phổ biến này, anh quyết định xuống phố tìm mua.
- Haiz, có lẽ thứ mình tìm quá đen tối nên các nhà mạng không cho đăng tải lên!
Thập thò đứng ở dãy đĩa dành cho người trên 18 tuổi, anh né tránh những ánh mắt của các cô bé học sinh nhìn mình kì cục. Chúng chỉ thích mấy đĩa phim thần tượng tuổi mới lớn, thể loại tình cảm ngọt ngào giữa chàng và nàng trong sáng. Tức là dựa vào độ tuổi mà tác động tới sở thích của con người, ở mức tuổi của anh mua loại đĩa cấm thì có sao đâu. Người bán hàng là nữ giới đề nghị giúp anh tìm loại đĩa thích hợp :
- Quý khách cần tôi giúp gì không? Anh muốn mua đĩa phim hay đĩa nóng? - Cô nhân viện đã nhận ra ý đồ mua sắm của anh.
Nhìn mặt mình sáng sủa thế này mà, nhưng đúng là mình muốn mua cái đó thật. Nghĩ là vậy nhưng anh nhất định từ chối sự nhiệt tình của nhân viên, tự mình tìm kiếm. Lượt một vòng quanh, mặt anh đỏ lên bởi những cái vỏ đĩa quá «trần trụi».
- Dạo này anh Thiên buồn phiền quá, mình sẽ lựa một bộ phim hài Hong Kong hoặc phim kungfu giải sầu giúp! Đã kết nghĩa anh em thì phải vui cùng vui, buồn cùng buồn! - Trần Hùng vừa nói vừa để ý quanh sạp đĩa mới, ở thế giới băng đĩa này hầu như loại nào cũng có. Bỗng nhiên anh nhận thấy một dáng người quen quen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu. - Hắn đang nhòm đĩa đen! Hắn là ai nhỉ? A, phải rồi, là bạn trai mới của Nhược Lam! Tại sao lại có ý đồ xấu xa thế?
Về phía Triệu Đông Kỳ, sau khi tìm được một hai chiếc đĩa được coi là tạm ổn, anh đi tới quầy thanh toán và yêu cầu người bán phải bọc chúng vào túi cẩn thận, nói thầm với chính mình : «Khả Vy và Lạc Thiên à, tôi chỉ biết nói một câu là chúc hai người đêm tân hôn vui vẻ! Tại hai người mà tôi chấp nhận bẩn mắt một lần vậy! Hy sinh vì nghệ thuật!».
Trần Hùng nấp vào một kệ giá lớn để tránh mặt, khi quay ra đã thấy bóng Triệu Đông Kì mất hút, chẳng biết đi đâu mà đuổi theo. - Tình hình này không được, mình mua đĩa đen còn được, hắn là người yêu mới của Nhược Lam, ai cho phép chứ? Chẳng phải Nhược Lam rất có con mắt nhìn người, sao lại chọn một thằng giả vờ mọt sách đầu óc đen tối thế kia?
Trần Hùng luôn nể Nhược Lam, không phải vì tư cách bạn gái cũ của Lạc Thiên mà bởi tính cách của cô rất cởi mở và có học thức. Anh coi cô như một người bạn, mà đã là bạn sao có thể làm ngơ được, lần này phải điều tra cho kĩ Triệu Đông Kỳ. Định kéo Lạc Thiên vào nhưng anh ta mới đổ bệnh, nên Trần Hùng tự mình xử lí.
Triệu Đông Kì trên đường về nhà giữ khư khư túi xách, lo sợ ngộ nhỡ có ai biết được bên trong chứa cái gì thì nguy. Bỗng nhiên đột ngột điện thoại đổ chuông. Thì ra là Khả Vy gọi, cô muốn mời anh một bữa cơm. Anh đã định từ chối nhưng cô vốn biết cách ăn nói, chẳng những anh không về nhà cất đồ mà xách cặp mang đi luôn, cô cứ lấy cớ rất vội thì làm dược gì chứ.
- Sao? Hôm nay trời đẹp hay vì tâm trạng phấn khởi mà gọi anh ăn đồ Tây vậy?
Đứng trước mặt Khả Vy, anh vẫn ôm cặp trước ngực.
- Em sắp lên xe hoa rồi! Hôm nay muốn tận hưởng những phút cuối cùng của cuộc sống đơn lẻ!
- Cô có tiền đãi anh chứ? - Anh dò xét, thấy mặt cô vui phơi phới, do lớp phấn hồng hay là đôi má ửng đỏ không biết.
- Yên tâm! Chồng em là đại gia mà! - Khả Vy giơ chiếc thẻ tín dụng mang tên mình ra hào phóng - Anh muốn ăn gì cũng được, em mời!
- Biết nghĩ đến người khác là tốt! - Anh xoa đầu cô - Nhưng có vẻ như còn có lí do nào đó muốn tâm sự hả?
Triệu Đông Kỳ nói đúng, Khả Vy kéo anh vào, trong thang máy đã tâm tình :
- Anh ta đã bảo là : Cao Lạc Thiên nhất định phải lấy Triệu Khả Vy!
Sắc mặt cô càng hồng hơn dưới ánh đèn neon, một niềm vui từ tận đáy lòng. Anh ta chẳng thể là người nào khác.
- Cô thích Cao Lạc Thiên hả? - Anh cũng tiếp thêm không khí, nếu đúng là sự thật thì những thứ anh sắp nghĩ ra chắc không có hại cho Khả Vy đâu
nhỉ, hơn nữa Nhược Lam cũng đã có ý muốn để Lạc Thiên đi tìm một tình yêu mới.
- Anh nói vớ vẩn gì đấy? - Mặt cô đanh lại, tay khoanh trước ngực, nhịp tim đột nhiên rộn ràng - Có cái gì giá trị trong chiếc cặp mà anh giữ như báu vật vậy? - Cô đổi chủ đề nhanh chóng.
- À không, chỉ là... một vài tài liệu cho bản thảo truyện mới của anh thôi! Anh sợ bị ăn cắp ấy mà! - Triệu Đông Kỳ cũng giỏi nói khoác lắm, vội vàng đổi ngữ cảnh- À, thế chúng ta sẽ ăn gì nhỉ?
Bữa cơm bắt đầu khi bồi bàn kết thúc việc bày biện món ăn, Khả Vy ngồi đối diện với Triệu Đông Kỳ cười nói :
- Nhớ mai phải phong bì cho em nhiều vào đấy! Ngoài anh ra thì em chẳng có người thân nào cả! - Coi như anh trai, Khả Vy mời anh dùng bữa.
- Mai? Mai cô đã cưới rồi á?
- Đúng vậy! Anh chưa biết gì sao? - Khả Vy hơi ngạc nhiên nhưng niềm vui trước mắt làm cô không bận tâm đến điều gì hơn.
Nhanh thế, mình vẫn còn chưa viết kịch bản cho hai đứa động phòng mà. Không được, kiểu gì quản gia nhà họ cũng thúc giục, lát nữa phải về hoàn thành nhanh chóng. Tuy nhiên cho chúng một đêm lãng mạn theo cách nào bây giờ? Chuốc rượu cho tên Lạc Thiên say mèm, để hắn muốn làm gì thì làm ư, thiện tai thiện tai, cô bé này còn quá non nớt chưa hiểu sự đời, tốt nhất không nên để trưởng thành sớm, mà nếu có chuyện gì xảy ra thì cô ta sẽ hận mình tới tận xương tận tủy bởi dám bố trí màn kịch kinh tởm đó, nhưng cô ta có vẻ mong chờ hôn sự này. Triệu Đông Kỳ đấu tranh tâm lí, nghĩ cách nào cho hai người họ bây giờ.
- Hươ hươ! Anh đang mải nhớ ai à? - Khả Vy khươ tay trước mặt, bộ dạng của Triệu Đông Kỳ khi thì bứt tóc, khi lại gắp thức ăn lên để lửng giữa khoảng không chẳng khác kẻ tâm thần.
- Khả Vy, anh hỏi cô một điều, phải trả lời chân thật đó... cô có muốn... có gì đó... với Lạc Thiên không?
Gay cấn đây, Triệu Đông Kỳ nhìn thẳng vào mắt của cô, như thể một tác giả đang tìm cách đi vào trong cuốn tiểu thuyết hỏi nhân vật nữ chính của mình nên tiếp tục hay chỉ đơn giản ở mức độ không nguy hiểm, lại có gì đó giống một người anh thực sự quan tâm tới cuộc đời sau này của người em gái.
Nhưng hoàn cảnh không cho phép anh nhận được câu trả lời.
Khả Vy còn chưa hết bàng hoàng vì câu hỏi quá bất ngờ đó đã thấy «nhân vật nam chính» bước vào sảnh. Không hẹn trước mà họ cùng có mặt tại tầng số 13, trong một nhà hàng cao cấp.
- Anh đang hỏi cô đấy? Nhìn cái gì thế? - Triệu Đông Kỳ quay người nhìn về phía ánh mắt Khả Vy, phát giác thấy chủ rể của ngày mai - Không thể để Lạc Thiên biết quan hệ giữa hai chúng ta được! - Triệu Đông Kỳ muốn tránh.
- Thế thì làm sao? Hay anh ngồi sang bàn bên cạnh đi! - Khả Vy cũng hiểu lí do chắc có liên quan đến Nhược Lam, cô cũng ngầm đoán ý chung nhân của Triệu đông Kỳ chính là cô gái đó.
Triệu Đông Kỳ vội vàng chuyển ghế khác, quên cái cặp - vật bất li thân, anh chạy lại lấy.
- Có cần mang đồ ăn sang bên anh không? - Khả Vy lúng túng.
- Thôi khỏi! - Triệu Đông Kỳ biết không thể kịp, vội nhớ ra số tiền lẻ mang theo không đủ để chi trả cho một suất ăn, - À mà thôi, anh về luôn đây! Anh có việc gấp! - Còn phải hoàn chỉnh bản kế hoạch nữa nên anh đã cuốn gói trong tích tắc.
Khả Vy khuân hết đĩa mì của anh ta về phía bên mình, chỉnh đốn lại chỗ ngồi, thư thái thưởng thức đồ ăn như không có việc gì.
- Anh Thiên! Hôm nay anh phải chơi hết! Chúng ta ăn xong là phải đi off ngay đấy!
- Thích thì chiều!
Lạc Thiên khoác vai hai cô nàng bên cạnh, đi đằng trước còn có một nàng đá lông nheo anh. Dường như anh chẳng để ý tới sự tồn tại của ai đó khác. Tình yêu trong anh đã chết, việc đi tìm thú vui bên ngoài chỉ là ảo giác, trước và sau khi đám cưới với cô gái họ Triệu, anh sẽ tiếp tục lối sống buông thả.
- Em muốn ăn thịt cá sấu! - Tiểu Mẫn nhõng nhẽo bên tai, cô đòi đám người ngồi chỗ trung tâm.
- Anh Thiên ơi! Càng ngày anh càng phong độ! - Chủ động đặt môi lên má anh, Tiểu Hương tạo dáng ngồi để khoe mẽ đôi chân dài miên man.
Lạc Thiên cười cười gọi món, lúc vào vì bị lũ cọp cái chắn hết tầm nhìn và giờ vị trí ngồi cùng hướng với Khả Vy nên anh cũng chẳng hay có một người đang dùng ánh mắt tóe lửa nhìn.
- Ơ? Kia có phải là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Cao không nhỉ? - Tiểu Hương chảnh chọe chỉ ngón tay nõn nà về hướng đó, ngay lập tức Khả Vy dùng bữa tiếp, thức ăn trôi trong miệng không có vị gì hết, nhạt thếch.
Thiếu phu nhân nhà họ Cao? Lạc Trung chưa lấy vợ, thế thì ngoài vợ anh ra còn ai nữa? Lạc Thiên quay lại nhìn.
- Vy Vy, sao lại ngồi một mình thế này? Anh Lạc Thiên đáng ghét thật, đi chơi với tụi em mà để bạn ấy lủi thủi thế này à?
Khả Vy nhắm mắt rồi lại mở ra, con nhỏ trước mặt chưa chắc đã hơn tuổi cô mà giọng không một chút tôn trọng nào. Như những người bạn thân của anh, Trần Hùng hay Tuấn Kiệt luôn gọi chị dâu xưng tôi thế mà ba đứa mắt xanh mỏ đỏ này ghê gớm thật. Lại còn chế giễu, tỏ ra thương hại.
- Ấy, bạn ăn những hai đĩa, béo lắm! Đồ gì mà toàn mỡ! - Tiểu Quyên bĩu môi rồi rúc vào ngực của Lạc Thiên đang ngồi quay lại nhìn Khả Vy. Chứng tỏ ba cô nàng này sớm đã nhận ra sự có mặt của Khả Vy, nhưng cũng chưa nhận diện còn có một người nào khác đã ăn cùng cô.
Rồi kéo Lạc Thiên ngồi gần chỉ cách một bàn, ngồi trên dưới.
Khả Vy chỉ muốn nhét hết tất cả sợi mì vào mặt cô ta, người ta dùng dầu oliu để xào nấu cho ngon và ngậy mùi, kích thích vị giác, thế mà dám khinh rẻ như mỡ động vật rẻ tiền à. Cô vẫn tiếp tục ăn và tỏ ra không hề quen biết.
Lạc Thiên cũng có chút ái ngại, anh «e hèm» một tiếng tế nhị đẩy các cô nàng ra. Đối với anh cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất thương mại nhưng Khả Vy cũng là vợ, không thể để mất mặt cô ta được. Anh chủ động đứng dậy mang đồ ăn chuyển sang bàn cô. Thấy lạ vì chiếc ghế đối diện bị kéo xệch ra ngoài, chẳng lẽ chân cô ta dài đến nỗi đá thúng đụng nia phi hẳn ghế ra khỏi quỹ đạo.