Ngồi uống nước chè chém gió với bác bảo vệ 1 lúc thì cũng đến giờ khối 10 tan trường, mưa lất phất vừa đủ đẹp, cái mưa phùn mùa đông mà, ko mặc áo mưa thì ướt mà mặc áo mưa thì giống bị hâm, dở hơi thật! Tôi tiến vội đến cửa lớp em Phương khi có mấy đứa từ trong lớp bước ra về, em Phương nhìn thấy tôi nhưng cứ vờ như ko thấy gì hết vậy
- Đi ra đây với anh 1 chút nhé? – tôi đứng chắn khi em ấy bước ra
- Đi đâu anh? Mà đứng ra đây ko có bọn nó nói! – Em nó kéo tôi xích ra khỏi cái cửa lớp
- Đi dạo phố! Anh đi lấy xe nhé? – Tôi cười
- Đưa cái ô đây, em tự đi! – Em nó nói rồi giật lấy cái ô trong tay tôi
Hơ, thành công 50% rồi! Tôi chạy theo em nó, chui tọt vào ô, vậy là 2 đứa hiên ngang bước đi trong sân trường dưới 1 cái ô trước ánh mắt và lời xì xào của mấy đứa khối 10. Tôi thấy em nó cũng tủm tỉm cười nhanh lắm.
- Bạn em khen 2 đứa mình đẹp đôi kìa! – Tôi đánh liều ghé tai em Phương nói
- Ai thèm? – em ấy quay ra lườm tôi 1 cái rồi rảo bước đi, ko cho tôi đi chung ô nữa
“ơ” – tôi ngạc nhiên trước vẻ lạnh lung của em ấy, tôi cứ nghĩ là mình làm hòa được rồi cơ, chẳng biết nên đi tiếp hay dừng lại, tôi đành ra cổng trường chờ em nó vậy. Chiếc mini nhật hiệu “tia sét” vừa ra khỏi cổng trường, tôi đã nở 1 nụ cười thật tươi với em nó rồi tiến lại, em nó vẫn đáp lại tôi bằng cái thái độ lạnh tanh
- Cho anh đi ké nhé?
- Xe của anh đâu ko lấy mà đi!
- Xe anh để kia, cơ mà có mỗi cái ô thì 2 xe sao mà che được. – Tôi giả lả
- Vậy đây, trả ô cho anh! – Em nó nói rồi dúi cái ô vào tay tôi
“Sao thế nhỉ?, chẳng lẽ giận mình chuyện linh tinh ấy mà lâu vậy sao?” – tôi đứng thần người nhìn em nó quay đi dưới màn mưa lất phất. 1 bước, 2 bước, 3 bước vẫn không hề quay lại. “Mình thật bại rồi sao?” - tôi cúi mặt tuyệt vọng, tính quay đi
- Ê này! Anh tính ko đi thật đấy à? – em Phương quay lại gọi tôi
- Đi, đi chứ! – tôi mừng húm
- Ai thèm cười với anh? – em Phương lại buông 1 câu lạnh lùng
- Thôi tha cho anh đi mà! Anh chở đi dạo lòng vòng nhé? – tôi gãi đầu, cái mặt rõ là thật thà, tôi nghiệp
- Còn phải để xem thái độ của anh thế nào đã! – em Phương nói rồi ngoắc tôi lên xe.
Hoho, thì ra cái trò giận hờn này cũng vui phết! CHở em Phương đi dưới màn mưa, 1 tay che ô cũng thấy lãng mạn thật, tôi cố gắng nói những chuyện gì đó vui vui để em ấy quên vụ kia đi, chở em nó đi lòng vòng qua khu phố mới, nơi đó có quán kem mà mấy đứa con gái bạn tôi hay ăn.
- Đền cho em 1 chầu kem nhé? – tôi gợi ý khi đi gần đến quán
- Anh cũng giỏi nịnh quá nhỉ? Sao anh biết em thích ăn kem?
- Anh mà! Sao không biết được cơ chứ!
- Xì, thôi đi, chắc lại cái Trang nó kể cho anh chứ gì? Đã vậy em ăn cho anh hết tiền luôn! – Em Phương ra giọng hờn dỗi
- Em ăn kem gì? – Tôi hỏi khi 2 đứa đã vào quán
- Kem gì đắt nhất ở đây em ăn! – Em nó vênh mặt, nhìn kiêu căng quá!
- Ax, vậy ngồi ăn đi nhé! Anh qua nhà bạn mượn thêm tiền! – tôi vờ lật đật đứng lên
- Này! – Em nó giận dỗi
- Hihi, đùa thế thôi, anh gọi cho em 10 ly đắt nhất nhá! – tôi nhăn nhở
-Anh giỏi lắm! – Em Phương giơ giơ nắm đấm vào mặt tôi rồi phì cười khi tôi nhăn mặt lại
“vậy là cuối cùng em nó cũng chịu cười rồi” – có lẽ đây cũng là nụ cười xinh xắn, dễ chịu nhất của em nó từ ngày tôi gặp mặt, nó giúp tôi trút bỏ được bao nhiêu gánh nặng trong người
- Mà từ nay anh ko được qua lớp em tìm em nữa đâu nhé! –em Phương vừa chấm chấm miếng kem vừa nói
- Sao vậy? – tôi ngơ ngác
- Thì bọn nó cứ nói linh tinh!
- Nói linh tinh gì? Anh thấy bạn em bảo “trai tài gái sắc” đúng quá còn gì? – Tôi liều 1 phen nữa
- Anh mơ à? Gái sắc thì đúng rồi nhưng trai tài thì phải xem xét lại!
- Chẳng lẽ như anh mà còn chưa tài? – tôi vênh mặt
- Anh cứ như ở trên mây xuống ấy! Ăn đi! – em nó bĩu môi với tôi
- Mà hôm rồi em thấy có câu bên lớp 10 chuyên đi bưng đồ thí nghiệm cho thầy, anh ko làm nữa à? – em Phương hỏi tiếp
- Dạo này anh bận quá, với lại lớp 12 rồi, phải kiếm cho thầy đệ tử khác chứ! Thỉnh thoảng anh lên nghịch thôi!
- Cái đó có gì hay đâu mà nhiều người hâm mộ thế nhỉ? – em Phương nói bang quơ
- Mà cái Trang càng ngày nó càng giống anh! – tự nhiên em nó chuyển chủ đề qua tôi
- Là sao? – tôi ko hiểu
- Thì suốt ngày nó cứ ôm lấy mấy cuốn sách, nó kêu là phải cố học để theo kịp lớp! Em thấy nó cũng mang cặp rồi ôm thêm mấy cuốn sách nữa giống y như anh vậy!
- Hihi, nó chịu học cũng tốt chứ sao! Mà em học mấy thầy cô đó tốt chứ? Để ôm nào anh kiếm cho em ít sách nhé?
- Dạ thôi, em nhiều sách lắm rồi! Em ko tu luyện được như anh em nhà anh! – em nó nói rõ chua ngoa
- Em ăn đi, kem chảy hết bây giờ kìa! – tôi chuyển chủ đề giục em nó
Nhìn em nó ăn nhỏ nhẹ như con mèo ấy, vừa ăn vừa ngắm nghía cái ly kem như có gì đó đặc biệt lắm, lúc này trông em ấy cũng ngây thơ quá đỗi!
- Sao em lại thích đi ăn kem mùa đông? – tôi hỏi
- Dạ thì đi ăn ngồi lạnh lạnh, vừa ăn vừa run, em thích thế! – em nó trả lời đơn giản rồi lại cười híp mắt
- Vậy từ nay hôm nào rảnh anh lại chở em đi ăn kem nhé? – tôi được đà
- Anh quen em được bao lâu rồi ấy nhỉ? – em nó hỏi lại
- Humh, tính từ ngày em xô, à nhầm, anh xô vào em đến nay thì hơn 2 tháng rồi! – tôi nhẩm tính
- Hơn 2 tháng mà đã đòi rủ người ta lúc nào rảnh thì đi ăn kem! Phải xem xét lại anh rồi! – em nó ra vẻ suy tư
- Sao lại xem xét lại anh?
- Hì, ko có gì! – Em nó lại cười trừ
Tôi chẳng dám hỏi thêm, cứ ngồi nhìn em nó ăn từng miếng kem mà lòng cũng thấy ngọt ngào. Nhiều lúc tôi muốn nói câu gì đó như trong lòng đang nghĩ nhưng lại bị vướng cổ họng, chẳng nói nên lời. Chở em ấy về, 2 đứa vừa đi vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện, em ấy còn bắt tôi hát cho nghe nữa! Đúng là cũng khổ thật!
Chap 13:
Từ hôm làm lành được với em Phương, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu, vẫn là thỉnh thoảng gặp, thỉnh thoảng đi chung 1 đoạn ngắn và những câu thăm hỏi đơn thuần, tôi chưa dám tiến xa hơn. Bọn bạn tôi thì quả quyết là em Phương chết tôi 100% rồi, nên đầu tư thêm nhiều thời gian chút nữa, đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết dứt điểm. Nhưng thời gian đối với tôi là thứ xa xỉ, từ ngày quen em Phương tôi đã cố gắng “tiết kiệm” lắm rồi nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu. Bài vở thì ngày 1 nhiều, đề nọ đề kia chất lên như núi, may mà năm nay bọn tôi bỏ tiết mục thi HSG ko có anh em cũng đến chết vì kiệt sức mất! 1 lần được gặp em Phương đã khó, 1 lần gặp để “tâm sự” thì tôi biết đào đâu ra.
Mùa đông năm nay quả là lạnh thật, 2 áo đối với tôi bây giờ ko còn đủ nữa rồi! Sáng thì sương mù, chiều mưa phùn, trời chưa 5h đã tối, còn biết rủ em Phương đi đâu nữa! Quay đi quay lại rồi Noel cũng đã đến nơi, tôi chưa kịp hẹn em Phương đi chơi nữa, thật ra là ko biết hẹn thế nào khi mà Noel tôi phải đi học đến 9h tối mới về. Hôm nay cái Ngọc nó lại bảo tranh thủ qua nhà nó có việc gì ko biết nữa!
- Nhà con đâu rồi U? – tôi đùa hỏi mẹ cái Ngọc
- Ở trên nhà ấy, chúng mày lại đi chơi đâu hả? – Mẹ nó vừa bán hàng vừa trả lời tôi
- Ko, con qua thăm nhà con tí!
- Lên phòng nó mà chơi, U đang bận!
Tôi vẫn đùa với mẹ cái Ngọc như thế, thân quen mà, nhiều khi đến nhà nó mà tôi còn tự nhiên hơn cả nhà mình nữa
- Này, mày cầm lấy! – cái Ngọc chìa ra trước mặt tôi một gói quà đã bọc đẹp đẽ, phảng phất mùi thơm nữa
- Cái gì đây? Quà cho tao à? – tôi ngạc nhiên
- Mày hâm à? Tao chuẩn bị cho mày mà đi tặng cái Phương ấy! – nó nói rồi ngồi phịch xuống cạnh tôi
- Ơ sao lại? …. – tôi đã nhờ nó gì đâu
- Bạn bè với nhau tao lạ gì mày! Học đã ko có thời gian rồi còn học chúng nó yêu với đương! Cầm lấy đi, tao làm trước ko 1 2 hôm nữa mày cũng lại nhờ à!
- Hihi, bạn tốt có khác! – tôi cảm động lắm, có lẽ trong những người con gái tôi quen, chỉ có nó là quan tâm đến tôi nhiều nhất thôi
- Mà cái gì đây? Mày phải nói tao biết chứ? Tao còn trả tiền mày nữa! – Tôi cầm cái hộp lên thấy nặng nặng
- Thôi, cái này coi như tao cho mày! – nó nhìn tôi cười
- Ơ đệt! Quà cho gái chứ có phải cho tao đâu! Chuyện nào ra chuyện đấy chứ! Mà cái này là cái gì? – tôi hỏi lại
- Mỹ phẩm đấy, hàng xịn. Tao thấy con Phương nó cũng ăn diện, nghe mày nói là nhà cũng khá. Chịu chơi 1 lần đi! – Nó nói rồi hích vai tôi
- Mỹ phẩm à? Liệu ổn ko đấy? – tôi ko nghĩ là mình sẽ tặng thứ này.
- Mẹ mày, hàng xịn từ Mỹ đấy, đứa con gái nào nhìn thấy chả thích! – Nó lên mặt với tôi
- Hàng Mỹ? Mày đào đâu ra? Thế này…? – tôi bối rối
- Mày có nhớ cái lão tao hay kể thích tao ko? Lão ấy sang Mỹ rồi, quà lão ấy tặng tao đấy! Mà tao chẳng dùng, bao nhiêu thứ lão ấy tặng tao toàn cho hết đấy thôi
Tôi nhớ ra cái tên mà con Ngọc mỗi lần có kẹo bánh ngon ngon hay quà gì đặc biệt cho bọn tôi là nó lại kể. Tên dó thích nó lắm mà con Ngọc nó có ưa đâu, nghe nói hồi trước lão ở Singapore, giờ qua mỹ rồi sao?
- Thật ko đấy mày? – tôi hỏi lại
- Mày vì gái mà nghi ngờ tao nữa đấy hả? – Nó nhìn tôi vẻ giận dỗi
- Ko ko, mẹ, hâm à? Là tao thấy ngại thôi, với lại làm thế, tặng thế dc ko?
- Được! Mày nghe tao hay nghe mấy thằng kia (ý nó là mấy thằng bạn tôi)
- Thì nghe cả 2! Humh, cảm ơn mày nhiều, để tao kiếm quà tặng lại mày là huề nhé! – tôi ngại thật
- Mà mỹ phẩm nó xài xong rồi thôi! Phải có cái gì nữa chứ? – tôi gợi ý thêm
- Vậy để tao bỏ vào 2 con lật đật nhé! 1 con là mày còn 1 con là nó!
- Uh`, được đấy, tao cũng thích 2 con đấy! – tôi mừng rơn, tôi biết con lật đật mà cái Ngọc nhắc đến nhìn dễ thương lắm
- Mà này, tao nói thật mày đừng buồn nhé! Con Phương thì đúng là ko chê được nhưng tao thấy nó với mày cứ sao sao ấy! – con Ngọc tự nhiên suy tư
- Sao là sao?
- Tao sợ mày hiền quá, nó bắt nạt, với lại …. – Nó bỏ lửng
- Nói nhanh xem nào! – Tôi giục, nó hiểu tính thôi ko thích thế
- Tao có linh cảm ko tốt, tao sợ nó sẽ làm mày buồn! – Con bạn tôi xìu mặt
- Mày lo cho tao quá hóa suy nghĩ lung tung rồi! Yên tâm đi, dù có thế nào tao cũng ko làm mày thất vọng đâu (nó muốn tôi chú tâm học hành). Mày thấy tao vẫn giữ được phong độ đỉnh cao đấy thôi, tao mà học thì trời có sập cũng vậy thôi mà! – tôi an ủi nó
- Ừ, cấm mày cũng chẳng được, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy!
Tôi rời nhà con Ngọc, ko mang quà về mà để đó rồi Noel lấy sau, vừa đi vừa nghĩ mình thật là tốt số khi có được con bạn như thế. Cả đám chơi với nhau, tôi hiểu tôi là đứa mà nó quan tâm nhất. Lúc nào nó cũng sợ tôi chơi bời nhiều, có lúc còn kiểm soát, cấm tôi thế này thế khác nữa! Rồi nó lại bảo tôi ngố, thật thà, dễ bị lừa nên bao nhiêu lần bọn bạn tính mai mối cho tôi nhưng nó cũng cũng gạt đi, nói là con đó ko hợp với tôi. Lần này có lẽ nó thấy tôi thích em Phương thật nên nó mới ko cản nữa. Bây giờ lo sắp xếp cái vụ Noel như thế nào đây này!
Chiều 22/12 rồi mà tôi vẫn chẳng biết phải nói với em Phương như thế nào cả, đành gặp mặt rồi tùy cơ ứng biến thôi chứ biết làm sao nữa!
- Đang làm gì thế? – Tôi hỏi sau khi rón rén lại gần em nó đang ngồi ngoài sân trường
- Ui! Anh làm em giật cả mình! Em đang xem bói! Hihi – em nó ngước nhìn tôi
- Xem bói á? Thật ko đấy? – tôi ngạc nhiên
- Ơ, anh ko tin à? Em còn xem thấy Noel anh bận ko đi chơi được này!
“Ơ đệt! Sao em nó biết nhỉ? Tôi có nói với ai vụ này đâu?” –tôi ngơ người nghĩ mãi mà đúng là tôi ko nói với ai cả, bọn bạn tôi cũng chưa có ý kiến tụ tập gì mà!
- Hihi, ko phải bận ko đi chơi được mà là anh đi học 9h mới về lận! – tôi cố gượng gạo
- Mà em có kế hoạch gì chưa? – tôi hỏi nhanh
- Dạ, mấy đứa nó đang rủ đi vào nhà thờ chỗ anh chơi!
- Ừ, hay đấy, nhà thờ chỗ anh Noel họ làm đẹp lắm! Em chưa đi bao giờ sao?
- Dạ chưa!
- Vậy thì năm nay phải đi thôi, bọn bạn anh cũng ra đó chơi nhiều lắm! Đi đi, rồi anh về anh dẫn vào trong nhà thờ, đẹp hơn bên ngoài nhiều! – Tôi tranh thủ gài kèo
- Thật nhá? Cơ mà lúc đấy muộn rồi! – Em nó chuyển từ vui mừng sang ỉu xùi
- Anh cố gắng xin về trước, chắc 9h là về tới nơi thôi! Mà phải muộn gần lễ mới đẹp. Tin anh đi!
- Em cũng chưa đi xem bao giờ! Để em suy nghĩ đã! – em nó lưỡng lự
Sau một hồi nì nèo, thuyết phục, tôi cũng dụ được em Phương chờ mình lúc 9h ở cửa vào nhà thờ, ngày đấy ko có DTDĐ khổ vậy đấy, hẹn hò cụ thể từng li từng tí một. Cơ mà tôi vẫn thấy kì lạ, sao em nó biết là tôi đi học về trễ được nhỉ? Lịch học của tôi nó lung tung lắm, bạn bè tôi còn chẳng nhớ nữa là em Phương. Chẳng lẽ em ấy biết xem bói thật?
Tối đó về nhà tôi còn phải kiếm quà tặng cho con bạn thân từ …Mẹ nữa chứ! Tôi biết con Ngọc so với tôi thì nó chẳng thiếu thốn gì, nó cũng chẳng cần đòi tôi quà cáp gì to tát, nhưng mà tôi biết có một thứ từ Mẹ tôi mà nó rất thích: món thịt kho đông. Hoho, chẳng khó khăn gì để nhờ được Mẹ tôi nấu cho nó một hộp, Mẹ tôi cũng quý con Ngọc lắm mà, biết nó thích món đấy, lần nào nấu Mẹ cũng bắt tôi mang vào cho nó một ít. Đang vui sướng vì đã “giải quyết” xong cái vụ Noel thì tôi chợt nhớ ra là còn bé Trang nữa. “Chết mẹ, tặng nó cái gì bây giờ? Mua quà thì cũng biết mua cái gì?” – tôi lục lọi trong đống đồ nghèo nàn của mình xem có gì quý giá ko thì may quá, vẫn còn 1 hộp chả biết bánh hay kẹo của Đức, hôm trước người nhà tôi về cho mà tôi vẫn vứt đó, ko ăn (tôi cũng ko thích ăn kẹo bánh lắm). “Cho nó cái này cũng được, dù gì nó cũng là đứa hảo ngọt” – tôi nghĩ và cười thầm.
Sáng 24, tôi đi học với 1 hộp thịt kho đông to, sách vở lỉnh kỉnh cứ như là các Mẹ đi chợ về ấy. Tạt qua nhà con bạn vứt cái hộp thịt cho nó thì nó mừng rơn, chạy thẳng vào bếp ….ăn sáng xử luôn! Nó ko cưỡng lại được trước cái miệng đang thòm thèm mà! Trưa đi học về thì tranh thủ ghé qua chỗ bé Trang, gọi mãi mới thấy nó mở cửa.
- Ọc, giờ này mà còn ngủ? – Tôi tròn mắt khi thấy cái bộ dạng ngáo ngơ, lơ mơ của nó
- Em ngồi học rồi ngủ quên mất! – nó nhăn nhó mở cửa
- Thế mấy đứa kia (ở cùng với nó) đâu?
- Tụi nó đi chơi từ sáng rồi ạ!
Tôi vào nhà thì thấy sách vở ngổn ngang, chẳng biết nó học kiểu gì mà cuốn nào cũng đang mở, để hết trên bàn, dưới ghế. “Ho, con bé này càng ngày càng giống tôi thật” – tôi nghĩ thầm và cũng thấy vui khi nó chịu khó học hành như thế. Một lúc sau nó đi từ nhà tắm ra, cái mặt cũng đã tỉnh táo hơn, trông sáng sủa và dễ thương lên hẳn.
- Nhiều bài quá à? – tôi hỏi
- Dạ vâng, em đang cố học theo các bạn, sút mất 3kg rồi này! – Nó nhăn nhó
- Kết quả khả quan ko? Anh bận quá cũng ko để ý được xem em học hành thế nào! – tôi thấy thương nó quá
- Dạ cũng tốt ạ! Tại em phải học đuổi nên về nhà phải nghiên cứu thêm. Hì! – Nó gãi đầu, cười tít mắt giống tôi lắm
- Cái này cho em ăn chơi này! – tôi lấy hộp kẹo trong cặp đưa cho nó
- Cái gì đây? – Nó hỏi ngây thơ
- Kẹo đấy, ngon lắm! – tôi đoán vậy chứ đã ăn đâu
Nó bóc luôn ra rồi lấy 1 viên cho tọt vào miệng, vừa nhai vừa suy nghĩ, tôi nhận ra cái kẹo đấy rồi, cái đó ngon thật!
- Được đấy! Mà có 1 hộp thôi hả anh? – Nó phán 1 câu xanh rờn
- Ọc, chứ đòi mấy hộp nữa?
- Quà Noel của em đấy à? – Nó đổi giọng dịu dàng
- Umh`, thích ko?
- Thích, cơ mà ít quá! Ko bõ công em nói ngọt, rào trước đón sau với người ta cho anh! – Nó nói rồi bỏ đi cất hộp kẹo vào ngăn kéo
- Nói ngọt gì? – tôi ko hiểu
- Chứ ai dỗ dành cái Phương cho anh, mấy hôm trước em hỏi nó bảo chưa thấy anh rủ Noel đi chơi gì cả!
- Á, thì ra là em à? Sao em biết lịch học của anh? – Tôi như hiểu ra vấn đề
- Chứ ai vào đây nữa! Hôm trước đi học em thấy lịch dạy của cô trên bảng, có thấy lớp anh học trễ!
- Uh`! Cảm ơn em nhé! – tôi cười, kể ra con bé này cũng thông minh thật đấy!
- Cảm ơn suông vậy thôi à? – Nó quay ra lèo nhèo với tôi
- Chứ giờ muốn gì nữa?
- Cho em ít sách của anh! Hihi, em nghe nói anh có nhiều sách hay lắm! – Nó nũng nịu
Đúng là tôi có nhiều sách hay thật, sách của tôi toàn là của các anh, các chị để lại cho. Hồi đấy anh tôi học xong cấp 3, bạn bè anh ấy cũng cho tôi nhiều sách lắm, mọi người còn nói tôi có cả 1 gia tài vô giá mà! Nhưng cho bé Trang sao được? Ko phải vì tôi keo kiệt mà bây giờ sợ chưa phải lúc, nói thẳng ra là tôi sợ nó chưa đủ trình.
- Vậy phải để hôm nào anh kiểm tra xem trình xem đến đâu đã!
- Xì, cái đồ keo kiệt, khinh người vừa thôi chứ!
- Keo kiệt cái gì, anh đưa cho rồi đến lúc đừng có nói là em ko nhằn được nhé? – tôi đầu hàng nó rồi
- Hihi, anh nói thật nhá! – Nó mừng rơn
- Anh mà phải nói dối em à? Thôi thay đồ đi, anh dắt ra ngoài kia ăn cơm, coi như mời thêm 1 bữa!
- Dạ! – Nó “dạ” rõ to rồi tung tăng chạy đi thay đồ
Ngồi nhìn theo nó tôi lại thấy vui vui, nó khác hẳn với em Phương, lúc nào cũng vui tươi, hồn nhiên, hình như chẳng biết suy nghĩ gì hay sao ấy. Nhưng mà được cái biết nghe lời, từ ngày tôi bảo nó phải “dịu dàng’, nó cũng nhỏ nhẹ hơn hẳn, thấy cũng giống ….con gái lắm rồi!
Tối đó tôi ngồi giải hết mớ bài như một thằng điên vậy, cuống cuồng, nháo nhào, mấy đứa học với tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. “Phù, tiết kiệm được 30 phút, đúng như kế hoạch” – tôi lẩm bẩm rồi xin phép cô cho về trước, phóng như điên ở trên đường, còn phải về nhà cất xe rồi xin Mẹ cho đi chơi chút nữa. Ra đến nhà thờ thì vừa đúng 9h, may thật! Tôi tìm đến chỗ hên thì đã thấy em Phương với mấy đứa bạn đứng cười nói, ngó nghiêng ngắm cảnh ở đó. Em Phương hôm nay mặc cái áo khoác màu hồng, đi đôi giày bệt màu hồng luôn, cái khăn trắng cuốn hờ trên cổ nhìn dễ thương quá!
- Em chờ anh lâu chưa? – tôi cười gãi đầu khi lại gần
- Dạ mới thôi ạ, em với bọn bạn đi lòng vòng nãy giờ mà! – em Phương cười với tôi trả lời
- Anh Hoàng học về trễ thế? Bọn em đi chơi hết cái nhà thờ này luôn rồi! – 1 đứa bạn em Phương chọc tôi
- Hết thật chưa? Vào trong nhà thờ chưa? Đi ko anh dẫn vào! – tôi biết là có chỗ bọn nó chưa được vào mà
- Thôi, cho anh mượn bạn em đi chơi đấy, bọn em lang thang ngoài này được rồi. – con bạn em Phương nháy mắt với tôi rồi dặn em nó cái gì đó
Còn lại tôi với em Phương, tự nhiên lại thấy ngại ngại, ở đây đông người, chen chúc nhau như hội vậy, ai cũng xúng xính lắm. Tôi đành chỉ em Phương mấy thứ bên ngoài nhà thờ, giải thích cho em nó hiểu cho ….đỡ ngại và cũng là để xóa đi cái không gian yên ắng này.
- Vào trong nhà thờ chơi ko? – tôi quay qua nói khi em nó đang nhìn theo hướng chỉ tay của tôi
- Vào được không? – em nó cũng có vẻ hứng thú
- Đáng lẽ thì không được, nhưng mà anh là thổ địa ở đây mà, với lại bây giờ chưa có lễ, vào xem chút cũng hay lắm!
- Hì, dạ vâng, em chưa vào nhà thờ bao giờ đấy! – em phương lại cười híp mắt
Tôi định nắm tay em nó dắt đi như bao người khác nhưng mà thấy ngại quá, bao nhiêu là người biết tôi mà, với lại em ấy cứ đút tay khư khư trong túi áo nữa. Tôi để em Phương đi trước, tôi bám sát ngay phái sau, vừa vào nhà thờ vừa chào mấy người đang làm ở trong đó, toàn bà con hàng xóm với tôi mà!
- Ôi, vào trong này ấm hẳn lên! – e, Phương xuýt xoa
- Ủa? Nãy giờ em ko đeo gang tay à? – tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi tay trần của em ấy bỏ ra khỏi túi
- Dạ ko, lúc nãy nghịch mấy thứ em bỏ ra rồi! – em nó lại cười híp mắt
- Đi vào đây, anh chỉ cho nhiều thứ đẹp lắm!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Tôi nắm lấy tay em Phương rồi dắt đi, rất tự nhiên thôi. Thật kì lạ, em ấy không rụt tay lại như bọn bạn tôi vẫn nhắc nhở, ngoan ngoãn để bàn tay ấm áp trong tay tôi, tôi cảm thấy trong lòng rạo rực, phấn khởi lắm. Nhìn em ấy ngây thơ, trong sách và ngơ ngác trước vẻ lộng lẫy của bên trong nhà thờ, tôi cứ nghĩ em ấy là một thiên thần cơ đấy!
- Đi lên đây!
Tôi kéo em ấy tiến gần hơn lên phía Linh mục hay làm lễ, em ấy rụt rè trước ánh mắt của vài người đang trang trí lại trong đó. Đáng lẽ ra là chỗ này tôi không được phép lên, cũng chẳng ai cho lên vì tôi là người ngoại đạo. Nhưng vì ai cũng biết tôi cả, ngày còn bé cũng theo các cô chú hàng xóm đi lễ suốt nên bây giờ tôi vào cũng ko ai ngăn cấm gì, với lại mình cũng biết ý nữa.
Phía trên nhà thờ sáng rực, cách xa hẳn mấy người đang làm ở phía dưới (nhà thờ rất rộng mà), nhìn em Phương sáng rực lên dưới ánh sáng của đèn điện phản chiếu qua những bức tượng và các đồ vật linh thiêng, tôi thầm nghĩ em ấy đúng là thiên thần thật rồi. Tuy nhiên đối với tôi bao nhiêu thứ huyền ảo, lộng lẫy ở trong này không thế lung linh bằng đôi mắt của em ấy, đôi mắt của thiên thần.
- Thấy chỗ này không? Chỗ này là chỗ cô dâu chú rể đứng làm phép cưới đấy! – tôi chỉ tay về cái bục nhỏ nhỏ ở giữa!
- Thật á?- em nó nhìn tôi hỏi lại
- Thật chứ, như phim ấy! – tôi quả quyết
- Có muốn thử ko? – tôi lấy can đảm nói liều
- Anh hâm à? – em ấy quay qua nhìn thẳng vào tôi
4 mắt nhìn nhau, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng và im lặng, lúc này nhìn em ấy lại càng xinh đẹp hơn. Tôi thấy bàn tay em ấy cựa quậy trong tay tôi, rồi em ấy rút tay lại, quay đi chỗ khác, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, tôi vẫn đứng đó tiếc nuối.
Nhìn em Phương từ phía sau, tôi chỉ muốn choàng tay ra ôm lấy em ấy vào lòng và thì thần những điều trong lòng tôi đã khao khát mấy tháng nay. Tôi đã định làm như thế, lúc này chẳng thấy ngại với mấy người đang bận bịu phía dưới nữa, nhưng tôi chợt nghĩ đây dù sao cũng là chỗ linh thiêng, ko phải với tôi nhưng tôi cần phải biết tôn trọng mọi người nữa nên đành kiềm chế vậy. Tôi tiến lại, lại nắm lấy bàn tay đang hờ hững của em Phương và nói chuyện, em ấy thoáng giật mình nhưng rồi cũng đáp trả cái nắm tay của tôi. 2 đứa cứ dắt tay nhau đi vòng quanh trong nhà thờ, thật là hạnh phúc biết bao, tôi cảm nhận được tình yêu chan chứa đang bao trùm lên 2 đứa chúng tôi.
- Tặng em này! – tôi với trong cặp ra cái gói quà lúc nãy qua nhà con Ngọc lấy
- Cái gì đây anh? – em Phương nhìn tôi hỏi
- Quà Noel cho em! Giáng sinh anh lành! – tôi thấy ngại quá, lần đầu tiên tặng quà kiểu này
- Hihi, vậy thôi à? – em nó cười rồi hỏi thêm
- Uh`….vậy thôi! – tôi chẳng nói được lời nào
- Anh đúng là hâm! – em Phương nói rồi lại nắm chặt tay tôi hơn, dắt đi hết một vòng nhà thờ
Tối đó tôi định đưa em Phương về nhưng em ấy cản, với lại cũng có mấy thằng con trai đi với em ấy nữa nên tôi tạm an tâm. Trước khi về em ấy còn ghé tai tôi thì thầm “em cảm ơn, anh ngủ ngon nhé!”. Tôi nhận thấy rõ hơi ấm từ giọng nói của em ấy phả nhẹ lên mặt mình, cả mùi thơm thoang thoảng nữa chứ! Có lẽ đêm đó là đêm đầu tiên mà tôi vừa ngủ vừa cười.
Mấy ngày sau, tôi đang lang thang trong sân trường thì em Phương ở đâu gọi tôi giật lại, em nó tung tăng vừa chạy lại chỗ tôi, vừa cười, có chuyện gì đó vui lắm thì phải
- Anh ngửi thấy mùi gì ko? – em nó đứng trước mặt tôi, rất gần cười hỏi
- Mùi ….thơm! – tôi cố gắng cũng chỉ nhận ra được là mùi thơm phát ra từ tóc của em ấy.
- Thơm thế nào? – em ấy hỏi tiếp
- Humh, rất thơm ….ko tả được! – tôi ấp úng, tôi đâu có giỏi mấy cái trò này
- Là mùi dầu gội anh tặng em mà! – em nó nói rồi xìu hẳn mặt xuống
“Chết cha, hôm trước cái Ngọc cũng bỏ ra cho tôi xem, tôi cũng ngửi sơ sơ nhưng có nhớ cái mẹ gì đâu!” – tôi hơi hoảng tìm cách cứu chữa!
- Hi, anh có dùng mấy cái này bao giờ đâu mà anh nhớ được! Lần sau anh hứa là anh nhận ra ngay! – tôi cố nhăn nhở
- Xì, khai mau là ai mua giúp anh? – em nó nhìn tôi, chỉ tay về phía tôi như cấm tôi nói dối vậy
- Ơ …. là anh với lại chị Ngọc đi chọn. Em thích ko? – tôi lại cố cười (cố bùa cho chuẩn)
- Em đoán đúng mà, ngốc như anh thì làm gì biết mấy thứ này! – em nó hơi quay mặt, vuốt tóc vẻ giận dỗi
- Em nói ai ngốc đấy? – tôi giả vờ bực mình
- Anh chứ còn ai nữa! – em nó cười rồi này
- Hì, ngốc cũng được. Cơ mà em thích quà của anh chứ? – tôi ngây ngô
- Không! – em nó buông tiếng lạnh lùng, nguýt tôi 1 cái rồi quay đi. Nhìn bộ dạng của em ấy tôi biết là em ấy nói vậy thôi chứ trong lòng đang vui lắm.
Mặc dù chưa tỉnh tò được với em Phương nhưng tôi biết tất cả coi như đã xong rồi, bọn bạn tôi cũng đánh giá như thế. Tôi muốn có 1 cơ hội nào đấy, rất đơn giản thôi cũng được để nói với em phương 3 từ “ANH YÊU EM” nhưng mọi thứ cứ như lảng tránh tôi. Tôi không những phải học nhiều, mà còn phải học bù để qua tết bọn tôi còn chuẩn bị cho cái hội trại, chẳng tập trung mà học hành được. Năm nay trường tôi cũng kì vọng vào đội chuyên khối A, khối B bọn tôi nhiều, 11 đứa đều nhất quyết thi DH đỗ 100% và phải trên 25d, áp lực ngày càng nặng nề, thời gian đã ít rồi lại ngày càng ít hơn.
Nhưng rồi ở hiền cũng gặp lành! Một chiều gần tết khắp cả phố đều mất điện, trường tôi cũng thế. Bọn tôi sướng như điên khi cô giáo nói là phải đêm mới có điện, vậy là bọn tôi được nghỉ trọn 1 buổi tối rồi! Tôi phóng như bay từ lớp học thêm về trường rủ em Phương đi chơi, suốt từ cái hôm Noel đến giờ tôi chưa có dịp được dạo cùng với em ấy, có mấy lần đi về học chung nhưng lần nào tôi cũng vội vội vàng vàng. Thật may mắn cho tôi là em Phương cũng vui vẻ đồng ý, có lẽ em ấy cũng muốn gặp tôi lắm!
Hôm nay em ấy học có 4 tiết, giờ mới là gần 5h, vẫn còn khá sớm, tôi quyết định đưa em ấy ra chỗ “làng sen” chơi, tôi có mấy đứa bạn học ở khu đó nên cũng ko ngại, bọn bạn tôi cũng hay ra đó chơi mà! Để xe bên hồ nhà đứa bạn, tôi với em Phương đi bộ qua hết hồ sen này đến hồ sen khác, tôi hái cho em ấy 1 bó sen vừa tầm nở rất đẹp, nhìn em ấy cười híp mí, hai má hồng hào mới dịu dàng làm sao. Đi chán rồi lang thang lên triền dốc của cái đập lớp nhìn xuống dưới hồ xanh mướt, hai đứa nói đủ chuyện vui đùa
- Dạo này anh phải học bù để qua tết còn lo vụ cắm trại nữa, chẳng có thời gian gặp em nhiều, đừng giận anh nhé! – tôi thì thầm
- Sao lại giận ạ? – em Phương nhìn tôi hỏi
- Thì anh sợ anh ít quan tâm đến em, em lại nghĩ lung tung. – tôi chỉ nghĩ được có thế
- Anh đúng là hâm! Anh sắp thi rồi, lo học đi, em chỉ sợ anh đi chơi nhiều quá rồi ko thi được, lúc đó có mà em mang tiếng chết! – em Phương vừa nghịch mấy bông sen vừa nói
- Em yên tâm đi, anh biết tự sắp xếp mà, với lại anh học cũng tài tử lắm!
- Vâng, tài quá rồi có ngày tử! – em nó nhìn tôi bĩu môi
Hai đứa lại im lặng hồi lâu, em Phương thì cứ ngồi nghịch mấy bông sen không ngừng lại, tôi ngồi nhìn từng hành động, từng cử chỉ của em ấy, trời đã tối dần, khung cảnh cũng mờ dần đi dưới những làn sương trắng đang khẽ phủ xuống mặt hồ, 2 đứa ngồi đây mà cứ như là “tiên cảnh” ấy! Tôi thấy lòng mình rạo rực, nhìn em Phương mỗi lúc lại thấy càng thêm đáng yêu, tôi cố gắng lấy hơi, bình tĩnh, giảm căng thẳng
- Anh yêu em! – tôi ghé tai em ấy thì thầm mà như muốn rớt con tim ra ngoài
- Dạ? – em ấy quay lại nhìn tôi trân trân
- Anh yêu em! Đồng ý làm bạn gái anh nhé! – tôi cố bình tĩnh nói 1 hơi rõ ràng
- Hì, nhìn anh buồn cười quá! – em ấy trả lời tôi thế đấy rồi quay đi
Tôi đơ người, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, đây là tình huống ngoài kịch bản mà mấy đứa bạn truyền đạt cho tôi. Bỗng dưng em Phương kéo tay tôi rồi ngồi dựa lưng vào vai tôi, tôi cũng vòng 1 tay trái qua người em ấy, nắm tay em ấy thật chặt, tự nhiên thấy hạnh phúc quá. Tôi cảm nhận được mùi thơm từ tóc, từ áo của em ấy, mùi ấm áp của cơ thể là hơi thở, trong lòng thấy lâng lâng, nhẹ nhàng và dễ chịu làm sao!
-Anh này, sao anh lại thích em? – em ấy thì thầm trên vai tôi
- Anh ko biết, có lẽ vì ở bên em là lúc anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc nhất trên đời! – câu này thằng T.Anh dạy tôi
- Gớm, có ai bắt anh phải ăn nói ngọt ngào đâu! – em nó nhìn tôi, lại nguýt dài
- Thế lỡ bây giờ em không đồng ý thì sao? – em Phương hỏi tiếp
“Đệt, câu này ko có trong kịch bản rồi! Mấy thằng bạn tôi dạy kiểu gì thế ko biết?” – tôi hoang mang thật, chẳng lẽ em Phương ko thích tôi? Mà sao lại là “lỡ bây giờ?”. Tôi nghĩ nhanh 1 hồi rồi đánh kiều trả lời kiểu của Hoàng fide
- Thế thì mai anh nói với cô gái khác! – tôi cố đùa cho thoát khỏi cái cảnh tra hỏi này
- Anh mà dám! – em nó lại chua ngoa với tôi
- Vậy anh theo em nói hàng ngày đến khi nào em đồng ý thì thôi!
- Hahaha, anh đúng là hâm thật mà! – em ấy cười, vui vẻ trở lại rồi
- Anh này, anh chờ em được không? – em Phương hỏi tôi sau 1 thoáng im lặng
- Chờ gì?
- Em muốn suy nghĩ, với lại sắp thi rồi, anh cũng sắp thi nữa, em muốn có thời gian ….em sợ …. Anh chờ em được không? – em nó ngập ngừng, rời vai ngước nhìn tôi hỏi
- Uh`, được chứ! – tôi nhìn em ấy dịu dàng
Em phương nhoẻn miệng cười với tôi, xinh gái lắm, hai người vẫn nhìn nhau dịu dàng như thế. Tôi đánh liều, cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của em ấy, em cũng nhắm mắt lại nhưng rồi khẽ cúi đầu xuống thành ra tôi chỉ hôn được lên trán thôi. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho tôi hạnh phúc lắm rồi!
Chap 14:
Mọi chuyện đối với tôi cứ ngỡ như là mơ. Mặc dù tôi vừa không được chấp nhận tình cảm của mình nhưng nhìn vào mắt em Phương, nhìn vào em ấy đang dựa hẳn vào người, lọt thỏn trong vòng tay tôi, tôi biết em ấy đã là của tôi mất rồi!
Tôi như phát điên, trở về nhà trong trạng thái tưng tửng, còn suýt bị Mẹ cho ăn roi vì “khùng” quá mức nữa. Sáng hôm sau vẫn chưa hết “bệnh”, tôi phi thẳng qua lớp thằng Dững, tụ tập đủ anh em bạn bè lại kể cho nó nghe và cũng là để xem cảm giác của tôi có đúng không nữa!
- Thế nó ko bảo khi nào trả lời mày à? – thằng Kiên nghe xong hỏi phát đầu tiên
- Ko! Tao cũng chẳng hỏi, tại nó cười trừ tao chẳng dám hỏi nữa!
- Mẹ, mày bị gái nó làm lú mất rồi! Quả đấy là phải sấn sổ lên chứ! – thằng Trung tiếc rẻ
- Thế theo ý kiến của chúng mày có nghĩa là sao? – tôi hỏi
- Không có gì đáng lo cả, nếu thái độ của nó đúng như mày kể thì nó giả vờ suy nghĩ cho cao 1 tí vậy thôi, đứa con gái nào chả thế! – thằng T.Anh phán
- Đúng đấy! Đến anh Mạnh hồi trước tỏ tình, tớ cũng kết lắm rồi mà còn cho trồng cây mấy tháng trời nữa đấy! – con Tâm chấn an tôi
- Chúng mày khỏi phải lo, kiếm đéo đâu ra được thằng “đần” thế này để mà yêu nữa! Con đấy nó chẳng dám thả ra đâu! Giải tán! – thằng Cường làm 1 câu rồi cắp đít đi thẳng
Được bọn bạn tư vấn cho, tôi càng khẳng định là suy nghĩ của mình đúng. Vài ngày sau đó, tôi với em Phương vẫn rất bình thường, nếu ko muốn nói là thân mật hơn, tôi vẫn được nắm tay em ấy trong vài lần gặp mặt. Loanh quanh vài ngày rồi cũng đến tết, valentine năm nay cũng sau tết một chút luôn, càng tiện, đỡ phải lang thang nhiều! Tôi với bọn bạn đã có kế hoạch là mùng 4 tết sẽ tụ tập đi biển ăn chơi, đó cũng là ngày các anh, các chị họp lớp, được gặp lại nhiều người quen sẽ rất vui. Nhưng mục đích chính của tôi vẫn là được đi chơi với em Phương, được nghe thấy “câu trả lời ngọt ngào” từ em nó.
Thế rồi đời không như là mơ, 6 ngày nghỉ tết của tôi đã trở thành ác mộng, tôi sốt từ đêm 30, sốt cao đến nỗi mùng 1 tết tôi đã được đi xông …bệnh viện. Có lẽ do mấy ngày trước tết thu dọn nhà cửa, tôi cứ phong phanh, gió lạnh, nước lạnh cả ngày nên bị nhiễm. Cũng may người nhà tôi là bác sĩ, tôi không phải nằm lại cái nơi “kinh hoàng” ấy (tôi sợ bệnh viện lắm) nhưng 2 ngày nằm ở nhà, nước truyền như voi uống philatop mà sốt vẫn chẳng đỡ là bao, Bố Mẹ cũng khổ với tôi. (đến bây giờ, năm 1012, tôi đoán là hồi đấy tôi bị sốt virus)
Bạn bè cũng chỉ có con Ngọc là biết tôi đang nằm như “cún trú mưa” ở góc nhà, chắc nó có nói cho vài đứa nữa, mùng 4 tết thấy tụi nó ko đi biển mà kéo nhau ra nhà tôi, tôi thì cũng đã tạm đỡ hơn
- Mấy hôm nữa valentine rồi, mày lại giúp tao mua quà nhé! – tôi nằm trên giường nói với con Ngọc
- Xong hết rồi! Mày được bao nhiêu tiền mừng tuổi đưa hết đây! – nó vẫn tỉnh bơ ngồi ăn cam của tôi
- Chỉ có mày là lo cho tao nhất!
- Thôi, đừng có mà nịnh. Năm nay cho anh em chúng mày chơi độc 1 món như nhau! – nó vẫn tỉnh bơ ngồi bóc cam ăn
- Là sao?
- Đặt hàng con Tâm hết rồi, mấy thằng kia cũng đồng ý là mua quà giống nhau hết, thấy con Tâm khoe là có socola mới ngon lắm!
- À, ra vậy! – tôi hiểu rồi
- Mai học rồi, chắc mày éo đi được nhỉ? Mà mấy bữa nữa va – nên – thai rồi, bò được ko? – thằng Dũng từ ngoài vườn đi vào, miệng vẫn còn ngồm ngoàm quả gì đấy hỏi
- Đi éo gì, chắc Mẹ tao nhốt tao ở nhà còn lâu, thấy hôm qua đốt vàng mã, cái ông thầy xem cho tao bảo năm nay vận hạn éo gì đấy, đời khổ rồi! – tôi chán nản
- Thôi mày ở nhà cho nó khỏe hẳn đi đã, có gì tính sau! – con Ngọc gàn tôi
- Thế có gì valentine mà tao chưa đi học thì mày nhớ mò ra đây đấy nhá! – tôi dặn thằng Dũng
Đúng là cái số tôi nó đen như chó mực, 2 hôm sau tôi đã thấy đỡ đỡ hơn rồi, trốn Mẹ ra nhà ông chú ở đầu ngõ chơi, lúc về vội vội vàng vàng thế nào, vừa đi vừa nghĩ đến cái cảnh đi học gặp lại em Phương, mắt thì để lên trời nên bước hụt 1 cái …lộn cmn xuống ao, làm mấy hớp nước luôn. Về nhà đã ko những ko được quan tâm mà Mẹ tôi còn cho tôi ăn mấy cái chổi nữa, xui xẻo hết chỗ nói. Cũng may mà tôi ko bị ốm nặng thêm lắm, cũng sốt lại một chút nhưng ko cao bằng đợt đầu, cơ mà Mẹ tôi cấm cửa, cứ bắt ru rú trong nhà thêm vài ngày nữa, đến tận valentine.
Tôi thấy tình hình này ko ổn, mặc dù trong người đã khỏe hơn, tôi có thể đi lại chạy nhảy được rồi nhưng Mẹ tôi vẫn muốn “cấm cửa” 1 – 2 ngày nữa cho chắc. Tôi đành lén gọi điện cầu cứu thằng Dũng với con Ngọc, tối hôm đó nó ra nhà rủ tôi đi chơi 1 chút. Mặc dù Mẹ tôi ngăn cấm lắm nhưng trước thái độ cương quyết nhưng mềm dẻo hứa ngon hứa ngọt của tôi, Mẹ tôi cũng cho tôi đi “ra ngõ” 1 chút.
Tôi với thằng Dũng để con Ngọc và thằng Cường ở lại nhà 1 đứa bạn học chung gần nhà tôi (con Ngọc cũng chơi với bé đó) rồi 2 thằng nhắm hướng nhà em Phương thẳng tiến. Cũng may là thằng Dũng nó kiếm được cái xe máy của nhà nó nên ko phải lóc cóc xe đạp, cơ mà con Ngọc còn quá Mẹ tôi, nó bắt tôi mặc tới mấy cái áo khoác, nhìn tôi cứ như cục bông di động vậy.
- Stop, Stop! – tôi cuống cuồng bắt cu Dũng dừng lại khi nhận ra 1 người quen quen
- Clgt? – thằng Dũng cũng ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì
- Anh Phong, anh Phong! – tôi gọi cái tên đầu trọc đang phì phèo điếu thuốc đi bộ ngược chiều
- Thằng nào đây? – Nó nheo mắt nhìn tôi trong bóng tối lờ mờ
- Em Hoàng này! Ko nhận ra à? – Tôi lột 2 cái mũ của cái áo khoác, nới bớt khăn ra
- DM mày mới ở Bắc cực về à? Bịt kín thế ai nhận ra!
- Úi giời, ốm cả tết nay rồi đó anh! – tôi than
- Mà mày đi đâu đây? – tên Phong vẫn cứ nhơn nhơn hỏi tôi
- Em đang tính ra nhà Phương, hôm nay là valentine mà anh! – tôi cười
- Bọn nó vừa tụ tập ở nhà tao này! Chả biết giờ đi đâu rồi, cũng có thể ra nhà con Phương chơi rồi!
- Sao lại tụ tập hôm nay? -tôi hơi ngạc nhiên
- Biết được, thấy lúc chiều 5 – 6 đứa nó kéo về nhà, bánh trái rùm beng, mới đi lúc nãy rồi!
- Thế giờ sao được? Hay anh dẫn bọn em ra nhá!
- DM ra nhà nó thằng anh nó ko xé xác mày ra, thằng đấy nó bị hâm đấy! Thôi về nhà rồi tao bảo đứa em nó đi gọi cho
Tôi với thằng Dũng mừng húm, 2 thằng đang bàn không biết ra đến nơi phải làm như thế nào thì lại gặp ngay được ông anh của bé Trang này, kể ra nhìn hắn vậy mà cũng tốt tính gớm! Tôi với thằng Dũng vào nhà nội bé Trang ngồi, tên Phong cứ bắt uống rượu nữa chứ, từ chối mãi cũng chuyển thành uống trà, chờ đứa em nó đi kiếm em Phương. Một lúc sau thì tôi thấy có người ở ngõ đi vào, chưa thấy dáng thì đã thấy cái loa phóng thanh của con Trang
- Anh Hoàng, lì xì của em đâu! – Nó hét từ ngõ rồi chạy vào
- Anh đã dặn em phải dịu dàng cơ mà, cứ oang oang lên là sao? – tôi nói khi nó ở cửa, người phía sau chắc là em Phương mới vào đến sân
- Ơ hay? Anh làm sao thế này? – Nó tròn mắt nhìn tôi
- Ốm! Chờ cô hỏi thăm thì chắc tôi xanh cỏ rồi!
- Thảo nào mấy nay ko thấy anh đi học, em cũng chẳng dám hỏi. Phương! Người yêu mày bị ốm sắp chết rồi này! – nó lại oang oang
Tôi thấy em Phương đi vào, chào mấy anh em tôi, em ấy liếc nhìn tôi rồi cũng hốt hoảng không kém gì bé Trang, nhưng có lẽ vì ngại nên chỉ bẽn lẽn ngồi ra ghế phía sau lưng tôi, ko nói gì cả. Mây người kia biết ý rủ nhau xuống bếp ăn …sắn luộc, để lại tôi với em Phương ở trên nhà, lúc này em nó mới chịu lại ngồi cạnh tôi
- Anh ốm sao ko nói gì cho em biết? – em nó giận dỗi
- Anh nằm lù lù ở nhà cả tuần nay, có ra khỏi cửa đâu mà nói với ai?
- Anh bị sao thế? Đã đỡ nhiều chưa? Em thấy anh xanh quá! – em ấy xót xa làm tôi cũng ấm lòng
- Tự nhiên sốt suốt từ hôm 30, giờ cũng sắp khỏi rồi mà Mẹ anh cứ bắt ở nhà ….bla….bla…. – Tôi bắt đầu than
- Em lại tưởng anh ghét em rồi tránh mặt luôn rồi? – em nó vẫn giận hờn
- Sao lại ghét? Anh ….nhớ em! – tôi thì thầm vào tai em nó
- Hơ, ở đâu ra cho anh nhớ chùa thế? – Giờ em nó mới chịu cười
- Thế anh hối lộ nhé! Quà cho em này! Valentine ngọt ngào nhé! – tôi nói rồi dặt vào tay em nó 1 bông hồng với 1 hộp quà (tất nhiên là socola bên trong)
- Còn thiếu lì xì của em nữa! – em Phương xòe tay trước mặt tôi
- Ơ ….cái đấy ….anh quên mất rồi! – Tôi gãi đầu
- Hi, anh đúng là hâm thật mà! – Em Phương vuốt nhẹ lên má tôi rồi đứng dậy bỏ ra ngoài
Tôi cũng đi theo em ấy, 2 đứa đứng tâm sự 1 lúc lâu ngoài hè trước khi xuống ăn sắn chung với mọi người và tôi bị …đuổi về.
- Thế là xong nghĩa vụ nhé chim nhợn! Làm tao cũng mất cả bữa đi chơi! – thằng Dũng phàn nàn trên đường về
- Uh`, hôm nào bố trả! Mẹ, đi nhanh, tao lại thấy lạnh rồi
May mắn là tôi vẫn “an toàn” sau buổi tối đó nhưng 2 hôm sau tôi mới được đi học. Gặp lại bạn bè, thầy cô, được ngồi chém gió thật là hạnh phúc, tất nhiên là được gặp lại em Phương của tôi nữa rồi
- Em tặng lại anh này! – em Phương nói khi gặp lại tôi
- Cái gì đây? – Tôi cầm cái gói quà nhỏ nhỏ
- Chúc anh valentine vui vẻ! – em nó cười híp mắt với tôi rồi quay đi
Hóa ra em nó cũng tinh nghịch lắm đấy chứ, hôm nay đâu còn là valentine nữa mà cũng tặng socola cho tôi. Miếng socola ngon nhất mà tôi từng được ăn trong cuộc đời, tiếc là tôi phải chia phần cho bọn bạn, nói đúng hơn là bị bọn nó cướp.
Vậy là còn hơn 1 tháng nữa thôi trường tôi sẽ tổ chức cắm trại, tôi đã bận rộn lại càng bận rộn hơn mặc dù các thầy cô cũng giảm tải cho tụi tôi một chút. Lớp tôi quá ít người. lại toàn mọt sách nên chẳng tự tổ chức riêng được, cũng may nhờ cái tài ngoại giao của tôi, tôi đã xin được bọn lớp thằng Dũng cho bọn tôi làm trại chung. Bọn lớp tôi mừng lắm. dù gì thì lớp thằng Dũng cũng là lớp ngoan hiền và dễ thương nhất trong khối mà!
Tôi lại phải nhận thêm nhiệm vụ mới, vừa lo làm trại cho lớp, vừa lo chuẩn bị sân khấu với khu trại của các thầy cô, lại vừa lo công tác tổ chức nữa. năm nay trường tôi cắm trại tới 3 ngày (thật ra là chiều thứ 6 dựng trại, ăn chơi đến trưa chủ nhật là tan tiệc) nên tổ chức cũng có nhiều khó khăn, tôi dù gì cũng là 1 nhân vật tiêu biểu lớp 12, chẳng làm được bao nhiêu nhưng cũng phải có đóng góp chút. Bấy nhiêu đó cũng đủ mệt rồi.
- Lớp em đã chuẩn bị làm trại chưa? – Tôi hỏi em Phương trong 1 chiều đi học về chung
- Dạ cũng thấy bọn nó rục rịch hò hét rồi ạ?
- Ủa em ko tham gia sao? Vui lắm đấy!
- Có chứ anh! Nhưng mà tại lớp em còn đang cãi nhau chưa đâu vào đâu cả
- Anh chắc là bận lắm đúng ko?
- Ừ, thêm vụ này nữa chắc anh tiêu quá!
- Anh phải giữ sức khỏe đấy, đừng có mà để ốm nữa! Với lại anh sắp thi rồi, anh phải tập trung ôn thi đi nữa!
- Ừ, anh biết mà! Nhưng cả đời học sinh mới có được 1 lần vui, chẳng lẽ lại bỏ. Em cứ nghe anh xui dại đi, ngày mới vào lớp 10 anh cũng nhát lắm, may mà tham gia này khác mới khá hơn được
- Chứ bây có bạo hơn đâu mà kêu ngày xưa anh nhát lắm! – em Phương quay qua chọc tôi
- Như thế này là khá lắm rồi đó em! Mà sắp tới chắc anh chẳng được gặp em nhiều nữa, anh còn chưa biết sắp xếp thế nào đây! Em đừng giận anh nhé?
- Giận gì ạ? Em biết là anh bận mà!
Tôi thấy nhẹ cả người sau câu nói ấy của em Phương. Đúng là sắp tới tôi rất bận thật, được cái bọn lớp tôi với lớp thằng Dũng làm trại ở nhà con Ngọc (một cái nhà khác nữa, nhà nó nhiều nhà lắm) nên tôi cũng có thể nấn ná ở lại được, cũng có ý định nhờ mẹ của Ngọc nói với mẹ tôi giúp rồi. Còn chuyện trên trường, trên Đoàn nữa, ko biết sắp xếp thế nào đây. Đấy là còn may mắn là tôi cũng thuộc thành phần”đáng tin tưởng” nên mấy thầy cô mới tha bớt cho tôi vài tiết học rồi đấy.