- Truyện: Phượng hồng vô tâm- Tiếng chuông gió.
- Tác giả: yangki123 - voz.
- Tình trạng: Đang viết...
- Post bởi:
------------------------------------
Lời tựa :
Cuộc đời con người ta ai cũng có những kỉ niệm riêng. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau đớn có. Nhưng rồi ta cũng cất tất cả vào một ngăn trái tim, để trong những khoảng lặng nào đó, ta lôi những ki ức đó ra và ngẫm nghĩ, nghĩ về trước kia, nghĩ về hiện tại và nghĩ về cả mai sau.
Tôi viết câu chuyện này như là một tự truyện về cuộc đời tôi, mà khởi đầu là từ năm tôi 15 tuổi cho đến bây giờ. Các bạn đọc có thể coi nó là một câu chuyện có thực hay một câu truyện tôi bịa ra cũng được, miễn là điều đó khiến các bạn thoải mái, thư giãn, coi như có cái đọc giải trí vậy.
Chắc tôi cũng đã lan man quá rồi, xin phép được vào ngay câu chuyện của tôi:
Mở đầu:
- Anh làm gì tóc Mèo đấy ? - Em quay đầu, bĩu môi hỏi tôi.
- Nghịch tý có sao đâu, làm gì mà ki thế ?
- Cào cho bây giờ …! Lè ! - Em đưa tay ra dứ dứ trước mặt.
- Cho cào đấy! Con gái nhà ai mà dữ thế, sau này có ma nó lấy!- Tôi chìa tay ra, cười cười bảo em
- Vẫn có ối người thích, suốt ngày toàn cậy to bắt nạt người khác, anh xấu lắm! - Em xụ mặt ra, ngồi thu lu lại, úp mặt vào cái gối to đùng rồi quay lưng về phía tôi.
Nhẹ nhàng vòng tay ôm em vào lòng, em nhỏ bé quá, mình vòng tay cái là đã ôm gọn. Em giận dỗi kêu :
- Bỏ ra, ai thèm. Đồ bắt nạt!
Ơ. Có thế cũng dỗi được à, người gì mà cứ như trẻ con, nhưng mình thích. Tôi khẽ thủ thỉ vào tai em :
- Thế bây giờ anh làm ma nhé, anh thích bắt nạt em cả đời, kể cả có kiếp sau thì anh cũng cứ bám theo bắt nạt em, có chịu không?
Em ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn tôi, chợt mặt em đỏ hồng, lại úp mặt vào cái gối, nói lí nhí :
- Toàn trêu người ta thôi. Không chơi nữa! Không chơi nữa!
Tôi bật cười, hỏi :
- Thế anh định làm gì mà em bảo anh trêu em nào? Buộc tội người ta phải dựa trên căn cứ, bằng chứng xác thực chứ.
Em vội ngoái đầu lại, nhìn vào tôi, nói :
- Không phải anh định cầu…!
Câu nói của em ngưng lại khi nhìn thấy bộ mặt đơ đơ của tôi, ý chừng tôi nghĩ em tưởng bở hay mơ mộng gì đó. Em lại úp mặt vào gối, kêu "A!" "AAAAAAAAAAA!" , rồi im luôn, vai bắt đầu rung rung. Thôi chết, hình như mình đùa quá trớn rồi. Tôi lấy chiếc nhẫn ngọc của bà ngoại ra, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay em, ngỏ lời bằng giọng tình cảm, nhất mà tôi có thế:
- Vũ Khánh My, em lấy anh nhé. Anh không thể hứa có thể làm em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới, nhưng anh sẽ làm mọi cách để em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
Em quay người lại, đối diện với tôi, rồi đột ngột rướn người lên sát mặt tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng thắm. Thế rồi em lại đột ngột thu người lại, ngượng nghịu nhìn tôi, hai má đỏ hồng lên, sao em đáng yêu quá thế? Tôi ngơ ngơ như thằng mất hồn, hỏi lại :
- Vậy nghĩa là em đồng ý hả?
Em chun mũi lại, ra chiều cau có, kêu tôi:
- Hằng ngày anh thông minh quá hay sao mà lúc ở bên cạnh em anh lại khờ thế? Anh cố ý trêu em à?
Xong quay mặt đi chỗ khác, nhưng bàn tay em vẫn cứ ở nguyên trong lòng bàn tay tôi. Tôi như người vừa tỉnh cơn mê, nhẹ nhàng nâng tay em lên, đeo chiếc nhẫn vào, chiếc nhẫn vừa như in, hệt như 60 năm trước nó đã được làm sẵn cho em rồi. Đúng là số trời đã định, tôi thì chỉ là người trần mắt thịt, tôi không thể cãi được số trời, và chắc chắn không muốn cãi số trời thế này. Nhẹ nhàng kéo tay em, lại, để cả người em đổ vào lòng tôi, cảm giác đó, khi người em khẽ chạm vào ngực tôi, tôi thấy nó bình yên, hạnh phúc đến vô cùng. Thơm và má em một cái, tôi nghĩ về khung cảnh cầu hôn "lãng mạn" vừa nãy mà không nhịn được cười, em thấy tôi cười thì cố nín lại, nhưng rồi cũng bật cười khúc khích trong lòng tôi, em thỏ thẻ:
- Nhẫn này anh mua bao giờ thế? Trông đẹp quá!
Tôi trả lời em:
- Chiếc nhẫn này là của ông ngoại mua cho bà ngoại anh vào ngày hai ông bà lấy nhau. Lúc đó, để mua được chiếc nhẫn này, ông đã chấp nhận sang Lào, săn đủ 4 con voi đực theo yêu cầu, ở rừng suốt 5 năm, để đổi lấy chiếc nhẫn này. Bà ngoại anh giữ gìn nó lắm, ngay cả năm 52 khi bà sắp chết đói ở trên đường tản cư, bà vẫn giữ chặt cái nhẫn, quyết không bán dù có người chịu trả bà 5 tạ gạo. Trước lúc mất bà để lại cái nhẫn này cho anh, bảo anh đeo cái nhẫn vào tay người mà anh yêu như mạng sống của mình, bà sẽ theo phù hộ cho hai đứa sống với nhau đến đầu bạc răng long.
Em im lặng hồi lâu, bỗng em rơm rớm nước mắt, ngô nghê hỏi tôi:
- Em quan trọng với anh đến thế cơ à!
Tôi trả lời:
- Còn hơn thế nhiều Mèo ạ!
Em vừa cười vừa khóc, nước mắt tèm lem, tôi dỗ dành, hỏi sao khóc. Em nói :
- Em hạnh phúc.
Tôi đưa tay vuốt tóc em, em khe khẽ hát bài vu vơ gì đó. Giây phút này, khung cảnh này, thật đơn giản mà sao khiến tôi thấy ấm quá. Thật quá ấm so với những gì tôi đã làm và đã trải qua.
***
Chap 1:
Hè năm lớp 9, sau kì thi thi tuyển vào 10, tôi về quê chơi, vừa là để xả hơi, mà cũng vừa là để trốn tránh. Chẳng biết vì sao tôi lại trốn, có lẽ tại tôi sợ cái cảm giác khi ở thành phố, mỗi ngày đều nghe thời sự, nghe bọn bạn cấp 2 kể về việc làm bài hay dở thế nào, sót mất bao nhiêu, cố thì đỗ được bao điểm, có vớt vào NV2 được không. Và tôi thì là loại làm bài không tốt, môn Toán của tôi rất kém. Cố gắng thì có thể đủ điểm vào NV1.
Năm đó, tôi gạt hết tất cả lo lắng lại, lên đường về quê xả hơi liền 2 tháng. Dù sao thì phải đến cuối tháng 7 mới có giấy báo điểm, giữa tháng 8 thì nhận lớp, trước mắt là chơi đã. À mà tôi còn có một việc cực quan trọng cần làm, hè năm nay tôi không ở quê một mình, thằng bạn thân của tôi sẽ từ Thiểm Tây về đây ở*. Bố nó là người Trung Quốc, mẹ nó là người Việt Nam, gia đình nhà nó cũng có mối quan hệ mật thiết với làng tôi nói chung và hai bố con tôi nói riêng. Hai thằng chơi với nhau từ hồi 5 tuổi, sau hè đó thì nó về Thiểm Tây, bặt tin nhau, kỉ vật duy nhất là sợi dây truyền nanh hổ nó tặng tôi, trong kí ức tôi thì chỉ nhớ hình ảnh về một thằng Việt ít nói, trắng như cục bột, lủi thủi chơi một mình, tách biệt với đám bạn cùng trang lứa, chỉ có tôi là đứa duy nhất chơi cùng nó.
Ngồi đợi ở ga đến 9h thì thấy chú Sĩ, bố thằng Việt đang đi ra cổng, chú nhận ra mình còn nhanh hơn mình nhìn thấy chú, chú vẫy vẫy tay gọi tôi. Hai thằng chạy ra đón gia đình chú, qua 10 năm mà chú như chỉ già đi vài tuổi, trông vẫn cái dáng từ tốn, nhẹ nhàng ngày nào. Chợt tôi nhận ra một thằng trắng trẻo thư sinh, người cao gầy đang đứng sau chú. Tôi gọi :
- Việt! Nhớ tao không?
Nó nhìn tôi rồi chợt dừng mắt lại ở sợi nanh hổ tôi đeo trên cổ, hai mắt nó ươn ướt, lao ra ôm chầm lấy tôi, hai thằng vỗ lưng nhau thùm thụp, mấy người đi quanh đó phải dừng lại nhìn xem anh em nhà nào mà thân nhau thế. Thằng Việt nói:
- Gần 10 năm rồi con gì nữa. Giờ trông mày cao to hơn nhiều rồi, chẳng bù cho tao như bạch tạng. Chia bớt phần cơ bắp cái. Hè Hè!
Tôi cưới phá lên :
- Mày nhìn như Hàn Quốc thế này còn kêu gì nữa, thôi lên xe, về làng chơi. Tối nay anh em ngủ lại nhà văn hóa trực đêm, tao với thằng Dũng đãi mày bữa gỏi cá, mày uống được bia chứ.
Nó cười:
- Uống tốt! Uống tốt là khác.Rượu thì khó nhằn chứ bia thì tao chấp mốt mắt.
Mải vỗ vãi, ôn lại truyện cũ, giờ tôi mới để ý đến là gia đình chú Sĩ có tới 4 người, nhưng mình nhớ là chỉ có mỗi thằng Việt là con thôi mà, chẳng lẽ lại còn anh em, chú bác gì về cùng nữa. Đảo mắt nhìn quanh, tôi nhìn thấy sau lưng cô Minh, vợ chú là người nào đó đang đứng nấp ló. Thằng Việt gọi:
- Ngọc Anh! Ra đây chào anh Hưng với anh Dũng này. Làm gì mà cứ nấp sau lưng mẹ mãi thế hả?
Người kia ròn rén bước ra ngoài, lí nhí chào hai bọn tôi, nghe giọng trong và nhẹ như gió, nhưng tôi chẳng nghe được đâu vào đâu cả vì hai con mắt tôi đang hoạt động hết công suất. Đứng trước mặt tôi là một cô bé tóc dài ngang lưng, da trắng nõn, hai má bầu bầu, mũi cao, cặp mắt long lanh, run run như sợ sệt điều gì đó. Một gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng như gợn mây trên nền trời thu, và gương mặt đó đang hé môi nở nụ cười thân thiện với tôi. Nhưng ngắm thế là đủ, chỉ trong giây lát, tôi nghiêm chỉnh chào lại, cười hoà nhã hết mức, chứ không để người ta trông thấy mình như sắp ăn tươi nuốt sống cô bé kia thì con gì là thể thống nữa. Thằng Việt giới thiệu:
- Đây là Ngọc Anh, con em tao. Hồi trước tao chơi với mày thì nó mới có 3 tuổi, toàn ở trong nhà nên mày không biết thôi.
Nhận thấy đứng ở ga cũng khá lâu rôi, tôi vội mời nhà chú Sĩ lên xe, để xe ôm đèo về hiệu thuốc, còn thằng Việt thì lên xe tôi, ba thằng cùng đi về làng chơi cho đã, hơn nữa cái nhà chú Sĩ xây ở dưới quê cũng đã khá lâu không có ai quét dọn, giờ phải vào xem lại.
Chap 2:
Vào đến chỗ nhà cũ, thằng Việt lôi trong ba lô ra một chùm chìa khóa, lần mỏ mãi mới mở được cổng vào nhà. Nhà có kiến trúc khá là giống với mấy ngôi nhà nghỉ mát tôi thường thấy khi đi du lịch, qua 10 năm rồi nhưng vẫn còn mới lắm, chỉ thiếu hơi người nên có phần lạnh lẽo. Thằng Việt chợt nói:
- Đợt này về tao với bố tao dự tính đập hết đi xây lại, kiến trúc thế này không hợp, phép phong thủy cũng chưa đạt đến hoàn thiện.
Tôi kinh ngạc, hỏi nó:
- Đập rồi xây lại từ đầu hả? Thế mày thiết kế lại à?
Thằng Việt đáp:
- Ừ! Nhưng tao chỉ thiết kế lại bề ngoài thôi, còn bên trong thì sắp xếp lại thứ tự, số phòng. Cốt lõi chính thì phải đẻ kỹ sư họ quyết định.
Tối hôm đó, ba thằng lên trụ sở nhà văn hóa trực đêm. Không biết tại xã thiếu người hay sao mà phải cho thanh niên trẻ trâu đi trực thế này, ba thằng lớp 9 thì làm ăn gì đây, chẳng lẽ gặp trộm thì vừa chạy vừa hét ầm lên : "Cướp! Cướp!", thế còn đâu là thiếu niên xung kích nữa, nhục để đâu cho hết. Nhưng tinh thần thiếu niên quá hăng say nên sau khi tống hết 3 kg gỏi cá với 2 can bia boong thì cả 3 thằng lăn quay ra ngủ, quyết lấy thân mình làm mồi nhử kẻ trộm để tài sản tập thể được an toàn.
Tới tận 7h sáng hôm sau thì bọn tôi mới tỉnh dậy, đầu váng hết cả lên, ngồi hóng bác bảo vệ bên ủy ban đem đồ ăn sáng qua cho mấy thằng. Quay sang nhìn thằng Việt thì đầu tóc bù xù, mắt lờ đờ, trông như con nghiện thâm niên, ông tướng Dũng thì mắt đờ đẫn, mồm nhai nhóp nhép cọng rau thơm còn sót lại từ tối qua. Chẳng hiểu nghĩ gì mà tôi tự nhiên cười cười vả đánh đốp vào mặt nó, miếng rau văng sang mặt thằng Việt. Hai con trâu điên nó nổi xung lên, nhốt tôi vào trong tủ đựng hồ sơ rồi khóa lại. Tôi đập rầm rầm đòi ra, chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hình như có ai đến, tôi vội im re, lặng yên áp tai vào thành tủ nghe ngóng. Bên ngoài là một giọng con gái nhỏ nhỏ:
- Anh Việt ơi! Gọi hai anh kia dậy lấy đồ ăn sáng này.
Sau đó là tiếng cười của thằng Dũng, chắc nó nẫng luôn phần ăn sang của mình rồi. Thù này ta phải trả. Bỗng có tiếng hỏi:
- Anh gì trắng trắng, người đậm đâu rồi hai anh?
Giờ tôi mới nhận ra, là giọng Ngọc Anh, con bé mới gặp mà đã quan tâm đến mình thế, chắc cũng tại số mình đào hoa, có trách thì chỉ trách ông trời khiến ta quá quyến rũ mà. Bên ngoài nói quanh co gì đó một hồi, cuối cùng là giọng Ngọc Anh hốt hoảng:
- Sao hai anh nhốt anh ý vào tủ, nhỡ ngạt thở chết thì làm sao? Đùa ác quá thôi.
Có tiếng đá uỳnh uỳnh vào thành tủ, tiếng thằng Việt cười:
- Nó sống thọ lắm, không chết lãng xẹt thế đâu. Ê Hưng! Lên tiếng phát nào.
Trong đầu tôi nảy ra ý tưởng thú vị vô cùng, nghĩ là thực hiện luôn. Tôi im lìm, giả vờ như chết rồi, một lúc sau thì có tiếng mở khóa vội vàng, tôi thả lòng người ngả ra, một bàn tay mềm, mát lạnh chạm vào mặt tôi gọi :
- Anh Hưng! Anh Hưng. Tỉnh dậy đi anh Hưng, anh sao thế? Mấy anh thấy chưa, anh ý ngất rồi này, chơi ác thế.
Thằng Dũng nghĩ tôi giả vờ, cù lét tôi cho tôi buồn cười mà tỉnh dậy. Nhưng tôi vốn miễn nhiễm máu buồn rồi, nín nhịn không nhếch môi tý nào. Và hai ông tướng kia bắt đầu hoảng hốt, gọi loạn tên tôi lên. Tôi vẫn cứ mặc kệ, nằm im lìm như người đã hòn về chín suối. Nằm nãy giờ mà người tôi cứ lâng lâng, mùi con gái phảng phất xung quanh, nhẹ nhàng mà day dứt đến kì lạ, và tôi có cảm giác gáy mình đang dựa vào cái gì mềm mềm. Nhưng thiên đường cũng có điểm dừng, được một lúc thì thằng D ấn vào nhân trung của tôi cho tỉnh lại, phát thứ nhất thì nhịn được, phát thứ hai thì tôi choàng dậy, giả vờ ngơ ngác nhìn xung quanh. Mà cái trò vải thưa che mắt thánh thì không bền được, thằng Việt nhận ra ngay rằng tôi chẳng ngất gì hết, nó túm cổ tôi, cười hè hè:
- Ghê thật! Chú định kua cả em gái anh cơ à. Tốt tốt, từ nay gọi mày là em rể quý. Thân lại càng thêm thân.
Thằng D đạp vào mông tôi mấy phát vì tội làm nó sợ suýt đứng tim. Riêng Ngọc Anh thì ngại quá trốn luôn ra sau lưng anh trai, không dám thò mặt ra nhìn tôi. Cũng phải thôi, lúc này hai đứa sát sàn sạt thế cơ mà. Cảm xúc đầu đời của tôi nó thế đấy, ngộ nghĩnh và nhanh chóng vụt qua.
Hè năm đó, tôi ở lại chơi, có thêm những kỉ niệm dồn dập, ào ạt như bão cát, nhưng xen giữa đó lại là những giây phút êm đềm, nhẹ nhàng tựa ánh sương sớm, nhưng giây phút ở bên cạnh Ngọc Anh, người đem đến cho tôi sự lầm tưởng và những cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Chap 3:
Ngày thứ ba của kì nghỉ hè, vừa sáng sớm ngủ dậy đã bị hai con trâu điên nó hành, đã thế vừa mới gặp đã để lại hình tượng hám gái trong con mắt bé Ngọc Anh. Cảm xúc lúc này của tôi chỉ có một chữ Bánh nhục, à không, phải là cả núi nhục mới đúng. Nhưng gạt qua tất cả (Chắc tại mình đẹp trai chai mặt nên không có cảm giác xấu hổ rồi), tôi vẫn đánh bạo rủ Ngọc Anh đi chơi. Cô bé thấy tôi rủ đi chơi thì lại trốn vào sau lưng thằng Việt, giật giật áo anh trai. Thằng Việt gắt :
- Nhát như thỏ đế! Anh Hưng anh ý đê tiện, hèn hạ, bẩn thỉu, vô liêm sỉ, hám gái, tham tài háo sắc, đần độc ngu si thế thôi. Chứ anh ý hiền ra phết đấy. Nhề Hưng nhề!
Tôi nghe mà sôi máu, nó dám nhân cơ hội này mà bôi bác mình, nhưng vì đại cục rủ Ngọc Anh đi chơi, mình phải nín nhịn vậy. Khẽ gật đầu cười thật hiền, tôi hướng về phía cô bé :
- Có anh Việt quảng cáo cho anh rồi nhé. Ngọc Anh có đi chơi cùng anh không?
Đáp lại sự nồng nhiệt của tôi là cái lắc đầu quầy quậy của Ngọc Anh, chỉ thò đầu ra lắc đầu thay cho câu trả lời, xong lại núp sau lưng anh trai, hé hé nửa mặt ra nhìn tôi. Kì cục thật, chẳng nói câu nào, đúng ra phép lịch sự là phải nhận lời chứ, thật là mất mặt mình mà. Còn đang suy nghĩ thì thằng Dũng gõ vào đầu tôi, gọi :
- Thằng phỗng đất. Mày làm gì mà ngơ ngơ như thế? Đi chơi thì cả bốn cùng đi, mày xảo quyệt, cáo già lắm, còn Ngọc Anh thì ngây thơ, hiền lành thế kia. Đúng là chẳng yên tâm được.
Lại còn cả đâm sau lưng chiến sĩ thế này nữa. Nhưng thôi, cứ đi chơi cùng chúng nó, có gì thì tính sau. Mình giỏi ứng biến cơ mà. Trong khi tôi còn mưu tính kế hoạch hoàn hảo, thì ba người kia đã ra đến bờ sông, tôi hớt hải chạy theo, tức anh ách vì từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng, ăn no xỏ lá. Ra đến triền đê, hai thằng giặc giời kia cởi tung áo, khởi động loằng ngoằng vài cái xong nhảy ùm xuống sông, Ngọc Anh thì tìm một phiến đá sạch sẽ, nhẹ nhàng phủi hết bụi đi rồi ngồi xuống, phong thái nhẹ nhàng, thoát thai như tiên nữ vậy, đúng là người đẹp thì làm gì cũng thấy yêu mắt. Tôi ngồi xuống cạnh Ngọc Anh, cười hì hì cầu tài. Hai người ngồi cạnh nhau mà chẳng nói câu nào, chỉ chăm chăm nhìn xuống chỗ thằng Dũng và thằng Việt đang bơi ì oạp. Ngọc Anh quay sang nhìn tôi, xem chừng muốn hỏi sao tôi không xuống chơi cùng mà lại ngồi đây. Tôi hiểu ý, trả lời như kiểu nói bâng quơ :
- Hôm nay có thằng Dũng bơi, anh chẳng dám xuống đâu. Nó lặn giỏi nên toàn ngụp xuống sâu, rồi lặn một hơi ra góc khuất, bò lên bờ, lấy quần áo cả lũ chạy biến, anh gặp mấy lần rồi, giờ bơi gần nó cứ phải dè chừng lúc nó lặn không thấy nổi là mắt mình để ý ngay lên bờ.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
---------------------------------
Ngọc Anh không đáp gì, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, cặp mắt sâu thẳm, như chứa một dấu hỏi lớn. Đến giờ, ấn tượng của tôi về cô bé này là dễ thương nhưng cực cực cực ít nói, chẳng hiểu tại sao nữa, trái hẳn với định lý có sẵn trong đầu tôi rằng con gái toàn lũ buôn dưa lê bán dưa chuột, nói liến thoắng cả ngày. Ngồi một lúc, tôi mới để ý là Ngọc Anh hôm nay mặc một chiếc váy ngắn tau màu hồng dài ngang gối, điểm xuyến chút hoa văn dịu nhẹ, chân đi giày bệt mày tím, mái tóc dài giờ đã kẹp một chiếc bờm có gắn nơ, chắc thay lúc tối qua ở nhà, thấy hai bác xe ôm vác cùng về bốn túi to toàn quần áo cơ mà. Nhưng nhắc đến đấy tôi mới sực nhớ ra, tối qua ba thằng say bí tỉ trong nhà văn hóa, chẳng có đứa nào đưa Ngọc Anh về hiệu thuốc bắc, thế chẳng nhẽ tối qua con bé ở một mình trong cái nhà rộng thênh thang đó.
Mải suy nghĩ, mắt tôi cứ nhìn trân trân vào Ngọc Anh, mãi không rời, con bé thấy mình nhìn nó là lạ thì quay mặt đi chỗ khác, lúc quay mặt đi, mái tóc hất nhẹ qua mũi tôi, một mùi hương con gái lướt qua, thoang thoảng mà in đậm dấu ấn. Tôi cuống quýt vì hành động nhìn chằm chặp bất lịch sự của mình, cũng vội quay mặt đi hướng khác, giữa hai người lại là một khoảng lặng kéo dài. Mà tính tôi thì không tài nào chịu nổi im lặng thế này, tôi thu hết can đảm, chai mặt quay sang bắt chuyện với cô bé. Đem đủ thứ ra kể, những câu truyện cười, những chuyện trên trời dưới đất tôi biết hoặc đọc trong sách vở, đáp lại chỉ là cặp mắt mở to tròn, cái đầu ngếch ngếch tai lắng nghe tôi ba hoa chích chòe. Rốt cục thì chẳng có kết quả gì khả quan, tôi chán nản kết thúc câu truyện rồi ngồi nghịch đám cỏ. Bỗng lòng tôi xao xuyến hẳn lên, lúc nhìn xuống bóng nước, tôi nhận ra Ngọc Anh đang bụm miệng cười rúc rích. Những ngón tay thuôn dài ngọc ngà che lên miệng, cặp mắt to giờ hơi híp lại, hai vai rung rung cố nén không cho cười thành tiếng. Đúng là kì lạ thật, lúc mình kể thì không cười, lúc mình quay đi thì lại lén cười, con gái quả là thứ sinh vật khó hiểu. Chợt tôi bất thần quay lại, cố bắt quả tang cảnh cô bé đang cười, thế mà lúc tôi quay ra thì đâu lại hoàn đó, vẫn là im lặng.
Ngồi một lúc lâu nữa, chợt Ngọc Anh cất giọng nho nhỏ :
- Anh Hưng này!
Cuối cùng thì cũng chịu lên tiếng rồi, làm mình chờ mãi. Tôi vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng vô cảm, đáp:
- Gì vậy?
Ngọc Anh khe khẽ nói:
- Em xin lỗi!
Quái thật, xin lỗi cái gì mới được chứ? Cô bé này càng ngày càng gieo vào lòng mình đủ thứ khó hiểu.
Ngọc Anh bẽn lẽn tiếp:
- Lúc sáng ý. Anh trai em đùa ác quá, anh đừng giận nhé. Em cứ sợ anh giận anh Việt, không dám nói gì cả, sợ lại làm anh bực mình.
Tôi cười xòa, đáp:
- Anh với nó chơi thân nhau từ bé, thế là bình thường, có gì mà giận. Ngọc Anh cũng lạ thật, sợ gì anh nào, anh hiền thế này cơ mà.
Tôi thích thú với suy nghĩ về Ngọc Anh, sao trên đời lại có người nhút nhát đến thế chứ. Cái gì cũng sợ, nhưng kiểu sợ đó lại rất hợp với nét dễ thương của cô bé.
Chap 4:
Nguyên buổi sáng chỉ có hóng hai thằng trâu bò ki bơi lội, lúc lên bờ thì chúng nó tợt hết cả da, kêu rét ầm lên, lại kéo nhau về nhà thằng Việt, ở đó hong khô người rồi đi ăn trưa luôn. Lúc tôi đến thì đồ đạc trong nhà đã sắp xếp cẩn thận lắm rồi, trong bếp lắp đầy đủ bếp ga, tủ bếp, bồn rửa, đồ đạc bàn ghế trong các phòng đều đã chuyển đến, không biết làm từ lúc nào mà nhanh thế. Trong lúc hai thằng kia còn rên hù hừ ngoài phòng khách thì tôi chạy lên tầng trên kiếm chăn cho chúng nó trùm, gặp ngay chú Sĩ đang đứng lắp bóng điện trên hành lang. Tôi phụ chú lắp xong rồi hỏi chú chô để chăn, chú vào phòng ôm ra 2 cái chăn nỉ, đem xuống cho hai ông tướng kia. Thằng Việt ăn nguyên cái búng tai của chú, chú mắng :
- Nghịch cho lắm vào. Tối qua đi chơi để em nó ở nhà một mình, may mà bố mẹ có tạt về, không thì nó bán em mày sang Tây mày vẫn chẳng biết. Tắm lại nước nóng rồi lên phòng sắp xếp đồ đạc đi, bố cho người chuyển hết lúc sáng rồi đấy, con với chả cái.
Nó vâng dạ rồi tót lên phòng dọn đồ đạc, không dám trễ một giây, trong lúc đó thì Ngọc Anh chỉ cho thằng Dũng nhà tắm rồi kêu nó tắm trước đi, Việt sợ bố nên không dám xuống bây giờ đâu. Trong lúc ngồi ở phòng khách, tôi tiếp chuyện với chú Sĩ, chú kể vô khối chuyện, lại kể truyện Tam Quốc, Tùy Đường, Nguyên Minh. Gặp đúng ngay sở thích của mình, tôi ngồi nói chuyện mãi với chú, hệt như hai người đàn ông đang đàm luận với nhau truyện Đông Tây kim cổ. Nói một hồi thì thằng Việt và thằng D xuống, chúc nó giục đi ăn, kêu đói ầm lên. Chú Sĩ đứng dậy, bảo thằng Việt:
- Bố sắp xếp chỗ học cho hai anh em rồi đấy. Hai đứa ở đây tự lập dần cho quen đi, mỗi tuần bố mẹ về một lần xem chuyện học hành, ăn uống ngủ nghỉ. Cơm mẹ nấu để trong bếp đấy, hâm nóng lại rồi bê ra, cấm có ăn bánh mì thịt nguội, xịt một đống tương ớt vào. Ăn phải ăn đầy đủ, ham chơi bỏ ăn, em nó mách bố thì mày nát mông con ạ.
Thằng Việt vâng vâng dạ dạ xong rồi cả lũ tiến chú Sĩ ra cổng đi về hiệu thuốc bắc. Lúc chú vừa đi khuất là lúc thằng Việt hú lên sung sướng :
- Tự do! Tư do anh em ơi! Sau bao năm đấu tranh gian khổ, ta đã giành lấy tự do cho bản thân.
Sau đó là ăn trưa, cô Minh nấu khá nhiều, thằng D ăn khỏe ngang hai người mà cả bốn đứa ăn cũng không hết. Ăn xong thì buồn ngủ díp mắt, hai ông tướng nằm quay ra ngủ ngay phòng khách, tôi và Ngọc Anh thì bê bát đĩa đi rửa. Xong xuôi tất cả, hai đứa ra ngồi ở cái võng ngoài hiên. Tôi thì vẫn cứ thao thao bất tuyệt, Ngọc Anh thì cũng vẫn là nghiêng nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng cười một cái. Tự biết là mình nói có người nghe nên tôi cứ nói mãi, kể lể với cô bé cả những chuyện vui buồn năm cuối cấp, dẫu cô bé chỉ lắng nghe nhưng tôi vẫn thấy thích lắm. Chẳng hiểu sao lại vậy, trước giờ tôi rất hiếm khi nói chuyện thoải mái với người khác, đặc biệt là người khác giới. Vậy mà khi ở bên Ngọc Anh tôi lại thấy có gì đó thân quen, tin tưởng đến lạ thường, tôi thích cái cảm giác cô bé nghiêng đầu, tròn mắt nghe tôi kể chuyện, lúc vui thì hơi hé môi cười, lúc tôi chia sẻ chuyện buồn thì đôi mắt cô bé lại như nhíu lại, ý chia buồn với tôi. Tại sao tôi lại có cảm giác như vậy? Xét cho cùng thì tôi chỉ mới quen Ngọc Anh được hơn 24h đồng hồ.
Chap 5:
Bẵng đi mấy tuần, tôi và Việt phải xử lý một số chuyện cùng cánh đàn ông trong làng, chuyện đó tôi cũng chẳng nhắc làm gì nữa vì sợ nó làm loãng câu chuyện mất.
Tuần cuối cùng của mùa hè năm đó, tôi nhận điện thoại của thằng lớp trưởng cấp 2, nó kêu tôi thi thừa 2 điểm, năm nay trường tôi thi chỉ tăng thêm có 1 điểm, mùng 5 tháng 8 đi nhận lớp, còn có học hè không thì tùy. Tôi sướng muốn phát điên lên vì cái tin đó, đem ra kể với đám bạn và các cô chú dưới quê, ai cũng mừng cho tôi, đặc biệt là ông nội, có lẽ tại lớp như tôi thì tôi là đứa ít tuổi nhất còn lại trong nhà. Nói cách khác, giờ tôi là niềm hi vọng của cả họ, bởi tôi còn cả con đường và vô số sự lựa chọn khác trước mắt, ai cũng mong tôi đỗ đạt vinh hiển, sau đó thì kiếm một chức to to nào đó cho cả họ được nhờ, và khi tính cả tôi vào thì họ nhà tôi có tới hơn ba chục người đều có chức quyền, đáng trở thành dòng họ danh giá nhất cái đất này.
Mải vui mất hai hôm, bất chợt hôm thứ tư tôi sang nhà thằng Dũng, thấy nó đang ngồi bàn bạc cái gì với thằng Việt, tôi len lén tuồn ra sau lưng định hù chết hai đứa. Nào ngờ mình rón rén nhẹ như thế mà thằng Dũng vẫn nghe được, nó lừa lúc tôi chuẩn bị hù rồi bất ngờ quay ra sau hù trước, làm tôi ngã ngửa ra sau, túm theo cả thằng Việt ngã dúi dụi. Lồm cồm bò dậy, tôi hỏi:
- Hai chú làm gì mà thì thụt như buôn bạc giả thế. Chia sẻ thông tin cho anh phát!
Thằng Dũng cười ranh mãnh, bảo thằng Việt:
- Ngọt nhể! Lúc này nó định làm cho mình đứng tim, giờ lại dám moi tin mật. Đã thế éo nói cho nó.
Thằng Việt gật đầu cười hà hà, xong rồi hai thằng nó lại chúi đầu vào thì thầm to nhỏ, tôi ghé vào nghe lén thì chúng nó im luôn, huýt sáo bơ tôi. Mãi một hồi năn nỉ gãy lưỡi, thằng Việt mới nói:
- Thứ bảy là sinh nhật con vịt giời nhà tao. Giờ đang bàn cách tổ chức sinh nhật cho nó, nhưng bọn tao nghĩ mãi chẳng ra cái gì cả. Đau hết cả đầu.
Thứ bảy sinh nhật Ngọc Anh, sao tới giờ mình mới biết cái tin quý báu này? Tôi vênh mặt cười, gõ vào trán hai thằng:
- Đầu óc chúng mày chỉ toàn điện tử với hình với số, chẳng có tý bay bướm nào cả. Để tao khai sáng cho chúng mày này.
Rồi với cái đầu ngập Firsti và cái lưỡi dẻo quẹo, tôi vẽ ra một khung cảnh sinh nhật hoàn hảo tới mức không thể hoàn hảo hơn. Ở đó có bánh gato, ánh nến lung linh, đèn nhấp nháy chăng khắp khu vườn, bóng bay, nhạc nhẹ nhàng em dịu,…. rồi từng thằng bảnh bao sẽ đem quà đến tặng Ngọc Anh,….blah blah blah.
Mới đầu chúng nó còn giả ngơ không thèm nghe, nhưng rồi thấy tôi thuyết phục quá nên cả hai há hốc mồm như nuốt từng lời vàng ý ngọc. Sau đó, tôi kết thúc bài rao giảng màu nhiệm cho hai con người u tối trong game và truyện tranh. Im lặng một lúc, tôi đã sẵn sàng đón chờ những lời khen ngợi, thằng Dũng "nhẹ nhàng" nói làm vang cả sân:
- Mày điên à!
Tôi sửng cồ hỏi, nó đáp:
- Thứ nhất, mày bảo bánh gato, nhưng để tìm ra bánh gato thì phải đi 20 cây số mới có một hàng, mà bánh làm như đấm vào họng, đèn nháy thì có thể chăng được nhưng mày sẽ chăng kiểu gì khi mà chẳng có thằng nào biết nối điện, hơn nữa làm trong vườn thì kiểu gì Ngọc Anh cũng biết, còn đếch gì bất ngờ nữa, lại còn nhạc dịu dàng, mày moi đâu ra nhạc, biết con bé thích nhạc gì mà bật. Đúng là ngu như bò
Thằng Việt vỗ đùi cười:
- Đúng! Đúng là ngu như bò.
Tôi cố kìm nén hỏa khí, từ từ giảng giải cho hai thằng bảo thủ kia nghe rằng bánh kem tự làm mới có ý nghĩa, đèn thì dùng dây dài, cắm điện là xong. Tránh Ngọc Anh biết được thì sẽ có một thằng dụ con bé đi chỗ khác chơi, để khu vườn cho rảnh tay hành động. Nhạc thì dùng bài Happy Birthday hoặc mấy bài không lời hay mở ở quán café. Hai thằng kia nghe xong thì gật gật, chắc chúng nó còn quá xúc động trước bài diễn thuyết hoành tráng của vĩ nhân Hưng áo ba lỗ quần đùi hoa. Tôi hỏi lại:
- Giờ chúng mày hiểu rồi chứ, từ giờ đến thứ bảy còn 3 ngày, tao sẽ lo việc làm bánh, hai thằng lo chăng đèn, thằng Việt thì tìm nhạc. Còn quà sinh nhật thì ba thằng tự kiếm, cấm có hé răng với nhau là quà gì, để tránh việc một thằng nào đó nói hố lộ ra. Rõ chứ! Okay let 's go!
Chap 6:
Trong suốt 3 ngày sau, ba thằng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Bánh thì tôi đã học cách làm, nhờ chị họ giúp trang trí nữa là xong, giờ còn tới 2 ngày, phải đi kiếm quà thôi. Nhưng kiếm quà gì mới được chứ nhỉ, quà đi mua thì thường quá, quanh đi quẩn lại cũng chỉ lưu niệm linh tinh, vậy tốt nhất là quà tự làm, nhưng làm cái gì cho ý nghĩa đây?
Trời xui đất khiến thế nào mà trong lúc đi thơ thẩn trên núi nghịch tôi lại tìm được được một hòn đá có vân khá đẹp. Viên đá màu trắng ngọc, to cỡ nửa hòn gạch, tô điểm vài đường vân màu xanh lá nhìn mê mị như hút con mắt người ta vào. Nhìn hòn đá tôi đã thấy ưng ý ngay rồi, vội vác ngay về nhà hỏi ông nội, chắc mẩm viên này là ngọc quý rồi. Xem xong, ông bảo:
- Thằng trai thành phố của ông. Cái này là viên đá trong núi, mưa nắng nó bào mòn nhiều nên trông nhẵn mịn thôi, còn cái vân xanh thì kiếm lúc là ra chục viên ở vườn nhà mình, cái này là đá nhưng có vài người hay đem về mài dũa thành đồ trang sức vì nó nhẹ và đẹp, nhưng sánh thế nào được với ngọc thật.
Tôi ngẩn tò te ra, thế là quẳng luôn viên đá, ra vườn kiếm một viên to hơn, định đẽo thành cái vòng đeo tay. Sang nhà chú khuôn cả bộ đồ thợ đá của chú ra, mài mài dũa dũa, đục đẽo nát tan hết chục cục đá mới được cái tròn tròn có lỗ hổng ở giữa để luồn tay vào, tạm gọi là cái vòng vậy. Sau đó tôi lấy giấy ráp đánh bóng "cái vòng", rồi làm theo lời chú tôi, ngâm chiếc vòng vào trong chất đánh bóng sàn đá cho vòng mịn mượt, xong lại lôi ra lau khô, đánh giấy ráp cát mịn, xong lại cọ bằng chất đánh bóng nữa, ba bốn lần như vậy, tôi cũng hoàn thành "tác phẩm nghệ thuật" của mình. Không ngờ viên đá mà cũng làm ra cái vòng đẹp phết, nhìn lung linh hệt như vòng bán trong cửa hàng trang sức, ai không tinh chắc nhầm luôn. Để có cái vòng này, tôi đã bị lưỡi mài liếc vào ngón út hai phát, bị giấy ráp trượt vào mu bàn tay một vệt, không đau nhưng lúc rửa oxy già xót dã man. Nhưng để đổi lấy nụ cười của Ngọc Anh thì đáng lắm chứ, không biết lúc nhận quà cô bé có phản ứng gì nhỉ !
Xong công đoạn làm vòng, tôi lại đạp xe giữa cái nắng trưa thiêu đốt của vùng núi đá, dạp hết mấy xưởng thủ công mỹ nghệ, chọn về một cái hộp gỗ đánh nước đen bóng, hoa văn hình hoa cúc trắng khảm bằng xà cừ, nhìn sang phải biết. Thế mà đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi còn đi mua cả vải nỉ đỏ về, rồi cắt miếng bọt biển sao cho vừa với khuôn hộp, khoét mặt trên miếng bọt biển sao cho tạo một khoảng hổng có kích cỡ đặt vừa cái vòng vào trong, rồi hơ bật lửa cho miếng bọt biển bớt những cạnh nhọn, gồ gề. Cuối cùng là tôi xỏ chỉ đỏ, ngồi tỉ mẩn khâu vá cả tối, bọc miếng nỉ đỏ ra ngoài miếng bọt biển, sau rồi đặt miếng lót đó vào trong hộp làm chỗ để cái vòng. Nghe kể thì đơn giản thế thôi nhưng lúc làm nó, tôi phải bấm máy tính liên tục, đo đạc mãi sao cho bọc miếng nỉ rồi mà đặt vào trong hộp phải vừa khít, không thừa thiếu, không làm méo miếng lót, rồi khoảng cách giữa mặt trên của miếng lót với nắp hộp phải thật chính xác, để cho lúc đóng nắp không bị kích, làm xước vòng. Chao ôi! Cầu kì vô cùng mà lúc đó tôi làm hăng say không biết mệt. Mãi đến 11h đêm, khi đã đặt chiếc vòng yên vị vào trong hộp, ngắm nghía hồi lâu thành quả của mình, tôi mới đặt lưng xuống giường, ngủ li bì đến tận sáng hôm sau. Bà nội tôi kể rằng hôm đó, lúc ngủ không biết tôi vui gì mà cứ nhoẻn miệng cười suốt.
Đánh một giấc ngủ say sưa sau hai ngày dốc hết tâm trí vào món quà, sáng hôm sau, tôi hí hửng ngồi gói quà, xong tót đi chơi. Hôm nay là sinh nhật Ngọc Anh rồi, hê hê. Đúng theo kế hoạch, ba thằng lần lượt vào rủ Ngọc Anh đi chơi, thằng nào cũng chỉ muồn trốn phần việc chăng đèn. Nhưng hai ông tướng kia vào chẳng biết ăn nói làm sao mà Ngọc Anh ngượng quá chạy lên phòng đóng cửa lại. Mãi đến khi tôi gõ cửa, mồm mép ngon ngọt dụ dỗ mới lôi con bé ra ngoài được.
Tôi đèo Ngọc Anh ra căn cứ bí mật của tôi, nó là nơi tôi thường đến mỗi khi căng thẳng hoặc trốn tránh điều gì, lần này không biết nghĩ gì mà tôi lại dẫn Ngọc Anh đến đó. Nói qua về căn cứ bí mật của tôi, thực ra nó là một cái hang đá quay thẳng ra hồ, cái hang rộng nhưng không sâu cho lắm, được cái cao ráo sạch sẽ, không ẩm ướt chút nào, ngoài cửa hang là một cây mận to lắm, chẳng biết có từ bao giờ nhưng tán nó tỏa rợp cả cái "sân đá" trước hang. Bao quanh hang, từ năm lớp 7 tôi đã trồng những khóm râm bụt, giậy cúc tần làm hàng rào, vừa tránh rắn rết, vừa tránh người khác biết, nhìn từ ngoài vào, chẳng ai hay sau lùm cây lại là một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, mỗi khi vào tôi đều có cửa bí mật riêng, đi ra tôi lại chú ý nhìn trước ngó sau, quây lại chỗ vào như cũ. Mỗi khi mùa hoa mận nở trắng, tôi lại thích thú nằm dưới tán cây ngắm hồ nước, tuy cây mận mọc khác đất nhưng vẫn tươi tốt lắm, dù cho không bằng mận Sơn La.
Khi nghe tôi kể đây là chỗ bí mật tôi hay đến, Ngọc Anh khẽ reo lên, đưa ngón út lên miệng ra dấu sẽ giữ kĩ bí mật này. Tôi cười, đi trước vạch lối cho Ngọc Anh vào sau. Bước vào trong, cô bé khẽ ồ lên khi thấy khung cảnh bên trong tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, lại có góc nhìn thẳng ra hồ nước. Bỗng tôi thấy Ngọc Anh trở nên tinh nghịch, lanh lẹ hẳn, chạy loăng quăng trong cái sân, cúi người ngắm mấy giậu cúc tần, nghiêng nghiêng đầu nhìn hoa râm bụt nở, lấy ngón tay khẽ nghịch mấy cây xấu hổ cho lá cụp lại. Chạy mãi, Ngọc Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ngó ngó trông tôi đang nhìn xa xăm về phía mặt hồ. Hai đưa ngồi bên cạnh nhau, thời gian như ngừng hẳn lại, không ai nói câu nào, có cảm giác không gian cô đọng lại cả trong cái thê giới bí mật này của tôi rồi. Tôi thì cứ nhìn về mặt hồ gợn sóng, Ngọc Anh thì khẽ nâng một bông hoa nhài lên phẩy tay cho hương hoa nhài bay lên phảng phất, hai mắt hơi nheo nheo, trông như đang cười.
Chap 7:
Tôi ngồi bên Ngọc Anh, chốc lại liếc sang nhìn trộm cô bé. Hai người cũng vẫn chỉ có im lặng…
Chẳng rõ chúng tôi đã ngồi như thế bao lâu, mãi cho đến khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt hồ, tia nắng cuối cùng cũng trốn lủi vào sau những dãy núi xa xa, tôi đứng dậy, đèo Ngọc Anh về, giờ này chắc bọn nó cũng chăng xong đèn rồi. Tạt vào một quán chè, tôi và Ngọc Anh đều chọn chè sen, gọi là ăn chút lót dạ vì cả buổi trưa hai đứa chỉ chơi loăng quăng và ngồi nhìn nhau nên giờ ai cũng thấy đói. Trên đường đèo về nhà, Ngọc Anh khẽ bám nhẹ tay vào cạnh hông tôi, lúc đó người tôi có cảm giác hệt như có luồng điện chạy qua vậy. Chợt cô bé ngập ngừng nói:
- Anh Hưng này….!
Tôi hơi ngoái cổ ra sau, hỏi có chuyện gì vậy? Ngọc Anh im im không đáp, lúc sau mới khe khẽ hỏi:
- Anh rất khác so với người cùng tuổi.
Ngạc nhiên, tôi hỏi lại :
- Anh có gì mà khác?
Ngọc Anh đáp, giọng vẫn nhỏ lí nhí:
- Khác nhiều thứ lắm. Em mới gặp nhưng em cảm nhận được vậy. Cả về tính cách, con người lẫn suy nghĩ.
Tôi bật cười, không hỏi gì nữa rồi đạp xe tiếp. Nếu tôi nói rằng giờ cảm giác của tôi về cô bé cũng là một chữ "khác" thì kì cục lắm, nhưng mà đúng thế thật. Ngọc Anh không giống bất kì cô gái nào tôi từng gặp, một nét đẹp nhẹ nhàng, rụt rè, nhưng ẩn hiện trong một tấm mành huyền bí, ít nói nhưng đã nói thì đều khiến người ta phải suy nghĩ rất rất lâu.
Chở Ngọc Anh về tới sân, trước khi vào mở cổng, tôi bấm chuông báo hiệu cho hai thằng trong nhà biết. Ngọc Anh nhìn tôi băn khoăn không hiểu vào nhà ngay đó còn bấm chuông làm gì? Tôi chỉ mìm cười, dẫn Ngọc Anh vào trong sân sau, vừa vào đến nơi thì pháo kim tuyến nổ đụp đụp hai phát, sau đó là hai cái giọng vịt đực nghêu ngao hát Happy Birthday. Trong lúc nhân vật chính còn đang ngơ ngác, tôi chạy vào phòng bếp, cô tôi đã trang trí xong bánh, đưa sẵn sang đây. Nhẹ nhàng cắm đủ 14 cây nến, bê chiếc bánh gato to đùng do tôi đổ khuôn quá nhiều bột ra. Thằng Việt trông thấy cái bánh khổng lồ thì nó trố mắt nhìn tôi, ra điều tôi bị não hay sao mà làm cái bánh to đến thế, riêng thằng Dũng vừa nhìn kích thước đã gật đầu lia lia, vỗ tay tán thưởng. Sau màn hát hò là màn tặng quà và cắt bánh, thằng Việt tặng em gái cặp hoa tai bạc, thằng Dũng tặng một con gấu bông to hơn cả người. Tôi đợi đến cuối cùng, đưa ra món quà của mình, hai thằng trầm trồ nhìn cái hộp và chiếc "vòng ngọc" đặ trang trọng trong lớp nệm nỉ đỏ :
- À ghê! Thằng ôn chơi sang thật. Nhìn như quý sờ tộc nhá!
- Cái hộp đẹp vãi, sinh nhật bố nhớ tặng cái giống thế nhớ con cờ hó.
Bọn hãm tài này, chúng nó chỉ khen có cái hộp mà vứt luôn cái vòng mình bỏ bao công sức làm ra, trêu ngươi nhau chắc. Ngọc Anh bẽn lẽn cười cảm ơn tôi, lần đầu tiên tôi thấy cô bé cười rạng rỡ đến thế, đúng thật không uổng tâm sức mình để vào món quà.
Ngay sau màn tặng quà lung linh, xúc động là đến mục cắt bánh sinh nhật. Tôi và thằng Việt thì xúc thìa ăn từ từ, Ngọc Anh ăn như mèo, mãi chưa hết góc bánh, riêng con động vật Dũng thì ăn đặc biệt nhỏ nhẹ, lịch sự, khác hẳn thường ngày, nhưng không hiểu sao phần bánh của nó ăn hết rất nhanh. Bí mật thế kỉ đó đến giờ tôi vẫn chưa giải thích được.
Sau buổi sinh nhật đó 2 ngày, tôi lên xe về Hà Nội, chuẩn bị bước vào năm học mới. Hôm tôi lên xe, anh em thằng Việt ra tiễn chân, thằng Dũng thì bị bắt luyện võ nên chẳng trốn ra được. Trước lúc đi, Ngọc Anh chợt nhón chân, thơm nhẹ lên má tôi lúc thằng Việt chạy về lấy túi xách tôi để quên. Hai người ngồi dưới gốc bàng, chẳng nói gì hết, có lẽ đều ngượng ngùng vì cái mi nhẹ vừa rồi. Một lúc sau thì thằng Việt đến vừa lúc xe đỗ lại, tôi xách ba lô lên xe, ngoái đầu nhìn quang cảnh xung quanh một lượt rồi chào hai người bạn, trở về với Hà Nội phồn hoa.
Gần 2 tháng không về Thủ đô, tôi lại bắt đầu thấy nhớ cái hương hoa lúc vào thu, hơi gió heo may lành lạnh. Nhưng còn 2 tuần nữa mới Lập thu mà sao lòng tôi xao xuyến đến thế?
Nằm nhà, chơi điện tử chán chê mấy hôm, tôi mới lù đù đến trường cấp 3 nhận lớp. Ngôi trường tôi thi vào là một ngôi trường đã khá lâu đời ở Hà Nội, thuộc vào lớp trường top giữa của thành phố, tôi chọn thi vào đây xét cho cùng cũng là bất đắc dĩ vì môn Toán tôi yếu quá, mà trường này thì không có ban C cho tôi. Đắn đo suy nghĩ mãi, tôi đành chọn vào ban D, ban này trường mới lập được vài năm, có Toán- Văn - Anh, tôi nhận thấy đây là ban toàn diện nhất, hơn nữa có môn Văn, giúp ít nhiều cho việc tôi thi ban C sau này, còn Tiếng Anh thì chắc chắn là cần rồi, thời buổi này không có ngoại ngữ đi kèm thì khốn khổ xin việc mất.
Chọn xong ban học, tôi ngồi xuống ghế đã, đưa mắt nhìn một lượt quanh sân trường. Hôm nay toàn lớp 10 lính mới đến, có đứa tìm được bạn cấp 2 cùng thi vào, túm tụm bá vai bá cổ nhau, có đứa thì ngồi cạnh bố mẹ, còn phần lớn đều trong tình trạng một mình ghế đá suy tư thế sự như tôi.