An ủi e, nước mắt e cứ trào ra nhưng e không khóc. E thu người vào trong lòng nó mà khóc. E quá sợ rồi, đáng lẽ nó ko nên cho e đi theo. Bỗng nhiên e cất tiếng nói :
- A ác lắm. Biết người ta thích mình, chủ động nắm tay a, ôm a rồi chủ động hôn a nữa mà a không thèm quan tâm... Người ta muốn a tối đó đưa đi chơi nhiều hơn mà a cứ bắt về. Người ta vì nhớ a nên mới đòi đi theo để rồi bị thế này... A biết mà sao a không thèm đế ý gì vậy ? ...E không tin là mình yêu anh nhưng sự thật là e phải chấp nhận như vậy. Vắng a bên cạnh e chẳng hề thấy mình cười một chút nào. A có biết không ? ...Hu. hu.
E vòng 2 tay lên ôm lấy cổ nó. Ôm thật chặt như thể e sợ nó sẽ lại bỏ xa e lúc nãy. Vừa ôm, e vừa khóc. Nó như chết đứng vài giây rồi vỗ về an ủi e.
- Đừng sợ nữa, có a đây rồi mà. Ngoan nào, đừng khóc nào. Con rắn nó chết rồi mà...
- A thôi đi...A hiểu những gì e nói mà...A hiểu hết những gì e làm với a. Nhưng tại sao a lại ko chấp nhận nó ? E chán ghét đến thế ư ?...E không xứng để làm người yêu của a ư ?...
Nó im lặng. Cả hai lúc này chìm vào sự im lặng và e thì vẫn đang ôm chặt nó. Nó không trả lời mà chỉ suy nghĩ. Không ai biết dc lúc này nó đang nghĩ j. Một lúc sau, nó mới cất tiếng :
- A biết cả chứ... Ngay từ khi e vòng tay ôm a là a đã biết rồi. A cũng rất thích e. Nhưng a chưa thể tiếp nhận dc e ah... Nỗi buồn trước kia quá lớn làm a suy sụp. A sợ lắm, sợ cái gọi là tình yêu. Sợ cái gọi là rung động. ...Nhưng thật sự, a đã rung động trước e... E hãy chờ nhé, chờ cho tình yêu quay lại với a...Và khi đó, e sẽ dc đón nhận một t.y đầy trọn vẹn và chân thành từ a...
- Người lớn hứa là phải làm đấy. Ko dc nói dối con nít đó nghen ông già khó tính.hehe.
Giọng vui vẻ trở lại, e lại ôm chặt nó, nở nụ cười rạng rỡ. Kéo nó xuống, e trao cho nó một nụ hôn. Không phải hôn má như lần trước mà lần này đích đến của e là đôi môi. Môi e thật ngọt. Nụ hôn thật ngọt ngào giữa rừng khi mà ánh nắng mai len qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất. E trao cho nó yêu thương, trao cho nó tình yêu của e và trao cho nó nụ hôn đầu tiên...
Rời khỏi người nó. Em e thẹn quay mặt đi. Hai vành tai đỏ như gấc cho thấy e đang ngượng ngùng. Nó mỉm cười rồi quay mặt e lại đối diện với mình. Nó hôn e. Cái hôn như thay nó trả lời. Lại một lần nữa nó dc nếm vị ngọt của đôi môi e. Mắt e nhắm nghiền với đôi má hồng hồng...
Nó ôm e thật chặt rồi thả ra. Giọng nó cất lên :
- E sẽ đợi chứ ?
- Vâng ! E sẽ đợi. Đợi đến khi nào pha lê có thể lành lặn trở lại. Và khi đó e sẽ là người cgai’ hạnh phúc nhất...
- Mình về thôi e...
Khi về. Mọi thứ đã sẵn sàng. Buổi ăn trưa đầy rượu bia nhanh chóng trôi qua.Dọn xong nó lại ôm súng tha thẩn vào rừng. Lần này nó không đi sâu mà chỉ men theo con suối. Quay nguời lại thấy e vẫn lẽo đẽo theo sau. Nó cười hỏi :
- Không sợ rắn nữa hay sao mà cứ đòi đi theo a thế hở hehe ?
- Lúc nãy tính lên trên thì thấy ba a với cậu đang lấy giấy tờ bàn bạc gì đấy. E thấy chắc là có chuyện nên thôi ko lên nữa. Anh M với chị thì cũng đang nói chuyện nên e ngại. Ngồi vẩn vơ thì thấy a đi nên e đi theo thôi. Mà có a bên cạnh thì ko sợ nữa. Hehe...
E vẫn còn say. Nét cười cứ hiện diện trên khuôn mặt. Mạnh dạn tiến tới ôm cánh tay nó. E nói :
- Hồi nãy e thấy trên khu bên kia nhiều hoa lan lắm. E dắt e tới chỗ đó lần nữa nhé...
Ánh mắt mong chờ của e khiến nó không thể từ chối. Đi vài phút là đã đến. Mùi phong lan thơm ngát, từng chùm hoa đủ màu khoe sắc trong nắng trưa. E đòi ngồi nghỉ. Ngồi cạnh e, bây giờ nó mới để ý kĩ. Mùi nước hoa của e hôm nay rất nhẹ. Phải sát bên mới nhận ra được. E vẫn chưa rời cánh tay nó.
E chỉ từng bông hoa. Hơi thở e thơm ngát. Nó không biết đó là mùi hoa lan hay là từ hơi thở của e nữa. Rượu làm nó cũng hơi say. Bỗng e níu tay chồm hẳn lên người nó mà hôn. Nụ hôn thật dài.
Nó và e trao nhau nụ hôn tưởng chừng như bất tận. Hoa như khẽ đùa với nắng. Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm không khí trở nên mát mẻ hơn. E đang chủ động hôn nó. Đôi môi thật ướt át và mềm mại. Nó cảm thấy mùi rượu vẫn còn đọng lại trên môi e. Nhưng hôm nay thật ngọt ngào. Hai bàn tay nó dần dần hoạt động theo bản năng. Vuốt ve trên lưng e rồi luồn nhẹ vào áo. Da thịt e phẳng lì không có một dấu vết. Người e mát rượi như thể nó đang đưa tay vào làn nước vậy.
Đè e xuống.Đôi tay nó dần tiến lên trên. Nó biết là e cảm nhận dc. Người e khẽ run nhưng không có phản ứng gì khác. Nó vẫn đang đắm chìm vào cõi mê bất tận mà nụ hôn e mang lại. E ôm chặt lấy nó. Ôm như không muốn nó rời xa e.Chợt nó rút tay ra, ôm lấy e thật chặt rồi miệng nó như muốn nuốt luôn cả đôi môi e vào.
Nụ hôn thật sâu, bàn tay nó khẽ thả e ra. Miệng nó cũng rời khỏi e. Môi mấp máy, nó nói :
- A…...xin lỗi…...A ko kiềm chế dc...Có lẽ a say mất rồi………...Em ...em đừng giận a nha...
Ngập ngừng một chút rồi e nói :
- Em không giận anh đâu ngốc ah...Nếu e không cho phép, liệu a có làm vậy được không ? hjhj
- Vậy là tự nguyện đồng ý đúng không. Hehe. Vậy mình làm lại đi.
-...
Cấu vào tay nó. Chạm hai bàn tay vào khôn mặt đang cười của nó. E lại hôn. Nhanh thôi khiến nó không kịp phản ứng. Ôm nó rồi e thủ thỉ vào tai nó:
- E yêu anh mất rồi Nguyên ah. Thật sự là e yêu anh mất rồi, ông cụ khó tính của e ah...
-...
Ôm chặt e. Thổi vào một bên tai khiến e bủn rủn. Nó nói lời nhẹ nhàng :
- A mong e sẽ chờ anh nhé. A biết mình cũng yêu e nhưng a không vượt qua được bức tường đó. Chờ a nhé e.
- E sẽ chờ anh. Và bắt đầu từ bây giờ e sẽ chính thức tán tỉnh anh. Sẽ khiến anh phải yêu e. Anh cứ chờ đấy, hjhj
Thả nó ra, nắm lấy bàn tay nó rồi e đánh nhẹ. Vừa đánh vừa nói :
- Cái tay hư này, ghur ghur. Hại con người ta đỏ hết cả mặt...>.
- He he. A là a không biết gì đâu đấy. Do nó tự nhiên chứ không phải do a. Hehe.
- A còn nói nữa. Huhu...
Mặt e như sắp khóc. Nhưng a có biết e vui lắm. Miệng e vẫn cười. Nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn trên gò má e. Giọt nước mắt hạnh phúc vì biết a cũng yêu e. Vì biết a là một người đàn ông đứng đắn. Và hơn hết, e biết a cũng yêu e nên không muốn làm vậy với e.
Nó khẽ hôn lên giọt nước mắt của e. Rồi mỉm cười. lắng nghe tiếng gió, tiếng hát của núi rừng. Thời gian như dừng lại. Giữa nó và e không còn khoảng cách. E và nó im lặng, chỉ ôm nhau như không bao giờ muốn phải xa rời mà thôi...
Nó nhẹ nhàng thả em ra rồi đứng dậy. Những lọn tóc mất trật tự lòa xòa trên khuôn mặt e. Nhẹ đưa tay lên vuốt, e nhìn nó bằng ánh mắt ướt át trìu mến. Nó muốn lại hôn e, muốn bỏ lại tất cả, chỉ có nó và e ở nơi này thôi. Nhưng không thể làm dc. Rất nhiều thứ đang đợi nó trước mắt và nó vẫn còn một lời hứa gần như đã trôi vào xa vắng...
Chap 8: Nắng đã trờ về...
Buổi đi chơi nhanh chóng kết thúc.Đường về lúc nào cũng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc cổng chào thành phố đã hiện ra trước mặt. Tòa nhà Hoàng Anh sừng sững đứng. Vậy là hết ngày thứ 7, từ từ đưa chiếc xe lăn bánh trên đường. Hàng cây cổ thụ hiện ra làm nó thấy wen thuộc. Mới chỉ đến nhà e 2 lần nhưng sao nó lại cảm thấy wen đến thế. E chào ba nó rồi nhảy nhót vào nhà, trước khi đi còn kịp đánh mắt tinh nghịch cho nó. Quay về. Ba nó nói :
- Con bé được đấy. Ngoan hiền, lễ phép lại xinh xắn.
- Hề hề. Ba nói gì con không biết...
- Tao thấy cả rồi mà cứ giả vờ. Nhanh lên hôm nào dắt nó về cho má mày nhìn xem.
- Rồi rồi. 2 cụ cứ lo xa. Chưa có gì hết mà...
Đánh xe vào nhà. Mang đồ xuống rồi để luôn ngoài sân mai rửa xe luôn đỡ mất công lùi ra. Nó chui vào nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ sau một ngày mệt nhọc. Tắm xong thì cơm canh cũng được dọn ra. Cả ngày hôm nay mới được hạt cơm. Đúng là mệt thật. Xong bữa thì cũng 7h. Đến giờ thiêng xem thời sự của ông cụ. Nó thì dắt xe ra ngoài mà đi uống cafe. Cái E71 rung rung trong túi quần nó khi đang đi. Mặc, nó không bao giờ vừa lái xe vừa cầm dt. Lần té xe trước cũng vì thế mà mém tí nữa là nó lăn vào xe tải.
Bước váo quán. Hôm nay cuối tuần nên có lẽ quán hơi đông. Lúc này móc dt ra xem lại thì nó thấy tin nhắn. Giật mình khi thấy cái tên người gửi : "Con gái thần Mặt Trời"
Trong lòng nó lúc này đang rối ren. Tìm một bàn khuất trong góc chứ không phải là bàn nó thường ngồi nữa. Lấy chai rượu mà nó gửi lại rồi lặng lẽ uống. Nó không dám đọc. Đã 6 năm rồi chưa có tin nhắn từ số máy này. Nó vui vì e vẫn nhớ đến nó, vui vì sau một khoảng thời gian dài như vậy e vẫn còn lưu sdt của nó. Nhưng nó sợ, nó không biết nội dung tn của e là như thế nào ? Liệu e có cho nó cơ hội, cho nó thấy lại được những giọt nắng nhảy nhót như ngày xưa không ?
Lặng lẽ một mình trong góc quán. Mưa vẫn rả rích rơi. Cơn nữa bắt đầu tự bao giờ nó cũng không hề biết.
Tâm trạng nó lúc này đang cực kì hỗn độn. Tãi sao sau 6 năm e mới nt cho nó ? 6 năm qua e đã làm những gì ? E có thay đổi gì không ? Và câu hỏi lớn nhất lòng nó : Câu trả lời về lời yêu nó đã trao cho e.
Đọc tin nhắn, nó thấy chỉ vẻn vẹn vài chữ : A khỏe không ? Liệu a có nhớ đến chủ nhân của sdt này ko a ?
Nó nhắn trả lời, không gọi. Nó muốn nghe giọng e, muốn gặp e lắm chứ... Nhưng nó không đủ can đảm làm điều đó.
- Chủ nhân của sdt này luôn hiện diện trong danh bạ a, trong kí ức a và cả con tim a nữa. Lâu quá rồi e nhỉ. A ko ngờ là e vẫn còn nhớ đến a, vẫn sử dụng sdt này đấy.
Đúng. Sdt của e đã quá wen thuộc, Hơn 6 năm trước, ngày nào nó cũng bấm số này. E liệu có biết rằng nó đã thuộc nằm lòng. Không chỉ sdt, mà tất cả về e. Nó nhớ hết những gì e thích, nhứng thứ e ghét. E ghét gián, ghét sự kềm cặp chèn ép. Và đã hơn 1 lần, e hét toáng lên rằng : "E ghét a !!!" E thích chụp hình, thích thơ thẩn ở những cánh đồng xanh thẳm, thích cái cứng rắn mà a hay áp đặt cho e đồng thời cũng cực kì bực tức với điều đó...
"E ghét a !!!" Giọng nói của e vẫn văng vẳng trong đầu nó. Nó hối hận vì đã làm e khó chịu, làm e bực tức vì những kiềm kẹp của mình. Rượu cứ trôi ào ào vào cổ họng nó khiến một vài người khách ngồi gần e ngại. Cay của rượu, cay của nước đang dần lan trên khóe mắt. Nhắm mắt lại như một sự chấp nhận sự thật đầy cay đắng là e đã xa nó. Mắt nó nhòe đi. Tất cả kỉ niệm xưa kia nó vẫn còn nhớ. Tim nó như càng ngày càng thắt lại sau những kỉ niệm hiện qua. Mắt nó dần xuất hiện những gân máu. Càng ngày càng đỏ lên.
Lảo đảo cầm chai rượu ra mặt sau của quán. Hướng về tảng đá nằm sát mép hồ. Nó ném mạnh. Choang...chai rượu vỡ ra từng mảnh nhỏ. Mỉm cười lặng nghe tiếng gió. Nó quay lưng bước đi để lại đằng sau những ánh mắt kinh ngạc đến ngỡ ngàng của nhiều người.
Bây giờ, nó đã thật sự điên loạn...
Chap 9: Em. Liệu có phải là nơi a dừng lại...
Lưu ý : Chap 18+
Bước ra khỏi quán. Lột luôn cái áo. Con cá chép vượt vũ môn hiện rõ trên vai trái. Hình ảnh tượng trưng cho sự luôn luôn vươn lên, không đầu hàng của nó. Nó đi ngay cả khi mưa đang ngày càng nặng hạt. Chiếc xe gầm lên như thấu hiểu tâm sự của chủ.
Nó cứ đi, đi mãi. Nó không biết đi về đâu nữa. Bây giờ liệu nó có thể dừng ở đâu ? Không ai có thể hiểu dc tâm sự của nó. Giờ nó đang chơi vơi giữa những cảm xúc. Tiếng pô xe gào rú trong cơn mưa lạnh. Đúng, bây giờ nó lạnh lắm. Ai có thể ôm lấy nó lúc này ? Trời càng mưa to, hình ảnh nụ cười của e càng hiện rõ trong tâm trí. Siết mạnh tay ga, chiếc xe lại lao vút đi. Người đi ngoài đường nghe tiếng xe vội tấp sát lề đường tránh cho cơn giận dữ cuồng loạn này lao đi. Đêm đó nó dạo khắp thành phố vài vòng liên tục. Mưa đã tạnh rồi...
Thắng gấp, chiếc xe như không theo sự điều khiển của nó nữa. Bánh xe đã dừng lại nhưng trớn xe vẫn lao đi. Mưa khiến dường quá trơn, bánh sau quay ngang khiến nó chật vật lắm mới có thể lấy lại sự cân bằng. Tức giận nhìn vật cản đường mình. Hai thằng oắt con choai choai đang đứng lại chửi rủa những lời thô tục với nó. Đá chống, lẳng lặng tiến đến trước mặt hai thằng đó. Mặt nó lúc này cực kì đáng sợ. Ánh mắt đỏ ngầu khiến hai thằng kia bủn rủn chân tay.
Không nói một lời, nó táng thẳng vào đầu thằng cầm lái. Cú đánh rất mạnh. Chiếc Sh mới toanh không còn điểm tựa ngã thẳng xuống đường. Thằng nhóc ôm mặt nằm rên rỉ dưới đất, nó đưa gót giày đạp vào mặt thằng đó thêm một phát nữa rồi quay sang thằng ngồi sau. Lúc nãy nó đã kịp nhảy khỏi xe mặc cho bạn nó ngã kềnh. Dựa hẳn vào cột đèn đường, thằng nhóc run lẩy bẩy khi ánh mắt nó quét tới phía này. Thằng nhóc muốn chạy nhưng không thể nào cất nổi bước chân nữa. Ánh mắt đó quá kinh sợ khiến thằng nhóc không thể chạy.
Những cú giơ tay lên của nó là cơ thể thằng nhóc lại phát ra tiêng hự hự. Tay nó lúc này đã thấm máu. Máu của nó chăng ? hay là trên khuôn mặt kia dây vào tay nó ? Nó chẳng cần biết. Nó chỉ biết khi thằng kia gục xuống, người dân lao ra cản nó. Vài tiếng la hét : “Cản nó ra chứ không chết 2 thằng nhỏ !”rồi lại là : “ Người gì mà tàn bạo thế không biết. Con nhà người ta mà nó đánh không chút thương tiếc.”. Quay lại nhìn đám người đang bâu vào bình luận. Ánh mắt nó như điện lướt qua khuôn mặt từng người. Đám đông im bặt khi nhìn vào khuôn mặt nó. Vài người nhát gan đã vội rời đi nơi khác
Đám người tránh ra cho nó bước đi như tránh một tên giết người đáng sợ. Nó chẳng cần biết. Leo lên xe, nó nổ máy rồi lại lao đi. Thấp thoáng đằng sau, nó còn nghe tiếng còi xe cấp cứu.
Lang thang một hồi nó dừng lại. Bà cụ bán thuốc bên đường nhìn nó với một ánh mắt sợ hãi. Mua gói thuốc rồi hỏi mượn bật lửa. Bà sợ đến mức không dám đòi lại. Cố gắng cười với bà nhưng nó không thể làm vậy. Cơ mặt nó không thể giãn ra để nở một nụ cười. Nhìn kĩ lại, nó nhận đây là con đường Trần Phú quen thuộc. Nhà của e ở đây, ngay sau khúc cua kia thôi. Những hình ảnh buổi đi chơi hiện lại trong đầu nó. Bổng nhiên nó muốn nghe giọng e, nghe e làm nũng. Nghe tiếng cười vô tư của e làm nó thấy vui vẻ. Móc dt ra gọi. Chuông đổ từng hồi nhưng e vẩn không bắt máy. Chán nản, nó đang tính ngắt cuộc gọi thì dt lại phát ra tiếng. Nó hỏi :
- A gặp e bây giờ dc ko ?
- Anh chưa ngủ ah ? E đang chuẩn bị đi ngủ rồi này. Mai được không a ? Khuya lắm rồi a về ngủ đi a.
- A đang ở ngay dưới cổng nhà e...
Ngắt máy, nó chờ e. Chẳng mấy chốc, e xuất hiện với bộ đồ ngủ gấu trúc xinh xắn. Thấy nó. E thốt lên :
- A làm sao thế này ? Áo a đâu ? Tay a nữa. Sao lại đầy cả máu ? A té xe ah ? Thôi a vào nhà đi...
Vừa nói, mắt e vừa rưng rưng. E kéo tay nó vào nhà nhưng lại sợ nó đau. Cứ nhìn vào vết thương trên tay nó, nước mắt e lại rơi xuống lã chã. Lấy bàn tay còn lại gạt đi những giọt nc mắt của e. Nó nói :
- Tay a không sao đâu. Có chút chuyện đó mà. A chỉ muốn đến nhìn e một lát thôi rồi a về.
- Cho dù có về thì a cũng băng lại đã. Nhìn tay a như vậy e không cam lòng.
Rửa sạch vết thương, e lấy cồn ra sát trùng.cho nó rồi băng lại. Lóng ngóng thế nào mà e đổ nguyên cả chai cồn vào vết thương. Nhìn e, nó cười hiền từ. Tay nó dc e băng bó lại thành một cục bông. Nhìn vào bàn tay lúc này đã tròn xoe. Nó lắc đầu chép miệng. Nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên nó vào nhà e.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Căn nhà yên lặng chỉ trừ tiếng gõ tích tắc đều đặn của đồng hồ. E ở một mình trong căn nhà vắng lặng này. Ly nước gừng nóng được e mang ra. Nhấp từng ngụm nhỏ, nó hỏi e về gia đình e. Được biết nhà e vẫn đang ở Sg. E lên đây một phần là để trốn tránh cái xô bồ của Sg. Một phần nữa là tìm cách phát triển thị trường của gia đình ra khu vực Tây Nguyên. E có vẻ dối nó một điều gì đó. Ánh mắt của e lảng tránh cái nhìn của nó lúc này. Nó chẳng quan tâm...
Lặng lẽ nhìn nó ra về. Bóng hình nó sắp rời xa e. Dắt xe ra ngoài, bước chân xiêu vẹo của nó làm e thấy nhói lòng. Tiến tới, từ đằng sau, em quàng hai cánh tay ôm thân người nó vào lòng. E nói, lời nói như cơn gió bay thoảng qua nhưng vẫn đủ cho nó nghe thấy :
- Đêm nay anh ở lại đây nhé. Nhìn a thế này e không yên tâm để a về. Ở lại với e nha a...
Nó hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của e. E như úp mặt vào lưng nó để giấu nỗi xấu hổ khi phát ra lời đó. E không cần nó phải yêu e, không cần nó phải nhớ e. Chỉ đơn giản là e lo lắng và không muốn nó đi về trong tình cảnh bây giờ...
E nói xong, xiết chặt hai cánh tay như thể nhất quyết không để cho nó rời xa e. Bất đắc dĩ, nó dắt xe vào nhà trở lại. Vội khóa cửa như sợ nó đổi ý, rồi e đưa nó vào phòng khách. Ngồi sát bên cạnh nó, e vuốt ve cánh tay băng bó với một nỗi đau hệt như người bị thương không phải là nó mà là e. Nó ngồi im lặng đắm chìm trong những suy nghĩ. E biết, biết lúc này không phải là lúc e hỏi nó chuyện j đã xảy ra. KHẽ hôn lên cánh tay, e ngô nghê nói :
- Cái tay hư này, hồi sáng ai bảo ăn hiếp người ta. Bây giờ cho đáng đời nhé. Hehe. Để xem lần sau còn dám làm vậy nữa ko. A còn đau không a ?
- hehe. Vậy e thử như hồi sáng không ? Tay đó nó vẫn xài dc đấy...
- Xì...
E nghệch mặt ra, dôi má như hồng lên rồi rúc đầu dựa vào vai nó.
- Đau thì nói lên với e nhé a. Mà a ăn gì chưa ? Để e làm a ăn nhé...
Nghe câu nói của e. Nó bỗng dưng thấy đói. Lạ nhỉ. Lúc chiều nó ăn rồi cơ mà. Hay là tại cái ánh mắt kia khiến nó không thể từ chối. E lại tất tả chạy vào bếp. Lê những bước chân chán nản. Nó cũng bước theo e xuống nhà ăn. E nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết. Chẳng mấy chốc món mì spaghetti đã được dọn ra bàn. Nó không quen ăn món tây lắm nhưng nhìn khuôn mặt háo hức mong chờ của e. Nó lại chẹp lưỡi : Thội kệ, thử chút xem thế nào...
Cầm nĩa bằng tay phải khiến nó có chút lóng ngóng vì trái tay. Nó ăn uống một cách khó khăn. Đặt nhẹ bàn tay lên tay nó, e cản nó lại. Lấy cái nĩa từ tay nó. E cuốn từng cuộn mì từ từ đưa đến. E như một người vợ đang chăm sóc nó vậy. Đút từng miếng, nhẹ lau khóe miệng dính chút nước sốt. E nhìn nó với một ánh mắt trìu mến đầy yêu thương. Dưới ánh đèn vàng nhẹ nhàng. Mặt e như hồng dần lên. Màu hồng lan dần từ gò má xuống cổ e. Nó cảm thấ đây là món mỳ ngon nhất nó từng ăn. Vì nó đang đói, vì dc người khác chăm sóc và vì e là người nấu cho nó.
Thu dọn xong, e chỉ cho nó phòng ngủ của khách trên lầu. Bước trên những bậc thang bằng đá đen bóng. Căn phòng cuối hành lang hiện ra. Bước vào phòng. Mùi của gỗ nồng nàn. Chắc là lâu rồi nhà e không có khách. Chăn màn vẫn còn nguyên nếp gấp. Vào nhà tắm, nó bật nước nóng xả lên người như để đẩy lùi cái lạnh giá. Nó lạnh không chỉ ở bên ngoài mà còn cả trong tim nữa. Người run lên từng hồi. Lau khô người rồi khoác chiếc áo choàng vải ra ngoài. Nằm trên giường,bật ti vi lên rồi nó suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Nghĩ cũng tội cho 2 thằng trẻ trâu kia thật. Rồi lại mơ hồ nghĩ đến câu chuyện e đút cho nó ăn. Vui thật, từ ngày nó biết cầm đũa tự ăn đến bây giờ thì e là người đầu tiên đút cho nó như vậy đấy.
Tiếng gõ cửa vang vọng đến tai nó. H này e còn gõ cửa phòng làm gì nhỉ ? Đáng lẽ là e đã đi ngủ rồi chứ. Mở cửa ra. Nó thấy e đang co rúm trong cái chăn run rẩy. E nói :
- A cho e ở ké một chút dc ko ? Lúc nãy thấy tay a máu me ghê quá nên h ám ảnh ko ngủ dc. Một chút thôi dc ko a ?
- Haizzz. Thôi vào đây đi cô nương.
Rúc ngay vào trong chăn. E kéo nó vào cùng. Ôm lấy người nó, e thủ thỉ :
- Bây giờ a kể cho e xem có chuyện gì dc ko a ? Sao tay a lại bị như vậy ?
Thuật lại đơn giản câu chuyện chỉ là nó đánh 2 thằng oắt cản dường nó. Nghe từng câu, e lại càng co rúm lại mà nép mình vào trong chăn. E vuốt nhẹ cánh tay với những cử chỉ ân cần nhất mà nó biết. E khẽ rướn người lên. Đôi môi căng bóng như mời mọc, mắt e khép hờ, mùi hương sữa tắm của e tỏa ra nhẹ nhàng. Khẽ tiến đến, nó hôn nhẹ lên mặt e rồi cười cười. E mở mắt, giận dỗi cấu xé cánh tay nó. Mắt e rưng rưng nhìn nó với một ánh mắt oán trách vô bờ bến. Nâng cánh tay nó lên. E cắn mạnh, 2 dấu răng ngọc in hằn rõ lên nó.
Bật cười, nó kéo e lại. Nó hôn lên đôi môi đầy gợi cảm đấy. Lưỡi nó lần mò tách nhẹ hàm răng e rồi quấn lấy hơi thở của e. E như đê mê chìm vào nụ hôn của nó. Mắt e nhắm nghiền đón chờ điều gì sẽ đến. E biết, e biết nhưng e chấp nhận điều đó.
- E chấp nhận a ah. Tất cả cũng vì e yêu a. E muốn e mãi mãi thuộc về a...
Hơi thở e gấp gáp hơn. Nhẹ nhàng hôn vào đó, e như oằn người trước những kích thích mà nó mang lại. Hơi thở của e nặng nề hơn. Bất chợt, e kéo người nó lên, trao cho nó một nụ hôn nồng cháy. E nói như cơn gió khẽ lướt qua :
- E trao cho anh tất cả, tất cả con người e, tình yêu của e...và cả lần đầu tiên của e nữa...
Tai nó lúc này đã ù đi. Nó chỉ cần biết là e yêu nó và nó cũng vậy.Trong đầu nó h không còn một suy nghĩ gì khác nữa. Khẽ tách 2 chân e ra, nó từ từ tiến tới. Nhẹ nhàng, không nhanh, không chậm. Nó dần dần tiến vào trong e...E nở một nụ cười. Đúng, e cười với nó. Nụ cười của mãn nguyện, của hạnh phúc đang trào dâng trong e...
E như tan ra sau mỗi lần cử động của nó. E phát ra những tiếng ư, ư, ư...trong vô thức như là bản năng. Hai cơ thể lúc này đã gắn kết bằng một sợi dây tình cảm. Nó hòa vào xúc cảm e mang lại. Nhịp độ tăng dần lên, cơ thể e cũng đổi khác. E thở nhanh hơn, âm thanh từ cổ họng e phát ra cũng tăng dần lên. Bên dưới e cũng có sự thay đổi. E siết chặt lại như muốn bóp nghẹt nó. Vòng 2 tay ôm lấy nó, e hôn nó thật sâu. E tham lam nuốt trọn đôi môi nó. Cứ như thế, dần dần, nó cũng không thể chịu nổi mà bùng nổ trong e. Thở một hơi dài rồi nằm cạnh e. Kéo sát e vào lòng, nó hôn lên trán e. E đang ngủ, giấc ngủ mệt mỏi sau khi mất đi thứ quí giá nhất đời mình cho nó. E gối đầu lên vai nó mà ngủ, trên miệng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc và mi mắt e vẫn long lanh những giọt nước mắt như sương ban mai...
Chap 10: Hạnh phúc trong e là được yêu anh...
Nó thức dậy sớm lắm. Để e ngủ yên sau những mệt mỏi đêm qua. Nó lẳng lặng dắt chiếc Vespa đỏ của e ra ngoài. Sau đêm qua có lẽ chuyện nó đánh người đã lan khắp nơi rồi. Buổi sớm đi xe nó không tiện. Chạy ra buổi chợ sáng, ngoắc thằng đàn e cai quản bốc vác ở đây. Nó nói :
- Giữ cẩn thận chiếc xe này cho a. A vào chợ một tí rồi quay lại. À, cầm gói thuốc hút này...
Rút một điếu rồi đưa gói thuốc cho thằng e. Châm lửa, nó thảnh thơi tản bộ vào chợ. Buổi chợ sáng tấp nập những gương mặt người bán, người mua. Lựa một bó hồng thật đẹp. Nó đi qua khu thực phẩm mua ít đồ ăn sáng rồi quay về. Thằng e nhìn thấy bó hồng cười hề hề :
- Chà ! E nào mà có diễm phúc khiến anh Tư sáng sớm dậy đi mua đồ ăn sáng, rồi lại có cả hoa nữa chứ. Kiểu này chắc e phải học hỏi a mất thôi. Kakakaka.
- Nói nữa tao cắt ah...
Bông đùa vài câu xong. Nó lại lên xe quay về nhà e. Trời lúc này đã gần sáng. Mang đồ ăn vào bếp, nó lẳng lặng trổ tài nấu nướng. Nó biết e thích ăn món Tây, vậy là đủ. Dần mềm miếng thịt bò, nó ướp gia vị rồi chuẩn bị bàn ăn sáng mang lên cho e. Ánh nắng lúc này đã len qua ô cửa chiếu đến chậu cây nằm gần bếp. Chuẩn bị xong nó bước lên trên gọi e dậy. E vẫn còn ngái ngủ khoác chiếc áo vải đi vào nhà tắm. Bước chân e thật khó khăn sau đêm qua. E không bước nổi. Mỉm cưới đấy yêu thương, tiến tới nó bế e lên bước vào nhà tắm.
E níu lây cổ áp má vào ngực nó. Ngắm nhìn e trong gương, mái tóc bồng bềnh hạt dẻ đang bù xù khiến nó bật cười. Giẫn dỗi, e đẩy nó ra khỏi nhà tắm. Dặn dò e nhanh lên rồi nó lại cất bước xuống dưới. Bật bếp lên, chẳng mấy chốc mùi nấu nướng đã tràn ngập. Bày ra đĩa, nó lại cất bước lên lầu kêu e xuống. Hay chính xác hơn là nó lên bế e xuống. Lúc này e đang ngồi chải lại mái tóc của mình E nhanh nhẹn thật. Chẳng mấy chốc khuôn mặt e đã tươi tỉnh đón chào ngày chủ nhật. Bế e xuống bàn ăn, e xuýt xoa với những món mà nó làm cho e.
Món beefsteak vẫn còn đang bốc lên mùi thơm ngào ngạt. Cơn đói đang hoành hành trong cả nó và e. Pha cho cả hai mỗi người một ly sữa rồi nó ngồi vào bàn cùng ăn với e. Tiếng lách cách của dao nĩa lại vang lên như những bản nhạc không lời. E ngại ngùng ngồi ăn. Nó thì vừa ăn vừa ngắm e.
Cuối cùng e cũng đã ăn xong. Lẳng lặng để e uống nốt ly sữa, nó lôi ra một bó hồng to tướng trước mặt để trước mặt e.
Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 720x720.
Mắt e nhòa lệ. Cầm bó hồng trên tay mà e không thể nén được hơi thở nghẹn ngào. E nghĩ nó cũng như bao người đàn ông khác mà e từng biết. Đến rồi đi trong chóng vánh, sáng nay khi nó đặt nhẹ một nụ hôn rời khỏi e.
E đã biết. E thấy hụt hẫng vì người đàn ông đầu tiên trong đời mình ra đi như vậy. Quá mệt mỏi nên e không đủ sức để khóc nữa. E lại thiếp đi trong mộng mị cho tới lúc nó đánh thức e. Bất ngờ lớn nhất của e là nó đã quay lại. Nó bế e mà lòng e tràn ngập hạnh phúc. E vui lắm, vui vì dc nó bế, vui vì dc áp mặt vào ngực a. Và vui vì nó đã quay trở lại bên e...
Thả nhẹ bó hồng thắm lên bàn. E bước tới ôm lấy nó. Nước mắt e trào ra, những giọt nước mặt hạnh phúc cứ tưởng chừng như bất tận
Nhón chân lên, môi e chạm vào môi nó. Bờ môi mềm mại của e lúc nào cũng khiến nó thèm muốn. Ôm lấy e, nó bế e bước lên phòng. Vừa đi, e và nó vẫn trao nhau những nụ hôn. E hkong6 muốn dứt ra khỏi nó lúc này. Đặt e xuồng giường, trao nụ hôn thật sâu rồi lách khỏi vòng tay e. Nó nói :
- Đêm qua a...a không kiềm chế dc trước e... A xin lỗi, nhưng e đừng xem a như những thằng con trai đê tiện khác. A biết bây giờ a không có gì để có thể bù đắp dc cho e. Nhưng a sẽ có trách nhiệm với những gì mình đã làm. E có thể tin như vậy...
- Không, a không cần phải nói ra những lời như vậy. Đó là e tự nguyện, a không có lỗi gì cả. E yêu a nên mới làm vậy. A đừng bận tâm về điều đó. A chỉ cần biết rằng tình yêu của e với a nó lớn đến mức nào. Và a đừng lãng quên tình yêu đó. Vậy là quá đủ với e rồi...
- E nghĩ ngơi đi nhé. A phải về nhà một chút. Đi cả đêm qua không báo về rồi. Đêm qua mệt nên e cố gắng nghỉ nhiều vào nhé...
- Vâng a đi đi. Kẻo 2 bác lại lo...
Hôn vào môi e lần cuối như từ biệt. Nó dắt xe bước ra khỏi nhà. Về nhà thay vội bộ quần áo, nó lại lên ngồi cafe. Hồi hộp bật dt. Tin nhắn của e đã lưu trong máy đến tự bao giờ.
- E yêu anh, ông cụ khó tính ah...
Bất chợt nó nhìn thấy tin nhắn còn lại. Tin nhắn không phải của e. Con gái thần mặt trời đã trả lời :
- E vẫn luôn dùng số này, vẫn luôn nhớ đến a. Công việc của a dạo này thế nào ? Ba mẹ vẫn khỏe chứ a...
- Đã lâu lắm rồi a mới lại nc vs e. Công việc vẫn bt mặc dù dạo này hơi bận 1 chút. Hai bác vẫn khỏe e ah. Còn e ? Dạo này thế nào ?
Tin nhắn reply đến rất nhanh. Nhanh đến nỗi nó tưởng chừng như e đang ngồi đối diện mà gửi cho nó vậy.
- E vẫn khỏe. Công việc thì vẫn vậy. Dạo này bố lớn tuổi rồi nên giao lại xưởng chế tác cho e quản lý. Có mệt hơn một chút nhưng biết sao dc hả a ? À mà a vẫn còn gửi một thứ ở chỗ e đấy. Liệu a có còn nhớ không nhỉ ???
- Tất cả những điều về e a luôn nhớ e ah. 1000 ngôi sao nhỏ của a e vẫn còn giữ chứ ?
- Đúng là không gì có thể thoát khỏi trí nhớ của a thật. E đang cầm nó trên tay đây. Và e vẫn còn nhớ đến câu nói của a...
Chap 11: Hồi ức về e. Người con gái của Nắng...
Tết, cái ngày mà cả gia đình sum họp quây quần đón chào một năm mới tốt lành. Nó vẫn nghĩ về e. E ở quá xa nó để nó có thể gặp e. Đêm 30, bầu trời ko một ánh sáng. Cả nhà nó cùng ra ngoài ngắm pháo hoa giao thừa... Pháo hoa đẹp lắm, từng chùm tia sáng nở bung ra rồi lại tan biến vào xung quanh. Hoa của lửa, sự kì diệu của ánh sáng đang làm nó lóa mắt. Khói bay dày đặc cả bầu trời. Từng chùm tia lửa như dần tàn lụi trong màn đêm.
Nó hứa với e. Ngày quay lại, nó sẽ mang cho e thấy tấm hình những bông hoa cafe trắng tinh khôi của vùng đất nơi nó sinh ra. Cafe thật đặc biệt. Hoa trắng muốt nhưng lại cho ra dòng cafe đen đặc. Mùi của hoa ngọt ngào lan tỏa khắp đồi núi nơi trồng. Nhưng ly cafe thì lại khác, mùi nhẹ nhàng, thoang thoảng với vị đắng dịu làm bao người phải mê say. Có lẽ tính chất của cafe đã thấm đẫm vào máu của con người Tây Nguyên. Khi yêu, rất nồng cháy nhưng khi mọi việc đã chìm vào quên lãng, thì con người Tây Nguyên vẫn đằm thắm, vẫn dịu nhưng vẫn đắng cay trong lòng...
Sáng ngày mồng một. Khi mà các gia đình khác đang sốt xắn chuẩn bị mâm cơm thờ cúng tổ tiên thì nó lại lẫm lũi ôm máy ảnh leo lên xe tiến về ngoại ô. Chớm xuân lạnh lẽo nhưng nó thì không. Nó nghĩ đến gương mặt vui thích của e khi nhìn những bức ảnh của nó. Bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho lòng nó ấm lên. Ánh nắng ban mai rực rỡ, sắc vàng của những chậu mai như chan hòa cùng nắng.
Quãng đường 30km nhanh chóng dc vượt qua. Đối với nó, nơi khu vườn cafe này là đẹp nhất. Người ta nói vào mùa xuân thì miền bắc có hoa đào, miền nam có hoa mai còn với nó, loài hoa đặc biệt của Tây Nguyên tượng trưng cho mùa xuân là hoa cafe. Nhưng ở đây người ta chơi hoa theo một kiểu khác, không chơi lẽ từng cây mỗi gia đình mà họ trưng cả một con đồi, cả một khu vườn cho đất trời đón sắc xuân. Nhà nào mà canh cho hoa nở đúng vào 3 ngày tết là vui lắm. Vì mùi hương của hoa, màu sắc trắng tinh làm cho không khí như hân hoan hơn. Nhưng hoa chỉ nở được 3 ngày rồi lụi tàn nên ai chậm chân sẽ vô cùng nuối tiếc vì mỗi năm chỉ có một lần hoa.
Dừng xe, ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn. Hoa đã chớm nở, máy ảnh của nó liên tục được sử dụng. Chọn những cây đều hoa nhất. Nó chụp liên tục như sợ hoa kia sẽ sắp tàn phai. Dành trọn tình cảm vào những bức ảnh. Sao nó phải làm vậy ? Sao nó phải tốn công đi cả một quãng đường dài như vậy để chụp một vài bức hình ? Tại sao ? Đơn giản lắm : E đã nói chưa bao h e dc một lần nhìn thấy hoa cafe. E không biết hoa cafe nó ntn. Chỉ vậy thôi. Khi nó yêu, nó sẽ làm tất cả để dc nhìn thấy tình yêu của nó cười. Đó mới là thứ quí giá nhất với nó...
Bọn bạn nói tính nó quá hi sinh. Nó hi sinh tất cả cho người mình yêu để rồi nhận lại là con số 0 tròn trĩnh. Cười lặng lẽ trước chuyện đó. Nó chỉ có thể tự mang nỗi buồn một mình mà thôi. Liệu lần này nó có thế không ? Liệu lần này tình yêu của nó sẽ được đền đáp ? Nó không biết. Nhưng mục tiêu của nó đâu phải là sự đền đáp từ e. Nó chỉ cần nhìn thấy e cười., nụ cười của e đã là quá đủ với nó rồi. Có lẽ nó lụy tình chăng...
Chụp dc những tấm ảnh ưng ý. Nó vui lắm. Vui vì mình đã giữ lời hứa vs e, vui vì e dc nhìn hoa cafe lần đầu tiên bằng những bức ảnh của nó.
Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 800x532.
Lựa ra 5 bức từ hàng loạt hình mà nó chụp. Nó post lên face với cái tên : Mùa hoa Cafe – Hoa của mùa Xuân. Nó mong e sẽ vào xem những tấm hình nó chụp. Những tấm hình mà nó dành riêng cho e. Nó ghi 1 cái tít : Dành cho tình yêu của G. Mong e sẽ đọc dc, sẽ thấy dc đây là lời ngỏ của nó. E nhắn cho nó một cái tin : "Đến khi nào tuyết rơi trên mặt đất, e sẽ yêu a...".Liệu đó có phải tuyết không e ? Tuyết rơi trên những cây cafe xanh mướt. Tuyết của mùa xuân đấy e ah.
Nó gỡ dòng tít trên album. Với nó, giờ chưa phải lúc e nói ra lời yêu. Nó vẫn chờ, vẫn chờ đến mùa tuyết rơi. Nó tin tưởng rằng năm sau, khi mà trên trời bắt đầu rơi những bông tuyết đầu tiên. Tuyết làm cho cảnh vật trở nên lạnh lẽo, thì với nó, tuyết ấm áp lắm. Nỗi ấm áp tràn vào trong tim khi nó tin vào điều đó. Nó luôn tin, luôn chờ đợi. Nhưng cuối cùng thì tại sao ? Tại sao tuyết không bao giờ ấm hay bởi vì bản thân tuyết vốn đã lạnh giá như ngàn năm nay vẫn vậy.
Sau tết, nó muốn gặp để trao cho e con búp bê nhỏ xinh mà nó đã đi khắp nơi tìm mua. E thích màu xanh, cái màu thiên thanh ấy khó tìm lắm e ah. Nó đi vòng hết các shop trong tp, đến shop cuối cùng tưởng chừng như vô vọng. Người bán hàng cố lục tìm trong kho con búp bê cuối cùng. May mắn sao, nó đã dc toại nguyện. Chuyến xe khách đưa nó quay lại Sg. Quăng hết đồ đạc xuống hầm, trên tay nó lúc này là túi quà cùa e. Nó sợ hàng hóa bên dưới sẽ làm hư hỏng món quà của mình. Nó quyết định ôm lên xe. Nó không dám ngủ say, nó sợ món quà sẽ rơi mất. Chập chờn suốt cả đêm, cuối cùng nó cũng lê được thân xác thiếu ngủ về đến nhà. Nó cãm thấy có một cái gì đó thiêu thiếu. Đúng rồi, nó chưa nt cho e. Nó muốn mỗi buổi sáng khi thức dậy, e sẽ mở mắt ra nhận lời chúc của nó đầu tiên. Chợt nhận ra, từ trước đến giờ, chưa bao h e là người nt trước, chưa bao h nó có cơ hội mở mắt ra dc nhìn thấy tn chúc ngày mới tốt lành của e. Lặng lẽ gấp dt lại. Ném lên giường, nó nằm vật ra nhắm mắt nghỉ ngơi như bù đắp cho đêm qua...
Bẵng đi vài hôm. Nó hẹn e để trao cho e món quà nhỏ mà nó mang lên từ nơi mình sống. E nói e cũng có một món quà tặng cho nó. Như nhảy lên vì sung sướng. 1000 ngôi sao giấy nhỏ tí bằng đầu đũa nằm gọn gàng trong hộp. Nó biết, biết e đã bỏ công sức ra làm món quà này. Và quan trọng hơn, e tốn công làm để tặng nó...E có tình cảm với nó không ? Nó nghĩ là có. Nó nghĩ e cũng có tình cảm với nó. Thầm mỉm cười. Với nó, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Hàng ngày, những tn của nó vào buổi sáng và buổi tối cứ đều đặn gửi đi. Ngay cả khi say, nó vẫn cố gắng mở mắt cốt chỉ để gửi một tn cho e. Tại sao chỉ với e, nó mới có cảm giác nhiều đến vậy. Cảm giác dc mang cho e yêu thương làm đầu óc nó như mê đi. Si mê với cuộc tình mà nó nào biết kết quả. Nó cứ yêu, cứ yêu e mà thôi.
Bẵng đi một thời gian dài, cuộc sống của nó có quá nhiều thứ thay đổi. Công việc gia đình khiến nó lo nghĩ nhiều hơn. Nhiều việc hợp lại đổ lên đầu nó làm nó sao nhãng mất e. Suốt thời gian đó nó không hề nc vs e. Không boa giờ e là người chủ động liên lạc. Luôn là nó, luôn là nó e biết không ? Và vẫn luôn là e cúp máy trước mỗi lần nó gọi điện cho e trước đây.
Tưởng chừng như e đã quên nó. Nó lập nick mới, không liên lạc gì với e nữa. Nhưng cứ nhắm mắt, hình ảnh nụ cười e cứ hiện về. Không thể quên dc e cũng khiến nó đau đớn nhiều lắm. Nhưng nó không dám quay lại với e nữa. Một lần lang thang trong phòng chat. Nó chợt nhìn thấy cái nick quen quen. Cái nick mà đã bao lần nó nói chuyện. Tay nó run run, nó không dám bấm mời chat vs e nữa. Nhưng chính tại lúc này, con tim nó lại hối thúc bàn tay làm việc đó. Tim nó như gào lên từng đợt sóng. Từng hồi sóng cảm xúc xô ngã sự cự tuyệt của nó. Nó bấm mời e...
- Hj, có ai đó không ?
- Ai vậy, mình đâu có onl nick đâu nhỉ ? Sao bạn lại biết ?
- Hj, mình vô tình thấy nick bạn trên room. Chỉ vậy thôi. Nếu bạn đang bận thì ko sao. Pp bạn nhé...
E quên nó thật sao ? E quên những nụ hoa trắng kia rồi. Tuyết vẫn chưa rơi mà e đã vội quên. Lời nói đó với e chắc cũng chỉ như một cơn gió, vội đến, vội đi mà thôi...
- Đợi đã...
- Hj. Sao bạn ?
- Phải G đó ko ?
E vẫn nhớ, vẫn nhớ đến cách nc của nó. E nhận ra nó là ai giữa những vô vàn cái nick...Nó vui lắm. Cảm xúc vui mừng như vỡ òa sau những cơn sóng đau khổ.
- Hjhj. Sao Ta biết, g đổi nick mới rồi mà...
- Chỉ có G mới nc vs Ta như vậy thôi. Ta còn vẫn còn nhớ cách nc khách sáo của G lần đầu tiên mà. Sao đổi nick mà ko báo cho Ta 1 tiếng ? Giận luôn...
- Ah. Nick kia giống con gái qúa nên đổi. bửa h lu bu quá nên cũng ko pm lại cho ai. Hôm nay rảnh rang thì onl lại gặp Ta. Có duyên quá đi chứ...
...
Số điện thoại của e vẫn còn lưu trong danh bạ của nó. Đã vài lần, nó tính xóa đi nhưng nó không nỡ. Những tn tinh nghịch mà e gửi vẫn còn đó. Nó vẫn còn lưu lại theo thói quen...Hẹn e một cuộc gặp cafe. Nó chẹp lưỡi : “Lẽ nào định mệnh không cho phép ta quên ư ?”