Ngồi xuống bàn ăn đợi Nguyên dọn dẹp nhà tắm. Không biết phải chịu cảnh này đến bao giờ. Nếu phải miêu tả Nguyên tôi chỉ có mấy từ: lộn xộn, phiền phức, rắc rối… Nhưng khó hiểu thật. Nguyên không hề có một chút khó chịu hay phàn nàn gì với những hậu quả mà lũ chó mèo gây ra. Cô ấy vui vẻ chấp nhận tất cả như cô ấy sinh ra để làm những việc đó. Tôi ngồi dựa mặt vào thành ghế ngắm Nguyên quét nhà tắm rồi làm bộ quát lũ chó vô kỷ luật. Cái cử chỉ và vẻ mặt cố miêu tả cho mấy con vật hiểu mấy chậu sỉ mới là chỗ cho chúng nó giải tỏa nỗi buồn dễ khiến người ta phải phì cười. Quát chúng nó mãi mà chúng nó cứ tưởng đùa, cứ nhảy lên người Nguyên xủa nhặng xị làm nhỏ bất lực ngồi bệt xuống đất hét toáng lên.
- Này giúp việc, có định cho chủ nhà ăn cơm không thế?
- Đồ ăn ở bàn đấy, anh không nhìn thấy à?
- Cô lên ăn luôn đi. Ngồi ăn vạ với mấy con chó làm gì.
Nguyên xị mặt ra một lúc rồi đứng dậy rửa tay và ngồi vào bàn ăn. Tôi dậy muộn nên thức ăn hơi nguội. Nguyên đảo lại cơm rang cho tôi và làm thêm trứng ốp la. Vừa ăn vừa đọc báo xem tin tức. Dậy trưa quá nên cũng không theo dõi được thời sự buổi sáng.
- Anh tập trung vào ăn đi. Vừa ăn vừa đọc đau dạ dày.
- Này. Tôi thuê cô làm giúp việc chứ không phải làm mẹ tôi.
- Tôi bảo anh tập trung ăn thì làm đi. Tốt cho anh chứ cho tôi à.
Nói xong Nguyên giật tờ báo luôn. Tôi ngạc nhiên trước hành động ấy tới mức tròn mắt há mồm. Dễ cơm rơi hết từ mồm ra bàn mất. Loại giúp việc gì thế này? Không những làm loạn nhà, cãi chủ nhà mà còn dạy bảo cấm đoán chủ nữa? Định phản ứng lại thì tiếng chuông cửa làm cả hai đứa giật mình quay ra lối ra vào. Nguyên vội chạy ra mở cửa còn tôi ngồi ăn tiếp. Nhà tôi có bao giờ có khách lúc này đâu nhỉ?
- Chào anh! Anh tìm ai ạ?
- Ờ… Bạn là Nguyên à?
- A ! Anh đến đón bé Lem à ?
- Đúng rồi. Phiền bạn.
- Anh vào đi !
Khách của Nguyên. Tôi cảm thấy hơi bực. Nhà riêng hết biến thành trạm cứu hộ lại đến địa điểm giao dịch chó mèo. Sao Nguyên dám tự tiện cho người lạ địa chỉ nhà tôi thế ? Vị khách lạ đứng ngoài cửa vì ‘‘có việc phải đi ngay’’. Nguyên vội lấy thùng giấy để con chó mới mang về hôm qua vào đó rồi mang ra cửa. Con Lem như nhận ra hoàn cảnh của nó nên bắt đầu có dấu hiệu phản ứng chứ không bình thản nữa. Nó ngóc đầu ra khỏi thùng các tông rồi liếm vào tay Nguyên rên ư ử. Nhìn tội tội. Nguyên ngồi dặn dò khách một lúc rồi giao Lem cho anh ta. Chàng trai này nhìn khá hiền và chững chạc. Ăn nói nhỏ nhẹ và hành động cẩn thận. Không biết Nguyên có kiểm tra và chọn lựa chủ cho những con chó lạc không. Dù không có ý định giữ con Lem lại nhưng tôi vẫn có chút lo lắng cho số phận của nó, mong nó tìm được một người chủ tốt như Nguyên.
- Anh Minh chú ý bảo bác sĩ là tâm trạng nó không được tốt nhé. Nó hay giật mình và sợ hãi nên có thể lao vút đi đó. Anh giữ nó chắc vào.
- Ừ, cảm ơn Nguyên. Khi nào Lem ổn thì anh gọi lại nhé !
- Dạ, chào anh !
Vị khách tên Minh ra về, Nguyên đóng cửa rồi vào rửa tay và ăn nốt bữa sáng. Nhìn khuôn mặt sầu thảm của Nguyên sau khi chia tay Lem khiến tôi cũng không muốn trách cứ gì nhỏ việc cho địa chỉ nhà riêng của tôi. Vừa nãy bí mật đổi cho Nguyên phần trứng ốp la nhiều hơn, ngắm Nguyên ăn ngon lành thấy vui vui. Con Nô Đen và mèo Mướp đang đùa nhau ở ban công. Mà Nguyên lại làm mà không xin phép rồi. Quả bóng tennis của tôi Nguyên đã tự lấy tặng cho hai đứa làm đồ chơi để con mèo Mướp không vào phá tan hai cái ghế salong trong phòng khách. Tôi quay ra ăn nốt bữa sáng, vừa ăn vừa chọc Nguyên.
- Nè !
- Gì ?
- Không ‘‘dạ’’ nữa à ?
- Không, được đặc cách sướng quá. Phải tận dụng mọi lúc mọi nơi
- Có ai nhận nuôi con mèo Mướp chưa ?
- Có một vài người, nhưng em không tin tưởng lắm nên không nhận lời.
- Để đó nuôi đi. Cho Nô Đen có bạn.
- Thật á ?????
Nguyên đứng phắt dậy nhìn tôi, làm đổ cả ghế ngồi và văng thìa ra bàn. Tôi cũng giật mình do hành động bất ngờ quá khích của nhỏ. Trông cái dáng đứng như sắp vồ lấy tôi ôm hôn để cảm ơn đề nghị vừa rồi. Sợ quá !
- Ngồi xuống hộ tôi đi. Trông cô ghê ghê...
- Anh nói thật chứ. ?
- Thật, trông cô ghê ghê thật.
- Không, chuyện nuôi bé mèo Mướp cơ ?
- Đùa đấy !
- Cái gì ?
Để đề phòng Nguyên có những hành động quá khích hơn thì tôi đã kịp phản ứng ngay lập tức.
- Tôi đùa thôi. Nuôi thêm con mèo thôi mà.
- Cảm ơn anh... Em không biết nói gì nữa.
- Thôi đừng nói, tôi sợ phát ngôn gây sốc lắm. Nuôi thì nuôi. Nhưng cô đừng có đem thêm con chó mèo nào về nữa đấy. Mẹ tôi thỉnh thoảng sang thăm, phiền bức lắm. Bà sợ chó mèo.
- Dạ...
Nguyên cười chúm chím cho đến lúc ăn hết bữa sáng. Tôi bảo Nguyên đi rút hộ tôi bộ quần áo. Đợi tạnh mưa sẽ sang thăm bố mẹ. Dù sao sang nhà thăm mẹ cũng ổn hơn việc để mẹ sang thăm và nhìn thấy lũ chó mèo Nguyên mang về.
...
Mưa làm Hà Nội sạch hơn. Không khí trong và không bụi. Tôi có thói quen lượn vòng vòng trên đường không mục đích, đến khi xăng tụt một vạch mới quay về nơi mình định tới.
Bố mẹ vẫn khỏe. Cảm ơn trời đất! Mẹ nấu bữa tối sớm hơn hai tiếng để tôi ăn và về sớm. Lớn rồi nhưng mẹ lúc nào cũng lo nếu con cái ra đường khi trời tối. Bố hỏi tôi vài việc về công việc. Mẹ hỏi về chuyện ăn uống, người làm, hỏi về cả Ly. Bao nhiêu lần tôi nhắc mẹ về mối quan hệ đã rạn nứt và đi đến điểm dừng này nhưng mẹ vẫn vờ như chưa nghe thấy. Vẫn hỏi khi có dịp và khuyên bảo khi có cơ hội. Người lớn nhiều khi có những suy nghĩ áp đặt nặng đến mức choáng váng.
Tôi rời nhà bố mẹ khi trời vừa sập tối. Không biết tối nay Nguyên ăn gì. Một mình ở nhà có chịu nấu cơm không. Rẽ qua cửa hàng Hải Hà mua vài cái bánh ngọt về tráng miệng. Chọn hai bánh hoa quả hình thuyền rồi về nhà. Lòng không khỏi lo Nguyên lại đem thêm một rắc rối nào đó khiến tôi phải khóc thét khi mở cửa.
Rẽ vào con đường nhỏ cách nhà một đoạn, tôi nhìn thấy một dáng người quen quen, không biết đang làm gì, cứ lúi húi ở cột điện bên đường. Lại gần mới nhìn rõ. Là Nguyên mà. Không sai chút nào. Nguyên đang quỳ bên cạnh cột điện, chúi đầu vào chân cột mà chọc chọc gì đó.
- Cái gì đó Nguyên?
Nguyên giật mình ngước lên. Dưới ánh đèn đường, mặt nhỏ thêm đỏ, mồ hôi thì mướt trán. Nhìn thấy tôi như nhìn thấy cứu tinh, nhỏ đứng lên cầu cứu.
- Anh Nhật có gì mèo ăn được ở đó không?
- Hử? Có bánh ngọt thôi. Đây. Làm gì thế?
- Em đi mua giấy vệ sinh, có con mèo lạc chạy loăng quăng ngoài đường, bị người ta cầm gậy xua đánh. Nó sợ quá chạy ra đây rồi chui vào hốc cột điện. Gọi meo meo thế nào cũng không ra.
Tôi bẻ cho Nguyên một mẩu bánh ngọt. Nguyên vừa meo nhẹ vừa vứt vào cho con mèo trong hốc ăn. Tôi mở cốp xe lấy bộ tô vít có đèn pin rồi soi vào trong xem. Đúng là trong hốc đó có một con mèo lông vằn. Nhỏ tẹo mà dữ. Nguyên cứ thó tay vào là nó đưa tay cào phập phập. Hồi lâu Nguyên đứng dậy thở lấy hơi. Mồ hôi chảy ướt một vạt tóc bên má phải. Tôi lục túi đưa cho Nguyên một cái giây thun tôi hay đùng buộc tập bản thảo.
- Buộc tóc lên đi.
- Cảm ơn anh. Không biết làm sao nữa. Vì bị đuổi bằng cây từ trong công trường nên sợ, đâm ra đề phòng luôn. Nằm ở trong hốc dứt khoát ko ra. Dụ cỡ nào cũng không. Còn khè khè, xù lông rất dữ dằn nữa. Thò tay vô, phập luôn. Bằng mọi giá cố thủ.
Nói xong Nguyên lại cúi xuống dụ con mèo. Chạy qua chạy lại, ngồi nói chuyện với nó, dụ nó bằng mỹ nhân kế, thức ăn kế, bạn bè kế, gần 30 phút, vẫn ko xi nhê. Cũng tội Nguyên. Phía bên kia là bãi rác, bên này là cái đống khai rình do thằng mắc dịch nào đái bậy. Thế mà Nguyên vẫn phải chịu, quỳ rạp xuống dỗ dành con mèo. Tay Nguyên xước dài mấy vết do túm mèo rồi bị cào.
Tôi bảo Nguyên đợi một lúc, chạy ra quán tạp hóa gần đó, mua một đôi găng tay khá dày. Chạy lại cột điện bảo Nguyên đứng dẹp sang bên, tôi đeo găng tay vào rồi thò tay tóm gọn con mèo nhỏ trong hốc cột điện. Lôi được con mèo ra. Nguyên vồ lấy ngay, mặc kệ bị cắn bị cào. Vừa vuốt vuốt đầu nó Nguyên vừa dọa: “Mày làm chị mệt quá. Về nhà chết với chị!”. Sau đó Nguyên chạy về luôn. Quên luôn tôi đứng đó như trời trồng với cái tô vít và đôi găng tay thủng lỗ chỗ. Dù vui vẻ mừng rỡ đến mức nào, cũng không nên quên ân nhân cứu mạng con mèo cũng là tôi mới phải chứ. :( .
Chạy ra xe cất tôvit rồi phóng về nhà. Mua hai cái bánh ngọt thì dụ con mèo mất nửa cái rồi. Về nhà tôi với Nguyên chắc tranh nhau cái còn lại quá. Vừa đi vừa nghĩ xem có nên tức giận không. Con mèo con lông vằn chắc chắn Nguyên lại đem về nhà mà không xin phép trước. Lúc nãy gặp tôi ở đó cũng không hề ngỏ lời. Vốn tôi không phải người khó tính, nhưng trong cuộc sống, và nhất là trong phạm vi gia đình - cho dù tôi và Nguyên không có mức quan hệ thân thiết như thế - nhưng sống trong một nhà, ít ra cũng nên biết trên dưới, phép tắc đúng sai để hành xử khuôn phép. Hành động tự tiện của Nguyên có lẽ tôi phải chấm dứt ngay từ bây giờ thôi, để tránh những rắc rối xảy ra sau này với cuộc sống của mình.
Chap 4:
Trời lại bắt đầu mưa nhỏ. Tôi cảm tưởng những cơn mưa lạ đầu tiên của tháng Chín như báo hiệu trước cho tôi một điều gì đó. Tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến gì khác ngoài công việc, vậy mà gần đây đầu óc tôi lẫn lộn nhiều mảng màu, khi xám xịt khi tươi mát. Về Nguyên chăng? Tôi cũng không biết nữa. Như đang đi lạc trên một con đường trắng xóa cát hai bên là cánh đồng hoa lưu ly. Những cánh hoa mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam. Chẳng nhìn thấy điểm dừng đâu cả, nhưng vẫn cứ đi. Đơn giản vì vẻ đẹp dịu dàng của hoa lưu ly và cái ấm áp của nắng đã khiến người ta chẳng còn lo lắng và sợ hãi gì nữa.
Phi xe về đến sân tập thể, tôi thấy Nguyên đứng đó cùng chú chó Nô Đen. Nguyên cúi xuống làm cử chỉ gì đó với Nô Đen còn Nô Đen thì cứ sủa váng lên – giống như đang nói chuyện vậy. Nguyên và Nô Đen làm ầm ỹ cả một góc sân. Tôi đến gần. Đoán là Nguyên vẫn chưa lên nhà vì tôi thấy tay Nguyên vẫn ôm con mèo nhỏ vừa cứu được trong hốc cột điện. Nó lúc này đã bình tĩnh hơn, nằm gọn trong tay Nguyên, mắt trố ra nhìn con Nô Đen đang đứng sủa. Định nói gì đó với Nguyên thì nhỏ đã quay sang chỗ tôi. Nhỏ đưa cho tôi con mèo con và năn nỉ:
- Anh Nhật đem nó lên nhà cẩn thận giúp em. Em phải chạy qua đây một chút!
Chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Nguyên dúi con mèo vào tay tôi rồi chạy đi luôn luôn. Khổ cho tôi. Con mèo dường như không thích tôi lắm, giơ tay cào cho tôi mấy nhát đau tê tái. Giận quá nên tôi bỏ nó vào cốp xe rồi đóng nắp lại. Mặc kệ nó trong đó, tôi nổ máy chạy theo Nguyên chậm chậm. Nguyên chạy nhanh lắm. Con Nô Đen chạy trước, Nguyên chạy bám ngay phía sau. Cả hai đều có vẻ vội vã. Mà tôi đang làm gì thế? Sao không đi về nhà nằm ngủ đi? Chạy theo Nguyên làm gì? Tôi bị dở à? >_<
Chạy khoảng 1km, Nguyên đi chậm lại. Tôi ngó quanh. Phía bên kia đường là công trường đang thi công. Bên này là nhà dân. Dãy nhà cấp 4 lụp xụp. Dường như công nhân dựng tạm để ở. Nguyên rẽ cỏ đi bước vào phía trong chút xíu. Tôi dừng xe đi theo. Lúc Nguyên cúi xuống trước một bức tường lưới B40 thì cũng là lúc tôi nhìn thấy những gì bên trong đã quen thuộc đối với tôi. 5 em kiki bị xích quanh năm suốt tháng ngoài trời. Ngày nào đi làm qua tôi cũng trông thấy. Trời nắng thì ko sao, trời mưa thì đứa nào cũng ướt như chuột, nằm co ro trong cái xe ngổn ngang đồ đạc. Thỉnh thoảng có đồ thừa tôi cũng chỉ chạy qua thưởng cho chúng nó được vài ba bữa. Tôi biết một bạn tên Fang cho mấy bé ăn gần ba năm nay, mỗi ngày chỉ có thể ăn được một khúc bánh mì. Đứng từ ngoài thò tay qua lưới B40 ném vô, có khi ném trật nó chỉ đứng nhìn khều khều mà ko ăn được. Hôm nay chẳng hiểu sao xuất hiện một cái hố nhỏ, tối quá ko thấy đường nên bánh mì vứt vào ném lọt vô cái hố, nó cứ cúi xuống cố lấy khúc bánh mì mà bất lực. Có một con đuối sức đến nỗi tối hôm trước còn cho nó ăn, hôm nay đã thấy nó nằm đó chết. Không biết cách nào giải thoát cho chúng.
Nô Đen đứng cùng Nguyên ngoài tấm lưới, kêu ư ử nhìn vào bên trong. Tôi thấy loài vật có mối liên hệ tình cảm nào đó mà con người không thể hiểu. Nô Đen có đôi mắt ướt và buồn buồn, giờ lại thêm tiếng kêu rên của nó khi thấy bạn mình đã chết. Nghe là xót lòng. Nhìn Nguyên là tôi biết nhỏ muốn xé toạc tấm lưới mà lao vào bế 4 con chó còn sống về nhà. Nhưng làm sao được. Người quanh đây dữ lắm. Không cẩn thận người ta tưởng mình trộm chó, ra gô cổ mình rồi đánh chết. Tôi cầm chiếc bánh ngọt còn lại tới gần, bảo Nguyên:
- Dẹp ra đi. Tôi ném cho chúng nó ăn tạm.
Nguyên ngoan ngoãn đứng dậy cho tôi lấy chỗ. Chỉ một cái bánh ngọt nhỏ chẳng vừa bụng mấy con chó đang trong cơn đói khát đến tuyệt vọng. Nhưng ít ra cũng an ủi chúng nó rằng trên đời này vẫn có người yêu thương chúng nó tới mức sẵn sang làm bất cứ thứ gì để chúng có được bữa cơm hằng ngày.
- Thôi về đi. Mai qua cho chúng nó ăn tiếp!
Nguyên nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lắm. Lấp lánh ánh đèn in trong đáy mắt. Tôi bị lạc trong đôi mắt ấy hồi lâu. Cũng chẳng muốn nói gì nhiều nữa, tôi dắt Nguyên đi về. Con Nô Đen nhìn vào trong vườn lần nữa rồi theo hai đứa tôi ra đường lớn. Trời vẫn mưa. Nhỏ nhưng cũng đủ ướt vai áo.
Ra xe Nguyên mới sực nhớ điều gì đó. Nhỏ hỏi tôi:
- Anh để con mèo đâu rồi?
- À, suýt quên. Nhốt trong cốp xe !
- Cái gì ? Anh bị điên à ? Mở ra cho tôi ngay. Anh có biết mèo con sợ nhất là bị nhốt trong hộp tối không hả ?
Nguyên gần như hét lên, làm mấy người đi đường nhìn qua chỗ tôi tò mò. Thì mở ra thôi. Làm gì mà tự nhiên khùng lên. Nó là mèo chứ là gì. Ngày xưa bé mỗi khi mắc lỗi tôi vẫn bị bố mẹ nhốt trong phòng tối suốt. Có sao đâu ?
- Nhanh lên ! Khéo nó tắc thở chết vì anh rồi đó
- Cô từ từ xem nào. Đừng có hét lên nữa
- Anh nhanh lên đi. Đừng lằng nhằng.
Lấy chìa khóa mở cốp xe ra. Chưa kịp định thần thì con mèo nhỏ trong bóng tối lao vút ra. Vượt qua mặt tôi mà chạy. Nhanh như cắt. Vậy là sổng mất nó. Nguyên nhìn theo như mất hồn. Rồi quay sang nhìn tôi thất thần. Mắt nhỏ long lên như muốn lao vào xé xác tôi vậy. Sợ thật. Sổng thì đi bắt lại. Gì mà nhìn tôi căm tức như nhìn quân giặc ấy.
- Anh thấy chưa ? Tôi bắt nó cả buổi chiều nay mới được đó
- Không có tôi thì nó vẫn ở trong hốc cột điện đằng kia kìa
- Anh đừng cãi nữa. Anh đem về hốc cột điện đi rồi tôi tự bắt lại. Đừng có kể công.
- Tôi kể gì đâu. Nhưng cũng vì theo cô mà phải nhốt nó trong cốp xe.
- Tôi đâu thuê anh chạy theo tôi làm gì ? Sao không đem nó lên nhà tôi anh cũng ở quách nhà đi. Anh xem xem anh có làm gì có ích được cho tôi không ?
- Cô...
Bực lắm ! Nhưng nhìn Nguyên vừa nói vừa khóc tôi lại cố kìm lại. Khóa cổ xe rồi chạy theo hướng con mèo lông vằn vừa phi ra. Thực tình, sao nó không nhận ra nơi nào an toàn nơi nào nguy hiểm à. Nguyên vừa kêu meo meo vừa vén cỏ tìm. Con Nô Đen ngửi theo hơi rồi chạy loăng quăng. Tôi chú ý theo nó. Về việc tìm kiếm thì nên tin tưởng vào Nô Đen hơn.
Mưa ngày một nặng hạt. Bãi cỏ đã ướt sũng nước mưa. Lúc sau Nô Đen sủa váng lên ở một góc. Tôi với Nguyên chạy vội ra xem.. Dùng đèn pin rọi hết mà vẫn không thấy mèo đâu. Thò tay tạt mấy bụi cỏ vươn cao ra, lúc này thật sự là tôi có chút sợ hãi, vì cỏ um tùm, tối thui, sợ có rắn. Nhưng nhìn ánh mắt hi vọng của Nguyên, tôi lại gạt đi mà tìm kiếm tiếp. Một hồi mới thấy rõ một cái hố sâu chừng 1m đến 1m5, miệng hẹp, hố do người ta đào để đóng cọc, bên dưới là nước và rác. Không biết em mèo chạy kiểu gì mà rớt xuống đây hả trời.
Tôi và Nguyên xem xét và chia nhau ra giải cứu bé. Vì hố nằm bên trong rào chắn B40, nên một mình tôi không thể làm được gì vì không có sức vừa đẩy và giữ lưới quá lâu. Nguyên thì phải đứng giữ xe máy nổ cho có thêm đèn sáng. May sao lúc đó có một anh đi bộ đi ngang, nhìn nhìn, hỏi hỏi, Nguyên nhờ luôn. Anh dùng sức đẩy và giữ lưới, tôi dùng tay bạt cỏ ra và rọi đèn pin xuống hố. Nước đen thui. Một cảnh tượng hãi hùng. Bé mèo chỉ còn ló được cái miệng và hai con mắt lên khỏi mặt nước, chân bám vào một cái hộp xốp. Lâu lâu em bị chìm, rồi lại vùng vẫy ngoi lên thở, rồi lại chìm... Không có cách gì có thể với tới bé được. Sâu quá. Anh thanh niên sau khi quan sát, nhìn Nguyên lắc đầu: "Không cứu được đâu, sâu lắm”. Nguyên mặc kệ xe, chạy lại nhìn, dứt khoát: "Em đã nói là được mà!". Tuy nói vậy, nhưng lúc đó Nguyên cũng gần như bất lực rồi. Và Nguyên gần như...sắp khóc òa lên. :( Tôi cũng thế. Vì cái gì không biết nữa. Nhưng lúc này trái tim tôi đang dội từng hồi thổn thức. Muốn cầm búa đập chát chát vào ngực cho nó dừng lại mà không thể được. Không hiểu tại sao. Tôi đứng lên bảo Nguyên. Chắc chắn !
- Cứu được ! Em bảo anh ấy ra giữ xe đi. Anh và em lôi nó lên !
- Dạ !
Nguyên dạ một cách thật lòng. Còn tôi thì vẫn khổ sở với nhịp tim của mình. Một nửa lo cho bé mèo. Một nửa lo cho Nguyên. Sợ bé mèo làm sao, chắc Nguyên cũng không sống nổi. Nhìn bé lóp ngóp, cứ sợ bé sẽ tụt chân và chìm. Lại may, có thằng bé nhà gần đó tò mò chạy ra. Nguyên bắt lấy thêm cơ hội, nhờ em vô nhà tìm cho cái cây nào dài dài. Chẳng hiểu nhà thằng nhóc làm gì mà lại có sẵn luôn cái cây dài chừng 1m5, thon gọn, ở một đầu còn có một cái móc sẵn nữa. Nguyên vén cỏ cho tôi đưa cây xuống, định rằng bé sẽ bấu vào đó và tụi mình kéo lên. Nhưng do bé lạnh, lại quýnh quáng được cứu, nên cứ bấu vô là trượt rồi rớt tủm xuống.
Tôi đành đứng lên vơ bịch ni lông vứt gần đó, cột vô một đầu, rồi thả xuống lại. Lần này bé mèo lông vằn bấu vô bịch ni lông có vẻ dễ hơn. Chắc biết sắp được thoát khỏi cái hố hay sao đó, càng lúc càng kêu to và gấp, làm tôi cũng mém chút là mất bình tĩnh theo. Cứ kéo lên đến 2/3 miệng hố, bé lại loay hoay rồi rớt xuống, khiến tôi và Nguyên 2 lần cảm thấy đau thắt tim, hơi mất bình tĩnh, hơi mếu máo, vì sợ cứ như vậy hoài thì bé sẽ đuối sức và không còn giữ được cái hộp xốp và bị chìm.
Chưa kể, thằng nhóc đứng cầm đèn pin giúp, cứ thấy kéo bé mèo gần lên, em lại chĩa đèn pin sang hướng khác để... vỗ tay nhảy tưng tưng. Mấy lần liên tục như vậy. Nguyên phải nhắc là em cầm nguyên cây đèn pin dùm chị cho đến khi nó lên tới nơi nha, thằng nhóc mới dạ dạ. Lần cuối cùng, tôi đạp và giữ lưới, cậu bé phụ giữ lưới và rọi đèn pin, Nguyên từ từ kéo bé lên vừa nói vọng xuống là bé bình tĩnh, đừng quẫy – mà không biết bé mèo có hiểu được không.
Thành công ! Hai mắt bé dính đầy bùn, mở không ra. Người run bần bật, nhỏ thó như một em chuột. Nguyên dùng khăn quấn bé lại, ôm chặt trong lòng. Giờ thì nó đã chịu ngoan ngoãn nằm trong tay Nguyên sau những gì sợ hãi và khủng khiếp vừa qua.
Tôi cảm ơn anh bộ đội và em trai soi đèn pin giúp rồi đèo Nguyên cùng Nô Đen và bé mèo về nhà. Nguyên có bé mèo trong tay, lại quên hết bực tức mà ngoan ngoãn để tôi cầm tay dắt ra xe. Tôi biết nhỏ lúc này chỉ chú ý đến bé mèo mà chẳng nhìn đường đâu, nên dắt đi không nhỏ lao đầu vào đâu hay rơi xuống hố nốt thì khổ. Trời hơi lạnh, lại thêm ngấm mưa, tay tôi run lên, nhưng trong lòng thì vui như đang hát. Về đến chung cư, Nguyên chạy vội lên nhà, vừa mở cửa đã lao vô bật nóng lạnh tắm cho bé mèo. Còn tôi, mặc kệ quần áo ướt lướt thướt vì mưa. Lết vào sopha nằm vật ra đó. Có lẽ ngủ đi một lát. Trong đầu tôi, những dòng suy nghĩ cứ chạy ngang chạy dọc.
Nếu bạn cùng Nguyên chứng kiến cảnh bé hấp tấp bấu víu vào bịch ni lông để được kéo lên và vẻ mặt ngơ ngác khi bị rớt xuống lại giữa chừng, bạn sẽ hiểu rất rõ, các bé cũng cần và khao khát được sống như thế nào. Còn tôi, ngoài những thứ đó, tôi đã kịp nhận ra một sự khác lạ trong trái tim mình. Đó là những nhịp đập dữ dội khi nhìn thấy Nguyên khóc, khi nhìn thấy Nguyên dùng hết thảy yêu thương để cứu lấy những sinh linh bé nhỏ... Những nhịp đập mạnh đến mức tim tôi muốn nổ tung thành ngàn mảnh, muốn đưa tay lau những giọt nước mắt trong veo khi cô gái ấy nghẹn ứ trong bất lực, hay nắm chặt tay cô ấy dưới trời mưa ướt cho ấm áp và bình tâm hơn. Tất nhiên, tôi không dám ! Tôi chưa đủ mạnh mẽ và dũng cảm để làm điều ấy.
***
Thức dậy sau một đêm đi lạc trong những giấc mơ không đầu không cuối, tôi cố nghiêng người về phía cửa sổ nhìn ánh nắng để đoán biết giờ giấc. Bên ngoài hình như vẫn mưa. Không có một chút nắng nào tràn vào phòng. Rèm cửa sổ được kéo kín hơn bình thường. Hình như đã có bàn tay nào đó khác tôi thay đổi những thói quen sắp đặt đồ đạc trong phòng.
- Anh dậy rồi à ?
Tôi giật mình ngó nghiêng xung quanh. Nguyên ngồi cạnh giường tôi từ bao giờ. Mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.
- Cô đang làm gì trong phòng tôi thế ?
- Em... Em... ngồi !
Tôi ngồi bật dậy. Phía sau đầu đau buốt như bị ai đánh. Mắt hoa lên và quay cuồng.
- Anh nằm xuống nghỉ đi, em gọi điện xin phép công ty cho anh nghỉ ốm rồi.
- Ốm á ?
- Hôm qua anh bị cảm. Anh không nhớ gì à ?
- Nhớ gì là nhớ gì ?
- Ờ, không nhớ gì thì thôi. Ở đó. Em đi nấu đồ cho anh ăn rồi uống thuốc.
Cố ngồi dậy đi theo Nguyên. Rồi chợt nhận thấy có điều gì khang khác ngay trên cơ thể mình. Tôi hét lên khi vừa kịp nhận ra.
- Cô đã làm cái quái gì với tôi vậy ?
- Làm gì cơ ? Anh thì có cái gì để em làm ?
- Thế quần áo gì thế này ?
Trên người tôi là bộ quần áo sọc dọc như của bệnh nhân tâm thần vậy, dưới chân còn đeo cả tất.
- Quần áo anh tối qua bị mưa hắt ướt hết nên em đành lấy bộ quần áo bệnh nhân này của em cho anh mặc.
- Trông thấy gớm. Mà cái gì ? Cô thay quần áo cho tôi á ?
- Không thì ai ? Con Nô Đen với con mèo Mướp chắc.
- Cái gì ? Trời ơi. Sao cô không gọi tôi dậy tự thay ?
- Anh lịm đi như chết ý ai gọi được. Anh sợ cái gì ? Em vừa nhắm mắt vừa thay !
- Lại còn nhắm mắt, nhắm mắt nhỡ đụng vào thì sao ?
- Chả sao, bèo nhèo thấy gớm, ai để ý !
Nguyên bò ra bàn ăn mà cười. Còn tôi thì đỏ bừng mặt. Cứ nghĩ đến lúc Nguyên thay đồ cho tôi là muốn chạy vào phòng đóng cửa ngay. Lại còn cẩn thận đeo cho tôi đôi tất hình con gấu nữa.
- Thôi em đùa đấy. Em chỉ cởi quần áo ngoài thôi. Anh vào nhà tắm kiểm tra quần đùi thì biết.
- Khỏi nhắc. Không tôi sẽ báo công an cô xâm phạm cơ thể tôi.
- Ờ !
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Nhìn cái mặt vênh, thấy ghét ! Tôi thay quần áo trong lúc Nguyên chuẩn bị đồ ăn sáng. Người vẫn hơi mệt. Không hiểu vì sao lại mệt đến mức lịm đi không biết gì như thế. Đưa tay lên trán, vẫn còn nóng. Dưới chân tôi, xuất hiện một con mèo đen lạ, có lẽ lại mèo lạc Nguyên đem về, dụi dụi vào chân tôi.
- Lẻn vào đây từ bao giờ thế mèo lạ ? Trả tiền nhìn ngắm bo đì đi ! ^_^
Con mèo thôi dụi, ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú. Miệng như nhoẻn cười. Tôi bỗng bật cười theo nó. Nhẹ nhõm khó tả. Có phải cảm giác này đã khiến Nguyên luôn sẵn sàng đem nó về nhà không. Nhẹ nhàng bế con mèo ra phòng khách, Nguyên nhìn tôi cười.
- Trời ạ ! Làm em đi tìm nó nãy giờ.
- Ở đâu ra đây ? Tôi mang ra xử tội cô đấy
- Con mèo mình cứu hôm qua đó. Anh đừng nói bị cảm xong quên luôn nha !
- Hả ? Con mèo đó lông vằn mà !
- Không đâu, nó lạc vào công trường xây dựng nên dính vôi rồi bụi bẩn nên nhìn nhầm đó. Em tắm cho nó xong cũng ngạc nhiên.
Hóa ra là con mèo cào xước hết tay tôi tối qua. Vậy là nhà lại có thêm thành viên mới. Nguyên dạy vật nuôi nhanh thật. Mới đặt xuống đất mà nó đã biết chạy ra ban công nhảy vào thùng bìa các tông nằm cùng mèo Mướp rồi.
- Tên gì đó Nguyên ?
- Dạ... Ờ... Nusi !
- Nghe như ngu si ấy.
Nguyên cười giòn tan. Tôi cố gạt đi mệt mỏi ngồi xuống ăn sáng cùng Nguyên. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng nụ cười của Nguyên đã kéo nắng ấm tràn về đủ một góc nhỏ của Hà Nội nơi chúng tôi đang ngồi. Cô gái giúp việc này nhanh nhẹn hơn tôi tưởng tượng. Đến mẹ cũng không kịp nghĩ đến việc gọi điện đến công ty xin phép cho tôi nghỉ ốm mà Nguyên giúp tôi hoàn thành hết những gì cần thiết. Lòng ấm áp lạ. Vừa ăn vừa ngó trộm Nguyên. Nguyên ăn nhanh hơn mọi người, vừa ăn vừa đọc sách. Bữa trước mới mắng tôi không được đọc báo khi ăn mà nay lại làm trái lại rồi.
- Học hành có ổn không Nguyên ?
- ... Hả ? ...
Nguyên nghẹn cơm mãi mới trả lời được. Tôi nhìn điệu bộ của Nguyên mà muốn ngoác miệng cười.
- Tự nhiên anh hỏi gì lạ vậy ?
- Hỏi thế có gì lạ.
- Ờ... Lạ !
- Thì thôi, không cần trả lời đâu.
Nguyên ăn nhanh bữa sáng rồi xin phép đi học. Tôi gật gù vờ không quan tâm. Nguyên dặn tôi uống thuốc, ra ban công chào mấy người bạn nhỏ của cô ấy rồi chạy đi cho kịp bus. Tôi đứng dọn qua bát đĩa vừa ăn rồi ra ghế nghỉ. Mèo Mướp nhìn thấy thế rón rén bước tới gần, ngó nghiêng thăm dò một lúc xong trèo tót lên bụng tôi nằm. Láo thật ! ^.^ Tôi vuốt tai mèo Mướp một hồi thì Nusi cũng mon men đi tới, nhảy lên vai tôi dụi nhẹ. Lúc sau Nô Đen cũng không chịu nằm yên trong ổ, chạy vào nằm ngay dưới ghế cạnh tôi. Tôi cười mãi thôi. Không hiểu sao nữa. Cứ khúc khích đến mức mèo Mướp nằm trên bụng phải cào cào đe dọa. Nusi thấy vậy cào lại mèo Mướp mấy phát, hai đứa cứ cào nhau trên người tôi. Nô Đen thi thoảng nghếch đầu sủa vài tiếng như nhắc nhở hai bạn trật tự.
Tôi cười ! Tay phải vuốt đầu mèo Mướp, tay trái đặt gối cho chắc hơn rồi nhắm mắt lại. Lần đầu tiên tôi ngủ, không vùi mình trong chăn, mà vẫn thấy ấm !
Chap 5:
Nếu Nô Đen không dùng hai chân trước với lên ghế và đập đập vào vai tôi thì tôi cứ lịm trong giấc mơ mãi mà không nghe thấy tiếng chuông đang reo lên một cách vội vã. Ngước nhìn đồng hồ. Hơn 10h sáng, nếu Nguyên về thì đã tự vào nhà. Chắc có khách. Cố gượng mình dậy đặt mèo Mướp và Nusi xuống ghế để ra mở cửa. Sau cánh cửa là một vị khách tôi không có cảm tình lắm !
Ly nhìn tôi hồi lâu, không thấy tôi phản ứng gì nên cô ấy tự lách qua tôi mà vào nhà. Cô gái phiền phức ! Đến đây để làm gì không biết ! Tôi miễn cưỡng đóng cửa rồi vào nhà theo Ly. Nô Đen sủa lên vài tiếng chào người khách lạ. Ly nhăn mặt lại khi nhìn thấy chó mèo trong phòng tôi.
- Anh lôi chúng nó từ đâu về vậy ?
- Mua về nuôi cho vui !
- Xấu xí bẩn thỉu và hôi hám không thể tả được.
Ly làm tôi hơi bực mình. Việc cô ấy đến nhà tôi một cách bất chợt và tự tiện vô nhà đã khiến tôi không hài lòng rồi, thêm giọng điệu khó chịu đó nữa. Tôi vào phòng khách rót nước rồi hỏi Ly :
- Em qua đây có việc gì không ?
- Em đến thăm anh.
- Anh khỏi rồi ! Em có thể về được
- Sao anh cứ giữ thái độ đó với em thế ?
Ly ngồi xuống ghế cạnh tôi. Tôi tránh sang một bên với điều khiển bật Ti vi
- Anh Nhật !
- Vậy em muốn anh làm thế nào ?
- Em đáng ghét thế à ?
- Ừ !
Ly định nói gì đó nhưng chợt hét lên một tiếng. Tôi quay sang thấy cảnh ly sẵn tay hất Nusi xuống đất khi bé trèo lên đùi Ly nằm. Vội chạy ra xem Nusi có va vào đâu, xây xước gì không rồi ngước nhìn Ly.
- Nó còn bé tí thế này mà em hành động như thế à ?
- Nó cào xước váy em rồi. Đồ động vật bẩn thỉu.
Tôi không muốn nói với Ly thêm một câu gì nữa. Chợt nhận ra một điều khá đơn giản. Nếu tôi được phép chọn lựa, chắc chắn tôi sẽ chọn một cô gái biết yêu chó mèo. Nhìn hành động vừa rồi của Ly tự nhiên tôi tưởng tượng ra trái tim có một góc méo mó của cô ấy.
- Anh có đói không ? Em nấu cơm giúp anh nhé !
Nói xong Ly đứng dậy đi vào bếp. Nô Đen vừa chạy theo bước chân Ly vừa sủa vang nhà. Chắc nó biết vị khách này không được dễ chịu cho lắm. Để tránh cho Nô Đen bị Ly đối xử như vừa làm với Nusi, tôi gọi Nô Đen lại gần tôi, vỗ nhẹ lên đầu an ủi nó. Không nghĩ ra cách nào để Ly phải về nên đành im. Nhưng thực tình tôi không muốn Ly ở nhà tôi tới lúc Nguyên về. Ly thường có cách cư xử trẻ con, vô lý, không suy nghĩ và tự tiện quá đáng. Mặc dù chia tay lâu rồi nhưng cô ấy vẫn ảo tưởng rằng tôi còn tình cảm và muốn theo đuổi cô ấy.
- Em về đi. Anh chuẩn bị ra ngoài bây giờ.
- Anh đi đâu ? Anh đang ốm mà !
- Đi khám !
- Để em đưa anh đi !
- Không ! Tôi muốn đi một mình !
Do sẵn có bực tức trong lòng, câu cuối cùng tôi gằn từng chữ một. Đủ để Ly hiểu cảm xúc tôi lúc này không được tốt lắm, đừng nên làm phiền. Xuống nhà ga chung cư lấy xe. Bóng dáng Ly đứng đó còn in rõ trong gương chiếu hậu. Tôi mặc kệ, cô ấy nên tự lo cho mình trước khi chạy lẵng nhẵng lo lắng cho người khác.
Rẽ qua Cầu Giấy sang Đại học Hà Nội, tôi đi tìm Nguyên. Trong người vẫn hơi mệt và nhức đầu. Giọng Nguyên trong điện thoại líu lo một cảm xúc dễ chịu :
- Hả ? Anh Nhật hả ? Ủa anh đến trường đợi em á ?
- Ừ, cổng trường !
Nói xong tôi cụp máy luôn. Không để cho Nguyên kịp phản ứng gì. Tôi dừng xe lại bên lề đường, ngắm nhìn chú bán hàng làm kem bông. Mười phút sau bóng Nguyên lấp ló ở cổng trường rồi chạy về phía tôi. Trông Nguyên năng động trong style quần jean áo phông.
- Anh đi thế này thì ai trông Nusi ?
- Nô Đen và mèo Mướp trông. Mà nói như kiểu trông nó là nhiệm vụ của tôi ấy !
Nguyên cười ! Đứng nhìn tôi lúng túng không biết nói gì. Tôi cũng lóng ngóng. Chẳng biết lí do gì mà tới tận đây tìm Nguyên.
- Này ! – Nguyên vẫy tay trước mặt tôi !
- Hử ?
- Sao mặt anh nghệt ra thế ? Đi ăn nhé !
- Ăn gì ? Ở đâu ?
- Ăn cơm bụi sinh viên ! ^_^ Nay em cũng không muốn nấu cơm !
- Ừ ! Lên xe đi !
Nguyên cầm mũ bảo hiểm tôi đưa rồi trèo lên xe. Hà Nội tháng Chín không nhiều nắng. Tôi lái xe theo hướng Nguyên chỉ. Lâu rồi mới chở một người con gái sau xe. Nguyên chỉ tôi rẽ vào một góc nhỏ. Quán cơm sinh viên ở ngay đầu ngõ. Nguyên chạy vào trước gọi đồ cho tôi. Ở chung với tôi khá lâu nên nhỏ cũng biết tôi thích ăn gì. Suất cơm của tôi có sườn xào, thịt kho tàu và trứng ốp. Đi ăn cùng Nguyên mới để ý rõ nhỏ hầu như toàn ăn rau xanh, ít ăn thịt.
- Nguyên ăn chay đó à ?
- Dạ ?
- Dạ gì mà dạ. Hỏi thì trả lời luôn đi. Dây thần kinh phản ứng của em có vấn đề à ?
- Em phải hỏi anh mới đúng, anh bị loạn đại từ xưng hô hay sao ấy. Lúc tôi - cô, lúc anh – em, lúc đột nhiên gọi tên Nguyên.
- Ờ thì. Tao - mày nhé ?
Nguyên phì cười nhìn tôi. Nghĩ lại cũng thấy hơi xấu hổ. Tôi bạ đâu gọi đó, lúc thế này lúc thế kia, cũng không thấy có gì khúc mắc lắm mà.
- Ờ, nghe hay đó. Mày ăn lẹ lên rồi còn về.
- Hic, nghe kì kì kiểu gì ý.
- Sao tưởng anh thích !
- Đùa vậy thôi, chứ cô thích xưng hô sao ?
- Em thì vẫn anh - em như bình thường thôi !
Tôi cúi xuống ăn tiếp. Cơm không ngon bằng cơm Nguyên nấu. Nói ra mới để ý, hình như từ hồi Nguyên đến, tôi béo lên thì phải, hai bàn tay có vẻ hơi mập lên một chút. Nguyên thì gầy đi so với lần đầu tôi gặp. Có lẽ lạ nhà nên cơ thể nhỏ bị ảnh hưởng. Có nên chi thêm tiền thức ăn cho Nguyên nấu nhiều hơn mỗi bữa không nhỉ ? Đang nghĩ mông lung thì cả một trồng đĩa đựng thức ăn thừa đổ ập vào vai tôi, ướt rượt một bên vai và tay áo. Chuyện gì xảy ra thế này ?
Nhân viên trong quán do vấp phải con chó nhỏ đang kiếm thức ăn dưới sàn nhà nên ngã sấp về phía trước, hậu quả tôi gánh chịu một nửa. Chủ quán không có lấy một lời xin lỗi, hằm hằm đi vào cầm một cái ống điếu mà người ta dùng hút thuốc lào, ra sức đánh con chó. Tôi rút ra một đống giấy ăn cố lau hết mỡ, canh, mắm trên cổ. Mùi vị khủng khiếp không thể tả. Con chó bị đánh kêu thét vang nhà. Tôi biết, hôm nay nó gặp cứu tinh rồi ! Nguyên đứng phắt dậy, chạy ra ngăn người chủ quán. Có lẽ do bức xúc trước hành động đánh đập chó hoang nên Nguyên hơi mất bình tĩnh..
- Anh có bị điên không đấy ? Anh đập chút nữa là nó chết đó !
- Chuyện của cô à ? Dẹp ra ! Cái loại chó mèo hoang này đập chết đi cho rảnh đất
- Đồ bất nhân ! Anh có phải là người không thế ?
- Mày nói gì thế con nhỏ kia ?
- Anh làm tiếp công việc của mình đi, bát đĩa tôi đền !
Tôi vội ngăn người chủ quán lại. Nhìn bộ râu quai nón của anh ta tôi hơi ghê. Mặt Nguyên đỏ ửng lên. Tôi rút ví trả tiền cho chủ quán rồi nói chuyện nhẹ nhàng mềm mỏng thương lượng với hắn. Để Nguyên cãi nhau chút nữa chắc chúng tôi bị cầm dao rượt chém quá. Đúng là chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Lúc sau tên chủ quán cầm tiền rồi cười tươi vỗ vỗ vai tôi, hẹn hôm nào rủ tôi đi ...uống bia :-|. Sợ dựng tóc gáy ! Nguyên lấy một chiếc khăn tắm loại nhỏ trong túi sách ra quấn quanh con chó nhỏ rồi ra xe đợi tôi.
Tôi vào nhà vệ sinh rửa qua tay và quần áo rồi về. Nguyên ôm chặt con chó nhỏ trong lòng. Tôi vừa đi vừa nghĩ lung tung, thỉnh thoảng lại bật cười. Mãi sau Nguyên mới hỏi.
- Anh có làm sao không ?
- Ờ, có đấy ! Hình như gãy tay rồi !
- Cái gì ?
Nguyên giật mình nên làm tôi lạng tay lái một chút, suýt nữa thì bị ô tô tải tông vào.
- Em ngồi yên đi. Sao em cứ ẳng lên như thế được nhỉ ?
- Anh ẳng thì có. Anh thích chết không ?
- Câu đó anh phải hỏi em mới đúng, em không sợ chết hay sao mà dám gây sự với cả đàn ông bặm trợn như thế ?
- Thằng thần kinh. Thích thì em đánh nhau luôn ?
- Em bị thần kinh ấy. Giờ quay lại hỏi khách khứa trong quán, chắc chắn người ta nói em thần kinh chứ không phải tên chủ quán.
Nguyên im lặng hồi lâu, có lẽ không biết trả lời tôi ra sao. Tôi lại phì cười, nói tiếp:
- Này, trước khi yêu động vật, em học cách yêu đồng loại trước đi. Dù gì cũng là con người với nhau. Em hãy nói nhẹ nhàng với người ta như cái cách em nhẹ nhàng với chó mèo ấy!
Nguyên im lặng suốt quãng đường còn lại. Chỉ khổ tôi thôi. Đang ốm sẵn, ăn chưa no, lại bị chồng đĩa rơi vào vai. Cô nàng Nguyên ngổ ngáo này rắc rối hơn tôi nghĩ nhiều.
Hôm nay, nhà tôi lại có thêm thành viên mới!
Chap 6:
Nguyên nâng niu con chó nhỏ vừa cứu được trên tay như nâng một món quà quý giá mới được ai đó gửi tặng. Đi cùng Nguyên, tôi luôn để nhỏ đi trước, để tôi có thể đứng đằng sau ngắm nhìn mọi cử chỉ của nhỏ. Tự nhiên, bản năng và thánh thiện… Chỉ có thể nói được từng đó thôi. Mỗi lần nghĩ về Nguyên, tôi lại tự thấy tôi ít vốn từ. Mặc dù bộ lông của con cún bết bùn đất và thức ăn cùng rác rưởi, Nguyên vẫn ủ nó trong lòng mong truyền được cho nó chút hơi ấm và sự yên tâm. Tôi biết tất cả những con chó trên đời này chỉ cần được nựng nịu vỗ về một chút, chúng sẽ quên hết đi sợ hãi và mở to mắt ngước nhìn hiện thực mà chúng vẫn thường mơ về. Con cún chưa được tắm, nên tôi không thể đoán chính xác màu lông của nó. Nhưng có khả năng nó sẽ là một chú cún xinh.
Trước cửa nhà tôi, lại có một người khách lạ. Người quen của Nguyên. Con gái, có lẽ đang học Trung học. Nguyên nhìn thấy người khách đó đã vội hỏi
- Ngân! Em đang làm gì ở đây thế?
- Chị Nguyên ơi, chị giữ bé này giúp em với. Tối qua gần nửa đêm, em nghe ngoài ngõ có tiếng chó ăng ẳng hoảng sợ, chạy ra xem thì thấy em nó bị thằng chủ dùng khăng quất tới tấp vào người. Lúc đó đã khuya nên ngoài đường nhà đã đóng hết cửa. Em nó cứ chạy chui vào cửa nhà xung quanh, rồi bị thằng chủ túm cổ quăng ra đường và tiếp tục đánh. Cứ thế đến 10 phút thì thằng chủ đi đâu mất. Nhân lúc đó, em vội chạy lại ẵm em nó chui vô nhà khóa cửa. Tối em ý cứ kêu ăng ẳng và lâu lâu khóc rưng rức tội nghiệp lắm chị. Thương quá sáng dậy dắt đi khám ở Trung Tâm thú y. Bác sĩ bảo em nó có biểu hiện của bệnh viêm da và viêm phế quản. Em đã cho chích thuốc và đang theo dõi. Bây giờ nhà em đã nuôi 2 em cún rồi, thêm nữa là thằng chủ của cún gần nhà em nên không tiện nuôi. Em nó bây giờ vẫn còn sợ và sốc lắm, cứ không thấy người xung quanh là kêu ăng ẳng, lúc nào em cũng bên cạnh, không dám đi đâu, lúc nào cũng nằm yên có 1 xó. Chị Nguyên giúp em đi chị.
Người bạn của Nguyên nói liền một tràng. Tôi khó lắm mới nghe được đầy đủ hết những gì bạn ấy truyền đạt. Nguyên đang ôm con cún mới cứu nên không làm nào ôm thêm được. Tôi bước tới mở cửa cho bạn Nguyên vào nhà. Giờ này chắc Nô Đen và hai bé mèo cũng đói rồi. Cả ba cuốn lấy chân tôi đòi ăn. Tôi đón em cún từ người bạn của Nguyên rồi đem vào ổ của Nô Đen đặt tạm. Nô Đen chạy lại ngửi ngửi người bạn mới đem về, hai con mèo Mướp và Nusi thì có vẻ đanh đá hơn, đứng xa xa dò xét. Trông điệu bộ của chúng nó tức cười. Chỉ mong chúng đừng đánh nhau loạn nhà tôi lên.
Người bạn tên Ngân về rồi, Nguyên bật nóng lạnh tắm cho con cún đang ẵm. Tôi lại bếp tìm đồ ăn nấu cho thú nuôi. Nguyên từ nhà tắm nói vọng ra.
- Dưới tủ có hai túi thức ăn chó mèo đó anh Nhật!
Tìm mãi mới thấy. Tôi đọc hướng dẫn sử dụng trên bao bì rồi làm theo. Trong tủ lạnh có thức ăn thừa, tôi bỏ vào nấu chung cả. Cũng lạ. Không hiểu sao tôi không khó chịu hay phàn nàn gì về Nguyên. Tại sao lại thế? Rõ ràng, tôi không phải là người yêu động vật, cũng không phải người có trái tim thương cảm đạt đến mức sẵn sàng xả thân cứu một con chó hay một con mèo đem về. Thậm chí trước kia tôi còn ghét việc nuôi một con thú trong nhà. Vậy mà bây giờ tôi như được ai đó định sẵn trách nhiệm. Chỉ vui lòng chấp nhận chứ không phản kháng.
- Anh nghĩ gì mà nghệt mặt ra thế? … Anh Nhật!.... Anh Nhật!!!
Nguyên quát lớn làm tôi đánh rơi cả thìa nấu ăn.
- Em làm cái trò gì thế hả? Đã bảo anh bị bệnh giật mình mà cứ hét lên là cái kiểu gì?
- Trời ơi, anh quát to làm chúng nó sợ đấy!
Quay ra thấy em cún mới đang rúc vào xó bàn ngó ra nhìn tôi sợ sệt. còn Nô Đen và hai con mèo thì nhảy bổ vào ổ nghếch đầu ra nghe ngóng. Phì cười!
- Chúng nó toàn trải qua những nỗi sợ hãi, đau đớn trước khi về nhà mình. Anh đừng quát vậy.
- Em ra mà cho chúng nó ăn. Anh đi ngủ đây!
- Anh uống thuốc chưa?
- À, quên mất!
- Đồ con lợn!
- Cái gì?
- Lờn con độ!
Chó Nguyên. Dám chọc tôi. Mệt quá cũng không đủ sức trừng phạt Nguyên nữa. Tôi uống thuốc rồi ra ghế nằm vật xuống. Cơn mệt mỏi của trận ốm lại quay trở lại đè nặng lên người. Nằm nghiêng sang một bên nhìn Nguyên chăm lũ quỷ nhỏ. Khi trò chuyện với chúng nó, Nguyên như một người khác. Nhẹ nhàng và trong trẻo, như một cơn gió chờn vờn trên vai, khiến tôi thấy lạnh, nhưng vẫn muốn đưa tay nắm giữ cơn gió ấy cho riêng mình.