Chap 34 - P2:
Khẽ ngước lên...
Lặng nhìn bầu trời đêm, nhìn mưa rồi lại nhìn ánh đèn đường hiu hắt bằng ánh mắt lơ đểnh và bất cần...
Cảm nhận từng dòng nước tuôn ào ạt xuống đầu óc và theo đà thấm ướt hết dần cả cơ thể...
Sôi động thật...ồn ào thật...nhưng trên cả là... mình biết...mình sống thật và vẫn đang thở phì phò khiến cho những giọt nước chảy dòng trên mũi và miệng bắn thành từng tia thẳng tắp đấy thôi...
Chợt cười...mình cười bản thân vì những hành động trẻ con ấy...
Với những cảm giác vừa được trải nghiệm và suy nghĩ non nớt chưa thành hình, chúng khiến cho lòng mình bình yên đến lạ...như thể tất cả đau đớn và buồn tủi đang ứa đọng tự bên trong đã bị cuốn trôi theo dòng nước đang tuôn xối xả và ào ạt...
Phải chăng mưa đã thay gió làm giúp mình lời nguyện cầu ấy???...
Đầu óc mình lúc này trống rỗng...chỉ còn chỗ cho những hoài niệm...
Tuy phải thừa nhận là có hơi tiếc nuối bởi những nỗi niềm khó tả nhưng nhìn chung mình của lúc đó không thấy buồn chút nào nữa...đầu óc chỉ là những dòng kí ức ùa về thâm trầm và... mạnh mẽ như những giọt nước tròn trịa đang nối nhau thành từng dòng... thẳng tưng buông xuống mặt đất bụi bẫm với sức nóng oi ả của những đêm hè tháng 8...
Mưa thấm vào đất...tan biến như chưa từng tồn tại...
Mình nghĩ về nhỏ...nhiều, tiếc nuối...chứ không còn buồn đau bất chợt.
Đá chống, bước lên hè, mình khẽ ngồi xuống dựa đầu vào cột đèn đường mà thơ thẩn...để được thở như một con người tự do...tự do để hồi tưởng...tự do để sống không lo không nghĩ.
...
Người mình dần đẫm nước, nước chảy thành dòng khắp cơ thể...mình và mưa như hòa làm một...như hiểu từng chuyển động...và lẫn những suy nghĩ của nhau.
Mình ngồi đó và giương đôi mắt to nhìn ngắm tất thảy mọi cảnh vật và cả những hiện tượng đang diễn ra xung quanh...thật ướt át...
Đoạn mình bắt đầu nghĩ ngợi mông lung...
Trong tiết hè nóng bức thì quả thật những cơn mưa là những liều thuốc cứu rỗi tinh thần cho những ai ở ngoài trời...như mình vậy.Vì Sài Gòn mùa hạ ngày và đêm nóng như thiêu như đốt, chỉ khi về khuya thì không khí mới thoáng đãng dần...
Thật chất, mưa luôn để lại trong mình nhiều thứ cảm xúc hỗn độn và trộn lẫn khó tả...mình thích mưa...
Mình thích cái cách nó đổ xuống mặt đất...để xoa diệu sự vật...để làm mát cây cối, mát cả trời đất...mát cả lòng người.
Mình thích cái cách nó khiến cho nhịp sống hối hả, bon chen ở mảnh đất này như chậm lại...khiến con người có thêm thời gian để suy nghĩ...thêm thời gian hướng về nhau và yêu thương nhau sâu sắc.
Mình thích cái cách mà nó làm cho khoảng cách như dần xa hơn, những con đường trở nên dài hơn... và cách trở địa lý ngày càng gian nan hơn cho những hẹn hò...để những cặp trai gái có cái cớ mà giận nhau, mà hờn trách nhau...thêm nguyên do để nhận ra rằng mình yêu thương đối phương bằng cả trái tim nồng cháy...
Mình thích cái cách mà nó tạo ra những hoàn cảnh thơ mộng lững lờ để một số người vốn không có nhiều cảm xúc gì với mưa lại phải một mình nơi cafe, quán cốc trong một buổi chiều lạnh... lãng đãng thơ thẩn với một Sài Gòn mới-một Sài Gòn trong mưa...hoặc giả như mình đây...thả hồn vào cái lạnh, mơ mộng với những hồi tưởng bất tận trong một đêm mưa...có lẽ là ngập nước.
...
Đầu óc mình ngày càng lăn tăn với những suy nghĩ mông lung về chuyện đời, chuyện người...quá khứ và hiện tại...
Dễ hiểu thôi, thử nhớ lại mà xem...
Khi bạn đang buồn bã, tâm trạng thì bất cứ cái gì mà bạn nhìn thấy hay hình dung ra trong tiềm thức...đều trở thành một câu chuyện, hay gắn liền với những sự việc mà bạn đã từng trải qua...dù là cụ thể hay mơ hồ.
Mình chợt nhớ là đã từng nghe đâu đó bảo rằng:
“Nếu như hôn người mình yêu dưới mưa thì sẽ không còn sợ nỗi cô đơn mà mưa mang lại nữa và sẽ yêu người ấy tới mãi mãi về sau".