watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 04:12 ngày 04/05 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
 
ĐÂU CHỈ RIÊNG MÌNH ANH

Xuống Cuối Trang

- Truyện: Đâu chỉ riêng mình anh.
- Tác giả: huongbi.
- Tình trạng: Đang viết.
- Post bởi:

-------------------------------------

"Nếu chúng ta buộc phải rời xa nhau nhưng anh thì không đủ dũng cảm nói ra lời chia tay thì hãy để nó lại cho em. Để em nói câu chia xa, để em đón lấy nỗi đau này… Và để em tiễn nó đi."

Chap 1: Hiện tại. Bể bơi.

Một ngày nóng nực. Cái icon đo nhiệt độ ở góc màn hình lap của Khánh chỉ 37 độ nhưng đó là trong phòng Khánh và còn được quạt máy, quạt tản nhiệt đủ kiểu. Ở ngoài kia có lẽ phải hơn 40 độ chứ không ít. Lúc này, như mọi người Khánh thấy ghét cái mùa hè này. Và không như mọi người Khánh ghét mọi mùa hè. Vì vào cái thời tiết này, ở những thời điểm như thế này, Khánh nhớ…

Chiều nay tứ đại mỹ nhân hú hét nhau đi bơi. Bể bơi Keangnam mới tinh được khám phá và là lựa chọn số một của các nàng. Vì nó mới. Và đây là ưu điểm lớn nhất kéo theo nhiều ưu điểm khác: sạch, ít người và nó gần nhà nàng Hà lề mề. Sạch thì tất nhiên ai cũng thích rồi. Vắng người để ngay cả người có sự tự ti nhất định như Vân cũng mặc được bikini mà 3 người còn lại không phải cụm lại thành vòng tròn ( 3 người thì làm sao thành vòng tròn được cơ chứ) để quây cho đến khi nàng ta xuống nước và lại vòng tròn ấy khi đưa nàng lên bờ. Hơn nữa… ít người để Khánh không thấy bị khó chịu khi có vài đôi mắt của ai đó nhìn mình. Khánh thì không tự ti như Vân vì nói thẳng ra Khánh không cao được mét 7, số đo ba vòng cũng chẳng phải 90-60-90 như các cô người mẫu nhưng với một cô gái thì như Khánh cũng là quá đẹp. Đẹp kiểu nhìn thấy thích thú và vừa mắt. Còn gần nhà nàng Hà để trong khi mọi người đến trước thay đồ bơi thì nàng ta tự bò từ nhà ra bể thì vừa, chứ không phải đứng dưới ban công hú hét gọi như những lần trước. Khánh ra ban công thu bộ bikini phơi từ hôm khi đi tắm về. Bộ 2 mảnh màu tím than với mảnh trên là áo vạt to buộc dây cổ, giữa ngực là khoen tròn vàng, mảnh dưới dạng quần tập chứ không phải quần chíp và hai bên hông cũng là hai khoen tròn. Khánh chẳng bao giờ chọn bikini kết cấu như một bộ underwear vì như thế thà Khánh lấy vài bộ ở nhà mặc đi bơi luôn cho xong, quá lộ liễu. Sexy nhưng vừa đủ thôi. Cứ thỉnh thoảng nhìn nó Khánh lại bật cười. Bộ bikini Khánh và Vân gọi nó là “nhà của Lavin”. Vì hôm Khánh mua về và vứt nó trên giường thì con Lavin cứ rúc vào đó để nằm. Mặc dù cả bộ chẳng đủ cho một cái đầu Lavin nhưng sao nó rất thích rúc vào đó. Và kể cả những lần sau này khi Khánh không chú ý là y như rằng sẽ thấy lông lá trắng tinh của Lavin bám đầy lên bộ bikiki. À, Lavin là một con Samoye được 1 tuổi và sắp thêm 2 tháng Khánh nuôi. Trừ việc nó lấy bộ bikini của Khánh làm chỗ rúc vào ngủ ưa thích và cái mặt nó gần như không lúc nào không toe toét kể cả khi nó ngồi cạnh Khánh đang khóc thì nó là một con chó…ngoan. Khánh nuôi nó khi nó được 3 tháng. Tức là 11 tháng trước. Khoảng thời gian tương đối dài. ừm có lẽ là dài. Khánh đặt tên nó theo hiệu nước hoa Khánh đi test mùi cũng đúng hôm đi đón Lavin về nhà. Coi như kỉ niệm. Mặc dù Khánh không dùng nước hoa của Lavin. Khánh hay dùng Marc Jacobs và Vera Wang hơn.

B-rừ…b-rừ… I found the way to… Chuông điện thoại Khánh kêu khi cô đang nhét bộ ví, kem chống nắng và vài thứ linh tinh vào cái túi bigsize màu đen. Mọi người cứ bảo sao không đổi cái nhạc chuông “ Sick enough to die” từ cả thế kỉ trước đi nhưng Khánh cứ để. Khánh thích bài này và Khánh cũng không thích… thay đổi gì.

- Em nghe – Khánh bắt máy.
- Ối giời ơi con Bu bị rơi vào chậu nước mày ơi – Tiếng chị Lâm rú lên.
- Nó chết chưa.
- Chưa đang nằm đây này.
- Có bất tỉnh không.
- Không vẫn tỉnh táo, đang gặm tay đây.
- Thế chị kêu vì điều gì ?.?
- À thì người ta bảo mèo gặp nước thì chết mà.
- Nhưng nó có chết đâu?
- Ờ thì…chị cứ kêu thôi. Hí. Tí đón chị nhé.
- Ô sao bảo hôm nay người ta nào đưa đi cơ mà.
- Thôi bắt ông ấy đến đấy toàn mấy đứa ngại lắm. Nhé.
- Sợ ông ấy nhìn thấy bọn em thì về bỏ chị hả. Ha ha ha.
- Con kia. Nhớ đấy. Trước lúc qua nhắn tin người ta còn đi gửi Bu.
- Ok lady.
Vừa đặt điện thoại xuống thì Khánh cũng vừa nhét xong đồ vào túi. Không hiểu sao cũng có nhiều đồ lắm đâu mà sao Khánh sắp lâu thế.
- Xuống nhà Lavin.

Khánh gọi nó. Lavin miễn cưỡng chui ra khỏi bộ bikini. Ờ Khánh sắp đồ rõ lâu và quên cái quan trọng nhất trên giường. 4h15 “ E qua day”. Khánh nhắn tin cho chị Lâm rồi xách túi. Ra đến cửa như nhớ ra điều gì. Khánh đứng lại. À bikini bikini. Khánh nhét nó vào túi rồi xuống nhà. Nhốt Lavin vào cái cũi ở chân cầu thang và an ủi thằng bé bằng củ cà rốt ưa thích bằng bông của nó. Khóa cửa và sang nhà chị Lâm.

4h45 ở bể bơi Keangnam. Khánh với chị Lâm đang ngồi chờ hai con người còn lại khi trong tâm trạng không thể nóng hơn thì Vân với Hà cũng đến.
- Hình như nhà gần hay nhà xa mình vẫn phải đợi chúng nó lâu như nhau hay sao ấy nhỉ.
- Ờ. 2 con rùa.

Vân dẫn cả lũ vào phòng thay đồ. Vân đến đây vài lần rồi còn mọi người thì chưa. Khánh thay đồ và búi lại tóc. Ra ngoài trước vì đã bôi kem chống nắng ở nhà. Chị Lâm đang giúp 2 con người kia bôi kem.
Bể cũng không vắng lắm- Khánh nghĩ. Giờ cứ cái gì mới người ta cũng phát hiện ra nhanh lắm. Vài người đang bơi trong bể, vài người ngồi trên thành bể và một người đang ôm cái máy tính bảng ngồi trên ghế dài. Ra bể để ngồi ôm máy tính. Khánh nhìn anh ta rồi cười khẩy quay đi. Hình như ai đó đã nhìn thấy nụ cười của Khánh.

- Chìa khóa tủ.

Vân đưa Khánh cái chìa khóa móc trong dây thành vòng đeo tay để Khánh đeo. Cả lũ kéo nhau xuống bể. Khánh bơi một vòng, à thật ra thì không được nổi một vòng bể. Khánh bơi không giỏi và hơn nữa Khánh thích cái cảm giác ngâm mình trong nước nên mới thích đi bơi chứ hứng thú thực sự không phải là bơi. Vài vòng bơi đi bơi lại và trêu nhau thì Khánh bơi lại một góc thành bể. Đặt hai tay lên thành bể và gác cằm lên hai cánh tay. Khánh đứng như thế một lúc. Liếc mắt xuống ngón trỏ với cái hình xăm nhỏ xíu ở vị trí đeo nhân. Một chữ Ả Rập nhỏ - Hạnh phúc. Khánh xăm nó cũng khá lâu rồi. Vị trí xăm chủ yếu là để đeo nhẫn vào khi cần che. Khi Khánh xăm thì vẫn còn chịu sự quản thúc của bố mẹ. Nhưng khi bố mẹ biết phản ứng của họ cũng chẳng hề gay gắt như Khánh tưởng. Vuốt tay nhẹ lau nước bám trên bàn tay.

- Nó có nghĩa là gì thế? – Một giọng nam vang lên.
Một người con trai ngồi trước mặt nó trên cái ghế dài. À đúng là cái người Khánh cười khẩy lúc trước.
- Nghĩa đặc biệt. – Khánh đáp cụt lủn rồi buông tay ở thành bể bơi ra chỗ khác. Khánh khó chịu khi có người cắt dòng suy nghĩ của mình như thế. Và Khánh có một đặc điểm không mấy khi lịch sự với người khác nếu không thực sự cần thiết. Dù điều này không tốt nhưng Khánh chẳng bao giờ sửa. Bơi ra chỗ ba con người còn lại đang chỉ trỏ nhau. Khánh đoán chắc Hà đang nhận xét về anh chàng nào đó.

Ba người họ. Vân và Hà bằng tuổi Khánh. Vân đang làm ngân hàng. Không đẹp cũng không xinh nhưng cũng ưa nhìn. Kiểu hiền lành và thật thà. Tính Vân hiền và hơi nhát nếu không muốn nói là khép mình lại. Cho nên khi Vân có người yêu dạo gần đây thì cả lũ rất ngạc nhiên. Hà là một cô gái đẹp. Hà có khả năng làm người khác phái phát điên khi cần. Hà thì chưa có người yêu mà nguyên nhân chủ yếu là chưa muốn có. Nhà Hà có đầy đủ mọi thứ để sống mà không phải nghĩ gì cả. Chỉ trừ tình cảm. Bố mẹ Hà ly thân. Nên Hà nhìn mối quan hệ nam và nữ hơi khắc nghiệt. Hà có thú vui là xử lý mọi việc bằng ve vãn và tán tỉnh. Khánh thấy điều này thực sự không tốt cho Hà nhưng cũng đôi khi thấy như thế thật thoải mái. Chị Lâm hơn mấy đứa 4 tuổi. Đã có chồng và công việc chủ yếu là lên lớp đi dạy cho đủ buổi còn thì về nhà chơi với mèo. Chị thích mèo ghê gớm. Chăm mèo hơn chăm chồng. Hai người họ định cuối năm có em bé. Hà hay trêu khi có em bé chị Lâm sẽ chăm mèo hơn hay con hơn.

Khánh bơi ra đến nơi thì Hà đang cố cù chị Lâm.
- Khánh.
- Gì?
- Chìa khóa tủ đâu?

Khánh nhận ra cái vòng nhựa móc chìa khóa đeo tay không còn nữa. Có lẽ nó chỉ rơi trong bể.
Khánh nghĩ có thế và ngụp xuống. Bỏ qua vấn đề quan trọng nhất. Khánh bơi không hề giỏi. Vân bơi theo. Cả hai ngụp xuống nhìn đáy bể nhưng không thấy.

- Không sao. Tí tao có cớ xin cái anh trông tủ đồ số điện thoại khi mình trình bày làm mất chìa. He – Hà hớn hở.

Khánh cố ngụp xuống lần nữa. Ba người còn lại đứng chờ. Có bóng người lạ lao xuống bơi qua ba người. Khánh quay đi quay lại nhìn nhưng không thấy. Nước bể sạch, đủ trong để nhìn rõ đáy bể và không thấy chìa khóa đâu. Khánh đang định ngoi lên thì có bóng người mỉm cười với khánh dưới bể. Lại là con người ôm máy tính bảng kia. Anh ta nhìn Khánh đắc thắng một cách khó hiểu. Và đột nhiên Khánh nghĩ nhìn anh ta thật đểu. Bỗng Khánh hụt hơi.. Ngoi lên mặt nước ngay và vội lấy hơi. Khánh hỏi anh ta:

- Anh xuống đây làm gì?
- Đuổi theo em.
- Anh bị điên à.
- À không anh tỉnh táo. Anh chỉ muốn bảo em là em làm rơi cái này trên thành bể nhưng anh không mở miệng được dưới nước.

Cái vòng tay có chìa khóa được anh ta giơ lên. Ba người còn lại tíu tít cám ơn anh ta. Tất nhiên Hà xin số điện thoại của hắn. Vì điều mà có lẽ Khánh cũng nhận ra anh ta khá đẹp trai nhưng hiện tại tâm trang bức xúc vì bị làm khó chịu. Khánh bỏ lên bờ và tiến về nhà thay đồ. Chị Lâm và Vân theo sau. Hà vẫn còn đứng lại nói chuyện với anh ta khá lâu. Khánh có cách đánh giá một người mới quen qua ấn tượng đầu tiên. Mặc dù điều này thực sự mang tính chủ quan và đôi khi phải thay đổi suy nghĩ nhưng Khánh vẫn luôn giữ cách đánh giá này. Và với con người theo Khánh là vô duyên kia thì anh ta vừa có một đánh giá xấu. Thay xong đồ và ra ngoài. Cả lũ vẫn phải đứng đợi Hà cố nói chuyện với anh ta một lúc. Khi quay lại Hà phát biểu làm cả lũ rất buồn cười.

- Anh ấy dễ thương. Anh ấy thích em. Ye.

Ai cũng biết câu nói này của Hà khi làm quen với bất kì anh chàng nào. Khánh cười và tự nhủ. Có lẽ anh ta thích tất cả các cô gái giống như Hà. Buổi chiều của 4 người kết thúc khi đồng hồ ở điện thoại Khánh báo 6h30. Sau buổi chiều nay người phấn khởi nhất có lẽ là Hà. Vân và Hà về nhà. Chị Lâm rủ Khánh đi ăn hủ tíu với chồng chị vì ngay gần công ty anh. Ăn xong anh sẽ chở chị về. Khánh ok ngay vì hôm nay nóng quá cô cũng không muốn ăn cơm. Và ăn nhiều người thì luôn tốt hơn một người. Khánh về nhà. Việc đầu tiên là đem Lavin ra an ủi vì tối nay nó phải ăn muộn hơn mọi ngày. Thằng bé ngoáy ngoáy cái đuôi không cho Khánh ôm vì dỗi. Nhưng khi Khánh quay lại với bát thức ăn thì nó quên cả dỗi. Để mặc cho Lavin muốn làm gì thì làm với bát thức ăn. Khánh lên nhà tắm và giặt quần áo. Nước chảy róc rách qua tóc xuống người Khánh. Mùi dầu gội oải hương dễ chịu. Quấn khăn lau tóc thành cái mũ to trên đầu Khánh bước ra ngoài. Chưa thấy Lavin lên. Khánh gọi và chỉ vài giây sau nó phi lên nhà trong tốc độ kinh hoàng. Nhìn Khánh và…toe toét. Khánh bật máy tính, bật TV. Lướt qua facebook, đọc vài bài báo. Onl yàoo để nghe Hà kể đang buôn chuyện với “anh chàng bể bơi” – Hà gọi thế. Khánh chờ tóc khô trong khi xem phim trên AXN. Lại onl rất muộn chỉ để xem những thứ linh tinh. Vài trang web nước hoa, mỹ phẩm, thời trang. Khi thấy chỉ còn khoảng 20p nữa thì đến 1h. Khánh tắt máy tính và TV. Vỗ vỗ lên giường gọi Lavin. Nó leo lên giường kèm câu chúc ngủ ngon Khánh qua cái thơm mà thực chất là liếm. Tất nhiên là bị Khánh quát. Họ tắt đèn và đi ngủ.

 

Chap 2: 18 tháng trước. Nhen nhóm.

Khánh yêu Vũ từ khi họ học năm thứ ba đại học. Như bao cặp tình nhân khác, họ cũng trải qua nhưng giây phút ngọt ngào và sóng gió. Sau bao lần tan rồi hợp. Có những khi họ nói câu chia tay vì những lí do rất vớ vẩn như việc Khánh nói Khánh ghét ăn cá nhưng Vũ không bao giờ nhớ, hay như Khánh không thích cách Vũ dửng dưng với một vài việc Khánh quan tâm, hoặc Vũ quá nhiệt tình với điều gì đó gần như chẳng liên quan đến hai người… Họ cũng chuyển về ở chung với nhau khi yêu nhau được 3 năm. Dù Khánh không bao giờ nhắc và không biết Vũ có biết nhưng Khánh luôn muốn họ sẽ ở chung với nhau như thế này mãi. Nhưng có lẽ 4 năm để họ ở bên nhau thành như một thói quen thì phải từ bỏ nó là điều khó chấp nhận. ừm nó xảy ra thế nào nhỉ, bắt đầu từ…

- Hôm nay anh về ăn cơm không?
- Anh không. Phòng anh ăn mừng. Bọn anh đi uống bia.
- Nhớ về sớm và nếu say không về được thì gọi taxi về hoặc gọi em đón nhé.
- Ok baby.
Khánh mở tủ lạnh chuẩn bị lấy đồ ăn ra nấu thì có điện thoại.
- Em ra đây được không. Mọi người nói đưa vợ hoặc người yêu đến liên hoan một thể. Lần này bọn anh thắng to.
- ừm… cũng được. Đến đâu anh.

Khánh tắt điện thoại và vào phòng ngủ thay quần áo. Nghĩ một lúc để xem mặc cái gì đi. Cuối cùng cũng quyết được mặc cái áo sơmi voan màu beige cổ khoét rộng sang hai bên, tay bồng thụng bo ở cổ tay nhưng lại xẻ dọc từ vai xuống và quần jean đen. Vì Khánh nhớ sáng nay đi làm anh mặc sơ mi màu này. Đồ đôi đồ đôi. Nghĩ đến đây Khánh cười thích thú. Vài bước trang điểm cơ bản, chải mascara và tô son màu hồng cam. Lấy vội đôi cao gót màu nude. Khánh gọi taxi đến nơi anh đợi vì khi xong anh sẽ chở Khánh về. Khánh đến nơi thì Khánh cũng nhận thấy vài con mắt nhìn Khánh và nhìn anh. Anh cũng có vẻ vui vì người yêu mình hôm nay rất xinh. Mọi người lần lượt giới thiệu nhau. Khánh và anh cũng với cặp đôi của trưởng phòng có thể nói là đẹp đôi nhất buổi tối. Trưởng phòng của anh trẻ, nhìn có vẻ rất từng trải nhưng Khánh biết qua cách ăn mặc và trò chuyện thì anh sống trong nhung lụa từ bé. Cô gái ngồi cạnh anh ta xinh và cao như một cô người mẫu. Cô ta mặc váy bó xanh lá cây ngắn hơn mức cần thiết. Váy hở hưng và vai. Đi guốc cao màu đen. Trang điểm đậm. Nhìn rất nổi bật. Nhưng ở cô ta có vẻ lẳng lơ kiểu gì đó. Và cô ta cũng có vẻ gì đó rất sang. Điều không thích nhất là vài lần Khánh thấy cô ta nhìn Vũ. Cũng phải vì Vũ đẹp trai. Rất nhiều cô gái thích nhìn Vũ. Cũng như cũng có nhiều chàng trai thích ngắm Khánh. Cuối buổi ra về mọi người chào nhau. Vũ chở Khánh về. Kéo tay Khánh đặt phía trước để ôm mình. Vũ nói vài chuyện linh tinh.

- À hôm nay cô gái đi với sếp anh ấy.
- Vâng sao anh?
- Là em gái sếp đấy. Sếp không có người yêu nên phải dẫn đến. Ha ha.
- Không giống nhau tí nào. À có giống nhau ở cách chưng diện và thể hiện cuộc sống sung sướng.
Họ về nhà và đi ngủ luôn vì cũng khá muộn.

Dạo gần đây Vũ được trưởng phòng ưu ái. Nhiều dự án hơn. Bận hơn nhưng tất nhiên số tiền anh kiếm được cũng nhiều hơn. 2 tháng sau anh lên trưởng phòng còn sếp anh lên phó giám đốc. Vũ bận nhưng vẫn quan tâm đến Khánh. Mua cho Khánh những món đồ cô thích, tranh thủ đưa cô đi chơi những khi anh có thể. Nhưng càng ngày điều này càng khó. Họ gần như chỉ gặp nhau sau mỗi đêm. Nó làm cho cả hai thấy nhớ và quấn lấy nhau hơn thay vì sự hời hợt như người ta tưởng. Có điều hình như đối với mọi người đàn ông khi càng thăng tiến họ lại càng muốn lên cao hơn. Khánh cảm nhận được điều này ở Vũ. Anh ham mê công việc, thích thú vui vẻ khi thuận lợi và lo lắng thậm chí cáu gắt khi không như ý. Khánh không thích điều này. Anh ngày một bị cuốn vào sâu hơn trong xã hội này. Điều sớm muộn cũng xảy ra khi người ta thành đạt. Và người ta sẽ làm mọi cách để có nó.

Khánh đang ở chỗ làm thì điện thoại rung. Khi làm việc Khánh có thói quen để rung và tắt chuông điện thoại. Là Vũ
- Tối nay mình ra ngoài ăn nhé.
- Hôm nay anh rỗi thế. Mình đi đâu anh? – Khánh vui vì tuần này mới ăn được cùng Khánh 2 bữa ở nhà.
- Anh qua đón em. Mình đi ăn với sếp anh.

Khánh không thoải mái lắm. Vì không có thời gian cho hai người và có lẽ sẽ gặp cô nàng lẳng lơ em sếp. Anh thỉnh thoảng vẫn kể chuyện sếp anh chưa có người yêu. Nhưng không. Khi Khánh đến nơi thì chỉ có anh và sếp. Hôm nay sếp có hứng rủ Vũ đi ăn và bảo đưa cả Khánh đến. Thái độ Vũ hôm nay hơi lạ. Có gì đó miễn cưỡng. Còn sếp anh thì vẫn bình thường. Khi ba người đang ăn thì Vũ có điện thoại ra ngoài. Còn lại Khánh và sếp của anh. Anh ta tên Phong. Khánh chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với anh ta khi Vũ hoặc anh ta nói gì đó. Khánh không mấy khi thích nói chuyện với người lạ.

- Em và Vũ yêu nhau lâu chưa?
- Được 3 năm rồi anh.
- Vậy à. Anh thấy ngưỡng mộ.
- Ai cũng nói thế vì không nghĩ bọn em yêu nhau được lâu thế. Bạn em chia tay nhau suốt. – Khánh cười rất hạnh phúc.
- Không anh thấy ngưỡng mộ Vũ.

Khánh thấy có điều gì đó trong câu nói này. Vũ cũng nghe xong điện thoại. Cả 3 tiếp tục ăn uống. Cuộc trò chuyện xoay quanh dự án của họ, việc học sẽ thành công hay thất bại, số tiền kiếm được… Tối đến khi Khánh vừa bước ra khỏi nhà tắm thì Vũ lôi Khánh vào lòng và ôm rất chặt. Khánh đoán có lẽ vì tuần này anh quá bận. Vũ ôm Khánh và khi Khánh sắp chìm vào giấc ngủ thì anh nói.

- Hôm trước anh mới biết sếp anh là con tổng giám đốc đấy.
- Thế ạ.
- ừ. Mà anh ấy có vẻ thích em.
- Em dễ mến mà – Khánh lơ mơ nói.
- ừ. – Vũ hôn Khánh rồi họ tắt đèn. Nhưng Khánh ngủ còn Vũ thì không. Vũ nhìn cô ngủ và suy nghĩ điều gì đó.

Hôm nay Khánh về nhà nấu cơm sớm vì Vũ về nhà ăn. Khánh nấu ăn vui vẻ. Chờ Vũ về và họ sẽ có cả buổi tối bên nhau. Khánh kể chuyện ở công ty cho Vũ nghe. Vũ cũng kể cho Khánh dự án anh định đề đạt lên cấp trên.

- Dự án này anh cần người ủng hộ.
- Em tưởng sếp anh luôn ủng hộ anh. Hai người hợp nhau lắm mà.
- ừm lần này dự án lớn. Phải chắc chắc mới dám ủng hộ. Anh thì cần sếp ủng hộ. Em này.
- Sao anh?
- Em có ủng hộ hay giúp đỡ anh khi anh cần không?
- Tất nhiên anh.
Vũ mỉm cười khi Khánh nói như thế.

- Em đang ở đâu thế.
- Em ở nhà. Sao anh?
- Mang giúp anh tập tài liệu đến công ty được không. Em đến cứ lên thẳng văn phòng anh nhé.
- Đợi em chút em đến bây giờ nhé.

Khánh mang tài liệu đến cho Vũ. Văn phòng Vũ Khánh cũng đến vài lần. Mở cửa phòng thì không có Vũ, Khánh nghĩ Vũ ra ngoài và ngồi chờ. Cửa mở. Nhưng không phải Vũ. Là Phong. Phong nói muốn rủ Vũ đi ăn trưa nên xuống văn phòng Vũ. Phong ngồi đối diện Khánh chờ Vũ. Khánh biết Phong nhìn mình và cô khó chịu về điều đó. Điện thoại Khánh kêu. Là Vũ. Vũ nói phải ra ngoài đột xuất và xin lỗi Khánh. Khánh không giận vì biết anh bận. Khánh nói Phong đang chờ Vũ. Vũ nói vậy thì đưa máy Khánh cho Vũ nói chuyện với Phong. Khi Phong trả máy Vũ nói:

- Anh Phong đưa em đi ăn nhé.
- Không cần đâu anh. Em về nhà luôn.
- Phong cũng đi ăn một mình. Hai người đi ăn cho vui.
- Em…
- Nếu tí xong việc anh qua chỗ hai người.
- Vâng.

Khánh tắt điện thoại. Nhìn Phong. Phong mỉm cười và dẫn Khánh ra ngoài. Lái xe đưa Khánh đi. Phong hỏi Khánh muốn ăn gì. Nhưng Khánh thực sự không thích đi ăn cùng Phong nên nói tùy anh ta. Hai người ăn mì Ý ở nhà hàng ngay gần công ty. Bữa ăn gần như diễn ra trong im lặng vì Khánh chẳng biết nói gì. Không thấy Vũ đến. Ăn xong Phong đưa Khánh về.
Tối đó Vũ về nhà tương đối muộn. Anh hơi say. Khánh đưa Vũ lên phòng, thay quần áo và pha nước chanh cho Vũ uống. Người Vũ toàn mùi rượu.

- Em giận anh à?
- Về ăn trưa hả? Không sao. Anh bận mà. Không ăn với anh hơi buồn tí thôi.
- Đi ăn với anh Phong thế nào?
- À không thích lắm thôi. Chắc anh ấy cũng thế vì ăn không nói câu nào. Anh ấy định rủ anh mà. Chắc lần sau chẳng dám đi ăn với em nữa đâu. Chết buồn. – Khánh cười. – À mà anh ta không khó chịu với anh chứ.
- Không. Anh ấy nói thích đi ăn với em.
- Thích đi với… Khánh khựng lại – Anh nói là anh ta thích đi ăn với em. Hôm nay…không phải anh cần tập tài liệu đúng không?
- ừm. Phong nói muốn đi ăn với em. Nhưng anh biết em chắc chắn không đồng ý.
- Em là người yêu anh anh ta biết rồi còn gì.
- Nhưng anh ta nói vẫn thích em.
- Anh không yêu em à.
- Anh có. Anh ấy cũng chỉ nói muốn đi ăn với em thôi.
Khánh không nói gì. Cô đang tức giận.
- Anh cần anh ấy ủng hộ lần này. Lần này anh đặt cược vào đây nhiều lắm.
- Thế anh đánh đổi người yêu cho công việc à?
- Không anh ấy chỉ nói muốn đi ăn với em. Thế thôi. Không gì cả.
- Rồi sẽ có những lần sau?
Vũ im lặng.
- Thôi ngủ thôi. Anh say mệt rồi. Em tắt đèn nhé.
Khánh tắt đèn và leo lên giường. Vũ ôm cô rất chặt. Khánh biết Vũ cũng đang thấy có lỗi. Lúc này cô thấy ghét công việc của Vũ vô cùng.

Tuần này Vũ đi công tác. Khánh ở nhà một mình. Sáng nay Khánh tự đi làm. Mọi khi Vũ sẽ đưa Khánh đi. B-rừ b-rừ… Điện thoại Khánh rung. Số lạ gọi đến.
- Alo.
- Khánh à.
- Vâng. Ai đấy?
- Anh Phong.

Khánh hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ có lẽ Vũ cho anh ta số.

- Vâng sao anh – Câu nói của Khánh có vẻ không thoải mái.
- Tối nay đi ăn với anh nhé.
- Em có hẹn với bạn rồi. Em cũng về muộn.
- Anh đợi ở dưới công ty. Khi nào em ra anh đón.
Anh ta tắt máy. Anh ta là cái thá gì. Không phải sếp mình thì anh ta có quyền gì mà ra lệnh cho mình như thế. Anh ta chỉ là…chỉ là…sếp của người yêu cô. Khánh tức phát khóc. Đồ bỉ ổi. Tán tỉnh người yêu của cấp dưới sao. Khánh định nhờ chị cùng phòng đưa về để nói đã hẹn bạn. Khi ra đến sảnh công ty. Anh ta đứng đợi như đã nói. Khánh còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã nói trước.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
- Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- Em mượn cô em của chị đi ăn được không.
- Em hẹn chị ấy trước rồi.
- Được không chị - Anh ta cười.
- Được hai đứa đi với nhau đi. Chắc cãi nhau hả. Thôi đi làm hòa với nhau đi.
- Em không… - Khánh không kịp nói hết. Xong. Chị ấy tưởng anh ta là người yêu mình - Anh làm cái trò gì thế. – Khánh quát lên,
- Em đừng bực mình như thế. Nhìn đáng yêu lắm.
- Cái… - Khánh tức đến mức mắt long lanh lên ( đúng ra là long sòng sọc lên ). Cô quay người bước đi. Phong nắm cổ tay cô lại.
- Em lên xe đi. Chị lúc nãy vẫn đang nhìn đấy.

Khánh thấy chị cùng phòng đang dắt xe về và tủm tỉm cười. Cô giật tay lại. Tự mở cửa bước lên xe và đóng cửa lại mạnh hết sức có thể. Lúc ấy cô chỉ mong nó bật tung ra. Phong bước lên xe với nụ cười đắc thắng.

- Có cần đi xa thế chỉ để ăn không. – Khánh nói khi anh ta đưa cô đến nhà hàng tận đầu kia thành phố.
- Anh thích chỗ này.
- Anh thích cái gì thì được cái đó chắc.
- Luôn luôn. Anh thích cái gì thì anh luôn có được. – Phong nhìn thẳng vào mắt Khánh.
Khánh ngạc nhiên vì câu nói đó. Lúc này người phục vụ đưa ra một chai rượu vang. Khánh thấy thật tốt vì thoát khỏi tình trạng bối rối này.
- Tôi không đói.
- Nhưng ta vào đây rồi.
- Vậy anh cứ ăn đi.
- Không ăn một mình được chứ.
- Thật sự thì anh đang làm trò gì thế. Anh biết thừa tôi à người yêu Vũ. Anh định tán tỉnh tôi chắc.
- Phải. Anh thích em từ ngày Vũ dẫn em đến. Anh cũng không nghĩ là mình có hứng thú với em đến thế. Nhưng anh lại có.
- Anh định dùng chuyện này để làm áp lực lên Vũ à. Không thấy như thế là xấu xa, bỉ ổi à. Anh sung sướng từ nhỏ nên muốn cái gì là giành lấy phải không
- Phải.
- Tôi muốn về.
- Ăn xong anh sẽ đưa em về.
- Thế thì ăn nhanh lên. – Khánh không chịu nổi.
- Vũ nói hai người sẽ không chia tay vì việc này.
- Tất nhiên – Khánh thấy vui nhưng không bớt khó chịu vì câu nói này.
- Hãy cứ để thử xem.

Anh ta đưa Khánh về nhà như đã nói. Khánh bỏ vào nhà và không thèm chào anh ta.

Ba ngày sau Vũ về. Khánh kể chuyện. Vủ chỉ im lặng ôm Khánh. Khánh biết Vũ buồn. Khánh không thể nói Vũ buộc Phong thôi trò tán tỉnh vớ vẩn kia đi. Khánh biết công việc này quan trọng thế nào với Vũ. Và anh ta thì là sếp Vũ. Khánh thấy Vũ có chút gì đó… Mấy hôm nay Vũ về nhà muộn. Anh khá mệt mỏi. Anh kể một đồng nghiệp cũng vừa đưa ra dự án. Như vậy với cái của Vũ nữa là có hai dự án. Cái nào được sự ủng hộ nhiều hơn sẽ được tiến hàn. Nhìn Vũ thức khuya Khánh thấy rất buồn. Dạo này Vũ cũng hay cáu gắt, tất nhiên không phải với Khánh. Nhưng nó làm không khí giữa hai người chùng xuống.

Vũ gọi điện thông báo dự án của mình được thông qua. Số phiếu nhiều hơn.
- Em biết anh sẽ làm được mà. Không cần thằng cha Phong.
- ừ. Anh biết. Tối nay cả phòng chúc mừng anh. Em có muốn đi cùng không?
- Không. Anh đi liên hoan với mọi người đi. Vui vẻ anh nhé.
- Tối anh sẽ về sớm.

Khánh nhảy lên như thể mình có cái tự án ấy. Cô không đi liên hoan với anh vì không muốn giáp mặt Phong. Không cần thằng cha chết tiệt đó anh vẫn làm được. Khánh tự nhủ. Tự thưởng cho mình vì niềm vui ấy Khánh xách túi về sớm hơn mọi ngày. Khi bước xuống sảnh định gọi taxi thì. Là Phong. Anh ta làm cái quái gì ở đây.

- Em phải tự về nhà đúng không. Vũ đi liên hoan rồi.
Khánh không nghĩ là anh ta không đi liên hoan. Khỉ thật. Thằng cha này mặt dày thế sao.
- Anh đưa em về. Không đưa em đi ăn đâu.
- Tôi tự về được.
- Một phiếu của anh bằng 5 phiếu khác. Người có phiếu quan trọng nhất có quyền quyết định dự án được thông qua nhưng cũng có khả năng rút lại dự án.
- Anh…- Khánh không biết bói gì lúc này.
Phong mở sẵn cửa xe cho Khánh.
- Phải bỉ ổi như thế anh mới chịu được à.
- Anh chỉ quyết tâm có cái anh thích thôi.
- Chắc anh ngồi lên được cái ghế phó giám đốc vì bố anh là tổng giám đốc. Chứ người như anh không có được năng lực gì đâu nhỉ.
Vũ hơi ngạc nhiên vì Khánh biết chuyện của anh. Quay ngoắt sang ghế Khánh. Vòng tay qua ghế Khánh. Kéo cô lại và hôn.
- Anh làm cái gì thế - Khánh đẩy anh ta ra, kèm theo một cái tát nhưng Phong bắt được tay cô.
- Hôn em. Anh nghĩ là giờ anh không thích em nữa rồi. Anh yêu em.

Khánh mở tung cửa bực tức bước đi. Vẫy taxi và đi rất nhanh. Phong không hề đuổi theo. Khánh bực tức khi nghĩ đến chuyện vừa rồi. Nghĩ đến chuyện Vũ đang vui mừng vì chính mình giành được dự án ấy nhưng không phải. Tít…tít…tít, có tin nhắn “ Vu van tuong khong can so phieu cua anh van thang. Vu tu tin vao kha nang cua minh kha nhieu day”. Khánh biết Phong muốn nói nếu nói ra chuyện hôm nay đồng nghĩa với việc làm hỏng niềm vui vừa có của Vũ. Cô tức đến nghẹt thở. Về đến nhà cô lao vào nhà tắm. Xả nước vào người cho nguội đi sự tức giận. Tối đó Vũ về nhà Sớm. Anh cũng không say. Anh để dành sự tỉnh táo để chúc mừng cùng Khánh. Vũ mua kem và hoa cho Khánh. Khi đang nằm trong lòng Vũ anh kem. Khánh hỏi.

- Anh này. Như anh có năng lực thì đi đâu cũng làm việc được nhỉ.
- ừ. Nhưng sau lần này có lẽ anh sẽ thăng chức. Vững vàng rồi thì anh không thích thay đổi như lúc đầu.
- Vậy à.
- Sao thế em? Phong vẫn làm phiền à?
- ừm.
- Anh xin lỗi.
- Sao anh lại xin lỗi?
- Hãy đợi anh đến lúc anh không chịu sự ảnh hưởng của anh ta nữa.

Khánh mỉm cười. Vũ đưa tay lên vuốt tóc Khánh. Rúc vào vòng tay Khánh khi ngủ với Vũ là điều tuyệt vời nhất. Ở đó Vũ tìm thấy sự êm ái, nhẹ nhàng. Gần như khi không có vòng tay Khánh Vũ ngủ không ngon. Vũ nhận thấy điều này sau vài lần phải đi công tác.

 

Chap 3: Lại là hiện tại. Gặp gỡ.

Khánh làm tư vấn luật cho một công ty nước ngoài. Công việc này tương đối nhàm chán. Khi mới bắt đầu Khánh còn muốn bỏ cuộc. Nhưng bản tính không muốn có sự thay đổi khiến Khánh ngại phải bắt đầu lại một công việc nên cô cứ bám trụ với nó. Và đến giờ dù công việc vẫn nhàm chán như vậy nhưng có lẽ Khánh đã quen. Và quen với điều gì thì người ta càng không muốn thay đổi. B-rừ b-rừ…

- Ơi.
- Tối nay tao đi chơi xong rồi sang nhà mày ngủ nhá. Nhà tao đi vắng hết rồi. – Tiếng Hà nhõng nhẽo ở bên kia.
- Thế tao lại phải chờ mày đến 1-2h sáng à?
- Mai thứ 7 mày ngủ dậy muộn cũng được mà. Nhé nhé nhé.
- Biết thế.
- He he.

1h25p. Chuông cửa nhà Khánh kêu. Khánh lò dò xuống mở cửa vì khi nãy đã ngủ rồi. Khánh xuống mở cửa. Hà loạng choạng đứng trước cửa. Vác được con bé lên nhà Khánh tưởng lưng sụn xuống.

- Cứ như thế này không mệt à mày?
- Không. Vui mà. Tao đi uống với anh chàng bể bơi đấy.
- À há.
- Bọn tao định ngồi lâu hơn nhưng mai anh ấy đi công tác nên phải về sớm.
- Sớm quá nhỉ.

Khánh quát con bé đi tắm. Gọi Lavin lên nhà. Mang đệm cho nó ngủ dưới chân giường vì hôm nay Hà ngủ chỗ mọi ngày trên giường của nó. Thằng bé có vẻ dỗi. Kêu ư ử và nhìn Khánh bằng ánh mắt đáng thương. Và Khánh phải xuống nhà lấy củ cà rốt của Lavin lên cho hai đứa ngủ cùng nhau. Sáng hôm sau Khánh ốp trứng cho Hà ăn bánh mì. Hà rủ Khánh đi shopping. Khánh đồng ý. Lâu rồi Khánh không có thời gian đi mua sắm gì đó. Dù cho Khánh không hề bận. Hai đứa ăn sáng và sau đó dắt díu nhau đi mua sắm.

Đến trung tâm mua sắm. Mặc dù Khánh muốn đến nơi khác nhưng Hà kiên quyết đến đây. Thời gian đúng là trôi nhanh. Đặc biệt là khi chú tâm vào việc gì đó. 11h trưa. Hai đứa nghĩ cũng đến lúc đi ăn gì đó. Lên nhà hàng tầng thượng tòa nhà. Trong khi chờ bữa trưa được mang ra. Cả hai kiểm tra kết quả của buổi sáng. Khánh mua một chiếc váy lệch vai ngắn màu đen. Hơi bó phần thân và xòe một chút ở đùi. Lưng buộc dây. Một hàng đá cũng màu đen chạy theo viền ngực áo. Một đôi sandal đính kim sa và lông màu đen. Và một chai nước hoa. Chai Rock n rose Dream của Valentino. Cả hai kết thúc bữa ăn và chuyển sang uống café và ăn bánh ngọt. Khánh uống kem sinh tố việt quất.

- Ơ anh. Ở đây anh ơi.
- Khánh quay người lại theo hướng Hà vẫy tay.
Một anh chàng khá quen. Nhưng… à bể bơi. Anh chàng bể bơi. Nhưng hôm qua Hà nói anh ta phải đi công tác mà nhỉ.
- Đây là Khánh bạn em. Hai người gặp nhau rồi nhỉ. Ở bể bơi ấy. Đây là anh Bảo.
- Chào em.
- Chào anh. – Tâm trạng Khánh hôm nay khá hơn buổi đầu hai người gặp nhau ở bể bơi nhưng vẫn không tự nhiên được. Khánh đã có đánh giá không tốt về anh ta thì khó thay đổi lắm.
- Thế em phải đi có việc. Anh uống nước với Khánh nhé. Mày ơi tao đi nhé. Tối tao lại sang nhé.
Hà nói rồi xách mấy cái túi chạy đi nhanh nhất có thể.
- Xin lỗi anh đợi em một lát. – Khánh cười rất tươi rồi phi theo Hà.
- Con kia đứng lại. Làm cái trò gì đấy.
- Tao đi có việc mà. Tiện gặp anh ấy ở đây mày với anh ấy làm quen cho vui.
- Hôm qua mày bảo anh ta đi công tác cơ mà.
- Ơ…Ơ… Không phải đâu.
- Không gì? Sao đây.
- Ờ thôi thật ra thì anh ấy muốn làm quen với mày.
- Tao tưởng hai người suốt ngày đi chơi với nhau thì có cái gì rồi chứ.
- Ha ha tao làm sao yêu được mà có cái gì, với thằng nào tao thích tao chẳng đi chơi. Nhưng anh ấy thích mày thì tao giới thiệu ngay. Anh ấy có vẻ tốt. Và tao nghĩ cũng đến lúc mày nên có một ai đó rồi. Thế tao đi đây. Quay lại với anh ấy đi.
Hà nói rồi đi luôn để lại Khánh ở đó. Cũng đến lúc có ai đó khác rồi sao. Khánh nghĩ.
- Túi của em.

Khánh quay lại. Bảo đứng đó từ bao giờ. Tay cầm đống túi đồ và túi xách của Khánh. Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười.

- Giờ em đi đâu hay làm gì?
- Em cũng chưa biết. Em nghĩ là em nên về nhà.
- Anh đưa em về nhé.
- Cũng được nếu không phiền anh.
Bảo đưa Khánh về nhà.
- Cám ơn anh đã đưa em về.
- Không có gì. Lúc nào đi ăn hoặc uống café với anh nhé.
- Có cần thiết không anh?
- Có chứ. Vì anh muốn gặp lại em.
- Thế để em nghĩ đã.
- Không được thì chắc anh lại phải nhờ Hà đấy. – Anh ta cười ranh mãnh.
- Chào anh.
- Chào em.

Vào phòng ngủ và vứt túi đồ lên giường. Khánh đi tắm. Hơi nước bốc lên mờ mịt cả tấm gương. Quấn mình trong khăn bông. Khánh đưa tay lên lau một mảng tấm gương. Rồi cứ nhìn mình trong gương như thế một lúc lâu. Rồi ra ngoài. Gạt đống đồ trên giường xuống đất. Cô ôm Lavin ngủ một mạch. Đêm qua ngủ ít. Cô tự hỏi mình sao con bé kia nó không thấy mệt.
1h30 chiều Khánh tỉnh dậy. Nhắn tin hỏi Hà có ăn cơm không. Gọi cả Vân sang. Không thể gọi chị Lâm vì chị ấy sẽ mang cả chồng sang mất. Khánh làm cơm rang thập cẩm. Súp rau và khoai tây chiên cho cả bọn. 7h Hà mới mò về nên ba đứa ăn muộn. Vân làm sinh tố bơ cho ba đứa. Khánh đi tắm. Khi Khánh bước ra từ nhà tắm thì thấy hai đứa ngồi nói gì đó rất khả nghi. Và Khánh ngồi xuống đón ánh nhìn dò xét, thích thú từ chúng.

- Sao?
- Trưa nay thế nào?
- Thế nào? Tao ngủ trưa đến tận 1 rưỡi. Ngon. Cám ơn đã hỏi.
- Không đi đâu làm gì à?
- Không. Mày đi tao bảo anh ấy đưa về luôn.
- Ui giời ạ. Mất cả hứng. – Hà gục mặt xuống cái gối ôm.
- Mày không có ý định yêu ai nữa à? – Vân hỏi.
- Có. Tao chỉ chưa biết là bao giờ và với ai thôi.
- Bây giờ chứ còn gì nữa. Cũng lâu rồi còn gì. – Hà nhanh nhẩu.
- Ờ thì bây giờ. Còn xem có ai không đã.
- Anh Bảo anh Bảo nhé.
- Mày có ngồi yên không tao bảo con Lavin cắn bây giờ.
Ba đứa chí chóe nhau một lúc rồi ôm nhau đi ngủ.

Tít …tít…tít. Khánh đang ngồi ăn sữa chua vs con Lavin thì có tin nhắn.
“ Co phai so cua Khanh khong nhi?”. “ Dung roi. Ai day?”. “ Anh muon lam quen voi em duoc khong?” Đọc xong cái tin nhắn Khánh bò ra cười. Lâu lắm không có ai nhắn tin làm quen với Khánh thế này. Rất lâu rồi mới đúng. Khánh quen với trò nhắn tin hay nói chuyện qua yahoo để làm quen từ hồi học cấp 3. Và nó dừng lại từ lâu rồi. Khánh khi đó rất ghét trò này. Và thường đối tượng nào làm quen với Khánh theo cách này thường nhận được kết quả là câu trả lời rất thương tâm. Nhưng hôm nay nhận được tin nhắn này nó làm Khánh nhớ đến quãng thời gian khi còn đi học nên Khánh không bực mình. Chỉ thấy buồn cười. Khánh reply “ Den tan noi noi thi may ra toi se dong y”.

 

Chap 4:

17 tháng trước. Lớn dần.

Khánh và Vũ sống chung trong căn hộ chung cư ở tầng 6. Khánh thích ở độ cao vừa phải này. Để nếu thích vẫn có thể đi thang bộ. Hôm nay công ty anh mở tiệc ăn mừng việc mới mở thêm một chi nhánh ở .... Và đây là thời điểm nhạy cảm vì ai cũng muốn được cử đến chi nhánh mới với những ưu đãi thuận lợi và đặc biệt nhiều người nhắm đến vị trí phó giám đốc chi nhánh. Giám đốc thì chắc chắn sẽ được chỉ đạo nên vị trí ứng cử tốt nhất là phó giám đốc. Vũ cũng vậy. Sau khi dự án được thông qua có vẻ việc thăng tiến của anh thuận lợi hơn. Khánh thấy mừng cho anh. Nhưng cũng vẫn là suy nghĩ ghét sự ồn ã, dễ dàng bị cuốn theo vì quá nhiều cám dỗ. Nên nhiều lúc cô thấy điều gì đó mong manh chực lớn dần lên.

Hôm nay là tiệc của riêng công ty nên Vũ không đưa Khánh đi được. Mà thực sự Khánh cũng không thích đến những nới như thế lắm. Chưa để đến đó sẽ gặp sếp của Vũ. Lúc chiều Vũ nói khoảng 9h sẽ về. 9h30 Vũ gọi điện nói Khánh nếu muộn thì ngủ trước vì mọi người rủ nhau đi hát Karaoke. 11h. Khánh gọi điện lại để xem Vũ có về để Khánh khóa cửa ngủ trước. Vũ không nghe máy. 11h15 Khánh gọi lại nhưng vẫn không được. 11 rưỡi vẫn vậy. Khánh đi ngủ trước nhưng không gọi được Vũ khiến Khánh thấy bất an nên không ngủ đc. 12h20. Khánh nghĩ có lẽ nên gọi hỏi thử đồng nghiệp của Vũ nhưng chợt nhớ đồng nghiệp duy nhất Khánh có số là Phong. Và Khánh không muốn gọi tí nào. Nhưng có lẽ phải gọi. Hiếm khi Vũ để máy lung tung và không nghe máy. Nhưng rồi Khánh quyết định gọi lại cho Vũ lần nữa. Vũ đã nhấc máy

- Alo. – Một giọng nữ nghe máy của Vũ.

Khánh ngạc nhiên. Rồi nghĩ có lẽ Vũ say nên đồng nghiệp nghe máy hộ. Nhưng xung quanh rất yên ắng không có vẻ gì đang ở quán Karaoke. Và giộng cô gái kia có vẻ ngái ngủ.

- Cho hỏi Vũ có ở đó không.
- Anh ấy đang ngủ rồi. Có gì mai gọi lại nhé.

Nói rồi cô ta tắt máy. Khánh thẫn thờ buông điện thoại. Và ngờ ngờ giọng nói đó quen nhưng không biết đã nghe ở đâu. Như vậy là Vũ, người yêu cô đang ngủ. Bên cạnh là một cô gái khác. Và không phải ở quán Karaoke. Khánh ngồi nhưng không biết nghĩ gì cả. Đã hơn 1h. Bỗng điện thoại của Khánh kêu. Nhưng không phải Vũ. Là Phong. Cô định không nghe máy nhưng nghĩ anh ta gọi muộn như vậy có lẽ nên nghe.

 

Chap 5:

- Alo.
- Em ngủ chưa.
- Bây giờ là 1h rồi.
- ừm. Anh gọi để báo em hôm nay Vũ không về nhà. Nó đi cùng Trinh em anh. Nhưng Trinh nói nó say quá không về được. Anh nghĩ nên báo cho em để em đỡ chờ.
- Vậy sao. Cám ơn anh.
- Em không thắc mắc vì sao Vũ đi cùng Trinh à?
- Có. Nhưng mai tôi sẽ hỏi anh ấy. Chúc anh ngủ ngon.
- Anh yêu em.

Khánh tắt máy luôn. Đầu dây bên kia Phong cũng tắt máy. Thoáng bực mình.
Khánh không nhớ hôm qua mấy giờ ngủ. Nhưng có lẽ là muộn vì hôm nay cô đau đầu. Hôm nay thứ 7 nên cô không phải đi làm. Khánh thấy may mắn vì điều đó. Có tiếng mở cửa. Khánh bước ra ngoài. Là Vũ.
- Chào anh.
- Em dậy sớm thế - Vũ hơi giật mình.
- ừm. Hôm qua anh ngủ lại ở đâu thế?
- ừ hôm qua anh say quá. Cho anh đi tắm nhé.
Anh không trả lời câu hỏi của cô. Khánh cũng không hỏi lại lần nữa.
- Em ơi.
- Sao anh?
- Tắm chung với anh nhé…

Khánh lấy khăn lau tóc cho Vũ. Vũ rất thích việc này. Anh ngồi im như con cún được lau khô lông sau khu tắm. Khánh vẫn im lặng từ nãy.

- Tối qua tiệc công ty. Em gái Phong cũng đến. Em gặp rồi nhỉ. Cô ấy không trong công ty nhưng có cổ phần ở đấy. Hôm qua mọi người uống nhiều. Rồi còn đi hát nữa. Ai cũng say.
- Vâng.
- Khi mọi người ra về Phong về trước nên Trinh không có ai đưa về. Cô ấy rủ anh vào bar. Bọn anh có uống thêm vài ly… Và
- Em biết.
- Em biết? – Vũ giữ tay Khánh đang lau tóc lại.
- Đêm qua em có gọi điện. Và cô ta nghe máy của anh
-…
- Rồi Phong cũng gọi nói cô ta đi cũng anh và anh đã say bảo em đừng chờ.


Lên Đầu Trang

TRANG 2


Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: wap, doc, truyen, teen,, truyen, tieu, thuyet,, truyen, kiem, hiep,, truyen, tinh, cam
index.html,wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam.