Chap 39.
- Anh ơi, đi quá nhà em rồi kìa. Hi. Anh quên nhà em rồi à?
- Anh xin lỗi, đang mải nghĩ linh tinh, không để ý
Nó đạp xe quay trở lại 1 đoạn. Đưa mắt ngước nhìn, lại là cánh cổng sắt cao,lạnh lùng, bên trong là một ngôi biệt thự cùng với những hàng cây trong vườn. Một không khí khá là yên tĩnh hiện ra trước mắt nó.
- Anh vào luôn không?
- Hi anh được mời à?
- Đương nhiên, vào em trả công
- Trả gì đấy?
- Cứ vào rồi biết. Hi
- Anh giúp người đâu phải để lấy công. Cơ mà người ta đã có lòng thì mình cũng phải có dạ thôi. Từ chối lại bị cho là mất lịch sự. Haha
- Lêu lêu, đồ lẻo mép
Bảo Ngọc lè lưỡi ra trêu nó. Dễ thương lạ.
Bước qua cánh cổng sắt kia dường như là một thế giới khác với nó. Một vườn cây nho nhỏ, từng lối đi được lát đá đều tăm tắp trên nền cỏ xanh mượt. Lại có cả một bể cá cảnh ở giữa vườn nữa.
- Anh để xe vào góc kia nhé, em lên phòng cất đồ trước, anh cứ vào ghế ngồi tự nhiên như ở nhà. Hi
- Ừ
Nó dắt xe chầm chậm vào trong sân nhà em. Sau khi dựng xe xong, như đã định, nó tiến đến bên bể cá vàng. Từng con cá lững lờ bơi dưới dòng nước trong vắt, vô tư, không âu lo, suy nghĩ cũng chẳng cần nghĩ đến ngày mai. Một cảm giác thật yên bình.
Người ta nói, cá vàng là loài hạnh phúc nhất, bởi vì cá vàng chỉ nhớ được những thứ xảy ra trong vòng 3s thôi. Sau đó nó sẽ quên hết mọi thứ và lại bắt đầu với những cái mới. Giá mà con người cũng có thể quên đi được nỗi buồn, những điều chẳng tốt đẹp gì nhanh như cá vàng thì hay biết mấy.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng nó thoáng thấy một cái bóng đen vụt chạy qua. Nó cảm thấy có mùi nguy hiểm. Định hình lại nó thấy cái bóng đó đang lao về phía nó mà không hề có ý định muốn dừng lại
- Ối zời ôi, ch…ó….chó….chó…
Nó hét lên thất thanh rồi cũng bỏ chạy, nó chạy như chưa bao giờ chạy, vòng qua các gốc cây qua những cột đèn trong vườn mà còn chó vẫn chưa buông tha cho nó.
“Con chó thuộc giống chó tây, khá to,lại dữ, con này mà đè lên người mình thì chắc cũng đành năm yên chịu trận chứ còn biết làm thế nào nữa” – Nó thầm nghĩ
“Mà dường như con chó đang chuẩn bị vồ lên người mình thật. Kiểu này đành hi sinh ở đây à. Thôi xong rồi, ông trời ơi con chưa muốn chết, trên đời bao nhiêu thứ còn chưa được thử qua, bao nhiêu mơ ước phải thực hiện, người yêu còn đó, mẹ già ai lo, mà chết thì cũng phải được toàn mạng chứ…ô my chúa, hãy giúp con đi, sau này con sẽ không dám ăn thịt chó nữa, mà quên, theo đạo phật mới không được ăn thịt chó chứ,…chó ơi, mày tha cho tao tao sẽ cho mày gái ngon à cho mày nhiều đồ ăn ngon….”
Đang lẩm bẩm cầu khấn tất cả những gì nó có thể nghĩ tới được thì nó bỗng phát hiện ra một chiếc xô khá to ở gần đó. Bằng thân thủ nhanh nhẹn của mình, nó úp vội chiếc xô lên người, ngồi yên chờ đợi.
- Jôn, đi vào ngay.
Tiếng một người phụ nữ vang lên, rồi có tiếng chân người nữa
Ngồi thêm vài giây, không thấy động tĩnh gì, nó thận trọng hé xô ra, chó chẳng thấy, người thì không, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như vốn đã từng là vậy. Thế là nguy hiểm đã không còn, nó thất thểu đứng lên toan bước vào nhà.
- Cậu là bạn của cô Bảo Ngọc à?
Nó giật nảy mình khi nghe thấy tiếng nói phát ra sau lưng
- Chó….chó…chó
Như phản xạ tự nhiên, nó nhảy loạn cả lên không cần biết âm thanh đó là gì nữa. Ơ nhưng mà rõ là tiếng người mà, chẳng lẽ chó nhà này lại biết nói
- Tôi xích con jôn vào rồi, xin lỗi đã làm cậu hoảng sợ
- Cháu chào…chó…à nhầm, cháu chào bác
Nó trả lời mà vẫn còn run lẩy bẩy, nói không cả ra hơi
- Cậu vào nhà ngồi đi, tôi đi nấu ăn đây
- Vâng, cháu cảm ơn bác
“ Đúng là trong cái rủi có cái may, trong chín đường chết thì vẫn còn le lói một con đường sống. Trời đã sinh voi thì sẽ sinh cỏ, mấy câu nói bất hủ trong phim kiếm hiệp một lần nữa lại đúng. Không biết cái xô ấy ở đâu rơi xuống mà xuất hiện đúng chỗ thế. Có lẽ nào ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của mình nên ném xô xuống giúp không nhỉ. Chắc vậy rồi. Lúc cận kề ranh giới giữa sự sống và cái chết,nó mới thấy cuộc sống có ý nghĩa đến nhường nào, thế mà trước đây cứ hơi một chút là mình lại kêu chán đời”
Chap 40:
Lầm lũi cúi đầu thất thểu bước vào nhà như một kẻ thua trận, vừa đi nó vừa phủi quần áo, không cần miêu tả chắc ai cũng có thể tưởng tượng được tình trạng thê thảm của nó trong lúc này
- Á….á…..Lại cái gì nữa vậy trời…Hôm nay thế này là quá đủ rồi nhé
Cảm giác đụng phải vật gì phía trước vướng vướng, nó nhảy vụt về sau, luống cuống thế nào vấp tấm thảm ngã sóng xoài ra sàn nhà. Bao nhiêu ê chề, đau đớn, xót xa giáng cả lên đầu nó trong một ngày. Nó có cảm tưởng như hôm nay là ngày tận thế.
- Anh H, em xin lỗi, tại em không biết anh đi vào? Mà sao trông anh lại thế này
Vừa nói, Bảo Ngọc vừa đến đỡ nó dậy, mặt em ửng hồng
- A vừa xuýt chết em ạ, một cảm giác rất chi là yomost
- Sao thế ?
- À, vừa thi điền kinh với con chó nhà em xong, kết quả, anh thắng
- Anh ngồi lên ghế uống café với ăn bánh đi, em vừa pha xong, còn nóng đấy, có gì rồi từ từ kể
- Ừ…ừ
Nó uể oải lết được đến cái ghế, cầm cốc café nghi ngút khói làm một ngụm. Một cảm giác thật tuyệt vời lan tỏa trong người nó, len lỏi đến tất cả mọi nơi. Dường như nó được sinh ra lần thứ hai. Tiếp thêm một ngụm nữa, nó ngả người ra ghế, thở dài.
Bây giờ mới có tâm trạng để nhìn ngó xung quanh. Phòng khách nhà em tuy không rộng hơn nhà nó nhiều lắm, nhưng có vẻ không được ấm áp. Chắc là do ở nhà người lạ nên vậy. Một chiếc ti vi tinh thể lỏng lớn treo trên tường, chiếc tủ được khảm chai rất tinh tế, chắc phải đắt tiền lắm. Ánh sáng vàng được phát ra từ chiếc đèn chùm to vật vã trên đầu. Rồi bức tranh sơn mài, chiếc gương lớn …vv…
- Nhà em cái gì cũng to nhỉ, nhà to, cổng to, bể cá to, bàn ghế đồ đạc to, chó to, rồi đến cái xô trong vườn cũng to….
Nó đưa tay lên vuốt cằm rồi gật gù đánh giá
- Hì
Em đưa cho nó miếng bánh ngọt, nhìn nó mỉm cười
- À nói đến cái xô mới nhớ đến chuyện chạy đua với con chó trong vườn
- Em xin lỗi, lúc vào không nhắc anh nhà có chó. Hi
Nó xoay cốc café, đưa lên miệng, làm một ngụm nữa, hương vị café quen thuộc lại lan tỏa
- Ơ mà anh bảo cái xô ở ngoài vườn, cái xô màu xanh, ở cạnh gốc cây á?
- Chuẩn không cần chỉnh – Nó gật gật đầu
- Cái xô rác nhà em đấy
Nói xong em che miệng khe khẽ cười. Đôi vai rung rung. Còn nó sau khi nghe xong câu này, suýt nữa nó phì café đang uống dở trong miệng ra, may là kìm nén và nuốt được
- Ôi trời…..
Nó thở dài xót thương cho cái số phận của nó
- Hi, anh kể đi
- Anh đang say mê thưởng ngoạn phong cảnh hữu tình trong bể cá thì từ đâu thích khách lù lù xuất hiện em ạ
- Hi
Bảo Ngọc chăm chú theo dõi nó kể
- Cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, anh liền nghĩ lại 36 mưu kế của Tôn Tử - một tướng thời xưa bên Trung Quốc ấy- và thấy chỉ có chuồn là thượng sách
- Rồi sao nữa ạ
- Nhưng thật không ngờ, anh chạy, nó cũng chạy, càng chạy nhanh thì nó lại càng đuổi nhanh. Hai đứa, à không, anh và con chó đuổi nhau vòng khắp qua mấy gốc cây. Thật éo le cây me là nó vẫn không chịu buông tha. Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy. Anh quyết định dừng lại không đuổi nữa. Nhớ đến lời mẹ anh dạy từ nhỏ, nếu gặp chó đuổi thì ngồi xuống, nó sẽ sợ và bỏ đi
- Vậy nó có bỏ đi không anh?
Em thích thú, tò mò hỏi
- Có lẽ cách đấy chỉ áp dụng được với chó Việt thôi, chó ngoại quốc bị nhờn thuốc mất rồi. Khi anh ngồi xuống thì nó lại lao đến định vồ lên người anh
- Uầy, nguy hiểm quá nhỉ
- Ừ cũng may sao lúc ấy anh nhặt vội được cái xô, úp lên người, không thì chắc bây giờ anh đang ở trên nóc tủ ngắm gà khỏa thân, còn em cũng có món xôi gà bỏ bụng rồi
- Đúng là trong cái rủi còn có cái may. Hi
- Đùa chứ, lúc đấy anh cũng nghĩ y hệt em, nhưng sau khi nghe em nói đó là xô rác nhà em thì anh thấy hết may rồi.
- Nó sạch mà anh. Hehe. Không sao đâu
- Về sau hình như bác gái xích con chó lại, chứ không chắc anh ngồi úp xô cả đêm quá
- Hi. Mà cái người bác gái anh nói ấy, là bác giúp việc cho nhà em thôi.
- À, ra thế, bác ấy lại còn làm cho anh đau tim lần 2 nữa chứ
- Lại sao nữa anh. Hi. Đang đến hồi gay cấn
Em hí hửng
- Anh vừa mới hoàn hồn thì bác ý ở đâu chui ra, bất ngờ hỏi anh một câu làm anh lại nhảy loạn cả lên theo phản xạ tự nhiên, anh lại còn tưởng con chó nhà em biết nói nữa cơ. Hic
- Èo, tiếc thế, lúc ấy em mải pha café không được nhìn xem anh nhảy như nào. Haha
- Cười trên đau khổ của người khác em cảm thấy vui lắm à?
- Vui chứ, vui lắm
- Ác như con tê giác ấy, mà vừa nãy vào cửa, đâm phải em, tim anh lần này chắc rớt ra ngoài luôn. Hôm nào cũng bị vài quả thế này chắc anh thăng mất.
- Hi. Vậy anh về nhà đóng đinh tim vào cho nó chắc
- Có lẽ phải vậy rồi. Haiz
Nó nhìn em thở dài ngán ngẩm. Còn em vẫn cứ che miệng, rung rung vai khúc khích cười.
Chap 41.
- Không biết hôm nay là cái ngày khỉ gió gì nữa…Haiz….
- Chắc anh lây đen của em rồi. Hihi. Thôi coi như đền bù cho anh cái này
Em đưa ra một chiếc móc chìa khóa, đu đưa trước mặt nó, cái móc chìa khóa tên nó, được ghép từ những chữ cái. Nhìn thật đẹp
- Uầy, đẹp thế, em lấy đâu ra đấy?
- Ăn cướp chắc, anh hỏi hâm thế, hôm trước đi mua đồ, vào hàng lưu niệm, mấy đứa bạn em mua, em cũng mua rồi ghép lại. Hi
Nó cầm lấy chiếc móc chìa khóa, ngắm đi ngắm lại. Những chữ cái nhỏ nhắn xinh xắn được ghép bằng một sợi dây lụa dài, mỏng và dẹp. Trên đó được đính đầy những viên đá óng ánh lại càng trở nên lung linh dưới ánh đèn vàng. Một đầu là hình bông hoa tuyết nhiều cánh, còn đầu kia là một chiếc móc nho nhỏ.
Rồi bất ngờ, nó quay sang em hỏi với một thái độ vô cùng ngạc nhiên
- Sao lại là tên anh?
- Ơ, tặng anh, không tên anh thì tên người khác à? Rõ hâm
- À…ừ…mà sao lại tặng anh, sao em không mua cho em
- Em thick thì em tặng thôi, em cũng có này. Hì
Đúng thật, cái của em vừa đưa ra giống hệt cái của nó, có khác thì chỉ là dòng chữ ghép lại ra tên của em – Bảo Ngọc – mà thôi
- Thế này người ta gọi là móc đôi đấy hả?
- Không, vớ vẩn, đôi thì phải giống nhau chứ. Hi. Đây 2 cái tên khác nhau mà
- Ừ.Công nhận đẹp nhỉ…
- Chuyện. Em chọn mà lại. Hì
Bất chợt nó nhìn thẳng vào mặt em và phát hiện ra em cũng đang nhìn nó. Thấy vậy em vội vàng quay đi. Dưới ánh đèn vàng, nó vẫn chợt nhận ra 2 má em lại ửng hồng. Có lẽ em đang ngại.
Làm nốt ngụm café cuối cùng trong cốc, nó liếc nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên tường.
- Uầy đã 7 rưỡi rồi cơ à, bố mẹ em cũng đi làm về muộn nhỉ?
- Bố mẹ em 2-3 hôm nữa mới về cơ, hi
Giọng em có vẻ hơi buồn
- Ơ…ơ…
- Hi, làm kinh doanh mà anh, bố mẹ em đi suốt, cứ ở nhà vài hôm là lại đi, lần thì gần, lần thì xa.
Nó im lặng không nói gì. Ra là vậy, em sống tự lập quen rồi, nên nhìn em toát ra vẻ suy nghĩ chín chắn trước tuổi. Cũng phải thôi, ở môi trường nào thì phải thích nghi với môi trường đó mà. Cuộc đời đâu phải chỉ có mỗi một màu hồng.
- Vậy em có buồn không?
Nó hơi ái ngại khi đưa ra câu hỏi này
- Cũng có chứ anh, nhưng lâu dần thành quen, với lại còn có bác giúp việc nữa, bác tốt lắm, đối xử với em như con bác ý luôn, rồi còn con jôn, còn đám cá vàng ngoài kia nữa cơ mà . Hihi
- À…Ờ…
Lặng yên. Không khí trở nên lắng xuống hẳn. Hai con người đang ngồi đối diện với nhau nhưng mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Tình cờ, bắt gặp ánh mắt của nhau, nó và em lại ngại ngùng quay về 2 phía……
- Cậu ở lại đây ăn cơm với cô Bảo Ngọc luôn chứ ?
Tiếng của bác giúp việc vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm đang bao trùm cả phòng khách
- Dạ…dạ….thôi bác ạ…Cũng muộn rồi…
- Anh ở lại đây ăn cơm với em cho vui
Em nhẹ nhàng quay sang nó dò hỏi
- Thôi để hôm khác, anh phải về rồi, bố anh thấy về muộn có khi lại cho no đòn ý chứ, hôm nay đã đủ thê thảm lắm rồi. Hì
- Hi.Đành vậy
Nhìn bộ dạng nó lúc này, chắc em cũng không muốn nó bị thêm gì nữa và đành để cho nó đứng lên ra về
Ra đến gần cổng, tiếng con Jôn lại vang lên. Nó lại được một phen hú vía. May mà Bảo Ngọc nắm chặt tay nó, nên nó cũng cảm thấy đỡ đi phần nào
- Anh sợ con chó nhà em thật, có khi lần sau anh chẳng dám vào nữa đâu, như kiểu đi vào nơi sinh tử ý. Hic
- Hi…tại bình thường cả nhà đi vắng hết nên mới phải thả nó ra mà. Nó chỉ sủa vậy thôi, chứ không cắn người bao giờ đâu. Anh cứ thử thì biết
- Anh chả dại, một lần là đủ lắm rồi. Anh không chắc lần sau còn may mắn như hôm nay đâu. Hic
- Anh đi về cẩn thận nhé, buộc lại khăn đi, tuột cả rồi kìa
- Ừ, cảm ơn em nhé. Anh về đây
- Em cảm ơn anh nhiều. Bye anh
- Bye
Lên xe rồi mà nó vẫn ngoái lại một lần nữa nhìn em. Em vẫy tay chào nó rồi cũng bước vào trong.
Trời tối mịt. Con đường về gió thổi ào ào, lạnh run người. Cố đạp những vòng xe thật nhanh, nó lao vào trong màn đêm đang giăng kín khắp các con phố dài. Vậy là nó đã biết được thêm một góc khuất trong con người Bảo Ngọc. Chắc ngoài nó ra, rất ít người hiểu được hoàn cảnh của em. Bỗng, nó cảm thấy vô cùng yêu quý người con gái lạnh lùng đó.
Về đến nhà, đi tắm rửa thay quần áo, ăn cơm rồi lên phòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nó đã trải qua một ngày dài đầy cảm xúc, vui , buồn, lo sợ,…đầy đủ cả. Nó nhận ra, mình đã kiệt sức.
Không phải chỉ khi hai người cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường mới gọi là tình yêu :
- Đôi khi ...
- Việc lặng lẽ đi sau một người ...
- Dõi theo từng bước chân của người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu
Chap 42.
Sáng sớm mùa đông, trời lất phất mưa phùn và lạnh. Lan Ngân ngồi sau cho tay vào 2 túi áo khoác nó, thỉnh thoảng lại đưa tay lên hất hất cái đuôi khăn trên cổ nó. Em vẫn thế, cứ hồn nhiên, tinh nghịch như một con sóc. Có nhiều nhóm học sinh đi qua, liếc nhìn bằng ánh mắt đầy gato với nó. Nó cũng chẳng thèm để ý, vì nó biết rằng
“Khi bạn thấy người khác hạnh phúc, đừng ganh tị.
Bạn không biết họ đã phải đấu tranh cho hạnh phúc của họ như thế nào đâu”
Em ngả đầu vào lưng nó, khe khẽ hỏi
- Chiều qua đi học về, anh đi chơi à?
- Ừ, anh đi chơi game với mấy đứa
Nó trả lời mà không cần phải suy nghĩ
- Thật không?
- Thật mà, em hỏi thằng T xem
- Đừng điêu
- Ơ…ơ…điêu bao giờ
Nó vẫn cố gắng chống chế đến cùng
- Anh nói dối, anh đi về với Bảo Ngọc, em biết hết rồi
- Ơ……
Nó cứng họng trước câu nói đầy vẻ hờn dỗi của em, không biết phản kháng kiểu gì nữa.
- Sao…sao em biết
- Cái gì em chẳng biết. Haiz.
- Anh…anh…xin lỗi
-……………………..
Em im lặng. Nếu như Bảo Ngọc thì việc im lặng là chuyện quá bình thường, còn đối với Lan Ngân, việc im lặng như thế này mới thực sự là nguy hiểm. Nó và em không nói gì với nhau, cứ im lặng như thế suốt cả quãng đường dài. Mấy lần nó cũng định mở lời trước nhưng lại ngại, nên thôi.
Đến cổng trường, em xuống xe, lạnh lùng nói
- Em lên lớp trước, hôm nay em về với bạn, anh không cần đợi em đâu
- Ừ…
Nếu nó không nhầm, mắt em hơi đỏ. Nó lững thững dắt xe vào chỗ gửi xe quen thuộc mà lòng nặng trĩu.
Bước chân vào cửa lớp, công việc đầu tiên phải làm là tra khảo đám chiến hữu của nó để tìm ra nguyên nhân. Nghĩ gì, làm nấy, nó tập trung đám bạn nó lại
- Hôm qua, thằng nào bán đứng tao
- Chuyện gì thế mày?
M hơi khó hiểu về thái độ và câu hỏi của nó
- Thì chuyện tao đi về với Bảo Ngọc, đứa nào đã chim lợn rồi
- Là…là….tao….tao lỡ mồm…tao xin lỗi…
V đến gần nó, làm vẻ mặt vô cùng hối lỗi
- Thực ra, hôm qua lúc bọn tao đi chơi game về, gặp Lan Ngân đi học thêm về, con bé hỏi mày, tao chưa kịp nói gì thì thằng V lỡ mồm nói ra.
- Haiz…Chúng mày ….hại…tao rồi…
Nó lắc đầu thở dài ngao ngán.
- Ơ…ơ…thế có chuyện gì à?
- Nhìn nó thế này chắc em yêu giận rồi chứ còn gì nữa, mày hỏi ngu vãi
M lẩm bẩm
- Tao xin lỗi…tao không cố ý mà, tại tao hay nói thật nên…
V xụ mặt xuống như một kẻ phạm tội đang chờ quan tòa tuyên án
- Vậy mày tính sao đây V, có lỗi thì phải sửa thôi
T chớp ngay lấy cơ hội ngàn vàng
- Tao…tao…không biết….
V tỏ ra lúng túng…..
- Có thực mới vực được đạo, lúc về mày mời anh em ăn uống linh tinh là được rồi. Haha
M vỗ vai V an ủi
- À, thằng H, tí nữa rủ cả em Lan Ngân đi cùng nhé, có gì bọn tao nói giúp cho
- Ừ, chắc phải thế rồi
Giọng nó vẫn buồn thảm. Nó ngồi trong lớp,im lặng không nói gì đưa ánh mắt qua cửa sổ, trong lòng chứa đựng một nỗi buồn xa xăm giữa ngày đông lạnh giá. Nó cảm thấy thời gian như thật dài.
Nếu bạn thật sự yêu
....hãy đứng ở vị trí của người ấy mà suy nghĩ.
Nếu bạn thật sự yêu
....xin đừng nói dối người ấy, đương nhiên là ngoại trừ những lời nói dối dễ thương vì tình yêu.
Nếu bạn thật sự yêu
....đừng để cho người ấy phải khóc.
Nếu bạn thật sự yêu
....đừng bao biện cho những hành động của mình bằng bất cứ lý do gì đi nữa
Chap 43:
Giờ ra chơi, nó chạy thật nhanh lên lớp của Lan Ngân. Đứng cửa lớp, kiếm tìm hình dáng quen thuộc của em mà mãi không thấy, nó hơi lo lo
- Anh H, anh tìm Lan Ngân à?
Tiếng cô bạn thân của em cất lên bên tai nó
- À…ừ…Lan Ngân đâu rồi em?
- Lúc hết tiết 1, Lan Ngân nói với em là mệt, xin cô giáo về sớm, mượn xe của em về rồi anh ạ
- Ơ…ơ…
- Anh sao thế?
- À…không có gì…cảm ơn em nhé…
- Vâng…Bye anh
Nó bắt đầu lo thật sự.
“Chẳng lẽ giận mình vì chuyện sáng nay sao?Hay là em bị ốm thật? Sao không cho mình biết?” Hàng trăm câu hỏi cứ vây quanh lấy nó, càng nghĩ lại càng thêm rối…
- Này T, tí nữa vào lớp, xin cô giáo cho tao về sớm nhé, Lan Ngân đi đâu rồi ý?
- Ừ…mày đi đi…
- Ơ này, thế còn vụ phạt…
V hỏi với theo
- Chú yên tâm, chú không thoát được đâu, để hôm khác bù, H nó bận rồi
Tiếng của T loáng thoáng đằng sau nó, chẳng rõ…
Lấy xe thật nhanh, ra cổng trường, nó bắt đầu phóng vụt đi trên con đường dài và lạnh.
Gió thật lạnh, cứ thổi tới từng cơn, rét buốt, như muốn ngăn cản từng bước đạp mệt mỏi của nó. Nó cố gắng đi thật nhanh về nhà Lan Ngân. Chỉ cần thấy hình bóng quen thuộc của em trong nhà là nó cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Khoảng chục phút sau, cánh cổng nhà Lan Ngân đã hiện ra trước mắt nó. Vẫn khóa. Cửa nhà cũng khóa…Nó bất lực, gục đầu xuống xe…
“- Em nói với bạn là mệt, xin về sớm, mà lại không về nhà…vậy em đi đâu được nhỉ…hay vẫn trên đường về…”
Nó quay xe, phóng ngược lại con đường đến trường. Mưa phùn bắt đầu dày hạt…Những cơn gió thổi mạnh hơn, lạnh thấu xương… Nó đưa tay vuốt mặt, gạt nước mưa rồi lại tiếp tục đạp…….
Nó chạy chậm chậm trên con đường dài, cố căng mắt nhìn hai bên xem em có dừng lại đâu đó không, hi vọng bắt gặp hình bóng ấy…Nhưng một lần nữa, nó lại thất bại. Đứng trước cổng trường rồi mà không hề thấy em đâu, nó chán nản…
Nó chạy xe ra bờ đê, mưa vẫn giăng trắng xóa, mờ mịt...Gió vẫn cứ rít ù ù bên tai. Nhưng lúc này đây, nó chẳng còn cảm thấy lạnh nữa, tâm trí nó bây giờ chỉ còn chỗ cho việc tìm kiếm em mà thôi. Lượn đi lượn lại mãi không thấy, nó quay về bờ hồ… Cũng không có…
...Nó đi khắp nơi, mọi chỗ mà nó và em hay đến…Và kết quả nhận được thì lần nào cũng giống nhau. Mọi cuộc tìm kiếm đều trở nên vô vọng.
Tuyệt vọng thật sự. Nó cảm thấy vị mặn nơi khóe môi, nước mưa à? Không, nước mưa thì làm gì có vị mặn, có lẽ nào là nước mắt? Nó đang khóc sao?...Lần đầu tiên nó khóc vì một người con gái…khóc vì nó không thể tìm được họ...Nó thấy mình thật yếu đuối…
Bất kì ai cũng có thể khiến bạn cười hoặc làm bạn khóc...
Nhưng chỉ 1 người...duy nhất
Thực sự đặc biệt...mới có thể khiến bạn đang khóc cũng phải bật cười...
và cũng như có thể làm bạn quên đi tất cả những njềm vui khác...để...rơi nước mắt
Chap 44:
Đầu óc trở nên trống rỗng hoàn toàn. Nó cứ đạp xe dưới mưa trong vô thức, cũng chẳng biết sẽ đi đến đâu…
Từng cơn gió thổi như tát vào mặt nó, len lỏi vào trong tim nó, như đang trách cứ những lỗi lầm mà nó gây ra…
Bất giác dường như sực nhớ ra điều gì, quay đầu xe, một lần nữa phóng thật nhanh ra con đường đê quen thuộc.
- Hi vọng dự cảm của mình lần này sẽ đúng
Nó cứ vừa đạp vừa lẩm bẩm như thế cho đến khi đứng trước 1 ngã rẽ nhỏ trên con đê đang nhạt nhòa sau làn nước, cái nơi mà nó đã trả lại cho em chiếc cốc trong cái ngày đầu tiên chính thức bắt đầu yêu em.
Vất xe vào mé đường, nó chạy lên một mái hiên gần đó, ôm chầm lấy người con gái bé nhỏ đang run lên vì lạnh, vì mưa, vì những cơn gió mùa, vì đơn độc…
Mưa vẫn không có vẻ gì là ngớt mà còn dày hạt lên nhiều, gió vẫn tiếp tục thổi, gợn lên thành những dòng kỉ niệm về em, về nó, về những buổi tan học đợi chờ nhau, về cái phút giây em khóc trong hạnh phúc.
Nó nắm chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ đang run rẩy của em, cố gắng truyền chút ít ấm áp cuối cùng cho em.
Lan Ngân ôm chặt lấy nó, nhìn nó bằng đôi mắt đỏ hoe đang rớm lệ. Và em bắt đầu òa khóc, mỗi lúc một to hơn. Từng dòng nước mắt lăn dài trên gò má.
Thế rồi nó cũng khóc theo. Nó và em khóc như hai đứa trẻ đi lạc đường mịt mờ trong đêm tối không tìm được lối về…
Siết chặt lấy em, nó cảm nhận được trách nhiệm lớn lao của nó, phải biết che chở cho người con gái nó yêu thương. Nó sai, sai thật rồi, khi nó đã để cho người con gái mình yêu thương phải khóc, phải tổn thương vì nó…
- Anh…anh xin lỗi…
Ghé sát vào tai em, nó thì thầm
- Sao…sao anh lại nói dối em…huhu
Lan Ngân vẫn không ngừng khóc
- Nín đi, đồ trẻ con, anh biết lỗi rồi…
- Anh cũng khóc, còn kêu ai trẻ con chứ…
- Thì 2 đứa đều trẻ con, tí nữa đi mua kẹo mút chung…nín đi nào, người ta nhìn thấy lại cười cho
- Kệ, không quan tâm đấy…
- Hâm, em làm như này có đáng không, mưa gió thế này mà còn ra đây ngồi…ốm thì sao
- Ốm để xem ai đó có thèm quan tâm không, hay chỉ biết quan tâm người khác. Hic
Em đập tay vào lưng nó.
Đưa tay lau nước mắt cho em, nó lại ôm chặt em vào lòng…
- Bây giờ thì anh đã hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi không thể tìm thấy người con gái mình thương yêu…
- Anh….
- Ừ…Anh đã đi khắp nơi, nhà em, hồ,trên đường,…tất cả những nơi mà em có thể đến, nhưng vẫn không thể nào tìm được….
-………..
- Và tự nhiên anh nhớ đến nơi này, đó là điều cuối cùng anh có thể nghĩ đến trong giây phút đấy…Thật may mắn là em vẫn ở đây…
- Hi
- Anh tưởng em bỏ anh rồi
- Em cũng định thế, nhưng không làm được. Hic.
- Hâm thế, hôm qua Bảo Ngọc hỏng xe, anh chỉ chở bạn ấy về nhà thôi mà
- Nhưng ai bảo anh nói dối là đi chơi điện tử
- Thì…thì…anh sợ…em hiểu lầm
- Cây ngay thì sợ gì chết đứng chứ
Em giả vờ giận dỗi
Nghe xong câu nói của em, nó chột dạ, rồi cố tình lảng sang chuyện khác để chấm dứt cái chủ đề vô cùng nhạy cảm này.
- Hic, ướt hết rồi đây này, lạnh quá…hic
Nó làm ra vẻ run rẩy
- Cho đáng đời đồ sói già gian ác
Em lè lưỡi trêu nó, đáng yêu lạ
- Đâu có già đâu?
- Vậy anh tự nhận mình là sói à ?
- Ơ…ơ….
Biết mình vừa bị em cho vào tròng, nó im lặng chịu trận, không dám phản kháng thêm. Cũng bởi vì trong hoàn cảnh này nó là người có lỗi đang chịu án phạt của quan tòa mà.
- Thôi đứng lên về nào, em có áo mưa chưa?
- Em có rồi, còn anh
- Ướt như chuột thế này rồi, mặc vào có ý nghĩa gì nữa chứ
- Đồ hâm, mặc vào cho đỡ lạnh, nhỡ ốm ra đấy thì sao?
- Ốm càng tốt, xem có ai quan tâm không. Hehe
Nó cười đắc chí
- Không thèm, đi mà bảo ai đó hỏng xe người ta quan tâm cho
Nó chán nản lắc đầu, tụt hết cả cảm xúc
- Nhà bác anh gần đây, vào gửi 1 cái xe rồi anh chở em về
- Thế còn bạn em…
- Yên tâm, chiều anh sẽ đi trả xe cho
- Hihi
Thế rồi nó và em khoác chung một cái áo mưa, lại tiếp tục hòa mình vào màn mưa đang giăng mù mịt, kèm theo tiếng gió rít từng hồi.
Lan Ngân ngồi sau, ôm lấy nó, ngả đầu lên lưng nó khe khẽ thì thầm
- Nếu sau này em có vội vàng bỏ đi thì hãy tìm em như hôm nay nhé. Hi
- Ừ, chắc chắn rồi, anh sẽ không để mất em đâu, đồ ngốc ạ, bởi vì…
- Bởi vì sao…
- Vì em đang cầm tim anh mà. Hehe
- Hihi
Và đây chính là lần đầu tiên, nó được nếm trải cảm giác ấm áp, ngọt ngào dưới màn mưa lạnh buốt. Nó cứ ngẩn ngơ theo từng nhịp quay của bánh xe.
Tôi thíck mưa
Đơn giản bởi vì tôi muốn được như
mưa.
Tự do, phóng khoáng
Không bị ràng buộc
Không buồn, không vui
Không yêu, không ghét
Không nhớ, không khổ đau
Chỉ thoáng qua, rơi xuống...vỡ tan
Nhẹ nhàng....là mưa
Vô tình....là mưa
Lạnh lùng
Lạnh lẽo
Lặng lẽ....cũng là...mưa
Chap 45.
“…Cô gái à! Em cứ bước đi trên con đường của em, con đường mà em cho là tuyệt vời nhất. Em tự kiếm tìm tình yêu cho mình, em đã dũng cảm hơn biết bao người con gái khác. Em thể hiện cho người ta thấy tình yêu của mình, không hề né tránh, ngại ngùng hay xấu hổ.
Với vẻ bề ngoài nhí nhảnh, hay vui, hay cười, em có thể che lấp tất cả mọi người về con người bên trong của em, nhưng điều đó với anh là không thể. Anh biết, em cũng có những phút giây buồn tủi, những giờ khắc yếu lòng, và đặc biệt là em cũng biết khóc, biết hờn dỗi như bao người con gái khác.
Trong cái ngày mưa lạnh ấy, anh đã nhận ra một điều, anh phải che chở cho em, cô gái mà anh vô cùng yêu thương này…”
- Ê mày
Nó vỗ vai M và khẽ thì thầm
- Có gì hot
M nhìn nó bằng ánh mắt tròn xoe như hai hòn bi ve háo hức
- Nhìn gì mà như muốn ăn thịt người ta thế?
- Đấy người ta gọi là sắc thái biểu cảm trong từng câu nói, nói theo ý nghĩa chuyên môn nólà ngôn ngữ hình thể
- Đệch! Mày mới học ở đâu cái kiến thức cao siêu này thế? Tao là tao nể lắm đó nha. Bố thằng bệnh. Haha
- Vãi, câu trước khen câu sau chửi ngay được
M nhìn nó càu nhàu
- Khen đểu thôi. Mày tưởng thật à. Haha
- Kệ mày đi,mà bảo tao cái gì
- Mai chủ nhật mày rảnh không?
- Có, chủ nhật là ngày nghỉ toàn dân mà, có vụ gì à?
- Hẹn hò đi – Nó chớp chớp mắt
- Vãi, tránh xa bố ra, mày mà lại gần là tao công bố cho cả lớp đấy, muốn dầu ăn miễn phí à?
- Ấy ấy, chú hiểu lầm anh rồi – Nó xua xua tay
- Vậy là thế nào?
- Mai chủ nhật, tao định rủ em Lan Ngân đi xem phim tạ lỗi vụ hôm trước, tiện thì bảo đôi mày đi cùng luôn cho vui.
M gật đầu hưởng ứng ra vẻ tâm đắc lắm
- À…à…Thế mà bố cứ tưởng?
- Đầu óc mày quá đen tối. Haha
- Ừa, để tí nữa tao bảo A
- Ok girl
M vừa nói vừa dứ tay dọa nó
- Girl cái đầu mày, biến đê.
Hôm nay lớp nó được về sớm, nó vụt lên cửa lớp đợi em, bỏ mặc bao ánh mắt ngạc nhiên của đám bạn chí cốt. Thôi thì mới được tha thứ nên cũng phải tỏ ra ăn năn hối lỗi cái đã. Chẳng mất đi đâu mà thiệt
“Tùng…tùng...tùng”
Cuối cùng thì tiếng trống cũng mệt mỏi vang lên, và nó cũng mỏi hết cả chân.
“Lớp em về gần hết, nhưng sao em vẫn chưa ra nhỉ?”
Nghĩ thế nó tiến đến cửa sổ và ngó vào.
“Em và 2 bạn nữa đang đứng tranh luận cái gì ấy, hình như là công việc của tuần tới chăng? À đúng rồi, em là bí thư mà. Cái công cuộc làm cán bộ thì lúc nào chẳng khổ. Đã thế có chuyện gì thì lại cứ lôi đầu mấy vị lớp trưởng bí thư ra mà đổ lỗi. Tóm lại chẳng có gì hay ho”
Cũng chính vì suy nghĩ ấy mà ngay từ hồi mới vào lớp 10, cho dù số phiếu bầu chỉ kém lớp trưởng nó bây giờ 1 phiếu nhưng nó vẫn tìm mọi cách để trốn tránh không phải vào ban chấp hành lớp.
“Lại phải đợi thêm lần nữa à? Chẳng biết đợi chờ là hạnh phúc hay là kết thúc của niềm tin nữa đây?” Nó lắc đầu ngán ngẩm
Cuối cùng thì em đã ra, đợi em đi lên vài bước, nó từ đằng sau tiến lại gần, đưa 2 tay bịt mắt em
- Á…á….
Bịch…bốp…
- Ui…za….
Đúng là người tính không bằng người khác tính. Trong giây phút tiếp đất, nó chợt nhớ ra ngày trước em có kể em đã từng học võ. Và vừa xong nó hứng trọn một cú huých vào bụng không quên khuyến mãi thêm 1 cái tát của em.
Nó nằm sóng xoài ra đất, một tay ôm bụng, 1 tay ôm mặt nhăn nhó, tỏ vẻ đau
đớn lắm
- Ax, anh, em xin lỗi…em không biết
Vừa nói, em vừa đỡ nó dậy
- Đồ…đồ…dã man như con ngan…độc ác…như con tê giác…
- Hehe. Ai bảo anh giở trò đồi bại…Đáng đời đồ sói già gian ác
Em vừa nói vừa lè lưỡi trêu nó
- Chết mất, em bạo lực thế này thì……
- Thì sao…
- Thì ai yêu em lúc nào cũng bị đàn áp…lại khổ suốt đời thôi…
- Vậy sao anh còn yêu?
- Vì anh khổ quen rồi, sướng không chịu được. Haha
Nó nháy mắt với em
- Đồ lẻo mép
- Anh nói thật lòng mà
- Lòng lợn hay lòng gà?
Em vẫn tiếp tục đá đểu nó
- Xì, không nói nữa, về , muôn rồi
Nó xị mặt, chỉnh lại quần áo, nhặt cặp xách lạnh lùng bước xuống cầu thang
Chap 46.
Hai con người bé nhỏ, trên chiếc xe màu trắng bạc quen thuộc đang lướt đi trong gió, dưới những tia nắng nhạt màu giữa ngày đông lạnh giá.
Em vòng tay ôm nó khẽ thì thầm
- Anh còn đau không, em xin lỗi nhé
- Hehe, hết đau lâu rồi, không ngờ em bạo lực thế?
- Không bạo lực để người ta bắt nạt à?
- Em không bắt nạt người ta là họ cảm thấy may mắn lắm rồi ý…Haizz
- Anh yên tâm, người khác thì không nói chứ anh thì yêu còn chẳng hết, không đàn áp đâu. Hehe
- Ừa, biết thế thì tốt
Nó cảm nhận một điều gì đó khá nguy hiểm trong điệu cười của em, nhưng không biết điều đó là gì. Nó lại tiếp tục say sưa với những vòng quay mà nó đang tạo ra
- À, mai em rảnh không?
- Chủ nhật là ngày toàn dân được ngỉ mà anh. Và em cũng không ngoại lệ
- Ax
- Sao thế anh?
- Em trả lời giống hệt thằng M
- Người còn giống nhau được, huống chi là câu nói. Hihi
- Ừa chắc là trùng hợp ngẫu nhiên thui
- Mà tự nhiên anh hỏi mai nghỉ, có vụ gì à. Hehe
Lan Ngân tỏ vẻ tò mò.
- Không, anh chỉ hỏi chơi thế thôi. Em vừa được ăn dưa bở rồi. Haha
- Èo, ghét
Vừa nói, Lan Ngân vừa tặng cho nó một cái véo thật mạnh vào bên cạnh sườn.
- Á…á…
Nó nhăn nhó, uốn éo người các kiểu với hi vọng giảm bớt cơn đau phần nào
- Hix. Mạnh tay thế. Đau quá.
- Đáng đời.
- Thực ra anh định rủ em đi xem phim
- Vâng
- Em có thick không?
- Cũng bình thường
- Anh rủ cả M với A đi cùng đấy
- Vâng
- Ơ em sao thế?
- Ban ngày làm gì có sao
- Ơ…em giận đấy à?
- Không
- Thế dỗi à?
- Ai thèm dỗi
- À, quên mất, trẻ con thì mới hay dỗi thôi nhỉ
Nó đưa tay vào túi quần, lấy ra cái kẹo mút rồi bình thản nói
- Aiza, tưởng trẻ con dỗi nên mới cầm sẵn cái kẹo, nhưng chắc không cần nữa rồi
- Có cần chứ, không phải trẻ con nhưng em thick ăn kẹo mút. Hihi
- Thế chứng tỏ em vừa dỗi đúng không?
- Không dỗi sao có kẹo ăn. Hihi
Em bóc kẹo rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành
- Đúng là đồ trẻ con
- Kệ người ta, cho anh làm người lớn đấy. Hehe
- Sự thật là thế, chẳng cần ai cho. Haiz
Em không nói gì nữa, ngả đầu vào lưng nó, đôi tay bé nhỏ của em nằm gọn trong hai túi áo nó.
Cánh cổng sắt nhà em đã xuất hiện trước mặt nó
- Đến nơi rồi, xin mời cô nương xuống xe
- Ui, nhanh thế, em cứ muốn đi như này mãi cơ
- Thôi tôi xin cô, mỏi hết cả chân rồi đây này
- Èo, chở em mà cũng kêu mỏi, mai khỏi đón nữa, em tự đi một mình
- Chở cả thế giới của anh đằng sau mà lại không mỏi à
- Anh khéo nói thế. Hihi
Em nhoẻn miệng cười, một nụ cười như ánh nắng mùa thu lan tỏa làm cho nó cảm thấy ấm áp biết bao, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông
Nhìn em vẫn có vẻ lưu luyến điều gì, cứ đứng nhìn nó mà không chịu mở cổng bước vào, nó cất lời
- Sao thế cô bé, nhớ quá không muốn xa rời à. Hehe.
Em bất ngờ hôm thật nhanh lên má nó rồi vội vàng cúi mặt xuống. Hai má em ửng đỏ. Em lí nhí
- Coi như đền bù những thiệt hại cho anh ngày hôm nay. Hi
Nó cũng chẳng khác gì em, mặt cảm thấy nóng nóng, có lẽ cũng đỏ như mặt trời đến nơi rồi. Nó đứng hình một lúc, ngẩn ngơ vì sung sướng, không nói được lời nào.
- Thôi em vào nhà đây, anh về cẩn thận nhé
- À…ờ….
Trong giây phút ấy, nó cũng chỉ ú ớ được vài từ như vậy rồi lại lặng yên và cảm nhận niềm hạnh phúc đang lan tỏa khắp mọi nơi trong người.
Mãi một lúc lâu sau, nó mới bắt đầu quay xe và đạp những vòng đầu tiên. Vừa đi mà tâm trí nó cứ như lơ lửng ở tận đâu đâu ý, không rõ.
Yêu một người đâu phải bởi người ấy đặc biệt
Mà yêu vì người ấy mang lại cảm giác đặc biệt trong trái tim mình
Có những thứ đã mất đi rồi ta mới nhận thấy nó thực sự quý giá
Vậy tại sao ta không cố gắng gìn giữ ngay từ đầu?
Tình yêu như thủy tinh vậy
Đẹp, lung linh nhưng mỏng manh, dễ vỡ
Thế nên khi đã có được rồi thì hãy cố gắng nâng niu và trân trọng nó.