- Sax, D em trai anh ý.
- À, nhớ rồi, có, anh có quen nó, em cần gặp nó à?
- Chết với anh mất thôi
- Anh chưa muốn chết, còn nhiều cái trên đời chưa được thử qua, em đi 1 mình vui vẻ
Đến đây thì nó không nhịn được cười nữa. Tay gõ bàn phím mà miệng nó cười sặc sụa như thằng dở hơi
- Anh đang cười em đúng không?
Vãi, nó nhìn khắp phòng kiểm tra để chắc chắn rằng không có camera hay ai quan sát cả.
- Sao em biết?
- Cái gì em chả biết =))
- Thôi được rồi, coi như cô giỏi, vậy bây giờ cô muốn tìm hiểu gì về thằng em yêu quý của tôi nào?
- Không, em muốn tìm hiểu anh cơ )
- Anh à?
- Vâng
- À, anh là anh của D – bạn em gái em – Hết
- Thế thôi ạ?
- Ừ chỉ thế thôi. À quên, anh tên H
- Tên tuổi, địa chỉ, quê quán, trường lớp em biết hết cả rồi, em muốn xem còn cái gì đặc biệt không cơ
- Anh vừa tự nhìn khắp người 1 phút, thấy giống hệt người bình thường, không có gì khác thường cả, hoàn toàn khỏe mạnh
- Thôi được rồi, vậy bây giờ anh có mail không? Cho em mượn 1 cái
“Sax. Bị dở à? Chẳng anh em, chẳng quen biết, lấy mail định khủng bố mình à?” – Nó nghĩ thầm
- Anh đừng lo, em không làm gì đâu, em đăng kí cái diễn đàn Arsenal FC ý mà
- Cái gì cơ…Ars…
- Vâng, em là 1 gunner mà. Hehe
- Không được, thế thì tuyệt đối không được :|
- Sao thế ạ?
- Em biết anh thích đội nào không?
- Anh không nói thì sao em biết được. Mà có liên quan gì ko anh?
- Là MU đấy, em biết MU không?
- Em biết ạ, nhưng em thick Arsenal mà
“Chết mất thôi, em giả vờ không hiểu hay cố tình không hiểu đấy hả con hâm này”
Nó hơi bức xúc.
- MU và Ars là không đội trời chung đấy
- Vâng
- Vậy sao còn mượn mail để đăng kí FC vs FB gì đó
- Thì anh vs em vẫn chung một trời mà
- Tóm lại là không
- Đi mà anh, anh cho em mượn đi, em không biết đăng kí mail, hic hic
- Thế cái yh không dùng được à?
- Mail đấy nó ghi không còn sử dụng ạ, đi , anh cho em mượn đi, em cảm ơn anh nhiều lắm lắm ạ. Hi )
- Đây, mượn thôi nhá
- Hi anh tốt bụng thế, yêu anh quá cơ :X
Thế là cái bản chất yếu lòng, tốt bụng, hay giúp đỡ người khác lại trỗi dậy trong nó. Tay cứ vô tư đánh mail rồi ấn send trong vô thức. Lý trí lại không thắng được con tim rồi.Có lỗi với tình yêu MU quá. Nó ân hận.
23h. Nó out nick, tắt máy đi ngủ. Kệ người con gái hâm dở kia muốn làm gì với cái mail của nó thì làm.
Chap 22:
Tối, sau khi học xong, nó bật máy, kiếm ít nhạc, cop vào cái mp4 nghe cho dễ ngủ. Yahoo ở chế độ tự động đăng nhập mỗi khi bật máy. Bảng tin nhắn off hiện ra
- Hix. Hôm qua anh out mà chẳng nói với em. Hôm nay anh ko onl à?
Con bé này đến là rảnh, mình đi ngủ mà cũng phải báo cáo với nó nữa à. Mệt nhỉ. Thôi đi ngủ cho lành.
Một ngày học hành thật dài lại trôi qua. Onl yh. Là những dòng tin nhắn off từ cái nick đó “Hôm nay anh lại không onl à? Em đợi mãi mà không thấy! Anh ngủ ngon nhé. Hi vọng mai gặp anh onl”
Không trả lời, nó out nick, đi ngủ, chuẩn bị cho một ngày mới.
Một ngày nữa lại sắp tàn. Vẫn là những dòng tin nhắn từ cái nick kia “Hic, lại không gặp anh, không biết có chuyện gì không nhỉ, chắc mình không có duyên. Anh ngủ ngon”
Duyên à, nghĩ đến câu nói của Bảo Ngọc đợt trước, nó mìm cười rồi trả lời lại
- Chiều mai anh nghỉ học nên chắc anh onl, nếu muốn có duyên thì em sẽ onl chứ?
Bấm send xong nó cũng chẳng biết vì sao mình lại trả lời như thế nữa trong khi 2 hôm trước nó còn cảm thấy phiền phức, khó chịu vì việc hỏi han của con người này. Có lẽ hôm nay đi chơi với Bảo Ngọc về, tâm trạng nó đang vui và thoải mái.
4h30 chiều. “Chắc có lẽ không có duyên thật” – Nó thầm nghĩ
- Em xin lỗi vì onl muộn. Anh onl lâu chưa?
- À, mới onl, chắc cũng được vài tiếng rồi!
- Hix. Hôm nay em đi học về, bị ngã xe, bây giờ mới đỡ đau. Thế là em onl luôn
- Có nặng lắm không, đi đường chắc lại mải soi zai đẹp chứ gì )
- Đỡ rồi anh ạ, chẳng hiểu sao, dạo này em đi đường hay nghĩ linh tinh quá :(
- Có chuyện gì à?
- Hix, em và một bạn, hồi lớp 9 có tình cảm với nhau, nhưng năm nay lên lớp 10, khác trường, bạn ý trở nên xa lạ quá. Mấy hôm trước bạn ý bảo em đừng gặp bạn ý nữa
- Tình yêu trẻ con, để ý làm gì cho mệt
- Hix. Em buồn lắm anh ạ. Bạn ý thay đổi nhiều quá
- Lớn lên ai cũng phải thay đổi. Đấy là chuyện bình thường mà
- Nhưng hồi trước bạn ý nói bạn ý yêu em nhiều lắm. Huhu
- Tình yêu là bất tử, chỉ có người yêu là thay đổi
- Yêu nhau là cứ phải chia tay à anh?
- …..Anh không biết
“ Con này hỏi khó quá, mình đã yêu ai bao giờ đâu?”
Nó đưa tay lên gãi cằm đăm chiêu
- Huhu
- Thôi nín đi, còn trẻ con nữa đâu mà hay khóc thế, hôm nào anh mua kẹo mút cho )
- Sao anh biết em thích ăn kẹo mút :|
- Tại sao không, trẻ con đứa nào chẳng thích ăn kẹo mút
- Hic, cấp 3 rồi mà anh, trẻ con gì nữa
- Không trẻ con sao hay khóc thế
- Em buồn mà
Nó kể cho cô bé nghe 1 câu truyện cười, cũng được xếp vào loại bất hủ
- Hihi =))
- Cười rồi nhé
-
- Hết buồn chưa?
- Đỡ rồi anh ạ. Hi. Thanks anh nhìu nhé. Anh tốt bụng quá :x
- Bụng anh tốt từ nhỏ em ạ, ăn uống ít khi bị đau lắm =))
- Hi. Em hết buồn rồi. Anh đáng yêu ghê :x
Lại còn icon này mới sợ chứ.
-Vậy lần sau lúc nào có chuyện gì buồn cứ gọi cho anh nhé, anh luôn luôn lắng nge, cơ mà đôi khi thì lâu lâu mới hiểu
- Hi, thật không anh?
- Thật, nhìn mặt anh gian lắm à?
- Chưa nhìn thấy bao giờ
- Ừ quên, nhưng anh nói thật. Tin anh đi
- Hi. Chỉ sợ lúc em gọi cho anh, anh lại bỏ chạy thôi :-P
- Em có ăn thịt anh đâu mà anh phải chạy =))
- Vậy lúc nào mình gặp nhau đi
- Ừ. Gặp kiểu gì?
- À quên, chưa nói với anh, em cũng học trường anh đấy
- Thật…thật…á ?
“Thôi chết con rồi, nó đòi gặp thật, lại cùng trường, trốn sao được nhỉ? Mình chưa tính đến tình huống này. Phải bình tĩnh xử lý”
- Vâng, thật mà
- Ờ, vậy em định gặp thế nào?
- Thứ 6 anh có học sáng không?
- Anh có, sao thế?
- Em đợi anh ở cửa lớp
“Vãi xoài, phục kích mình à? Hỏng rồi”
- Lớp anh đông con trai lắm =))
- Em biết mặt anh mà :-P
- Sax, vậy vừa nãy còn bảo…
- Giả vờ mà =)) Chứ anh thì cái gì em chẳng biết )
“ Đến nước này gặp thì gặp, sợ gì, sao phải xoắn, mà xoắn thì duỗi, lo gì”
- Bị trêu ráng chịu
- Kệ, thứ 6, lúc về em cứ đợi anh đấy, anh bảo lúc nào cần thì gọi anh còn gì
- Ơ…nhưng mà…
- Nhưng gì nữa ?
- Không phải …gọi…kiểu này
- Thế kiểu gì, kiểu Việt hay kiểu Ngoại
- Kiểu…kiểu…
- Hi, cứ quyết định thế đi. Sáng thứ 6 gặp. Em out đây
- Ơ…này…
- See you soon
Cái nick ấy đã chuyển sang màu xám. Ngồi ngây người ra một lúc nó mới hồi được.
“Chết cha, con bé này chơi hiểm thế nhỉ, bạn bè trêu nó thì không lo, nhưng mình thì lo lắm, đứa nào bép xép với Bảo Ngọc có mà vỡ mồm…Ôi…chết mất thôi…Tự nhiên lại chuốc vạ vào thân…Thôi thì đến đâu tính đến đấy vậy”
Nó out yahoo, tắt máy mà không ngừng suy nghĩ, tính đến cả những trường hợp xấu nhất là bị Bảo Ngọc phát hiện. Nào là nói là em họ, không thì em thằng bạn, con của người quen, em gái kết nghĩa,…vv…
- Con chào mẹ, đại ca đâu rồi?
- Trên phòng ấy
Giọng nói của thằng em vừa đi học về kéo tâm trí nó trở lại với thực tại đau thương. Để mai tính. Nó uể oải bước xuống cầu thang.
“ Nếu một ngày bạn cảm thấy muốn khóc, hãy gọi cho tôi, tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng tôi hứa sẽ khóc cùng bạn.
Nếu một ngày bạn muốn chạy trốn tất cả, hãy gọi cho tôi, tôi sẽ không yêu cầu bạn dừng lại, nhưng tôi sẽ chạy cùng bạn.
Và nếu một ngày bạn không muốn nghe ai nói nữa, hãy gọi cho tôi nhé, tôi sẽ đến bên bạn, và chỉ im lặng.”
Chap 23:
Tùng…tùng…tùng…..
Tiết học cuối cùng của ngày thứ 6 diễn ra một cách chóng vánh. Thu dọn sách vở, nó bước nhanh ra cửa lớp
- Anh H
- Em là…
Ngay trước mắt nó là một cô bé nhỏ nhắn dễ thương với mái tóc buông xõa, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt long lanh ánh lên một sự hồn nhiên tinh nghịch. Có một nét gì đó giản dị nhưng lại vô cùng đáng yêu. Cô bé đó nở nụ cười. Một cảm giác thật dịu dàng và ấm áp.
So với Bảo Ngọc thì cô bé này đối lập hẳn, nếu như Bảo Ngọc có vẻ chín chắn trước tuổi thì em lại mang đúng dáng vẻ của một học sinh đầu THPT, luôn vui vẻ và hiếu động.
- Vâng em đây, Lan Ngân đây. Hì
- Anh….
- Hehe, em nào đây?
- Người yêu à, xinh thế…
- Á à, thằng này dám ém hàng nhé…
- Rửa người yêu đi mày….
- Lên tận lớp tìm cơ à, em này manh động vãi…
Chưa kịp nói hết câu thì mấy thằng quỷ sứ trong lớp đã ùa ra từ lúc nào, mỗi đứa một câu làm cho nó đỏ bừng hết cả mặt. Liếc mắt sang Lan Ngân, cô bé cũng chẳng khá hơn, chỉ biết đứng yên chịu trận
- Mày đào hoa quá, Bảo…
Không để M nói hết câu, nó đã lấy tay che miệng M lại và nháy mắt
- Thôi nào, giải tán quốc hội, xuống lấy xe rồi đi uống nước, đứa nào không thích thì có thể về…
- Okê sir…
Nó phá tan không khí ngượng ngùng rồi quay sang thì thầm với Lan Ngân
- Biết ngay là sẽ bị trêu mà. Haiz
- Hi – Lan Ngân lại cười với nó
- Gặp nhau ở chỗ khác không được à, sao cứ phải lên cửa lớp
- Em thích,…người ta muốn chờ anh mà
- Ừ, biết thế, xuống lấy xe rồi chuẩn bị tâm lí tí nữa mà chiến đấu
Vừa đưa được cốc nước mía lên miệng thì cuộc chiến bắt đầu
- Anh nhìn em quen lắm, nhà em ở***, mẹ em là giáo viên đúng không?
Thằng T đặt cốc nước xuống bàn, nhanh nhảu hỏi
- Vâng, trước đây anh có theo dõi em ạ?
- Úi zời, thế thì anh còn lạ gì, nhà anh cũng gần đấy, hồi trước anh có thấy em, bây giờ xinh thế, suýt thì không nhận ra
- Em là người yêu của thằng H à?
M tiếp tục
- Chưa ạ. Hi
- Chưa…
- Chưa có nghĩa là bây giờ thì là không, còn sau này không biết. Hihi
- Ghê đây
-Lần đầu thấy em đấy, anh em sinh tử với nhau mà H nó còn giấu
- H còn chưa thấy em thì sao các anh thấy được
………………………………….
Vậy là cuộc chiến dường như chỉ xảy ra giữa đám bạn quỷ quái của nó và em. Em cứ chống trả hết đợt phản công này đến đợt phản công khác một cách dễ dàng mặc kệ nó đang ngồi im bất lực.
Nó ngồi nhìn em. Em tự nhiên, cởi mở, hòa đồng, chẳng có chút ngại ngùng cho dù ngồi giữa bao người lần đầu tiên nói chuyện. Em cười đùa, nhiệt tình tham gia vào những chủ đề của bọn nó. Em khác Bảo Ngọc quá. Bảo Ngọc thì có chút gì đó lạnh lùng, bí ẩn, nội tâm nhiều hơn.
Những lần gặp gỡ với đám bạn nó, Bảo Ngọc cũng chỉ đáp lại vài câu cho có lệ rồi lại trở về với thế giới riêng của mình, khép kín và trầm lặng. Dường như Bảo Ngọc không hòa nhập được với những câu chuyện mà bạn nó nói. Bạn nó cũng phàn nàn, nhưng nó đều gạt phắt đi và biện hộ bằng việc mỗi người có một cách sống khác nhau
Thỉnh thoảng Lan Ngân không quên quay sang nhìn nó cười, nó cũng mỉm cười đáp lại. Có lẽ em đã thu hút hết lũ bạn của nó, giúp nó thoát khỏi một cuộc điều tra tội phạm.
Mới đây thôi, em còn buồn, còn cần câu chuyện cười của nó để an ủi, vậy mà bây giờ em như một người khác, một người luôn vui vẻ với cuộc sống, chẳng có chuyện gì đáng âu lo cả.
Những người thích nghi nhanh thì thường thấy được hạnh phúc một cách dễ dàng.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
- Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Chap 24:
- Em này
- Dạ
- Không ngờ em bạo đến thế?
- Là sao ạ
- Ờ thì, dám lên lớp đợi anh, rồi ngồi chém gió với một đám không hề quen biết
- Hì, lên lớp là để được gặp anh, còn chém gió là hoàn cảnh xô đẩy đấy chứ, ai bảo anh rủ đi uống nước làm gì
- Không rủ có mà chúng nó úp sọt anh à
Nó nửa đùa nửa thật với Lan Ngân, nhưng trong đầu thì nghĩ khác. Nếu mình không nhanh chóng dùng cách này để bịt miệng lũ bạn lại, rồi sẽ đến tai Bảo Ngọc thì….Thôi không nghĩ nữa
- Anh
- Ơi
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Không có gì
- Thật không, sao thấy anh có vẻ đăm chiêu thế?
- Mệt em à, sáng bị tra tấn bởi 2 tiết văn
- Hi, em tuy học khối tự nhiên nhưng lại thích học văn
- Anh ghét, chưa bao giờ a muốn học văn cả, buồn ngủ lắm
- Bạn anh nói chuyện vui nhỉ
- Ừ, mà thằng T đâu rồi, nó bảo gần nhà em mà
- Anh ý bảo có việc, thế là đi cùng bọn anh M luôn
- À, ờ
“Thằng này tâm lý phết” – Nó thầm nghĩ
- Mà không ngờ nhà em lại cùng đường với nhà anh
- Em biết lâu rồi
- Sao biết được
- Em nói rồi mà, cái gì về anh em chẳng biết. Hehe
- Em cho người theo dõi anh đấy à?
- Chuẩn đấy. Thôi rẽ vào kia là đến nhà em rồi, anh về cẩn thận nhé
- Ừ, bye em
Nó nhìn theo dáng người xinh xắn đang chầm chậm rẽ rồi khuất dần. Em cũng không quên ngoái lại vẫy tay chào nó.
Sau lần gặp mặt, mọi phiền phức khó chịu đối với Lan Ngân được nó gỡ bỏ hẳn. Không ngờ em khác xa với trí tưởng tượng của nó.
Trời đã khá muộn, từng vòng xe quay nhanh hơn. Nó không còn thời gian mà nghĩ vu vơ nữa. Chắc giờ này mẹ nó đang chờ nó về ăn cơm từ lâu lắm rồi.
……………………………………………..
- Anh
- Giật cả mình, em chui ở đâu ra đấy
- Em đi sau anh nãy giờ
- Ơ…sao anh không biết?
- Mải ngắm gái thì sao biết được. Hihi
- Mà trùng hợp ghê, mọi khi đi học đâu có gặp em nhỉ?
- Mọi khi đã quen đâu, có khi em đi cạnh anh còn chẳng biết là ai nữa ấy chứ
Em vừa nói vừa bĩu môi.
- Ừ nhỉ, dạo này mình già mất rồi, hay quên quá
- Thế còn nhớ em là ai không?
- Không…em là ai, cô gái hay nàng tiên…em có tuổi hay không có tuổi?
- Êu, văn thơ lai láng thế, ngập hết cả đường rồi này
- Ngập thì bơi, lo gì
- Em không biết bơi
- Thì kệ em, có ảnh hưởng đến anh đâu. Haha
- Hic…con trai gì…mà chả ga lăng gì cả
- Đến trường rồi, thôi ta chia tay nhau từ đây, đường ai nấy đi
- Èo, ghét anh
- Con gái nói ghét là yêu đấy
- Đứng đấy mà mơ, em vào lớp đây
Nó nhìn theo cô bé nhí nhảnh hồn nhiên ấy cho đến khi bước vào cửa lớp mới chịu đi về hướng mình học.
- Có lẽ nào tao bị cảm nắng mày ạ
- Tao biết – T chậm dãi
- Sao mày biết?
- Tao biết mà
- Cảm thì uống thuốc chứ sao nữa – M phì cười
- Vãi chúng mày, ý tao là say nắng ấy
- Hôm qua trời có nắng đâu?
- Ờ thì không phải say nắng, mà là say người, được chưa các bố trẻ
- Hehe, tao lạ gì, em hôm qua đúng không?
- Được đấy, yêu đi
- Thôi xin mày, tao đùa đấy, còn Bảo Ngọc mà
- Haha. Đúng là cuộc đời thật lắm éo le, thằng 2 hộp sữa thằng không hộp nào
- Thích thì tao cho đấy
- Tiếc là nó thích mày rồi
- Mày hâm à?
- Nhìn qua là biết còn gì
- Sao tao nhìn mãi chẳng thấy gì nhỉ
- Thôi xin ông tướng, giả ngu hay cố tình không biết đấy
- Thôi vào lớp rồi, giải tán quốc hội – T chốt hạ
“Lan Ngân thích mình à, không phải chứ, mới quen thôi mà, thậm chí còn chỉ gặp nhau có đúng 2 lần, ôi thật khó hiểu”
- Học đi mày, nghĩ gì đấy, muốn ngồi sổ à – T đập vai nó
- À, ờ
BẠN nói BẠN yêu mưa,
..... rồi vội vàng bung ô khi mưa rơi!!!
BẠN nói yêu Mặt Trời,
.. rồi trú râm lúc trời nắng!
BẠN nói yêu gió lắm,
.... rồi cài chặt then cửa mỗi khi gió về!!!
.Thế nên TÔI sợ
... khi BẠN nói .............yêu TÔI!!!
Chap 25:
Đã mấy ngày nay không thấy nick Bảo Ngọc sáng, cũng có một chút gì đó hơi lo lo. Chắc không có gì đâu, bình thường thì em cũng ít onl mà. Hôm nào rảnh qua rủ đi chơi để vun đắp tình cảm vậy
- Buzz
Đang tự trấn tĩnh bản thân thì nó bị giật mình bởi âm thanh phát ra từ yahoo
- Lại buzz, anh ghét nhất là đứa nào cứ buzz, em có biết không?
- Em xin lỗi, thói quen rồi
- Quen thì phải sửa chứ
- Vâng. Hi. Từ giờ không thế nữa
- Tốt. Mà dạo này em hay lên lớp anh lắm đấy nhé
- Lên đợi anh về cùng mà )
- Nhưng…
- Nhưng gì ạ…À, anh sợ bạn gái anh ghen chứ gì :-P
- Bạn gái thì phải nửa lớp, nhưng mà chưa có chỗ trong danh sách được ghen =))
- Vậy anh sợ bạn trai ghen à =))
- Ừ
- Ừ á :-SS Thôi chết …
- Ghen tỵ ấy, nhưng anh thích cách suy nghĩ của em =))
- Làm em cứ tưởng
- Tưởng gì?
- Tưởng tượng :-P
Càng ngày, nó và Lan Ngân càng trở nên thân thiết, em cũng hay lên lớp nó chờ nó về cùng, hai đứa cũng nói chuyện nhiều hơn. Và quan trọng nhất là nó đã không còn cái cảm giác phiền nhiễu khi em hỏi han quan tâm mình thái quá.
Có lẽ nào cái câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” của các cụ ngày xưa lại chuẩn đến vậy
- Anh này
- Ơi
- Anh có thích uống café ko ?
- Đương nhiên là có, không đường luôn )
- Èo, thế thì đắng lắm
- Ừ, uống đắng nó mới có cảm giác thú vị
- Em chẳng thấy gì, chỉ thích cái gì ngọt thôi :-P
- Đúng là trẻ con
- Êu, suốt ngày bảo em trẻ con, anh thì người lớn với ai chứ
- Lớn với em )
- Em có cách làm cho café của anh trở nên ngọt mà không cần bỏ đường. Hihi
- Thật không, cách gì
- Bí mật
- Em ngủ đây, anh học rồi ngủ sớm đi. Ngủ ngon
- Ừ, em cũng thế
- Bye
“Không bỏ đường mà vẫn ngọt à? Kiểu gì nhỉ? Lại còn chơi trò bí mật nữa chứ. Thôi thì đợi chờ là hạnh phúc”
Nó tắt máy tính, đeo phone rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, trong giấc mơ của nó là một cảm giác gì đó ngọt ngào lắm
“Chợt lòng anh xao xuyến hạnh phúc cho phút giây bình yên
Oh…I’m falling in love with you”
- Ê H
- Ơi
- Có chuyện này, không biết mày có muốn nghe không
T nói với 1 vẻ mặt khá nghiêm trọng
- Gì đấy? Định tỏ tình à bố trẻ, tao từ chối luôn đấy nhá – Nó xua xua tay
- Không, chuyện quan trọng, chỗ anh em với nhau tao mới dám nói
- Khổ quá, nói, mày học kiểu đàn bà ở đâu ra đấy?
- Hôm qua, tao thấy, Bảo Ngọc đi cùng 1 thằng, cũng mặc áo trường mình
- Ui zời, tưởng gì, ai chẳng có bạn bè
- Nhưng lúc đi ngang qua tao, nó quay mặt đi như kiểu muốn tránh mặt ý
- Ừ, thì sao?
- Thằng T nói tao mới dám kể chuyện này
- Lại gì nữa đây – Nó bắt đầu thấy hơi khó chịu
- Hôm chủ nhật, đi ăn kem với A ở bờ hồ, t cũng gặp Bảo Ngọc của mày, nó ngồi cách tao 2 bàn với 1 thằng nào ấy, 2 đứa nói chuyện vui vẻ lắm, đầu tiên tao tưởng nhìn nhầm, nhưng lúc nó quay sang nhìn thấy tao thì liền bảo thằng kia trả tiền rồi ra về
- Chủ…chủ… nhật vừa rồi á…..? - Nó sững sờ
- Ừ…có gì không?
- Hôm ấy, tao có rủ Bảo Ngọc đi chơi,….nhưng…em ý bảo có việc bận mà…
- Xin chúc mừng, bạn đã cao thêm vài cm
Nó lặng người đi 1 lúc. Không nói gì
- Có thể chỉ là bạn bè, hoặc anh em, nhưng dù sao thì ngay từ đầu, bọn tao đã cảm thấy nó không hợp với mày lắm, nó cứ thế nào ý, bí hiểm lắm.
- Ừ, T nói đúng đấy, tao thích con bé Lan Ngân hơn, dễ thương, hòa đồng, đáng yêu, nhí nhảnh bọn tao ai cũng quý nó, mà hình như nó cũng thích mày lắm đấy
- Thích thì chúng mày đi mà bảo nó – Nó hơi mất bình tĩnh
- Chỗ anh em chí cốt với nhau nên bọn tao mới khuyên mày thôi, không thì mặc xác mày.
- Tao xin lỗi, ừ, tao biết, thanks chúng mày nhé. Hạ hỏa đi, lúc về tao tạ lỗi bằng chầu nước – Nó kéo tay T
- Thôi, mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, đừng nghĩ linh tinh, mệt người. Hi vọng chỉ là bạn bè như mày nghĩ
- Tao cũng không tin em họ tao là người như thế đâu, dù không thân thiết cho lắm nhưng tao cũng hiểu một phần tính cách nó mà
- Ừ…………
Tiếng ừ kéo dài như tâm trạng của nó ngay lúc này.
Chap 26:
Tùng…tùng……..tùng……….
Tiếng trống hết giờ mệt mỏi vang lên.
Nó lẳng lặng thu dọn sách vở rồi bước nhanh ra cửa lớp.
-Á..á………..
“Lại con điên nào nữa thế, dám cản đường bố à?” – Nó đưa mắt nhìn phán đoán tình hình
- Lan Ngân, em lên đây làm gì?
- Hix…
Nó đỡ Lan Ngân dậy rồi nhặt đồ lên cho cô bé.
- Em…em …lên đợi anh
- Hâm…Có nhất thiết phải thế không? Em có bị sao không?
- Em không. Hì. Em có cái này tặng anh này, may không bị làm sao.
Em cầm hộp quà trên tay, đưa cho nó, ánh mắt long lanh
- Sax, lại còn mang quà lên tận lớp, em biết có bao nhiêu người sẽ nhìn thấy không, tặng nơi khác không được à ?
- Không được….Người ta nhìn thì kệ người ta chứ…Hì
Em cười ngại ngùng. Rồi đứng im theo dõi thái độ của nó.
Bất giác, trong lòng nó thấy vui trở lại. Mọi lo lắng, buồn chán phút chốc không cánh mà bay. Chắc con tim nó đang nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực quá.
- Á à, bắt gặp 2 anh chị tình tứ nơi công cộng nhá
- Phạt đê, phạt đê
Thôi xong, tâm trí của nó đang lơ lửng trên không trung tự nhiên rơi tự do xuống đất vỡ vụn. Quay trở lại với hiện tại, nó nhìn xung quanh để định hình mọi chuyện
- Đôi má Lan Ngân ửng đỏ, hai tay nàng nắm chặt vào nhau
- Chim lợn quá 2 ông tướng ạ, phủ sóng mọi nơi mọi chỗ
- Thời buổi này phải nhanh thì mới có cái bỏ vào mồm – T chống chế
- Thế bây giờ lại đi uống nước hả?
- Nước nhà tao đầy, cái gì mới mới hơn đi – M nham hiểm
- Kem
- Cũng không
- Tại sao không?
- Bố đang ho lao à nhầm , viêm họng – T nhăn nhở
- Thôi được rồi, đi ăn nem rán, tao cũng đang đói – Nó chốt hạ câu cuối cùng
- Đi thôi em, hôm nay thằng H trả nên ăn tẹt ga đê, chưa có bao giờ đẹp như hôm nay
- Ga vừa thôi, không phanh lại kịp thì rip for you.
- Ám quẻ không thay đổi được số phận đâu cưng ạ.
Em không nói gì, chỉ nhìn nó mỉm cười. Ôi nụ cười chết người. Tuy là vậy nhưng cũng không làm giảm đau đớn trong lòng của nó mấy. Nó đang xót thương cho số phận những đồng tiền yêu dấu của nó. Thôi thì ta chia tay nhau từ đây, xin hẹn kiếp sau gặp lại.
Con đường về nhà vắng, dài và đầy nắng. Chỉ có nó và Lan Ngân đang chầm chậm sóng bước đạp xe bên nhau.
- Ngại không?
- Có
Em quay sang nhìn nó, bẽn lẽn cười
- Ngại sao còn làm thế?
- Hi. Lúc mang quà đến lớp, em chỉ muốn nhanh chóng được tặng anh
- Mà quà gì đấy?
- Bí mật. Hi
- Có ăn được không?
- Đương nhiên là không rồi, ăn được để anh ăn xong là quên luôn à
- Em cũng khôn đấy nhỉ?
- Hì. Thôi tới nhà em rùi. Bye anh
Em mỉm cười, một nụ cười có thể khiến bất cứ thằng con trai nào cũng phải ngất ngây trong lúc này. Và, nó, cũng không ngoại lệ.
- Đi nhanh thằng này, gì mà đứng giữa đường thế, ông đạp cho phát bây giờ
Một chiếc xe máy phóng vụt qua. Mặt nó ỉu xìu. Ừ thì đi, đường của chung chứ có của bố con thằng nào đâu mà. Đứng tí cũng chửi.
Cơn gió lạ thoáng qua làm dịu đi sự khó chịu trong lòng nó. Một ngày khá đặc biệt. Hết buồn bã, chán nản bây giờ nó lại đang vui sướng, rồi cảm giác khó chịu lại thoáng qua. Ngày nào cũng thế này chắc nó sớm phải đặt chỗ trong trại mất.
Nó ăn cơm thật nhanh rồi lên phòng, chốt cửa, hồi hộp mở món quà của Lan Ngân. “Một đôi cốc à?Đĩa lại còn là 2 nửa trái tim ghép lại nữa chứ! Còn gì nữa, à một bức thư”
Nó tò mò mở bức thư ra. Uầy, chữ đẹp quá, đúng là con gái có khác. Nó bắt đầu đọc.
“Anh à, thực ra em cũng chẳng biết làm gì để café hết đắng ngoài bỏ đường và sữa cả, vì em cũng chẳng bao giờ uống café. Hì. Nhưng hi vọng anh uống café bằng cái cốc em tặng, anh sẽ cảm thấy ngọt ngào hơn. Người ta bảo, đồ đôi thì mỗi người giữ một nửa nó mới tình cảm. Nhưng em đưa anh hết đấy, nhờ anh giữ cả phần của em nữa. Coi như em đang tỏ tình. Hì. Cho đến ngày nào đó, anh đưa lại 1 chiếc cốc cho em, có nghĩa là anh đã đồng ý. Hihi. Còn nếu không thì anh cứ cầm hết đi. Em chả thèm lấy lại đâu. À quên, anh đừng có bảo em là trẻ con nữa nhé, em lớn rồi mờ, biết đi tỏ tình rồi đấy. Hi. Ngại quá, em mất 2 ngày mới viết xong mấy dòng này đấy. Đừng cười em. Em biết anh đang cười đấy”
Lại một lần nữa, em đoán trúng phóc. Công nhận, vừa đọc nó vừa cười thật.
Thôi thì người ta đã có lòng, mình cũng có dạ vậy. Vừa nghĩ, nó vừa đi lấy café để khai trương đồ mới. Vẫn là vị đắng ngay khi chạm môi. Nó nhâm nhi từng tí một.
Khi giọt café cuối cùng lăn khỏi cốc, dường như nó cũng cảm thấy một chút dư âm gì đó ngọt ngào…Phải chăng đến hôm nay nó mới để ý điều này hay là do cái cốc mang lại nhỉ.
Nó tựa lưng vào ghế, nhìn về phía xa xăm và cũng nghĩ vu vơ một điều gì đó không rõ.