Nó hôn đùi Thùy, thân thể Thùy đã lộ diện ra trước mặt nó dưới ánh đèn mờ ảo, 1 cơ thể mà bao thằng con trai hằng mong muốn thèm khác. Nó tự nghĩ tại sao nó lại đến may mắn đến như vậy, nó chưa hiểu ra rằng con tim Thùy đã vỡ tan vì mối tình cũ, người con gái này đang tìm đến bất cứ ai có thể làm cô ấy vui nhưng như 1 con dao 2 lưỡi, nó có thể làm đau Thùy 1 lần nữa. Nó tiếp tục với những bài học nó học từ những bộ phim JAV và liên xô chống mỹ, những bộ phim đó đã rèn nó rất tốt. Nó biết chính xác cách làm cho người con gái này sung sướng nhưng nó ngại, nó rung vì đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc cơ thể của người con gái xinh đẹp thế kia. Hôn nhẹ lên chiếc quần lót màu hồng nhẹ nhàng, nó có thể ngửi thấy mùi hương phản phất, 1 mùi hương nồng nàn và khó có thể kiềm chế dc. Nó nhẹ nhàng, dùng lưỡi nghịch với những chỗ nhạy cảm, nó có thể nghe được tiếng rên nhỏ nhẹ. Nó lườn lên trên, hôn vào đôi môi Thùy để xoa dịu nói rằng mọi thứ sẽ ổn. Dĩ nhiên, nó đang tò mò về thân thể của Thùy và nó sẽ nghịch mãi cho thỏa mãn sự tò mò nhưng 1 điều nó chưa bao giờ nghĩ tới là làm tình với Thùy. Nó cảm nhận dc sự ướt át trên khuông mặt nhỏ nhắn của Thùy,… Thùy quay qua 1 bên, rồi dùng tay che miệng, tiếng khúc khích,… Nó thôi cái trò nghịch ngợm của nó rồi nằm sang 1 bên quay về hướng Thùy…
- Sao e khóc? (Nó đã thay đổi cách kêu gọi với Thùy vì bây giờ đã không còn khoảng cách giữa 2 người nữa)
- Sao a lại đưa em vào đây?
- Anh chỉ muốn được gần e hơn, nên… (giọng nó chập chừng, lưỡng lự khi trả lời câu hỏi)
Tiếng của Thùy khóc thúc thích nhìu hơn, nước mắt chảy ra nhìu hơn, nó vẫn có thể thấy được những giọt lệ đó dưới ánh đèn mờ ảo, nó đưa tay lên quét qua bờ má Thùy lau đi nước mắt.
- Anh xin lỗi,…
Thùy đưa 2 tay lên đầu nó khi nó chưa kịp dứt lời, Thùy chủ động hôn nó, ghì chặt đầu nó, len lỏi 5 ngón tay xinh xắn qua mái tóc của nó. Thùy bật dậy và ngồi lên người nó, đèn 2 tay nó xuống giường rồi cắn nhẹ lên đôi môi nó. Thùy đang ngồi lên dương vật của nó, thằng nhỏ của nó thì đã cứng từ lâu rồi, nhẹ nhàng Thùy nhích lên rồi lùi xuống, nhích lên rồi lại lùi xuống. “Làm vậy là ý gì đây? Muốn giết tui chết vì ức chế hả???” Nó sung sướng tự nghĩ thầm trong đầu, sự va chạm giữa nó quà Thùy làm cho 2 mắt nó lờ đi, nó ko còn tự chủ lên cơ thể nó nữa, mọi thứ đã nằm trong tay Thùy quyết định. Thùy dùng lưỡi hôn nhẹ nhàng lên cỗ nó rồi lượn xunh quanh ngực của nó. Vẫn cái sự va chạm đó, chỗ đó của Thùy đang ở trên dương vật nó cách nhau bởi 2 lớp quần lót của nhau, nó sướng đến ko thể nói nên lời và ko thể cử động được. Nó vẫn nghe tiếng Thùy rên rỉ sau mỗi lần di chuyển lên xuống của Thùy, cảm giác nó lúc này khó tả, vì nó chưa bao giờ có cảm giác này trước đây. Khó sử vì thật sự nó không biết Thùy đang nghĩ gì, nó không muốn Thùy tự lừa dối bản thân mình nhưng nó không thể cưỡng lại sung sướng này.
Chap 9:
Đã 9h rồi, nó đang ôm Thùy trong vòng tay dưới lớp chăn dày cui. 2 thân thể ko 1 mảnh vải che thân đang cuộn vào nhau, Thùy tựa đầu và ngực nó. Những hơi thở từ Thùy lên ngực nó khiến cho nó cảm thấy vô cùng ấm áp. Có phải nó đã yêu Thùy? Nó lại tự hỏi bản thân nó như trước đây khi đi chơi với Như. Và rồi nó lại nhớ đến chị Trâm. Càng nghĩ tới những người con gái đó càng làm cho nó thêm đau đầu. Nó cảm thấy sự va chạm của những sợi lông mi trên đôi mắt Thùy vào ngực nó, nó biết Thùy đang thức, nó hôn vào mái tóc mượt mà và thơm nồng nàn của Thùy.
- “Lòng muốn nói, rằng hết kiếp, thề sẽ mãi yêu trọn đời không hề đổi thay… Tình là chi, đời lạ chi, sống toàn buồn đau… Tình sẽ chết… đời sẽ hết…”
Nó ngân nga câu hát bài “Lặng Thầm 1 Tình yêu” của Thanh Bùi và Hồ Ngọc Hà trong Phim Để Mai Tính nó vừa xem cũng Thùy. Không hiểu sao nó lại hát cái bài sầu nảo ngay đúng vào lúc này, nó lại nghe tiếng thúc thích của Thùy, rồi cảm giác ướt từ ngực nó, chắc là Thùy lại khóc.
- “Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà. – Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mùng sao không đến nơi là lá la la”
Câu hò duy nhất mà nó nhớ do mẹ nó khoái coi cãi lương, lúc nào bả cũng bật âm vang trong bếp.
- Hihihihi! Anh có khiếu chọc người khác cười quá ha?! Bao nhiu cô gái chết vì anh rồi?
Thùy hỏi nó, 1 câu hỏi tế nhị và vô cùng khó trả lời, nhưng ít ra thì nó cũng đã làm Thùy cười, nó thích nhất làm con gái cười vì nó cảm thấy gần gũi và dễ hiểu cô ấy hơn.
- Uh, chết vì anh thì chưa có nhưng mê mệt anh thì nhìu, cả xà lang luôn đó em
Thùy vỗ vào ngực nó 1 cái mạnh bất ngờ khiến cho nó ho ành ạch, nó giả bộ đau đớn cho Thùy cảm thấy tội lỗi vì đã đánh nó, mặt nó nhăn nhúm lại.
- Xí! Thấy ghét! (Thùy quay đi chỗ khác)
Nó kéo Thùy lại vào trong người nó, gác chân nó qua người Thùy, giờ thì con người nhỏ bé của Thùy đã nằm gọn trong người nó. Nó ngắt nựng cái mũi của Thùy,
- Con gái con nứa gì quánh đau quá trời, lỡ có chiện gì cái mạng này đền nổi ko?
- Hứa! đáng đời!
- Đá cái chết ngắt bây giờ chứ đáng đời
- Hứ thách đó!
Nó tức tối lòn tay qua đôi eo nhỏ nhắn của Thùy rồi bắt đầu cù lét, Thùy cười sằn sặc và dãy dụy, nó bất chợt cảm thấy như bị giực điện trước vẻ đẹp hoàn mỹ của thân thể Thùy trước mắt nó. Rồi nó lại nằm xuống, kê tay cho Thùy ngã đầu nằm kề nó.
Thùy cũng chẳng nói gì, chỉ nũng nịu gối đầu vào đôi ngực trần của nó, nó cảm thấy mạnh mẽ còn Thùy thì nhỏ bé biết bao.
- Cảm ơn anh nhé!
- Cảm ơn gì?
- Hôm nay em vui lắm!
Nó cũng chẳng biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ biết im lặng. Nó tự hỏi từ lúc nào mà nó đã trở thành như thế này, từ lúc nào mà mọi chuyện tình cảm bắt đầu rối rắm lên. Nó có thực sự yêu Thùy hay đây chỉ lại 1 thứ tình cảm qua đường vô vị.
- Ông đỏ sống trong nhà đỏ, Ông xanh sống trong nhà xanh, Ông vàng sống trong nhà vàng, hỏi em ai sống trong nhà Trắng?
- Thì ông trắng chứ ai?
- Sai bét! Tổng Thống Mỹ sống trong nhà Trắng.
Bộp, Thùy lại vỗ ngực nó cái chọc rồi cười típ mắt.
- Trời trả lời sai còn quýnh tui nữa người gì áh!
Thùy cũng ko nói gì chỉ biết cười. Rồi nó lại kể cho Thùy bao nhiu câu chuyện cười với mỗi 1 mục đích dc nghe tiếng Thùy cười. Tiếng cười đó thật bình yên và giản dị biết bao, tiếng cười đó làm cho nó quên đi cái thế giới xô bồ xung quanh.
- Mấy giờ rồi anh?
- gần 10 giờ rồi em, sao vậy?
Thùy bật dậy và bắt đầu thay quần áo vào, nó khoác chiếc áo blazer của nó lên người Thùy, nó không biết vì sao nhưng nó cảm thấy nó muốn chăm sóc cho Thùy và Thùy rất quan trọng đối với nó. Xuống lầu, nó nắm tay Thùy suốt rồi trả tiền phòng, lấy lại CMND.
Trời mưa ngoài trời nặng trĩu hạt, ko có cái áo mưa nào, nó đành phải chấp nhận cái số phận chuột lột, chỉ là nó đang lo cho Thùy.
- Em muốn mặc áo mưa ko? anh chạy đi mua nha
- Thôi em ko mặc đâu, mưa bt mà anh (Giọng nói ấm áp của Thùy làm nó quên đi cái rét của trời mưa Sài Gòn buổi tối)
Nó cởi nốt cái áo sơ mi trắng chỉ còn lại cái áo 3 lỗ bên trong, khoác lên người Thùy rồi thêm 1 cái áo blazer nữa,
- Em lạnh thì ôm anh chặt vào nha
- Dạ
Chữ dạ của Thùy tuy nhỏ nhen nhưng làm cho nó tê tái, đôi tay thùy đang ôm chạt qua trước bụng nó, rồi cứ 5 phút, Thùy lại đưa tay lên lau mặt cho nó. Về đến nhà Thùy, cả 2 đứa ướt như chuột lột, vì sợ ba má cũa Thùy thấy nên nó phóng xe đi mất, trc khi đó nó không quên hôn Thùy 1 cái vào má, 1 nụ hôn… tạm biệt.
Về đến nhà nó mất đến 30 phút, giờ đã hơn 10 giờ quả là quá giờ giới nghiêm của nó nhưng vì gần đi về Mỹ nên mẹ nó cũng chẳng la gì. Về nhà gặp mẹ trong chiếc váy ngủ bt mẹ vẫn hay mặc, cảm giác thương mẹ nó biết bao, về gần 2 tháng trời mà chưa bao giờ nó thực sự gần gũi với mẹ
- Trời ơi! M` đi đâu mà mất hết áo quần rồi?
- Yêu nhau cởi áo cho nhau, về nhà dối mẹ qua cầu gió bay (Nó vu vơ hát câu hát trả lời mẹ nó, lướt ngang qua mẹ nó rồi mở tủ lạnh)
- Bay cha m`! đừng có để trước khi đi Mỹ để 1 bầy cháu nội là t ko có nuôi đâu!
- Con tưởng mẹ thích con nít chứ?! Mẹ ko nuôi thì con nuôi (nó vừa trả lời xong cầm bình sữa đưa lên miệng tu ọc ọc)
-Đừng có xòe tay xin tiền nha
-Ối mẹ ơi! Chuyện đâu còn có đó, Ván đã lỡ đóng thành thuyền rồi, giờ mẹ mà gỡ ván tháo thuyền là chết chìm cả lũ.
- Thế m` có thích sầu riêng ko?
Nó biết ý mẹ nó đang nói tới là xi đa liền quay ra chọc ghẹo bả
- Thoy ăn sầu riêng giờ này nặng bụng với tối ngủ đánh rắm kinh lắm, ko thích đâu hahahha Mẹ lại suy diễn nữa rồi, con đi chơi với mấy thằng quỷ bạn cũ đâu ra mà cháu nội với xi-da.
- Gì cũng nói dc, sao m` ko đi học luật sư áh?
Mẹ nó vừa nói vừa bước lên cầu thang quay về phòng ngủ, nó biết mẹ nó hay nhăn nhó khó chịu nhưng lúc nào bả cũng quan tâm nó và muốn nó hạnh phúc. Nhìu khi thì nó cũng ngạc nhiên về cái tài nói móc nói méo lvl bá đạo của bả, già rồi mà cũng xì teen gớm.
Nó bay lên lầu tắm rửa, vừa hát vừa ngâm mình trong làn nước nóng. Nó dở dt lên thì thấy 1 tin nhắn từ Thùy, 1 tin nhắn tuy ko dài nhưng phải làm cho nó thầm suy nghĩ và trằn trọc suốt cả đêm
- “Bây giờ mình là gì của nhau hả anh” – Thùy.
Chap 10:
- “Bây giờ mình là gì của nhau hả anh?” “Là gì hả Nguyên?” “Con gái ngta hỏi m` kìa”
Những câu hỏi nó đặt ra lượn lờ trong đầu đang dày dò thân xác nó, nó đã bỏ Như đi 1 cách bất bình thường rồi, không 1 lời tạm biệt lẫn giải thích tại sao nó đi. Mệt đừ vì những suy nghĩ phức tạp, nó nhắm mắt và thíp đi lúc nào không hay căn phòng chạy máy lạnh thật lạnh lẽo.
Hết ngày hôm nay là nó phải lên đường ra sân bay TSN, sáng sớm mới có 7h là nó đã thức dậy, tâm trạng thật bất an, chưa bao giờ nó cảm thấy như bây giờ cả. Nó bật tv rồi nằm nướng trên giường, kênh yanTV hôm nay đang chiếu các MV nhạc Việt Nam và rồi bài “Imma Heart Breaker” của Justa tee và Emily là 1 trong số đó.
- “Tổ cha thằng nào bật mấy cái bài loz này sáng sớm vậy trời, muốn con ngta tự tử hả thằng ông nội”
Nó tự nghĩ rồi lấy cái gối đè lên mặt nó che lỗ tai lại. Cô giúp việc lớn tuổi ở nhà nó bước vào quét nhà trong phòng nó rồi nhẹ lay chân nó hỏi
- Nguyên! Con ăn gì ko để cô Hai làm cho?
- Ba mẹ con đi làm chưa cô Hai?
- Chưa con!
- Thôi cô Hai đừng nấu chi mắc công, để con mua bánh mì thịt với hủ tiếu về cho ba mẹ con ăn chung luôn.
- Uhm! Thôi vậy cũng dc!
Lần đầu tiên nó ở nhà buổi sáng với ba mẹ nó, đánh răng rửa mặt rồi mặc chiếc áo tay dài vô, nó xách chiếc PCX thân quen của nó rồi phóng vèo ra ngoài đường lớn, những làn gió sáng mát lạnh thổi qua những lớp vải mỏng rồi tạo nên tiếng vi vu bên chiếc nó bảo hiểm. Nó ước tất cả những điều xảy ra đều chỉ là 1 giấc mơ.
Ba mẹ nó đi làm, chỉ còn nó với mấy cô giúp việc ở nhà, ko chịu dc sự cô lập bởi 4 bức tường, nó chộp lấy cái Iphone rồi nhắn tin cho chị T, người con gái mà nó đã ko tiếp xúc từ rất rất lâu rồi.
- Hôm nay, chị rãnh chứ?
- Sao vậy em? (chuông dt nó vang lên sau 5’)
- Ngày mai, em đi về Mỹ rồi! Mình gặp nhau uống nước dc ko chị?
- Uhm! Cũng dc, vậy hẹn e ở NYDC quận 5 dc ko? khoảng 1h chị lên
- Chị ko cần em rước àh? (Nó trả lời trong hụt hẫng)
- Uhm ko sao đâu em, để chị chạy lên cho tiện
Chắc là chị còn giận nó, nó cảm thấy buồn kinh khủng và cũng ko có từ ngữ nào diễn tả dc sự ức chế của nó lúc này. Cũng chỉ tại do nó gây ra. Còn 2 tiếng nữa là 1h, nó chạy vội vào nhà tắm, tắm thật kĩ càng, cắt móng tay mong chân cho sạch sẽ, khoác lên chiếc áo thun cỗ V trắng, rồi khoác lên chiếc áo khoác ngoài trông giản dị nhưng rất sành điệu. Nó xịt dầu thơm khắp người rồi vuốt keo lên cho mái tóc nhìn mạnh mẽ hơn.
Nó xách xe chạy lên NYDC, còn 5’ nữa là 1h, nó hồi hộp, gửi xe rồi chọn bàn sát cửa sổ nhìn ra hướng ngoài đường, 10’ sau thì chị T tới, 1 lần nữa trong chiếc Ford Landcuiser mà nó đã từng thấy trc đây. Mọi ánh mắt đang hướng về chị T cái khoảng khắc chị T vừa bước ra khỏi xe, chị đẹp thật. Ngta nhìn thì nó cũng chẳng cảm thấy lạ. Chiếc quần Jean đen rách ngay đầu gối và đùi, chiếc áo thun trắng bó sát người, chiếc nón hip-hop màu vải jean, tay đeo toàn là lắc vòng. Hôm nay chị cởi bỏ cái hình ảnh của 1 cô gái tiểu thư đài cát, và khoác lên mình vẻ đẹp lộng lẫy của 1 cô gái cá tính xành điệu.
Mọi ánh mắc và mọi cái đầu như bị hút theo mỗi bước chân của chị T, bây h nó ko còn cảm thấy tự tin và mạnh mẽ nữa. Trc chị T, nó cảm thấy nhỏ bé biết bao, nó cảm thấy nó ko xứng đáng.
Chị ngồi xuống trc mắt nó, mái tóc vàng cam dc uống lọn nhẹ xuống trc ngực, chị vén tóc qua bên tai, đôi môi đỏ ửng lấp lánh, ánh mắt dc đánh eye-liner trông rất sắc sảo,
- Em gọi gì chưa?
- Chưa chị, chị gọi đi!
Nó cứ mãi mê nhìn chị T mà quên đi nó phải chọn 1 nước uống trong menu,
- Anh dùng gì ạh?
Tiếng của chị phục vụ thức tỉnh nó, chị T đã chọn xong bây giờ tới lượt nó,
- Cho e xin 1 café sữa đá nha
Nó chợt nhận ra rằng cái quán này ko gióng như các quán café khác, cái cụm từ café sữa đá thật sự nghe rất bình dân trong quán NYDC này. Chị T bật cười nhìn nó mà trong lòng nó xao xuyến.
- Ngày mai em về rồi àh?
- Uhm!
- Mấy bữa nay đi chơi có vui ko?
- Hmmmm *nó gật đầu rồi lại lắc đầu*
- *Chị T nghiêng đầu nhăn mặt nhìn nó khó hiểu*
- Như không phải là bạn gái của mập đâu (Nó trả lời biện minh, và nó cũng chẳng hiểu tại sao nó lại làm vậy nữa)
- Tối nay e có tiệc tùng gì với gia đình ko? Nhanh thật ha, mới đây mà đã 2 tháng rồi (Chị T né tránh hoàn toàn câu biện minh của nó, chị đánh trống lãng sang 1 câu hỏi khác)
- *Nó cảm thấy hụt hẫng vô cùng, nó im lặng và cũng chẳng trả lời câu hỏi của chị T*
- Mập có biết Heo đã phải sống như thế nào ko? (Chị T nhỏ nhẹ hỏi nó), Mập có biết Heo thất vọng đến như thế nào ko? Heo tưởng mập khác với những người khác! (2 dòng lệ từ mắt chị T chậm chạp chảy xuống bờ má của chị T, nhìn chị T dễ thương vô cùng, nhưng thực sự trong lòng nó thắt lại)
- Heo, cho mập giải thích đi! Lí do mập ko nhắn tin cho heo vì mập ko tin dc là heo lại thích mập, mập có cái gì mà heo phải thích? (nó cắt ngang chị T)
- Vì mập chưa típ xúc với đời nhìu, bạn bè của heo toàn là muốn lợi dụng heo vì ba heo làm chức lớn, nhưng heo cảm thấy dc trái tim của mập, mập ko quan tâm đến những chuyện đó và đó là lí do heo thích mập đó, và lí do heo ko nt lại cho mập là vì heo đợi mập chủ động nhắn tin cho heo đó đồ ngốc!!! (Chị T vừa dứt câu đã vội đứng dậy xách túi lên quay lưng đi mất)
Để nó lại với 2 ly café đắng lịm, mọi ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn vào nó. Không biết là nó si diễn hay là thật nhưng nó cảm thấy người đời đang nhìn vào nó với ánh mắt sĩ vã và ko thương tiết cho những gì nó đã gây nên. Chị T đã đi mất rồi, nó vẫn còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của chị nơi đây.
Nó cầm chiếc nó chị bỏ quên lại trên bàn, giờ nó biết chị ko muốn gặp nó nữa nên thôi nó sẽ giữ chiếc nón này cho chị. Đúng là con gái, cái gì của họ cũng thơm vậy sao, nó xách xe chạy về nhà mà trong lòng nghĩ ngợi lung tung. Quả hôm nay thật là 1 ngày xui xẻo, mong ko phải là mùng 5 mắc công ko toàn mạng mà về nhà nữa chứ huống chi.
Về đến nhà, lần đầu tiên nó thấy nhà nhìu xe gắn máy đến thế, chắc là lại có tiệc tùng gì rồi. Mẹ nó bất ngờ tổ chức tiệc chia tay nó và mời mấy cô chú bác họ hàng đến dự. Mặc dù ngoài mặc thì vui nhưng trong lòng nó còn ấp ủ bao nhiu điều buồn không thể nói ra. Nhưng mà dc mấy cô chú bác cho tiền nên nó cũng thấy an ủi. Nó cười thầm trong bụng, giờ thì bóp nó dày cọm tiền đô. Ngày mai là bay rồi, có tiền trong túi nhìu quá ăn cũng ko hết, nó muốn để lại 1 kỉ niệm gì đó ở nơi đây.
Tối đó, nó một mạch chạy ra cửa hàng PNJ để mua 1 chiếc nhẫn, nó qua nhà thằng Huy rồi gửi chiếc nhẫn ở đó nhờ thằng Huy giao cho người trong địa chỉ hộ dùm nó…
Nó ko muốn ngủ đêm nay, ngồi ngoài lan can trốn mẹ hút những điếu thuốc Marlboro cuối cùng, nó nhắn tin cho Như
- “Anh xin lỗi vì đã không nhắn tin lại cho em, vì anh cũng ko biết nhắn gì cả. Em là người con gái đầu tiên anh đi chơi chung, và những kỉ niệm đó chắc anh cũng ko bao giờ quên”
Mới vừa send cho Như, nó lại nhắn tin send cho Thùy
- “Anh rất thích em, đi với em lúc nào anh cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng ngày mai mình xa nhau hàng ngàn cây số, anh ko muốn làm em đau lần nữa sau mối tình em mới vừa chấm dứt”
2 tin nhắn, nó nhắn 1 cách ko tự nguyện, chỉ 2 tin, 2 tin nhắn đầy dối trá và tính biện hộ. Kéo điếu thuốc phì phò, nó chỉ muốn 2 người con gái xinh đẹp đó cảm thấy thoải mái hơn với 1 lời giải thích dù có thể họ sẽ ko bao giờ tha thứ cho nó. Nó tự nghĩ trong đầu “Anh xin lỗi cô người mẫu teen và cô hot girl của anh”. Rồi thiếp đi vào giấc ngủ, nó ko nhắn tin cho chị Tr.
Chap 11:
Đang ở Phi Trường Tân Sơn Nhất, mặc cái quần short, chiếc áo thun rồi chiếc áo khoác ngoài, đeo chiếc đồng hồ da, nó ôm ba mẹ nó lần cuối trc khi vào trong check-in, nó thấy dc 2 dòng lệ trên mắt mẹ nó đang rơi xuống. Mẹ nó bụm môi rồi quẹt đi nước mắt, mặt mẹ nó đỏ ngầu, nó quay lại ôm mẹ cái nữa rồi quay đi
- Ba mẹ giữ gìn sức khỏe nha! (nó nói trong nghẹn ngào cũng ko kìm dc nước mắt, cổ họng nó cứng đơ)
- Con học hành ngoan ngoản nha!
- Dạ! Con nhớ ba mẹ!
Vừa dứt câu nó vội kéo vali vào trong. Ngồi trên máy bay chờ cất cánh mà lòng nó xao xuyến, nhìn qua khung cửa sổ, nó vẫn còn thấy dc bầu trời việt nam xanh tươi và đẹp biết bao. Mở dt check những tin nhắn cuối cùng, nó thấy dc bao nhiu tin nhắn chia tay từ bạn bè rồi mỗi 2 tin nhắn nó trông mong nhất đó là từ Như và Thùy.
- Anh đi thượng lộ bình an! (tin nhắn cỏn con của Như nhắn lại cho nó cũng làm cho nó hơi hụt hẫng)
- … (3 dấu chấm rồi khuôn mặt buồn từ tin nhắn của Thùy còn làm cho nó hụt hẫng hơn rất nhìu, nhưng cũng phải, nó đâu có làm cho con ngta hạnh phúc)
Tắt máy chiếc dt rồi ngửa đầu ra sau nhìn lên trần máy bay suy nghĩ, nó buồn thật. Check lại vé máy bay, nó sẽ quá cảnh ở 1 phi trường ở Nhật Bản. Nhìn qua ghế bên cạnh nó thì hành khác ngồi kế nó vẫn chưa đến, nó thì mong cho ghế đó trống để nó có thể thoái mái dũi chân ra mà ngủ suốt chuyến bay dài. Rồi cúi cùng vị hành khách trễ nãi ngồi kế nó cũng đến, mới đầu thì nó cũng chẳng thèm quay qua nhìn quan tâm.
Máy bay cất cánh rồi nó cũng thíp ngủ đi lúc nào không biết, rồi nó nghe tiếng 1 người nào đó gọi nó dậy bằng tiếng anh. Mở mắt ra, mặt mũi nó còn say ke từ giấc ngủ ngon khủng khiếp, quay qua tính chửi đứa nào vừa dám kiu ông dậy thì bất ngờ nhìn thấy 1 cô gái chạy tuổi nó mặc chiếc quần short trắng ngắn thủng thỉnh và mái tóc vàng hoe, chiếc kính cận xi teen to đùng rồi cái áo thung rộng thùng thình, nhưng nhìn rất dễ thương và cực đẹp. Chưa kịp mở miệng hỏi có chiện gì thì cô ấy quay qua khều nó, rồi chỉ vào cô tiếp viên hàng không đang đứng nhìn nó
- Quý khách muốn dùng gì ạh? (cô tiếp viên hàng không hỏi nó) Chúng tôi có cơm gà và mì spagetti ạh!
- ??? (Nó ngơ ngác nhìn cô tiếp viên hàng không vẫn chưa hiểu ra vấn đề, chưa kịp trả lời thì cô típ viên hàng không nhảy vô miệng nó)
- Hi! We have chicken with rice or Spagetti noodle! (Cô típ viên hàng không tưởng nó ko phải người việt nên dịch sang tiếng anh)
- Chị cho em xin cơm gà nha, với ly coca luôn!
- Ok! (Chị tiếp viên nhìn nó cười với đôi môi đỏ thắm, nhìn rất xinh và lịch sự)
Khi chị tiếp viên kéo xe đi thì nó quay qua nhìn con nhỏ nảy khều nó rồi bắt đầu nc
- Bạn cũng đi mỹ hả?
Con nhỏ ko trả lời, nó cũng tưởng con nhỏ này là người nước ngoài nên bắt đầu nc tiếng anh
- Hi are you also coming to America? (bạn cũng đang đi mỹ hả)
Con nhỏ cũng chẳng nói 1 lời nào, cắm cuối đọc cuốn sách gì đó rồi ăn phần của nó 1 cách chậm chạp và thùy mị. Dm khinh ông àh, hỏi sao éo trả lời cái con này. Muốn gây sự hả. Con nhỏ cảm nhận dc có cảm giác có người đang nc nên quay qua nhìn nó cởi cái dây nghe nhạc xuống. Ơ cái đệt, nảy giờ ko nghe gì sao trời.
- I’m sorry?! (Con nhỏ trả lời nhìn nó)
- Oh! Thank you for waking me up (Cảm ơn đã đánh thức tui dậy nha)
- No problem (Không vấn đề gì, con nhỏ cười với nó)
Không chấp nhận dc sự yên lặng vì sự dễ thương của con nhỏ, nó bắt đầu gây dựng nên những câu hỏi và các cuộc bắt chuyện khác nhau với nhỏ
- Are you coming to America? (Bạn cũng đang đi mỹ?)
- No, Im coming home, Japan. (Không, mình đang đi về nhà ở Nhật Bản)
Oh cũng phải, mình quá cảnh ở nhật mà, thành ra em nó là nhật bổn. Hèn chi nhìn quen quen, thấy giống mấy con nhỏ trong JAV, xinh như thiên thần.
- What about you? (Còn bạn thì sao?,Con nhỏ ngậm cái muỗng khi đang ăn trái cây rồi nhìn hỏi nó)
- I currently study in California, just came home to visit my family. (mình đang học ở Cali, mới về thăm gia đình thôi)
- Nice! I see (Vậy hả! vui ghê ha!, rồi con nhỏ đeo lại cái earphone, đọc tiếp cuốn sách gì đó toàn giun với rắn bò múa ở trỏng nhìn mắc nhức mắt)
Mình tranh thủ ăn qua loa rồi cũng đeo earphone nghe nhạc, còn 3 tiếng nữa là tới Nhật bản, quảng đường cũng còn dài, các cô tiếp viên hàng không bắt đầu thu dọn mấy cái khay đồ ăn rồi máy bay cũng bắt đầu tắt đèn bớt cho các vị hành khác có cảm giác thoải mái hơn để ngủ. Nó cũng thiếp đi lúc nào ko hay, lúc giật mình thức dậy vì có cảm giác lạ lạ, nó thấy xung quanh mọi người ai cũng ngủ, máy bay thì vẫn tối sầm, nhìn đồng hồ thì phải hơn 1 tiếng nữa mới tới nơi. Quay qua cái chỗ cảm giác lạ lạ thì thành ra con nhỏ kia đang nằm ngủ dựa đầu lên vai mình nặng chịch, nói vậy nhưng cảm giác nó vui vui, có người tựa đầu lên vai mình làm nó nhớ lại cảm giác ở bên Như và Thùy.
Suy nghĩ 1 hồi rồi nó cũng ngủ mất tiêu, đến khi máy bay bắt đầu bật đèn lại và cảnh báo máy bay sắp hạ cánh thì nó mới tỉnh. Lúc này dậy, nhìn qua nhỏ, nó thấy con nhỏ đang xếp bằng trên ghế tự nhiên giống như ở nhà nó vậy, miệng cắn cái đồ cột tóc còn 2 tay thì buối tóc đằng sau, giờ mới có dịp nhìn nhỏ gần như vậy, body nhỏ trắng và gần như hoàn hảo. Con nhỏ quay qua nhìn nó, mắt tròn xoe, rồi miệng cười.
- Thanks for letting me borrow your shoulder (Cảm ơn vì cho mình mượn vai nha)
- No problem! But when?! (Àh không có gì, mà hồi nào cơ?, nó giả vờ như ko bik nhỏ tựa vào vai nó)
- Nevermind! Haha (Không có gì đâu, đừng bận tâm, con nhỏ vừa nói vừa cười trông xinh thật)
Nó nhìn qua khung cửa sổ, trời sáng, mây trắng, cảm giác nó buồn rẫu rượi khi phải rời xa Việt Nam. Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh xuống phi trường Nhật, nó lấy hành lí ở trên đầu dùm cho con nhỏ, ra khỏi máy bay vào phi trường nhật, nó hầu như đi với con nhỏ suốt, đến lúc phải tách ra đi con đường khác, con nhỏ đột nhiên quay lại ôm nó 1 cái lịch sự.
- Have a safe trip to America (Thượng lộ bình an nha)
- Thank you!
Rồi con nhỏ tung tăng đi mất, trời cái người gì mới gặp mà ôm ngta rồi, chắc đây là phong tục của Nhật, cái chuyện ôm thân mật xả giao là chuyện thường tình ở mỹ nhưng nó chưa thấy châu á làm thế với nhau bao giờ. Mà thôi cũng dc, con nhỏ cũng lịch sự coi như số mình hên. Nó vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ. Chờ khoảng 2 tiếng ở Sân Bay Nhật rồi nó cũng lên 1 chiếc máy bay khác lớn hơn để quay trở về Mỹ. Trong lòng cứ đinh đinh sẽ được ngồi kế 1 người con gái đẹp khác. Cái loz mẹ nó, trời đúng là lắm chiêu, nhìu khi nâng mình lên cao chi rồi giờ rồi đá mình xuống đất, số phận bèo bọt nó phải ngồi kế 1 ông già trung khựa khó chịu, ngủ thì ngáy, cứ lấn tay qua chỗ nó lúc ổng ngủ suốt 13 tiếng đồng hồ còn lại. Dcm có thật là phải ngồi kế ổng 13 tiếng ko trời, nó cứ ngồi suýt xoa cho cái số phận chán trường của nó lúc này.
13 tiếng cuối cùng cũng trôi qua trong sự mệt nhọc và tức tối, trở về Mỹ, hít 1 cái khí se se lạnh buổi tối. Rồi trờ về căn nhà nhỏ của nó ở cali, nằm trên chiếc giường ấm nệm êm. Nó suy nghĩ về những ngày hè vừa qua, nó suy nghĩ có nên quên hết những người con gái đó và bắt đầu 1 năm học khác hay cố gắng níu kéo những kỉ niệm còn sót lại. Nó không biết nữa, rồi nó lại thíp đi, 1 giấc ngủ chưa đựng bao nhiu điều muộn phiền khó có thể phai.
Những ngày cuối hè cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay nó thức sớm để cbi đi học lại. Mặc quần áo sơ mi chỉnh tề, nó lái chiếc Honda Accord 2008 trắng của nó đến trường trong bao nhiu điều hồi hộp, không biết là có bạn gái nào mới ko.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, không biết là vì số nó đào hoa hay tính tình mê gái thích làm rối tung cuộc sống của nó lên khiến cho nó gặp Linh và Charissa, 2 người con gái ở sứ xở trốn quê người này, bước vào cuộc đời nó như những cơn gió thoảng qua.
Chap tiếp theo mình sẽ kể cho các bạn nghe về 2 người con gái này nhé!
Nếu các thím có thắc mắc thì profile picture của mình là Chị Tr đó!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Chap 12:
- Cảm ơn e về chiếc nhẫn nha, nó đẹp lắm! (Nó nhận dc tin nhắn chị trên facebook)
- Ờh! ko có chi chị Tr, Huy nó qua đưa cho chị đúng ko?
- Uhm! Mà tại sao bạn em xin số dt của chị chi dạ?
Nó về Mỹ đi học được 1 tuần thì điều nó chưa bao giờ dám nghĩ đến đã xảy ra. Quen biết nhiều người nó mới càng cảm thấy yêu thương loài chó. Tinh thần của nó bây giờ cực kì bất an và khó chịu. Nó khó chịu vì nó không hiểu tại sao người mà nó thân nhất lại có thể phải bội và đâm sau lưng nó như vậy được.
- M` gửi dùm t chiếc nhẫn chưa Huy? (Nó giả vờ nhắn tin về hỏi thằng Huy)
- Rồi ku! T gửi tuần trc lúc m` về Mỹ rồi!
- Uhm! Cảm ơn m`, sẵn tiện t muốn nói với m` là lưng t đéo phải là tấm thớt bởi vậy đừng có đâm chém nữa
- M` nói cloz gì vậy Nguyên?
- Dm có cần t giải thích ra ko? T nhờ m` đi đưa nhẫn chứ đéo có nhờ m` xin số dùm, giờ thì biến đi, cảm ơn trời vì t có thằng bạn như m`.
Nó sign out ra khỏi facebook lẫn yahoo, chỉ ko muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích nào từ thằng Huy. Nó tức lắm, nó tức vì ngay cả thằng bạn thân nó cũng phản bội nó chỉ vì 1 ngừoi con gái.
Lúc nó đến trường đi học, đa số là bạn bè mới nên nó chỉ quanh quẩn với mấy đứa con trai và chưa có bắt chuyện nhìu với mấy đứa con gái. Nhưng mặc dù chưa nói chuyện nhìu, nó vẫn có thể liếc nhìn vòng vòng xem ai đẹp ai xấu và ai nằm trong tầm ngắm của nó. Mỗi tiếc học cứ như 1 cực hình, và để làm cực hình này dễ chịu hơn thì nó lại quay qua lén nhìn trộm Linh, người con gái từ Việt Nam mới qua, 1 cô tiểu thư đài cát.
Da trắng, tóc dài, dáng chuẩn, cao tận 1m6 hơn. Không chỉ biết cách ăn mặc mà nhỏ còn nói chuyện rất khôn khéo nữa. Nó úp mặt xuống bàn xoay qua 1 bên rồi bắt đầu trộm nhìn Linh, nhìn quài mà chẳn bik chán, nó cứ mong cho tiết học càng dài càng tốt để nhìn cho đã mắt. Vừa suy nghĩ vu vơ vớ vẩn vừa nhìn Linh thì đúng lúc đó nhỏ lại quay lại nhìn nó, lúng túng ko bik làm gì nó nhắm mắt lại rồi giả vờ ngủ nữa. “Bộp”, có cảm giác mới vừa bị quýnh. Vừa xoa đầu vừa ngẩng đầu lên miệng lép bép chửi dcm thằng tổ cha nhà nào quýnh t! ==”
- Wake up! (Dậy đi, ông thầy tây nhìn nó cười)
- I wasn’t sleeping! (Tui đâu có ngủ đâu, nó trả lời bướng với ổng)
- So what was you doing? (vậy úp mặt xuống bàn làm cm gì)
Ức chế ko muốn trả lời ông thầy nữa vì vừa bị ổng chọc rồi bị cả lớp cười, nó chỉ biết im lặng rồi cắn cây bút bi, quay qua nhìn nhỏ thì thấy con nhỏ cũng cười mỉm mỉm. Má ơi nhục quá! Ko bik còn lỗ đâu mà chui đây hả trời, nhìn gái mà bị ông thầy quýnh vì tội ngủ, oan quá má ơi!
1 ngày gần như trôi qua 1 cách nhàm chán, về đến nhà, nó quăng cặp 1 góc rồi đánh 1 giấc ngủ đến tối.
Vừa mở mắt ra, nó liền bật cái laptop toshiba của nó lên, rồi onl fb. Nó lúc nào cũng thích check fb của chị Tr nhất, coi mấy thằng con trai cứ post lên wall xin số dt rồi đòi làm quen nhìn trông buồn cười chết dc. Nó cảm thấy tự hào hơn vì nó ko phải làm những chuyện như thế, vào inbox thẳng với chị Tr.
- Hi! Tr là bạn của chị N đúng ko? Mình là em của chị N nè!
Nó biết chị Tr cũng bỡ ngỡ trc tin nhắn của nó, vì nó có thể thấy sự ngập ngừng của chị trc khi đánh câu tl hoàn chỉnh. Nó, muốn reset những chuyện đã qua, nó muốn bắt đầu lại, và bắt đầu lại với chị Tr. Không biết là vì nó chưa chinh phục dc chị Tr hay là vì nó thật sự thích chị ấy.
- Hi e! Chị có nghe nói về em, em tên Nguyên nhỏ hơn chị 4 tuổi đúng ko? =]
Câu trả lời móc méo của chị Tr cũng phải làm cho nó quá đỗi ngạc nhiên. Con gái gì mà mưu mẹo ghê vậy trời.
- Xưng chị em nghe sến lắm, mình xưng heo với mập đi nghe cho nó dễ thương!
- Cái định nghĩa sến của em lạ ha?!
- Tr àh, cho mập xl về những chuyện đã qua, hãy cho mập 1 cơ hội nha!
Câu khẩn cầu của nó chắc hẳn là rất bất ngờ đối với chị Tr, chị cũng chưa đưa ra quyết định cho nó, chị cũng chẳng trả lời, nó nghĩ chắc chị đang cần thời gian cho những chuyện đã qua.
Lướt vòng vòng facebook thì nó thấy 1 friend request, Hoàng Vĩ Linh, tên ai 3 chữ đẹp vậy ta, người cũng đẹp nữa, mà sao người này nhìn quen quen. Trc khi confirm friend request, nó vào fb ngta và xem qua những bức hình tự sướng, toàn trên 50 likes mỗi bức, ủa con Linh trong trường mình mà. Nó cười thầm trong bụng, hé hé, dc gái add facebook là vui rồi, nó mãi mê coi hình public của nhỏ và quên nhận ra trời cũng đã gần khuya rồi.
Nó vội vàng làm bài tập qua loa rồi lại lăng lên giường ngủ tiếp. Đáng lẽ cái tên heo với mập đều phải là của nó, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ chẳng làm dc gì ra tích sự. Tên Trư Bác Giới cũng hợp, bởi nó có thêm cái tội mê gái nữa.
Mỗi ngày đến trường chẳng khác gì 1 show diễn người mẫu với nó, ngày nào cũng ăn mặt tương tất và gọn gàng, nhìn trông rất bảnh bao chẳng biết để làm gì. Chắc là để lấy hình tượng với mọi người với lại đây cũng là 1 thói quen của nó.
Đang ngồi học toán gần gục xuống bàn ngủ, thì nó có cảm giác bị ai khều trên vai, cái cảm giác này giống y chang cái cảm giác bị cái em người Nhật trên máy bay khều vậy. Nhớ lại nhớ em ấy quá, ko biết em ấy giờ đang ở nơi đâu. Ông đang ngủ nha, đứa nào to gan dám phá giấc ngủ ổng lôi cả dòng họ ra chửi cho nghe. Thôi tưởng tượng vu vơ xoái đầu lại nhìn thì nó thấy 1 em người châu á, chắc là Thailand hay Phillipine gì đó. Mắt to, mũi cao, da ngâm, tóc uống lọng đen óng ánh. Nó trợn trắng mắt trc sự quyến rũ vô đối thủ của em này. Ông trời ơi số con sướng vậy sao ta???
- Can you help me with these Math problems? (Bạn giúp mình với mấy bài toán này nha)
Chắc con nhỏ này dc sinh ra ở Mỹ nên ngu toán, chứ thực sự cái lớp toán nó đang học chẳng cần phải nghe giảng cũng có thể làm dc. Nó biết dc cái thuận lợi của tụi châu á là cực kì giỏi toán nên lúc nào cũng dc tụi mỹ bu vô để hỏi bài. Lần đầu tiên cảm thấy tự hào như vậy, nó hơn hở cười tươi rói nhận lời
- Sure! (Chắc chắn rồi)
Nó tỏ vẻ chuyên nghiệp và sành điệu, quay lại chỉ con nhỏ các bài toán dễ ẹt rồi còn bày cho nhỏ 1 số cách tính khác với ông thầy đang dạy. Nó mừng roi rói khi thấy cái mặt khâm phục của con nhỏ.
- Why are guys so smart? (Sao tụi châu á tụi bay giỏi quá vậy)
Ơ cái đệt! M` cũng là châu á mà! Nó vừa suy nghĩ rồi quay lên làm giá. Nghĩ là nó có thể lấy dc lòng con nhỏ rồi. Miệng rực rỡ cười tươi như hoa, nó lấy cây viết đỏ rồi viết vào mảnh giấy nhỏ nhỏ xíu.
- Can I have your phone number? (Bạn cho mình xin sdt dc ko?)
Quay lại rồi đưa cho con nhỏ, 1 lát sau, con nhỏ lại khều vai nó rồi truyền mảnh giấy lại. Chưa kịp mở ra coi thì chuông reng hết tiết, trong lòng nó vui sướng cầm mảnh giấy trên tay mà tay chân bủn rủn.
Đây là lần đầu tiên nó chính thức tấn công 1 em sinh ra ở đất Mỹ này, vừa đi qua lớp khác vừa suy nghĩ vẩn vơ, mở tờ giấy ra coi thì mặt nó tái mét, ko còn 1 miếng máu. Người nó sôi bừng bừng. Cái con khốn, t chỉ bài m` mà giờ trả ơn t thế cơ àh, láu láu láu! Tờ giấy con nhỏ đưa lại cho nó viết
- Sorry I don’t give my phone number out to stranger! (Xin lỗi! Mình ko có cho sdt cho người lạ)
Lạ con mắt m`!!! Ức chế, ấm ức đi vào lớp tiếp theo, ngậm ngùi buồn 5 phút vì cái con bé lưu manh đó. Hỏi vòng vòng mấy đứa bạn thì mới biết con bé đó tên là Charissa, người Philippine nhưng dc sinh ra và lớn lên ở Mỹ. Mấy đứa bạn nó bàn với nhau rồi cho rằng con nhỏ đó là hot girl của trường này. Hot con mắt tụi bay, nó tự nhủ trong lòng “Hãy đợi đấy! Rồi ông sẽ báo thù” mặc cho mấy thằng bạn đang liên tiếp chọc ghẹo nó sau khi nó hỏi về con nhỏ như vậy, toàn là một lũ bựa nhân!
Chap 13:
Lại 1 ngày trôi qua trong chán chường, nó nhớ những kỉ niệm và những giây phút hạnh phúc ở Việt nam. Ai bảo Mỹ là thiên đường chứ, chẳng khác gì cái tù lạnh lẽo. Tối tối muốn đi cà phê cà pháo, muốn rượu chè hay bia ôm mat-xa cũng ko biết kím đâu ra. Nó cố gắng sống đối phó từng ngày như có lệ cho vừa lòng ba mẹ nó.
Mở mắt ra thì đã 7h rưỡi sáng, tối qua nó ngủ quên lúc nào không biết, đến trường như thường lệ nhưng có vẻ trễ hơn một vài phút, mở cửa lớp thì cả ai cũng đã có mắt đông đủ. Mấy chục con mắt quay qua nhìn nó giống như sinh vậy lạ khi nó bước vào lớp. Nhìn cái loz chứ nhìn, nó tự nghĩ, sáng sớm đã quạo vì thức trễ nay còn bị nhìn khiến trong lòng nó khó chịu.
Nó khe khẽ vào chỗ ngồi trong gốc, khoanh tay trước ngực rồi gục đầu xuống mê mẫn cố gắng đem về cái giấc ngủ ngon hồi sáng. Đột nhiên nó có cảm giác ai kéo tóc nó nhẹ nhàng đằng sau, bực bội quay lại miệng mém chửi thề thì nó gặp Linh. Mặt nó nhăn nhó, mắt nhắm mắt mở. Nó nhìn Linh chưa kịp nói gì thì Linh xòe tay cho nó xem có cái gì đó trắng trắnh như bông dính trên tóc nên nhỏ gỡ xuống dùm nó.
- Cảm ơn ku! (Nó nhe răng gượng cười đểu rồi quay lên gục đầu xuống típ)
- Người gì áh? Gỡ xuống dùm còn nói chiện vậy hả?
Nghe nhỏ nói xong nó không thèm trả lời gục đầu xuống bàn luôn. Theo những gì nó biết thì phải làm giá trước mắt con gái trong những giây phút đầu tiên như vầy mới dc, khiến cho tụi con gái tò mò.
- Nguyên có thấy friend request của Linh gửi hôm trước ko?
Con nhỏ hỏi nó thêm 1 câu nữa mong là nó sẽ quay xuống trả lời. 1 giây, 2 giây rồi mấy chục giây trôi qua, không thấy sự trả lời của nó, và cũng không thể chịu dc sự bất lịch sự của nó. Con nhỏ lấy cây bút chì nhọn hoắc đâm vào lưng nó,
- Úi dza!!! (Nó nhảy bật đầu dậy la lên 1 tiếng đánh vỡ sự im lặng của lớp học sáng)
- Are you ok? (M` có sao ko?, Bà cô dạy Hóa hỏi nó với vẻ điệu quan tâm)
Cả lớp quay qua nhìn gương mặt đỏ ngầu ngượng nghịu của nó trong khi con nhỏ Linh thì quay mặt vào tường giả vờ ko bik gì, miệng thì cười chúm chím tít cả mắt y như 1 đứa con nít.
- I’m fine, I just have a bad dream. (dạ em ko sao, em gặp ác mộng thôi ạh!, nó vừa nói vừa cười với bà cô vì nó bik bả rất thích nó, nó là 1 trong những đứa châu á giỏi hóa nhất trường nên dc lọt vào mắt xanh của bả)
- Go to the bathroom and brush ur teeth, ur late for school. (Vô nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt đi, trễ học rồi đó, bà cô vừa nói vừa quay lên bản viết bài tiếp trong khi cả lớp thì ồ ra cười vào mặt nó)
Dm éo thấy gì mắt cười. Vừa suy nghĩ nó vừa đứng dậy phuổi phuổi quần áo rồi xin bà cô vào toilet. Nó vẫn nghe tiếng cười khúc khích của mấy đứa bạn. Dm chúng bay, hôm nay là cái ngày gì xui vãi loz thế ko bik. Thêm con nhỏ đẹp mà bị khùng nữa. Vô toilet đứng trước gương nó xem lại dung nhanh của nó rồi dở áo lên coi cái lưng có bị sức mẻ gì ko. Xong nó móc dt ra vào facebook rồi confirm cái friend request của nó cho xong chuyện.
- Confirm rồi đó! (Nó trả lời cọc lóc rồi lại úp mặt xuống bàn ngủ típ)
Những ngày tháng đó trôi qua 1 cách nhàm chán, sáng đi học rồi tối lại về nhà. Nằm trên giường trằng trọc chẳng biết phải làm gì. Cái môi trường sống này ai cũng quan tâm chuyện của họ, không có hàng xóm, không có lễ, ko có tết nhất gì hết. Những buổi tối ở nhà chẳng khác gì những khoảnh thời gian nho nhỏ cho nó suy nghĩ về cuộc sống.
Nó lại chán rồi lại onl facebook, hôm nay có vẻ lạ, nó thấy có người inbox nó, có cảm giác sẽ biết nó là của ai, chắc nó của nhỏ Linh rồi. Nó cũng tò mò mở ra xem, cái mặt cười rồi 3 chữ xin lỗi nha. Ơ con này láu, đâm đã rồi đòi xin lỗi àh, mơ đi bưởi. Nó cười thật nham hiểm rồi trả lời nhỏ
- Ờh, mai tui đâm lại rồi mình huề!
- Con trai gì vũ phu!
- Sao bik tui coi trai.
- Vậy thì ngày mai tui cho bạn đâm, ko có chấp nhất với con gái hay những người thuộc thế giới thứ 3.
- ế ế đụng cham nha! Cái đồ quỷ sứ! (Miệng nó bắt đầu cười toe toét vì những câu trả lời khôn khéo của nhỏ, con gái nhà ai mà khôn lanh thế ko bik)
- hihihi mới đầu tui cũng nghi nghi rồi mà giờ mới bik! (con nhỏ trả lời nó)
- Đang làm gì mà sao hôm nay rãnh rỗi inbox tui vậy, bộ ở ngoài bão lớn lắm sao.
- Ko, tại bên đây đang buồn, ở nhà 1 mình sợ ma lắm.
- Linh! Chủ nhà Linh có bao giờ kể cho Linh nghe, mấy cái nhà Mỹ ở đây xây ko có cúng kiếng nên oan hồn hay đứng trông góc nhà nhìn xem coi người lạ mới qua đang làm gì chưa. Lúc mới qua Nguyên cũng có cảm giác rợn rợn cột sống lúc nhìn vào góc nhà áh. Không biết Linh có bị ko?
- Đồ đángggggggggggg ghétttttttttttt!
Nó cười ha hả vì nếu là nó thì cũng té đái trong quần chứ đừng nói là nhát gan như nhỏ Vi. Rồi con nhỏ cũng sign out ra khỏi fb mà ko nói cho nó lí do gì. Ơ cái đệt, mình có làm gì quá đáng hok ta? Cũng chẳng biết làm cách nào để liên lạc với con nhỏ, nó gọi điện qua cho mấy thằng bạn mê gái trong trường nó vì biết chắc thế nào tụi nó cũng có số của nhỏ Linh. Có trong tay sdt, nó nhanh nhảu bấm rồi gọi liền cho nhỏ Linh, bật lên nghe tiếng alo ỉu xìu và tiếng khúc khích của nhỏ, nó trấn an ngay lập tức.
- Ê ê! Tự nhiên khóc vậy, tui giỡn mà!
- Ẹc ẹc ẹc! (Tiếng gì giống heo kêu vậy trời, thật ra nhỏ đã cúp máy ngay lập tức khi nghe thấy giọng nó)
Gọi lại lần nữa, lần nữa rồi lần nữa. Nhỏ nhất quyết ko bắt máy. Bí đường, nó gọi lại cho thằng bạn rồi hỏi luôn địa chỉ con nhỏ hi vọng là thằng này có.
- Ế m` có địa chỉ nhà con Linh ko?
- Có chiện gì vậy, đêm hôm thế này mà lần mò qua nhà con gái ngta làm gì? (Thằng sở khanh trả lời nó giọng đểu cán vô cùng, còn cười hí hí nữa)
- Dm lẹ đi, nó lấy lộn sách t rồi, giờ tổ cha ko có sách học.
- Ờh ờh! Nhà nó gần nhà t áh, nhà nó số 5*** đường Bond ……..
- ẹc ẹc ẹc!
Nó cúp máy ngay lập tức ko thèm 1 lời cảm ơn với thằng kia, mà thôi hỉu tính nhau mà cảm ơn làm gì cho sến sụa mất thời gian.
Nó xách chiếc xe accord chạy 1 mạch tới địa chỉ, tính ra cũng không xa cho lắm, chỉ cách nhà nó khoảng 8 cây số. Đến trước nhà, căn nhà đúng là theo kiểu việt nam, gọn gàng, cây cảnh trông vường nhìn rất tươm tất và thoáng đảng. Nó bấm chuông, mong là ko có lộn địa chỉ ko là kì này thằng Tuấn toi mạng với nó.
Cũng mất khoảng 5 phút nó mới có thể nghe thấy người đến gần chiếc cửa, nó bik nhỏ đang nhìn nó qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa xem ai đang ở ngoài. Rồi nhỏ mở cửa he hé, đưa đầu ra nhìn nó, mặt nhỏ đỏ hoay trông xinh khủng khiếp.
- Có chiện gì!? Hic hic (con nhỏ còn đang nất cục, chắc là nảy khóc dữ lắm, con gái gì sợ ma khiếp)
- Ờh! đang đói, đi ăn ko?
Mặt con nhỏ hớn hở hơn hẳng nhưng vẫn giả bộ buồn bã khóc lóc,…
- Ăn ở đâu? (Con nhỏ hỏi nó, vẻ mặt hoài nghi)
- Đi ăn kem đi, gần đây có chỗ này ngon lắm.
- Uh, đợi chút! (con nhỏ lưỡng lự rồi cũng đồng ý)
Nó vừa tính thò cái chân vô thì con nhỏ đóng cái cửa rầm, ơ con quỷ, tính ám sát ông àh, ông không rút ra kịp thì còn đâu chân với tay để mà chạy xe. Đứng ở ngoài trong cái lạnh giá rét, 5 phút sau con nhỏ mở cửa ra nhìn nó. Thay đồ gì mà lâu khiếp, nó thay đồ thì cũng chỉ mất cao nhất 30 giây. Con nhỏ mặc chiếc áo thun đen ôm sát người, chiếc quần jean bó sát đôi chân thon thả, đôi dép converse, và chiếc áo lạnh mỏng tanh kiểu cọ. Trông thì cũng sexy đấy, rồi con nhỏ khoanh đôi tay sờ lên sờ xuống có vẻ lạnh. Thấy thì cũng tội, nhưng mà thôi cũng kệ.
Nói kệ thì kệ, nhưng nhìn con nhỏ 1 hồi nó ko chịu dc đành cởi nốt chiếc áo lạnh dày cuôi trên người rồi phủ lên người con nhỏ. Vào trong xe thì đã đỡ lạnh hơn nhìu rồi. Tối ở cali cũng lạnh khiếp người. Đến quán kem sang trọng, ánh đèn vàng trông thật rực rỡ.
Nó vội bước vào trước rồi chỉ cho nhỏ cách mua kem bên Mỹ ra sao. Thì chỉ cần chỉ người ta kem nào mình muốn rồi ngta sẽ lấy cho mình. Mặc dù đơn giản nhưng nó sợ nhỏ ko bik thì quê mặt nên có vẻ ân cần tận tình chỉ cho nhỏ. Nó với vừa kiu người ta lấy kem cho nó xong sau khi lấy cho nhỏ thì quay ra đã thấy nhỏ móc bóp trả tiền xong xuôi rồi.
- Ơ cái gì đấy?
- Hôm nay Linh mời, kèo sau mắc hơn Linh để Nguyên trả!
- Hè hè mơ đi cưng, ko có kèo sau đâu!
Con nhỏ chu mỏ xí với nó rồi lựa 1 cái bàn cao để rồi. Trông con nhỏ ăn kem mà trong lòng nó cũng tê tái. Người đâu mà sắc sảo thế kia. Rồi ở đâu đó trong thâm nó, nó cũng có 1 cảm giác muôn chinh phục luôn nhỏ, đã lâu rồi nó chưa trải nghiệm cảm giác thất bạn nên nó vẫn còn cái tính tự tin trong người.
Chap 14:
Lâu rồi nhìn nhỏ thì cũng thấy dễ thương, nếu như bịt lỗ tai lại thì nhỏ nhìn chắc khác gì 1 cô tiên giáng trần cả. Nói chuyện thì lúc nào cũng xóc óc ngta ko, muốn nói chuyện với nó mà phải nghĩ tới nhũn não trc khi trả lời xem nó có đâm chọt gì mình ko, mắc công lại dính bẫy nó nữa. 2 đứa vừa ăn kem vừa chọc nhau cười ríu rít trong quán kem nhỏ xíu. Trời se se lạnh buổi tối, nó cũng thắc mắc nhìu chuyện với nhỏ Linh mà ko dám hỏi vì nó và nhỏ cũng chưa thân mật,
- Mà sao hôm bữa tự nhiên add facebook tui dạ?
- Dzô dziên có facebook làm gì mà ko cho tui add?
- Thì tui hỏi vậy thoy, con gái con nứa gì dữ như chằn
- Thì tại Linh mới qua, ko có bạn.
- Ờh!
Nhỏ tán vào vai nó xụi xuống, rồi nhỏ tỉnh bơ ăn kem tiếp. Con người gì làm ơn bắt quán, quýnh 1 cái nữa tui bỏ cho đi bộ về bây giờ. Nó vừa suy nghĩ, vừa ăn kem miệng vừa cười đểu vì nghĩ ra những cái trò ma quái. Nhỏ quay qua nhìn nó nhăn mặt, vương mày khó hiểu rồi lắc đầu nhìn nó y như thằng bị bệnh. Nó cũng quê bèn đánh trống lãng
- Ê gái! Mà sao hôm nay ở nhà 1 mình vậy?
- Người nhà đi Casino hết rồi?
- Chừng nào về?
- Linh hok biết nữa, hết tiền thì về sớm, còn tiền thì quýnh cho hết tiền rồi về.
- Ờh! ê gọi điện hỏi ổng bả coi còn tiền hok?
- Chi?! (nhỏ nhăn mặt nhìn nó)
- Thì tui cho mượn kím lãi!
Nhỏ bật cười, 1 nụ cười duyên dáng và hồn nhiên vô cùng.
- Về chưa? (Nó hỏi nhỏ)
- Uhm! Về
Nhỏ vẫn đang khoác cái áo nó đưa, lâu lâu còn kéo chặt cái áo lại ôm vòng quanh người nhỏ nhìn như con gấu. Giá như mình là cái áo kia nhỉ hé hé. Nó chạy xe chậm chậm đèo nhỏ về nhà, tới nhà nhỏ quay ra thì nhỏ đã ngủ mất tiu, cái mỏ chu chu nhìn ghét vô cùng. Nó cũng ko nở đánh thức nhỏ, nhưng ko lẽ ngồi đây hoài rồi sao mai đi học. Nó bật radio nghe nhạc, thì tiếng nhạc vô tình đánh thức nhỏ dậy. Mặt nhỏ phờ ra quay ra nhìn nó.
- Tới rồi hả?
- Chưa, đây là nhà tui!
Quýnh cái chát vào vai,
- Trời ơi con gái gì dữ như chằng vậy trời!!! Uh nhìn nhà này mà hok thấy sao còn hỏi tới rồi hả!
- Dzô diên quá!!! Con trai gì như đàn bà!
Nhỏ mở cửa xe, vẫn khoác cái áo của nó rồi vội bước ra ngoài, nhìn nhỏ bước ra mà nó cảm thấy buồn buồn, rõ ràng là nó vẫn chưa muốn xa nhỏ và chấm dứt cuộc vui ngắn ngủi này. “cộc cộc”, nhỏ gõ lên kính xe nó, nó quay kính xuống nhìn nhỏ.
- Mai qua chở tui đi học nha!
- Tại sao?! (Nó vẫn tỏ ra lạnh lùng với nhỏ mặc dù nó cảm thấy vui vô cùng khi nghe nhỏ nói vậy)
- Thì dượng dì Linh đi casino ko biết chừng nào về, dượng dì Linh kiu Linh đi xe bus, vậy Nguyên làm bus của Linh đi! Hihihi
- Để tui tính đã!
- Cảm ơn Nguyên! Hihi mai gặp Nguyên sau!
Chưa kịp nói gì, con nhỏ đã chạy vào nhà mất, chán đời thiệt chứ. Đã thế còn gài hàng mình ngay phút chót, mình là chúa dậy trễ đã vậy quua đón nhỏ thế nào cũng phải dậy sớm. Tấm lòng từ bi thương người nên sẽ dậy sớm 1 ngày vậy.
Nó ko dậy sớm, mà là dậy rất sớm, nó ko muốn sáng sớm mà lượm thượm như mọi ngày vì hôm nay là ngày đầu tiên nó dc nhỏ giao cho nhiệm vụ. Nó tắm rửa, rồi điệu đà y như hồi nó ở viêt nam, tại lâu rồi ko tán gái chỉ đi học nên nó chỉ mặc quần áo đơn giản. Hôm nay đổi khẩu vị chút xíu.
Nó còn ra sớm để lau xe nhìn cho bóng chút xíu, dọn kĩ càng bên trong xe ko còn miếng rác miếng bụi nào. Nó chạy thật nhanh đến nhà nhỏ đúng giờ. Gọi điện cho nhỏ thì nghe giọng nhỏ tung tăng tí tửng, ko hiểu sao con nhỏ này tỉnh thiệt, mới sáng sớm mà tỉnh như ruồi trong khi nó thì như người mất hồn. Thiếu ngủ khiến cho con người nó đừ ra nhưng hôm nay thì khác, chắc là vì nhỏ Linh.
Nhỏ Linh tung tăng bước ra ngoài cửa, chiếc nón len trắng, chiếc khăn choàng len màu đen, chiếc váy cũng bằng len dài đến ngang đùi rồi chiếc quần legging (các bác google “legging” để bik thêm chi tiết nhé, tụi bên cali này nó hay mặc nhìn sexy gớm) bó sát chân nhỏ. Hôm nay tính đi cua anh nào mà mặc đồ nhìn bốc thế kia. Nhỏ tung tăng mở cửa xe rồi bước vào, giống như nó và nhỏ đã thân rất lâu từ khi nào vậy. 1 mùi thơm nồng nàng phát ra từ nhỏ, tim nó lại đập thình thịch.
Nó lăng bánh xe, nhỏ vừa ngồi vừa bấm dt, vừa hát bài gì đó. Giọng nhỏ ấm và ngọt ngào vô cùng.
- Cái áo lạnh tui đâu??? (nó tìm cách bắt chuyện với nhỏ và đây là câu hỏi mà nó nghĩ ra dc)
- Linh giặc rồi, máng ở nhà á!
- ờh!
Lại 1 khoảng im lặng chết người, nó cũng chẳng biết nói gì nữa, đúng là bầu không khí sáng nay khác hẳn hôm qua. Hết ngày hôm nay thì nó cũng ko còn cớ gì để gặp nhỏ nhìu. Đến trường, nó đậu xe, nhỏ mở cửa bước ra
- Cảm ơn Nguyên nha!
Nhỏ cười tít mắt, còn nó đưa cái nấm đấm lên hù nhỏ. Nhỏ đóng cửa xe rồi bước vô trong sảnh trường. Nó vẫn ngồi trong xe, xem lại đồ đạc miệng cất câu ca 1 bài hát của Phong Lê
- Chỉ tại mê gái mà hại đời con, chỉ tại mê gái mà hại đời con!
Nghĩ là mà cũng đúng thật, con cháu ai sinh ra hưởng cái tính mê gái khó chịu ghê. Vậy ko phải lỗi tại mình, chắc là do ông ba hoặc là ông nội. Vừa đi vừa nghĩ vu vơ, thì bất chợt thằng Tuấn choàng tay qua vai nó.
- Dm sáng sớm làm gì cười mỉm mỉm y như thằng bịnh vậy m`?
- Bịnh cái loz! Sáng nay dc chở gái đi học nên trong lòng đang hưng phấn!
- Đừng có nói với t là con Linh nha
- Ờ sao m` bik?
- Dm thế hôm qua đứa nào xin địa chỉ từ t?
- Ớ ko, hôm qua xin địa chỉ là đi qua tạ lỗi tại t hù ma nó
- Dm lại biện minh với diện cớ này cớ nọ
- Nhưng mà em nó đẹp hé hé
- Vợ đẹp không phải vợ mình con trai!
- Ờh thì bồ mình là dc rồi, đâu cần vợ!
- Hồng nào mà hồng ko gai
- Dm vậy ý m` là gì
- Nothing man! Just be careful where you are heading (không có gì! Cẩn thận cái hướng m` đi thôi)
Thằng Tuấn xổ câu tiếng anh rồi vội tách ra đi vào lớp, cái thằng loz mê gái này mà hôm nay còn bày đặt dạy đời mình nửa. Thằng Tuấn lớn hơn nó 1 tuổi, tướng tá cũng cao ráo, mang danh mê gái vậy mà cũng sát gái kinh khủng. Nhưng nó vẫn chưa hiểu cái thằng Tuấn muốn nói tới là gì.