watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 15:04 ngày 28/11 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
 
BAO NHIÊU CŨNG KHÔNG ĐỦ

Xuống Cuối Trang

Chap 18:

Mới đó mà đã được ba ngày mình với Linh ngủ nhờ nhà Dũng. Chỉ có ngày đầu tiên là vui và thoải mái nhất. Ngày thứ 2 Dũng vác về mấy ống tướng làm loạn hết cả nhà, chúng nó ăn uống, say sưa đòi lên phòng tầng 3 ngủ với Linh cũng được mà mình cũng được. Khổ cho Linh, được một mất ngủ vì thỉnh thoảng lại có đứa lên đập cửa thét:

- Mẹ ơi, con chim non của mẹ về rồi đây!

Bên dưới thì thằng Dũng chửi bới ầm ỹ cả lên vì có thằng nhầm tủ lạnh là toa lét vì mở cửa là đèn lại sáng và cảm thấy mát. Dũng lớn tiếng đến nỗi ông tổ trưởng gần đó đề nghị nó mai lên phường giải quyết.

Ngày thứ ba thì Dũng và Hà cãi nhau chí chóe về một vấn đề nào đó đã âm ỷ từ lâu rồi. Dũng bỏ đi cho đến sáng, còn Hà thì thút thít trong phòng. Đêm đó Linh phải xuống ngủ để an ủi. Cả mình với Linh có đều biết là kiểu sống này rốt cục cũng tan nát mà. Một đứa thì tối ngày đi học rồi đi làm và còn xin xỏ bố tiền để chu cấp cho bạn trai thì sao mà không có vấn đề được.

Sáng ra thì Linh nói rằng dù thế nào cũng phải rời đi thôi, cả con Bin cũng vậy. Mình gật đầu đồng ý. Vì Linh chuyển học bạ vào Sài Gòn nên mình rủ Linh sáng đi chuyển phát với mình luôn. Có em đi thì vui thật nhưng lần nào Linh cũng phong xong chỉ đường thì sai be bét, Suýt nữa thì cắm đầu vào thùng nước gạo ở đoạn ngõ cụt.

- Thế cuối cùng có biết đi từ nhà lên hồ không? - Mình thử kiểm tra kiến thức phố xá của Linh
- Ừ, thì đường nào cũng lên được hồ mà
- Thế anh đang hỏi hồ nào?
- Hồ Gươm chứ còn hồ nào, Hồ Hoàn Kiếm ý.
- Thế Hồ Hoàn Kiếm ở phố nào.
- Ờ thì ở chỗ có Hồ Hoàn Kiếm. Mà anh cứ đi đi, em chỉ đường là được chứ gì.

Biết ngay mà, chắc từ nhỏ cho đến bây giờ Linh chỉ đi từ trường đến chỗ học thêm, rồi từ chỗ học thêm về nhà, ở nhà xong lại đến trường. Cứ như chị ong vàng chăm chỉ mà chẳng biết mình có thật sự thích không. Mình cứ để Linh chỉ đường xem trí nhớ của em về vấn đề đường xa như thế nào. Quả nhiên nhầm. Linh đưa mình ra hồ Hale mà cứ cãi cố là đúng đường rồi. Hóa ra chỗ này gần trường cấp 2 Linh học và lúc đó em cứ nghĩ hồ nào cũng là hồ Gươm, có rùa dạo mát trong đó.

- Thế bây giờ thì thế nào đây, em nhầm rồi đấy. Có cần ai phi xe xuống đấy kiểm tra xem có phải hồ Gươm không?
- Kì lạ, chắc em nhầm thật. - Linh chép miệng. - Thế rốt cục đây là hồ Ha le hay hồ Gươm hả anh.
- Hồ Gươm đây, cũng có nước và cây còn gì nữa.
- Điêu, đây là hồ Ha le chứ. Định chọc quê em ạ.
- Ừ, hồ Ha le đấy, thế sao em lại tự tin xung phong chỉ đường hả.
- Nhầm thì nhầm chứ sao. Mà này, sao cái phong thư này gạch xóa lắm thế. - Linh lờ đi rồi giơ ra cho mình thấy. - Địa chỉ gửi đến là phố Hai Bà Triệu.

Mình nghe xong không nhịn được cười, phải nói ra là phọt cười mới đúng. Hai Bà Triệu? Đến khách hàng cũng chẳng biết gì như Linh. Lúc đầu mình cứ tưởng Linh nhìn nhầm nhưng đúng là địa chỉ ghi thế. Cứ nghĩ đi nghĩ về cái phố Hai Bà Triệu mà mình lại cười khúc khích. Nhìn vào địa chỉ thì hóa ra là chỗ mình đã đưa thư tới một lần rồi, chỉ là vội quá nên ghi sai tên phố thôi, chứ nếu không thì lên đường con chim mà tìm phố Hai Bà Triệu. Cái mặt đáng yêu của Linh cứ ngây ra nhìn mình cũng là xúc tác cho tiếng cười càng lớn hơn, có lẽ em đang đinh ninh là có phố đó thật.

- Làm sao mà cười như điên thế?
- Không sao. Chỉ là tự dưng muốn cười thôi.
- Thế anh biết phố đấy ở đâu không?
- Có, anh còn biết cả phố Hai Bà Trưng nữa cơ. =))

Linh ngoan ngoãn lên xe mà cứ tưởng mình nói thật. Đùa, kiến thức lịch sử của Linh chẳng hơn gì mấy đứa bạn mình. Nam Cao thì chúng nó cứ tưởng Văn Cao, nhưng Tào Tháo trong Tam Quốc thì lại nhớ vanh vách, còn truyền nhau cái ảnh hình Tào Tháo có đề “Tại sao chúng mày ngồi trong toa lét mà lại gào thét tên tao?”. Nghĩ mà thấy lo ngại cho nước nhà thật. Thôi, sau lần này thì mình phải chỉ cho Linh thấy mới được.

Mình đưa gói hàng đến phố Hai Bà Trưng và trùng khớp với địa chỉ ghi trên đó. Chỉ khác là Bà Trưng với Bà Triệu thôi.

- Ơ, Hai Bà Triệu cơ mà, đây là Hai Bà Trưng! Dở hơi à
- Em cứ đợi xem có ai ra nhận thư không thì biết nhé.
- Dơ hơi à, Hai Bà Triệu chứ không phải Hai Bà Trưng. Trên đây ghi rõ rành rành này.

Đúng lúc này thì một chị nhân viên từ tòa nhà tiến tới, cười một cái với mình rồi bình thản kí vào giây hóa đơn. Linh ngây ra, hết nhìn chị nhân viên, mình rồi nhìn vào những tấm biển có ghi địa chỉ xung quanh. Đây đúng là phố Hai Bà Trưng chứ không phải Hai Bà Triệu. Suýt nữa thì Linh định lên tiếng hỏi chị kia nhưng mình giơ tay bịt miệng ngăn lại, đồng thời giải thích với khách hàng là:

- Bạn em định trêu chị đây có phải là phố Hai Bà Triệu không đấy ạ!

Kết quả chị ấy cười toang toác giống như đàn kền kền đang chuẩn bị liên hoan.

- Hóa ra là anh lừa em hả! Suýt nữa thì bị cười vào mặt rồi. - Linh hậm hực trên đường về.
- Ai bảo em dốt sử. Mà có biết đang đi ở trên đường nào không.
- Không cần biết
- Phố Bà Triệu đấy ngốc ạ. Mình cười lớn. Đi với anh mấy lần rồi mà không nhớ à?
- Có phải xe ôm đâu mà nhớ chứ.

Linh dáo dác nhìn xung quanh kiểm tra, đúng là đang ở phố Bà Triệu thật. Những lần trước Linh cũng ngồi sau mà đã ngồi sau thì quan tâm đang ở phố này, phố nọ làm gì.

- Sao chỉ là Bà Triệu chứ không phải là Hai Bà Triệu?
- Vì Bà Triệu không có em như Bà Trưng. Mang vụ này kể cho tất cả biết thì em sẽ đi vào lịch sử đấy. Mình cười lên, cười xuống mà vẫn không biết chán bởi sự ngô nghê của Linh.
- Anh sẽ coi thường em sau chuyện này chứ gì? - Em dỗi hờn
- Anh yêu cả sự ngốc nghếch của em thế mới lạ chứ.

Lần này Linh sai đứt đuôi nên chẳng ho he gì nữa. Em im lặng từ lúc đó cho đến khi về. Trước khi rơi vào tình trạng này, em dõng dạc tuyên bố là “cần một lời xin lỗi chân thành vì đã gây tổn thương nghiêm trọng đến em. Đùa chứ mình cũng không thuộc lịch sử lắm nhưng chưa phải rơi vào bảng xếp hàng có Linh trong đó. Lần này em làm mình còn chết vì buồn cười hơn cả vụ thằng Hòa khi mình với nó một lần đi qua tượng Vua Quang Trung, có ghi ở dưới là Quang Trung - Nguyễn Huệ thì nó buột miệng hỏi:

- Một tượng mà lại có hai tên ở dưới là thế nào nhỉ?

Nghe nó nói thế mà mình cười như thằng điên vừa từ trại trốn ra.

Khi về đến nhà Dũng thì cửa mở toang cứ nhừ mời trộm vào xơi. Lên tầng 2 cũng không thấy Dũng hay Hà đâu cả. Mình cẩn thận nhòm vào tầng 3 vì sợ hai đứa này dở trò, nhưng đúng là chúng nó không định diễn kịch lại lần nữa. Tuy nhiên thay vào đấy là hai thằng bạn của Dũng ôm nhau, đắp chăn chim công ngủ ngon lành cứ như vợ chồng mới cưới. Bọn này chơi bài suốt đêm nên tiện đâu ngủ đấy. Mình Gọi điện Dũng không nghe máy, lạ thật. Thằng này quên gì thì quên, chứ mà để điện thoại ở nhà Hà thấy thì nó chỉ có nước trần truồng ra đường vì toàn nhắn tin trêu trọc gái.

- Hay là có khi như thế thật. - Linh đoán khi mình tiết lộ bí mật của Dũng. - Nhưng em sẽ không ở đây nữa đâu. Phiền lắm
- Ừ, nhìn hai thằng kia thì khó mà ở lại thật. Mà em định đi đâu bây giờ.

Linh nhún vai, nhìn mình ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Có lẽ là sang Bát Tràng, em có người quen ở đó và chỉ ở đấy bố em mới không tìm ra được.
- Xa quá, làm sao anh đi qua đấy thường xuyên được.
- Thì em có cần anh đi cùng đâu, ở lại đây mà đem lại hạnh phúc cho bạn anh đi. Mấy hôm nữa em về rồi xem thế nào.
Đang khi mình chưa biết phải làm sao trước quyết định của Linh thì Dũng thất thiểu về. Nhìn nó đúng là đã xảy ra truyện còn nghiêm trọng hơn là cởi truồng chạy vòng quay phố.

- Hà bỏ đi rồi. Bọn tao cãi nhau và Hà bảo là thử xa nhau thử 1 tháng xem thế nào. - Nó nói gọn và có vẻ rất buồn.

Mình với Linh đưa mắt nhìn nhau, thật sự khi nghe Dũng nói như thế hai đứa cũng không cảm thấy bất ngờ. Đúng là cần phải có thời gian để xem xét thời lại mọi chuyện. Nhưng Linh thì không tin vào một tín hiệu tích cực sẽ xuất hiện sau 1 tháng.

- Chị Hà nói dối đấy, chị ấy sẽ không quay lại đâu.
- Sao em biết?

Linh nhìn thẳng vào mắt mình hỏi lại

- Dù cho anh cãi nhau với em vì em lỡ tay cầm xẻng bổ vào đầu anh, thì anh có xa em được 1 tháng không?
- Không! Mình chẳng do dự lấy 1 giây. Nhưng kia là Hà chứ không phải anh.
- Rồi anh sẽ hiểu.

Linh không nói gì nữa. Em bảo mình cùng đến an ủi Dũng. Trong cơn quẫn trí, nó đòi đi uống rượu, đòi nhảy vào chậu bơi như hồi còn nhỏ và chui xuống gầm giường ngủ nữa. Cả ngày hôm ấy, trước khi rời khỏi nhà Dũng mình với Linh ngồi nghe nó tâm sự chuyện đời và nhất quyết không cho cho bọn mình đi. Nhưng làm gì có cuộc gặp gỡ nào mà không phải chia tay cơ chứ.
Chap 19:

Linh gửi Bin ở nhà một người bạn gái rồi sắp xếp đồ đạc ra đi. Lâu lắm rồi mình mới đi xe bus vào sáng thứ 7, mà còn đi với gái thì là lần đầu tiên. Ít khi gái thành phố tự dưng có nhã hứng đi bus lắm. Nào là đứng đợi lâu mà chỉ muốn gẫy chân, trong xe thì nhồi nhét như cái chuồng lợn ấy. Và nhất là còn phải theo một ba lô và hành lý của Linh to đến nỗi nhét cả con bò vào cũng vừa nữa chứ. Tuy nhiên Linh lại đợi và chịu đựng tất cả những điều đó cứ như là đi thường xuyên. Lên xe rồi thì hai đứa lại bắt đầu kiếm chuyện chọc ngoáy nhau.

- Đùa chứ nhìn thấy em ngoan ngoãn lên xe mà anh cứ tưởng mình chập mạch ấy.
- Cuối tuần thì máu chảy về tim mà. Đi chơi nên có hứng thú thôi. Mà anh ra mồ hôi nhiều thế.
- Em cứ thử vác mấy thứ này xem. Khiếp, còn hơn cả phu xe bò với đi hành quân.
- Kêu thêm câu nữa là em lôi đống đồ lót ra cho anh xấu hổ đấy. Có muốn được lên in tờ net không thì than nữa đi.
- Có giỏi lôi ra thì cầm mà đi khoe mọi người đi. Nhường cho đấy, đúng là cái đồ chơi xấu không ai bằng.

Chẳng ai xấu tính bằng Linh cả, nhưng cũng không có ai chơi game và dễ thường bằng em. Từ tuyển số 8 Bạch Mai tới tận bến cuối Long Biên thì nhanh cũng phải 30 phút. Đó là số thời gian mình phải chịu đựng hậu quả của một trận liên hoan linh đình ở nhà Dũng tối qua mà vẫn chưa kịp “xả”. Thỉnh thoảng mình xì hơi không thành tiếng, nhưng chỉ sợ cố nhịn thì lại “vỡ van mà trào ra” mất.

Mình mượn Linh cái iphone 4 – Thứ đồ xa xỉ duy nhất mà Linh giữ lại trong lúc này để lướt web hòng quên đi cái cảm giác rất khó nói này. Vào facebook thì thấy lớp đang bàn tán chuyện thằng Hòa để chế độ hẹn hò với Ly Ly! Ôi, bất ngờ quá! Mình với nó lúc thì thân như đồng chí, lúc thì thân như thân ai người ấy lo mà nó còn im re. Đây có lẽ là chia sẻ được like nhiều nhất của Hòa. Đúng là tin tốt lành để nó vừa trả lời vừa rơi nước mắt lã chã. Thằng Hiếu cận, đứa cướp trên giàn mướp người Hòa thích trước đây cũng like. Chỉ có Thúy là chẳng có tên danh sách đó.

“Cái gì cơ, mày xấu như củ ấu mà cũng có đứa yêu á? Em đấy đầu bị “đao” à?”
“Thì Hòa nhà mình cũng đầu đinh mà, tầm ngầm tầm ngâm mà đấm chết khủng long chứ không phải voi nữa”
“Thằng Hòa thoát kiếp F.A? Tao ứ tin, thế thì thằng nào buổi trưa qua ngủ với tao?”
“ Ly Ly ơi, em bỏ nó ngay đi cho anh không kẻo muộn. Nó yêu em chỉ là làm vỏ bọc để che giấu con người thật của mình thôi. Mới hôm qua nó vẫn bảo yêu anh nhất trên đời cơ mà”

Hòa có bạn gái thì đúng là mình phải thay mặt cả bố mẹ nó mừng cho nó. Nhưng chỉ vì add nick lũ bạn mà nguy cơ cuối tuần ngồi canh cái máy tính của Hòa để xóa những comment phấn khích lại hiện rõ hơn bao giờ hết. Mong là Ly Ly sẽ hiểu cho tấm chân tình của nó và chịu đựng những trò phá đám của lũ bạn.

Cả mình và Linh đều cười giòn tan sau khi đọc những lời chúc mừng của các bạn dành cho Hòa. Đến khi Dũng cũng ấn like và để lại chia sẻ “Thế còn tôi thì ông tính sao? Đồ phụ bạc!” thì cả hai đứa không nhịn được nữa đều phá lên cười như điên ngay trong xe bus. Lúc này mình tranh thủ xì hơi cho nhẹ cái bụng. May mà chẳng ai phát hiện ra.

Đến bến Long Biên rồi thì mình bỗng dưng bị chóng mặt, buồn nôn kinh khủng. Hậu quả của việc cười nhiều, rồi đầu cứ quay trái, quay phải dòm xem ai có để ý để còn xì hơi không đây. May mà ở gần đấy cũng có nhà vệ sinh công cộng. Bước vào trong suýt tí nữa thì trào ra hết vì có ai vừa đi bỏ phiếu nhưng quên không giật nước. Mình đã hay thường xuyên gặp đen rồi, mà đã đen thì phải liên hoàn.

Ra khỏi đó thì hết muốn đi chơi luôn, mình phờ phạc cả người cứ như là trúng gió ấy. Thấy Linh nhìn mình ái ngại mà cảm thấy bất lực quá, chẳng biết làm thế nào cả.

- Anh có đi được không, cứ ngồi nghỉ mình lát đi.
- Mình vào nhà nghỉ có được không nhỉ?
- Còn lâu! thích lợi dụng à. - Linh thụi một cái rõ đau
- Nhưng em bảo là nghỉ mà.
- Ừ, giải chiếu ra giữa chỗ này mà ngủ luôn đi.
- Thế thì ai sẽ vác đồ cho em, anh chẳng thấy có ai tình nguyện đâu
- Em tự mang, anh tìm nhà nghỉ mà nằm thẳng cẳng ở đấy đi.
- Thôi, anh đi với em, sang Bát Tràng thì cũng thiếu gì nhà nghỉ. - Thấy Linh thoáng đỏ mặt nên mình tiếp tục. - Em đang nghĩ bậy bạ phải không, mặt đỏ tía tai lên rồi kìa.
- Mặc kệ anh! - Linh gắt lên, tức tối bỏ đi.

Sau một lúc nói vui với nhau thì mình cảm thấy đỡ hơn. Cố gắng theo sau Linh ra chỗ đợi xe bus nhưng cái không khi ngột ngạt, đầy hơi người pha cả mùi hôi nách hay thối chân, thì mình chỉ trực trào ra hết những gì đã ăn từ hôm qua ra mất. Linh chu đáo mua cho mình chai nước, mình uống từng ngụm nhỏ nhưng vẫn không thấy khá hơn. Ban đầu một chiếc đến, nhưng cả biển người ùa vào, xô đẩy chen lấn như tránh thảm họa 2012. Nhìn mà mình rùng hết cả mình. Linh cũng nhấp nhổm muốn lên chiếc bus đó lắm nhưng lại thôi vì mình chả có vẻ gì là muốn đả động chân tay cả.

Phài hơn 15 phút sau thì chiếc thứ hai mới đỗ kịch trước mặt. Khói bụi mịt mù ở đằng sau cứ như nó từ sa mạc đến. Thành thật mà nói là mình muốn về hay đi bộ một vòng hồ Tây cách đấy không xa còn dễ chịu hơn. Nhưng còn Linh thì sao.

- Bây giờ về nhà vẫn còn kịp đấy. - Linh nói
- Em về thì anh về, còn không thì đi nhà nghỉ dù có chết luôn hôm nay cũng được.
- Nắm lấy tay em, như thế chúng mình sẽ không bị lạc mất nhau. - Linh chìa tay ra nhìn mình mỉm cười.

Mình vô thức nắm chặt lấy Linh, tay còn lại nắm thật chặt túi đồ chỉ sợ có đứa nào móc trộm lòi ra quần xi lip của em thì khốn nạn. Mình không còn nghe thấy gì nữa vì đau đầu và chóng mặt, nhưng vẫn cảm thấy sự nghẹt thở khi chen lấn trong dòng người quyết tâm không chịu lỡ chuyến xe. Cuối cùng thì Linh cũng kéo được mình lên, nhưng chẳng còn chỗ mà để ngồi. Từ đây mà đứng để đến được Bát Tràng thì chẳng khác nào tra tấn. Mình nhìn lướt qua thì toàn thấy thanh niên cao to nhưng không đẹp trai chiếm hết chỗ ngồi, mặt đứa nào cũng dầy hơn cái thớt và tỏ ra điếc khi gái đến xin xỏ.

Xe có lẽ phải hơn 100 con người chen chen nhau từng cen ti met mà đứng. Đằng này mình còn phải vác đồ cho Linh nữa. Mình mệt quả lả đi và càng lúc càng buồn nôn không chịu được. Mỗi lần xe bus phanh gấp thả, đón khách thì bụng xóc lên xóc xuống. Mình sắp nôn mất, định hét lên để mọi người dạt ra thì đã muộn.
Nhưng không, mình không nôn và Linh đang ôm chặt lấy mình.

- Anh cứ dựa vào em đi. Như thế đỡ hơn phải không?
- Ừ, dễ có khi anh ngủ mất thôi.

Hai đứa trở thành tâm điểm trên xe bus, mình cẩm thấy ai cũng xì xào to nhỏ. Tội nghiệp Linh, có lẽ em đang xấu hổ lắm nhưng vì mình nên đành chiu.

- Ngủ đi, em sẽ lo cho anh.

Đó là những gì mình nghe thấy trước khi mắt nhắm tịt lại. Linh rất ít khi nói gì đó dịu dàng, nhưng mỗi lần như vậy mình lại cảm thấy rất rõ tình cảm của em dành cho mình nó không nhỏ một tí nào. Linh không cần phải hi sinh quá nhiều như mình, nhưng một khi đã vì mình thì em sẽ bỏ qua tất cả để chứng minh là mình là duy nhất trong em vậy.

Em yêu mình. Đó là khởi đầu của một giấc mơ đẹp nhất mà mình từng mơ.

Đến Bát Tràng thì cũng là lúc mình tỉnh dậy và nôn thốc nôn tháo khi ra khỏi xe. Vì dìu mình nên áo Linh bị dính khá nhiều. Mình đã bốc mùi còn lây sang cả em. Mình chờ đợi em quát tháo gì đó như mọi lần hoặc hơn thế cũng được. Nhưng Linh chỉ nhắc đi nhắc lại “Anh đỡ chưa, đã hết chóng mặt chưa”. Nhiều đứa đang nhìn mình với Linh như sinh vật lạ dạo quanh Hà Nội bằng xe bus, nhưng em mặc kệ và quay sang quát.

- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy người khác nôn à?

Tất cả chỉ tại mình mà Linh phải như vậy. Linh đang cố gắng bảo vệ mình dù cho chỉ là cái bĩu môi của con bé nào đó. Phải ngồi nghỉ thêm một lúc thì mình mới tỉnh hẳn. Khi đã trở lại là chính thằng Hưng cơm ăn ba bữa một ngày rồi thì mình mới lên tiếng
- Cảm… ơn… em… nhé. - Đùa, chỉ là mấy câu đơn giản thôi sao mà khó nói ra thế không biết.
- Cứ như đọc điếu văn cho em ấy nhỉ. - Linh cười nói. - Thôi, kiếm gì ăn rồi tìm nhà người quen với em đi
- Thế không phải em đã đến đây rồi à? - Mình sửng sốt
- Em đã nói là đến đâu đâu. - Linh gãi đầu gãi tai. - Em chỉ nhớ bác giúp việc trước đây nhà em ở đây nên tìm đến thôi.
- Giúp việc? Ôi em tôi! Ở đây rộng thế này thì làm sao mà tìm được? Dù có tìm thì chắc gì đã ở lại được
- Anh yên tâm, bác quý em lắm. Vấn đề chỉ là có tìm ra được không thôi? - Linh cười.
- Vậy không tìm được thì thế nào?
- Em không biết.

Giá mà mọi chuyện cũng nhẹ nhàng và bình thản như câu trả lời của Linh thì hay biết mấy. Cất công vác xác lên đây hóa ra lại chỉ dạo mát với nghịch đất mà thôi. Đến nước này thì mình chỉ biết thở dài, buông thõng hai tay mặc cho tình thế đưa đẩy đến đâu thì đến, mà không đưa thì mình với Linh cũng tự bơi tìm bờ mà thôi. Không yêu thì bị nói là ế, mà yêu vào thì lắm chuyện xảy ra như thế này đấy.

Mình nhìn sang Linh và có một điều an ủi. Em đang ở cạnh mình. Đối với lúc này thi chẳng cần biết sẽ ra làm sao, chỉ cần có em là được rồi.

- Em chỉ cần có anh thôi. Mọi chuyện ra sao em không quan tâm.

Nghe em nói xong câu ấy, mình “ực” một phát cái đống đang định nôn ra ngược trở lại trong bụng, đứng thẳng người hiên ngang như tượng đài. Được, nếu Linh chỉ cần có mình, mình quyết đem tấm thân gầy như cò hương này ra che chở bảo vệ cho em. Mọi chuyện ra sao, mình cũng không quan tâm!

 

Chap 20:

Kể lại mấy chuyện gần đây mình mới nhớ ra những tật xấu của Linh. Lắm khi bạn bè mình cũng phải bó tay khi nghe Linh nói những câu ngô nghê và không có một dấu hiệu gì là nó được phát ra từ miệng một cô gái 17 tuổi. Kiểu như: “Em nhặt được một cái kẹo anh ạ! Em có nên ăn nó không?”; “Anh không biết thì thôi, con Tê giác khi xuống nước thì thành con… Hà mã” @@, rồi cả những kiến thức Địa lý siêu đẳng như: “Hạ Long ở Hải Phòng”, “Cù Lao Chàm ở gần mũi Cà Mau”. Mình chẳng hiểu đi học em tiếp thu được cái gì mà đầu óc em lắm khi như một đứa trẻ lên 8. Đôi khi mình cũng buồn. Chơi với thằng Hoàng, nó học giỏi sẵn rồi. Vi nhà Hoàng cũng thuộc nhóm con gái thông minh nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng Hoàng cũng thủ thỉ với mình rằng chẳng hiểu sao mình lại yêu được một người con gái như Linh. Hình như đầu Linh bị mất đi một số nơ ron thần kinh nào đó nhận biết hiểm nguy và hậu quả thì phải. Em cứ thích gì là làm luôn, chẳng cần suy nghĩ trước sau gì hết. Chẳng biết hồi em bé có bị ngã đập đầu xuống đất không mà lại thiết sót nhiều đến vậy. =( Thôi lảm nhảm nhiều. Quay lại truyện.

Sau khi mình khỏe lại thì điều đầu tiên Linh muốn là chạy khắp khu chợ đồ gốm, vừa kết hợp việc tìm người và tranh thủ ngắm nghía vài thứ em thích. Nào là cốc đổi màu khi có nước nóng, một cái đĩa có miệng sâu để thả đàn vịt nhựa vào bơi. Chọn đi chọn lại, cuối cùng Linh lấy đôi cốc đổi màu.

- Cho em 150 nghìn nhé. - Linh nhìn mình với đôi mắt tròn xoe.
- Giá đấy đã mặc cả chưa thế? Sợ vào trung tâm đi chợ đêm chỉ 20 nghìn một cái.
- Rồi mà, họ bảo là đồ xịn với lại là một đôi nên đã giảm.
- Sao cơ, em bảo bọn mình là một đôi à? Thế thì cái giá đó đũng là dành cho một đôi rồi. - Mình càu nhàu.
- Nhưng em đã lỡ bảo người ta khắc tên hai đứa lên cốc rồi.
- Thôi, thế là xong!

Đến nước này thì bó tay toàn tập rồi. Tại mình chủ quan để dân buôn bán lợi dụng sự ngây ngô của Linh mà trục lợi. Em vui nhưng chủ ki ốt còn vui hơn nữa khi đẩy đi một món hàng ế sưng mồm. Linh vui ra mặt còn mình thì vừa tiếc tiền, vừa lo thối ruột khi nghĩ tới viễn cảnh phải gõ cửa từng nhà để tìm cho ra được người quen mà Linh muốn tìm. Lúc này mình tự dưng nhớ da diết căn nhà của Dũng, không sạch sẽ lắm nhưng ít ra nó cũng tạo cho mình cái cảm giác vừa giống nhà, vừa giống cả nhà nghỉ.

- Em này, nếu không tìm thấy thì mình quay lại nhà Dũng nhé. Như thế là tốt nhất vào lúc này đấy.

Linh im lặng một hồi rồi đáp.

- Nếu không có thì tốt nhất em sẽ về nhà của em
- Nhưng bố em đang ở đây mà.
- Đằng nào chả phải gặp một lần. Ít ra như thế còn tốt hơn là cứ phải lo nơm nớp bị bắt quả tang khi đi cùng nhau như thế này.

Phải, đó là hiện thực lúc này của mình và Linh. Cứ mãi như này sao được, Linh còn chưa đến 18 tuổi và còn vẫn đang đi học nữa. Cứ nghỉ dài ngày như không ổn một tí nào. Mà dù có tìm được bác giúp việc kia thì sẽ thế nào đây? Ở lại ăn bám suốt ngày được chắc? Mà có gì đảm bảo bác ấy sẽ cưng chiều Linh như mình vẫn hay làm? Về nhà của Linh ư? Mình không muốn gặp bố Linh nhưng không thể phủ nhận là mình rất thích ngôi nhà đó. Nhớ lại những ngày trước đây sao lại đẹp thế không biết chứ.

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

- Vậy cứ để đi hỏi thử xem sao em nhé. Sau đó sẽ xem thế nào. Nhưng công nhận là anh rất thích cái nhà nghỉ đấy.
- Nhà nghỉ nào, em đã bao giờ vào nhà nghỉ với anh đâu?
- Chắc không, nhiều lần nữa là đằng khác. Anh còn nhìn em tắm sau cửa kính nữa cơ
- Còn lâu đi! Ở đâu và lúc nào?
- Em còn tự nguyện nữa cơ, rồi sau đó bọn mình còn cùng chơi bao nhiêu trò. Vui và thích lắm.
- Bệnh hoạn biến thái! Anh mà còn nói nữa thì em tát cho gãy răng đấy.
- Ơ, thế những lúc đó ở nhà em vui thế còn gì nữa. Đối với anh thì cái nhà đó đến là nghỉ thì gọi là nhà nghỉ thì có gì sai.
- Sợ cái cách anh diễn đạt thế. Từ này về sau thì tránh xa em ra.

Nhưng mình mặc kệ, mình nắm tay Linh đi ra khỏi khu chợ mặc cho em dù nhăn nhó, giãy giụa. Ra khỏi khu mua bán đó thì trước mặt bọn mình là một ngã ba. Mình chỉ tay về bên trái, Linh thì bên phải và hai đứa phải thì xem đứa nào chơi “rắn săn mồi” cắn phải đuôi trước thì phải đi theo ý người thắng. Linh thua nhưng lật bàn chạy thẳng về hướng bên phải. Ừ thì cuối cùng hướng nào cũng phải đi nên mình lại nhường em như mọi lần. Không phải mình sợ Linh nổi giận mà răm rắp làm theo ý em, chỉ đơn giản là riêng việc Linh chơi với một đứa có hoàn cảnh không sáng sủa lắm như mình cũng đã là thiệt thòi đối với em rồi. Nhớ lại một lần hai đứa đi ăn gà 99 mà cứ nhường nhau đủ kiểu mà thấy gái xinh đi với trai nghèo đúng là chẳng khác gì bông hoa lài cắm bãi… đất đen.

Hướng bên phải hình như là một sự lựa chọn hợp lý. Khu dân cư mọc lên san sát nhau, đông người qua lại là một lợi thế có thể giúp cho việc tìm người trở nên dễ dàng hơn. Hai đứa chia nhau ra hỏi và vấn đề ở đây là mình không thể hình dung được nhan sắc của bác giúp việc thông qua sự mô tả của Linh. Nếu có giấy bút ở đây thì mình đã không ngần ngại phác thảo ra chân dung dưới sự mô tả của Linh, và cho em thấy khả năng diễn đạt của em tệ đến mức nào. Có cảm tưởng Linh mô tả mèo với sư tử chẳng khác gì nhau và thật tội nghiệp cho ai tin vào những gì Linh nói. Điều bấu víu duy nhất là bác ấy tên là Trà, một cách tên chứng tỏ lòng yêu mến làng gốm xứ và cũng là tên chung của vài con người khác ở đây.

Trong lúc đi nhờ vả người ở đây thì mình mới biết họ cũng có một đức tính khác nữa là ai cũng có khả năng trở thành diễn viên hài.

- Cô chỉ biết bà Ấm con ông Chén thôi chứ Trà thì cô chịu. Hay cháu thử xem qua bộ uống trà này xem, đẹp lắm đấy nhé!
- Trà con tôi nó mới có mấy tuổi, thế cô cậu tìm nó để làm gì? Không phải tính mối lái nó sang Trung Quốc cho thẳng già nào chứ? Mặt non choẹt thế kia mà vô học, mất dậy!

1 tiếng đồng hồ trôi qua, đi nát cả khu rồi mà vẫn không tìm được nhân vật Trà đâu cả. Đang đi thì Linh đứng lại nhìn chằm chằm xuống bờ ao trông sạch hơn cả nước mà mình vẫn tắm. Chẳng lẽ bác Trà mà em đang tìm lại ở dưới đấy?

- Em tìm gì ở dưới đó vậy?
- Không có gì? Chỉ là em nghĩ là ở dưới đấy có cá và em không biết mình có nên thò tay xuống dưới nghịch không?
- Đừng dở hơi đi, rét như hắt nước vào mặt thế này thì cá cũng bị sổ mũi đấy.
- Kệ em đi, anh mà nói nữa là em nhảy xuống đấy. Nghĩ đến việc gặp lại bố mà chỉ muốn đứng ở đấy suốt.

Linh cười, nhưng trông em gượng gạo lắm. Mặt em tái đi vì lạnh. Mình đưa tay vuốt nhẹ má em mỉm cười

- Trời lạnh lắm, nếu không có anh thì em phải tự chăm sóc mình đấy.
- Hưng dở hơi. Tự nhiên lại nói vậy là sao?
- Anh dở hơi á? Thế có thấy ai như em không, đứng trước ao làng và tự hỏi là ở dưới có cá không nữa.

Em cười và quay trở lại ngã ba lúc đầu. Ừ nhỉ, tại sao mình lại nói như thế? Mình cũng không biết, cứ như có cái gì đó điều khiển bắt mình nói. Nhưng đúng là Linh phải tự chăm sóc bản thân nếu không có mình là tốt nhất.

Lúc này đã gần 12 trưa, ai cũng chui vào quán xá nào đó ăn với uống cùng đôi tay đầy đất. Trở lại ngã ba mà hai đứa chẳng biết đi đâu, thôi đành đi về hướng bên trái mà lúc trước mình chỉ. Trước khi đi, mình với Linh có mang đồ ăn sẵn theo nên việc đầu tiên là phải tìm một chỗ ngồi nghĩ đã. Khi đi qua một ngôi chùa có khuôn viện rộng và đẹp liền chỉ trỏ kéo nhau vào xem. Trong đây lại còn có cả ghế đá. Linh tí tả tí tởn lượn lờ một vòng khắp nơi, tự nhiên như ruồi. Hóa ra là em đi hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Một ni cô chỉ cho là gian phía sau, bên phải lối đi chính. Lúc này thì mình ngồi ở ghế đá nghỉ một sau cả sáng vác theo hai cái bị to đùng. Vừa đặt mông xuống chưa được giãn cái lưng cho đỡ mỏi thì giật mình khi nghe tiếng Linh hét thất thanh kèm theo tiếng chó sủa.

- Cứu em với Hưng ơi, em bị chó cắn rồi!!!!!!!!

Nhưng đến khi mình xuống gian dưới thì Linh lại không cho mình vào

- Đứng im, anh không được vào! Em chưa mặc quần đâu!

Hóa ra là trước cửa nhà vệ sinh có xích một con chó ta to kếch xù. Có lẽ khi đi vào không để ý, lúc đang ở trong đó thì con chó mới xông vào và thành ra như thế này đây. Mình cười khúc khích khi thầy Linh ra sức giữ cái cửa từ bên trong, còn con chó ra sức cào cửa bên ngoài.

- Ở yên đấy, để anh dụ nó đi.

Nhưng dụ bằng cách nào thì mình cũng chưa nghĩ ra. Mình chạy lại ghế đá, lấy gói dăm bông ra để dụ nó xem thế nào. Lúc này có một ni cô từ trong điện chùa chạy xuống. May quá, con chó thấy chủ nên thôi gầm gừ, nhưng Linh vẫn chưa dám ra. Ni cô phải vào tận trong để đưa Linh ra ngoài mà cứ tủm tỉm cười. Trông mặt Linh tái mét như tàu lá chuối.

- May nhé, suýt nữa vừa bị cắn mà vẫn không kịp mặc quần.
- Anh còn đùa được à?

Hai đứa cảm ơn ni cô về sự can thiệp đúng lúc. Ni cô này tuy mặc áo chùa nhưng vẫn để tóc nên Linh cứ ngạc nhiên mãi.

- Sao sư thầy vẫn còn tóc ạ ? - Nghe em hỏi ngô nghê làm mình vừa buồn cười, vừa xấu hổ.

Mình liền giải thích là có những người ở chùa nhưng vẫn để tóc chứ không thoát tục. Ni cô gật đầu đồng ý khi mình nói thế, tuy nhiên Linh càng lúc càng chơi khó.

- Thế có nghĩa là sư thầy vẫn được ăn thịt phải không ạ?

Đến đây thì mình chịu chết, chẳng biết phải nói thế nào nữa. Trước khi bị cầm chồi đuổi ra khỏi cái sân đẹp đẽ này mình liền hướng sang một câu chuyện khác. Mình hỏi ni cô là có được ngồi đây ăn uống và nghỉ ngơi không. Nhất là ăn bánh mì dăm bông với pa tê ngay trong sân chùa. Ni cô bảo là chỉ giữ vệ sinh là được, may quá.

- Lần sau thì không biết thì đừng hỏi linh tinh nhé. Đi với em anh xấu hổ quá.
- Không biết thì phải hỏi chứ. Chẳng qua là không giống như những gì em nghĩ thôi.
- Biết thế để chó săm cho em một vết vào mông có phải đỡ nói linh tinh không
- Đau lắm, với lại anh như thế thì chẳng giống mông bánh dầy nữa đâu. - Linh cười.
- Đùa, em nghiêm chỉnh một tí được không. Đang ở trong chùa đấy, em muốn làm ô nhiễm bầu không khí ở đây à.
- Xí, không nghe thấy là không biết, là không có tội. Với lại những gi em nói là chân thật chứ có gian dối đâu.

Đúng là hết lời với em, vừa trẻ con mà cũng trẻ trâu không chịu được.

Lâu rồi mới có một bữa trưa vừa ngon và khung cảnh cũng đẹp đẽ như thế này. Tuy rằng rét run cầm cập nhưng vẫn thích vì chỉ có hai đứa là dở hơi ngồi ở đây. Tàn bữa, vẫn còn dăm bông thừa, Linh hỏi mình rằng thế chó ở đây có phải ăn chay không để còn cho nó một miếng.

- Có đấy, em sẽ làm nó bị phạt nếu cho ăn đấy.
- Hay quá, phải trả thù mới được. Cho ăn xong thì gọi sư thầy xuống quật vào mông nó.

 

Linh làm thật và con chó ăn thật. @.@ Buồn cười nhất là cái bát sứt đựng cơm của con chó chỉ có cơm và rau thật. Căng da bụng thì trùng da mắt. Hai đứa luyên thuyên một lúc rồi lăn đùng ra ngủ. Linh ngồi dựa vào thành ghế, còn mình gối đầu trên lòng em. Đó thật sự là một cuộc đấu tranh mệt mỏi, để đạt được điều đó thì mình đã phải giả bộ vẫn còn chóng mặt, nếu không có gì mềm mềm để gối thì máu không lên được não. Linh lưỡng lự một lúc rồi đồng ý nhưng chỉ là một lúc thôi. Thế mà hai đứa lại ngủ quên mất từ 1 giờ cho đến tận 3 giờ chiều. Chỉ khi tỉnh dậy khi tiếng còi xe bus vang lên và một đoàn khách du lịch đang dán mắt vào hai đứa khi tham quan chùa.

Ni cô buộc phải ra đánh thức hai đứa và yêu cầu giữ ý tứ một chút. Xấu hổ quá, mình với Linh rối rít xin lỗi. Giống như mọi lần, Linh lại đổ tại cho mình và lần này là đúng. Hôm nay vui quá, hai đứa mải chơi quên cả chuyện quan trọng nhất. Đến giờ phải về rồi mà vẫn chưa tìm thấy Bác Trà con ông Tách hay con ông Bình ông Ấm nào cả. Có lẽ dù ở lại đây cũng không tìm thấy đâu. Mình quay sang Linh nói.

- Không tìm thấy đâu, về nhà nhé em. Đâu cũng được.
- Ừ, về nhà thôi. Em đáp và có lẽ chấp nhận với thực tế.

Khi đi về xe bus vẫn đông nhưng hai đứa leo tót lên hàng đầu đứng nên thoải mái hơn nhiều. Phải công nhận rằng thà Linh quay lại nhà Dũng còn hơn là ở lại Bát Tràng. Có lẽ Linh cũng nghĩ vậy, nếu không có mình thì ai nấu mì cho em ăn, ai xông vào cứu em khỏi bị chó cắn như lúc nãy cùng nhiều điều khác nữa. Linh nắm chặt tay mình, chao ôi, đường về sau mà ngắn thế này.

 

Chap 21:

Về đến bến xe Long Biên thì cả mình với Linh đã quá ngán ngẩm với việc đứng và lắc lên lắc xuống nhu trên sàn nhảy trong xe bus rồi. Hai đứa cũng muốn đi bộ một vòng từ đây vào phố cổ rồi ra Bà Triệu bắt xe bus về sau.

- Không phải là Hai Bà Triệu đâu đấy nhé.
- Biết rồi, sao cứ nói mãi thế.

Đây là lần đầu thứ hai, thứ ba gì đó Linh mới đi bộ trên phố cổ nên cái gì cũng làm em trầm trồ, nhất là đồ ăn thì nhìn gì cũng muốn chén. Vào trong khu chợ Gạo, Linh đòi ăn chè xoài, chè trân châu và nói chung là muốn ăn những gì bày ra trước mắt. Mua mấy hộp vừa đi vừa ăn rồi mà ra chỗ Đào Duy Từ em cũng muốn trà chanh ở chính cửa hàng đầu tiên ở Hà Nội bán nữa chứ.

- Nhiều thế có mà đau bụng chết.
- Không sao, em là máy nghiền thức ăn mà.
- Vậy thì anh là máy rút tiền phải không?
- Máy rút tiền lẻ thì có.

Mà đúng thế thật. Ăn tiêu thế nào mà trong túi mình chỉ còn không đầy 100 nghìn, mà bây giờ mới là giữa tháng. Tuy nhiên vì hôm nay vui hết nấc luôn nên mình cũng không bận tâm lắm. Mai là Chủ Nhật nhưng vì phải đi làm bù, nên mình muốn cả ngày hôm nay đi chơi với Linh cho đã. Đã gì thì đã, miễn là số tiền trong túi đủ làm thỏa mãn cái tâm hồn Linh là được.

Khi đi qua bốt hàng Đậu có cái bể nước ngày xưa to đùng thì Linh đứng ngẩn ngơ hỏi.

- Đây là một đoạn của tháp nghiêng Pi-sa à?
- Không, một cài bồn chứa nước.
- Bồn nước gì mà to thế này. Bị vỡ một cái thì chạy sao kịp.

Thẳng tiến lên một đoạn, khi phát hiện thấy có đường ray trên tàu gần đoạn đi ra chợ Đồng Xuân thì Linh cứ ngồi khúc khích.

- Sao mà cười như điên thế?
- Em chợt nghĩ. - Linh chỉ chỉ lên phía trên. - Nếu như có ai tè xuống trong lúc bọn mình đi qua thì chạy kiểu gì đây?

Thế rồi cả hai đứa liền cười phá lên làm cho ai đi qua cứ tưởng lũ rồ đang đi dạo mát. Khi đi qua chợ Đồng Xuân mình nói với Linh rằng chợ đã từng bị cháy nhưng nhờ vậy khi xây lại mới đẹp thế này. Em nghi ngờ lời mình nói và định chạy hỏi để kiểm chứng. Nhưng mình ngăn lại và dọa rằng sẽ bị tát gẫy răng khi hỏi như thế đấy.

- Nhưng chụp ảnh thì được, mà hình như anh với em chưa chụp chung với nhau bao giờ đâu.
- Chụp chung rồi đưa lên mạng để bạn anh tưởng em là gấu yêu của anh à. - Linh bĩu môi.
- Thì chụp rồi để làm phông màn hình máy tính chứ không đăng lên mạng là được chứ gì.
- Được rồi, vậy thì anh phải chụp riêng một tấm cái mặt ngựa của anh để về em photo ra treo vào nhà tắm, lúc nào buồn lấy phi tiêu ra ném.

Kệ Linh muốn làm gì thì làm, cứ phải chụp ảnh cái đã. Thế là hai đứa chúc đầu vào nhau, chu mỏ, phồng mà, trợn mắt đủ kiểu để chụp. Mà không chỉ có ở trước mặt tiền chợ Đồng Xuân đâu nhé. Mà còn cả quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, Nhà thờ lớn nữa. Cứ như là hai đứa từ rừng rú trở về rủ nhau lên phố giải ngố vậy. Đi qua phố Ngõ Huyện thì mùi cháo sườn với quẩy làm cả hai đứa không thể cưỡng lại được. Lại chui vào bên trong ngõ ngồi ăn. Ăn xong rồi mà vẫn còn thèm, nên nhìn nhau cười.

- Có cần anh muối mặt gọi cho em một bát nữa không?
- Có. - Linh cười toe.
- Em cũng sẽ gọi cho anh chứ?
- Không, như thế thì ai cũng trố mắt nhìn em mà nói con gái con đứa mà chẳng ý tứ gì cả.
- Cứ kệ thôi, gọi cho anh nhé.
- Anh cứ thử làm con gái thì biết, xấu hổ lắm
- Ừ, anh đùa thôi.

Mình nhìn em múc từng thìa cháo, nhẹ nhàng đứa lên miệng mà mình thấy ấm lòng và cảm thấy như được bảo vệ và chăm sóc cho một người quan trọng quá. Mà Linh quan trọng thật đấy, em là người không thể thay thế, là một và là duy nhất trong trái tim mình. Thời buổi này con gái như cáo. Làm gì tìm được con thỏ đội lốt cáo như em. *3*. Đứng dậy thanh toán hết gần 60 nghìn đồng! Cháo ngon nhưng ít và đắt thật. Linh nói rằng ngày nào cũng muốn được nhưng như thế này. Dễ thôi, chỉ cần có tiền để chi trả cho tất cả thú vui, nhưng từ cái giản đơn nhất cũng cần đến tiền. Mà mình thì lại chưa đảm bảo được điều đó cho Linh, Nhìn lại thì mình chỉ là một thằng nhóc 19 tuổi mà thôi. Mình sẽ làm gì được cho Linh bây giờ? Chỉ vài giây vui vẻ như này cũng không thể thay thế được một thực tế là bố Linh mới là người sẽ cho Linh tất cả.

Ra đến đầu phố Bà Triệu, Linh nói là mỏi chân lắm, không đi được đâu. Phải rồi, ngay đến mình cũng cảm thấy đau hết cả gót cơ mà.

- Anh dìu em đi nhé. Không đi nổi nữa rồi, em muốn được cõng.
- Nhưng anh còn mang đồ nữa mà
- Ừ nhỉ, chán thật.
- Hay em mang đổ để anh cõng em nhé.
- Nặng lắm, em không mang được đâu. Cho em dựa vào anh cũng được.

Mình quàng tay qua eo Linh, dìu em đi nốt mấy chục met để tới chỗ đợi xe bus. Lúc này trông hai đứa thân mật quá, chỉ còn đúng thiếu một điều nữa là như một đôi. Ừ nhỉ, tại sao lại không nói luôn, ở đây và ngay lúc này.

- Linh hâm…, làm bạn gái anh nhé! - Mình nói nhỏ và giá như Linh không nghe thấy cũng được. Nhưng không, em đã đáp lại.
- Hưng điên, anh hãy… yêu em nhé! (“._.)

Nói thật là chả có kiểu tỏ tình nào chuối mắn và sến súa như bọn mình luôn.

Hai đứa đứng lại, đưa mắt nhìn nhau trong mấy giây. Mình hôn lên má Linh, hôn rất nhẹ và nhanh. Em mỉm cười rồi lại đi tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ đơn giản là như vậy thôi, như thế là đủ dù nó chẳng lãng mạn hay ngất ngây trong phim đâu. Cả hai đều đã cùng nhau trải qua một đống chuyện, lời tỏ tình này chỉ là một sự xác nhận thôi. Không hoa, không quà và cũng chẳng có gì.

6 giờ tối mới bắt đầu từ Bà Triệu đi về, lần này thì có ghế ngồi chứ không phải đứng nữa. Bây giờ hai đứa mới xem lại ảnh mà buổi chiều đã chụp. Cái lạnh tê tái cũng không ngắn được sự rạng rỡ, nhiều lúc hơi quá của mình với Linh khi chụp ảnh. Có cái thì mặt nhăn nheo nhìn đến gớm, cái khác thỉ mở to mắt đến lồi cả ra. Cái nào mà Linh hay mình xấu quá thì tranh nhau xóa tránh tình cảnh lộ ra thì chỉ có đeo mo vào mặt.

- Hôm nay anh vui lắm!
- Em cũng thế, cảm ơn anh!
- Anh cảm thấy không gặp được bác Trà của em cũng tốt. Như thế chẳng ai chia rẽ bọn mình nữa.
- Không, dù có gặp bác Trà ở lại thì em hàng ngày vẫn sẽ qua gặp anh. Nghĩ kiểu gì mà cho rằng bọn mình sẽ xa nhau được dù chỉ một ngày thế.
- Đúng rồi, làm gì có ai chăm sóc cho em như anh được.
- Và còn nấu mì và dìu em đi nữa chứ.
- Ờ, lúc nào cũng khư khư bảo vệ cái mông bánh dầy của em để thi thoảng còn… sờ trộm :”>

 

Ừ, đúng là từ lúc nào không hay thì mình với Linh không thể thiếu nhau được nữa rồi. Ít nhất là bây giờ sẽ như vậy, dù cho mai lại ghét nhau đến mức chỉ muốn gỡ cột nhà mà đánh cho đến chết. Đây cũng là lần đi xe bus thoải mái và dễ chịu nhất đối với mình. Là nhờ em đấy Linh ạ? Cám ơn vì em đã ở bên cạnh anh.

Tiếng chuông iphone quen thuộc vang lên. Đó là bố Linh. Em ra hiệu cho mình im lặng. Mình ngồi hơi ghé vào đầu em nghe trộm.

- Linh, về nhà ngay. Nếu không bố sẽ đăng tin trên ti vi tìm.
- Vậy bố không được can thiệp vào cuộc sống của con nữa.
- Mày còn mặc cả với bố mày nữa à?
- Mọi chuyện là tại bố hết đấy. Con sẽ về nhưng bố không được đuổi bạn con và con chó con nuôi nữa.

Bố Linh im lặng để suy tính, mình cũng thầm thì với Linh rằng đừng có căng thẳng với bố quá. Em gật đầu đồng ý với mình và đợi câu trả lời của bố.

- Cứ về đi, bố sẽ mở cửa và để khóa lại. Về ngay đi, có biết là ngoài đường toàn lũ khốn nạn, không ra gì không hả mà lang thang với lũ đó?
- Bố đừng xúc phạm bạn con như lần trước. Nếu bố làm vậy thì con sẽ không về đâu.
- Được rồi, không nói nữa. 1 tiếng sau bố gọi điện bàn kiểm tra.
- Con chào bố.
- Mà bảo cái thằng kia qua gặp bố. Nếu nó không gặp thì đừng hỏi tại sao bố không cho nó vào nhà đấy.

Nói xong bố Linh cúp máy luôn. Thế là Linh được về nhà rồi, lại thoải mái và dễ chịu như trước. Nhưng bố Linh gặp mình để làm gì chứ. Mình nơm nớp nghĩ.

- Anh đừng sợ. Em sẽ luôn ở bên em.
- Ừ, anh không sợ mà! Chỉ cần bố em không lột quần anh rồi búng chim là được. s
- Nhưng đừng nói với bố là bọn mình yêu nhau đấy. Không thì chết với bố em.
- Anh không ngu đâu. Mà hình như bố em ghét anh theo cách riêng thì phải.
- Cách riêng là như thế nào?
- Ghét cay ghét đắng, ghét như hắt nước bỏ đi ấy. Nghĩ đến việc giáp mặt bố em mà thấy khó chịu lắm.
- Rồi bọn mình sẽ tìm ra cách mà. - Linh cười chấn an mình.

Cảm giác lúc này của mình buồn cười lắm. Vui vì cuối cùng Linh cũng được về nhà rồi, nhưng lo đến run rẩy với việc sẽ phải ngồi đối diện nói chuyện với bố Linh. Lúc này mình bắt đầu nhớ lại bộ mặt nhăn nheo, cái đầu không cổ như được gắn thẳng với thân bằng băng dính, cái bụng bia to tướng cùng cái vẻ sát thủ của bố Linh. Từ trên xe bus cho đến khi đưa Linh về nhà mình liên tục hỏi em về bố để tìm ra cách đối phó với chuyện này. Một là xù hẹn để khỏi phải đau đầu để rồi khỏi phải gặp lại Linh luôn. Hai là đến gặp để rồi vẫn phải chia tay Linh vì rõ ràng bố em không ưa mình. Ấn tượng về lần đầu gặp đã làm mình tổn thương, nhưng chẳng phải Linh cũng làm mình tổn thương mà mình vẫn cun cút chạy theo Linh sao. Cầu mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như chuyện của mình với Linh vậy.

Thỉnh thoảng mình cũng đéo hiểu được tình yêu nữa. Thôi chết nói bậy lỡ mồm! (*…*’)


Lên Đầu Trang

TRANG 6

Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: wap, doc, truyen, teen,, truyen, tieu, thuyet,, truyen, kiem, hiep,, truyen, tinh, cam
index.html,wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam.