Nó mệt mỏi không trả lời, mồ hôi túa ra trên trán , trong đầu nó bây giờ chỉ còn lại hình ảnh của hắn mà thôi, bấc giác môi nó mấp mấy
- Gia...gia Huy..
- Ha ha thật tội cho mày, đừng nghĩ gia Huy sẽ tới đây cứu mày. Đừng hy vọng nữa.
Nó nằm dưới sàn, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân rã rời. nhìn nó mà Đại Ánh hả dạ vô cùng
- Chưa hết đâu, tao còn một món quà nữa dành cho mày đây.
Lấy trong giỏ ra một con dao nhỏ, cúi xuống bên nó
- tao sẽ cho mày chết thật khó coi
Đại Ánh không ngần ngại đưa con dao sáng choang sắc nhọn lên khắp mặt nó, cô ta muốn thấy vẻ sợ hãi của kẻ thù nhưng nó vẫn không biến sắc
- Được, mày giỏi lắm để coi mày còn cứng đầu được bao lâu.
Đại Ánh vung con dao sắc bén định rạch một đường trên mặt nó thì một giọng nói làm cô ta khựng lại
- Cô nghĩ mình đang làm gì vậy?
Quay lại, phía sau cô ta là Trung Vĩ, người của Trung Vĩ nhiều hơn nên tất nhiên anh ta chiếm ưu thế
- Sao anh biết chỗ này?
- Cô không cần biết, chỉ cần trả lại “vật phẩm” cho tôi
- Không đời nào, cô ta là của tôi.
Cạch...
- Thật phiền phức
Nói một cách chán nản Trung Vĩ đồng thời lên đạn chỉa súng vào đầu Đại Ánh
- Anh dám?
- Thử nhé
Khuôn mặt thích thú đó khiến Đại Ảnh biết mình đang đối mặt với một tên liều mạng.
Thấy cô ta im lặng Trung Vĩ nhếch môi
- Đưa con nhỏ đó đi
Một tên thuộc hạ tháo dây trói, bế nó lên. Nó vẫn mở mắt nhưng không phản kháng cũng không nói gì, nó đã kiệt sức.
Nhìn Đại Ánh Trung Vĩ mỉa mai
- Bây giờ tôi biết vì sao tên Gia Huy chọn con nhóc đó chứ không phải cô rồi
- Cái...cái gì?
- Cô... Quá tầm thường ha ha ha
Để lại một tràng cười dài Trung Vĩ bỏ đi. Đại ánh nắm chặt tay ánh mắt căm tức
- Đồ đê tiện!
Đưa nó tới một nơi cách đó không xa, cuối cùng nó cũng được ngồi dựa lưng vào một gốc cây. Trung Vĩ ra lệnh cho đám thuộc hạ
- Gọi cho chồng cô ta đi
Quay sang Trung Vĩ nâng cằm nó đưa chai nước đút cho nó một ít nước
- Thấy chưa, ở chỗ anh sung sướng không chịu, bỏ trốn làm gì bây giờ thương tích đầy mình.
Nhìn nó Trung Vĩ bỗng thấy thích thú
- Cô em cũng xinh nhỉ?
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra ngay
Hắn và Mạnh Khang cùng đám vệ sĩ đứng phía sau giọng đầy đe dọa
Nhìn sang nó hắn hơi nhíu mày
- Trung Vỹ?
- À...đừng có nhìn tao như vậy, không phải tại tao đâu.
Ngồi xuống Trung Vĩ cầm dao kề sát cổ nó
- Nhưng nếu bây giờ mày không chịu nhượng bộ thì kết quả cuối cùng là...tại mày đó
- Mày muốn sao?
- Ha ha, mày biết mà.
Hắn quay sang Mạnh Khang
- Tất cả không được xen vào
Trung Vĩ đắc ý
- Xử nó đi
Đám người kia hùng hổ cầm gậy xông vào
- Gia Huy cẩn thận
Sau tiếng của mạnh Khang một cây gậy vụt mạnh từ phía sau khiến hắn khụy xuống. khuôn mặt vẫn không tỏ ra một chút sắc thái.
- Gia...Gia Huy...
Nó thấy tất cả, nghe tất cả môi mấp mấy gọi tên hắn, không biết hắn nghe không chỉ thấy ánh mắt hướng về phía nó.
- CÔ...cô làm gì vậy?
Mọi người bất ngờ trước hành động của nó, nó nắm lấy tay cầm dao của Trung Vĩ đang kề ngay cổ ấn vào cổ mình. Một vệt đỏ lan ra làn da trắng. nó nhìn sang hắn nói giọng tức giận
- Em thà chết còn hơn nhìn anh như vầy, thà chết không làm gánh nặng của anh.
- Ngốc...ngốc...em thật ngốc!
Hắn la nó nhưng ánh mắt dịu dàng , không đợi thêm nữa hắn bắt đầu chống trả lại bọn người kia , Mạnh Khang và đám vệ sĩ cùng xông tới.
Một cuộc hỗn chiến xảy ra trong tích tắc, hắn lao về phía Trung Vĩ ánh mắt anh ta đang hoang mang.
- Khốn kiếp, nếu không giết được mày tao sẽ cho mày phải sống trong hối tiếc.
Ôm nó đứng lên Trung Vĩ ấn mạnh dao cứa vào cổ nó. Những dòng máu đỏ chảy xuống làm bao nhiêu quyết tâm của hắn cũng trôi theo
Phía xa một người tai đeo tai nghe đang dùng ống nhòm quan sát tất cả
- Thưa cậu, tên đó giết cô gái thì sao?
- Hắn không dám cãi lời tôi đâu, vở kịch này hay thật
- Nhưng hắn vào đường cùng rồi biết đâu...
- Thì cứ đợi mà xem, dù sao hắn cũng đã làm trái ý tôi anh nghĩ tôi nên cho cậu ta sống tiếp không?
Một đường cong nham hiểm ẩn hiện trên gương mặt đó. Hắn thích thú nhìn ra phía xa
- Không được động tới vợ tao. nếu không đừng trách
- Ha ha thử xem –con dao mỗi lúc một cứa sâu vào cổ nó
Hắn đau lòng lắm, giọng thương lượng
- Vậy tao sẽ thay chỗ cô ấy
Ngẫm nghĩ vài giây Trung Vỹ mỉm cười
- Được. Mày lại đây
Nhanh chóng Trung Vỹ đẩy nó về phía Mạnh Khang một tay cầm súng chĩa vào đầu hắn.
- Ha ha lần này mày hết đường thoát
Cạch..
Trung Vỹ ánh mắt ngập trong thù hận, tay lên đạn nhắm thẳng vào đầu hắn
- Voi con...- Mạnh Khang ngạc nhiên thấy nó khập khiễng bước ra khỏi nơi an toàn ánh mắt trống rỗng bước lên phía trước
- ĐỒ NGỐC EM LÀM GÌ VẬY?
Hắn hét lên như muốn tỉnh dậy và làm chủ hành động của mình, nhưng nó không quan tâm, nhìn thẳng vào Trung Vĩ nó nói đủ nghe
- Tôi phải làm sao mới cứu được anh ấy?
- Cái...cái gì? Cô em điên à? –Trung Vĩ nhếch môi chế giễu. nhưng nhìn ánh mắt nó hắn ngừng cười. móc trong túi ra một khẩu súng ngắn ném về phía nó
- Tôi không biết trong đây còn đạn không, bây giờ cô em dùng súng bắn vào đầu mình nếu súng hết đạn thật thì cô em chết, hắn cũng phải chết. Nếu cô còn sống được thì tôi tha hắn.
- MÀY ĐIÊN RỒI – Mạnh Khang tức giận, nhìn sang nó Mạnh Khang kéo nó về
- Đừng nghe lời hắn...
Chưa nói hết nó đã tuột khỏi tay Mạnh Khang cúi xuống cầm lấy cây súng.
- Voi con...
- Tôi sẽ thử
- Ha ha ha tuyệt, nào để xem sống hay chết đây
Trung Vĩ thích thú quan sát từng cử động của nó. Cầm súng chỉa vào đầu mình nó hướng ánh mắt về phía hắn đang nhìn nó giận giữ. Nó chỉ mỉm cười, tay nhẹ nhàng lên đạn
Cạch...
Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó.
Chap 38:
Đối với hắn thời gian như ngừng lại người hắn tê cứng trái tim hắn đập thật nhanh ánh mắt nhìn chăm chăm người con gái trước mặt.
Nó vẫn đứng đó, thản nhiên cầm khẩu súng đã lên đạn bóp cò
Tách
Mọi người đều như ngừng thở chỉ duy có nó là thấy thoải mái một cách lạ lùng, vì nó biết dù sống hay chết thì cũng sẽ bên cạnh hắn.
- Khôn..g...không có đạn –Mạnh Khang thở ra nhẹ nhõm.
Quay sang Trung Vĩ Mạnh Khang gằn giọng
- Thằng khốn, súng không có đạn mày thua rồi thả Gia Huy ra.
Trung Vỹ vẫn giữ vẻ đắc ý, cười vang
- Ha ha ha ha tụi mày ngu hết biết, mày nghĩ tao sẽ giữ lời sao?
- MÀY...
Mạnh Khang tức lắm nhưng giờ sinh mạng hắn đang nằm trong tay Trung Vĩ nên cũng không thể làm gì được.
- Ha ha Gia Huy, kéo dài làm gì đằng nào mày cũng phải chết thôi.
Ánh mắt sáng lên tia đắc chí xen lẫn thù hận, Trung Vĩ ấn sát súng vào đầu hắn tay chuẩn bị bóp cò
Cạch Cạch
- Nếu mày cũng hết muốn sống thì bóp cò đi.
Mạnh Khang cùng đám vệ sĩ phía sau đồng loạt chỉa súng vào Trung Vĩ. Nhưng ý muốn bào thù của hắn lớn hơn tất thảy nỗi sợ.
- Được, vậy tao với mày chết cùng nhau vậy.
Bốp...
- Á..á..
Chưa kịp bóp cò thì phía sau một vật nặng và cứng đập mạnh vào đầu làm Trung Vĩ choáng váng ngả ra đất. hắn nắm bắt cơ hội đá cây súng ra xa lao tới bên cạnh kéo nó sát vào người.
- Bắt hắn đi.
Mạnh Khang cùng người của hắn tiến tới phía Trung Vĩ.
- Mày thua rồi!
Ánh mắt tức giận Trung Vĩ nhìn về phía người đã đánh hắn, là Đại Ánh
- Con khốn, mày có biết mày đang làm gì không
- Tôi phải bảo vệ Gia Huy
Mạnh Khang đã chỉa súng vào Trung Vỹ.
Hắn nhìn nó, nó đã đuối sức, nãy giờ nó cố gắng gượng
- Tiểu Du, em có đau lắm không?
- Em...
Chưa nói được gì nó đã lịm đi, cơ thể không còn nghe theo ý nó nữa
- Tiểu Du!
Hắn ôm nó vào lòng bế nó lên.
- Cậu tính xử hắn sao đây Huy?
- Tùy cậu.
Hắn đang quay gót bỏ đii thì Trung Vĩ hét với theo
- ĐỒ HÈN NHÁT, MÀY CÓ GAN QUAY LẠI ĐÂY CHO TAO
- Câm miệng đi mày chết chắc rồi
Không hiểu suy nghĩ như thế nào mà hắn quay sang
- Về thôi Khang
- Nhưng còn hắn?
- Tha cho hắn đi
- Sao...?
- MÀY SẼ HỐI HẬN CHO MÀ XEM. –Trung Vĩ nói với theo
Tuy thắc mắc nhưng Mạnh Khang cũng theo hắn ra xe.
Mạnh Khang nhìn hắn đang ôm chặt nó
- Chẳng giống cậu tí nào. Sao lại tha cho hắn
Ánh mắt vẫn không rời khỏi nó vẻ mặt trầm ngâm hắn thở hắt ra
- Tôi không muốn nhúng tay vào những việc như thế này nữa. Bây giờ tôi có thứ quan trọng hơn cần phải bào vệ!
Nhìn sang nó Mạnh Khang phần nào hiểu được cảm giác của thằng bạn thân.
Mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh bỏ lại Trung Vĩ và Đại Ánh.
- Gia Huy, em mới là người cứu anh mà
Ánh mắt cô ta buồn man mác, nhìn thấy mà Trung Vĩ càng tức giận
- CON NGU , MÀY LÀM HỎNG CHUYỆN RỒI
Trung Vĩ bật dậy với lấy khẩu súng chĩa thẳng vào Đại Ánh, khuôn mặt hằn lên những đường nét giận giữ khiến Đại Ánh hoảng sợ tột độ
Đoàng
Âm thanh vang lên giữa khu rừng núi vắng lặng.Một dáng người gục xuống máu dần loang ra thấm xuống mặt đất
Chiếc xe dừng lại, hắn bế nó vào nhà bước chân gấp gáp
- Thiếu gia...thiếu phu nhân bị sao vậy?
- Mau gọi bác sĩ
- Va...vâng!
Bảo Như sốt ruôt ở nhà đợi tin cũng lo lắng
- Chị Đường Du bị gì vậy? có chuyện gì...
- Không sao, có gì anh từ từ kể cho em nghe.
Đặt nó lên giường , nhìn nó bị thương khắp người mà hắn thấy lòng se lại
- Tiểu Du, xin lỗi em
1 Tiếng sau
Vị bác sĩ vừa khám cho nó xong quay sang hắn, mạnh Khang và Bảo Như
- Bị thương nhiều quá, cô ấy chịu đựng được quả thật không phải dễ
- Vậy có gì nghiêm trọng không?
- Chân bị thương rất nặng. Tạm thời không nên cử động nhiều. Nếu muốn di chuyển có lẽ nên dùng xe lăn hay nạn sẽ tốt hơn.
- Còn những vết thương khác? Lúc nãy thay đồ em thấy toàn thân chị ấy đầy vết thương.
Bảo Như lo lắng nhìn bác sĩ, riêng hắn nghe tới đây cũng thấy nhói nơi lồng ngực
- Những vết thương đó cũng cần thơi gian tĩnh dưỡng mới hết được, nhưng trong vài ngày tới có thể cơ thể sẽ rất ê ẩm và đau nhức.
- Ông thêm thuốc giảm đau vào thuốc chứ? –Hắn chau mày
- Ừ, đây là toa thuốc
Bác sĩ đi rồi, Mạnh Khang và Bảo Như cũng đã về phòng hắn ngồi kế bên nhìn nó nhắm nghiền mắt hơi thở nhè nhẹ hắn cảm giác thật yên bình những chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mơ vậy. Không, nói đúng hơn là một cơn ác mộng thì đúng hơn.
Lấy tay vuốt mái tóc nó hắn hôn nhẹ lên trán
- Anh yêu em , rất nhiều.
Cạch
- Chuyện gì?
- Tất cả là do anh bày ra đúng không?
- Tại sao tôi phải trả lời cô
- Anh thật độc ác
- HỪ...Đáng lẽ cô nên cám ơn tôi nếu không bây giờ người phải chết là cô rồi
- Hắn cũng là người của anh vậy mà anh cũng...
- Nói nhiều, cô giữ được cái mạng là được rồi, biến đi
- Anh...
- ĐI RA
Rầm...
Cánh cửa giận giữ đóng mạnh. Một âm thanh trầm trầm nhưng có chút ranh mãnh
- Hừ...hết giá trị lợi dụng cô cũng sẽ như tên Trung Vĩ thôi.
SÁNG:
Ánh sáng làm hắn chói mắt. mệt mỏi mở mắt nhìn sang bên giường hắn không thấy nó đâu.
Cạch...
Hướng về phía âm thanh hắn thấy nó đang đứng nơi cửa sổ, ánh mắt vô hồn, tay cầm súng vừa lên đạn
- Tiểu Du? Em làm gì vậy?
Bước tới gần nó hơn hắn bất giác run sợ khi nó cầm súng chĩa thẳng vào đầu
Không hiểu sao hắn không thể cử động, không thể bước tới bên nó. Một nụ cười nhạt nở trên môi nó nhìn hắn nhưng ánh mắt thì ở rất xa
Đoàng
Âm thanh chói tai vang lên nhưng hắn không nghe thấy gì, mọi việc bây giờ như một cuốn phim mà nhân vật chính là hắn và nó.
Nó khụy xuống tay buông rơi khẩu súng , khoảnh khắc đó thời gian như ngừng lại và hắn cũng muốn ngừng thở trái tim tê buốt một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm tâm hồn.
- Tiểu Du?
Khó khăn lắm hắn mới bước được vài bước tới chỗ nó đang nằm. máu loang lổ khắp nơi , ôm nó vào lòng hắn thấy đôi mắt nó bây giờ đã lạnh, hơi thở ấm áp cũng không còn. Chỉ còn một điều trong đầu hắn bây giờ, hắn đã mất đi người con gái hắn yêu. mãi mãi...
Chap 39:
Siết chặt nó trong tay, ánh sáng ban mai chiếu vào khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc của hắn, môi không ngừng mấp máy
- Tiểu Du...
Ánh sáng chiếu vào mắt làm hắn chói lòa, khép chặt mi rồi khẽ mở to đôi mắt nâu, những tia sợ hãi như còn in hằng trong ánh mắt. làm hắn nhận ra đó chỉ là một cơn mơ. Nói đúng hơn đó là cơn ác mộng mà hắn không bao giờ muốn gặp lại
- Gia Huy?
Nhìn sang nó hắn như vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, còn nó nhìn hắn ánh mắt lo âu nhìn những giọt mồ hôi trên trán hắn
- Anh sao vậy?
- Em dậy rồi à?
- Ừm
Nó khẽ chuyển mình nhưng không thể nào cục cựa nổi, toàn thân nó ê ẩm rã rời. Phía dưới chân nó thấy đau buốt không thể nào nhúc nhích nổi, nhưng nó không muốn hắn lo lắng, không tỏ ra mình đang bị cơn đau hành hạ nó nhìn hắn
- Em khát quá.
Hắn quay người sang rót một ly nước cho nó, nhưng khi nó đưa tay ra thì hắn cẩn thận đỡ nó dậy kề ly nước sát miệng đút cho nó.
- Đừng có cố nữa ngốc.
Nó không nói gì , thật sự sau một ngày dài như hôm qua bây giờ cổ họng nó đã khát khô rồi.
Uống xong nó gượng mình ngồi dậy
- Chân voi em định làm gì?
- Thì...em đi đánh răng thay quần áo nữa
Nhấn nó nằm xuống giường hắn nghiêm khắc
- Không được, em phải nằm một chỗ cho tới khi khỏe hơn.
- Nhưng...
- Đây là lệnh
Nó xị mặt nằm im, dù sao nó cũng không muốn bước khỏi giường cho lắm vì cả người đều đau nhức.
- nằm im đó, anh đi lấy thức ăn cho em.
- Ừm...
Hắn đi rồi nó nằm suy nghĩ vẩn vơ, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm nó cũng hơi ngỡ ngàng.nó thầm cảm ơn ông trời đã cho hắn an toàn ngồi bên giường nó vào sáng nay.
Nghĩ tới những nguy hiểm đã qua nó lại nhớ tới Đại Ánh, “tại sao cô ta lại biết nó ở đó?”, “tại sao cô ta lại độc ác tới như vậy?”. “có nên nói cho Gia Huy ý định của cô ta?” “nhưng cô ta đã cứu gia huy”
Suy nghĩ một hồi nó quyết định giấu hắn việc Đại Ánh coi như cám ơn cô ta đã cứu hắn cũng như để hắn không phải vì nó mà lo lắng.
- Đang suy nghĩ gì đó?
Nhìn ra cửa nó thấy hắn đã quay trở vào với một khay thức ăn trên tay.
- Sao nhìu vậy?
- Em là voi mà
- Anh vô duyên wa điiiiii
Nó nhăn mặt , hắn đến bên giọng ra lệnh.
- Há miệng ra
Liếc nhìn tô cháo bự chảng nó quay sang nhìn hắn
- Không ăn cháo đâu
- Sao? hay em mún anh mớm cho em?
- Hả..hả...tất..tất nhiên là hok òi
Hắn đắc thắng
- Vậy mau há miệng cho to đi
Nó nhăn mặt há to miệng hắn thổi thổi vài cái rồi “đổ” thìa cháo vào miệng nó.
- Tốt
Cứ như vậy bụng nó từ từ “phình” lên no căng. Uống thuốc xong hắn cũng vẫn ở đó không đi đâu, không hiểu là sách gì mà thấy hắn cứ suốt ngày đọc hết quyển này tới quyển khác. Nếu không phải đang “dưỡng thương” thì nó đã nhào tới giật quyển sách xé từng trang...bỏ vào miệng...nhai...nuốt luôn cho rồi.
- Ê...
- GÌ?
Hắn trả lời nhưng không nhìn nó, bực mình nó lén lén ngồi dậy, thật nhẹ nó vén chăn bước xuống giường. người nó vẫn còn hơi ê ẩm nhưng nó không ngờ chân nó lại đau đến như vậy. Đi cà nhắc nó tới bước ra cửa mà hắn không hề hay biết cho tới khi tiếng cửa bật mở , giật mình hắn bước tới nắm tay nó
- Em làm gì vậy?
Nó giận dỗi:
- Xuống nhà chơi
- Kai gì? Đã nói nằm im sao k nghe?
- thì có ai chơi với mình đâu nằm đây chi
- Ha?
Hắn chau mày, hôm nay nó ỷ...bị thương dám nói mỉa hắn. k thèm nói gì hắn nhấc bổng nó lên.
- Anh..anh làm gì nữa vậy?
- Thì em muốn đi chơi mà
Nó không còn sức giẫy giụa nữa đành để hắn bế xuống lầu, quản gia Lâm ngạc nhiên
- Thiếu gia...?
- Chuẩn bị mọi thứ đi, vợ tôi muốn ra vườn...tắm nắng
- Hả?...à vâng vâng chúng tôi chuẩn bị ngay ạ
Nó đỏ mặt không nói gì trước nụ cười đầy ẩn ý của quản gia Lâm.
- Vừa lòng em chưa?
Hắn nhìn nó thăm dò, trong khi nó đỏ mặt vì sự chuẩn bị quá chu đáo của quản gia Lâm, khu vườn bây giờ vừa có ô che, vừa có ghế dựa vừa có đầy đủ đồ ăn thức uống, nhìn nó bây giờ chẳng khác gì...”bạo chúa”
- Anh nhất định phải làm như vậy hả?
- Hay em muốn anh đem giường ra đây luôn không?
- TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI, ANH THẬT...KHOA TRƯƠNG
- Cái gì? Dám nói anh khoa trương? em đúng là người vô ơn nhất mà anh từng thấy đó.
- Ai kiu anh làm ơn cho em chi?
- dám cãi bướng nữa hả?
Hắn cau mày chồm người sang béo mạnh 2 má nó.
- Đau...
- Huy, cậu lại ăn hiếp voi con “của tôi” nữa sao? –Giọng Mạnh Khang lanh lảnh
Hắn quay người lại nhìn thằng bạn
- Cái gì là của cậu?
- Ờ...thì voi con đó!
- Cậu không muốn ở đây nữa ha?
- Hì hì, thì người ta thường nói vợ bạn là vợ mình mà, tôi với cậu “tuy 2 mà 1” hí hí
Hắn trừng mắt trước lý luận khá “chặt chẽ” của Mạnh Khang , biết tình hình nguy kịch mạnh Khang chống chế
- Hi hi tôi giỡn thôi mà, mọi người tới thăm voi con nè
Không cần Mạnh Khang thông báo thì ai cũng biết vì đứng đó còn có Đại ẢNh, Hải Yến và Khải TUấn, cả Bảo Như nữa. nó rất muốn ngồi dậy nhưng không thể, nhưng nét hớn hở lộ ra mặt.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
- Chào mọi người
Cả đám xúm lại hỏi han tình hình sức khỏe nó (trừ Mạnh Khang và Bảo Như vì 2 người này biết quá rõ)
- Tiểu Du, em đau nhiều không? –Khải TUấn
- Cậu thật phá phách sao lúc nào cũng gặp nguy hiểm thế? –Hải Yến trách nó
- Tiểu Du, nhìn cậu xanh quá –Đại ẢNh lo lắng
Nó thấy rất hạnh phúc khi được mọi người quan tâm như vậy, cười tươi như”bông”
- Hi hi xin lỗi để mọi người lo lắng, mình hok có sao hết chỉ bị thương dưới chân tí à
- Cậu đừng hòng giấu bọn mình, bọn mình biết hết rồi.
Hải Yến vẫn càu nhàu nó, nó đành cười trừ gãi gãi đầu.
Nó đành phải hướng câu chuyện qua hướng khác
- Sao hôm nay mọi người đi học về sớm vậy?
- HỌc gì đâu, vào lớp nghe Bảo Như kể tình hình của bạn tụi mình cúp cua qua thăm bạn đây nè
Đại ẢNh nắm tay nó ân cần, nhìn Đại Ảnh nó lại nhớ tới Đại Ánh, người căm ghét nó tận xương tủy, “Tại sao sinh đôi nhưng tính cách lại khác nhau như vậy?” câu hỏi nó luôn đặt ra khi nghĩ về 2 người này, vì Đại Ảnh nó càng không thể nói những việc Đại Ánh đã làm với nó.
- Cậu đang nghĩ gì vậy?- Đại Ảnh tò mò.
- À, ờ không có gì đâu, các ban tới thăm mình vui wa...
Bây giờ nó mới để ý, Hải Yến hình như thân với Khải Tuấn hơn, tay khoác tay Khải Tuấn.
- Ủa?...2 người?
- Anh đi ra chỗ mạnh Khang đây
Khải Tuấn ngượng ngùng bỏ đi. Hải Yến không dám nhìn nó. Đại Ảnh..cung cấp thông tin
- 2 người đó đang quen nhau đó!
- Woa...Thật ha?
- Không...không phải vậy đâu
Ánh mắt Hải Yến hơi chùng xuống, nó sốt ruột nhìn cô bạn, nếu có thể nó hy vọng Hải Yến và Khải Tuấn là một cặp
- Sao vậy? CẬu không thích Khải Tuấn sao? Anh ấy tốt lắm...
- Không phải mình không thích Khải Tuấn mà...mà là anh ấy không thích mình.
- Hả?
- Thật, anh ấy vẫn còn quan tâm bạn lắm, dù biết vậy nhưng mình vẫn ngỏ lời, sau nhiều ngày Khải Tuấn cũng đồng ý cho mình cơ hộ. Anh ấy nói...
- Nói sao? bạn mau nói đi mình hồi hộp quá nè
- Nói sẽ không chắc sau này có thích mình không nhưng anh ấy sẽ cố gắng...
- Rồi sao nữa?
- Thì mình đã wuyet định sẽ chờ... Nên...
- MÌNH SẼ ỦNG HỘ CẬU HẾT MÌNH LUÔN
Nó nắm tay Hải Yến mặt mày hớn ha hớn hở.
- Ừa, cám ơn Tiểu Du...
Dành thời gian cho mấy bà tám nói chuyện, khi cả 3 đấng nam nhi quay lại thì nó nhìn hắn nói chắc chắn
- Mai chúng ta đi học nha
- Không, em phải ở nhà tới khi khỏi hẳn
- Thôi mà, ở nhà buồn lắm. em rất muốn tới trường.
- Có anh rồi buồn gì nữa?
Mạnh Khang chen vào làm mọi người k thể nhịn cười.(trừ hắn)
- Có cậu mới buồn, bản thân cậu tự đi soi gương đi, nhiều khi chính cái mặt trong gương cũng làm cậu buồn đó
Hắn không thèm trả lời, cũng không ý kiến gì nó “đóng dấu” dùm hắn
- Vậy nha, coi như anh đồng ý òi đó
SÁNG HÔM SAU
- Gia Huy...
Hắn mở mắt thấy nó đã đang ngồi trên giường đồng phục chỉnh tề.
- sao đây? Muốn đi tắm nắng hả?
- Xì...ai cần, em gọi anh dậy đi học mà
Hắn ngồi dậy tự nhiên choàng tay ôm chặt nó
- Á...đau em
Nghe nó la lên hắn liền nới lỏng vòng tay
- Thấy chưa, em còn đau mà. Mai hãy đi được không?
Đẩy nhẹ hắn ra nó dùng bộ mặt cún con, ánh mắt long lanh
- Thôi mà, bây giờ đi đi. Đi mà...
Không cưỡng nổi”sức năn nỉ” của nó hắn thở ra xoa đầu nó.
- Ngồi đây. anh đi thay quần áo.
- Vâng hihi
Ngồi đợi hắn mà nó háo hức ghê, không hiểu sao nó rất thích tới trường dù mỗi lần gặp nó người ta đều dị nghị sau lưng. Nhưng cảm giác ngồi trong lớp, mặc bộ đồng phục này cùng trò chuyện vui đùa với những người bạn ít ỏi của nó làm nó thấy vui và hạnh phúc lắm vì nó coi những người bạn bây giờ là gia đình
- Đang nghĩ gì đó
Hắn đã thay xong quần áo ngồi xuống bên cạnh nhìn nó lom lom
- Ơ..có..có gì đâu, mau đi thôi.
- Khoan...
- Ha?
- Em không có gì đền đáp anh ha?
- GI...ì? Đền...đền đáp?
- ừ, tất nhiên rồi
Suy nghĩ một hồi nó lộ vẻ tiếc nuối thiệt thòi nhìn hắn
- Vậy...em sẽ...sẽ cho...cho anh...
Hắn không ngờ hôm nay nó lại hào phóng như thế. Nhìn nó hắn hỏi kỹ hơn
- Cho anh sao? bây giờ ha?
- ủa...anh biết em định đền đáp anh cái gì sao?
- Tất nhiên, anh thông minh mà.
- Vậy hả? vậy...vậy anh lấy đi
- Hả? bây giờ luôn hả? sao em...gấp vậy?
- Thì làm nhanh đi òi đi học, chắc mất mấy phút à?
Hắn mở to mắt
- Gì? Em định...trong vài phút thôi sao?
- Chứ anh nghĩ bao lâu?
- Anh...anh..cái đó cũng chưa thể nói trước.
- Vậy anh làm nhanh đi
Tim hắn bắt đầu đập loạn xạ , tiến sát nó hắn cúi người đè nó xuống...
Chap 40:
Nó ngớ ra hok hiểu hắn định làm gì
- Anh đang làm gì vậy?
- Thì...chứ em nghĩ anh định làm gì?
- Ờ...thì em nói sẽ đền đáp cho anh
HẮn chau mày nhìn nó nghi ngờ
- Em định nuốt lời đó ha?
- Không, không!
- Chứ sao?
Nó nhìn sang bên cạnh
- Nhưng mà Bé Voi nằm bên đó mà
Nhìn sang con voi bằng bông đang nhìn hắn trìu mến mà hắn “vỡ mộng” , thì ra nó không “dại khờ” dùng thân nó đền đáp mà đi dùng thân...con voi nhồi bông béo ú đó.
Nhìn hắn đang “tâm trạng” nó ngồi dậy
- Anh sao vậy?
- ...
Nó tỏ vẻ am hiểu
- À, anh đừng lo em chỉ co anh ôm bé Voi của em ngủ 1 đêm thôi , với lại không có nó một đêm em cũng ngủ được mà
Hắn muốn “tự tử” với suy nghĩ tốt đẹp của nó về hắn. nhưng tự nhiên bị “hố” một vố quá nặng hắn không nói nên lời. Đứng dậy hắn ra lệnh
- Đi học.
- Vâng –Cười tươi rói
Bế nó xuống nhà chưa chi Mạnh Khang đã chọc
- OMG...Cậu “khiêng” được con voi bự như vậy sao?
Hôm nay nó không thể”chơi đuổi bắt” với Mạnh Khang nên nó nghĩ tốt nhất nên nhường nhịn tên này để...đỡ tức.
Nhưng Khang Khìn vốn là người “may mắn” xuất hiện trong lúc tâm trạng hắn “bất bình thường”
- Câu làm ơn im dùm cái đi, con trai sao nhìu chuyện quá vậy? CẤm cậu mở miệng nữa đó
Nói rồi hắn bế nó đi một nước ra sau để lại Mạnh Khang đực mặt ra khó hiểu
- Ơ...HƠ...Hơ...cái thằng này hôm nay bị sao vậy?
Lên xe mặt hắn vẫn đăm chiêu làm nó lại “nghĩ tốt” về hắn, nghĩ vì Mạnh Khang chọc nó mà hắn mới nổi giận như vậy. Nó nhìn hắn ánh mắt củm động
- Woa...hôm nay anh đẹp trai quá
Lần đầu thấy nó khen mặt hắn cũng giãn ra nhưng vẫn vẻ nghiêm nghị hắn cốc đầu nó
- Bị cái gì đó?
- Hihi Anh number one!
Nó cười hắn khâm phục , nụ cười thấp thoáng trên môi
- Nào!
Kéo nó sát lại gần hắn hôn nhẹ lên trán làm mặt nó được “đánh má hồng” suốt đường tới trường
Cạch...
Như thường lệ cửa xe mở hắn bước xuống nhưng hôm nay nó không bước ra cùng hắn như mọi lần mà hắn phải khom người vào bế nó ra, đi tới đâu những lời bàn tán lại râm ran.
- ỦA? sao vậy? sao Gia Huy phải bế con bé đó?
- Xì...muốn làm màu đây mà, con nhỏ ghê thật
- Giả bộ đau chân để được chăm sóc đó mà
- Nhìn cái mặt thấy ghét.
Nó thở ra trước những lời bàn tán nhảm nhí đó, như cảm nhận được hơi thở của nó hắn siết nó chặt hơn đưa ánh mắt về phía xung quanh những lời bàn tán im bặt
- Woa...anh Huy kìa...
Bế nó vào tận chỗ ngồi hắn làm tim của đám con gái trong lớp nó “tan nát”
Mặt kệ lũ “hám zai” đó hắn nhìn nó căn dặn bằng anh mắt...đe dọa
- Đang học muốn đi đâu thì em dùng nạn này nè. Anh ta sẽ đi với em!
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía cây nạn mới được dựng sát chỗ nó ngồi và tên vệ sĩ “quá quen mặt” đứng trước cửa lớp với dáng vẻ như đang đứng trước cửa “hội nghị”
Nó nhăn mặt
- Có cần phải vậy hok?
- Cần. Học hành ngoan ngoãn đó.
Không nói nhiều hắn bước ra khỏi lớp kéo theo vô vàn ánh nhìn “trìu mến” của đám con gái.
- Cho bạn nè.
Đại Ảnh từ phía sau đưa cho nó một cái bánh ngọt.
- Ừa, cám ơn bạn, nhìn dễ thương quá
- Hihi mình tự làm đó.
Nó nhìn Đại Ánh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Woa...bạn giỏi quá đi
- Nè, sao chỉ cho mình Chỉ vậy?
Bảo Như nhăn nhó làm Đại Ảnh hơn khó xử. cô ta lấy trong hộc bàn ra một túi bánh nhỏ đưa cho Bảo Như và Hải Yến
- HI, mình quên. 2 bạn ăn đi.
- Sao không giống của chị Đường Du? –BẢo Như tỏ vẻ phân bì
- Hi, mình làm nhiều hình dạng khác nhau mà.
- Hi hi cám ơn Đại Ảnh nha.
Nó vừa ăn bánh vừa cảm ơn.
- Nè nè, anh Gia huy chu đáo ghê
Đại ẢNh nhìn nó ghen tị , làm nó chỉ biết cười trừ.
- mà Tiểu Du nè. Nghe bạn nói ba mẹ bạn mất tích, lâu vậy rồi không có tin tức gì sao?
Nó bỗng biến sắc , đã lâu nó vẫn tin tưởng hắn, nên dù rất mong nó cũng hok dám hỏi hắn. nhưng nghe Đại Ảnh nhắc tới nó cũng nhận thấy đã một thời gian khá dài nhưng sao hắn vẫn chưa cho nó biết tin gì thậm chí không đề cập tới. Nó ấp úng
- Ơ...Mình...
- Đó không phải chuyện của bạn.
Bảo Như trả lời giúp nó với thái độ khó chịu ra mặt.
Đại Ảnh cũng ngượng ngùng không dám hỏi gì thêm nữa.
Reng...g...g...g..
Chuông vào học nó vẫn còn nghĩ ngợi miên man. Trong lòng thấy hơi khó chịu, nói đúng hơn là cả người thấy khó chịu.
- Sao?...sao vậy nè?
Cả người nó cảm thấy mệt mỏi bần thần. Đầu óc quay mòng mòng. Cổ họng như muốn nôn.
- Thưa...thưa...cô...
Nó ấp úng nhìn lên bảng,
- Gì vậy em?
- EM ra ngoài một lát...em...
Thấy nó như vậy không thể k “chiều ý nó”
- Ừ, em đi đi
CẦm lấy cây nạn nó chân thấp chân cao bước đi không vững làm Bảo Như lo lắng
- Em đi với chị
- thôi, chị khong sao em ngoi do di
Nó gượng cười cho bảo như yên tâm rồi khập khiễng bước ra khỏi lớp. Tên vệ sĩ cũng bén gót đi theo
Vào nhà vệ sinh nó nôn ra tất cả, quay ra nó đi không vững làm tên vệ sĩ “xanh mặt”
- Thiếu Phu nhân không khỏe à?
- Ờ ờ...tôi hơi choáng một tí
- Tôi nói thiếu Gia đưa cô về nhé!
Nó bắt đầu thấy mắt hoa lên không còn nhìn rõ mặt đối phương nữa, nó gật gật đầu. tên vệ sĩ đỡ nó ngồi xuống ghế
- Cô đợi nhé, tôi đi lấy cặp xách cho cô và gọi điện cho thiếu gia ngay.
- Ừ...
Nó ngồi trên chiếc ghế dài dọc hành lang nhìn bóng tên vệ sĩ gấp gáp đi mất. Trong người nó càng ngày càng mệt mỏi, mắt nó như muốn nhắm nghiền.
Cảm giác báo cho nó có một người khác nữa đang ngồi xuống bên cạnh nó. Một giọng nói rất quen thuộc
- Em sao vậy? Ăn nhầm... bánh à?
Nó cố quay qua người bên cạnh thân thể giờ đã không còn theo ý nó nữa
- Sao...
Chưa nói dứt câu nó ngả người sang phía bên cạnh. Như đoán trước được một vòng tay to rộng dang ra ôm gọn nó vào lòng.
Nó không thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được người kia đang bế nó trên tay lặng lẽ bước đi trên hành lang vắng người, nó lẩm bẩm
- Không...thả..thả tôi ra...
- Ngoan nào!
Giọng nói đó như có ma thuật, làm giấc ngủ đến bên nó nhanh hơn. Nó lịm đi trong vòng tay xa lạ mà suy nghĩ cuối cùng của nó là về hắn. nhưng lại một lần nữa nó vô tình vượt ra khỏi sự bảo vệ của hắn.
Cạch...
Cửa xe đóng lại nó vẫn đang thim thiếp nằm gọn trong lòng người kia. xe từ từ lăn bánh
- Vợ tôi đâu?
Hắn nhìn băng ghế không một bóng người, tên vệ sĩ phía sau mặt cắt không còn hột máu
- Thưa...sao...sao lại...mới nãy Thiếu phu nhân vẫn ở đây...tôi...tôi
Bốp...
Khuôn mặt sắc lạnh hắn không ngần ngại ra đòn làm tên vệ sĩ chưa kịp chuẩn bị ngã lăn ra đất, như bao bực tức dồn nén đã lâu hắn nói giọng đều đều nhưng khiến người ta sợ hãi
- Các người thật vô dụng, nếu không tìm cho ra vợ tôi không ai được sống
Cả bọn kéo nhau lũ lượt chạy toán loạn hy vọng tìm thấy nó ở đâu đó.
- CẬu nghĩ Tiểu Du còn trong trường không? –Mạnh Khang bây giờ mới lên tiếng hỏi hắn
- Không. Đi thôi, gọi thêm người chúng ta tìm bên ngoài. Cho bọn này tìm hiểu sự việc ở đây hy vọng có ai đó thấy Tiểu Du.
Mạnh Khang nối bước hắn cả 2 gấp gáp bước ra khỏi cổng trường.
BUỔI TỐI
Cộc cộc...
- Vào đi
Cánh cửa mở ra, kéo theo khuôn mặt tự mãn
- Chúng ta sẽ làm gì nó đây? Hay để tôi xử lý cho
- Không phải việc của cô
Khuôn mặt tự mãn bỗng biến sắc
- Cái gì?
- Tôi nói tôi tự biết giải quyết chuyện này. CÔ hết nhiệm vụ rồi
- Ha ha wen nhanh thế, nhờ ai mới bắt được nó chứ? Tốt nhất nên giết nó...
- Câm mồm
Người đứng gần cửa sổ xoay người lại ánh nhìn dữ tợn sắc lạnh làm người đối diện thoáng run rẩy
- Vậy tôi muốn biết giải quyết nó như thế nào?
- Nói lần cuối, cô hết việc ở đây rồi. Biến đi
Ánh mắt tức giận nhưng cũng đành quay người bước ra, cánh cửa được sử dụng làm nơi trút giận đóng sầm.
Khoảng vài phút sau chắc là “khách”đã đi dáng người gần cửa sổ bước từng bước chậm rãi mở cửa ra khỏi phòng , ánh đèn hành lang mờ ảo hắt vào khuôn mặt khó hiểu. Ngôi nhà lạnh lẽo như dáng người chủ vậy.
Từ sáng tới giờ hắn cùng Mạnh Khang và rất nhiều người tìm khắp nơi nhưng nó vẫn bặt tăm. Cả 2 bước vào nhà không ai nói với ai câu nào. Bảo Như sốt ruột chạy ra
- Sao rồi 2 anh? Vẫn chưa tìm thấy sao?
Hắn không nói gì Mạnh Khang chán nản gật đầu.BẢo Như mặt mày ủ dột như sắp khóc tới nơi.
Rè...e...e..e..
Điện thoại trong túi hắn rung lên, mệt mỏi hắn ngồi hẳn xuống ghế không thèm nghe điện thoại
Vài giây sau lại có điện thoại nhưng lần này không phải của hắn và của Mạnh Khang
- Chuyện gì?
Mặt Mạnh Khang dần dãn ra, tắt điện thoại bật dậy khỏi sofa mạnh Khang nhìn hắn
- Có tin của Tiểu Du...
Cạch...
Cánh cửa được mở thật nhẹ, một căn phòng khá rộng được trang trí theo phong cách Châu Âu, nhưng có phần lạnh lẽo như đã có từ thế kỷ nào vậy.
Tiến thẳng lại chiếc giường rộng một người con gái đang nằm, đôi mắt khép hờ. khuôn mặt bình yên, hơi thở đều đặn. Là nó.
Nó nằm đó làn da trắng nhưng có phần nhợt nhạt. Bóng người kia dần tiếng lại gần đặt nhẹ bàn tay vuốt lên mái tóc dài của nó.
- Em thật xinh đẹp
Sau câu nói đó, bàn tay kia dần chuyển xuống khuôn mặt , ngồi bên cạnh nó người đó cuối xuống nhìn vào đôi môi mọng đỏ...
Chap 41:
Nguy cơ bị mất “nụ hôn đầu” đang tới rất gần mà nó thì vẫn “bất tỉnh nhân sự” không biết gì.
- Thưa cậu...
Nhưng đôi môi kia chưa kịp chạm vào môi nó thì cánh cửa bật mở, một tên mặc đồ đen xông vào làm khuôn mặt của người ngồi bên nó khó chịu
- Cái gì?
- Ơ...thưa thưa cậu...Tên Gia Huy tới nói muốn đón vợ hắn về... Trông bộ dạng rất hung dữ còn mang cả người theo nữa
- Hừ...nhanh vậy sao
Hắn thư thái bước ra, nhìn nó lần cuối, nó vẫn thim thiếp trong mộng mị.
- Ồ, hôm nay có chuyện gì mà làm cậu đích thân tới nhà tôi vậy?
Giọng nói gian xảo làm hắn ngước lên, phía trên những bậc cầu thang một người bước xuống mỉm cười đầy ẩn ý.
Hắn cũng cười lấy lệ
- Xin lỗi đã trễ còn làm phiền.
- Không có gì.
Hắn cùng Mạnh Khang ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng trong phòng khách cùng chủ nhà.
- Vậy có chuyện gì sao?
- À, là do vợ tôi.
Ánh mắt đối diện tỏ vẻ ngạc nhiên
- VỢ cậu?
- Đúng, hôm nay vợ tôi không khỏe. Có người nói thấy cậu đã...giúp đưa cô ấy về nhưng... Hình như cậu đưa về nhầm chỗ
- Á...ha ha ha ha
Một tràng cười ngạo nghễ vang lên. Hắn bắt đầu hết kiên nhẫn
- Quốc Minh,cậu bắt đầu làm tôi hết kiên nhẫn rồi đó
- À, xin lỗi. Nhưng tôi làm sao dám động tới vợ của cậu chứ. Biết đâu cậu làm cô vợ xinh đẹp giận giỗi nên cô ta bỏ đi mất thui
Hắn không đáp, tư thế dần thả lỏng dựa vào ghế. Mạnh Khang vẫn điềm đạm
- Quốc Minh, cậu thừa biết thông tin chúng tôi có không bao giờ là sai
- Thì sao?
- Thì...mày nên trả người đi
Đổi cách xưng hô là dấu hiệu cho cả 2 biết đôi bên đã bắt đầu trở mặt.
- Tao không giữ người của tụi mày
Rầm...
Hắn giơ chân đạp đổ cái bàn trước mặt.
Quốc Minh đứng lên hắn cũng đứng lên rất nhanh túm lấy cổ áo Quốc Minh hắn ra lệnh.
- Mày tới số rồi, đồ của tao cũng dám động tới.
Bọn người của Quốc Minh mặt mày bặm trợn đứng xung quanh đợi lệnh, người của hắn tuy không nhiều bằng nhưng cũng đứng dậy sẵn sàng.
Mạnh Khang ra lệnh
- Kiểm tra đi.
- Tụi mày dám sao?
Quốc Minh không nhường nhịn nữa hất tay hắn ra khỏi người ánh mắt giận dữ.
Người của hắn xông lên thì bị bọn người của Quốc Minh cản lại, hai bên bắt đầu xảy ra xô xát.
Quốc Minh nhanh chóng lôi trong người ra một khẩu súng , nhanh nhẹn hắn lên đạn chỉa thẳng vào hắn
Cạch...
- Mày hết thời rồi –Quốc Minh nhếch mép nhìn hắn cười giảo quyệt
Cạch...
Tiếng lên đạn lần này phát ra sau lưng Quốc Minh, Mạnh Khang đã đứng phía sau nhắm thẳng súng vào kẻ thù
Quay sang Quốc Minh bỗng cau mày
- LẠi là mày, con chó của họ Trần
- Bỏ súng xuống!
Mạnh Khang đáp lời bằng một câu dứt khoát. Hắn đứng đó quan sát nét mặt của Quốc Minh một cách bình thản
- Có vẻ thế trận thay đổi rồi hả?
Quay sang Quốc Minh thấy đám đàn em của hắn đang nằm la liệt trên sàn.
- Khốn kiếp, lũ vô dụng.
- Vậy bây giờ tao đi tìm người được rồi chứ?
Quốc Minh cầm chắc súng trong tay quay hẳn sang hắn
- Nếu mày muốn chết
- Mày cũng vậy! –MẠnh Khang tiến sát quốc Minh hơn
- Được, vậy tao với mày thử xem.