Thế là sau một hồi tâm sự nỉ non, cuối cùng nó cũng giúp L trút được gánh nặng trong lòng)! Rõ ràng một điều là, bất cứ khi nào nói chuyện với L, nó cũng đều thấy thật thoải mái, cảm giác không gượng ép, không giả tạo. Vả lại bây giờ, mỗi người đều có một hạnh phúc dành cho riêng mình rồi, chỉ nên vun đắp không nên phá hoại ^^!
Cứ chém gió lung tung mà thoắt một cái đã đến gần 5 giờ sáng, nhìn vào đồng hồ, nó giật cả mình, rồi vội vàng chào L để đi ngủ.
- Híc... thôi muộn quá rồi! Tôi đi ngủ đây! Mai còn đi làm!
- Ừm! Cô ngủ đi! Tôi thức đến sáng luôn! Đằng nào mai cũng phải dậy sớm đi bê tráp cho ông anh.
- Ặc! Chút nữa đi thì cũng phải ngủ lấy một lát chứ! Không sức đâu mà bê! Dặt dẹo đổ tráp là người ta đánh cho đấy =))
- Hầy... bây giờ ngủ thì cũng chỉ được có 40', có khác gì nhau đâu =.=
- Thì cũng cứ ngủ đi! Không chợp mắt một lát là hại người lắm đấy! Đồ hâm ạ! Đặt báo thức hay là để chút nữa tôi gọi anh dậy nhé?
Sự quan tâm ấm áp bỗng được thể hiện ra như một thói quen khiến người đối diện cũng phải sững sờ.
******
- Sao thế?
- Tự dưng thấy có gì đó khác lạ ^^!
- Khác lạ gì cơ?
Nghe L nói câu này, tự dưng nó cũng cảm thấy lạnh người)
- À không... Thôi cô ngủ đi! Ngủ ngon nhé M:x!
Tệ thật... đã bao lâu rồi nó không được nghe câu chúc ngủ ngon từ cái con người băng giá này cơ chứ! Lạnh lùng là thế mà cũng có lúc nói được câu ngọt ngào như vậy hả! Thật biết cách làm ấm lòng người ta quá!
Định tắt máy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nó vội vàng đăng nhập nick ngược trở lại, pm nick L để nhờ vả.
- À nàyyyy!!! L ơi! Tôi quên mất! Nhờ anh cái này được không?
- Chuyện gì?
- Chiều mai tôi qua nhà anh thu âm nhờ một bài hát được không? Tôi muốn gửi tặng cho Sói nhà tôi ^^!
- Không cho!
- Sao thế:(
- Cô thật biết cách khiến người khác đau lòng đấy!
... Không hiểu...
Hay cố tình không hiểu...
L nói thế là có ý gì?...
Nó quan tâm ny nó thì có gì sai?... tại sao lại khiến L đau lòng... chẳng nhẽ... hắn vẫn còn t.c với nó...
Nghĩ đến đây, nó lại rùng mình, vội phủ đầu.
- Vớ va vớ vẩn! Đau lòng thì uống thuốc đê =]]! Thế nhé! Chiều mai tôi sang! Cảm ơn trước nha:-* ...
Vội vàng out nick, nó không quên để tim mình đập thình thịch thêm vài cái rồi mới lặng lẽ quay trở về phòng ngủ. Điện thoại cầm trên tay đột ngột rung bần bật, là số của hắn gọi đến... Chần chừ mất một lúc, nó mới quyết định nghe máy, giọng đằng hắng.
- Bộ không định để cho tui đi ngủ hả?
- Ừ! Hát nốt đi rồi cho đi ngủ
Đã lâu lắm rồi... nó mới nghe được cái giọng nói trong trẻo, vừa trầm, vừa ấm, vừa kute ấy ( =)) )! Nói chung là giọng L rất khó tả, nhưng lại rất dễ nhớ, đã lỡ nghe một lần rồi thì tuyệt đối không thể quên... khiến con bé hồi hộp đến nỗi run bắn cả người.
- Hát... hát cái gì cơ...?
- Thế không định hát chúc tôi ngủ ngon à?
- Lắm chuyện! Màu mè!
- Một con vịt! Hát đi!
- Cái gì cơ? Bị trẻ con à =)) Mấy tuổi rồi mà còn đòi nghe bài ấy:-w
- Mặc kệ! Thích thế đấy! Hát đi! Không tôi phá cho cũng không ngủ được đâu)
- Hừm... được r...
Nghẹn ngào ức đến tận họng... Thế mà nó vẫn phải cố dìm giọng xuống mức kute nhỏ nhẹ đáng yêu nhất để hát cho hợp bài... Và trong lúc hát, nó nghe thấy rõ, tiếng L cười " hự hự " trong điện thoại =)). Thật sự mà nói thì nó cũng không thể diễn tả rõ tiếng cười của L là kiểu như thế nào nữa... nhưng mà nghe nó đáng yêu lắm ý! Không đụng hàng vào đâu được! Nghe hắn cười thích thú như vậy! Nó cũng khẽ mỉm cười. Thế mà vừa mới hát hết bài, L đã dội ngay một gáo nước lạnh vào đầu nó.
- Hát chán thế? 1 điểm về chỗ! Thôi đi ngủ!
- Ơ kìa... đồ kh....ố....
Chưa kịp nói dứt lời... L đã đột ngột cúp máy. Thế đấy! Lúc nào cũng chỉ hành động theo ý mình. Hơn hai năm rồi mà thói xấu khiến người khác hụt hẫng vẫn không thể nào thay đổi được! Đáng ghét! Nhưng mà sao nó lại thấy lòng mình rối bời như thế này chứ...
Nó có anh rồi cơ mà... sao nó vẫn còn cảm xúc rung động khi nói chuyện với L...
Nó thật là... tệ quá:(!!!
Chap 5:
Chiều hôm sau, sửa soạn kỹ càng, nó sang nhà L.
Hồi hộp bấm chuông, bầu bạn với con chó lông xù trắng muốt lúc nào cũng bị xích đứ đừ trước cửa nhà L, nó lại thấy buồn cười khi nhớ lại ngày đầu tiên gặp hắn...
Cũng là một ngày nắng, cũng là đến nhà hắn thu âm như thế này!
Vui...
Mỉm cười hồi hộp chờ đợi L ra mở cửa cho mình.
2' sau, L xuất hiện sau cánh cửa sắt, nhìn hắn vẫn vậy... gầy gò, cao, trắng, gương mặt hàn quốc điển hình với sống mũi cao, đôi mắt đen láy biết cười và làn môi mỏng còn xinh hơn con gái, cộng thêm mái tóc óng mượt màu đỏ cam rực rỡ... dù mặc đồ ở nhà thì trông hắn vẫn chẳng kém gì hot boy ! ( mà ngày xưa nó thích hắn cũng chỉ vì hắn đẹp trai thôi mừ =)) )
Nhìn thấy con bé đang mỉm cười khúc khích, hai má có vẻ ửng hồng lên vì ngày nắng, L ngơ người nhìn trong giây lát, rồi lại lẩm bẩm.
- Uầy...
Nó lóc cóc chạy theo.
- Uầy cái gì?
- À không có gì!
- Không có gì... cái gì? – Cố gắng cò quay =))
- =.=... – thở dài quay mặt lại, hắn nói thật nhỏ- Nhìn khác quá nhỉ!
- Hi hi! Lại chẳng!– Biết ngay là hắn sẽ khen nó mà, bõ công make up =))
- Có hơi đàn ông vào có khác nhở! Nhìn mặn mà hẳn
- Đạp chết bây giờ!– Vừa nói, nó vừa véo mạnh vào eo hắn, đẩy hắn vô phòng.
******
" Đã có những khi em đã sai...
Nước mắt của anh đang nhẹ rơi...
Thấm ướt hết vai em tại sao...
Có lẽ bởi em đã làm anh không vui..."
Nó say sưa hát, vừa hát, vừa lặng yên ngắm nhìn thằng L đang đung đưa tay theo beat nhạc, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười một cái rất đáng yêu, bỗng chốc tự dưng nó thấy má mình đỏ ửng...
Bài hát kết thúc, L quay ra nhìn nó, rồi mỉm cười hài lòng bảo.
- Hát xuất thần quá nhỉ! Đúng là hát cho người yêu có khác! – Giọng hắn nói có phần chua chát khiến cho nó chỉ biết cười nhạt, gật đầu bảo " Ừm... "... Rồi hắn lại tiếp.
- Thế định trả công tui thế nào đây?
- Trả công gì cơ? – Con bé ngây thơ ngơ ngác hỏi.
- Ô hay! Thế thu âm miễn phí à =))!
- Ai goo! Thế muốn trả công như nào đây! – Nó nhăn trán làu bàu.
- Làm fansign cho tui điiii!!!
- Ôi zời! Tưởng gì! Quá đơn giản! Thế anh muốn làm ở đâu nào:-?
Khẽ lướt nhìn qua nó một lượt, rồi thằng L đưa ra một câu xanh rờn.
- Ở đây đi! Dạo này phát triển phết rồi đấy nhờ – Nói rồi, mắt dừng lại ở ngực nó =))
- Ăn đòn đấy con tó này! – Vừa nói, nó vừa ôm tay che lấy ngực, cúi mặt thẹn thùng.
- Thế thì vào mông đi =)) – Thằng L vẫn cười cợt nhả.
Nhăn mày méo xẹo cả mặt, nó thở dài rồi lạnh lùng nói.
- Méo làm nữa!
- Úi... thôi mà! Thôi được rồi! Vào đâu cũng được! Nhưng mà phải làm đấy! – L năn nỉ.
- Ờ! Biết rồi! Không để anh phải thất vọng đâu! – Nó cười tủm tỉm...
L nhìn, lại ngây người ra một lát, rồi tự dưng buột miệng hỏi.
- Cô đã quên "anh ta" thật rồi à?
Anh ta ... ý L nói là sao?... Anh ta ... là "anh ta" sao?...
Gượng gạo trả lời, không hiểu vì sao nó vẫn không thể nói dối với lòng mình...
- Ừm... vẫn chưa! – Vừa nói, nó vừa cười nhạt, giọng mỗi lúc một trùng xuống.
L thần người ra nhìn, rồi mỉm cười thỏa mãn, coi như câu trả lời của nó đúng ý mà hắn muốn nghe, lại tiếp tục chơi trò vờn tâm lý.
- Vậy mình yêu nhau đi?
Sững người...
Mặt nó cứng đơ lại...
Tim cũng đập nhanh hơn...
Hai má nóng bừng lên không sao kiểm soát được, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói.
- Đùa đủ chưa?
- Trông tôi nói giống đùa lắm à? – Nhìn thẳng vào mắt nó, L dõng dạc.
- Vậy còn người yêu của anh bây giờ thì sao? – Nó quay sang cười nhạt, cũng nhìn thẳng vào mắt L.
- Cũng chỉ là để quên đi " cô ta " thôi! Nhưng ngày hôm nay gặp lại " cô ta ", tôi phát hiện ra rằng mình... không thể...- Hắn nói, khóe môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười chua chát, trông cũng có vẻ thành tâm lắm. Nhưng nó vẫn lạnh nhạt.
- Thì sao?
- Chúng mình lăng nhăng với nhau nhé ?
Lời nói này của L như đâm xuyên vào tim nó, đánh trúng điểm yếu trong tấm lòng mong manh không vững chắc của nó, làm con bé nghẹn ngào...
Cảm xúc dâng lên thật khó tả... như lấp đầy họng nó khiến nó không sao mở lời được...
Phải ấp úng mãi, nó mới thốt ra được một câu...
- Chắc chắn chưa?
Chap 6:
Kể từ lúc nhận lời " lăng nhăng " với L, tâm trạng nó cứ trôi nổi bồng bềnh mãi...
Một phần thì thỏa mãn... vì đã " chiếm " lại được L, người con trai chưa bao giờ là của nó một cách trọn vẹn cho dù cũng đã có lúc hắn từng ở bên cạnh nó...nhưng... trái tim thì vẫn đang ở một nơi xa xôi khác... Ngày đó nó đã hận, rất hận L... nhưng đến khi nhận lời yêu anh mà trong lòng thì vẫn chưa quên hẳn được L... nó mới nhận ra rằng " thì ra cảm xúc ngày đó của hắn là như thế! "... Tự dưng cảm thấy muốn trách mình... nhưng lại chẳng thể trách được L ...
Bây giờ khi đã chín chắn hơn, thật buồn cười là nó nhận ra một điều:" Hễ thứ gì không còn là của mình, thì mình lại càng ra sức muốn chiếm hữu! ". Có lẽ cảm giác của L lẫn nó bây giờ đều là vậy... Hai người không còn là của nhau... lại đang ra sức chiếm hữu nhau... dĩ nhiên... đây là sự tự nguyện~!
Nhưng bọn nó có nghĩ rằng...nếu người yêu của chúng biết được... sẽ đau lòng... sẽ thất vọng... sẽ hụt hẫng đến như thế nào không?
Nó đang vì sự thỏa mãn của mình mà gạt đi cảm xúc của anh, quên mất anh vẫn đang là người yêu chính thức của nó... Quên mất rằng mình đang hứa hẹn rằng sẽ chờ anh...
Đã có lần nghe anh kể một câu chuyện rằng... cũng trong một lần anh đi công tác, ny của a ở Hà Nội đã ngay lập tức lăng nhăng với người khác, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Không đốt nhà nó đã là may (__ __")... Nghĩ lại, bất giác lại thấy rùng mình... híc híc!
******
Suốt một buổi chiều hoang mang, sau sự hân hoan là tâm trạng vô cùng rầu rĩ, nó cũng quên béng mất chẳng buồn nhắn tin cho anh, rút cục, 6 giờ chiều, anh lại chủ động nt cho nó.
- Vợ hâm quên mất chồng rồi :(!
”Ơ... thôi chết!”. Chợt giật mình khi nhận được tin nhắn của anh, trái tim đang đứt nhịp của nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì bị kích thích lại. Cố gắng trấn tĩnh lại mình, nó hồi hộp nhắn lại – Ui vợ xin lỗi! Hôm nay vợ mệt quá chồng ạ :(!
- Hả! Sao lại mệt? Vợ ốm à?– Anh sốt sắng hỏi thăm nó.
Ốm... cũng không hẳn là ốm... nhưng cái cảm giác hoang mang khiến đầu óc nặng trĩu, hơi thở mệt mỏi này có lẽ cũng có thể coi là một dạng ốm tinh thần. Nó liền gật gù trả lời anh.
- Vâng ạ! Chắc là thế! Tự dưng thấy mệt mỏi lắm! Chắc là bị ốm tương tư rồi– Chém gió
- Ủ uôi... tương tư ai vầy -
- Còn ai vào đây nữa nhờ:-<... Lâu quá không gặp... buộc phải nhớ chứ còn gì nữa! – Con quái vật này nói dối không biết ngượng mồm =]]
- Thật à? Vợ nhớ chồng phát ốm cơ à? Ha ha! C` hp quá !
- Hạnh phúc thì làm saooooooo:(! Anh cũng có về bên tôi được đâu ! – Làm trò =]]
....
Im lặng một lúc, tự dưng không thấy anh reply nữa, nó chán, cầm điện thoại lại thở dài phườn phượt, hay mình đùa quá trớn làm anh giận rồi!
Biết là anh đang bận công việc không thể về được mà cứ cố tình châm chọc... Thiệt tình... con bé xấu xa... Đang nghĩ ngợi lung tung, định nhắn tin xin lỗi anh... thì tự dưng nó lại nhận được tin nhắn.
- Chồng đang bận công chuyện. Chút nữa nhắn tin lại cho vợ sau nhé!
Chẳng biết nói gì, chắc anh giận thật rồi... Cổ họng nghẹn đắng, nó chỉ biết nói.
- Vâng ạ!
Rồi lại thôi...
******
Suốt cả một buổi tối, tâm trạng buồn rầu, suy nghĩ linh tinh làm nó cứ hoang mang mãi. Song Ngư mà, rất hay suy nghĩ vẩn vơ rồi lại toàn đi đến những điều tiêu cực. Anh không nhắn tin lại cho nó suốt từ lúc đó đến giờ... Là saooooo:(
Hay anh chán nó rồi?
Hay anh vào miền nam bị chân dài mê hoặc rồi?
Hay anh quên nó rồi?
Hay anh quen được em khác xinh hơn rồi?
Huhuhuhu...
Không được đâuuuuu
Không muốn như thế đâuuuu
Suy nghĩ linh tinh khiến cho nó không muốn ốm cũng tự dưng trở thành ốm thật!
Sao mà yêu vào lại nhức đầu thế này không biết!
Rõ ràng ban đầu chỉ coi việc quen anh như một..." trò chơi "... còn bây giờ đối với nó, anh như một món quà " trời cho " mất rồi...
Huhu...
Ủ rũ suốt cả một buổi tối, đến 9h, đang chuẩn bị đóng cửa hàng để đi về thì tự dưng nó lại nhận được một tin nhắn.
- Vợ đang làm gì đấy?
A! Anh nhắn tin! Vui quá! Nó liền nán lại, chưa đóng cửa hàng vội, ngồi nhắn tin trả lời anh cái đã!
- Vợ đang ngồi đợi tin nhắn của chồng!
- Hi hi! Thế à! Chồng xin lỗi, tại vừa nãy chồng bận quá! Thế vợ đã ăn gì chưa?
- Dạ chưa ạ! " – Nó ngoan ngoãn trả lời, kể từ lúc anh không nhắn tin cho nó nữa làm nó cứ buồn rầu mãi có tâm trạng ăn uống cái gì đâu!
- Thế đừng ăn gì nhé! Để chồng bảo đàn em mang đồ ăn qua cửa hàng cho vợ!
- Ý! Thiệt hả! Nhưng mà đến giờ đóng cửa rồi c` ơi! Vợ chuẩn bị về bây giờ!
- Thế à... chán nhờ... Hay vợ qua " chỗ này " lấy đồ ăn nhé! C` bảo người ta chuẩn bị sẵn cho vợ rồi đó >"<! Không ăn không được đâu!
- Èo... cái gì mà quan trọng dữ vậy! Không ăn không được sao?
- Ừ... hehe! Vợ không đoán được đâu!
- Chắc không? – Nó cười khẩy, hình như cũng hơi mập mờ đoán ra được rồi. Mặc dù lòng vẫn không chắc chắn lắm... Vì nếu đúng thì... hơi bị bất ngờ!
- Thế vợ đoán thử xem nào:-? – Anh vẫn tha hồ nhử.
- Chẳng nhẽ là... thịt Sói! – Nó gửi tin nhắn đi mà vô cùng hồi hộp, nhịp tim tự dưng tăng lên khiến con bé thở dốc... Đoán sai thì mất mặt lắm! He he!
Một lát sau, anh ngại ngùng nhắn lại.
- Aaaaaaaa!!! Sao vợ đoán chuẩn vậy! Ai nói cho vợ biếtttt! Đang định làm vợ bất ngờ mà:(!
- Hả? Chồng về thật á??? Chồng không đùa vợ chứ??? Vợ chỉ nói đùa thôi mà =))– Sướng quá! Con bé nhảy dựng cả lên! Tung hoaaaaa =))
- Ơ hơ hơ... bị hớ... Thế bây giờ vợ qua N được ko?
- Vâng! Được ạ! C` chờ vợ một chút nhé!
Thế là hí hửng, nó ra đường bắt taxi qua N ngay lập tức, ngồi trong xe, con bé cứ cười tủm tĩm mãi. Lôi tin nhắn ra đọc, đọc đi rồi lại đọc lại, rồi lại tủm tỉm cười sướng khiến cho anh tài xế cũng phải bật cười theo.
- Đi gặp ny hả em?
Ô hay... vô duyên, chuyện của người ta tự dưng xen vào làm gì?
Tính nó vốn không thích nói chuyện với người lạ, đối với người quen thì rất cởi mở, nhưng đối với con trai lạ thì vô cùng lạnh lùng. Nhưng hôm nay vì tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, nên nó cũng cười cười.
- Vâng anh ^^!
- Thế em hẹn người ta ở chỗ nào vậy?
Ô hay... đã nói đường ngay từ lúc đầu rồi mà còn cố hỏi chuyện là sao nhỉ? Khó chịu, nó bắt đầu giở trò... Tự dưng chuyển giọng lạnh ngắt, cúi đầu nhìn vào màn hình một lát, không thèm trả lời, rồi đột nhiên ngước lên nhếch môi cười nhạt.
- Đến khúc đó là rẽ trái nhé anh! Hồi còn sống em từng bị tai nạn ở đó đấy ! "
- Cái gì cơ? " – Anh tài xế lạnh người quay lại nhìn nó, nhưng nó vẫn không thèm trả lời, chỉ nhoẻn cười, mặt đóng băng. Sau khi cứ " Cái gì cơ... em nói cái gì cơ..." một hồi không thấy nó trả lời thì cũng đành im lặng =]].
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
– Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Xuống xe, nó hồi hộp sửa sang lại đầu tóc, rồi nhanh chóng bước lên tầng 2, nơi anh hẹn nó.
Đi qua tầng một và tầng hai, muốn ong cả đầu với tiếng nhạc xập xình, may mà cuối cùng cũng thoát ra được đến ban công, một nơi yên tĩnh với khung cảnh vô cùng thơ mộng, view từ đây nhìn xuống dòng đường cũng rất đẹp... anh thật biết cách chọn điểm hẹn!
Nhẹ nhàng bước đến bên anh, nó khẽ để một chiếc lá rơi nhẹ lên vai anh, rồi giả vờ giật mình hù dọa.
- Eo ôi! Gián kìa!
Anh đang ngồi đọc báo, tự dưng nghe thấy gián liền nhảy dựng lên, bật ra hẳn khỏi ghế, gào lên ầm ĩ.
- Đâu đâu! Gián ở đâu!!! Giết nó cho chồng!!
Nhìn mặt anh tái mẹt, nó chỉ biết đứng một chỗ ôm bụng cười sằng sặc.
- Ha ha ha! Anh hai xã hội đen mà lại sợ gián như thế này à! Ôi tôi chết)))
Xấu hổ, anh lại mạnh tay kéo nó ngồi xuống ở ghế bên cạnh.
- Ôi zồi! Chồng chỉ giả vờ để cho vợ cười thôi!
- Ôi zồi! Màu mè! Thế cơ mà =))! Thế tôi mà không cười thì sao?
- Thì tôi cũng chỉ thử cô thôi =; "
- Thế cơ maaaaaaa` =))) – Vừa nói, nó vừa kéo dài cái giọng châm chọc của mình ra trêu anh, làm anh phải lừ mắt dọa nó.
- Im ngay! Muốn chết không?
- Ko im! Làm gì được nhau? – Nó bướng, chắc xa anh lâu rồi nên cũng quên thói nhịn anh.
- Là chồng đã nói trước rồi đấy! Đừng trách chồng độc ác! – Vừa nói, anh vừa vung tay lên... con bé cứng đờ tưởng anh định tát nó nên nhắm chặt mắt lại... sợ hãi... Ai ngờ... một nụ hôn bất ngờ áp chặt lên môi... bịt miệng của nó ngay tức khắc... và bàn tay kia cũng chỉ là để ôm lấy mình nó thôi...!
Chap 7:
Ngồi tâm sự với anh suốt cả một buổi tối, vèo một cái mà cũng đã hơn 11h, anh giật mình nhìn vào đồng hồ rồi quay sang hỏi nó.
" Thôi chết! Hơn 11h rồi! Vợ đã phải về chưa? "
" Híc... tất nhiên là rồi chồng ạ >"<! " – Nó cũng lo lắng nhìn vào đồng hồ, không biết suốt 2 tiếng đồng hồ hai đứa nói chuyện với nhau những gì mà thời gian trôi qua nhanh thế. Tiếc nuối, nhưng vẫn không thể nán lại ngồi thêm, nó đành đứng dậy để anh nắm tay đưa về.
Vừa ra đến cửa, lại vô tình gặp mấy người bạn của anh, thế là cả đám lại rủ nhau đi ăn lẩu. Cũng may, hôm nay anh vừa mới phi taxi từ sân bay ra đây nên cũng chưa lấy được xe, đành trấn tạm một chiếc xe của bạn thay vì phải gọi xe đưa nó về vậy!
******
Trên đường về, ngồi sau xe, úp mặt vào lưng anh, vòng hai cánh tay nhỏ bé qua ôm lấy khung người rộng lớn của anh, tha hồ thưởng thức nỗi nhớ suốt hơn một tuần xa cách... Nó lại lặng đi, và nghĩ ngợi, bỗng dưng có tin nhắn gửi đến...
Lại là L...
Hắn hỏi nó đang làm gì đấy?
Nói là nhớ nó và muốn nó nghe bài hát này...
Click vào link âm nhạc mà hắn gửi, mắt nó lại lim dim nhắm nghiền vào nghe bài hát...
Ca từ trong đó... giống như những gì hắn đang muốn gửi tới nó quá...
“ Tình cảm nhạt nhòa … giờ đã trôi theo gió …
Anh biết anh sai … khi không giữ được nó …
Trong suốt thời gian … mà đôi ta yêu nhau …
Anh chỉ biết … mang lại đớn đau …
Nỗi đau hằn sâu … trong khóe mắt của em … mà anh đâu biết đâu …
Don’t cry … Don’t cry…
Anh là người tệ bạc …
Chia tay nhau không nói một câu …
Để giờ đây than thở cùng beat và flow …
Anh có muốn vậy đâu …
I’m Sorry …”
....
Khó xử thật!
Lại bị mắc nghẹn ở trong tim!
Nghe một lúc nữa chắc nó không thở nổi mất!
Nhắm chặt hai mắt không để cho lệ trào ra khỏi mi...
Nó không muốn anh nhìn thấy nó không vô cớ như thế này...
Rồi anh sẽ lại hỏi...
Rồi nó sẽ không thể trả lời...
Vì anh mà biết lý do thì chắc anh sẽ hận nó mất...
Thế là cố nín...
Bỗng, nó thở dài.
" Chồng ơi! Vợ không đi ăn đâu! Hôm nay vợ mệt lắm! Cho vợ về trước được không? "
Anh quay lại nhìn nó, vẻ ân cần.
" Híc! Vợ mệt à? Ừm! Thế để chồng đưa vợ về nhé! "
Nói rồi, anh liền xin phép mọi người đưa nó về trước.
Nghe anh nói rằng nó bị mệt, mấy người bạn liền đánh mắt nhìn nó, bật cười khành khạch.
" Ha ha! Em ý mệt à! Tao biết một nhà nghỉ gần đây đấy! Để tao đọc địa chỉ cho mày nhé! " – Lão H buông giọng đùa cợt.
Để cho lão nói hết lời, anh lại quay ra đưa mắt lườm cho tóe lửa, rồi gằn giọng nói.
" Tao đ' đùa nhé! Vợ tao mệt! Tao phải đưa về! Ai thèm vớ vẩn như chúng mày! "
" Ừ! Không vớ vẩn cơ mà! Chúng tôi biết mà! "
Nhìn mấy người bạn anh nhất định không tin, nó lại bật cười khúc khích.
Anh ngại, liền chối đây đẩy.
" Tao đàng hoàng mà! Chúng mày buồn cười nhờ! "
" Ừ! Mày đàng hoàng mà! Ha ha ha! "
Vừa nói, họ vừa vòng xe vào một khúc rẽ khác, không quên vẫy tay chào cô bé, còn anh và nó thì vẫn tiếp tục đi thẳng. Im lặng một lúc, nó lại bật cười.
" Sao mấy anh ý nói... c` cứ phải chối thế? "
" Chối cái gì cơ? Thế vợ thấy chồng không đàng hoàng à? "
" Hi hi! Chắc vợ chưa được thấy) " – Nó đá đểu.
" Á à! Không tin chồng! Được thôi! Nếu điều đó làm vợ vui ^^! " – Anh lại tiếp tục giở giọng giận dỗi... nhưng con bé lập tức ôm trầm lấy bụng anh, nũng nịu cầu hòa ngay.
" Thôi mà! Vợ xin lỗi! Chồng đàng hoàng mà!!! "
******
Dừng lại trước cửa nhà nó...
Lúc này đã là 12h đêm, anh lo lắng hỏi.
" Chết rồi! Gần 12h rồi! Liệu mẹ có cho vợ vào nhà ko? "
Nó cười, trấn an anh.
" Hi hi! Không sao! Hôm nay mẹ vợ đi chùa, sáng mai mới về cơ! "
Nhìn mặt anh thất vọng tiu nghỉu.
" Ặc! Thế à... Sao không nói sớm! Biết vậy hôm nay bắt cóc vợ luôn cho rồi:( "
" He he! Thách chồng đấy! "
" Thách á? Chắc chắn chưa? " – Anh lừ mắt nhìn nó, nghiêm nghị.
" Á... chưa ạ! Chồng của vợ ngoan mà! Không nỡ bắt cóc vợ đâu mà! Nhờ nhờ! " – Con bé xun xoe.
" Hờ hờ! Chỉ sợ bắt cóc xong cô lại sướng thôi =]] " – Mặc dù biết là anh đùa nhưng vẫn làm nó đỏ chín cả mặt.
" Không đùa với chồng nữa! Vợ vào nhà đây! "
" Ơ! Thế quên à? "
" Quên cái gì cơ... à ừ... quên nhỉ! " – Nói rồi, nó liền chạy lại bên cạnh anh, nhảy cẫng chân lên hôn chụt một cái vào trán, rồi lon ton đi vào nhà.
Trước khi bóng nó khuất hẳn, vẫn nghe thấy anh nói với lại dặn dò.
" Vợ mệt thì nhớ ngủ ngay đi đấy! Còn cố onl là chết với chồng! "
******
Thở phào nhẹ nhõm...
Từ lúc nhận được tin nhắn của L, rồi lại đi bên cạnh anh, tâm lý nó đấu tranh mâu thuẫn ghê gớm!
Rồi hễ cứ nhìn vào mắt anh là nó lại thấy bứt rứt vô cùng, rút cục chỉ có thể quyết định xin về sớm để được giải thoát khỏi cái cảm giác tội lỗi đáng sợ này.
Ngoại tình... cũng hay... nhưng mà đáng sợ thật!
Vừa vào đến nhà, nó online ngay lập tức!
L đã online... biết ngay mà... nó lại chat với L =))) ( con mất dạy =)) )
" Hi hi! "
" Làm gì mà cười vui thế =.=? "
" Hôm nay L ra Hà Nội gặp tui đấy! Sướng quaaaaa! " – Con bé hồn nhiên chia sẻ mà không hề quan tâm đến cảm xúc của L... À mà không! Thực ra thì nó có quan tâm đấy! Chỉ là một phép thử để xem L sẽ phản ứng thế nào thôi. Rút cục, câu trả lời không làm nó thất vọng!
L im lặng một hồi, định viết cái gì đó rồi lại thôi. Đoán được điều này là bởi vì nó thấy dòng chữ " Người tình trong đêm " đang trả lời... cứ hiện lên rồi lại vụt tắt suốt... chứng tỏ để viết ra câu trả lời này... đối với hắn cũng khó khăn lắm lắm!
" Nói chuyện với tôi làm ơn đừng nhắc đến tên thằng đàn ông khác có được không? "
Ha ha! Ha ha ha! Đọc được dòng phản hồi này! Con bé bỗng dưng bật cười. Trong đêm tối, nó chống cằm nhìn thẳng vào màn hình máy tính, đôi mắt chậm chạp di chuyển theo từng con chữ, rồi lại bụm miệng cười thầm mãi...
" Hắn vẫn là của mình! " – Trong đầu nó chỉ nghĩ được có thế! Sự thỏa mãn, khát vọng chiếm hữu người yêu cũ... Một lần nữa lại giết chết nó...
Lặng đi một lát vì không biết phải trả lời thế nào, nó lại đánh trống lảng sang chuyện khác.
" Này! Anh thích ny anh đáng yêu hay sexy? " – Hỏi cái này là vì tự dưng nghĩ đến "anh", không biết gu chung của đàn ông như thế nào nên mới phải hỏi L).
" Đáng yêu và ngu ngu 1 tí =)) "
" Sao lại phải là ngu =.="! Ngu để bị ăn thịt à?! Đáng ra phải là khôn nhưng giả vờ ngu chứ! " – Vừa nói, nó vừa nghĩ đến mình =]]
" Thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, và hậu quả là gì thì...:-< " – L nói có vẻ đe dọa.
" He he! Đứa nào ngu thật thì mới bị phát hiện thôi! Nhưng mà... sao lại thích ngu ~"~! " – Nó vẫn cứng đầu giữ quan điểm của mình.
" Thì ngu để còn nghe lời, không biết bật:-w! "
" Ngu xuẩn! Loại con gái như thế nói chuyện chán chết! " – Nó thở dài ngao ngán vì " gu thẩm mỹ " của L... Bảo sao hai đứa này không thể làm ny của nhau!
" Ờ... nhưng mà vì tôi lỡ yêu phải đứa quá khôn... nên bây giờ mới đau đớn quằn quại như thế này đây "...
L nói, như xoáy vào tim đen của nó, làm con bé bất giác giật mình... xấu hổ!
Nhưng lại vẫn cố tình đánh trống lảng, giả vờ như không biết!
" Đứa nào thế? Vợ anh à =]] "
" Vợ tôi mà khôn à =]] "
" Thế ai? Em K chăng? " – Nó bắt đầu lục lại tên ny cũ của hắn.
" Gì thế! Bé K thì càng ko)! Yêu đương gì em ấy! "
" Hay là L:-?... "
" L ở trong thời quá khứ rồi M ạ) "...
" Haiz... nhiều em quá! Chả biết em nào! " – Nó cười cợt, giả vờ như vô tình.
L lặng đi một lúc, tưởng như không thèm trả lời nữa, nhưng rồi bất ngờ lại reply nó.
Dòng phản hồi khiến con bé lặng người...
" Em Mai... "
Lạnh người...
Một dòng điện mạnh tự dưng chạy sượt qua sống lưng khiến con bé rùng hết cả mình...
Đã bao lâu rồi...
Sao còn nói ra những lời vô nghĩa này!
Bởi bây giờ có anh rồi...
Nên nó không quan tâm đến sự tác động yếu ớt này nữa đâu...
Nhưng vẫn cố tình đùa cợt.
" Vậy sao ngày ấy không níu kéo tôi? "
" Vì anh biết... bước tiếp con đường ấy không mang lại hạnh phúc cho em đâu... "
******
Đang nghẹn ngào...
Không biết trả lời ra sao...
Không mang lại hạnh phúc cho tôi ư?
Có biết rằng chỉ cần một sự quan tâm nhỏ nhoi hời hợt của anh cũng đủ để khiến tôi sướng rơn cả ngày như thế nào không?
Tôi cần hạnh phúc tràn đầy lắm ư?
Đứa như tôi đâu dám...
Chỉ cần anh ở bên cạnh...
Dù là đi đâu cũng được...
Tôi cũng muốn sát bên...
Anh...
Sẽ không bao giờ biết được giá trị thật của mình trong lòng tôi đâu...
Vì tôi là thế đấy...
Tôi là con ngốc mà ^^!...
Luôn sống giả dối dưới cái vỏ bọc mạnh mẽ lạnh lùng...
Là lừa đảo cả thôi...
Vì tôi sợ bị tổn thương mà thôi)...
Chia tay anh tôi không buồn sao?
Khi tôi cười cũng là lúc nước mắt tôi đang rơi đấy...
Anh sẽ chẳng bao giờ biết được đâu...
Đồ tự kỉ:(!