watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 07:48 ngày 28/11 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng

SẼ CÓ THIÊN THẦN...

Xuống Cuối Trang
Tiểu Mễ cười:"Uy Quả Quả,cảm ơn bạn."

"Cảm ơn vì cái gì?"

"Bạn đang quan tâm đến mình",cô mỉm cười với Uy Quả Quả,"Mình thật may mắn đúng không?Có thể quen biết bạn."

Uy Quả Quả cảm động,nắm tay cô:"Mình rất quý bạn!Có lẽ là duyên phận thôi,chúng ta chắc chắn sẽ là bạn tốt!"Đang nói,cô đột nhiên quay ra nhìn"Ha ha,nhìn kìa!Có trò hay rồi đây!"

Tiểu Mễ nhìn theo ánh mắt của cô-----

A,một cô gái thật xinh.

Khuôn mặt trái xoan,một đôi mắt biết nói,mái tóc mượt đen nhánh dài ngang vai,dáng người mảnh mai yếu đuối.

Cô gái đi vào lớp học,tất cả ánh mắt của sinh viên nam đều hướng về cô.Tiểu Mễ vẫn cho rằng,chỉ có trong tiểu thuyết,mới có được một mỹ nhân như thế này.Thật là một vẻ đẹp mong manh,yếu ớt.

"Cô ta tên Na Lộ,hoa khôi khoa văn."

"Họ tên thật kỳ lạ"

"Ừ,nghe nói có huyết thống Mãn Thanh,là hậu duệ của vương tộc triều đại cuối cùng."Uy Quả Quả cười trộm,"Cô ta chỉ thích có Doãn Đường Diêu thôi,làm tan nát biết bao trái tim chàng trai khác."

Na Lộ đi đến bên cạnh Doãn Đường Diêu,nhìn anh ta một chốc,rồi nhẹ nhàng nói:

"Anh đến rồi à?"

"Nói vớ vẩn!Nếu như anh ấy không đến,bạn nhìn thấy là quỷ à?'Dương Khả Vi lạnh lùng nói,cũng từ chỗ ngồi của mình đứng dậy,bước nhanh đến bên cạnh Doãn Đường Diêu,cản đường Na Lộ nói:"Mất trí à,không nhìn thấy anh ấy đang ngủ à?Đi di,đừng làm phiền anh ấy nữa!"

Na Lộ không quan tâm đến Dương Khả Vi,chỉ nhìn Doãn Đường Diêu.

"Anh vẫn khỏe chứ?Sao có vẻ mệt mỏi vậy?"

Dương Khả Vi tức giận:"Bạn đừng nhiều lời nữa,về đi."

"Na Lộ Vs Dương Khả Vi,đại chiến hồi thứ ba trăm linh một,"Uy Quả Quả lắc đầu,"đây là phim chiến tranh kinh điển,chỉ cần Doãn Đường Diêu xuất hiện là chiến tranh lại nổ ra."

"Cả hai người đều là bạn gái của anh ta à?"Nhìn qua có vẻ như là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

"Hai người?Haha,bạn quá coi thường Doãn Đường Diêu rồi,bạn gái của hắn ta phải dùng xe tải mới chở được hết.Chỉ là hai người này hơi khoa trương thôi."

Ánh nắng sau mưa chiếu vào phòng học.

Một cô gái yếu đuối,một cô gái lạnh lùng,giữa hai người,Doãn Đường Diêu gục mặt ngủ say trên bàn,tiếng ngáy nhè nhẹ.

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ.

Phản chiếu trong suốt lên người Doãn Đường Diêu.

Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy,trong giấc mơ của anh ta,nhất định có một thế giới yên tĩnh.

"Đừng làm ồn nữa!"

Doãn Đường Diêu tức giận hét lên,khuôn mặt ngái ngủ,trừng mắt nhìn Na Lộ và Dương Khả Vi.

"Xin lỗi....."Na Lộ vừa nói vừa khóc,"Em làm phiền anh à?Đều là lỗi của em...."

"Đã biết là không tốt,lại còn đến làm phiền người khác." Dương Khả Vi cười nhạt.

"Biến đi."

Tiếng Doãn Đường Diêu lạnh lùng.

Dương Khả Vi ngơ ngác,không dám nhìn anh ta.

"Tôi nói biến đi!Có nghe thấy không!"Doãn Đường Diêu ánh mắt đầy tức giận,hét lên với Dương Khả Vi,"Biến-----!Tuần trước tôi nhớ là đã nói với cô,tôi không có chút hứng thú gì với cô cả!"

Tĩnh lặng-----

Tất cả các sinh viên trong lớp đều sững người ra.

Tiếng nói của anh ta rất to,Tiểu Mễ đứng bên ngoài cũng nghe thấy rất rõ ràng.Sắc mặt Dương Khả Vi thẫn thờ,trong giây lát cô ôm mặt khóc chạy ra ngoài.

Na Lộ cắn môi,cố gắng để khống chế vẻ mặt muốn cười.Cô đưa tay cầm lấy cánh tay của Doãn Đường Diêu,cúi mặt xuống và khóc.

"Lâu lắm rồi không nhìn thấy anh,xảy ra chuyện gì a?"

Doãn Đường Diêu đẩy tay cô ta ra,nói:

"Cô cũng đi đi,tôi muốn ngủ."

Na Lộ lúng túng đứng đó.Trong giây lát,cô ho một tiếng,miễn cưỡng cười:"Được.Thế thì em đi nhé,anh nghỉ đi."

Doãn Đường Diêu lại gục mặt xuống bàn,tiếp tục ngủ.

Cứ như vậy,Doãn Đường Diêu ngồi trong lớp ngủ cả một buổi sáng.

*** ***

Cho đến khi trưa,khi cảm giác đói bụng đến,anh ta mới tỉnh giấc,nguyền rủa:

Mẹ kiếp!

Hai cánh tay anh ta mệt mỏi rã rời vì ngủ quá lâu.

Bỗng một tiếng nói phát ra từ bên cạnh anh ta.

"Tư thế ngủ không đúng,cơ thể bị đau là rất bình thường,hơn nữa còn rất dễ bị cảm."

Doãn Đường Diệu quay lại nhìn.

"Lại là cô?Sao cô có vẻ giống hồn ma thế nhỉ?"

"Tôi tên là Mễ Ái,anh có thể gọi tôi là Tiểu Mễ."Tiểu Mễ nở một nụ cười thật tươi,"Tôi là sinh viên vừa mới chuyển đến hôm nay!"

Các sinh viên khác đã ra về hết,trong phòng học chỉ còn hai người Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ.

Doãn Đường Diêu đứng dậy,đưa tay đẩy Tiểu Mễ ra:

"Tránh ra!"

"Anh đói không?"

Tiểu Mễ tỏ vẻ không quan tâm,nụ cười vẫn rất tươi.

Doãn Đường Diêu tức giận:"Muốn gì đây?"

Tiểu Mễ chớp mắt,bàn tay từ sau lưng đưa ra một hộp sữa và một cái bánh mỳ,nói:

"Chắc anh đói lắm rồi phải không,anh ăn đi!"

Doãn Đường Diêu trừng mắt.Sáng nay bị cô đẩy từ trên xe xuống,bây giờ vai vẫn còn rất đau,không tính sổ với cô ta đã là rất cố gắng rồi,cô ta lại muốn chơi trò gì nữa đây.

Tiểu Mễ cắm ống hút vào hộp sữa,đưa vào tay anh,mỉm cười:

"Uống đi."

Đáng nhẽ sau khi tan học cô đã phải vội vàng đi làm thủ tục nhập học.Nhưng cô nghe thấy tiếng bụng anh kêu,có vẻ rất đói rồi đây,cho nên ngay lập tức cô chạy đi mua về.

"Ục----"

Tiếng bụng của Doãn Đường Diêu lại kêu.

Tiểu Mễ giơ tay lên,cười:"Tôi thề,đồ ăn không có độc!"

Anh ta lại nhìn cô,cầm ống hút vứt đi,rồi uống một hơi hết hộp sữa.Uống xong,cơn đói đã giảm đi phần nào,anh ngồi xuống ghế và nói:

"Cô muốn gì?"

Một cô gái đưa anh ta đến bệnh viện,rồi đẩy anh xuống xe,rồi lại cho anh sữa và bánh mỳ,chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý của anh để rồi trở thành bạn gái của anh.Kiểu con gái như thế này anh đã gặp nhiều rồi.

"Muốn gì?"Tiểu Mễ ngạc nhiên.

Doãn Đường Diêu cười đểu.

"Lịch hẹn hò của tôi đã sắp xếp đến tuần sau rồi,có kiên nhẫn thì đợi nhé.Nhưng....Khi hẹn hò mà cô lại mặc như thế này thì thật mất mặt."

"À....."

Tiểu Mễ cười,cô vuốt tóc,cầm lấy một tập vở trên bàn:"Cái này,anh định lúc nào viết đây?"

Doãn Đường Diêu quay sang nhìn.

Là bài viết Tài nguyên nhân lực mà giáo sư Truyền vứt trả lại anh.

"Tại sao phải viết?"

"Không làm thì anh sẽ không đủ điểm thi!"Tiểu Mễ lo lắng nói,"Lúc tan học tôi đã xem qua các bài tập của các sinh viên khác,thực ra cũng không khó lắm đâu,chỉ cần cố gắng một chút là được,cũng không cần phải viết quá dài."

Doãn Đường Diêu cười lạnh lùng.Anh không qua được kỳ thi?Nếu như anh ta không tốt nghiệp được,thì thư viện mới của trường sẽ không có tiền đầu tư.Giáo sư Truyền thực ra cũng chỉ là một kẻ ngốc không biết sự đời mà thôi.

"Có liên quan gì đến cô?"

Anh lạnh lùng nhìn cô.

Tiểu Mễ ngơ ngác,nghĩ một lát,rồi tiếp tục nở nụ cười:"Tôi muốn trở thành Thiên Thần bảo vệ cho anh!"

Haha-----

Doãn Đường Diêu cười lớn,đưa tay lên trán cô:"Nếu bị bệnh thì phải nhớ đi bác sỹ.Còn nữa,đừng xem quá nhiều phim tình cảm,sẽ trúng độc đấy!"

Nói xong,anh quay mặt bước đi.

Tiểu Mễ cầm tập giấy ngồi trên ghế.Một lúc sau,cô ôm đầu cười gượng,có lẽ hơi căng thẳng một chút.

Nhưng-----

Cô đi tìm anh đã rất lâu rồi

Chương 2

Học viện Thánh Du xây trên một ngọn núi rất đẹp,hay là có thể nói rằng,Thánh Du bản thân là một ngọn núi quanh năm hoa lá đua nở.Trong trường trồng đầy các loại cây,đâu đâu cũng thấy cây.....

Cây cối miền Nam rất khác so với cây cối miền Bắc.Tại trường học trước đây của Tiểu Mễ,một cái cây chỉ là một cái cây,một cây trúc chỉ là một cây trúc.Nhưng cây cối trong trường Thánh Du làm cho cô hết sức ngạc nhiên,cây trúc giống như là hàng trăm cây trúc ghép lại,rất có khí thế,đa dạng hơn.....

Đường về Phong Viên có một con đường núi cong cong,hai bên đường như là một khu rừng,trong đó có đầy các loại cây.Đang vào lúc cuối tháng năm,cây cối,hoa lá đua nhau khoe sắc.Đi qua con đường đó,Tiểu Mễ cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới thần tiên.

Ký túc xá của Phong Viên cũng rất đẹp.

Đẩy cánh cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh đẹp Đông Hồ.

Nước hồ màu sắc giống như bầu trời,tầm nhìn mênh mông.Tiểu Mễ hít thở,cô có thể cảm thấy được những cơn gió từ hồ thổi vào.Haha,thì ra gió Đông Hồ còn mang một vị tanh nữa.Tuy nhiên,vẫn có thể giả tưởng nó vừa tười mới vừa đẹp đẽ.

"Chỉ còn một tháng nữa là học kỳ này sẽ kết thúc,tại sao không để học kỳ sau mới chuyển đến học ở đây?"Uy Quả Quả nằm trên giường,vừa ăn sô cô la mà Tiểu Mễ mua cho cô,vừa tò mò hỏi.

Tiểu Mễ bật đèn bàn lên,từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển nhật ký,nghĩ một lúc rồi trả lời:"Mình muốn tìm một người."

"Tìm người?Tìm ai?"Uy Quả Quả ngạc nhiên,"Học khoa nào?"

"Đã tìm thấy rồi."

Tiểu Mễ mỉm cười.Thật là may mắn,vừa đến đã tìm thấy rồi.

"Bạn của bạn à?Con trai hay là con gái?"Uy Quả Quả tiếp tục hỏi,a,một thanh sô cô la thật ít,ăn vào bụng là chẳng còn cảm giác nữa rồi.Lúc đầu Tiểu Mễ định mua hai thanh sô cô la,nhưng nhìn vào ví của Tiểu Mễ chỉ vỏn vẹn còn có 5 tệ,nên cô chỉ lấy 1 thanh.

Tiểu Mễ gãi đầu:"Cái đó...."Chẳng biết nói thế nào đây,nhưng cũng không muốn nói dối Uy Quả Quả.

Lúc đó,cửa ký túc mở ra.

Dương Khả Vi mặt hằm hằm bước vào,vứt sách vở lên giường,lạnh nhạt nhìn Tiểu Mễ và Uy Quả Quả rồi nói:"10 giờ rồi,tắt đèn đi ngủ."Nói rồi,cô đưa tay tắt đèn.

Một âm thanh vang lên,trong giây lát căn phòng trở nên tối hẳn,chỉ còn chiếc đèn bàn của Tiểu Mễ phảng phất ánh sáng yếu ớt.

Uy Quả Quả tức giận ngồi dậy:"Này!Dương Khả Vi,mười giờ vẫn là thời gian học tập làm việc bình thường mà.Bạn có quyền gì mà tắt đèn!"Tức chết đi được,Dương Khả Vi luôn như vậy,cô ta muốn ngủ,8 giờ là phải tắt đèn,cô ta không muốn ngủ,2 giờ đêm cũng không được tắt đèn!Nếu Thành Quyên còn ở ký túc thì cô ta còn không dám như vậy.

Dương Khả Vi lên giường,quay mặt vào tường ngủ.

"Có người thất tình rồi,"Uy Quả Quả hát,rồi đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ,"Đệ nhất mỹ nhân của Học Viện Quản Lý hôm nay bị từ chối trước mặt mọi người,thật là một tin tức lớn!"

"Uy---Quả---Quả!"

Một quyển sách từ giường của Dương Khả Vi được ném xuống.

Uy Quả Quả nhanh chóng tắt đèn đi ra ngoài,quyển sách đập vào của rồi rơi xuống đất.Trong giây lát,không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng.

Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cây đèn bàn.

Tiểu Mễ nhẹ nhàng ngồi trên ghế,hít một hơi,mở quyển nhật ký ra.Giấy trong quyển sổ có màu xanh nhạt,in rất nhiều hình của thiên sứ.

Cô cầm bút lên,cố gắng nở một nụ cười dễ thương như thiên sứ----

Dực(tiếng Trung đọc là yi)

Hôm nay thật vui,bởi vì cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi!

Xin lỗi,lúc đầu em không biết đó là anh,cho nên đã đẩy anh xuống đất.Có đau không?Có bị thương không?Hihi,đương nhiên em biết rằng anh sẽ không giận em,nhưng em vẫn lo lắng.Đều do em quá tùy tiện.....anh từng nói đó là khuyết điểm của em,từ bây giờ em sẽ thay đổi được không anh?

Anh đang cười phải không?

Anh cười thật đẹp.....

Những thiên sứ khác nhất định rất quý anh nhỉ.

Em biết,chẳng có ai không quý anh cả,các thiên sứ cũng nhất định thích anh thôi.....

Trường mới rất đẹp,các thầy cô giáo rất thân thiện,các sinh viên cũng rất tốt bụng.Ký túc của em có tất cả 4 người,tên là Uy Quả Quả,Thành Quyên,Dương Khả Vi.Tên nghe rất hay phải không?Nói với anh,tên của các bạn ấy không chỉ hay,mà các bạn ấy cũng rất tốt nữa,vừa quan tâm đến em,vừa nhiệt tình.Cho nên,anh không phải lo cho em đâu.

Thôi nhé,em phải đi ngủ đây.

Tối nay nhất định phải ngủ thật say,bởi vì ngày mai em lại có thể nhìn thấy anh rồi.

À,còn nữa----

Hôn anh!

Hi hi,thích không?Anh không được thích một thiến thần khác nhé,anh chỉ có thể mãi mãi yêu một mình em thôi!

Yêu anh---Tiểu Mễ"

*** ***

Buổi chiều,ánh nắng tươi đẹp.

Bầu trời xanh thẳm,mây trắng bồng bềnh,mặt chiếu ánh sáng rực rỡ qua các làn mây.Bên cạnh Học Viện Quản Lý có một cái sân vận động,đường chạy màu đỏ,bên trong là một sân bóng đá.Mặc dù so với sân vận động của các trường khác có nhỏ hơn một chút,nhưng sân bóng chuyền,bóng rổ...đều có,học tiết thể dục có lẽ là đủ rồi.

Tiết thể dục là sinh viên nữ và sinh viên nam cùng học nhưng không cùng chung một lớp,sinh viên nữ ở bên này tập bóng chuyền,sinh viên nam ở bên kia đánh bóng rổ.

Dưới bóng cây,2 sinh viên nữ một tổ đang tập đỡ bóng.

"Tay vươn ra!"

"Chân khom lại một chút,ừ,như vậy...."

.......

"Dùng phần trên tay đỡ bóng",cô giáo thể dục đến trước mặt Tiểu Mễ,chỉnh tay của cô cho đúng tư thế,"đúng,giống như vậy...đừng dùng ngón tay phát bóng,tư thế không đúng phát bóng sẽ không có lực."

"Cảm ơn cô!"

Tiểu Mễ lễ phép nói,cố gắng tìm cảm giác mà cô giáo chỉ.Cô giáo cười,rồi đi sang bên cạnh chỉ cho sinh viên khác.

Cô giáo vừa đi,Uy Quả Quả đã ngồi ngay xuống đất thở hổn hển:"Mệt quá!Hộc....Trời ơi,phải tâng được 20 lần mới đủ điểm,chi bằng giết tôi đi cho rồi!"Môn thể dục với cô là ác mộng,không biết có phải bởi vì cô béo hay không,cô chưa có một phần nào của môn thể dục đạt yêu cầu.

Tiểu Mễ lau mồ hôi,an ủi:"Ừ,tâng bóng không dễ chút nào."

"Thế phải làm thế nào đây?"

Uy Quả Quả mệt mỏi.

Tiểu Mễ đột nhiên quay sang bên trái,nói:"Bạn nhìn kìa!Wow,Thành Quyên đỡ bóng tốt thật!"

Thành Quyên đang đánh bóng cùng cô giáo.

Nhanh nhẹn,linh hoạt,động tác dứt khoát và linh hoạt,Thành Quyên làm cho mọi người hết sức ngưỡng mộ.

"Năm mươi sáu!"

"Năm mươi bảy!"

"Năm mươi tám!"

........

Hòa theo số lần tâng bóng tăng lên,các sinh viên càng ngày càng hưng phấn,cổ vũ cho Thành Quyên.Tiểu Mễ và Uy Quả Quả cũng nhiệt tình cổ vũ cho bạn cùng phòng.

Tiểu Mễ đã hiểu một chút về Thành Quyên.

Thành Quyên là một sinh viên ưu tú của trường Thánh Du,được các sinh viên kính trọng.Cô thân thế đáng thương,lúc 3 tuổi ba mẹ cô chết bởi lũ lụt,tất cả tài sản trong nhà cũng bị lũ cuốn trôi.Cô được cô ruột nuôi lớn,cuộc sống rất khó khăn,học phí và sinh hoạt phí rất nhiều lúc dựa vào hàng xóm và người hảo tâm trợ giúp.Nhưng cô học vô cùng xuất sắc,gần như tất cả những kỳ thi đều xếp thứ nhất,thứ hai,hơn nữa cô đối xử với mọi người cũng rất tốt,từng được chọn là sinh viên ưu tú quốc gia.

Thành Quyên sau khi thi vào Thánh Du,trường học hết sức quan tâm đến cô,không chỉ miễn học phí cho cô,mà còn sắp xếp cho cô ruột của cô quản lý một ký túc xá.

Để báo đáp học viện Thánh Du,chỉ cần là một hoạt động có thể tham gia,bất kể là cuộc thi diễn giảng,biện luận,bóng chuyền,bóng rổ,tri thức....Thành Quyên đều tham gia,mang giải thưởng về cho Thánh Du.

Thành Quyên là niềm tự hào của trường.

Từ đó Tiểu Mễ biết,Thành Quyên đã phải trả rất nhiều.Mỗi ngày chưa đến mười hai giờ,cô sẽ không từ phòng tự học quay về ký túc;mỗi ngày năm giờ sáng,cô đã dậy để tập thể dục,chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo.

Mặc dù cơ hội tiếp xúc với Thành Quyên trong phòng không nhiều,nhưng Tiểu Mễ cũng rất tôn trọng Thành Quyên.

........

"Chín mươi sáu!"

"Chín mươi bảy!"

"Chín mười tám!"

Các sinh viên vừa cổ vũ vừa đếm,tư thế đánh bóng của Thành Quyên thật đẹp mắt.

Các sinh viên học lớp bên cạnh cũng tò mò quay đầu sang xem.

"Chín mươi chín!"

Ngay lúc đó-----

Một quả bóng rổ không biết từ đâu đến,rơi trúng vào đầu Thành Quyên.

"Binh...."

Các nữ sinh bất ngờ.

Thành Quyên nhịn đau ngồi dậy,tay ôm đầu.

Các nữ sinh chạy đến vây quanh cô,lo lắng hỏi:

"Có bị thương không?"

"Nhanh đến phòng y tế đi!"

"Thằng thần kinh nào ném bóng rổ đấy,không có mắt à!"

.........

Tiểu Mễ vội vàng lấy khăn lau vết bẩn cho Thành Quyên.Cô hít thở,Thành Quyên bị quả bóng đập rất mạnh,trán sưng một mảng lớn,máu đang chầm chậm chảy ra.

Tiểu Mễ đỡ cô dậy:"Để mình đưa bạn đến phòng y tế lấy thuốc."

Cô giáo thể dục cũng nhìn vết thương của Thành Quyên:"Các em nhanh đi đi,đừng để vết thương nhiễm trùng."Con gái nếu như bị thương ở mặt thì phiền phức lắm đấy.

"Không cần đâu."

Thành Quyên nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Mễ ra.

"Mình tự đi được."

"À"Tiểu Mễ nhìn cô,mỉm cười:"Thế thì bạn cẩn thận nhé."Thành Quyên hình như không thích quá thân mật với bạn cùng lớp,dường như có một cảm giác xa cách.

"À-----"

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
- Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Bầu trời đột nhiên lại xuất hiện một bóng hình,các sinh viên bên cạnh lại kêu lên!

"Cẩn---thận---!"

Lại một quả bóng nữa bay đến!

Tiểu Mễ giật mình nhắm mắt lại.

Các sinh viên nữ quá bất ngờ,sững người ra.

Nguy hiểm quá!

Thành Quyên vịn vào vai Tiểu Mễ,ngồi dậy,nhìn sang sân bóng rổ.

"Này,các bạn kia!Các bạn đang làm gì đây?!"

Cô giáo thể dục cũng tức giận,hét lên với các sinh viên bên sân bóng rổ bên cạnh.

*** ***

Sân bóng rổ đột nhiên tĩnh lặng.

Mười mấy quả bóng đều rơi xuống đất.

Một sinh viên nam đang rất tức giận,các sinh viên khác đang cố gắng cản lại:

"Doãn Đường Diêu!Người khác sợ mày,nhưng tao không sợ!Dựa vào nhà có tiền có quyền thì muốn làm gì thì làm à?Tao đứng ở đây,mày có bản lĩnh thì đến giết tao đi!"

Các sinh viên nữ ngạc nhiên

Sinh viên nam này là Vệ Thụ,một sinh viên tính cách và thành tích học tập đều rất tốt,không biết vì sao mà anh ta lại phẫn nỗ đến mức phải đánh nhau như vậy.

Bên kia,Doãn Đường Diêu đứng đó.

Anh ta ánh mắt lạnh lùng.

Một quả bóng rổ trên ngón tay anh ta,quay càng lúc càng nhanh!

"Rất tốt,có khí phách."

Vừa nói,anh ta cầm lấy quả bóng ném vào rất mạnh vào Vệ Thụ.

Vệ Thụ đứng yên,không tránh.

Các sinh viên bên cạnh nhanh chóng đẩy anh sang một bên,quả bóng đập mạnh vào lưới sắt.Các sinh viên nữ lập tức hiểu rằng quả bóng do Doãn Đường Diêu ném.

Lại là anh ta.....

Từ khi Doãn Đường Diêu ra nhập Thánh Du,đã từng đánh nhau mười mấy lần,đáng nhẽ là đã bị đuổi học hoặc ít nhất cũng kỷ luật nặng.Nhưng anh ta vẫn chẳng sao cả,vẫn cứ coi như không có việc gì xảy ra.

Nhà có tiền thì như vậy à?......

Hơn nữa họ Doãn không phải là gia đình có quyền có thế bình thường,nghe nói các quan chức cấp tỉnh cũng không dám đắc tội với mẹ anh ta.Bởi vì nếu như nhà họ Doãn ra đi,cả tỉnh sẽ bị tổn thất một nguồn tài chính rất lớn.

Các sinh viên nam cố gắng giữ chặt Vệ Thụ đang phẫn nộ lại.

Không phải họ muốn giúp Doãn Đường Diêu,mà họ biết rằng nếu như Vệ Thụ không cẩn thận làm bị thương anh ta,chờ đợi anh sẽ là một kết quả rất đáng sợ.

Các sinh viên nữ cũng im lặng.

Bầu không khí trên sân bóng trở nên nặng nề.

Chỉ có tiếng mắng chửi của Vệ Thụ:"Ngoài việc đánh người ra,mày còn biết làm cái gì khác?Doãn Đường Diêu!Mày nhớ rằng!Mày chỉ là đồ vô dụng!Kể cả mày đánh chết tao!Mày vẫn chỉ là đồ vô dụng!Mày học ngu,không biết đánh bóng rổ,chạy đường dài cũng không chạy được!Mày là kẻ vô dụng nhất trên thế giới!"

Doãn Đường Diêu nắm chặt tay lại.

Anh ta yên lặng đứng đó.

Trong ánh nắng mặt trời.

Bên cạnh anh ta không có một sinh viên nào khác.

"Doãn Dường Diêu,xin lỗi Vệ Thụ!"

Thành Quyên đi lên phía trước,nhìn thẳng vào anh ta và nói:"Anh dựa vào cái gì mà đánh người?!"

Có sự xuất hiện của Thành Quyên,các sinh viên trong lớp như được tiếp thêm dũng khí.Tại Thánh Du,Thành Quyên chính là hóa thân của chính nghĩa.

Doãn Đường Diêu vẫn không thay đổi sắc mặt,ánh mắt lạnh lùng:

"Không liên quan gì đến cô."

Tiểu Mễ đứng trong đám đông,tim cô co thắt lại.Cô có thể nghe thấy Uy Quả Quả bên cạnh đang mắng chửi anh ta,có thể cảm thấy ánh mắt căm ghét của các sinh viên dành cho anh.Cắn chặt môi,cô không dám thở mạnh,một cảm giác đau buồn đang chảy trong con người cô.

.......

Dực:

Anh ta có thật là thiên thần không?

Anh ta có vẻ giống một con quỷ hơn,một con quỷ tính cách tồi tệ.Anh ta rất tồi tệ anh có biết không?Anh ta dùng quả bóng ném vào bạn học,Vệ Thụ bị đánh rất dã man,Thành Quyên cũng bị bóng ném trúng đầu.

Anh ta cũng không thèm xin lỗi.

Anh ta cũng không nói tại sao mình tức giận.

Nhưng mà-----

Nhìn anh ta rất cô độc.......

Giống hệt như lần đó,em vô cớ tức giận cãi nhau với anh rồi bước đi,anh đứng đằng sau gọi tên em em cũng không thèm quan tâm.Anh còn nhớ không?Lần đó thực ra em không đi xa,chỉ nấp ở một góc để nhìn trộm anh,em muốn biết anh có đau khổ không.....

Anh cô đơn đứng đó.

Ánh nắng chiều kéo bóng hình của anh dài hơn.

Anh đứng đó rất lâu,rất lâu,hình như vẫn muốn đợi em.....

......

Vệ Thụ nói không sai,"Thành Quyên nhìn Doãn Đường Diêu,"Anh là mộ kẻ vô dụng!"

Các sinh viên yên lặng.

Họ chưa từng nghe thấy Thành Quyên nói với người khác như vậy.Trước đây cô luôn đối xử tốt với mọi người.

Doãn Đường Diêu điên tiết lên!

"Cô nói gì?"

"Tôi nói anh là một kẻ vô dụng!Anh chẳng biết làm gì cả,tất cả mọi việc đều do người khác làm thay anh,thậm chí chạy bộ cũng không được bốn trăm mét!"Thành Quyên không chớp mắt,"Sao lại trừng mắt như vậy,tôi nói sai à?Chỉ biết lấy bóng đánh người à?Có biết ném bóng vào rổ không?Cho anh ném mười lần anh cũng chẳng ném được một quả vào rổ đâu!"

Doãn Đường Diêu vung tay lên.

"Bốp---"

Một cái tát mạnh đánh vào mặt Thành Quyên!Cái tát mạnh đến mức máu từ môi cô đang chảy ra.

Các sinh viên kinh ngạc!

"Anh thật là quá đáng!"

Tiểu Mễ không nhịn nổi.

Cô đi lên đứng bên cạnh Thành Quyên,lấy khăn lau vết máu cho cô.Sau đó cô quay ra nói với Doãn Đường Diêu:"Vừa rồi anh ném bóng vào người ta,bây giờ lại đánh người ta,như thế rất quá đáng anh có biết không?"

Doãn Đường Diêu cười nhạt,cầm quả bóng trong tay quay quay:"A,lại một nữ hiệp khách ra tay rồi,có phải là phim kiếm hiệp xem quá nhiều rồi không.?"

"Xin lỗi Thành Quyên và Vệ Thụ đi."Tiểu Mễ nói.

Xin lỗi?.......

Doãn Đường Diêu cười lớn.Ông trời chưa xin lỗi anh ta,tại sao anh ta lại phải xin lỗi người khác?Trong từ điển của anh ta không có hai chữ "xin-lỗi"

"Trừ khi tôi chết."

Doãn Đường Diêu lại cười,một kiểu cười hết sức đáng ghét.

"Tiểu Mễ nhìn anh ta:"Chỉ có chết mới xin lỗi?"

"Tôi chết đi,các người có thể bắt đầu nằm mơ."

Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh lùng.

"Tiểu Mễ,nói với cái loại người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu đâu!"Thành Quyên dùng tay xoa chỗ đau ở môi,vừa ngẩng đầu lên nhìn Doãn Đường Diêu,"với loại người này,ông trời tự nhiên sẽ trừng phạt hắn."

Người Tiểu Mễ run run.

Cô quay đầu nhìn Thành Quyên:"Đừng....",cô nhìn Doãn Đường Diêu,rồi lại nhìn Thành Quyên,cô nắm chặt bàn tay,để móng tay đâm vào da thịt.Có lẽ,đành phải như vậy thôi.

"Xin lỗi."

Sân vận động buổi chiều.

Trời xanh mây trắng ánh nắng mặt trời xán lạn.

Gió nhẹ thổi vào đám cỏ,quả bóng màu nâu lăn nhè nhẹ trên nền đất,xa xa là các sinh viên lớp khác đang đánh bóng,bên cạnh là các sinh viên lớp B Kinh Tế Ngoại Thương đang thể hiện những trạng thái kinh ngạc khác nhau.

Trước mặt tất cả các sinh viên.

Tiểu Mễ mặc đồ thể thao màu trắng đang khom lưng xin lỗi Thành Quyên,đầu cô cúi xuống rất thấp.

Thành Quyên không dám tin vào mắt mình:

"Bạn nói gì?"

"Xin lỗi....",móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau,Tiểu Mễ vẫn giữ tư thế cúi người,"Mình thay mặt Doãn Đường Diêu xin lỗi bạn."

"Bạn điên à?Tại sao bạn lại thay hắn xin lỗi?"Thành Quyên tức giận.

Uy Quả Quả cũng chạy ra từ trong đám đông,dùng sức kéo Tiểu Mễ lên:"Này,bạn làm sao vậy?Sao lại điên rồ đi xin lỗi cho loại người đó?"

"Xin lỗi,hãy tha lỗi cho anh ta đi."

Tiểu Mễ cúi thấp người hơn xuống,trong làn gió nhẹ,cơ thể yếu ớt của cô dường như có thể bị gió thổi đi.

"Còn nữa-----Mong mọi người đừng nói anh ấy là đồ vô dụng,cũng đừng chửi mắng anh ấy nữa."

Tiếng nói của cô còn nhẹ hơn làn gió,nhưng rất kiên quyết.

Doãn Đường Diêu nắm chặt bàn tay nhìn Tiểu Mễ,bước nhanh về phía cô,dùng sức lắc mạnh vào vai cô:

"Mẹ kiếp!Cô lại bị bệnh gì nữa đây!"

Tiểu Mễ có vẻ như đứng không vững,cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh ta:

"Không phải là anh không muốn xin lỗi à?Cho nên tôi sẽ thay anh."

"Cô là cái quái gì!"Doãn Đường Diêu tức giận,"thay tôi xin lỗi?!Cô chết đi!Rút lại tất cả những lời vừa nói,có nghe thấy không!!"

Tiểu Mễ đầu óc quay cuồng:"Không được....."

"Doãn Đường Diêu!Lại là anh đang gây chuyện!"

Lúc đó,thầy giáo thể dục Phương đã trở về.Thầy giáo Phương đã nghe khái quát về sự việc từ các sinh viên,nguyên nhân là khi mọi người đang đang học tiết thể dục,còn Doãn Đường Diêu lại ngang nhiên nằm ngủ.Vệ Thụ trêu anh ta là đồ vô dụng,bị Doãn Đường Diêu nghe thấy,thế là bắt đầu khung cảnh dùng bóng đánh người.

Thầy giáo Phương cao một mét chín mươi,người rắng chắc như một lực sỹ,cho nên các sinh viên sau lưng ông đều gọi ông là "Phương kim cang".Ông đưa tay nắm lấy cánh tay Doãn Dường Diêu,giải thoát Tiểu Mễ,tức giận nhìn Doãn Đường Diêu:

"Tiết học của tôi anh cũng dám gây chuyện?!"

Toàn bộ các sinh viên đều trở nên hưng phấn.Nghe nói Phương kim cang luôn ghét các thói hư tật xấu,các sinh viên hay gây chuyện trước đây đều bị ông giáo huấn rất thảm hại.

Doãn Đường Diêu quay đầu lại!

Đáng sợ----

Các sinh viên căng thẳng đứng nhìn.

Doãn Đường Diêu đứng đối diện với thầy giáo Phương,khí thế không hề bị áp chế!

Lúc đó,tất cả các sinh viên trên sân đều cảm thấy không khí không bình thường.Nam sinh nữ sinh đều đứng xung quanh,căng thẳng chờ đợi những tiến triển của sự việc.

"Nghe nói Vệ Thụ mắng anh là đồ vô dụng?"Thầy giáo Phương nhìn Doãn Đường Diêu,"Anh ta mắng anh là không đúng.Nhưng,anh dùng cách này giải quyết vấn đề thì thật quá đơn giản và bạo lực quá đó."

"Thầy giáo Phương!"

Vệ Thụ tức giận,anh bị đánh còn nói là anh không đúng?!Thì ra thầy giáo Phương cũng chỉ giống như các giáo viên khác.

Doãn Dường Diêu cười lạnh:"Đánh thì đánh thôi,thầy muốn thế nào?"

"Muốn chứng minh anh không phải là kẻ vô dụng rất dễ.Trong các hạng mục thể thao,cái làm cho con người ta tôn kính và bội phục nhất là chạy Marathon,chỉ người có ý chí mới làm được."Tay của thầy giáo Phương chỉ về phía đường chạy màu đỏ,"Nếu như anh có thể chạy được 10.000m.Thế thì,sẽ chứng minh được rằng Vệ Thụ sai."

Các sinh viên kinh ngạc.

10.000 m cơ à!

Chạy 1000 m đã mệt chết đi được rồi,10.000 m thì sẽ như thế nào đây.

"Được!Nếu như bạn có thể chạy được 10.000 m,sự việc hôm nay cái sai là ở tôi!"Vệ Thụ kiên định nhìn Doãn Đường Diêu,"Nếu như không chạy được,cũng có thể cho mọi người biết được rằng---Doãn Đường Diêu chỉ là một thằng vô dụng!"

Trong 3 năm học đại học,Doãn Đường Diêu không chỉ chưa từng tham gia bất cứ một hoạt động thể thao nào,đến cả đợt kiểm tra cơ bản nhất cũng không tham gia,tất cả các hoạt động thể thao trong lớp trong trong trường anh ta cũng đều vắng mặt.Các sinh viên nam truyền miệng nhau,đừng nhìn dáng người Doãn Đường Diêu cao to như vậy,kỳ thực hắn chỉ là một kẻ chạy 500 m cũng không được.

Trong giây lát,tất cả các ánh mắt đều dồn về phía Doãn Đường Diêu!

Doãn Đường Diêu đứng đó,ánh mắt vẫn lạnh lùng.Viên kim cương đính trên mũi anh ta phản chiếu ánh nắng mặt trời chói lòa.

Các sinh viên nữ yên lặng.

Trời ơi,ngay cả lúc này,Doãn Đường Diêu vẫn đẹp trai đến như vậy.Nếu như tính cách anh ta không đến mức như vậy,có lẽ đã là một bạch mã hoàng tử trong phim và tiểu thuyết rồi.

Một cô gái đứng trước mặt Doãn Đường Diêu.

"10.000 m,thế à?Tôi chạy thay anh ấy."Ánh mắt cô gái kiên quyết,"Không cần phải xin lỗi anh ấy,bởi vì lỗi là ở anh ấy.Nhưng mà,xin mọi người tha lỗi cho hành vi hôm nay của anh ấy."

Cô gái cúi người xin lỗi Vệ Thụ,Thành Quyên và thầy giáo Phương,sau đó cô bắt đầu chạy ra đường chạy màu đỏ.

Lại là Tiểu Mễ!

Các sinh viên xung quanh hết sức kinh ngạc,cô gái này thật là tinh thần có vấn đề rồi!Thầy giáo Phương kinh ngạc,thật nhìn không ra,Doãn Đường Diêu thật cao tay,có thể tìm được một người bạn gái dám hy sinh đến mức như vậy.Uy Quả Quả ngạc nhiên đến mức không biết nói gì.Thành Quyên nhìn bóng dáng Tiểu Mễ trên đường chạy,chán nản.......

Doãn Đường Diêu nhìn đồng hồ,lạnh nhạt nói:"Hết tiết rồi."Nói xong,anh ta bước đi,ánh mắt cũng không thèm quay ra nhìn Tiểu Mễ.

"Này!Cô ấy chạy không tính!"

Đến lúc này Vệ Thụ mới phản ứng.

*** ***

Mặt trời đang lặn.

Trời bắt đầu tối.

Các sinh viên Thánh Du lần lượt ra về,không có ai thèm chú ý đến bóng hình yếu ớt của cô gái đang chạy.

Vòng thứ 17.....

Trong người Tiểu Mễ như muốn vỡ tung ra,cố gắng hết sức nhưng cũng không hít thở được không khí.Trước mặt đều là màu đen,cô không nhìn thấy đường chạy,không nhìn thấy trước mặt có người hay không,cô không cảm giác thấy đôi chân của mình nữa,cô chỉ cảm thấy-----

Sau đó cô có thể sẽ chết!

Sân vận động vắng vẻ.

Thầy giáo đã về,các sinh viên cũng đi hết,chỉ chỉ còn vài người tò mò ở lại xem một lúc nhưng rồi cũng trở về đi ăn.

Không có ai đếm vòng cho Tiểu Mễ.

Thực ra,Tiểu Mễ cũng không biết là mình chạy được 17 vòng hay 18 vòng.Cho nên cứ tính 17 vòng vậy,kể cả chạy đến mức nôn ra máu,cũng phải chạy hết 10.000 m này!

Tiểu Mễ mệt đến mức chẳng còn ý thức được gì nữa.Ngoại trừ nhịp tim đang đập dồn dập,hai bên tai cô chỉ nghe thấy ù ù như tiếng gió.

Ánh mặt trời cũng không còn....

Đèn đường đã sáng.

Con đường chạy màu đỏ.

Bóng hình Tiểu Mễ chìm trong màn đêm,chỉ đến khi cô chạy đến phía dưới bóng đèn mới nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang hết sức mệt mỏi của cô.

*** ***

Màn đêm tràn ngập không gian.

Tiếng lá cây lay động trong gió.

Cơ thể giống như sắp tan nát!

Trong người đau đớn như có lửa đốt!

Cuối cùng Tiểu Mễ cũng chạy hết 10.000m,cô cúi xuống thở dốc....

Thật mệt mỏi.....

Cô ngồi xuống đất,ôm mặt khóc....

"Dực...,

Hôm nay tập thể thao,chạy thật lâu,thật lâu.

Anh đang cười à?

Không lừa anh đâu,em thật sự đã chạy đấy!Nhưng mà,chạy thật là mệt.....có một lúc em nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết mất.Trước đây,anh luôn nói em quá lười,Không biết vận động thể thao,lúc đó em vẫn cứng đầu cãi,mặc dù em không chạy nhưng chỉ cần em chạy thì sẽ là một thiên tài thể thao.

Em không phải là thiên tài.

Em chạy đến mức sắp chết đây này.

Dực,anh đang bận gì vậy?Có thể xuất hiện một chút được không?Chỉ cần một chút thôi...."

Ánh đèn chiếu qua lá cây.

Một bóng người xuất hiện trước mặt Tiểu Mễ.

Cô ngẩng đầu lên.

"Hình như cô cũng không giỏi chạy bộ nhỉ."

Tiếng nói rất lạnh nhạt,người nói ngạo nghễ đứng đó,khoanh hai tay.....

Tiểu Mễ vội vàng lau nước mắt trên mặt,mỉm cười:

"Em không sao,không mệt chút nào."

Doãn Đường Diêu lắc lắc vai cô:"Ai quan tâm đến cô!Tôi chỉ là tiện đường đi qua đây thôi."

"À."

Tiểu Mễ do dự vuốt tóc.

"Tại sao lại chạy thay tôi?"Doãn Đường Diêu lạnh lùng.

Tiểu Mễ cố gắng đứng dậy,cô dựa vào cây,tiếng thở vẫn hết sức khó khăn,trong người vẫn đang hết sức mệt mỏi:

"Tại sao.....không nói với họ anh không thể vận động mạnh được?'

Doãn Đường Diêu kinh ngạc!

Anh nắm vào vai cô,hét lên:"Cô---!"

"Không phải anh bị bệnh tim à?Tiểu Mễ lắc người,anh ta định bóp nát đôi vai cô ra chắc,"Bệnh tim không thể vận động mạnh được,tại sao anh không nói với thầy giáo và các bạn?"

"Sao cô biết được?!"

"Trí nhớ kém thật...."Tiểu Mễ thử cố gắng thoát khỏi đôi tay hộ pháp của anh ta,"Hôm đó là em đưa anh đến bệnh viện.Có lẽ bệnh của anh phát tác nhỉ,cả người đều hôn mê."Nói ra,anh ta còn chưa trả tiền taxi cho cô..

Doãn Đường Diêu thất thần,đôi tay của anh ta rời khỏi người cô.

"Tôi không bị bệnh tim."

Đôi môi anh ta cứng như Đại Lý thạch(một loại đá ở TQ)

Tiểu Mễ tỏ vẻ an ủi:"Cơ thể có bệnh không phải là một việc mất mặt."

"Tôi nói rồi----!Tôi----không-----bị----bệnh-----tim!Tai cô bị điếc à?!!"

Doãn Đường Diêu tức giận hét lên.Anh ta đấm mạnh vào cây.

"Em biết rồi."

Tiểu Mễ ho nhẹ,mồ hôi trên người đã hết,một cảm giác lạnh tràn đến.

"Yên tâm,em sẽ không nói với người khác đâu."Cô mỉm cười,ánh mắt đẹp như vầng trăng khuyết trong đêm,"Nhưng mà anh phải tự chăm sóc bản thân mình nhé,đánh nhau cũng là hoạt động mạnh đấy.Nếu như anh không biết chú ý đến cơ thể của mình,có thể em sẽ nói bí mật này cho người khác đấy!"

Cái này----

Có được coi là uy hiếp không?

Dưới tán cây trong đêm,Doãn Đường Diêu tức giận nhìn cô gái tóc ngắn mắt một mí.


Lên Đầu Trang

TRANG 3

Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: wap, doc, truyen, teen,, truyen, tieu, thuyet,, truyen, kiem, hiep,, truyen, tinh, cam
index.html,wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam.