watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 04:40 ngày 28/11 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng

NƯỚC MẮT CỦA MƯA

Xuống Cuối Trang
- Tên tác phẩm: Nước Mắt Của Mưa.
- Tác giả: ZuMin
- Thể loại: tình cảm
- Tình trạng: Full
- Post by:

+ Giới thiệu nhân vật:
- Dương Hoàng Bảo Ngọc
- Dương Hoàng Bảo Kỳ
- Trịnh Nguyễn Kỳ Lâm
- Vương Nguyên Khang
- Lý Khắc Minh
- Lý Hạ Băng
- Lê Lâm Hoàng Quân

---------------------------------------


Chap 1

Ban mai ửng hồng, một ban mai mùa hạ, nhẹ nhàng buông từng tia nắng ấm áp lướt trên khuôn mặt mệt mỏi, yếu đuối( chỉ yếu đuối khi ngủ, nhưng đó là điều mà chưa một ai biết được) của nó.

Khẽ cựa mình, nó quay sang hướng khác tránh sự dòm ngó của nắng, tối qua lại thức khuya nên giờ vẫn chưa muốn dậy.

Nó là Lâm Vy Linh, con gái của một gia đình bình thường, nó sống với ba từ nhỏ, ba không thường nói chuyện hay tâm sự với nó, nên tuyệt nhiên nó không được ba nói cho biết bất cứ điều gì về mẹ.

Ngày bé nó cũng hỏi ba rất nhiều lần nhưng ba luôn nói khi nào nó lớn nó sẽ được biết tất cả mọi thứ, rồi dần nó cũng không buồn hỏi nữa, cứ như thể mỗi mình ba sinh nó ra vậy.

Không hiểu sao nó vẫn nhạy cảm với cụm từ “tất cả mọi thứ” của ba.

Nhưng tính nó xưa nay vậy, mặc mọi thứ, nó không cần biết, cũng chẳng màng quan tâm, những điều nên biết sớm hay muộn, bằng cách này hay cách khác nhất định nó cũng sẽ biết.

Và nó đã lớn lên trong ngôi nhà này, ngôi nhà không có mẹ, ngôi nhà cho nó cảm giác đây không thật sự là nhà nó, ngôi nhà mà nó không cảm nhận được tình cảm gia đình.

Vì người ba đã nuôi nó 16 năm nay, khi đứng trước ông, nói chuyện với ông nó không nhận được sự ấm áp, chẳng có tí gì là tình máu mủ.

Với nó, ông luôn giữ một thái độ kính cẩn, giữ kẻ, một sự tách biệt nào đó mà nó không tài nào lý giải được, giữa ông và nó luôn là những cuộc nói chuyện nghiêm túc chứ không phải là những cuộc trò chuyện không đầu không cuối với nhiều tràng cười rôm rả như bao gia đình khác.

Thật sự với nó những điều đó cũng chẳng sao cả (ặc ặc, tình cảm gia đình thế mà bảo không sao!!?), nó vẫn rất kính trọng và yêu quí ông.

Trở lại với chiếc giường êm ái, nơi một thiên thần xinh xắn đang ngủ, dù vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng trông nó vẫn rạng ngời, nó đẹp, phải, nó rất đẹp, nó đẹp một cách rất dễ thương.

Khuôn mặt của nó là một bức tranh tuyệt mĩ, kết hợp cả tinh hoa đất trời và tình yêu thiên nhiên của tạo hoá.

Đôi chân mày rậm, đường nét rõ ràng, hàng mi thẳng, dày và đen nhánh, cánh mũi cao, thanh tao với đôi môi hồng nhẹ, một nét đẹp thánh thiện và quá đỗi tự nhiên (ui ui, ước gì mình được như chị ý). Nắng tinh nghịch cứ đeo đuổi mãi nét đẹp ấy mà làm nó thức giấc.

Nó vươn vai, mắt lờ mờ đi làm vscn, bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo, bước đến ban công, nó đưa ánh mắt nhìn xa xăm, tự mình gặm nhắm nỗi buồn.

_2 tháng rồi anh nhỉ! Nhanh thật…..mới đó mà…- rồi nó khẽ cười, nụ cười chất chứa một nỗi đau khôn nguôi.

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày nó ra sân bay đón anh về, hay đúng hơn là tiễn anh đi khỏi cuộc tình của 2 đứa.

Anh là người đầu tiên làm nó cười hạnh phúc (trước giờ thường là cười gượng, hay cười xã giao) là người đầu tiên muốn sưởi ấm trái tim lạnh gía của nó, người đầu tiên biết được sau cái vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ, cương nghị và cao ngạo ấy là một cô bé ngây ngô, dễ thương, sâu sắc….

Đáng tiếc còn một điều anh chưa biết…nó quá yếu đuối.

Nó gặp anh tình cờ vào một ngày hè, hè có mưa, có mưa là có nó, nó đi giữa đường mưa, bất ngờ ngất xỉu và anh đã đưa nó vào viện, khi hết sốt anh đưa nó về nhà, anh hay quan tâm đến nó, dần dần thân thiết và yêu nhau.

Ba nó không biết điều ấy, có lẽ ông chỉ nhận thấy nó có chút thay đổi, nó không hay im lặng nữa, thi thoảng nó lại hỏi han ông.

Nhưng hạnh phúc chẳng khi nào đến với người ta lâu, anh và nó yêu nhau không lâu thì anh phải sang Mỹ với gia đình, anh bảo nó chờ, anh nhất định sẽ về.

Nó tin anh, dù rất đau, nó sẽ đợi ngày anh trở về.

Hơn 3 tuần sau đó, anh bảo anh đang ở sân bay, anh về vì có chuyện quan trọng muốn nói với nó.

Ngay lập tức nó bắt taxi đến sân bay, ngồi trên xe mà nó bồn chồn không sao yên được, nó linh cảm có điều gì đó sắp xảy ra….nhưng điều đó không quan trọng lúc này, điều quan trọng là anh đã về.


Chap 2:

~~~~~~~ Quá khứ ~~~~~~~~

Đến rồi, sân bay kia rồi, lòng nó dâng lên những cảm xúc khó tả.

Nó bước vội xuống xe sau khi trả tiền cho bác tài xế, chạy thật nhanh đến cổng hàng không quốc tế.

Và nó đã nhìn thấy anh, người luôn đi cùng nó vào những giấc mơ suốt những ngày qua, thật sự là anh đã về.

Nó dừng lại rồi, không chạy nữa, chìm đắm trong suy nghĩ của mình rồi bất giác mỉm cười.

Anh vẫn chưa nhìn thấy nó, anh vẫn cứ ngóng tìm nó mãi, nó thì đứng đó, đuổi theo suy nghĩ của mình, 2 người lặng yên như thế trong vài phút, giữa nơi tất bật đó, có những bịn rịn, luyến tiếc khi chia xa, có cả những hồi hộp trong ngóng, hạnh phúc, hân hoan chào đón sự trở về của người họ yêu thương.

Chỉ vài phút ngắn ngủi đó thôi đã có rất nhiều người lướt qua nó, họ đều bận rộn với những xúc cảm riêng của mỗi người, còn anh thì sao?

Liệu anh có lướt qua nó như những người kia, nó chợt cảm thấy sợ khi phải đối mặt với anh lúc này.

“ Hay là về thôi!”- nó nghĩ, toan bước đi thì giọng nói quen thuộc của anh cất lên:

_Yun à, anh ở đây này.- anh nói, rồi từ từ tiến về phía nó.

_Ơ….. dạ, anh về khi nào thế, sao anh không báo cho em biết??? – nó lắp bắp, ngượng ngùng.

_Anh…vì gấp quá nên anh không kịp báo cho em, xin lỗi Yun nhé, thui, mình đến kia uống café rồi nói chuyện.

_Cũng được ạ.

Hai người đến quầy café, anh kéo ghế cho nó như thường lệ.

_Xin lỗi, quí khách dùng gì ạ?- tiếng anh nhân viên ân cần vang lên

_Cho 1 café đen- nhìn sang nó- Yun uống sữa nhé, ở đây không có trà sữa chocolate cho em rồi- anh vẫn luôn ân cần, dịu dàng với nó như thế, luôn gọi cho nó thức uống mà nó thích nhất.

Nó mỉm cười và gật đầu.

_Thế thì 1 café đen và 1 sữa tươi.- anh phục vụ nhanh nhẹn bước vào và mang thức uống ra nhanh nhất có thể.

Nó chậm rãi uống sữa, cố nuốt ( nó chỉ uống duy nhất mỗi nước lọc và trà sữa chocolate thui), và như nhớ ra, nó ngẩng mặt lên, nó thấy anh nhìn nó, “lạ thật”- nó nghĩ, vì ánh mắt của anh rất lạ, anh nhìn nó như thể đây sẽ là lần sau cùng anh nhìn nó vậy, như thể anh sẽ gom trọn hình ảnh của nó vào trong cái nhìn này thôi, lần cuối thôi.

_Anh, sao thế, à anh có chuyện quan trọng muốn nói với em mà?!?

_Ừ- anh thở dài, chậm rãi nói- Yun cho anh xin lỗi, anh không thể giữ lời hứa được, anh sẽ không về với Yun được, mãi là không được, anh và Yun không hợp nhau, anh có người mới rồi.

Từng lời nói của anh biến thành con dao sắc cứa sâu vào tim Yun, nhẹ nhàng, thuần thục, từng đường từng đường một, dung dịch màu đỏ từ trong đó đang rỉ ra, nó đau lắm, vậy là đúng thật rồi, linh cảm của nó hoàn toàn đúng, nó không khóc nhưng hình ảnh của anh đang nhoè dần trong mắt nó, có gì đó nhói lên nơi lồng ngực.

_Vậy bao giờ anh về lại Mỹ- nó cố cất lời, cố cho câu chữ vụt ra khỏi vòm họng đang nghẹn lại của mình, tỏ ra bình thản nhất có thể, dù rất muốn hỏi anh, muốn trách anh mà sao nó không làm được, đã thế thì thôi vậy.

_Anh sẽ bay sau 1h nữa, anh có việc gấp không ở lại lâu được- anh cúi xuống nhìn tách café, tay vuốt vuốt miệng tách, trả lời đều đều.

Rồi anh ngước lên nhìn nó, ánh mắt anh hơi trùng lại, nó nhìn anh mỉm cười, nụ cười đau thương và chua chát.

_Chúc anh hạnh phúc nhé, đừng ngại, em không sao đâu, ừm, lần cuối rồi, lần này em đi trước ha, chào anh!- nói rồi nó nhìn anh, anh khẽ gật, nó đứng lên, đẩy ghế, khoan thai bước đi.

Để lại anh thẫn thờ một lúc sau, anh ngước nhìn về phía người con gái mà anh đã yêu bằng cả trái tim đang khuất dần, cười buồn.

_Tạm biệt em, Yun à.- anh nói, tất nhiên là chỉ mỗi anh nghe thấy.

Trời đang mưa, mưa rất lớn tưởng chừng cơn mưa này có thể cuốn trôi tất cả, nhưng không, nó cuốn trôi rất nhiều thứ nhưng bỏ lại cho Yun những kí ức đẹp về anh, để kí ức ấy có dịp dầy vò cô bé mỗi lúc cô đơn, trống trải nhất.

Và rồi từ đây nó lại một mình, trơ trọi. Ngày hôm ấy, người ta thấy một cô bé mắt đỏ hoe lầm lũi bước đi trong cơn mưa…….Hạnh phúc quả thật rất mong manh.



~~~~~~~~~ Hiện tại ~~~~~~~~


Yun vẫn đứng trước ban công, để mặc cho kí ức mang về những nỗi đau, nó không bao giờ đau buồn quá lâu, chỉ là thi thoảng vẫn nhớ về anh, tình cảm con người mà, đâu phải cứ nói quên là quên ngay được, bất giác Linh nói:

_Lê Lâm Hoàng Quân à, cảm ơn anh vì ít nhất anh đã từng bên cạnh em!!!

Chợt, vang lên tiếng gõ cửa- Linh ơi, Bác bảo em xuống nhà bác có chuyện muốn nói đấy.- là chị giúp việc.

_À, em xuống ngay đây.

Ba nó đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt quan trọng lắm, ba làm nó cảm thấy chuyện ba muốn nói cũng quan trọng như vẻ mặt của ba vậy, nó bước đến ghế và ngồi xuống, mặt đối mặt với ông.

_Có chuyện gì sao ba?

_Chiều nay 5h con đi với ta đến một nơi, có người con cần phải gặp, đến lúc rồi.- ông ôn tồn

_Đến lúc gì chứ ạ ???- nó thắc mắc hỏi

_Con cứ chuẩn bị đi.


Chap 3:

Đúng 5h, một chiếc ô tô đen đỗ phịch trước nhà nó, nó và ba bước lên xe, chưa đầy 30’ sau chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự, người lái xe kính cẩn mở cửa mời nó và ba.

Bây giờ nó đã thu vào tầm mắt toàn bộ khung cảnh ngôi biệt thự, mà nói đúng hơn thì nó gần như một toà lâu đài, nguy nga tráng lệ, được xây dựng theo lối kiến trúc Tây phương

Những chi tiết chạm trổ tinh xảo, cả ngôi nhà được bao phủ bởi một sự kết hợp tinh tế của màu trắng và vàng ngà, khoảng sân rộng với nhiều chậu kiểng quý, chiếc cổng gỗ màu đen cực rộng và cạnh bên nó là một phiến đá lớn chễm chệ khắc dòng chữ “ Dinh Thự Dương Gia”.

Quả thật không hổ là dinh thự, thoạt nhìn ngôi nhà đã toát lên vẻ quyền quí và uy nghiêm, được ở nơi như thế này là mơ ước của biết bao nhiêu người, nhưng chắc chắn Yun không nằm trong số đó.

Với nó dù cao sang đến thế nào thì cũng chỉ là nơi để ở, đơn giản vì nó không quan trọng giàu nghèo cũng như nhiều thứ khác, quan trọng là không khí trong ngôi nhà ấy thôi.

_Mình đến đây làm gì thế ạ.- sau một hồi quan sát rất-chi-là-kĩ-lưỡng nó quay sang hỏi ba.

_Ta đi vào đã, rồi con sẽ hiểu- đoạn, có một người thanh niên ra mở cổng, cánh cổng mở ra và trước mắt nó có khoảng 20 người cả nam lẫn nữ đang xếp thành hai hàng dọc theo hai bên cổng, họ mặc cùng một kiểu đồng phục, hình như là người giúp việc thì phải.

_Mời vào ạ, ông bà và cậu chủ đang chờ hai người ở bên trong.- là người thanh niên ban nãy. Ba và nó từ từ bước vào.

Sau khi bước vào cánh cổng ấy nó sẽ không là nó nữa, sẽ không còn là Lâm Vy Linh của 16 năm qua nữa, từ giây phút này đây mọi chuyện mới chính thức bắt đầu.



BÊN TRONG DINH THỰ


Nó vừa bước vào thì có một người phụ nữ rất xinh đẹp chạy đến ôm chầm lấy nó, vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của nó, bà nấc lên từng tiếng một, giọng nói đầy xúc động:

_Bảo Ngọc, con gái yêu của ta, cuối cùng con đã về.- bà ý vẫn cứ ôm lấy Yun, làm nó ngẩn người ra hồi lâu, chẳng lẽ là mẹ nhưng nó là Vy Linh chứ đâu phải Bảo Ngọc, chuyện gì thế này nhỉ???

Nếu thật là mẹ thì người đàn ông đó chẳng lẽ là….Người đàn ông mà nó nói là người đang ngồi trên bộ sofa gỗ, cạnh một cậu trai, cả hai người đó đều đang nhìn nó với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Cái thời khắc thiêng liêng ấy mọi vật xung quanh trở nên im ắng khác thường, nhường chỗ cho tiếng nấc của người phụ nữ xinh đẹp, ba nó là người phá tan sự im ắng đó.

_Thưa phu nhân, xin bà đừng xúc động quá.

_Phải đấy, em hãy đến đây ngồi, để con bé còn thở nữa, từ từ rồi nói chuyện.- người đàn ông cất lời. Rồi bà ấy ngừng khóc, bà nắm tay nó dẫn đến ghế ngồi.

Bà ngồi cạnh nó, tay bà vẫn cứ nắm lấy tay nó không buông. Nó quay sang nhìn ba ngơ ngác như muốn hỏi “thế này là thế nào hả ba”. Ông hiểu được sự hoang mang đó của nó, đặt tay mình lên vai nó, ông nói:

_Vy Linh này, à không, Bảo Ngọc, hai vị đây chính là ba mẹ ruột của con, chính xác con là tiểu thư nhà họ Dương- Dương Hoàng Bảo Ngọc chứ không phải con gái ta.

_Nhưng…. Nó chưa kịp nói thì người đàn ông đó hay nói đúng hơn là ba nó cắt lời.

_Con đừng trách quản gia Lâm, ông ấy giấu con là theo lệnh ta, vì chúng ta muốn bảo đảm an toàn cho con.

Mẹ nó vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ vào tay nó:

_Tập đoàn Dương Hoàng của gia đình ta là tập đoàn kinh tế lớn nhất Châu Á và rất có địa vị trên thế giới, vì tranh đấu mà rất nhiều tập đoàn khác muốn triệt hạ người nối dõi của gia đình ta để chiếm lấy ngôi vị đứng đầu. Trước khi ông con qua đời đã để lại di chúc giao quyền thừa kế lại cho cháu nội, tức là con và anh trai Bảo Kỳ, khi di chúc ấy được lập ta chưa sinh hai con, hiện ba con và ta chỉ là người được tạm thời quản lý tập đoàn, vì thế mà mọi nguy hiểm đều được chuyển sang cho con và anh.

Ngừng một chút, bà nói tiếp:

_Lúc phát hiện mình có thai ta đã rất lo lắng, đến lúc sinh anh con chúng ta đã phải giả vờ là ta quá yếu, chỉ có thể cứu sống mẹ hoặc con, và mọi người đã nghĩ là đứa con trai duy nhất của họ Dương đã chết khi sắp chào đời, ta cũng không thể mang thai lần nữa vì đứa bé cũng sẽ lại chết nên mọi chuyện tạm thời lắng xuống và bọn ta tiếp tục tranh đấu trên thương trường.

Người anh trai nãy giờ vẫn ngồi im nhìn nó tíêp lời bà:

_Khi sinh anh ba mẹ đã bí mật giao cho quản gia Lâm nuôi dưỡng, đến khi em chào đời, tất nhiên vẫn nằm trong vòng bí mật thì anh được đưa về nhà, nhằm làm cho vở kịch thêm hoàn thiện với thân phận là con nuôi. Rồi nghiễm nhiên như mọi người vẫn nghĩ, 16 năm qua anh là con nuôi của Dương Gia, còn em là con gái quản gia Lâm.

_Con hãy thông cảm cho ta, chúng ta không thể đem con về với thân phận con nuôi như Bảo Kỳ vì sự xuất hiện của anh con cũng đã nảy sinh nhiều rắc rối, họ rất hay dòm ngó thằng bé. Nay ta đưa con trở về vì con cũng đã lớn, ta tin con đủ thông minh để ứng biến với mọi chuyện, thời gian qua ta đã bí mật đào tạo một lực lượng vệ sĩ cao cấp cho sự trở về này của con, một ngày không xa ta sẽ công bố thân phận thật của hai con.- là ba nó.

_Thì ra là vậy- nó đã giải đáp được thắc mắc của mình cũng như giải đáp được cụm từ “tất cả mọi thứ’’ của ba. Mặt nó vẫn như bình thường, nghiêm túc, không thể hiện bất cứ diễn biến tâm lí nào cả.

_Từ giờ đây là nhà của con, con có thể làm bất kì điều gì con muốn, phòng và đồ đạc của con ta đã cho người chuẩn bị cả rồi, ở tầng bốn, cùng tầng với anh con đấy, gia đình ta đoàn tụ rồi, từ giờ ta sẽ bù đắp những yêu thương cho con, xin lỗi con, con gái của ta.- mamy nó mỉm cười hạnh phúc.

_Con chỉ xin một điều thôi ạ!- sau một hồi ngập ngùng, nó lên tiếng.

_Con cứ nói, con muốn gì ta cũng chiều- ba nó đáp.

_Dạ….thưa ….-nó quay sang nhìn quản gia Lâm, ông gật đầu thay cho câu trả lời của mình- …thưa papa, con muốn …ba đừng công bố chuyện này sớm, con chưa quen được với việc là tiểu thư.

_Ta hiểu, vậy cũng được, thôi Bảo Kỳ đưa em con lên phòng cho con bé nghỉ ngơi, nó có vẻ mệt rồi.

Ông nói làm nó mừng như được mở cờ trong bụng, nó chưa thích ứng được với sự thay đổi lớn này, đùng một cái nó trở thành tiểu thư của một gia đình giàu có, nó có ba, mẹ và cả anh trai, ôi mọi thứ cứ như mớ bòng bong ý.

_Con xin phép. Nói rồi nó đứng dậy, bước theo ông anh trai đang cười tít mắt vì thích thú của mình.


Chap 4:

Anh nó rất đẹp trai, dáng người cao ráo( bật mí, anh ấy cao 1m82, chuẩn không ^_^”), gương mặt bình thường có chút lạnh lùng nhưng khi cười trông dễ thương hẳn, mái tóc kiểu cách rất hợp với khuôn mặt. Nó tò tò theo anh, suýt đâm vào lưng Bảo Kỳ vì mớ bòng bong lúc nãy vẫn còn nguyên, anh đang dừng lại trước phòng nó, anh xoa xoa đầu nó và lại cười:
_Em gái, đây là phòng của em, anh cũng đã góp công trang trí đấy, em vào xem tài nghệ anh thế nào nhé, còn kia là phòng anh, có gì cần em cứ sang đó. Thôi, em vào nghỉ cho đầu óc thư thái đi, đến giờ ăn tối anh qua gọi.
Nó gật đầu rồi mở cửa phòng bước vào, căn phòng được sơn màu trắng kem, rèm cửa cũng là màu trắng kem với những đường kẻ ở dưới màu hồng phấn, một chiếc giường to, phòng nó hầu như có đủ các loại vật dụng, căn phòng này to gấp 5 lần căn phòng cũ của nó, rất điệu nhưng rất nhẹ nhàng, thích thật ( đúng gu nàng quá rồi). Chiếc giường to và êm quá làm nó ngủ quên lúc nào không biết.
Hồi sau………….
Cộc cộc cộc….
_Bảo Ngọc, xuống nhà ăn tối đi em gái. (thích gọi em gái thế nhỉ, yêu thật!!!)
Nó đang ngủ ngon lành thì nhíu mày vì nghe tiếng gọi “ gọi ai thế nhỉ, Bảo Ngọc, à thế…” định nghĩ không phải là mình thì Yun giật mình bật dậy, nhìn quanh căn phòng, đây là thật, và mình là Dương Hoàng Bảo Ngọc không phải Lâm Vy Linh. Con bé thẫn thờ thì chợt nhớ đến ông anh đang í ới gọi mình ngoài cửa, nó ngượng ngùng trả lời:
_Em ra ngay.
_Em nhanh đi, anh em mình cùng xuống, đây là bữa cơm sum họp mà. - Bảo Kỳ thích thú vì được làm anh trai, từ khi biết chuyện cậu đã rất mong chờ ngày được gặp em gái.
Nó mở cửa bước ra, anh Kỳ quay ra sau lưng nó, đặt tay lên vai nó rồi đẩy đi, miệng không ngớt, vừa nói vừa cười:
_Đi nào, đi nào, anh em ta đi ăn nào.
Vui thật, nó cảm thấy rất gần gũi và thân thiết với anh, cứ như anh và nó đã biết nhau 16 năm rồi ấy, từ giờ Yun có anh trai, ý nghĩ đó làm môi nó nở nụ cười.
Tại bàn ăn
_Những món này hợp khẩu vị con chứ, hôm nay mẹ đã đích thân vào bếp đấy.- mẹ nhìn nó, cười tươi, tay không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén nó.
_Ôi, em sướng thật đấy, mẹ chẳng còn ngó ngàng đến anh nữa luôn.- Bảo Kỳ nói giọng dỗi hờn nhưng miệng cứ tủm tỉm cười.
_Này, con ghen với em thế à, anh trai thế đấy.- ba tiếp lời chọc ghẹo Bảo Kỳ.
Nhìn họ, nó khẽ cười, cười vì sự trẻ con của một gia đình quí tộc. Nhìn sang bên, thấy quản gia Lâm chợt nó thấy cảm giác có lỗi nhen nhóm trong lòng, dù sao ông cũng là người chăm sóc nó từ nhỏ đến giờ, nó cũng rất yêu ông, bao năm qua ông là ba thì giờ cũng sẽ như thế. Nó ngước lên nhìn ba:
_Con có thể gọi quản gia Lâm là ba Lâm được không ạ???
_Tất nhiên là được chứ con gái, ông ấy cũng đâu khác gì người nhà hơn nữa lại là người chăm nom con bấy lâu nay.- ba nó cười hiền.
_Dạ, con cảm ơn ạ.
Bữa cơm ấy đúng là đáng nhớ thật, lần đầu tiên trong bàn ăn của Yun có tiếng cười, nó đã ăn những ba chén cơm. No nê rồi nó lên phòng tắm rửa, nằm lăn ra giường, vắt tay lên trán ngước nhìn lên trần nhà, nó buông một cái thở dài mệt nhọc. Mọi thứ đến quá nhanh, rồi nó sẽ phải làm thế nào với cái thương trường khốc liệt đến mức pama nó đã phải che giấu sự tồn tại của anh em nó. Cuộc sống này đúng thật rất công bằng, công bằng đến đáng sợ, nó đem đến cho con người ta một thứ thì cũng lấy đi một thứ có giá trị tương tự hay thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần. Như Yun hiện giờ, Yun có được gia đình hạnh phúc như Yun đã mong nhưng Yun mất đi sự tự do của một người bình thường, thay vào đó là sự kín kẽ của giới uy quyền, nhưng thôi, nghĩ nhiều chỉ mệt óc, đến đâu hay đến đó vậy. Yun là thế, luôn nghĩ rất nhiều và rồi lại cho qua, nó không muốn nhìn rõ những điểm xấu của cuộc đời. Mở cửa phòng bước ra lan can, nó thích được nhìn từ trên cao xuống, lúc ấy nó không còn nhỏ bé giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, không còn bị những lo toan đeo bám……gửi muộn phiền vào gió……… nhờ gió mang đi.


Chap 5:

_Bảo Ngọc, em đang thơ thẩn gì thế??? Bảo Kỳ từ đâu bước đến.
Nó quay lại nhìn, ngơ ngác
_À, có vẻ em vẫn chưa quen được với tên mới nhỉ!???
_ Ơ, dạ….. hay anh gọi em là Yun đi.
_Hì, Yun à, dễ thương đấy, đó là biệt danh của em à???
_Không ạ, chỉ là em thích cái tên đó thôi (ngày trước nó cũng bảo Hoàng Quân gọi nó như vậy).
_Ừ, anh sẽ gọi bé là Yun, ừm…. em chấp nhận chuyện này dễ hơn anh nghĩ đấy.- anh nhìn nó đầy thắc mắc, ánh nhìn đó làm nó muốn nói lên tất cả suy nghĩ trong lòng, lần đầu tiên, với người nó vừa biết là anh trai cách đây vài giờ đồng hồ. Nó thở dài, hướng tia nhìn vào màn đêm tĩnh mịch:
_Anh thấy dễ thật à, em đã rất buồn đấy, mọi người đều lừa em, nhưng em không giận được, tất cả đều vì em mà, hơn nữa hành động của ba Lâm trước giờ luôn làm em phải nghĩ, như là em đang được chuẩn bị tinh thần ấy ạ.

Nó nói chậm rãi, trút hết những tâm tư vào câu nói, đôi mắt trong sáng như pha lê ấy ngân ngấn nước, từ nhỏ nó đã ít khi thổ lộ, hầu như là không, tất cả đều được gói ghém, cất giữ trong trái tim nhỏ bé, con bé nghĩ mình cần phải mạnh mẽ vì thật sự con bé cô đơn, không có mẹ, không có anh chị em, không có bạn, chỉ mỗi ba thôi và ba thì không hiểu được nó đâu.
_Yun không phải cô đơn nữa đâu, từ giờ Yun có anh trai rồi, anh sẽ chia sẻ với Yun, Yun có mẹ rồi, có những 2 ba cơ đấy, nghe lời anh nhé, sẽ không còn ai dối bé Yun của anh nữa.- anh kéo nó đến gần, cho nó dựa đầu vào anh, tay vuốt nhẹ mái tóc vỗ về đứa em gái bé bỏng của mình.
Ban chiều nó mạnh mẽ là thế, bình thản là thế nhưng giờ đây nó nhỏ bé thu mình dựa vào anh Kỳ như một chú mèo con, ướt áo anh cả rồi, phải, nó đang khóc, khóc vì hạnh phúc khi có một gia đình, vì sự lừa dối yêu thương của ba mẹ nó, và khóc vì ông anh vĩ đại của nó đang lắng nghe nó. Một cơn gió khẽ lướt qua, đung đưa cùng gió tạo nên một thanh âm kì diệu tán thưởng cho tình cảm anh em nó, dễ thương thật.
_Thôi nào, ngoan đi chứ, áo anh ướt hết rồi này- cậu nhìn vào cô em gái, mỉm cười tinh nghịch cố tình chọc Yun.
_Ơ, anh nói là chia sẻ với Yun kia mà. Nó nhanh nhảu bắt bí anh trai
_Này nhé, anh nói anh chia sẻ rồi em bù lu bù loa với anh thế à, hì hì, anh biết rồi đấy, Yun Yun mít ướt.- vẫn không thôi cái giọng trêu chọc.
_Nói em thế à, em không tha anh đâu nha.- nó vừa dứt câu Bảo Kỳ đã vụt chạy, nó đuổi theo, anh em nó quậy tung cả nhà, hì hì, thân thiết nhau thế đấy. Yun của chúng ta là như thế, tích cách thật của cô bé sẽ được bộc lộ khi cô ở bên những người cô yêu quí, trước đây là Hoàng Quân, bây giờ là Bảo Kỳ….
Hai tuần sau
Hôm nay là thứ hai, ngày đầu tiên của năm học mới, Yun sẽ chính thức là học sinh cấp ba, nó sẽ học ở Royal, trường do Dương Gia xây dựng, trường dành cho con của các thương gia giàu có và những học sinh ưu tú nhằm bồi dưỡng nhân tài phục vụ tập đoàn Dương Hoàng. Nó chỉnh chu, xinh xắn trong bộ đồng phục của trường, chiếc áo sơ mi ngắn tay có viền sọc trắn, đen, đỏ, một chiếc váy sọc cùng màu, chiếc nơ trên cổ áo, đôi tất màu đen gần đến gối và đôi giày búp bê điệu điệu- đó là quà mẹ tặng hôm qua.
Tỉ mẩn chải lại mái tóc dài suông mượt tự nhiên của mình, xoã hai phần tóc ra phía trước rồi ngắm mình trong gương, mỉm cười nụ cười của thiên thần buổi sớm mai.
_Chà, hôm nay em dậy sớm thế à, anh tưởng em còn nướng như mọi hôm nên định vào lôi em dậy này.- Bảo Kỳ thình lình lên tiếng làm Yun giật mình.
_Hix, lúc nào anh cũng làm em hết cả hồn, bình thường không phải đi học, hôm nay khác nên em thức sớm, không heo như anh đâu nhá. – nó nheo mắt, lè lưỡi trêu anh, nhìn yêu cực.
_Bộ này hợp với em đấy, nhìn dễ thương lắm, thôi ta nhanh đi nào, không lại khổ.- nói rồi cậu kéo tay nó lôi đi.
_Ơ khoan, đợi em lấy cặp đã chứ, làm gì anh như bị ma đuổi thế.
_Còn hơn cả ma đuổi đó.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite . Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
- Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Chap 6:

Anh em nó tới trường bằng con Airblade của anh, đi thế này nó sẽ ít bị dòm ngó bằng đi ô tô, hai đứa nó rôm rả suốt dọc đường, chưa đầy 10’ sau chiếc xe đã yên vị trong “nhà xe của Angels”. Sân trường rộng lớn giờ chỉ lác đác vài mem là học sinh ưu tú còn mấy cậu ấm cô chiêu thì giờ này chắc còn nằm nướng ở nhà vì thực chất bây giờ chỉ mới 6h10’, còn những 50’ nữa mới vào học.
_Phù, may thật, chậm 10’ nữa là em toi mạng rồi.
_Sao em lại toi mạng???? nó tròn mắt nhìn cậu.
_Vì 10’ nữa trường sẽ đông như kiến, ai nấy canh chừng Angels đến trường mà nhào tới đấy.- có người trả lời nhưng không phải anh Bảo Kỳ, là một cậu con trai cao ngang ngửa anh ấy, khuôn mặt vui vẻ, thân thiện, nụ cười rạng ngời, mái tóc gọn gàng nhìn hơi lãng tử, nói chung là handsome thôi rồi.
_Nguyên Khang, cậu cũng đến rồi à, mọi hôm cũng trễ lắm mà.- Bảo Kỳ chọc ghẹo
_Này này, lần đầu gặp gỡ cậu không định giới thiệu tớ mà cứ bêu xấu mãi thế hả.
_À, tí nữa quên mất, giới thiệu với em, đây là Vương Nguyên Khang bạn anh- quay sang Nguyên Khang- còn đây là Bảo Ngọc em gái tớ.
_Chào Yun! – Nguyên Khang (lại) nở nụ cười chết người ấy.
_Dạ, chào anh!
_Thôi, ta vào phòng đi, ở đây thế này không tiện.- anh nó nói, rồi nó theo hai anh đến một căn phòng lớn, trước phòng để bảng “ Angels’s room”, căn phòng đươc bày trí như một ngôi nhà, vật dụng đủ cả, rất thoải mái, nó quay sang anh khi sực nhớ ra điều gì:
_Các anh là Angels ạ???
_Ừ, anh, Nguyên Khang và một người nữa, chắc là tí ra chơi em sẽ gặp được đấy.
_Vì bọn anh là thiên thần nên được gọi là angels ý mà, Yun có thấy anh thanh thoát như thiên thần không?- Nguyên Khang hí hửng
_Anh làm gì có cánh đâu, à, mà sao anh biết em là Yun thế???
_À, chẳng là từ hôm em về có thằng đã tíu tít khoe anh suốt, nó đã kể anh nghe đó.
_Tớ cũng biết tỏng cậu vì sao hôm nay đi học sớm rồi, ở đó mà trêu tớ.- anh Kỳ châm chọc.
_Cậu trẻ con quá vậy.- Nguyên Khang đáp trả
_Em thấy cả hai anh đều trẻ con.- nó lên tiếng, điệu bộ của chị lớn đang quát em nhỏ làm Nguyên Khang thích thú mỉm cười “Em thú vị thật đấy Yun à!” cậu nghĩ.
_Ơ, nói anh thế đấy hả! Thôi, em lên phòng hiệu trưởng đi, ra chơi bọn anh lên lớp em, rồi mình cùng đi ăn. Bảo Kỳ nói
_Dạ, thôi em đi nhé, chào hai anh.
_Này, này, cẩn thận lạc đó, có cần anh đưa đi không?- Nguyên Khang cười, nó nheo mắt, lè lưỡi ý nói “ em chả cần” trông yêu dã man, rồi đi một mạch làm cậu ở đây tâm hồn treo ngược cành cây.
PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
Cạch- tiếng cửa phòng mở ra
_Em chào thầy ạ, em….
_Vâng, xin chào Dương tiểu thư, mời tiểu thư ngồi.
_Thầy đừng gọi em là tiểu thư, hãy xem em như những bạn khác thôi ạ, em không muốn các bạn biết về thân phận của em.
_Ừ, vậy cũng được, à, lớp em là lớp 10A1 đấy, thầy gọi người đưa em lên lớp nhé.- hiệu trưởng nói, đưa ánh mắt tìm kiếm.
_À không, không cần đâu ạ, anh em có nói với em khối 10 ở đâu rồi, em tự tìm lớp được, xin phép thầy.- nó đứng dậy cúi đầu lễ phép rồi bước ra khỏi phòng.
Bây giờ vẫn còn sớm lắm, nó đã thấy lớp nó rồi, đi dạo tí đã, nó loay hoay xem nên đi hướng nào thì bỗng bốp, uỵch…hàng loạt thứ âm thanh hỗn tạp len lỏi qua cái đầu nhức mỏi vì bị va đập của nó. Tình hình là khi nó đang loay hoay thì có một người bước tới, lúc nó xoay người lại thì đụng vào người ta. Nó đứng lên, phủi phủi đồng phục, chỉnh sửa lại cho đàng hoàng rồi quyết ăn thua đủ với cái người vô duyên ấy, người đâu kì cục.
_Này, anh không nhìn thấy tôi à, đụng phải người ta mà chẳng có lấy một câu xin lỗi. – nó ngước nhìn người đó, là ngước nhìn đấy, cao kinh khủng, chắc còn hơn cả anh Kỳ và anh Khang nữa, sỡ dĩ nó gọi bằng anh vì áo cậu ấy đang mặc chữ ROYAL thêu màu đỏ- là lớp 12, màu xanh cho 11 và màu vàng cho lớp 10.
_Cô không biết tôi là ai à??? vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt người con trai ấy.
_Tôi biết chứ, anh là người bất lịch sự nhất trên đời, anh không biết hai chữ Lịch Sự viết thế nào đúng không???
_À, cô là học sinh lớp 10, tha cho cô đấy, tôi chưa từng phải nhường đường cho ai đâu, lần sau thấy tôi thì đừng có va phải nữa đấy.- anh nhận xét khi nhìn thấy chữ màu vàng, nói rồi anh thủng thẳng đi tiếp, để nó với cục tức to đùng.
_Người gì mà, mới ngày đầu đi học là đã gặp người đáng ghét rồi. Lần sau mà gặp nữa thì anh không yên với tôi đâu.-Nó lầm bầm, ắc hẳn anh chàng kia phải nhức tai lắm. Rồi quay nhìn lại xung quanh, nó bất ngờ vì có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn đang thẳng tiến vào mình, gì thế nhỉ, nó có làm gì đâu mà, thôi mặc, vào lớp thôi.


Chap 7:

Đây rồi 10A1, nó bước vào lớp và tự chọn cho mình một chỗ ngồi ở dãy giữa cuối lớp, trước giờ nó luôn ngồi ở vị trí này, phải nói đây là địa điểm “rồng cuộn hổ ngồi” vì nó thuận tiện cho việc học tập và thuận tiện cho cả khi… ngủ, đơn giản một điều thầy cô chỉ chú ý đến những bàn đầu và bàn cuối ở góc lớp. Nó tự ngẫm nghĩ và tâm đắc với chỗ ngồi này mà không hề thấy rằng đám con trai đã hướng ánh mắt cầu khẩn theo nó từ đầu đến giờ, tất thảy đều ngất ngây con gà tây trước nét xinh xắn của nó.
REENGGGGGGGGGGG………………..
Tiếng chuông vang giục giã, tiết học đầu tiên của năm cấp ba bắt đầu, mọi thứ diễn ra bình thường hơn nó nghĩ, hôm nay là ngày “làm quen”, mọi người đến để biết lớp, giáo viên, học sơ sài vài thứ luật lệ trường. “Royal là trường bán trú, giờ tan học là 4h30 mỗi chiều, nhưng hôm nay ngoại lệ, do là ngày đầu tiên nên đến trưa sẽ về”. Nó nằm gối đầu lên bàn, hướng mắt qua khung cửa sổ ngắm nhìn một thứ hình ảnh vô định, để mặc cho không khí cuộn tròn lời nói của cô giáo và rót vào tai nó, nó vẫn nghe được tất tần tật mặc dù không chuyên tâm. Nó vẫn nằm nghe như thế thêm hai tiết nữa, chờ mong tiếng chuông reng, cái bụng của nó nãy giờ đang rên rỉ, nó cần nạp năng lượng, sáng nay ra khỏi nhà nó chưa ăn gì cả mà. Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng thời khắc hạnh phúc ấy cũng đến, tiếng chuông điện vang vọng bốn bề, đánh thức những con sâu ngủ, như cũng đang chờ đợi, vừa nghe tiếng chuông cô giáo đã bắn ngay đi khỏi lớp, cả lớp đang yên lặng vì…ngủ khi nãy giờ nháo nhào cả lên. Nó vừa nhóm người dậy thì cả đám con trai đã vây lấy nó, hỏi han đủ thứ nào là tên, số điện thoại, yahoo chat, vân vân và vân vân, sau đó, một cậu bạn lên tiếng:
_Bình tĩnh để cậu ấy thở đã, cậu cho bọn mình biết tên nhé, được chứ?!- cậu ấy mỉm cười.
_Ờ, được chứ, chúng ta học cùng lớp mà, tớ tên là…Bảo Ngọc.- nó cũng mỉm cười, xã giao thôi nhưng vẫn cực dễ thương.
_Tên của ấy dễ thương thật đấy.- cả bọn đồng thanh.
_Tớ cảm ơn!- thái độ vẫn hoà nhã dịu dàng nhưng mà nó buồn bực kinh khủng, làm sao ra khỏi vòng vây này đây, cái bụng nó vẫn đang sôi lên mà, hức hức, không được ăn thì đói chết mất.
_Angels kìa, ôi đẹp quá.- girl 1
_Các anh quả đúng là thiên thần.- girl 2
_Cho em làm bạn gái anh nhé.- girl 3
Kèm theo đó là những tiếng hò hét của bọn con gái.
_Bảo Ngọc, đi ăn với bọn anh nào.-anh Nguyên Khang tiến đến chỗ nó, nở cười nụ cười hiền lành và nắm tay nó lôi đi trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt ở đó.
_Sao anh đến trễ thế, định để em đói chết thật à.- nó nhìn Bảo Kỳ, ra vẻ trách cứ
_Thui, anh xin lỗi bé Yun mà, giờ anh dẫn em đi ăn bù nhé.- anh giả vờ hối lỗi và dụ ngọt nó.
Nó đưa mắt nhìn hai anh, rồi nhìn sang một người nữa mà không hề biết là người đó vẫn dõi theo nó từ lúc vừa đến, nó tròn mắt ngạc nhiên:
_Là anh?- nhìn sang Bảo Kỳ- anh ấy là thành viên còn lại của Angels ạ?
_Ừ phải đấy, em biết Kỳ Lâm à.
_Nhóc này là em gái cậu đấy à?- rõ là Kỳ Lâm cũng ngỡ ngàng không kém.
_Ừ, giới thiệu với cậu đây là bé Yun, bảo bối nhà họ Dương.- anh choàng vai nó, thích thú tự hào.
_Thôi thôi, chào hỏi đến đó thôi, tớ đói rồi, mà bụng của Yun cũng sôi ùng ục rồi đấy.- Nguyên Hoàng cắt ngang, pha trò chọc phá. Hai chàng còn lại thì nhìn Yun và cười vì sự ngượng ngùng của nó.
_Ơ, bụng em sôi khi nào cơ chứ.
_Khi nãy dẫn em ra đến đây nó đã réo không ngừng đấy bé, đừng chối nữa, với lại anh là tiên tri mà, nhìn em là đoán được ngay ý.
_Đi ăn thôi.- Bảo Kỳ và Kỳ Lâm đồng thanh.
Rồi cả bọn kéo nhau đi, Nguyên Hoàng vẫn luôn pha trò như thế, tất cả mọi người đều nhìn họ, ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái nhìn các anh và thù ghét khi nhìn nó, nhưng nó không quan tâm, nhìn khi nào mỏi mắt thì tự khắc thôi nhìn ấy mà.
Căn tin trường thật rất xứng với tên Royal, cực rộng lớn, nó nôm na như một nhà hàng vậy, lối trang trí cũng rất chi là royal, tông màu chủ đạo là trắng kem, những bộ bàn ghế gỗ loại cao cấp nhưng vẫn rất học sinh, hài hoà trong sự quí tộc và tự nhiên của học sinh. Bốn người ngồi xuống ghế sau khi chọn thức ăn, trông chúng thật hấp dẫn, điều đó càng làm dạ dày nó tiếp tục vươn cờ biểu tình mạnh mẽ.
_Mọi người ăn đi ạ, nhìn ngon quá.- nó ra giọng hối thúc.
_Ừ, ăn nào, Kỳ Lâm, cậu kể tớ nghe xem cậu gặp Yun khi nào thế???- Nguyên Khang hỏi.
_Chẳng là lúc sáng tớ vội đi vào phòng, sợ lại bị vây nên va phải nhóc Yun, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhóc la ầm ĩ và kết quả là tớ bị phát hiện rồi cả đám kéo theo sau tớ đấy.
_Là tại anh bất lịch sự mà.
_Này nhóc, anh rất lịch sự đấy, đừng tưởng bở nhé, anh là người lịch thiệp nhất trần đời rồi.- Kỳ Lâm tự hào
_Ai bảo là cậu nhất thế hả???- hai anh đồng thanh, lườm cho Kỳ Lâm một cái thật yêu
_Thì hai cậu cũng nhất, được chưa, lỡ lời thôi mà.- cậu nhanh nhảu phân trần, ba anh cứ như thế còn nó thì cặm cụi lấp đầy cái bao tử.


Chap 8:

RENGGGGGGG….
_Ơ, chưa gì đã vào học rồi à, thôi, các anh ăn tiếp, em về lớp trước nhé.- rồi thoắt nó mất hút sau hành lang tấp nập người, Nguyên Khang nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn ấy mà lòng thấy khấp khởi niềm vui .
_Cô bé có vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng quá đúng không???- huých tay Bảo Kỳ, cậu hỏi.
_Ừ, Yun chấp nhận sự thật rất tốt nhưng thật sự con bé không mạnh mẽ và cũng chẳng lạnh lùng như cậu thấy đâu.
_Cậu có vẻ yêu nhóc ấy ghê nhỉ- Kỳ Lâm
_Tất nhiên, em gái 16 năm không gặp mà lại.- Bảo Kỳ nhìn về góc hành lang nó vừa đi qua, ánh mắt anh thật ấm áp.
Nắng lăn tăn nhảy múa khắp sân trường, chạy theo từng ngóc ngách, in bóng ba chàng trai cao lớn xuống mặt đất, dường như hôm nay cảnh vật có phần khác lạ, là do nắng hôm nay rất đẹp hay do ba chàng trai của chúng ta tâm trạng đều có phần hứng khởi hơn…… Vì từ nay có Yun, cô bé sẽ là công chúa của những thiên thần.
Angel’s room giờ ra về
Nó chậm rãi bước vào, đưa mắt tìm anh trai mình, căn phòng vắng tanh không có ai cả, sân trường giờ hoàn toàn chẳng còn ai, chẳng lẽ anh về rồi à, nó tiến đến bên chiếc sofa lông và tựa đầu vào, nhắm mắt lại, mệt mỏi.
_Em mệt à?- anh vừa nói vừa tiến đến gần nó, một tay sờ lên trán nó và tay còn lại đặt lên trán mình.
_Em hơi nóng rồi này.- giọng lo lắng.
_Anh Nguyên Khang, anh chưa về ạ?- nó từ từ hé mắt.
_Anh đợi em tan học để đưa em về mà, lúc nãy em vừa đi thì có người quen gọi đến mời bọn anh đi dự tiệc khai trương nhà hàng nên hai cậu ấy đi rồi, anh làm biếng nên ở đây chờ bé Yun này.- anh xoa xoa đầu nó, nở nụ cười.
_À, ra vậy.
_Mà sao em xuống trễ thế, lại bị giống lúc sáng hả?
_Dạ, các cậu ấy muốn biết nhà em nên… thoái thác mãi em mới xuống được.- nói xong nó nhắm mắt lại, dụi dụi đầu vào ghế, nhìn nó bây giờ như một chú cún con đang buồn ngủ, nhỏ bé và vô cùng đáng yêu, gương mặt thiên thần và sự yếu đuối của nó làm rung động trái tim anh, một cái gì đó, nhỏ thôi, một cảm giác cho sự bắt đầu.
_Em ngủ đi nhé, tí nữa anh sẽ đưa em về nhà.- anh nâng chân nó lên ghế, để nó nằm ở tư thế thoải mái nhất rồi ngồi nhìn nó ngủ, chốc chốc sau suy nghĩ anh chợt mỉm cười. Bên ngoài cánh cửa, cũng có một người chăm chú nhìn nó, ánh nhìn đó sáng lên tia lửa căm thù, cô gái ấy nắm chặt tay lại, tức tối rồi quay lưng bỏ đi.
Dinh thự Dương Gia 5pm
Nó đang ngồi trên bộ sofa lông yêu quí và theo dõi bộ phim thần tượng mà nó đã không bỏ sót một tập nào cả, có tiếng chuông cửa, cô giúp việc toan đi mở cổng thì bị nó gọi lại.
_Chị để đó em mở cho.- nó cười hiền nhìn cô.
_Dạ thôi ạ, tiểu thư cứ để đấy tôi mở.- giọng cô có phần hơi e dè
_Không sao đâu, chắc là anh em về đấy, để em mở cho, chị đi làm tiếp việc đi.
_Dạ vâng, thế phiền tiểu thư mở giúp tôi.
Xong, nó chạy ù ra cửa, phải xử anh tội bỏ nó đi về sau mới được.
_Thưa cậu chủ mới về ạ.- nó nói với một gương mặt đằng đằng sát khí nhưng giọng hơi chập chững bởi nó đang không thể nhịn cười vì cái mặt ngố tàu của anh Kỳ khi thấy nó ra mở cổng.
_Ơ, là em à.
_Không em thì là ai, anh đi gì mà lâu thế, còn không nói với em câu nào.- nó chuyển mặt sang hờn dỗi và có phần nhõng nhẽo.
_Hì, anh biết lỗi rồi, có mua thứ Yun Yun của anh thích nhất để chuộc lỗi nè.- anh cười, chìa ra cho nó một cốc trà sữa chocolate mát lạnh.
_Tha cho anh lần này đấy, anh vào nhà đi không em đóng cổng lại nhé.-vừa nói xong nó đã đóng ngay cổng lại, rồi bỏ chạy. Bảo Kỳ chen chân vào được nên dắt xe vào rồi cũng đuổi theo em gái, Bảo Kỳ đã cười nhiều hơn và trẻ con hơn kể từ khi có nó. Ánh nắng chiều lấp lánh qua kẽ lá, cơn gió nào đó cuốn chiếc lá lìa cành lướt đi trên phố, hoàng hôn dần buông dành thời gian dỗ dành giấc ngủ của ông mặt trời, để rồi ngày mai khi bình minh trở về những chuyện rắc rối bắt đầu diễn ra, những con người mới cho những ngày mới…


Chap 9:


Tít tít- chuông tin nhắn điện thoại Bảo Kỳ vang lên
“Anh ui, hom nay ra choi Yun khong di choi voi cac anh dau nhe, Yun di dao quanh truong,, anh khong phai lo, anh trai dang ghet.”
_Hôm nay em gái tớ không đi chung với bọn mình rồi.- anh nói.
_Cô nhóc lớn rồi, tự do vẫn hơn mà.- Kỳ Lâm bình thản.
_Yun không đi với bọn mình thật à, buồn thế- Nguyên Khang còn tiếc nuối hơn cả Bảo Kỳ, vốn dĩ hôm nay anh muốn chọn cho nó món ăn nó thích nhất.
Nó đang leo lên cầu thang tầng 5, còn một tầng nữa là lên đến sân thượng, cạch, phù, mệt quá, nó thở hỗn hễn, gió hất tung mái tóc dài đen nhánh của nó, gió đưa đi những mệt nhọc và làm những lọn tóc rối lên, nhìn nó bây giờ dễ thương lắm, nó bước tới bên lan can, ngước nhìn lên trời xanh thả rong những suy nghĩ vào không gian yên vắng, khẽ hát theo giai điệu quen thuộc, chân đung đưa ngoài thềm lan can, chiếc giày búp bê mẹ tặng rơi xuống đất, nó cúi người theo, trong lúc chới với thì có bàn tay ai đó nắm tay nó kéo lại.
_Này, lên chốn riêng tư của người ta ồn ào rồi định tự tử à?- giọng nói sắc lạnh vang lên từ một cậu con trai, người vừa cứu nó, gương mặt đó lạnh hơn cả những ngày lạnh giá nhất ở Bắc Cực, đôi mắt đen, cánh mũi cao, cậu ta hẳn sẽ rất dễ thương nếu cậu ta cười, cơ mặt cậu ta chẳng biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng nói sao nhỉ, nó vẫn có một sức hút nào đó, hay vì cậu ta đẹp nhỉ, vẻ đẹp sắt đá.
_Ai tự tử bao giờ, chiếc giày tôi rơi rồi.- nó thanh minh
_Ai cho cô lên đây, đây là chỗ riêng của tôi, cấm bén mãng đến đây nữa, giờ thì…biến- cậu ta gằng giọng nhấn mạnh từ cuối cùng, đáng sợ đến ghê người
_Bằng chứng nào nói sân thượng này là của anh, nơi này là của chung, và tôi cứ thích đến đây đấy.- nó đáp, bằng thái độ lạnh lùng và cao ngạo của mình, nó vốn thích những gì khó khăn, nó sẽ đến đây, bằng được.
_Lôi thôi, cô mau đi không đừng trách tôi.- cậu ta quay mặt đi
_Đi như thế à, cũng phải thôi, có bằng chứng nào để nói đây là chỗ của anh chứ, buộc lòng phải chia sẻ thôi.- giọng nói lảnh lót của nó làm cậu cảm thấy bị hạ nhục, toan đưa tay tát nó một cái thì nó đã lôi tay cậu xuống và… bắt tay.
_Thế là anh đồng ý chia sẻ với tôi rồi nha, con trai ai lại vũ phu thế- nó vẫn giữ thái độ đó, hất ánh mắt vào tay cậu, điều đó càng làm máu trong cậu sôi lên.
_Con nhóc này…
_Ơ, anh bất lịch sự thế, nãy giờ cứ con nhóc con nhóc mãi, tôi có tên mà, Bảo Ngọc, nhớ đấy, lần sau cấm anh mở miệng gọi tôi là con nhóc, còn anh, tên gì vậy?
_Khắc Minh, Lý Khắc Minh.- cậu ta trả lời
_Tên cũng đẹp quá chứ nhỉ, thôi, reng chuông rồi, tôi về lớp- nó lăn tăn chạy đi, không quên ngoái đầu lại- mai tôi sẽ lại đến đấy.- rồi thoắt nó lại mất hút.
Cậu vẫn còn hơi đơ người trước thái độ nó đối với cậu, có thể nói nó là đứa đầu tiên ăn nói với cậu như thế, vì cậu là một kẻ lạnh lùng và độc ác, cậu sẽ trở thành sát thủ chuyên nghiệp mỗi khi ba cậu cần, thế giới đó u tối và tan thương vô cùng, nhưng cậu buộc phải trở nên như vậy. Nơi này luôn là chốn riêng tư của cậu, nó cho cậu một cảm giác bình yên tuyệt đối, không máu, không nước mắt và… không lạnh. Tất cả mọi người đều sợ cậu nhưng nó lại khác, điều đó làm cậu cảm thấy thú vị, chợt, cậu tự cốc đầu mình một cái “ sao mình lại nghe lời con nhỏ vậy chứ ??? ”
Rồi cậu hướng ánh nhìn về phía cầu thang nó vừa đi xuống, thắc mắc, có thang máy mà nhỉ, ngay cạnh cầu thang chẳng lẽ cô nhóc không biết, cô nhóc này thật đặc biệt, Bảo Ngọc, rồi cậu mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt của quỷ dữ, nụ cười đủ sức làm tan chảy trái tim bao cô gái, lòng thầm mong nhanh đến ngày mai.


Chap 10:

Tay cầm chiếc giày, nó tung tăng xuống cầu thang, lòng vui thích vì nơi mình vừa đến, con người mình vừa gặp, đó là một người bạo tàn và hung hãn nhưng nó vẫn cảm thấy ở người đó một sự ấm áp bất định nào đó.
_Đạp phải đinh bây giờ, nhóc cứ định đi chân không mãi thế à? - giọng nói vang lên từ phía sau, nó giật bắn mình quay người lại, thì ra là Kỳ Lâm.
_Đinh nào cơ ạ?- con bé vẫn còn ngây thơ ngơ ngác
_Nhìn xuống chân xem, hai bước nữa là nhóc giẫm phải đinh rồi còn gì.
Nó nhìn xuống chân, quả thật có một chiếc đinh, sắc nhọn kinh khủng, nó mà giẫm phải chẳng biết ra sao? Gương mặt có chút sợ hãi, nó quay lại nhìn anh
_Nhưng em vẫn chưa giẫm mà.
_Công nhận là nhóc đanh đá thật, đứng yên đó.-anh vừa nói vừa ngồi xuống nâng chân nó lên, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm nó chẳng kịp phản ứng gì cả. Anh đang định làm gì thế nhỉ, ơ, chiếc giày của nó, anh đang ân cần mang giày vào cho nó.
_Gì thế ạ? Nó giật người vì ngại.
_Ngốc thế, giày nhóc làm rơi đấy chứ gì.- anh cười vì gương mặt ngờ ngợ của nó- thôi đưa anh mang luôn cho.
Anh toan lấy chiếc giày trong tay nó thì nó nhanh nhảu
_Để em tự làm.- rồi khẽ cúi người xuống thì bị anh giật ngay chiếc giày
_Sao thế????- nó ngu ngơ
_Nhóc mặc váy ngắn đấy, định cứ cuối người xuống vậy à.- mang xong anh đứng dậy, nhìn nó
_Anh quá lịch sự đó chứ nhỉ?
_À, thì ra là anh muốn chứng minh anh lịch sự, vậy làm em cứ tưởng anh ăn nhầm cơm thiu.- nó tinh ranh.
_Có nhiều người mong mà không được đó nhóc. Mà đi đứng kiểu gì đến rơi giày thế?
_Hì, em đứng ở ban công chơi thì nó rơi thôi, chết, muộn học rồi, em đi đây, dù sao thì cũng cảm ơn anh, cứ phát huy tinh thần lịch sự nhé.- nó lại vụt đi.
Kỳ Lâm đứng nhìn theo nó rồi chợt mỉm cười, mình vừa làm gì thế nhỉ, đâu cần gì phải chứng minh gì với nhóc, mà đây cũng là lần đầu mình mang giày cho một cô gái, cảm giác hay hay, chiếc giày, giống như chiếc giày của Lọ Lem, nó vừa vặn trong chân Yun, rồi Kỳ Lâm chợt nghĩ phải chăng mình là hoàng tử còn nó là Lọ Lem, ôi mình đang nghĩ cái gì thế này. Có một người nhào đến quàng tay quàng cổ anh làm anh choáng váng:
_Làm gì ngẩn tò te như thằng thiểu năng thế.- là Nguyên Khang.
_Tớ thiểu năng nên mới chơi được với cậu đấy, ngạt thở, bỏ ra xem nào.- Kỳ Lâm mặt mày nhăn nhó
_Điệu này là đúng tim đen rồi chứ gì.
_Thôi không đôi co với cậu nữa- Rồi Kỳ Lâm bỏ đi một nước, mặt đỏ lên vì ngại
_Ê, đợi tớ với chứ.- Nguyên Khang gọi với theo rồi vụt chạy theo Kỳ Lâm. Bảo Kỳ cũng chạy lên cạnh hai anh, mồ hôi mẹ mồ hôi con thở hỗn hễn
_Hai cậu… làm gì…mà chạy nhanh thế, gọi khản cả cổ mà chả ai nghe.
Hai anh đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn lại Bảo Kỳ, cả ba cùng cười rồi khoác vai nhau bước đi. Họ thân thiết với nhau như thế từ hồi còn nhỏ xíu, chả có gì giấu diếm nhau cả, tình cảm của họ vượt qua mức bạn bè và còn thân thiết hơn cả anh em, có thể nói là sống chết vui buồn đều có nhau.
Tại một nơi nào đó trong trường
_Cậu định để yên cho con nhỏ cứ thân thiết với anh Khang thế sao Băng?- girl 1
_Để yên à, cậu xem thường tớ quá đấy, Hạ Băng này sẽ không để bất kì ai lấy thứ nó muốn có.- Hạ Băng là cô gái đã đứng bên ngoài cửa nhìn thấy Nguyên Khang ngắm Yun ngủ, là tiểu thư kiêu kì và có phần hơi độc ác của nhà họ Lý, một cô gái xinh đẹp, thông minh, mái tóc xoăn sành điệu càng tôn lên nét đẹp gai góc ấy, là tiểu thư nên luôn được cưng chiều hết mực, chính vì thế mọi thứ Hạ Băng muốn, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải có được.
_Thế cậu định xử con nhỏ thế nào?- girl 2
_Hơn một năm qua cậu có thấy nhỏ nào đến gần anh Nguyên Khang mà chưa bị Băng cho ăn đòn chưa?- girl 3
_Lát nữa khi hết giờ học đến 10A1, rõ chưa, bây giờ thì về lớp.- Hạ Băng lạng lùng ra lệnh.


Chap 11:


Tất cả mọi người trong lớp đều đã về, Yun đang loay hoay xếp lại sách vở thì bỗng RẦM, có ai đó vừa đạp cửa phòng bước vào, Yun ngước lên nhìn, là một nhóm con gái lớp 11, ai nấy xinh xắn và có vẻ cũng tiểu thư lắm, có khoảng 5 người, trong số đó cô gái có mái tóc uốn ấn tượng cứ nhìn nó chằm chằm tưởng chừng sẽ nuốt sống nó nếu cô ta có thể. Ánh nhìn đó xé toạc cả không gian yên vắng, cả căn phòng nóng lên trong cơn ghen của cô tiểu thư xinh đẹp.

_Nhỏ kia, thấy Hạ Băng mà không chào lấy một tiếng à?- một người con gái gằn giọng
_Tôi có quen các cô sao?- nó vừa lấy lại bình tĩnh sau ánh nhìn của cô gái.
_Mày hay đấy, dám cướp cả người yêu người ta mà bảo không biết nghe được à.- một người nữa tiến lại gần nó, cô ta vừa nói vừa lấy tay nâng cằm nó lên, nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ.
_Bỏ bàn tay dơ bẩn và thái độ ngông cuồng đó ra khỏi tôi, ngay.- nó vẫn nói bằng giọng bình thản và gương mặt lạnh tanh, đây là thái độ của nó với những người hay ỉ thế xem thường người khác ( Yun của chúng ta là một người mạnh mẽ và cao ngạo mà).
Cô gái ấy thoáng giật mình rụt tay lại, sau đó túm chặt lấy cổ áo nó, vẻ tức tối lộ rõ:
_Con điên kia mày vừa nói gì thế?
_Đã bảo là bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi tôi mà, nhìn lại mình xem ai điên nhé.
Vừa dứt lời nó đã bị Hạ Băng tát một cái thật đau
_Câm mồm, đừng vênh váo như thế, nếu không mày sẽ phải trả giá cho thái độ đó của mày.

Tại Angels’s room

Nguyên Khang cứ đi ra đi vào chờ nó xuống, Kỳ Lâm cũng đăm chiêu ngóng ra cửa, Bảo Kỳ thì thấp thỏm lo lắng
_Hay là lên đó xem thế nào không?- cả ba đồng thanh
_Ừ, ngồi đây tớ cũng thấy lo lo- Bảo Kỳ
Rồi ba người họ bước nhanh lên lớp nó, lòng ai nấy đều có một nỗi lo riêng.

Tại 10a1

_Tôi đã làm gì chứ? – nó nhìn Hạ Băng bực dọc.
_Cấm mày bén mãng đến gần Nguyên Khang- cô nàng túm cổ áo nó và xô nó vào dãy bàn
_Vì sao?- nó trả lời mạnh mẽ
_Anh ấy là của tao.
_Bao giờ thế, người như cô mà cũng có tư cách đó sao? Sức chịu đưng của tôi có giới hạn đấy ( nó không muốn gây ra phiền phức)
_Mày dám nói với tao kiểu đó à, hôm nay tao phải cho mày một bài học.
Sau khi thấy Hạ Băng ra hiệu, tất cả cùng đánh nó tới tấp, tuyệt nhiên Yun không đánh trả lấy một cái. Người đấm, người xô, người cào cấu, nó đau lắm nhưng vẫn sẽ cố nhịn, không thể làm lớn chuyện này vì mình là con gái nhà họ Dương, nó không muốn sống với thân phận này sớm như thế.


Chap 12:

_DỪNG LẠI, mấy người làm cái quái gì thế- Kỳ Lâm lên tiếng.

_Thì ra là cô- Nguyên Khang buông lời sau khi nhìn thấy Hạ Băng.

Bảo Kỳ chạy ngay đến bên nó:

_Em có làm sao không, để anh đỡ em dậy.- cậu ân cần đỡ nó dậy và nhìn Băng với đôi mắt căm phẫn.

_Em/nhóc có làm sao không?- Nguyên Khang và Kỳ Lâm cùng hỏi

_Em…không sao.

_Cô lấy tư cách gì đánh Bảo Ngọc?- Nguyên Khang gằn giọng

_Anh…anh nói với tôi như thế vì con nhỏ đó à?

_Cô là gì mà tôi lại không thể nói với cô như thế, ỷ đông hiếp yếu đê tiện đến thế là cùng.- cậu nhếch mép cười.

Lần đầu tiên nó nhìn thấy nụ cười đó của cậu, trông cậu thật khác với nét gần gũi thường ngày, thay vào đó là một Nguyên Khang cứng nhắc hơn, điều đó chứng tỏ cậu cũng có nét lạnh lùng của Bảo Kỳ.

_Chuyện này mà còn tái diễn thì cô không yên đâu- Kỳ Lâm tuyên bố

_Bọn này xưa nay chưa từng đánh con gái nhưng cô cứ thế thì sẽ không là chưa từng nữa đâu- đó là Bảo Kỳ lạnh lùng mà nó đã từng thấy, cả ba anh đều rất lo lắng cho nó, tự dưng thấy vui vui.

_Lần này như thế thôi, tôi không biết có chuyện gì xảy ra với con yêu tinh đó đâu, mày cẩn thận đấy.-rồi họ kéo nhau đi trong tức tối.

_Nhưng lí do gì mà cô ta lại làm thế nhỉ?- Nguyên Khang thắc mắc

_Rõ như ban ngày thế mà cậu còn hỏi, vì cậu chứ sao nữa.- Bảo Kỳ đáp.

_______0o0________

Hạ Băng bước đi mang theo nỗi ấm ức to đùng, Nguyên Khang vì nó mà nặng lời với nhỏ. Dù trước giờ vẫn chỉ là đơn phương nhưng Nguyên Khang chưa từng làm nhỏ điên tiết như lần này.

Nhỏ hít lên một hơi thật sâu, tròng mắt nâu giờ đỏ lên giận dữ, nắm chặt tay gằng giọng xuống.

_Mày hãy đợi đấy, đợi xem tao sẽ làm gì mày.

Đám con gái đi cùng đứng im lặng, sát khí toả ra từ Hạ Băng làm họ như chôn chân dưới đất.


Lên Đầu Trang

TRANG 2



Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: wap, doc, truyen, teen,, truyen, tieu, thuyet,, truyen, kiem, hiep,, truyen, tinh, cam
index.html,wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam, wap doc truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen kiem hiep, truyen tinh cam.