Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Truyện Kiếm Hiệp
Biên hoang truyền thuyết
Hồi 53
Huyền công sơ thành
Tựa như lịch sử diễn lại.
Uống vào đan dược “Dương tinh hỏa phách” của Độc Tẩu, cảm thấy có điểm giống như nuốt Đan kiếp , đương nhiên còn lâu mới bá đạo như Đan kiếp , dược hiệu cũng chậm hơn nhiều, nhưng chỉ là so sánh vậy thôi, thứ đan dược bá đạo hung mãnh như vậy, Yến Phi từ xưa đến nay chưa từng nghe tới, giờ phút này lại thể nghiệm trên chính thân mình.
“Dương tinh hỏa phách” vừa lọt vào miệng là tan liền, hóa thành một luồng hỏa nhiệt, xuyên qua yết hầu vào bụng, sau đó hỏa nhiệt không ngừng gia tăng trong bụng, còn khuếch tán ra toàn thân; hàn nhiệt tương kích giao chiến, làm cho Yến Phi đau đớn không tả nổi.
May là Độc Tẩu không ngừng tống nhập hỏa nhiệt dương khí qua kim châm, kích phát âm hàng tiềm tàng trong thân thể, sinh ra ít nhiều tác dụng khắc chế đối với “Dương tinh hỏa phách”.
Yến Phi tuy phải chịu nỗi khổ hàn nhiệt giao chiến, Linh đài lại tỉnh táo vô cùng, lòng nghĩ chuyện kinh mạch bị đốt không giống như yêu nữ Thanh Thị đã nói, cảm thấy từ từ lạnh tê mà chết, phối hợp với trợ lực của Độc Tẩu, chết lạnh xem ra dễ chịu hơn là chết nóng.
Tâm linh còn thanh tỉnh, liền lẳng lặng vận tiến phép dương hỏa. Lúc này chàng chỉ lo thu nhập dương khí ấm áp của Độc Tẩu để phản trợ âm hàn trong thân thể, chỉ biết lấy dương dẫn âm, đến lúc “Dương tinh hỏa phách” bị chế phục là lúc lạnh tê mà chết.
Quyết định thủ trấn Nê hoàn cung trong não, theo bí pháp sở truyền của Độc Tẩu, lấy ý dẫn khí, từ Nê hoàn đi xuống Nhậm mạch tiền phương, thẳng đến Đan điền Khí hải, xuyên qua háng xuống Sinh tử khiếu, lại thông qua Vĩ lư mà ngược lên Đốc mạch, qua Ngọc quan trở lại Nê hoàn cung, đi thành một vòng tuần hoàn.
Vượt ngoài ý liệu của chàng, phương pháp đó còn thần hiệu hơn so với lúc hành công ba ngày qua, chỉ một vòng, tốc độ khuếch tán của “Dương tinh hỏa phách” lập tức giảm chậm, uy lực biến thành yếu đi.
Độc đáo nhất là Độc Tẩu không ngại tổn hao chân nguyên mà truyền dương khí, không ngờ lại tựa như cho chàng dẫn dắt dòng khí lưu ấm áp vận chuyển đến Nhậm Đốc nhị mạch.
Mỗi một vòng chuyển tuần hoàn, uy lực của “Dương tinh hỏa phách” liền giảm yếu đi một phần, âm khí lúc nào cũng có thể thình lình lạnh đông lại cũng không khó chịu gì mấy, chàng không còn hoàn toàn bị động nữa.
Sau ba mươi sáu vòng, “Dương tinh hỏa phách” đã co rục lại thành một cụm hỏa nhiệt ở Đan điền, không còn khuếch tán ra ngoài, hàn khí liền tựa như lấn thế xâm nhập Đan điền. Bất chợt, cái Độc Tẩu đưa vào không còn là chân khí cực dương ấm áp nữa, mà đổi thành tống vào âm hàn kình.
Yến Phi bản thân là đại hành gia, nếu không đâu có thể sáng tạo ra “Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp”, lúc này trong lòng thầm kêu hay quá, liền bỏ “tiến dương hỏa” mà nắm “thoái âm phù”.
Lần này ý thủ ở Sinh tử khiếu dưới háng, đạo khí thuận hướng lên Nhậm mạch, qua tâm mạch lên Nê hoàn, qua Ngọc chẩm đến Vĩ lư, vừa hay cùng xoay chuyển với dương hỏa.
Chuyện kỳ diệu đã phát sinh, hàn khí lập tức hội tụ các dòng, vận chuyển tuần hoàn, còn hỏa nhiệt lại theo toàn thân kinh mạch mà khuếch tán, Nê hoàn biến nhiệt, Đan điền chuyển hàn.
Lạnh và nóng chạy đều một cách vi diệu dưới sự điều tiết, không những không còn thấy thống khổ, mà còn càng lúc càng khoan khoái.
Yến Phi giống như đang chơi trò chơi hàn nhiệt bình hành, về sau không để ý tới chân khí Độc Tẩu truyền vào thuộc lạnh hay thuộc nóng, là âm hay là dương. Mỗi lần hỏa vượng thì tiến dương; hàn thịnh liền thoái âm. Lạnh và nóng dần dần dung nhập hòa trộn, tinh thần của chàng cũng không ngừng thăng hoa, hỗn hỗn độn độn, vật và ta cả hai cùng quên lãng.
o0o
Chuyện đầu tiên lòng Tống Bi Phong nghĩ đến không phải là an nguy của mình, mà là lành dữ của Yến Phi.
Hắn ngoài việc chuyên chí kiếm đạo ra, những chuyện khác đều có liên quan đến công tác theo bảo vệ Tạ An, cho nên về phương diện này rất rành rọt.
Lần này an bài Yến Phi đến tiếp nhận liệu trị, đã từng suy tính kỹ càng với Tạ An, có thể nói vạn vô nhất thất, nhưng lại có một lỗ hổng rất lớn, là con người của Độc Tẩu.
Từ miệng Yến Phi, cho đến lời hỏi dò hàng xóm lân cư, ấn tượng hắn có được là Độc Tẩu tính khí cổ quái, tính tình cô tịch, chưa từng qua lại với người ta, ấn tượng đó làm cho hắn sơ suất về Độc Tẩu trong kế hoạch an bài.
Nhưng hiện giờ Trúc Bất Quy xuất hiện trước mắt chính là biểu thị sự sơ suất của hắn, khiến cho Yến Phi bị hãm vào đất vạn kiếp không hồi phục.
Chỉ có Độc Tẩu cùng địch nhân câu kết, bên địch nhân mới có thể biết được ước hẹn của Yến Phi và Độc Tẩu, bố hạ thiên la địa võng như vầy, đợi hắn và Yến Phi đến cắn câu.
Hắn tuy không phát giác có địch nhân nào khác ngoài Trúc Bất Quy, lại khẳng định chắc chắn có mai phục, nếu không cho dù Trúc Bất Quy có thắng được hắn, hắn cũng có lòng tin trông cậy vào sự quen thuộc đối với Kiến Khang mà an nhiên chạy về Tạ phủ.
Tống Bi Phong là một trong những kiếm thủ đỉnh cao ở phương Nam, Vong Tình kiếm đạo. Hắn dứt bỏ hết trong lòng, lập tức buông loại nỗi lo lắng cho Yến Phi, tay siết cán kiếm, chầm chậm đi về phía Trúc Bất Quy.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí kinh hồn lẫm liệt đã mau mắn bức tới địch nhân.
Trúc Bất Quy hiện ra một nụ cười tràn đầy vẻ âm hiểm giảo hoạt, bằng giọng nói khàn khàn trầm trầm vốn có từ xưa đến nay hỏi: “Tống huynh chắc biết Độc Tẩu Hướng Độc và Thái Ất giáo chủ Giang Lăng Hư là đồng môn sư huynh đệ?”.
Tống Bi Phong đã sớm đoán Trúc Bất Quy sẽ mượn chuyện để phân chia tâm thần của mình, trông vào đó mà bức mình quan tâm muốn chạy vào viện tìm cứu Yến Phi khỏi chết trong tay gian tà, nghe tiếng làm như kinh ngạc, lại giả như mất đi ba phần khí thế.
Quả nhiên, đối phương sinh xuất cảm ứng, bàn tay vốn thu sau lưng mượn nửa vòng xoay đẩy tới trước, khiến Tống Bi Phong chợt thấy trước mắt thanh quang loang loáng, uy thế cuồng phong, một cái hoàn tròn bằng sắt rộng khoảng một thước rưỡi vun vút không khí phiêu hốt vô định, làm cho người ta khó lòng đoán định lộ tuyến góc độ, nhắm hắn chuẩn bị đánh tới.
Thiết hoàn không ngừng chuyển động trong tay Trúc Bất Quy, từ chậm thành nhanh, phát ra tiếng phá không kình khí bén nhọn, càng thêm thanh thế kỳ dị, khiến cho người ta cảm thấy được nếu đụng vào thiết hoàn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tống Bi Phong cười dài: “Vô Biên hoàn của Tiểu Hoạt Di Lặc có phải thật sự pháp lực vô biên không?”.
Huyền Dương kiếm như ánh chớp rời khỏi vỏ, khêu chỉ Vô Biên hoàn.
Trúc Bất Quy cười thốt: “Đại Thừa Mật pháp, đâu phải là thứ phàm nhân có thể hiểu được!”.
“Rẻng!”.
Tống Bi Phong cảm thấy thiết hoàn xoay nhanh của đối phương sinh ra một luồng lực đạo kinh hồn đồng thời ẩn chứa sức tháo trút lẫn sức khua đánh, giây phút bảo kiếm của hắn đánh trúng Vô Biên hoàn, không những kiếm kình tiêu tán hoàn toàn, còn khiến cho hắn mất đi đích nhắm chuẩn, khó lòng thi triển. Chính khi rút kiếm dời ra sau, Vô Biên hoàn đã chập lên lưỡi kiếm của hắn.
Tống Bi Phong tuy kinh hãi trước sự cao minh của Trúc Bất Quy, tâm thần lại không loạn chút nào, một kiếm đó chỉ mang tính chất thám thính, đã sớm lưu lại ba phần lực đạo, lập tức biến chiêu, giữ linh kiếm trong hoàn thi ra thủ pháp cực kỳ tinh vi, chẻ tới ngón tay giữ hoàn của đối phương, bên dưới đồng thời tung bay một cước, đá vào bụng dưới của Trúc Bất Quy.
Trúc Bất Quy song mục tinh quang loang loáng, kêu lên một tiếng “hảo”, liền phóng Vô Biên hoàn ra, vừa buông vừa đánh, ngón tay co lại búng lên lưỡi kiếm, tay kia án xuống dưới, nghênh đỡ một cước đá tới của Tống Bi Phong, lợi hại nhất là Vô Biên hoàn theo kiếm vút tới, đánh thẳng vào Tống Bi Phong.
Bằng vào sự lão luyện cao minh của Tống Bi Phong, vẫn không tưởng được Trúc Bất Quy có diệu chiêu như vậy, một cước đá bên dưới đã bị Trúc Bất Quy hoàn toàn phong bế, có đá trúng cũng như đá vào tường đồng vách sắt; lúc lưỡi kiếm bị ngón tay của y búng trúng, bàn tay cầm kiếm càng như bị sét đánh, chấn động đến mức cánh tay tê dại, mà còn phải ứng phó với hung khí đáng sợ như quỷ hoàn xoáy lốc đến kia.
Trúc Bất Quy võ công cao cường đến thế, thật vượt ngoài ý liệu của chàng, chiêu thức càng chưa từng nghe tới, chưa từng thấy qua, đột xuất như cơn gió lạ.
Tống Bi Phong hừ lạnh một tiếng, công lực vận chuyển, lập tức hóa tán hết sự tê dại thân thể, dời kiếm vít ra sau, chính là sử sức tháo cởi, nếu Vô Biên hoàn để hắn khêu trúng, khẳng định không biết sẽ bị khêu bay đi đâu.
Trúc Bất Quy cười khằng khặc, vừa quơ tay, Vô Biên hoàn tựa như vật sống bay trở về trên tay y, toàn thân xoay một vòng, Vô Biên hoàn thoát ly khỏi Huyền Dương kiếm của Tống Bi Phong, quét dời tới vai trái của hắn.
Tống Bi Phong lộn một vòng, đến bên trên Trúc Bất Quy, kiếm trong tay hóa thành ngàn vạn quang ảnh, bao trùm đánh xuống.
“Leng leng keng keng” không ngừng vang tai, chỉ trong một nháy mắt, hoàn và kiếm giao kích mười mấy lần, nhất thời kình khí rạch không gian, song phương đều dùng nhanh đánh nhánh, lấy chiêu hủy chiêu.
“Bình!”.
Hai người giao kích một chưởng, Tống Bi Phong lăng không lộn một vòng nữa, hạ xuống bên kia hẻm, đổi vị trí với Trúc Bất Quy.
Trúc Bất Quy chợt hét lên một tiếng “Đánh!” Giây phút trước khi song cước của Tống Bi Phong chạm đất, Vô Biên hoàn trong tay thoát ra bay tới, tốc độ kinh hồn xoay xoáy nhắm Tống Bi Phong đánh tới, kình khí do Vô Biên hoàn sinh ra như cuồng phong, bao bọc Tống Bi Phong hoàn toàn.
o0o
“Oành!” “Oành!” “Oành!”.
Thân thể của Yến Phi như phát sinh ra tiếng nổ liên tục, bắt đầu ở Vĩ lư, tiếp đó chạy dọc lưng, đến Ngọc chẩm quan sau ót cũng nổ nứt ra, hàn nhiệt trong người đều tiêu hết, đỉnh đầu giống như tiếp thông nguồn quỳnh tương ngọc dịch, chân khí vô hình mà có thật, lạnh mà không đau, hơi thơm ngọt ngào ồ ạt xuyên chảy qua xương sọ, qua gò má, yết hầu, theo những khí mạch lớn nhỏ dốc rót xuống, tụ tới Đan điền, Khí hải.
Từ lòng bàn chân, một dòng thác trào nóng phừng phừng bốc lên, hỏa khí nóng mà không khó chịu lần theo mạch chân chạy ngược lên Đan điền.
Lúc hai luồng khí lạnh nóng giao kết dung hợp tại Đan điền, tinh thần của Yến Phi lập tức dâng lên khuếch triển, có cảm giác không còn chịu sự trói buộc của động mạch tĩnh mạch trong nhục thể, như cùng tuổi tác với vũ trụ, như cùng tồn vong với trăng sao, từ hữu hạn khuếch trương thành vô hạn. Cảm giác thoải mái sung sướng kỳ lạ đó, không có bất cứ một ngôn ngữ nào có thể hình dung vạn nhất.
Cảm giác huyền diệu đó tiêu tán liền sau một sát na, Yến Phi lại như từ trên trời về lại nhân gian, lại cảm thấy sự tồn tại của nhục thể, sự giới hạn của nhục thể.
Toàn thân chân khí dung hòa, thoải mái thư thả khôn tả.
Yến Phi sinh ra nỗi mừng rỡ khó nói, chàng biết công lực đã khôi phục lại, đồng thời chân khí lưu động bành trướng rõ rệt trong thân thể, không còn là chân khí trước đây, mà là
chân khí hoàn toàn mới, một thứ tiên thiên chân khí kỳ dị mà chàng chưa từng mộng tưởng tới, chí tinh chí thuần, khó mà hình dung.
Yến Phi vụt mở tròn mắt.
Đan phòng vẫn là đan phòng đó, lại có vẻ không phải là đan phòng đó, tất cả sáng sủa rõ ràng làm cho người ta khó tin, những đường nét nhỏ nhặt của lư đỉnh, Đan đài lọt ràng ràng vào thị tuyến của chàng, cả những chỗ thị tuyến không với đến, chàng cũng tựa như có thể nắm rõ một một hai hai, không có gì lọt sót.
Độc Tẩu nằm ngửa sau lưng chàng, đã mất đi sinh cơ, tường vách bốn bề cắm đầy kim châm, không cần nói cũng biết là từ thân thể Yến Phi bắn ra, do đó có thể thấy tình huống hung mãnh của chân khí tương đấu trong người chàng.
Một khắc sau, cảm giác của chàng lại thu hẹp lại, hồi phục bình thường, lại nhìn không thấy tình huống ngoài thị tuyến. Bất quá chàng cảm thấy mình quá khác biệt với Yến Phi của dĩ vãng, ít ra mức độ mẫn nhuệ của cảm quan và sự linh động khảo sát hơn xa lúc trước.
Đột nhiên chàng phát giác mình dựng người dậy, khiến cho chàng kinh ngạc đến mức há hốc miệng tới tận mang tai. Chàng đâu có sử kình vào hai chân, chỉ là muốn đứng dậy, chân khí trong thân thể lập tức tự động vận chuyển, đứng bật dậy tựa như không tổn phí một chút khí lực nào.
Yến Phi cấp tốc hít vài hơi, đè nén tâm tình phức tạp vừa mừng vừa sợ, xoay mình nhìn Độc Tẩu.
Quái lão đầu không có hảo tâm kia nằm dạng hình chữ Đại dưới đất, sinh cơ đã dứt, kinh hồn nhất là từ đầu tóc trở xuống, nửa bên thân người hiển lộ rõ tình huống bị đốt nóng đáng sợ, y phục cháy đen, nửa bên mặt kia lại phủ lớp hàn sương, tử trạng quái dị quỷ bí đến mức cực điểm.
Yến Phi ngầm thở dài một hơi, biết lão ta hại người mà thành ra hại mình, vì muốn nghịch chuyển tình huống nóng lạnh trong mình Yến Phi, trái lại để cho hàn thương nhiệt độc xâm nhập, thứ khí độc đáng sợ vốn có thể làm cho Yến Phi chàng mất mạng đã tiết hết trở ngược vào thân người lão ta, khiến cho lão ta kinh hãi ôm hận mà chết!
Đối với Độc Tẩu, Yến Phi đương nhiên không còn chút hận ý, lòng nghĩ lão ta yêu đan đến mức thành si, Đan phòng này chính là nơi tốt chôn thân của lão. Chàng hướng về phía lão cung mình hành lễ, lại thắp ba nén nhang cho lão rồi mới rời khỏi Đan phòng, đóng cửa lại.
Đối diện bậc thang đá đi lên, Yến Phi hít sâu một hơi, lên mười bậc cấp, nhấc tay đang định nâng tảng đá đậy bên trên lên, đột nhiên toàn thân chấn động mạnh, ngã ngửa ra sau, lăn xuống dưới.
o0o
“Keng!”.
Tống Bi Phong vận kiếm khêu trúng Vô Biên hoàn, vốn muốn vít Vô Biên hoàn văng đi, nào ngờ Vô Biên hoàn lại tựa như nặng vạn cân, tuy bị khêu trúng, lại hóa giải hơn nửa kình lực của hắn, chỉ cải biến thế xoáy, lại lăng không quay trở về chỗ Trúc Bất Quy.
Tống Bi Phong trong bụng biết rõ, nếu chỉ luận về công lực, Trúc Bất Quy quả thật vượt hơn mình. Thừa cơ thoái ra sau, thoái về phía đường ra bên kia của con hẻm. Chỉ cần rời khỏi con hẻm hẹp, quyền chủ động sẽ lọt vào tay hắn.
Trúc Bất Quy cười lạnh một tiếng, song chưởng án vỗ Vô Biên hoàn, thiết hoàn lại bay tới tấn công Tống Bi Phong, tốc độ thanh thế có tăng chứ không có giảm.
Tống Bi Phong đang định thoái ra khỏi hẻm, trong lòng chợt sinh cảnh giác, một đạo kiếm khí lẫm liệt vô bì từ ngoài hẻm bắn xéo vào, công kích về phía dưới hông phải của hắn.
Tống Bi Phong nào kịp quát mắng sự thô bỉ của Trúc Bất Quy, ráng bảo trì cảnh giới kiếm thủ tâm thần như nước lặng, đằng không bay lên, nhún chân đá vào Vô Biên hoàn xoáy vù vù, quét ngược một kiếm, chém xéo xuống thanh kiếm đang lén đánh bên dưới.
“Bình! Keng!” Hai tiếng cùng vang lên, lúc Tống Bi Phong đá trúng Vô Biên hoàn, hai kiếm chạm vào nhau.
Với năng lực của Tống Bi Phong cũng khó chống lại kình khí hai phía tấn công, lập tức thụ thương, phún ra một ngụm máu tươi, may là hắn bay bên trên, tránh khỏi lọt vào tử cục tiền hậu giáp kích bên dưới, đã đạp chân lên trên bức tường cao khoảng hai trượng.
Trúc Bất Quy như bóng theo hình, Vô Biên hoàn vừa về lại trong lòng bàn tay y, liền vung tay phóng tới, kiếm khí đằng sau trào lên, kẻ địch bên kia cũng như dòi bọ hút xương đằng mình lao tới.
Tống Bi Phong kêu lên một tiếng “tạm biệt”, rạch không mà đi, nhảy lên nóc ngói của tòa trạch viện bên trong bức tường, còn quay đầu lại nhìn, thấy kẻ truy đến ngoại trừ Trúc
Bất Quy ra còn có một hắc y nhân trùm đầu bịt mặt, vừa mới điểm chân, lướt đến tòa trạch viện của Độc Tẩu.
Tiếng hoàn lại rít gió, Vô Biên hoàn đáng sợ của Trúc Bất Quy lại truy kích đến.
Nghe gió mà định hướng, Tống Bi Phong như có mắt sau lưng đoán chắc góc độ xoay vòng đuổi đến của cương hoàn, nếu y theo tốc độ và góc độ hiện nay của mình, cương hoàn sẽ đánh trúng Tống Bi Phong hắn sau khi lăng không ngoài một trượng; ngầm than lợi hại, liền sử Thiên cân trụy, cải biến thế lăng không, hạ mình xuống.
Tự mình biết thân mình, hắn biết đã chịu nội thương nặng nề, không còn sức đón đỡ phi hoàn đầy tràn chân lực của Trúc Bất Quy, nếu chần chờ, khẳng định sẽ bị hãm vào trùng vây, bất quá hắn không còn đường chọn lựa, chỉ hy vọng nhờ vào hình thể của tòa trạch viện này mà đột vây đào tẩu, mau chóng đi coi tình huống của Yến Phi, xem xem có biện pháp gì có thể lo về mặt Yến Phi hay không.
Cho đến giờ phút này, hắn vẫn không động tới ý niệm thoát ly khỏi hiểm cảnh, một mình bỏ chạy giữ thân.
o0o
Yến Phi lăn lộn dưới bậc thang đá, toàn thân chân khí chạy loạn, mắt đổ hào quang, đau đớn không tả được.
Trong cơn thống khổ cực độ, Yến Phi đã minh bạch.
Tình huống hiện tại của chàng còn triệt để hơn cả tẩy tủy dịch cân trong truyền thuyết, đã biến thành một người đường lối và tâm pháp võ công đều hoàn toàn bất đồng, đừng mong theo phương pháp vận công thuở trước mà thi kình, nâng tảng đá che lối vào lên, đương nhiên phải gặp tai.
Hiện tại, chàng giống như một người ôm ấp bảo khố khổng lồ, lại không biết làm sao để động dụng tiêu xài trân bảo chút nào, chỉ tạm thời làm nô lệ ôm giữ của quý. Liền ý thủ Đan điền, một hồi sau, chân khí trong thân thể quy tụ lại, chàng không dám “điều khiển”, cứ để cho chân khí tự nhiên lưu động, dụng tâm bàng quan mà theo.
Chân khí trong người dần dần biến thành nóng, hù chàng thất kinh, người khẩn trương sinh trí, cứ thử một phen, đem tinh thần đổi lại tập trung vào Nê hoàn cung trong não, quả nhiên trời không phụ lòng người, nhiệt khí chuyển hàn, kinh mạch hành tẩu lại tương phản
hồi nãy. Đến khi chân khí bắt đầu biến thành âm hàn khó chịu, chàng lại ý thủ Đan điền kéo dâng hơi ấm, biến hóa đó cảm thấy kỳ diệu đến cực điểm.
Nhưng đầu não lại bắt đầu hôn mê, sinh ra mệt mỏi muốn ngủ vùi.
Yến Phi lòng kêu không hay, biết vì không gian lối vào Đan phòng không có thiết bị thông khí, ở dưới như vầy, khẳng định sẽ bị ngộp chết, nếu không bò lên, thì đại sự không hay.
Ý niệm đó vừa mới chợp, chàng phát giác thân thể mình đứng dậy, mở mắt nhìn thì chính là bậc thang đi lên.
Yến Phi trước hết cảnh giới mình trong tâm, ngàn vạn lần không được thi triển Nhật Nguyệt Lệ Thiên tâm pháp, cẩn thận rón rén đi lên bậc cấp, giơ tay đẩy tảng đá.
Lòng bàn tay vừa tiếp xúc vào mặt đá lạnh băng, đang không biết nên phát lực như thế nào hay có nên phát lực hay không, chân khí trong người tự nhiên vận chuyển, chưởng kình quăng tảng đá ba bốn chục cân lên cao cả trượng.
Yến Phi thân bất do kỷ theo lối ra địa đạo nhảy lên, thấy tảng đá đều đều rơi xuống ngay trên đỉnh đầu chàng, vội tránh qua một bên.
“Bình!”.
Tảng đá như có thần trợ, rành rành hạ khích vào chỗ hồi nãy, phong bế địa đạo, chuẩn xác đến mức khiến cho người ta khó tin.
Yến Phi quay đầu lại định thần, lại không khỏi cười khổ không thành tiếng, “tàn cục” trước mắt mình thật không biết nên “thu thập” làm sao, lúc này, phía tiền viện truyền đến thanh âm binh khí giao kích.
Yến Phi lập tức nghĩ đến Tống Bi Phong, chân khí trong người tùy ý lưu chuyển, thân mình liền lướt tới tiền viện, xuyên qua sảnh đường mà ra, tình cảnh lọt vào mắt lành cho chàng há hốc miệng, chỉ thấy Tống Bi Phong đứng trên tường kịch chiến với hai kẻ địch, giây phút chàng đạp chân vào tiền viện, Tống Bi Phong vừa bị người ta đánh rơi xuống tường, miệng phun máu tươi, trường kiếm thoát khỏi tay.
Yến Phi quên đi tất cả, chân khí trong mình tự nhiên tùy theo ý niệm của chàng mà vận động, đẩy chàng theo thân pháp chớp giật như sấm sét, lúc Tống Bi Phong rơi xuống đất, ôm đỡ lấy hắn.
Tiếng hoàn và kiếm khí bao trùm trời đất công tập đến.
Yến Phi thoái lùi ra sau, không dám dừng lại, ôm Tống Bi Phong hơi thở yếu ớt nhắm phương hướng hậu viện mà chạy, tự nhiên như không, tiên thiên chân khí chí tinh chí thuần trong mình chàng mà chưa từng xuất hiện trong lịch sử võ lâm liên miên không ngừng chuyển vào trong người Tống Bi Phong.
Chàng không lý gì tới có phải có địch nhân truy cản đằng sau hay không, chỉ biết phải bảo vệ hai cái mạng của mình và Tống Bi Phong, phương pháp duy nhất là trông vào chân khí trong người dẫn dắt mình chạy về hẻm Ô Y.