Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Truyện Kiếm Hiệp
Anh Hùng Xạ Điêu
Hồi 38(b) : MậT LệNH CẩM NANG
Nhưng bất kể Cừu Thiên Nhận thi hành gian kế thế nào, Lão Ngoan đồng thủy chung vẫn như âm hồn bất tán, bám riết không thôi.
Chu Bá Thông dọc đường đấu trí đấu lực với Cừu Thiên Nhận, càng lúc càng thấy vui thích, mấy lần đã chế phục được y nhưng không hạ thủ giết chết. Hôm ấy thật vừa khéo, hai người lại xông vào ngôi thạch thất.
Lúc ấy Chu Quách hai người đã biết người thứ ba là ai, nhưng tiếng thở của ba người đã bị tiếng hò hét quát tháo chém giết bên ngoài át đi, Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận lại không nhận ra nhau. Âu Dương Phong biết y là kẻ đối đầu của Chu Bá Thông, Cừu Thiên Nhận lại cho rằng hai người trong thạch thất là cùng một phe. Chu, Cừu, Âu Dương ba người võ công trác tuyệt, mà Quách Tĩnh sau khi giao đấu mấy mươi ngày với Âu Dương Phong, khổ công rèn luyện, dần dần đã có thể sánh được với ba người. Bốn đại cao thủ tụ họp trong một gian thạch thất tối om khoảng hai trượng vuông, mắt không thấy vật, tai không nghe tiếng, ngôn ngữ bất thông, bốn người đều đột nhiên biến thành vừa điếc vừa câm vừa mù.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Mình cầm chân Âu Dương Phong để Chu đại ca kết liễu Cừu Thiên Nhận trước. Lúc ấy hai người hợp lực giết Âu Dương Phong không phải chuyện khó.
Trong lòng đã định chủ ý, song chưởng vỗ hờ ra, chưởng phải đánh hụt, chưởng trái lập tức chạm phải tay chưởng của một người. Quách Tĩnh lúc trên đảo Đào Hoa giao thủ với Chu Bá Thông đã quen, hai tay vừa chạm nhau đã biết là y, lập tức tung người vọt lên, định kéo tay y ra hiệu, nào ngờ Chu Bá Thông đột nhiên nổi tính trẻ con, tay trái rút mau lại, tay phải đột nhiên đẩy ra một quyền, đập vào đầu vai Quách Tĩnh, một quyền này không sử nội kình, nhưng Quách Tĩnh hoàn toàn không đề phòng, bị y đánh trúng đau nhói. Chu Bá Thông kêu lên.
- Hảo huynh đệ, ngươi thử xem công phu của đại ca thế nào? Cẩn thận nhé!
Tay trái lại đánh ra một quyền. Quách Tĩnh tuy chưa nghe hết câu nói của y, nhưng đã có đề phòng, lập tức vung tay gạt ra.
Lúc ấy Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận đã chiết chiêu với nhau, đều đã theo võ công mà nhận ra đối phương. Hai người không oán không thù, nhưng nghĩ tới dịp luận kiếm ở Hoa sơn về sau thế ắt phải ngươi chết ta sống, lúc ấy gặp nhau nếu có thể đả thương đối thủ quả rất hay, nên đánh nhau kịch liệt. Đánh được một lúc, chỉ cảm thấy trước mặt sau lưng kình phong rít lên, cùng giật nảy mình, lập tức hiểu là Chu Bá Thông đang ra chiêu với Quách Tĩnh. Hai người trong lòng đều ngạc nhiên, chỉ nghĩ:
- Chu Bá Thông hành sự điên đảo, người ta không sao hiểu được có cơ hội này sao không mừng rỡ? Lúc ấy không hẹn mà cùng sấn vào tấn công.
Chu Bá Thông đánh nhau với Quách Tĩnh hơn mười chiêu, thấy võ công của y đã khác hẳn ngày trước, vừa sợ vừa mừng, liên tiếp nói:
- Huynh đệ, ngươi học công phu này ở đâu thế?
Nhưng ngoài cửa tiếng hò hét chém giết ầm ầm, Quách Tĩnh làm sao nghe được? Chu Bá Thông tức giận nói:
- Được, ngươi không chịu nói, muốn làm ra vẻ à?
Chợt thấy kình phong vỗ tới mặt, Âu Cừu hai người đồng thời tấn công, lúc ấy điểm chân một cái nhảy lên xà nhà, quát:
- Để một mình y đấu với hai người các ngươi đấy.
Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận nghe tiếng áo của y phất gió, đã biết Chu Bá Thông lên xà nhà nghỉ ngơi, nghĩ thầm chính là dịp tốt để hợp lực giết thằng tiểu tử ngốc này, lập tức một trái một phải cùng sấn vào tấn công. Quách Tĩnh lúc nãy bị Chu Bá Thông kìm chân, liên tiếp đổi dùng bốn năm loại chưởng pháp mà thủy chung không sao giãy ra được, vừa may được y lui ra thì hai cường địch lại lập tức xông vào, bất giác thầm kêu khổ, chỉ đành đem hết tinh thần dùng thuật song thủ hỗ bác chia ra đối địch với hai người. Đấu dược một lúc, Âu Dương Phong và Cừu Thiên Nhận đều không khỏi ngấm ngầm khen ngợi. Nên biết với công lực của Quách Tĩnh thì chỉ một trong hai người Âu Cừu cũng đều có thể thắng y, nào ngờ hai người liên thủ mà y chưởng trái thì đỡ Âu Dương Phong, quyền phải thì đánh Cừu Thiên Nhận, hai người nhất thời cũng không làm gì y được.
Chu Bá Thông ngồi trên xà nhà một lúc, nghĩ thầm nếu không nhảy xuống thì e Quách Tĩnh sẽ bị thương, lúc ấy rón rén trượt từ vách xuống, hai tay chụp bừa tới, vừa khéo chụp tới hậu tâm Âu Dương Phong. Y ngồi xổm xuống đất, đang dùng Cáp mô công đánh mạnh tới Quách Tĩnh, đột nhiên thấy sau lưng có người vội thu chưởng đón đỡ. Quách Tĩnh thừa cơ phóng một cước vào Cừu Thiên Nhận, nhảy vào góc nhà, không ngừng thở dốc, nếu Chu Bá Thông tới chậm một bước thì đòn mới rồi của Âu Dương Phong đẩy ra nhất định sẽ không đỡ được.
Bốn người trong bóng tối lúc phân lúc hợp, có lúc Chu Bá Thông đánh nhau với Cừu Thiên Nhận, có lúc Quách Tĩnh đánh nhau với Cừu Thiên Nhận, có lúc Âu Dương Phong đánh nhau với Cừu Thiên Nhận, có lúc Chu Bá Thông đánh nhau với Âu Dương Phong, có lúc Quách tĩnh lại giao thủ với Chu Bá Thông vài chiêu. Bốn người hỗn chiến một trận ấy, rốt lại Chu Bá Thông lại càng vui thích, cảm thấy tất cả những trận đánh nhau lúc bình sinh chưa khi nào vui bằng thế này. Mỗi khi ngừng tay y lại lằng nhằng với Quách Tĩnh không buông, nói:
- Hai tay ta tính ra là hai kẻ địch, hai thằng giặc thối tha Âu Cừu tự nhiên cũng là hai kẻ địch. Ngươi lấy một chống bốn thử xem có được không? Trò chơi mới lạ này chắc ngươi chưa từng chơi qua chứ?
Quách Tĩnh không nghe rõ y nói gì, chợt thấy ba người đồng thời xông vào tấn công, chỉ còn cách ra sức tránh né. Chu Bá Thông không ngừng khuyến khích “Đừng sợ. Đừng sợ, lúc nào nguy hiểm ta sẽ giúp ngươi.”
Nhưng trong bóng đêm tối om, chỉ cần bị trúng bất kể một quyền một cước của ai cũng đều có thể nguy tới tính mạng, cho dù sau đó Chu Bá Thông sẽ cứu nhưng làm sao còn kịp nữa?
Lại đánh thêm vài mươi chiêu, Quách Tĩnh mệt mỏi rã rời, chỉ thấy Âu Cừu hai người quyền chiêu càng lúc càng mạnh, chỉ đành vừa đỡ vừa lùi, định nhảy lên xà nhà tránh né, nhưng thủy chung bị chưởng lực của Chu Bá Thông chụp lên không sao thoát thân, lúc vừa sợ vừa giận, lại không nhịn được, ngoác miệng ra chửi:
- Chu đại ca, ngươi là lão già ngu ngốc, tại sao lại cứ lằng nhằng với ta làm gì?
Nhưng khổ nỗi tiếng hò hét chém giết ngoài cửa ầm ầm, có nói gì người khác cũng không nghe. Quách tĩnh lại lùi hai bước, chợt vướng phải tảng đá lớn dưới đất một cái, suýt ngã lăn ra. Y ưỡn lưng chưa kịp đứng thẳng lên, thiết chưởng của Cừu Thiên Nhận đã vỗ tới. Quách Tĩnh trong lúc nguy cấp không kịp biến chiêu, thuận tay quờ tảng đá lớn đỡ trước ngực, Cừu Thiên Nhận một chưởng đập trúng tảng đá, Quách Tĩnh hai tay vận kình đẩy mạnh ra ngoài đỡ một chưởng của y. Chỉ nghe bên trái tiếng gió rít lên, chưởng lực của Âu Dương Phong đã đánh tới.
Quách Tĩnh vận lực vào hai tay, quát lớn một tiếng, ném tảng đá lên khỏi đầu. Rồi nghiêng người tránh qua đòn tới.
Tảng đá lớn bay lên nóc nhà, gạch ngói bụi đất đổ xuống rào rào, ánh sao trên trời xuyên qua nóc nhà chiếu xuống. Chu Bá Thông tức giận nói:
- Nhìn thấy cả rồi còn gì vui nữa?
Quách Tĩnh vô cùng mệt mỏi, hai chân dùng sức nhảy lên, vọt ra chỗ mái nhà bị vỡ. Âu Dương Phong vội phi thân đuổi theo. Chu Bá Thông quát:
- Đừng chạy, đừng chạy, ở lại chơi đùa với ta.
Rồi vươn tay chụp chân trái y.
Âu Dương Phong cả sợ, vội vung chân phải đá lại hóa giải chiêu trào của y, nhưng thân hình không thể giữ được trên không, lại rơi xuống đất. Cừu Thiên Nhận không chờ y xuống tới đất đã phóng chân đá vào bụng y. Âu Dương Phong thót bụng lại, vung chỉ điểm vào bắp chân y. Ba người liên tiếp đánh nhau, lại càng kịch liệt.
Chỉ là lần này bóng người đã có thể phân biệt được, tiếng hò hét chém giết bên ngoài cũng dần dần lắng xuống không còn nguy hiểm như lúc hỗn chiến vừa rồi.
Chu Bá Thông vô cùng cụt hứng, có bao nhiêu tức giận đều trút lên hai người, quyền pháp đột nhiên thay đổi, liên tiếp ra sát thủ.
Quách Tĩnh ra khỏi thạch thất, trước mắt chỉ thấy người ngựa rong ruổi qua lại, tai chỉ nghe tiếng gươm giáo va chạm loảng xoảng, thỉnh thoảng lại có một tiếng kêu thảm của quân sĩ đôi bên trúng đao trúng tên. Y xông qua đám đông, chạy ra khỏi thôn, núp trong một khu rừng nhỏ nghỉ ngơi, ác đấu suốt nửa đêm, lúc ấy được nghỉ chỉ thấy gân cốt toàn thân rã rời, nhớ lại tình cảnh mới rồi trong thạch thất càng thêm run sợ, tuy lo lắng cho Chu Bá Thông, nhưng nghĩ với võ công của y thì đến lúc không đối địch nổi cũng có thể chạy thoát, nghỉ ngơi một lúc lại dần dần ngủ thiếp đi.
Ngủ đến sáng sớm hôm sau, chợt thấy trên mặt mát lạnh, có vật gì ngo ngoe.
y không kịp mở mắt ra, lập tức nhảy phắt lên, chỉ nghe một tiếng hí vui vẻ, té ra là con tiểu hồng mã liếm vào mặt y. Quách Tĩnh cả mừng, ôm cổ con ngựa, một người một ngựa sau tai họa lại trùng phùng, vun vẻ hồi lâu. Lúc y bị Âu Dương Phong giam giữ trong thạch thất, con ngựa tự đi tìm cỏ ăn, tối hôm qua đại quân hỗn chiến, con vật mau lẹ tinh khôn, rõ ràng đã trốn khỏi tai họa, lúc ấy lại tìm được chủ nhân.
Quách Tĩnh dắt con tiểu hồng mã trở vào trong thôn, chỉ thấy tên gãy đao mẻ đầy đất, xác người ngựa chết nằm gối lên nhau, thỉnh thoảng có người chưa chết hẳn rên lên mấy tiếng thê thảm. Y chinh chiến nhiều, đã quen thấy cảnh tử thương, nhưng lúc ấy nhớ lại thân thế của mình bất giác càng thêm cảm khái. Rón rén trở lại thạch thất, đứng bên ngoài lắng tai nghe ngóng, thấy yên ang không có tiếng người, lại nhìn vào khe cửa thì bên trong đã không có ai. Y đẩy cửa bước vào lục lọi khắp cả trước sau, nhưng Chu Bá Thông, Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận ba người không biết đã đi đâu.
Y đứng ngẩn ra một lúc. Rồi lên ngựa đi về phía đông. Con tiểu hồng mã phi rất mau, không bao lâu đã đuổi kịp đại quân của Thành Cát Tư Hãn.
Lúc ấy các thành của Hoa Thích Tử Mô hoặc đầu hàng hoặc bị hạ, mấy mươi vạn hùng binh tan tành như trúc chẻ ngói tan. Quốc vương Ma Ha Mạt của Hoa Thích Tử Mô trước nay ngạo mạn tàn bạo, sau khi bị mọi người làm phản, một mình lẻ loi, dẫn một toán tàn quân bại tướng tất tả chạy trốn về phía tây. Thành Cát Tư Hãn sai đại tướng Tốc Bất Đài cùng Triết Biệt thống lãnh hai vạn quân đuổi bắt, mình thì mang đại quân ban sư. Tốc Bất Đài và Triết Biệt đuổi tới thành Cơ Phố cạnh sông Đệ Nhiếp Bá chỗ ngày nay là Mạc Tư Khoa, đại phá mấy mươi vạn liên quân Nga La Tư và Khâm sát, dùng bánh xe đè chết đại công tước thành Cơ Phố và mười một vương công Nga La Tư đầu hàng. Trận ấy sử gọi là:
- Chiến dịch sông Già Lặc Già, phần lớn thảo nguyên của Nga La Tư từ đó rên xiết lâu dài dưới vó ngựa Mông Cổ. Ma Ha Mạt ngày tối đường cùng, về sau mắc bệnh chết trên đảo hoang ở Lý Hải.
Hôm ấy Thành Cát Tư Hãn trong thành Tán Ma Nhĩ Hãn đột nhiên không thấy Quách Tĩnh đâu, vô cùng lo lắng, sợ y một mình rơi lại phía sau chết trong đám loạn quân, thấy y trở lại không kìm được nỗi mừng rỡ. Công chúa Hoa Tranh thì tự nhiên càng thêm vui mừng.
Khưu Xử Cơ theo đại quân về đông, dọc đường ra sức khuyên Thành Cát Tư Hãn thương dân ít giết người. Thành Cát Tư Hãn tuy trò chuyện với y không hợp, nhưng biết y là kẻ sĩ có đạo cũng không tiện trái ý y quá, vì thế trong lúc hỗn chiến, rất nhiều bách tính nhờ lời nói của Khưu Xử Cơ mà được sống sót.
Hoa Thích Tử Mô cách Mông Cổ vài vạn dặm, đại quân của Thành Cát Tư Hãn trở về mất rất nhiều thời gian, trở về tới sông Cán Nạn Hà mở tiệc lớn báo tiệp, cho quân sĩ nghỉ ngơi. Khưu Xử Cơ và bọn Lỗ Hữu Cước cùng bang chúng Cái bang lần lượt từ biệt về nam. Lại qua mấy tháng, gió thu nổi lên, người mạnh ngựa khỏe, Thành Cát Tư Hãn lại có ý nam chinh, hôm ấy đại hội chư tướng bàn kế đánh Kim.
Quách Tĩnh sau khi Hoàng Dung chết lòng buồn rười rượi, thường một mình một ngựa mang đôi điêu đi lang thang ngoài thảo nguyên Mông Cổ, ngơ ngơ ngác ngác, có khi mấy ngày liền không nói một câu. Công chúa Hoa Tranh dịu dàng khuyên giải, y như không hề nghe thấy. Mọi người hiểu được nguyên do, biết y đau khổ, không ai dám nói tới chuyện hôn nhân. Thành Cát Tư Hãn mãi lo việc đánh Kim nên cũng không rảnh nghỉ tới. Hôm ấy bàn việc nam chinh trong kim trướng của đại hãn, các tướng đều dâng kế sách, nhưng Quách Tĩnh thủy chung không nói câu nào.
Thành Cát Tư Hãn cho chư tướng lui ra, một mình lên gò trầm ngâm suy nghĩ suốt nửa ngày, hôm sau ra lệnh chia quân làm ba đường đánh Kim. Lúc ấy trưởng tử Truật Xích, thứ tử sát Hợp Đài của y đều đang cai trị các nước vừa chinh phạt được ở phương tây nên cánh trung quân đánh Kim do con thứ ba là Oa Khoát Đài thống suất, cánh tả quân do con thứ tư là Đà Lôi thống suất, cánh hữu quân do Quách Tĩnh thống suất.
Thành Cát Tư Hãn tuyên triệu thống suất ba cánh quân vào trướng, ra lệnh tùy tùng lui ra, nói với ba người Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh:
- Tinh binh của nước Kim đều ở Đồng Quan, phía nam dựa vào núi dài, phía bắc có sông lớn, rất khó đánh thắng mau được. Kế sách của các tướng tuy đều có chỗ dùng được nhưng đối mặt đánh mạnh, không khỏi mất nhiều thời giờ. Hiện Mông Cổ ta liên minh với Đại Tống, kế sách hay nhất không bằng mượn đường qua đất Tống, từ Đường Châu, Đăng Châu tiến quân, tới thẳng đô thành Đại Lương nước Kim.
Ba người Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh nghe tới đó đều nhảy lên, ôm chầm nhau reo lớn:
- Diệu kế.
Thành Cát Tư Hãn nhìn Quách Tĩnh mỉm cười nói:
- Ngươi giỏi dùng binh, ta rất vừa ý. Ta hỏi ngươi đánh Đại Lương xong thì làm gì nữa?
Quách Tĩnh trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không đánh Đại Lương.
Oa Khoát Đài và Đà Lôi rõ ràng nghe phụ vương nói là tới thẳng Đại Lương, tại sao Quách tĩnh lại nói không đánh, trong lòng ngờ vực, đều sửng sốt nhìn nhìn y. Thành Cát Tư Hãn vẻ mặt vẫn có vẻ cười cười hỏi:
- Không đánh Đại Lương thì làm gì?
Quách Tĩnh nói:
- Không đánh nhưng cũng không phải không đánh: là đánh mà không đánh, không đánh mà đánh.
Mấy câu ấy Oa Khoát Đài và Đà Lôi nghe xong càng thêm mờ mịt. Thành Cát Tư Hãn cười nói:
- Đánh mà không đánh, không đánh mà đánh, tám chữ ấy nói rất hay. Ngươi nói rõ cho hai vị huynh trưởng của ngươi nghe đi.
Quách Tĩnh nói:
- Con đoán cách dùng quân của đại hãn là giả đánh đô thành nước Kim để hạ thành giặc. Đại Lương là nơi hoàng đế nước Kim đóng nhưng quân giữ không nhiều, vừa thấy quân ta tới ắt nước Kim sẽ lập tức điều quân từ Đồng Quan về cứu. Binh pháp Trung Hoa có câu “Cuốn giáp mà chạy ngày đêm không nghỉ, cướp đường mà đi, tranh lợi ngoài trăm dặm, thì thống tướng sẽ bị bắt sống.”
Người khỏe đi trước, người mệt đi sau, mười người chỉ có mặt người tới được. Trăm dặm đi mau, sĩ tốt trong mười người chỉ có một người có thể tới nơi. Từ Đồng Quan tới Đại Lương, ngàn dặm cứu viện, binh ròng tướng khỏe mười phần không có được một phần tới nơi, lại thêm người mệt ngựa mỏi, tuy tới cũng không có sức đánh nhau. Quân ta dĩ dật đãi lao, ắt có thể đại quá quân Kim. Tất cả quân tinh nhuệ của nước Kim đều một trận đánh tan thì thành Đại Lương không đánh cũng hạ được. Nếu ra sức đánh thành Đại Lương, lúc gấp rút khó mà hạ nổi, lại dễ bị rơi vào thế hai mặt thụ địch.
Thành Cát Tư Hãn vỗ tay cười lớn, nói:
- Nói rất hay, nói rất hay!
Bèn lấy ra một tấm bản đồ trải lên bàn, ba người nhìn xong, không ai không vô cùng kinh ngạc.
Nguyên đó là tấm bản đồ vẽ vùng phụ cận thành Đại Lương, trên bản đồ vẽ đường hành quân của đôi bên, làm thế nào để đánh vào lưng địch, công vào lòng địch, làm thế nào để dụ quân địch từ Đồng Quan tất tả về cứu, làm thế nào để nhân lúc quân địch mệt mỏi hợp lại hạ thành, hoàn toàn giống hệt lời Quách Tĩnh vừa nói. Oa Khoát Đài và Đà Lôi nhìn nhìn phụ vương, lại nhìn nhìn Quách Tĩnh, đều vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Quách Tĩnh trong lòng rất phục, nghĩ thầm:
- Mình học binh pháp trong di thư của Vũ Mục, cũng không có gì lạ. Đại hãn không biết chữ, không đọc sách, lại anh minh như thế.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Lần này nam chinh, phá Kim ắt xong. Ở đây có ba cái cẩm nang, mỗi người lấy một cái, sau khi hạ thành Đại Lượng xong, ba người các ngươi họp nhau trên điện Kim Loan của hoàng đế Đại Kim cùng mở ra rồi theo kế mà làm.
Nói xong móc trong bọc ra ba cái túi gấm đưa cho mỗi người một cái.
Quách Tĩnh cầm lấy nhìn qua, thấy miệng túi dùng sơn đất thảy ra niêm kín, trên lớp sơn có đóng ấn chương của đại hãn. Thành Cát Tư Hãn lại nói:
- Chưa vào thành Đại Lương không được tự ý mở ra, trước khi mở túi ra, ba người phải kiểm tra lẫn nhau xem có túi nào mất dấu niêm phong không.
Ba người nhất tề lạy rạp xuống nói:
- Mệnh lệnh của đại hãn, há dám làm trái?
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Quách Tĩnh ngươi bình nhật hành sự rất ngu độn, tại sao dùng binh lại linh mẫn như thế?
Quách Tĩnh lúc ấy bèn kể lại việc học được di thư của Vũ Mục. Thành Cát Tư Hãn hỏi tới việc cũ của Nhạc Phi, Quách Tĩnh đem chuyện Nhạc Phi đại phá quân Kim ở Chu Tiên trấn thế nào, quân Kim gọi ông ta là Nhạc gia gia thế nào, nói “Chống núi dễ, chống quân Nhạc gia khó” thế nào, nhất nhất kể lại. Thành Cát Tư Hãn không nói gì, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong trướng, thở dài nói:
- Hận không sinh ra sớm được trăm năm để giao thủ với vị anh hùng ấy một phen. Trên đời hôm nay còn có ai là địch thủ của ta.
Trong lời nói đầy vẻ cô đơn.
Quách Tĩnh từ kim trướng trở ra, nghĩ mấy hôm nay việc quân bận rộn, chưa từng gặp mẹ, sáng mai ra quân nam chinh để trả thù mấy đời cho Đại Tống, hôm nay cũng nên làm bạn với mẹ một lúc, bèn về lều của mẹ. Nhìn thấy đồ vật trong lều đã sắp xếp gọn ghẽ, chỉ còn có một người lính già coi giữ, vừa hỏi tới thì ra Lý thị mẹ y vâng lệnh đại hãn đã chuyển qua ở một gian lều khác.
Quách Tĩnh hỏi rõ chỗ rồi tới đó, thấy gian lều này so với gian lều vẫn ở lớn hơn gấp mấy lần vén cửa bước vào bất giác giật nảy mình, chỉ thấy trong trướng vàng bạc lóa mắt, nệm gấm chăn thêu, đều là những bảo vật trân quý mà quân Mông Cổ cướp được từ các nơi mang về. Công chúa Hoa Tranh làm bạn với Lý Bình, đang nói những chuyện thú vị của Quách Tĩnh thời trẻ con. Nàng thấy Quách Tĩnh bước vào, mỉm cười đứng dậy đón.
Quách Tĩnh nói:
- Mẹ, những đồ vật này từ đâu ra thế?
Lý Bình nói:
- Đại hãn nói con tây chinh lập được công lớn, đặc biệt thưởng cho con. Thật ra chúng ta nghèo hèn quen rồi, dùng làm gì tới những vật này.
Quách Tĩnh gật gật đầu, thấy trong trướng lại có thêm tám nữ tỳ hầu hạ mẹ mình, đều là nữ nô lệ mà đại quân bắt được.
Ba người trò chuyện một lúc, Hoa Tranh cáo từ ra về. Nàng nghĩ ngày mai Quách tĩnh lại đi xa, hôm nay ắt có rất nhiều chuyện phải nói với nàng, nào ngờ ra trướng chờ suốt nửa ngày Quách Tĩnh vẫn không ra.
Lý Bình nói:
- Tĩnh nhi, công chúa nhất định chờ con ở ngoài, con cũng ra nói chuyện với nàng một lúc đi.
Quách Tĩnh dạ một tiếng, nhưng vẫn ngồi bất động.
Lý Bình thở dài nói:
- Chúng ta ở phía bắc suốt hai mươi năm, tuy đội ơn đại hãn rất nhiều, nhưng ta vẫn rất nhớ nhà. Chỉ mong phen này con đi diệt được nước Kim, hai mẹ con chúng ta sớm về được cố hương. Chúng ta về lại nhà cũ của cha con ở thôn Ngưu Gia, con cũng không phải là kẻ tham vinh hoa phú quý, không cần lên bắc nữa. Chỉ là việc công chúa thì không biết nên làm sao, trong chuyện này quả có rất nhiều chỗ khó xử.
Quách Tĩnh nói:
- Hôm trước con đã từng nói rõ với công chúa, Dung nhi đã chết, trọn đời con sẽ không cưới vợ nữa.
Lý Bình thở dài nói:
- Công chúa có thể còn tha thứ được, nhưng ta nghĩ tới ý đại hãn, quả thật rất lo lắng.
Quách Tĩnh nói:
- Đại hãn thế nào?
Lý Bình nói:
- Mấy hôm nay đại hãn đột nhiên vô cùng ưu đãi mẹ con, vàng bạc châu báu thưởng cho vô số. Tuy nói là ban thưởng công lao tây chinh của con, nhưng ta ở mạc bắc hai mươi năm, biết rõ tính tình đại hãn, xem ra trong này còn có nguyên cớ khác.
Quách Tĩnh nói:
- Mẹ, mẹ thấy có chuyện gì?
Lý Bình nói:
- Ta là phận đàn bà, có cao kiến gì đâu, chỉ là nghĩ kỹ thì đại hãn là muốn ép chúng ta làm chuyện gì đó.
Quách Tĩnh nói:
- Ờ, nhất định là ông muốn con thành thân với công chúa.
Lý Bình nói:
- Thành thân là chuyện hay, nhưng có quá nửa là đại hãn không biết trong lòng con không muốn, cũng không đến nỗi phải cưỡng ép. Theo ta thấy là con thống suất đại quân nam chinh, đại hãn sợ con đột nhiên dấy quân làm phản.
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Con không có lòng muốn giàu sang, đại hãn biết rất rõ, con phản ông ta làm gì?
Lý Bình nói:
- Ta nghĩ ra một cách, hoặc có thể dò xét được ý đại hãn. Con nói ta nhớ nhà muốn về, muốn cùng về nam với con, con đi bẩm với đại hãn xem ông ta nói thế nào.
Quách Tĩnh mừng rỡ nói:
- Mẹ, sao mẹ không nói sớm? Chúng ta cùng về quê cũ đó là việc tốt đẹp tới mức nào, đại hãn nhất định sẽ ưng thuận.
Y vén cửa lều bước ra, không thấy Hoa Tranh, nghĩ chắc nàng chờ lâu quá đã trở về rồi.
Quách Tĩnh đi hồi lâu, cúi đầu buồn bã trở về. Lý Bình nói:
- Đại hãn không chịu phải không?
Quách Tĩnh nói:
- Chuyện này con không hiểu được, đại hãn nhất định giữ mẹ ở đây làm gì?
Lý Bình im lặng. Quách Tĩnh nói:
- Đại hãn nói phá Kim xong sẽ cho con đưa mẹ về quê, lúc ấy áo gấm về làng, há không rạng rỡ hơn sao? Con nói mẹ rất nhớ quê, chỉ mong sớm được về nam. Đại hãn đột nhiên có vẻ tức giận, cứ lắc đầu không chịu.
Lý Bình trầm ngâm nói:
- Ờ, nếu Nhị sư phụ của con và Dung nhi còn sống, nhất định sẽ đoán ra được. Chỉ hận là ta chỉ là một người đàn bà nhà quê dốt nát, chỉ càng nghĩ càng thấy không yên lòng chứ không biết vì sao.
Quách Tĩnh rút cái túi gấm ra mân mê trong tay, nói:
- Lúc đưa con cái túi gấm này, thần sắc trên mặt đại hãn rất kỳ lạ, chỉ sợ có liên quan tới chuyện này cũng chưa biết chừng.
Lý Bình cầm cái túi gấm nhìn kỹ một lúc rồi lập tức đuổi đám thị tỳ ra, nói:
- Mở ra xem thử.
Quách Tĩnh hoảng sợ nói:
- Không, phá mất dấu kim ấn là phạm tội chết đấy.
Lý Bình cười nói:
- Thuật dệt gấm của phủ Lâm An nổi tiếng khắp thiên hạ. Mẹ của con là con gái Lâm An, từ nhỏ đã học được. Cần gì phải phá hỏng vết niêm, chỉ khều phá túi gấm ra, trong chớp mắt đã dệt lại xong, quyết không có dấu vết gì cả.
Quách Tĩnh cả mừng. Lý Bình lấy kim nhỏ ra nhè nhẹ dứt đứt tơ chỉ trên túi gấm, lấy ra một trang giấy, mẹ con cùng mớ xem, ngớ mặt nhìn nhau, bất giác đều thấy sống lưng lạnh buốt.
Nguyên là trên tờ giấy viết một mật lệnh của Thành Cát Tư Hãn, sai ba cánh quân cửa Oa Khoát Đài, Đà Lôi, Quách Tĩnh phá xong quân Kim thì lập tức chuyển quân xuống nam, dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai đánh phủ Lâm An, tiêu diệt nhà Tống, từ đó thiên hạ sẽ thống nhất về Mông Cổ. Trong mật lệnh lại nói nếu Quách Tĩnh có thể lập được đại công ấy thì nhất định sẽ cắt đất phong vương cho, không tiếc trọng thưởng, còn nếu có lòng khác thì Oa Khoát Đài và Đà Lôi đã có lệnh chỉ, cứ lập tức chém đầu y, mẹ y ắt cũng sẽ bị lăng trì.
Quách Tĩnh ngẩn ra suốt hồi lâu mới nói:
- Mẹ, nếu không phải mẹ phá túi ra lấy được mật lệnh thì tính mệnh mẹ con ta không thể giữ được. Nghĩ tới con là người Đại Tống, há lại có thể bán nước cầu vinh?
Lý Bình nói:
- Kế sách hôm nay nên làm thế nào?
Quách Tĩnh nói:
- Mẹ, chỉ cần lão nhân gia người chịu vất vả chúng ta liền đêm trốn về nam thôi.
Lý Bình nói:
- Đúng thế, ngươi mau đi thu thập hành lý, nhớ đừng để tiết lộ hình tích.
Quách Tĩnh gật đầu, quay về trướng mình lấy những vật tùy thân, ngoài con tiểu hồng mã còn chọn thêm tám con ngựa khỏe. Nếu đại hãn điểm binh đuổi theo thì có thể cùng mẹ thay đổi mà cưỡi để giảm sức ngựa, dễ thoát thân hơn.
Đối với tất cả những vàng bạc châu báu mà đại hãn ban cho, y đều không lấy một món, ngay cả thanh kim đao chuôi khảm đầu hổ cũng để lại trong trướng, cởi bỏ y phục nguyên soái ra, đổi mặc áo da bình thường. Y từ nhỏ sinh trưởng ở đại mạc, hôm nay một lần ra đi, vĩnh viễn không trở lại, trong lòng cũng thấy khó xử, đóng cửa chiếc lều mà mình đã trú ngụ lâu ngày lại, đứng ngẩn ra xuất thần, nhìn thấy sắc trời đã tối, lại trở về lều của mẹ.
Vừa vén cửa lều lên, đột nhiên tim đập thình thịch, chỉ thấy dưới đất có hai cái bao vứt lăn lóc, mẹ đã không thấy đâu. Quách Tĩnh kêu lên hai tiếng:
- Mẹ?
Nhưng không nghe trả lời, trong lòng cảm thấy không hay, đang định ra ngoài tìm kiếm. Đột nhiên cửa trướng mở ra, đèn lửa sáng rực, đại tướng Xích Lão Ôn đứng ngoài cửa trướng kêu “Đại hãn tuyên triệu Kim đao phò mã!
Sau lưng y có vô số quân sĩ, đều tay cầm trường mâu. Quách Tĩnh thấy tình hình như thế, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nếu dựa vào võ công xông bừa ra thì chắc Xích Lão Ôn không cản được, nhưng lại nghĩ thầm:
- Mẹ đã bị đại hãn bắt đi, mình há lại có thể chạy trốn một mình?
Lúc ấy bèn theo Xích Lão Ôn tới kim trướng. Chỉ thấy ngoài trướng có hai ngàn tiễn đồng vệ sĩ của Thành Cát Tư Hãn xếp hàng, tay cầm trường mâu đại kích, trận thế tề chỉnh. Xích Lão Ôn nói:
- Đại hãn có lệnh trói ngươi lại. Tới đây thì phải đắc tội rồi, xin phò mã gia đừng trách.
Quách Tĩnh gật gật đầu, đưa tay chịu trói, bước vào trong trướng.
Trong trướng thắp mấy mươi ngọn đèn mỡ bò, chiếu sáng như ban ngày.
Thành Cát Tư Hãn bộ mặt giận dữ, đập bàn một cái quát:
- Ta đãi ngươi không bạc, nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, lại đem con gái ruột hứa gả cho ngươi. Tiểu tặc, sao ngươi dám phản bội ta?
Quách Tĩnh thấy chiếc túi gấm mở ra đặt trên bàn đại hãn, biết hôm nay đã có chết không sống, bèn hiên ngang nói:
- Ta là thần dân Đại Tống há lại nghe hiệu lệnh của ngươi, tấn công nước mình?
Thành Cát Tư Hãn nghe y buông lời đụng chạm lại càng tức giận, quát kéo y ra chém đầu.
Quách Tĩnh hai tay bị dây thừng lớn trói chặt, tám tên đao phủ thủ cầm đao đứng bên cạnh, không sao chống cự, kêu lên:
- Ngươi liên minh với Đại Tống đánh Kim, giữa đường lại phản bội lời thề, nói không giữ lời, sao gọi là anh hùng được?
Thành Cát Tư Hãn cả giận, phóng chân đá lật cái bàn, quát:
- Khi ta phá Kim xong thì minh ước với Triệu Tống đã kết thúc, lúc ấy nam hạ đánh Tống lại là bội ước à? Mau chém nó đi?
Chư tướng tuy có nhiều người giao hảo với Quách Tĩnh nhưng thấy đại hãn nổi giận, đều không dám xin tha y. Quách Tĩnh càng không nói gì, sãi chân bước ra khỏi trướng.
Đột nhiên thấy Đà Lôi phóng ngựa từ thảo nguyên phóng mau tới, kêu lớn “Đao hạ lưu nhân!”
Y nửa người trên cởi trần, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc khố da, chắc đang ngủ nghe được tin vội vàng tới xin. Y xông thẳng vào trướng kêu lên:
- Phụ vương, Quách Tĩnh an đáp lập được công lớn, từng cứu tính mạng của cha và con, dù phạm tử tội cũng không thể chém được.
Thành Cát Tư Hãn nghĩ tới công lao của Quách Tĩnh, bèn quát:
- Dắt y vào đây.
Bọn đao phủ thủ lại giải Quách Tĩnh vào.
Thành Cát Tư Hãn trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Ngươi nghĩ tới nhà Triệu Tống thì có chỗ nào hay? Ngươi từng nói với ta việc Nhạc Phi, y tận trung báo nước như thế mà rất lại vẫn bị xử tử. Ngươi đánh dẹp Triệu Tống cho ta, hôm nay trước mặt mọi người ta đáp ứng phong cho ngươi làm Tống vương, để ngươi cai trị giang sơn Nam triều.
Quách Tĩnh nói:
- Không phải tôi dám làm phản đại hãn. Nhưng nếu bắt tôi bán nước cầu vinh thì tuy phải chịu ngàn đao muôn kiếm cũng không thể vâng lệnh được.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Dắt mẹ y ra đây.
Hai tên thân binh bèn giải Lý Bình sau trướng ra.
Quách Tĩnh nhìn thấy mẹ, kêu lên:
- Mẹ?
Rồi bước lên hai bước, đao phủ thủ vung đao chặn lại. Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Chuyện này chỉ có hai mẹ con mình biết, không biết vì sao lại bị lộ ra.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Nếu chịu làm theo lời ta thì mẹ con ngươi đều được vinh hiển, nếu không thì trước hết chém mẹ ngươi làm hai đoạn, đó là ngươi hại đấy. Ngươi hại chết mẹ mình thì trước hết đã là người bất hiếu rồi.
Quách Tĩnh nghe mấy câu ấy của y chỉ hoảng sợ đứng tim, cúi đầu trầm ngâm, không biết làm sao là tốt.
Đà Lôi khuyên:
- An Ðáp, ngươi từ nhỏ đã sinh trưởng ở Mông Cổ, chẳng khác gì người Mông Cổ. Bọn tham quan Triệu Tống câu kết với người Kim, hại chết cha ngươi, ép mẹ ngươi không có nhà mà về. Nếu không phải phụ vương thu lưu, ngươi làm sao có được ngày hôm nay. Anh em ta tình sâu nghĩa nặng, ta không thể để ngươi phải làm người bất hiếu, mong ngươi hồi tâm chuyển ý, tuân phục lệnh chỉ của đại hãn.
Quách Tĩnh nhìn mẹ, đang định lên tiếng ưng thuận nhưng nhớ tới lời mẹ răn dạy lúc bình nhật, lại nghĩ tới thảm trạng nhà tan người chết ở các nước phương tây sau khi bị quân Mông Cổ chinh phục, quả thật tiến lui đều khó.
Thành Cát Tư Hãn hai mắt trừng trừng nhìm y, chờ y lên tiếng. Mấy trăm người trong kim trướng cũng im lặng không một hơi thở, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Quách Tĩnh. Quách Tĩnh nói:
- Ta... .
Rồi bước tới một bước, lại không nói được nữa.
Lý Bình chợt nói:
- Đại hãn, e thằng nhỏ này nhất thời không nghĩ rõ được, để tôi khuyên y được không?
Thành Cát Tư Hãn cả mừng, luôn miệng nói:
- Được ngươi mau khuyên y đi.
Lý Bình bước tới trước mặt, kéo tay Quách Tĩnh bước vào góc kim trướng, hai người cùng ngồi xuống. Lý Bình ôm ngang hông con, nói khẽ:
- Hai mươi năm trước ta ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An đã mang con trong bụng. Một hôm tuyết lớn Khu Xử Cơ Khưu đạo trưởng quen biết với cha con, tặng cho hai thanh chuỷ thủ, một cho cha con, một cho Dương thúc phụ của con.
Vừa nói vừa rút trong bọc Quách Tĩnh ra ngọn chuỷ thủ ấy, chỉ vào hai chữ Quách Tĩnh khắc trên chuôi, nói:
- Khưu đạo trưởng đặt tên con là Quách Tĩnh, đặt tên con của Dương thúc phụ là Dương Khang, con có biết là ý gì không?
Quách Tĩnh nói:
- Khưu đạo trưởng muốn nói bọn con không được quên cái nhục Tĩnh Khang .
Lý Bình nói:
- Đúng thế. Con nhà họ Dương nhận giặc làm cha tới nỗi thân bại danh liệt, chuyện đó không cần nói, chỉ đáng tiếc là Dương thúc phụ một đời hào kiệt mà con cháu về sau lại bôi nhọ tiếng tăm anh hùng của y.
Rồi hít vào một hơi, nói:
- Nhớ lại ta năm xưa nhịn nhục chịu khổ nuôi con khôn lớn trên vùng Mông Cổ giá rét là để làm gì? Chẳng lẽ để nuôi lớn một tên gian tặc bán nước khiến cha con dưới suối vàng đau lòng sao?
Quách Tĩnh kêu lên một tiếng:
- Mẹ?
Nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Lý Bình nói bằng tiếng Hán, Thành Cát Tư Hãn và Đà Lôi cùng chư tướng đều không hiểu ý, nhưng thấy Quách Tĩnh rơi nước mắt, chỉ cho rằng Lý Bình tham sống sợ chết đã khuyên con ưng thuận, ai cũng mừng thầm.
Lý Bình lại nói:
- Đời người trăm tuổi, chớp mắt là qua, việc sống chết có gì là lớn? Chỉ cần một đời hành sự không có gì phải thẹn với lòng, thì cũng không uổng làm người trên đời một dịp. Nếu người khác phụ ta, cũng không cần phải nhớ tội lỗi của họ. Con nhớ lời ta đấy!
Bà chăm chú nhìn Quách Tĩnh hồi lâu, thần sắc trên mặt vô cùng dịu dàng, nói:
- Hài tử con nhìn ta cho kỹ nhé?
Nói xong giơ ngọn chuỷ thủ cắt dây trói cho y. Rồi lập tức xoay mũi kiếm lại đâm vào giữa ngực.
Quách Tĩnh hai tay rời khỏi dây, vội vàng ngăn lại nhưng thanh chuỷ thủ sắc bén dị thường đã đâm ngập tới cán. Thành Cát Tư Hãn giật nảy mình kêu lên:
- Bắt lấy?
Tám tên đao phủ thủ không dám làm phò mã bị thương, đều ném binh khí trong tay xuống, bò rạp ra đất.
Quách Tĩnh vô cùng đau thương, bế mẹ lên, một chiêu Tảo đường thoái quét ngã hai tên đao phủ thủ vọt ra ngoài. Y khuỷu tay trái hích ngược lại, đánh vào giữa ngực một tên đao phủ thủ, chát một tiếng, xương sườn gãy luôn. Các tướng kêu ầm lên, nép người sấn vào Quách Tĩnh lui vào vách, tay trái nắm vách trướng dùng sức giật một cái, nửa gian kim trướng đổ xuống trùm lên các tướng. Trong lúc hỗn loạn, y ôm mẹ chạy thẳng ra ngoài.
Chỉ nghe tiếng tù và vang lên gấp rút, tướng sĩ nhao nhao lên ngựa đuổi theo. Quách Tĩnh kêu lên mấy tiếng:
- Mẹ?
Không nghe mẹ trả lời, đưa tay lên mũi thì đã đứt hơi. Y ôm xác mẹ chạy mau trong đêm tối chỉ nghe bốn phía người reo ngựa hí, ánh lửa sáng như sao sa. Y hoảng sợ không chọn đường chạy một hồi, nhìn thấy đông nam tây bắc đều là tướng sĩ Mông Cổ cho dù y thần dũng, nhưng lẻ loi một mình, làm sao chống được hơi mười vạn tinh binh Mông Cổ? Nếu cưỡi trên lưng con tiểu hồng mã, dựa vào cước lực của con bảo mã thì hoặc giả còn có thể chạy trốn, chứ hiện đang bế xác mẹ đi chân không, thì quả thật là không thể thoát hiểm được.
Y không nói một tiếng, sãi chân chạy mau, nghĩ chỉ cần chạy lên được dốc núi dựng đứng, triển khai khinh công lên đỉnh núi, thì quân tướng Mông Cổ tuy nhiều nhưng không ai lên được, cũng có thể tạm thời ẩn náu một lúc sẽ tìm cách thoát thân. Đang chạy mau chợt nghe trước mặt có tiếng hò reo ầm ầm, một đội quân mã xông tới, dưới ánh sáng nhìn thấy rất rõ, người đi đầu là một viên đại tướng mặt đỏ râu bạc, Chính là Xích Lão Ôn, một trong tứ kiệt. Quách Tĩnh nghiêng người tránh một đao của Xích Lão Ôn chém tới không hề quay người, vẫn sấn lên xông thẳng vào trận. Quân Mông Cổ cùng bật tiếng reo ầm ầm. Quách Tĩnh tay trái vươn ra nắm được chân phải một viên Thập phu trưởng, chân phải điểm.xuống người đã vọt lên. Y chuyển người cưỡi trên lưng ngựa, đặt xác mẹ xuống yên ổn rồi, thuận tay ném viên Thập phu trưởng xuống ngựa, cướp lấy trường mâu trong tay y. Lên ngựa, đặt mẹ, ném địch, đoạt mâu, bốn việc liên tiếp một mạch, lúc ấy như hổ mọc cánh, hai chân kẹp một cái múa ngọn trường mâu lên, từ sau trận xông ra phía ngoài. Xích Lão Ôn lớn tiếng thúc quân đuổi theo.
Tuy xông ra khỏi trận địch nhưng hướng phóng chạy lại ngược lại với phía dốc núi dựng đứng, càng chạy càng xa. Vậy nên phi ngựa chạy về phía nam hay chạy lên dốc núi dựng đứng trước? Trong lòng còn do dự chưa quyết, đại tướng Bát Nhĩ Truật lại đã dẫn quân đánh tới. Lúc ấy Thành Cát Tư Hãn nổi giận như sấm, truyền lệnh phải bắt sống được Quách Tĩnh. Đại đội nhân mã từng lớp từng lớp kéo tới bao vây, lại có vài ngàn quân mã phóng về phía nam bày trận thế trước, đễ phòng y chạy thoát.
Quách Tĩnh xông qua đám người ngựa của Bác Nhĩ Truật, trên ngựa trên áo lốm đốm vết máu, nếu không phải là đại hãn ra lệnh bắt sống, quân tướng Mông Cổ không dám phát tên, lúc xung sát còn nhường nhịn ba phần thì Quách Tĩnh cho dù thần dũng cũng làm sao ra khỏi vòng vây. Y chỉ thấy xác mẹ trên tay đã lạnh ngắt, cố nín khóc phóng ngựa về lúa nam. Truy binh phía sau xa dần, nhưng trời đã hửng sáng. Đang ở giữa đất Mông Cổ, cách Trung thổ hàng vạn dặm, một ngựa một thương làm sao thoát khỏi truy binh, trốn về quê cũ?
Chạy được không bao lâu, trước mặt bụi bay mù mịt, một toán quân xông tới.
Quách Tĩnh vội kéo ngựa chạy về phía đông. Nào ngờ con ngựa xung sát suốt nửa đêm, đã mệt mỏi chịu không nổi, lúc ấy hai chân trước khuỵu xuống không đứng lên được nữa. Lúe ấy tình thế đã vô cùng nguy cấp nhưng y vẫn nhất định không chịu bỏ xác mẹ, liền tay trái bế mẹ, tay phải cầm mâu, quay lại đón địch.
Nhìn thấy quân mã xông tới gần, trong làn bụi bốc có tiếng gió rít, một mũi tên bắn trúng ngọn trường mâu. Mũi tên này kình lực rất mạnh, Quách Tĩnh chỉ thấy ngọn trường mâu trong tay chấn động một cái, mũi mâu đã bị bắn gãy. Kế đó lại có một mũi tên bắn vào trước ngực. Quách Tĩnh ném trường mâu xuống, vươn tay chụp thì thấy mũi tên đã bị bẻ gãy đầu. Y sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một viên tướng kìm quân lại, một mình phóng tới, chính là Thần tiễn tướng quân Triết Biệt năm xưa đã dạy y tiễn pháp. Quách Tĩnh kêu:
- Sư phụ, người tới bắt con về phải không?
Triết Biệt đáp
- Đúng thế.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Cho dù là hôm nay không thoát khỏi vòng vây, thì để cho người khác bắt chẳng bằng để sư phụ lập công.
Liền nói:
- Được, để con chôn mẹ trước đã.
Nhìn quanh thấy bên trái có một gò đất bèn bế mẹ lên gò, dùng ngọn mâu gãy đào hố, đặt xác mẹ vào, thấy thanh chuỷ thủ còn cắm ngập vào ngực, y không nỡ rút ra, quỳ xuống lạy mấy lạy rồi vun cát lấp lại nghĩ tới mẹ suốt đời vất vả nuôi nấng mình thành người, không ngờ lại phải vùi thây ở đây, vô cùng đau đớn, nhưng không sao khóc được.
Triết Biệt nhảy xuống ngựa, quỳ xuống cạnh mộ Lý Bình lạy bốn lạy, đưa hết ống tên cung sắt, trường mâu cho Quách Tĩnh, lại dắt con ngựa của mình tới nhét dây cương vào tay Quách Tĩnh, nói:
- Ngươi đi đi, e rằng sau này chúng ta không còn gặp lại nhau đâu.
Quách Tĩnh ngạc nhiên kêu lên:
- Sư phụ?
Triết Biệt nói:
- Năm xưa ngươi xả thân cứu ta, chẳng lẽ ta không phải nam tử hán đại trượng phu, không dám xả thân cứu ngươi sao?
Quách Tĩnh nói:
- Sư phụ, người phạm quân lệnh của đại hãn, tai họa không nhỏ đâu.
Triết Biệt nói:
- Nghĩ ta đánh đông dẹp tây, lập được không ít công lao hãn mã. Đại hãn nhiều lắm là đánh đòn ta chứ không đến nỗi chém đầu. Ngươi chạy mau đi thôi.
Quách Tĩnh vẫn còn do dự.
Triết Biệt nói:
- Ta chỉ sợ thuộc hạ không tuân lệnh nên lần này chỉ đem theo bộ thuộc cũ của ngươi lúc tây chinh. Ngươi cứ bước qua hỏi thử xem họ có tham giàu sang mà bắt ngươi không?
Quách Tĩnh dắt ngựa bước tới gần, tướng sĩ nhất tề xuống ngựa, lạy rạp xuống đất nói bọn tiểu nhân kính tiễn tướng quân về nam.
Quách Tĩnh nhìn ra quả nhiên đều là những tướng sĩ bộ thuộc cũ từng theo y ra sống vào chết xông thành hãm trận, trong lòng cảm động, nói:
- Ta đắc tội với đại hãn, theo lẽ phải bị hành hình. Các ngươi thả ta chạy trốn, nếu đại hãn biết ắt sẽ bị phạt nặng.
Các tướng sĩ nói:
- Tướng quân đối xử với chúng tôi ơn nghĩa như núi, không dám phụ ơn.
Quách Tĩnh thở dài một tiếng, đưa tay chào mọi người, cầm thương lên ngựa.
Đang định phóng ngựa đi, chợt thấy trước mặt bụi bay mịt mù, lại có một đội quân mã kéo tới. Triết Biệt, Quách Tĩnh và các tướng sĩ đều biến sắc. Triết Biệt tự nhủ:
- Mình liều mạng chịu trách phạt, tha Quách Tĩnh đi nhưng nếu đánh nhau với quân nhà thì là công nhiên làm phản rồi.
Bèn kêu lên:
- Quách Tĩnh chạy mau.
Chỉ nghe quân phía trước quát lớn:
- Không được làm phò mã gia bị thương.
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy đội quân kia kéo tới gần, giương cao cờ hiệu của Tứ vương tử.
Trong đám bụi Đà Lôi phóng ngựa mau tới, trong chớp mắt đã tới gần, nguyên là y cưỡi con tiểu hồng mã của Quách Tĩnh. Y thúc ngựa tới gần thì tung người nhảy xuống, nói:
- An Ðáp, ngươi chưa bị thương chứ?
Quách Tình nói:
- Không sao, sư phụ Triết Biệt đang muốn bắt ta về gặp đại hãn.
Y cố ý che giấu cho Triết Biệt, để Thành Cát Tư Hãn không biết được nội tình.
Đà Lôi liếc xéo Triết Biệt một cái, nói:
- An Ðáp, ngươi cưỡi con tiểu hồng mã chạy mau đi.
Lại đặt một cái bao lên yên ngựa, nói:
- Trong này có mười lượng vàng, anh em ta còn có ngày gặp lại.
Kẻ sĩ hào kiệt gặp tình thế ấy cũng không cần nói nhiều. Quách Tĩnh nhảy lên con tiểu hồng mã, nói:
- Ngươi nói em Hoa Tranh bảo trọng, lấy người khác đi, đừng nghĩ tới ta nữa.
Đà Lôi thở dài một tiếng nói:
- Em Hoa Tranh vĩnh viễn không lấy người khác đâu. Ta thấy nó nhất định sẽ xuống nam tìm ngươi, lúc ấy ta sẽ sai người hộ tống.
Quách Tĩnh vội nói:
- Không, không cần tìm ta. Vả lại đừng nói trời đất mênh mông khó mà tìm được, cho dù có gặp lại cũng chỉ càng thêm phiền muộn.
Đà Lôi im lặng, hai người nhìn nhau không nói câu nào. Qua hồi lâu, Đà Lôi nói:
- Đi đi, ta tiễn ngươi một đoạn.
Hai người sóng ngựa phóng về phía nam, đi hơn ba mươi dặm. Quách Tĩnh nói:
- An Ðáp, tiễn đưa ngàn dặm cũng phải chia tay, ngươi về đi thôi?
Đà Lôi nói:
- Ta đưa ngươi thêm đoạn nữa.
Lại đi hơn mười dặm, hai người xuống ngựa chào nhau, rơi lệ chia tay. Đà Lôi nhìn thấy bóng Quách Tĩnh nhỏ dần, dần dần chỉ còn là một đốm đen trên đại mạc, cuối cùng mất hẳn, nhìn về phía nam, đứng lặng hồi lâu, mới buồn rầu trở về.