Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Truyện Kiếm Hiệp
Ân Thù Kiếm Lục
Hồi 10 : Mưa Gió Vô Tình
Nếu một lằn sét giáng xuống đầu có lẽ Kim Hà Vương không kinh khủng hơn nghe Phương Bửu Nhi bảo thế.
Lão kinh khủng đến thừ người ra, lâu lắm lão mới hoàn hồn, trở về thực tế, lão thét lên:
- Tiểu súc sinh! Lão phu sẽ lột da ngươi!
Lão vươn hai cánh tay ra mười ngón xòe nhọn hoắt, như mười mũi dùi sắp sửa chộp vào yết hầu của hắn...
Thân pháp của lão nhanh quá, hơn nữa Phương Bửu Nhi chẳng biết mảy may võ công làm gì tránh né kịp...
Lão chụp hắn, giơ bổng hắn lên khỏi mặt sàn thuyền, hắn nghe hơi thở nghẹn lại, mặt đỏ bừng vì nghẹt. Tuy nhiên, Phương Bửu Nhi cố điểm một nụ cười, bởi hắn biết chắc thế nào cũng phải chết với lão.
Hắn đã tự nguyện chết, để cứu nạn bọn thiếu nữ, để cứu vãn tình hình các hạng người nào còn sót lại trên thuyền được bình an vô sự.
Bên ngoài, hắn điểm nụ cười, bên trong hắn nghe đau vô cùng, vì cái chộp của Kim Hà Vương khá mạnh, vừa đau vừa nghẹt thở, mũi hắn cứ khịt khịt mãi.
Linh Nhi cao giọng:
- Bửu Nhi đừng sợ, có bọn ta đến đây! Bọn ta sẽ cùng chết với ngươi.
Châu Nhi phụ hoạ:
- Còn ta nữa! Ta sẵn sàng cùng chết với các ngươi.
Cả hai vừa khóc vừa dợm chân nhào tới.
Thủy Thiên Cơ quát:
- Buông hắn mau!
Kim Hà Vương bật cười ghê rợn:
- Đợi lão phu lột da hắn xong rồi buông xuống cũng chưa muộn!
Thủy Thiên Cơ gằn từng tiếng:
- Lột da hắn, đặng cho tôi trở thành quả phụ sao?
Kim Hà Vương giật mình, nhìn sững nàng:
- Ngươi nói sao?
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên:
- Hắn là trượng phu của ta, ta đã thành hôn với hắn từ lâu rồi, với danh nghĩa là tiểu trượng phu của Thủy Thiên Cơ, hắn nghiễm nhiên trở thành tiểu chủ nhân trong Thánh Thủy Thần Cung. Lão nhân gia dám giết hắn à?
Kim Hà Vương ngẩng mặt lên không, bật cười ha hả:
- Ngươi được gả cho hắn? Ai gả ngươi? Tiểu súc sinh đó mà trở thành tiểu trượng phu của ngươi à? Ha ha! Đừng đùa nữa, cô bé ơi!
Không ai tin ngươi đâu, đừng bày chuyện khôi hài, nhạt lắm!
Lão cho là chuyện khôi hài vì lão thấy Linh Nhi và Châu Nhi khóc ồ ồ, bỗng nhoẻn miệng cười, đó đúng là cảnh cười trong nước mắt nhưng chẳng còn vẻ khổ.
Dù lão nói thế nhưng quan sát thần thái của Thủy Thiên Cơ, lão chợt tỉnh ngộ, biết chẳng phải chuyện đùa. Rồi từ chỗ cương quyết giết Phương Bửu Nhi, lão lộ sự miễn cưỡng rõ rệt.
Tiếng cười của lão càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng thì chỉ còn sôi ụt ụt trong yết hầu.
Thủy Thiên Cơ cười hì hì, hỏi:
- Chưa chịu buông tiểu trượng của tôi sao, lão nhân gia?
Kim Hà Vương nghiến răng, dậm chân thình thịch, đột nhiên hắn cười lớn, giọng cười ghê rợn vô cùng, cười một lúc, lão thiết tha van cầu:
- Thủy cô nương! Để cho lão phu giết tiểu tử đi? Lão phải giết hắn mới được, nếu không giết được hắn, lão tức uất mà chết mất! Cô nương chấp nhận cho điều đó nhất định lão phu suốt đời không quên ơn...
Thủy Thiên Cơ cười nhẹ, lắc đầu:
- Lão nhân gia quên tiểu trượng phu của tôi sao? Có bao giờ vợ chấp nhận cho người ta giết chồng mình không? Yêu cầu sự gì còn có thể được, chứ giết chồng tôi, lão nhân gia đừng hy vọng!
Kim Hà Vương khổ sở ra mặt:
- Cô nương chấp nhận đi, rồi bắt lão phu làm gì cũng được, bắt lão phu gọi cô nương bằng dì, bằng mẹ cũng được, lão phu quỳ trước mặt cô nương, tùy ý sai khiến...
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Không! Không thể được! Tôi chẳng thể chấp nhận cho bất kỳ ai biến tôi thành một quả phụ!
Dịu không xong, Kim Hà Vương nổi nóng, quát to:
- À! Xú liễu đầu! Ta đấu dịu, ngươi không nghe! Ngươi không nghe rồi ta lại chịu thua ngươi à? Ngươi phải biết trong Ngũ Hành Cung, mấy mươi cao thủ đó phỏng có tên nào địch nổi lão phu không? Lão phu giết hắn rồi, liệu có ai dám làm gì lão phu chăng?
Thủy Thiên Cơ bật cười hăng hắc:
- Phải võ công của lão nhân gia rất cao, tuyệt cao, chẳng ai địch lại, nhưng trước mặt mẹ tôi lão nhân gia cầm như một phế nhân, thì có võ công cao mà làm gì? Bây giờ hùng hùng hổ hổ lắm, khi đứng trước mặt mẹ tôi lại chẳng dám thở mạnh? Hà hà!
Kim Hà Vương xịu mặt, rồi cúi đầu, hai bàn tay nhuộm vàng đã biến thành màu đỏ, có lẽ mặt lão nóng, tai lão cũng nóng, nóng vì thẹn.
Lão không phản kháng, điều đó chứng tỏ Thủy Thiên Cơ nói đúng sự thật, lão không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ mẹ Thủy Thiên Cơ!
Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ ngầm đưa mắt nhìn nhau, nàng nào cũng chúm chím cười, nụ cười đầy vẻ mỉa mai, châm biếm...
Là người trong Ngũ hành Cung, dĩ nhiên Huỳnh Kim Ma Nữ rất hiểu sự tình, hiểu như Thủy Thiên Cơ, Kim Hà Vương sợ chủ nhân Thánh Thủy Cung như sợ nữ thần. Chúng cười con người từng khoa trương một khí phách phi thường, nhưng đối với một nữ nhân, lại ngoan ngoãn như trẻ nít.
Cung chủ Thánh Thủy Cung oai phong như thế nào? Nhan sắc như thế nào? Kim Hà Vương sợ Oai hay sợ sắc?
Lão cúi gầm đầu như vậy một lúc lâu, đoạn ngẩng mặt lên, ánh mắt ngời ý niệm nham hiểm, từ từ hỏi:
- Nếu lão phu giết luôn ngươi, thì làm sao mẹ ngươi biết được sự tình mà tìm lão phu báo hận?
Thủy Thiên Cơ cười mỉa:
- Lão nhân gia dám giết tôi?
Kim Hà Vương gằn giọng:
- Sao lại không dám?
Thủy Thiên Cơ rùn vai:
- Nhất định là lão nhân gia không dám làm! Bởi, chẳng bao giờ lão nhân gia quên, Thánh Thủy Cung có Vô Thủy Huỳnh Phong Châm, dù lão nhân gia có hạ thủ sát hại tôi, tôi cũng có thể tặng lại một mũi châm, trúng mũi châm đó thì cầm như bị tổ tông gọi hồn về âm cảnh, trên thế gian này không ai ngoài người trong Thánh Thủy Cung có phương pháp cứu giải! Sở dĩ Mộc Lang Quân không dám quyết liệt với tôi, cũng chỉ vì thấy mũi Vô Thủy Huỳnh Phong Châm. Thiết tưởng lão nhân gia chưa thích chết gấp?
Kim Hà Vương sững sờ, ngây người ra đó.
Một lúc lâu, lão vụt buông Phương Bửu Nhi, rồi lão nghiến răng ken két, rồi gầm gừ:
- Tức chết! Tức chết ta thôi!
Có thể là lão tức uất tràn lòng thật sự, lão quay mình nhún chân vọt mạnh tới, đầu chạm vào vách thuyền bật tiếng bốp.
Đầu lão chẳng hề sứt mẻ trầy trụa, nhưng vách thuyền bung mấy mảnh, bay một lỗ trống, đà lao của lão còn mạnh, lão bay vọt tuốt ra bên ngoài.
Linh Nhi và Châu nhi thấy công lực của lão quả là phi thường, đều lắc đầu lè lưỡi, sợ hãi đến xanh mặt.
Rồi một tiếng bốp thứ hai vang lên, ván vách lại bung ra, bày một lỗ trống thứ hai, Kim hà Vương từ bên ngoài bay vút trở lại qua lỗ trống sau cùng đó.
Chân vừa chấm sàn thuyền, lão ngẩng mặt lên không nói, bật cười ghê rợn.
Mặc lão xuyên vách thuyền ra ngoài, vào trong, Thủy Thiên Cơ không thèm nhìn lão đến nửa mắt. Nàng bước tới cạnh Phương Bửu Nhi lúc đó bị Kim Hà Vương buông vội, ngã nhào xuống sàn. Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mình hắn, dịu giọng hỏi:
- Có đau lắm không?
Hỏi han, vỗ về Phương Bửu Nhi xong, nàng mới ngẩng mặt nhìn Kim Hà Vương hỏi cộc lốc:
- Đã hả chưa, lão nhân gia?
Nàng cười nhẹ, tiếp nối:
- Phát tiết phẫn uất mà làm hỏng vách thuyền của người ta như thế này, kể cũng đáng trách lắm?
Chừng như tinh thần lắng dịu, Kim Hà Vương bật cười ha hả:
- Ngu! Ngu như lừa! Ta đúng là ngu như lừa!
Thủy Thiên Cơ bĩu môi:
- Đến bây giờ, lão nhân gia mới phát hiện ra điều đó?
Kim Hà Vương không để ý tới nàng, cứ cười cuồng dại một lúc rồi tiếp:
- Tuy lão phu không thể giết chết hai ngươi, nhưng chẳng lẽ không được bắt giam các ngươi một nơi, rồi hành hạ các ngươi, từ từ hành hạ.
Người có thể chịu nổi chứ tiểu tử thì nhất định là không chịu nổi. Hắn sẽ cung khai với ta vị sư huynh của Tử Y Hầu hiện ẩn trốn tại địa phương nào!
Thủy Thiên Cơ biến sắc, lần thứ nhất nàng thoáng lộ niềm sợ hãi.
Kim Hà Vương bật cười khoái trá:
- Dù lão phu không tìm được thi thể của Tử Y Hầu, song phá hủy chiếc thuyền này, được phần nào hay phần ấy, như vậy cũng hả dạ lắm rồi!
Linh Nhi và Châu Nhi cũng biến sắc luôn, họ biến sắc vì chẳng những xác của Tử Y Hầu còn trên thuyền, mà tiểu công chúa cũng còn lại đây, trước đó cả hai không dám chú ý đến tiểu công chúa vì sợ Kim Hà Vương sinh nghi, lão sẽ tìm cách cật vấn, và sẽ hiểu là hậu nhân của Hầu gia rất có thể lão chuyển nộ sang nàng.
Giờ đây Kim Hà Vương đòi phá hủy trọn con thuyền, nếu lão lục soát khắp nơi thì thế nào cũng gặp tiểu công chúa. Cả hai cố giữ ý cũng chẳng ích lợi vào đâu, nên đồng nhào tới chỗ tiểu công chúa đang nằm mê man bất tỉnh, rồi quắc mắt nhìn lại Kim Hà Vương, rung rung giọng nói:
- Tiền bối dám...
Giọng nói rung rung vì giận chứ không phải vì sợ, bởi hai nàng đến nước này, có sợ cũng bằng thừa, sợ đến mức độ nào, chắc gì Kim Hà Vương thương tình mà bỏ qua cho họ hay cho tiểu công chúa.
Kim Hà Vương càng cười lớn:
- Sao lại không dám? Lão phu sẽ phá hủy con thuyền, lão sẽ giết tất cả những người trên thuyền nữa đấy! Riêng về nàng ấy thì...
Lão đưa tay chỉ tiểu công chúa tiếp:
- Lão phu đoán nàng là giọt máu của Tử Y Hầu, lão sẽ tha chết cho nàng, chịu khó nuôi nàng khôn lớn, để dùng nàng làm thiếp thứ một trăm chín mươi chín...
Linh Nhi sôi giận:
- Tiền bối dám...
Vừa lúc đó bên ngoài có tiếng niệm Phật vang lên:
- A Di Đà Phật!
Tiếp theo tiếng niệm, một giọng nói cực kỳ quái dị vang lên:
- Không ai được động đến một cọng rác trên con thuyền này, đừng nói gì là tài vật, nhân mạng!
Tuy tiếng niệm phật và câu nói nghe rất rõ ràng, song thực ra thì người phát âm còn xa. Nhưng, tiếng cuối của câu nói vừa dứt, chừng như người đó đã cận kề rồi.
Có thuật khinh công như vậy, hẳn người đó phải là một nhân vật phi thường.
Tự nhiên, Kim Hà Vương đã nhận ra người đó là ai, lão vừa giận vừa cao giọng hỏi:
- Già Tinh Pháp Vương phải không?
Kim hà Vương chưa từng tiếp xúc với vị cao tăng đó lần nào, song có nghe giang hồ truyền thuyết, lão tăng là tay vô cùng ghê gớm, trên giang hồ này, may ra chỉ có Tử Y hầu khả dĩ đối địch với lão, còn lại thì ai ai cũng ngán.
Già Tinh Pháp Vương vào đến nơi khi câu hỏi của Kim Hà Vương vừa dứt, Pháp Vương điểm một nụ cười, vì quá ốm, thân xác chỉ còn da bọc xương, nên nụ cười của Pháp Vương mường tượng cái bĩu môi.
Pháp Vương hai tay chắp chữ thập, từ từ nói:
- Không ngờ Kim Cung ma chủ lại nhận thức được bần tăng. Thật hân hạnh cho bần tăng quá!
Già Tinh Pháp Vương xưa nay cũng chưa từng có dịp tiếp xúc với Kim Hà Vương. Song nhìn vào cái lối trang phục của lão Kim nhất là màu vàng, đặc biệt hàm râu dài phết đất, xem hình dáng và trang phục đó, phối kiểm với lời truyền thuyết trên giang hồ, tự nhiên Pháp Vương biết ngay đối tượng là ai rồi!
Kim Hà Vương bật cười khanh khách:
- Bổn Cung với đại sư từ bao lâu giang san ai nấy giữ, không hề có việc xâm phạm nhau, chẳng hay hôm nay với lý do gì đại sư lại định can dự vào việc của bổn cung?
Linh Nhi và Châu Nhi nghe câu nói của Già Tinh Pháp Vương thốt lên ngay từ lúc đầu vừa đến, lòng mừng vô hạn. Nhưng hai nàng vừa hy vọng đó, lại thất vọng ngay, bởi Pháp Vương lạnh lùng đáp:
- Cung chủ muốn làm gì tùy thích, nhưng cung chủ có thể tác oai, tác phúc ở bất cứ địa phương nào, đối với bất kỳ ai, riêng về con thuyền buồm ngũ sắc thì không được động tới. Con thuyền này cầm như thuộc về bần tăng, chẳng những cung chủ phải chừa ra, mà bất cứ ai trên giang hồ cũng phải chừa ra, ai động đến nó tức là công khai đối lập với bần tăng.
Bằng vào khẩu khí của Pháp vương, bọn Linh nhi và Châu Nhi còn làm sao mong vọng nơi lão tăng nữa? Lão chẳng phải là một kẻ đến đây để tranh đoạt một quyền lợi, không hơn không kém.
Tai hại cho hai nàng là, mỗi sự xuất hiện tiếp nối mang lại niềm hy vọng mong manh, niềm hy vọng tan rã thì sự thất vọng hiện lên, sự thất vọng sau cùng lại to lớn hơn sự thất vọng đầu tiên, bởi kẻ đến sau luôn luôn lợi hại hơn kẻ đến trước.
Già Tinh Pháp Vương tỏ ra lợi hại hơn Kim Hà Vương, cũng như Kim Hà Vương trên bậc Bành Thanh. Sau Già Tinh Pháp Vương còn ai nữa? Pháp Vương dành số phận nào cho họ? Thủy Thiên Cơ có uy tín gì đối với Pháp Vương chăng.
Thủy Thiên Cơ bước tới điềm nhiên thốt:
- Ngươi thất vọng à? Tại sao phải thất vọng chứ? Nên hiểu đêm nay, phàm những ai trên thuyền này đều có hảo ý đối với các ngươi cả.
Bất quá, mục đích của họ bất đồng nhưng chung quy họ không lang thì sói, đừng mong mỏi một sự trợ giúp của bất kỳ ai. Chính mình phải tìm phương tự cứu.
Linh Nhi ấp úng:
- Tự cứu! Bằng phương pháp gì?
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra một phương pháp nào cả?
Kim hà Vương cười lạnh:
- Không ngờ đại sư lại mơ vọng đến di vật của người! Đã trí thân thế ngoại, lánh tục tu chân, kệ chiều kinh sớm, đại sư lại phủ nhận tam giới, tại hạ e rằng Đức Phật từ bi sẽ trách cứ nặng nề!....
Già Tinh Pháp Vương trầm giọng:
- Bần tăng không đành để cái võ công tuyệt thế cửa Tử Y Hầu thất truyền trên giang hồ, nên mới kiêm trình đến gấp nơi đây, thu nhặt bí kíp, thay Hầu gia truyền môn học diệu huyền cho thế nhân. Đó là do hảo ý bảo tồn quí vật, lưu lại thế nhân hưởng thụ, đời đời kiếp kiếp, ngoài ra bần tăng không hề thủ đắc một vật gì khác. Làm như vậy, bần tăng vẫn ở trong tôn chí cứu đời giúp thế, bần tăng làm sáng tỏ cái đạo từ bi, bần tăng có công chứ nào có tội!
Kim Hà Vương cười nhạt:
- Thực ra tại hạ đã thất ngôn!.
Già Tinh Pháp Vương chấp tay:
- A di đà phật? Lành thay? Lành thay!
Bỗng Kim Hà Vương cười lớn:
- Cái dạ từ bi của lão hòa thượng thật đáng ngợi vô cùng. Nhưng lão hòa thượng quên rằng, tuyệt học của Tử Y Hầu, nếu cần truyền lại thế nhân, thì Hấn gia có thừa người làm việc đó, đâu phải đến lão hòa thượng?
Già Tinh Pháp Vương hừ một tràng:
- Ngươi thử nói cho bần tăng biết, ai là truyền nhân của Tử Y Hầu?
Kim Hà Vương khoát một vòng tay:
- Tất cả mọi người trên thuyền này!
Già Tinh pháp vương đảo mắt nhìn quanh, từ Phương Bửu Nhi, Thủy Thiên Cơ, Linh Nhi, Châu Nhi, tiểu công chúa, đoạn lạnh lùng thốt:
- Nhóm người này, bản chất căn cơ đều kém. Nếu lãnh trọng trách đại diện cho Tử Y Hầu thì môn hộ phải lu mờ ngay. Bần tăng cùng Tử Y Hầu vốn là chỗ thân giao với nhau qua nhiều năm tháng. Do đó, bần tăng bất nhẫn để cho thanh danh của Hầu gia phải mai một với thời gian, nên chẳng quản dặm dài, lặn lội đến đây tự nguyện làm cái việc móc nối giữa hai thế hệ, bảo tồn cái tinh túy võ thuật cho người đời hưởng dụng. Trên không phụ chỗ tri giao của người quá cố, dưới trọn vẹn cái đạo từ bi cứu thế trợ nhân! Bí kíp của Tử Y Hầu đương nhiên phải về tay bần tăng.
Kim Hà Vương cười mỉa:
- Tại sao lão hòa thượng không nói trắng ra là mình đến đây để cướp đoạt bí kíp võ công của Tử Y Hầu, hà tất phải phí lắm công phu vẽ lời hoa mỹ? Muốn là làm, làm đường hoàng, làm công khai, dù mục đích có đê hèn, nhưng hành động quang minh, thiên hạ trách được chứ không chê được!
Già Tinh Pháp Vương sôi giận:
- Ngươi dám buông lời vô lễ đối với bần tăng?
Kim Hà Vương cười lớn:
- Đêm nay trước sau gì cũng có cuộc chiến giữa ngươi và ta thì nói đến lễ độ làm gì vô ích? Huống chi ngươi có cái quái gì, dám trách ta vô lễ? Ta là hạng người thế nào, phải thủ lễ với ngươi? Ai sợ ngươi chứ Tây Kim Cung chẳng xem ngươi ra gì đâu!
Già Tinh Pháp Vương trầm giọng:
- Được lắm, bần tăng muốn thấy tận mắt tuyệt kỹ của Tây Kim Cung như thế nào!
Song phương trừng mắt nhìn nhau. Một bên thì gầy ốm, cao nhong nhong, bên kia thì lùn thấp, lè tè như chiếc nấm. Một cuộc đối diện của hai thái cực, bên nào cũng khôi hài cả.
Một ngọn gió từ ngoài khơi lòn qua các khung cửa, tạt vào, gieo lạnh cho mọi người, trừ hai đối thủ. Ngọn gió khá mạnh.
Song mọi người không nghĩ đến cái lạnh, họ đang chú hết tâm tư theo dõi cuộc chiến kinh hồn khai diễn giữa hai cao thủ tuyệt luân, một cuộc chiến phải kết thúc bằng sự sống chết.
Là con nhà võ, họ cảm thấy cái hứng dâng cao trước mọi cuộc thi triển võ công, dù rằng họ chưa thoát ra ngoài nguy cảnh, họ quên đi một lúc cái lo, để chứng kiến cuộc so tài hi hữu.
Họ đã mục kích cuộc chiến không tiền khoáng hậu giữa Tử y Hầu và người áo trắng, nhưng cả hai chỉ dùng kiếm pháp quán thế mà giao thủ, lối giao thủ lại đường đường chánh chánh, do đó kém phần ngoạn mục.
Giờ đây đối thủ là những người quái dị, sở học của họ cũng quái dị, thì cuộc giao đấu phải vô cùng quái dị, tự nhiên phải ngoạn mục hơn, họ không thể bỏ qua, dù mục kích mãn nhãn rồi, có ra sao thì ra, họ cũng cam tâm.
Ngoài ra, họ còn nhận thấy một điểm bất đồng giữa hai cuộc chiến Tử y Hầu và người áo trắng, ai thắng ai bại, quần hùng đều quan tâm, còn Già Tinh Pháp Vương và Kim hà Vương, dù ai thắng ai bại, điều đó họ chẳng mảy may tha thiết. Bởi không tha thiết họ mới cao hứng trọn vẹn khi mục kích một cuộc đấu phi phàm.
Giả sử cả hai cùng bị thương vong như nhau, thì đúng là một đại hạnh cho họ.
Già Tinh Pháp vương và Kim Hà vương cùng gườm nhau, chưa ai xuất thủ trước.
Hai đối thủ bất động, bọn người dự khán cũng bất động.
Đột nhiên, Kim Hà vương vung bàn tay. Đường giây tơ vàng bay vút ra, kêu một tiếng rẹt, xẹt đến Pháp vương liền.
Mọi người đều nghĩ, Pháp vương hẳn phải giữ thân pháp cực kỳ linh diệu né tránh, hoặc có một thủ đoạn gì hóa giải đường dây.
Nhưng không, nhà sư vẫn bất động, đứng nguyên tại chỗ như trồng, mặc cho đường dây quất vào mình.
Linh Nhi và Châu Nhi từng nếm cái khổ của đường dây đó, nghe tiếng vút đã lạnh người, rồi thấy nhà sư bất động. Cả hai trố mắt nhìn.
Một tiếng trót vang lên, đường dây quất mình nhà sư, lão chẳng hề chớp mắt, cau mày nhăn mặt, chẳng hề nhúc nhích, tưởng chừng một sợi tơ nhện bị gió cuốn, phớt qua mình lão.
Kim Hà Vương quất luôn bốn lượt. Già Tinh Pháp Vương vẫn bất động, miệng điểm nhẹ một nụ cười.
Kim Hà Vương rít lên một tiếng cười ken két, khẽ giật tay, đầu dây uốn lại quanh mình Pháp Vương, quấn thành nhiều vòng như trăn quấn mồi, định rút hẹp cho vỡ xương:
Xong lão giật mạnh.
Già Tinh Pháp Vương nhắm mắt lại, không thấy lão làm một cố gắng nào, nhưng lão vẫn đứng vững như thường, mặc dù Kim Hà Vương tận lực bình sinh giật đường dây.
Mọi người đểu thán phục bộ pháp vững như núi của nhà sư, riêng Linh Nhi lại lẩm bẩm:
- Đành rằng Pháp Vương là tay lợi hại, tuy nhiên giao đấu mà cứ bất động mãi thì sao thủ thắng?
Châu Nhi cãi:
- Biết đâu lão chẳng nắm được cái cơ tất thắng rồi? Bất quá tại lão chỉ đùa thôi mà cũng để lung lạc tinh thần của đối phương phần nào?
Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:
- Lo nghĩ ai thắng ai bại làm gì cho phí công? Mà chẳng có lợi gì cả. Nếu cả hai cùng bại, cùng chết, thì càng hay!
Nàng đang nắm cánh tay Phương Bửu Nhi, bàn tay nàng bị vùng mạnh, nàng nhìn qua hắn hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Phương Bửu Nhi thấp giọng đáp:
- Đại đầu thúc thúc gọi ta, ta phải đi, xem đại thúc muốn bảo gì!
Lúc đó, thần sắc Kim Hà Vương hết ngưng trọng, đường dây bị kéo thẳng, tuy nhỏ, nhưng không đứt.
Lão cố kéo, nín thở mà kéo, Già Tinh Pháp Vương vẫn không nhúc nhích. Luyện được thân pháp muốn vững thì vững như núi đó, Già Tinh Pháp Vương theo đúng một bí quyết, gồm vỏn vẹn một chữ “nhẫn”.
Phàm người trong phái Mật Tông, chẳng ai không biết bí quyết đó. Cao thủ nào luyện được đến mức độ siêu huyền thì vào lửa, lửa chẳng đốt, xuống nước, nước không làm ngộp thở, bị chôn trong lòng đất mấy mươi ngày, vẫn sống được như thường. Những việc gì trong thiên hạ, không ai nhẫn được, họ chịu nổi như thường. Nếu hai đối thủ có tài ngang nhau, ai cao chữ nhẫn, người ấy thắng là cái chắc. Với chữ nhẫn, nhu có thể thắng cang, nhược có thể thắng cường.
Già Tinh pháp vương là đệ nhất cao thủ vùng Thiên Trúc, hẳn nhiên lão luyện bí quyết đó đến giới cảnh siêu nhiên, điều đó không lạ gì.
Bên ngoài trời càng về khuya, gió càng thổi mạnh, sự kiện đó hẳn có vẻ khác thường, bởi những đêm thanh, trời thường gió tịnh. Con thuyền buồm ngũ sắc to lớn như một tòa gia trang vẫn rung chuyển mạnh, song mọi người không lưu ý đến biến động của không gian, đấu thủ thì lo cự địch, dự khán thì lo theo dõi song phương, họ chú tất cả tâm thần vào cục diện.
Trán Kim Hà vương đã bắt đầu rịn mồ hôi, thoạt đầu lấm tấm, dần dần kết thành hạt to, rồi thành giòng, chảy dài xuống mặt, xuống ngực áo.
Phương Bửu Nhi đã trở lại bên cạnh Linh Nhi, thì thầm:
- Đại đầu thúc thúc bảo ta hỏi ngươi, nơi nào là chỗ cất chứa thơ sách của Tử y Hầu.
Linh Nhi kề miệng sát tai hắn:
- Trong gian phòng do Hầu gia đã yên lần cuối trước khi chết!
Phương Bửu Nhi lại đi ngay.
Bỗng, Kim Hà vương quát to:
- Múa!
Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ lập tức rập nhau vâng một tiếng lớn, đoạn xếp thành hàng bắt đầu uốn mình, chớp tay, nghiêng đầu, soạt chân.
Chúng múa rất uyển chuyển, vừa múa vừa phát ra một âm hình kỳ dị, tựa hồ như tiếng rên, nhưng nghe thì vô cùng êm ái, âm thanh ngân lên, dài ngắn rập theo vũ điệu nhanh hay chậm.
Đặc biệt nhất là thanh âm phát ra song mồm của chúng không há rộng, đến môi cũng chẳng thấy mấp máy. Chừng như âm thanh phát ra từ mũi, song quyến rũ lạ thường.
Vũ điệu mê ly, âm thanh mê ly, chúng lại trần như nhộng để lộ các bộ phận có các đường cong tuyệt mỹ, thân hình mê ly, mỗi một nàng có một sức hút mãnh liệt, ai nhìn vào là tâm thần tán loạn ngay. Sức hút đó kết thành toán, thành đội, tạo nên một cái khối hấp dẫn phi phàm.
Nhìn chúng, nghe chúng thì đừng mong giữ vững đấu trí, đừng mong phản ứng linh hoạt trước nhưng chiêu thức tân kỳ.
Có lẽ chỉ trong trường hợp Kim Hà Vương nhận thấy khó thủ thắng trước một đối phương có bản lãnh cao, và ý chí kiên trì, lão mới nhờ đến vũ pháp của bọn Huỳnh Kim Ma Nữ.
Mà có lẽ chúng được huấn luyện với mục đích duy nhất đó, hơn là giúp vui cho những buổi yến tiệc linh đình.
Lão chẳng thu thập kết quả nhỏ mọn nào với đường dây tơ vàng tuyệt diệu, giờ thì lão gọi đến bọn Huỳnh Kim Ma Nữ.
Bọn Linh Nhi tuy cùng một giống, vẫn mê mẩn như thường trước sức hút của bọn Huỳnh Kim Ma Nữ, huống hồ là bọn nam nhân.
Nhìn chúng, nghe chúng, chẳng ai tự chủ được nữa...
Già Tinh Pháp Vương đang giữ thần thái an trung kiên định bỗng nhiên biến sắc, rồi từ từ sắc diện ảm đạm, rồi từng hạt mồ hôi lấm tấm rịn ra, thoạt nhỏ, dần dần to, kết thành dòng.
Trái lại, Kim Hà vương dần dần giảm bớt vẻ khẩn trương, niềm phấn khởi từ từ xuất hiện.
Bên ngoài thuyền, dường như gió khơi lắng dịu, nhưng cái lắng dịu chỉ là tạm thời, cái lắng dịu giữa hai cơn gió lớn. Ai cũng nghĩ là trời sẽ thanh, biển sẽ tịnh.
Bất ngờ, một tiếng ào vang lên, kế tiếp là một tiếng ầm kinh khủng, con thuyền to lớn chao mạnh, rồi một loạt tiếng rú thảm nổi theo, đèn mười ngọn tắt hết bảy tám.
Cột buồm đã gãy, cánh buồm đứt đây, bay theo gió lộng cuốn xa.
Linh Nhi xám mặt, kêu lớn:
- Long Quyển Phong!
Đi biển, gặp những cơn gió này, cầm như làm mồi cho cá.
Nàng vừa dứt tiếng, một cơn lốc xoáy từ ngoài vào trong, như nhấc bổng con thuyền lên cao.
Lũ khỉ cầm đèn bão, đứng trên sàn thuyền bên ngoài, bị gió đùa mạnh rơi cả xuống nước.
Trước mặt mọi người, cả một vùng đen tối, đen dầy đặc, sờ tay không thấy ngón.
Gió mạnh, thuyền chao, vũ điệu ngừng. Linh Nhi và Châu Nhi nắm chặt bàn tay Thủy Thiên Cơ gọi gấp:
- Bửu Nhi! Bửu Nhi!
Không một tiếng đáp lại.
Gió càng thổi mạnh, thuyền càng chao mạnh.
Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ ngừng ca, ngừng múa, kinh hoàng rồi ré lên ầm ĩ.
Thủy Thiên Cơ quờ quạng tay, chạm phải một chiếc cột, ôm cứng, toan cất tiếng gọi Phương Bửu Nhi, miệng vừa há ra, cuồng phong thổi phọc vào, lôi mạnh yết hầu, dồn luôn hơi trở vào lồng ngực. Rồi hai tai nghe gió tạt qua vù vù, ầm ầm như trời long đất lở.
Đột nhiên con thuyền nghiêng hẳn về một bên, có tiếng đập đùng đùng, rồi tiếng rắc rắc vang lên, tiếng rắc bên ngoài, tiếng rắc bên trong, kế tiếp là tiếng rú thất thanh của bọn thiếu nữ hỗn tạp quýnh quáng, chẳng khác nào đàn gà la hoảng khi cáo lọt vào chuồng.
Có lẽ tiếng rú thảm đó do bọn Huỳnh Kim Ma Nữ phát lên, Kim Hà Vương quát to:
- Không nên...
Câu nói chỉ được buông ra với hai tiếng vỏn vẹn rồi đứt đoạn, không rõ do cuồng phong át mất, hay do Già Tinh Pháp Vương vin vào âm thanh đoán hướng mà xuất chiêu tấn công, bắt buộc lão bỏ dở để chống đỡ.
Không còn ai dám gây một tiếng động nào nữa, phần sợ Già Tinh Pháp Vương hạ thủ đoạn, phần bị bão biển làm bạt vía bay hồn.
Gió càng lúc càng mạnh, kế tiếp trời đổ mưa ào ào, gió đùa mưa, mưa đập thuyền, sóng biển càng dâng cao, nâng thuyền lên, quăng xuống.
Một vùng trời nước đen kịt, đang lên cơn sốt hãi hùng.
Trước cái oai khí của trời đất, con người chỉ là cái giun, cái dế, dù con người đó là một cao thủ, một kẻ thừa năng lực sinh sát trên thế gian.
Thủy Thiên Cơ ôm cứng chiếc trụ, càng phút càng khiếp đảm. Từ bao lâu nay, nàng ngạo nghễ, ngông cuồng, xem trần gian là một bãi hoang mặc tình nàng ngang dọc, nhân loại là một đàn cừu mặc tình nàng thao túng. Giờ đây nàng thức ngộ ra, mình rất nhỏ bế, sự hiện diện giữa dòng đời không tăm hưởng bằng một hạt cát trên đường. Hạt cát còn tạo trở ngại cho khách bộ hành, chứ trước cái oai khí của đất trời, nàng hoàn toàn là một bóng ma, không thực tế bằng một chiếc lá rụng.
Nàng ngồi xuống tại chỗ, tay vẫn ôm cứng chiếc cột.
Sóng biển phủ thuyền, nước vào khoang, tạt ướt y phục nàng, sóng biển đập mạnh, bật tung những vọng cửa, cuốn băng những cánh cửa to lớn nặng nề vào lòng đại dương đang sôi động.
Rồi nàng từ từ hôn mê, nàng hôn mê mà tay vẫn còn ôm cứng chân cột.
Có gió, có mưa, tất có sấm sét. Ngang trời điện chớp vẽ những đường ngoằn ngoèo. Sấm nổ rền vang, điện chớp liên hồi, sấm nổ liên hồi.
Trong ánh chớp, thấy một bóng người từ một góc thuyền lăn ra.
Bóng đó là Hồ Bất Sầu, chừng như y không tìm được chỗ bám víu vững vàng, bị con thuyền chuyển động mạnh, hất khỏi chỗ nấp.
Nếu y lăn mãi ra khỏi khoang thuyền, tất sẽ bị thuyền tròng trành, quăng luôn xuống nước...
Vừa lúc đó, một lượn sóng to đập vào mạn thuyền, làm chấn động mạnh. Thủy Thiên Cơ bừng tỉnh, mở mắt ra, trông thấy thế vội thét lên:
- Cứu y!
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại:
- Tại sao lại phải cứu y?
Thủy Thiên Cơ không do dự:
- Chỉ một mình y biết Tử Y Hầu cất giấu những quyển bí lục võ công!
Một ánh chớp lóe lên.
Một bóng người vọt đi, dĩ nhiên về hướng Hồ Bất Sầu. Bóng đó vươn hai cánh tay, chận Hồ Bất Sầu xuống sàn thuyền.
Bóng đó chính là Già Tinh Pháp Vương.
Thủy Thiên Cơ thấy rõ, nhưng rồi cơn bão đảo lộn mạnh con thuyền, làm nàng hôn mê trở lại, không còn theo dõi những diễn biến kế tiếp.
oOo Một đêm đã qua, một đêm hãi hùng, trời đất đã tung cái oai khí nhắc nhở con người sự nhỏ bé của nhân loại trước thiên nhiên, mà đừng hành động nghịch thiên, bội địa.
Bầu trời thanh tịnh trở lại, bình minh đã lên, tất cả đều rạng rỡ dưới dương quang đầu ngày, chỉ có con thuyền buồm ngũ sắc là rủ xác điêu tàn ảm đạm.. Vẻ hùng.tráng huy hoàng ngày nào còn tượng trưng cái oai phong của một thần tượng võ lâm, giờ đây chẳng hơn gì một đống gỗ vụn, ghép sơ sài, thành hình một vật thể may mắn còn bềnh bồng trên mặt nước, chưa chìm hẳn để mang theo mấy người sống sót sau cơn bão, chôn sâu trong lòng biển cả.
Bão biển đã đưa con thuyền xa bờ. Nói là con thuyền chứ thực ra chỉ là một phần xác thuyền còn lại và đủ bềnh bồng, vừa đủ cho con người sống sót, che mưa nấp nắng.
Khi Thủy Thiên Cơ tỉnh hẳn thì trời đã sáng tỏ.
Hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt nàng là cái điêu tàn của con thuyền qua đêm giông tố. Gió đã cuốn mất cái vẻ huy hoàng tượng trưng oai khi của một người hùng, cuốn luôn cái ngôi thần tượng do võ lâm đã dành cho con người hùng đó, giờ đã ra thiên cổ rồi.
Bàn ghế, những vật dụng cần thiết đều bị gió bốc quăng vào lòng biển cả, trong một tối một sáng, bao nhiêu tiện nghi đều bị hủy diệt!
Nàng nhìn quanh quẩn, chẳng thấy một bóng người.
Chỉ còn một mình nàng sống sót sao? Một mình nàng với cái xác thuyền tan vỡ giữa biển khơi?
Một cảnh tĩnh mịch hãi hùng!
Thủy Thiên Cơ lạnh rợn người, tự nhiên nàng run run không phải vì gió lạnh, mà run vì niềm khiếp đảm đang xâm chiếm tâm tư!
Răng chạm vào nhau cành cạch, bất giác nàng kêu thét lên, rời chỗ nấp chạy bay ra ngoài.
Bình minh lên chưa bao lâu, mưa lất phất bay, màn mưa bụi giăng mắc biến không gian mờ đục u buồn. Nhìn qua làn mưa nàng không thấy một cánh buồm nào ẩn hiện.
Trời! Nàng bơ vơ cô quạnh đến thế sao?
Bơ vơ cô quạnh trên mặt biển còn thê lương ảm đạm gấp mấy lần đơn độc trên đất liền!
Còn gặp ai? Còn nương tựa vào ai?
Nàng như điên, chạy từ trước đến phía sau, sau trở lại phía trước, vừa chạy vừa gào:
- Bửu nhi! Linh Nhi! Châu Nhi! Các ngươi...
Nhưng nàng nín lắng ngay, một bóng người cao, gầy, vừa hiện ra trong tầm mất của nàng.
Người đó, là Già Tinh Pháp Vương, người thứ hai, sau nàng trên thuyền, còn sống sót qua cơn bão biển.
Thấy có người, là nàng không cô độc nữa, nàng mừng, song niềm vui biến mất ngay bởi người đó lại là Già Tinh Pháp Vương. Nỗi mừng biến thành kinh hãi.
Có tiếng chân vang lên, từ xa đến gần.
Thì ra, còn một người nữa được may mắn sống sót qua cơn bão.
Người thứ ba là Hồ Bất Sầu.
Già Tinh Pháp Vương giương mă l nhìn nàng. Trong ánh mắt, niềm hân hoan hiện rõ. Niềm hân hoan thoát lên như ánh chớp rồi tắt ngay, gương mặt của lão lạnh như tiền, ánh mắt của lão sắc lạnh như giá băng.
Trong ba người, Hồ Bất Sầu chịu ảnh hưởng nặng hơn hết sau cơn giông tố hãi hùng.Hiện tại, y dật dờ, dở say dở tỉnh.
Già Tinh pháp vương nhìn thoáng qua Thủy Thiên Cơ, đoạn trở lại Hồ Bất Sầu, ấn vai y cho y ngồi xuống, rồi xoa bóp các huyệt đạo cho nước ứ đọng trong dạ dày trào ra, cứu tỉnh y dần dần.
Thủy Thiên Cơ có hơn một ngàn câu hỏi, định nêu ra với Già Tinh pháp vương, lòng nàng đang nôn nóng, chực chờ cất tiếng, sự nôn nóng bỗng chốc giá lạnh qua ánh mắt hết sức vô tình của nhà sư.
Tuy nhiên, nàng cố gượng buông dò một câu:
- Pháp vương dày phúc hậu, được sống sót sau trận thiên tai, đáng mừng cho Pháp Vương lắm! Không hay Pháp Vương có thấy còn ai sống sót nữa chăng?
Hỏi rồi, nàng phập phồng chờ nghe. Giả sử nhà sư đáp là còn Bửu Nhi, Linh Nhi, Châu Nhi thì nàng hân hoan biết bao?
Già Tinh pháp vương chừng như không nghe nàng hỏi, lão không nhìn nhưng mà cũng không đáp.
Thủy Thiên Cơ thất vọng, cố chờ một lúc, đoạn buông tiếp:
- Pháp Vương bất chấp nhân tình, lạnh nhạt với mọi người., vậy mà cũng biết làm cả việc cứu người. Thực là kỳ quái! Tôi nằm mộng cũng không tưởng nổi!
Già Tinh Pháp Vương vẫn im lặng. Một lúc lâu, lão cười lạnh thốt:
- Bần tăng chịu khó cứu người nào phải do hảo ý đâu? Ngươi chẳng nên lấy làm lạ.
Thủy Thiên Cơ chụp cơ hội, bắt chuyện ngay:
- Đã không do hảo ý, vậy cứu người để làm gì?
Già Tinh Pháp Vương bĩu môi đáp:
- Bắt buộc hắn phải cung khai chỗ dấu bí lục võ công của Tử Y Hầu.
Nếu không cần hiểu việc đó, dù hắn có chết trăm lần, ngàn lần, bần tăng cũng chẳng hề lưu ý đến hắn!
Trước đó vì nàng quá lo ngại, nàng sơ suất đến độ tiết lộ bí mật, nên nhà sư mới biết là Hồ Bất Sầu hiểu Tử y Hầu dấu những pho sách quí tại đâu. Giờ đây, nhà sư cứu y để chất vấn, bắt buộc y phải chỉ chỗ, cái lỗi do nàng, nàng hối hận vô cùng.
Đôi mắt chớp đảo mấy lượt, bỗng nàng cười lớn:
- Có lẽ nào Tử Y Hầu chọn một người như vậy mà truyền cái sở học kinh thiên động địa sao? Pháp vương nhìn kỹ xem y có nhân tướng cao quý đáng cho Hầu gia lưu ý chăng?
Già Tinh Pháp Vương hừ một tràng:
- Thì chính ngươi đã nói thế kia mà!
Thủy Thiên Cơ bật cười dòn:
- Thì trong lúc khẩn cấp, tôi buột miệng bịa nhảm, cho đại sự buông tha y, những lời hồ đồ như vậy đại sư cũng tin được à? Chẳng lẽ đại sư mù mờ đến thế?
Già Tinh pháp Vương biển sắc, thừ người ra một lúc lâu, bỗng cười lạnh từ từ thốt:
- Phải, những lời đó do ngươi trong lúc quá khẩn trương mà thốt ra.
Nhưng theo ta nghĩ, trong lúc con người hoang mang lo sợ làm gì còn giữ được tâm trí sáng suốt mà bịa chuyện cứu người? Con người càng gặp khẩn cấp càng để lộ sơ hở. Có lẽ ngươi biết mình sơ hở, bây giờ tìm cách lấy lại lời nói đó chứ gì? Chắc ngươi hối hận lắm?
Thủy Thiên Cơ nghĩ thầm:
- Lão này lợi hại thật!
Nhưng bên ngoài, nàng giữ vẻ thản nhiên, buông lững lờ:
- Thực thực hư hư, tùy đại sư muốn tưởng sao cũng đựợc!
Già Tinh Pháp vương nhóng ý:
- Nếu vậy bần tăng nghĩ, có tra vấn cũng chỉ phí công thôi! Tốt hơn nên quẳng hắn xuống biển cho xong!
Hai tay vươn ra, định chụp lấy Hồ Bất Sầu.
Thủy Thiên Cơ kinh hoảng kêu lên:
- Hãy khoan!
Già Tinh pháp vương nhìn nghiêng sang nàng:
- Ngươi muốn gì?
Thủy Thiên Cơ ấp úng:
- Ỵ..y...
Pháp Vương cười lạnh:
- Y làm sao?
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Chính y biết chỗ Tứ Y Hầu tàng trữ những pho bí lục võ công!
Già Tinh pháp vương gằn giọng:
- Thật hay bịa đấy?
Thủy Thiên Cơ thốt nhanh:
- Trăm lần thật! Nghìn lần thật!
Già Tinh Pháp Vương bật cười ha hả:
- Tiễu liễu đầu còn bé bỏng mà đã học thói lừa người rồi. Nhưng đối với bần tăng, ngươi đừng hòng giở trò quỷ! Đừng lầm tưởng lừa nổi bần tăng!
Bình sinh, Thủy Thiên Cơ từng hí lộng không biết bao nhiêu nhân vật trên giang hồ, nhưng chưa một lần bị ai bắt bí đến đuối lý, rồi bị mắng đến cứng lưỡi như hôm nay, trước Già Tinh Pháp Vương.
Dĩ nhiên, nàng hết sức uất hận đành nuốt hận chứ chẳng nghĩ ra được một phản ứng nào.
Vừa lúc đó, Hồ Bất Sầu tỉnh lại.
Già Tinh Pháp Vương chụp hỏi liền:
- Tử Y Hầu tàng trữ thơ sách của y tại đâu, ngươi biết chứ?
Hồ Bất Sầu nhìn lão, rồi nhìn Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Biết!
Thấy Hồ Bất Sầu đáp nhanh quá, Già Tinh Pháp Vương trố mắt nhìn sững y, trong ánh mắt ngời lên niềm hoài nghi rõ rệt.
Hồ Bất Sầu nói:
- Ta đã rơi vào tay ngươi rồi, trừ ra ta có chết ngay thì thôi chứ còn sống sót lại, chẳng sớm thì muộn ta cũng phải nói, nói để cầu sống. Nói gấp có cái lợi là nắm hy vọng sống sót sớm một chút. Đừng lấy làm lạ sao ta đáp nhanh.
Già Tinh Pháp Vương mỉm cười gật đầu:
- Thông minh đấy! Thảo nào mà Tử Y Hầu chẳng chọn ngươi làm kẻ truyền nhân. Lão ấy cũng có nhãn lực khá lắm? Vậy lão dấu những pho sách ở chỗ nào ngươi chỉ cho bần tăng đi!
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Được rồi! Ta chịu chỉ!
Rồi cả ba đi đến trước vọng cửa gian phòng bí mật của Tử Y Hầu.
Đột nhiên, Hồ Bất Sầu vận tận lực bình sinh, co chân đá mạnh vào cánh cửa.
Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa chẳng rung chuyển chút nào. Hồ Bất Sầu nghe đau nhói bàn chân, cơ hồ không đứng vững.
Già Tinh Pháp vương cau mày:
- Ngươi điên à?
Thủy Thiên Cơ không để cho Hồ Bất Sầu đáp lại lão, nàng cười nhẹ thốt:
- Thời thường y nổi cơn điên như thế đó, đừng để ý làm gì?
Hồ Bất Sầu nhìn sang Thủy Thiên Cơ, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
Dĩ nhiên, Thủy Thiên Cơ đã hiểu ý tứ của Hồ Bất Sầu như thế nào khi co chân đá vào cánh cửa.
Cả hai đúng là một cặp bài trùng, người này làm gì thì người kia đoán biết ngay.
Rồi họ nhìn nhau, miệng không cười song ánh mắt cười, họ cảm thông chẳng khác nào đôi tri kỷ.
Nhưng ý tứ của Hồ Bất Sầu như thế nào?
Già Tinh Pháp Vương có nằm mộng cũng chẳng tưởng nổi!
Lão cười lạnh hỏi:
- Tử Y Hầu đã chọn ngươi, chắc lão ấy có giao cho ngươi chiếc chìa khóa mở phòng đó chứ?
Hồ Bất Sầu cúi đầu thở dài:
- Pháp Vương quả thật thông minh!
Già Tinh Pháp Vương lộ vẻ đắc ý, bật cười ha hả:
- Chẳng lý nào ngươi dám dối bần tăng!
Hồ Bất Sầu rút chìa khóa trên tóc ra:
- Đây, Pháp Vương tự tiện!
Già Tinh Pháp Vương cười hì hì, tiếp lấy chiếc chìa khóa, Hồ Bất Sầu từ từ lui ra xa, Thủy Thiên Cơ đã lùi xa hơn.
Già Tinh Pháp Vương bước tới trước vọng, chớp chớp mắt. Thấy cả hai bước xa, bất thần lão xoay người, vọt thẹo, một tay chụp y, tay kia nhét chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay y, đoạn lạnh giọng bảo:
- Ngươi bước tới mở cửa cho bần tăng!
Hồ Bất Sầu trầm giọng:
- Tại sao Pháp Vương không tự mở lấy?
Già Tinh Pháp Vương cười lạnh:
- Vọng cửa đó chắc có cái gì lạ, các ngươi cho rằng bần tăng không biết nên lừa cho bần tăng sa hố. Bình sinh bần tăng chưa hề mắc lừa ai!
Hồ Bất Sầu thở dài, cau mày, nhăn mặt, một lúc lâu thốt:
- Nếu vậy, xin Pháp Vương đứng đây đợi một chút, tại hạ mở cửa xong rồi hãy vào!
Y đưa mắt ngấm ngầm ra hiệu cho Thủy Thiên Cơ, đoạn cả hai bước trở lại vọng cửa phòng.
Già Tinh Pháp Vương bật cười hắc hắc:
- Biết mà! Ngươi đáp ứng nhanh chóng quá! Bần tăng biết thế nào ngươi cũng giở trò quỉ lừa bần tăng.
Thủy Thiên Cơ cười thầm, nhưng vờ thở dài tán:
- Pháp Vương quả thật là người thần!
Bỗng có tiếng y phục quét gió, Già Tinh Pháp Vương đã vọt đến nơi lôi Thủy Thiên Cơ ra xa.
Thủy Thiên Cơ biến sắc, vội hỏi:
- Pháp Vương định làm gì thế?
Già Tinh Pháp Vương lạnh lùng:
- Một người mở cửa đủ lắm rối, ngươi đứng đây với bần tăng, đừng lẩn quẩn bên nhau, toa rập giở trò quỷ.
Thủy Thiên Cơ thất vọng, nhưng cố giữ vẻ thản nhiên, miệng điếm một nụ cười, tự lẩm bẩm:
- Cũng được! Cũng được! Như vậy là yên ổn cho ta, chứ có sao đâu!
Hồ Bất Sầu biết rõ Già Tinh Pháp Vương đã lôi Thủy Thiên Cơ xa cửa phòng rồi, song y không dám quay đầu nhìn lại, y chỉ buông bâng quơ:
- Bảo trọng! Bảo trọng!
Thủy Thiên Cơ càng thốt bâng quơ:
- Miễn sao ai cũng được yên ổn là đủ!
Trong câu nói bâng quơ của họ đã gởi nhau một ý niệm thầm kín, Già Tinh Pháp Vương biết rõ họ thông đồng với nhau, song không hiểu nổi họ dặn bảo gì nhau, lão thốt lên:
- Ngươi chưa chịu mở cửa, còn nói bóng gió nói gió gì nữa chứ?
Bỗng lão thấy Hồ Bất Sầu lách mình qua vọng cửa nhanh như chớp, rồi một tiếng cách vang lên, cánh cửa đóng lại liền.
Già Tinh Pháp Vương sau một phút giây giật mình, sôi giận, nhảy vọt đến hét to:
- Ngươi làm gì thế? Không cho bần tăng vào phải không?
Cánh cửa bằng sắt lại đóng, lão gọi làm gì vô ích! Có chắc gì Hồ Bất Sầu ở bên trong nghe lọt? Mà dù có nghe đã chắc gì y mở cửa cho lão vào?
Thủy Thiên Cơ bước tới, cười lạnh:
- Sao Pháp Vương không thử xem?
Già Tinh Pháp Vương lùi lại hai bước, xăn tay áo, đứng thẳng người một lúc.
Hiển nhiên, lão đang vận tụ chân khí, dồn vào hai cánh tay.
Rồi lão tung mạnh hai chưởng, nhắm đúng cánh cửa. Chưởng lực phát ra, do công phu tu vi suốt mấy mươi năm dài, phải mạnh ghê gớm, có thể đánh bằng một góc núi.
Nhưng cánh cửa vẫn trơ trơ, bốn phía vách phòng trơ trơ, chưởng lực chỉ gây âm vang ầm ầm, vang rền rồi tắt lịm.
Gương mặt của lão đen đúa, lúc đó đỏ hồng lên. Lão bước quanh bên ngoài gian phòng, bước đến đâu tung chưởng đánh vào vách đến đó.
Âm vang rền dội, vách vẫn trơ trơ.
Lão giận quá, vung chưởng đánh ra tứ tung, gỗ ván không liên lạc gì đến gian phòng bay vun vút, đánh mãi, lão lại tung chân đá, gặp vật nào đá vật đó, đá như ngựa điên...
Thủy Thiên Cơ nhìn Già Tinh Pháp Vương đấm đá cuồng loạn một lúc, ngồi xuống sàn thuyền, lấc đầu thở dài, thốt:
- Nếu tôi là Pháp Vương, quyết không bao giờ hao phí công phu như vậy.
Già Tinh Pháp Vương dừng chân tay, trừng mắt nhìn nàng:
- Ngươi... ngươi đã biết là không phá nổi?
Thủy Thiên Cơ tặc lưỡi:
- Những người vào trên con thuyền này, còn ai chẳng biết là gian phòng được kiến tạo bằng một loại thép vô cùng cứng rắn. Vừa rồi Hồ Bất Sầu co chân đá vào cánh cửa, không phải điên đâu, mà chính là để biết sự cứng rắn của loại thép đó như thế nào!
Rồi nàng mỉm cười, tiếp nối:
- Tôi còn biết y cố ý lừa Pháp Vương ở bên ngoài, y vờ trả chìa khóa cho Pháp Vương mở cửa nhưng đó là một cái kế, tạo sự nghi ngờ cho Pháp Vương. Cuối cùng Pháp Vương cũng phải bảo y mở cứa, nhưng Pháp Vương chẳng dám ở gần. Bất thình lình, y nhào vào trong phòng và nhanh tay đóng cửa lại ngay. Bây giở Pháp Vương có lảm cách gì cũng chẳng vào được!
Nàng cười lớn hơn một chút:
- Trong khi Pháp Vương tự đắc, tưởng mình là cao minh thì chính là lúc Pháp Vương rơi vào mưu kế của y!
Nàng còn trêu cợt lão một câu:
- Thú thật với Pháp Vương, tôi cũng có ý theo y vào trong gian phòng đó, song bất ngờ bị Pháp Vương lôi trở lại. Chúng tôi nói bóng nói gió với nhau vừa rồi là nói về việc đó!
Già Tinh Pháp Vương biến sắc mặt, từ đen ra xanh, từ xanh ra trắng, từ trắng ra nhợt nhạt, từ nhợt nhạt chuyển sang hồng, những màu sắc thay đổi luôn.
Nếu là Kim Hà Vương, chắc có một trận lôi đình không kém gì cơn bão đêm qua, nhưng Già Tinh Pháp Vương trấn tĩnh tinh thần, thừ người ra một lúc, đoạn cười lạnh:
- Trên đời này, có vật gì cứng rấn mà người ta không có cách nào phá nổi?
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Phải, có những thanh kiếm, thanh đao chém sắt như chém bùn, song liệu Pháp Vương đi tìm kiếm đao đó rồi, trở lại đây thì con thuyền này có tại chỗ cũ chờ pháp vương hay không? Mà dù Pháp Vương có tìm lại được con thuyền, chắc gì đã được toại nguyện?
Già Tinh Pháp Vương trố mắt:
- Ngươi muốn nói gì?
Thủy Thiên Cơ vẫn cười:
- Có cái gì bảo đảm với Pháp Vương là sau khi pháp Vương rời thuyền, Hồ Bất Sầu không cuỗm mấy quyển sách đó trốn xa?
Già Tinh Pháp Vương rùn vai:
- Thế bần tăng không biết đợi cho hắn chết rồi mới đi à?
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Cũng không ổn! Nếu y biết là không có cơ hội trốn đi, và phải chết tại đây, thì trước khi chết, rất có thể y hủy diệt mấy cuốn sách đó!
Rồi Pháp Vương cũng chẳng lấy được gì!
Già Tinh Pháp Vương giật mình, lại biến sắc, lại trầm ngâm, một lúc sau cũng lẩm nhẩm:
- Trước khi hắn chết vì đói khát, hắn hủy diệt hết pho bí lục võ công của Tử y Hầu thì mình mới sao đây?
Thủy Thiên Cơ bĩu môi:
- Tại sao y chết vì đói khát?
Già Tinh Pháp Vương lại giật mình:
- Đành rằng trên thuyền còn có vật thực dùng được một thời gian nào đó, song hắn giam mình trong phòng kín, làm gì hắn không chết vì đói? Dù ngươi có ý tiếp tế cho hắn, cũng bó tay!
Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:
- Sao tôi lại bó tay?
Già Tinh pháp vương trố mất:
- Ngươi có cách?
Thủy Thiên Cơ gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi!
Già Tinh Pháp Vương bĩu môi:
- Ngươi thử nói cho bần tăng nghe xem!
Thủy Thiên Cơ bĩu môi:
- Có muốn nghe Pháp vương cũng phải van lơn, cầu khẩn, chứ cứ gằn giọng ra lệnh, lên mặt kẻ cả thì đừng hòng tôi nói đâu! Phải biết tôi mà nói cách đó ra thì người thủ lợi chính là Pháp Vương chứ chẳng phải tôi!
Già Tinh Pháp Vương cười lớn:
- Ngươi tha thiết cứu hắn khỏi chết đói, chứ có phải bần tăng đâu mà bần tăng phải cầu khẩn ngươi?
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên:
- Đừng ỡm ờ nữa, Pháp vương ạ! Chắc chắc từ giờ phút này chính Pháp vương mong mỏi cho y đừng chết vì đói! Trước tôi lo sợ cho y, thật vậy tôi không chối điều đó, song bây giờ lại là Pháp vương. Vì như tôi đã nói rõ, chính Pháp vương là người thủ lợi chứ chẳng phải tôi.
Già Tinh Pháp Vương quắc mắt quát lớn:
- Bần tăng sẽ giết ngươi luôn!
Thủy Thiên Cơ chẳng nao núng:
- Thì Pháp Vương cứ hạ thủ? Giết tôi rồi cầm như tiêu tan cái hy vọng chiếm đoạt những quyển bí lục võ công của Tử Y Hầu! Cứ giết đi Pháp Vương, nếu Pháp Vương không thích những quyển bí lục đó nữa!
Gương mặt già của Pháp Vương lại đổi sắc liền liền, lão nghiến răng, rồi lão hầm hừ, sau cùng lão thở dài, thốt:
- Được! Được! Bần tăng chịu thua ngươi! Ngươi hãy nói đi!
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Chưa đủ lễ độ! Tôi chưa chịu nói đâu.
Già Tinh Pháp Vương thở dài, chắp tay chữ thập, ngả mình tới trước mặt một chút, cung kính thốt:
- Đệ tử là Già Tinh, cầu mong cô nương chỉ giáo cách thức làm cho hắn khỏi chết!
Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách:
- Có váy mới được chứ! Phải biết khiêm cung, từ lốn, nói năng lễ độ như thế mới ngoan chứ?
Già Tinh Pháp Vương mắng thầm, nhưng hiện tại lão chẳng dám tỏ lộ vẻ gì có thể làm cho nàng phật ý cả.
Thủy Thiên Cơ cười một lúc bằng thích, đoạn cất tiếng:
- Pháp Vương có biết không? Nếu gian phòng khônng có lỗ thông hơi, thì ai lại kiến tạo ra làm gì, giam mình trong đó cho chết ngạt sao?
Già Tinh Pháp Vương gật gù:
- Cô nương nói đúng.
Thủy Thiên Cơ tiếp:
- Có lỗ thông hơi là có lối chuyền thức ăn vào trong cho Hồ Bất Sầu! Việc đơn giản như vậy đó, pháp vương!
Già Tinh Pháp Vương sững sờ! Thế mà lão nghĩ không ra!
Rồi lão ngẩng mặt lên cười ha ha:
- Phải! Phải!
Lão tỏ vẻ khoái trá, chừng như cái việc chiếm đoạt mấy pho sách quý của Tử Y Hầu, lão đã nắm trong tay rồi, nếu nó chưa thành hình là còn vấp phải vấn đề thời gian thôi.
Thủy Thiên Cơ tiếp:
- Tuy nhiên Pháp Vương chớ vội đắc ý sớm. Chắc Pháp Vương nghĩ có thể chui qua lỗ thông hơi vào trong gian phòng chiếm mấy pho sách, rồ bức bách Hồ Bất sầu mở cửa cho Pháp Vương ra ngoài? Đừng nuôi mộng, Pháp vương! Lỗ thông hơi đó, có to lắm cũng không hơn miệng chén, nếu Pháp Vương muốn chui qua, tất phải biến mình thành con chuột con, hoặc con chim, con bướm, nhưng Pháp Vương có năng lực làm việc đó?
Già Tinh Pháp Vương bĩu môi:
- Nào ai muốn vào?
Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:
Vậy càng hay? Tôi cũng không tưởng là Pháp Vương lại nuôi cái mộng điên rồ như vậy!
Rồi nàng mơ màng, tiếp:
- Giả như vận chúng ta còn đỏ, thì bất quá trong nửa tháng, con thuyền này cũng vào bờ.
Pháp Vương lại bĩu môi:
- Ai mong vào bờ? Cái gã ấy ngày nào chưa ra khỏi phòng, là ngày đó bần tăng còn ở trên thuyền này. Lão tăng còn trên thuyền ngày nào, là con thuyền chưa cặp bờ được ngày đó!
Thủy Thiên Cơ thoáng lúng túng, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, ướm một câu:
- Nếu y chẳng bao giờ chịu ra khỏi phòng?
Già Tinh Pháp Vương cười? lạnh:
- Hắn ở trong đó một năm, bần tăng ở đây một năm, hắn ở mười năm, suốt đời, bần tăng cũng ở mười năm, suối đời.
Lần này thì Thủy Thiên Cơ để lộ thất vọng rõ rệt.
Ai nói câu đó chắc nàng không tin nổi, nhưng Già Tinh Pháp Vương là con người nhờ chữ nhẫn mà thành danh, công phu thâm hậu của lão cũng nhờ chữ nhẫn mà nên, thì con người đó nếu thi kiên nhẫn, may ra chỉ có trời đất mới thắng nổi.
Già Tinh Pháp Vương buông luôn:
- Nếu thực vật trên thuyền không đủ cung cấp, thì bần tăng sẽ tìm cách bắt cá tôm, bắt không được cá tôm thì còn có rong rêu. Nếu không đủ nước ngọt, thì mưa xuống chúng ta hứng, chứa đầy chum, đầy vại, mùa này mưa thường lo gì May mắn hơn nữa, nếu gặp thuyền buồm, bần tăng sẽ không ngần ngại đóng vai hải tặc bất đắc dĩ, chúng ta không cướp tiền, chỉ đoạt thực vật thôi.
Thủy Thiên Cơ như chết sững! Nhưng có tuyệt vọng cũng bằng thừa, bởi chưng còn cách gì cứu vãn sự tình qua sự phác họa do Già Tinh Pháp Vương.
Nàng thở dài cười khổ:
- Pháp Vương nghĩ sâu xa quá!
Già Tinh Pháp Vương cười lớn:
- Có công mài sắt, có ngày nên kim! Mặl bể mênh mang, bồng bềnh riêng một cõi, xa hẳn thế nhân, bần tăng nhân dịp này hưởng thọ vài năm thanh phúc!
Thủy Thiên Cơ mắng thầm nghĩ:
- Đừng đắc ý vội nhà sư nham hiểm! Ta có thể bảo Hồ Bất Sầu hủy diệt tất cả các pho sách, trước khi niềm hy vọng cuối cùng tắt lịm.
Nàng cao giọng:
- Pháp Vương bức quá, hắn sẽ hủy diệt những quyển sách quý đó?
Pháp Vương cười hắc hắc:
- Đừng lo ngại viển vông, trên thế gian này, chẳng có con nhà võ nào nhẫn tâm hủy diệt những kíp võ công. Họ quý sách đó hơn tánh mạng trừ khi họ không thiết sống nữa. Mà Hồ Bất Sầu còn yêu đời lắm.
Thủy Thiên Cơ thất vọng vô cùng, dậm chân thình thịch, rồi bỏ đi nơi khác. Già Tinh Pháp Vương không ngăn trở, đứng tại chỗ nhìn theo nàng, cười lạnh.
Một lúc sau, nàng trở lại, mang theo một mâm cơm, có khá nhiều thức ăn còn bốc khói thơm phưng phức.
Nàng mời:
- Pháp Vương chắc đói? Vậy xin dùng trước!
Già Tinh Pháp Vương cầm đũa, gắp một mớ rau, vừa đưa lên miệng, vội bỏ trở lại vào bát liền, nhìn nàng bảo:
- Ngươi ăn trước đi!
Thủy Thiên Cơ chớp mắt:
- Pháp Vương sợ thức ăn có độc? Đa nghi như vậy thì thôi, tôi còn biết làm sao bây giờ?
Rồi nàng xớt một phần cơm, đồ ăn dồn hết vào một tô lớn, cầm tay, bước quanh gian phòng, tìm lỗ thông hơi. Quả nhiên, nàng tìm được một lỗ to bằng miệng chén, ghé miệng vào lỗ gọi to:
- Hồ Bất Sầu!....Hồ Bất Sầu!....
Bên trong chưa có tiếng đáp liền! Nàng lại gọi mấy lượt nữa. Vẫn không có tiếng đáp.
Bất giác nàng biến sắc, nhưng vừa lúc đó, Hồ Bất sầu hỏi vọng ra:
- Thủy Thiên Cơ đó à?
Giọng nói của y có phần nào kinh dị mất hẳn cái vẻ tự nhiên.
Thủy Thiên Cơ mừng quá thốt:
- Chính ta! Ta mang thức ăn cho ngươi đây!
Nàng dồn luôn cơm và thức ăn qua ống thông hơi, bên trong Hồ Bất Sầu cứ hứng mà ăn. Rồi nàng lại chuyền nước cho y uống.
Lo cho y được no rồi, nàng trở lại mâm cơm, cứ ăn, chọn cái ngon mà ăn, chừa những xương xẩu nuốt không trôi lại đó.
Già Tinh pháp vương bất kể chay, mặn, bất kể thừa thãi, đói quá, phải ăn chỗ thừa thãi còn lại của nàng.
Tuy đồ ăn thừa thãi, lão không buồn lắm, bởi ít nhất cũng tránh được cái họa trúng độc.
Dù sao thì lão đâu có thể trọn tin ở Thủy Thiên Cơ?
Nhìn Pháp Vương ăn, Thủy Thiên Cơ cao hứng quá, nàng không tưởng một nhân vật như lão lại nuốt được những gì nàng thải ra. Lão biết rõ ý tưởng của nàng, nên vừa tự nhiên vừa thốt:
- Bình sinh bần tăng thích đồ ăn dư của thiên hạ, hôm nay ăn như vậy kể cũng là sự thường!
Nhưng cái cao hứng của Thủy Thiên Cơ bất quá chỉ tạm thời. còn cái lo thì chừng vô tận!
Trước hết làm sao thoát khỏi cái cảnh này? Làm sao giải thoát cho Hồ Bất Sầu?
Kế đó nàng nhớ đến Bửu Nhi, Linh Nhi, Châu nhi.
Họ có sao chăng? Bão biển đã hốt họ, đưa về đâu?