Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Truyện Kiếm Hiệp
ÂM DƯƠNG GIỚI
Hồi 3, 4 : Mạc Bắc tứ tuyệt
Bốn người này hình dung cổ quái, lối ăn mặc khác thường. Người nào cũng mặc áo trắng rộng thênh thang dài chấm đất, đi chân không giày, tóc đỏ hoe như râu bắp, da mặt sần sùi xanh xao xám xịt màu đất bùn láng bóng. Tay chân họ dài lêu nghêu, người yếu bóng vía nhìn thấy đã sờn gáy.
Văn Thiếu Côn từ bé đến giờ chưa ra khỏi nhà chưa từng trông thấy ai như thế nên cũng cảm thấy lành lạnh xương sống không dám ngó thẳng.
Niệp Sáp hòa thượng lùi dần lại bên, chàng dùng lối truyền âm nhập mật nói :
- Đối với bốn tên ma quỷ này đem miệng thần công “Thất Vu Bát Hồi” không đối phó nổi đâu. Cháu cứ tùy cơ ứng biến. Nếu gặp cơ hội cứ tìm lối thoát thân. Nhưng đừng quên hang Vọng Ngã ở Vân Mộng sơn đấy nhé!
Nói chưa dứt lời thì bốn quái nhân đã phóng lại gần độ năm thước.
Đứng gần họ Văn Thiếu Côn cảm thấy một luồng hàn âm lạnh khí xâm nhập vào xương tủy phải vận nội công để chịu đựng khỏi phát run.
Mỗi quái nhân lúc cử động phát tỏa một vùng sương mù trắng bạc, nhìn qua như những bóng âm hồn chập chờn trong cõi âm.
Niệp Sáp hòa thượng chắp tay cười lớn :
- Nam mô A di đà Phật. Bốn vị thí chủ vẫn mạnh giỏi đấy chứ.
Một trong bốn người quát lớn :
- Dã hòa thượng, hôm nay gặp nhau đây có lẽ là dịp cuối cùng trước khi về chầu Thiên trúc, thôi chớ nhiều lời khách sáo.
Niệp Sáp hòa thượng khoát tay, nói :
- Hòa thượng này chẳng muốn về Tây phương mà chỉ định về phía Nam thôi.
Nói xong giả bộ phi thân chạy về hướng ấy.
Một quái nhân chỉ lắc vai chút, thân hình vụt lên tới chận ngang đường đi, gầm như sấm động :
- Khoan, nhà ngươi chắc đã thừa hiểu quy củ của Mạc Bắc tứ tuyệt rồi?
Hòa thượng lắc đầu, nói :
- Hòa thượng này không quen đốt hương, chẳng biết lễ Phật, cũng chả cần biết quy củ là gì!
Quái nhân nọ tức quá nạt lớn :
- Lão chớ già mép lắm mồm. Gặp anh em chúng ta, ngươi đã đến ngày tận số rồi, khỏi cần tìm đường tẩu thoát vô ích.
Y liếc mắt nhìn hòa thượng rồi tiếp :
- Bây giờ chỉ còn một cách cuối cùng mà thôi.
Niệp Sáp hỏi ngay :
- Cách gì?
- Trước hết là tự chặt một tay một chân, anh em ta sẽ ra tay giúp phế bỏ võ công, rồi sẽ rộng lượng tha cho kiếp sống thừa.
Niệp Sáp hòa thượng le lưỡi lắc đầu rồi đưa hai tay khoát lia lịa :
- Không được đâu, chặt mấy tay chân thì còn gì mặc quần mặc áo, làm sao đi lại ăn uống, cách này chắc khó thi hành, xin chọn lối khác xem ra sao.
Nói xong ông bỏ về phía Nam, tung người phóng ngược hướng Bắc.
Trong bốn người, một quái nhân vọt lên cản đường, hét lớn :
- Lão hòa thượng gằn này, không được giả ngây qua ải nữa.
Khi sắp chạm quái nhân ấy, Niệp Sáp hòa thượng đứng dừng ngay lại, đưa tay ra sau lưng, bầu rượu nâng lên, xoa chung quanh ra vẻ tiếc rẻ rồi chép miệng nói :
- Đáng tiếc thật, đáng tiếc thật!
Người nọ hỏi :
- Đáng tiếc cái gì?
Niệp Sáp cau mày đáp :
- Đáng tiếc là rượu ngon trong bầu không còn nữa. Nếu còn ít rượu, ta sẽ dùng “Hỏa hỏa kinh thần” để sưởi các vị cho ấm.
Bốn người nhìn nhau ngơ ngác.
Bỗng nghe Bồ Tâm sư thái quát lớn :
- Dẹp miệng ngươi lại! Xin bốn vị đừng nghe hắn già mồm lẻo mép, cứ ra tay cho rồi.
Lúc ấy các vị Chưởng môn cùng hàng trăm đồ đệ cùng tề tựu đến bao vây xung quanh.
Bồ Tâm sư thái đã từng nếm ngọn hoa tiêu của hòa thượng tiêu cả áo quần, đầu tóc, tuy bây giờ đã thay đổi y phục khác nhưng những vết phỏng trong người vẫn còn hằn lên, bỏng rát rất khó chịu. Sư thái hận Niệp Sáp hòa thượng đến cực điểm, nên khi lão có ý muốn đưa lại ngón “Hóa hoán kim thân” thì không dằn lòng được xông tới toan làm dữ.
Một nhân vật đứng trong tứ tuyẹt, đứng hàng đầu gần lão hòa thượng cất tiếng hỏi :
- Có lẽ sư thái đã nếm qua ngọn đòn của lão hòa thượng rồi chăng?
Tuy đang nóng giận nhưng khi nghe hỏi vậy liền tỏ ra khó chịu, cứ ấp úng mãi không trả lời ngay được.
Niệp Sáp hòa thượng nhe răng cười :
- Chẳng qua một việc nhỏ mọn để hoài niệm về sau, xin sư thái đừng quan tâm nữa.
Bồ Tâm sư thái giận run người, quát lớn :
- Hòa thượng điên đừng gian ngôn, phái Vô Di nhất định sống chết để trả thù này. Trong hai ba ngày hôm nay, phải có một người mất mạng.
Vừa dứt lời bà tung ra một chưởng với tám thành công lực.
Bốn tay Mạc Bắc thấy vậy cũng cười nhạt rồi nhìn đi nơi khác, lộ vẻ không hài lòng.
Thì ra họ là những tay cự phách nhất của phái Hắc bạch miền cực bắc được năm môn phái thỉnh về đây giúp sức.
Lẽ ra họ phải là người có vinh dự ra tay trước, nhưng khi thấy Bồ Tâm sư thái tấn công trước, thì ai nấy cũng có ý bất bình, tỏ vẻ lạnh lùng, đứng nhìn chẳng nói năng gì nữa.
Để kết liễu tánh mạng Niệp Sáp hòa thượng, Bồ Tâm sư thái tung ra một chưởng thật nhanh, đồng thời công thêm một chỉ phòng vào ngực hòa thượng.
Niệp Sáp hòa thượng làm như không hề quan tâm đến, bước tới chạy lui lăng nhăng lí nhí như kẻ say rượu. Tuy nhiên những động tác do ông sử dụng đều là những môn võ công thặng thượng huyền diệu. Bồ Tâm sư thái mệt lòng mệt sức mà cuối cùng không động được một chéo áo chứ đừng nói tới chuyện đả thương được hòa thượng.
Trong lúc quá giận, sư thái đâu còn biết gì là trời đất, chẳng màng đến bốn quái nhân đang đứng nhìn bất mãn, cứ lăng xả vào như một con thú lên cơn điên.
Thấy tình hình có vẻ bất lợi, Không Tâm trưởng lão vội tung người chặn ngang giữa Bồ Tâm và Niệp Sáp nói lớn :
- Xin sư thái hãy dừng tay!
Bồ Tâm sư thái vội thu đòn, trố mắt nhìn.
Không Tâm trưởng lão nheo mắt nhìn Bồ Tâm sư thái nói nho nhỏ :
- Xin sư thái chớ nóng giận mà hư chuyện. Hôm nay đã có bốn vị cao thủ Mạc Bắc nơi đây, tên hòa thượng này sẽ do các vị ấy trị tội, việc gì phải hấp tấp mà thất lễ với khách.
Bồ Tâm sư thái vốn không phải kẻ hồ đồ nhưng hôm nay vì quá nóng giận nên có hành động nông nổi.
Vừa nghe Không Tâm trưởng lão khuyên can bà đã nhìn thấy cái sai của mình, gật đầu suy nghĩ.
Ngay lúc ấy có tiếng truyền âm nhập mật nhí nhí vào tai :
- Niệp Sáp hòa thượng quả là một nhân vật phi thường của võ lâm, ngay cả các cao thủ năm phái phối hợp tấn công chưa chắc thắng nổi. May có bốn tay tuyệt nghệ Mạc Bắc với những môn võ lạ lùng bên tà đạo, nên để cho họ đối phó.
Chúng ta đã mời họ tới đây mà không nhường cho họ ra tay trước, chẳng hóa ra thất lề với họ. Sư thái đừng vì sự bồng bột nhất thời mà làm hư việc lớn.
Bồ Tâm sư thái vội dùng truyền âm nhập mật nói :
- Bần ni lỗ mảng quá, xin tuân theo lời chỉ giáo.
Nói xong bà chắp tay kính cẩn hướng vào Tứ quái vái dài, nói :
- Xin quý vị tha thứ cho cử chỉ đường đột của bần ni vừa rồi.
Nãy giờ bọn người tuy hờn lẫy lui ra sau đứng nhìn vẫn lưu tâm theo dõi để xem xét bản lãnh của Niệp Sáp hòa thượng và Văn Thiếu Côn.
Khi được Bồ Tâm sư thái xin lỗi và nhường bước, lúc ấy tứ quái đã thấy hài lòng, đáp :
- Xin sư thái chớ quá khiêm tốn. Nếu sư thái cần dùng anh em chúng tôi sẽ ra tay trị hai đứa này một thể cho biết tay.
Thấy bọn người vô lễ và khinh người thái quá, Văn Thiếu Côn nổi giận đùng đùng, chỉ muốn liều mạng lại ngay. Sực nhớ lời căn dặn của Niệp Sáp hòa thượng, hơn nữa hoàn cảnh không thuận lợi cho mình nên chàng cố nén lòng làm thinh.
Niệp Sáp hòa thượng đưa cặp mắt sáng như sao nhìn xung quanh, bốn tứ quái tất cả cao thủ thuộc năm phái cũng từ từ tiến đến siết chặt vòng vây, khó lòng thoát khỏi.
Nhị quái Tư Đồ Lôi lên tiếng nói khoát :
- Niệp Sáp hòa thượng đối với chúng ta chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, đâu có nghĩa lý gì mà hồng chống cự lại. Nếu hôm nay nhà ngươi thoát được thì anh em chúng ta nguyện rút lui không xuất hiện trên giang hồ nữa.
- Việc này còn tùy thuộc bản lãnh của quý vị.
Lão tứ Tư Đồ Sương trợn mắt quát :
- Đại ca còn đợi gì nữa, mau thanh toán hắn cho rồi. Chúng ta còn phải đi Lạc Hồn sơn dự đại lâu đại yến cùng Âm Dương nhị ma cơ mà.
Lão đại Tư Đồ Phong gật đầu cười lớn :
- Nhị vị không nhắc lại ta đã quên mất chuyện này rồi.
Hướng về Niệp Sáp hòa thượng, lão nói :
- Dã hòa thượng, ngươi muốn gì thì tính mau đi, đừng để anh em ta ra tay, chừng đó ăn năn đã muộn. Muốn tốt thì nên tự sát ngay.
Niệp Sáp hòa thượng lắc đầu cười rằng :
- Chẳng thích người sát mà cũng không muốn tự sát, vì cả hai lối đều chết cả.
Tư Đồ Phong nói :
- Ta không trách ngươi tự chọn lấy cái chết toàn thây, anh em chúng ta ra tay thì phải thịt nát xương tan, mà còn chịu nhiều khổ hành trước khi chết nữa.
Niệp Sáp hòa thượng cười ha hả :
- Không được đâu, hòa thượng này rất tức không làm gì nổi vì ta không bị giết, cũng không muốn tự mình giết mình, phải chi các ngươi chịu khó làm gương chết trước, nếu thích ta sẽ chết theo.
Tư Đồ Phong nổi nóng, nạt lớn :
- Lão khùng chớ nói xàm, xem đây!
Hắn từ từ đưa song chưởng đẩy nhanh với một lực mạnh mẽ. Niệp Sáp hòa thượng đáp :
- Ta muốn hỏi một việc.
Tư Đồ Phong hỏi nhanh :
- Hãy nói đi.
Niệp Sáp hòa thượng đưa mắt nhìn quanh một lượt, gật đầu mấy cái, nói :
- Anh em các hạ định đơn phương đối chọi cùng lão hay muốn cả bè lũ xung quanh đây mới đủ sức.
Tư Đồ Phong nạt lớn :
- Đó là quyền của chúng ta, bất luận đông hay ít, Mạc Bắc tứ tuyệt trên giang hồ đã có quy củ phân minh.
Niệp Sáp hòa thượng hỏi :
- Xin nói, theo quy củ của Mạc Bắc tứ tuyệt thì mỗi người trong bốn anh em các hạ, chỉ cần ra hai chưởng để hạ thủ đối phương. Nếu ai chống đỡ nổi tám chưởng ấy thì các hạ không đánh nữa, phải thế không?
Cả tứ quái gật đầu công nhận.
Niệp Sáp hòa thượng hỏi tiếp :
- Quy củ của Mạc Bắc tứ tuyệt phân minh như nhật nguyệt, anh em các hạ nói ra như đinh đóng cột. Nhưng hiện nay, trước tình thế này, còn các vị Chưởng môn và vô số cao thủ các phái, ta e rằng họ không bằng lòng để cho anh em các hạ tôn trọng quy củ mà thôi.
Tư Đồ Phong trợn mắt nói :
- Kẻ nào muốn cản trở hay chống đối xin cứ lên tiếng.
Xung quanh im phăng phắt, mọi người nhìn nhau nín thinh.
Niệp Sáp hòa thượng cười ha hả đoạn chắp tay nói :
- Thôi, xin chào liệt vị, sau này có dịp gặp nhau, chừng ấy lão hòa thượng sẽ xin lãnh giáo thêm tuyệt kỹ của quý vị.
Nhiều tiếng ồn ào xung quanh của những người muốn phản đối bỗng nổi lên xung quanh.
Niệp Sáp hòa thượng nhìn quanh nói lớn :
- Vừa rồi chúng tôi đã chống đỡ đủ tám chưởng của Mạc Bắc tứ tuyệt, và như thế, theo quy luật vừa công bố, bốn vị này xem như trận đấu đã kết thúc rồi.
Hòa thượng này không còn lý do gì để lưu luyến chốn này làm gai mắt quý vị.
Nhiều tiếng chống đối vẫn còn nhao nhao phía sau. Lắm người đã tuốt kiếm soèn soẹt định xông ra cản đường.
Tư Đồ Phong tung người ra phía trước quắc mắt nói :
- Mạc Bắc tứ tuyệt cần bảo vệ quy củ, kẻ nào muốn ngăn trở, xin nhận trước hai chưởng của anh em chúng ta.
Tiếng nói vang rền như sấm nổ. Cặp mắt y lóng lánh sáng người, làn da xanh xám sau mớ tóc đỏ xồm xồm khiến cho mọi người chột dạ làm thinh rồi nhìn nhau ngơ ngác.
Nhiều kẻ đang vây phía trước từ từ bước sang bên, nhường đường khá rộng.
Niệp Sáp hòa thượng chắp tay vái dài một lần nữa rồi cùng Văn Thiếu Côn dùng thuật “Thất vụ bát hồn” phi thân đi như chớp xuống triền núi, cả hai vượt khỏi vòng vây đi mất.
Bốn anh em họ Tư Đồ và tất cả cao thủ võ lâm lẳng lặng nhìn theo Niệp Sáp hòa thượng và Văn Thiếu Côn đến khi mất dạng.
Bỗng từ đằng xa một bóng người vùn vụt lao đến như mũi tên, đặt chân nhẹ nhàng trước mặt tứ quái. Nhìn kỷ kẻ ấy là Tam Dương đạo trưởng.
Tam Dương đạo trưởng hỏi ngay :
- Dã hòa thượng và bé con nhà họ Văn đâu rồi?
Tư Đồ Phong đáp :
- Tên Dã hòa thượng đã chịu nổi anh em chúng ta tám chưởng. Vì giữ quy ước của Mạc Bắc tứ tuyệt, chúng tôi đành để chúng thoát đi lối này.
Tam Dương đạo trưởng hỏi gằn lại :
- Quả thật chúng nó chịu nổi không?
Tư Đồ Phong đáp :
- Chịu được.
Tam Dương đạo trưởng suy nghĩ một chặp rồi hỏi tiếp :
- Với uy lực của Hàn sát chưởng do cả bốn anh em Mạc Bắc tứ tuyệt cùng tấn công một lúc, thử hỏi ngày nay trên võ lâm đã bao nhiêu người chống đỡ nổi?
Hàn sát chưởng là môn tuyệt kỹ trong tà đạo. Sức chưởng phát ra lạnh buốt có thể đóng lại thành băng hơn ba thước sâu, chạm phải đồ vật cứng cũng nghiến tan thành bột. Niệp Sáp hòa thượng tuy võ công cao cường có tài tránh né giỏi, nhưng trong phạm vi ba trượng với sức tấn công phối hợp của bốn người mà không bị ảnh hưởng tổn thương gì hét, quả là chuyện kỳ lạ.
Một người trong đám cao thủ :
- Riêng thằng bé Văn Thiếu Côn trình độ võ công còn non kém, công lực chưa cao siêu bao nhiêu, thế mà vẫn chịu nổi chưởng lực, không hề bị thương gì, thật là điểm khó tin thật.
Bốn anh em họ Tư Đồ nghe nói cũng phân vân, cúi đầu nghĩ mãi.
Tam Dương đạo trưởng nói tiếp :
- Uy lực của Hàn sát chưởng liên hợp có thể san thành lấp núi, càng gặp tả lực càng phát huy mạnh hơn. Thế mà cả hai người vẫn chịu đựng được, trừ phi có một vũ khí hay một kỳ trân bảo vật nào chống kỵ hóa giải.
Nói đến đây Tam Dương đạo trưởng sực nhớ lại, vỗ tay đánh đét một cái và reo lớn :
- Phải rồi, phải rồi, ta đã tìm ra nguyên nhân rồi.
Tứ quái cùng nói :
- Nguyên nhân vì sao?
Tam Dương đạo trưởng nói :
- Lão Niệp Sáp hòa thượng có một thứ lôi hỏa kim phấn. Chất này có đặt tính phát nhiệt, mỗi khi gặp sức mạnh hay trở lực bốc cháy thành lửa ngay.
Chính tên hòa thượng đó nhờ Lôi hỏa kim phấn, di hỏa tự hành mà cứu vãn tình thế. Sức mạnh của Hàn sát chưởng gặp Lôi hỏa kim phấn bùng lên, nhưng sức lạnh gặp nóng hóa giải mất. Thằng bé con Văn Thiếu Côn đã khôn ngoan bám sát lưng hòa thượng nên cũng nhờ Lôi hỏa kim phấn bảo vệ. Sự việc chỉ như thế thôi.
Tư Đồ tứ quái vẫn chưa hết thắc mắc hỏi lại :
- Lôi hỏa kim phấn là thứ gì, loại này làm sao chống nổi với sức mạnh của Hàn sát chưởng. Anh em chúng tôi cũng không thấy tên hòa thượng đem ra sử dụng lúc nào.
Tam Dương đạo trưởng đáp :
- Lôi hỏa kim phấn là một loại cát lọc trong quặng vàng, do Lôi Hỏa chân nhân đã tìm ra mà luyện nên. Phấn này có thể bốc cháy ngay trong mưa bão.
Xưa kia, Lôi Hỏa chân nhân đã nhờ chất ấy mà làm náo động giang hồ một thời.
Tư Đồ Lôi hỏi :
- Trong khi đánh nhau, chưa thấy hắn tung ra cát này và cũng không thấy có ánh lửa cháy bao giờ.
Tam Dương đạo trưởng đáp :
- Lôi hỏa kim phấn có tánh chất mầu nhiệm vô cùng. Nếu phóng ra nó sẽ bốc cháy và thiêu hủy mọi chướng ngại vật. Nếu gặp sức lạnh như luồng Hàn sát chưởng, phấn ấy sẽ tự động phát ra luồng sức nóng để hóa giải ngay.
Tư Đồ Phong nổi nóng gầm lên :
- Nếu vậy thì tên Dã hòa thượng láo thật. Hắn dám dùng phấn để kỵ lạnh chứ đâu phải tài cán bản lãnh riêng của mình để chế ngự được hàn chưởng của chúng ta. Mạc Bắc tứ tuyệt không chịu để cho kẻ nào lừa dối. Ngay bây giờ cần bắt hắn lại để trừng trị xứng đáng.
Tư Đồ Lôi nói :
- Tên hòa thượng man trá lanh lợi lắm. Hắn đã thoát và trốn đi rồi như thả cá xuống biển, thả chim về rừng, làm cách nào mà tìm trở lại.
Tam Dương đạo trưởng nói :
- Quý vị đừng lo. Hiện nay người của ngũ đại môn phái đã bố trí khắp nơi trong phạm vi trên trăm dặm vuông, dù con cáo con chồn cũng không thoát được.
Nghĩ một lát, đạo trưởng nói tiếp :
- Nếu không có kẻ chỉ đường dẫn lối, bọn chúng không thể nào ra khỏi vòng vây. Thần công “Thất vu bát hồn” của Dã hòa thượng tuy cao siêu nhưng không hơn nổi thuật “Phóc phong trúc ảnh” của quý vị. Một khi đã dùng đến khinh công thượng đẳng này thì dù chúng có chạy trước hàng nửa ngày cũng đuổi bắt kịp.
Anh em họ Tư Đồ đồng khen phải.
Thế rồi mọi người chia nhau mỗi nhóm tìm một hướng.
Riêng tứ quái lập tức thi triển thuật Phóc phong tróc ảnh nhắm hướng hòa thượng và Văn Thiếu Côn vừa chạy mà đuổi theo như bốn làn tên bắn.
(thiếu 53- 54)
Cũng chưa tai hại bằng “Phiêu vân phú vũ”. Nếu khi nãy ta thổi khúc này thì...
Rồi ông mỉm cười nói luôn :
- Thì... trong quý vị, thế nào cũng có kẻ đã hộc máu tươi mà chết rồi.
Các anh em họ Tư Đồ vang danh Mạc Bắc tứ tuyệt, nhưng đối với Kim Địch thần quân còn kém sút xa, vì vậy cuộc gặp gỡ này kể như hoàn toàn bất lợi.
Tư Đồ Phong tiến tới, chắp tay lễ phép thưa :
- Hôm nay thần quân giáng lâm chắc hẳn có điều chi chỉ dạy?
Kim Địch thần quân hừ một tiếng, đưa mắt nhìn Niệp Sáp hòa thượng rồi nói :
- Có phải vị hòa thượng này vừa bị quý vị đuổi đến đây phải chăng?
Tư Đồ Phong đáp :
- Thưa phải. Y là một kẻ xảo quyẹt đanh ác, đã gây nhiều tội lỗi, hôm nay anh em chúng tôi định vây bắt y để thanh toán cho rồi.
Kim Địch thần quân tủm tỉm cười rồi nói :
- Lão phu muốn nhờ quý vị một việc này chẳng biết có gì bất tiện không?
Tư Đồ Phong hỏi ngay :
- Có điều chi cần dùng, xin ngài cứ chỉ dạy.
Kim Địch thần quân nói lớn :
- Xin giao quách hòa thượng này cho ta.
Tư Đồ Phong cau mày lắp bắp :
- Ồ, việc này thì... thì...
Kim Địch thần quân trợn mắt, nạt :
- Không được à?
Tư Đồ Phong ấp úng, Tư Đồ Lôi dằn cơn giận không được, sấn tới trước, đáp :
- Anh em chúng tôi xưa nay vẫn một lòng kính nể thần quân, nhưng không ngờ ngày nay ngài tự nhiên lại yêu sách một điều quá ư vô lý. Nếu ngài có tài...
Tư Đồ Phong hoảng kinh nạt lại :
- Em không được vô lễ!... Chúng ta...
Hắn nói chưa trọn câu, Kim Địch thần quần đã đưa chiếc sáo lên miệng thổi.
Lập tức một âm thanh từ chiếc sáo vang ra chứa đựng một kình lực mãnh liệt, vừa nghe qua ai nấy đều cảm thấy như máu trong tim quay ngược, tai nổ lùng bùng, mắt lờ mờ nổi đom đóm.
Giọng sáo này khác hẳn điệu sáo trước, vừa phát ra, chạm vào màn nhĩ như tiếng sấm lưng trời, tối tăm mày mặt.
Cũng may là âm thanh vừa thoát ra một khắc rồi hết và Kim Địch thần quần cười hà hà nói :
- Sao, quý vị muốn thả lão hòa thượng hay muốn tiếp tục thưởng thức hết điệu sáo ru hồn này. Điệu “Phiêu Vân Phụ Vũ” ít khi được thổi, và kẻ nào được nghe lần đầu cũng là lần chót của đời mình vậy.
Tư Đồ Phong hoảng hồn, chắp tay nói :
- Thần quân đã cần đến hòa thượng này xin cứ mang đi, anh em chúng tôi nào dám tranh chấp.
Nói xong hắn gượng cười hà hà để che đậy những sự ngượng nghịu ở nội tâm.
Kim Địch thần quần quay sang bảo Niệp Sáp hòa thượng :
- Chúng ta đi thôi!
Niệp Sáp hòa thượng không đáp chỉ nhe răng cười rồi đưa tay nắm Văn Thiếu Côn cùng chạy về phía trước.
Văn Thiếu Côn hoàn toàn bỡ ngỡ. Chàng đi từ lạ lùng này đến ngạc nhiên khác, chẳng hiểu vì sao và sự việc sẽ như thế nào.
Chàng tự hỏi :
- Chẳng hiểu vị này là ai, đối với chúng ta có liên hệ gì, bỗng nhiên xuất hiện vừa đúng lúc để cứu bọn mình thoát chết và bây giờ còn đi đâu nữa. Nhưng dù sao y cứu mình thì cũng là một ân nhân rồi, và sự gặp gở này kể như điều may mắn.
Mạc Bắc tứ tuyệt đối với Kim Địch thần quần một niềm tôn kính sợ sệt.
Chờ ba người đi khuất dạng, bốn anh em mới đưa mắt nhìn nhau thở dài rồi quay mình trở lại.
* * * * *
Niệp Sáp hòa thượng lếch thếch mang bầu rượu đi trước. Văn Thiếu Côn lẻo đẻo theo sau. Kim Địch thần quần đi đoạn hậu. Cả ba đi có vẻ thong thả nhưng chỉ sau nửa giờ mà đã vượt qua mười dặm đường xa.
Lúc bấy giờ họ đã đến một ngọn đồi trọc không một bóng cây cối, dưới chân đồi có một tòa miếu cũ, vách sập, cửa nẻo đã mục nát, xiêu vẹo bởi thời gian.
Khắp nơi trong miếu từ nóc nhà đến góc kẹt nhền nhện giăng, bụi cát phủ đầy.
Một tấm biển sơn vàng đã long còn ba chữ khắc lờ mờ: Bạch Vân Tự.
Kim Địch thần quần dừng bước hô lớn :
- Đã tới nơi rồi, Dã hòa thượng cứ vào miếu đó.
Niệp Sáp hòa thượng nhe răng cười khà khà rồi chắp tay vái :
- Ơn thí chủ cứu mạng hòa thượng này xin khắc cốt ghi tâm. Nhưng hiện nay có chút việc cần, xin cho phép tạm chia tay.
Kim Địch thần quần trừng mắt, mắng liền :
- Ngươi tưởng như thế là xong rồi ư? Suốt hai chục năm nay lão phu lê chân đi khắp giang hồ để tìm ngươi. Hôm nay đã gặp nhau đây thì làm sao để nhà ngươi đi được.
Niệp Sáp hòa thượng cười lớn :
- Cám ơn, tấm thịnh tình của nhà ngươi đối với ta quả thật hiếm có.
Kim Địch thần quần gầm một tiếng và gắng gượng nói lớn :
- Lão phu đi khắp chân trời góc biển để tìm kiếm nhà ngươi hầu giải quyết cho rồi món nợ máu của bốn mươi năm cũ, bây giờ ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi!
Văn Thiếu Côn nghe nói giật mình tự nhủ :
- Té ra lão này cố tình tìm cách cứu chúng mình không do lòng tốt mà để thanh toán hận thù. Thật là vừa tránh ma gặp quỷ. Giữa hai người chẳng rõ có thâm thù gì chồng chất trên bốn mươi năm qua, đến giờ mới nhắc lại.
Niệp Sáp hòa thượng chừng như đã đoán trước sự việc sẽ xảy ra nên điềm nhiên quay lại nói :
- Được lắm! Tâm địa nhà ngươi quả hẹp hòi khốn nạn. Nếu ngươi muốn thế thì việc tính toán cho xong món nợ cũ, nhiều lời vô ích chi đâu.
Nghĩ một lát, ông nói tiếp :
- Trước khi giải quyết nợ nần, ta cần nói một chuyện.
Kim Địch thần quần đắc chí cười ha hả, nói :
- Dã hòa thượng, bốn chục năm qua, chắc nhà ngươi không thể ngờ được có thể như hôm nay. Giờ đây muốn tìm hiểu điều chi cứ trình bày, lão phu sẵn lòng nghe.
Nói xong, hắn trổ lên một chuỗi cười vang như sấm động một hồi lâu mới dứt, rồi bảo tiếp :
- Nhà ngươi cứ nói hết, nếu hợp tình hợp lý, lão phu sẽ cố gắng chu toàn cho.
Niệp Sáp hòa thượng chỉ vào Văn Thiếu Côn nói :
- Thằng bé này vô tội, nên tha hắn đi. Còn hòa thượng cùng ngươi sẽ tính toán cái nợ của bốn mươi năm trước.
Kim Địch thần quần ngẫm nghĩ một lát rồi đáp :
- Ngươi cùng hắn dính dấp với nhau thế nào?
Niệp Sáp hòa thượng cười khà khà, đáp :
- Hòa thượng này trơ trọi một thân một bóng, nay đây mai đó, bốn mươi năm nay lấy đất làm nhà, với thằng bé hơn chục tuổi đầu này không có dính dáng gì hết!
Kim Địch thần quần hỏi :
- Nếu không dính dáng gì, tại sao nhà ngươi xả thân cứu nó?
Niệp Sáp hòa thượng đáp :
- Điều đó là vì tôn chỉ nhà Phật từ bi hỉ xả, hòa thượng này không nỡ nhìn nó chết oan nên động lòng ra tay cứu giúp, kể ra cũng là một duyên kiếp từ xưa.
Kim Địch thần quần hét lớn :
- Lão phu không tin rằng giữa hai người hoàn không có liên hệ. Người như ngươi không bao giờ có tâm địa như thế. Đó chẳng qua là những lý lẽ lừa bịp mà thôi. Lão phu quyết không chấp nhận được.
Niệp Sáp hòa thượng hét lớn :
- Mặc dù nó cùng ta có duyên chút đỉnh, nhưng đối với một đứa bé mới mười lăm, mười sáu tuổi đầu không gây nên tội lỗi gì mà nhà ngươi cũng không buông tha cho nó hay sao?
Kim Địch thần quần giận run, gầm lớn :
- Lão phu chỉ tiếc rằng không thể giết ngay cả giòng họ nhà ngươi cho hả giận, đừng nói chi đến con nít hay người lớn...
Văn Thiếu Côn nghe nói giận sôi gan nghĩ thầm :
- “Lão Kim Địch thần quần này có bản lãnh cao siêu tuyệt thế, đáng lẽ phải có bụng dạ rộng rãi hào hiệp mới phải. Ngờ đâu y chỉ là phường tiểu nhân ty tiện, bụng dạ như hùm beo...”
Không dằn được cơn tức giận, chàng thét lớn :
- Lão thư thiền sư đừng lo cho cháu nữa. Cháu nghĩ rằng dù lão có nhận lời tha cho cháu, cháu quyết không đi đâu hết. Hễ sống cùng sống, mà chết cùng chết mới là người nghĩa khí.
Niệp Sáp hòa thượng nhìn chàng lắc đầu không nói gì hêệ Kim Địch thần quần cười khanh khách nói :
- Kể ra ngươi cũng khá đấy, lão phu rất yêu mến những hạng người khí khái như thế. Chỉ tiếc nhà ngươi đối với lão Dã hòa thượng có ít nhiều liên hệ, nên không thể nương tay.
Y quay sang nhìn Niệp Sáp hòa thượng quát :
- Nhà ngươi có chịu vào trong miếu không?
Lúc bây giờ Niệp Sáp hòa thượng đã bỏ thái độ cười cợt khôi hài, nét mặt trở nên trầm ngâm và lắc đầu than thở.
Hòa thượng không đáp, chỉ quay mình bước vào cổ miếu.
Văn Thiếu Côn thơ thẩn đi theo.
Đi vào trong thấy tòa cổ miếu rộng rãi hơn. Cả thảy có ba gian, đại điện nóc đã sụp, có nhiều lỗ hổng lộ thiên, ánh sáng mặt trời chói vào lồng lộng.
Rải rác trong chánh điện các tượng thần gãy đổ nằm ngổn ngang. Có lẽ đây là một tòa cổ miếu hoang phế lâu ngày không ai chăm nom hương khói.
Trước bàn thờ, trên một tấm bồ đoàn có một người đang ngồi tham thiền nhập định, đôi mắt nhắm kín. Người ấy mặc toàn y phục đen, quần đen, áo đen, giày mủ cũng đen luôn. Trái lại râu tóc của y bạc phếu như một mớ tuyết, trông tuổi vào khoảng tám mươi.
Vừa trông thấy người này Văn Thiếu Côn giật mình kinh ngạc suýt kêu lên.
Điều làm chàng hoảng sợ không phải sắc diện, y phục hay tuổi tác mà là một luồng sáng xanh chập chờn trước lổ mũi. Luồng ánh sáng lóng lánh như làn tinh sương theo hơi thở chạy ra thụt vào, dài chừng ba tấc.
Văn Thiếu Côn tuy có kiến văn khá nhiều, nhưng chàng chưa đủ khả năng để nghĩ rằng một cao thủ thượng thừa của võ lâm có đủ sức đào luyện và kết tụ tam muội hỏa thành hình như ông lão này.
Văn Thiếu Côn nghĩ bụng :
- “Không biết lão già này có quen biết kết thân cùng Kim Địch thần quần hay không. Nếu không phải người đồng bọn với chúng thì biết đâu lão sẽ giúp mình cũng nên”.
Nhưng bao nhiêu hy vọng tiêu tan ngay khi vừa nghe Niệp Sáp hòa thượng dùng truyền âm nhập mật nói bên tai :
- Lão già này là Ô Trúc thần quân, cùng với Kim Địch thần quần là bạn thân đấy.
Hòa thượng tha thiết bảo thêm :
- Cháu ơi, hôm nay chúng ta gặp dữ nhiều lành ít.
Giọng nói có vẻ thiết tha âu sầu, hầu như tuyệt vọng. Văn Thiếu Côn càng nghe càng xót xa đau đớn.
Chàng gạt lệ nói lớn :
- Người sống chết chỉ một lần, dù ai ai cũng có phần số. Lão thiền sư, một cao nhân của nhà Phật hà tất phải bi quan tính toán về sự may rủi, được thua.
Cháu nguyện mạnh dạn chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng, mặc tình cho số phận.
Niệp Sáp hòa thượng vỗ tay cười lớn nói :
- Hay lắm, hay lắm! Thằng bé này mới đáng khen. Như thế thì...
Ngay lúc đó, Ô Trúc thần quân vụt đứng dậy thét lớn :
- Dã hòa thượng, hôm nay ngươi chết không đất chôn thây.
Niệp Sáp hòa thượng cười lớn :
- Nếu ta chết rồi mà được một bọc vàng của thiên hạ cúng đường, quanh năm hương khói thì cũng chả cần đến đất chôn thây nữa.
Ô Trúc thần quân quay sang Kim Địch thần quần nói :
- Hiền đệ, lão hòa thượng này lắm điều xảo ngôn đáng ghét, hiền đệ nên xử trí thế nào cho khuất mắt.
Kim Địch thần quần đáp :
- Tùy hiền huynh muốn ban cho hắn lối chết nào cũng được.
Ô Trúc thần quân nói :
- Thôi, cảm phiền hiền đệ cho chúng nghe điệu nhạc thứ ba “Tinh trầm nguyệt ẩn”.
Kim Địch thần quần nói :
- Tiểu đệ cũng dự định như thế rồi, khúc “Tinh trầm nguyệt ẩn” này sẽ làm cho chúng đứt rời từng khúc ruột, sau cùng tim nát khí khô, chịu đựng sự đau đớn dày vò của thể xác suốt bốn giờ mới chết được. Thật là một cái chết xứng đáng cho tội lỗi của hắn đã gây nên.
Không cần nghe gì nữa, Kim Địch thần quần đưa sáo lên muốn thổi ngay.
Lão vận khí truyền nội lực vào lỗ sáo. Lúc đầu không nghe tiếng kêu, chỉ thấy một luồng khí trắng từ lỗ sáo phát ra, thẳng tắp lên cao, tỏa đi khắp nơi rồi lát sau nghe văng vẳng âm thanh từ đàng sau dội lại, lớn dần.
Tiếng sáo nổi lên chầm chậm, mau dần, dồn dập như thác lũ nước tràn, âm thanh cao vút như muôn ngàn mũi kim châm vào màn tai, như ớt xát vào mạch máu.
Niệp Sáp hòa thượng và Văn Thiếu Côn vừa nghe tiếng sáo bỗng mồ hôi toát đầy mình, đôi mắt nổi vang, ruột quặn đau từng khúc. Chập sau tất cả đều run lên bần bật, các trọng huyệt như có muôn ngàn con kiến đang bâu cắn khó chịu vô cùng.
Tiếng sáo vút cao, hai người cong người dẫy dụa như không chịu nổi với sự đau đớn của thể xác.
Nhưng lạ thay, một chập sau hai người cảm thấy bớt đau dần và mồ hôi ít đổ ra như trước.
Cả hai nhìn nhau ngạc nhiên và chờ đợi một sự biến chuyển khác thường.
Tiếng sáo cứ tiếp tục tuôn ra như hành vân lưu thủy, lúc khoan lúc nhạc, thánh thót nhịp nhàng. Kim Địch thần quần vừa thổi vừa lim dim đôi mắt, đương đem hết công lực và tinh thần vào điệu nhạc giết người này.
Văn Thiếu Côn ngơ ngác không hiểu gì hết. Chàng nghĩ bụng :
- “Tiếng sáo này chỉ nguy hiểm lúc mới bắt đầu thôi. Nhưng về sau chẳng còn ảnh hưởng gì ráo. Nếu vậy thì Kim Địch thần quần cũng chỉ có tiếng mà chẳng có thực tài, đâu đáng sợ”.
Nghĩ đến đó, chàng nhìn qua thấy Niệp Sáp hòa thượng cũng lộ vẻ băn khoăn không khác gì mình.
Thình lình Ô Trúc thần quân cất tiếng nói :
- Hiền đệ có thể tạm ngừng một chút xem sao?
Kim Địch thần quần nhắm tít đôi mắt chăm chú vào điệu sáo, không hề biết phản ứng hiện nay ra sao. Đến chừng Ô Trúc thần quân gọi mới giật mình, ngừng thổi, mở mắt nhìn xung quanh.
Theo lão đoán, khi nghe đến đoạn này dù hai người chưa chết cũng phải lăn lộn quay cuồng trên mặt đất vì âm hưởng của tiếng sáo.
Kim Địch thần quần lúc mở mắt nhìn lại thấy cả hai điềm nhiên ngó mình, tựa hồ như đang thưởng thức giọng sáo.
Kim Địch thần quần hết sức kinh ngạc há hốc mồm, chẳng biết tại sao như thế.
Niệp Sáp hòa thượng nhe răng cười khà khà, nói :
- Khúc nhạc này quá du dương thánh thót, nghe như thần tiên thoát tục, khiến hòa thượng này cảm thấy muốn quên hết thù hận. Sao nhà ngươi không tiếp tục thổi thêm một lúc nữa?
Kim Địch thần quần vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, nói lớn :
- Hòa thượng, nhà ngươi dựa trên năng lực nào mà vô hiệu hóa võ công vô thượng của ta, hãy đáp mau.
Niệp Sáp hòa thượng cười ha hả :
- Hòa thượng ta biết thế nào mà trả lời cho vừa ý ngươi, có lẽ ta là La Hán tái sinh, tâm hồn đã thoát tục nên mới không bị ảnh hưởng của bọn tà ma quỷ quái luôn cuốn.
Kim Địch thần quần nói :
- Vô lý, dù nhà ngươi là La Hán tái sinh vẫn phải chết trước uy lực khốc liệt của điệu sáo này như thường.
Hắn quắc mắt nhìn Văn Thiếu Côn nói luôn :
- Còn thằng bé con này! Chả lẽ mi cũng là một La Hán tái sinh?
Niệp Sáp hòa thượng vỗ đùi cười lớn :
- Hay là chiếc sáo của nhà ngươi đã hỏng rồi chăng?
Kim Địch thần quần đưa chiếc sáo vàng lên ngắm nghía một chập định thổi nữa.
Ô Trúc thần quân nói :
- Này hiền đệ, hay là có cao nhân nào đang ẩn tàng trong miếu chăng?
Chứ lẽ nào sáo hỏng hay anh em mình thiếu chu đáo?
Kim Địch thần quần từ từ đứng dậy, cầm chiếc kim địch đưa mắt nhìn khắp nơi trong tòa cổ miếu.
Thình lình lão bước tới thi triển thần lực vào tay phải, đưa sáo điểm thẳng vào khám thần đàng sau.
Một luồng kình lực từ chiếc sáo vàng xẹt mạnh vào bục gỗ. Nếu bình thường thì sức mạnh ấy có thể hoàn toàn đập nát khám thờ ra tro bụi ngay.
Nhưng trường hợp này hoàn toàn trái hẳn sự ước đoán của mọi người.
Luồng kình lực như vũ bão vừa chạm bục gỗ bỗng tan bién một cách vô hình không tí bụi bay, không một tiếng động.
Kim Địch thần quần tái mặt nhìn Ô Trúc thần quân khẽ nói :
- Đại ca thử lại xem như thế nào, đệ ngại quá...
Ô Trúc thần quân cũng mất hết bình tình, khẽ đáp :
- Cao nhân này nhất định bản lãnh phi thường, chúng ta không nên vội vàng khinh xuất mà thất lễ.
Nói xong y hướng về khám thần vòng tay nói :
- Nếu có cao nhân nào giá lâm xin ra mặt để tại hạ được hân hạnh diện kiến.
Ngay lúc ấy có tiếng cười khúc khích vang lên, rồi một bóng người mảnh mai ẻo lả từ phía sau hiện ra.
Mọi người trông thấy đều ngạc nhiên cực độ.
Thì ra cao nhân ấy chỉ là một thiếu nữ tuổi độ mười ba mười bốn, mặc áo hồng, tóc thế phủ chấm ngang vai, mặt sáng rỡ như trăng rằm, đôi môi đỏ mộng, má phinh phính trông thật dễ thương.
Thiếu nữ từ từ bước lại, nét mặt hớn hở như hoa, vừa đi vừa dùng vạt áo phủi bụi, dáng điệu thật mềm mại và tự nhiên.
Kim Địch thần quần vừa trông thấy nàng bỗng chau mày hỏi :
- Có phải cô nương đã phá tiếng sáo của lão phu vừa rồi chăng?
Nàng cười khúc khích khiến hai đồng tiền in sâu trên má rồi đáp :
- Đâu có, sao lão tiền bối lại nói thế. Điệu sáo của ngài thổi hay lắm, sao không tiếp tục thổi thêm cháu nghe với.
Nói xong nàng nheo mắt hóm hỉnh nhìn mọi người nói :
- Trông các người thật là kỳ dị. Hai vị này kẻ trắng người đen, vừa trông qua ngỡ là hai pho tượng trong miếu này. Đại hòa thượng đây có phải Phương trượng chùa này không. Nhìn hòa thượng ăn mặc như thế chả trách nào trong miếu đâu đâu cũng bụi phủ nhện giăng. Mình mẩy đại sư bẩn như thế kia thì miếu làm sao sạch cho nổi.
Nhìn Văn Thiếu Côn, nàng nói tiếp :
- Duy có cậu này còn trông ra người đôi chút, huống chi...
Nàng nói đến đó bỗng nín thinh, đôi má ửng hồng có vẻ e thẹn.
Kim Địch thần quần, Ô Trúc thần quân đều là những tay nhiều kinh nghiệm giang hồ, kiến văn rộng, cũng không ngờ lại gặp một tình huống như thế này.
Ngập ngừng một lát, Ô Trúc thần quân hỏi :
- Chẳng hay tôn danh quý tánh là chi, lệnh sư của cô nương tên gì?
Thiếu nữ chẩu miệng cười rồi đáp :
- Tôi tên là Tề Mãn Kiều, không có sư phụ nào cả.
Kim Địch thần quần ngạc nhiên quá, hỏi lại :
- Không có sư phụ ư? Vậy võ công của cô nương do ai truyền thụ?
Tề Mãn Kiều chúm môi nói :
- Tôi có võ công, văn công gì đâu, sao các ông hay hỏi những điều vu vơ như vậy?
Kim Địch thần quần lưỡng lự chưa biết xử trí ra sao, phục thì không thấy có gì đáng phục, khinh cũng chẳng dám khinh vì nhớ lại khúc tiêu không tác dụng và chưởng phong bị tan biến trong vô hình vừa rồi.
Lão quay sang hỏi Ô Trúc thần quân :
- Đại huynh, chúng mình nên đối phó như thế nào đây?
Ô Trúc thần quân khẽ hỏi lại :
- Hiền đệ xem cô bé ấy thế nào?
Kim Địch thần quần vội đáp :
- Đại huynh thấy có gì đặc biệt không? Phần tiểu đệ hơi nghi ngờ.
Đắn đo một chút, Kim Địch thần quần nói tiếp :
- Tiểu đệ nghi nàng ta có thể là một trong bốn người núi Trường Bạch.
Ô Trúc thần quân gật đầu :
- Có lẽ đúng.
Kim Địch thần quần vừa nghĩ đến đó đã thấy lo ngại, nên hỏi cô gái áo hồng :
- Chẳng hay cô nương đến đây có điều gì cần chăng?
Tề Mãn Kiều đáp :
- Tôi đi có tý việc. Tuân lệnh chị hai tôi, tôi đi tìm một người, mà người ấy hiện đang có mặt ở đây.
Nói xong nàng đưa tay trỏ vào Văn Thiếu Côn.
Kim Địch thần quần kêu lên một tiếng nhẹ, rồi nói :
- Nếu cần hắn, cô nương cứ tự tiện mang hắn đi.
Tề Mãn Kiều cười để lộ hai hàm răng trắng muốt :
- Lão tiên sinh nói nghe dễ chịu quá nhỉ?
Kim Địch thần quần cười đáp :
- Chú bé này đối với anh em chúng tôi chẳng có gì liên hệ, nếu cô nương cần cứ dẫn hắn đi.
Văn Thiếu Côn vừa buồn vừa tức mình. Chàng đâu ngờ bỗng nhiên mình trở thành một món hàng cho người ta sang qua nhường lại.
Chàng còn đang thắc mắc bỗng nghe Tề Mãn Kiều nói tiếp :
- Hôm nay chị hai tôi đang tìm kiếm người này, gặp được tôi cứ đem đi, cần chi phải hỏi đến chuyện bằng lòng hay không bằng lòng.
Kim Địch thần quần vội đáp :
- Cô nương cứ tự nhiên, lão phu có dám nói gì đâu.
Nàng mỉm cười đứng dậy nói :
- Thôi, tôi xin chào các ngài.
Quay lại Văn Thiếu Côn, nàng bảo :
- Thôi, đứng dậy đi cho mau.
Văn Thiếu Côn bất mãn quá nhưng chưa biết nói sao, chỉ lặng thinh không thèm đáp lại.
Tề Mãn Kiều nổi cáu, gắt :
- Ơ kìa, cậu này điếc sao?
Văn Thiếu Côn hứ một tiếng, chẳng thèm ngó ngay nàng, đáp :
- Không, tôi không điếc.
Tề Mãn Kiều nổi nóng hỏi :
- Không điếc sao chẳng đứng dậy đi.
Văn Thiếu Côn hỏi :
- Đi đâu?
Nàng trợn mắt nói :
- Ta muốn đưa ngươi về cho chị Hai ta. Sau này tùy chị ấy muốn xử trí thế nào tùy ý, ta không biết được.
Nói xong nàng cười xòa, ngọt ngào bảo :
- Cứ đi đi, ta dám bảo đảm không hề gì đâu mà ngại.
Văn Thiếu Côn hừ một tiếng, nói :
- Tôi đường đường một trang nam tử, đi phải có lý do rành mạch phân minh.
Tôi không bao giờ để cho một người con gái nhỏ muốn dắt đi đâu thì dắt được.
Tôi với chị hai nàng không hề quen biết, chuyện gì tôi phải tuân theo nàng đến tìm chị ấy. Tôi quyết không thể làm vừa lòng nàng được.
Tề Mãn Kiều nghe nói lùi lại một bước, chớp mắt luôn mấy cái nhìn chàng nói :
- Anh này có lẽ điên rồi chăng?
Rồi nàng cau đôi mày liễu suy nghĩ :
- “Chuyện này quả rắc rối thật. Phải giải quyết thế nào cho tròn đây. Anh chàng này có vẻ gàn bướng lắm. Nếu cứ giằng co hoài rất bất tiện. Chả lẽ cưỡng bách người ta ư?”
Nàng đang phân vân, Niệp Sáp hòa thượng dùng thuật truyền âm khẽ bảo Văn Thiếu Côn :
- Đây là cơ hội tốt nhất để cháu trốn thoát nơi này. Hãy tuân theo cô ấy mà đi cho rồi.