Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
Hãy cắm nụ hoa vào một bình khô nước
Nhưng lần này nàng không dễ dàng bị khuất phục như thường lệ, nàng quay lại, dịu dàng nhìn vào mắt tôi rồi nói giọng ngọt lịm, nàng vẫn dùng khi muốn nũng nịu xin điều gì:
“Anh này, anh hứa sẽ làm cho em phải không?”Tôi mỉm cười đồng tình, không một ai có thể làm khác trong những khi thế này. “Em thấy yếu lắm, em sẽ chết trước khi nở mất thôi, em biết rõ điều ấy mà, nên... “
Tôi ngắt lời:
“Thôi nào, em bé của anh. Em còn rất trẻ và xinh đẹp. Tại sao cứ nghĩ đến cái chết thế? Em nhìn xuống tán lá của em mà xem, nhìn cả cuống hoa nữa... Em bé bỏng hơn những bông hoa khác nhưng anh luôn chăm sóc em đặc biệt rồi cơ mà?”
“Không...”nàng nói và một dòng nước mắt trong veo trào ra từ đôi mắt long lanh chỉ đợi một căn cớ nhỏ xíu sẽ biến cả vườn hoa thành một biển hồ mặn chát. “Anh không bao giờ muốn hay chịu hiểu và làm cho em những điều em muốn. Em không cần điều ấy...”Vậy là nàng hoa của tôi lại bắt đầu bài than thở dài hàng chục phút theo thói quen của nàng. Nàng kể lể những tội lỗi của tôi mà chỉ nghe thôi thì cũng kinh khủng không kém những kẻ chuyên trèo vườn bẻ hoa rồi đưa chân dẫm. Tôi đã quá quen với bài kể tội ấy, dù sao tôi cũng không quá phiền lòng khi nghe nàng kể lể như vậy. Giọng nàng êm ái thủ thỉ và không gì đẹp hơn những giọt nước mắt long lanh trên những nụ hoa trắng buồn rầu. Kể lể, khóc lóc dằn dỗi là một đặc tính chỉ có ở những bông hoa. Nàng vẫn tiếp tục bài thuyết trình của mình còn tôi ngắm nàng và suy nghĩ xem liệu nàng có bị sâu bệnh gì không mà luôn nghĩ tới cái chết, cũng có thể là tính nhõng nhẽo, đòi hỏi được chăm sóc, chiều chuộng một cách quá đáng của một nụ hoa muốn được yêu thương.
“Anh chỉ mong muốn em buồn khổ rồi chết héo đi để mình sung sướng thôi, trong khi em yêu anh như thế nào. Em chết đi thì ai yêu anh nữa, rồi anh cũng sẽ khổ. Em biết làm sao bây giờ...”Nàng kết thúc bài diễn văn như vậy.
“Em yêu, em biết là không phải như vậy. Mà em yêu của anh hay nói nhiều lắm ý, hay mắng mỏ anh vô cớ lắm.”
Tôi nói vừa đưa ngón tay gạt khô những giọt nước mắt còn đọng trên nụ hoa và nhỏ cả xuống tán lá xanh phía dưới. Trút được cơn hờn dỗi, nụ hoa tươi tỉnh và nhẹ nhõm hơn. Có lúc ngắm những bông hoa khóc lóc tôi có cảm tưởng dường như khóc là một nhu cầu của những bông hoa này, chẳng có căn cớ gì chúng cũng khóc, đơn giản chỉ để xả bớt nước trong những cánh hoa, như một kiểu gội mình, để sau đó trở nên nhẹ nhàng hơn, mềm mại và tinh sạch hơn. Và nụ hoa này của tôi lại đặc biệt mong manh như vậy.
“Anh biết là em không muốn như thế, vậy anh sẽ làm cho em mà, phải không anh? Vì anh yêu em mà. Anh hứa với em đi...”
“Ừ, anh hứa với em mà, em yêu.”
Và nàng bắt đầu nói, nàng nói như đã chuẩn bị hàng trăm lần rồi, không hề vấp váp hay run rẩy bất chấp mong muốn rồ dại của nàng. Thậm chí, nàng còn áp má vào mu bàn tay tôi như muốn an ủi mỗi khi tôi nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý. Nàng thủ thỉ dịu dàng như thế này:
“Em sẽ chết trước khi nở và chẳng còn thời gian ở bên anh nữa. Vì thế, em muốn được ở bên cạnh anh. Sáng sớm mai hãy tách em ra khỏi cây hoa mà kèm theo cành lá nữa anh nhé. Anh tách ở đúng đốt cây, nơi mà cả nhành hoa vươn ra ấy, tất cả bọn chúng đều thuộc về em. Như vậy cuống hoa sẽ rất dài và nhiều lá, mà chỉ có mỗi một mình em là nụ hoa màu trắng xanh ở cuối. Hãy cắm em vào một bình khô không nước và đặt lên trên chiếc bàn đen hình tròn cạnh cửa sổ trong phòng đọc sách. Vào ban ngày, khi có ánh mặt trời, anh sẽ mở toang cửa sổ để gió và ánh mặt trời vào chơi với em cho đỡ buồn. Khi mặt trời đã lặn rồi, anh sẽ bật đèn vàng lên để sưởi ấm cho em. Căn phòng đọc sách của anh thường hay tối và âm u, em không muốn như vậy vì em sợ lạnh và ở đó một mình khi không có anh.”Nàng dừng lại và mỉm cười. “Có lẽ tạm như vậy đã anh ạ. Em sẽ dặn anh sau nữa. Anh của em sẽ làm những điều đó phải không?“
“Em biết là anh sẽ làm mọi điều em muốn, nhưng vì sao chứ? Em còn trẻ. Em sẽ còn xinh đẹp hơn nữa nếu mai này em nở thành một bông hoa thực sự và kết hôn với một ngọn gió hay thậm chí là mặt trời nữa. Như vậy em không thích hơn sao? Cắm vào bình em sẽ không sống được lâu như ở trên cây, và nếu vào một bình khô nước thì em sẽ không bao giờ nở được. Em biết điều đó chứ, và vì sao phải như vậy?Anh rất yêu em nên muốn mọi điều tốt đẹp cho em. Em là một nụ hoa bé bỏng, anh rất yêu em, thậm chí hơn cả những bông hoa khác và muốn được ngắm em nở và hạnh phúc, em hiểu điều đó chứ?“
“Vậy ra anh chăm em chỉ để đợi ngắm khi nở thôi sao?Nở ra thành một bông hoa thật đẹp và lâu tàn nữa... Anh không phải là em, không phải là một nụ hoa sao biết thế nào là tốt nhất cho một nụ hoa?“
“Thì anh mong em hạnh phúc như mọi bông hoa khác ấy.“
“Anh mong em giống những bông hoa khác và anh lại tiếp tục như chính mình. Nhưng sẽ chẳng bao giờ như vậy cả, vì anh đã hứa và chắc chắn sẽ làm như đã hứa đúng không anh? Sáng sớm mai ấy?“
“Ừ, nếu em muốn, em yêu. Nhưng em biết rằng trong phòng đọc sách, em sẽ chỉ được gặp anh vào buổi tối, khi anh đọc sách. Và anh cũng không có thời gian mà chơi với em nữa. Em ở đây vẫn hơn chứ? Anh có thời gian chơi với em mà, cả ngày đấy thôi?“
“Sáng sớm mai anh nhé...”Nàng nói rồi khép mắt vờ đi ngủ.
Ngày hôm sau, tôi tách cả nhành cây để lấy nụ hoa bé mang vào cắm trong nhà. Thông thường chỉ một bông hoa không ai tách theo cả một cành dài và lớn như vậy vì cành ấy rồi sẽ cho thêm hoa mới. Cây bị cắt nhiều cũng có thể chết. Nhưng lỡ hứa với nụ hoa bé tôi đành làm theo ý nàng. Cả cành hoa được cắm vào chiếc bình lớn đặt giữa bàn nghỉ uống nước trong phòng đọc sách của tôi. Cái bàn gỗ, màu đen bóng hình tròn, để đối diện ngay với cửa sổ. Từ đây nàng có thể nhìn xuống dưới đường, nhưng gió và nắng thế này thì sẽ chóng tàn. Chẳng ai lại cắm hoa chỗ gió lớn. Tôi nói với nàng như vậy.
“Đằng nào mà em chẳng chết héo hả anh? Sao lại tiếc em vài giờ đồng hồ mà để em chỗ khuất gió và ánh mặt trời? Em thích sưởi nắng và gió thổi để đu đưa đu đưa lấp ló giữa những tán lá thế này này...”Nàng vừa nói vừa ngẩng mặt khẽ khẽ đu đưa lúc ẩn lúc hiện sau tán lá xanh mướt và tự chiêm ngưỡng mình trong chiếc gương tròn đối diện. “Anh này, khi anh đi khỏi anh lấy vài phủ lên tấm gương cho em chứ? Em không muốn ngắm vào cái gương này, nó nghiêm khắc và lạnh lùng quá.”
Phải, mà nhất là trong cái gió này thì chỉ ngày mai thôi thì em sẽ đủ xinh mà sợ nhìn vào gương đấy, tốt nhất là đóng cửa vào, chứ không phải quay cái gương đi đâu.
- Không có gió và mặt trời cũng chỉ ngày mai em sẽ khô và héo. Một bông hoa đẹp không nhờ được bày chỗ kín gió. Một bông hoa đẹp khi hồn hoa ở cả trong từng cánh hoa tàn và thậm chí khi đốt thành tro chúng cũng có màu và mùi hương khác biệt. Bà ngoại em đã nói vậy đấy.
Khi nàng đang mải mê chứng tỏ vẻ đẹp theo lời bà ngoại nàng luôn luôn trích dẫn, tôi định đổ chút nước vào bình cho nàng thì nàng thảng thốt kêu lên:
“Không đâu anh, không, đừng đổ nước vào chứ? Em dặn anh sao mà?“
“Thế em có biết không có nước thì sao không? Em không chỉ không nở được mà chỉ ngày mai thôi, em sẽ héo khô ngay đấy. Trong cái gió quái quỷ này nữa chứ? Em nghĩ em là ai đây, nụ hoa bé? Em nghĩ rằng gió và mặt trời quan tâm rằng em bé bỏng và cắm trong một bình khô nước ư? Em có tự tin quá không?“
“Không, em nghĩ gió và mặt trời không biết đâu anh. Chẳng có ai cả, ngoài anh.“
Nàng hoa của tôi nói vậy rồi ngoảnh mặt đi đu đưa theo nhịp một bài hát chầm chậm. Điều đó có nghĩa cuộc nói chuyện kết thúc ở đấy. Tôi im lặng ngồi bên cạnh bàn ngắm nàng một lúc và để nàng đỡ buồn khi ở một mình trong căn phòng lạ lẫm này. Nụ hoa làm bừng sáng cả căn phòng đọc sách buồn tẻ và tối tăm này của tôi. Tôi thường hay ở đây nhưng chỉ khi đọc sách hay làm việc do vậy mà không trang hoàng nhiều cho căn phòng. Bóng dáng yểu điệu của nàng làm mềm cả căn phòng, một điểm nhấn xinh xinh, một chấm trắng xanh lấp ló trong đám lá xanh rì như một viên ngọc, một ánh đèn lồng dìu dịu trong đêm.
Hai ngày hôm sau nàng không còn như vậy nữa. Buổi tối tôi đến đọc sách để nàng đỡ buồn. Nàng nhất định muốn ngắm tôi ngồi đọc sách chứ không đòi nói chuyện với tôi như ngày thường. Nàng muốn tôi bật đèn vàng để nàng sưởi ấm trong khi căn phòng không hề lạnh và dưới ánh đèn nàng sẽ càng mệt mỏi vì mất nước. Nhưng tôi không tìm thấy sự mệt mỏi hay không vui nào trong nét mặt nàng. Nàng im lặng ngồi ngắm tôi đọc sách. Nụ hoa nhỏ vươn ra khỏi đám lá xum xuê dưới ánh đèn vàng trên cái bàn gỗ hình tròn đen bóng tò mò ngắm tôi. Hẳn nàng cứ đinh ninh rằng mình không bị bắt gặp. Bóng tôi và bóng nàng dưới ánh đèn vàng và ánh đèn đọc sách của tôi hòa vào nhau dưới sàn gỗ. Nàng có vẻ trầm tư nhưng hạnh phúc nên tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc bé bỏng cuối đời của nàng mà chỉ vờ tập trung đọc sách.
Tối khuya, tôi đi nghỉ nhưng vẫn để đèn theo mong muốn của nàng. Tôi thấy thắt tim khi những cánh phía trên của nàng bị táp khô dưới ánh đèn. Nhưng nàng vẫn muốn được sưởi ấm bằng đèn và mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Sáng hôm sau, trên bàn gỗ đen dưới chân lọ hoa là hai cánh trắng của nụ hoa bé. Nàng chưa nở mà đã tàn như vậy. Những đường gân vàng nhạt trên cánh lá của nụ hoa bé như trên từng thớ gỗ mặt bàn. Một cánh hoa khô héo mang trong mình hồn hoa, hồn cây, hồn của cả những cánh rừng bao la hàng nghìn năm tuổi. Tôi thấy trong mình dâng trào một tình yêu dịu dàng khó tả. Nàng không chỉ là một nụ hoa, nàng là cả cánh rừng, là vũ trụ, là tình yêu và chính bản thân tôi. Nụ hoa bé bỏng, xinh đẹp, nàng quả đã không quá kiêu hãnh khi nhận rằng nàng là duy nhất trên đời. Thấy tôi, nàng khẽ cựa mình. Tôi nâng nàng lên tay và hỏi:
“Em bé, em sao rồi? Em có biết anh sẽ buồn như thế nào khi không còn em nữa không? Và vì sao em lại biết được số phận của anh? Nó được ghi ở đâu đó sao?“
“Em không biết trước hay mang lại số phận cho anh và cho em. Chính anh đã tạo nên số phận ấy. Em chỉ giúp anh thôi. Anh hoàn toàn có thể giống như một ngọn gió và không hề thay đổi như trước nay thấy những bông hoa nở rồi tàn khác. Nhưng tình yêu đã đến ở trong chính anh, khi anh cắm một nụ hoa vào bình khô nước dù anh biết nụ hoa sẽ héo khô, không bao giờ nở. Và anh của em cũng sẽ không bao giờ như xưa được nữa, tình yêu đã đến và mãi mãi ở trong anh rồi.“
“Nhưng em sẽ bỏ anh mà đi, vậy thì đâu phải là mãi mãi?“
“Có chứ, tình yêu đã đến thì chẳng bao giờ bỏ đi nữa. Người ta chỉ nói, tôi đã yêu hoặc tôi chưa bao giờ yêu, chứ không nói tôi yêu ai. Em và tình yêu sẽ là một phần của chính anh ấy. Mỗi một cánh hoa tàn và một vài cánh sắp sửa rụng sẽ dần biến em thành tình yêu ở trong anh. Anh sẽ thấy nụ cười của em, sẽ thấy tiếng nói và tình yêu của em trong mọi nụ hoa, mọi cơn gió... Tất cả không còn như xưa nữa vì tình yêu trong anh.”
“Vậy em cũng yêu chứ?Em có yêu những ngọn gió và mặt trời không?“
“Một nụ hoa chỉ mang lại và trở thành tình yêu nếu có thể. Vì người ta tin hoa không thể yêu được. Còn những ngọn gió và mặt trời ư? Chính chúng khiến em của anh đẹp như hôm nay và mang lại tình yêu cho anh mà, phải không? Và anh rồi cũng sẽ yêu thích cả chúng nữa. Những ngọn gió rất thông minh, mặc dù vậy chúng không phân biệt được một bông hoa với một nụ hoa. Ngay cả khi nụ hoa được cắm trong một bình khô nước.“
“Tại sao vậy em? Vậy chúng sẽ không bao giờ yêu sao?”
“Không, một ngọn gió còn chưa yêu chừng nào còn chưa cắm một nụ hoa vào một bình khô nước.”
Nàng nói vậy rồi mỉm cười tinh quái, nụ cười xóa tan mọi mệt mỏi ốm yếu, làm bừng sáng cả căn phòng. Thế rồi nàng khép mắt lại như những lần thiu thiu ngủ giận dỗi. Tôi biết nàng mệt nên không làm phiền. Nụ cười ấy chỉ là ánh hồi quang cuối cùng và sau đó nàng không nói thêm lời nào với tôi nữa. Tất cả những điều nàng nói đều đúng, tôi không bao giờ còn như xưa, tôi thấy đôi mắt nàng, cái miệng xinh xinh, nụ cười của nàng ở khắp mọi nơi, và cũng đúng như nàng đã hứa, tình yêu không bao giờ rời bỏ tôi. Chỉ có chính bản thân nàng, nụ cười cuối cùng của nàng tôi không bao giờ thấy lại. Không bao giờ còn có một ai khuyên tôi, hãy cắm một nụ hoa vào bình khô nước.
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé