Người ta thường nói kí ức là những mảnh ghép lưu lạc trong tâm trí của một con người. Để rồi khi có những chuyện vui, buồn,... người ta lại nhớ đến những mảnh ghép cũ kĩ ấy, tự xoa dịu chính mình. Vậy nên, kí ức là gì, mà khiến con người ta cứ mãi nghĩ về nó? Theo tôi, kí ức chỉ là một vùng sáng không rõ rệt, mơ hồ, lấp lánh niềm nhớ, thương của một thời đã xa hay chỉ còn là trong dĩ vãng. Vâng đúng vậy, đối với chúng ta thì kí ức thời trẻ chắc chắn sẽ đẹp đẽ và lung linh lắm. Nhưng đối với cô thì khác, thực tại đau buồn khi gia đình gặp biến cố, cô phải mưu sinh bằng cách gảy những tiếng đàn vô hồn giữa không gian xô bồ của một quán rượu nổi tiếng...
Chuyện kể rằng, trên những ngọn đồi phảng phất hương hoa hồng và những cánh hoa nhẹ rơi lác đác giữa những ngày gió mát, là những căn nhà chòi lợp bằng rơm, do trẻ con làm nên. Nơi mà bọn trẻ thường chơi trò gia đình với nhau và quây quần ấm cúng bên bữa cơm sum họp là những chén chè bảy màu, hay những que kem nho nhỏ, ngọt lịm tan chảy, thấm đẫm những hương vị ngọt ngào khó có thể quên được.
Cô - khi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, mang trong mình những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, ấp ủ giấc mơ gia đình với một chàng trai dễ thương nào đó. Và cô sẽ làm cho người ấy cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc bằng tiếng đàn du dương qua những bản ballad, cùng thưởng thức những que kem dâu lạnh tê răng và lặng yên ngắm nhìn những ngọn gió hanh hao vô tình ghé qua, thổi bung những cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi! Một câu chuyện tình đẹp và lãng mạn biết bao! Và vì cô đã từng ước mơ như thế nên khi lớn lên, cô đã âm thầm theo học đàn.
Tiếng đàn của cô ngày một hay. Cho đến khi cô sắp tốt nghiệp phổ thông, thì gia đình cô gặp nhiều chuyện không may. Bố mất, mẹ đối diện với cái án tử hình lơ lửng. Mười bảy tuổi, những cú sốc đầu đời mà cô phải gánh chịu là quá lớn... Nhà rơi vào cảnh túng quẫn, buộc cô phải thôi học giữa chừng. Rồi cô đi làm thêm ở một quán rượu, để có tiền trang trải cho cuộc sống khốn khó và tìm thuê luật sư để giúp mẹ thoát khỏi cái án tử hình. Trong quán rượu ấy, cô học cách gảy đàn để mua vui cho khách. Nhưng giữa một không gian xô bồ, lắm những âm thanh hỗn tạp, khói thuốc, rượu mạnh và mùi nước hoa nồng nặc,... có mấy ai chịu lắng nghe thật chăm chú tiếng đàn cô gảy.
Gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa
Họ chỉ chăm chăm bình luận cô - một khuôn mặt được trang điểm kỹ, già dặn và trau chuốt. Cô đẹp. Nét đẹp có phần "mặn mà" hơn so với tuổi mười bảy của cô. Ngày qua ngày, cô vẫn đều đặn làm công việc của mình, cố gắng gảy những tiếng đàn thật hay và như vậy thì cô mới mong có đủ tiền để giúp mẹ. Rồi cô gặp anh - trong đêm hội ngộ với những danh tài ca hát, đàn xướng. Thật bất ngờ, anh đã thưởng thức được tiếng đàn của cô, thấu hiểu được những nỗi niềm cô gửi vào trong các bản ballad. Cô không biết tên anh, cũng không muốn hỏi, họ chỉ định gặp nhau một lần rồi thôi...
Giây phút, anh bước ra khỏi cánh cổng của quán rượu, anh đã nói với theo cô: Làm bạn gái anh nhé!. Rời xa anh trong đêm, câu nói ngày hôm ấy, cứ vang vọng mãi trong tâm trí cô, suốt những năm tháng về sau. Thời gian lặng trôi, cho đến khi cô có đủ tiền, rời khỏi quán rượu và sống một cuộc đời tự do. Cô vẫn nhớ người đàn ông ấy - người đã thấu hiểu được tiếng đàn của cô, nên quyết định đi tìm anh giữa biển người mênh mông, rộng lớn. May mắn thay, số phận đã cho cô gặp lại anh, vẫn nụ cười ấy, sự quan tâm nhẹ nhàng và dịu dàng ấy. Cô bất chợt gặp lại anh, ở ngọn đồi hoa ngày xưa.
Gặp anh, cô xúc động biết bao! Rồi anh kể sự tình cho cô nghe, rằng ở dưới ngọn đồi ấy, là ngôi làng, quê anh sinh ra, nhưng anh theo gia đình lên lập nghiệp trên phố. Lần này, anh về thăm quê, nhân tiện kể về chuyện nhiều năm trước anh đã gặp người con gái, mà làm anh rung động bởi những bản ballad đầy sâu sắc và có hồn. May sao, có người trong làng biết đến cô, nhớ về một cô gái có hoàn cảnh éo le. Người ta kể rằng, ngày còn bé, cô thường hay lên đồi hoa, chơi nhà chòi, hát và đánh đàn rất hay. Anh mừng rỡ, nên đã ở hẳn lại đây, đợi cô về.
Thế mới biết, kí ức đẹp đẽ và quãng thời gian niên thiếu, với những yêu thương mong manh, ngờ nghệch, là một trong những kí ức vô cùng đẹp đẽ của mỗi con người. Một chuyện tình nhẹ nhàng, sâu lắng trong tháng Đông hối hả giữa dòng người xô bồ ngoài kia. Ắt hẳn, giờ đây, cô và anh sẽ cùng nhau hát và đánh đàn trên ngọn đồi hoa hồng ngát hương.
Gió lạnh đầu mùa sẽ lại thổi bung những cánh hoa ấy, tung lên trời cao rồi nhẹ rơi xuống. Chiếc kem dâu cô ao ước cùng ăn với một chàng trai hiểu được tấm chân tình của cô giờ đây đã thành hiện thực. Thế mới hiểu, kí ức chỉ sống lại và thật sự trỗi dậy mạnh mẽ trong tâm trí, khi con người ta vững tin vào những ước mơ, hi vọng và vững tin vào một ngày Gió sẽ lại mang kí ức thổi thành những cánh hoa!.