Anh à!
Đơn thuần em chỉ là người đàn bà anh muốn, chị ấy là người đàn bà anh chọn, vậy...người anh yêu là ai, là một trong hai hay là kẻ khác?
Ti lớn rồi anh, và nó muốn làm một thiên thần...
Năm 2005.
Chúng tôi tình cờ quen nhau và yêu nhau sau đó. Chuyện tình cảm của chúng tôi bắt đầu không quá trọn vẹn thế nhưng vô cùng hạnh phúc, chỉ mắc kẹt một điều...anh đang có vợ! Tôi không lo lắng gì nhiều, bởi vợ anh là một kẻ tồi tệ_theo lời kể của anh, cô ta không biết chăm sóc gia đình, chăm lo cho chồng con, đặc biệt cô ta còn vụng trộm cả bên ngoài, điều đó khiến anh đau khổ và mệt mỏi trong một thời gian dài, cho đến khi gặp tôi, nỗi đau đó mới được giải tỏa.
Anh 30, còn tôi chỉ là một cô gái chỉ bước qua tuổi 25 - còn quá nhiều nông nỗi trong cuộc đời, công việc, tình cảm. Và sau khi anh chuyển đến công ti tôi , mọi chuyện đã khác, tôi vững tâm hơn trong mọi việc mà hầu hết toàn được anh giúp đỡ. Chúng tôi yêu nhau dần sau những lần đi công tác xa về, và đến một hôm anh ngỏ lời.
Thật sự, tôi vô cùng hạnh phúc, anh hứa chỉ cần tôi đợi anh thêm 1 năm nữa, chuyện giữa vợ chồng anh kết thúc, anh sẽ lấy tôi vì Người anh yêu là tôi. Phải chăng vì lời anh nói như được chắp thêm cánh, hay bởi trái tim yếu mềm của một đứa con gái chưa bước chân vào tình trường đã khiến tôi bật khóc và nhận lời.
Tháng ngày bên nhau, tôi hiểu thêm về cuộc sống gia đình anh, tôi cảm thấy anh là một người đàn ông tài giỏi nhưng quá đáng thương. Anh đang phải ngày ngày chịu đựng một ả vợ khốn nạn, chỉ gieo rắt nỗi đau, đe dọa anh bằng con cái mặc dù công khai ngoại tình trước mặt anh. Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm lấy anh và chia sẻ, hy vọng tình yêu của mình sẽ khỏa lấp được những xót xa trong lòng anh.
-----
Khi chúng tôi yêu nhau hơn một năm, mọi chuyện vẫn không thể giải quyết được. Ả vợ ngang ngược ấy đòi sống đòi chết khi anh nói muốn li hôn, vậy nên...chuyện đâu vẫn vào đấy. Anh trông thật mệt mỏi, tôi chỉ biết vỗ về.
- Không sao... em sẽ luôn ở bên anh mà.
- Thật không em?
- Em hứa, người đàn ông của em ạ.
- Hãy ở bên anh. Nếu mất em, anh sẽ không thể sống nổi trên cuộc đời này.
Anh kéo tôi xuống và hôn lên môi tôi, nụ hôn thường ngày giờ nồng cháy hơn với những lời yêu thương mãnh liệt, bộ đồ trên người tôi dần được trút bỏ... tôi và anh, đam mê ân ái...
Thi thoảng, khi anh bận việc chăm lo con cái, tôi lại tìm đến chổ tập yoga thường khi của mình để không thấy cô đơn, trống trải. Và ở nơi đây, tôi quen một người phụ nữ đáng mến. Thật có duyên và trùng hợp khi tôi và chị cùng chọn một địa điểm để ngồi tập, cùng chọn một chai nước và thậm chí vô tình nói cùng lúc một câu chào khi kết thúc buổi tập. Chị có tính cách vô cùng nhã nhặn chứ không bốc đồng và săn sái như tôi, bên chị, tôi thấy mình chỉ như một cô gái nhỏ đang đứng trước một người chị đầy hiền dịu và hòa nhã.
Quen nhau được khoảng một thời gian, chúng tôi đã là bạn thân của nhau. Những khi không có anh bên cạnh, tôi hay rũ chị cùng đi tập yoga cũng như đi siêu thị mua đồ. Tôi mua cho anh, còn chị thì mua cho chồng.
Khi nghe chị kể về gia đình mình, tôi cảm thấy như mình cảm nhận được sự hạnh phúc lan tỏa trong mắt chị, ấm áp và đầy tin tưởng. Chị bảo chồng chị vô cùng tuyệt vời, luôn cưng chiều vợ con và đặt vợ con lên hàng đầu. Chị nói rằng chị thấy rất may mắn vì đã yêu và lấy chồng của chị.
Tôi đùa: "Ôi trời, nhỡ đâu anh chồng tuyệt vời của chị ngoại tình thì sao, haha"
Dường như ánh mắt chị chẳng thay đổi đi tí nào sắc nắng hạnh phúc cả, sự tin tưởng của chị đối với chồng là tuyệt đối:
"Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế, chị biết rõ điều đó mà cô nương.."
Chị yêu chồng chị quá, và bất chợt tôi so sánh tình yêu của mình với tình yêu của chị, rồi phì cười ngớ ngẫn, tôi với chị có phải đang cùng yêu một người đâu. Cũng nhiều lần, tôi chia sẻ cuộc sống cũng như tình yêu của mình với chị. Nghe xong câu chuyện, chị vẫn đưa ra hai giả thuyết, lúc nào cũng thế, chị bảo rằng trong cuộc sống chúng ta cần có hai giải pháp để lựa chọn, cũng như hai giả thuyết để nếu như một trong hai giả thuyết không chính xác, ta sẽ không phải ngợp hay đau đớn vì đã không lựa chọn đúng giả thuyết . Chị bảo rằng:
"Yêu một người đàn ông đã có vợ sẽ khiến lòng em vô cùng bất an. Chị không rõ em và người kia đã đi đến mức nào? Anh ta đã nói những gì, và em biết được bao nhiêu sự thât trong những điều anh ta nói. Nhưng chị mong em hết sức cẩn thận, đừng để tình yêu của mình phủ mờ đi lý trí, đôi khi cần thật rõ ràng hơn để nhận biết đúng những gì đang xảy ra và những gì chỉ có trong lời nói, cô gái ạ"
Tôi nghĩ chị nói không sai, nhưng cái sai của tôi là tình yêu tôi dành cho anh nhiều quá, thế nên sự tin tưởng của tôi đối với anh cũng giống như sự tin tưởng của chị đối với chồng vậy, đó là sự tuyệt đối. Với tôi, tình yêu của tôi quá tuyệt vời, chúng như được ban phát bởi những cánh thiên thần nhỏ đáng yêu, khiến tôi gặp anh và tôi yêu anh. Tôi cũng nhiều lần nói điều đó với chị và chị cũng yên tâm hơn, bảo rằng "có lẽ em đã đúng".
Chúng tôi tâm sự với nhau nhiều hơn mỗi ngày, trên điện thoại. Hôm ấy chị than thở với tôi rằng chồng chị phải đi công tác xa ba ngày nhưng hứa sẽ bù đắp cho chị một món quà bất ngờ. Lúc đó, tôi thấy mình thật may mắn, bởi trong khi người phụ nữ hạnh phúc kia đang trống vắng thì tôi lại sắp sửa được nằm trọn vẹn trong vòng tay người yêu, vợ anh và anh cãi nhau, anh quyết định bỏ đi trong ba ngày và ba ngày đó anh sẽ dành trọn vẹn cho tôi.
Tôi kể cho anh nghe về những gì tôi được biết ở chị, cũng như về chồng chị cho anh hay. Anh cười ấm áp và bảo với tôi:
- Người cưới người phụ nữ ấy là người thật sự may mắn, cũng như anh may mắn khi có em vậy.
Tôi nghe tiếng cười reo vui của mình vang ra giòn tan, có lẽ chỉ cần nghe những lời nói yêu thương giản đơn của người đàn ông mình yêu thì người phụ nữ dù là khô cằn nhất cũng
phải bật ra từng tiếng lòng hạnh phúc. Và tôi, cũng chỉ cần có vậy, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà.
Sau ba ngày, anh lại phải về nhà, đêm thứ ba bên anh, tôi khóc thật nhiều. Tôi nói tôi muốn bên anh mãi chứ không phải là gặp nhau và yêu nhau như thế này. Tôi bảo tôi muốn là vợ anh...và anh im lặng. Sau một hồi lâu anh chỉ nói với tôi rằng hãy cho anh thêm một ít thời gian. Tôi nghe câu nói đó nhiều rồi, một ít của anh là năm này sang năm khác, một ít của anh đủ để sự vững tâm của tôi lung lay dần. Thế là tôi khóc to hơn, đau hơn, anh ôm chặt và hôn lên những giọt nước mắt dài không ngừng chảy.
----------
Tiếng điện thoại reo liên hồi, tôi vội vàng bắt máy. Là chị, người phụ nữ hạnh phúc ấy.
- Cô gái, em đang làm gì đó?
- Đang buồn chị ạ.
- Sao em lại buồn? Nói chị nghe nào.
- Anh ấy lại đi rồi.
- ...
- Thật sự em cô đơn quá.
- Thôi, tươi tỉnh lên. Hôm nay chị gọi để mời em đến nhà chị nè.
- Sao chị? Hình như hôm nay chồng chị về mà?
- Đúng rồi. Hôm nay cũng là ngày sinh nhật thằng cu nhà chị. Chị mở một bửa tiệc nho nhỏ, em tới cho vui luôn.
- Thôi, em ngại lắm.
- Ngại gì. Bỏ cái buồn của em sang một bên đi. Thay đồ lẹ và đến nhà chị. Chị và chồng chị đợi đó.
- Dạ...
- À! Số địa chỉ nhà chị là 32 nguyễn chánh, nếu có lạc thì gọi chị nha. Nhớ lẹ đó.
Chị cúp máy, tôi nghĩ chị nói cũng đúng, nên dẹp cái buồn vớ vẫn của mình sang một bên, tôi phải tin anh. Thay đồ vội, và tôi đi, tiện thể tôi muốn biết gia đình chị thật sự hạnh phúc như thế nào.
------
Đến nơi, quả thật tôi ngưỡng mộ khi đang đứng trước một căn nhà vô cùng xinh xắn, mường tượng bên trong đó sẽ là những tiếng cười, tiếng nói đầy hạnh phúc của vợ chồng chị. Lấy một hơi và cười thật tươi, tôi bấm chuông.
Cánh cửa mở ra lập tức, chị hôm nay rạng rỡ như một đóa hoa mặt trời căng tròn sức sống vậy, có lẽ chồng chị đã mang một món quà khiến chị vô cùng bất ngờ. Vừa thấy tôi, chị đã tỏ ra rất vui mừng, và vội giới thiệu chồng mình trong khi tôi còn chưa cởi xong đôi giày.
- Chồng ơi! Bạn em đến rồi nè chồng ơi.
Tôi nghĩ thầm, mình nên tạo ấn tượng tốt với người chồng chị, và đang sắp sửa chuẩn bị nhoẻn một nụ cười.
Thế rồi, nụ cười chưa kịp thành hình thì tim tôi đã rơi xuống một hố đen hun hút.
Chồng chị - người yêu tôi - Chồng chị - người yêu tôi
Tôi suýt nữa ngã khuỵu, khuôn mặt đang in trong mắt tôi chỉ vừa xa tôi cách đây vài tiếng .
- Anh, đây là cô gái mà em vừa nói lúc nảy. Xinh phải không, hehe, đừng có mà thấy người ta vậy rồi ve vãn nha chưa. Có người yêu rồi đấy.
Dường như chị không quan tâm đến sắc mặt của cả hai, chỉ luyên thuyên những điều được chảy ra trong làn suối trong hạnh phúc. Tôi choáng, tôi cần vào nhà vệ sinh. Đóng cửa lại, tôi bắt đầu hoảng loạn, không thể tìm được sự bình tỉnh nào trong đây, lồng ngực tôi thắt lại, đau nhói, khó thở. Những câu nói của anh về vợ giờ đầy ắp trong đầu tôi - cô ta là một người tồi tệ lắm cơ mà?
- Em! em có sao không? Sao ở trong đó lâu quá vậy? Có vấn đề gì sao?
Trong khi tôi vẫn chưa có thể định hình được chuyện gì đang xảy ra, thì tiếng chị lại vang lên, như thúc hối, như bắt ép trái tim tôi phải nhìn, phải thấy, phải chứng kiến những sự thật hửu hình chứ không phải là những lời nói xa xôi ngọt ngào.
- Dạ....dạ... em ra liền.
Trong bàn ăn, anh chỉ có thể cúi gằm mặt, không dám ngẫng lên, để nhìn tôi - người đàn bà anh yêu. Và trước mắt tôi hình ảnh anh giờ biến dạng như khi người ta xem một bộ phim người sói - khi anh ta biến hình, gớm ghiếc và kinh sợ. Lòng tôi rung lên những cung bậc khó có thể diển tả, chỉ biết rằng nó như những lưỡi dao, đâm thẳng vào tất cả những tôi có thể cảm nhận được, và... tôi buồn ói. Thức ăn trong miệng chưa kịp nuốt đã muốn tuông ra cả, và lần này không cần xin phép, tôi lao thẳng vào WC.
Những gì ra chỉ toàn là nước vàng, nước trắng, những miếng đồ ăn chẳng được bao nhiêu. Bụng tôi và đầu tôi đau quặng, không thể chịu đựng nổi, tôi lã đi, không biết gì thêm....
Mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là chị - ả vợ từng vô cùng xâu xí và đáng sợ trong đầu tôi.
- Em sao vậy? Làm chị lo quá.
- Không sao đâu chị. Xin lỗi vì đã phá hỏng bữa tiệc của chị_ Tôi thì thào.
- Trời ạ, sao lại nghĩ thế. Sức khỏe em là quan trọng nhất.
Tôi nắm chặt tay, sợ rằng mình sẽ bật ra những tiếng khóc đớn đau, sẽ làm lộ mọi chuyện, chị không đáng để phải như tôi, chị không đáng để phải đau đớn và cay đắng như tôi, bởi vì tôi mới là kẻ ngu ngốc và tồi tệ.
- À, chị muốn thông báo với em chuyện này. Không biết rằng em đã biết trước chưa... _ mắt chị có vẻ ngập ngừng, bối rối. Điều đó khiến tôi run sợ, chị biết rồi chăng?
- ...Gì vậy...chị?
- Bác sĩ bảo...em đã có thai.
Chết sửng! Tim tôi và đầu tôi cứng đờ. Mọi thứ như vỡ tan.
- Em nên báo cho người yêu của em biết.
Câu nói đó khiến mắt tôi đảo nhanh về phía chị.
- ....Nói...cho người yêu em?
- Ừ, anh ta phải biết và chịu trách nhiệm chứ. Em nghĩ gì vậy?
- Vậy...nếu em nói...người phụ nữ kia...sẽ ra sao?
- .....
- Hả chị?
- Nhưng em kể với chị hai người đó sắp li hôn rồi mà.
- Lỡ như...đó không phải là sự thật...lỡ như...những gì em biết chỉ là...một trò lừa thì sao...lỡ như...người phụ nữ đó...không tồi tệ thì sao. Em có nên nói không?
- Chị....chị không..không .._ Chị ấp úng, có lẽ, một phần chị muốn nói không, phần còn lại vì thương tôi nên muốn nói có.
- ...Kết thúc...rồi chị ạ.
Tôi nhắm mắt, tay buông thỏng và buông câu đó ra ...nặng nề, không thể nhẹ nhàng được, không thể nhẹ nhàng hơn.
- Em chia tay? Từ bao giờ? Tại sao lại như thế?
- Hôm qua.
- Nhưng....
- Em...muốn một mình. Chị có thể ra ngoài được không?
Chị nhìn tôi xót xa rồi bước ra, còn lại tôi với một căn phòng trống bóng người nhưng ngợp đầy những uất nghẹn, đắng chát. Tôi xoa nhẹ bụng mình và bất chợt thét lên những tiếng hét không trọn vẹn.
Tôi đang đối mặt với gì đây? Là
sự trả giá? Là sự thật? Hay là đối mặt với một nữa mặt trái của người đàn ông tôi đã dùng tất cả những gì có thể để yêu? Còn con tôi? Tôi sẽ bỏ hay sẽ ôm lấy nó?
Tiếng chuông điện thoại reo lên, dòng nhạc quen thuộc bỗng in ỏi và nhức nhối, là anh - bài hát này tôi dành cho anh, ngày nào thấy nó thiêng liêng mà giờ chỉ như một miếng giẻ rách.
- Em, tại sao em biết vợ anh?
Câu đầu tiên anh thốt ra, chỉ có thể, vỏn vẹn có thế.
- Đó là vợ anh sao...?
-... - Chứ không phải một ả lẳng lơ - lăng loàn mà anh từng nói?
-... - Tại sao? Anh lại đến với tôi...khi gia đình anh tuyệt vời đến vậy.
- Vì anh yêu...
- IM ĐIIIIIIIIII - Anh yêu tôi ư. Yêu gì? Yêu trên hay dưới? Yêu gì trên người tôi?
- Em...bình tỉnh được không... anh muốn giải thích.
- Bao nhiêu đó chưa đủ sao...kẻ đốn mạt tàn tệ, anh nghĩ anh đã làm gì?
- Anh...
- Chị ấy... là một người tuyệt vời, anh dùng làm vợ. Còn tôi, một người tuyệt vời...anh dùng để làm điếm?
- ...
- Anh biết không? Anh là một kẻ đáng bị nguyền rủa. Còn tôi, tôi là một kẻ đã bị nguyền rủa, vì đã ngu ngốc và mang tội khi mang lòng yêu anh.
Chiếc điện thoại vỡ tan chấm dứt cuộc nói chuyện. Vài phút sau, tôi rời bệnh viện, nhanh và gọn, trước khi chị quay lại.
Tấm kính to lớn của một cửa hiệu đủ để tôi soi rọi hết người mình lúc này, hôm qua còn nuôi tràn hy vọng, hôm nay đã bị dập tắt trong tuyệt vọng. Nhìn chính bản thân mình, tôi cười khẩy, cũng sao thể hận mỗi anh ta được, tôi đâu có tốt đẹp gì, cũng suýt đánh nát gia đình của một người phụ nữ hiền dịu, suýt chút nữa khiến đứa trẻ khấu khỉnh kia phải sống trong những tháng ngày đau thương khi còn quá bé...suýt nữa thì tôi đã làm thế. Vì vậy, tôi phải nhận lấy những trừng phạt này, bị quả báo trong tình yêu tội lỗi và bắt đứa nhỏ vô tội còn là một hòn máu đỏ phải trở thành trẻ con không cha...
Người ta chạy ra nhắc khéo, bảo tôi phải đi để họ bán, trông tôi nhếch nhác quá chăng?
Về đến nhà. Mọi đồ vật đều khiến tôi phát điên, ở đâu cũng đều có hơi thở của anh ta, ở đâu cũng vang tiếng nói, ở đâu cũng đầy những hạnh phúc, cũng đầy tiếng cười. Tôi vung tay đập phá, tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng li tách rơi loảng xoảng trên sàn như tiếng tim tôi đang chịu đựng. Lại đau, cơn đau đầu kéo đến hành thân xác này, khiến nó càng vật vờ hơn, tôi ôm đầu khóc thảm thiết.
Tội tôi lớn đến vậy sao? Tôi phải chịu cho sự nông nổi và mù quáng của mình nhiều đến vậy sao?
Không chịu được. Có một suy nghĩ lóe lên trong đầu, tôi vội xuống bếp và khi đi lên, trên tay đã cầm sẳn một con dao sắc nhọn, dường như cơn đau lan rộng trong người đến nổi tôi muốn chấm dứt nó...với cách nhanh nhất. Vài giọt máu nhẹ chảy, rồi bụng tôi bảo đau khẽ.
"Con không muốn chết với mẹ à? Nếu sinh ra con sẽ không...có cha đâu, con yêu"
Tôi nói khó nhọc, thật đau đớn quá, đứa con tội lỗi của tôi...nó không muốn phải chết.
Ba ngày sau, tôi biến mất khỏi thành phố ấy. Một cách nhanh chóng và gọn lẹ nhất, không một vết tích...chỉ để lại trong một căn hộ...tấm bưu thiếp trắng, trong đó ghi vài từ bằng bút đỏ:
"Trên đời này, người hạnh phúc nhất là anh.Còn hai người yêu anh là hai người bất hạnh nhất"
---------------
Hôm nay, đã năm năm từ ngày ấy, thời gian thấm thoát trôi đưa, tôi một mình với đứa con trai nhỏ đáng yêu của mình. Đã trải qua không ít những mối tình vụn vặt, cũng có nhiều người bảo rằng họ yêu tôi, nhưng đến khi tôi hỏi: "Anh có thể yêu luôn cả con em không?" thì tất cả đều trả lời một cách gượng gạo. Có lẽ, trái tim họ không đủ rộng và bao dung để cho đứa con bé bỏng của tôi được gọi một tiếng cha.
- Mẹ
- Sao hả Ti của mẹ?
- Lúc trước ba yêu mẹ như thế nào?
- À...Ba yêu mẹ...như mẹ yêu Ti của mẹ vậy đó?
- Ủa..vậy mẹ yêu Ti như thế nào? _ Cặp mắt của cậu con trai tôi căng tròn ra, tỏ vẻ háo hức lắm.
- Mẹ yêu Ti nhất thế giới này.
- Vậy ba yêu mẹ cũng nhất thế giới hả mẹ?
- Ừm...
- Vậy sao ba lại bỏ mình hả mẹ?
- ..Không có đâu. Ba ở trên kia, ba luôn dõi theo mẹ con mình, đêm đêm, ba hay thì thầm rằng ba yêu cu Ti lắm.
Tôi chỉ tay lên bầu trời, và nói ba nó đang ở đó, tôi muốn con tôi có những suy nghĩ tốt đẹp về cuộc sống, cũng như về người cha mà có lẽ suốt đời này có sẽ không thể gặp.
- Mẹ. Vậy ba là thiên thần rồi, cô giáo con nói những ai được sống trên trời đều là thiên thần hết.
- Ừm...Ba Ti là thiên thần.
- Ứ ừ, con cũng muốn là thiên thần giống cha cơ.
- Ti của mẹ, vừa sinh ra đã là thiên thần tuyệt vời nhất của mẹ rồi.
- Thiệt hả mẹ? Ti là thiên thần, Ti là thiên thần...
Thằng nhỏ nhảy ra khỏi vòng tay tôi, chạy khắp xóm khoe với bạn bè rằng mình là thiên thần, cười giỡn nô nức. Phải chăng đây là hạnh phúc của tôi? Con tôi sẽ là Thiên thần, dẫu rằng mẹ nó chỉ là mảnh ghép của một linh hồn ác quỷ.