CHƯƠNG 19: NỮ NHÂN LUÔN LÀ CÁI HỌA
Quả nhiên sau một thời gian ẩn nấp không thấy Thanh Long Thánh Quân rời đi, kẻ gian kia đánh liều chạy trốn, dù sao cũng đến ranh giới của Ma tộc, chỉ cần Thanh Long Thánh Quân bước qua ranh giới đó, mọi pháp lực cũng như sức mạnh của hắn đều thuyên giảm, lúc đó sẽ tìm cách kết liễu hắn…
Có một điều mà Thanh Long Thánh Quân không thể ngờ, kẻ gian này chính là Thức Hàn, một trong các tướng dưới trướng của Ma Tôn Hiên Viên Tiêu mười vạn năm trước… Thiên Giới có Tứ Đại Thánh Quân, Ma giới cũng có Ngũ Ma Tướng… Nhưng ngoài Thức Hàn ra, bốn người kia đều đã diệt vong…
[Tương truyền mười vạn năm trước, lục giới tân bảng cũng đã xếp hạng những nhân vật tiêu biểu của lục giới, dù trong thời chiến cũng không quên cập nhật… Nếu như Thiên Giới có Vô Cực Chân Nhân ngọc thụ lâm phong cùng Thiên Đế uy vũ anh tuấn thì Ma Giới có Thức Hàn Ma Giả phong hoa tuyết nguyệt cùng Ma Tôn tà mị vô song…
Thức Hàn mười vạn năm trước thường cầm một cây sáo trúc, mặc y phục xanh ngọc, mỗi bước đi đều thanh thoát, tuy là ma đạo nhưng cuốn hút hơn cả tiên nhân… Thanh âm từ sáo trúc của y có thể quấy nhiễu tâm can cho đến phá hủy phủ lục ngũ tạng, thực sự là một kẻ nguy hiểm khó lường… Chỉ có điều y hành tung bất định, kẻ thấy kẻ không cho nên chung quy, Lục giới tân bảng đặt y vào vị trí ghi chú thêm sau bảng xếp hạng… Mười vạn năm trước, lúc Ma giới hưng thịnh nhất, người đứng đầu lục giới tân bảng cũng chính là Ma Tôn, kế đến là Vô Cực Chân Nhân và Thiên Đế của Thiên giới….]
Thức Hàn ẩn mình sau vách đá tỉ mỉ đánh giá, thầm khen Thanh Long Thánh Quân kia là hậu sinh khả úy. Lúc nãy truy đuổi làm Thức Hàn y phải hao tổn không ít sức lực.
Ban đầu Thức Hàn quyết định bỏ chạy để che giấu thân phận nhưng trước tình hình hiện tại, có lẽ muốn thoát thân chỉ còn cách dụ Thanh Long Thánh Quân qua ranh giới này rồi kết liễu hắn, dù sao một kẻ thông minh như Thanh Long Thánh Quân, có lẽ đã chín mười phần nghi ngờ. Hơn nữa, cuộc chiến trong tương lai gần để giành lại quyền lực thống trị lục giới từ tay Thiên Giới, Thanh Long Thánh Quân này còn sống chính là một trở ngại.
Thức Hàn rút từ ống tay áo ra cây sáo trúc, mười vạn năm rồi đã không dùng để chiến đấu…
Thanh âm réo rắt quỷ dị bắt đầu vang lên từ một vách đá… Thông thường người của Ma giới sử dụng thanh âm có tần số âm, tiên nhân không thể nghe thấy nhưng Thức Hàn này vốn dùng âm nhạc làm vũ khí giết người, hắn luyện được cả những thanh âm bình thường…
Thanh Long Thánh Quân lập tức cảnh giác, kết giới của hắn bắt đầu bị xâm phạm? Là thanh âm từ phía nào? Tiếng sáo này có nội lực rất lớn, không chỉ muốn phá hỏng kết giới mà còn muốn xuyên thủng băng tinh hộ thể của hắn…
Hắn siết chặt trong tay Hàm Quang Lộng Ảnh Kiếm, mày rậm nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét qua, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thân ảnh của hắn như một tia chớp lao đến, lưỡi kiếm cũng như một sợi tinh ngân, tấn công chính xác vào chỗ vách đá.
Tảng đá đỏ vỡ vụn, băng thiên tuyết địa trùng trùng đâm lên… Kẻ nấp sau vách đá thân thủ không hề chậm chạp, hơn nữa do có chủ ý trước, y nhanh chóng bay vọt lên không trung, thoát khỏi trận đồ băng tuyết, thân thể không hề xây xước, chỉ có tấm áo choàng màu đen là tả tơi rớt xuống….
Trên cao, lộ ra một thân ảnh mặc y phục xanh ngọc, phiêu diêu thanh tú, hai tay vẫn cầm cây sáo đặt ngang miệng. Kẻ này nếu không có ma khí ngập tràn thì sẽ khiến người khác lầm tưởng là tiên nhân xuất thế…
Thức Hàn đôi mắt dài sắc và gian xảo, liếc nhìn xuống dưới, chậm rãi tán dương:
- Không tệ là chiến thần của Thiên Giới!
- Ngươi là ai? – Khương Vũ đứng dưới cũng bay lên, chân đứng trên một mũi đá nhọn, nhìn đối phương không khinh suất.
- Tiểu tử, ông già ngươi không kể cho ngươi nghe về ta sao? Không ngờ tên thất phu đánh trăm lần thì cả trăm lần bại tướng dưới tay ta lại có truyền nhân xuất sắc đến vậy!
Thanh Long Thánh Quân thoáng kinh ngạc, ngay sau đó lại buộc bản thân khôi phục bình tĩnh, chỉ là hắn không ngờ kẻ này còn sống. Tại sao y lại có ý đồ quấy phá, là hành động cao hứng đơn lẻ hay có tổ chức và chủ ý?
- Ngươi là Thức Hàn Ma Giả?
- Thì ra gia tộc ngươi vẫn chưa quên đi nỗi nhục đó, cũng không vì sợ xấu hổ mà lấp liếm đi chuyện mất mặt đó? – Thức Hàn cao hứng châm biếm.
- Ngươi nhầm rồi, Thanh Long tộc không ngại học hỏi, đối với những kẻ nguy hiểm, dù đã chết hàng vạn năm thì công phu của hắn vẫn phải đem ra nghiên cứu, phòng trừ bất trắc như thế này…
- Cũng hơi quá lời… – Thức Hàn xoay xoay ống sáo trong tay đùa nghịch -Ta trước đây vốn không ngại phụ thân ngươi, chỉ có Chu Tước Thánh Quân còn chưa phân thắng bại, tiếc là ngày nay Chu Tước tộc đã suy vong, cũng không còn nhân tài…Ưm, Thiên Đế đương nhiệm cũng có vẻ không xuất chúng, vậy nói trắng ra Thanh Long tộc các ngươi được thể giật giây à? Nếu ta mà là tiểu tử ngươi, cũng có thể lật đổ Thiên Đế lên ngôi không biết chừng, ha ha…
Thanh Long Thánh Quân đôi mắt nghiêm lại, rõ ràng không ưa phong thái nửa đùa cợt nửa toan tính của gã ma tướng này, hắn lập tức lạnh lùng truy vào chủ đề chính:
- Thức Hàn, mục đích của ngươi là gì?
Thức Hàn vẫn chưa thu lại nụ cười trên môi, bình thản xoay thêm một vòng ống trúc rồi đặt vào miệng, tỉnh bơ nói:
- Nói chuyện chán ngắt như ngươi mà cũng lên hạng nhất nam nhân lục giới sao? Muốn biết thì phải có bản lĩnh hạ ta đã tiểu tử!
- Vậy thì tiếp chiêu! – Thanh Long thần Khương Vũ lập tức vụt đến.
Gã Thức Hàn Ma Giả quả nhiên không hổ danh, miệng thổi sáo, một tay cầm sáo, một tay làm thuật chú, vừa đánh vừa vô cùng cợt nhả:
- Đừng khinh suất tiểu tử, năm xưa mẫu thân ngươi cũng vì ngưỡng mộ mà suýt bỏ theo ta!
- Đừng loạn ngôn! – Thanh Long Thánh Quân vẫn rất bình tâm, hắn không để dễ dàng rơi vào kế khích tướng.
Hai bên giao chiến một hồi chưa phân thắng bại. Thức Hàn cố tình làm âm thanh quấy nhiễu sự tập trung và phán đoán của Khương Vũ, một mặt dùng chú thuật tạo ra ảo giác, vừa đánh vừa lui, mục đích để hắn bước qua ranh giới vào Ma Giới.
Y vốn có kinh nghiệm giao chiến với Thanh Long tộc từ nhiều năm trước, cho nên khá thông thuộc các chiêu thức của Thanh Long Thánh Quân, chỉ có đối phương là lần đầu thực sự giao đấu với Thức Hàn, cho nên vất vả không ít…
Đến lúc Thanh Long Thánh Quân bước một bước chân sang Ma giới, sức lực của hắn có vẻ giảm sút rõ rệt, đường đi nước bước cũng chậm chạp bất ngờ, thêm vào đó là chú thuật của Thức Hàn, hai chân hắn bỗng chùng xuống…
Thức Hàn nhân cơ hội đó tung sát chiêu, sáo trúc biến thành một lưỡi kiếm sắc bén, người cùng kiếm lao đến với vận tốc âm thanh…
Những giọt máu tí tách rơi xuống…
Thức Hàn hai mắt mở to kinh ngạc, không phải sáo trúc của y xuyên qua thân thể của Thanh Long Thánh Quân, mà là Cực Băng Ngưng Sát như một mũi đao sắc nhọn xuyên qua vai trái của y…
Thì ra ngay lúc y tiến đến tấn công Thanh Long Thánh Quân, dưới chân hắn đã mọc sẵn Cực Băng Ngưng Sát trận, chỉ chờ Thức Hàn y lao đến là sẽ trúng cạm bẫy…
- Không thể nào…! Cực Băng Ngưng Sát là tuyệt chiêu cao nhất và tốn pháp lực nhất của Thanh Long Tộc, ngươi không thể cùng một lúc lập ra hai cái trận pháp… Trận pháp vẫn còn bên kia ranh giới… – Thức Hàn khó nhọc nói.
- Thật tiếc nhưng ta có thể… – Ánh mắt của Thanh Long Thánh Quân lạnh lùng, dù trên thế thắng nhưng không chủ quan.
- Vậy là ngươi đã tính toán giăng bẫy? – Thức Hàn không ngờ chính mình mới bị trúng kế.
- Kẻ ngốc hơn chẳng phải sẽ bị lừa gạt sao? – Thanh Long Thánh Quân lúc này mới mỉm cười một chút, nhắc lại câu nói bất hủ của Chu Tước thần, điều mà có lẽ Thức Hàn kia cũng biết.
- Khốn kiếp! – Thức Hàn phun ra một câu chửi thề - Lại là câu nói của gã phượng hoàng đó. Ngươi giỏi như vậy, lẽ ra phải là tiểu tử của gã phượng hoàng đó mới đúng… Xem ra ngươi cũng ngưỡng mộ gã, như thế nào lại từ bỏ hôn ước với nữ nhi của gã vậy?
Vốn là Thức Hàn định giữ lại vẻ bình tĩnh và phong thái thản nhiên cuối cùng nên mới tuôn ra một câu vu vơ, nào ngờ câu nói đó lại tác động mạnh mẽ đến Thanh Long Thánh Quân, khiến hắn trong giây lát cứng ngắc. Nhân cơ hội, Thức Hàn thoát ra khỏi Cực Băng Ngưng Sát Trận, cũng may là dù trúng trận pháp nhưng khi bước vào lãnh thổ Ma giới, pháp lực của Thanh Long Thánh Quân cũng suy giảm một phần…
Đến lúc Thanh Long Thánh Quân phản ứng nhanh nhạy trở lại, Thức Hàn đã trốn khỏi pháp trận, đồng thời dùng phần sức lực cuối cùng đánh về phía hắn một chiêu ngăn cản rồi vội vàng lẩn trốn…
Khi vào Ma Giới, ma nhân tốc độ cũng nhanh nhạy hơn, tiên nhân chậm chạp hơn nên Thức Hàn một lần nữa bỏ xa Thanh Long Thánh Quân.
Đuổi thêm một đoạn thì không còn thấy vết máu, có lẽ Thức Hàn đã dùng chú thuật che dấu đi vệt máu đó… Thanh Long Thánh Quân cau mày, hắn muốn truy đuổi đến cùng….
Hắn nhắm mắt, lớp băng tuyết hộ thể vỡ ra cũng là lúc hắn trở về nguyên hình, là một con Thanh Long khổng lồ. Khi hóa thân, tốc độ, tầm nhìn cũng như mọi giác quan đều trở nên nhạy bén vượt trội, tuy nhiên chính vì nguyên hình to lớn, khả năng trúng các chiêu thức tấn công cũng cao hơn… Việc hóa thân rất hao tổn pháp lực nên bình thường hắn không dùng đến.
Bay lên cao, dùng nhãn quang vạn dặm truy xét, hắn lập tức đuổi theo dư ảnh của Thức Hàn…
Truy đuổi thêm ngàn dặm, lại thêm một sự bất ngờ lớn, nếu hắn không nhìn nhầm, Thức Hàn kia lẩn vào khu vực lăng mộ bí mật của Ma Tộc.
Khu lăng mộ này, khắp lục giới không mấy người được biết, bởi đó chính là nơi giam lỏng Hiên Viên Lập – Ma Tôn thứ hai của Ma giới.
Sau đại chiến Thiên – Ma, Hiên Viên Tiêu diệt vong, Thiên Giới lập Hiên Viên Lập lên làm một Ma Tôn bù nhìn, sau đó lại phế truất hắn, lập hài nhi mới ra đời của hắn lên làm một bù nhìn khác.
Khương Vũ trở lại hình dáng người, chậm rãi tiến nhập khu lăng mộ. Mọi bí mật có thể nằm ở đây, và Thức Hàn kia không đơn độc mà có thể có một thế lực Ma giới đang đứng đằng sau y…
Lăng mộ u ám không chút ánh sáng, pháp bảo Hàm Quang Lộng Ảnh Kiếm của hắn chính là thứ phát sáng duy nhất… Hắn đầy cảnh giác bước vào…
Vào tầng trong cùng lăng thất chính là một tế đàn lớn, những đốm lửa ma trơi thay những ngọn đuốc leo lét thắp sáng…
- Khách quý của Thiên giới đến mà tại hạ lại không thể đón tiếp…- Một thanh âm tưởng chừng rất suy yếu phát ra.
Trong bóng tối mập mờ, có một bóng dáng nam nhân bất động ngồi trên ghế gỗ, thấp thoáng thấy đôi mắt gã quấn một dải băng trắng…
Phải – Hiên Viên Lập từ lúc sinh ra nghe đồn đã là một kẻ vô dụng nhất ma giới, vừa mù, vừa không thể đi lại, tu luyện ma lực cũng không đến nơi đến chốn.
Thanh Long Thánh Quân cố quan sát, thấy trên đùi đối phương có đặt một cây đàn tam thập lục, nghi hoặc hỏi:
- Tiền bối có vẻ nhàn rỗi, tự hưởng thú vui một mình hay có cao nhân đến dạy người âm luật vậy? – Nói rồi hướng xung quanh quan sát một lượt.
- Một kẻ vô dụng như ta thì làm gì đến nơi đến chốn chứ ? – Hiên Viên Lập đơn giản nói – Nếu ngươi ở vị trí của ta, ắt thấy ngày tháng dài và nhàm chán thôi…
Tuy là nói vậy, nhưng hàm ý lại nhắc đến tội ác của Thiên Giới gây ra cho hắn. Phải, sự thật là, hắn đã không giúp được gì cho huynh trưởng của mình, huynh trưởng chết cũng là do một ả tiên nữ, Thiên giới lại ép y kết hôn cùng với một ả tiên nữ để rồi sinh ra một đứa bé oan nghiệt…
Chính là, Thiên giới không thể ngờ, tự tay hắn đã bí mật bóp chết đứa bé đó từ khi mới sinh ra. Một đứa bé nghiệt chủng, dù cho có cốt nhục của hắn, nhưng đứng giữa cuộc chiến Thiên – Ma chưa có hồi kết này, nó không có quyền sống. Đứa bé được đánh tráo kia chỉ là tái sinh của Hiên Viên Tiêu mà thôi…
Một ngày nào đó, Thiên Giới nhất định phải trả giá…
- Tiền bối, ta truy đuổi một kẻ gian đến đây, phải chăng người có thấy hắn? – Thanh Long Thánh Quân giả vờ thăm dò.
- Thanh Long Thánh Quân lại nực cười rồi, ta đâu có nhìn được gì… – Hiên Viên Lập vô cùng thản nhiên đáp.
- Vậy đã làm phiền tiền bối. Xin cáo từ! – Hắn xoay người bước đi.
Tuy là bước đi như vậy nhưng hắn đã có câu trả lời… Kẻ gian kia nhất định chạy vào đây, Hiên Viên Lập kia cũng là kẻ nói dối. Tuy bóng tối ma giới khiến cho một tiên nhân như hắn không nhìn rõ, nhưng trái lại mọi cảm quan của hắn đều tập trung vào khướu giác… Nơi này ngoài mùi ẩm mốc ra thì còn phảng phất mùi máu… Hơn nữa, đối với tất cả các loại chất lỏng, hắn đều rất nhạy cảm và có thể nhận biết được…
Chính vì vậy, hắn hóa vào một làn hơi nước, trong suốt, không mùi…
Một lát sau, quả nhiên Thức Hàn bước ra, hắn ôm miệng vết thương, tức giận nhìn Hiên Viên Lập nói:
- Ngươi để hắn đi như vậy sao? Nhất định phải kết liễu hắn, nếu không…
- Ngươi dám chắc kết liễu được hắn? – Hiên Viên Lập bình thản đáp lại.
- Chỉ mình ta, chỉ mình ngươi thì không được nhưng chúng ta liên thủ thì có thể, ta có thể gọi thêm Tiệp Tuyết, thậm chí cầu cứu …
Đột nhiên Hiên Viên Lập giơ tay lên làm ám hiệu, bộ mặt cảnh giác:
- Ta cho rằng hắn chưa đi khỏi đây…
- Vậy phải làm sao?
- Như ngươi nói… giết!
Khương Vũ cảm thấy không ổn, hắn quyết định trước hết thoát thân, bí mật trọng đại này nhất định phải mang về Thiên Giới.
Tuy nhiên, Hiên Viên Lập kia cũng khá thông minh, hắn tuy không phát hiện ra được Thanh Long Thánh Quân nhưng đã cùng Thức Hàn liên thủ tạo ra một kết giới âm thanh khắp khu lăng mộ, cản trở sự đào thoát của Thanh Long Thánh Quân.
Khương Vũ cái gì cũng có thể trù tính, chỉ là hắn vạn nhất không ngờ tới, đứng sau hai kẻ này lại chính là Ma Tôn mà cả lục giới đều cho rằng đã hồn tiêu phách tán, còn lúc này hắn chỉ có thể phán đoán Hiên Viên Lập là kẻ âm mưu làm phản…
Nào ngờ, Hiên Viên Tiêu – ma đầu hàng trăm vạn năm tuổi kia từ xa đã theo dõi mọi chuyện…
Từ khu lăng mộ, bỗng nhiên xuất hiện một làn sương tím ngắt, màu tím của sương bao phủ đột nhiên khiến một làn hơi nước trắng xóa nổi bật. Thức Hàn hét lên:
- Chính hắn!
Nói rồi, Hiên Viên Lập cấp tốc dùng đàn, gảy một chiêu công kích về phía Thanh Long Thánh Quân, hắn lập tức hiện hình. Chỉ còn cách chiến đấu…
Giao đấu bảy bảy bốn chín hiệp, Thức Hàn bị thương vẫn cố liên thủ với Hiên Viên Lập khiến cho Thanh Long Thánh Quân kia khá là vất vả. Hai kẻ này, đều chính là chủ lực của Hiên Viên Tiêu, cộng lại tu vi trên vài chục vạn năm có thừa. Ở Thiên giới cũng không có kẻ nhiều pháp lực đến thế. Chưa kể đến, trong lãnh địa Ma tộc này, Thanh Long Thánh Quân lại suy giảm sức mạnh… Nhưng nếu không một mình tiến nhập Ma giới, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không biết trước được âm mưu này…
- Thức Hàn, mau dùng Tử Bi khúc vây khốn hắn lại! – Hiên Viên Lập hét lớn, chốc nhát thanh âm như những sợi dây tung ra về phía Thanh Long Thánh Quân.
Thức Hàn cũng dùng sáo, thổi ra một đoạn thanh âm hư nhiễu, dòng thanh âm vô hình cũng biến thành một cái lưới bủa vây từ trên Thanh Long Thánh Quân.
...Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,hãy giới thiệu cho bạn bè để cùng đọc truyện hay nhé ^^Khương Vũ nhíu mày, Hàm Quang Lộng Ảnh Kiếm với tốc độ chớp nhoáng chém một nhát vào phía vai bị thương của Thức Hàn, tất cả chỉ đặt cược vào chiêu này. Nhân lúc Thức Hàn lo tránh né mà làm đứt quãng thanh âm, hắn lao lên trên, trong khoảnh khắc, băng thiên tuyết địa như những tia sáng màu bạc đâm lên lao xuống, tạo thành một cạm bẫy bủa vây giăng kín Thức Hàn và Hiên Viên Lập…
- Khốn kiếp!
Hiên Viên Lập và Thức Hàn cùng rủa thầm, trong đầu thoáng qua suy nghĩ đúng là nếu để Thanh Long Thánh Quân kia sống sẽ trở thành một tai họa.
Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cũng còn chưa nghĩ ra đối sách thoát khỏi mê cung băng giá này thì chú thuật thứ hai của Thanh Long Thánh Quân đã tung ra, lần này đồng loạt hai trận pháp Cực Băng Ngưng Sát…
Trận pháp này nếu không kết liễu được đối phương thì chính hắn cũng phải bỏ mạng, bởi mọi nội lực nhất thời đã hao tổn hết, không thể tiếp tục giao chiến thêm…
Thức Hàn trong mắt chỉ thấy một màu trắng xóa đang lao đến kinh người, đôi mắt giãn to sợ hãi. Trong đầu chỉ có một ý niệm, y hô lớn tuyệt vọng:
- Chủ thượng, chủ thượng mau cứu ta!
…
…
Sương tím giăng giăng bỗng nhiên kết thành một bức tường chắn vững chắc bao bọc xung quanh Thức Hàn và Hiên Viên Lập, ngay sau đó có một kẻ đọc Thổ Chú, mặt đất rung chuyển, băng giá trận địa của Thanh Long Thánh Quân lần lượt vỡ vụn.
Khương Vũ kinh ngạc, chính là không thể ngờ đến…
Đứng giữa không gian, một kẻ mặc hắc bào đen thẫm, trên y phục có thêu những họa tiết kì dị màu đỏ… Đồng bộ là mái tóc dài màu đen khẽ lay động, che bớt một phần gương mặt, thấp thoáng một nụ cười nửa miệng tàn ác tà mị, con ngươi trong mắt màu đỏ cổ quái, khóe mắt vô cùng lãnh khốc…Tay hắn cầm một thanh trường đao, lưỡi đao đầu rồng, cũng màu đỏ quạu như máu, xung quanh thanh đao, ma khí kết tụ thành từng sợi khói đen lập lờ…
Khương Vũ từng được nghe trong truyền thuyết, ở Ma Giới chỉ có một thanh đao như thế – pháp bảo Xích Diệm Cửu Văn Đao của Hiên Viên Tiêu. Trong chốc lát bàng hoàng, hắn tưởng mình đã rơi về quá khứ, nếu không tại sao vẫn còn Ma Tôn này, vẫn còn Thức Hàn?
Kẻ có hình dáng giống Ma Tôn trong truyền thuyết kia khẽ mỉm cười tán dương:
- Khắp trăm vạn năm nay, lần đầu tiên ta thấy một tiên nhân mạnh như vậy…
- Ngươi là…
- Như ngươi nghĩ. – Hiên Viên Tiêu ngắn gọn đáp, hai kẻ thông minh thì không cần nhiều lời.
- Tại sao… ngươi lại còn sống? – Khương Vũ đã tiêu tổn toàn bộ nội lực, trong lòng dù bất an nhưng không hề tỏ ra nao núng, kể cả cái chết là trả giá cho bí mật này.
- Ta vẫn còn sống, chỉ có các ngươi nghĩ rằng ta đã chết…
Thức Hàn cùng Hiên Viên Lập được thể chạy đến, hướng Ma Tôn khẩn cầu:
- Chủ thượng, không thể để hắn sống, mau kết liễu hắn, cũng là tiêu diệt được chiến thần mạnh nhất tiên giới…
Ma Tôn đột nhiên thu đao, khoanh tay cười lớn:
- Nực cười, hắn đã tiêu tổn hết nội lực, đánh hắn lúc này thì đâu còn thể diện của bổn tôn thượng.
- Chủ thượng, không thể để hắn đi – Thức Hàn khăng khăng cầu xin…
- Đúng vậy, đại ca… – Hiên Viên Lập cũng sốt sắng chen vào.
Hiên Viên Tiêu vẫn khoanh tay lười biếng, không rõ ý tứ. Thức Hàn và Hiên Viên Lập gần như đồng thanh nói:
- Việc bọn thuộc hạ chưa làm triệt để, bây giờ không để chủ thượng phải nhúng tay, thuộc hạ xin tự giải quyết nốt!
Nói rồi, hai kẻ này bất chấp đạo lý, nhảy vào giao chiến với một Thanh Long Thánh Quân không còn một phần nội lực. Chẳng đến mấy lâu, thắng bại đã phân…
Thanh Long Thánh Quân cố gắng chống mũi kiếm xuống đất, hắn vẫn rất kiêu hùng. Bây giờ hắn không nghĩ làm thế nào để giao chiến, chỉ nghĩ làm sao có thể để lại di ngôn cảnh báo cho Thiên giới…
Còn nữa, nữ nhân kia, một vạn năm sau, rồi mãi mãi về sau, hi vọng nàng hạnh phúc… hắn với nàng rõ ràng là không có duyên phận, lúc đầu thì hắn từ bỏ, sau thì nàng đoạn tuyệt, đến bây giờ hắn lại chuẩn bị diệt vong… Cũng tốt, cũng may là đêm qua nàng không chấp nhận tình cảm của hắn. Nếu như nàng thích hắn, thì sau ngày hôm nay chẳng phải sẽ là một bi kịch sao? Đúng như cách nàng nói, chân tình như đóa hoa, nếu chỉ nở một ngày, không đáng…
…
…
Tuy nhiên, không ngờ khi hai kẻ kia chuẩn bị kết liễu hắn thì Hiên Viên Tiêu lại ngăn cản…
- Chủ thượng, đến lúc này người còn lo đến chuyện mất mặt hay có đường đường đường chính chính không ư? – Thức Hàn kiến nghị.
- Đại ca, những việc Thiên Giới làm còn bẩn thỉu hơn nhiều, hãy xem mười vạn năm qua chúng đã làm gì?
Hiên Viên Tiêu điềm tĩnh, đôi mắt màu đỏ sâu thẳm, thâm ý nói:
- Lúc này chưa phải là thời cơ, hiện tại, chỉ dựa vào các ngươi và ta còn chưa đủ… vì vậy chưa thể đánh động Thiên giới, mạng của hắn còn phải giữ thêm…
- Vậy phải làm sao đây chủ thượng?
- Xóa kí ức, phong ấn nội lực của hắn, đánh cho bất tỉnh rồi ném qua yêu giới là được … – Ma Tôn thản nhiên tàn nhẫn nói.
Một hồi sau, giống như Hiên Viên Tiêu nói, Thức Hàn cùng Hiên Viên Lập thi hành, bọn chúng đem Thanh Long Thánh Quân bất tỉnh rời khỏi Ma giới, dàn dựng một hiện trường giả ở Yêu giới…
Còn lại một mình Hiên Viên Tiêu, vốn là hắn định quay về Âm cung, chuẩn bị chui vào cái hình nộm cũ, nào ngờ vừa vặn trông thấy một vật lạc lõng nằm trên nền đất…
Một phiến lá đỏ?!
Là vật gã Thanh Long Thánh Quân kia khi giao chiến làm rơi? Hiên Viên Tiêu nhặt lên, đập vào mắt hắn, trên phiến lá to bằng bàn tay là hình họa một con hồ ly chín đuôi. Chỉ là họa đơn giản, nhưng cũng đủ miêu tả đầy đủ sự thanh khiết, đơn thuần, ngốc nghếch pha chút cứng đầu của nàng…
Phiến lá bị vò nát trong tay Hiên Viên Tiêu, mắt hắn màu đỏ quạu, miệng lẩm bẩm, thanh âm đáng sợ:
- Quả nhiên cho hắn sống vẫn là sai lầm…Nhất định lần sau, kẻ này không thể không tuyệt diệt…
CHƯƠNG 20: “ĐỪNG RỜI BỎ TA MỘT LẦN NỮA”
Đúng giờ khai mạc, ta bước ra phía trước đài lớn, mắt nhìn một vòng đánh giá…
Phía dưới quảng trường trước cổng Chu Tước Thành, có cả thảy tám người đến tranh tú cầu. Ta nghe đồn tỷ tỷ đã gửi thiếp mời cho năm mươi hai ứng cử viên, một nửa vì tiếng xấu của ta đã lập tức cáo ốm, một phần có lẽ đã bị người của Khương Vũ thanh toán trước, chỉ còn tám tên này có lẽ đến cũng vì hiếu kì muốn xem Diễm Hồ Tiên Tử liệu có vô sỉ như lời đồn?!
Nhìn qua thì tám người này dung mạo đều không xuất chúng, bốn kẻ gầy lêu nghêu như si đa, hai tên bình thường thì mặt mũi cũng tầm thường nốt, có duy nhất hai công tử trắng trẻo nhưng…phi thường thừa cân. Thì ra cùng là thần tiên, không phải ai cũng đẹp… Nếu như gã Thanh Long Thánh Quân không có việc thì có lẽ vụ này đã lo êm xuôi rồi, mấy tên này đều bị mai phục rồi thế thân cả…
Ta bước ra phía trước, váy áo rườm rà này không tôn lên được thể hình chuẩn, trái lại tầng tầng lớp lớp chói mắt, tuy là chất liệu sang trọng nhưng lại khiến ta như một bà cô già chậm chạp thiếu linh động….
Ta cảm thấy ánh mắt lũ nam nhân này không nhìn vào ta, hoặc chỉ liếc qua rất nhanh, sau đó lại tập trung về phía sau ta…
Thì ra mấy tên phàm phu tục tử như ong đực dán mắt vào đóa hoa thơm ngát hương Mị Nhi đang ngồi tại hàng ghế dành cho tiên tộc, ngay cạnh tỷ tỷ nàng ta. Quả nhiên không sai, Bách Hoa Tiên Tử yêu kiều quyến rũ, đối với mỗi ánh mắt liếc nhìn mình, dù là khiếm nhã cũng không tỏ ra tức giận mà chỉ e lệ, khẽ lấy cây quạt che mặt, lộ ra một nửa nụ cười khuynh đảo…
Lúc này đem so sánh ta với nàng ấy quả thật khập khiễng mà, hẳn là đám nam nhân kia ước người ném tú cầu là Bách Hoa Tiên Tử chứ không phải Diễm Hồ Tiên Tử này. Vậy mà Thanh Long Thánh Quân, ngươi có thanh mai trúc mã tuyệt thế giai nhân như vậy mà không yêu, lại đi bận tâm vì một con hồ ly hư hỏng như thế này …
Chính vì quay lưng lại nên mới thấy, trong số những khách quý đến xem ta ném tú cầu ngoài Thiên Đế, Hoa Thiên Phi, Mị Nhi, sư phụ Vô Cực Chân Nhân thì còn có Atula vương Hàn Tịch.
Atula Vương ngồi ngay cạnh Mị Nhi, ngay gần những người bà con Hoa tộc của mình. Khi ánh mắt của chúng ta giao nhau, hắn khẽ mỉm cười, thần thái tươi tắn pha chút trêu chọc. Bên tai ta bí mật truyền đến thanh âm của hắn: “Bảo bối, đừng lo, dù gì ngày hôm nay cũng có ta rước nàng!”
Ta lạnh lùng quay đi, chỉ dành cho hắn một cái lườm thiếu thiện cảm. Tại sao hắn đến đây, đã không được mời đến nhặt tú cầu, chẳng hay còn âm mưu phá hoại? Hắn phá đám người bên dưới thì tốt, nhưng rước ta về thì không đời nào!
Tỷ tỷ rời khỏi ngai hậu, bước ra đứng cạnh ta, nàng hướng về phía đám người ít ỏi bên dưới, ánh mắt cố che đi sự thất vọng về lượng người tham dự cũng như nỗi bực tức trước sự có mặt châm biếm của Hoa Tộc. Nàng một vẻ đường hoàng nói:
- Tiểu muội của ta, người kế thừa thứ hai của Chu Tước tộc, hôm nay ngày lành tháng tốt muốn để duyên phận lựa chọn một đấng lang quân… Thiết nghĩ phu thê chung sống là vì duyên phận, vì tình nghĩa chứ không phải vì dung nhan hay những thứ hào nhoáng bên ngoài, hi vọng các vị cũng cho là như vậy! – Rõ ràng nàng đang thầm bới móc đến chuyện Thiên đế bạc tình.
Sau đó có tỳ nữ bưng khay đựng tú cầu đến, trước khi ta cầm vào, sư phụ Vô Cực Chân Nhân đứng lên, biểu cảm trầm tĩnh đi về phía này. Y nói:
- Tôn sư như phụ mẫu, mặc dù cơ duyên không một ai có thể định đoạt nhưng bần đạo cũng mong thiên mệnh chiếu cố đến…giúp tú cầu này chọn đúng lương duyên…
Ánh mắt sư phụ có nhìn qua tú cầu, ta đoán là người đã đồng ý giúp ta, thầm tác động gì đó đến tú cầu… Cái ông già quái dị này, khi thì khiêm khắc khó tính, khi tự nhiên lại bao dung…
Ta nhìn về đám tám người kia, muốn chọn tên nào có bộ mặt khả ố đê tiện nhất mà ném, làm cho tú cầu va vào u đầu sưng mắt hắn trước rồi lại bật ra… Để xem tên nào đang hau háu vô sỉ nhất nhìn Mị Nhi…
Chẳng biết là may hay rủi, lúc ta chuẩn bị giơ tú cầu lên, Hoa Thiên Phi với hàm ý phá đám cười nói rằng:
- Ô hô, nghĩ lại thì sáng kiến của Thiên Hậu tỷ tỷ thật hay nha, tỷ muội thần thiếp phải học hỏi rồi! Có lẽ sắp tới cũng để Mị Nhi ném tú cầu chăng?
Nhắc đến Mị Nhi ném tú cầu, mấy tên ở dưới sáng mắt lên, không ai muốn trúng tú cầu của ta cả, tự động giãn ra thành hai hàng, hi vọng không trúng họa lần này thì lần sau sẽ có cơ hội tranh tú cầu của Mị Nhi… Ta liều ném một cái, tú cầu đập lên đập xuống mấy lần, đám người dáo dác như vịt gà ngan ngỗng chạy loạn, kết quả là khi tú cầu nằm yên trên mặt đất cũng không có ai chạm phải…
Tỷ tỷ bắt ta ném lại, bắt đám người đó đứng gần vào nhưng ném đến ba lần, tú cầu đều rơi đập loạn xạ, không trúng một ai… Phía sau có tiếng cười khúc khích châm biếm của Hoa Thiên Phi, cả nàng Mị Nhi thanh tú cũng bưng miệng cười lén, rõ ràng là đểu cáng mà. Ta không giận vì bị họ châm biếm, đây là điều ta mong muốn, chỉ thấy tội nghiệp cho tỷ tỷ… Nếu như không có đóa hoa quái ác yểm trên ngực, có lẽ ta cũng nhắm mắt lấy đại một người rồi….
Hoa Thiên Phi quả nhiên được thể không còn xem ai ra gì, nàng ta đứng lên, uyển chuyển lại chỗ ta, một vẻ thương cảm mèo khóc chuột:
- Ai da, tiểu muội muội, cả Vô Cực Chân Nhân cũng cầu phúc mà không tìm được lương duyên cho ngươi a! – Nói rồi nhìn về phía đám người đứng dưới đang thở phào nhẹ nhõm – Các vị công tử, giữa buổi trưa nắng như vậy lại để các vị đứng lâu thật không phải phép, có lẽ xin mời các vị về dịch quán nghỉ ngơi, sau này có dịp lại mời đến Thiên đình vậy…
Tỷ tỷ bị chọc cho phát hỏa, nàng không kiêng nể gì, xuống tay tát Hoa Thiên Phi.
- To gan, chuyện của Chu Tước tộc đến phiên ngươi nói thay sao!
Hoa Thiên Phi khóc rống lên, Thiên Đế xót ruột, đứng dậy chỉ vào mặt tỷ tỷ:
- Ngươi mới là kẻ to gan, Diễm Phụng, nhà ngươi ỷ quyền cậy thế lộng hành, nếu không vì di ngôn của Tiên Đế, làm sao có thể bày ra chuyện nực cười này. Tính nết như tỷ muội các người, không biết tiết hạnh, làm sao có thể có người muốn nhặt tú cầu!
Hoa Thiên Phi nép sau cánh tay Thiên Đế cười đểu… Trong phút chốc, ta cảm thấy tỷ tỷ thực đáng thương…
Sự tình vô cùng căng thẳng, giữa lúc này lại có một thanh âm phát ra từ hàng ghế sau, thẳn thắn rành mạch nói:
- Bổn vương lại muốn cưới nàng!
Atula vương đứng lên, đẹp đẽ mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi ta. Có lẽ hắn cũng đã dự liệu trước, chỉ đợi đến lúc này sẽ đứng ra xin cưới ta, nếu tỷ tỷ muốn giữ thể diện với lục giới, ắt ưng thuận là cách tốt nhất.
Không cần biết Hàn Tịch đối với ta có bao nhiêu thật lòng hay chỉ là hứng thú chơi đùa, nhưng đối với Thanh Long Thánh Quân ta đã từ chối, với hắn cũng không có khả năng. Ta kích động nói với tỷ tỷ:
- Không đời nào ta chịu làm vật chơi đùa cho kẻ bà con Hoa Tộc ngươi, nếu Atula vương muốn cùng Hoa Thiên Phi tiếp tục làm nhục danh dự của ta và Chu Tước Tộc thì ngươi hoang tưởng rồi! – Ta một vẻ vô cùng tức giận, phẫn nộ không kém tỷ tỷ.
Tỷ tỷ cau mày nhìn Atula vương khinh thường, có lẽ nàng cũng bắt đầu nghĩ giống ta. Hàn Tịch mặt biến sắc, chỉ nghĩ là ta hiểu lầm mà không biết được ta cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn. Hắn vội chạy lại phía ta, chân thật sốt sắng nắm lấy một bả vai: