Hàn Tịch thuê nguyên một tửu điếm gần bờ sông, có thể quay ra phía mặt nước ngắm những chiếc đèn lồng đỏ giăng đầy bên bờ… Thị trấn cổ này có vẻ khá sầm uất…
Lúc bàn rượu được bày hết, ta đã cử động được nhưng phát hiện ra đang ở trong một cái kết giới khác, không chạy ra được, cũng không thi triển pháp thuật được. Hàn Tịch uống rượu, nhìn ta nói:
- Ngồi xuống uống một ly đi, tuy ta thích làm chuyện đó, nhưng cũng có ngày không làm, yên tâm đi, chúng ta còn sống hàng vạn năm, còn rất nhiều năm tháng để chinh phục nàng…
Ta bực dọc ngồi xuống, giằng lấy bình rượu rót vào cái chén. Từ lần trước uống phải thứ rượu nặng của Vô Cực Chân Nhân, dường như ngửi mùi bất cứ thứ rượu nào cũng thấy rất nhạt, đến bây giờ uống rượu này cũng gần như uống nước lã thôi, không thấy cay cay nồng nồng là bao. Hơn nữa bình thường tửu lượng của ta cũng không quá tệ, chỉ cần không uống đến say bất tỉnh, ta cần kéo dài thời gian đợi tỷ tỷ đến cứu.
- Ngươi đường đường cầm đầu Atula giới, là Atula vương mà cũng nhàn rỗi nhỉ, còn có vẻ sành sỏi mấy thứ phàm tục…
- Mọi việc đã có mấy biểu ca, biểu đệ ba đầu sáu tay lo rồi, nàng không biết sao… – Hắn từ từ giải thích – Chính vì mẫu hậu ta xuất thân Thiên giới nên ta là con lai, dung mạo mới được như này, còn Atula nam thuần chủng đều có nhiều đầu, nhiều tay chân, nhiều mắt, dung mạo hết sức kì quái, lại là những quỷ thần hung bạo nóng nảy, không ưu nhã như ta…
- Ngươi là vương thượng, cớ sao lại ỷ lại vào họ như vậy, thật không có chí khí… – Ta phán xét.
Atula vương im lặng trong giây lát, thật đáng ngạc nhiên. Dường như không khí xung quanh trùng xuống một phần, kẻ sở khanh kia trong phút chốc lại trở nên trầm mặc chân thành… Hừm, ta phải cảnh giác trước các chiêu bài của hắn.
Hàn Tịch nhìn sang bên sông, nơi những ngọn đèn nhỏ lấp lánh…
- Mười vạn năm rồi…
Hắn nâng một chén rượu lên, u ám uống, mắt nâu trùng trùng. Hắn lúc này trông còn lẩm cẩm hơn ông già Vô Cực Chân Nhân.
- Mười vạn năm cái gì?
- Từ lúc sinh ra đến giờ… – Hắn chậm rãi nói – Ta không hứng thú với quyền lực, trong lòng với mọi thứ xung quanh đều cảm thấy trống rỗng, cho đến một ngày ta cứ dạo chơi ở nhân gian như vậy, cảm thấy một nỗi ưu tư đè nặng đến khó hiểu, không hiểu là mình đã thiếu hay mất đi cái gì, chính xác hơn là muốn tìm kiếm cái gì đó…
Hừm, ngươi đổi bài từ lãng tử phong lưu thành một công tử u sầu rồi sao, ta không cảm động đâu, đừng hòng… Nếu chỉ bị những lời tán tỉnh như vậy đánh gục, ta làm sao còn là ta.
Hắn đột nhiên đưa tay lên bàn, chống tay đỡ gương mặt, nghiêng nghiêng nhìn ta, bình thản hơn:
- Món quà lần trước nàng có thích không?
- Không thích. – Ta đáp – Không có giá trị sử dụng,
- Đối với ta, nó hàm chứa một câu chuyện rất có ý nghĩa… – Hắn nói – Ta mua nó trong một lần đi thăm hạ giới vào dịp Thất tịch, nàng có biết câu chuyện về những chiếc mặt nạ đó không?
- Không biết. – Ta cụt lủn nói, tranh thủ bóc lạc ăn.
Hàn Tịch nâng thêm một chén rượu, sau đó chậm rãi kể, dùng cái giọng trầm trầm, khá giống như một kẻ kể chuyện chuyên nghiệp trên radio:
- Tương truyền rằng, nhiều vạn năm trước, có hai vị thần tiên nọ, một nam một nữ, vì cảm thấy mệt mỏi với những khuôn phép của Thiên giới, chán chường vì cuộc sống quá dài và vô vị, họ đã xuống trần gian và vô tình gặp nhau… Khi đó là đêm lễ hội của một tộc người dưới trần gian, nam thanh nữ tú ở ra quảng trường lớn, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ. Không ai nhìn thấy mặt ai, nam nữ ngẫu nhiên ghép thành một cặp và tham gia một trò chơi. Cuối trò chơi, nếu cặp nào hợp nhau thì cùng đi dạo, làm quen, trò chuyện, nhiều mối lương duyên bắt đầu từ đó. Hai vị thần tiên hòa mình vào cuộc chơi đó, họ ghép thành một cặp, chiến thắng trò chơi. Đến lúc nhìn thấy mặt, cả hai mới không ngờ đối phương cũng trùng hợp là người Thiên giới…
- Sau đó họ yêu nhau sao? – Ta đơn thuần hỏi – Vậy là quá tốt còn gì?
Hàn Tịch lôi trong người ra một cái mặt nạ khác. Không giống như những chiếc mặt nạ tặng ta, chiếc mặt nạ này như một gương mặt phụ nữ đang khóc…
- Thần tiên cũng có danh phận, có phân biệt sang hèn, khi đó lục giới bắt đầu hỗn loạn, Thiên giới càng chú trọng đến người kế vị. Vị nam thần kia chính là Thái tử điện hạ và có hôn thê, vị nữ thần kia chỉ là một tiểu tiên. Sau đó, vì nhiều lý do nữa, mối tình đó không thành. Tiên nữ kia nghe nói đã tự sát, hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi Thiên giới…
Ta cảm thấy Hàn Tịch nhập tâm hơn bình thường, bèn cất lời hỏi hắn, phá tan im lặng:
- Này, câu chuyện này ngươi nghe ở đâu hay bịa đó? Ta chẳng thấy cảm động chút nào…
- Từ một người già bán mặt nạ.. – Hắn mỉm cười nhạt nói – Hôm đó ta đi dạo chơi, tự nhiên thấy hứng thú với những cái này nên mua, được lão bá đó kể cho câu chuyện này. Trước giờ ta cũng không thấy thích thú với các truyền thuyết tình yêu ảo mộng nhưng khi nghe câu chuyện này, tự nhiên lại thấy bị tác động…
Khi đó, ta vừa uống rượu, vừa hồn nhiên đến vô tâm cười nói trêu đùa…
- Này, Atula vương, nhìn cảm xúc trên cái bản mặt của ngươi hiện giờ, ta cảm thấy ngươi giống nhân vật nam chính đó rồi đấy, ha ha…
- Vậy sao, nhưng hẳn là không phải…. – Hắn cất mặt nạ đi, cảm xúc cũng dần tươi tắn lại – Nàng không cảm động chút nào sao?
- Nếu ngươi đã không phải là nam chính thì đừng hòng lừa ta! – Ta lạnh lùng nói.
- Ta cứ nghĩ là nàng cũng sẽ cảm thấy làm thần tiên sẽ thực mệt mỏi. Đối với ta, chúng ta có cuộc sống rất dài, dài đến bao lâu cũng không đếm hết, qua bao nhiêu vạn năm mới được chết, hồn tiêu phách tán thành tro bụi… Không giống như con người, nếu thần tiên chịu đau khổ hay cô đơn, sẽ phải tự dày vò hàng ngàn, hàng vạn năm, so với con người, cũng lắm chỉ chịu đựng những nỗi đau đó mấy chục năm…
- Ta không nghĩ giống như ngươi, nhưng cũng cảm thấy trong lục giới, làm người là lý tưởng nhất! – Ta nâng ly rượu – Vì điểm này, ta với ngươi cụng một ly…
- Vậy nàng cũng cho rằng… thà làm uyên ương, không làm thần tiên? – Atula vương chuyển sang dụ dỗ, mặt đầy quyến rũ nói.
- Hừ! - Ta rút lại ly rượu – Nếu tính tình ngươi nghiêm túc tử tế một chút, ta có thể coi ngươi như bằng hữu rồi, thật đáng tiếc!
CHƯƠNG 11: BIẾN CỐ
Ta cùng hắn uống thêm một vài chén, vẫn chưa thấy người của tỷ tỷ đến cứu. Trời càng về khuya…Trong đêm giao thừa này, dân chúng quanh thị trấn kéo đầy ra phía bờ sông…
Atula vương nhìn ra phía đó, cao hứng bảo ta:
- Lát nữa nơi đó sẽ đốt pháo và thả đèn trời, hay là chúng ta nắm tay lại đó chơi đi…
- Ra đó chơi thì được, nhưng nắm tay thì không! – Ta đáp.
Ta và hắn hòa vào dòng người đông đúc. Ở đây, mỗi phàm nhân đều mua một cái đèn trời, họ viết lời cầu nguyện của mình lên mảnh giấy gắn trên chiếc đèn lồng đó rồi thả đi với hi vọng thần tiên trên cao có thể nhìn thấy và ban cho họ ước muốn…
- Tiểu mỹ nhân, nàng không có ước muốn nào sao? – Hàn Tịch đưa cho ta một mảnh giấy, tay hắn cầm cái lồng đèn…
- Có, ngươi sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện chứ?
- Được, nàng viết lên giấy rồi thả đi, ta sẽ thành toàn cho nàng…
- Ta muốn thoát khỏi ngươi bây giờ!
Ta cứ nghĩ Hàn Tịch kia sẽ từ chối, nào ngờ hắn chỉ “Ừm” một cái, sau đó thả lên cái lồng đèn…
Nhìn lồng đèn bay mất, Hàn Tịch có chút luyến tiếc nói, hơi thở phảng phất men say:
- Đêm đã muộn, nàng cũng nên trở về Thiên giới đi…Chỉ cần lần sau tái ngộ, nàng thích ta hơn một chút là được…
Thấy hắn không còn uy hiếp, ta thong thả nhìn những lồng đèn bay cao trên bầu trời đêm như những chấm sáng lấp lánh… Hay là ta nhân cơ hội đào tẩu khỏi Thiên giới ngay bây giờ?
Trời đêm chuyển biến, không còn quang đãng, mây từ đâu kéo đến rất dày… Một cơn gió khô khốc tách một kẽ mây, lộ ra vầng trăng khuyết đỏ sậm như máu, yêu khí dị thường… Một vài giây sau, nghe thấy đâu đây những tiếng la hét thất thanh.
Hàn Tịch vốn là định tán tỉnh thêm một vài câu rồi đi, nào ngờ mặt hắn bỗng tỏ ra cảnh giác, nhíu đôi lông mày, nghiêm trọng nói:
- Có yêu khí!
Hàn Tịch nắm tay ta ra khỏi đám người đông, đứng dưới một tán cây, y thi triển thuật pháp, vẽ dưới chân ta một vòng tròn quái dị.
- Trước khi ta quay lại, nàng nhất định không được bước ra khỏi cái vòng này…Nhớ đó!
Hàn Tịch như một tia sáng lao đi, ta chẳng hiểu có chuyện gì. Lẽ nào dưới trần gian xuất hiện yêu quái? Yêu giới chẳng phải đã bị chinh phạt rồi sao?
Đám người dần dần nhốn nháo, chen lấn dẫm đạp lên nhau chạy trốn tán loạn, mấy người hò hét lên:
- Có yêu tinh, có yêu tinh! Yêu tinh ăn thịt người!
- Tránh ra! Tránh ra! – Một thiếu phụ vừa hét lên, phía sau có một bàn tay đen kịt, móng vuốt dài nhọn cắm vào cổ nàng ta – Á, cứu…!
Ta cả kinh, trời ơi, đúng là yêu quái ăn thịt người. Hàn Tịch chết tiệt, sao ngươi bỏ lại bà cô một mình như thế này…
Mọi người càng hỗn loạn, ai cũng lo chạy trốn, càng xô đẩy lại càng trở thành một đám xô bồ. Nhiều tiếng trẻ con la khóc vì lạc phụ mẫu, nhiều người già không chạy nổi, ngã gục xuống… Ta không dám bước ra khỏi kết giới…
Đám người dáo dác là vậy nhưng lại có một bóng dáng trẻ nhỏ ngơ ngác, dường như rất lạc lõng. Là một đứa nhỏ trùm áo khoác lông trắng, đêm tối không thấy rõ mặt mũi nhưng chỉ nhìn hình dáng cũng thấy ngộ ngộ. Trông nó lùn tịt, tròn tròn như cây nấm, một bàn tay mum múp đang cầm lục lạc đồ chơi, một tay cầm xâu kẹo đường.. Trời ơi, con cái nhà ai lại để đi lạc như vậy, một đứa nhỏ còn chưa ý thức được nguy hiểm.
“Keng” – lục lạc rơi xuống, thì ra một người trẻ tuổi vội vã va vào nó, nó ngã bịch một cái ra đất, trì độn không đứng được dậy, cái mình tròn tròn ú ú nằm bẹp dưới đất nhưng cũng không thấy than khóc gì… Mấy người khác bán sống bán chết chạy qua, sẽ dẫm vào nó mất…
Nhìn thấy xung quanh yêu quái chưa bước đến, ta tính đánh liều chạy ra ôm nó vào kết giới. Nào ngờ vừa bế đứa bé bụ sữa nặng trịch này lên, từ dưới mặt đất chỗ vòng kết giới nứt ra một khe hở, kết giới cũng vì đứt đoạn mà bị phá hỏng. Thôi tiêu rồi…
Ta một tay ôm nó, một tay cố làm một cái Chân Hỏa Hộ Thể, chạy trốn theo đám người.. Thấy những âm thanh la hét ngày một gần, yêu quái đang đến a…
- Bé bé, phụ mẫu ngươi đâu, ta giúp nhóc đi tìm…
Thằng bé không đáp, rung rung lục lạc nghe rất nhức óc, ta giằng cái đồ chơi ra khỏi tay nó. Nó khóc òa lên, ầm ĩ vô cùng. Trời ơi ai kêu ta bao đồng làm chi, ta ghét những đứa con nít ngờ nghệch ngang bướng…
- Im ngay, nếu còn khóc bà cô đây sẽ bỏ mặc ngươi! – Ta dọa nạt.
Giữa lúc cấp bách còn nghe đứa nhỏ tiếp tục ăn vạ, ta vỗ vào mông nó “bốp” một cái. Cũng không cần để ý đến ánh mắt mọi người kinh ngạc thế nào, ta vận pháp lực bay lên. Trước mắt nếu không tìm được người của tỷ tỷ thì phải tìm Hàn Tịch, ta không biết cách trở về Thiên giới a…
Đứa trẻ sau khi bị vỗ vào mông thì im bặt, chỉ còn những tiếng rưng rức khóc nhỏ… Một lát sau thấy tiếng thở khò khò, con heo nhỏ này đã lăn ra ngủ, còn dúi đầu vào ngực ta, cái tay nhỏ đưa lên nắm lấy, sờ sờ…
- Ta không phải mẫu thân ngươi! – Ta giằng tay nó ra, mắng lớn.
Bay qua thị trấn nhốn nháo, ra ngoại ô là một vùng đồi núi hoang vắng. Bay được một chút đã thấm mệt, thấy chỗ này không có nguy hiểm, ta bèn đáp xuống nghỉ một lát…
Bên đồi có một cái nhà tranh nhỏ còn sáng đèn, ta bước vào nương nhờ. Chủ nhân ngôi nhà là hai ông bà cụ mặt mũi hiền hậu, ta tính giao đứa bé cho họ để tranh thủ đi tìm Hàn Tịch. Nào ngờ kia bà cụ vừa bế đứa bé, mụ đã hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ bốn mắt dữ tợn, ông già cũng biến thành một con rết đỏ ối kinh tởm.
Con trăn há miệng lớn định nuốt chửng đứa bé, con rết lại lấy ta làm mục tiêu tấn công. Ta cuống cuồng phóng một tia lửa vào con rết, định chạy lại chỗ con trăn cứu thằng bé, nào ngờ con trăn quay lưng, phóng đuôi quật ngã ta, hai chiếc răng dài nhọn cắm phập vào đứa nhỏ.
Ta không dám nhìn, nhắm chặt mắt. Mãi sau mở mắt ra, chỉ thấy chiếc áo lông của đứa bé xấu số rơi xuống đất, lục lạc cũng kêu lên hai tiếng giòn tan rồi lăn lóc dưới nền.
Bé bé, ngươi hãy siêu thoát, dì đây có lỗi với ngươi… Ta sống chết cố chạy ra khỏi căn nhà, con trăn với con rết đuổi theo…
Mặt trăng khuyết màu đỏ sẫm quỷ dị… Giữa lúc ta còn đang kinh hoàng, con trăn và con rết đã tan xác nổ tung, từng giọt máu như những hạt trân trâu đen bóng bay tán loạn… Mùi máu tanh rất khó chịu…
Làn gió quái dị thổi đến mang không khí chết chóc và thê lương, đôi mắt ta chớp chớp, đầu óc bỗng có phần mụ mị, nhất thời không cử động được, cũng không rõ cảm giác của mình…
Ta chỉ cảm thấy một vật giống hình lưỡi đao loang loáng trước mặt, trùng với màu đỏ quỷ dị của mặt trăng hiện giờ… Mà bóng người hư ảo trước mắt, lập lờ trong một tầng sương tim tím…
Mắt ta mờ mờ, không thể nhìn rõ, chỉ thấy kẻ vừa xuất hiện kia rất cao lớn, một thân y phục đen tuyền, mái tóc cũng rất dài, từng lọn từng lọn bị thổi bay theo gió… có chút ấn tượng, giống như đã nhìn ở đâu…
Kẻ đó từ từ bước đến phía ta, tiếng bước chân in trên cỏ sột soạt giữa đêm thanh vắng. Đột nhiên ta giật mình, nhìn lại bản thân, nhìn lại hắn…
- Không… không có bóng? – Dưới ánh trăng, trên vạt cỏ chỉ có mỗi chiếc bóng kéo dài của ta. – Ngươi… ngươi cũng là ma?
Lấp lánh phía trước có một đôi mắt đỏ rực, một nụ cười lấp lửng bí hiểm lãnh khốc…
- Phải, ta cũng đã chết, đã chết rất lâu rồi… – Nam nhân trước mắt cứ tiến tới, tà mị nói.
- Ngươi…. Ngươi… đừng ăn thịt ta…. Cứu mạng! – Ta thấy sống lưng rất lạnh, lắp bắp nói.
Ta muốn lùi bước, lại cảm thấy đôi chân không thể di chuyển. Dùng đôi mắt mờ mịt cố nhìn xuống, dường như sương tím cũng đã cuốn lấy chân ta, dính như keo, không thể cử động…Ác ma đến sát rồi, ma khí nhiều đến ngộp thở, bàn tay lạnh buốt của hắn đặt lên gương mặt trắng bệch vì sợ của ta…
- Ừm, không ăn thịt nàng… – Hắn nói, thanh âm trầm trầm, bên tai mỗi lúc một gần …
Mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, che đi vầng trăng lẻ loi, vậy là chút ánh sáng mong manh cuối cùng cũng tắt, xung quanh ta chỉ có một mảng tối đen trộn với những mảng tím dị thường…
Ta cảm thấy có một vật mềm mềm nhưng lạnh ngắt dán trên môi mình, xung quanh mũi phảng phất mùi gì đó ngậy ngậy như sữa bò…
Sau đó, ta sợ quá bất tỉnh…
…
…
- Diễm Diễm, Diễm Diễm ! – Xung quanh ta có tiếng gọi sốt sắng, có ai đó đang cố lay ta dậy.
Ta mở mắt, lấy tay dụi dụi hai tròng mắt. Thì ra là tên Atula vương. Cơ mà sao ta lại nằm giữa chốn đồi núi hoang vu này. Ta nhớ là đang đứng trong cái kết giới mà Hàn Tịch vẽ cho ta. Sau đó, sau đó… Ôi sao đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ được nữa…
- Tiểu mỹ nhân, sao nàng lại chạy ra khỏi kết giới, lúc ta quay lại, không còn thấy nàng nữa.. – Hàn Tịch gương mặt đầy lo lắng, dồn dập hỏi.
- Ta không biết nữa, không nhớ được, hic… – Ta ngây ngô đáp – Mà lúc nãy ngươi chạy đi đâu, sao lại bỏ lại ta?
Hàn Tịch thở dài nói:
- Nãy đột nhiên có yêu quái hiện hình, ta linh tính thấy điểm bất thường, rõ ràng không phải những yêu quỷ nhỏ lẻ làm liều, có một nguồn dị khí rất mạnh điều khiển chúng… Ta cố gắng theo linh cảm tìm ra nguồn gốc nhưng lại tự dưng mất dấu… Lúc quay lại thì không thấy nàng, ta vội vã đi tìm…Đi ra ngoài thành thì vẫn không thấy nàng, lại mơ hồ cảm thấy dị khí, theo đến đây thì lại mất dấu dị khí, lại thấy nàng bất tỉnh chỗ này…
- Ôi ôi ngươi nói cái gì làm ta đau hết cả đầu! – Ta bực mình nói.
Hắn đỡ ta dậy, cả hai vừa đứng lên thì thấy tuyết bay đầy trời, khí lạnh kéo đến, còn có thêm một luồng chân khí trong sạch không vẩn đục.
...Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,hãy giới thiệu cho bạn bè để cùng đọc truyện hay nhé ^^Xuất hiện từ trên trời, hai mỹ nam nhân đẹp nhất Thiên giới: Thanh Long Thánh Quân uy vũ mạnh mẽ và Vô Cực Chân Nhân siêu phàm thoát tục.
- Ồ, thiên giới cũng đến đây rồi sao? Yêu quỷ đã chạy mất rồi… – Atula vương chậm chạp nói.
Thanh Long Thánh Quân cùng sư phụ đáp xuống đất. Sư phụ lẳng lặng không nói gì, chỉ nhìn qua ta, ánh mắt lại chìm vào u uẩn vô tận… Tên Khương Vũ mặt lạnh nghiêm trọng nói:
- Ta nghe tin cấp báo dị khí yêu ma xuất hiện ở hạ giới, vốn đang cùng Vô Cực Chân Nhân đàm đạo bèn lập tức xuống trần, trấn yên được phần lớn yêu quái, nhưng vẫn để lọt mất đầu não…
Atula vương cười đểu châm chọc:
- Cũng tại Thanh Long Thánh Quân chưa diệt cỏ tận gốc, yêu giới lại hoành hành…
- Atula vương cũng biết mọi việc có phần bất thường, hà cớ phải châm biếm như vậy… – Thanh Long Thánh Quân vẫn từ tốn đáp nhưng lời lẽ thì khá sắc bén – Ta trước khi xuống đây có nghe bên phía Diên Hòa điện ầm ĩ, Thiên Hậu nương nương nói có người bắt cóc muội muội của người, nếu Atula vương không có ý gây bất hòa với Thiên giới, xin hãy để nàng theo bổn thần và tôn sư trở về…
Atula vương khoanh tay, nhìn ta lưu luyến, nháy mắt một cái đa tình rồi nói một lời cáo biệt, trong chớp mắt lại hóa thành một vệt sao băng bay đi mất hút…
CHƯƠNG 12 THỎA HIỆP
(Gấu mèo ta cũng rất thích cặp Thanh Long Thánh Quân – Diễm Diễm a ~~~)
Ta theo sư phụ và Thanh Long Thánh Quân trở về thiên giới, vừa đến cổng Thiên cung đã thấy tỷ tỷ cuống cuồng lên, chỉ lo tên Hàn Tịch kia đã làm gì ta…
Vốn tỷ tỷ định mang ta trở về, nào ngờ Thanh Long Thánh Quân đột nhiên đứng ra nói:
- Thiên Hậu nương nương, hạ thần có chuyện muốn thỉnh giáo Diễm Hồ Tiên Tử, liệu có thể gặp riêng nàng một lát không?
Tỷ tỷ trợn mắt ngạc nhiên. Cái gì mà gặp riêng, lại còn bí ẩn như vậy? Thanh Long Thánh Quân nhanh chóng bắt được ý, một vẻ đường hoàng nói:
- Là việc công, liên quan đến chuyện yêu khí ở hạ giới hôm nay. Hạ thần sẽ không làm gì thất lễ…
Tỷ tỷ hừ một cái rồi nhấc đuôi áo đi, có lẽ nàng đang hi vọng đó là chuyện riêng nhiều hơn chuyện công.
Lão già Vô Cực Chân Nhân cũng đã lặng lẽ về Âm Dương Thái Tuế điện. Đứng trước Nam Thiên Môn gió lồng lộng, chỉ có mình ta với hắn… Thanh Long Thánh Quân cao to đẹp trai, mình đầy khí thế như một bức tượng đài lẫm liệt.
- Có chuyện gì thì mau nói! – Ta giục.
- Ta muốn tiên tử tiết lộ những gì đã xảy ra ở hạ giới lúc nãy, càng chi tiết càng tốt…
Ta thừa biết hắn hỏi chuyện liên quan đến yêu quái xuất hiện, nhưng vẫn cố tình đánh trống lảng. Tỏ ra ngây thơ, ta cố tình chậm rãi nhất mà kể:
- Ta cùng Atula vương hẹn hò rất là vui vẻ, đầu tiên là nắm tay dạo chơi, sau đó là uống rượu, ngắm trăng, nhìn sông nước… rồi tâm sự, kể chuyện tình duyên… Sau đó còn thả đèn trời, viết ước nguyện, xem pháo bông… Sau đó…
- Được rồi! – Thanh Long Thánh Quân không đủ kiên nhẫn bèn ngắt lời, sau đó thốt ra một câu kinh thiên động địa – Vậy thì ngày rằm tháng tới ta sẽ đến tranh tú cầu.
Ta tưởng mình nghe không rõ, trợn tròn mắt hỏi lại:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Ngày rằm tháng tới ta sẽ đến tranh tú cầu. – Hắn rõ ràng nói từng chữ, không xấu hổ, rất trôi chảy, nghe rất rõ.
Miệng ta không ngậm được. Mơ hồ cảm thấy Cực Băng Ngưng Sát Trận của hắn năm xưa từng vô tình giết chết Diễm Hồ Tiên Tử cũng không nguy hiểm bằng câu nói vừa nãy. Làm ta phải điều khí, hít vào thở ra một hồi rồi mới phun ra được mấy chữ:
- Ngươi bị điên à?
- Không. – Hắn đáp.
- Thế lúc nãy có con yêu quái giáng một chưởng vào đầu ngươi à Thanh Long Thánh Quân?
- Cũng không.
- Thế… thế tại sao sao…? – Ta giơ ngón tay, run run chỉ về phía hắn – Hay là ngươi muốn nổi tiếng?
- Cũng không phải. – Hắn không chút ngượng ngùng nói.
- Vậy tại sao?
- Trong lòng tiên tử tự hiểu rõ. – Âm điệu của Thanh Long Thánh Quân rành mạch, mồn một bên tai.
Ta choáng quá, vội xoay đuôi về hắn, ngồi xổm xuống, cúi mặt xuống đất. Không thể bình tĩnh được ..Bỗng dưng gã Thanh Long Thánh Quân đi đến trước mặt ta, cũng ngồi xổm xuống, ngây thơ đến vô hại, nhìn ta chăm chú dò xét:
- Tiên tử bị bệnh sao?
- Ngươi mới là kẻ có bệnh! – Ta hét lớn, đứng dậy, lùi lùi xa – Sao tự nhiên ngươi lại thích ta ? Không được, mau tránh xa bà cô ra!
Thanh Long lúc này đột nhiên đứng thẳng dậy, ngửa mặt lên trời cười lớn, có vẻ như rất sảng khoái, giống như gặp một chuyện nực cười nhất thế gian. Gã Thanh Long Thánh Quân này, ngươi càng ngày càng mất hình tượng.
- Tiên tử đang nghĩ gì vậy? Thì ra ngươi hiểu sai ý của ta… – Một bộ dáng chính nhân quân tử trở lại, chỉ có điều ánh mắt vẫn ngập ý cười.
- Là sao? – Ta cảm thấy bản thân có chút quê mùa nhưng vẫn lý lẽ đáp – Nếu không phải ái mộ bổn tiên, ngươi đến tranh tú cầu làm gì?
- Là tiên tử năm lần bảy lượt có ý chống đối, không hợp tác cùng ta. – Hắn đầy bất đắc dĩ nói – Qua chuyện xích mích với Thiên hậu vừa rồi, bệ hạ càng không tiện hạ chỉ đến Chu Tước tộc, ta chỉ có cách đoạt tú cầu, sau khi trở thành hiền tế của Phượng tộc, có thể công khai bước vào thư viện mật của Chu Tước thành, tìm hiểu những điều bí mật Chu Tước Thánh Quân từng ghi chép lại…
- Ngươi đúng là điên rồi! – Ta thực sự mất mặt, xù lông hét lớn – Chuyện cả đời mình có thể dễ dàng đem đánh đổi như vậy sao? Ngươi muốn bảo vệ Thiên giới, ham muốn làm công thần, làm một vị thần ghi danh kim cổ lục giới đến thế sao?
- Cũng phải… – Hắn bình tĩnh nói – Nhưng ta cũng đến lúc lập gia thất rồi, mà ta với Tiên tử cũng môn đăng hộ đối, từ sau khi biết ngươi không phải loại người nhõng nhẽo nông nổi, đầu óc cũng không đến nỗi chậm chạp, ta cảm thấy cũng không tệ…
- Nhưng ta cảm thấy tệ! – Ta đanh đá xỉ vả hắn – Ngươi muốn làm trò cười cho thiên hạ sao? Nghĩ ta là cái gì, đã quăng đi còn nhặt về!
- Nếu ngươi làm nương tử của ta, từ sau này ta sẽ đãi ngộ tốt với ngươi, cũng không lập thêm trắc thất. – Thanh Long Thánh Quân không hổ thẹn, biểu cảm như đang đứng trong một phiên giao dịch công khai nói.
- Con rồng đá kia, bà cô cấm ngươi xuất hiện ở lễ tranh tú cầu! – Ta phũ phàng nói – Ta thà dẫn ngươi đột nhập vào Chu tước tộc cho xong!
- Được, là tiên tử tự thỏa hiệp. – Hắn mỉm cười nói. – Nếu ngươi đường hoàng thỏa hiệp ngay từ đầu, ta đã không cần uy hiếp…
- Thì ra ngươi lại bày kế!
Ta nổi đóa, bất chấp sức mạnh không cân bằng, lao tới tính đạp vào chân hắn một cái. Thanh Long Thánh Quân không thèm né tránh, có điều người hắn cứng hơn sắt thép, ta đạp vào chỉ tổ lấy trứng chọi đá, đã đau chân lại mất đà, loạng choạng ngã xuống…
Xoay một vòng, ta đã thấy có một cánh tay vững chắc đỡ lấy eo mình. Đầu ta ngửa lên trên, cảm thấy trong khoảnh khắc, vầng trăng khuyết trên cao lúc này lại như nháy mắt trêu chọc mình, phía dưới còn có một khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, chính nhân quân tử.
- Tiên tử, xin cẩn trọng! – Khoảng cách này rất gần và ám muội.
- Á! – Thanh Long Thánh Quân đột nhiên kêu lên, là ta trong lúc hắn không phòng bị, lên gối một cái mạnh, huých trúng chỗ hiểm nhất.
Gió tuyết kéo đến ào ào, Thanh Long Thánh Quân vội hất ta ra, hắn trừng mắt, có vẻ rất phẫn nộ nói:
- Hồ ly kia, ngươi còn có phải là nữ nhân không? Còn có đoan trang tiết hạnh không?
- Ngươi mới là người phải soi lại mình, thật không còn hình tượng! – Ta nhìn vào chỗ trọng yếu của hắn, cười lớn, cố tình châm biếm – Nếu theo cảm giác lúc nãy của ta, lời thiên hạ đồn là hoàn toàn chính xác, thực không cân xứng với hình thể của ngươi, thực khiêm tốn ha ha!
Dù là một nam nhân đạo mạo đến đâu, bị một nữ nhân trêu chọc như vậy cũng như một con bò hung hăng thôi. Ta vừa cười, vừa cưỡi mây đào tẩu, hắn lập tức rượt theo, giống như muốn giết người diệt khẩu, che lấp đi điểm yếu chí mạng này…
Đuổi được hơn một vòng, hắn không muốn mất thời gian, vội xuất tuyệt chiêu Băng Thiên Tuyết Địa, từng tảng băng lớn trên đầu phi xuống, dưới đất đâm lên, bao vây ta, làm ta kẹt cứng trong đám băng.
- Thanh Long Thánh Quân, dù giết ta, bí mật của ngươi cũng sẽ bị phanh phui!
Hắn lao xuống chỗ ta, nghiêm giọng mắng:
- Còn ăn nói hàm hồ, đợi ta tranh tú cầu được, sẽ cho ngươi một bài học!
- Ta cấm ngươi tranh tú cầu, ngươi dám đến tranh, ta sẽ trước bàn dân thiên hạ hét lớn lên bí mật của ngươi! – Nhắc đến tranh tú cầu, ta vội nghĩ cách đối phó.
- Thiên hạ sẽ chỉ phân vân tại sao tiên tử lại biết rõ như vậy thôi, đến lúc đó ta không cần tranh tú cầu, ngươi cũng phải gả cho ta. – Hắn điềm nhiên nói.
- Hừ, đấu với ngươi thực mệt mỏi, thôi được rồi, thỏa hiệp đi! – Ta bực mình, cuối cùng cũng muốn kết thúc – Nếu ngươi không đến tranh tú cầu, đồng thời hứa giúp ta một việc, ta nhất định sẽ đưa ngươi vào lãnh địa Chu tước tộc.
- Cứ nói.
- Ngươi giúp ta thanh lý những kẻ được mời đến tranh tú cầu, chủ yếu là cản trở bọn họ, làm cách nào cũng được, bắt cóc cũng được, giả vờ ám toán cũng được, đóng giả làm sứ thần thông báo lùi lại lịch cũng được, miễn là phải hạn chế chúng đến. Những kẻ nào xấu xí, béo mập hay đui thọt thì phải thanh toán trước, rõ chưa?
Hắn trong giây lát nhíu mày, có vẻ không thích thú gì nói:
- Những việc không minh bạch như này, một người đường đường chính chính e rằng không thể làm, hơn nữa nếu bị lộ ra, còn ảnh hưởng đến mối quan hệ Thiên giới và các danh gia vọng tộc…
- Rốt cuộc ngươi có làm không? Tự làm hay thuê người làm là tùy ngươi, nếu không đồng ý, ngày mai ta sẽ nhờ vả Atula vương, bỏ trốn theo hắn…
- Thôi được, một lời đã định. – Thanh Long Thánh Quân thở dài nói.
- Một lời đã định! – Ta làm kí hiệu ngoắc tay, hắn không hiểu gì, ta đành giải thích – Móc ngón tay ngươi vào đây, có nghĩa là cam kết đảm bảo, kẻ nào sai lời, thiên lôi đánh chết.
- Thiên lôi không đánh lại ta, y còn là thuộc hạ của ta… – Thanh Long Thánh Quân lập tức kháng nghị lại.
- Vậy thì hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không có luân hồi. – Ta chỉnh lại cho phù hợp.
- Được.
CHƯƠNG 13: HỒ LY HỒI KÍ
Đêm hôm đó, lẽ ra không có chuyện tày trời gì, chỉ là khi ta ngâm mình dưới suối nước nóng mới phát hiện ra, cái nụ hoa Mạn Châu Sa vốn khép chặt dường như phình to ra một chút. Trời ơi, không thể nào, chắc là do ta béo lên, ngực to ra một chút nên mới có cảm giác vậy thôi? Nó không thể nào đang nở chứ…
Mà nếu thực sự đang nở, ắt có nam nhân chú ý đến ta, sắp trao chân tình cho ta rồi… Hừ, nếu mà biết là tên nào, ta sẽ thanh lý hắn trước…
Nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ tiếp xúc với mấy nam nhân là Vô Cực Chân Nhân, Thanh Long Thánh Quân và Atula vương. Vô Cực Chân Nhân thì không thể nào, Thanh Long Thánh Quân càng không, chỉ có thể là do Atula vương háo sắc có ý đồ với ta. Lần sau gặp hắn, ta sẽ tránh xa mười bước.
Có lẽ sau vụ này ta nên trốn lên núi tu luyện, tịnh thân không tiếp xúc với nam nhân chăng?
…
…
Như đã giao ước với gã Thanh Long Thánh Quân, ngày hôm sau ta hẹn gặp hắn tại cửa sau Lăng Tú cung, tranh để người khác dòm ngó sinh chuyện dị nghị…
Vốn là thỏa hiệp đưa hắn đến Chu Tước thành, ta quyết định viện cớ về thăm lăng mộ của phụ thân, tiện thể cầu nguyện người và tổ tiên Chu Tước tộc ứng linh, giúp ta thả tú cầu trúng một nam tử tốt - một lý do rất là hợp lý.
Vì đêm qua ngủ không ngon lắm, gần bình minh mới chìm vào giấc ngủ sâu nên sáng nay ta dậy muộn, vội cuống quýt rửa mặt chải đầu, cũng không rảnh mà trang điểm, búi tóc hay tô vẽ gì, ta khoác lên mình một bộ xiêm y đơn giản nhất, màu trắng tinh khiết - bộ đồ tao nhã hiếm thấy trong đống quần áo lòe loẹt của ta, mà phần lớn số đó là do tỷ tỷ tặng…
Trễ hẹn gần một canh giờ, có lẽ tên Thanh Long Thánh Quân đã đợi mọc rễ rồi. Kệ hắn, việc là do hắn nhờ vả…
Ta đến cổng sau Lăng Tú cung, thấy bóng dáng Thanh Long Thánh Quân đứng dựa vào một gốc cây phong lá đỏ thẫm. Màu y phục xanh lam của hắn nổi bật trên nền lá đỏ, tạo thành một bức tranh hài hòa… Ô kì lạ thay, hôm nay hắn không mặc giáp mỏng, cầm kè kè thanh Hàm Quang Lộng Ảnh Kiếm như thường ngày mà lại mặc một bộ y bào nhẹ nhàng sang trọng, tóc không búi thành cục gọn gàng cho đỡ vướng víu mà buông thả một phần, xem chừng trẻ trung và phong lưu thời thượng hơn.
Có điều trước khi ta lại gần, hắn còn đang cầm một chiếc lá đỏ, ánh mắt giống như vô thức, môi cũng vô thức cười cười, giống như đang chìm vào cái niềm hạnh phúc bí ẩn nào đó mà quên đi cả trời đất. Trời ơi, Thanh Long Thánh Quân, có vẻ như đêm trước hắn ít nhiều trúng một chưởng của yêu quái…
Thấy hắn đang mất ý thức, thậm chí hàng vạn năm tu vi cũng không phát hiện ra ta đang đến gần, ta bèn hóa thành một con chim nhỏ bay lên ngọn cây trên đầu hắn.
Hắn nhìn lướt qua bóng cây, chắc là để đoán thời gian, ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn. Sau một cái thở dài, hắn lại ngẩn ngẩn ra, lại chìm vào vô thức. Hắn nhặt một phiến lá lớn, hóa ra trong tay một mảnh băng tinh đầu vuốt nhọn như cây kim, bắt đầu khắc khắc vẽ vẽ trên phiến lá…
Sau một hồi từ xa căng mắt nhìn ngó, ta đoán hắn vẽ một con cừu lông xù…
- Hèm! – Ta từ trên cây phi xuống. – Mới có mất mười vạn năm tu vi mà ngươi càng ngày càng chậm chạp rồi Thanh Long Thánh Quân.