watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 02:13 ngày 01/12 Chúc Mozilla/5.0 online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng

CHƯƠNG 26 VĨNH VIỄN LÀ CỦA TA 

 

Cái gì bài xích? Hắn đang nói ta sao? Ma Tôn này có đúng một ngàn tuổi không? Hắn còn thâm thúy lấp lửng hơn cả Vô Cực Chân Nhân. 

 

- Đang nghĩ cái gì? – Đột nhiên hắn hỏi, âm điệu lúc nào cũng có phần bá đạo, đủ khiến ta giật mình. 

 

- Chính là… không hiểu gì… – Ta ngây thơ vô tội nói. 

 

- Được, vậy ta cho ngươi nhìn thấy! 

 

Hắn chỉ nói một câu như vậy rồi bất thình lình ôm ta lên, còn ta chỉ kịp kêu lên “Á” một cái, chớp mắt sau đã thấy mình bị đặt trên một con hắc mã. Một con ngựa lông đen ánh tím, dưới chân ngựa có ma hỏa bốc cháy, khi ngựa chạy đi vệt lửa còn kéo dài mãi ra sau khiến ta liên tưởng giống như một cái tên lửa… 

 

Ma Tôn ngồi sau ôm ta, ta sợ không dám nhúc nhích, không phải vì hắn đang phi ngựa lao đi với tốc độ kinh hoàng mà còn vì người hắn lúc nào cũng tỏa ra cái thứ ma khí bức bách. Nếu như bao quanh Thiên Đế là thần khí nhu hòa sáng lạn thì Ma Tôn chính là thứ ma khí dọa người đó. Bỗng ta nghe thấy thanh âm của hắn trên đỉnh đầu: 

 

- Nha đầu, ta cũng thích tính cách hiện tại của ngươi, một con hồ ly xảo quyệt nhưng cũng biết thời thế, ham sống sợ chết… 

 

Ta cắn cắn môi, nuốt nước bọt không nói gì. Hắn có vẻ không vui, thanh âm phía sau bày tỏ rõ sự không hài lòng, điểm thêm một chút uy hiếp: 

 

- Tại sao không trả lời? Ngươi đang nghĩ gì? Không phục đi? 

 

- Không có… – Ta thử liều mạng nói – Chỉ là đang nghĩ, Ma Tôn đại nhân ngươi bao nhiêu tuổi mà gọi ta là nha đầu? Hôm qua chỉ là một thằng nhóc hôi sữa bám lấy ta, còn bị ta tét vào mông… 

 

Nói đến đây thấy mình hơi quá trớn, ta vội rụt lưỡi lại, co mình ngồi im re… Phía sau quá yên lặng khiến ta trong lòng kinh hoảng không thôi, bắt đầu ghê lạnh từng đốt sống lưng. Rõ ràng vị ma đầu này không nên chọc vào, cho dù chỉ là nói chơi đi… Nhưng ai bảo hắn giả làm một thằng trẻ con tranh thủ thương hại của bổn tiên, sau cùng là ta đã lầm, việc không thành còn rơi vào miệng cọp… 

 

Cứ yên lặng uy hiếp như vậy sớm muộn ta cũng chết vì nhồi máu cơ tim. Ta lại đánh liều xoay đầu ra sau liếc trộm một cái… Gương mặt đẹp đẽ nhưng hung hiểm kia không có thái độ rõ ràng, đôi mắt vẫn một màu đỏ sẫm mênh mang… 

 

- Ngươi cho rằng ta đang phẫn nộ hay đang thấy nực cười? – Đột nhiên hắn nói. 

 

- Tại… tại sao phẫn nộ? Và tại sao nực cười…? – Ta như con chuột nhắt lí nhí nói, trong bụng thầm nghĩ sắp bị xử tử… 

 

- Nhắc lại những chuyện đó với ngươi… – Hắn cứ chậm rãi nói rồi dừng lại đôi chút, đủ để khiến từng nhịp tim của ta vừa ổn định lại đã chuyển sang đập nhanh thấp thỏm… – Ta muốn cười lớn vì sự ngây thơ khôi hài của ngươi lúc đó… song lại nghĩ đến nguyên nhân nguồn cội của việc ta sống dưới lốt trẻ nhỏ, sự ẩn nhẫn của Ma Tộc mười vạn năm, bất giác oán hận trong lòng ta không dễ giải trừ… 

 

Ta cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, nói như vậy, hắn thật ra đã rất già rồi đi? Vậy hắn là ai? Nếu không phải tiểu ma tôn một ngàn tuổi thì là Ma Tôn Hiên Viên Lập sao? Ta nghe đồn Ma tôn Hiên Viên Lập tật nguyền và chưa từng được ghi danh trong tốp lục giới tân bảng, vậy kẻ này đích thị là ai? 

 

- Xin lỗi, là ta không biết mới đắc tội với ngài… – Ta có phần nghi hoặc nói – Nhưng mà đại nhân, ngài chính xác là ai? Ta thực sự không biết Ma giới còn người nguy hiểm như vậy… 

 

- Thiên giới đã giáo dục ngươi những cái gì? – Hắn nhếch môi cười – Đại chiến Thiên – Ma mười vạn năm trước, Thiên Giới toàn thắng, thủ lĩnh Ma giới hồn tiêu phách tán sao? Sau đó những chuyện khác đều giấu đi?

- Ngài thực sự thần thông quảng đại, đến chuyện giáo dục trên thiên giới ra sao cũng biết… – Ta nịnh nọt nói. 

 

- Giờ ngươi muốn biết chuyện gì? Ta là ai? Tại sao ta vẫn tồn tại? Ta sẽ làm gì với ngươi sao? – Mỹ nam phía sau vẫn hung hiểm cười nói. 

 

- Có lẽ ta không nên biết thì tốt hơn… – Ta rụt cổ nói – Người ta thường chết vì tò mò… Ta đâu dám thăm dò ngài… 

 

Nghe âm điệu ớn lạnh của hắn, ta nhất thời cho rằng không tọc mạch là tốt nhất, kẻ càng biết nhiều bí mật càng phải trả giá, kẻ nguy hiểm như ác ma phía sau ta đây, hắn cười không có nghĩa là trong lòng cũng cười, ta càng phải cẩn thận tránh đắc tội hắn. 

 

- Ngươi quả nhiên ham sống sợ chết! – Hắn bật cười lớn. 

 

- Vâng, ta không đắc tội với ngài, ngài làm ơn thả ta được không? 

 

- Không thể! – Hắn một lời chắc như cọc đóng xuống đất nói. 

 

Ta cụp mi mắt, đành phải tìm cách đào tẩu sau, tránh bị trở thành một con tin yểu mệnh… 

 

Ngựa phi thêm một loáng, ta bất ngờ nhận ra quang cảnh trước mắt thay đổi, không còn là những vách đá gập gềnh bên bờ sông thăm thẳm, nơi này quang đãng vô cùng, cũng không còn dị khí… 

 

Mắt và miệng ta đều mở to ngạc nhiên, phía trước chính là một cánh đồng cỏ tím biếc rộng lớn vô tận… Không, chính là một cánh đồng hoa diên vĩ tím… Ma giới cũng có nơi này sao? 

 

Hắn dừng ngựa, đem ta xuống đứng giữa cánh đồng hoa. Mắt ta mải nhìn, nhất thời quên đi sự tồn tại đáng sợ của hắn… 

 

Ma giới không có ánh sáng mặt trời rực rỡ như Thiên giới nhưng hoa vẫn có thể sinh trưởng sao? Nơi này chính là một cánh đồng hoa tím mọc giữa màn đêm, chân trời xa xa, màu tím và màu đen muôn trùng chỉ được phân cách bằng một ranh giới thẳng tắp… 

 

Ta thử ngắt một đóa diên vĩ rồi lại ngắt một đóa nữa, cho đến khi trong tay có một bó hoa xinh đẹp mới giật mình vì tiếng nói phía sau: 

 

- Ngươi thích sao? 

 

- A… – Ta quay đầu ra sau, e dè nói – Rất thích, còn có chút không ngờ tới… 

 

Lúc ánh mắt ta chạm tới thân ảnh của hắn, bỗng nhận ra ma đầu hung hiểm này mà cũng có khoảnh khắc cô độc thê lương đến thế sao?!. Làn gió đêm thổi tung tấm áo choàng và những lọn tóc rất dài, đôi mắt màu đỏ ngọc như ánh lên một chút, có thể là cảm xúc nhất thời hoan hỉ, có thể là bi thương oán hận chất chứa?! 

 

Sương tím từ đâu bỗng giăng kết, xung quanh cũng lạnh hơn… 

 

Ta phát hiện ra ma đầu hung hiểm này có chút đờ đẫn, ta len lén lại gần thăm dò nói: 

 

- Ma nhân này… 

 

Không ngờ hắn giật mình nhìn ta, ánh mắt còn thấp thoáng một chút thẫn thờ, tựa như vừa bước ra khỏi ảo mộng… Hắn bỗng dưng nói: 

 

- Lạnh sao? – Rất nhanh bước đến gần ta, khi ta chưa kịp trở tay phản ứng, áo choàng đó đã phủ lên người ta. 

 

Tuy là mang lại hơi ấm nhưng đồng thời đóa hoa trước ngực cũng kích động, ta vội vàng cởi tấm áo choàng ta, có chút đề phòng nói: 

 

- Không, không, ta không lạnh, trả lại cho ngươi! 

 

Thấy gương mặt hắn chuyển sang u ám, ta không hiểu mấy nhưng cũng biết là đó bộ dạng đáng sợ, vội vàng lui lại, đốt lửa sưởi ấm, làm ra vẻ đơn thuần cười nói: 

 

- Ta mệnh hỏa, đốt lửa sưởi ấm cũng tốt lắm! – Nhất thời ta quên mất, hắn cũng là nam nhân, lại gần hắn quá cũng không được. 

 

Hắn nhìn ta không rời, cất giọng trầm trầm nói, không gian thoáng đãng bỗng nhiên bức bách trở lại. 

 

- Ngươi cuối cùng vẫn là sợ ta sao? – Hắn nói rồi nhếch môi cười nhạt. 

 

Ta nên trả lời như thế nào? Sợ hay không sợ? Cái nào sẽ làm vừa lòng hắn? Không biết làm gì, ta đành cúi mặt xuống, lơ đãng nhìn những bông hoa thấm sương… 

 

- Có vẻ là ngươi sợ… – Ma đầu đó tàn ác đe dọa – Nhưng ta sẽ làm những chuyện ngươi cảm thấy sợ hãi hơn nữa…

Chân dài và bóng dáng cao lớn của hắn bước tới, ánh mắt nồng đậm nhìn ta. Nhất thời chuông báo động reo lên, ta vội vã buông bó hoa xuống chạy trối chết. Trời ơi, Ma Tôn này không phải là muốn ăn tươi nuốt sống ta thì cũng muốn cường bạo nhục nhã một tiên nữ đi? Ta quên rằng số phận ta giờ chẳng bằng con ong cái kiến… 

 

Hắn chụp lấy ta, ngay lập tức trời đất đảo điên, thoáng cái đã thấy mình bị ép chặt trên thảm hoa cỏ, dưới lưng êm ái, trên ngực thì bị nghiền chặt. Ta nhắm chặt mắt, bộ dạng khó coi như một kẻ vật vã sắp chết. Không chết vì bị cường bạo chết thì cũng chết vì mạn châu sa nở đi… 

 

Ta đợi mãi cũng không thấy bước tiếp theo đến, trước ngực lại nhẹ nhõm bất chợt, bên tai xuất hiện một tiếng cười lớn, thêm một tiếng động soàn soạt. Thì ra gã ma đầu đó đã lăn người qua trái, cũng nằm ngửa trên thảm hoa cỏ như ta… 

 

- Ta không biết làm sao đối xử với ngươi… – Âm điệu của hắn sau tiếng cười thì đầy sắc thái khó hiểu. – Chí ít ta không ngờ tới, bộ dạng ngây ngốc hiện tại của ngươi khi bị đe dọa có thể khôi hài đến vậy… 

 

- Ma giới đại nhân, ngài không nên đùa cợt hay đe dọa trái tim mỏng manh của ta như vậy! – Ta thở ra một hơi nói. 

 

- Ngươi tưởng ban nãy ta không muốn làm thật sao?… – Hắn thập phần nguy hiểm nói – Chiếm đoạt ngươi vĩnh viễn… 

 

- Đừng… không được! – Ta định bật dậy đề phòng, nào ngờ hắn lại ấn vai ta xuống như cũ. 

 

- Nha đầu, đừng manh động! Ngươi còn chống đối, ta không đảm bảo… – Thanh âm của hắn đúng là rất dọa người mà. 

 

Ta im thin thít nằm xuống cạnh hắn, nhìn lên màn đen vô tận trước mắt. Chẳng hiểu sao bây giờ mơ hồ nhận thấy, kẻ bên cạnh tuy hung hiểm đáng sợ như vậy, nhưng trong lòng ta lại có cảm giác thấp thoáng quen thuộc, giống như đang tua lại một cuốn phim rất cũ để tìm kiếm một cái gì… 

 

Ma nhân đó đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay ta, ta theo phản xạ muốn rút ra lại bị hắn giữ chặt lấy. Trời ơi, đừng sinh ý định với ta, ta không muốn đến đường cùng này vẫn không có lối thoát… 

 

Nhưng có vẻ ta liên tưởng quá đà, hắn chỉ là lấy ngón tay bấm vào động mạch của ta thôi. Hắn nhíu mày, trong giọng nói có phần nghi hoặc: 

 

- Trên người ngươi, chân khí lưu chuyển không bình thường. Có chướng khí tập kết trước ngực sao? Đó là cái gì? Tại sao khi ta đến gần ngươi, chướng khí đó càng hút lấy sinh khí trong người ngươi? Giống như đêm đó, khiến ngươi ngất đi? 

 

Hắn nói có một ít về sau ta không rõ, nhưng vế trước thì khiến ta kinh ngạc không thôi. Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đóa mạn châu sa sao? Ma đầu này có vẻ thần thông quảng đại, ta nên liều mạng thỉnh giáo hắn chăng? 

 

- Ma giới tiền bối, trên người ta có cấm chú mạn châu sa, nếu càng ở gần nam nhân, càng nảy sinh tình cảm nam nữ thì hoa càng nở, đến cùng sẽ làm ta chết? Ngài có biết không? – Ta hấp tấp nói. 

 

Hắn nhìn ta, chau mày rồi nói, giọng điệu có phần phẫn nộ:

 

- Thì ra là vậy, e rằng có kẻ muốn qua mặt ta mà ra tay trước… 

 

- Ngài… có biết chú thuật đó không? 

 

- Đã từng nghe qua một vài thứ bùa yểm hấp thu sinh khí, dựa vào hành vi của người bị yểm mà phát tác tương tự… chỉ là không rõ… 

 

Ta thở dài buồn bã, Ma Tôn đột nhiên siết lấy tay ta, bá đạo nói: 

 

- Nhưng tất nhiên ta sẽ có cách trừ bỏ, vì ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là của ta…

CHƯƠNG 27: 

 

Ma đầu này, nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ? Ta với hắn chẳng phải lần đầu gặp mặt đi, không phải hắn muốn giữ ta bên mình? A không không, chắc không phải đâu, là đang dọa người đi? 

 

Có điều, cấm chú mạn châu sa liệu có thể giải trừ hoàn toàn không? Ta âm điệu chừng mực thỉnh giáo hắn: 

 

- Ma giới đại nhân… 

 

- Gọi ta Hiên Viên Tiêu. – Hắn âm điệu không vui nhắc nhở. 

 

- Vâng, Hiên Viên Tiêu đại nhân, những bùa yểm tương tự như ngài nói, liệu có khó giải không? Và thông thường làm sao để giải? 

 

- Thường phải đổi bằng máu và mạng của kẻ khác… – Hắn điềm nhiên đáp. 

 

- Á! – Ta thốt lên – Như vậy thì thật tàn nhẫn… Ta không dám giết người vô tội vì mục đích cá nhân của mình. Mà như vậy, kẻ bị giết kia hẳn là chết rồi vẫn cứ oán ta…. 

 

Ta chân thành không chút điêu ngoa nói như vậy, chẳng hiểu sao ma khí xung quanh ta càng áp bức, Hiên Viên Tiêu kia bỗng đứng dậy, ta chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của hắn, theo sau là một tràng cười… 

 

Tiếng cười mang âm điệu đầy châm biếm mà bi phẫn… Tiếng cười lớn và rất đáng sợ… 

 

Ta không dám lại gần, bởi thấy xung quanh hắn, tử khí nhiều đến mức những đóa hoa diên vĩ lập tức héo úa rồi tàn lụi… 

 

Ta hoảng sợ, chớp mắt không tự chủ được, thu mình thành một con cáo lông cam tội nghiệp, rúc vào đám lông đuôi dày, chỉ dám lộ ra hai con mắt quan sát… 

 

Hiên Viên Tiêu ngắt lên một đóa Tử Diên Vĩ, vò nát nó trong tay… Hoa tan thành cát bụi màu tím theo gió hòa vào sương… Ta không biết mình đã nói gì sai… 

 

Hắn vẫn không quay lại, chậm rãi mà nói, trong giọng nói có sự hồi tưởng, phảng phất nỗi oán hận: 

 

- Ngươi có biết… tại sao ở Ma giới lại có một cánh đồng hoa như thế này…? – Không cần ta đáp, hắn tự trả lời – Hơn mười vạn năm trước, ta vì một nữ nhân mà hy sinh một phần ba ma lực… tất cả chỉ để hi vọng nàng mỉm cười một chút, ánh mắt nàng lộ sự ngạc nhiên yêu thích một chút, để nàng nghĩ rằng, Ma giới vĩnh viễn không phải là chốn tối tăm khắc nghiệt, chỉ cần có quyết tâm và tấm lòng, bất cứ cái gì cũng có thể trở thành hiện thực…. 

 

Ta trong lòng ngầm suy đoán, người con gái đó hẳn là có vị trí quan trọng tim hắn, chính xác thì là người hắn yêu đi? Ta liều lĩnh bình luận một chút: 

 

- Nàng ấy hẳn là rất thích… 

 

- Ha ha… – Hắn lại cười lạnh ngắt – Dù ta đưa nàng đến nơi này, ánh mắt nàng vẫn không thay đổi, vẫn như bao tháng ngày sống bên ta, u uất, sầu oán, đối với ta luôn lạnh lùng hà khắc. Những tháng ngày đó, chỉ là những chuỗi ngày dằn vặt lẫn nhau… 

 

Ta trộm nghĩ, một kẻ mạnh ghê gớm như hắn, cũng rất đẹp trai nữa… lẽ ra cũng có nhiều cô gái si mê… Nếu cô gái đó không yêu hắn, hẳn là nàng ta đã có người khác trong trái tim, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, vững như bàn thạch, sâu như đáy u tuyền… Nhưng phản ứng của nàng ấy có chút hơi tiêu cực, lẽ ra khi thấy hắn vì mình tạo ra một kì quan thì cũng nên cảm ơn hắn một câu… trừ phi nàng ấy vốn đã oán ghét hắn đi… 

 

Phía trước ta, bóng dáng ma đầu đó kiêu hãnh, cao lớn nhưng vạn phần cô độc… Có điều ta chẳng hiểu sao khi ta nói câu không nhẫn tâm giết người hắn lại cư xử như vậy, lại còn kể chuyện tình cũ này ra làm gì? Có liên quan đến nhau sao?

- Nha đầu… – Hắn hơi xoay đầu ra sau hỏi – Nếu như ngươi yêu một nam nhân rồi bị tổn thương, sau đó có một nam nhân khác hết lòng yêu thương ngươi, ngươi có động lòng vì kẻ thứ hai đó? 

 

- Ta… – Ta nghĩ chưa đến một giây bèn đáp – Đương nhiên là phải quên đi tình yêu cũ bị tổn thương, người thứ hai yêu mình như vậy, tốt nhất là đem quá khứ gác lại, thành tâm yêu người phía sau… Ta nghe nói tình yêu đầu tiên là mối tình đẹp nhất, nhưng mối tình cuối cùng mới là bất diệt… 

 

Ma nhân xoay hẳn người lại, nhìn ta, trong mắt có ý cười, không phải nụ cười bi oán, có một chút mãn nguyện tản ra… 

 

- Nha đầu, ta thích cách trả lời của ngươi ngày hôm nay… – Hắn thở dài ra một hơi – Cảm giác giống như, ta chờ đợi mười vạn năm nay không hề uổng phí… 

 

- Nghe câu chuyện ngươi nói, ngươi trước đây không hạnh phúc sao? Người con gái nào đó… không yêu ngươi sao?– Ta không hề nghĩ ngợi mà hỏi, không ngờ chạm trúng tử huyệt của hắn. – Nàng ta yêu người khác sao? 

 

- Nữ nhân đó đã không yêu ta, có lẽ không hề yêu ta…Nàng trong tim chưa từng quên đi kẻ đó. Ta không hiểu phải đối xử như thế nào với nàng…- Ma đầu siết chặt bàn tay, âm điệu lại chua xót mà hỗn loạn – Ta từng cho rằng ta sai khi ngày đêm giữ nàng bên mình, ép buộc nàng… nhưng là ta sợ mất nàng, rất sợ chỉ cần ta buông tay một chút, nàng sẽ không ngại tổn thương mà trở về bên kẻ đó, không cần danh phận chỉ cần làm một thứ thiếp của hắn… ta sợ… 

 

Ma đầu dùng hai bàn tay lớn ôm lấy đầu, ngón tay luồn vào tóc, không ngừng vò bứt, giống như vô cùng đau khổ day dứt cùng với vật vã… Ta nhất thời không biết làm sao, rất sợ hắn phát điên, nhưng cũng thấy thương cảm cho hắn…Ta đấu tranh tâm tưởng, không biết nên lại gần hay không… Cuối cùng không hiểu sao mà một hàng nước mắt từ khóe mi ta tự rớt xuống… Chân ta lại tự động bước đến, bản thân đã trở lại hình dáng người từ lúc nào…. 

 

Ta khẽ chạm vào hắn, đầu tiên là cánh tay, cảm giác trước mắt lại giống như một cuốn phim trôi qua… Ta chẳng biết nói gì, cổ họng cũng ứ nghẹn lại… Hắn đột nhiên túm lấy tay ta đến đau, chần chừ một lát, không biết là định kéo ta lại hay gạt ra… 

 

Cuối cùng hắn gạt tay ta ra, cười lớn: 

 

- Một chút ấm áp của nữ nhân cũng là cái họa khôn lường, là âm mưu hiểm độc. Nàng có bao giờ cười với ta, có bao giờ sà vào lòng ta? Đêm đó vì sao nàng tình nguyện ôm lấy ta, cũng chỉ vì muốn ta chủ quan mà lén đâm ta một nhát, ngay giữa trái tim này… – Hắn đặt tay lên lồng ngực, tự giày vò mình. – Nàng làm tất cả vì Thiên giới, vì gã Thiên Đế đã phụ bạc nàng đó! Nàng không ngại lấy đi mạng ta! 

 

Hắn hét lên bi phẫn, còn ta không hiểu mấy, một câu chuyện không có đầu đuôi… Ngẫm nghĩ một vài giây, không hiểu sao những gì bí ẩn ghi trong hồi ức của mẫu thân Diễm Diễm hiện ra, câu chuyện mười vạn năm ư? Cũng là mười vạn năm!!! Thiên Đế ư? Một người con gái đến Ma giới?? Chẳng hay có liên quan đến gã Hiên Viên Tiêu này? Người con gái đó phải chăng cũng chính là người mà Thiên Đế năm đó để trong lòng? 

 

Những câu chuyện bắt đầu liên kết với nhau thành một mạch dây, có điều, ta vẫn chưa sáng tỏ hết… 

 

Chớp mắt, một mảng lớn trên cánh đồng hoa diên vĩ tan thành tro bụi, ta hoảng hồn lùi sau, hét lên: 

 

- Bình tĩnh, ngươi bình tĩnh lại! Tại sao lại đột nhiên phẫn nộ như vậy? Ngươi sẽ thiêu chết cả ta…. 

 

- Ngươi… – Hắn dừng lại, hoa trên cánh đồng không cháy tiếp, tuy nhiên ngón tay hắn lại chỉ thẳng vào ta – Ngươi phải chăng cũng đã động lòng vì một kẻ trên Thiên giới? Tại sao hai lần đều như vậy? Ngươi cuối cùng cũng giống nàng phản bội ta sao? 

 

- Ngươi ngươi…. – Ta xua tay, cố gắng làm dịu cơn giận của hắn – Ta đã nói ngươi bình tĩnh, ta làm sao giống người con gái của ngươi? Ngươi cũng đừng vì một người con gái mà phẫn uất như vậy… 

 

Ta đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ mình nói sai điều gì. Ma đầu này rất đáng sợ, nhưng nghe hắn kể, hắn cũng rất đáng thương, nữ nhân đó lừa dối rồi đâm hắn sao? 

 

Ta nhắm mắt không dám nhìn nữa, một hồi sau đột nhiên không khí bớt áp bức hơn, thư thái và dễ chịu hơn. Ta từ từ mở mắt ra, gặp ngay đôi mắt đỏ đó đang nhìn ta, muôn trùng đủ loại cảm xúc… 

 

- Nàng ấy đã hồn tiêu phách tán… – Hắn đột nhiên chầm chậm nói – Vậy mà mười vạn năm nay, mỗi khi đối mặt với sự thật nàng chỉ yêu hắn, không hề yêu ta dù chỉ một chút, ta không thể kiềm chế phẫn nộ… Trái tim đã chết của ta vẫn hoảng loạn như vậy… 

 

Ta liều mạng thử an ủi hắn:

...Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro,hãy giới thiệu cho bạn bè để cùng đọc truyện hay nhé ^^- Ta hiểu, tình cảm của ngươi với nàng như cơn bão tố, mãnh liệt nhưng cũng có thể nhấn chìm cả đối phương và mình, khiến cho cả hai cùng ngạt thở…. Có điều, nếu như nàng ấy đã không còn, ngươi cũng nên sớm quên đi, giải thoát bản thân mình, chẳng phải tốt hơn sao? 

 

Im lặng một lát, ta không dám nói thêm câu nữa. Chợt hắn cất lời, ánh mắt xoáy sâu vào ta. 

 

- Nàng cũng đã tái sinh… 

 

- Vậy…? – Ta ngạc nhiên mở to mắt và miệng… 

 

- Ta muốn yêu nàng, chiếm lấy trái tim nàng khi nàng còn thuần khiết không vướng bận… Ta một lần nữa yêu thích sự đơn giản ngây ngốc của nàng, cũng thích tính cách hiện tại của nàng…Ta một lần nữa muốn có nàng… 

 

- Vậy… 

 

- Nhưng một lần nữa, ta không biết phải đối xử thế nào với nàng… Trân trọng yêu thương, dịu dàng với nàng? Liệu nàng có cảm động vì những điều đó? Nàng đã phải lòng kẻ khác, ta có nên bất chấp tất cả đem nàng đi? Lúc này ta chỉ muốn nàng vĩnh viễn thuộc về ta. – Hắn không nhanh không chậm hỏi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào ta. 

 

- Vậy… ta giúp gì được ngươi sao? – Ta nhất thời chưa hiểu ra, líu ríu nói – Nàng ấy ở đâu? 

 

Hắn vươn ngón tay ra chỉ, theo tầm mắt và ngón tay hắn, ta luống cuống quay ra sau lưng tìm kiếm, nhưng một bóng người cũng không thấy… 

 

Ngón tay ra run run chỉ vào mặt mình, cười cười đến tội nghiệp: 

 

- Đừng nói…. Đừng nói là… 

 

- Theo ta về Âm Cung được rồi! – Hắn không đáp, bá đạo xoay người đi, dùng ám hiệu gọi con hắc mã lại gần. 

 

Ta định biện minh rằng hắn nhầm ta với Diễm Diễm đã chết, nhưng cũng không phải bởi hắn biết ta là một linh hồn khác nhập vào xác này. Vậy hắn ám chỉ… chính là ta sao? 

 

Đó chính là lý do thực sự cho việc hắn tiếp cận và mang ta đến Ma giới?

CHƯƠNG 28: HOÁN SINH CỦA CỐ NHÂN 

 

Hắn mặc cho ta chống cự hay kêu la thế nào, vẫn một mực mang ta về thủ phủ của Ma giới. Ta chưa từng đến một nơi nào tăm tối và tràn đầy dị khí như thế… Khi hắn tiến nhập Âm Cung, không khí rất lạnh và ẩm, một chút ánh sáng cũng không có, họa chăng là mấy đốm ma trơi đang gào thét… 

 

- Hiên Viên Tiêu… – Ta trong lòng hắn run rẩy cầu xin – Ngươi làm ơn tha cho ta, ta thực sự không biết, cũng không hiểu gì cả! 

 

Hắn cứ như cũ ôm ta đi tới, không gian xung quanh u tối khiến ta không thể định vị được. 

 

- Nha đầu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại, không nghĩ đến chuyện đào tẩu hay phản bội ta, bất cứ sủng ái nào ta cũng không ngại cho ngươi… 

 

- Không…không…. ! – Ta liều mạng cắn vào bắp tay hắn – Nếu không buông, ta cắn chết ngươi… 

 

Ta cắn ngập răng nhưng không thấy máu tanh chảy xuống, hắn bề ngoài thậm chí còn không nổi giận, vẫn thản nhiên nói: 

 

- Ta đã không thể chết một lần nữa, đao kiếm thường đâm vào cũng không làm máu chảy nữa… – Nói rồi điểm trúng huyệt để người ta nhũn ra – Đợi ta tìm cách giải cấm chú đó, chúng ta lập tức thành thân! 

 

- Không, không, ta không muốn thành thân với ngươi! – Ta ngoan cố nói. 

 

Lần này thì hắn giận thật, hắn bước đi nhanh khủng khiếp, rẽ ngang vào một căn phòng nào đó, ném ta lên một đống mềm mại giống như chăn nệm… Đôi môi cùng thân hình của hắn ập lên người ta, cường bạo hôn… 

 

Đau quá, miệng cũng đau, trước ngực cũng đau rát…. Hắn muốn đóa hoa thiêu chết ta sao? 

 

Hắn ngừng lại một chút, ta trong lúc tuyệt vọng chỉ biết nhìn vào hai đốm sáng hiếm hoi màu đỏ thẫm rực lửa trong đêm tối… Đôi mắt đó, dường như ngập tràn phẫn nộ và sự chịu đựng, khiến ta liên tưởng đến dung nham dưới núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào… 

 

Sự yên lặng bị phá vỡ ngay lập tức bởi một tiếng xé thô bạo. Ta không thể giãy dụa, chỉ biết trơ mắt kinh hoảng, hắn thực sự muốn cường bạo ta? Thực sự muốn đóa hoa nở thiêu chết ta đi? 

 

Bàn tay nóng rực của hắn chụp lên ngực trái, đóa hoa lập tức phát hỏa theo, ta dù cắn răng chịu đựng đau đớn cũng không gắng nổi mất, nhất thời một hàng nước mắt chảy xuống… 

 

- Ở đây sao? – Hắn hỏi. 

 

Không đợi ta đáp lại, hắn dùng tay sờ sờ thăm dò một lát rồi thu tay, cả người nằm đè lên ta… Hắn cứ như vậy mà thả lỏng cơ thể, sức nặng của hắn đã muốn đè chết ta… Da thịt tiếp xúc thân cận như vậy, ngực còn bị ép vào lồng ngực rắn chắc như tảng đá của hắn, ta không khỏi tim đập chân run… 

 

Đóa hoa dù thuyên giảm đau đớn một chút nhưng vẫn là đau rát, ta nghĩ là nó đang chầm chậm nở dần… 

 

Ta nghe bên tai tiếng thở có phần não nề của Hiên Viên Tiêu: 

 

- Ngươi biết không, ma tộc có một cách tu luyện, đó là chết đi… Ta có thể biến cơ thể này của ngươi thành một thứ không khác gì xác chết. Ngươi lúc đó sẽ không còn bất cứ giác quan gì, không biết đau đớn, chính xác là không còn bất cứ cảm giác… Nếu cứ như vậy mà chiếm đoạt ngươi, ta vẫn có thể thỏa mãn cho riêng mình, còn cấm chú trên người ngươi cũng sẽ bị hạn chế, hoa sẽ không thể nở thiêu chết ngươi… Nhưng, ta không muốn dùng cách đó, muốn ngươi thực sự thuộc về ta, khắc cốt ghi tâm giây phút trở thành nữ nhân của ta… Ta không muốn ngươi thành một cái hình nộm vô tri, mà muốn linh hồn cùng thân thể ngươi cùng ta kết hợp, có thể sinh con đẻ cái, có thể cùng nhau sống hàng vạn năm nữa…

Ta khép mắt, không nói gì cả. Trong lòng hỗn tạp suy nghĩ. Ta cảm thấy hắn thực sự rất đáng thương, tình cảm trong hắn cũng rất nhiều, mãnh liệt như ngọn lửa, dù một lần bị dập tắt nhưng vẫn lưu lại mầm lửa dưới đống tro tàn, bất cứ lúc nào gặp điều kiện thuận lợi cũng có thể cháy bùng lên… 

 

Có điều, hắn đang tìm kiếm cái gì ở ta? Một sự bù đắp cho trái tim từng bị thương tổn sao? Một lần hi vọng hạnh phúc nữa sao? Tại sao hắn lại ám chỉ ta là người con gái đó tái sinh? Nàng ấy là ai? Rõ ràng ta chỉ là một linh hồn cách xa bọn họ hàng ngàn, hàng vạn năm… 

 

Nếu như trước đây hắn trong hình dáng đứa nhỏ, ta có thể không bận tâm mà ôm lấy hắn an ủi, lúc này khi tất cả gần như đã phơi bày, ta lại không còn cái dũng khí đó… 

 

Còn nữa, kể cả có chuyện ta là tái sinh của nàng ta, thì liệu tình yêu của hắn có đích thực là dành cho ta, hay chỉ là một sự cố chấp ngộ nhận, một sự khao khát được đền đáp? 

 

Nhưng mà, nếu ta thẳng thừng từ chối hắn một câu nữa, liệu bao bi oán trong lòng hắn liệu có một lần bùng nổ lên rồi vĩnh viễn tan thành tro bụi lạnh ngắt? Ta có một phần không nhẫn tâm, nhưng ta phải làm sao? 

 

Rốt cuộc tại sao ta bị lôi đến thế giới này? Tại sao trên ngực ta có cấm chú? Tại sao ta vô tình vương vào những việc như thế này? 

 

… 

 

… 

 

Những ngày sau đó, ta bị giam lỏng ở Âm Cung. Mặc dù hắn đã sai tỳ nữ thắp đèn dọc các hành lang cho đỡ tăm tối, ta trước sau vẫn không quen với một nơi vạn năm không có ánh sáng mặt trời… Tuy không phải là xích ta một chỗ, chỉ cần ta có ý định rời khỏi Âm Cung hoặc đi gần đến cổng thành là sẽ có đám tỳ nữ cùng tiểu ma đầu xông ra nhắc nhở… 

 

Trong số các tỳ nữ, có một ả tên Tiệp Tuyết, lũ nô tài thấp kém hơn thường cung kính gọi nàng ta một tiếng “Tiệp Tuyết quản sự” hay “Tiệp Tuyết tỷ tỷ”, nàng ta là người thể hiện thái độ chán ghét ta ra mặt, không biết là vì ẩn tình gì… Tuy nhiên, nàng ta chưa có cái gan lớn đắc tội với ta khi có mặt Ma Tôn… 

 

Một ngày nọ, Ma Tôn kia tạm rời khỏi thành, hình như là chuẩn bị tập hợp quân đội gì đó… Ta sau khi cắt đuôi được hai ả ma nữ đáng ghét thì cũng được thong thả dạo chơi một mình, vừa đi vừa nghĩ đối sách cho hoàn cảnh này, phải làm sao mới là tốt nhất… 

 

Không được một khắc, đám ma nữ lại nhao nhao đi tìm ta, ta đành lén trốn vào khu vườn thạch nhũ. Vừa vặn thế nào lại nghe thấy sau một tảng đá lớn, có tiếng người lén lút trò chuyện, giống như tiếng ả Tiệp Tuyết… Sợ rằng ả đang nhân cơ hội trù kế hại mình, ta hóa thành con hồ ly nhỏ, cố gắng nhẹ bước chân, êm ru đến gần tảng đá, nấp phía sau hóng chuyện. 

 

“ Phụ thân, thực không công bằng, nữ nhân đó có gì tốt?” – Ta nghe tiếng nàng ta đầy oán trách bất phục… 

 

Ngạc nhiên là, thanh âm của người còn lại rất giống như lão già đẩy xe gỗ: 

 

“Tuyết Nhi, con thực sự không biết, nhưng phụ thân đã có nghi ngờ… nàng ta… nàng ta chính là Ma Hậu Vân Hi tái sinh…Những tưởng nàng ta đã hồn tiêu phách tán…!” 

 

Ta kinh ngạc, may mà còn bịt kịp miệng, không để gây ra tiếng động. Cả lão lão cũng nghĩ ta là ai đó tái sinh sao? Nhưng mà Vân Hi? Vân Hi, cái tên này dường như đã một lần nghe ở đâu… 

 

“Con không thể để chủ thượng mê muội một lần nữa!” – Lại là thanh âm tức giận ghen tị của Tiệp Tuyết. 

 

“Không được đâu Tiệp Tuyết, vạn nhất đều không được làm trái ý chủ thượng!” 

 

“Hừ, chủ thượng không cho nàng ta khôi phục hoàn toàn kí ức là vì sao? Vì chính người cũng sợ sau khi nàng ta nhớ lại, oán hận giữa hai người lại càng sâu như cũ, nàng ta vĩnh viễn cũng không yêu chủ thượng… Con nhất định ngăn cản chuyện này!” 

 

“Tiệp Tuyết à…”

“Phụ thân, nàng ta chính là cái họa diệt quốc, một lần nữa cũng không thể sai lầm, phụ thân, con cũng chờ đợi mười vạn năm rồi, dù có chết con cũng phải cản trở bọn họ… Phụ thân, Vân Hi là do chủ thượng vì ham muốn mà bất chấp tất cả để ép buộc, cưỡng đoạt lấy, nếu như nàng ta nhớ ra được những việc này, nàng ta sẽ như cũ sống chết muốn rời khỏi chủ thượng, ta chỉ cần vờ giúp nàng, sau đó kết liễu nàng đi…” – Tiệp Tuyết âm ngoan suy tính… 

 

Lão lão một phen im lặng, còn bản thân ta cũng kinh hoàng không thôi. Trước đây đúng là Ma Tôn hắn cưỡng đoạt nàng về sao? Còn nữa, họ đang tính toán tiêu diệt ta…. 

 

Có tiếng bước chân cùng tiếng cười của kẻ khác, lại thêm một kẻ khác đi đến? Kẻ này xem chừng có ma khí dày đặc bao quanh, là một cao thủ không thể xem thường. Ta thậm chí không dám thở mạnh… 

 

“Hai vị, bàn tính chuyện hay ho đó, phải chăng cần Thức Hàn ta giúp một tay đi?” 

 

“Thức Hàn Ma Giả…” 

 

“Ta mới có một chút ít thông tin, xem chừng chủ thượng nghe thấy còn phát điên đây…” 

 

“Đừng úp mở nữa, Thức Hàn huynh …” 

 

“Được thôi, nghe này…” – Tiếng cười gian xảo của kẻ lạ mặt – “Không chỉ nữ nhân chủ thượng yêu tái sinh, mà cả Đệ lục Thiên Đế mười vạn năm trước cũng có hoán sinh rồi…” 

 

Hai kẻ phía sau vách đá đồng loạt thốt lên, còn bản thân ta, may mà đã dùng tay bịt miệng trước… Ma Tôn đó, Vân Hi, Thiên Đế? Ba người này mười vạn năm trước đã liên quan tới nhau như thế nào…. Chẳng hay là một mối tình tay ba? Ẩn tình phía sau đó là gì? 

 

“Vậy cũng tốt, Thức Hàn ca. Ta đem dụ hoán sinh của kẻ đó đến đây, sau khi hồi phục kí ức, nàng ta ắt sẽ tình nguyện chạy theo hắn… Với cá tính của Vân Hi, dù chúng ta không giết được nàng, nàng vẫn cùng nam nhân kia chạy trốn, chủ thượng sẽ nổi giận, lần này e rằng sẽ không tha thứ cho nàng ta…” 

 

“Ngươi suy nghĩ thật thiểm cận, Tiệp Tuyết…” – Gã Thức Hàn kia cười cười – “ Cả hai cách của ngươi đều ngu ngốc. Hồi phục kí ức? Nàng ta dù là tái sinh nhưng đâu phải Vân Hi, dám chắc cho nàng ta xem những hồi ức cũ, nàng ta sẽ trở thành một Vân Hi oán hận chủ thượng? Còn người hiểu thế nào là hoán sinh của Thiên Đế? Một vị Thiên Đế không hề có luân hồi, sau khi hồn tiêu phách tán là vĩnh viễn chết đi… Hoán sinh còn không bằng phần linh hồn tái sinh, hoán sinh đó vốn chỉ có thể là một phần của Thiên Đế nọ, ví dụ như Nguyên thần hộ thể bị tách ra phát triển thành hình người…Giống như ngươi chặt ra một ngón tay, ta đem ngón tay đó lai tạo ra một hình hài vậy…” 

 

“Thức Hàn huynh, xin hãy giúp ta, ta muốn có chủ thượng…” 

 

“Cái đó không phải do ngươi hay ta mà quyết định được, nhân duyên của chủ thượng, chủ thượng cũng không quyết định được đâu…” – Tiếng gã lạ mặt thản nhiên lập lờ. 

 

Ta chưa kịp thở ra một hơi, phía sau tảng đá, tiếng bước chân nhanh chóng đến gần: 

 

“Dường như có một con chuột nhắt nào đó nghe lén…” – Gã lạ mặt đột nhiên nói… 

 

Ta cuống cuồng không biết làm sao, định bụng nhảy ra rồi cắm mặt chạy trốn, tuy nhiên chưa kịp bước ra, từ trong một góc đá phi ra một con tuần lộc lông vàng óng khá quen mắt, lập tức thu hút sự chú ý của ba người họ. 

 

“Lập tức đuổi theo gian tế!” – Họ hét lên, không bận để ý đến ta, vội vã đuổi theo con tuần lộc… 

 

Ta rời khỏi vườn thạch nhũ, thở dài ra một hơi… Con tuần lộc đó sẽ không sao chứ? 

 

Một hồi sau, nghe bốn phía Âm cung đều có tiếng người hò hét, kêu gào bắt gian tế… 

 

Phía trước mặt ta, đột nhiên có một dải sáng lấp lánh như sao băng phi xuống. Con tuần lộc nhanh chóng biến thành hình người…. 

 

- Hàn…. Hàn Tịch? – Ta cả kinh.

Hắn nhanh chóng ra hiệu cho ta im lặng, vẻ mặt vô cùng cấp bách, lấy trong người ra một tấm áo choàng. Ta nhận ra đó là Vô Ảnh vũ y của Chu Tước tộc. 

 

- Mau mặc cái này, ta phải vào Chu Tước Thành ăn trộm đó! Chúng ta mau rời khỏi đây….! 

 

- Atula vương, sao ngươi lại đến đây…và tại sao ngươi vào được đây? 

 

- Bản lĩnh của ta đâu nhỏ… – Hàn Tịch vừa tranh thủ cười, vừa cấp tốc khoác áo lên người ta – Ta không chỉ là vương thượng của Atula giới, còn là hoán sinh của Thiên Đế nào đó cơ mà…. 

 

- Ngươi…. Ngươi nói gì? – Ta trợn mắt, há mồm. 

 

- Nàng muốn biết chuyện gì thì để sau đi, ta sẽ cho nàng biết tất cả…

 

Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: XtGem.com
12.html,XtGem.com, XtGem.com, XtGem.com, XtGem.com.