Nó đang cắm đầu cắm cổ chạy thì đột nhiên dừng lại:
_Khoan đã , ko thể về phủ được .Tên đó nhất định sẽ đến đó tìm ta .Hơn nữa nếu ta mà về đó thì sớm muộn gì cũng bị lão già mắc dịch ấy tóm đem đưa trở lại.Thật là khó quá......
_A-Nó reo lên-Vs số vàng này ta sẽ mở 1 nhà hàng ăn .Ta sẽ ko về phủ nữa. Chắc hắn sẽ ko tìm được ta đâu.Hắc hắc...ta đúng là thông minh mà-Nói xong nó lại tiếp tục đi tiếp
*********
Sáng hôm sau.Tại cung Ngọc Vận...
_Linh Nhi , trẫm đén thăm nàng nè-Thiên Bảo gõ cửa
Ko thấy có tiếng trả lời , hắn lại tiếp tục gọi :
_Linh Nhi , mở cửa cho trẫm
Thấy ko khí vẫn im ắng lạ thường ,hắn thấy sinh nghi bèn đẩy cửa vào.Trong cung nó lúc này chẳng khác gì 1 bãi rác ( cái này là do nàng ấy tìm vàng ấy mà ) đồ đạc ngổn ngang khắp nơi.Hắn vội vã bước về phía giường của nó.Trên đó là 2 cung nữ hàng ngày hầu hạ nó đang bị trói chặt vào nhau , mồm bị nhét giẻ.Hắn tức giận rút chiếc giẻ ra quát lớn:
_Ngọc Phi đâu?
Hai cung nữ hoảng sợ tột cùng:
_Xin hoàng thượng bớt giận.Bọn nô tỳ quả thực ko biết gì cả. Tối qua Ngọc Phi đáng ngất bọn nô tỳ sau đó nhốt bọn nô tỳ vào đây.
Hắn tức giận bước lại gần chiếc bàn .Bỗng hắn nhìn thấy 1 bức thư ,trên đó có đề tên hắn:
Gửi tên hoàng thượng điên khùng kia.
Ta vốn là người thích sự tự do.Hơn nữa ta và ngươi ko hợp nhau nên ta chẳng muốn làm phi tần gì gì đó của ngươi cả.Thế nên ta đây xin phép tạm biệt ngươi hẹn ko ngày gặp lại.Mong ngươi đừng vì thế mà nổi điên trút giận lên đầu mấy cung nữ ấy và cũng đừng tìm ta làm gì.Bye nhé
Linh Chi-Người THÍCH TỰ DO
Hắn đọc xong thư khuôn mặt tức giận phừng phừng làm cho 2 tiểu cung nữ sợ hãi tột cùng:
_Nàng dám trốn khỏi ta ư? Được lắm , ta mà bắt được nàng thì ta sẽ chém đầu làm gương
Thiên Dung đang ngồi thêu thì cảm thấy có bóng người đang phi thân trên mái nhà.Nàng khẽ mỉm cười nói to:
_Này cái người đứng trên mái nhà kia xuống đây đi
Bóng đen giật mình khi nghe thấy nàng nói vậy.Hắn lưỡng lự 1 lát rồi bay xuống nhẹ nhàng như chim vậy.Bóng đen ấy ko phải là ai khác mà là Vũ Minh ,anh ta đang theo dõi phủ tể tướng xem nó có về nhà hay ko.
_Sao cô biết ta ở trên ấy-Vũ Minh ngạc nhiên
_Dễ thôi mà-Thiên Dung nhún vai-Thứ nhất ,chẳng thể qua nổi mắt tôi đâu.Thứ 2 ,Tôi đoán là hoàng thượng sẽ cử người đến xem muội muội của tôi có báo tin về ko.Và thứ 3 là đây là nhà tôi có người lạ sao tôi lại ko biết
Vũ Minh ngạc nhiên nhìn nàng rồi lắc đầu khó hiểu :
_Đúng là chị nào em nấy
_Anh nói vậy là sao?-Thiên Dung nhìn hắn tò mò
_Em cô đã khó hiểu cô lại còn khó hiểu hơn -Vũ Minh mỉm cười làm Thiên Dung bối rối
_Anh nói em tôi khó hiểu là sao?
_Tự cô tìm hiểu đi.Tôi phải đi ko thể ở đây lâu được
Nói rồi Vũ Minh phi thân đi .Thiên Dung nhìn theo mà tim vẫn đập thình thịch.Lúc này cũng có 1 người đang nghĩ:
_Một cô gái thông minh và rất thú vị.Hôm nay đi cũng ko phải là ko thu hoạch đc gì.
Thiên Bảo đang ngồi duyệt tấu chương thì Vũ Minh bước vào:
_Thưa hoàng thượng ,đã tìm ra Ngọc Phi rồi ạ
_Sao ,nàng ấy đang ở đâu?
_Dạ đang mở 1 quán ăn ở kinh thành ạ
_Trẫm muốn đích thân đến đó
_Vâng thưa hoàng thượng
**********
Lúc này tại 1 con phố nhỏ tại kinh thành..
_Bà chủ cho 1 bình rượu
_Vâng có ngay đây-Nó lao ra như tên bắn
Suýt nữa thì bình rượu trên tay nó rơi xuống đất.Sao...sao tên Thiên Bảo lại ở đây thế này????( nàng sắp bị làm thịt rồi ạ )
Hắn nhìn nó rồi cười man rợ làm nó lạnh cả xương sống:
_Nàng giỏi đấy nhỉ .Trông thế này mà cũng thông minh ( thong manh thì có) gớm nhỉ
_Sao anh...anh lại ở đây?
Hắn ko trả lời mà nắm cổ tay nó lôi đi
Nó ra sức giẫy giụa nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nó khiến cho tay nó đỏ hằn lên.Hắn kéo nó ném lên xe ngựa 1 cách thô bạo.Nó nhăn mặt ,hét:
_Anh làm cái quái gì mà dữ vậy.Ko thể nhẹ nhàng hơn à?
Hắn ta im lặng ko trả lời mà trừng mắt nhìn nó khiến nó cảm thấy sợ.Nó im lặng suốt dọc đường còn hắn thì ko nói năng gì cả.
Vừa về đến cung hắn đã lôi thẳng nó về cung rồi ném nó lên giường (amen,t/g còn nhỏ tuổi ko biết viết đoạn này ra làm sao nên copy tạm của bạn khác,nếu thấy giống mong là tha thứ cho mình).Nó sợ hãi lùi về đằng sau.Hắn thô bạo hôn lên môi nó.Một lúc lâu sau đến khi nó nghẹt thở hắn mới thả nó ra, trừng mắt hỏi:
_Sao nàng lại dám trốn khỏi cung hả?
Nó thấy hắn như vậy sợ quá ( sợ thật ko vậy ta???) ,nước mắt ngân ngấn:
_Ta..ta...ko muốn ở trong cung này nữa.Liệu ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ta ko hả.Ngươi lúc nào cũng chỉ biết độc đoán, áp đặt người khác theo mình thôi.Ta cũng có sự tự do của mình chứ
Hắn lúng túng đưa tay lên lau nước mắt cho nó:
_Ta...ta có cấm nàng ko được ra ngoài đâu.
_Thật hả-Nó ngừng khóc ,hai mắt sáng như đèn ô tô
_Thật,ta sẽ cho nàng về thăm cha mẹ nhưng...
_Nhưng làm sao???
_Vũ Minh sẽ theo sát đẻ bảo vệ nàng.
_Oài, thôi cũng được nhưng anh nhớ phải giữ lời hứa đấy.
_Trẫm đã nói dối nàng bao giờ chưa?
_Tốt, thôi ngươi về đi.Ta buồn ngủ
Nói rồi, nó lăn ra ngủ luôn.Thiên Bảo thấy vậy phì cười:
_Đúng là tiểu nha đầu mà.
Thiên Bảo nhẹ nhàng hôn lên trán nó rồi đi về cung mình
_Ta đã bảo là đừng theo ta cơ mà-Nó quay lại vùng vằng vs Vũ Minh nhưng anh chàng này vẫn lạnh như tiền
_Hoàng thượng đã giao cho ta nv trông quý phi cẩn thận
_Nhưng có cần phải ta đi đâu là ngươi đi đấy ko?
_Cần -Hắn đáp cụt lủn
Nó bực dọc ngồi xuống ghế.Nó về phủ đã được 2 ngày nhưng ko hiểu sao tên này cứ luôn theo sát nó khiến nó ko thể đi đâu chơi được ,trừ lúc ngủ.Đang tìm mưu để trốn thì bỗng nó nghĩ ra 1 người.Nó đứng phắt dậy bỏ đi khiến hắn vội vàng chạy đuổi theo.Bỗng nó dừng lại đột ngột tại 1 cửa phòng khiến hắn tò mò:
_Nơi đây là...
Nó ko trả lời ,lớn tiếng gọi:
_Thiên Dung tỉ tỉ à, muội đây
_Thiên Dung?-Gắn giật mình-Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?
Thiên Dung mở cánh cửa ra,nhìn thấy Vũ Minh nàng khẽ đỏ mặt.Nó nhìn thấy,mỉm cười nham hiểm, lôi Thiên Dung lại gần nói thầm:
_Muội có 1 việc muốn nhờ tỉ có được ko?
_Việc gì thế?
_Muội muốn cắt đuôi hắn mà ko được.Tỉ ....
Thiên Dung vừa nghe nói đã giật mình,từ chối:
_Ko được ,ta...
_Thế nhé,tỉ giải quyết hắn nha-Chưa kịp để Thiên Dung trả lời nó đã chạy biến đi
Vũ Minh định đuổi theo nhưng bị Thiên Dung gọi lại:
_Khoan,ta có điều muốn hỏi?
Vũ Minh đứng lại ,nhíu mày hỏi:
_Có việc gì thế?
_Tại sao ngươi lại bỏ đi ko nói 1 lời và ngươi ko đến đây nữa?
Vũ Minh mỉm cười:
_Sao tôi lại phải quay lại đây chứ?
Thiên Dung lúng túng:
_Tôi ...tôi
_Chẳng phải cô thích tôi rồi chứ?-Vũ Minh tiến lại gần
_Ko...tôi...tôi
Vũ Minh bật cười lớn:
_Ha ha,xem cô lúng túng kìa.Thôi ,tôi ko trêu cô nữa, tôi phải đi đây
Khi Vũ Minh quay lưng ,chuẩn bị bước đi thì Thiên Dung bỗng lên tiếng:
_Nếu...nếu tôi nói phải thì sao???
..kênh truyện chấm prồ.._Hả?? Tỉ..tỉ nói vs huynh ấy là tỉ yêu huynh ấy á??-Nó túm lấy tay Thiên Dung lay mạnh
_À...ừ-Thiên Dung ngại ngùng trả lời
_Tỉ thật là...Đáng lý ra phải để nam nhi như hắn nói ra chứ
_Ta..ta..mà tất cả là tại muội.
_Ơ..sao lại tại muội??
_Ai biểu muội đùn đẩy hắn cho ta.Ta bị hắn dồn nên lỡ...
_Ơ ..cái này là tại tỉ giải quyết ko tốt chứ.Thế hắn trả lời làm sao??
_Muội tự đi mà hỏi hắn ý.Tỉ ghét muội rồi..-Thiên Dung bực tức đứng dậy rồi bỏ đi
_Ơ..ơ..tỉ bỏ đi đâu thế??
_Muội cứ mặc ta
_Thật là...sao tự dưng lại nổi cáu vô cớ chứ..-Nó ngơ ngác nhìn theo
************
Lúc này tại hoàng cung...
_Hoàng thượng,thiếp cũng muốn đi chơi-Lan phi nũng nịu
_Nàng có để yên cho ta làm việc ko thì bảo-Thiên Bảo quát lớn
_Người bất công.Oaaaaaa-Lan Phi khóc lớn
_Axxxxxxxxxxxx...Thôi nàng muốn đi đâu thì đi-Thiên Bảo ôm đầu la lớn
_Hj ..
_Chàng ko hỏi thiếp đi đâu hả??
_Đi đâu là thế nào??Chẳng phải nàng về nhà phụ thân sao??
_Ko thiếp sẽ đến nhà Ngọc Phi chơi-Lan phi vừa nói vừa quay lưng ra đi
_Ừ-Thiên bảo lơ đãng trả lời
Lan phi mỉm cười bỏ đi.Lục công công ngạc nhiên hỏi:
_Bẩm hoàng thượng người cho lan phi đến nhà ngọc phi ko sợ họ lại gây chuyện sao ạ??
_Ngươi nói cái gì??-Thiên bảo hét lớn-Đến nhà ngọc phi là sao?
_Chẳng phải hoàng thượng vừa cho nương nương đén đó sao?
_Trẫm???Chết rồi.Ta mải phê duyệt tấu chương nên ko để ý nàng ấy nói cái gì.
_Lần này chắc lại có việc hay rồi đây ạ
_Trời ơi đau đầu chết mất.Hậu cung có mỗi hai người thì 1 ng suốt ngày đòi tự do sau đó lại đi gây chuyện còn 1 người lúc nào cũng bám theo ta.Hễ rời mắt ra là y nhiên có chuyện mà....
Lục công công thấy vậy mỉm cười khiến hắn tức giận ,hỏa khí bừng bừng
_Ngươi cười cái gì hả?????/
Lúc này tại phủ tể tướng...
Nó đang ngồi uống trà cùng Hoàng Nam sư huynh thì hắt hơi liên tục khiến Hoàng nam ngạc nhiên:
_Muội ko khỏe ư?
_Ko..ko hiểu tại sao lại vậy nữa??
Bỗng có một tiếng nói vang lên khiến nó phụt cả ngụm nước vừa mới uống xong :
_Ngọc muội,ta đến nè
Nó quay phắt lại,đứng trước mặt nó không phải ai khác mà chính là nỗi lo sợ nặng nhất của nó-Lan phi phiền phức
_Lan tỉ sao ko tranh thủ t/g ta đi vắng mà dụ dỗ hoàng thượng đi lại đến đây làm gì thế???
_À,lúc đầu ta cũng định thế nhưng ở trong cung chán quá nên ta đến đây chơi cùng muội cho đỡ buồn
_Muội tự dưng nhớ ra mình có việc bận nên tỉ ngồi đây chơi nhé,muội đi đây
Nói xong,no vội chạy biến đi mất để lại Lan phi đang bực tức nhìn theo
_Trốn nhanh gớm nhỉ
_Thiệt là chán quá-Lan phi thở dài ,ngao ngán nhìn Hoàng nam
_Cô có thôi thở dài đi ko hả.Đau hết cả đầu-Hoàng nam khẽ nhíu mày
_Ngươi ko thể bỏ quyển sách này xuống rồi nói chuyện vs ta à?Nam nhi gì mà....
_Ta làm sao??
_Thô lỗ, dữ dằn, xấu xí....
_Cô...-Hoàng nam nắm chặt lấy tay của nàng khiến nàng nhăn mặt
_Á, ngươi làm gì thế?
_Cô thật đúng là...
_Là gì...?Lan phi đẩy hoàng nam ra vô tình mất đà ngã xuống và...
_Ưm,....-Dĩ nhiên là môi chạm môi mắt chạm mắt còn gì nữa
Lan phi đỏ mặt vội vàng bật dậy:
_Ngươi dám...?
_Ta có làm gì cô đâu, tại cô cứ vùng vẫy nên mới...-Hoàng nam tức giận nói
_Ngươi còn dám lớn tiếng à?Hu hu.Đồ lưu manh, đây là nụ hôn đầu mà ta von định giàng cho hoàng thượng cơ mà.Ngươi dám...
Nói xong chưa kịp để Hoàng nam trả lời nàng đã chạy đi mất.Hoàng nam ngao ngán nhìn theo:
_Sao nữ nhi nào cũng y chang nhau thế nhỉ???
_Hu hu ,ta ko muốn sống nữa đâu...
_Sao nàng đi chơi về sớm thế?-Thiên bảo ngạc nhiên
_Hắn ...hu hu đã cướp nụ hôn đầu của ta a...-Nàng nức nở nói
_Rớt cục là nam nhân nào lại to gan thế nhỉ.Thật khâm phục.Ha ha-Thiên bảo cười lớn
_Hắn chính là huynh của Ngọc phi nha.Ngươi phải đòi lại công bằng cho ta
_Ta..ta
_Còn do dự gì nữa.Oaaaaaaaaaaaaaaaaa
_Thôi ta xin đi, đc ròi mai ta sẽ đến phủ tể tướng
_Thiệt hả
_Thật
..kênh truyện chấm prồ..Vừa mới sáng sớm cả phủ đã bị dựng dậy hết lượt vì Thiên bảo đén thăm .Tất nhiên là cả nó cũng không ngoại lệ.Đang ôm lấy cái gối thì bị mẹ nó vào dựng dậy
_Ko con ko dậy đâu.Đang ngủ ngon mà...Ứ ừ
_Thôi Linh nhi ngoan dậy đi.Làm hoàng phi ròi mà còn nhõng nhẽo thế này.
Nó uể oải đứng dậy ngáp rỏ to rồi hỏi:
_Sao hôm nay coái đến phủ mà mới sáng sớm đã ồn thế ạ??
_Hoàng thượng-Mẫu thân nó vừa chải đầu vừa nói
_Sao hắn đến mà con lại phải ra đón??
_Ơ con hay nhỉ.Thôi mau ra đi
Nóchuwa kịp phản ứng thì đã bị lôi ra ngoài.Hắn đang đứng giữa sân cùng vs Lan phi.Nó tự dưng cảm thấy có chút bực bội định quay đi như ko quen biết( nàng ghen ,ghen rùi)
_Linh nhi-Hắn cất tiếng gọi
Ko trả lời ,ko trả lời...
Hắn lao đén nắm lấy tay nó:
_Sao nàng tránh mặt ta??
_Toi có tránh ai đâu??Tự dưng sáng sớm dãddesn nhà người ta làm ồn,mất cả giấc ngủ.Sao ko ở trong cung mà ôm lấy cái bà Lan phi kia đi-Nó bực bội
Hắn ngây ra 1 lúc rồi mỉm cười:
_Nàng đang ghen đấy hả??
_Ai biểu??Anh đén đây làm chi>~<
_Ta đến thăm nàng.Mà còn 1 việc tốt muốn làm,
_Việc tốt??
_Phải.-Hắn dứt lời liền triệu tập tất cả mọi ng` tại tiền sảnh.Đằng sau còn có Vũ minh tướng quân và Lan phi theo vào
Sau đây là lời giải thích của ta (trích nguyên văn ko hề ăn bớt)
Thứ nhất: 2 người ấy 1 là con tể tướng ,1 là con tiên đế thì sao có họ hàng đc
Thứ 2 : Con của tể tướng cũng đc gọi là công chúa or quận chúa (xem phim công chúa bướng bỉnh sẽ rõ)
Cuối cùng: ta thích thì có trời mới cản dù họ nếu có họ hàng đi chăng nữa (cười gian )
Ta vốn ngang như cua ( ý lộn Mực ) nên các nàng chịu thua đi ko bắt bẻ đc ta đâu .Hô hô hô
Tks các nàng vì đã góp ý cho ta .Hôn cái nào :chụt chụt
Thân
Mực (sấy khô nhắm vs rượu )
Vũ Minh và Hoàng Nam mau tiếp chỉ.
-Có hạ thần-Vũ Minh và Hoàng Nam cùng đồng thanh
Ta được biết 2 khanh đều có công lớn với triều đình nhưng chưa lập gia thất.Thiên Dung và Lan Phi đều là 2 mỹ nhân nhan sắc khynh nước khuynh thành.
Nay ta ban cho Vũ Minh Thiên Dung còn Hoàng Nam là Lan Phi.Tháng sau lập tức thành hôn. Các khanh mau nhận chiếu chỉ.-Thiên Bảo nói
Ngay sau câu nói của Thiên Bảo.4 Người Vũ Minh,Hoàng Nam,Thiên Dung,Lan Phi đều đứng như trời trồng
Thiên bảo thấy vậy liền hắng giọng kéo cã 4 người đang phiêu tán trở về
Hạ thần tiếp chỉ-4 người đồng thanh
Trong khi 4 người tâm đang bay lên trời(nói vậy thôi chứ có 2 người à)thì Linh Nhi đang ôm cả 4 chúc mừng lien tục làm Td và LP đỏ mặt.
Nàng mau buông Vm và Hm ra cho ta-Thiên bảo quát
Ơ!-Linh Nhi thấy vậy liền buông ra
Thiên Bảo bế bổng Linh Nhi lên đem về phòng.Linh Nhi thấy ngượng liền đánh trống lãng
Để thần thiếp hầu rượu chàng-Linh Nhi nói
Thiên bảo biết là nàng đang đánh trống lãng nhưng ko nói gì.Cầm chén rượu Linh Nhi đang đưa ra uống 1 ngụm nhưng ko nuốt xuống mà truyền sang cho Linh Nhi
Ưm…Ọe..-Linh Nhi đang uống bỗng đây Thiên Bảo ra
Nàng có sao ko Linh Nhi
Thiếp chóng mặt …-Linh Nhi trả lời
Mau truyền Ngự y cho ta- Thiên Bảo Bước ra ngoài và nói lớn
Sau Khi bắt mạch cho Linh Nhi .Bỗng nhiên Ngự y cười với Thiên Bảo
Nàng có bị làm sao ko Ngự y??-thiên Bảo sốt ruột hỏi
Chúc mừng Hoàng Thương.Hoàng phi đã có thai-Ngự y cười cười với Thiên Bảo
Còn Thiên Bảo nghe xong thì đứng im.sau đó liền ôm Linh Nhi vào lòng. 1 Chưởng đánh bay Ngự Y ra ngoài(éc ác thật)
2 năm sau----
Lam Nhi đừng chạy nữa đợi mẫu hậu với-Linh Nhi vừa chạy vừa nói
Đang chạy thì bỗng nhiên Lam Nhi đâm trúng 1 cái cây mọc giữa đường(TB chứ ai)
Không chạy nữa Lam Nhi ngoan nào, đợi ta 1 lát-Tb nói trong khi tay vẫn cầm 1 đống sớ
1 lát sau VM,HN,TD,LP cùng đến
Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?-Tb hỏi
Xong rồi thưa Hoàng thượng- Vm tay bế 2 bé trai trả lời.Vốn là hôm nay thiên bảo muốn đi săn với Vũ minh,Hoàng Nam
Thiên Bảo bỏ ~ tờ sớ xuống liếc qua Hoàng Nam
Thần xin lỗi-Hoàng Nam đang vỗ tiểu nữ đang khóc
Chúng ta cùng đi nào-Linh Nhi nói.Cả 6 người cùng lên xe ngựa tiến đến rừng.
Sau 1 thơi gian hiện ra trước mắt mọi người là 1 cánh rừng có thỏ,chồn,nai…
Ta muốn nó..nó….- 3 đứa bé cùng chỉ vào 1 con chồn trắng.
Nghe thấy vậy TB,VM,HN liền chạy đến bắt 3 con chồn.3 người cùng rượt đuổi 3 con chồn. tiếng cười vang vọng đến trơi xanh báo hiệu cho 1 thời kỳ an thịnh