Lúc này ở trong cung Quảng Bình...
_Bẩm hoàng thượng, hiện nay ở biên giới tình hình đang rất hỗn loạn ạ-Vũ Minh lên tiếng
_Mông cổ đang có ý định thôn tính nước ta đúng ko?
_Dạ nhưng mông cổ thế yếu hơn ta,ko có gì phải lo ngại ạ
_Ngay ngày mai ngươi hãy cử 3 vạn quân đi dẹp loạn biên giới cho ta
_Thần xin tuân chỉ
_Còn việc gì nữa ko?
_Dạ đã hết rồi ạ
_Vậy trẫm muốn ra ngự hoa viên nghỉ ngơi 1 lát,ngươi đùng cho ai làm phiền trẫm
* * * * *
Nó đang lang thang khắp cung điện vì lạc đường.Thì bắt gặp 1 khu vườn rộng lớn trồng đủ loại cây vô cùng đẹp.Quên cả mệt, nó chạy luôn vào trong.
_Ooa...aaa.Nơi này có nhiều hoa quá-Nó reo lên thích thú khi nhìn thấy cả 1 rừng hoa, đủ loại.Nó hài mỗi loại 1 ít.Bây giờ trên tay nó là cả 1 bó hoa to tướng.Sau khi đã chán cái việc hái hoa,nó bắt đầu đi vòng quanh khu vườn.Bỗng nó reo lên khi nhìn thấy 1 cây táo sai trĩu quả
_Hà hà,may thế.Đang khát thì...Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà
_Nó xắn váy lên ra sức trèo.Tầm 5 phút sau thì nó đã ngồi vắt vẻo trên 1 cành cây khá vững chắc.Nó đưa tay hái 1 quả rõ to định đưa lên mồm ngoạm thì nó thấy 1 bóng người đi đến làm cho nó hốt hoảng
_Chết rồi có người đến.Phải làm sao bi giờ?Bây giờ mà bị túm thì chết chắc.Phải tìm chỗ trốn thôi
Nó nhìn quanh 1 hồi định nhảy xuống nhưng đã muộn.Hấn ta đã đi đến nơi và ngồi xuống ngay gốc cây mà nó đang ngồi.Nó đành phải ngồi im ko cựa quậy.Bỗng nó thấy tên này sao quen quen.Khuôn mặt anh tuấn này dường như đã thấy ở đâu đó thì phải.Hình như là...Hả là tên đã bị nó vu vạ hôm trước.Chết rồi hắn bám theo nó đến tận đây ư?
Nó đang lúng túng thì chẳng may quả táo trên tay..rơi xuống.Chết rồi quả này thì chết thật rồi.Nó nhắm tịt mắt lại vì sợ.
_Bốp....Á...-Quả đúng như nó nghĩ.Cái quả táo đã rơi trúng đàu cái tên kia
Hắn ta đứng dậy nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy có gì nên lại ngồi xuống, lẩm bẩm
_Quái lạ thật...
Nó thở phào nhẹ nhõm.Bỗng nó trượt tay 1 cái..và cả người nó bắt đầu rơi thẳng xuống.Nó nhắm mắt lại vì quá sợ.Ngã từ độ cao này thì nhẹ nhất cũng gãy tay chứ chẳng chơi...Nhưng..
Khi nó tưởng rằng mình chuẩn bị ôm trọn lòng đất thì có 1 cánh tay đỡ lấy nó và đưa nó tiếp đát 1 cách an toàn.Nó khẽ hé đôi mắt ra nhìn: tên kia đang đỡ lấy nó ,đôi mắt nhìn thẳng vào mặt nó khiến cho tim nó đập thình thịch.Nó và hắn cứ đứng thế cho đến khi hắn cất tiếng hỏi:
_Cô là ai?
Nó giật mình đứng dậy,đẩy tay hắn ra rồi thở phào nhẹ nhõm:
_May thế hắn ko nhận ra mình
_Cô là ai?-Hắn lặp lại 1 lần nữa-Sao cô lại ở đây?
_Tôi...tôi...tôi là cung nữ ở đây-Nó lắp bắp
_Cung nữ?-Hắn khẽ nhíu mày
_Đúng, tôi là cung nữ.Còn anh sao lại ở đây?
_Ta á? À ,bí mật-Nói xong hắn mỉm cười rồi nằm xuống
_Xì ko nói tôi cũng đoán ra-Nó ngồi xuống cạnh hắn
_Cô đoán thử xem nào?-Hắn bật cười trước sự ngây ngô của nó
_Để xem nào...Hà hà...Chắc là...
_Là gì??
_Thái giám
_Hả-nụ cười trên môi hắn vụt tắt
_Cô trông tôi thế này mà là thái giám à?
_Ko phải à...
_Dĩ nhiên
Hắn quát ầm lên khiến nó ko nói gì nữa.Một lúc sau,nó cất tiếng hỏi:
_Anh đã gặp hoàng đế bao giờ chưa?
_Chưa gặp bao giờ.
_Trông ntn?
_Sao cô lại hỏi về việc ấy?
_À tôi...tôi tò mò ko được sao?
Nó đang ngồi cùng hắn thì thấy 1 bóng người đến.Nó căng mắt ra nhìn,người này hình như là....Lục công công.Chết rồi,nếu ông ta mà nói ra việc nó ko phải i là cung nữ thì chết.Nó vội quay mặt ra đằng sau.
Lục công công tiến vào nhưng chưa đẻ ý đến sự có mặt của nó,ông ta nói:
_Bẩm hoàng thượng,Ngọc Phi mất tích ko rõ đi đâu rồi ạ.
_Cái gì?- Cả 2 cùng hét lên đồng thanh (nhưng vì lý do khác nhau hjhj)
_Ơ,Ngọc Phi người ở đây cùng hoàng thượng ạ?
_Ngọc Phi/Hoàng thượng??-Cả 2 lại đòng thanh lần 2
_Ngọc Phi nào?-Hắn lớn tiếng hỏi
_Dạ bẩm hoàng thượng,người bên cạnh ngài chính là....
_Dạ người kia chính là Ngọc Phi ạ-Lục công công chỉ vào nó
_Là Ngoc Phi con gái tể tướng đúng ko?
_Dạ
Nó hốt hoảng nhìn tên đang đứng cạnh.Chẳng lẽ...Hắn là...Hoàng thượng ư?Nó đang định chuồn thì bỗng nhiên bị 1 bàn tay to lớn túm lại,khỏi nhìn cũng biết là...
_Nàng định chuồn đi đâu?
_Haha,tôi...tôi đi hóng gió nóng quá...Haha
_Ngươi là tên tiểu tử nghĩa hiệp hôm trước dám vu oan cho trẫm?
_Ha ha ,chắc ngài nhìn nhầm rồi-Nó nói mà mặt xanh như tàu lá chuối
_Trẫm ko ngờ ngươi lại là 1 tiểu cô nương đẹp đến vậy?Nhưng ngươi có biết tội dám vu oan cho trẫm sẽ bị như thế nào ko?
_Tôi...tôi...
_Trẫm sẽ cho ngươi biết như thế nào là trả thù.
_Ngài...ưm..ưm..
Nó chưa kịp nói thì có cảm giác có cái gì đó rất mềm và ấm áp đang chạm vào môi mình.Trời ạ, hắn ...hắn đang hôn nó.Nó ra sức đẩy hắn ra nhưng bị tay hắn giữ lại.Lục công công nhìn thấy cảnh này vội rút lui trước.Hắn tiếp tục hôn nó cho tới khi nó bắt đàu khóc.Nó cắn mạnh vào môi hắn làm hắn chảy máu, hắn mới vội buông nó ra
_Ngươi là đồ tiểu nhân bỉ ổi-Nó vừa khóc nức nở vừa nói
Hắn trợn tròn mắt nhìn nó
_Ngươi dám **** trẫm ư?
_Sao lại ko dám.Ngươi là...hic ...cái thá gì chứ...hic...Đã cướp nụ hôn đầu của người khác lại còn..hic
Ko hiểu sao tự dưng hắn lại thấy vui khi nó nói đây là nụ hôn đầu
_Trẫm đường đường là vua 1 nước,bao nhiêu cô gái muốn được trẫm nhìn qua dù chỉ là 1 lần nhưng sao ngươi lại dám **** trẫm
_Thế thì ngươi đi tìm bọn họ mà hôn-Nó vừa nói vừa chạy vụt đi
_Nàng nhất định sẽ thuộc về trẫm...
Thiên Bảo đang ở trong thư phòng cùng Vũ Minh thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc:
_Hoàng thượng ,thần thiếp đến thăm người đây
Thiên Bảo vội vàng quay ra.Một cô nương dung mạo phi phàm,mặc một bộ váy màu hồng,trên đầu cài 1 chiếc trâm vàng vô cùng tinh xảo,mái tóc được tết gọn sang 1 bên bước vào.
_Sao nàng lại đến đây vậy-Thiên Bảo khẽ nhíu mày, khuôn mặt ánh lên sự ko vui
_Chẳng lẽ thần thiếp ko được đến thăm ngài sao?
_Lan Phi,trẫm bận rất nhiều việc.Ko có thời gian chơi vs nàng đâu.
_Thiếp mặc kệ-Lan Phi nũng nịu ( bà ni điệu quá )
_Lan Phi-Thiên Bảo quát lớn làm nàng ta giật mình
_Người ....Thiếp ko cần nữa,huhu
Lan Phi vụt chạy đi.Thiên Bảo quay sang lắc đầu vs Vũ Minh
_Thật là đau đầu vs nàng ấy.Tính khí lúc nào cũng...
_Hoàng thượng có hơi quá....
_Mặc kệ nàng ấy.Cũng may là chỉ có 1 quý phi thôi chứ ta mà lập thêm mấy người nữa thì...
_Sao hoàng thượng ko lấy thêm đi ạ?
_Thôi, tại thái hậu cứ bắt ta lấy nàng ấy vì nàng ấy là con nuôi của thái hậu chứ ko thì..
_ Ngừoi đã gặp Ngọc Phi nương nương chưa ạ?
_Gặp rồi-Thiên Bảo chợt mỉm cười
_Nàng ấy...
_Rất thú vị.Trẫm chưa từng gặp vị cô nương nào thú vị đến thế
Vũ Minh nhìn Thiên Bảo 1 cách khó hiểu.Từ trước đến giờ chưa bao giờ Thiên Bảo lại cười tươi như vậy.Ngọc Phi quả là 1 người đặc biệt.
Bỗng dưng Thiên Bảo quay sang nói vs Vũ Minh:
_Tối nay trẫm sẽ đén cung của Ngọc Phi
Lúc này tại cung Ngọc Vận...
_Bẩm nương nương ,người đi cũng đã lâu rồi chúng ta nên về thôi ạ...-Lục công công nói
_Ko, ta chưa chơi đã.-Nó lắc đầu đi tiếp
_Thưa nương nương ,người cũng nên cho mấy nô tỳ kia nghỉ 1 lát ạ.Bọn họ đi đã 2 canh giờ rồi vẫn chưa được nghỉ
_Ta có mượn họ đi theo đâu.Bảo họ về đi
_Xin nương nương tha cho thần ,hoàng thượng mà biết được thì bọn nô tài chết...
_Các ngươi mà ko về là ta cứ đi tiếp-Nó cương quyết đi tiếp
Lục công công chán nản lắc đầu, khẽ gọi 2 tiểu cung nữ lại gần:
_Các ngươi đi mời hoàng thượng đến đây đi
_Vâng thưa công công
Nói rồi 2 cung nữ đi đến cung Quảng Bình...
Nó đang đi bỗng dừng lại đột ngột làm Lục công công hí hửng:
_Thưa nương nương,có phải người đổi ý muốn nghỉ ngơi ko ạ?
_Nghỉ cái đầu ông ấy
Mặt Lục công công lại méo lại:
_Vậy người dừng lại có việc gì ạ?
Nó cười ( rất chi là gian ),chỉ tay về phía 1 cái cây vải rõ to (t/g : chết vì ăn)
_Cái này ăn được ko?
_Dạ đây là loại cây quý được nhập về từ nước Hàn Thu...
_Ta ko hỏi nó từ đâu đến mà hỏi là có ăn được ko?-Nó quát
_Dạ...dạ được ạ
_Tốt-Nó mỉm cười rồi xắn tay áo túm váy gọn lại
_Thưa người định làm gì ạ?[-Lục công công lắp bắp, mặt xanh như tàu lá chuối
_Hỏi lạ nhể.Dĩ nhiên là trèo lên vặt rồi-Nó nhún vai
Lục công công nghe đến đây thì hồn vía bay lên mây vội quỳ sạp xuống
_Lạy nương nương, nếu người thích thì để thần sai người hái..
_Điên à, lâu lắm .Ta ko thích đợi-Nó ngắt lời
Nói rồi nó bắt đầu trèo lên cây.Lục công công và các cung nữ đều quỳ xuống, van xin rối rít nhưng nó mặc kệ, cứ phải ăn đã.Nó ra sức trèo,5 phút sau thì nó trèo lên ngọn cây và bắt đầu ăn vải.Từ trên cây nhìn xuống thấy các cung nữ ở bên dưới nó thích chí gọi:
_Hứng lấy vải này-Nói rồi nó ra sức ném vải xuống
_Xin nương nương xuống đi ạ-Mọi người hốt hoảng
_Đừng lo ta ko ngã đâu....Oóai....iii-Vừa nó dứt lời thì nó bị trượt chân ngã xuống
Lục công công thất sắc la lên.Đúng lúc nó tưởng đã từ giã cõi đời thì có một nam nhân dùng khinh công bay lên cứu nó.Người ấy là...
Đến đây thể nào mí bạn cũng nghĩ là thiên bảo phải ko nhưng nhầm roài.Hehhe.Người vừa cứu nó chính là Vũ Minh.Anh ta đỡ lấy nó một cách nhẹ nhàng rồi từ từ bay xuống đất an toàn
Nó đỏ mặt nói lí nhí:
_Cảm ơn..
_Ko có gì thưa quý phi-Hắn ta mỉm cười làm tim nó đập thình thịch.Tên này vốn đẹp trai khi cười thì...
Nó đang đỏ mặt thì nghe 1 tiếng gầm lớn (của ai đây ta?? Hehe)
_Hai người vừa làm cái trò gì thê?
..kênh truyện chấm prồ..Nó giật mình quay lại.Là Thiên Bảo ,hắn chẳng nói chẳng rằng gì ,mặt thì đầy sát khí làm cho nó lạnh hết cả xương sống.Thấy hắn ,Lục công công cùng các cung nữ vội quỳ xuống.Chỉ có Vũ Minh thì hơi cúi đầu còn nó thì lại vênh mặt lên.Nó vẫn còn tức hắn vì việc hắn tự ý hôn nó lúc sáng.Thấy thái độ của nó như vậy thì hắn lại càng bực, hắn tiến lại gần trừng mắt nhìn nó:
_Sao nàng ko ở trong cung mà ra đây làm gì?
Nó ko trả lời ,quay mặt đi chỗ khác làm cho Vũ Minh phải buồn cười.Điều này chọc đúng vào sự tức giận của hắn.Hắn túm lấy cổ tay nó :
_Sao ta hỏi nàng ko trả lời
Nó hơi ngạc nhiên khi bị hắn quát nhưng vốn bản tính trời ko sợ ,đất ko kinh, nó giằng tay hắn ra:
_Ta muốn đi đâu là việc của ta.Việc gì đến ngươi?
Hắn bỗng dưng bật cười lớn làm cho Lục công công và đám cung nữ sợ hết hồn:
_Sao ta lại ko được biết?Ta là vua và cũng là phu quân ngươi ,ta thích biết thì sao?-Hắn bóp chặt cổ tay nó làm nó khẽ kêu lên:
_Ái..Ai là vợ ngươi?Ta thà chết cũng ko lấy đồ hôn quân như ngươi ( hic..đùa vs vua như đùa vs hổ đấy nàng a)
Hắn cười gằn, khẽ nói vào tai nó:
_Được chính nàng đã dám thách thức trẫm đấy nhá
Nói rồi hắn bế thốc nó lên đi thẳng về tẩm cung của mình mặc cho nó ra sức giãy giụa ,đấm đạp.
Vũ Minh mỉm cười nói vs Lục công công:
_Hoàng thượng cuối cùng thì cũng có người trị được rồi...
Lục công công ngơ ngác nhìn theo mà chẳng hiểu tên này đang nói gì..
Hắn lạnh lùng ném nó xuống giường.Nó sợ hãi lùi về đằng sau
_Ngươi...ngươi định làm gì?
Hắn nhếch mép cười :
_Làm gì à? Ngươi thử đoán xem
_Ngươi... ngươi ko được lại gần ta-Nó vừa nói vừa ném gối vào người hắn
Hắn từ từ lại gần nó túm chặt lấy cánh tay nó.Nó ra sức đẩy hắn ra nhưng vs sức lực của 1 cô nương yếu ớt thì làm sao chống lại hắn được.Hắn ôn nhu hôn lên môi nó, cánh tay thì nhẹ nhàng cởi y phục nó đang mặc trên người.Nó ra sức đánh hắn nhưng hắn túm tay nó lại tay hắn chuyển đọng ko ngừng trên làn da trắng như tuyết của nó( phụt..phụt máu mũi t/g chảy thành sông...òo ...eeee.. cấp cứu )
Hắn mạnh như con thú cướp đi sự trong trắng của nó.......
Sáng hôm sau nó đau nhức toàn thân,đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều.Hắn mặc quần áo xong quay lại nhìn nó đầy tà mị:
_Sao?Ko ngờ nàng chống cự dữ đến thế
Nó nhìn hắn vs đôi mắt oán hận.Hắn tiến lại gần ,ôm nó khẽ nói:
_Trẫm thực sự xin lỗi
Ko hiểu sao lúc này sự oán hận của nó bay đi đâu mất.Nó cảm thấy tên này cũng có lúc thật hiền.Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nó lên định hôn thì nghe thấy có tiếng nữ nhân ở đâu hét vang trời.
Nó đẩy tay hắn ra, hắn nhướng mày nhìn ra cửa.Một hình dáng nữ nhân quen thuộc đang bước vào, khuôn mặt hằm hằm sát khí.Lan Phi tiến lại gần nó và giơ tay lên:
_Bốp-Trên má nó in hằn dấu 5 ngón tay.Nước mắt nó chỉ chực trào ra vì ko hiểu tại sao mình lại bị tát
Nàng làm cái gì vậy hả-Thiên Bảo túm lấy tay Lan Phi, khuôn mặt vô cùng tức giận
_Thiếp làm gì ư?Tại sao thiếp vào cung đã 2 năm mà chưa 1 lần được thị tẩm vậy mà chàng lại cùng con nhỏ này...
_Nàng...
Đến lúc này thì nó mới hiểu đây là Lan Phi,cũng là 1 phi tần của hắn.Nó bỗng thấy tức giận khi hắn có phi tần khác mặc dù đã biết làm vua 1 nước thì thường có nhiều phi tần nhưng khi chính nó trải qua thì nó lại ko thể chấp nhân được.Nó đẩy 2 con người ấy ra và chạy 1 mạch ra bên ngoài.Thiên Bảo định chạy theo nhưng Lan Phi khóc lóc ầm ĩ nên hắn đành nhìn nó chạy đi mà ko thể làm gì
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
fcnguyenkhoi - Cấp 5 [ được Cảm Ơn lần trong 1610 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 5, 11/04/2013, 1:58:39 | Bài Thứ 19
Nó chạy 1 mạch ra vườn thượng uyển,vừa chạy vừa khóc ,sao tên kia ko đuổi theo cơ chứ.Đang ngồi khóc thì nó thấy có bóng người tiến lại gần.Nó ngước mắt lên ,thì ra người đang đứng cạnh nó chính là Vũ Minh tướng quân.Vũ Minh ngồi xuống bên cạnh nó,nhẹ nhàng hỏi:
_Sao quý phi lại trốn ra đây khóc thế này
Nó chùi vội nước mắt:
_Ta ko sao cả.Sao ngài lại ở đây
Vũ Minh cười hiền dịu ,khẽ xoa đầu nó khiến nó cảm thấy bình yên lạ:
_Quý Phi đang có chuyện gì buồn đúng ko?
Nó ngước mắt nhìn, khẽ hỏi:
_Sao ngài lại hỏi thế?
_Tôi đoán được, chắc là hoàng thượng khiến cô buồn phải ko?
Nó ương bướng lắc đầu:
_Sao tôi lại phải buồn vì hắn ta chứ?Ko bao giờ
_Hhaha, cô rất thú vị đấy.Cô và hoàng thượng đúng là có tính cách rất giống nhau.
_Tôi ko giống hắn ta-Nó phản bác
_Thôi, tôi xin.Là tôi sai.Haha
_Anh...Rồi anh xem tôi sẽ ko để yên cho anh ta đâu-Nói rồi nó hùng hổ bỏ đi
_Hoàng thượng,xin lỗ nhé. Người sắp gặp rắc rối đấy
_Xong roài ,mọi thứ đã chuẩn bị xong.Haha-Nó phủi tay, cười lớn
Bây giờ đã là đêm khuya, tiểu thư nhà ta đang có ý định trèo tường trốn ra khỏi cung
_Ta đây ko muốn làm quý phi gì gì đó của ngươi đâu.Ở lại bình an nhé.Hehe
Nó xắn váy trèo qua bức tường, cũng may là chỗ này ko có lính canh nên nó khá trót lọt.Sau khi đã thoát được cái cung điện quái quỷ kia ,nó khệ nệ ôm túi to lớn ( cái này là ngọc ngà châu báu chôm được ở trong cung) rồi cắm đầu cắm cổ chạy