watch sexy videos at nza-vids!

AloTruyen - đọc và chia sẻ truyện

Tự Do Khám Phá Tự Do Chia Sẻ
Chào Khách! | Đăng kí | Đăng Nhập
Bạn đang truy cập vào 0nline24h.Sextgem.Com
Wap đọc truyện teen cực hay cho bạn !!!
Bây giờ là : 21:56 ngày 29/03 Chúc claudebot online vui vẻ !
☺Hôm Nay Chơi Game Gì
Game Khu Vườn Địa Đàng - Chơi Sky Audition Ring Dina Free
Khu vườn địa đàng Trồng cây, Nuôi Thú, chơi 8 Game Bài, Kết bạn chăn Gấu cực đã.
Game Mobi Army HD 239 - Anh Tài Tựa Gunbound
Mobi Army bắn súng, căn tọa độ tựa Gunbound -Gunny, đồ họa khủng, skill tuyệt đẹp.
Game Avatar 250 - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
Avatar cộng đồng lớn, thỏa sức chăn nuôi, mua sắm, kết bạn, giải trí với nhiều trò chơi hấp dẫn.
Game Khu vườn vui vẻ - Thế giới giải trí Online
Thỏa sức sáng tạo của bạn để có một khu vườn thật đẹp, cùng nhau kết hôn tron khug vườn tình yêu
Game Khí Phách Anh Hùng - Phiên bản mới đầy hấp đẫn
Khí Phách Anh Hùng gMO nhập vai Thuần Việt PK nảy lửa, skill chưởng rồng, sét giật... rung chuyển màn hình.
Game Trư Bát Giới – Chinh phục Hằng Nga
Trư Bát Giới một siêu phẩm game mobile hành động hài hước cùng Trư Bát Giới chinh phục Hằng Nga và các nữ Yêu xinh đẹp.
Game iWin Online – Đánh Bài Miễn Phí,Đấu Trí cùng Người Đẹp
iWin Online chơi 16 game bài miễn phí,tặng triệu Win hằng ngày,hơn 10 triệu người chơi, nhiều nữ game thủ nhất Việt Nam.
Game Cá Bé Cá Lớn – Bá chủ Đại Dương Xanh
Cá Bé Cá Lớn ăn những chú cá nhỏ hơn để lớn nhanh và trở thành bá chủ đại dương xanh.
Game Combat tank - Chiến trường khốc liệt
"Combat tank" phiên bản game hành động hay nhất hiện nay trên điện thoại di động,cú sốc lớn cho làng game mobile.
Game iWin Online 441 - Đệ nhất game bài
Game bài đầu tiên tại Việt Nam với hệ thống game mini siêu khủng
☺Game Offline Đáng Chơi
Game Ma Đao – Cuộc chiến của các vị thần
Ma Đao là tựa game nhập vai các vị thần chiến đấu với đồ họa tuyệt đẹp,chiêu thức và skill bá đạo nhất.
Game Contra Mobile - Game Bắn Súng Kinh Điển
ConTra là tựa game bắn súng kinh điển trên điện tử bốn nút của thập niên 90 nay đã có trên mobile tương thích Java và Android.
Game Bắn Cà Chua - GMO Casual Mobile
Game bắn cà chua với đồ họa ngộ nghĩnh đáng yêu, lối chơi quen thuộc và đầy trí tuệ là sự lựa chọn giải trí số 1 cho bạn trong mùa hè này.
Game Đào Vàng - Phiên bản HD cho mobile
Đào vàng siêu kinh điển 1 thời trên PC nay đã có phiên bản HD cho Android và IOS.
Game Đuổi hình bắt chữ - Phiên bản SmartPhone
Phong cách mới, nội dung mới phong phú và đặc sắc chỉ có ở Đuổi Hình Bắt Chữ trên SmartPhone 2014
Game Vua hải tặc - Ông vua của biển cả
Đi tìm kho báu One Piece trên những hòn đảo huyền thoại cùng cậu bé mũ rơm Luffy
Game Zuma Ball - Bắn Bóng cực hot
Điều khiển chú ếch trong game Zuma Ball khám phá đến màn chơi cuối cùng!
Game Bắn cá ăn xu - Chinh phục đại dương xanh
Săn cá trong lòng đại dương trên điện thoại di động với game bắn cá cực hot!
Game Ninja Loạn Thị - Thử thách nguy hiểm
Vượt ải qua từng nhiệm vụ với muôn vàn sóng gió và nguy hiểm rình rập
Game Ninja siêu tốc - Chạy đua kỳ thú
Tăng tốc cùng Ninja và những người bạn để tận hưởng niềm vui chiến thắng
 Chương 5





Nghe thấy tiếng xe từ ngoài đường, Hứa tẩu từ sô pha đứng lên, đi đến trước cửa nhìn một chút, kia chẳng phải xe của tiên sinh sao? Tiên sinh? Cậu ấy như thế nào đã trở lại?

Hứa tẩu vội vàng xoay người đi ra, đến chỗ Trử Lực Ngự.

“Tiên sinh, ngài không phải nói hôm nay muốn ở lại công ti làm thêm giờ, như thế nào sớm như vậy đã trở về?” Thậm chí so với ngày bình thường tiên sinh còn về sớm hơn, hại bà hoảng sợ. “Tôi còn không có chuẩn bị bữa tối, không biết ngài đã ăn cái gì chưa?”

“Không cần lo lắng tới ta, ta mang phu nhân đi ra ngoài ăn. Phu nhân đâu?” Trử Lực Ngự đi vào trong nhà.

“Phu nhân?” Hứa tẩu lúc này thực ngây dại.

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được giọng nói của Hứa tẩu có phần sợ hãi, Trử Lực Ngự dừng lại cước bộ quay đầu lại nhìn.

“Phu nhân không có ở nhà.” Hứa tẩu do dự nói.

Anh đột nhiên nhíu mày. “Cô ấy đi đâu vậy, tại sao lại không ở nhà?”

“Bởi vì tiên sinh nói là ở lại công ty làm thêm giờ, phu nhân nói dù sao cũng không có việc gì làm, liền mang tiểu thư đến khu chợ đêm.”

“Vẫn còn sớm như vậy đã đến khu chợ đêm?” Trử Lực Ngự nhíu mày thắc mắc.

“Phu nhân nói đầu tiên sẽ đi dạo phố, sau đó đi ăn cơm, rồi mới đến khu chợ đêm, thời gian như vậy là rất hợp lý.”

Cô đã làm anh hoàn toàn thất vọng, anh muốn có điều bất ngờ cho cô trong ngày hôm nay. Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn tròn một tháng, chẳng nhẽ cô không biết sao? Thế mà một tiếng cũng không nói gì liền chạy tới khu chợ đêm chơi! Trử Lực Ngự có chút buồn bực.

“Chỉ có cô ấy cùng tiểu thư đến khu chợ đêm thôi sao?” Anh hỏi hứa tẩu.

“A Tùng đã đưa cô ấy đi, vì phu nhân muốn tự mình đi xe đạp.”

“Đi xe đạp? Cô ấy điên sao chứ?” Trử Lực Ngự không khống chế được tức giận, quát.

Hứa tẩu nhịn không được run lên một chút, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy tiên sinh lớn tiếng quát mắng, có vẻ như phu nhân đối với tiên sinh có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng là một chút bà cũng không cảm thấy lo lắng, ngược lại còn nghĩ thấy thật cao hứng, bởi vì phu nhân đối đãi với tiểu thư thật tốt, chỉ cần phu nhân để ý tới tiểu thư, quan tâm đến tiểu thư, tin tưởng rằng không lâu sau, trong tương lai, tiên sinh cũng sẽ bị phu nhân làm ảnh hưởng, hai người cùng nhau chăm sóc tiểu thư, quan tâm đến tiểu thư. Tiên sinh có thể lấy được phu nhân thật sự là tốt quá!

“Giúp ta gọi điện thoại cho Hứa bá, hỏi xem họ ở nơi nào.” Trử Lực Ngự thở sâu, nén giận, anh gọi điện thoại đến nhà hàng, hẹn bọn họ hoãn lại một chút.

Hứa tẩu gật gật đầu, nhanh chóng trở về phòng gọi điện thoại, Trử Lực Ngự gọi điện thoại cho nhà hàng xong mới tiến vào trong phòng.

Khu chợ đêm? Chợ đêm thì có cái gì để chơi? Nhiều người chen lấn, bán những sản phẩm chất lượng kém, thức ăn không hợp vệ sinh, lại còn rất ồn ào, anh thật không thể hiểu cô suy nghĩ cái gì.

Nhưng quan trọng bây giờ không phải là cô ấy nghĩ cái gì, trọng điểm là cô ấy mặc quần áo như thế nào để đi ra ngoài, sẽ không phải là áo sơ mi, quần bò, chân đi dép lê chứ?

Trử Lực Ngự bỗng nhiên than nhẹ một tiếng.

Anh đã lấy cô được một tháng, anh biết rằng chắc chắn đến 99% điều đó sẽ xảy ra. Để tránh trường hợp nhà hàng không cho vào vì「 trang phục không chỉnh tề」 , anh sẽ đem một chiếc váy và một đôi giày để cho cô thay.

Anh trở về phòng, nhanh chóng tìm cho cô một chiếc váy thích hợp và một đôi giày cao gót hợp với chiếc váy, cho vào một chiếc túi, rồi trở về phòng khách. “Thế nào, có liên lạc gì không? Bọn họ hiện tại đang ở nơi nào?”

“Điện thoại không có ai tiếp.” Hứa tẩu nhanh chóng đáp lại. Trử Lực Ngự nhịn không được lại nhíu mày. “Di động của phu nhân cũng không ai tiếp?”

Hứa tẩu lắc đầu, vì bọn họ giải thích: “Có thể là bọn họ đang đi trên đường chơi vui vẻ, nên không nghe thấy tiếng điện thoại kêu.”

“Dì chắc chắn là bọn họ đi đến khu chợ đêm?” Trử Lực Ngự nhíu mày hỏi.

“Phu nhân nói chỗ đó phu nhân biết rất rõ, chỗ nào có thức ăn ngon, chỗ nào có thể đọc sách, chơi đùa vui vẻ, phu nhân đều biết.” Hứa tẩu gật đầu trả lời.

“Dì tiếp tục gọi điện cho bọn họ, nếu liên lạc được với bọn họ, thì bảo cô ấy ngay lập tức gọi điện cho ta, bây giờ ta sẽ lái xe đi tìm.” Trử Lực Ngự thoáng suy tư một chút, nhìn Hứa tẩu nói.

“Được.” Hứa tẩu tiễn anh ra ngoài cửa, rồi trở lại phòng tiếp tục gọi điện thoại, cầu nguyện mau mau có người nhận điện đi thôi.

Trử Lực Ngự lái xe đến ngã ba, di động vẫn không thấy có người gọi đến. Làm cái gì quỷ vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ Hứa tẩu vẫn không liên lạc được với cô ấy sao?

Đã sắp đến gần Đại học Quốc gia Đài Loan, anh không thể không tiên tìm một chỗ dừng xe. Vừa vặn, có một chiếc xe rời đi, anh lập tức đánh xe vào đó, giải quyết được vấn đề dừng xe.

Xe đã tìm được chỗ đỗ, anh lập tức cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Hứa tẩu.

“Hứa tẩu, là ta. Vẫn chưa liên lạc được với phu nhân sao?” Anh trầm giọng hỏi.

“Tiên sinh, tôi vừa mới gọi điện thoại, phu nhân nói cô ấy sẽ gọi điện thoại cho ngài.” Hứa tẩu ở đầu dây bên kia nói.

“Ta biết rồi, cám ơn.”

Anh vừa ngắt điện thoại, di động liền có tiếng chuông, anh nhìn nó một chút, đúng rồi, chính là người vợ thân yêu của anh. “Uy, bà xã, em đang ở đâu vậy?” Anh nhấc điện thoại nghe, trực tiếp hỏi. “Ông xã, anh không phải nói là làm thêm giờ sao? Như thế nào đột nhiên lại về sớm, dọa Hứa tẩu ngạc nhiên như vậy. Anh hiện tại đang ở đâu vậy? Hứa tẩu nói anh lái xe đến khu chợ đêm, đã đến nơi chưa vậy?” Thanh âm của cô có chút cao vút, nghe ra có điểm hưng phấn.

“Anh vừa tới.”

“Thật tốt quá, bây giờ em đang xếp hàng để mua bánh tiêu, cũng sắp muốn đến lượt rồi, em sẽ mua luôn cho anh một chiếc, anh nhanh tới đây đi.” Ngay sau đó cô còn nói: “Mà anh có biết quán bán bánh tiêu nổi tiếng nhất ở đâu không?”

Ai muốn ăn cái bánh tiêu đó? Đó là cái gì vậy? Trử Lực Ngự nhíu mày, thắc mắc trong lòng, mở miệng lại nói: “Anh là tới đón em đi ăn cơm, bà xã. Anh đã đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.”

“Vậy sao, nhưng hôm nay em muốn ăn bánh tiêu.”

“Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Mexico, lần trước em xem tạp chí, chẳng phải đã nói muốn đến chỗ đó ăn mà.” Anh nói.

“Thật vậy sao? Nhưng làm sao bây giờ, một khi đã đến khu chợ đêm, em chỉ còn thích ăn bánh tiêu thôi. Nhà hàng Mexico để lần sau chúng ta cùng đi ăn có được không?”

“Em biết hôm nay là ngày gì không?” Anh hỏi cô.

“Ngày gì?”

“Ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn tròn một tháng.”

Điện thoại đầu dây bên kia là một mảnh trầm tĩnh, tiếp theo bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng cười to. “Ha ha…”

Trử Lực Ngự phải đem di động đưa ra xa khỏi tai, mới không bị tiếng cười của cô làm thủng màng nhĩ.

“Em rốt cuộc đang cười cái gì? Chuyện gì buồn cười đến vậy?” Anh nhíu mày hỏi, muốn làm rõ xem trong lời nói của mình có cái gì buồn cười, làm cho cô cười to đến vậy.

“Em…… Em chỉ nghe…… Nghe qua kỷ niệm tiểu hài tử đầy tháng tuổi hoặc kỷ niệm một năm kết hôn, …… Chưa từng nghe qua kỉ niệm tròn một tháng kết hôn, ha ha… Rất buồn cười… Ha ha…” Nam Tuệ đầu dây bên kia cười không thể ngừng.

Trử Lực Ngự nhất thời xấu hổ không biết nói gì. Nghe Nam Tuệ nói như vậy, anh cũng thấy việc làm của chính mình tựa hồ có điểm buồn cười, nhưng là anh nhớ rõ ngày cưới của bọn họ, còn muốn dành cho cô ấy một bất ngờ thì có gì sai, cũng là bởi vì anh yêu cô, muốn chăm sóc cô, đem đến cho cô những niềm vui. Những việc đó có gì đáng cười sao?

Anh không nói lại câu nào, làm cho cô không dám cười nữa. “Uy, anh còn nghe máy không vậy?”

“Không còn.”

“Anh rõ ràng đang nghe máy đó thôi. Anh tức giận sao? Đừng tức giận nha.” Cô khẽ cười nói, “Anh nhanh đến đây đi, em mời anh ăn bánh tiêu, để mừng kỷ niệm một tháng ngày cưới của chúng ta.”

“Em còn đang cười anh đúng không?”

“Đâu có?” Giọng nói của cô đầy nghiêm túc nhưng vẫn không át chế được ý cười

“Anh không nghĩ sẽ ăn bánh tiêu.” Anh cự tuyệt.

“Không sao, ở đây cái gì cũng có, anh muốn ăn cái gì cũng được.”

“Anh muốn ăn đồ ăn Mexico.”Anh cố ý nói.

“Cũng được, em nhớ rõ ở khu chợ đêm cũng có bán đồ ăn Mexico, em sẽ đi tìm mua cho anh.”

“Em cứ phải quyết tâm ở lại khu chợ đêm này sao?” Trử Lực Ngự hỏi.

“Một khi đã đến đây, sao lại có thể tay không trở về được? Anh đi theo em đi mà, ông xã. Hôm nay anh cùng em đến khu chợ đêm, ngày mai, ngày kia, những ngày khác, mặc kệ anh muốn đi đâu, muốn ăn cái gì hoặc làm cái gì, em đều đồng ý vô điều kiện có được không?”

Trử Lực Ngự nhíu mày, cảm thấy giao dịch này tựa hồ cũng không tệ lắm.

“Lời này là em nói đó nha, đồng ý vô điều kiện.”

“Đương nhiên, một lời đã nói, tứ mã nan truy.”

“Một lời đã định. Anh qua chỗ em ngay đây.”

“Em chờ anh.”

Nam Tuệ mỉm cười cất di động vào ví, lòng tràn đầy vui mừng.

Trường hợp này vượt qua dự đoán của cô nha, không tốn công sức để nghĩ cách, cũng có thể giúp cha con bọn họ có cơ hội ở chung, thật sự là rất cảm tạ ông trời an bài.

“Phu nhân, một khi tiên sinh đã tới đây, tôi liền mang tiêu thư về nhà.”

“Cái gì?” Lời nói của Hứa bá làm cô thấy ngạc nhiên, “Vì sao bá bá lại nói như vậy?” Cô hỏi

“Hôm nay là ngày kỉ niệm của phu nhân cùng tiên sinh, tôi nghĩ tiên sinh thực hy vọng cùng phu nhân, chỉ có hai người cùng đi dạo phố mới đúng, cho nên…”

“Anh ấy hi vọng chứ không phải cháu hi vọng nha.” Nam Tuệ quả quyết nói “Cháu thích cảm giác một nhà ba người cùng nhau đi dạo phố hơn.”

“Nhưng là phu nhân, cháu nên biết tiên sinh cùng tiểu thư, hai người bọn họ căn bản không có biện pháp ở chung cùng một chỗ.” Hứa bá vẻ mặt lo lắng nói.

“Điểm ấy bá bá không cần lo lắng, có cháu ở đây mà, hơn nữa bọn họ là cha con với nhau mà.” Nam Tuệ mỉm cười an ủi.

“Nhưng là…….”

“Đừng lo lắng, không có việc gì. Bá bá hãy đi nhanh đi, đừng để cho anh ấy thấy, còn có, đem di động tắt đi.” Cô thúc giục, không quên.

Hứa bá hoang mang, sững lại nhìn cô.

“Đề phòng lúc anh ấy gặp bá bá, muốn giao Hoan Hoan cho bá đem về, cho nên cháu mới bảo bá đi nhanh đi. Di động cũng phải tắt đi đề phòng anh ấy gọi điện cho bá, làm cho anh ấy không thể liên lạc với bá được.” Nam Tuệ mỉm cười giải thích.

“Làm như vậy có được không?” Hứa bá lo lắng hỏi.

“Quan hệ của bọn họ nhất định phải được cải thiện, không thể để tình trạng như thế này xảy ra mãi được, Hứa bá.” Cô ngưng lại nhì Hứa bá, “Bá bá cùng Hứa tẩu đều rất yêu thương Hoan Hoan, cháu nghĩ hai người nhất định thực hy vọng Hoan Hoan có thể nhận được sự quan tâm của ba ba? Bá bá yên tâm, cháu nhất định sẽ làm hi vọng đó trở thành hiện thực.”

“Phu nhân, tiên sinh có thể lấy được cháu, thật sự là rất tốt.” Hứa bá nhìn không chớp mắt vào Nam Tuệ, thanh âm có chút khẽ khàn khàn.

“Bá bá đi nhanh đi, lái xe cẩn thận một chút.” Cô mỉm cười thúc giục.

“Vậy tiểu thư phiền toái phu nhân rồi.” Hứa bá nhìn về phía tiểu Đình Hoan đang chơi những trò chơi lần đầu tiên được trông thấy, nói.

“Bá bá nói gì vậy, Hứa bá, Hoan Hoan là con gái của cháu mà.” Nam Tuệ mỉm cười, lắc đầu.

Hứa bá cười ngẩn ngơ một chút, vẫy tay chào, rồi xoay người rời đi.

Chờ Hứa bá rời đi, Nam Tuệ đi đến cạnh tiểu Đình Hoan, nhìn Hoan Hoan đang chơi hỏi. “Chơi vui không?” Cô ôn nhu hỏi.

“Có ạ.” Đình Hoan dùng sức gật đầu, vẻ mặt cười vui như hoa.

“Vậy con không cảm ơn mẹ sao?”

“Cảm ơn mami.”

A, cái từ mami thật dễ nghe nha. Nam Tuệ rất vui mừng.

Gần đây Hoan Hoan đã bắt đầu gọi cô là mami, những lúc cao hứng còn ôm cô làm nũng, giáo viên ở nhà trẻ cũng nói Hoan Hoan thay đổi rất nhiều, câu nói đầu tiên của Hoan Hoan là cho cô cảm thấy vui nhất chính là ở trường học, Hoan Hoan bảo với các cô giáo “Đây là mami của con”, làm cho cô nghe xong cảm thấy thật hạnh phúc, thật đúng là không uổng công nửa tháng nay, cô dậy sớm để chào Hoan Hoan bằng một nụ hôn trước khi đi học, sau khi tan học lại đến đón Hoan Hoan, mang con bé đi chơi khắp nơi.

Cô muốn có được tình cảm của con bé dành cho cô, hiện tại chỉ còn có việc giúp hai cha con họ gần gũi với nhau hơn.

“Mami, con không có tiền.” Đình Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“Vậy chúng ta có thể đổi để lấy một món quà.” Nam Tuệ mỉm cười nói, cầm theo chiếc cốc nhựa đến, sau đó cầm theo 2 tấm phiếu “Đến đây” cô dẫn tay Hoan Hoan đi, nơi đây có rất nhiều trò chơi mà bọn trẻ con thích.

“Ông chủ” Cô cất tiếng gọi, sau khi đổi đồ vật cho khách xpng ông chủ liền quay về phía cô, cô liền đưa cho ông ta 2 tấm phiếu đang cầm trên tay. “Có thể đổi được cái gì vậy?”

Ông chủ cầm hai tấm phiếu xem một chút, ngẩng đầu chỉ về phía tủ kính.

“Những thứ trong này đều có thể đổi được, hàng trên có thể đổi một cái, nếu là tầng dưới này có thể đổi hai cái.” Ông chủ nhìn cô nói.

“Hoan Hoan, con thích cái gì?”

Cô ngồi xuống, cùng chọn đồ chơi cùng Hoan Hoan, kết quả, con bé chọn một tập thẻ mỹ nhân ngư, cùng một quyển vẽ cũng giống như vẽ các nàng tiên cá. Chọn được hai thứ đó, Hoan Hoan rất vui mừng, còn chủ động đi tới hôn vào má cô.

“Cám ơn mami.”

“Không có chi.” Nam Tuệ nắm tay Hoan Hoan, cảm động, hôn lên mặt tiểu Đình Hoan một cái, rồi mới nắm bàn tay nhỏ bé đứng dậy, đi trên đường, cô nhìn xung quanh. Lão công hình như chưa có tới. Cô đang suy nghĩ, đột nhiên lại nhìn thấy Trử Lực Ngự, cùng lúc anh cũng nhìn thấy cô, sau đó nhìn cô mỉm cười.

Nam Tuệ cảm giác nghe thấy tiếng tim đập, trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn.

Anh cười rộ lên trông thực đẹp trai, ở chung với anh một tháng, cô cũng đã dần quen có anh ở bên người, nhưng là mỗi lần anh mỉm cười với cô, vì sao trái tim của cô luôn rối loạn tuần suất như vậy? Đây thật sự là một vấn đề rất kỳ quái, chẳng nhẽ trái tim của cô bị bệnh gì sao?

“Mami, chúng ta đi chơi những đâu nữa?” Hoan Hoan kéo tay cô hỏi, hoàn toàn không chú ý tới sẽ ba ba đang đến gần.

“Bà xã.” rốt cục đã tìm được lão bà, Trử Lực Ngự vui vẻ kêu lên, đi đến bên cạnh cô.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của ba ba, Đình Hoan nhất thời cả người cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trử Lực Ngự, lộ ra biểu tình chẳng biết làm sao.

Nam Tuệ nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang trở nên cứng ngắt, mỉm cười nhìn con bé nói. “Hoan Hoan, con không chào ba ba sao?” Cô ôn nhu nhắc nhở.

“Ba ba.” Đình Hoan cúi đầu, nhỏ giọng gọi, trên mặt vốn có một nụ cười sáng lạn, nhưng kể từ khi ba ba đến nó đã biến mất không thấy bóng dáng.

Vì thế, Nam Tuệ nhịn không được nhìn Trử Lực Ngự nhíu nhíu mày đầu.

“Làm sao vậy?” Trử Lực Ngự chỉ cảm thấy không hiểu.

“Con gái gọi, tại sao anh không trả lời?” Cô bất mãn nói.

Nghe vậy anh liền chuyển tầm mắt xuống chỗ Hoan Hoan đứng, sau đó nghiêm túc “Ân” một tiếng, làm Nam Tuệ thiếu chút nữa nhịn không được đá cho anh một cước.

“Hứa bá đâu?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh hỏi.

“Em bảo bá bá đi về trước rồi.” Cô trừng mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập biểu tình cảnh cáo.

Trử Lực Ngự dù sao cũng là người thông minh, lập tức liền hiểu được dụng ý của cô.

Anh nhìn về phía sau lưng cô, có người đang cúi đầu đứng thẳng, im lặng không nói gì, cơ hồ làm cho người ta cảm giác không có sự tồn tại của nó, không tự chủ được than nhẹ một tiếng.

Kỳ thật anh cũng không chán ghét gì nữ nhân không cùng huyết thống này― dù sao anh cùng cha mẹ cũng không có cùng huyết thống, chỉ là anh không biết phải đối xử, chăm sóc con bé như thế nào, hơn nữa công việc đã chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm cho anh dù tưởng muốn cải thiện quan hệ cha con giữa bọn họ cũng không có cơ hôi, đúng là tâm có thừa mà lực không đủ. Nói thật, đối với tình yêu và hôn nhân, anh chưa bao giờ mong đợi nó.

Anh không mong đợi bởi vì chính anh là trẻ mồ côi, đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau khi được ba mẹ bây giờ nhận nuôi, sống ở Trử gia anh đã được chứng kiến. Ông nội có ba người vợ, Nhị thúc có hai người, dì cả 2 lần kết hôn, dì hai đang ở đòi li hôn, cuối cùng là dì ba không tin tưởng vào hôn nhâ.

Ở Trử gia chỉ có ba mẹ anh, cùng nhau chung sống đến tận bây giờ, yêu thương nhau, nhưng lại không có con, cho nên lúc mẹ anh bốn mươi lăm tuổi đã nhận nuôi anh.

Đảo mắt cũng được hai mươi năm, ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, ước mơ lớn nhất chính là có cháu bế, cho nên năm đó anh mới có để cha mẹ sắp xếp, cũng chính là cùng mẹ của Đình Hoan kết hôn, nhưng là ai biết kết quả lại biến thành như vậy?

Bởi vậy đối với Đình Hoan, anh cảm thấy phải có một phần trách nhiệm.

Đó cũng là lý do làm anh muốn tái hôn, nếu anh không thể chăm sóc được cho Đình Hoan, như vậy ít nhất anh cũng nên tìm một người có thể chăm sóc tốt cho con bé, yêu thương con bé như con gái mình, bởi vậy một lần nữa anh mới quyết định kết hôn.

Thế nhưng nằm ngoài ý muốn của anh là anh đã thú được một lão bà tuyệt vời như vậy, làm cho anh cảm nhận được tình yêu và hôn nhân thật hạnh phúc, anh thật sự là quá may mắn!

“Được rồi, hiện tại hai người muốn đi đến chỗ nào?” Khóe miệng khẽ nhếch, anh giả bộ vẻ mặt nhận mệnh lệnh, thở dài nói.

“Làm sao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy?”

“Là bất đắc dĩ thật nha.” Anh xắn tay áo lên.

Nam Tuệ nhíu mày, hỏi anh: “Anh định là gì vậy?”

“Chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái gì?” Cô rất thắc mắc, không thể không hỏi.

“Em không thấy người càng ngày càng đông sao?” Anh không đáp lại câu hỏi.

“Đó là đương nhiên nha, trong này là khu chợ đêm, đương nhiên phải có nhiều người qua lại.” Cô nói.

“Cho nên.”

“Cho nên cái gì?” Cô thực sự không hiểu anh muốn làm gì “Cho nên cái gì?” Anh vẫn không trả lời. “Uy! Anh muốn làm em tức giận sao.”.

“Cho nên như vậy.” Anh nhìn cô, sau đó đột nhiên xoay người, một tay ôm lấy tiểu Đình Hoan, làm cho con bé an ổn ngồi ở cánh tay của anh.

Nam Tuệ trong nháy mắt hiểu được sự việc, bỗng nhiên mỉm cười, rốt cục cũng hiểu được việc làm của anh.

Còn tiểu Đình Hoan, hai mắt to tròn ngạc nhiên nhìn ba ba, bị dọa đến mức ngây người.
..................................................
Bạn đang đọc truyện tại chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 6





Đình Hoan mặc dù là một đứa trẻ rất nhạy cảm, nhưng dù sao con bé mới chỉ có 6 tuổi, chỉ cần được chơi vui vẻ, thì sẽ quên sạch những chuyện đã xảy ra. Sự thật sau khi chơi vui vẻ đã chứng minh, xung quanh con bé bây giờ chỉ có ba ba, đã không còn chỗ cho mami, gặp cái gì thú vị, người thứ nhất nghĩ tới chính là ba ba; đi chơi mệt, cũng muốn được ba ba bế; muốn mua cái gì, cũng là hỏi ý kiến ba ba đầu tiên, làm cho cô không khỏi cảm thấy ghen tị.

Đó chính là sự khác biệt, trai đẹp sẽ luôn hấp dẫn được mọi người, không phân biệt lứa tuổi, thật sự là đáng buồn nha. Nam Tuệ không khỏi thở dài.

Đã gần đến 10 giờ, ba người bọn họ cũng đã chơi rất vui vẻ, Hoan Hoan đã mệt tới mức lăn ra ngủ, hiện tại con bé đang ngủ trong lòng cô. Ba người bọn họ đang trên đường về nhà.

“Làm sao lại im lặng như vậy, lo lắng ảnh hưởng tới Hoan Hoan đang ngủ sao?” Trử Lực Ngự mở miệng hỏi.

“Không phải, em là đang ghen tị.” Nam Tuệ thành thật trả lời.

“Ghen tị cái gì?”

“Nửa tháng, mỗi ngày em đều phải vắt óc suy nghĩ, thật vất vả mới làm cho Hoan Hoan vui vẻ nhận mẹ mẹ này, không nghĩ tới anh chỉ cần dùng đến một buổi tối― không đúng, phải nói ba giờ mà thôi, khiến cho con bé yêu anh như vậy, thật sự là làm cho người ta buồn bực.” Cô thở dài nói, ngữ khí lí lộ vẻ ta thật đáng thương cùng ai oán.

“Đừng giả vờ đáng thương, chẳng lẽ chuyện này không phải do em sắp đặt sao?” Trử Lực Ngự nhấn mạnh.

“Sắp đặt gì?” Giọng nói của cô siêu vô tội.

“Giả vờ đáng thương xong, bây giờ còn muốn giả ngốc?”

“Cái gì giả ngốc, em căn bản là không biết anh đang nói cái gì.”

“Không biết mới là lạ.” Anh hừ nhẹ một tiếng, “Đừng cho rằng anh không biết em đang làm cái gì.”

“Em làm cái gì?” Ngữ khí của cô càng vô tội.

“Thu mua lòng người, phá vỡ triều chính.”

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên kêu lên, anh lại thừa dịp xe dừng đèn đỏ, đột nhiên cúi xuống hôn cô, làm cô hoàn toàn bất ngờ.

“Cám ơn em, bà xã.” Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói.

Đối mặt với anh như vậy, Nam Tuệ đột nhiên thấy có chút ngượng ngùng.

“Cảm ơn cái gì, em có làm được cái gì đâu.” Cô xấu hổ, cắn môi.

“Em đã làm mẹ Hoan Hoan, làm cho con bé nhận anh là ba ba, làm cho cha con anh có một gia đình đầy đủ.”

“Cha con anh đã có một căn nhà rất sang trọng và thoải mái.”

“Nhưng không đầy đủ, có em thì gia đình của cha con anh mới trở nên đầy đủ.” Anh chăm chú nhìn cô, “Cám ơn em, bà xã.”

Oa, nổi da gà, nổi da gà rồi.

“Anh đừng hơi một tí lại đi nói những câu sến như vậy có được không, như vậy em nghe thực không quen.” Cô nhịn không được động bả vai, lại nghĩ đến Hoan Hoan đang nằm trong long mình, cô thật cẩn thận làm bả vai hạ xuống dưới.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc xe dần dần di chuyển, tầm mắt của anh cũng tạm thời di chuyển, bởi vậy mà Nam Tuệ mới trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lời nói vừa rồi của anh, làm cho cô đột nhiên sinh ra chút nghi hoặc, cảm giác giống như anh cũng rất buồn rầu về quan hệ lúc trước của chính mình và Hoan Hoan, lại không có phương pháp giải thích. Do cô quá mẫn cảm, đã nghĩ nhiều quá rồi sao?

“Ông xã.” Cô do dự mở miệng gọi.

“Ừ?” Anh nhìn qua kính chiếu hậu nhìn cô.

“Cùng Hoan Hoan ở chung một chỗ đối với anh mà nói có gì đó miễn cưỡng sao?” Cô nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào mắt anh.

Lúc đầu Trử Lực Ngự trầm mặc, không có biểu hiện gì khác thường xuất hiện trên mặt anh, sau đó lại bỗng nhiên khẽ thở dài.

“Em đã biết?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Ừ.”

“Hứa bá nói?”

“Em hỏi Hứa tẩu, rốt cuộc anh cùng Hoan Hoan trong lúc đó đã xuất hiện vấn đề gì, lúc đó Hứa tẩu cùng Hứa bá mới nói cho em, anh đừng trách bọn họ.”

“Anh không hề trách bất kỳ ai, muốn trách chỉ có thể trách chính mình.” Anh trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng nói.

Nam Tuệ có chút bất ngờ. Anh không trách bất kỳ người nào, vậy vì sao anh lại muốn tự trách mình? “Vì sao?” Cô đem nghi hoặc hỏi ra, “Hứa bá cùng Hứa tẩu đều cho rằng anh nguyện ý nuôi dưỡng Hoan Hoan đã là nhân chí nghĩa hết.”

“Nhưng là em cũng không cho rằng đó là đúng?” Anh quay đầu lại nhìn cô.

“Em nghĩ một khi đã quyết định muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, nên thực hiện đúng trách nhiệm của cha mẹ, mà trách nhiệm của cha mẹ không phải chỉ có cung cấp vật chất để cho chúng hưởng thụ, mà còn phải quan tâm, thương yêu đến chúng.” Cô thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Anh cũng đồng ý.” Anh gật đầu, “Cho nên anh mới nghĩ đến việc tái hôn, tìm một người mẹ cho Hoan Hoan.”

“Điều này chứng tỏ vẻ anh có quan tâm đến Hoan Hoan, một khi đã như vậy, làm sao lại phải trách cứ chính mình?”

“Không ai biết, ba ba của Hoan Hoan là ai.”

“Em biết, Hứa tẩu nói mẹ của Hoan Hoan không muốn nói cho bất luận kẻ nào.”

“Cô ấy không phải không muốn, mà là đến chính cô ấy cũng không biết ba ba của Hoan Hoan là ai.

“Sao có thể như thế?” Nam Tuệ nhịn không được kinh ngạc kêu lên, Đình Hoan ở trong lòng cô bị kinh động di chuyển thân thể một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ. Cô thật cẩn thận im lặng một lúc, xác định Hoan Hoan đã tiếp tục ngủ, mới dám mở miệng nói chuyện, khống chế âm lượng thật nhỏ.

“Như thế nào có thể, đến ba ba của đứa nhỏ là ai cũng không biết? Điều này sao có thể xảy ra.” Cô nhíu mày nhìn Trử Lực Ngự, giọng nói tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Vì trả thù anh, trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã phát sinh quan hệ với rất nhiều người đàn ông khác.”

Nam Tuệ bị điều khó có thể tin này làm cho sợ tới mức hai mắt mở to, nói không lên lời. “Cô ấy……”

“Là do anh đã sai, nếu anh có thể để ý đến cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy một chút, nếu dành nhiều thời gian cho hôn nhân hơn sự nghiệp, có lẽ cô ấy sẽ không biến thành như vậy.” Anh lặng lẽ nói, ngữ khí không che dấu được ý tự trách.

Cho dù như thế, hành vi cử chỉ của cô ấy cũng rất quá đáng, một người đã kết hôn, có trượng phu rồi, thế nhưng còn cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ, nghiêm trọng hơn cả là đến ngay cả khi mang thai cũng không rõ ba ba của đứa nhỏ là ai, chuyện này không phải rất khoa trương sao?

Nhưng là chờ một chút, anh vừa rồi có phải là nói hai chữ “trả thù” ? Mẹ của Hoan Hoan muốn trả thù cái gì đây? “Anh từng phản bội cô ấy?” Cô thốt lên.

“Không có.” Anh nhanh chóng trả lời, “Mặc dù anh chưa từng mong có cuộc hôn nhân đó, nhưng là một khi đã kết hôn cần phải chung thủy, đây là suy nghĩ và nguyên tắc của anh đối với hôn nhân.”

Nam Tuệ không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm .

“Vậy vừa rồi anh nói trả thù là như thế nào?”

“Anh không thương cô ấy.”

“Cho nên anh lừa gạt tình cảm của cô ấy, nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy, cô ấy bởi vì tin tưởng như vậy, mới cùng anh kết hôn, kết quả sau đó mới phát hiện căn bản không phải như vậy sao?”

“Anh chưa bao giờ nói yêu cô ấy, anh chỉ nói rằng sẽ chung thủy trong hôn nhân.”

“Vấn đề chung thủy trong hôn nhân đối với nữ nhân mà nói chính là ý tứ anh yêu cô ấy, kết quả lại không như mong đợi, chờ mong liền biến thành thương tổn.” Nam Tuệ thở dài nói.

Trử Lực Ngự không biết phải nói gì, logic kỳ quái này cũng là sau khi anh cùng mẹ của Hoan Hoan cãi nhau, cô ấy đã kêu gào khóc lóc, chỉ ra hận thù của cô ấy, lúc đó anh mới biết được chung thủy với hôn nhâ chẳng khác nào yêu nhau. Anh chưa từng nghĩ hao khái niệm này sẽ được đánh đồng, đối với anh mà nói, chung thủy với hôn nhân chẳng khác nào trách nhiệm mà thôi, tuyệt không có khả năng giống như yêu. Yêu chỉ là một thứ hư ảo, nhưng anh không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Anh cho rằng nó giống như không khí, nhìn không thấy, cũng không thật sự tồn tại, nhưng là không thể không có nó, không có gì có thể thay thế được nó hoặc bằng nó. Anh cũng là gần đây nhất mới lĩnh ngộ được đạo lý này, bởi vì anh đã yêu một người, anh yêu Nam Tuệ.

***

Đình Hoan cùng ba ba cải thiện được quan hệ, làm cho Nam Tuệ giống như đột nhiên mất đi trọng tâm của cuộc sống, trở nên rất nhàm chán.

Nếu theo kế hoạch trước đây của cô, vốn là định phải gần một tháng mới có thể cải thiện tình cảm của cô cùng Hoan Hoan, sau đó lại cần đến ít nhất một tháng nữa để giúp cha con họ cải thiện quan hệ, thậm chí cô còn đã chuẩn bị tâm lý trường kì kháng chiến, dù sao đứa nhỏ cũng không phải là con ruột của anh, hơn thế nữa đứa nhỏ này lại còn do chính vợ của mình phản bội mình mà sinh ra.

Nhưng là, nên nói như thế nào đây? Là cô đem sự tình phức tạp hóa vấn đề, hay là do cô nghĩ rằng Trử Lực Ngự rất hời hợt, tầm thường, lạnh lùng, vô tình đây? Thế nhưng anh chỉ cần dùng ba giờ, cùng Hoan Hoan dạo chơi khu chợ đêm, đã có thể phá vỡ hình tượng phụ thân lạnh lùng nghiêm túc trong quá khứ, biến thành một ba ba yêu thương con gái.

Hứa bá, Hứa tẩu biết được chuyện này, đã cảm ơn cô không dưới một trăm lần, hại cô cảm thấy mình thật sự không xứng đáng, bởi vì căn bản là cô cái gì cũng chưa có làm nha, hết thảy toàn là do Trử Lực Ngự có một trái tim yêu thương. Anh là một nam nhân rất tốt, cô có thể gả cho anh, có thể nói là tam sinh hữu hạnh.

Nhưng mà, may mắn này, hạnh phúc này vốn là thuộc về Danh Lị, căn bản là không thuộc về cô, chính cô đã cướp đọat lấy của Danh Lị.

Tâm tình thực trầm trọng, tình cảm của cô thật mâu thuẫn, cô rốt cuộc nên thể hiện nó như thế nào đây? Aizzz!

“Làm sao vậy? Vì sao lại thở dài?”

Đột nhiên có một vòng tay vòng qua eo của, kéo cô vào một bộ ngực rắn chắc.

Nam Tuệ đã hoàn toàn có thói quen rúc vào trong lồng của ngực anh, hơi thở của anh, cảm giác vô cùng thoải mái.

“Anh vào phòng khi nào vậy? Em còn tưởng anh sẽ ở lại thư phòng xử lý công việc.”

Vì thực hiện ước định với Hoan Hoan “Ba ba về nhà ăn cơm chiều”, mỗi ngày cứ đến 7 giờ là anh có mặt ở nhà để ăn cơm tối, sau đó đem những công việc chưa xử lý kịp mang về nhà xử lý nốt, bình thường đều làm việc tới tận 12 giờ đêm, có đôi khi còn muộn hơn thế mới trở về phòng nghỉ ngơi.

“Hôm nay phần lớn công việc đều đã được xử lý xong ở công ty rồi, chỉ có hai văn bản tiếng Anh mà thôi. Em vì sao lại thở dài? Đang phiền não cái gì sao ?” Anh hỏi lại, quay trở về chủ đề vừa nãy, không cho cô nói sang chuyện khác.

“Không có nha.” Cô nói, lập tức cảm thấy vòng eo bị xiết chặt một chút.

“Không cần gạt anh.”

Nam Tuệ không tự chủ được than nhẹ một hơi, không biết nên nói cái gì.

“Vì sao thở dài, đang phiền não cái gì?” Anh kiên trì hỏi lại, quyết tâm tìm được câu trả lời.

“Em đang suy nghĩ, hạnh phúc mà em có được đáng lẽ ra phỉa thuộc về Danh Lị.” Cô lại khẽ thở dài một hơi, thong thả nói thầm.

“Em đang nói bậy bạ gì đó?” Anh nhíu mày.

“Nếu lúc trước em không có tự đi tìm anh, rồi lại tự cho rằng mình thông minh, thay Danh Lị cùng anh kết hôn, thì hôm nay cùng anh kết hôn nhân chính là Danh Lị, có thể ở nhà hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của Hứa bá, Hứa tẩu, được Hoan Hoan yêu thích, và được anh yêu thương. Em đã cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về Danh Lị.” Cô áy náy, tự trách mình, giọng nói trở nên có chút khàn khàn.

“Em sai lầm rồi.” Trử Lực Ngự đặt tay lên bả vai của cô, xoay người cô về đối diện với anh.

“Nếu lúc trước người anh lấy làm vợ là An Danh Lị, thì hiện tại cuộc sống sẽ không là như vậy, bởi vì anh không hề yêu cô ấy.”

“Anh cũng không yêu em.”

“Anh yêu em.” Anh nói, cả người cô trở nên đông cứng.

“Anh…… Anh……” Cô lắp bắp nói, không có biện pháp để nói chuyện bình thường trở lại.

“Nam Tuệ, anh yêu em.” Anh nhìn cô trìu mến, sau đó thật nghiêm túc nhắc lại.

Nam Tuệ thực sự bị lời nói đột ngột của anh làm cho cô ngây người, căn bản là không biết hiện tại nên nói gì với anh.

Cô nên nói cám ơn anh đừng nói giỡn nữa, cô không tin đâu; hay là nói cô cũng yêu anh?

Anh là một người đàn ông tốt như vậy, để yêu thương anh, thật sự rất dễ dàng, nhưng vấn đề là cô có tài đức gì mà để cho anh yêu thương, lại còn trong một thời gian ngắn như vậy?

Cô không phải là một người yếu đuối không có tự tin, nhưng là, càng biết anh thật là tốt, cô càng cảm thấy chính mình không xứng với anh. Không tốt! Trong thực tế, ngay cả gia cảnh của cô cũng không khá hơn những người bình thường, diện mạo tuy không khó xem, nhưng cũng không được gọi là mỹ nữ. Cho nên bằng cấp cũng chỉ là tốt nghiệp khoa Quản lý nhà hàng của một trường đại học tầm thường. Nếu nói về sự nổi tiếng, thì cô cũng mới xuất bản có một quyển sách, đã được tái bản lần thứ hai, nhưng là cho dù như thế, cô cũng hoàn toàn không xứng với anh.

Anh đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ ở nước ngoài, sau đó cha anh đã để lại công ty cho anh, nhờ vào sự thông minh của anh, đã đem lại những thành công vang dội cho công ty. Hơn nữa, anh còn là một người đàn ông rất phong cách, rất đẹp trai. Anh có thể tìm được bất kỳ một người vợ nào hoàn hảo hơn cô.

Còn cô, cô có tư cách gì để kết hôn với anh, còn làm cho anh yêu cô đây? Cô không thể lý giải được.

“Anh có thể nói cho em biết, tại sao anh lại yêu em không?” Cô mở miệng hỏi.

Trử Lực Ngự nghe thấy vậy liền nhìn cô, nhíu mày. “Em không tin anh yêu em sao?”

“Không phải không tin, mà là không nghĩ được rốt cuộc bản thân em có cái gì đáng để anh yêu.”

“Em không tin tưởng chính bản thân mình?”

“Em vốn rất tự tin vào chính mình, là anh làm em trở nên không tự tin.” Cô nói xong, nhịn không được trừng mắt nhìn anh.

“Như thế nào?” Anh không hiểu.

“Đừng nói với em là anh không biết mình có điều kiện tốt như thế nào.” Nam Tuệ cắn môi.

“Cho nên em mới nghĩ chính mình không xứng với anh?” Trử Lực Ngự nhất thời giật mình hiểu ra, hơn nữa anh còn cảm thấy khó có thể tin.

Cô không trả lời, lại tiếp tục cắn môi.

“Em cảm thấy không xứng với anh, là do thân phận, gia cảnh sao? Nếu năm đó anh không được cha mẹ nuôi thu dưỡng ta thì anh cũng chỉ là một cô nhi. Em nên biết điều này, anh đã nói cho em biết rồi mà?”

“Em biết.”

“Vậy còn có cái gì không xứng?”

“Anh rất tuấn tú.”

“Em cũng rất đẹp.”

“Nói dối không chớp mắt.”

“Anh không có nói sai. Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói, trong mắt người chồng, người vợ luôn xinh đẹp như Tây Thi sao? Đối với anh mà nói, em xinh đẹo hơn bất kỳ nữ nhân nào, vợ thân yêu ah.” Anh nhẹ nhàng véo hai má cô, sau đó cúi xuống hôn lên má cô. Nam Tuệ chỉ cảm thấy hai gò má đỏ ửng.

“Anh không cần nói sang chuyện khác được không, anh còn không có trả lời vấn đề vừa rồi, rốt cuộc anh yêu thương em ở điểm nào nhất?” Cô cố chấp hỏi.

“Không phải là một điểm, mà là rất nhiều điểm.”

Cô im lặng nhìn anh, chờ anh giải thích.

“Vừa mới gặp mặt, anh đã bị dũng khí và nghĩa khí của em hấp dẫn, sau đó anh như bị sét đánh, cảm thấy rất hứng thú với em―”

“Cách nói này có kỳ lạ quá không?” Cô nhịn không được ngắt lời.

“Có lẽ.” Anh đồng ý nói, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên. “Em có biết lúc ấy anh đã nghĩ muốn em tới mức nào không? Đối với một người nữ nhân vừa mới nhận thức mà đã khiến anh phát sinh ý nghĩ đó, cả đời anh cho tới lúc gặp em, chưa hề xảy ra chuyện như vậy, cũng giống như cảm giác bị sét đánh khi thấy em, anh cũng chưa bao giờ trải qua.”

Khuôn mặt của Nam Tuệ đỏ ửng lên. “Anh–…” Cô nên nói cái gì bây giờ? Hạ lưu, không biết xấu hổ, sắc lang? Cô có nằm mơ cũng không nghĩ lúc đó cô đã làm cho anh sinh ra dục niệm.

“Anh là bởi vì muốn mới cùng em kết hôn?”

“Anh là bởi vì muốn em mới cùng em kết hôn, đó là lý do kết hôn, anh không phủ nhận. Nhưng là sau khi em mất tích, trốn tránh anh, anh đã biết rằng, anh không chỉ muốn thân thể, còn muốn có được cả trái tim của em, cái anh muốn có chính là toàn bộ con người em. Nhưng ngay tại thời điểm đó, anh vẫn chưa thể biết sức ảnh hưởng của em lớn đến mức nào đối với anh, cho đến khi Hứa bá, Hứa tẩu nói lại cho anh biết, em đã vì Hoan Hoan mà làm những chuyện như vậy, anh mới biết được chính mình đã sớm yêu thương người con gái thiện lương này rồi.”

“Anh yêu sự can đảm cũng như nghĩa khí của em, cho dù em nhăn mặt hay vui cười, nhất cử nhất động của em đều làm cho anh cảm thấy yêu thương, yêu thương mị lực của em, nhưng cái làm cho anh yêu nhất chính là bản chất thiện lương, vô tư đáng yêu trong con người của em. Anh yêu em, bà xã.”

Nam Tuệ hoàn toàn không thể ngăn cản nước mắt theo hốc mắt chảy ra, mặc cho cô không có tài năng gì, anh vẫn yêu thương cô.

“Cám ơn anh, ông xã.” Nam Tuệ nhìn anh.

“Anh không cần, anh muốn được nghe thấy ba chữ khác.” Trử Lực Ngự ôn nhu, cúi xuống hôn những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô.

Cô mỉm cười, nói ra ba chữ mà anh muốn nghe. “Em yêu anh.”

Ánh mắt anh trở lên lóe sáng, nhịn không được cúi đầu xuống, nhiệt tình hôn lên môi cô.

Rất nhanh, bọn họ hô hấp trở nên dồn dập, quần áo trên người cũng biến mất không thấy.

Đèn tắt, trừ tiếng thở của hai người ở trong phòng, bên ngoài không có bất cứ một tiếng động làm, chỉ có âm thanh của cuộc chiến, kéo dài thật lâu……

***

Ông xã nói những lời thú nhận đó, làm cho Nam Tuệ rất vui mừng, nhưng cũng vì vậy cô càng thêm tự trách mình, cùng bất an, mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, cô không tự chủ được suy nghĩ rất nhiều, trong chốc lát đã cười, nhưng trong chốc lát lại thở dài.

Hứa tẩu nhìn thấy tình hình như thế rất là lo lắng, cũng đã từng thong báo cho tiên sinh, tiên sinh nói hắn biết, hắn sẽ xử lý. Nhưng là mấy ngày sau, bà cũng không nhìn thấy tâm tình của phu nhân được chuyển biến, thật sự là khiến kẻ khác lo lắng.

“Aizz!”

Đó! Phu nhân lại thở dài. “Phu nhân, có muốn uống sinh tố hoa quả không, tôi đi làm nước sinh tố hoa quả cho phu nhân nhé?” Hứa tẩu đi lên, nhẹ giọng hỏi.

Nam Tuệ ngảng đầu lên, mỉm cười nhìn Hứa tẩu lắc đầu.

“Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Hứa tẩu nhịn không được, nhân cơ hội, ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi.

“Sao dì lại hỏi như vậy?” Nam Tuệ ngạc nhiên nói.

“Gần đây phu nhân luôn thở dài.”

Nam Tuệ mở to mắt, cho tới bây giờ cô đều không biết chính mình thường xuyên thở dài đến mức Hứa tẩu phải dùng từ「 luôn」 để hình dung.

“Cháu thực sự luôn thở dài sao?” Cô hỏi.

Hứa tẩu gật gật đầu. “Sự thật là như vậy, ngay đến cả tiểu thư cũng hỏi ta, mami làm sao vậy?”

“Cháu không biết lại nghiêm trọng như vậy.” Nam Tuệ cười khổ nói.

“Phu nhân, có phải là đã xảy ra chuyện gì?” Hứa tẩu lại hỏi “Tuy tôi không biết tôi có thể giúp được gì hay không, nhưng là nếu phu nhân nói ra, sẽ làm vơi bớt nỗi buồn ở trong lòng, nói cho tôi nghe có được không?” Có như vậy bà mới nói cho tiên sinh biết được, để tiên sinh tìm thuốc chữa bệnh.

“Cháu không có việc gì.” Nam Tuệ nhẹ lắc đầu.

“Không có việc gì, vậy tại sao phu nhân lại thở dài?” Hứa tẩu vẻ mặt không tin..

“Chỉ là cháu nghĩ thấy chính mình rất hạnh phúc.”

“Như vậy càng kỳ quái. Hạnh phúc không phải nên cười sao chứ? Vì sao phu nhân lại thở dài?”

“Cháu—…” Nam Tuệ muốn nói rồi lại thôi, lắc lắc đầu.

“Phu nhân, có chuyện liền nói ra, không cần để nỗi buồn trong lòng. Như vậy sẽ sinh bệnh đó.”

Nam Tuệ do dự nhìn Hứa tẩu.

“Nói ra chúng ta có thể cùng nhau tìm biện pháp giải quyết.” Hứa tẩu cổ vũ cô.

Nam Tuệ cắn cắn môi, nhíu mày, do dự trong chốc lát, rốt cục thong thả mở miệng.

“Hứa tẩu, chắc dì biết cháu cũng không phải là người mà anh ấy lấy làm vợ?” Cô cúi đầu nói nhỏ.

“Tôi biết, tiên sinh lúc trước vốn muốn kết hôn với một tiểu thư họ An.” Hứa tẩu im lặng một chút rồi mới nói.

“Danh Lị― An Danh Lị là bạn thân của cháu, vốn là người được gả cho anh ấy, nhưng cháu lại đoạt đi hạnh phúc nên thuộc vè cô ấy. Nếu không phải cháu, hiện tại người sống trong niềm hạnh phúc này phải là cô ấy, là cháu cướp mất hạnh phúc của cô ấy.” Nam Tuệ nhịn không được nghẹn ngào hướng Hứa tẩu nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Không đúng.” Hứa tẩu nghiêm nghị nói.

Nam Tuệ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lễ chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa tẩu đang nhìn cô.

“Tuy tôi không biết bằng hữu của phu nhân là người như thế nào, nhưng nếu không phải là tiên sinh kết hôn cùng phu nhân, gia đình này sẽ không có được hạnh phúc như vậy, bởi vì hạnh phúc là do phu nhân mang đến.”

“Nếu là Danh Lị, cô ấy cũng làm được, bởi vì cô ấy so với cháu còn tốt hơn nhiều.” Giọng nói của Nam Tuệ khàn khàn.

Hứa tẩu lại nhìn cô lắc đầu.

“Mẹ của tiểu Đình Hoan cũng là người tốt, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, còn có bằng cấp cũng rất cao, nghe nói cô ấy đã đi du học ở Mĩ Quốc, đối với mọi người cũng rất lễ phép, còn biết chơi piano, múa ba lê. Tuy tôi chưa từng được gặp cô ấy, nhưng là tôi tin tưởng rằng cô ấy nhất định là người tốt, cho nên mới có thể làm cho lão gia cùng lão phu nhân muốn nhận cô ấy là con dâu, nhưng là kết quả thì sao?” Hứa tẩu nhịn không được hít một hơi. “Phu nhân, tôi nghĩ rằng, hạnh phúc có được này là do tiên sinh yêu cô, tiểu thư cũng yêu cô, và quan trọng hơn là cô cũng yêu bọn họ, đây mới là nguyên nhân dẫn đến hạnh phúc, nếu thay đổi bất kỳ cái gì, tôi nghĩ rằng gia đình này sẽ không có được hạnh phúc như hiện tại. Chẳng lẽ cô không biết sao?”

Nam Tuệ im lặng không nói, kỳ thật cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hơn nữa Trử Lực Ngự cũng đã nói những điều đó với cô, nhưng là, cô cảm thấy thẹn với Danh Lị, lương tâm không ngừng tra tấn cô. Nếu không có được sự tha thứ của Danh Lị, cô nghĩ cả đời này cũng không thoát khỏi loại tâm tình tự trách này, không có biện pháp an tâm.

Reng……Reng….

Điện thoại trong phòng kêu, Hứa tẩu liền dời khỏi đến nghe điện thoại.

“A lô? Tiên sinh?”

Nam Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa tẩu.

“Vâng, có… Được. Hiện tại sao? Được, tôi biết.” Hứa tẩu gật đầu nói, sau đó ngắt điện thoại.

“Anh ấy nói cái gì?” Nam Tuệ không tự chủ được nhìn Hứa tẩu, mở miệng hỏi.

“Tiên sinh mời phu nhân đến công ty một chuyến.” Nam Tuệ trừng mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn như là nghe không hiểu những lời này là ý tứ gì.

“Đến công ti một chuyến?” Cô mờ mịt hỏi.

Hứa tẩu gật gật đầu.

Nam Tuệ lại trừng mắt nhìn, nửa ngày sau mới mở miệng hỏi “Vì sao?”

“Tiên sinh cũng không nói gì.”
Nếu thấy hay hãy chia sẻ bài viết cho bạn bè cùng biết nhé
.::Trang Chủ::.
Hosting By Xtgem.com
© 2014 Online24h™
U-ON
Tags: kenh, truyen,, wap, doc, truyen, teen,, doc, truyen, tieu, thuyet,, kiem, hiep, ,, truyen, cuoi,, truyen, teen, hay
t03.html,kenh truyen, wap doc truyen teen, doc truyen tieu thuyet, kiem hiep , truyen cuoi, truyen teen hay, kenh truyen, wap doc truyen teen, doc truyen tieu thuyet, kiem hiep , truyen cuoi, truyen teen hay, kenh truyen, wap doc truyen teen, doc truyen tieu thuyet, kiem hiep , truyen cuoi, truyen teen hay, kenh truyen, wap doc truyen teen, doc truyen tieu thuyet, kiem hiep , truyen cuoi, truyen teen hay.