-Con có đồng ý lấy người đàn ông đứng bên cạnh con làm chồng không…???
Yêu thương , chăm sóc nhau cả khi vui lẫn khi buồn, khi khỏe mạnh cũng như khi đau ốm không…
-Con đồng ý…
Đó luôn là ước mơ của Trang, ướcmơ được lấy người cô yêu, hai người đi vào nhà thờ, hàng hoa hồng trắng như chào đón, bản nhạc “Hành khúc đám cưới ” vang lên…Cô sẽ là vợ anh, sẽ là mẹ của các con anh….
Chuyện này sẽ được thực hiện ở kiếp sau…
Bởi vì, tất cả những gì cô mơ đều sẽ thành hiện thực, duy chỉ có một điều, chú rể không phải như cô đã từng mơ…Vài ngày nữa thôi…Cô sẽ làm đám cưới…Với một người đàn ông tốt…Nhưng…Cô không yêu người đàn ông ấy…Và cô đang đau khổ…cho một tình yêu không trọn vẹn…
***
Ngày ấy…
-Anh đã bao giờ đọc truyện “Chi ê, cô bé hạt tiêu” chưa…???
-Chưa em ạ, truyện Nhật à em…
-Vâng…Hay lắm anh ạ, và em thấymình ở trong ấy, bởi em là cô bé hạt tiêu mà…hi
Không phải tự nhiên mà Trang gọi mình như vậy, bởi cô đúng là một cô bé hạt tiêu, mỏng manh và mềm yếu. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn nhưngcó phần xanh xao. Cô không bị bệnh tật gì cả, nhưng đấy là do thể trạng ,mỗi người. Và cô không được khỏe mạnh như người ta.
Cô yêu Vinh, bởi cô thấy vui vẻ vàhạnh phúc khi ở bên anh, Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ, sẽ là chỗ dựa an toàn cho cô về cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Anh và cô quen nhau trong hoàn cảnh thật đặc biệt. Số là hôm ấy chơi ở khu giải trí, bọn bạn cô rủ cô chơi tàu lượn. Cô sao có thể chơi được trò đó, nhìn thấy là cô đã quay cuồng rồi. Nhưng nghe bọn bạn ỉ ôi điếc hết cả tai, cô lên thử một lần, cũng xem cảm giác thế nào và sức chịu đựng của mình tới đâu. Kết quả là chưa lượn được hai vòng, mặt cô đã cắt không còn giọt máu. Cô chỉ biết hét thật to rồi bấu chặt vào thứ gì có thể bấu. Trang không hềbiết cô đang nép vào ngực một tên con trai, đang nhìn cô đến lạ. Khi tàu dừng, cũng là lúc chiếc áo màu trắng của tên con trai kia dính trọn điều rắc rối, cô nôn thốc nôn tháo…Tưởng rằng sẽ bị một trận té tát, nhưng anh ta chỉ nhìn cô và cười, rồi cởi phăng chiếc áo
-Cầm về giặt cho tôi, không sạch thì đừng trách…đây là số tôi…
Rồi hắn ta đi thẳng, đó chính là Vinh…Một người có vẻ bí hiểm đến buồn cười…
-Anh…Em hỏi cái này nhá…Sao anh lại yêu em…
-Hỏi hay nhỉ…Yêu là khái niệm mơhồ vào trìu tượng nhất mà anh từng biết đấy…Em không rực rỡ, không thuộc loại chân dài…mà là chân siêu ngắn…thế tại sao anh lại yêu em nhỉ…
-Xì, chân siêu ngắn, thế thì anh chọn cô nào chân thật dài ấy…
-Anh nói có sai sao…hehe…
-Sao với trăng này…xem chân dài hay chân ngắn chạy nhanh hơn…
Vinh đã ra trường và đi làm được2 năm, công việc có thể nói là ổn định. Nhiều khi Trang cũng muốn cô học xong thật nhanh để hai người có thể kết hôn. Đã nhiều đêm cô hay mơ, về giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, như trong bài hát “Bức thư tình đầu tiên ” ấy, bài hát mà anh tặng cô đúng hôm sinh nhật cô. Hôm ấy đang chen chúc trên xe buýt, đột nhiên VOV giao thông phát quà tặng là bài hát này. Trang không kìm được niềm hạnh phúc. Cô chỉ muốn hét to cho tất cả mọi ngườibiết
-Người yêu tôi tặng tôi đấy, Em yêu anh nhất trên đời này…
Tình yêu của hai người cũng đẹp và thăng trầm như đa số những mối tình trên đời này…Yêu nhau, giận nhau, sợ rằng có ngày mình phải xa nhau…
Thi thoảng Trang thường nói với Vinh rằng:
-Ước mơ lớn nhất của em là được làm vợ anh, được làm mẹ của các con anh. Anh Biết không…?
-Anh biết mà, anh cũng luôn mơ giấc mơ ấy…
-Thế nhưng Trang à, nếu…là nếu thôi nhé…Anh không giúp em có được niềm vui làm mẹ thì sao…???
-Em không cho phép anh nói thế đâu nhé, Anh yêu em mà đúng không, vậy tại sao lại hỏi như thế…
Bốn mắt lại nhìn vào khoảng không gian vô đ