Em không muốn hôn... Em muốn
lên giường ( Không bậy đâu )
Nó và anh yêu nhau được gần 2 năm rồi. Thời
gian vừa qua thực sự nó thấy rất tuyệt diệu. Nó
cảm thấy như nó được Thượng Đế ưu ái khi ban
tặng anh cho nó. Anh đẹp, tài giỏi và rất đàn
ông. Anh nói anh thích ngắm nhìn nó cười, anh
yêu nụ cười híp mí của nó. Vì lẽ đó nên suốt 2
năm yêu nhau dù có xảy ra chuyện gì, nó cũng
không bao giờ khóc.Một lần anh rủ nó đi dự
tiệc cùng. Trong bữa tiệc nó gặp một người đàn
ông, bố anh ta là đối tác của anh, và anh ta cứ
ngắm nhìn nó. Điều này làm nó rất khó chịu
nhưng nó không nói gì.Gần đây công việc của
anh gặp chút rắc rối, anh có ít thời gian để
chăm sóc nó nhưng nó không giận, nó chỉ thấy
thương anh hơn thôi.
Tối hôm đó nó chuẩn bị đi ngủ thì nhận được
điện thoại của anh, có vẻ như anh đang rất
buồn. Anh khóc, anh nói rằng công ty của anh
sắp phá sản, anh nói rằng có thể anh sẽ mắc nợ
cả trăm triệu. Nghe anh nói chuyện nó chỉ
muốn chạy ngay đến ôm lấy anh nhưng nó
không thể. Đã gần 12h, nó không thể ra khỏi
nhà. Vì thế nó cảm thấy mình thật bất lực và vô
dụng khi chỉ có thể an ủi anh những câu bình
thường như một người bạn.
Một tuần sau đó nó hẹn anh ra gặp mặt:
-Anh này, chúng mình chia tay nhé! -Nó nói với
khuôn mặt không chút cảm xúc, còn anh thì
như vừa bị sét đánh, trân trân nhìn nó. Anh
không nói gì, cũng không hỏi nó lý do chia tay.
Anh nghĩ giờ mình chỉ là một kẻ bất tài vô dụng
đang nợ nần chồng chất, có lẽ nên giải thoát
cho nó.
-Cho anh hôn em lần cuối được không?
-Em không muốn hôn, em muốn lên giường!
-Không được, sau này em còn phải lấy chồng
nữa.Anh buồn bã nói. Nó nhìn xoáy sâu vào đôi
mắt anh. Bằng một ma lực không thể chối từ,
đêm đó nó đã trở thành người đàn bà của
anh.Sáng hôm sau tỉnh dậy nó đã đi.
Bên cạnh anh chỉ còn bông hoa hồng sắp héo
úa đè lên những giọt máu đỏ sẫm trên nền ga
trắng. Anh ngồi bần thần một lúc lâu. Bỗng điện
thoại áo có tin nhắn, là số của nó. “Em yeu
anh!” Anh như chết đứng, ngay lập tức anh gọi
lại thì đã thành thuê bao. Anh không hiểu nổi
nó đang nghĩ gì nữa, nhưng nó làm anh phát
điên. Anh không đi tìm nó mà chuyên tâm vào
làm ăn. Có một công ty đồng ý đầu tư để giúp
công ty khỏi đà phá sản.Thời gian sau anh gặp
lại nó, xinh đẹp, ăn chơi và sành điệu hơn tỉ
lần. Anh được biết hiện nó đang cặp với một
công tử rất giàu, giàu hơn anh. À ra vậy, anh
cười thầm, hoá ra người mà anh đã từng rất rất
yêu cũng chỉ vậy thôi.
Hơn một năm sau anh lấy vợ, một người phụ
nữ chín chắn, điềm đạm nhưng cô ấy không có
nụ cười híp mí như nó, cô ấy yếu đuối hay
khóc, và cô ấy không còn trinh. Anh không
trách và dằn hắt vợ. Anh nghĩ về những giọt
máu trên ga giường ngày hôm đó. Có lẽ đây là
cái giá anh phải trả.Giờ đây công việc của anh
đang tiến triển rất tốt, gia đình rất hạnh phúc,
duy chỉ có điều đứa con gái của anh khi mới
sinh ra đã bị viêm võng mạc nên mất khả năng
nhìn. Vợ chồng anh rất đau khổ vì điều đó, hai
người luôn hi vọng có một nhà hảo tâm nào đó
sẽ hiến tặng mắt cho bé.Anh tình cờ gặp lại nó
sau 3 năm mất liên lạc. Giờ trông nó đẹp hơn,
dịu dàng hơn và đàn bà hơn.
-Lâu lăm không gặp, em dạo này sao rồi?
-Em vẫn khoẻ, em lấy chồng và định cư luôn ở
Mĩ. Thế còn anh thì sao?
-Anh cũng kết hôn rồi…Anh kể về đứa con mới
1 tuổi bị mù của mình cho nó.
Lần thứ hai nó thấy anh k
hóc. Lần thứ nhất khi
công ty anh sắp phá sản. Ừhm, anh chưa bao
giờ khóc vì nó, chưa bao giờ.Không khí trở nên
nặng nề và căng thẳng.
Cuối cùng nó là người kết t