Dươngdaik [ON] 17:31 / 04-05-2024
Đúng ! Em Chỉ Cần Tiền
Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé.”
Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.
Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói
nhưng không thể nói ra.
Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần
đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và
chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.
Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao
người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân
không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm
bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ
cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia
đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh
thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân
phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất
chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã
từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi
cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và
mạng sống của họ.
Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể
trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể
mất là tình yêu.
Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên
không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu
duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.
*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng
đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn
năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người
thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể
mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi
anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi
chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu
có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã
không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi
chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một
tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên
nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi
quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy
cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp
cô.
***
Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã
bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với
tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.
Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường
nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất
nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có
thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác
bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô
bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc
rượu.
Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ
nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che
đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in
đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy
nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên
cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh
định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng
trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua
anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô
như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn
cảnh anh từng nghĩ tới
Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô
đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao
nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không
sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền
xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận
và yêu chiều. Với một số người đây l